Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 635
Chương 635: Xích Diệm… Vương
“Chuyện này là hai người gây họa, hai người tự giải quyết đi, những người khác đi theo tôi”.
Tiêu Chính Văn dẫn theo những người khác, cùng rời khỏi khách sạn.
Bọn họ không dám tin hóa ra chỉ là sợ bóng sợ gió, khi biết nhà họ Trần không truy cứu trách nhiệm nữa, bọn họ như lấy lại được sự tự do, lao ra khỏi cửa.
Vừa đi vừa cảm ơn Tiêu Chính Văn.
“Tiêu Chính Văn này còn có mặt mũi lớn hơn cả Tưởng Đào, vừa rồi lúc Tưởng Đào thả người còn phải nợ ông Trần một ân huệ, còn Tiêu Chính Văn này lại khiến ông Trần phải kính trọng”.
“Cũng không biết huân chương là cái gì mà có thể khiến ông Trần coi trọng như vậy”.
Mọi người nhao nhao phỏng đoán, có người còn lờ mờ đoán, liệu có phải trước kia Tiêu Chính Văn từng làm lính, liệu có phải anh từng mang quân hàm rất cao.
Tiêu Chính Văn không muốn để lộ thân phận, nên nói: “Thực ra huân chương này là giả đó, huân chương anh hùng bình thường có màu bạc, còn của tôi là màu vàng”.
“Ủa? Thật sao? Đúng rồi, tôi nhớ huân chương anh hùng bình thường đều là màu bạc, không ngờ ông Trần lại bị lừa thật”.
“Ặc, tôi còn tưởng anh ta là tướng lĩnh nào chứ, hóa ra là giả…”
Những người muốn nhân cơ hội nịnh bợ Tiêu Chính Văn đều lần lượt bỏ đi.
Bọn họ không biết, huân chương anh hùng màu vàng càng quý giá hơn, đó là minh chứng cho việc chống giặc ngoại xâm lập được chiến công, cả Hoa Quốc có không quá mười người sở hữu huân chương này.
Còn có không ít anh hùng sau khi chết mới được phong tặng huân chương màu vàng.
Bọn họ tưởng ông Trần không biết gì, mà không biết rằng thực ra vì ông Trần biết nên mới tỏ ra kính trọng Tiêu Chính Văn như vậy.
Khương Vy Nhan trợn mắt lườm Tiêu Chính Văn, biết anh không muốn để lộ thân phận nên cũng không nói gì.
Dù sao thì cây to đón gió.
Ở bên này, Tưởng Đào vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ xe thì nhìn thấy những người khác cũng được thả ra.
Anh ta kinh ngạc tiến lên hỏi: “Ông Trần không nhốt mọi người trong khách sạn sao?”
“Cũng nhờ Tiêu Chính Văn có bản lĩnh, nói vớ vẩn vài câu đã lừa được ông Trần, ông ấy còn coi anh ta như anh hùng”.
“Đúng vậy, Tiêu Chính Văn lấy một chiếc huân chương anh hùng giả ra, nói mình là anh hùng, ông Trần tin luôn, sau đó thả anh ta đi”.
Nghe những người khác kể lại, Tưởng Đào tức tối chửi: “Hóa ra tên Tiêu Chính Văn này còn là một kẻ lừa đảo, ngay cả ông Trần mà cũng bị anh ta qua mắt”.
“Không được, tôi nhất định phải nói chuyện này với ông Trần, để ông ấy phạt tên Tiêu Chính Văn kia thật nặng!”
Tưởng Đào kể lại chuyện này với các bạn học khác, thậm chí còn tố cáo chuyện này với ông Trần.
Nhưng ông Trần một mực nói rằng huân chương ông ta nhìn thấy là thật, còn tỏ ý ông ta tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.
Tưởng Đào chỉ có thể thầm chửi ông Trần già rồi hoa mắt không phân biệt rõ thật giả, đồng thời trong lòng cũng nghĩ chắc là ông ta sợ mất mặt nên không muốn để người ta biết mình nhận nhầm, cứ khăng khăng nói là thật.
“Xì, mình còn tưởng có bản lĩnh gì chứ, xem ra tên Tiêu Chính Văn này chỉ giỏi lừa đảo, không những lừa được Khương Vy Nhan của mình, còn lừa được cả ông Trần, mình phải tìm cơ hội cho anh ta biết tay!”
Tưởng Đào nhìn thái độ kiên quyết của ông Trần, và sự cố chấp của Khương Vy Nhan đối với Tiêu Chính Văn, trong lòng càng chắc chắn Tiêu Chính Văn là một kẻ lừa đảo siêu cấp.
Ngày hôm sau, Tiêu Chính Văn cùng Khương Vy Nhan đàm phán xong một lô vật liệu của công ty, rồi rời khỏi Hán Trung.
Sau khi nhận được tin, Tưởng Đào tức đến mức hậm hực nửa ngày.
Anh ta vẫn chưa xử lý được Tiêu Chính Văn, chưa ngủ được với Khương Vy Nhan, sao bọn họ đã đi mất chứ?”
“Không được, mình phải đến Tu Hà!”
…
Cùng lúc đó.
Cách Long Kinh năm mươi dặm, một sơn trang nằm ở sườn núi Thất Long.
Trong ngoài sơn trang đều có các binh lính được đào tạo bài bản canh gác, ai nấy đều mang theo súng thật, vũ trang đầy đủ.
Lúc này, ở tầng ba dưới mặt đất của ngôi biệt thự nằm chính giữa sơn trang.
Không gian rộng lớn, bố cục mang phong cách cổ xưa.
Ở giữa có một hồ nước, có chín rồng phun nước, xung quanh còn có đỉnh đồng vuông, cùng với đèn hạc.
Lúc này, phía sau bức rèm bằng lụa, một bóng người được hai cô gái mặc voan mỏng đỡ, bước từ phía sau ra.
Cơ thể hơi gầy gò, sắc mặt vàng vọt, nhìn như bị bệnh nặng.
Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện, người đàn ông nhìn có vẻ sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào này có tám phần giống với Xích Diệm Vương.
Lúc này, người đàn ông ốm yếu kia được hai cô gái đỡ, ông ta nhìn hai tướng lĩnh mặc quân phục đang quỳ dưới đất trước mặt, cất giọng nói trầm thấp như tiếng sắt thép ma sát vào nhau, run rẩy hỏi: “Hắn chết rồi sao?”
Hai tướng lĩnh kia quỳ dưới đất, vô cùng cung kính đáp: “Chủ soái, hắn chết rồi ạ! Chết trong tay vua Bắc Lương!”
Người đàn ông kia gật đầu, tập tễnh ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh, thều thào nói: “Đứng lên đi”.
Hai tướng lĩnh kia đứng dậy, nếu như tứ lão Long Các ở đây thì sẽ nhận ra, hai tướng lĩnh này chính là hai trong số hai mươi chiến bộ bên cạnh Xích Diệm Vương.
“Chủ soái, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Thế thân của ông đã chết, tất cả mọi người đều nghĩ ông đã chết, chuyện đại sự của chúng ta phải tiếp tục kiểu gì đây?”
Một tướng lĩnh trong số đó hỏi với vẻ lo lắng.
Người đàn ông như ngọn nến trước gió kia cười nhạt, ho khan mấy cái, cười đáp với giọng nói vô cùng quỷ dị: “Ha ha, cũng tốt, tất cả mọi người đều nghĩ Xích Diệm Vương tôi đã chết, như vậy chẳng phải càng có lợi cho hành động tiếp theo của chúng ta sao?”
“Đáng tiếc là thế thân bản vương mất hai mươi năm mới tìm được, bồi dưỡng mất mười mấy năm, bây giờ lại chết trong tay vua Bắc Lương”.
“Khụ khụ! Nhưng chắc là đến tận bây giờ cậu ta vẫn không biết người cậu ta giết chỉ là một cái bóng, một thế thân của bản vương mà thôi”.
Dứt lời, trong đôi mắt đục ngầu của người đàn ông kia bắn ra tia sáng.
“Năm đó, tôi bị Tiêu Chính Văn đánh bị thương, khó khăn lắm mới trốn được vào núi sâu dưỡng thương”.
“Bây giờ, thế thân của bản vương lại bị Tiêu Chính Văn giết, không biết Xích Diệm Vương tôi và Tiêu Chính Văn có oan nghiệt gì nữa”.
Hai tướng lĩnh cứ đứng bên cạnh, nghe người đàn ông ốm yếu trước mặt lẩm bẩm một mình.
Đây mới là Xích Diệm Vương mà bọn họ vẫn luôn sùng bái và đi theo.
Xích Diệm Vương ở ngoài kia chỉ là một cái bóng, một thế thân mà ông ta đã bồi dưỡng mười mấy năm mà thôi.
Từ mười mấy năm trước, Xích Diệm Vương đã bắt đầu chuẩn bị kĩ càng, tìm kiếm thế thân cho mình.
Nếu lúc này Tiêu Chính Văn có mặt ở đây, chắc chắn anh sẽ phải kinh ngạc tột độ.
Thậm chí, ngay cả Thiên Tử và ông Long cũng không biết Xích Diệm Vương kia lại là thế thân của Xích Diệm Vương thực sự.
Từ xưa đã có thế thân, người ta gọi là “cái bóng”.
Có ám sát sẽ có cái bóng, cái bóng phải ra mặt vào lúc nguy cấp, thế mạng thay cho chủ nhân; cái bóng còn phải hòa làm một thể với chân thân, khiến người ta thật giả khó phân.
Đây cũng là một loại quyền mưu.
“Vương, vậy tiếp theo đây chúng ta phải làm gì?”
Một chiến bộ trong số đó hỏi.
Xích Diệm Vương trầm ngâm một lát rồi nói: “Tà Long, Đồ Hiêu! Liên lạc với người kia, bảo đến đây gặp bản vương!”
“Chuyện này là hai người gây họa, hai người tự giải quyết đi, những người khác đi theo tôi”.
Tiêu Chính Văn dẫn theo những người khác, cùng rời khỏi khách sạn.
Bọn họ không dám tin hóa ra chỉ là sợ bóng sợ gió, khi biết nhà họ Trần không truy cứu trách nhiệm nữa, bọn họ như lấy lại được sự tự do, lao ra khỏi cửa.
Vừa đi vừa cảm ơn Tiêu Chính Văn.
“Tiêu Chính Văn này còn có mặt mũi lớn hơn cả Tưởng Đào, vừa rồi lúc Tưởng Đào thả người còn phải nợ ông Trần một ân huệ, còn Tiêu Chính Văn này lại khiến ông Trần phải kính trọng”.
“Cũng không biết huân chương là cái gì mà có thể khiến ông Trần coi trọng như vậy”.
Mọi người nhao nhao phỏng đoán, có người còn lờ mờ đoán, liệu có phải trước kia Tiêu Chính Văn từng làm lính, liệu có phải anh từng mang quân hàm rất cao.
Tiêu Chính Văn không muốn để lộ thân phận, nên nói: “Thực ra huân chương này là giả đó, huân chương anh hùng bình thường có màu bạc, còn của tôi là màu vàng”.
“Ủa? Thật sao? Đúng rồi, tôi nhớ huân chương anh hùng bình thường đều là màu bạc, không ngờ ông Trần lại bị lừa thật”.
“Ặc, tôi còn tưởng anh ta là tướng lĩnh nào chứ, hóa ra là giả…”
Những người muốn nhân cơ hội nịnh bợ Tiêu Chính Văn đều lần lượt bỏ đi.
Bọn họ không biết, huân chương anh hùng màu vàng càng quý giá hơn, đó là minh chứng cho việc chống giặc ngoại xâm lập được chiến công, cả Hoa Quốc có không quá mười người sở hữu huân chương này.
Còn có không ít anh hùng sau khi chết mới được phong tặng huân chương màu vàng.
Bọn họ tưởng ông Trần không biết gì, mà không biết rằng thực ra vì ông Trần biết nên mới tỏ ra kính trọng Tiêu Chính Văn như vậy.
Khương Vy Nhan trợn mắt lườm Tiêu Chính Văn, biết anh không muốn để lộ thân phận nên cũng không nói gì.
Dù sao thì cây to đón gió.
Ở bên này, Tưởng Đào vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ xe thì nhìn thấy những người khác cũng được thả ra.
Anh ta kinh ngạc tiến lên hỏi: “Ông Trần không nhốt mọi người trong khách sạn sao?”
“Cũng nhờ Tiêu Chính Văn có bản lĩnh, nói vớ vẩn vài câu đã lừa được ông Trần, ông ấy còn coi anh ta như anh hùng”.
“Đúng vậy, Tiêu Chính Văn lấy một chiếc huân chương anh hùng giả ra, nói mình là anh hùng, ông Trần tin luôn, sau đó thả anh ta đi”.
Nghe những người khác kể lại, Tưởng Đào tức tối chửi: “Hóa ra tên Tiêu Chính Văn này còn là một kẻ lừa đảo, ngay cả ông Trần mà cũng bị anh ta qua mắt”.
“Không được, tôi nhất định phải nói chuyện này với ông Trần, để ông ấy phạt tên Tiêu Chính Văn kia thật nặng!”
Tưởng Đào kể lại chuyện này với các bạn học khác, thậm chí còn tố cáo chuyện này với ông Trần.
Nhưng ông Trần một mực nói rằng huân chương ông ta nhìn thấy là thật, còn tỏ ý ông ta tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.
Tưởng Đào chỉ có thể thầm chửi ông Trần già rồi hoa mắt không phân biệt rõ thật giả, đồng thời trong lòng cũng nghĩ chắc là ông ta sợ mất mặt nên không muốn để người ta biết mình nhận nhầm, cứ khăng khăng nói là thật.
“Xì, mình còn tưởng có bản lĩnh gì chứ, xem ra tên Tiêu Chính Văn này chỉ giỏi lừa đảo, không những lừa được Khương Vy Nhan của mình, còn lừa được cả ông Trần, mình phải tìm cơ hội cho anh ta biết tay!”
Tưởng Đào nhìn thái độ kiên quyết của ông Trần, và sự cố chấp của Khương Vy Nhan đối với Tiêu Chính Văn, trong lòng càng chắc chắn Tiêu Chính Văn là một kẻ lừa đảo siêu cấp.
Ngày hôm sau, Tiêu Chính Văn cùng Khương Vy Nhan đàm phán xong một lô vật liệu của công ty, rồi rời khỏi Hán Trung.
Sau khi nhận được tin, Tưởng Đào tức đến mức hậm hực nửa ngày.
Anh ta vẫn chưa xử lý được Tiêu Chính Văn, chưa ngủ được với Khương Vy Nhan, sao bọn họ đã đi mất chứ?”
“Không được, mình phải đến Tu Hà!”
…
Cùng lúc đó.
Cách Long Kinh năm mươi dặm, một sơn trang nằm ở sườn núi Thất Long.
Trong ngoài sơn trang đều có các binh lính được đào tạo bài bản canh gác, ai nấy đều mang theo súng thật, vũ trang đầy đủ.
Lúc này, ở tầng ba dưới mặt đất của ngôi biệt thự nằm chính giữa sơn trang.
Không gian rộng lớn, bố cục mang phong cách cổ xưa.
Ở giữa có một hồ nước, có chín rồng phun nước, xung quanh còn có đỉnh đồng vuông, cùng với đèn hạc.
Lúc này, phía sau bức rèm bằng lụa, một bóng người được hai cô gái mặc voan mỏng đỡ, bước từ phía sau ra.
Cơ thể hơi gầy gò, sắc mặt vàng vọt, nhìn như bị bệnh nặng.
Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện, người đàn ông nhìn có vẻ sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào này có tám phần giống với Xích Diệm Vương.
Lúc này, người đàn ông ốm yếu kia được hai cô gái đỡ, ông ta nhìn hai tướng lĩnh mặc quân phục đang quỳ dưới đất trước mặt, cất giọng nói trầm thấp như tiếng sắt thép ma sát vào nhau, run rẩy hỏi: “Hắn chết rồi sao?”
Hai tướng lĩnh kia quỳ dưới đất, vô cùng cung kính đáp: “Chủ soái, hắn chết rồi ạ! Chết trong tay vua Bắc Lương!”
Người đàn ông kia gật đầu, tập tễnh ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh, thều thào nói: “Đứng lên đi”.
Hai tướng lĩnh kia đứng dậy, nếu như tứ lão Long Các ở đây thì sẽ nhận ra, hai tướng lĩnh này chính là hai trong số hai mươi chiến bộ bên cạnh Xích Diệm Vương.
“Chủ soái, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Thế thân của ông đã chết, tất cả mọi người đều nghĩ ông đã chết, chuyện đại sự của chúng ta phải tiếp tục kiểu gì đây?”
Một tướng lĩnh trong số đó hỏi với vẻ lo lắng.
Người đàn ông như ngọn nến trước gió kia cười nhạt, ho khan mấy cái, cười đáp với giọng nói vô cùng quỷ dị: “Ha ha, cũng tốt, tất cả mọi người đều nghĩ Xích Diệm Vương tôi đã chết, như vậy chẳng phải càng có lợi cho hành động tiếp theo của chúng ta sao?”
“Đáng tiếc là thế thân bản vương mất hai mươi năm mới tìm được, bồi dưỡng mất mười mấy năm, bây giờ lại chết trong tay vua Bắc Lương”.
“Khụ khụ! Nhưng chắc là đến tận bây giờ cậu ta vẫn không biết người cậu ta giết chỉ là một cái bóng, một thế thân của bản vương mà thôi”.
Dứt lời, trong đôi mắt đục ngầu của người đàn ông kia bắn ra tia sáng.
“Năm đó, tôi bị Tiêu Chính Văn đánh bị thương, khó khăn lắm mới trốn được vào núi sâu dưỡng thương”.
“Bây giờ, thế thân của bản vương lại bị Tiêu Chính Văn giết, không biết Xích Diệm Vương tôi và Tiêu Chính Văn có oan nghiệt gì nữa”.
Hai tướng lĩnh cứ đứng bên cạnh, nghe người đàn ông ốm yếu trước mặt lẩm bẩm một mình.
Đây mới là Xích Diệm Vương mà bọn họ vẫn luôn sùng bái và đi theo.
Xích Diệm Vương ở ngoài kia chỉ là một cái bóng, một thế thân mà ông ta đã bồi dưỡng mười mấy năm mà thôi.
Từ mười mấy năm trước, Xích Diệm Vương đã bắt đầu chuẩn bị kĩ càng, tìm kiếm thế thân cho mình.
Nếu lúc này Tiêu Chính Văn có mặt ở đây, chắc chắn anh sẽ phải kinh ngạc tột độ.
Thậm chí, ngay cả Thiên Tử và ông Long cũng không biết Xích Diệm Vương kia lại là thế thân của Xích Diệm Vương thực sự.
Từ xưa đã có thế thân, người ta gọi là “cái bóng”.
Có ám sát sẽ có cái bóng, cái bóng phải ra mặt vào lúc nguy cấp, thế mạng thay cho chủ nhân; cái bóng còn phải hòa làm một thể với chân thân, khiến người ta thật giả khó phân.
Đây cũng là một loại quyền mưu.
“Vương, vậy tiếp theo đây chúng ta phải làm gì?”
Một chiến bộ trong số đó hỏi.
Xích Diệm Vương trầm ngâm một lát rồi nói: “Tà Long, Đồ Hiêu! Liên lạc với người kia, bảo đến đây gặp bản vương!”