Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 613
Chương 613: Lấy máu Xích Diệm tế sáu sao
Bản soái phải giết Vương!
Năm chữ ngắn gọn này vang khắp quảng trường, chấn động trời xanh.
Xích Diệm Vương nhíu mày, cả người tỏa ra khí thế hùng hổ, sắc mặt giận dữ quát: “Tiêu Chính Văn! Cậu ngông cuồng thật đấy! Cậu đừng quên bản vương cũng là cường giả cấp chủ soái! Hơn nữa, mấy ngày trước, bản vương đã đột phá lên cấp long soái năm sao rồi!”
Dứt lời, khí thế trên người Xích Diệm Vương bỗng tăng vọt, đạt đến đỉnh cao!
Khí thế của long soái năm sao khiến xung quanh khiếp sợ!
Những người vây xem đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Tứ lão của Long Các cũng tỏ vẻ lo lắng và căng thẳng.
“Sao cơ? Thằng nhãi Xích Diệm kia đã đạt chiến lực long soái năm sao rồi sao?”
“Thằng nhãi này còn giấu giếm nữa!”
“Tiêu rồi! Chính Văn có đánh được hắn không?”
Cả Hoa Quốc liệu có mấy cường giả long soái năm sao chứ?
Khoảnh khắc này, ý chí chiến đấu trên người Xích Diệm Vương tỏa ra càng lúc càng mạnh mẽ, thậm chí cả không khí xung quanh cũng bị ảnh hưởng, dường như đang bốc hơi.
Trên tầng chín của Thiên Tử Các, sắc mặt Thiên Tử sầm xuống, đôi mắt bắn ra sự lạnh lẽo, nói: “Không ngờ Xích Diệm Vương này còn giấu con át chủ bài”.
Ông Long đứng ở phía sau cũng nhíu mày đáp: “Đúng vậy, long soái năm sao, mạnh thật. Trận này Tiêu Chính Văn gặp khó khăn rồi”.
Thiên Tử nhíu mày, nhìn Tiêu Chính Văn đang bất động như núi ở dưới, bỗng có cảm giác kỳ lạ, nói: “Tôi lại không nghĩ thế, Xích Diệm Vương có thể để lại con át chủ bài, nhỡ Tiêu Chính Văn cũng thế thì sao?”
Ông Long nghe thấy thế thì run lên, hơi hoài nghi nói: “Thiên Tử, ý ông là Tiêu Chính Văn cũng giấu giếm?”
Thiên Tử mỉm cười, sau đó lại lắc đầu nói: “Tôi cũng chỉ nói tùy tiện thôi, nếu cậu ấy cũng giấu tài thì hẳn là sáu sao, cùng cấp với chúng ta. Nhưng đột phá từ năm sao lên sáu sao cực kỳ khó khăn, nếu không gặp may mắn thì trên đời này mấy ai có thể đạt được trình độ cao như hai ta chứ?”
Ông Long cũng gật đầu, nói: “Đúng vậy, lên sáu sao còn khó hơn lên trời. Năm đó, Tiêu Long dùng sức chiến đột phá lên sáu sao, trở thành Thiên Long Đại Nguyên Soái. Bây giờ, cháu trai ông ấy có thể đạt đến năm sao đã là khá lắm rồi”.
Đúng lúc hai người đang trò chuyện, ngoài cửa cung Thiên Tử Các.
Cả người Xích Diệm Vương tỏa ra sát khí, chân phải bỗng giẫm mạnh, lao về phía Tiêu Chính Văn như một con mãnh hổ.
Đồng thời, con dao găm Kỳ Lân màu đỏ trong tay hắn cắt mạnh về phía cổ Tiêu Chính Văn.
Đòn này chí mạng!
Xích Diệm Vương đã dốc hết sức!
Bởi vì hắn biết, Tiêu Chính Văn cũng sẽ liều mạng!
Khoảnh khắc Xích Diệm Vương lao tới, giữa đôi lông mày của Tiêu Chính Văn cũng tỏa ra sự lạnh lẽo, đôi mắt nhìn chằm chằm Xích Diệm Vương đang lao tới.
Trong mắt anh, con dao găm Kỳ Lân màu đỏ của Xích Diệm Vương mang theo ánh sáng như lửa, kéo theo sóng khí nóng rực, cắt về phía cổ anh.
Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ đầu một nơi người một nẻo.
Nhưng Tiêu Chính Văn không sợ.
Anh chỉ nhìn chằm chằm Xích Diệm Vương đang lao tới, nhìn đến mức trong lòng Xích Diệm Vương rùng mình, sinh lòng cảnh giác, rồi bỗng đổi hướng tấn công, nhanh chóng lùi lại.
Bởi vì khoảnh khắc đó, hắn bỗng cảm nhận được một luồng áp lực to lớn khó nói nên lời.
Áp lực đó như thần chết thức tỉnh vậy.
Chỉ cần tiến lên nửa phân, là sẽ đặt chân vào vùng đất cấm chết chóc.
Cho dù vừa rồi dao găm Kỳ Lân chỉ cách cổ Tiêu Chính Văn một nắm tay.
Thì Xích Diệm Vương cũng không dám tiến lên thêm nửa phân.
Tiêu Chính Văn thấy Xích Diệm Vương lùi lại, lửa giận trong mắt như biến thành thực thể, muốn xuyên thủng trời xanh.
Anh lạnh lùng nói: “Xích Diệm Vương, người giấu con át chủ bài không chỉ mỗi ông đâu!”
“Long soái năm sao thì mạnh lắm chắc?”
Dứt lời, trên người Tiêu Chính Văn tỏa ra khí thế còn mạnh hơn long soái năm sao.
Khoảnh khắc đó, Xích Diệm Vương sửng sốt, hắn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cậu có ý gì?”
Đôi mắt Tiêu Chính Văn lóe lên tia sáng, nhìn chằm chằm Xích Diệm Vương, sau đó anh bước lên, gạch xanh dưới chân anh lập tức vỡ nát vì khí thế trên người.
Mỗi bước chân lại khiến khí thế trên người Tiêu Chính Văn tăng thêm một bậc.
“Cộp!”
“Cộp!”
“Cộp!”
Tiêu Chính Văn bước chín bước liên tiếp, khí thế trên người tăng hẳn chín bậc, lan khắp quảng trường, đè bẹp khí thế long soái năm sao trên người Xích Diệm Vương.
Mọi người lập tức kinh hãi.
Ai nấy mắt chữ A miệng chữ O, trong lòng như nổi sóng to gió lớn.
Còn Tiêu Chính Văn, sau khi bước chín bước, đôi mắt anh quét khắp quảng trường, gầm lên như tiếng rồng gầm: “Cuộc đời tôi sao có thể giậm chân tại vị trí năm sao chứ? Hôm nay, bản soái sẽ lấy máu của Xích Diệm Vương để tế con đường sáu sao của bản soái!”
“Ầm!”
Dứt lời, khí thế trên người Tiêu Chính Văn bỗng tăng vọt lên đỉnh điểm, đột phá long soái năm sao, đạt tới cảnh giới sáu sao!
Khoảnh khắc đó, xung quanh im lặng như tờ!
Vẻ mặt tứ lão Long Các choáng váng, vừa kích động, vừa kinh ngạc, lại vừa bất ngờ mừng rỡ.
Sáu sao!
Không ngờ Tiêu Chính Văn lại đạt tới cảnh giới sáu sao!
Trên tầng chín Thiên Tử Các.
Thiên Tử và ông Long không còn bình tĩnh được nữa.
Vẻ mặt hai người đều đanh lại, vô cùng ngạc nhiên.
“Sáu sao! Không ngờ cậu ta giấu con át chủ bài thật!”, Thiên Tử cảm thán, trong đầu bỗng như nổi cơn sóng thần.
Sáu sao đó!
Con đường lên trời!
Tiêu Chính Văn mới hơn hai mươi tuổi mà đã có chiến lực như vậy rồi.
Là người duy nhất từ trước đến nay.
So với Tiêu Long ba mươi lăm tuổi đột phá sáu sao vào năm đó thì còn quái thai hơn, đáng kinh ngạc hơn.
Ông Long cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, nói tự giễu: “Chúng ta khổ luyện cả đời, tìm đủ mọi cách, mới đạt đến sáu sao. Ai mà ngờ được Tiêu Chính Văn mới hơn hai mươi tuổi đã đột phá sáu sao, thiên phú hơn người này quả nhiên khiến người ta chỉ biết ngẩng lên ngưỡng mộ. Đây chính là con cháu của nhà họ Tiêu sao?”
Dứt lời, Thiên Tử và ông Long cùng dõi mắt về phía xa, tấm bia đá không chữ to lớn dựng sừng sững trước Thiên Tử Các.
Đó chính là bia chiến công được lập cho nhà họ Tiêu.
Là trụ cột chính của Hoa Quốc.
Đàn ông nhà họ Tiêu không hổ là người bảo vệ Hoa Quốc.
“Thiên Tử, tiếp theo đây nên làm gì? Có cần ra tay hòa giải không? Tiêu Chính Văn sáu sao, Xích Diệm Vương đã không phải là đối thủ rồi”.
Ông Long hỏi.
Thiên Tử trầm mặc.
Ông ấy đang suy nghĩ.
Nếu hòa giải thì chắc chắn sẽ khiến Tiêu Chính Văn bất mãn.
Một cường giả chủ soái sáu sao mới nổi đủ để khiến trăm nước khiếp sợ, đủ để Hoa Quốc tiếp tục hưng thịnh trăm năm.
Còn lúc này, trước cửa cung, Xích Diệm Vương tỏ vẻ không dám tin, cả người sững sờ.
Hắn nhìn Tiêu Chính Văn đang tỏa ra khí thế đáng sợ, vô cùng kinh hãi.
Sáu sao!
Không ngờ lại là sáu sao!
Tại sao?
Tại sao lại thế?
Hắn khổ luyện năm mươi năm, mới lên đến chiến lực long soái năm sao.
Hắn vốn dĩ muốn mượn sự trợ giúp của nhà họ Viên, thống nhất các chiến khu Hoa Quốc, giành chức Đại Nguyên Soái.
Vậy mà bây giờ, Tiêu Chính Văn lại đạt tới cảnh giới chủ soái sáu sao.
Xích Diệm Vương đã mất bình tĩnh hoàn toàn, tức giận gầm lên: “Cho dù cậu là sáu sao thì sao chứ? Hôm nay bản soái sẽ chém chết chủ soái sáu sao này!”
Gầm xong, Xích Diệm Vương lao tới, Kỳ Lân trong tay đâm thẳng vào tim Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn giơ tay lên, con dao quân sự năm cạnh trong tay bắn ra.
Keng!
Một tiếng vang vọng khắp bốn phía.
Giữa không trung, con dao Kỳ Lân màu đỏ bị gãy đôi, xoay vòng với tốc độ cao, sau đó rơi xuống đất, cắm thẳng vào nền gạch xanh, khiến xung quanh xuất hiện mấy chục vết nứt chằng chịt.
Còn lúc này, con dao quân sự năm cạnh trong tay Tiêu Chính Văn xuyên qua lồng ngực phải của Xích Diệm Vương, khiến máu bắn tung tóe.
Bản soái phải giết Vương!
Năm chữ ngắn gọn này vang khắp quảng trường, chấn động trời xanh.
Xích Diệm Vương nhíu mày, cả người tỏa ra khí thế hùng hổ, sắc mặt giận dữ quát: “Tiêu Chính Văn! Cậu ngông cuồng thật đấy! Cậu đừng quên bản vương cũng là cường giả cấp chủ soái! Hơn nữa, mấy ngày trước, bản vương đã đột phá lên cấp long soái năm sao rồi!”
Dứt lời, khí thế trên người Xích Diệm Vương bỗng tăng vọt, đạt đến đỉnh cao!
Khí thế của long soái năm sao khiến xung quanh khiếp sợ!
Những người vây xem đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Tứ lão của Long Các cũng tỏ vẻ lo lắng và căng thẳng.
“Sao cơ? Thằng nhãi Xích Diệm kia đã đạt chiến lực long soái năm sao rồi sao?”
“Thằng nhãi này còn giấu giếm nữa!”
“Tiêu rồi! Chính Văn có đánh được hắn không?”
Cả Hoa Quốc liệu có mấy cường giả long soái năm sao chứ?
Khoảnh khắc này, ý chí chiến đấu trên người Xích Diệm Vương tỏa ra càng lúc càng mạnh mẽ, thậm chí cả không khí xung quanh cũng bị ảnh hưởng, dường như đang bốc hơi.
Trên tầng chín của Thiên Tử Các, sắc mặt Thiên Tử sầm xuống, đôi mắt bắn ra sự lạnh lẽo, nói: “Không ngờ Xích Diệm Vương này còn giấu con át chủ bài”.
Ông Long đứng ở phía sau cũng nhíu mày đáp: “Đúng vậy, long soái năm sao, mạnh thật. Trận này Tiêu Chính Văn gặp khó khăn rồi”.
Thiên Tử nhíu mày, nhìn Tiêu Chính Văn đang bất động như núi ở dưới, bỗng có cảm giác kỳ lạ, nói: “Tôi lại không nghĩ thế, Xích Diệm Vương có thể để lại con át chủ bài, nhỡ Tiêu Chính Văn cũng thế thì sao?”
Ông Long nghe thấy thế thì run lên, hơi hoài nghi nói: “Thiên Tử, ý ông là Tiêu Chính Văn cũng giấu giếm?”
Thiên Tử mỉm cười, sau đó lại lắc đầu nói: “Tôi cũng chỉ nói tùy tiện thôi, nếu cậu ấy cũng giấu tài thì hẳn là sáu sao, cùng cấp với chúng ta. Nhưng đột phá từ năm sao lên sáu sao cực kỳ khó khăn, nếu không gặp may mắn thì trên đời này mấy ai có thể đạt được trình độ cao như hai ta chứ?”
Ông Long cũng gật đầu, nói: “Đúng vậy, lên sáu sao còn khó hơn lên trời. Năm đó, Tiêu Long dùng sức chiến đột phá lên sáu sao, trở thành Thiên Long Đại Nguyên Soái. Bây giờ, cháu trai ông ấy có thể đạt đến năm sao đã là khá lắm rồi”.
Đúng lúc hai người đang trò chuyện, ngoài cửa cung Thiên Tử Các.
Cả người Xích Diệm Vương tỏa ra sát khí, chân phải bỗng giẫm mạnh, lao về phía Tiêu Chính Văn như một con mãnh hổ.
Đồng thời, con dao găm Kỳ Lân màu đỏ trong tay hắn cắt mạnh về phía cổ Tiêu Chính Văn.
Đòn này chí mạng!
Xích Diệm Vương đã dốc hết sức!
Bởi vì hắn biết, Tiêu Chính Văn cũng sẽ liều mạng!
Khoảnh khắc Xích Diệm Vương lao tới, giữa đôi lông mày của Tiêu Chính Văn cũng tỏa ra sự lạnh lẽo, đôi mắt nhìn chằm chằm Xích Diệm Vương đang lao tới.
Trong mắt anh, con dao găm Kỳ Lân màu đỏ của Xích Diệm Vương mang theo ánh sáng như lửa, kéo theo sóng khí nóng rực, cắt về phía cổ anh.
Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ đầu một nơi người một nẻo.
Nhưng Tiêu Chính Văn không sợ.
Anh chỉ nhìn chằm chằm Xích Diệm Vương đang lao tới, nhìn đến mức trong lòng Xích Diệm Vương rùng mình, sinh lòng cảnh giác, rồi bỗng đổi hướng tấn công, nhanh chóng lùi lại.
Bởi vì khoảnh khắc đó, hắn bỗng cảm nhận được một luồng áp lực to lớn khó nói nên lời.
Áp lực đó như thần chết thức tỉnh vậy.
Chỉ cần tiến lên nửa phân, là sẽ đặt chân vào vùng đất cấm chết chóc.
Cho dù vừa rồi dao găm Kỳ Lân chỉ cách cổ Tiêu Chính Văn một nắm tay.
Thì Xích Diệm Vương cũng không dám tiến lên thêm nửa phân.
Tiêu Chính Văn thấy Xích Diệm Vương lùi lại, lửa giận trong mắt như biến thành thực thể, muốn xuyên thủng trời xanh.
Anh lạnh lùng nói: “Xích Diệm Vương, người giấu con át chủ bài không chỉ mỗi ông đâu!”
“Long soái năm sao thì mạnh lắm chắc?”
Dứt lời, trên người Tiêu Chính Văn tỏa ra khí thế còn mạnh hơn long soái năm sao.
Khoảnh khắc đó, Xích Diệm Vương sửng sốt, hắn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cậu có ý gì?”
Đôi mắt Tiêu Chính Văn lóe lên tia sáng, nhìn chằm chằm Xích Diệm Vương, sau đó anh bước lên, gạch xanh dưới chân anh lập tức vỡ nát vì khí thế trên người.
Mỗi bước chân lại khiến khí thế trên người Tiêu Chính Văn tăng thêm một bậc.
“Cộp!”
“Cộp!”
“Cộp!”
Tiêu Chính Văn bước chín bước liên tiếp, khí thế trên người tăng hẳn chín bậc, lan khắp quảng trường, đè bẹp khí thế long soái năm sao trên người Xích Diệm Vương.
Mọi người lập tức kinh hãi.
Ai nấy mắt chữ A miệng chữ O, trong lòng như nổi sóng to gió lớn.
Còn Tiêu Chính Văn, sau khi bước chín bước, đôi mắt anh quét khắp quảng trường, gầm lên như tiếng rồng gầm: “Cuộc đời tôi sao có thể giậm chân tại vị trí năm sao chứ? Hôm nay, bản soái sẽ lấy máu của Xích Diệm Vương để tế con đường sáu sao của bản soái!”
“Ầm!”
Dứt lời, khí thế trên người Tiêu Chính Văn bỗng tăng vọt lên đỉnh điểm, đột phá long soái năm sao, đạt tới cảnh giới sáu sao!
Khoảnh khắc đó, xung quanh im lặng như tờ!
Vẻ mặt tứ lão Long Các choáng váng, vừa kích động, vừa kinh ngạc, lại vừa bất ngờ mừng rỡ.
Sáu sao!
Không ngờ Tiêu Chính Văn lại đạt tới cảnh giới sáu sao!
Trên tầng chín Thiên Tử Các.
Thiên Tử và ông Long không còn bình tĩnh được nữa.
Vẻ mặt hai người đều đanh lại, vô cùng ngạc nhiên.
“Sáu sao! Không ngờ cậu ta giấu con át chủ bài thật!”, Thiên Tử cảm thán, trong đầu bỗng như nổi cơn sóng thần.
Sáu sao đó!
Con đường lên trời!
Tiêu Chính Văn mới hơn hai mươi tuổi mà đã có chiến lực như vậy rồi.
Là người duy nhất từ trước đến nay.
So với Tiêu Long ba mươi lăm tuổi đột phá sáu sao vào năm đó thì còn quái thai hơn, đáng kinh ngạc hơn.
Ông Long cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, nói tự giễu: “Chúng ta khổ luyện cả đời, tìm đủ mọi cách, mới đạt đến sáu sao. Ai mà ngờ được Tiêu Chính Văn mới hơn hai mươi tuổi đã đột phá sáu sao, thiên phú hơn người này quả nhiên khiến người ta chỉ biết ngẩng lên ngưỡng mộ. Đây chính là con cháu của nhà họ Tiêu sao?”
Dứt lời, Thiên Tử và ông Long cùng dõi mắt về phía xa, tấm bia đá không chữ to lớn dựng sừng sững trước Thiên Tử Các.
Đó chính là bia chiến công được lập cho nhà họ Tiêu.
Là trụ cột chính của Hoa Quốc.
Đàn ông nhà họ Tiêu không hổ là người bảo vệ Hoa Quốc.
“Thiên Tử, tiếp theo đây nên làm gì? Có cần ra tay hòa giải không? Tiêu Chính Văn sáu sao, Xích Diệm Vương đã không phải là đối thủ rồi”.
Ông Long hỏi.
Thiên Tử trầm mặc.
Ông ấy đang suy nghĩ.
Nếu hòa giải thì chắc chắn sẽ khiến Tiêu Chính Văn bất mãn.
Một cường giả chủ soái sáu sao mới nổi đủ để khiến trăm nước khiếp sợ, đủ để Hoa Quốc tiếp tục hưng thịnh trăm năm.
Còn lúc này, trước cửa cung, Xích Diệm Vương tỏ vẻ không dám tin, cả người sững sờ.
Hắn nhìn Tiêu Chính Văn đang tỏa ra khí thế đáng sợ, vô cùng kinh hãi.
Sáu sao!
Không ngờ lại là sáu sao!
Tại sao?
Tại sao lại thế?
Hắn khổ luyện năm mươi năm, mới lên đến chiến lực long soái năm sao.
Hắn vốn dĩ muốn mượn sự trợ giúp của nhà họ Viên, thống nhất các chiến khu Hoa Quốc, giành chức Đại Nguyên Soái.
Vậy mà bây giờ, Tiêu Chính Văn lại đạt tới cảnh giới chủ soái sáu sao.
Xích Diệm Vương đã mất bình tĩnh hoàn toàn, tức giận gầm lên: “Cho dù cậu là sáu sao thì sao chứ? Hôm nay bản soái sẽ chém chết chủ soái sáu sao này!”
Gầm xong, Xích Diệm Vương lao tới, Kỳ Lân trong tay đâm thẳng vào tim Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn giơ tay lên, con dao quân sự năm cạnh trong tay bắn ra.
Keng!
Một tiếng vang vọng khắp bốn phía.
Giữa không trung, con dao Kỳ Lân màu đỏ bị gãy đôi, xoay vòng với tốc độ cao, sau đó rơi xuống đất, cắm thẳng vào nền gạch xanh, khiến xung quanh xuất hiện mấy chục vết nứt chằng chịt.
Còn lúc này, con dao quân sự năm cạnh trong tay Tiêu Chính Văn xuyên qua lồng ngực phải của Xích Diệm Vương, khiến máu bắn tung tóe.