Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2886: Chậm như rùa
Mãi đến lúc này, mấy người Thiên Kiếm Thánh Quân mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, không ngờ Tiêu Chính Văn lại áp chế họ bằng khí tức Đế Vương của Hoa Quốc?
Nhập ma đạo mà Tử Hoàn nói không phải là ma quỷ trên ý nghĩa truyền thống.
Thời kỳ cổ xưa, chỉ có duy nhất một vị ở Hoa Quốc được gọi là ma, thật ra chỉ có một mình Xi Vưu.
Nói cách khác thứ mà Tiêu Chính Văn bước vào là con đường giác ngộ thông qua chiến đấu, con đường này cũng giống như con đường mà Xi Vưu đi, mà ở các thế hệ sau Xi Vưu còn có một tên gọi khác là Chiến thần cổ đại.
Tức là con đường mà Tiêu Chính Văn đi hiện giờ là con đường có thể biến ý chí chiến đấu và sát khí thành sức chiến đấu và cảnh giới.
Nếu một khi con đường này được Tiêu Chính Văn đi qua thì sẽ làm đảo lộn nhận thức của mọi người về con đường võ thuật.
“Cậu muốn đi vào Ma đạo? Ngoài Xi Vưu thời cổ đại ra, dù là Hoa Quốc cổ đại hay Chư Thiên Thần Giới cũng chưa ai có thể đi qua được con đường này”, Tử Hoàn nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Chính Văn.
“Phụt!”
Tử Hoàn vừa dứt lời, một dòng máu chảy ra từ khóe miệng Tiêu Chính Văn.
Thấy thế đám người Tử Hoàn càng thêm chắc chắn cho dù thế nào Tiêu Chính Văn cũng không thể trở thành Xi Vưu thứ hai.
Lúc này cơ thể Tiêu Chính Văn đang bị ý chí chiến đấu vô tận và sát khí tẩy sạch, cảm giác này như có hàng ngàn côn trùng gặm cắn người anh, mỗi một tấc da đều truyền đến cơn đau đớn.
Lúc này mọi người ở bên dưới cũng đều nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt ngờ vực.
“Rõ ràng cậu Tiêu chỉ còn một chút nữa là có thể đột phá rồi, tại sao còn…”
“Lẽ nào cậu Tiêu còn định áp chế tu vi và cảnh giới của mình vào lúc này sao?”
“Rốt cuộc cậu Tiêu đang làm gì thế?”
Không ít người đều thắc mắc như thế, chỉ là người có thể nhìn thấu mọi thứ lại chỉ có mấy người.
“Dù cảnh giới của bọn tôi có giảm xuống nhưng cậu vẫn chỉ có một mình, chỉ một mình cậu có thể thắng được nhiều người thế này sao?”
“Huống gì bây giờ cậu đã bị thương nặng, đánh nhau với bọn tôi, cậu cũng chỉ có con đường chết”.
Đám người Tử Cống thấy khóe miệng Tiêu Chính Văn chảy máu thì đắc ý bật cười.
Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ đáp lại đám người Tử Cống bằng một nụ cười lạnh như băng: “Ai sống ai chết không lâu nữa sẽ biết thôi”.
Nói rồi khí tức quanh người Tiêu Chính Văn bỗng thay đổi.
Một luồng sáng màu đen bắn ra từ bên ngoài cơ thể Tiêu Chính Văn, một luồng khí tức như đến từ thời cổ đại bỗng thức tỉnh trên người Tiêu Chính Văn.
“Đó là…”
Thanh Liên sửng sốt khi cảm nhận được khí tức đó.
Ông lão Thiên Tinh cũng nhìn ra chút sơ hở, không dám tin trợn to mắt nhìn Tiêu Chính Văn.
Thánh nữ Tử Doanh bên cạnh ngờ vực hỏi: “Khí tức trên người anh Tiêu là sao thế, sao lại có cảm giác khiến người ta sợ hãi nhỉ”.
“Cô từng nghe nói đến chiến thần cổ đại Xi Vưu chưa?”, Thanh Liên nói.
“Xi Vưu?”, Tử Doanh cũng hít khí lạnh.
Đó là Ma Vương có tiếng ở thời kỳ cổ đại.
“Khí tức trên người cậu Tiêu giống hệt với chiến thần Xi Vưu thời cổ đại. Xi Vưu có thể biến ý chí chiến đấu thành cảnh giới, biến sát khí thành sức chiến đấu, nếu Hoàng đế không có Huyền Nữ giúp đỡ cũng không phải là đối thủ của Xi Vưu”.
“Mà bây giờ con đường cậu Tiêu đi chính là con đường của chiến thần Xi Vưu, lấy chiến đấu làm đạo”.
Nghe nói thế, tất cả mọi người, ngay cả thánh nữ Tử Doanh cũng đều kinh ngạc.
Cùng lúc đó khí tức quanh người Tiêu Chính Văn ngày càng mạnh, từng luồng sáng màu đen hiện ra, Tiêu Chính Văn bỗng tung ra một quyền.
Cú đấm này không hoa mĩ mà ngược lại vô cùng bình thường, như một người bình thường đánh bừa một quyền, thậm chí không cảm nhận được khí tức của cường giả.
Tử Cống cười mỉa nhìn Tiêu Chính Văn tung ra đòn tấn công, thậm chí còn xem thường không thèm né tránh, để mặc cho cú đấm của Tiêu Chính Văn đánh về phía mình.
Ông ta nghĩ đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn còn chẳng thể phá vỡ được canh khí bảo vệ của ông ta chứ đừng nói là đánh ông ta bị thương.
Còn đám người Tử Hoàn cũng nở nụ cười chế giễu, cú đấm vô lực yếu ớt như thế cũng muốn đả thương một cao thủ Chuẩn Thánh cấp hai? Đúng là người ngu nói mớ.
Nhưng ngay khi mọi người nghĩ đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn không thể làm Tử Cống bị thương thì một âm thanh cực lớn bỗng vang lên.
“Ầm!”
Thoáng chốc trời đất thay đổi, cả người Tử Cống bị văng ra xa.
Nói đúng hơn là cả người ông ta như bị một sức mạnh vô hình đá văng, hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh, mắt thường không thể nhìn rõ.
“Phụt!”
Tử Cống đã văng ra xa cách đó một trăm dặm nhưng vết máu mà ông ta phun ra vẫn còn dừng lại giữa không trung, vẫn chưa rơi xuống. Chỉ điều này thôi cũng có thể nhìn ra tốc độ của đòn tấn công này mạnh thế nào, đã vượt khỏi sự phân biệt của mắt thường.
Đến khi cả người Tử Cống văng ra như viên đạn, Thiên Kiếm Thánh Quân mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
Cú đấm của Tiêu Chính Văn thật ra không chậm, ngược lại là vì tốc độ của Tiêu Chính Văn quá nhanh, ngay cả các cao thủ ở cấp bậc của họ cũng không thể nhìn rõ được nắm đấm của Tiêu Chính Văn.
Mà những gì họ nhìn thấy chỉ là quyền ảnh lúc Tiêu Chính Văn tung đòn tấn công, hay còn gọi là tàn ảnh.
Thế nên mới có cảm giác chậm như rùa.
Nhập ma đạo mà Tử Hoàn nói không phải là ma quỷ trên ý nghĩa truyền thống.
Thời kỳ cổ xưa, chỉ có duy nhất một vị ở Hoa Quốc được gọi là ma, thật ra chỉ có một mình Xi Vưu.
Nói cách khác thứ mà Tiêu Chính Văn bước vào là con đường giác ngộ thông qua chiến đấu, con đường này cũng giống như con đường mà Xi Vưu đi, mà ở các thế hệ sau Xi Vưu còn có một tên gọi khác là Chiến thần cổ đại.
Tức là con đường mà Tiêu Chính Văn đi hiện giờ là con đường có thể biến ý chí chiến đấu và sát khí thành sức chiến đấu và cảnh giới.
Nếu một khi con đường này được Tiêu Chính Văn đi qua thì sẽ làm đảo lộn nhận thức của mọi người về con đường võ thuật.
“Cậu muốn đi vào Ma đạo? Ngoài Xi Vưu thời cổ đại ra, dù là Hoa Quốc cổ đại hay Chư Thiên Thần Giới cũng chưa ai có thể đi qua được con đường này”, Tử Hoàn nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Chính Văn.
“Phụt!”
Tử Hoàn vừa dứt lời, một dòng máu chảy ra từ khóe miệng Tiêu Chính Văn.
Thấy thế đám người Tử Hoàn càng thêm chắc chắn cho dù thế nào Tiêu Chính Văn cũng không thể trở thành Xi Vưu thứ hai.
Lúc này cơ thể Tiêu Chính Văn đang bị ý chí chiến đấu vô tận và sát khí tẩy sạch, cảm giác này như có hàng ngàn côn trùng gặm cắn người anh, mỗi một tấc da đều truyền đến cơn đau đớn.
Lúc này mọi người ở bên dưới cũng đều nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt ngờ vực.
“Rõ ràng cậu Tiêu chỉ còn một chút nữa là có thể đột phá rồi, tại sao còn…”
“Lẽ nào cậu Tiêu còn định áp chế tu vi và cảnh giới của mình vào lúc này sao?”
“Rốt cuộc cậu Tiêu đang làm gì thế?”
Không ít người đều thắc mắc như thế, chỉ là người có thể nhìn thấu mọi thứ lại chỉ có mấy người.
“Dù cảnh giới của bọn tôi có giảm xuống nhưng cậu vẫn chỉ có một mình, chỉ một mình cậu có thể thắng được nhiều người thế này sao?”
“Huống gì bây giờ cậu đã bị thương nặng, đánh nhau với bọn tôi, cậu cũng chỉ có con đường chết”.
Đám người Tử Cống thấy khóe miệng Tiêu Chính Văn chảy máu thì đắc ý bật cười.
Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ đáp lại đám người Tử Cống bằng một nụ cười lạnh như băng: “Ai sống ai chết không lâu nữa sẽ biết thôi”.
Nói rồi khí tức quanh người Tiêu Chính Văn bỗng thay đổi.
Một luồng sáng màu đen bắn ra từ bên ngoài cơ thể Tiêu Chính Văn, một luồng khí tức như đến từ thời cổ đại bỗng thức tỉnh trên người Tiêu Chính Văn.
“Đó là…”
Thanh Liên sửng sốt khi cảm nhận được khí tức đó.
Ông lão Thiên Tinh cũng nhìn ra chút sơ hở, không dám tin trợn to mắt nhìn Tiêu Chính Văn.
Thánh nữ Tử Doanh bên cạnh ngờ vực hỏi: “Khí tức trên người anh Tiêu là sao thế, sao lại có cảm giác khiến người ta sợ hãi nhỉ”.
“Cô từng nghe nói đến chiến thần cổ đại Xi Vưu chưa?”, Thanh Liên nói.
“Xi Vưu?”, Tử Doanh cũng hít khí lạnh.
Đó là Ma Vương có tiếng ở thời kỳ cổ đại.
“Khí tức trên người cậu Tiêu giống hệt với chiến thần Xi Vưu thời cổ đại. Xi Vưu có thể biến ý chí chiến đấu thành cảnh giới, biến sát khí thành sức chiến đấu, nếu Hoàng đế không có Huyền Nữ giúp đỡ cũng không phải là đối thủ của Xi Vưu”.
“Mà bây giờ con đường cậu Tiêu đi chính là con đường của chiến thần Xi Vưu, lấy chiến đấu làm đạo”.
Nghe nói thế, tất cả mọi người, ngay cả thánh nữ Tử Doanh cũng đều kinh ngạc.
Cùng lúc đó khí tức quanh người Tiêu Chính Văn ngày càng mạnh, từng luồng sáng màu đen hiện ra, Tiêu Chính Văn bỗng tung ra một quyền.
Cú đấm này không hoa mĩ mà ngược lại vô cùng bình thường, như một người bình thường đánh bừa một quyền, thậm chí không cảm nhận được khí tức của cường giả.
Tử Cống cười mỉa nhìn Tiêu Chính Văn tung ra đòn tấn công, thậm chí còn xem thường không thèm né tránh, để mặc cho cú đấm của Tiêu Chính Văn đánh về phía mình.
Ông ta nghĩ đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn còn chẳng thể phá vỡ được canh khí bảo vệ của ông ta chứ đừng nói là đánh ông ta bị thương.
Còn đám người Tử Hoàn cũng nở nụ cười chế giễu, cú đấm vô lực yếu ớt như thế cũng muốn đả thương một cao thủ Chuẩn Thánh cấp hai? Đúng là người ngu nói mớ.
Nhưng ngay khi mọi người nghĩ đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn không thể làm Tử Cống bị thương thì một âm thanh cực lớn bỗng vang lên.
“Ầm!”
Thoáng chốc trời đất thay đổi, cả người Tử Cống bị văng ra xa.
Nói đúng hơn là cả người ông ta như bị một sức mạnh vô hình đá văng, hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh, mắt thường không thể nhìn rõ.
“Phụt!”
Tử Cống đã văng ra xa cách đó một trăm dặm nhưng vết máu mà ông ta phun ra vẫn còn dừng lại giữa không trung, vẫn chưa rơi xuống. Chỉ điều này thôi cũng có thể nhìn ra tốc độ của đòn tấn công này mạnh thế nào, đã vượt khỏi sự phân biệt của mắt thường.
Đến khi cả người Tử Cống văng ra như viên đạn, Thiên Kiếm Thánh Quân mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
Cú đấm của Tiêu Chính Văn thật ra không chậm, ngược lại là vì tốc độ của Tiêu Chính Văn quá nhanh, ngay cả các cao thủ ở cấp bậc của họ cũng không thể nhìn rõ được nắm đấm của Tiêu Chính Văn.
Mà những gì họ nhìn thấy chỉ là quyền ảnh lúc Tiêu Chính Văn tung đòn tấn công, hay còn gọi là tàn ảnh.
Thế nên mới có cảm giác chậm như rùa.