Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2882: Hiếm hoi
Thực lực của mấy người Tử Cống bây giờ đã vượt qua Chuẩn Thánh cấp hai, giết chết ông lão tóc trắng này chỉ như bóp chết một con kiến.
Thế nhưng hành động của bọn họ cũng hoàn toàn chọc giận tất cả mọi người!
“Tại sao nhà họ Khổng mấy người lại bán đứng địa cầu!”, ông lão Thiên Tinh thật sự không đè nén nổi lửa giận trong lòng, lớn tiếng chất vấn.
Dù thế nào ông ta cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao người nhà họ Khổng lại làm tay sai cho Chư Thiên Thần Giới, hơn nữa còn ra tay giết hại cả đồng bào ở vùng ngoài lãnh thổ!
“Cần có lý do sao?”, Tử Cống khinh thường nhìn về phía ông lão Thiên Tinh.
Lúc này, cho dù là địa phủ thì cũng chẳng thể làm gì được nhà họ Khổng, đại quân của Chư Thiên Thần Giới kéo tới, địa phủ cũng không có ưu thế về mặt số người, nếu như so về thực lực thì mười địa phủ cũng chẳng thể sánh ngang vai với Chư Thiên Thần Giới!
“Giết!”
Đám đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực và tất cả tông môn của thành Thiên Đô, thành Đại Phong cùng giương cao đao kiếm, đồng thời phát ra tiếng hô “giết” kinh thiên.
Cho dù biết rõ không địch lại được, bọn họ tuyệt đối cũng sẽ không ngồi yên chờ chết!
“Không biết tự lượng sức!”
“Đúng là nực cười!”
“Tự tìm đường chết!”
Mấy người Tử Cống đồng loạt nhìn về phía đám người không chịu khuất phục kia bằng vẻ mặt chế nhạo, trong ánh mắt ngập tràn sự lạnh lùng.
“Chém!”
Thiên Kiếm Thánh Quân thốt ra một chữ “chém”, một thanh kiếm lớn kinh thiên xuất hiện giữa khoảng không, chỉ trong nháy mắt, trời đất tối đen, cả hư không mịt mù cát vàng!
Cùng lúc này, các nơi trên thế giới đều đang trời rung đất lở, biển gào rít và cuồn cuộn dâng lên từng ngọn sóng cao ngút trời!
Vô số dãy núi gần như bị san phẳng cùng một lúc, những âm thanh khủng khiếp vang lên không ngừng bên tai!
Đám người của Thiên Cung Bắc Cực và thành Thiên Đô đều bị khí tức cuồng bạo thổi cho bay ngược ra sau.
Vô số người nổ tung thành bụi máu và tan biến giữa không trung chỉ trong nháy mắt!
Giống như những gì mấy người Tử Cống đã nói, sự phản kháng của mấy người ông lão Thiên Tinh chẳng khác gì đang tự chuốc lấy thương vong, Thiên Kiếm Thánh Quân chỉ mới thốt ra một từ mà đã khiến cho vô số người đầu lìa khỏi cổ!
Ngay sau đó, một ánh kiếm lóe lên, khí tức giữa đất trời cũng lập tức biến đổi, vô số người đều biến thành hồn ma bên dưới lưỡi kiếm chỉ trong khoảnh khắc!
Đây là sự đàn áp của thực lực tuyệt đối, trái tim của tất cả mọi người ở vùng ngoài lãnh thổ lập tức bao phủ một tầng hơi mù của sự tuyệt vọng!
Chỉ một chiêu mà đã khiến cho vô vàn sinh linh hóa thành tro bụi, như vậy thì bọn họ còn biết phản kháng thế nào nữa đây?
Sức mạnh của đôi bên căn bản không ở cùng một đẳng cấp, cho dù bọn họ không màng sống chết thì cũng làm sao có thể ngăn cản được bước chân tiến công của đối phương cơ chứ?
Đây không còn là cuộc chiến đấu nữa rồi mà là đang đơn phương giết chóc!
Kiếm khí khủng bố giống như một thanh kiếm lớn treo lơ lửng trên trái tim của mọi người, dường như khiến cho tất cả mọi người đều hoàn toàn buông bỏ ý định phản kháng.
Vào lúc tất cả mọi người lòng đã nguội lạnh như tro tàn, định sẽ buông bỏ vũ khí, một tia sáng màu vàng đột nhiên dâng lên từ trong âm phủ, ánh sáng màu vàng đó chiếu rọi khắp mặt đất, giống như một tia ráng chiều màu vàng chiếu thẳng vào trong tim của mỗi người!
Tia sáng màu vàng này chia cắt liên hệ giữa vùng ngoài lãnh thổ và mấy người Thiên Kiếm Thánh Quân, cũng hoàn toàn cắt đứt kiếm khí khủng bố kia.
Không chỉ có mọi người ở vùng ngoài lãnh thổ tận mắt chứng kiến tất cả những chuyện này, ngay cả bên phía thế tục cũng nhìn thấy rất rõ, có thể nói là cả địa cầu đều đang quan tâm tới kết quả của trận chiến này!
Mà trận chiến này còn trực tiếp quyết định vận mệnh của cả địa cầu, dù là loài người hay là những sinh linh trên địa cầu thì chuyện sống chết đều phụ thuộc vào trận chiến này!
“Soạt!”
Một thanh kiếm cổ loại trừ tất cả kiếm khí, không khí bình yên bao trùm khắp không gian!
“Là sắt mẹ!”, Tử Hoàn là người đầu tiên nhận ra thanh kiếm cổ đó là do sắt mẹ hóa thành!
Đó là vật từ thuở Bàn Cổ khai thiên lập địa, uy lực siêu phàm, vừa có thể giết chết sinh linh bằng mũi kiếm ba tấc, cũng có thể ngăn chặn mọi sự gian ác và giết hại trên thế gian!
Khi Tử Hoàn vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía âm phủ.
“Đó...đó là cậu Tiêu sao?”
“Là vua Bắc Lương?”
“Không sai, nhất định là vua Bắc Lương!”
Gần như cả Hoa Quốc đều đang hò reo, lúc này, ngoại trừ vua Bắc Lương trong lòng họ ra thì bọn họ thật sự chẳng thể nghĩ ra được ai có thể xoay chuyển được tình thế!
Còn ai có thể cứu bọn họ ra khỏi tình cảnh hiểm nguy này nữa đây?
Đám người trong điện Thần Long cũng đồng loạt thẳng lưng, nhảy vọt lên hư không, mặc dù bây giờ bọn họ chỉ là Đế Cảnh, thế nhưng bọn họ vẫn bằng lòng chiến đấu cùng với Long Vương của bọn họ!
“Long Vương, chúng tôi xin thề có chết cũng phải đi theo anh!”
“Mấy người lui xuống đi, trận chiến này mấy người không thể tham gia được!”, Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, cao ngạo nhìn về phía hư không.
Lúc này, khắp người Tiêu Chính Văn đều được bao trùm trong màn ánh sáng màu vàng, ánh sáng màu vàng đó lại giống như một kết giới không thể phá vỡ, ngăn cách vùng ngoài lãnh thổ và Chư Thiên Thần Giới!
“Không ngờ cậu lại học được thuật phân thân, còn lưu lại một phân thân ở trong âm phủ!”, Tử Cống lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn, trong mắt ngập tràn nỗi căm hận!
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn mấy người Tử Cống và cả đám người Chư Thiên Thần Giới phía sau lưng bọn họ.
Lúc này, mấy người Tử Cống đồng loạt lấy ra cuốn sách thượng cổ, tiến lên trước một bước, ở phía sau lưng họ còn có mấy người Thiên Kiếm Thánh Quân, Cổ Vạn Giới và cả vô số đại quân của Chư Thiên Thần Giới.
Thế nhưng bên phía Tiêu Chính Văn lại chỉ có một mình Tiêu Chính Văn cao ngạo đứng đó!
Phía sau lưng anh là cả vùng ngoài lãnh thổ, thế tục và con dân Hoa Quốc mà cả đời này anh buộc phải bảo vệ!
“Dựa vào một mình cậu mà cũng muốn ngăn cản bước chân của chúng tôi sao?”, Cổ Vạn Giới lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
“Có gì mà không thể!”, Tiêu Chính Văn bình thản đáp lời.
“Cậu quả thực không giống với người khác, lá gan của cậu ngay cả tôi cũng phải thầm cảm thấy nể phục, chỉ cần cậu chịu quy thuận về dưới trướng tôi, tôi bằng lòng dẫn cậu trở về tông môn và bồi dưỡng cậu giống như đệ tử thân truyền!”
Cổ Vạn Giới nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt lấp lánh!
Đừng nói là vùng ngoài lãnh thổ hay thế tục, dù ở Chư Thiên Thần Giới, người không biết sợ chết giống như Tiêu Chính Văn quá hiếm hoi!
Thế nhưng hành động của bọn họ cũng hoàn toàn chọc giận tất cả mọi người!
“Tại sao nhà họ Khổng mấy người lại bán đứng địa cầu!”, ông lão Thiên Tinh thật sự không đè nén nổi lửa giận trong lòng, lớn tiếng chất vấn.
Dù thế nào ông ta cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao người nhà họ Khổng lại làm tay sai cho Chư Thiên Thần Giới, hơn nữa còn ra tay giết hại cả đồng bào ở vùng ngoài lãnh thổ!
“Cần có lý do sao?”, Tử Cống khinh thường nhìn về phía ông lão Thiên Tinh.
Lúc này, cho dù là địa phủ thì cũng chẳng thể làm gì được nhà họ Khổng, đại quân của Chư Thiên Thần Giới kéo tới, địa phủ cũng không có ưu thế về mặt số người, nếu như so về thực lực thì mười địa phủ cũng chẳng thể sánh ngang vai với Chư Thiên Thần Giới!
“Giết!”
Đám đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực và tất cả tông môn của thành Thiên Đô, thành Đại Phong cùng giương cao đao kiếm, đồng thời phát ra tiếng hô “giết” kinh thiên.
Cho dù biết rõ không địch lại được, bọn họ tuyệt đối cũng sẽ không ngồi yên chờ chết!
“Không biết tự lượng sức!”
“Đúng là nực cười!”
“Tự tìm đường chết!”
Mấy người Tử Cống đồng loạt nhìn về phía đám người không chịu khuất phục kia bằng vẻ mặt chế nhạo, trong ánh mắt ngập tràn sự lạnh lùng.
“Chém!”
Thiên Kiếm Thánh Quân thốt ra một chữ “chém”, một thanh kiếm lớn kinh thiên xuất hiện giữa khoảng không, chỉ trong nháy mắt, trời đất tối đen, cả hư không mịt mù cát vàng!
Cùng lúc này, các nơi trên thế giới đều đang trời rung đất lở, biển gào rít và cuồn cuộn dâng lên từng ngọn sóng cao ngút trời!
Vô số dãy núi gần như bị san phẳng cùng một lúc, những âm thanh khủng khiếp vang lên không ngừng bên tai!
Đám người của Thiên Cung Bắc Cực và thành Thiên Đô đều bị khí tức cuồng bạo thổi cho bay ngược ra sau.
Vô số người nổ tung thành bụi máu và tan biến giữa không trung chỉ trong nháy mắt!
Giống như những gì mấy người Tử Cống đã nói, sự phản kháng của mấy người ông lão Thiên Tinh chẳng khác gì đang tự chuốc lấy thương vong, Thiên Kiếm Thánh Quân chỉ mới thốt ra một từ mà đã khiến cho vô số người đầu lìa khỏi cổ!
Ngay sau đó, một ánh kiếm lóe lên, khí tức giữa đất trời cũng lập tức biến đổi, vô số người đều biến thành hồn ma bên dưới lưỡi kiếm chỉ trong khoảnh khắc!
Đây là sự đàn áp của thực lực tuyệt đối, trái tim của tất cả mọi người ở vùng ngoài lãnh thổ lập tức bao phủ một tầng hơi mù của sự tuyệt vọng!
Chỉ một chiêu mà đã khiến cho vô vàn sinh linh hóa thành tro bụi, như vậy thì bọn họ còn biết phản kháng thế nào nữa đây?
Sức mạnh của đôi bên căn bản không ở cùng một đẳng cấp, cho dù bọn họ không màng sống chết thì cũng làm sao có thể ngăn cản được bước chân tiến công của đối phương cơ chứ?
Đây không còn là cuộc chiến đấu nữa rồi mà là đang đơn phương giết chóc!
Kiếm khí khủng bố giống như một thanh kiếm lớn treo lơ lửng trên trái tim của mọi người, dường như khiến cho tất cả mọi người đều hoàn toàn buông bỏ ý định phản kháng.
Vào lúc tất cả mọi người lòng đã nguội lạnh như tro tàn, định sẽ buông bỏ vũ khí, một tia sáng màu vàng đột nhiên dâng lên từ trong âm phủ, ánh sáng màu vàng đó chiếu rọi khắp mặt đất, giống như một tia ráng chiều màu vàng chiếu thẳng vào trong tim của mỗi người!
Tia sáng màu vàng này chia cắt liên hệ giữa vùng ngoài lãnh thổ và mấy người Thiên Kiếm Thánh Quân, cũng hoàn toàn cắt đứt kiếm khí khủng bố kia.
Không chỉ có mọi người ở vùng ngoài lãnh thổ tận mắt chứng kiến tất cả những chuyện này, ngay cả bên phía thế tục cũng nhìn thấy rất rõ, có thể nói là cả địa cầu đều đang quan tâm tới kết quả của trận chiến này!
Mà trận chiến này còn trực tiếp quyết định vận mệnh của cả địa cầu, dù là loài người hay là những sinh linh trên địa cầu thì chuyện sống chết đều phụ thuộc vào trận chiến này!
“Soạt!”
Một thanh kiếm cổ loại trừ tất cả kiếm khí, không khí bình yên bao trùm khắp không gian!
“Là sắt mẹ!”, Tử Hoàn là người đầu tiên nhận ra thanh kiếm cổ đó là do sắt mẹ hóa thành!
Đó là vật từ thuở Bàn Cổ khai thiên lập địa, uy lực siêu phàm, vừa có thể giết chết sinh linh bằng mũi kiếm ba tấc, cũng có thể ngăn chặn mọi sự gian ác và giết hại trên thế gian!
Khi Tử Hoàn vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía âm phủ.
“Đó...đó là cậu Tiêu sao?”
“Là vua Bắc Lương?”
“Không sai, nhất định là vua Bắc Lương!”
Gần như cả Hoa Quốc đều đang hò reo, lúc này, ngoại trừ vua Bắc Lương trong lòng họ ra thì bọn họ thật sự chẳng thể nghĩ ra được ai có thể xoay chuyển được tình thế!
Còn ai có thể cứu bọn họ ra khỏi tình cảnh hiểm nguy này nữa đây?
Đám người trong điện Thần Long cũng đồng loạt thẳng lưng, nhảy vọt lên hư không, mặc dù bây giờ bọn họ chỉ là Đế Cảnh, thế nhưng bọn họ vẫn bằng lòng chiến đấu cùng với Long Vương của bọn họ!
“Long Vương, chúng tôi xin thề có chết cũng phải đi theo anh!”
“Mấy người lui xuống đi, trận chiến này mấy người không thể tham gia được!”, Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, cao ngạo nhìn về phía hư không.
Lúc này, khắp người Tiêu Chính Văn đều được bao trùm trong màn ánh sáng màu vàng, ánh sáng màu vàng đó lại giống như một kết giới không thể phá vỡ, ngăn cách vùng ngoài lãnh thổ và Chư Thiên Thần Giới!
“Không ngờ cậu lại học được thuật phân thân, còn lưu lại một phân thân ở trong âm phủ!”, Tử Cống lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn, trong mắt ngập tràn nỗi căm hận!
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn mấy người Tử Cống và cả đám người Chư Thiên Thần Giới phía sau lưng bọn họ.
Lúc này, mấy người Tử Cống đồng loạt lấy ra cuốn sách thượng cổ, tiến lên trước một bước, ở phía sau lưng họ còn có mấy người Thiên Kiếm Thánh Quân, Cổ Vạn Giới và cả vô số đại quân của Chư Thiên Thần Giới.
Thế nhưng bên phía Tiêu Chính Văn lại chỉ có một mình Tiêu Chính Văn cao ngạo đứng đó!
Phía sau lưng anh là cả vùng ngoài lãnh thổ, thế tục và con dân Hoa Quốc mà cả đời này anh buộc phải bảo vệ!
“Dựa vào một mình cậu mà cũng muốn ngăn cản bước chân của chúng tôi sao?”, Cổ Vạn Giới lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
“Có gì mà không thể!”, Tiêu Chính Văn bình thản đáp lời.
“Cậu quả thực không giống với người khác, lá gan của cậu ngay cả tôi cũng phải thầm cảm thấy nể phục, chỉ cần cậu chịu quy thuận về dưới trướng tôi, tôi bằng lòng dẫn cậu trở về tông môn và bồi dưỡng cậu giống như đệ tử thân truyền!”
Cổ Vạn Giới nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt lấp lánh!
Đừng nói là vùng ngoài lãnh thổ hay thế tục, dù ở Chư Thiên Thần Giới, người không biết sợ chết giống như Tiêu Chính Văn quá hiếm hoi!
Bình luận facebook