Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2874: Tinh hoa
“Không không không, đã rất chu đáo rồi, chỉ là đường xá xa xôi, chúng tôi đều hơi mệt!” Hoa Phi Thiên ngượng ngùng giải thích.
Nhưng hắn giải thích như thế quá gượng gạo, với tu vi của mấy người họ, đừng nói từ thành Huyền Thiên tới Tử Vong Cốc, cho dù trong vòng một ngày xuyên qua mấy đại giới, cũng sẽ không hề cảm thấy mệt mỏi!
“Các vị, thật ra lần này mọi người là nhân vật chính của chuyến đến hành lang thời không này, mọi người nên kích động mới đúng!” Đông Hoàng Thái Nhất hơi khó hiểu nói.
Thật ra cuộc thử luyện hành lang thời không đã được xác định từ trước, năm người bọn họ cộng thêm Ma Long, mới là nhân vật chính của lần thử luyện này, ứng cử viên cho vị trí Đại Thánh cũng sẽ được chọn ra trong mấy người bọn họ!
Còn về phía địa cầu, đã bị loại trừ ngay từ đầu!
“Đông Hoàng Thái Nhất nói đùa rồi, thật ra bọn tôi chỉ làm phông nền mà thôi, dù sao hành lang thời không này được mở ra từ phía địa cầu, thánh điện Thời Không bị cường giả địa cầu chiếm giữ là chuyện đương nhiên!”
Thiếu cung chủ vội vàng mở miệng phản bác.
Ở trước mặt Tiêu Chính Văn, ai trong bọn họ dám tự nhận mình là nhân vật chính trong hành lang thời không này chứ? Không muốn sống nữa sao?
“Các vị quá khiêm tốn rồi, thật ra mọi người mới chính là thiên tài chân chính trên đời này, ai có thể phân cao thấp với các vị chứ?”
“Hơn nữa với thực lực của các vị, đừng nói đến nhân vật nhỏ căn bản không đáng nhắc tới ở địa cầu, ngay cả trong Chư Thiên Thần Giời có mấy người dám cạnh tranh với các vị?”
Đông Hoàng Thái Nhất cười to nói.
Hắn không chỉ nói cho đám người Liệt Diệm nghe, mà còn muốn cho đám người Võ Anh Hào biết rằng cuộc thử luyện ở hành lang thời không lần này hoàn toàn không liên quan gì đến họ!
So với đi chịu chết thì chi bằng biết khó mà lui, sớm rời khỏi hành lang thời không mới là lựa chọn sáng suốt nhất của bọn họ!
Nhưng lời mà hắn muốn khuyên đám người Võ Anh Hào rút lui, lại cực kỳ chói tai với đám người thiếu cung chủ.
Hơn nữa, ngồi đối diện bọn họ là một người có thể khống chế sự sống cái chết của bọn họ, những lời này giống như lá bùa đòi mạng với họ!
Đông Hoàng Thái Nhất đâu biết rằng Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn thu phục những thiên tài đó từ lâu, thậm chí ngay cả vận mệnh tương lai của bọn họ cũng nằm trong tay Tiêu Chính Văn.
“Đông Hoàng Thái Nhất nói đùa rồi, tôi chỉ là một trong số người bình thường mà thôi, không tài giỏi như anh nói!” Liệt Diệm vội vàng sửa lại.
“Đâu có! Các vị vẫn quá khiêm tốn rồi, so với những người địa cầu không biết trời cao đất rộng thì các vị chính là thánh hiền trong loài người, võ giả trong số những hào kiệt!”
“Thật ra các vị đừng khách khí như vậy, vốn dĩ hành lang thời không lần này mở ra vì các vị!”
“Các vị nên tiếp nhận thiên mệnh, mở ra một thời đại huy hoàng thuộc về các vị!”
Đông Hoàng Thái Nhất đâu hề biết mấy người bọn họ đã sớm là con rối của Tiêu Chính Văn?
Hắn vẫn cố gắng hết sức nâng đám người kia lên mây, đồng thời coi thường đám người Võ Anh Hào và Tiêu Chính Văn.
Hàm ý trong lời nói của hắn rất rõ ràng, đám người Tiêu Chính Văn không có tư cách để so sánh với đám người thiếu cũng chủ, càng không có tư cách ngồi ở chỗ này!
“Thật không? Tôi có ý kiến khác!” Võ Anh Hào đặt ly rượu xuống, lạnh nhạt nói.
“Ồ? Võ thế tử có thể nói ý kiến của mình để mọi người nghe thử!” Đông Hoàng Thái Nhất cười khẩy nói.
“Lần này sở dĩ hành lang thời không mở ra ở địa cầu vừa hay cho thấy địa cầu không còn yếu kém như xưa, hơn nữa địa cầu cũng có lịch sử lâu đời, là nơi Long tộc sinh ra, một ngày nào đó, người địa cầu sẽ một bước lên trời!”
“Chẳng lẽ anh không nghĩ rằng cuộc thử luyện ở hành lang thời không lần này sẽ thay đổi rất nhiều thứ sao?” Võ Anh Hào cười khẩy nói.
“Vị công tử này nói cũng đúng, chúng tôi cũng nghĩ như vậy!”, thiếu cung chủ phụ họa.
Đám người thiếu cung chủ đều tươi cười nhìn về phía Võ Anh Hào, thậm chí còn không hề có ý phản bác, cũng không hề kinh ngạc trước lời nói đại nghịch bất đạo của anh ta.
Không, theo Đông Hoàng Thái Nhất thấy, Võ Anh Hào chỉ là kiêu ngạo một cách mù quáng, đám người thiếu tông chủ chỉ là quá khiêm tốn, không muốn tranh cãi với loại người này mà thôi!
“Được rồi, chúng ta nói chuyện chính đi!” Đông Hoàng Thái Nhất lên tiếng.
Hắn giơ tay lên, ngay lập tức trên mặt đất nứt ra một khe hở!
Lúc này, khí tức trong Tử Vong Cốc cũng thay đổi theo!
Từ sâu trong lòng đất truyền đến mùi máu tanh nồng nặc, đồng thời, toàn bộ Tử Vong Cốc trông càng giống một thành phố chết chóc!
Huyết quang vô tận nhanh chóng khuếch tán trong thành, tử khí dày đặc tràn ngập toàn bộ Tử Vong Cốc!
Lúc này, toàn bộ Tử Vong Cốc đang rung chuyển, dòng sông máu vô tận bên dưới đang dần tràn ra!
"Đó là..."
Đám người thiếu cung chủ ngơ ngác nhìn khe núi bên dưới, không dám tin trong hành lang thời không lại có nơi khủng bố như vậy!
“Nơi đó là suối máu, còn có động Vạn Thi và vùng đất chết!”
Ba nơi này cũng là trung tâm Tử Vong Cốc, tinh hoa trời đất đều cất giấu ở bên trong Huyết Cốc!
Động Vạn Thi là nơi chứa xác của mọi linh hồn!
Mà vùng đất chết chính là khu vực cốt lõi chứa đựng nuôi dưỡng tinh hoa của sự sống!
Cái gọi là tinh hoa của trời đất, kỳ thật cũng chỉ là một giọt tinh huyết, giọt tinh huyết này không phải của riêng ai, mà là do trời đất tự mình sinh ra!
Nhưng hắn giải thích như thế quá gượng gạo, với tu vi của mấy người họ, đừng nói từ thành Huyền Thiên tới Tử Vong Cốc, cho dù trong vòng một ngày xuyên qua mấy đại giới, cũng sẽ không hề cảm thấy mệt mỏi!
“Các vị, thật ra lần này mọi người là nhân vật chính của chuyến đến hành lang thời không này, mọi người nên kích động mới đúng!” Đông Hoàng Thái Nhất hơi khó hiểu nói.
Thật ra cuộc thử luyện hành lang thời không đã được xác định từ trước, năm người bọn họ cộng thêm Ma Long, mới là nhân vật chính của lần thử luyện này, ứng cử viên cho vị trí Đại Thánh cũng sẽ được chọn ra trong mấy người bọn họ!
Còn về phía địa cầu, đã bị loại trừ ngay từ đầu!
“Đông Hoàng Thái Nhất nói đùa rồi, thật ra bọn tôi chỉ làm phông nền mà thôi, dù sao hành lang thời không này được mở ra từ phía địa cầu, thánh điện Thời Không bị cường giả địa cầu chiếm giữ là chuyện đương nhiên!”
Thiếu cung chủ vội vàng mở miệng phản bác.
Ở trước mặt Tiêu Chính Văn, ai trong bọn họ dám tự nhận mình là nhân vật chính trong hành lang thời không này chứ? Không muốn sống nữa sao?
“Các vị quá khiêm tốn rồi, thật ra mọi người mới chính là thiên tài chân chính trên đời này, ai có thể phân cao thấp với các vị chứ?”
“Hơn nữa với thực lực của các vị, đừng nói đến nhân vật nhỏ căn bản không đáng nhắc tới ở địa cầu, ngay cả trong Chư Thiên Thần Giời có mấy người dám cạnh tranh với các vị?”
Đông Hoàng Thái Nhất cười to nói.
Hắn không chỉ nói cho đám người Liệt Diệm nghe, mà còn muốn cho đám người Võ Anh Hào biết rằng cuộc thử luyện ở hành lang thời không lần này hoàn toàn không liên quan gì đến họ!
So với đi chịu chết thì chi bằng biết khó mà lui, sớm rời khỏi hành lang thời không mới là lựa chọn sáng suốt nhất của bọn họ!
Nhưng lời mà hắn muốn khuyên đám người Võ Anh Hào rút lui, lại cực kỳ chói tai với đám người thiếu cung chủ.
Hơn nữa, ngồi đối diện bọn họ là một người có thể khống chế sự sống cái chết của bọn họ, những lời này giống như lá bùa đòi mạng với họ!
Đông Hoàng Thái Nhất đâu biết rằng Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn thu phục những thiên tài đó từ lâu, thậm chí ngay cả vận mệnh tương lai của bọn họ cũng nằm trong tay Tiêu Chính Văn.
“Đông Hoàng Thái Nhất nói đùa rồi, tôi chỉ là một trong số người bình thường mà thôi, không tài giỏi như anh nói!” Liệt Diệm vội vàng sửa lại.
“Đâu có! Các vị vẫn quá khiêm tốn rồi, so với những người địa cầu không biết trời cao đất rộng thì các vị chính là thánh hiền trong loài người, võ giả trong số những hào kiệt!”
“Thật ra các vị đừng khách khí như vậy, vốn dĩ hành lang thời không lần này mở ra vì các vị!”
“Các vị nên tiếp nhận thiên mệnh, mở ra một thời đại huy hoàng thuộc về các vị!”
Đông Hoàng Thái Nhất đâu hề biết mấy người bọn họ đã sớm là con rối của Tiêu Chính Văn?
Hắn vẫn cố gắng hết sức nâng đám người kia lên mây, đồng thời coi thường đám người Võ Anh Hào và Tiêu Chính Văn.
Hàm ý trong lời nói của hắn rất rõ ràng, đám người Tiêu Chính Văn không có tư cách để so sánh với đám người thiếu cũng chủ, càng không có tư cách ngồi ở chỗ này!
“Thật không? Tôi có ý kiến khác!” Võ Anh Hào đặt ly rượu xuống, lạnh nhạt nói.
“Ồ? Võ thế tử có thể nói ý kiến của mình để mọi người nghe thử!” Đông Hoàng Thái Nhất cười khẩy nói.
“Lần này sở dĩ hành lang thời không mở ra ở địa cầu vừa hay cho thấy địa cầu không còn yếu kém như xưa, hơn nữa địa cầu cũng có lịch sử lâu đời, là nơi Long tộc sinh ra, một ngày nào đó, người địa cầu sẽ một bước lên trời!”
“Chẳng lẽ anh không nghĩ rằng cuộc thử luyện ở hành lang thời không lần này sẽ thay đổi rất nhiều thứ sao?” Võ Anh Hào cười khẩy nói.
“Vị công tử này nói cũng đúng, chúng tôi cũng nghĩ như vậy!”, thiếu cung chủ phụ họa.
Đám người thiếu cung chủ đều tươi cười nhìn về phía Võ Anh Hào, thậm chí còn không hề có ý phản bác, cũng không hề kinh ngạc trước lời nói đại nghịch bất đạo của anh ta.
Không, theo Đông Hoàng Thái Nhất thấy, Võ Anh Hào chỉ là kiêu ngạo một cách mù quáng, đám người thiếu tông chủ chỉ là quá khiêm tốn, không muốn tranh cãi với loại người này mà thôi!
“Được rồi, chúng ta nói chuyện chính đi!” Đông Hoàng Thái Nhất lên tiếng.
Hắn giơ tay lên, ngay lập tức trên mặt đất nứt ra một khe hở!
Lúc này, khí tức trong Tử Vong Cốc cũng thay đổi theo!
Từ sâu trong lòng đất truyền đến mùi máu tanh nồng nặc, đồng thời, toàn bộ Tử Vong Cốc trông càng giống một thành phố chết chóc!
Huyết quang vô tận nhanh chóng khuếch tán trong thành, tử khí dày đặc tràn ngập toàn bộ Tử Vong Cốc!
Lúc này, toàn bộ Tử Vong Cốc đang rung chuyển, dòng sông máu vô tận bên dưới đang dần tràn ra!
"Đó là..."
Đám người thiếu cung chủ ngơ ngác nhìn khe núi bên dưới, không dám tin trong hành lang thời không lại có nơi khủng bố như vậy!
“Nơi đó là suối máu, còn có động Vạn Thi và vùng đất chết!”
Ba nơi này cũng là trung tâm Tử Vong Cốc, tinh hoa trời đất đều cất giấu ở bên trong Huyết Cốc!
Động Vạn Thi là nơi chứa xác của mọi linh hồn!
Mà vùng đất chết chính là khu vực cốt lõi chứa đựng nuôi dưỡng tinh hoa của sự sống!
Cái gọi là tinh hoa của trời đất, kỳ thật cũng chỉ là một giọt tinh huyết, giọt tinh huyết này không phải của riêng ai, mà là do trời đất tự mình sinh ra!