Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2796-2800
Chương 2796: Bí thuật mới của Tiêu Chính Văn
Dẫu sao thân phận của Điền Khải cũng cực kỳ đặc thù, hắn đại diện cho ý chí của một quốc gia đã tồn tại mấy nghìn năm, mà vách chắn vũ trụ chính là do ý chí của những quốc gia lâu đời này cấu thành.
Một khi ý chí của những quốc gia lâu đời này hoàn toàn biến mất, vậy thì vách chắn vũ trụ cũng sẽ chẳng thể tiếp tục tồn tại!
“Tôi nguyện cống hiến tất cả cho Chư Thiên Thần Giới!”
Điền Khải vừa thốt ra lời này, cả đất trời đều trở nên chấn động!
Một sức ép trước nay chưa từng có đột nhiên giáng xuống người Điền Khải, giống như muốn tống hắn ra khỏi đất trời một phương!
Thế nhưng một giây sau, Điền Khải đột nhiên có cảm giác khắp người khoan khoái, như thể bản thân trước nay chưa bao giờ được thoải mái tới vậy.
Ngay sau đó, một cỗ khí tức Thiên Cảnh cấp hai đột nhiên dâng lên từ dưới chân hắn!
Thế nhưng tất cả vẫn còn chưa kết thúc, khi cỗ khí tức đó nhanh chóng dâng lên cao, chẳng bao lâu sau, Điền Khải đã đạt tới cảnh giới Nguỵ Tiên đỉnh cao của Thiên Cảnh cấp sáu!
Cảm nhận được cỗ sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể mình, Điền Khải lúc này gần như muốn phát điên lên!
Vừa nghĩ tới việc trước đây từng bị sỉ nhục mấy lần ở trước mặt Tiêu Chính Văn, trên mặt Điền Khải nở nụ cười lạnh lùng!
“Ngày nào đó gặp lại chính là lúc mày phải chết!”, Điền Khải siết chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng lên tiếng.
Hai người Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát cũng đưa mắt nhìn nhau và mỉm cười.
Vùng ngoài lãnh thổ đã hoàn toàn phản chiến rồi!
Khi vách chắn vũ trụ được hoá giải, đại quân của Chư Thiên Thần Giới sẽ xông qua vách chắn, tới lúc đó, đối với bọn họ mà nói, những kẻ phản đồ ăn cây táo rào cây sung của vùng ngoài lãnh thổ kia cũng mất đi giá trị lợi dụng!
Còn về những con chó cắn cả chủ nhân, Chư Thiên Thần Giới đương nhiên sẽ không để cho bọn chúng sống quá lâu!
Nhìn những vết nứt rõ nét phía chân trời, Hồng Ấn ngửa mặt phá lên cười lớn.
Bên trên núi Thiết Vi ở âm phủ lúc này, Tiêu Chính Văn đã bế quan được hơn mười ngày.
Bởi vì thanh kiếm U Minh Càn Khôn là thần binh thời thượng cổ, là thứ từng giết chết Hình Thiên nên mới lưu truyền rất nhiều truyền thuyết có liên quan tới thanh kiếm này.
Thậm chí còn có người quy nó vào hạng ma kiếm!
Thật ra điểm khủng bố thật sự của thanh kiếm này nằm ở chỗ nó có thể dễ dàng cướp đoạt sức sống của người khác, hơn nữa còn có thể chuyển hoá sức sống của người khác lên trên những bề mặt vật chất khác!
Cũng có thể nói, cho dù sức sống của đối phương có dồi dào tới đâu, chỉ cần một nhát kiếm lướt qua, cho dù không chạm tới đối phương thì cũng có thể khiến cho thọ nguyên của đối phương trở về con số không chỉ trong nháy mắt!
Phối hợp với hình thái cực âm dương của Tiêu Chính Văn thì tuyệt đối là sự tồn tại đỉnh cao!
Cũng trong vòng mười ngày ngắn ngủi này, vùng ngoài lãnh thổ đã xảy ra biến hoá long trời lở đất, Chư Thiên Thần Điện nháy mắt đã trở thành thế lực mới nổi mạnh mẽ nhất vùng ngoài lãnh thổ.
Thậm chí rất nhiều người bình thường trong thế tục cũng đang nghĩ cách để tiến vào vùng ngoài lãnh thổ, mục đích chính là để gia nhập Chư Thiên Thần Điện, giành lấy sức mạnh bất tử và đứng trên thiên hạ!
Còn về mấy người Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên lúc này đều đã lui về phía sau, mà cao thủ trong Chư Thiên Thần Điện cũng là nhân vật mà các thế lực khác của cả vùng ngoài lãnh thổ chẳng thể so bì!
Các thế gia lâu đời và lớn mạnh như nhà họ Khổng, nhà họ Trần, Đông Hải Ngao Lai,… đồng loạt kết hợp với họ, ngay cả Thiên Đạo Minh Ước đã khống thế vùng ngoài lãnh thổ mấy chục nghìn năm lúc này cũng chẳng thể so bì được nữa!
Cộng thêm việc mấy người Thiên Tuyệt lại dùng thủ đoạn đặc thù nhanh chóng khai phá tiềm lực của tất cả mọi người, khiến cho bọn họ nâng cao cảnh giới với tốc độ nhanh nhất, vậy nên cao thủ bên phía Chư Thiên Thần Điện gần như đang gia tăng một cách chóng mặt!
Hơn nữa, rất nhiều thế lực khi trước đứng về phía Tiêu Chính Văn và điện Thần Long lúc này cũng đã hoàn toàn nghiêng về phía Chư Thiên Thần Giới, thậm chí không ít người đã bắt đầu âm thầm toan tính trừ khử điện Thần Long để chiếm Đế Khư!
Hình thái cực âm dương trên đỉnh đầu Tiêu Chính Văn đang không ngừng mở rộng, thậm chí còn bao trùm lấy cả núi Thiết Vi vào bên trong, sức sống và tử khí luân chuyển với tốc độ cực nhanh, bên trong núi Thiết Vi hình thành nên một cơn gió bão quái dị!
Phán quan mặt đen không nhẫn nhịn được nữa, nói với đại tướng Dạ Xoa phía bên cạnh: “Cậu Tiêu đang dùng bí thuật gì vậy nhỉ?”
Chương 2797: Thay xương đổi thịt
Lúc này đại tướng Dạ Xoa cũng không thoải mái hơn phán quan mặt đen là bao, với Tiêu Chính Văn thì có thể dễ dàng chuyển hóa hai khí sinh tử, nhưng người khác lại không làm được.
Thứ mà những người như đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen cần là tử khí, mà sinh khí lại là thuốc độc với họ.
Chuyển hóa điên cuồng giữa hai người thì người đau đớn nhất là người đến quá gần họ.
“Thật ra tôi cũng không tốt hơn ông là bao, vừa rồi suýt nữa đã bị sinh khí đó xé thành từng mảnh”.
Đại tướng Dạ Xoa nghiến răng nói.
Vì hình thái cực âm dương bao phủ cả núi Thiết Vi quả thật quá khủng khiếp, dù họ muốn trốn cũng không thể tránh được.
Nếu không vì họ đều có cơ thể bất tử thì nào dám ở lại đó lâu.
Không lâu sau, hình thái cực âm dương cực lớn đó bảo phủ hơn nửa âm phủ, cùng lúc đó Tiêu Chính Văn giơ tay lên, hình thái cực âm dương bỗng biến mất, thoáng chốc hòa vào trong kiếm Càn Khôn U Minh.
Tiêu Chính Văn mở mắt ra nhìn kiếm Càn Khôn U Minh.
Thân kiếm ban đầu là màu đỏ thì lúc này đã trở thành nửa đen nửa đỏ.
Nói cách khác thanh kiếm này đã được Tiêu Chính Văn kích hoạt hoàn toàn.
Ngay sau đó Tiêu Chính Văn lưu chuyển suy nghĩ, sinh khí dồi dào chảy vào trong người Tiêu Chính Văn.
Lúc đầu vẫn chỉ là đang nuôi dưỡng thần hồn của Tiêu Chính Văn, nhưng không lâu sau khí tức của Tiêu Chính Văn đã xuất hiện dao động.
“Ầm!”
Một luồng khí tức bỗng bốc lên lấy Tiêu Chính Văn làm trung tâm.
Một màn sáng cực kỳ chói mắt lao thẳng lên chân trời, thực lực của chính Tiêu Chính Văn cũng đột phá đến Thiên Cảnh cấp hai ngay sau đó.
Vèo!
Sau khi một tia chớp màu tím đánh xuống, cảnh giới của Tiêu Chính Văn lại cao hơn, lên thẳng đến Thiên Cảnh cấp ba.
“Đại Đế thế mà lại đột phá?”, đại tướng Dạ Xoa hơi ngạc nhiên nhìn về phía căn phòng bí mật.
Màn sáng chói mắt đó lao thẳng lên trời, đồng thời trong màn sáng như có tiếng rồng gầm.
Ngay sau đó cảnh giới của Tiêu Chính Văn lại được tâng lên một bậc, chớp nhoáng đã đột phá đến Thiên Cảnh cấp ba.
Không lâu sau, thực lực của Tiêu Chính Văn đã đột phá đến Thiên Cảnh cấp chín đỉnh cao.
Phải biết đây là cảnh giới thần hồn của Tiêu Chính Văn, nếu Tiêu Chính Văn quay về ngoài lãnh thổ, dung nhập vào cơ thể của mình lần nữa, cảnh giới vẫn sẽ cao hơn một bậc.
Nói cách khác lúc này cảnh giới của Tiêu Chính Văn đã cực kỳ gần với cảnh giới Chuẩn Thánh.
Sau Thiên Kính thì có cảnh giới Chuẩn Thánh, đã là một nửa thánh nhân, đó là sự tồn tại vượt xa cả cảnh giới Chân Tiên.
Thậm chí Chuẩn Thánh chỉ cần một ý niệm đã có thể tiêu diệt một hành tinh nhỏ.
Thế nên sự cách biệt giữa hai người quả thật là một trời một vực.
Nếu lại đột phá thêm Thánh Cảnh thì có thể tự do đi lại trong vũ trụ.
Cả vùng ngoài lãnh thổ đến bây giờ cũng chỉ có sáu người từng đạt tới cảnh giới Chuẩn Thánh, một người là Khổng Cập – tổ tiên khai sáng của nhà họ Khổng, hai người còn lại chính là Bạch Khởi và Mộng Điệp.
Ba người khác đều lén lút đột phá, hơn nữa làm gì cũng cực kỳ khiêm tốn, đến giờ cũng không có ai biết rốt cuộc ba người còn lại là ai.
Thậm chí ngay cả Khổng Cập – tổ tiên của nhà họ Khổng, cũng mới đột phá ở cảnh giới này vào một ngàn năm trước.
Còn cảnh giới Chuẩn Thánh là một ranh giới quan trọng của việc phân chia tiên phàm, người vượt qua bước này mới được xem đã siêu thoát khỏi thế gian thật sự.
Nhưng từ xưa đến nay không biết có bao nhiêu người đều bị mắc lại ở ngưỡng cửa Chuẩn Thánh.
Theo ghi chép của Thiên Sơn Thư Lục, đạt đến cảnh giới Chuẩn Thánh là có thể đạt được cảnh giới hợp nhất Thiên Nhân với vũ trụ này, hơn nữa chỉ có đến bước này mới có thể xem là thoát khỏi việc thay xương đổi thịt.
Chương 2798: Vua âm phủ
Thật ra theo cách nói trong Thiên Sơn Thư Lục, dù đạt đến cảnh giới này cũng chỉ có thể được xem là tiên nhân trong truyền thuyết thôi.
Nhưng so với tiên, thần là sự tồn tại mạnh hơn, còn thánh nhân cách thần cảnh một khoảng cách cực kỳ lớn.
Dù sao tiên cũng chỉ có thể tiêu dao tự do, còn thần thì lại tạo ra vạn vật.
Nói cách khác thần có thể tạo ra một vũ trụ chỉ thuộc về riêng mình.
Chỉ có đạt đến cấp bậc đó của thần mới có thể thông suốt đi giữa các vũ trụ, thậm chí có thể nắm quyền sinh tử của tất cả sinh linh trong vũ trụ này.
Mặc dù lúc này Tiêu Chính Văn vẫn chưa bước vào cảnh giới Chuẩn Thánh nhưng phía sau anh đã xuất hiện một vầng sáng màu đen cực lớn.
Cực kỳ giống với thánh quang đằng sau mười vị con cưng của trời ở Chư Thiên Thần Giới.
Nhưng cùng lúc đó Tiêu Chính Văn xuất hiện trong thánh quang, sau đó giơ tay lên bóp nát thánh quang.
Mặc dù không có thánh quang làm nền nhưng lúc này khí tức của Tiêu Chính Văn lại làm cho người khác nhìn mà sợ, chỉ muốn cúi đầu bái chào.
Mãi đến lúc này Tiêu Chính Văn mới đứng lên ra khỏi mật thất.
“Đại Đế bế quan mấy ngày rồi, trông có vẻ càng thêm anh võ lắm, hơn nữa khiến bọn tôi không khỏi muốn đi bái chào”.
Phán quan mặt đen lập tức bước đến trước chắp tay nói.
Nghe thế Tiêu Chính Văn nhíu mày, phán quan mặt đen là Lục Phán có tiếng trong âm phủ, người giống ông ta không giỏi xu nịnh.
Nếu những gì ông ta nói là sự thật, ngược lại không phải là điều Tiêu Chính Văn muốn.
Mặc dù thể hiện thực lực có thể bớt đi rất nhiều phiền phức, nhưng thường kiêu ngạo quá mức, ngược lại sẽ tự gây mình với người ta.
Hơn nữa khi chỉ có gần đến trận chiến, thể hiện sức chiến đấu thật của mình mới có thể bắt được đối thủ của mình một cách bất ngờ.
Thấy Tiêu Chính Văn nhíu mày, phán quan mặt đen toát cả mồ hôi lạnh.
“Cậu Tiêu, lẽ nào dù cậu muốn đạt đến cảnh giới có trong truyền thuyết sao?”, đại trướng Dạ Xoa bên cạnh cũng cảm thấy không thoải mái, hỏi thẳng.
“Có lẽ là ông nhìn lầm rồi”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn lặng lẽ áp chế tu vi của mình, khí tức bình thường của Thánh Nhân đó lập tức biến mất.
Sau đó đến thẳng trước mặt Phù Kiên – tổng quản ở âm phủ.
“Phù Kiên xin chào Đại Đế”.
Từ khi Tiêu Chính Văn bế quan, Phù Kiên vẫn luôn canh ở bên ngoài, không rời khỏi núi Thiết Vi một bước.
“Chúng ta đi thôi”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.
Nghe thấy thế Phù Kiên vội đứng lên, đi theo phía sau Tiêu Chính Văn đi khỏi núi Thiết Sơn không giúp.
“Ông Hắc, lúc nãy ta nói nhầm cái gì sao?”, đại tướng Dạ Xoa nhíu mày nói.
“Đại… Đế Tiêu là người rất thích khiêm tốn, có vài lời có thể nói nhưng có một vài không thể nói lung tung”, phán quan mặt đen nói thẳng.
Lúc này trong đại điện U Quân ở thập điện Diêm Vương của âm phủ diễn ra cảnh tượng kinh người, thập điện Diêm Vương chia thành hai bên, có rất nhiều âm binh quỷ tướng tuần tra xung quanh.
Nếu âm phủ đã là một thế giới, dĩ nhiên cũng có quy tắc của âm phủ.
Mặc dù nơi này là nơi cuối cùng của thần hồn nhưng thần hồn cũng có sự khác biệt của sinh tử, mỗi người trong âm phủ cũng đều có tuổi thọ thuộc về họ.
Người nắm giữ mọi thứ là đại đế U Minh.
Lúc này nếu Tiêu Chính Văn đã được nhận là hóa thân của đại đế U Minh, vậy thì quyền sống hay chết ở cả địa phủ cũng nên giao cho Tiêu Chính Văn quản.
Tiêu Chính Văn được Phù Kiên đi xuyên qua con đường U Minh ở đại điện Minh Quân, sau khi nhận mấy cái quỳ lạy của rất nhiều âm binh thì anh đi vào đại điện Minh Quân.
Nơi này mới là nơi xử lý, giải quyết sự vụ hành chính của thập điện Diêm Vương.
“Đại đế, mời”.
Phù Kiên làm động tác mời, sau đó cung kính cúi người xuống.
Lúc này Tiêu Chính Văn đã không phải là vua Bắc Lương lúc mới đến thế tục nữa rồi, mà người bản địa ở cả địa phủ đều xem anh như vua xứng danh của cả âm phủ.
Phù Kiên thân là người nắm giữ tất cả binh mã ở âm phủ dĩ nhiên không dám rề rà để Tiêu Chính Văn đợi.
Ngay lúc thập điện Diêm Vương lần lượt đi ra ngoài chính điện, ngay khi quỳ xuống đất trước Tiêu Chính Văn, bỗng có một cơ gió nổi đến, một chiếc xe ngựa màu đỏ từ trên trời đi xuống.
Chạy lao về phía Tiêu Chính Văn.
Chương 2799: Có một không hai
Thấy thế Phù Kiên giơ tay lên đánh ra luồng tà khí, dù sao ông ta cũng là tướng quân của âm phủ, thực lực không hề tầm thường, chỉ vung tay như thế thôi đã có uy lực hủy diệt trời đất.
Nhưng đối mặt với đòn tấn công của Phù Kiên, uy thế của đối phương không hề giảm, mà xem như Phù Kiên không tồn tại.
“Ai dám to gan?”
Đại tướng Dạ Xoa cầm xiên Thác Thiên đứng thẳng người lên.
Đối phương tránh khỏi đại tướng Dạ Xoa, tiếp tục lao đến chỗ Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng quay đầu lại nhìn người đến.
Trên chiếc xe ngựa đi vào trên bầu trời quảng trường trước đại điện Minh Quân, Tiêu Chính Văn nhìn người đàn ông mặc đồ đen đi đầu, người đó cũng khinh thường nhìn chằm chằm vào anh.
“Ai đấy! Dám to gan xông vào đại điện Minh Quân, quấy rầy Đại Đế, các người chịu trách nhiệm nổi sao?”
Phán quan mặt đen bước ra lạnh lùng hỏi.
Nghe thế người đàn ông mặc đồ đen cười mỉa nói: “Gì cơ? Đại Đế? Ở đâu ra Đại Đế? Sao tôi không biết Đại Đế hồi sinh?”
“Còn có người muốn mượn cái danh Đại Đế để chiếm đoạt quyền lực của âm phủ hả?”
Người đàn ông mặc đồ đen không hề sợ phán quan mặt đen, ngược lại còn chế giễu chất vấn mọi người.
Lúc này Phù Kiên tiến đến thấp giọng nói nhỏ bên tai phán quan mặt đen: “Chiếc xe ngựa phía sau cậu ta rất có quyền lực, không đắc tội nổi đâu”.
Ồ?
Nghe thế phán quan mặt đen mới để ý đến chiếc xe ngựa đằng sau người đàn ông mặc đồ đen.
“Đó là… đó là xe của Mã Vương Gia?”, phán quan mặt đen vừa nhìn đã nhận ra chiếc xe ngựa đó, chính là xe ngựa của Mã Vương Gia có tiếng trong âm phủ.
“Lẽ nào ông muốn ngăn Đại Đế đến điện sao? Âm phủ có quy tắc của âm phủ, nếu ông muốn khai chiến với âm phủ thì hãy nói rõ”.
Phù Kiên cũng bước đến trước lớn tiếng đe dọa.
“Khai chiến? Các người cũng xứng sao?”, người đàn ông mặc đồ đen kiêu ngạo nói.
Năm đó một mình Mã Vương Gia cưỡi ngựa làm loạn ở âm phủ hệt như đi vào chỗ không người, nếu thời gian trôi qua, mọi chuyện cũng thay đổi, hôm nay Mã Vương Gia đã được xem như là sự tồn tại độc nhất vô nhị ở âm phủ rồi.
Mặc dù chưa nắm quyền được ở âm phủ nhưng dù là Âm Tư hay thập điện Diêm Vương cũng nể mặt ông ta.
Ở âm phủ, ông ta có địa vị giống như nhà họ Trần ở ngoài lãnh thổ, mặc dù không lộ mặt nhưng không thể xem thường.
“Nếu đã là Đại Đế đến điện thì chúng ta vẫn nên tạo điều kiện cho Đại Đế”.
Ngay lúc hai bên còn giương cung bạt kiếm, trong xe ngựa bỗng vang lên giọng nói lớn tuổi.
Nghe thấy giọng nói đó vang lên từ trong xe, người đàn ông mặc đồ đen mới cười khẩy lùi về bên cạnh xe ngựa.
Chỉ là sắc mặt mấy người đại tướng Dạ Xoa đã cực kỳ khó coi.
Dù sao người ở tại đây ngoài họ thì còn có thập điện Diêm Vương, đối phương làm thế không chỉ gây khó cho họ mà còn ra oai với Tiêu Chính Văn.
“Hừ, tôi muốn xem thử rốt cuộc người ngồi trong xe là…”
Không để đại tướng Dạ Xoa nói hết câu, phán quan mặt đen đã bước lên trước nói nhỏ vào tai ông ta.
Khi nghe thấy người ngồi trong xe lại là Mã Vương Gia, đại tướng Dạ Xoa cực kỳ ngạc nhiên, vội ngậm miệng lại.
Năm đó khi Mã Vương Gia xông vào âm phủ, Đại Đế U Minh vẫn còn đang nắm quyền âm phủ, nhưng dù thế Mã Vương Gia vẫn đi lại rất tự nhiên.
Bây giờ mặc dù Tiêu Chính Văn cũng được công nhận là Đại Đế U Minh của âm phủ, nhưng hiện giờ Tiêu Chính Văn vẫn không thể so được với Đại Đế U Minh vào thời kỳ hưng thịnh năm đó.
Dù là thập điện Diêm Vương hay Âm Tư, dù là danh vọng hay địa vị, vũ lực đều không thể so được với Mã Vương Gia.
Hơn nữa Mã Vương Gia còn là nhân vật thời đại thần thoại ở thời kỳ xa xưa của Hoa Quốc, có thể nói tư cách lão luyện hơn Hoàng Đế, nói một cách chính xác thì thập điện Diêm Vương cũng chỉ là hậu bối của ông ta.
Hơn nữa không chỉ âm phủ có mối quan hệ rất thân thiết với ông ta mà ngay cả thế tục và vùng ngoài lãnh thổ cũng có rất nhiều hậu bối đệ tử của Mã Vương Gia.
Tầm ảnh hưởng của ông ta là sự tồn tại có một không hai trong ba khu vực.
Chương 2800: Sợi tơ màu đen
Sau khi Đại Đế U Minh chết, Mã Vương Gia cũng là người duy nhất có tư cách thay thế Đại Đế U Minh, hơn nữa trong âm phủ ông ta cũng có tiếng nói rất lớn.
Nhưng bây giờ lại bị Tiêu Chính Văn giành mất nên ông ta xuất hiện ở đại điện Minh Quân, vừa là ra uy với Tiêu Chính Văn, vừa tuyên bố sự tồn tại của mình với cả âm phủ.
“Cậu Tiêu, mời!”
Phù Kiên làm động tác mời với Tiêu Chính Văn, sau đó dẫn đầu đi về phía đại điện Minh Quân.
Đại tướng Dạ Xoa và mấy người phán quan mặt đen cũng thức thời đi theo phía sau Phù Kiên, Tiêu Chính Văn thích thú nhìn xe ngựa của Mã Vương Gia, sau đó cũng đi theo mọi người đến đại điện Minh Quân.
Đến trước cửa đại điện, Phù Kiên và mấy người phán quan mặt đen đều đồng loạt dừng bước, Tần Quảng Vương bước đến trước nói với Tiêu Chính Văn: “Đại Đế, bọn tôi không có tư cách đi vào đại điện Minh Quân nên chỉ có thể đợi ở ngoài”.
“Mời cậu đi vào đại điện Minh Quân, trong điện có người đang chờ”.
Tiêu Chính Văn không nói gì nhiều, sải bước đi vào đại điện Minh Quân.
Nói là đại điện nhưng thật ra là một thế giới khác thì đúng hơn.
Từ khi bước vào cửa chính đại điện Minh Quân, cảnh tượng trước mặt Tiêu Chính Văn bỗng chốc thay đổi.
Bên trong có núi có sông có đình, cái gì cũng có, trong một đình nhỏ ở giữa hồ cách đó không xa, một người đàn ông tóc dài mặc đồ trắng đang quay lưng về phía Tiêu Chính Văn chơi đàn.
“Tôi là Diêm La đang đợi Đại Đế đến”, vừa dứt lời người đàn ông tóc dài chậm rãi xoay người lại.
Khoảnh khắc Diêm La xoay người lại, Tiêu Chính Văn hơi ngạc nhiên.
Lúc này trên mặt Diêm La Vương xuất hiện hai sợi tơ màu đen rất rõ, giống hệt với sợi tơ màu đen xuất hiện ở Minh Hà.
Gương mặt của Diêm La Vương cũng bị khí màu đen bao phủ, không nhìn rõ khuôn mặt thật.
“Ông là Diêm Vương?”
Diêm La ở phía đối diện hít sâu một hơi: “Đúng thế, trước kia mọi người đều gọi tôi là Diêm Vương, cũng là chủ của âm phủ. Nhưng bây giờ tôi đã không ra khỏi đây mấy ngàn năm rồi”.
Mấy ngàn năm?
Tiêu Chính Văn lập tức nghĩ đến việc Âm Tư cũng quản lý cả âm phủ mấy ngàn năm, lẽ nào bên trong đó có liên quan đến sợi tơ màu đen trên người Diêm Vương.
“Hay nói cách khác, mấy ngàn năm trước ông nhiễm phải sợi tơ màu đen này nên thập điện Diêm Vương mới nhường âm phủ lại cho Âm Tư?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.
“Đúng là thế, nhưng nơi làm tôi nhiễm phải sợi tơ này lại không phải ở âm phủ, cũng không phải là Minh Hà, mà là ở thế tục”.
Nói đến đây, giọng Diêm La trở nên kích động.
“Ở thế tục ư?”, câu trả lời này khiến Tiêu Chính Văn khá bất ngờ.
Thế tục mà cũng bị sợi tơ màu đen này xâm chiếm?
“Đúng thế, thậm chí có thể nói ngay cả cái chết của Đế Tuấn cũng liên quan đến sợi tơ màu đen bí ẩn này, năm đó tôi tình cờ bị sợi tơ màu đen này làm cho bị thương trong một hang động ở thế tục”.
“Nhưng không ngờ sau khi vết thương lành, trong người lại để lại hai sợi tơ màu đen, cũng không thể xóa bỏ nó, mà thần trí tôi cũng ngày càng không tỉnh táo vì sợi tơ màu đen này”.
“Thỉnh thoảng rất nhiều ảo ảnh xuất hiện trước mặt nên mới ẩn cư ở đây”.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Thật ra lần này tôi đến âm phủ là muốn mượn binh lính ở âm phủ chống lại Chư Thiên Thần Giới”.
Tiêu Chính Văn cũng không không biết mọi hành động của Chư Thiên Thần Giới.
Tình hình hiện nay cực kỳ bất lợi với Tiêu Chính Văn, vì các thế lực lớn ở ngoài lãnh thổ gần như đều đứng về phía Chư Thiên Thần Giới.
Dù lúc này Tiêu Chính Văn quay về vùng ngoài lãnh thổ, Chư Thiên Thần Giới cũng sẽ lợi dụng các thế lực ở ngoài lãnh thổ để chống lại Tiêu Chính Văn trước, cho đến khi các thế lực ngoài lãnh thổ bị tiêu diệt hết thì Chư Thiên Thần Giới mới mở một cuộc đại sát.
Đến lúc đó một mình Tiêu Chính Văn không thể bảo vệ được cho vùng ngoài lãnh thổ, một khi ngoài lãnh thổ bị tấn công vào thì cách lúc thế tục suy tàn cũng không còn xa.
“Đại Đế nói đùa rồi, bây giờ cả âm phủ đều nghe theo lệnh của Đại Đế, chỉ cần Đại Đế ra lệnh, hàng triệu âm binh có thể nhảy vào biển lửa vì Đại Đế bất cứ lúc nào”.
Diêm La trầm giọng nói.
Tiêu Chính Văn gật đầu, bỗng quay sang Diêm La nói: “Ông là Diêm Vương nắm quyền âm phủ, tại sao phải đến thế tục?”
Dẫu sao thân phận của Điền Khải cũng cực kỳ đặc thù, hắn đại diện cho ý chí của một quốc gia đã tồn tại mấy nghìn năm, mà vách chắn vũ trụ chính là do ý chí của những quốc gia lâu đời này cấu thành.
Một khi ý chí của những quốc gia lâu đời này hoàn toàn biến mất, vậy thì vách chắn vũ trụ cũng sẽ chẳng thể tiếp tục tồn tại!
“Tôi nguyện cống hiến tất cả cho Chư Thiên Thần Giới!”
Điền Khải vừa thốt ra lời này, cả đất trời đều trở nên chấn động!
Một sức ép trước nay chưa từng có đột nhiên giáng xuống người Điền Khải, giống như muốn tống hắn ra khỏi đất trời một phương!
Thế nhưng một giây sau, Điền Khải đột nhiên có cảm giác khắp người khoan khoái, như thể bản thân trước nay chưa bao giờ được thoải mái tới vậy.
Ngay sau đó, một cỗ khí tức Thiên Cảnh cấp hai đột nhiên dâng lên từ dưới chân hắn!
Thế nhưng tất cả vẫn còn chưa kết thúc, khi cỗ khí tức đó nhanh chóng dâng lên cao, chẳng bao lâu sau, Điền Khải đã đạt tới cảnh giới Nguỵ Tiên đỉnh cao của Thiên Cảnh cấp sáu!
Cảm nhận được cỗ sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể mình, Điền Khải lúc này gần như muốn phát điên lên!
Vừa nghĩ tới việc trước đây từng bị sỉ nhục mấy lần ở trước mặt Tiêu Chính Văn, trên mặt Điền Khải nở nụ cười lạnh lùng!
“Ngày nào đó gặp lại chính là lúc mày phải chết!”, Điền Khải siết chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng lên tiếng.
Hai người Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát cũng đưa mắt nhìn nhau và mỉm cười.
Vùng ngoài lãnh thổ đã hoàn toàn phản chiến rồi!
Khi vách chắn vũ trụ được hoá giải, đại quân của Chư Thiên Thần Giới sẽ xông qua vách chắn, tới lúc đó, đối với bọn họ mà nói, những kẻ phản đồ ăn cây táo rào cây sung của vùng ngoài lãnh thổ kia cũng mất đi giá trị lợi dụng!
Còn về những con chó cắn cả chủ nhân, Chư Thiên Thần Giới đương nhiên sẽ không để cho bọn chúng sống quá lâu!
Nhìn những vết nứt rõ nét phía chân trời, Hồng Ấn ngửa mặt phá lên cười lớn.
Bên trên núi Thiết Vi ở âm phủ lúc này, Tiêu Chính Văn đã bế quan được hơn mười ngày.
Bởi vì thanh kiếm U Minh Càn Khôn là thần binh thời thượng cổ, là thứ từng giết chết Hình Thiên nên mới lưu truyền rất nhiều truyền thuyết có liên quan tới thanh kiếm này.
Thậm chí còn có người quy nó vào hạng ma kiếm!
Thật ra điểm khủng bố thật sự của thanh kiếm này nằm ở chỗ nó có thể dễ dàng cướp đoạt sức sống của người khác, hơn nữa còn có thể chuyển hoá sức sống của người khác lên trên những bề mặt vật chất khác!
Cũng có thể nói, cho dù sức sống của đối phương có dồi dào tới đâu, chỉ cần một nhát kiếm lướt qua, cho dù không chạm tới đối phương thì cũng có thể khiến cho thọ nguyên của đối phương trở về con số không chỉ trong nháy mắt!
Phối hợp với hình thái cực âm dương của Tiêu Chính Văn thì tuyệt đối là sự tồn tại đỉnh cao!
Cũng trong vòng mười ngày ngắn ngủi này, vùng ngoài lãnh thổ đã xảy ra biến hoá long trời lở đất, Chư Thiên Thần Điện nháy mắt đã trở thành thế lực mới nổi mạnh mẽ nhất vùng ngoài lãnh thổ.
Thậm chí rất nhiều người bình thường trong thế tục cũng đang nghĩ cách để tiến vào vùng ngoài lãnh thổ, mục đích chính là để gia nhập Chư Thiên Thần Điện, giành lấy sức mạnh bất tử và đứng trên thiên hạ!
Còn về mấy người Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên lúc này đều đã lui về phía sau, mà cao thủ trong Chư Thiên Thần Điện cũng là nhân vật mà các thế lực khác của cả vùng ngoài lãnh thổ chẳng thể so bì!
Các thế gia lâu đời và lớn mạnh như nhà họ Khổng, nhà họ Trần, Đông Hải Ngao Lai,… đồng loạt kết hợp với họ, ngay cả Thiên Đạo Minh Ước đã khống thế vùng ngoài lãnh thổ mấy chục nghìn năm lúc này cũng chẳng thể so bì được nữa!
Cộng thêm việc mấy người Thiên Tuyệt lại dùng thủ đoạn đặc thù nhanh chóng khai phá tiềm lực của tất cả mọi người, khiến cho bọn họ nâng cao cảnh giới với tốc độ nhanh nhất, vậy nên cao thủ bên phía Chư Thiên Thần Điện gần như đang gia tăng một cách chóng mặt!
Hơn nữa, rất nhiều thế lực khi trước đứng về phía Tiêu Chính Văn và điện Thần Long lúc này cũng đã hoàn toàn nghiêng về phía Chư Thiên Thần Giới, thậm chí không ít người đã bắt đầu âm thầm toan tính trừ khử điện Thần Long để chiếm Đế Khư!
Hình thái cực âm dương trên đỉnh đầu Tiêu Chính Văn đang không ngừng mở rộng, thậm chí còn bao trùm lấy cả núi Thiết Vi vào bên trong, sức sống và tử khí luân chuyển với tốc độ cực nhanh, bên trong núi Thiết Vi hình thành nên một cơn gió bão quái dị!
Phán quan mặt đen không nhẫn nhịn được nữa, nói với đại tướng Dạ Xoa phía bên cạnh: “Cậu Tiêu đang dùng bí thuật gì vậy nhỉ?”
Chương 2797: Thay xương đổi thịt
Lúc này đại tướng Dạ Xoa cũng không thoải mái hơn phán quan mặt đen là bao, với Tiêu Chính Văn thì có thể dễ dàng chuyển hóa hai khí sinh tử, nhưng người khác lại không làm được.
Thứ mà những người như đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen cần là tử khí, mà sinh khí lại là thuốc độc với họ.
Chuyển hóa điên cuồng giữa hai người thì người đau đớn nhất là người đến quá gần họ.
“Thật ra tôi cũng không tốt hơn ông là bao, vừa rồi suýt nữa đã bị sinh khí đó xé thành từng mảnh”.
Đại tướng Dạ Xoa nghiến răng nói.
Vì hình thái cực âm dương bao phủ cả núi Thiết Vi quả thật quá khủng khiếp, dù họ muốn trốn cũng không thể tránh được.
Nếu không vì họ đều có cơ thể bất tử thì nào dám ở lại đó lâu.
Không lâu sau, hình thái cực âm dương cực lớn đó bảo phủ hơn nửa âm phủ, cùng lúc đó Tiêu Chính Văn giơ tay lên, hình thái cực âm dương bỗng biến mất, thoáng chốc hòa vào trong kiếm Càn Khôn U Minh.
Tiêu Chính Văn mở mắt ra nhìn kiếm Càn Khôn U Minh.
Thân kiếm ban đầu là màu đỏ thì lúc này đã trở thành nửa đen nửa đỏ.
Nói cách khác thanh kiếm này đã được Tiêu Chính Văn kích hoạt hoàn toàn.
Ngay sau đó Tiêu Chính Văn lưu chuyển suy nghĩ, sinh khí dồi dào chảy vào trong người Tiêu Chính Văn.
Lúc đầu vẫn chỉ là đang nuôi dưỡng thần hồn của Tiêu Chính Văn, nhưng không lâu sau khí tức của Tiêu Chính Văn đã xuất hiện dao động.
“Ầm!”
Một luồng khí tức bỗng bốc lên lấy Tiêu Chính Văn làm trung tâm.
Một màn sáng cực kỳ chói mắt lao thẳng lên chân trời, thực lực của chính Tiêu Chính Văn cũng đột phá đến Thiên Cảnh cấp hai ngay sau đó.
Vèo!
Sau khi một tia chớp màu tím đánh xuống, cảnh giới của Tiêu Chính Văn lại cao hơn, lên thẳng đến Thiên Cảnh cấp ba.
“Đại Đế thế mà lại đột phá?”, đại tướng Dạ Xoa hơi ngạc nhiên nhìn về phía căn phòng bí mật.
Màn sáng chói mắt đó lao thẳng lên trời, đồng thời trong màn sáng như có tiếng rồng gầm.
Ngay sau đó cảnh giới của Tiêu Chính Văn lại được tâng lên một bậc, chớp nhoáng đã đột phá đến Thiên Cảnh cấp ba.
Không lâu sau, thực lực của Tiêu Chính Văn đã đột phá đến Thiên Cảnh cấp chín đỉnh cao.
Phải biết đây là cảnh giới thần hồn của Tiêu Chính Văn, nếu Tiêu Chính Văn quay về ngoài lãnh thổ, dung nhập vào cơ thể của mình lần nữa, cảnh giới vẫn sẽ cao hơn một bậc.
Nói cách khác lúc này cảnh giới của Tiêu Chính Văn đã cực kỳ gần với cảnh giới Chuẩn Thánh.
Sau Thiên Kính thì có cảnh giới Chuẩn Thánh, đã là một nửa thánh nhân, đó là sự tồn tại vượt xa cả cảnh giới Chân Tiên.
Thậm chí Chuẩn Thánh chỉ cần một ý niệm đã có thể tiêu diệt một hành tinh nhỏ.
Thế nên sự cách biệt giữa hai người quả thật là một trời một vực.
Nếu lại đột phá thêm Thánh Cảnh thì có thể tự do đi lại trong vũ trụ.
Cả vùng ngoài lãnh thổ đến bây giờ cũng chỉ có sáu người từng đạt tới cảnh giới Chuẩn Thánh, một người là Khổng Cập – tổ tiên khai sáng của nhà họ Khổng, hai người còn lại chính là Bạch Khởi và Mộng Điệp.
Ba người khác đều lén lút đột phá, hơn nữa làm gì cũng cực kỳ khiêm tốn, đến giờ cũng không có ai biết rốt cuộc ba người còn lại là ai.
Thậm chí ngay cả Khổng Cập – tổ tiên của nhà họ Khổng, cũng mới đột phá ở cảnh giới này vào một ngàn năm trước.
Còn cảnh giới Chuẩn Thánh là một ranh giới quan trọng của việc phân chia tiên phàm, người vượt qua bước này mới được xem đã siêu thoát khỏi thế gian thật sự.
Nhưng từ xưa đến nay không biết có bao nhiêu người đều bị mắc lại ở ngưỡng cửa Chuẩn Thánh.
Theo ghi chép của Thiên Sơn Thư Lục, đạt đến cảnh giới Chuẩn Thánh là có thể đạt được cảnh giới hợp nhất Thiên Nhân với vũ trụ này, hơn nữa chỉ có đến bước này mới có thể xem là thoát khỏi việc thay xương đổi thịt.
Chương 2798: Vua âm phủ
Thật ra theo cách nói trong Thiên Sơn Thư Lục, dù đạt đến cảnh giới này cũng chỉ có thể được xem là tiên nhân trong truyền thuyết thôi.
Nhưng so với tiên, thần là sự tồn tại mạnh hơn, còn thánh nhân cách thần cảnh một khoảng cách cực kỳ lớn.
Dù sao tiên cũng chỉ có thể tiêu dao tự do, còn thần thì lại tạo ra vạn vật.
Nói cách khác thần có thể tạo ra một vũ trụ chỉ thuộc về riêng mình.
Chỉ có đạt đến cấp bậc đó của thần mới có thể thông suốt đi giữa các vũ trụ, thậm chí có thể nắm quyền sinh tử của tất cả sinh linh trong vũ trụ này.
Mặc dù lúc này Tiêu Chính Văn vẫn chưa bước vào cảnh giới Chuẩn Thánh nhưng phía sau anh đã xuất hiện một vầng sáng màu đen cực lớn.
Cực kỳ giống với thánh quang đằng sau mười vị con cưng của trời ở Chư Thiên Thần Giới.
Nhưng cùng lúc đó Tiêu Chính Văn xuất hiện trong thánh quang, sau đó giơ tay lên bóp nát thánh quang.
Mặc dù không có thánh quang làm nền nhưng lúc này khí tức của Tiêu Chính Văn lại làm cho người khác nhìn mà sợ, chỉ muốn cúi đầu bái chào.
Mãi đến lúc này Tiêu Chính Văn mới đứng lên ra khỏi mật thất.
“Đại Đế bế quan mấy ngày rồi, trông có vẻ càng thêm anh võ lắm, hơn nữa khiến bọn tôi không khỏi muốn đi bái chào”.
Phán quan mặt đen lập tức bước đến trước chắp tay nói.
Nghe thế Tiêu Chính Văn nhíu mày, phán quan mặt đen là Lục Phán có tiếng trong âm phủ, người giống ông ta không giỏi xu nịnh.
Nếu những gì ông ta nói là sự thật, ngược lại không phải là điều Tiêu Chính Văn muốn.
Mặc dù thể hiện thực lực có thể bớt đi rất nhiều phiền phức, nhưng thường kiêu ngạo quá mức, ngược lại sẽ tự gây mình với người ta.
Hơn nữa khi chỉ có gần đến trận chiến, thể hiện sức chiến đấu thật của mình mới có thể bắt được đối thủ của mình một cách bất ngờ.
Thấy Tiêu Chính Văn nhíu mày, phán quan mặt đen toát cả mồ hôi lạnh.
“Cậu Tiêu, lẽ nào dù cậu muốn đạt đến cảnh giới có trong truyền thuyết sao?”, đại trướng Dạ Xoa bên cạnh cũng cảm thấy không thoải mái, hỏi thẳng.
“Có lẽ là ông nhìn lầm rồi”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn lặng lẽ áp chế tu vi của mình, khí tức bình thường của Thánh Nhân đó lập tức biến mất.
Sau đó đến thẳng trước mặt Phù Kiên – tổng quản ở âm phủ.
“Phù Kiên xin chào Đại Đế”.
Từ khi Tiêu Chính Văn bế quan, Phù Kiên vẫn luôn canh ở bên ngoài, không rời khỏi núi Thiết Vi một bước.
“Chúng ta đi thôi”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.
Nghe thấy thế Phù Kiên vội đứng lên, đi theo phía sau Tiêu Chính Văn đi khỏi núi Thiết Sơn không giúp.
“Ông Hắc, lúc nãy ta nói nhầm cái gì sao?”, đại tướng Dạ Xoa nhíu mày nói.
“Đại… Đế Tiêu là người rất thích khiêm tốn, có vài lời có thể nói nhưng có một vài không thể nói lung tung”, phán quan mặt đen nói thẳng.
Lúc này trong đại điện U Quân ở thập điện Diêm Vương của âm phủ diễn ra cảnh tượng kinh người, thập điện Diêm Vương chia thành hai bên, có rất nhiều âm binh quỷ tướng tuần tra xung quanh.
Nếu âm phủ đã là một thế giới, dĩ nhiên cũng có quy tắc của âm phủ.
Mặc dù nơi này là nơi cuối cùng của thần hồn nhưng thần hồn cũng có sự khác biệt của sinh tử, mỗi người trong âm phủ cũng đều có tuổi thọ thuộc về họ.
Người nắm giữ mọi thứ là đại đế U Minh.
Lúc này nếu Tiêu Chính Văn đã được nhận là hóa thân của đại đế U Minh, vậy thì quyền sống hay chết ở cả địa phủ cũng nên giao cho Tiêu Chính Văn quản.
Tiêu Chính Văn được Phù Kiên đi xuyên qua con đường U Minh ở đại điện Minh Quân, sau khi nhận mấy cái quỳ lạy của rất nhiều âm binh thì anh đi vào đại điện Minh Quân.
Nơi này mới là nơi xử lý, giải quyết sự vụ hành chính của thập điện Diêm Vương.
“Đại đế, mời”.
Phù Kiên làm động tác mời, sau đó cung kính cúi người xuống.
Lúc này Tiêu Chính Văn đã không phải là vua Bắc Lương lúc mới đến thế tục nữa rồi, mà người bản địa ở cả địa phủ đều xem anh như vua xứng danh của cả âm phủ.
Phù Kiên thân là người nắm giữ tất cả binh mã ở âm phủ dĩ nhiên không dám rề rà để Tiêu Chính Văn đợi.
Ngay lúc thập điện Diêm Vương lần lượt đi ra ngoài chính điện, ngay khi quỳ xuống đất trước Tiêu Chính Văn, bỗng có một cơ gió nổi đến, một chiếc xe ngựa màu đỏ từ trên trời đi xuống.
Chạy lao về phía Tiêu Chính Văn.
Chương 2799: Có một không hai
Thấy thế Phù Kiên giơ tay lên đánh ra luồng tà khí, dù sao ông ta cũng là tướng quân của âm phủ, thực lực không hề tầm thường, chỉ vung tay như thế thôi đã có uy lực hủy diệt trời đất.
Nhưng đối mặt với đòn tấn công của Phù Kiên, uy thế của đối phương không hề giảm, mà xem như Phù Kiên không tồn tại.
“Ai dám to gan?”
Đại tướng Dạ Xoa cầm xiên Thác Thiên đứng thẳng người lên.
Đối phương tránh khỏi đại tướng Dạ Xoa, tiếp tục lao đến chỗ Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng quay đầu lại nhìn người đến.
Trên chiếc xe ngựa đi vào trên bầu trời quảng trường trước đại điện Minh Quân, Tiêu Chính Văn nhìn người đàn ông mặc đồ đen đi đầu, người đó cũng khinh thường nhìn chằm chằm vào anh.
“Ai đấy! Dám to gan xông vào đại điện Minh Quân, quấy rầy Đại Đế, các người chịu trách nhiệm nổi sao?”
Phán quan mặt đen bước ra lạnh lùng hỏi.
Nghe thế người đàn ông mặc đồ đen cười mỉa nói: “Gì cơ? Đại Đế? Ở đâu ra Đại Đế? Sao tôi không biết Đại Đế hồi sinh?”
“Còn có người muốn mượn cái danh Đại Đế để chiếm đoạt quyền lực của âm phủ hả?”
Người đàn ông mặc đồ đen không hề sợ phán quan mặt đen, ngược lại còn chế giễu chất vấn mọi người.
Lúc này Phù Kiên tiến đến thấp giọng nói nhỏ bên tai phán quan mặt đen: “Chiếc xe ngựa phía sau cậu ta rất có quyền lực, không đắc tội nổi đâu”.
Ồ?
Nghe thế phán quan mặt đen mới để ý đến chiếc xe ngựa đằng sau người đàn ông mặc đồ đen.
“Đó là… đó là xe của Mã Vương Gia?”, phán quan mặt đen vừa nhìn đã nhận ra chiếc xe ngựa đó, chính là xe ngựa của Mã Vương Gia có tiếng trong âm phủ.
“Lẽ nào ông muốn ngăn Đại Đế đến điện sao? Âm phủ có quy tắc của âm phủ, nếu ông muốn khai chiến với âm phủ thì hãy nói rõ”.
Phù Kiên cũng bước đến trước lớn tiếng đe dọa.
“Khai chiến? Các người cũng xứng sao?”, người đàn ông mặc đồ đen kiêu ngạo nói.
Năm đó một mình Mã Vương Gia cưỡi ngựa làm loạn ở âm phủ hệt như đi vào chỗ không người, nếu thời gian trôi qua, mọi chuyện cũng thay đổi, hôm nay Mã Vương Gia đã được xem như là sự tồn tại độc nhất vô nhị ở âm phủ rồi.
Mặc dù chưa nắm quyền được ở âm phủ nhưng dù là Âm Tư hay thập điện Diêm Vương cũng nể mặt ông ta.
Ở âm phủ, ông ta có địa vị giống như nhà họ Trần ở ngoài lãnh thổ, mặc dù không lộ mặt nhưng không thể xem thường.
“Nếu đã là Đại Đế đến điện thì chúng ta vẫn nên tạo điều kiện cho Đại Đế”.
Ngay lúc hai bên còn giương cung bạt kiếm, trong xe ngựa bỗng vang lên giọng nói lớn tuổi.
Nghe thấy giọng nói đó vang lên từ trong xe, người đàn ông mặc đồ đen mới cười khẩy lùi về bên cạnh xe ngựa.
Chỉ là sắc mặt mấy người đại tướng Dạ Xoa đã cực kỳ khó coi.
Dù sao người ở tại đây ngoài họ thì còn có thập điện Diêm Vương, đối phương làm thế không chỉ gây khó cho họ mà còn ra oai với Tiêu Chính Văn.
“Hừ, tôi muốn xem thử rốt cuộc người ngồi trong xe là…”
Không để đại tướng Dạ Xoa nói hết câu, phán quan mặt đen đã bước lên trước nói nhỏ vào tai ông ta.
Khi nghe thấy người ngồi trong xe lại là Mã Vương Gia, đại tướng Dạ Xoa cực kỳ ngạc nhiên, vội ngậm miệng lại.
Năm đó khi Mã Vương Gia xông vào âm phủ, Đại Đế U Minh vẫn còn đang nắm quyền âm phủ, nhưng dù thế Mã Vương Gia vẫn đi lại rất tự nhiên.
Bây giờ mặc dù Tiêu Chính Văn cũng được công nhận là Đại Đế U Minh của âm phủ, nhưng hiện giờ Tiêu Chính Văn vẫn không thể so được với Đại Đế U Minh vào thời kỳ hưng thịnh năm đó.
Dù là thập điện Diêm Vương hay Âm Tư, dù là danh vọng hay địa vị, vũ lực đều không thể so được với Mã Vương Gia.
Hơn nữa Mã Vương Gia còn là nhân vật thời đại thần thoại ở thời kỳ xa xưa của Hoa Quốc, có thể nói tư cách lão luyện hơn Hoàng Đế, nói một cách chính xác thì thập điện Diêm Vương cũng chỉ là hậu bối của ông ta.
Hơn nữa không chỉ âm phủ có mối quan hệ rất thân thiết với ông ta mà ngay cả thế tục và vùng ngoài lãnh thổ cũng có rất nhiều hậu bối đệ tử của Mã Vương Gia.
Tầm ảnh hưởng của ông ta là sự tồn tại có một không hai trong ba khu vực.
Chương 2800: Sợi tơ màu đen
Sau khi Đại Đế U Minh chết, Mã Vương Gia cũng là người duy nhất có tư cách thay thế Đại Đế U Minh, hơn nữa trong âm phủ ông ta cũng có tiếng nói rất lớn.
Nhưng bây giờ lại bị Tiêu Chính Văn giành mất nên ông ta xuất hiện ở đại điện Minh Quân, vừa là ra uy với Tiêu Chính Văn, vừa tuyên bố sự tồn tại của mình với cả âm phủ.
“Cậu Tiêu, mời!”
Phù Kiên làm động tác mời với Tiêu Chính Văn, sau đó dẫn đầu đi về phía đại điện Minh Quân.
Đại tướng Dạ Xoa và mấy người phán quan mặt đen cũng thức thời đi theo phía sau Phù Kiên, Tiêu Chính Văn thích thú nhìn xe ngựa của Mã Vương Gia, sau đó cũng đi theo mọi người đến đại điện Minh Quân.
Đến trước cửa đại điện, Phù Kiên và mấy người phán quan mặt đen đều đồng loạt dừng bước, Tần Quảng Vương bước đến trước nói với Tiêu Chính Văn: “Đại Đế, bọn tôi không có tư cách đi vào đại điện Minh Quân nên chỉ có thể đợi ở ngoài”.
“Mời cậu đi vào đại điện Minh Quân, trong điện có người đang chờ”.
Tiêu Chính Văn không nói gì nhiều, sải bước đi vào đại điện Minh Quân.
Nói là đại điện nhưng thật ra là một thế giới khác thì đúng hơn.
Từ khi bước vào cửa chính đại điện Minh Quân, cảnh tượng trước mặt Tiêu Chính Văn bỗng chốc thay đổi.
Bên trong có núi có sông có đình, cái gì cũng có, trong một đình nhỏ ở giữa hồ cách đó không xa, một người đàn ông tóc dài mặc đồ trắng đang quay lưng về phía Tiêu Chính Văn chơi đàn.
“Tôi là Diêm La đang đợi Đại Đế đến”, vừa dứt lời người đàn ông tóc dài chậm rãi xoay người lại.
Khoảnh khắc Diêm La xoay người lại, Tiêu Chính Văn hơi ngạc nhiên.
Lúc này trên mặt Diêm La Vương xuất hiện hai sợi tơ màu đen rất rõ, giống hệt với sợi tơ màu đen xuất hiện ở Minh Hà.
Gương mặt của Diêm La Vương cũng bị khí màu đen bao phủ, không nhìn rõ khuôn mặt thật.
“Ông là Diêm Vương?”
Diêm La ở phía đối diện hít sâu một hơi: “Đúng thế, trước kia mọi người đều gọi tôi là Diêm Vương, cũng là chủ của âm phủ. Nhưng bây giờ tôi đã không ra khỏi đây mấy ngàn năm rồi”.
Mấy ngàn năm?
Tiêu Chính Văn lập tức nghĩ đến việc Âm Tư cũng quản lý cả âm phủ mấy ngàn năm, lẽ nào bên trong đó có liên quan đến sợi tơ màu đen trên người Diêm Vương.
“Hay nói cách khác, mấy ngàn năm trước ông nhiễm phải sợi tơ màu đen này nên thập điện Diêm Vương mới nhường âm phủ lại cho Âm Tư?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.
“Đúng là thế, nhưng nơi làm tôi nhiễm phải sợi tơ này lại không phải ở âm phủ, cũng không phải là Minh Hà, mà là ở thế tục”.
Nói đến đây, giọng Diêm La trở nên kích động.
“Ở thế tục ư?”, câu trả lời này khiến Tiêu Chính Văn khá bất ngờ.
Thế tục mà cũng bị sợi tơ màu đen này xâm chiếm?
“Đúng thế, thậm chí có thể nói ngay cả cái chết của Đế Tuấn cũng liên quan đến sợi tơ màu đen bí ẩn này, năm đó tôi tình cờ bị sợi tơ màu đen này làm cho bị thương trong một hang động ở thế tục”.
“Nhưng không ngờ sau khi vết thương lành, trong người lại để lại hai sợi tơ màu đen, cũng không thể xóa bỏ nó, mà thần trí tôi cũng ngày càng không tỉnh táo vì sợi tơ màu đen này”.
“Thỉnh thoảng rất nhiều ảo ảnh xuất hiện trước mặt nên mới ẩn cư ở đây”.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Thật ra lần này tôi đến âm phủ là muốn mượn binh lính ở âm phủ chống lại Chư Thiên Thần Giới”.
Tiêu Chính Văn cũng không không biết mọi hành động của Chư Thiên Thần Giới.
Tình hình hiện nay cực kỳ bất lợi với Tiêu Chính Văn, vì các thế lực lớn ở ngoài lãnh thổ gần như đều đứng về phía Chư Thiên Thần Giới.
Dù lúc này Tiêu Chính Văn quay về vùng ngoài lãnh thổ, Chư Thiên Thần Giới cũng sẽ lợi dụng các thế lực ở ngoài lãnh thổ để chống lại Tiêu Chính Văn trước, cho đến khi các thế lực ngoài lãnh thổ bị tiêu diệt hết thì Chư Thiên Thần Giới mới mở một cuộc đại sát.
Đến lúc đó một mình Tiêu Chính Văn không thể bảo vệ được cho vùng ngoài lãnh thổ, một khi ngoài lãnh thổ bị tấn công vào thì cách lúc thế tục suy tàn cũng không còn xa.
“Đại Đế nói đùa rồi, bây giờ cả âm phủ đều nghe theo lệnh của Đại Đế, chỉ cần Đại Đế ra lệnh, hàng triệu âm binh có thể nhảy vào biển lửa vì Đại Đế bất cứ lúc nào”.
Diêm La trầm giọng nói.
Tiêu Chính Văn gật đầu, bỗng quay sang Diêm La nói: “Ông là Diêm Vương nắm quyền âm phủ, tại sao phải đến thế tục?”