Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2772-2775
Chương 2772: Mảnh đất thị phi
Ở nơi sâu nhất của âm phủ, nơi tận cùng khi xuyên qua mười tám tầng địa ngục, một đôi mắt đỏ ngầu cũng chậm rãi mở ra như thể một sự tồn tại đáng sợ đã ngủ đông rất nhiều năm cũng bị khí tức này đánh thức.
Dưới mặt đất Đế Khư ở ngoài lãnh thổ cũng vang lên tiếng ầm ầm như có vật gì đó sắp phá đất chui lên.
Thoáng chốc dù là ngoài lãnh thổ hay thế tục, tất cả động vật thú dữ trong núi đều ngừng việc truy bắt, ngay cả chim cũng rơi xuống cành cây, run lẩy bẩy.
Cả địa cầu đều cảm nhận được như có lời triệu hồi nào đó, rất nhiều sự tồn tại xa xưa, khủng khiếp đều thức tỉnh.
Trời đất đang rung chuyển, bầu trời âm phủ cũng đang nứt ra và sụp đổ.
Lúc này Dạ Ma Thiên đã hoảng sợ mặt mày không còn chút máu, gã đã từng sử dụng trận pháp này rất nhiều lần, nhưng chỉ có lần này thu hút một sự tồn tại đáng sợ chưa biết là gì.
Thậm chí gã có linh tính sự tồn tại trong cổ quan tài đá này nhìn gã một cái thôi cũng sẽ khiến gã biến thành tro bụi.
Còn Tiêu Chính Văn vẫn đang im lặng không động đậy, rốt cuộc sự tồn tại trong quan tài đá này có liên quan thế nào với Minh Hà?
Nhưng có thể chắc chắn sự tồn tại đáng sợ trong quan tài đá đã chết, nói cách khác lúc này ông ta cũng chỉ cỏ thần hồn thôi, nhưng dù cùng là cơ thể của thần hồn, sự tồn tại trong quan tài đá cũng có thể hủy diệt mọi thứ trong thế gian ngay lập tức.
Ngay lúc này, quả cầu cực lớn trồi lên trước đó ở Côn Luân xuyên thẳng qua lối vào âm phủ, lao thẳng đến sông máu Huyết Dục.
Tiêu Chính Văn còn chưa hoàn hồn, vầng sáng màu bạc đó đã đến cạnh Tiêu Chính Văn.
Ngay sau đó sức mạnh khủng khiếp bùng phát trong người Tiêu Chính Văn.
Khí tức cả người Tiêu Chính Văn cũng tăng lên đến độ cao chưa từng có trước đó.
Rầm!
Tiêu Chính Văn tung một cú đấm, sức mạnh đủ để hủy diệt mọi thứ lập tức xuyên qua hành lang thời không dài đỡ lấy sự tấn công của khí tức đáng sợ đó.
“Ầm!”
Âm thanh cực lớn xuyên qua cả vũ trụ, sự tồn tại đáng sợ trong quan tài đá dường như cũng nhận ra điều gì đó, chậm rãi quay về trong quan tài đá.
Quan tài đá biến mất, mọi ảo ảnh trước mắt Tiêu Chính Văn cũng không còn tăm hơi.
Lúc này cả người Dạ Ma Thiên đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, run lẩy bẩy ngồi bệt xuống đất.
Ông ta đã sợ đến mức hốt hoảng, mọi chuyện xảy ra vừa rồi không phải là ảo giác mà là thật.
Rốt cuộc người kia là ai?
Điều khiến Dạ Ma Thiên cảm thấy lạnh sống lưng nhất là sự tồn tại đó lại luôn ẩn mình trong trận pháp của mình, nghe có vẻ đáng sợ.
Ngay khi Dạ Ma Thiên ngã xuống, Trần Phong vội bước đến đỡ gã.
Lăng Phùng bên cạnh cũng nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt kiêng dè hơn.
Dạ Ma Thiên là thầy của hắn, chỉ một trận thôi đã thất bại trong tay Tiêu Chính Văn, xem ra họ vẫn còn xem thường Tiêu Chính Văn quá.
Tiêu Chính Văn nhìn Dạ Ma Thiên đã khiếp sợ mặt mày trắng bệch, bình thản cười nói: “Xem ra ông cũng không biết nhiều về trận pháp của mình nhỉ”.
Thật ra mặc dù Tiêu Chính Văn cũng ngạc nhiên với cảnh tượng vừa rồi, nhưng khác với Dạ Ma Thiên, ảo ảnh đó vốn dĩ xa lạ với Tiêu Chính Văn.
Thế nên cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không quá bất ngờ với anh, Dạ Ma Thiên thì khác, trong trận pháp của mình mà lại ẩn chứa một sự tồn tại đáng sợ, như thế cũng đủ khiến gã sợ bán sống bán chết rồi.
Trần Phong một tay đỡ Dạ Ma Thiên, một tay khác cầm thanh kiếm dài, cảnh giác nhìn Tiêu Chính Văn.
Hiển nhiên là chỉ dựa vào hắn và Lăng Phùng thì không bao giờ giết được Tiêu Chính Văn, nhưng Dạ Ma Thiên có thực lực cao nhất trong số họ đã trở nên như vậy rồi.
Càng chí mạng hơn là lúc này khí tức của Tiêu Chính Văn liên tục tăng thêm, nhoáng cái đã có thực lực cảnh giới Chân Tiên.
Trần Phong không có thời gian hỏi Dạ Ma Thiên rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này.
Chương 2773: Thả hổ về rừng
Đối diện với một cao thủ ở cảnh giới Chân Tiên thực thụ, Trần Phong lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng!
Dẫu sao khi trước hắn cũng là cao thủ Nguỵ Tiên đỉnh cao, biết rõ giữa Nguỵ Tiên và Chân Tiên mặc dù chỉ khác nhau một chữ, thế nhưng cách biệt giữa hai cảnh giới quá lớn!
“Tiêu Chính Văn, anh cho rằng như vậy thì anh có thể thoát được một kiếp nạn sao? Tôi nói cho anh biết, người mà chúng tôi đã muốn giết chưa một ai có thể sống sót trở về!”
Trần Phong phẫn nộ gào lên một tiếng!
Đối diện với một cao thủ ở cảnh giới Chân Tiên, hắn đương nhiên sẽ không ngốc tới độ ăn nói bậy bạ, nếu như đã dám nói ra thì hắn chắc chắn đã có chỗ dựa!
Trần Phong vừa nói dứt lời, một tia kiếm xuyên qua đất trời và lao thẳng tới!
Một giây sau, một toà lầu gác khổng lồ xuất hiện.
Trần Phong vội vàng kéo theo Dạ Ma Thiên đang sợ tới ngây người và cả Lăng Phùng cùng quay người chạy vào bên trong toà lầu gác đó!
Cho dù bọn họ đã mắc phải âm mưu của Tiêu Chính Văn, thế nhưng cũng tuyệt đối không ngồi yên chờ chết!
Mặc dù không giết được Tiêu Chính Văn, thế nhưng ít nhất cũng không khiến cho bản thân gặp nguy hiểm.
Rất rõ ràng, đây chính là chỗ dựa sau lưng bọn họ, đến để đón ba người họ trở về.
Trận chiến kinh thiên như vậy cũng được đặt dấu chấm hết cùng với sự rời đi của ba người họ.
Mặc dù trong quá trình biến số quá nhiều, thế nhưng mấy người Hồng Ấn liên thủ tới giết, không những chẳng thể giết được Tiêu Chính Văn mà ngược lại cả bốn người đều bị trọng thương.
Nếu như tin tức này truyền tới vùng ngoài lãnh thổ thì e rằng sẽ khiến cho cả vùng ngoài lãnh thổ bùng nổ chỉ trong nháy mắt!
Sau khi mấy người bọn họ tháo chạy, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu lo lắng đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn, vô cùng cung kính nói: “Cậu Tiêu, khi trước tôi không ra tay đều là vì…”
“Không cần giải thích nữa, tình hình ban nãy hết sức nguy cấp, vả lại cho dù bà có ra tay thì căn bản cũng chẳng giúp được gì!”, Tiêu Chính Văn khẽ xua tay nói.
“Cảm ơn cậu Tiêu đã hiểu cho! Chỉ là tôi có một chuyện không hiểu, ban nãy cậu Tiêu rõ ràng có cơ hội tóm được ba người bọn họ, tại sao cậu lại thả hổ về rừng vậy chứ?”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu hỏi với vẻ mặt không hiểu.
“Giết bọn họ sẽ chỉ dẫn tới sự xuất hiện quá sớm của nhân vật lớn phía sau lưng họ, bây giờ cục diện vẫn chưa bài bố xong, không thể quyết đấu chính diện quá sớm!”
“Vậy nên thả cho bọn họ đi chỉ là kế hoãn binh của cậu Tiêu mà thôi?”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu nhíu mày nói.
“Cũng không hoàn toàn như vậy, chỉ cần mấy người bọn họ vẫn ở vùng ngoài lãnh thổ, bên phía bức chắn vũ trụ sẽ an toàn rất nhiều!”, Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.
Thật ra anh từ lâu đã không bận tâm tới mấy người Hồng Ấn nữa rồi, ngược lại bên phía bức chắn vũ trụ vô cùng nguy khốn, đây mới là nơi mà Tiêu Chính Văn thật sự lo lắng!
Vào khoảnh khắc Tiêu Chính Văn giao đấu với Dạ Ma Thiên thì cũng âm thầm đưa mấy sợi tơ đen vào trong cơ thể của ba người bọn họ!
Chỉ cần bọn họ trở về, những sợi tơ đen đó không kéo dài ra thì còn tốt, một khi chúng kéo dài ra thì hậu quả sẽ chẳng thể tưởng tượng nổi!
Tới lúc đó, bọn họ có hối hận thì cũng đã muộn rồi!
Có điều, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cũng không hỏi gì thêm nữa, với sự từng trải của bà ta, đương nhiên hiểu rõ điều gì mình nên hỏi, điều gì không nên.
“Cậu Tiêu, người bên phía âm phủ muốn nói chuyện với cậu”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu đổi chủ đề.
Lần này mặc dù âm phủ vì báo thù nên mới khai chiến trực diện với người của Chư Thiên Thần Giới, thế nhưng cũng giúp Tiêu Chính Văn được một việc lớn, nếu không thì trận chiến ngày hôm nay cũng sẽ không phát triển y như kế hoạch của Tiêu Chính Văn.
Nếu như không có âm phủ âm thầm loại bỏ áp chế thì chỉ dựa vào mấy người Hồng Ấn căn bản chẳng thể xông vào âm phủ, càng không tới được sông Huyết Dục!
“Cũng tốt, mọi người cũng nên ngồi lại nói chuyện rồi!”, Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói.
“Cậu Tiêu, bây giờ qua đó luôn sao? Cậu không chuẩn bị gì à?”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu bất ngờ lên tiếng.
Chương 2774: Hồn ma
Dẫu sao khi trước Tiêu Chính Văn cũng từng có ân oán với hai người Sở Giang Vương và Tả Bạch Đào, cũng là một kẻ khó đối phó có tiếng bên trong âm phủ, lỡ như bọn họ nhân cơ hội này làm khó thì hậu quả sẽ chẳng thể tưởng tượng nổi!
Cho dù Đẩu Nguyên Thánh Mẫu đứng trước mặt Sở Giang Vương thì căn bản cũng chẳng được nể mặt, dẫu sao đối phương cũng là một trong số thập điện Diêm Vương!
“Không cần phải chuẩn bị, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ không gây sự gì đâu!”, Tiêu Chính Văn bình thản cười nói.
Đẩu Nguyên Thánh Mẫu do dự một lát rồi vẫn dẫn Tiêu Chính Văn tới điện Sâm La bên trong thành Uông Tử!
Điện Sâm La thật ra có khác biệt rất lớn so với điện Diêm Vương, nơi này thông thường chính là chỗ thập điện Diêm Vương đón tiếp khách quý!
Có thể lựa chọn nơi này để gặp mặt Tiêu Chính Văn, điều này đủ để nhìn ra mức độ coi trọng Tiêu Chính Văn của âm phủ bây giờ!
Xung quanh điện Sâm La được bố trí rất đông âm binh có thực lực cường hãn, cho dù là người yếu nhất trong số đó thì cũng có tu vi ở cảnh giới Đại Đế, xung quanh còn có vô số cao thủ ẩn nấp trong bóng tối quan sát động tĩnh bốn bề của điện Sâm La.
Nếu đổi lại là người khác, chỉ riêng cảm giác áp chế khủng bố này đã khiến cho họ sợ tới độ đổ mồ hôi lạnh rồi!
Bên trong điện Sâm La, nơi nào cũng có thể nhìn thấy những võ sĩ đầu lâu thân xác đã thối rữa toàn bộ, cho dù bên trong đại điện đã đốt đàn hương, thế nhưng mùi xác thịt thối rữa vẫn xộc thẳng lên mũi.
Ngay cả Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cũng không chịu được mà bịt mũi.
“Hai vị, xin thứ lỗi cho bản vương không ra tận nơi tiếp đón!”
Nói đoạn, thân hình của Sở Giang Vương đột nhiên xuất hiện, chắp tay nói với Tiêu Chính Văn và Đẩu Nguyên Thánh Mẫu.
Cùng với sự xuất hiện của Sở Giang Vương, mấy người Tả Bạch Đào và đại tướng Dạ Xoa cũng đồng loạt bước ra từ trong màn sương đen.
“Các vị, mời qua bên này!”
Một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp làm một động tác tay tỏ ý mời với mấy người Tiêu Chính Văn, sau đó cầm một cái đèn lồng màu đỏ, dẫn mọi người đi vào trong đại điện Sâm La!
Tiêu Chính Văn nhìn theo bóng lưng của cô gái, khẽ nhíu mày, cảm thấy đã từng gặp cô gái này ở đâu đó!
“Cậu Tiêu, thoạt nhìn có phải rất quen mắt không?”, Sở Giang Vương cười nói với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn Sở Giang Vương, nhíu mày nói: “Cô ta là Lục Tiểu Thiến?”
“Ừ, không sai! Có điều cũng không hoàn toàn đúng! Nếu như cô ta thật sự là Lục Tiểu Thiến thì có thể nhớ ra cậu rồi, nhưng cậu Tiêu lại không phát hiện ra lúc cô ta nhìn cậu căn bản không có bất cứ ý thù địch nào sao?”
Lời nói của Sở Giang Vương khiến cho trong lòng Tiêu Chính Văn nhiều thêm mấy phần hoài nghi.
Không sai, nếu như đối phương thật sự là Lục Tiểu Thiến thì tuyệt đối không thể tỏ ra hoà hảo với mình như vậy!
“Xem ra âm phủ này quả thực có vô vàn điều huyền diệu, chỉ là không biết cô ta là ai, hoặc là nói Lục Tiểu Thiến này có khác biệt gì so với Lục Tiểu Thiến trước đó?”
Tiêu Chính Văn lên tiếng hỏi.
“Cậu Tiêu chắc đã từng nghe nói tới hai chữ hồn ma rồi nhỉ? Rất nhiều người trong thế tục bọn cậu đều từng tận mắt nhìn thấy người thân đã mất của mình! Vậy nên mới có cách gọi hồn ma!”, Sở Giang Vương khẽ cười nói.
“Ồ!”
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày: “Chắc hẳn bên trong có điều huyền diệu khác nhỉ?”
Sở Giang Vương nghe vậy thì phá lên cười lớn, nói: “Cậu Tiêu, còn nhớ ngày đó cậu giết tôi thế nào không? Theo lý mà nói thì tôi đã chết từ lâu rồi, thế nhưng bây giờ cậu và tôi lại có thể nói chuyện cười đùa với nhau, cậu không cảm thấy thú vị sao?”
“Ý của ông đang muốn nói tới thượng quân Hậu Thổ?”, Tiêu Chính Văn đột nhiên nghĩ tới những lời mà Đẩu Nguyên Thánh Mẫu nói với mình khi trước.
Chỉ cần thượng quân Hậu Thổ chưa bị tiêu diệt thì thập điện Diêm Vương vĩnh viễn không chết!
“Không sai, tất cả mọi thứ ở nơi này đều là hiển hoá của thượng quân Hậu Thổ, bao gồm tôi, cũng bao gồm cả Hắc Dạ Xoa và Lục phán!”, Sở Giang Vương nói đầy ẩn ý.
Chương 2775: Thiên Hương Hòe
Sở Giang Vương nói thế khiến Tiêu Chính Văn lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Thật ra trong âm phủ quả thật sẽ có vài người của dương gian, cũng có âm hồn của người mới chết ở dương gian, nhưng người sống trong âm phủ chưa chắc đều là thần hồn.
Còn có vài người là do thượng quân Hậu Thổ biến ra, giống như Lục Tiểu Thiến lúc nãy, mặc dù giống hệt Lục Tiểu Thiến mình đã gặp trước kia nhưng trong đó đã không phải là thần hồn của Lục Tiểu Thiến nữa.
Hay nói cách khác, cô ta chỉ là một cái xác mà thôi.
“Hóa ra là thế”.
Thấy Tiêu Chính Văn gật đầu, Sở Giang Vương mới nở nụ cười, sau đó chỉ vào đại điện phía trước nói: “Anh Tiêu, anh Ba đang đợi hai người”.
Nói rồi làm động tác mời với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng không khách sáo, sải bước đi lên bậc thang đi về phía đại điện.
Đi đến quảng trường nhỏ trước đại điện, có hơn mười Dạ Xoa cao vài trượng, tướng mạo rất hung dữ, tay cầm xiên thép đứng phân ra hai bên, chỉ xét về khí thế đã khiến người khác có cảm giác rùng mình.
“Anh Tiêu, mời!”
Lục Tiểu Thiến đi phía trước dẫn đường lại quay người lại, làm động tác mới với Tiêu Chính Văn.
Cô ta vừa dứt lời, đại tướng Dạ Xoa bước ra từ trong đại điện, chắp tay với Tiêu Chính Văn nói: “Cậu Tiêu, mời”.
Mặc dù trước đó Tiêu Chính Văn từng có ân oán với âm phủ nhưng lần này Tiêu Chính Văn đã giúp âm phủ rất nhiều, cũng chính là trả thù một kiếm cho đại tướng Dạ xoa.
Thế nên đại tướng Dạ Xoa cũng cực kỳ nhiệt tình với Tiêu Chính Văn.
“Đại tướng Dạ Xoa”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu chắp tay chào đại tướng Dạ Xoa.
“Mọi người đều là người một nhà, không cần khách sáo, mời vào trong”, mặc dù đại tướng Dạ Xoa có tướng mạo hung dữ nhưng làm người rất ngay thẳng phóng khoáng, điều này hoàn toàn trái ngược với đám học giả ngoài mặt thì lương thiện nhưng bên trong lại độc ác ở ngoài lãnh thổ.
“Đại tướng Dạ Xoa khách sáo quá rồi”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu mỉm cười gật đầu nói.
“Ha ha! Trước kia giữa chúng ta có thể xảy ra một chút hiểu lầm nhỏ, nhưng bây giờ chúng ta đã là người một nhà rồi, sau này nếu có gì cần đến Hắc Quỷ tôi thì Đẩu Nguyên Thánh Mẫu chỉ cần nói là được”.
“Hắc Quỷ tôi vẫn còn chút mặt mũi ở trước mặt thập điện Diêm Vương và Âm Tư”.
“Cậu Tiêu, bên trong đã chuẩn bị sẵn trà thơm, mời!”
Nói rồi đại tướng Dạ Xoa lại xoay người nói với Tiêu Chính Văn.
Nghe thế Tiêu Chính Văn cũng không cảm thấy gì, mà Đẩu Nguyên Thánh Mẫu lại hơi ngơ ngác.
Đại tướng Dạ Xoa không phải có chút thể diện ở âm phủ mà là có địa vị cực lớn.
Phải biết là những Dạ Xoa tuần hành ở cả âm phủ đều là người dưới trướng của ông ta, ngay cả sứ giả Câu Hồn cũng phải kính sợ đại tướng Dạ Xoa.
Âm Tư càng phải đối đãi với đại tướng Dạ Xoa như khách quý.
Một câu hứa hẹn này không là gì với Tiêu Chính Văn, dù sao anh không sống ở âm phủ nhưng với Đẩu Nguyên Thánh Mẫu thì khác, chỉ một câu nói thôi đã đồng nghĩa với việc bà ta có thêm một chỗ chống lưng vững chắc ở âm phủ.
Thậm chí Đẩu Nguyên Thánh Mẫu không dám tin vào tai của mình.
Hơn nữa đại tướng Dạ Xoa là một người nóng tính có tiếng ở cả âm phủ, ông ta có bao giờ khiêm tốn lễ phép với người khác đâu?
Huống hồ Tiêu Chính Văn không có bất kỳ căn cơ và chỗ chống lưng ở âm gian.
Nghe nói đại tướng Dạ Xoa là người mà ngay cả thập điện Diêm Vương không dám chọc vào, mà bây giờ lại có thể nói là cực kỳ cung kính với Tiêu Chính Văn.
“Hai vị, không thể đón từ xa thật xin lỗi, mong hai vị lượng thứ, vật chất ở âm phủ có hạn, mong cậu Tiêu đừng trách”.
Đi vào đại điện, phán quan mặt đen đứng lên tiếp, chắp tay nói với Tiêu Chính Văn.
“Phán quan khách sáo rồi”, Tiêu Chính Văn mỉm cười, đáp lại.
Phán quan mặt đen quay lại nhíu mày nói với mấy người thị nữ nói: “Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi lấy Thiên Hương Hòe mà nương nương của Hậu Thổ tặng ra cho cậu Tiêu thưởng thức?”
Mấy thị nữ vội xoay người đi đến điện phụ.
Thiên Hương Hòe?
Nghe đến mấy chữ này, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu lại khá ngạc nhiên.
Nghe nói Thiên Hương Hòe này sinh trưởng ở nơi cực tối của âm phủ, cũng chính là cực địa mà thượng quân Hậu Thổ tu luyện, hơn nữa loại trà này cứ ba ngàn năm mới có thể hái một lần, trên thế gian này cũng chỉ có một cây Thiên Hương Hòe.
Ở nơi sâu nhất của âm phủ, nơi tận cùng khi xuyên qua mười tám tầng địa ngục, một đôi mắt đỏ ngầu cũng chậm rãi mở ra như thể một sự tồn tại đáng sợ đã ngủ đông rất nhiều năm cũng bị khí tức này đánh thức.
Dưới mặt đất Đế Khư ở ngoài lãnh thổ cũng vang lên tiếng ầm ầm như có vật gì đó sắp phá đất chui lên.
Thoáng chốc dù là ngoài lãnh thổ hay thế tục, tất cả động vật thú dữ trong núi đều ngừng việc truy bắt, ngay cả chim cũng rơi xuống cành cây, run lẩy bẩy.
Cả địa cầu đều cảm nhận được như có lời triệu hồi nào đó, rất nhiều sự tồn tại xa xưa, khủng khiếp đều thức tỉnh.
Trời đất đang rung chuyển, bầu trời âm phủ cũng đang nứt ra và sụp đổ.
Lúc này Dạ Ma Thiên đã hoảng sợ mặt mày không còn chút máu, gã đã từng sử dụng trận pháp này rất nhiều lần, nhưng chỉ có lần này thu hút một sự tồn tại đáng sợ chưa biết là gì.
Thậm chí gã có linh tính sự tồn tại trong cổ quan tài đá này nhìn gã một cái thôi cũng sẽ khiến gã biến thành tro bụi.
Còn Tiêu Chính Văn vẫn đang im lặng không động đậy, rốt cuộc sự tồn tại trong quan tài đá này có liên quan thế nào với Minh Hà?
Nhưng có thể chắc chắn sự tồn tại đáng sợ trong quan tài đá đã chết, nói cách khác lúc này ông ta cũng chỉ cỏ thần hồn thôi, nhưng dù cùng là cơ thể của thần hồn, sự tồn tại trong quan tài đá cũng có thể hủy diệt mọi thứ trong thế gian ngay lập tức.
Ngay lúc này, quả cầu cực lớn trồi lên trước đó ở Côn Luân xuyên thẳng qua lối vào âm phủ, lao thẳng đến sông máu Huyết Dục.
Tiêu Chính Văn còn chưa hoàn hồn, vầng sáng màu bạc đó đã đến cạnh Tiêu Chính Văn.
Ngay sau đó sức mạnh khủng khiếp bùng phát trong người Tiêu Chính Văn.
Khí tức cả người Tiêu Chính Văn cũng tăng lên đến độ cao chưa từng có trước đó.
Rầm!
Tiêu Chính Văn tung một cú đấm, sức mạnh đủ để hủy diệt mọi thứ lập tức xuyên qua hành lang thời không dài đỡ lấy sự tấn công của khí tức đáng sợ đó.
“Ầm!”
Âm thanh cực lớn xuyên qua cả vũ trụ, sự tồn tại đáng sợ trong quan tài đá dường như cũng nhận ra điều gì đó, chậm rãi quay về trong quan tài đá.
Quan tài đá biến mất, mọi ảo ảnh trước mắt Tiêu Chính Văn cũng không còn tăm hơi.
Lúc này cả người Dạ Ma Thiên đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, run lẩy bẩy ngồi bệt xuống đất.
Ông ta đã sợ đến mức hốt hoảng, mọi chuyện xảy ra vừa rồi không phải là ảo giác mà là thật.
Rốt cuộc người kia là ai?
Điều khiến Dạ Ma Thiên cảm thấy lạnh sống lưng nhất là sự tồn tại đó lại luôn ẩn mình trong trận pháp của mình, nghe có vẻ đáng sợ.
Ngay khi Dạ Ma Thiên ngã xuống, Trần Phong vội bước đến đỡ gã.
Lăng Phùng bên cạnh cũng nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt kiêng dè hơn.
Dạ Ma Thiên là thầy của hắn, chỉ một trận thôi đã thất bại trong tay Tiêu Chính Văn, xem ra họ vẫn còn xem thường Tiêu Chính Văn quá.
Tiêu Chính Văn nhìn Dạ Ma Thiên đã khiếp sợ mặt mày trắng bệch, bình thản cười nói: “Xem ra ông cũng không biết nhiều về trận pháp của mình nhỉ”.
Thật ra mặc dù Tiêu Chính Văn cũng ngạc nhiên với cảnh tượng vừa rồi, nhưng khác với Dạ Ma Thiên, ảo ảnh đó vốn dĩ xa lạ với Tiêu Chính Văn.
Thế nên cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không quá bất ngờ với anh, Dạ Ma Thiên thì khác, trong trận pháp của mình mà lại ẩn chứa một sự tồn tại đáng sợ, như thế cũng đủ khiến gã sợ bán sống bán chết rồi.
Trần Phong một tay đỡ Dạ Ma Thiên, một tay khác cầm thanh kiếm dài, cảnh giác nhìn Tiêu Chính Văn.
Hiển nhiên là chỉ dựa vào hắn và Lăng Phùng thì không bao giờ giết được Tiêu Chính Văn, nhưng Dạ Ma Thiên có thực lực cao nhất trong số họ đã trở nên như vậy rồi.
Càng chí mạng hơn là lúc này khí tức của Tiêu Chính Văn liên tục tăng thêm, nhoáng cái đã có thực lực cảnh giới Chân Tiên.
Trần Phong không có thời gian hỏi Dạ Ma Thiên rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này.
Chương 2773: Thả hổ về rừng
Đối diện với một cao thủ ở cảnh giới Chân Tiên thực thụ, Trần Phong lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng!
Dẫu sao khi trước hắn cũng là cao thủ Nguỵ Tiên đỉnh cao, biết rõ giữa Nguỵ Tiên và Chân Tiên mặc dù chỉ khác nhau một chữ, thế nhưng cách biệt giữa hai cảnh giới quá lớn!
“Tiêu Chính Văn, anh cho rằng như vậy thì anh có thể thoát được một kiếp nạn sao? Tôi nói cho anh biết, người mà chúng tôi đã muốn giết chưa một ai có thể sống sót trở về!”
Trần Phong phẫn nộ gào lên một tiếng!
Đối diện với một cao thủ ở cảnh giới Chân Tiên, hắn đương nhiên sẽ không ngốc tới độ ăn nói bậy bạ, nếu như đã dám nói ra thì hắn chắc chắn đã có chỗ dựa!
Trần Phong vừa nói dứt lời, một tia kiếm xuyên qua đất trời và lao thẳng tới!
Một giây sau, một toà lầu gác khổng lồ xuất hiện.
Trần Phong vội vàng kéo theo Dạ Ma Thiên đang sợ tới ngây người và cả Lăng Phùng cùng quay người chạy vào bên trong toà lầu gác đó!
Cho dù bọn họ đã mắc phải âm mưu của Tiêu Chính Văn, thế nhưng cũng tuyệt đối không ngồi yên chờ chết!
Mặc dù không giết được Tiêu Chính Văn, thế nhưng ít nhất cũng không khiến cho bản thân gặp nguy hiểm.
Rất rõ ràng, đây chính là chỗ dựa sau lưng bọn họ, đến để đón ba người họ trở về.
Trận chiến kinh thiên như vậy cũng được đặt dấu chấm hết cùng với sự rời đi của ba người họ.
Mặc dù trong quá trình biến số quá nhiều, thế nhưng mấy người Hồng Ấn liên thủ tới giết, không những chẳng thể giết được Tiêu Chính Văn mà ngược lại cả bốn người đều bị trọng thương.
Nếu như tin tức này truyền tới vùng ngoài lãnh thổ thì e rằng sẽ khiến cho cả vùng ngoài lãnh thổ bùng nổ chỉ trong nháy mắt!
Sau khi mấy người bọn họ tháo chạy, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu lo lắng đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn, vô cùng cung kính nói: “Cậu Tiêu, khi trước tôi không ra tay đều là vì…”
“Không cần giải thích nữa, tình hình ban nãy hết sức nguy cấp, vả lại cho dù bà có ra tay thì căn bản cũng chẳng giúp được gì!”, Tiêu Chính Văn khẽ xua tay nói.
“Cảm ơn cậu Tiêu đã hiểu cho! Chỉ là tôi có một chuyện không hiểu, ban nãy cậu Tiêu rõ ràng có cơ hội tóm được ba người bọn họ, tại sao cậu lại thả hổ về rừng vậy chứ?”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu hỏi với vẻ mặt không hiểu.
“Giết bọn họ sẽ chỉ dẫn tới sự xuất hiện quá sớm của nhân vật lớn phía sau lưng họ, bây giờ cục diện vẫn chưa bài bố xong, không thể quyết đấu chính diện quá sớm!”
“Vậy nên thả cho bọn họ đi chỉ là kế hoãn binh của cậu Tiêu mà thôi?”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu nhíu mày nói.
“Cũng không hoàn toàn như vậy, chỉ cần mấy người bọn họ vẫn ở vùng ngoài lãnh thổ, bên phía bức chắn vũ trụ sẽ an toàn rất nhiều!”, Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.
Thật ra anh từ lâu đã không bận tâm tới mấy người Hồng Ấn nữa rồi, ngược lại bên phía bức chắn vũ trụ vô cùng nguy khốn, đây mới là nơi mà Tiêu Chính Văn thật sự lo lắng!
Vào khoảnh khắc Tiêu Chính Văn giao đấu với Dạ Ma Thiên thì cũng âm thầm đưa mấy sợi tơ đen vào trong cơ thể của ba người bọn họ!
Chỉ cần bọn họ trở về, những sợi tơ đen đó không kéo dài ra thì còn tốt, một khi chúng kéo dài ra thì hậu quả sẽ chẳng thể tưởng tượng nổi!
Tới lúc đó, bọn họ có hối hận thì cũng đã muộn rồi!
Có điều, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cũng không hỏi gì thêm nữa, với sự từng trải của bà ta, đương nhiên hiểu rõ điều gì mình nên hỏi, điều gì không nên.
“Cậu Tiêu, người bên phía âm phủ muốn nói chuyện với cậu”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu đổi chủ đề.
Lần này mặc dù âm phủ vì báo thù nên mới khai chiến trực diện với người của Chư Thiên Thần Giới, thế nhưng cũng giúp Tiêu Chính Văn được một việc lớn, nếu không thì trận chiến ngày hôm nay cũng sẽ không phát triển y như kế hoạch của Tiêu Chính Văn.
Nếu như không có âm phủ âm thầm loại bỏ áp chế thì chỉ dựa vào mấy người Hồng Ấn căn bản chẳng thể xông vào âm phủ, càng không tới được sông Huyết Dục!
“Cũng tốt, mọi người cũng nên ngồi lại nói chuyện rồi!”, Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói.
“Cậu Tiêu, bây giờ qua đó luôn sao? Cậu không chuẩn bị gì à?”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu bất ngờ lên tiếng.
Chương 2774: Hồn ma
Dẫu sao khi trước Tiêu Chính Văn cũng từng có ân oán với hai người Sở Giang Vương và Tả Bạch Đào, cũng là một kẻ khó đối phó có tiếng bên trong âm phủ, lỡ như bọn họ nhân cơ hội này làm khó thì hậu quả sẽ chẳng thể tưởng tượng nổi!
Cho dù Đẩu Nguyên Thánh Mẫu đứng trước mặt Sở Giang Vương thì căn bản cũng chẳng được nể mặt, dẫu sao đối phương cũng là một trong số thập điện Diêm Vương!
“Không cần phải chuẩn bị, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ không gây sự gì đâu!”, Tiêu Chính Văn bình thản cười nói.
Đẩu Nguyên Thánh Mẫu do dự một lát rồi vẫn dẫn Tiêu Chính Văn tới điện Sâm La bên trong thành Uông Tử!
Điện Sâm La thật ra có khác biệt rất lớn so với điện Diêm Vương, nơi này thông thường chính là chỗ thập điện Diêm Vương đón tiếp khách quý!
Có thể lựa chọn nơi này để gặp mặt Tiêu Chính Văn, điều này đủ để nhìn ra mức độ coi trọng Tiêu Chính Văn của âm phủ bây giờ!
Xung quanh điện Sâm La được bố trí rất đông âm binh có thực lực cường hãn, cho dù là người yếu nhất trong số đó thì cũng có tu vi ở cảnh giới Đại Đế, xung quanh còn có vô số cao thủ ẩn nấp trong bóng tối quan sát động tĩnh bốn bề của điện Sâm La.
Nếu đổi lại là người khác, chỉ riêng cảm giác áp chế khủng bố này đã khiến cho họ sợ tới độ đổ mồ hôi lạnh rồi!
Bên trong điện Sâm La, nơi nào cũng có thể nhìn thấy những võ sĩ đầu lâu thân xác đã thối rữa toàn bộ, cho dù bên trong đại điện đã đốt đàn hương, thế nhưng mùi xác thịt thối rữa vẫn xộc thẳng lên mũi.
Ngay cả Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cũng không chịu được mà bịt mũi.
“Hai vị, xin thứ lỗi cho bản vương không ra tận nơi tiếp đón!”
Nói đoạn, thân hình của Sở Giang Vương đột nhiên xuất hiện, chắp tay nói với Tiêu Chính Văn và Đẩu Nguyên Thánh Mẫu.
Cùng với sự xuất hiện của Sở Giang Vương, mấy người Tả Bạch Đào và đại tướng Dạ Xoa cũng đồng loạt bước ra từ trong màn sương đen.
“Các vị, mời qua bên này!”
Một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp làm một động tác tay tỏ ý mời với mấy người Tiêu Chính Văn, sau đó cầm một cái đèn lồng màu đỏ, dẫn mọi người đi vào trong đại điện Sâm La!
Tiêu Chính Văn nhìn theo bóng lưng của cô gái, khẽ nhíu mày, cảm thấy đã từng gặp cô gái này ở đâu đó!
“Cậu Tiêu, thoạt nhìn có phải rất quen mắt không?”, Sở Giang Vương cười nói với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn Sở Giang Vương, nhíu mày nói: “Cô ta là Lục Tiểu Thiến?”
“Ừ, không sai! Có điều cũng không hoàn toàn đúng! Nếu như cô ta thật sự là Lục Tiểu Thiến thì có thể nhớ ra cậu rồi, nhưng cậu Tiêu lại không phát hiện ra lúc cô ta nhìn cậu căn bản không có bất cứ ý thù địch nào sao?”
Lời nói của Sở Giang Vương khiến cho trong lòng Tiêu Chính Văn nhiều thêm mấy phần hoài nghi.
Không sai, nếu như đối phương thật sự là Lục Tiểu Thiến thì tuyệt đối không thể tỏ ra hoà hảo với mình như vậy!
“Xem ra âm phủ này quả thực có vô vàn điều huyền diệu, chỉ là không biết cô ta là ai, hoặc là nói Lục Tiểu Thiến này có khác biệt gì so với Lục Tiểu Thiến trước đó?”
Tiêu Chính Văn lên tiếng hỏi.
“Cậu Tiêu chắc đã từng nghe nói tới hai chữ hồn ma rồi nhỉ? Rất nhiều người trong thế tục bọn cậu đều từng tận mắt nhìn thấy người thân đã mất của mình! Vậy nên mới có cách gọi hồn ma!”, Sở Giang Vương khẽ cười nói.
“Ồ!”
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày: “Chắc hẳn bên trong có điều huyền diệu khác nhỉ?”
Sở Giang Vương nghe vậy thì phá lên cười lớn, nói: “Cậu Tiêu, còn nhớ ngày đó cậu giết tôi thế nào không? Theo lý mà nói thì tôi đã chết từ lâu rồi, thế nhưng bây giờ cậu và tôi lại có thể nói chuyện cười đùa với nhau, cậu không cảm thấy thú vị sao?”
“Ý của ông đang muốn nói tới thượng quân Hậu Thổ?”, Tiêu Chính Văn đột nhiên nghĩ tới những lời mà Đẩu Nguyên Thánh Mẫu nói với mình khi trước.
Chỉ cần thượng quân Hậu Thổ chưa bị tiêu diệt thì thập điện Diêm Vương vĩnh viễn không chết!
“Không sai, tất cả mọi thứ ở nơi này đều là hiển hoá của thượng quân Hậu Thổ, bao gồm tôi, cũng bao gồm cả Hắc Dạ Xoa và Lục phán!”, Sở Giang Vương nói đầy ẩn ý.
Chương 2775: Thiên Hương Hòe
Sở Giang Vương nói thế khiến Tiêu Chính Văn lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Thật ra trong âm phủ quả thật sẽ có vài người của dương gian, cũng có âm hồn của người mới chết ở dương gian, nhưng người sống trong âm phủ chưa chắc đều là thần hồn.
Còn có vài người là do thượng quân Hậu Thổ biến ra, giống như Lục Tiểu Thiến lúc nãy, mặc dù giống hệt Lục Tiểu Thiến mình đã gặp trước kia nhưng trong đó đã không phải là thần hồn của Lục Tiểu Thiến nữa.
Hay nói cách khác, cô ta chỉ là một cái xác mà thôi.
“Hóa ra là thế”.
Thấy Tiêu Chính Văn gật đầu, Sở Giang Vương mới nở nụ cười, sau đó chỉ vào đại điện phía trước nói: “Anh Tiêu, anh Ba đang đợi hai người”.
Nói rồi làm động tác mời với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng không khách sáo, sải bước đi lên bậc thang đi về phía đại điện.
Đi đến quảng trường nhỏ trước đại điện, có hơn mười Dạ Xoa cao vài trượng, tướng mạo rất hung dữ, tay cầm xiên thép đứng phân ra hai bên, chỉ xét về khí thế đã khiến người khác có cảm giác rùng mình.
“Anh Tiêu, mời!”
Lục Tiểu Thiến đi phía trước dẫn đường lại quay người lại, làm động tác mới với Tiêu Chính Văn.
Cô ta vừa dứt lời, đại tướng Dạ Xoa bước ra từ trong đại điện, chắp tay với Tiêu Chính Văn nói: “Cậu Tiêu, mời”.
Mặc dù trước đó Tiêu Chính Văn từng có ân oán với âm phủ nhưng lần này Tiêu Chính Văn đã giúp âm phủ rất nhiều, cũng chính là trả thù một kiếm cho đại tướng Dạ xoa.
Thế nên đại tướng Dạ Xoa cũng cực kỳ nhiệt tình với Tiêu Chính Văn.
“Đại tướng Dạ Xoa”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu chắp tay chào đại tướng Dạ Xoa.
“Mọi người đều là người một nhà, không cần khách sáo, mời vào trong”, mặc dù đại tướng Dạ Xoa có tướng mạo hung dữ nhưng làm người rất ngay thẳng phóng khoáng, điều này hoàn toàn trái ngược với đám học giả ngoài mặt thì lương thiện nhưng bên trong lại độc ác ở ngoài lãnh thổ.
“Đại tướng Dạ Xoa khách sáo quá rồi”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu mỉm cười gật đầu nói.
“Ha ha! Trước kia giữa chúng ta có thể xảy ra một chút hiểu lầm nhỏ, nhưng bây giờ chúng ta đã là người một nhà rồi, sau này nếu có gì cần đến Hắc Quỷ tôi thì Đẩu Nguyên Thánh Mẫu chỉ cần nói là được”.
“Hắc Quỷ tôi vẫn còn chút mặt mũi ở trước mặt thập điện Diêm Vương và Âm Tư”.
“Cậu Tiêu, bên trong đã chuẩn bị sẵn trà thơm, mời!”
Nói rồi đại tướng Dạ Xoa lại xoay người nói với Tiêu Chính Văn.
Nghe thế Tiêu Chính Văn cũng không cảm thấy gì, mà Đẩu Nguyên Thánh Mẫu lại hơi ngơ ngác.
Đại tướng Dạ Xoa không phải có chút thể diện ở âm phủ mà là có địa vị cực lớn.
Phải biết là những Dạ Xoa tuần hành ở cả âm phủ đều là người dưới trướng của ông ta, ngay cả sứ giả Câu Hồn cũng phải kính sợ đại tướng Dạ Xoa.
Âm Tư càng phải đối đãi với đại tướng Dạ Xoa như khách quý.
Một câu hứa hẹn này không là gì với Tiêu Chính Văn, dù sao anh không sống ở âm phủ nhưng với Đẩu Nguyên Thánh Mẫu thì khác, chỉ một câu nói thôi đã đồng nghĩa với việc bà ta có thêm một chỗ chống lưng vững chắc ở âm phủ.
Thậm chí Đẩu Nguyên Thánh Mẫu không dám tin vào tai của mình.
Hơn nữa đại tướng Dạ Xoa là một người nóng tính có tiếng ở cả âm phủ, ông ta có bao giờ khiêm tốn lễ phép với người khác đâu?
Huống hồ Tiêu Chính Văn không có bất kỳ căn cơ và chỗ chống lưng ở âm gian.
Nghe nói đại tướng Dạ Xoa là người mà ngay cả thập điện Diêm Vương không dám chọc vào, mà bây giờ lại có thể nói là cực kỳ cung kính với Tiêu Chính Văn.
“Hai vị, không thể đón từ xa thật xin lỗi, mong hai vị lượng thứ, vật chất ở âm phủ có hạn, mong cậu Tiêu đừng trách”.
Đi vào đại điện, phán quan mặt đen đứng lên tiếp, chắp tay nói với Tiêu Chính Văn.
“Phán quan khách sáo rồi”, Tiêu Chính Văn mỉm cười, đáp lại.
Phán quan mặt đen quay lại nhíu mày nói với mấy người thị nữ nói: “Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi lấy Thiên Hương Hòe mà nương nương của Hậu Thổ tặng ra cho cậu Tiêu thưởng thức?”
Mấy thị nữ vội xoay người đi đến điện phụ.
Thiên Hương Hòe?
Nghe đến mấy chữ này, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu lại khá ngạc nhiên.
Nghe nói Thiên Hương Hòe này sinh trưởng ở nơi cực tối của âm phủ, cũng chính là cực địa mà thượng quân Hậu Thổ tu luyện, hơn nữa loại trà này cứ ba ngàn năm mới có thể hái một lần, trên thế gian này cũng chỉ có một cây Thiên Hương Hòe.