Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2636-2640
Chương 2636: Viện binh
“Hừ! Hoàng đế Hiên Viên đã không còn nữa, hơn nữa nhà họ Hiên Viên cũng phải tuân theo quy tắc của âm phủ, đây vừa là di mệnh của hoàng đế Hiên Viên, cũng là pháp chỉ của thượng quân Hậu Thổ!”, La Thiên Hựu cố tỏ ra trấn tĩnh, lạnh lùng lên tiếng.
“Pháp chỉ của thượng quân Hậu Thổ?”
Ông lão đứng đầu cười khẩy, ánh mắt xuyên qua hư không vô tận, giống như có thể vượt qua dòng chảy lịch sử lâu dài!
Vào khoảnh khắc ông ta vừa nói dứt lời, xung quanh đột nhiên dâng lên từng luồng khí tức màu tím, bao trùm hết cả điện Thần Hoàng vào bên trong.
“Dù là thượng quân Hậu Thổ thì cũng sẽ không để mặc cho mấy người sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy, hết lần này tới lần khác hại chết hậu bối!”
“Năm đó Hạo Thiên chết thế nào, chắc hẳn mấy người rõ hơn ai hết!”
Khi ông lão gằn giọng lên tiếng, không ít người đều bị giọng nói phẫn nộ này làm cho chấn động tới thổ huyết!
Ngay cả La Thiên Hựu cũng chấn động tới độ phải lùi ra sau mấy bước!
“Mấy người đừng quên nơi này là điện Thần Hoàng!”, La Thiên Hựu lại tiến lên trước một bước, nói với vẻ đối chọi gay gắt.
Nhà họ Hiên Viên là thuỷ tổ của loài người, đương nhiên sẽ không bị lời uy hiếp của La Thiên Hựu doạ sợ!
Điều thật sự khiến cho mọi người đang có mặt không hiểu được chính là tại sao năm đó sau khi Hạo Thiên chết, nhà họ Hiên Viên vẫn chưa báo thù mà lại yên lặng cho qua, thậm chí mãi tới ngày hôm nay sau khi mấy trăm năm đã trôi qua rồi cũng chưa từng vì chuyện của Hạo Thiên mà đi gây rắc rối với Tả Bạch Đào!
Không chỉ có Diệp Phàm cảm thấy khó hiểu về chuyện này mà ngay cả Chấn Bắc Vương cũng hết sức hoài nghi!
Thật ra không phải nhà họ Hiên Viên không muốn báo thù cho Hạo Thiên mà là chuyện năm đó liên quan rất rộng, thậm chí còn có dính dáng tới một số thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ!
Mặc dù dòng dõi Hiên Viên cường thế nhưng cũng chẳng phải vô địch thiên hạ, nhà họ Hiên Viên cũng có nhân vật mà họ lo lắng và kiêng dè!
Hôm nay, chuyện tương tự lại phát sinh thêm lần nữa với Tiêu Chính Văn, mà Tiêu Chính Văn còn sử dụng chính thân xác của Hạo Thiên!
Điều này chẳng khác gì mấy người này định cho Hạo Thiên chết thêm lần nữa!
Dù vì Tiêu Chính Văn hay vì Hạo Thiên, nhà họ Hiên Viên đều không thể để cho Tả Bạch Đào đạt được ý đồ!
Nếu không thì sau này nhà họ Hiên Viên sẽ chỉ trở thành trò cười cho những thế gia khác!
“La Thiên Hựu, trước đây nhà họ Hiên Viên chúng tôi không so đo với mấy người là vì còn quan tâm tới đại cục của âm phủ! Thế nhưng mấy người lại muốn giết người của gia tộc chúng tôi tới hai lần, như vậy có phải đang quá xem thường nhà họ Hiên Viên rồi hay không?”
“Hôm nay, ông dám động vào một cọng lông của cậu ta, nhà họ Hiên Viên chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng, dù phải chảy cạn giọt máu cuối cùng thì cũng phải xoá bỏ điện Thần Hoàng của mấy người ra khỏi âm phủ!”
Giọng nói của ông lão chấn động cả khoảng không, giọng điệu hết sức bá đạo!
Sau khi nghe thấy những lời này, sắc mặt của La Thiên Hựu cũng lập tức trầm xuống.
Năm đó, nhà họ Hiên Viên không phải không có động tĩnh gì mà bên phía thập điện Diêm Vương và Âm Tư đã phải tốn rất nhiều sức lực mới áp chế được lửa giận của nhà họ Hiên Viên!
Bây giờ, nhà họ Hiên Viên đã công khai lên tiếng, giờ muốn thông qua những thủ đoạn khác để ép buộc nhà họ Hiên Viên nghe theo thì đã chẳng còn khả năng nữa rồi!
“Đáng tiếc là thần hồn của cậu ta không phải là Hạo Thiên mà là Tiêu Chính Văn ở vùng ngoài lãnh thổ! Cũng có thể nói, chúng tôi giết Tiêu Chính Văn thì có liên quan gì tới nhà họ Hiên Viên mấy người?”
La Thiên Hựu nói dứt câu thì cũng không đối chọi gay gắt với ông lão nữa!
Dẫu sao điện Thần Hoàng chỉ có thể đại diện cho một mình Tả Bạch Đào chứ không thể đại diện cho cả Âm Tư âm phủ, chỉ dựa vào thực lực của Tả Bạch Đào thì căn bản không đủ sức mạnh để khai chiến với nhà họ Hiên Viên!
“Hừ, La Thiên Hựu, ông không cần phải tìm cớ nữa, dù cậu ta có là ai thì thân xác đó vẫn là của Hạo Thiên! Nếu như thân xác đã là của Hạo Thiên, vậy thì cậu ta chính là người của nhà họ Hiên Viên chúng tôi!”
Trong mắt ông lão loé lên sát khí khủng bố, ngay cả bầu trời cũng bị bao phủ bởi một tầng sương trắng mờ ảo, nhiệt độ hạ xuống mười mấy độ chỉ trong nháy mắt!
Rất rõ ràng, ông lão lúc này cũng đang nhẫn nhịn, nếu không e rằng đã ra tay từ lâu rồi!
“Nói hay lắm! Nếu đã như vậy thì hôm nay điện Thần Hoàng chúng tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa, có điều tôi phải nhìn xem cậu ta sẽ giết Tả Phượng Kiều thế nào!”
La Thiên Hựu nghiến răng lên tiếng.
Dẫu sao điện Thần Hoàng cũng chẳng phải là đối thủ của nhà họ Hiên Viên, ở trước mặt cường giả, kẻ yếu căn bản không có tư cách để đàm phán!
Thế nhưng hôm nay Tả Phượng Kiều xuất hiện không chỉ đại diện cho điện Thần Hoàng mà còn là Âm Tư và thập điện Diêm Vương!
Tả Phượng Kiều cũng lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn, cố chấp lên tiếng nói một câu: “Dựa vào anh mà cũng dám giết tôi ư? Cho anh thêm mười lá gan nữa đấy!”
Cô ta tin rằng Âm Tư sẽ không bỏ mặc cô ta, dù Âm Tư không tiện tham gia vào, Tả Bạch Đào cũng sẽ nhanh chóng liên lạc với bên phía thập điện Diêm Vương, ít nhất Sở Giang Vương cũng sẽ không trơ mắt nhìn mình chết trong tay Tiêu Chính Văn!
“Yên tâm, trước khi viện binh của cô tới, tôi sẽ không giết cô đâu!”, Tiêu Chính Văn bật cười lạnh lùng, nói.
“Láo xược! Cậu dám động vào cô ta thử xem!”
Tiêu Chính Văn vừa nói dứt lời, trên bầu trời đột nhiên mây đen ùn ùn kéo tới, một luồng khí tức điên cuồng cũng đổ ập xuống theo, nháy mắt đã ép lui khí thế của dòng dõi Hiên Viên!
Chương 2637: Chốn không người
Hai luồng khí tức mạnh mẽ bùng nổ, gần như chia đôi bầu trời.
Trong một luồng khí tức đáng sợ đầy máu, lập tức nhuộm máu nửa bầu trời.
Trong màn máu đó, vô số bóng người xuất hiện, tất cả đều mặc áo giáp, tay cầm đao.
Không hề thua kém gì tộc Hiên Viên, thực lực đủ để chống lại tộc Hiên Viên, khiến mọi người đều chấn động.
Đặc biệt là ông lão áo đen dẫn đầu, mái tóc dài bạc trắng xõa trên vai, đôi mắt đỏ như máu đầy sát khí, mạnh ngang với ông lão tóc bạc của tộc Hiên Viên.
Chỉ một ánh mắt của ông ta cũng đủ để khiến tất cả mọi người đều cảm thấy sức ép nặng nề.
Huyết ngục của nhánh chính Hình Thiên cũng là chỗ dựa của Tả Bạch Đào ở âm phủ đã chính thức lộ diện thân phận.
Với cục diện hiện tại, đây không còn là trận đấu giữa Tả Phượng Kiều và Tiêu Chính Văn nữa, mà là trận chiến đẫm máu giữa hai thế lực.
Lúc này, đại diện của các thế gia cũng lần lượt rời khỏi hiện trường, hiển nhiên không ai muốn nhúng tay vào cuộc tranh chấp này.
Nhánh chính Hình Thiên cũng là một trong những thế lực lớn trong âm phủ, mặc dù giống tộc Hiên Viên, lâu rồi chưa xuất thế, nhưng không ai dám coi thường bọn họ.
Thấy người của nhánh chính Hình Thiên, La Thiên Hựu cười nhạt, phất tay, một vài tia sáng trong điện Thành Hoàng phóng thẳng lên trời.
Một luồng sức mạnh bao phủ ngàn dặm, khí tức của tộc Hiên Viên bị ép lui.
“Hiên Viên Ngự! Ông còn muốn tiếp tục không?” La Thiên Hựu đắc ý hỏi.
Trước khi điện Thành Hoàng quả thực thua kém nhà họ Hiên Viên, nhưng bây giờ đã hình thành cục diện hai chọi một, nhà họ Hiên Viên đã thất thế, nếu hai bên giao đấu thì nhà họ Hiên Viên sẽ bị tiêu diệt.
Ông lão tóc bạc phía nhánh chính tộc Hiên Viên chính là Hiên Viên Ngự, đối mặt với thế cục một chọi hai này, ông ta tự tin có thể phá hủy điện Thành Hoàng, thậm chí là giết được Tả Bạch Đào.
Nhưng kết quả là tộc Hiên Viên lại bị đối phương tấn công, thậm chí từ này về sau không thể khôi phục lại nổi.
Nhánh chính Hình Thiên là một thế lực không thể coi thường ở thời Hoàng Đế, sau mấy nghìn năm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thực lực chắc chắn không thua kém tộc Hiên Viên.
Chỉ riêng tinh thần chiến đấu của tộc Hình Thiên cũng đủ khiến các thế lực ở âm phủ đau đầu.
Hình Thiên trước đây là vô cùng mềm yếu, nhưng con cháu của Hình Thiên đều cực kỳ hung tợn.
“Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu còn dám giết cô chủ nhà chúng tôi sao? Cho cậu mượn mười lá gan e rằng cậu cũng phải ngoan ngoãn thả người thôi!” La Thiên Hựu chế nhạo.
Tả Phượng Kiều đang bị Tiêu Chính Văn bóp cổ, càng nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ khinh thường, chỉ cần Tiêu Chính Văn không phải kẻ ngốc thì sẽ không dám động vào một sợi tóc của cô ta.
“Tiêu Chính Văn, anh La đã cho cậu đường lui rồi, tôi khuyên cậu đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, như vậy sẽ chỉ khiến cậu mất mặt mà thôi!”
“Tiêu Chính Văn, người ta có câu thế lực mạnh hơn con người. Nơi đây là âm phủ, không phải vùng ngoài lãnh thổ hay giới thế tục. Ở âm phủ, một mình cậu có thể làm gì chứ? Cơ hội chỉ có một lần mà thôi!”
Trần Đình Chi thản nhiên đe dọa.
“Một mình cậu mà cũng dám chém giết âm phủ sao? Cậu coi âm phủ như chốn không người đấy à?”
“Nếu anh đồng ý với yêu cầu của nhà họ Trần thì đâu đến mức rơi vào bước đường này! Thật nực cười!” Trần Thành cũng phụ họa theo.
“Cho cậu ba giây, lập tức thả Tả Phượng Kiều ra, nếu không thì chết!”
Người đứng đầu nhánh chính Hình Thiên là Thiên Phạt lạnh lùng nói.
Tiêu Chính Văn không thèm để ý đến Thiên Phạt, quay lại nhìn hai anh em nhà họ Trần.
“Các người thật sự cho rằng Tiêu Chính Văn tôi có thể bắt nạt dễ dàng sao? Mặc kệ người khác như thế nào, nhưng riêng hai người thì đừng mong sống sót rồi khỏi nơi này!”
Nghe vậy, hai anh em Trần Thiên Nam cười lớn.
Chương 2638: Mắc bẫy
Trần Thiên Nam chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu còn không bảo vệ nổi mình, vậy mà còn dám uy hiếp chúng tôi? Thật nực cười!”
Trần Đình Chi cười lớn nói: “Cậu nghĩ nơi đây là vùng ngoài lãnh thổ, có thể mặc cậu chơi đùa sao? Cậu đề cao bản thân quá rồi đấy!”
Trần Thành vỗ đùi cười lớn, chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn dám uy hiếp chúng tôi! Đúng là không biết sống chết!”
Lúc này, ba người nhà họ Trần không hề chú ý đến sắc mặt của La Thiên Hựu trở nên vô cùng khó coi.
Ngoại trừ ba người nhà họ Trần, vẻ mặt của tất cả mọi người đều cực kỳ nghiêm túc, thậm chí bọn họ đã có thể cảm nhận được một trận chiến lớn sắp xảy ra.
“Lớn chuyện rồi!” Abe Seimei nhìn ba người nhà họ Trần với ánh mắt phức tạp.
“Các người còn tâm trạng cười à?” La Thiên Hựu không chịu nổi nữa, quát lớn.
Thấy La Thiên Hựu nổi giận, ba người nhà họ Trần đều sững sờ.
Lúc quay đầu lại nhìn La Thiên Hựu, bọn họ mới phát hiện ra bầu trời phía sau ông ta đã xuất hiện ngàn vạn tia sáng từ lúc nào.
Giữa vạn tia sáng, một thanh giáo đỏ rực có khả năng hủy diệt trời đất đang phóng về phía bên này.
Một người phụ nữ với dáng người uyển chuyển như tiên nữ, chắp tay sau lưng, bay theo phía sau thanh giáo kia.
Mặc dù người phụ nữ đó vô cùng xinh đẹp, nhưng không có ai dám nhìn lần thứ hai.
Bởi vì thanh giáo đó chính là giáo Đoạn Hồn, một trong mười thần vật ở âm phủ.
Chủ nhân của giáo Đoạn Hồn càng đáng sợ hơn, chính là Đẩu Nguyên Thánh Mẫu, người cai quản hỏa diệm địa ngục.
“Thánh Mẫu Đẩu Nguyên? Sao bà ta cũng đến góp vui vậy!” La Thiên Hựu kinh ngạc nhìn về phía chân trời.
Không chỉ ông ta mà ngay cả đám người của nhánh chính Hình Thiên cũng kinh hãi nhìn về phía Thánh Mẫu Đẩu Nguyên.
“Vãn bối xin chào Thánh Mẫu Đẩu Nguyên! Không biết bà đến có chuyện gì?” La Thiên Hựu tiến lên một bước, chắp tay chào rồi cung kính nói.
Thánh Mẫu Đẩu Nguyên là nhân vật lớn phụ trách nhất ngục, không chỉ điện Thành Hoàng của Tả Bạch Đào chắc chắn không thể sánh bằng, mà ngay cả nhánh chính Hình Thiên cũng phải nể mặt vài phần.
“Hôm nay điện Thành Hoàng thật náo nhiệt nên tôi cũng muốn đến góp vui, thả lỏng xương cốt. Sao thế? Ông có ý kiến gì à?” Thánh Mẫu Đẩu Nguyên nhìn Tả Thiên Hựu, khiến đám người phía sau sợ đến mức mồ hôi như mưa.
Ông ta nào dám phản đối.
Người phụ nữ này nổi tiếng hung ác ở âm phủ, chỉ cần không nghe lời sẽ hủy diệt cả gia tộc. Như vậy còn chưa đủ, cho dù là linh hồn, cũng sẽ bị bà ta bắt xuống địa ngục hỏa diệm, cho đến khi linh hồn bị hủy hoại hoàn toàn mới thôi.
“Không… tôi không dám! Tôi chỉ muốn hỏi Thánh Mẫu đến để giúp Tiêu Chính Văn sao?” Mặc dù La Thiên Hựu sợ hãi, nhưng ông ta vẫn phải hỏi rõ mục đích của Thánh Mẫu Đẩu Nguyên.
“Ông dám thăm dò ý của tôi sao? Còn không mau cút ra cho tôi!” Thánh Mẫu Đẩu Nguyên quát lớn, La Thiên Hựu vội vàng lùi ra sau mấy bước, không dám nói bậy bạ nữa.
Mặc dù bà ta không nói rõ, nhưng người tinh ý có thể hiểu được mục đích lần này đến đây của bà ta là để giúp đỡ Tiêu Chính Văn.
Cục diện lập tức thay đổi, có thêm Thánh Mẫu Đẩu Nguyên và Hiên Viên Ngự, cục diện càng trở nên tế nhị hơn.
Ngay cả mười vị phán quan cũng trở nên nghiêm nghị.
Diễn biến của chuyện này nằm ngoài dự đoán của đám người điện Thành Hoàng, ai có thể ngờ rằng Thánh Mẫu Đẩu Nguyên lại đột nhiên đứng về phía Tiêu Chính Văn vào thời khắc then chốt này chứ?
“Các người thật sự cho rằng tôi không có chỗ dựa ở âm phủ, mà lại dám một mình xông vào ứng chiến sao?” Tiêu Chính Văn chế nhạo.
Chuyện này thật ra có liên quan đến nhà họ Bạch.
Trương Nghi từng đến âm phủ cùng Thủy Hoàng Đế, hơn nữa còn có giao tình với rất nhiều người.
Thánh Mẫu Đẩu Nguyên luôn ngưỡng mộ dáng vẻ anh dũng của Trương Nghi, trong hàng nghìn năm qua, hai người vẫn luôn trao đổi thư từ, vì vậy lần này Thánh Mẫu Đẩu Nguyên cũng đứng về phía Tiêu Chính Văn.
Như Tiêu Chính Văn đã nói, nếu không chắc chắn, sao anh có thể một mình đến âm phủ?
Tất cả những điều này là kết quả của một quá trình chuẩn bị lâu dài, từ khi điện Thần Long tiến vào Đế Khư, Trương Nghị và Tiêu Chính Văn vẫn chưa từng cắt liên lạc.
Chỉ là người ngoài không biết mà thôi.
“Cái gì? Cậu… thì ra cậu đã sắp xếp hết mọi chuyện rồi!” lúc này, La Thiên Hựu mới ngộ ra.
Lúc trước, bọn họ đã thiết kế sẵn bẫy để Tiêu Chính Văn nhảy vào, nhưng đến bây giờ bọn họ mới nhận ra người mắc bẫy là bọn họ.
Tiêu Chính Văn không chỉ có sự ủng hộ của tộc Hiên Viên, mà còn có sự giúp đỡ của Thánh Mẫu Đẩu Nguyên. Có thể nói bọn họ mới là người trộm gà không được còn mất nắm gạo!”
Chương 2639: Máu chảy thành sông
Bây giờ Đẩu Nguyên Thánh Mẫu đã đích thân đến, dù là Tả Bạch Đào ra mặt cũng thấp kém hơn người ta.
Huống gì lúc này Tả Bạch Đào không ở điện Thành Hoàng mà đang ở chỗ Sở Giang Vương bàn luận về vấn đề làm thế nào thâu tóm vùng ngoài lãnh thổ và thế tục sau khi Tiêu Chính Văn chết.
Nhưng Tả Bạch Đào không ngờ sẽ xảy ra cớ sự lớn như vậy, dù Tả Bạch Đào có đích thân ra mặt cũng không thể bình ổn được một trận chiến lớn hôm nay chứ đừng nói đến việc ông ta không có ở điện Thành Hoàng.
Lúc này Thiên Phạt bị giáo Đoạn Hồn vây chặt, không thể nhúc nhích, dù ông ta dám động đậy ngón tay, giáo Đoạn Hồn sẽ lập tức đâm chết ông ta.
Hơn nữa dù Đẩu Nguyên Thánh Mẫu giết ông ta ngay tại đây thì nhà họ Hình cũng không dám đến tận cửa động vào Đẩu Nguyên Thánh Mẫu, nói cách khác hôm nay ông ta có chết cũng chỉ có thể là chết một cách vô ích.
Thấy tình thế đột nhiên xảy ra sự biến chuyển lớn như thế, sắc mặt Trần Thiên Nam cũng trở nên khó coi.
Vốn dĩ họ cứ nghĩ Tiêu Chính Văn chỉ đến âm phủ một mình, chỉ có thể dựa vào thế lực của nhà họ Trần nhưng ai mà ngờ đằng sau Tiêu Chính Văn không chỉ có nhà họ Hiên Viên làm chỗ dựa mà ngay cả Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cũng xuống núi.
Lúc đầu họ còn nghĩ nhánh chính Hình Thiên có thể chèn ép được nhà họ Hiên Viên, cộng thêm thế lực của điện Thành Hoàng, Tiêu Chính Văn vẫn chỉ có thể chấp nhận, nhưng Đẩu Nguyên Thánh Mẫu đột nhiên xuất hiện, người nhà họ Trần như bị hắt một gáo nước lạnh.
Biết trước việc sẽ đi đến nước này, lúc đầu họ không nên có ý định gì với Tiêu Chính Văn mà cứ thế thuận nước đẩy thuyền, giả vờ đứng về phía Tiêu Chính Văn, trả ơn nghĩa cho anh, nhà họ Trần vừa có thể không tham dự vào chuyện này, vừa có thể được Tiêu Chính Văn nhìn nhận.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã muộn rồi, họ đã có mối thù với Tiêu Chính Văn, hai bên chỉ có thể đối đầu lẫn nhau.
“Chuyện này… sao có thể!”, Tả Phượng Kiều không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn.
Trước đây cô ta cũng nghĩ Tiêu Chính Văn chỉ ở ngoài lãnh thổ không thể có chỗ dựa vững chắc giống bố con nhà họ Trần, chỉ cần điện Thành Hoàng và nhà họ Hình ra mặt thì có thể bóp chết Tiêu Chính Văn.
Nhưng điều khiến cô ta không ngờ đến là Tiêu Chính Văn không chỉ có chỗ dựa mà còn là người mà ngay cả điện Thành Hoàng cũng không đắc tội được.
“Nơi này vốn dĩ là địa bàn của cô, trong mắt cô dù tôi có thể thắng cũng sẽ sợ hãi thế lực của cô, không thể bại trong tay cô”.
“Thậm chí chỉ cần cô đồng ý, tôi phải nghe theo sự sắp xếp của cô, đúng chứ?”
“Nhưng tiếc là cô không nên tính bàn tính này, càng không nên dùng đến thủ đoạn đê tiện, nếu không phải các cô ỷ thế ức hiếp người khác, có lẽ tôi sẽ tha cho cô một mạng”.
“Nhưng giờ xem ra e là không thể giữ lại mạng cho cô rồi”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn vung tay hất văng Tả Phượng Kiều xuống đất.
Ngược lại xoay người đi về phía nhà họ Trần.
“Chẳng phải lúc nãy các người cười rất sảng khoái sao? Cười tiếp đi”.
Tiêu Chính Văn từng bước ép đến gần, dù là Trần Thiên Nam hay Trần Đình Chi cũng đều cảm nhận được khí tức vô cùng đáng sợ đã bao vây lấy hai người.
Mặc dù hai người đều là cao thủ Thiên Cảnh nhưng ngay cả Tả Phượng Kiều cũng không phải là đối thủ một chiêu của Tiêu Chính Văn, thì họ sao có thể là đối thủ của Tiêu Chính Văn chứ?
“Anh La!”, Trần Đình Chi không thể giữ được bình tĩnh nữa, hét lớn tên La Thiên Hựu.
“Tiêu Chính Văn”.
La Thiên Hựu vừa muốn bước đến, Thiên Phạt đã kéo ông ta lại lắc đầu nói: “Vì hai con chó mà không tiếc mạng sống của mình”.
Nói rồi Thiên Phạt nhìn về hướng Đẩu Nguyên Thánh Mẫu.
La Thiên Hựu rùng mình, nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn lùi về sau.
“Chẳng phải nhà họ Trần các người nói có thể đảm bảo cho tôi bình an rời khỏi âm phủ sao? Xem ra hình như các ông còn không tự bảo vệ được mình nữa kìa”, Tiêu Chính Văn cười nhạo, lạnh lùng nhìn ba người nhà họ Trần.
“Bố! Chúng ta phải làm sao đây?”, Trần Thành hoảng sợ đến mức chân mềm nhũn, bật khóc nhìn Trần Thiên Nam.
“Phụt!”
Trần Thiên Nam chưa kịp lên tiếng, con dao quân đội năm cạnh đã bay ra, thoáng chốc đã đánh Trần Thành thành vô số mảnh.
“Tiêu Chính Văn, cậu dám giết người nhà họ Trần! Cậu đừng quên nhà họ Trần tôi cũng là gia tộc lớn ở ngoài lãnh thổ, lẽ nào cậu không sợ đến lúc đó nhà họ Trần tính sổ với cậu sao?”
Trần Thiên Nam thấy con trai mình bị Tiêu Chính Văn đánh chết, thi thể không được toàn thây, ánh mắt hiện lên đầy tia máu, tức giận hét lớn.
“Đến giờ ông vẫn còn muốn áp bức tôi bằng nhà họ Trần sao? Lẽ nào ông không động não một chút xem, tôi biết rõ ông là người nhà họ Trần mà tại sao còn dám giết các ông?”
“Hơn nữa không ngại nói cho ông biết, ngày nào Trần Huy Tổ là người điện Thần Long thì đời này đều là anh em của Tiêu Chính Văn tôi, nếu ông ta có chút tổn hại nào ở nhà họ Trần thì nhà họ Trần các ông chắc chắn sẽ máu chảy thành sông”.
“Nếu nhà họ Trần ông dám làm hại tính mạng của ông ta, cho dù là âm phủ hay ngoài lãnh thổ, nhà họ Trần cũng sẽ không còn tồn tại”.
Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn vung một đấm lên đánh vào Trần Thiên Nam.
Chương 2640: Nghênh đón
Trần Thiên Nam chưa kịp phản ứng thì giáo Đoạn Hồn đã vây chặt lấy Trần Thiên Nam, thấy nắm đấm của Tiêu Chính Văn đang đánh về phía mình nhưng Trần Thiên Nam lại không thể nhúc nhích.
“Rầm!”
Trần Thiên Nam thậm chí còn không thể phát ra tiếng kêu thảm thiết đã bị Tiêu Chính Văn đánh thành vũng máu.
“Tiêu Chính Văn! Cậu dám!”, Trần Đình Chi thấy người nhà họ Trần liên tiếp chết trong tay Tiêu Chính Văn cũng không thể nhịn được nữa, khí tức xung quanh bỗng dâng cao.
“Tiêu Chính Văn, cậu đừng quên nơi này là âm phủ”, La Thiên Hựu cũng nói.
“Không lâu nữa ông cũng sẽ đi theo họ thôi”, Tiêu Chính Văn dời mắt nhìn sang La Thiên Hựu.
“Cậu… cậu dám ra tay đánh tôi?”, vẻ mặt La Thiên Hựu và những người đằng sau ông ta thay đổi.
“Các ông? Không chỉ các ông mà còn họ nữa”, Tiêu Chính Văn chỉ vào mười phán quan kia, cười mỉa nói.
“Gì cơ? Cậu…”
Mười phán quan cũng ngạc nhiên đến ngây người bởi câu nói của Tiêu Chính Văn.
“Không thì sao? Chẳng lẽ các ông nghĩ tôi đến âm phủ chỉ vì một mình Tả Phượng Kiều thôi sao? Một nhân vật nhỏ như cô ta đáng để tôi tốn công sức vậy sao?”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa sải bước đi về phía đám người La Thiên Hựu.
Sắc mặt La Thiên Hựu thay đổi, dù đằng sau Tiêu Chính Văn có Đẩu Nguyên Thánh Mẫu, họ cũng không thể buông tha chịu chết.
Ngay sau đó mười phán quan và người của điện Thành Hoàng đều toát cả khí tức mạnh mẽ, sát khí ngùn ngụt nhìn Tiêu Chính Văn.
Dù là chết thì họ cũng phải kéo theo Tiêu Chính Văn chết cùng.
Hiên Viên Ngự cũng bước ra trước, hàng ngàn tinh kỵ nhà họ Hiên Viên cũng bước đến gần đám người La Thiên Hựu.
“Không nhọc các vị ra tay, tôi tự mình giải quyết”.
Khí tức của Tiêu Chính Văn cũng rất đáng sợ, khí tức của rồng mạnh mẽ lập tức dâng lên.
Năm thần rồng xuất hiện bên cạnh Tiêu Chính Văn cùng lúc, thân rồng to lớn lập tức bao vây lấy điện Thành Hoàng.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều lộ ra vẻ mặt không dám tin.
Lẽ nào Tiêu Chính Văn định hủy luôn cả điện Thành Hoàng?
Quan trọng nhất là nơi này còn có mười phán quan của cung Sở Giang Vương, giết mười phán quan đồng nghĩa với việc gây thù với Sở Giang Vương.
Mặc dù Sở Giang Vương không thể đánh đến ngoài lãnh thổ nhưng sau này hai bên sẽ không chạm mặt nhau nữa sao?
Tục ngữ có câu con người cuối đời chỉ có cái chết!
Nhưng mọi người còn chưa hoàn hồn, Tiêu Chính Văn đã ra tay với đám người La Thiên Hựu.
Rầm!
Tiếng rồng gầm vang lên, một con Thương Long màu vàng lao thẳng đến chỗ đám người La Thiên Hựu.
Thấy thế La Thiên Hựu hoảng hốt.
Ông ta đã nhìn ra thực lực kinh người của Tiêu Chính Văn, thậm chí Tả Phượng Kiều cũng không phải là đối thủ của anh.
Mặc dù ông ta đã có chuẩn bị tâm lý nhưng khi Tiêu Chính Văn ra tay thật, ông ta mới hiểu tại sao trước đây đám người Judah lại thua Tiêu Chính Văn chỉ trong một ngày.
Thực lực của đối phương có thể hình dung bằng từ “khủng khiếp”, cộng thêm cơ thể của Hạo Thiên, vốn dĩ đã bị Tiêu Chính Văn liên tục cường hóa đến mức đáng sợ, một đòn tấn công của Tiêu Chính Văn có thể đáng sợ hơn một đòn của Tả Phượng Kiều – vừa bị đánh bại lúc nãy.
Thấy Tiêu Chính Văn đã ra tay với La Thiên Hựu, vẻ mặt mười phán quan cũng thay đổi.
Nếu lúc này không hợp sức với La Thiên Hựu thì họ chỉ sẽ bị tấn công.
Nhưng không để họ ra tay, một đòn tấn công quyết tuyệt của Tiêu Chính Văn đã cách La Thiên Hựu trong vòng gang tấc.
“Vù vù!”
Trong tay La Thiên Hựu bỗng xuất hiện một sợi dây xích màu đen tuyền, đây là xích Câu Hồn, cũng là một trong những con bài cuối cùng của La Thiên Hựu.
Lúc nãy khi đánh nhau, La Thiên Hựu đã bị ép đến mức phải rút con bài cuối cùng của mình ra, có thể thấy sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn đáng sợ đến mức nào.
La Thiên Hựu vung tay, sợi dây xích màu đen vung lên đánh về phía Thương Long màu vàng.
Cùng lúc đó mười phán quan do Trần Đình Chi dẫn đầu cũng đồng loạt ra tay.
Mười cao thủ Thiên Cảnh cấp hai cùng lúc bao vây tấn công Tiêu Chính Văn, mặc dù trong số họ không có cao thủ Thiên Cảnh cấp ba nhưng ưu thế là người đông.
Thoáng chốc những tia sáng đầy màu sắc bao phủ cả bầu trời.
Ngay cả không gian cũng trở nên méo mó.
Đối mặt với đòn tấn công cuồng bạo như muốn hủy diệt trời đất này, Tiêu Chính Văn chỉ cười khẩy, sau đó đứng thẳng người nghênh đón đòn tấn công của mười phán quan, rồi anh ra tay đánh về hướng đó.
“Hừ! Hoàng đế Hiên Viên đã không còn nữa, hơn nữa nhà họ Hiên Viên cũng phải tuân theo quy tắc của âm phủ, đây vừa là di mệnh của hoàng đế Hiên Viên, cũng là pháp chỉ của thượng quân Hậu Thổ!”, La Thiên Hựu cố tỏ ra trấn tĩnh, lạnh lùng lên tiếng.
“Pháp chỉ của thượng quân Hậu Thổ?”
Ông lão đứng đầu cười khẩy, ánh mắt xuyên qua hư không vô tận, giống như có thể vượt qua dòng chảy lịch sử lâu dài!
Vào khoảnh khắc ông ta vừa nói dứt lời, xung quanh đột nhiên dâng lên từng luồng khí tức màu tím, bao trùm hết cả điện Thần Hoàng vào bên trong.
“Dù là thượng quân Hậu Thổ thì cũng sẽ không để mặc cho mấy người sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy, hết lần này tới lần khác hại chết hậu bối!”
“Năm đó Hạo Thiên chết thế nào, chắc hẳn mấy người rõ hơn ai hết!”
Khi ông lão gằn giọng lên tiếng, không ít người đều bị giọng nói phẫn nộ này làm cho chấn động tới thổ huyết!
Ngay cả La Thiên Hựu cũng chấn động tới độ phải lùi ra sau mấy bước!
“Mấy người đừng quên nơi này là điện Thần Hoàng!”, La Thiên Hựu lại tiến lên trước một bước, nói với vẻ đối chọi gay gắt.
Nhà họ Hiên Viên là thuỷ tổ của loài người, đương nhiên sẽ không bị lời uy hiếp của La Thiên Hựu doạ sợ!
Điều thật sự khiến cho mọi người đang có mặt không hiểu được chính là tại sao năm đó sau khi Hạo Thiên chết, nhà họ Hiên Viên vẫn chưa báo thù mà lại yên lặng cho qua, thậm chí mãi tới ngày hôm nay sau khi mấy trăm năm đã trôi qua rồi cũng chưa từng vì chuyện của Hạo Thiên mà đi gây rắc rối với Tả Bạch Đào!
Không chỉ có Diệp Phàm cảm thấy khó hiểu về chuyện này mà ngay cả Chấn Bắc Vương cũng hết sức hoài nghi!
Thật ra không phải nhà họ Hiên Viên không muốn báo thù cho Hạo Thiên mà là chuyện năm đó liên quan rất rộng, thậm chí còn có dính dáng tới một số thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ!
Mặc dù dòng dõi Hiên Viên cường thế nhưng cũng chẳng phải vô địch thiên hạ, nhà họ Hiên Viên cũng có nhân vật mà họ lo lắng và kiêng dè!
Hôm nay, chuyện tương tự lại phát sinh thêm lần nữa với Tiêu Chính Văn, mà Tiêu Chính Văn còn sử dụng chính thân xác của Hạo Thiên!
Điều này chẳng khác gì mấy người này định cho Hạo Thiên chết thêm lần nữa!
Dù vì Tiêu Chính Văn hay vì Hạo Thiên, nhà họ Hiên Viên đều không thể để cho Tả Bạch Đào đạt được ý đồ!
Nếu không thì sau này nhà họ Hiên Viên sẽ chỉ trở thành trò cười cho những thế gia khác!
“La Thiên Hựu, trước đây nhà họ Hiên Viên chúng tôi không so đo với mấy người là vì còn quan tâm tới đại cục của âm phủ! Thế nhưng mấy người lại muốn giết người của gia tộc chúng tôi tới hai lần, như vậy có phải đang quá xem thường nhà họ Hiên Viên rồi hay không?”
“Hôm nay, ông dám động vào một cọng lông của cậu ta, nhà họ Hiên Viên chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng, dù phải chảy cạn giọt máu cuối cùng thì cũng phải xoá bỏ điện Thần Hoàng của mấy người ra khỏi âm phủ!”
Giọng nói của ông lão chấn động cả khoảng không, giọng điệu hết sức bá đạo!
Sau khi nghe thấy những lời này, sắc mặt của La Thiên Hựu cũng lập tức trầm xuống.
Năm đó, nhà họ Hiên Viên không phải không có động tĩnh gì mà bên phía thập điện Diêm Vương và Âm Tư đã phải tốn rất nhiều sức lực mới áp chế được lửa giận của nhà họ Hiên Viên!
Bây giờ, nhà họ Hiên Viên đã công khai lên tiếng, giờ muốn thông qua những thủ đoạn khác để ép buộc nhà họ Hiên Viên nghe theo thì đã chẳng còn khả năng nữa rồi!
“Đáng tiếc là thần hồn của cậu ta không phải là Hạo Thiên mà là Tiêu Chính Văn ở vùng ngoài lãnh thổ! Cũng có thể nói, chúng tôi giết Tiêu Chính Văn thì có liên quan gì tới nhà họ Hiên Viên mấy người?”
La Thiên Hựu nói dứt câu thì cũng không đối chọi gay gắt với ông lão nữa!
Dẫu sao điện Thần Hoàng chỉ có thể đại diện cho một mình Tả Bạch Đào chứ không thể đại diện cho cả Âm Tư âm phủ, chỉ dựa vào thực lực của Tả Bạch Đào thì căn bản không đủ sức mạnh để khai chiến với nhà họ Hiên Viên!
“Hừ, La Thiên Hựu, ông không cần phải tìm cớ nữa, dù cậu ta có là ai thì thân xác đó vẫn là của Hạo Thiên! Nếu như thân xác đã là của Hạo Thiên, vậy thì cậu ta chính là người của nhà họ Hiên Viên chúng tôi!”
Trong mắt ông lão loé lên sát khí khủng bố, ngay cả bầu trời cũng bị bao phủ bởi một tầng sương trắng mờ ảo, nhiệt độ hạ xuống mười mấy độ chỉ trong nháy mắt!
Rất rõ ràng, ông lão lúc này cũng đang nhẫn nhịn, nếu không e rằng đã ra tay từ lâu rồi!
“Nói hay lắm! Nếu đã như vậy thì hôm nay điện Thần Hoàng chúng tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa, có điều tôi phải nhìn xem cậu ta sẽ giết Tả Phượng Kiều thế nào!”
La Thiên Hựu nghiến răng lên tiếng.
Dẫu sao điện Thần Hoàng cũng chẳng phải là đối thủ của nhà họ Hiên Viên, ở trước mặt cường giả, kẻ yếu căn bản không có tư cách để đàm phán!
Thế nhưng hôm nay Tả Phượng Kiều xuất hiện không chỉ đại diện cho điện Thần Hoàng mà còn là Âm Tư và thập điện Diêm Vương!
Tả Phượng Kiều cũng lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn, cố chấp lên tiếng nói một câu: “Dựa vào anh mà cũng dám giết tôi ư? Cho anh thêm mười lá gan nữa đấy!”
Cô ta tin rằng Âm Tư sẽ không bỏ mặc cô ta, dù Âm Tư không tiện tham gia vào, Tả Bạch Đào cũng sẽ nhanh chóng liên lạc với bên phía thập điện Diêm Vương, ít nhất Sở Giang Vương cũng sẽ không trơ mắt nhìn mình chết trong tay Tiêu Chính Văn!
“Yên tâm, trước khi viện binh của cô tới, tôi sẽ không giết cô đâu!”, Tiêu Chính Văn bật cười lạnh lùng, nói.
“Láo xược! Cậu dám động vào cô ta thử xem!”
Tiêu Chính Văn vừa nói dứt lời, trên bầu trời đột nhiên mây đen ùn ùn kéo tới, một luồng khí tức điên cuồng cũng đổ ập xuống theo, nháy mắt đã ép lui khí thế của dòng dõi Hiên Viên!
Chương 2637: Chốn không người
Hai luồng khí tức mạnh mẽ bùng nổ, gần như chia đôi bầu trời.
Trong một luồng khí tức đáng sợ đầy máu, lập tức nhuộm máu nửa bầu trời.
Trong màn máu đó, vô số bóng người xuất hiện, tất cả đều mặc áo giáp, tay cầm đao.
Không hề thua kém gì tộc Hiên Viên, thực lực đủ để chống lại tộc Hiên Viên, khiến mọi người đều chấn động.
Đặc biệt là ông lão áo đen dẫn đầu, mái tóc dài bạc trắng xõa trên vai, đôi mắt đỏ như máu đầy sát khí, mạnh ngang với ông lão tóc bạc của tộc Hiên Viên.
Chỉ một ánh mắt của ông ta cũng đủ để khiến tất cả mọi người đều cảm thấy sức ép nặng nề.
Huyết ngục của nhánh chính Hình Thiên cũng là chỗ dựa của Tả Bạch Đào ở âm phủ đã chính thức lộ diện thân phận.
Với cục diện hiện tại, đây không còn là trận đấu giữa Tả Phượng Kiều và Tiêu Chính Văn nữa, mà là trận chiến đẫm máu giữa hai thế lực.
Lúc này, đại diện của các thế gia cũng lần lượt rời khỏi hiện trường, hiển nhiên không ai muốn nhúng tay vào cuộc tranh chấp này.
Nhánh chính Hình Thiên cũng là một trong những thế lực lớn trong âm phủ, mặc dù giống tộc Hiên Viên, lâu rồi chưa xuất thế, nhưng không ai dám coi thường bọn họ.
Thấy người của nhánh chính Hình Thiên, La Thiên Hựu cười nhạt, phất tay, một vài tia sáng trong điện Thành Hoàng phóng thẳng lên trời.
Một luồng sức mạnh bao phủ ngàn dặm, khí tức của tộc Hiên Viên bị ép lui.
“Hiên Viên Ngự! Ông còn muốn tiếp tục không?” La Thiên Hựu đắc ý hỏi.
Trước khi điện Thành Hoàng quả thực thua kém nhà họ Hiên Viên, nhưng bây giờ đã hình thành cục diện hai chọi một, nhà họ Hiên Viên đã thất thế, nếu hai bên giao đấu thì nhà họ Hiên Viên sẽ bị tiêu diệt.
Ông lão tóc bạc phía nhánh chính tộc Hiên Viên chính là Hiên Viên Ngự, đối mặt với thế cục một chọi hai này, ông ta tự tin có thể phá hủy điện Thành Hoàng, thậm chí là giết được Tả Bạch Đào.
Nhưng kết quả là tộc Hiên Viên lại bị đối phương tấn công, thậm chí từ này về sau không thể khôi phục lại nổi.
Nhánh chính Hình Thiên là một thế lực không thể coi thường ở thời Hoàng Đế, sau mấy nghìn năm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thực lực chắc chắn không thua kém tộc Hiên Viên.
Chỉ riêng tinh thần chiến đấu của tộc Hình Thiên cũng đủ khiến các thế lực ở âm phủ đau đầu.
Hình Thiên trước đây là vô cùng mềm yếu, nhưng con cháu của Hình Thiên đều cực kỳ hung tợn.
“Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu còn dám giết cô chủ nhà chúng tôi sao? Cho cậu mượn mười lá gan e rằng cậu cũng phải ngoan ngoãn thả người thôi!” La Thiên Hựu chế nhạo.
Tả Phượng Kiều đang bị Tiêu Chính Văn bóp cổ, càng nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ khinh thường, chỉ cần Tiêu Chính Văn không phải kẻ ngốc thì sẽ không dám động vào một sợi tóc của cô ta.
“Tiêu Chính Văn, anh La đã cho cậu đường lui rồi, tôi khuyên cậu đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, như vậy sẽ chỉ khiến cậu mất mặt mà thôi!”
“Tiêu Chính Văn, người ta có câu thế lực mạnh hơn con người. Nơi đây là âm phủ, không phải vùng ngoài lãnh thổ hay giới thế tục. Ở âm phủ, một mình cậu có thể làm gì chứ? Cơ hội chỉ có một lần mà thôi!”
Trần Đình Chi thản nhiên đe dọa.
“Một mình cậu mà cũng dám chém giết âm phủ sao? Cậu coi âm phủ như chốn không người đấy à?”
“Nếu anh đồng ý với yêu cầu của nhà họ Trần thì đâu đến mức rơi vào bước đường này! Thật nực cười!” Trần Thành cũng phụ họa theo.
“Cho cậu ba giây, lập tức thả Tả Phượng Kiều ra, nếu không thì chết!”
Người đứng đầu nhánh chính Hình Thiên là Thiên Phạt lạnh lùng nói.
Tiêu Chính Văn không thèm để ý đến Thiên Phạt, quay lại nhìn hai anh em nhà họ Trần.
“Các người thật sự cho rằng Tiêu Chính Văn tôi có thể bắt nạt dễ dàng sao? Mặc kệ người khác như thế nào, nhưng riêng hai người thì đừng mong sống sót rồi khỏi nơi này!”
Nghe vậy, hai anh em Trần Thiên Nam cười lớn.
Chương 2638: Mắc bẫy
Trần Thiên Nam chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu còn không bảo vệ nổi mình, vậy mà còn dám uy hiếp chúng tôi? Thật nực cười!”
Trần Đình Chi cười lớn nói: “Cậu nghĩ nơi đây là vùng ngoài lãnh thổ, có thể mặc cậu chơi đùa sao? Cậu đề cao bản thân quá rồi đấy!”
Trần Thành vỗ đùi cười lớn, chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn dám uy hiếp chúng tôi! Đúng là không biết sống chết!”
Lúc này, ba người nhà họ Trần không hề chú ý đến sắc mặt của La Thiên Hựu trở nên vô cùng khó coi.
Ngoại trừ ba người nhà họ Trần, vẻ mặt của tất cả mọi người đều cực kỳ nghiêm túc, thậm chí bọn họ đã có thể cảm nhận được một trận chiến lớn sắp xảy ra.
“Lớn chuyện rồi!” Abe Seimei nhìn ba người nhà họ Trần với ánh mắt phức tạp.
“Các người còn tâm trạng cười à?” La Thiên Hựu không chịu nổi nữa, quát lớn.
Thấy La Thiên Hựu nổi giận, ba người nhà họ Trần đều sững sờ.
Lúc quay đầu lại nhìn La Thiên Hựu, bọn họ mới phát hiện ra bầu trời phía sau ông ta đã xuất hiện ngàn vạn tia sáng từ lúc nào.
Giữa vạn tia sáng, một thanh giáo đỏ rực có khả năng hủy diệt trời đất đang phóng về phía bên này.
Một người phụ nữ với dáng người uyển chuyển như tiên nữ, chắp tay sau lưng, bay theo phía sau thanh giáo kia.
Mặc dù người phụ nữ đó vô cùng xinh đẹp, nhưng không có ai dám nhìn lần thứ hai.
Bởi vì thanh giáo đó chính là giáo Đoạn Hồn, một trong mười thần vật ở âm phủ.
Chủ nhân của giáo Đoạn Hồn càng đáng sợ hơn, chính là Đẩu Nguyên Thánh Mẫu, người cai quản hỏa diệm địa ngục.
“Thánh Mẫu Đẩu Nguyên? Sao bà ta cũng đến góp vui vậy!” La Thiên Hựu kinh ngạc nhìn về phía chân trời.
Không chỉ ông ta mà ngay cả đám người của nhánh chính Hình Thiên cũng kinh hãi nhìn về phía Thánh Mẫu Đẩu Nguyên.
“Vãn bối xin chào Thánh Mẫu Đẩu Nguyên! Không biết bà đến có chuyện gì?” La Thiên Hựu tiến lên một bước, chắp tay chào rồi cung kính nói.
Thánh Mẫu Đẩu Nguyên là nhân vật lớn phụ trách nhất ngục, không chỉ điện Thành Hoàng của Tả Bạch Đào chắc chắn không thể sánh bằng, mà ngay cả nhánh chính Hình Thiên cũng phải nể mặt vài phần.
“Hôm nay điện Thành Hoàng thật náo nhiệt nên tôi cũng muốn đến góp vui, thả lỏng xương cốt. Sao thế? Ông có ý kiến gì à?” Thánh Mẫu Đẩu Nguyên nhìn Tả Thiên Hựu, khiến đám người phía sau sợ đến mức mồ hôi như mưa.
Ông ta nào dám phản đối.
Người phụ nữ này nổi tiếng hung ác ở âm phủ, chỉ cần không nghe lời sẽ hủy diệt cả gia tộc. Như vậy còn chưa đủ, cho dù là linh hồn, cũng sẽ bị bà ta bắt xuống địa ngục hỏa diệm, cho đến khi linh hồn bị hủy hoại hoàn toàn mới thôi.
“Không… tôi không dám! Tôi chỉ muốn hỏi Thánh Mẫu đến để giúp Tiêu Chính Văn sao?” Mặc dù La Thiên Hựu sợ hãi, nhưng ông ta vẫn phải hỏi rõ mục đích của Thánh Mẫu Đẩu Nguyên.
“Ông dám thăm dò ý của tôi sao? Còn không mau cút ra cho tôi!” Thánh Mẫu Đẩu Nguyên quát lớn, La Thiên Hựu vội vàng lùi ra sau mấy bước, không dám nói bậy bạ nữa.
Mặc dù bà ta không nói rõ, nhưng người tinh ý có thể hiểu được mục đích lần này đến đây của bà ta là để giúp đỡ Tiêu Chính Văn.
Cục diện lập tức thay đổi, có thêm Thánh Mẫu Đẩu Nguyên và Hiên Viên Ngự, cục diện càng trở nên tế nhị hơn.
Ngay cả mười vị phán quan cũng trở nên nghiêm nghị.
Diễn biến của chuyện này nằm ngoài dự đoán của đám người điện Thành Hoàng, ai có thể ngờ rằng Thánh Mẫu Đẩu Nguyên lại đột nhiên đứng về phía Tiêu Chính Văn vào thời khắc then chốt này chứ?
“Các người thật sự cho rằng tôi không có chỗ dựa ở âm phủ, mà lại dám một mình xông vào ứng chiến sao?” Tiêu Chính Văn chế nhạo.
Chuyện này thật ra có liên quan đến nhà họ Bạch.
Trương Nghi từng đến âm phủ cùng Thủy Hoàng Đế, hơn nữa còn có giao tình với rất nhiều người.
Thánh Mẫu Đẩu Nguyên luôn ngưỡng mộ dáng vẻ anh dũng của Trương Nghi, trong hàng nghìn năm qua, hai người vẫn luôn trao đổi thư từ, vì vậy lần này Thánh Mẫu Đẩu Nguyên cũng đứng về phía Tiêu Chính Văn.
Như Tiêu Chính Văn đã nói, nếu không chắc chắn, sao anh có thể một mình đến âm phủ?
Tất cả những điều này là kết quả của một quá trình chuẩn bị lâu dài, từ khi điện Thần Long tiến vào Đế Khư, Trương Nghị và Tiêu Chính Văn vẫn chưa từng cắt liên lạc.
Chỉ là người ngoài không biết mà thôi.
“Cái gì? Cậu… thì ra cậu đã sắp xếp hết mọi chuyện rồi!” lúc này, La Thiên Hựu mới ngộ ra.
Lúc trước, bọn họ đã thiết kế sẵn bẫy để Tiêu Chính Văn nhảy vào, nhưng đến bây giờ bọn họ mới nhận ra người mắc bẫy là bọn họ.
Tiêu Chính Văn không chỉ có sự ủng hộ của tộc Hiên Viên, mà còn có sự giúp đỡ của Thánh Mẫu Đẩu Nguyên. Có thể nói bọn họ mới là người trộm gà không được còn mất nắm gạo!”
Chương 2639: Máu chảy thành sông
Bây giờ Đẩu Nguyên Thánh Mẫu đã đích thân đến, dù là Tả Bạch Đào ra mặt cũng thấp kém hơn người ta.
Huống gì lúc này Tả Bạch Đào không ở điện Thành Hoàng mà đang ở chỗ Sở Giang Vương bàn luận về vấn đề làm thế nào thâu tóm vùng ngoài lãnh thổ và thế tục sau khi Tiêu Chính Văn chết.
Nhưng Tả Bạch Đào không ngờ sẽ xảy ra cớ sự lớn như vậy, dù Tả Bạch Đào có đích thân ra mặt cũng không thể bình ổn được một trận chiến lớn hôm nay chứ đừng nói đến việc ông ta không có ở điện Thành Hoàng.
Lúc này Thiên Phạt bị giáo Đoạn Hồn vây chặt, không thể nhúc nhích, dù ông ta dám động đậy ngón tay, giáo Đoạn Hồn sẽ lập tức đâm chết ông ta.
Hơn nữa dù Đẩu Nguyên Thánh Mẫu giết ông ta ngay tại đây thì nhà họ Hình cũng không dám đến tận cửa động vào Đẩu Nguyên Thánh Mẫu, nói cách khác hôm nay ông ta có chết cũng chỉ có thể là chết một cách vô ích.
Thấy tình thế đột nhiên xảy ra sự biến chuyển lớn như thế, sắc mặt Trần Thiên Nam cũng trở nên khó coi.
Vốn dĩ họ cứ nghĩ Tiêu Chính Văn chỉ đến âm phủ một mình, chỉ có thể dựa vào thế lực của nhà họ Trần nhưng ai mà ngờ đằng sau Tiêu Chính Văn không chỉ có nhà họ Hiên Viên làm chỗ dựa mà ngay cả Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cũng xuống núi.
Lúc đầu họ còn nghĩ nhánh chính Hình Thiên có thể chèn ép được nhà họ Hiên Viên, cộng thêm thế lực của điện Thành Hoàng, Tiêu Chính Văn vẫn chỉ có thể chấp nhận, nhưng Đẩu Nguyên Thánh Mẫu đột nhiên xuất hiện, người nhà họ Trần như bị hắt một gáo nước lạnh.
Biết trước việc sẽ đi đến nước này, lúc đầu họ không nên có ý định gì với Tiêu Chính Văn mà cứ thế thuận nước đẩy thuyền, giả vờ đứng về phía Tiêu Chính Văn, trả ơn nghĩa cho anh, nhà họ Trần vừa có thể không tham dự vào chuyện này, vừa có thể được Tiêu Chính Văn nhìn nhận.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã muộn rồi, họ đã có mối thù với Tiêu Chính Văn, hai bên chỉ có thể đối đầu lẫn nhau.
“Chuyện này… sao có thể!”, Tả Phượng Kiều không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn.
Trước đây cô ta cũng nghĩ Tiêu Chính Văn chỉ ở ngoài lãnh thổ không thể có chỗ dựa vững chắc giống bố con nhà họ Trần, chỉ cần điện Thành Hoàng và nhà họ Hình ra mặt thì có thể bóp chết Tiêu Chính Văn.
Nhưng điều khiến cô ta không ngờ đến là Tiêu Chính Văn không chỉ có chỗ dựa mà còn là người mà ngay cả điện Thành Hoàng cũng không đắc tội được.
“Nơi này vốn dĩ là địa bàn của cô, trong mắt cô dù tôi có thể thắng cũng sẽ sợ hãi thế lực của cô, không thể bại trong tay cô”.
“Thậm chí chỉ cần cô đồng ý, tôi phải nghe theo sự sắp xếp của cô, đúng chứ?”
“Nhưng tiếc là cô không nên tính bàn tính này, càng không nên dùng đến thủ đoạn đê tiện, nếu không phải các cô ỷ thế ức hiếp người khác, có lẽ tôi sẽ tha cho cô một mạng”.
“Nhưng giờ xem ra e là không thể giữ lại mạng cho cô rồi”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn vung tay hất văng Tả Phượng Kiều xuống đất.
Ngược lại xoay người đi về phía nhà họ Trần.
“Chẳng phải lúc nãy các người cười rất sảng khoái sao? Cười tiếp đi”.
Tiêu Chính Văn từng bước ép đến gần, dù là Trần Thiên Nam hay Trần Đình Chi cũng đều cảm nhận được khí tức vô cùng đáng sợ đã bao vây lấy hai người.
Mặc dù hai người đều là cao thủ Thiên Cảnh nhưng ngay cả Tả Phượng Kiều cũng không phải là đối thủ một chiêu của Tiêu Chính Văn, thì họ sao có thể là đối thủ của Tiêu Chính Văn chứ?
“Anh La!”, Trần Đình Chi không thể giữ được bình tĩnh nữa, hét lớn tên La Thiên Hựu.
“Tiêu Chính Văn”.
La Thiên Hựu vừa muốn bước đến, Thiên Phạt đã kéo ông ta lại lắc đầu nói: “Vì hai con chó mà không tiếc mạng sống của mình”.
Nói rồi Thiên Phạt nhìn về hướng Đẩu Nguyên Thánh Mẫu.
La Thiên Hựu rùng mình, nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn lùi về sau.
“Chẳng phải nhà họ Trần các người nói có thể đảm bảo cho tôi bình an rời khỏi âm phủ sao? Xem ra hình như các ông còn không tự bảo vệ được mình nữa kìa”, Tiêu Chính Văn cười nhạo, lạnh lùng nhìn ba người nhà họ Trần.
“Bố! Chúng ta phải làm sao đây?”, Trần Thành hoảng sợ đến mức chân mềm nhũn, bật khóc nhìn Trần Thiên Nam.
“Phụt!”
Trần Thiên Nam chưa kịp lên tiếng, con dao quân đội năm cạnh đã bay ra, thoáng chốc đã đánh Trần Thành thành vô số mảnh.
“Tiêu Chính Văn, cậu dám giết người nhà họ Trần! Cậu đừng quên nhà họ Trần tôi cũng là gia tộc lớn ở ngoài lãnh thổ, lẽ nào cậu không sợ đến lúc đó nhà họ Trần tính sổ với cậu sao?”
Trần Thiên Nam thấy con trai mình bị Tiêu Chính Văn đánh chết, thi thể không được toàn thây, ánh mắt hiện lên đầy tia máu, tức giận hét lớn.
“Đến giờ ông vẫn còn muốn áp bức tôi bằng nhà họ Trần sao? Lẽ nào ông không động não một chút xem, tôi biết rõ ông là người nhà họ Trần mà tại sao còn dám giết các ông?”
“Hơn nữa không ngại nói cho ông biết, ngày nào Trần Huy Tổ là người điện Thần Long thì đời này đều là anh em của Tiêu Chính Văn tôi, nếu ông ta có chút tổn hại nào ở nhà họ Trần thì nhà họ Trần các ông chắc chắn sẽ máu chảy thành sông”.
“Nếu nhà họ Trần ông dám làm hại tính mạng của ông ta, cho dù là âm phủ hay ngoài lãnh thổ, nhà họ Trần cũng sẽ không còn tồn tại”.
Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn vung một đấm lên đánh vào Trần Thiên Nam.
Chương 2640: Nghênh đón
Trần Thiên Nam chưa kịp phản ứng thì giáo Đoạn Hồn đã vây chặt lấy Trần Thiên Nam, thấy nắm đấm của Tiêu Chính Văn đang đánh về phía mình nhưng Trần Thiên Nam lại không thể nhúc nhích.
“Rầm!”
Trần Thiên Nam thậm chí còn không thể phát ra tiếng kêu thảm thiết đã bị Tiêu Chính Văn đánh thành vũng máu.
“Tiêu Chính Văn! Cậu dám!”, Trần Đình Chi thấy người nhà họ Trần liên tiếp chết trong tay Tiêu Chính Văn cũng không thể nhịn được nữa, khí tức xung quanh bỗng dâng cao.
“Tiêu Chính Văn, cậu đừng quên nơi này là âm phủ”, La Thiên Hựu cũng nói.
“Không lâu nữa ông cũng sẽ đi theo họ thôi”, Tiêu Chính Văn dời mắt nhìn sang La Thiên Hựu.
“Cậu… cậu dám ra tay đánh tôi?”, vẻ mặt La Thiên Hựu và những người đằng sau ông ta thay đổi.
“Các ông? Không chỉ các ông mà còn họ nữa”, Tiêu Chính Văn chỉ vào mười phán quan kia, cười mỉa nói.
“Gì cơ? Cậu…”
Mười phán quan cũng ngạc nhiên đến ngây người bởi câu nói của Tiêu Chính Văn.
“Không thì sao? Chẳng lẽ các ông nghĩ tôi đến âm phủ chỉ vì một mình Tả Phượng Kiều thôi sao? Một nhân vật nhỏ như cô ta đáng để tôi tốn công sức vậy sao?”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa sải bước đi về phía đám người La Thiên Hựu.
Sắc mặt La Thiên Hựu thay đổi, dù đằng sau Tiêu Chính Văn có Đẩu Nguyên Thánh Mẫu, họ cũng không thể buông tha chịu chết.
Ngay sau đó mười phán quan và người của điện Thành Hoàng đều toát cả khí tức mạnh mẽ, sát khí ngùn ngụt nhìn Tiêu Chính Văn.
Dù là chết thì họ cũng phải kéo theo Tiêu Chính Văn chết cùng.
Hiên Viên Ngự cũng bước ra trước, hàng ngàn tinh kỵ nhà họ Hiên Viên cũng bước đến gần đám người La Thiên Hựu.
“Không nhọc các vị ra tay, tôi tự mình giải quyết”.
Khí tức của Tiêu Chính Văn cũng rất đáng sợ, khí tức của rồng mạnh mẽ lập tức dâng lên.
Năm thần rồng xuất hiện bên cạnh Tiêu Chính Văn cùng lúc, thân rồng to lớn lập tức bao vây lấy điện Thành Hoàng.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều lộ ra vẻ mặt không dám tin.
Lẽ nào Tiêu Chính Văn định hủy luôn cả điện Thành Hoàng?
Quan trọng nhất là nơi này còn có mười phán quan của cung Sở Giang Vương, giết mười phán quan đồng nghĩa với việc gây thù với Sở Giang Vương.
Mặc dù Sở Giang Vương không thể đánh đến ngoài lãnh thổ nhưng sau này hai bên sẽ không chạm mặt nhau nữa sao?
Tục ngữ có câu con người cuối đời chỉ có cái chết!
Nhưng mọi người còn chưa hoàn hồn, Tiêu Chính Văn đã ra tay với đám người La Thiên Hựu.
Rầm!
Tiếng rồng gầm vang lên, một con Thương Long màu vàng lao thẳng đến chỗ đám người La Thiên Hựu.
Thấy thế La Thiên Hựu hoảng hốt.
Ông ta đã nhìn ra thực lực kinh người của Tiêu Chính Văn, thậm chí Tả Phượng Kiều cũng không phải là đối thủ của anh.
Mặc dù ông ta đã có chuẩn bị tâm lý nhưng khi Tiêu Chính Văn ra tay thật, ông ta mới hiểu tại sao trước đây đám người Judah lại thua Tiêu Chính Văn chỉ trong một ngày.
Thực lực của đối phương có thể hình dung bằng từ “khủng khiếp”, cộng thêm cơ thể của Hạo Thiên, vốn dĩ đã bị Tiêu Chính Văn liên tục cường hóa đến mức đáng sợ, một đòn tấn công của Tiêu Chính Văn có thể đáng sợ hơn một đòn của Tả Phượng Kiều – vừa bị đánh bại lúc nãy.
Thấy Tiêu Chính Văn đã ra tay với La Thiên Hựu, vẻ mặt mười phán quan cũng thay đổi.
Nếu lúc này không hợp sức với La Thiên Hựu thì họ chỉ sẽ bị tấn công.
Nhưng không để họ ra tay, một đòn tấn công quyết tuyệt của Tiêu Chính Văn đã cách La Thiên Hựu trong vòng gang tấc.
“Vù vù!”
Trong tay La Thiên Hựu bỗng xuất hiện một sợi dây xích màu đen tuyền, đây là xích Câu Hồn, cũng là một trong những con bài cuối cùng của La Thiên Hựu.
Lúc nãy khi đánh nhau, La Thiên Hựu đã bị ép đến mức phải rút con bài cuối cùng của mình ra, có thể thấy sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn đáng sợ đến mức nào.
La Thiên Hựu vung tay, sợi dây xích màu đen vung lên đánh về phía Thương Long màu vàng.
Cùng lúc đó mười phán quan do Trần Đình Chi dẫn đầu cũng đồng loạt ra tay.
Mười cao thủ Thiên Cảnh cấp hai cùng lúc bao vây tấn công Tiêu Chính Văn, mặc dù trong số họ không có cao thủ Thiên Cảnh cấp ba nhưng ưu thế là người đông.
Thoáng chốc những tia sáng đầy màu sắc bao phủ cả bầu trời.
Ngay cả không gian cũng trở nên méo mó.
Đối mặt với đòn tấn công cuồng bạo như muốn hủy diệt trời đất này, Tiêu Chính Văn chỉ cười khẩy, sau đó đứng thẳng người nghênh đón đòn tấn công của mười phán quan, rồi anh ra tay đánh về hướng đó.