Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2566-2570
Chương 2566: Ngưỡng mộ anh hùng
“Cậu đừng quên, dã tâm của âm phủ không hề nhỏ. Nếu vùng ngoài lãnh thổ đều thất thủ thì tiếp theo sẽ đến giới thế tục gặp xui xẻo đấy!”
“Trong giới thế tục có bao nhiêu cao thủ? E rằng cho nến nay cũng không có mấy người đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng đâu nhỉ? Đến lúc đó, cậu định đấu với âm phủ thế nào đây!”
Elon cười khẩy, chế nhạo nói.
Những gì ông ta nói đều là sự thật, Hoa Quốc trong giới thế tục có không dưới tỉ người, nhưng cao thủ thật sự chỉ có mấy người bên cạnh Tiêu Chính Văn mà thôi!
Nếu mất đi vùng ngoài lãnh thổ thì giới thế tục không thể đấu lại nổi âm phủ.
So ra, giới thế tục mới là bên yếu đuối nhất.
Suy cho cùng, trong giới thế tục có quá nhiều người bình thường, chỉ cần âm phủ tấn công vào giới thế tục thì kể quả hẳn là vô cùng bi thảm.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng để mọi người uy hiếp Tiêu Chính Văn.
“Cậu Tiêu, tôi nghĩ chuyện này nên bàn bạc lại!” Hắc Bá cau mày, cho Tiêu Chính Văn một đường lui.
Thực ra nhà họ Doanh cũng không muốn thỏa hiệp, nhưng xét đến sự an nguy của giới thế tục, nhà họ Doanh chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận mà thôi.
Với tình hình hiện giờ, nếu hai bên tiếp tục giằng co thì chẳng những Tiêu Chính Văn không có đường lui, mà ngay cả cơ hội đàm phán cũng không có.
“Tiêu Chính Văn, mọi người đều đã cố hết sức để giảng hòa, nhưng cũng chỉ có thể đàm phán đến nước này thôi! Hơn nữa, Thái Bá cũng đã cho cậu đường lui rồi, cậu đừng không biết điều nữa!” Elon lạnh lùng nói tiếp.
“Tiêu Chính Văn, điện Thần Long của anh không thể ngăn cản được đòn tấn công của âm phủ đâu!” Điền Văn cũng lạnh lùng thuyết phục.
“Thật xin lỗi, tôi chưa bao giờ có thói quen khom lưng uốn gối! Đàm phán không phải là tình tính của đàn ông Hoa Quốc chúng tôi!” Tiêu Chính Văn nói xong, khuôn mặt cũng đanh lại.
“Tiêu Chính Văn! Cậu phải hiểu rằng ở đây không có ai muốn cúi đầu trước âm phủ cả, đây là do tình thế ép buộc mà thôi. Điện Thần Long muốn nhượng hay không thì đều phải nhượng!”
“Điều này là vì sự tồn vong của vùng ngoài lãnh thổ, của hàng chục tỷ người dân, điện Thần Long dựa vào đâu mà không nhượng?”
Ông ta vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến một giọng nói: “Mọi người yên tâm, âm phủ chúng tôi sẽ không tấn công giới thế tục, càng không khai chiến với điện Thần Long!”
Một người đàn ông trung niên vừa nói vừa bước vào.
Mặc dù nhìn người này chỉ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng khí tức quanh người lại vô cùng mạnh mẽ.
“Ông là ai?” Điền Văn quay lại nhìn người đàn ông trung niên.
“Tôi là thuộc hạ của Tả Bạch Đào, Sách Mệnh Quỷ Sử bái kiến cậu Tiêu!”
Người đàn ông không quan tâm đến tất cả mọi người, mà đi thẳng tới trước mặt Tiêu Chính Văn, chắp tay nói.
“Âm phủ có lệnh không được tấn công vào giới thế tục. Còn về Đế Khư, cậu Tiêu sẽ đấu một trận định thắng thua với ngài Tả Bạch Đào. Những thế lực khác sẽ làm theo chỉ thị của ngài Tả Bạch Đào, nếu thiếu một tấc đất, âm phủ sẽ tiêu diệt toàn tộc!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Tại sao Tiêu Chính Văn lại là ngoại lệ?” Điền Văn lớn giọng chất vấn.
Đây rõ ràng là đang đề cao Tiêu Chính Văn và hạ thấp bọn họ.
Nếu các thế lực khác không chịu nhượng đất thì sẽ phải đối mặt với cuộc tấn công lớn từ âm phủ, nhưng Tiêu Chính Văn lại có thể đấu với Tả Bạch Đào.
Nếu là ai khác thì cũng sẽ thắc mắc.
“Đơn giản là vì cậu Tiêu từng lập công lớn vì Hoa Quốc, âm phủ chúng tôi chỉ ngưỡng mộ anh hùng, còn các người thì…”
Người đàn ông trung niên chế nhạo, không hề giấu giếm sự kinh thường đối với những người khác.
Tiêu Chính Văn quả thực đã tạo ra chiến công lừng lẫy cho Hoa Quốc, đưa Hoa Quốc từ một cường quốc trong khu vực lên đỉnh cao của thế giới, thành tích này đủ để so sánh với Nhất Đế thiên cổ.
“Các người…”
“Nếu các vị ngồi đây lập được công lao như cậu Tiêu thì âm phủ đương nhiên sẽ cho các vị cơ hội đấu võ làm bạn, nhưng đáng tiếc, e rằng các vị còn không xứng xách giày cho cậu Tiêu!”
“Hơn nữa chuyện cầu hòa là do các người đề ra, chiến tranh cũng là do các người khởi xướng. Các người thậm chí còn không cho tôi cơ hội để đề cao các người!”
“Nhưng cậu Tiêu thì khác, chúng tôi ngưỡng mộ tính cách của cậu Tiêu, vì vậy, cậu Tiêu không cần cầu hòa!”
Nghe vậy, mọi người đều xấu hổ cúi đầu xuống.
Chương 2567: Thách đấu
Chưa nói tới việc chủ động dấy lên chiến tranh, thực lực còn quá đỗi tầm thường, tới cuối cùng lại cử người tới chủ động cầu hoà, nói dễ nghe thì là cầu hoà, nói khó nghe một chút thì đó chính là quy phục âm phủ!
Thế nhưng chính những lời này của người đàn ông trung niên cũng khiến cho tất cả mọi người đang có mặt đều cảm thấy không cam tâm!
Dựa vào đâu mà Tiêu Chính Văn anh từ đầu chí cuối đều chưa động tới một binh một tốt mà đã có thể hưởng đãi ngộ đặc biệt như vậy?
“Chuyện này e rằng…”
Nguỵ Vinh Kỳ nhíu mày, nhưng lại bị Long Cổ bên cạnh ngăn lại.
“Thế tử, chuyện này e rằng không hề đơn giản như vậy, để thôn tính vùng ngoài lãnh thổ, âm phủ đã chuẩn bị hết sức kỹ càng, sao có thể dễ dàng để cho Tiêu Chính Văn đạt được ý đồ? Bên trong nhất định có ẩn tình gì đó!”
Long Cổ dẫu sao cũng là người hiểu biết sâu rộng, ngay từ lúc bắt đầu đã đoán ra được âm phủ nhất định có ý đồ gì khác!
Quả nhiên là như vậy, ngay giây sau người đàn ông trung niên đã quay sang nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, âm phủ chúng tôi vẫn luôn kính phục sự quang minh lỗi lạc của cậu, vậy nên vẫn mong cậu Tiêu có thể tới âm phủ đấu một trận với Tả Bạch Đào!”
Lời này vừa được thốt ra, trên mặt tất cả mọi người đang có mặt đều lộ ra vẻ vui sướng cười cợt trên nỗi đau của người khác.
Bây giờ bọn họ coi như cân bằng rồi, chọn chiến trường ở âm phủ, Tiêu Chính Văn còn có cơ hội thắng sao?
Đặc biệt là mấy người Điền Văn đã từng đích thân đến thành trì chết chóc đó, sự áp chế ở nơi đó mạnh tới độ nào? Tiêu Chính Văn còn có thể phát huy ra được thực lực vốn có hay sao?
Mặc dù bên ngoài âm phủ đang tỏ ra rất nể mặt Tiêu Chính Văn, thế nhưng đây cũng chỉ là cách nói mà thôi!
Dẫu sao âm phủ mất mấy nghìn năm mới đợi được cơ hội phản công vùng ngoài lãnh thổ, sao có thể vì một mình Tiêu Chính Văn mà từ bỏ cơ chứ?
Lẽ nào âm phủ không nhòm ngó tới di tích Long tộc sao?
Không tiến công vào thế tục?
Không tiến công thì đúng là kỳ quái!
Loại chuyện này căn bản không có khả năng xảy ra!
Vậy nên giống như những gì Long Cổ nghĩ, âm phủ chắc chắn đã âm thầm bố trí xong một cái bẫy cho Tiêu Chính Văn ở phía sau và đợi anh ngoan ngoãn nghe theo!
Hơn nữa, Tả Bạch Đào mạnh tới độ nào chứ?
Đừng nói là bản thân gã, dù là người phụ nữ dưới trướng gã cũng có thể đánh cho Elon máu me be bét chỉ với một đòn, Tiêu Chính Văn tới âm phủ rồi còn có thể chiếm được chút lợi thế nào sao?
Phải biết rằng Elon là cao thủ Thiên Cảnh cấp hai, cũng là người đứng đầu ở Thánh Giáo Đình!
Nếu như ngay cả ông ta cũng không phải là đối thủ, vậy thì dù Tiêu Chính Văn có đấu với gã ở vùng ngoài lãnh thổ thì khả năng bại trận cũng nhiều hơn là thắng!
Dù cho trước đây Tiêu Chính Văn có thể chém giết ngược dòng, thế nhưng điều đó không nói lên rằng tới ngưỡng Thiên Cảnh thì anh vẫn có thể vượt cảnh giới mà tác chiến!
Chưa nói tới chuyện còn phải đấu với Tả Bạch Đào trên địa bàn của người ta.
So với việc nói âm phủ đang đề cao Tiêu Chính Văn, chi bằng nói là truy sát!
Điều kiện tương tự, đổi lại là bất cứ người nào đang có mặt thì cũng không thể nào đồng ý!
Tới âm phủ rồi, bọn họ còn có thể sống sót trở về ư? Thật sự coi âm phủ là nơi muốn tới thì tới, muốn về thì về sao?
“Cậu Tiêu, không biết cậu có đồng ý tới âm phủ đấu với Tả Bạch Đào một trận hay không?”, người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Chính Văn mà gặng hỏi.
Lúc này, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Tiêu Chính Văn, đặc biệt là mấy người Elon và Điền Văn càng nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ giễu cợt.
Bọn họ đều từng giao đấu với Tả Bạch Đào, hơn nữa còn chịu thiệt rất lớn nên càng hiểu rõ hơn thực lực của Tả Bạch Đào đáng sợ tới độ nào!
Phải biết rằng Elon thân là kiếm sĩ Hoàng Kim số một, hàng chục triệu năm nay không biết đã trải qua biết bao nhiêu trận đại chiến, thậm chí có thể nói chặng đường này đều là liều mạng chém giết mà đi!
Thế nhưng ông ta vẫn bại trong tay Tả Bạch Đào, hơn nữa còn chẳng có chút sức đánh trả nào, vậy nên ông ta đã quá hiểu rõ về chiến lực của Tả Bạch Đào!
Do đó trong mắt ông ta, cho dù Tiêu Chính Văn có thiên phú hơn người, thực lực thông thiên, thế nhưng kết quả của trận đấu này đều chẳng thể thay đổi!
Mà những người khác cũng đang yên lặng chờ đợi câu trả lời của Tiêu Chính Văn.
Chỉ cần là người bình thường thì ai cũng không thể đồng ý với điều kiện như vậy!
Chương 2568: Làm bàn đạp
Hắc Bá bên cạnh cũng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cậu Tiêu, chuyện này cực kỳ bất lợi với cậu, tuyệt đối không thể đồng ý với bọn họ!”
Tiêu Chính Văn bình thản cười nói: “Được, cứ làm như lời Tả Bạch Đào, đấu với âm phủ một trận!”
Thật ra trong lòng Tiêu Chính Văn hiểu rõ hơn bất cứ ai ban nãy đối phương nói ra mấy lời tuyệt đối sẽ không tiến công thế tục chính là đang lấy đó làm điểm yếu để uy hiếp người khác!
Nếu như Tiêu Chính Văn không đồng ý quyết chiến ở âm phủ, vậy thì thế tục nhất định sẽ trở thành địa ngục trần gian!
Một khi âm binh giết vào thế tục, đừng nói là cả Hoa Quốc có thể đều sẽ không được bảo toàn, Thiên Tử và hàng tỷ người dân cũng sẽ chết rất thảm thương!
Cái giá này thật sự quá lớn, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng chẳng thể chấp nhận!
Hơn nữa, suốt chặng đường mà Tiêu Chính Văn đi qua, đã bao nhiêu lần anh tắm máu sống lại, đã bao nhiêu lần phải đi vào hang cọp?
Chỉ là âm phủ mà thôi, trước đây không phải cũng sống sót trở về đó sao?
Đi thêm một lần nữa thì cũng có sao đâu?
“Cậu Tiêu quả nhiên hào khí ngút trời! Tại hạ bái phục!”, người đàn ông trung niên nở một nụ cười, chắp tay nói với Tiêu Chính Văn.
“Ông khách khí rồi!”, Tiêu Chính Văn khẽ cười giống như một kẻ chẳng có liên quan.
“Chỉ dựa vào khí bức này của cậu Tiêu, tại hạ cũng không giấu gì, lần này giao đấu với cậu Tiêu không phải là Tả Bạch Đào, nếu như Thành Hoàng đại nhân giao đấu với cậu Tiêu thì chính là đang cậy già bức trẻ, cậy lớn bức nhỏ rồi!”
“Âm phủ tôi không làm ra được mấy chuyện hạ đẳng như vậy!”
Tiêu Chính Văn nghe vậy thì khẽ nhíu mày nói: “Ồ? Không biết ai là người sẽ quyết chiến với tôi đây?”
“Chính là con gái của đại nhân Tả Bạch Đào, tên là Tả Phượng Kiều! Thế nhưng, người phụ nữ này là một trong số những thiên tài hàng đầu của âm phủ chúng tôi, bây giờ tu vi đã đạt tới ngưỡng Thiên Cảnh cấp ba!”
“Đại nhân Tả Bạch Đào có lệnh, có thể cho cậu Tiêu thời gian chuẩn bị một tháng, vậy nên vẫn mong cậu Tiêu gắng sức nâng cao tu vi, nếu không e rằng chuyến đi này của cậu Tiêu lành ít dữ nhiều rồi!”
Người đàn ông trung niên nói xong thì quay người rời khỏi hội trường.
Sau khi ông ta đi, tất cả mọi người đều nở một nụ cười lạnh lùng và nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Ngay cả Hắc Bá cũng không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho Tiêu Chính Văn.
“Đừng nói là một tháng, dù có cho cậu thời gian một năm thì e rằng cậu cũng chẳng thể liên tiếp đột phá được hai bậc cảnh giới đâu nhỉ?”, Elon cười khẩy, nói.
Một tháng nâng cao một bậc cảnh giới, đây rõ ràng chính là một chuyện quá đỗi viển vông!
Dù Bạch Khởi có tái thế thì e rằng cũng chẳng thể làm được!
Hơn nữa, chiến trường còn ở âm phủ, chỉ nâng cao cảnh giới thì căn bản là vô dụng!
Tới âm phủ, Tiêu Chính Văn sợ rằng ngay cả một chút chiến lực cũng phát huy không nổi, tới lúc đó sẽ chỉ trở thành bàn đạp rèn luyện cho Tả Phượng Kiều mà thôi!
Có thể nói, ngay từ lúc bắt đầu, bên phía âm phủ đã tính toán nhắm vào Tiêu Chính Văn.
“Các vị không cần phải lo lắng cho tôi, mọi người nên thương lượng xem sẽ chia đất như thế nào đi!”
Tiêu Chính Văn bỏ lại câu này rồi quay người trở về Đế Khư.
“Hừ, tên Tiêu Chính Văn này chung quy vẫn còn quá trẻ!”
Ngay cả Long Cổ cũng không nhịn được mà lắc đầu không thôi.
Dẫu sao âm phủ đã hao tâm tốn sức sắp xếp một buổi đấu võ như vậy thì làm gì có chuyện để cho Tiêu Chính Văn có chút khả năng thắng nào nữa?
“Ý của tướng quân Long là gì?”, Nguỵ Vinh Kỳ nhìn về phía Long Cổ.
“Thật ra dù có cho Tiêu Chính Văn thời gian bao lâu thì kết quả của trận đấu này cũng đã được định đoạt rồi! Hơn nữa, cậu cũng không thử nghĩ xem con gái của Tả Bạch Đào ứng chiến Tiêu Chính Văn, dù cậu ta có thể thắng, thế nhưng cậu ta thắng nổi sao?”
“Hơn nữa, Tả Bạch Đào tại sao lại tung hô Tiêu Chính Văn lên cao như vậy? Chẳng qua chính là để làm bàn đạp cho con gái gã mà thôi!”
Long Cổ trầm giọng phân tích.
Chuyện này có quan hệ tới vận mệnh của âm phủ và vùng ngoài lãnh thổ, bên nào cũng không thể nhường nửa bước, vậy nên Long Cổ mới có cảm giác Tiêu Chính Văn còn quá trẻ.
“Dù là sống hay chết, ít nhất Tiêu Chính Văn cũng thắng được sự tôn trọng của âm phủ!”, Nguỵ Vinh Kỳ khẽ thở dài nói.
Dù kết cục của trận chiến này ra sao, khí thế của Tiêu Chính Văn cũng đủ để khiến cho hắn cảm thấy kính phục!
Chương 2569: Tả Phượng Kiều
Nếu không phải giữa cả hai đã có thù oán thì thậm chí Ngụy Vinh Kỳ còn muốn kết thân với Tiêu Chính Văn.
Dù sao ở cả ngoài lãnh thổ này người quang minh lỗi lạc và còn trẻ có khí chất như Tiêu Chính Văn cũng gần như không có.
Nếu xét về nhân phẩm, mọi người ở đây e là không bằng một sợi tóc của Tiêu Chính Văn.
“Nếu nói âm phủ sẽ nể mặt thế tử thì thế tử có dám đi ứng chiến không?”, Long Cổ mỉm cười nói.
“Chuyện này…”
Ngụy Vinh Kỳ nghe nói thế cũng lộ vẻ ngượng ngùng.
Nếu đổi lại là hắn, hắn tuyệt đối không thể đồng ý đến âm phủ chiến đấu với đối phương.
Dù sao hắn cũng là thế tử nước Ngụy, dù vì bảo vệ nước Ngụy cũng không thể xem nhẹ cái chết như Tiêu Chính Văn.
Thường khi sắp xảy ra chuyện, mỗi người đều có thể nói ra những lời trượng nghĩa nhưng khi cần bản thân hy sinh thì có mấy ai có thể làm được?
Lúc này bên Tây Vực đã hoàn toàn biến thành lãnh địa của âm phủ.
Tả Phượng Kiều mặc một chiếc áo choàng màu đỏ kiêu ngạo đứng đó.
“Chuyện này giải quyết thế nào? Tiêu Chính Văn đồng ý rồi à?”, Tả Phượng Kiều cực kỳ xinh đẹp nhưng xung quanh cô ta lại toát ra sát khí đáng sợ khiến người ta rét run.
“Thưa cô, Tiêu Chính Văn đã đồng ý đến âm phủ đấu một trận”.
Người đàn ông trung niên đi đến trước mặt Tả Phượng Kiều, chắp tay nói.
“Tốt”.
Tả Phượng Kiều khinh thường nói: “Nếu không phải bố tôi quá cẩn thận thì có lẽ chiến trường sẽ ở vùng ngoài lãnh thổ rồi. Âm phủ hay vùng ngoài lãnh thổ thì tôi cũng muốn giết Tiêu Chính Văn, nhưng chỉ một chiêu thôi”.
Tả Phượng Kiều cực kỳ tự tin với thực lực của mình.
Dù sao cô ta cũng là con gái của Tả Bạch Đào, từ nhỏ đã được những người có danh tiếng chỉ dạy, hơn nữa tài nguyên ở âm phủ khá mạnh, không chỉ thực lực kinh người, kinh nghiệm chiến đấu dày đặc mà còn là người không chịu thua.
Với sự hiểu biết của cô ta về Tiêu Chính Văn, đối phương chẳng qua chỉ là một thanh niên ba mươi tuổi đến từ thế tục thôi, cô ta nghĩ đối thủ như này vẫn còn cực kỳ yếu.
“Cô chủ, dù sao chuyện này cũng rất quan trọng, hơn nữa thân phận của Tiêu Chính Văn cực kỳ đặc biệt, chỉ cần hắn thua trong tay cô, thế cục ở giới thế tục sẽ tự bị phá vỡ”.
Người đàn ông trung niên lại giải thích.
Dù sao Tả Bạch Đào cũng là văn nhân xuất thân từ thời Tiên Tần, biết rõ đạo lý tấn công thành là phụ, chinh phục mới là chính.
Chỉ cần hạ gục được Tiêu Chính Văn thì có thể chinh phục được người thế tục trong thoáng chốc, thậm chí họ không dám có suy nghĩ phản kháng.
Thế nên trận chiến này cũng là một bước quan trọng trong chinh phục của âm phủ.
“Một hậu bối chưa đến ba mươi tuổi, bố vẫn rất lo lắng. Nếu không phải bố cố chấp để tôi ra tay thì tôi cũng chẳng muốn đánh với hắn”.
Tả Phượng Kiều kiêu ngạo nói.
Dù sao cô ta cũng là con gái của Thành Hoàng, đây cũng là sự kiêu ngạo mà cô ta nên có.
Thành Hoàng có địa vị chỉ sau Thập Điện Diêm La, cô ta là con gái của Thành Hoàng mà lại đánh nhau với một hậu bối trong thế tục đúng là một sự sỉ nhục.
Dĩ nhiên người đàn ông trung niên biết rõ sự đáng sợ của Tả Phượng Kiều, nếu không lần tấn công vào Tây Vực này Tả Bạch Đào cũng sẽ không dẫn theo đứa con gái được ông ta xem là châu báu.
Thật ra trong âm phủ còn một thiên tài xuất thế trẻ tuổi nữa, có thể so được với Tả Phượng Kiều, thậm chí còn có thực lực cao hơn cô ta.
Nhưng trận chiến cuối cùng của hai người, thiên tài xuất thế đó lại bị giết ở lầu trên tường thành ở thành Uông Tử.
Đến giờ đầu của hắn vẫn còn nằm trong vũng máu ở thành Uông Tử.
Một nhân vật thiên tài đủ chấn động Thập Điện Diêm La của âm phủ đã chết trong tay Tả Phượng Kiều, Tiêu Chính Văn là gì chứ?
“Lần này có thể tấn công vào thế tục tìm đến di tích Long tộc hay không đều nhờ vào cô chủ hết, nên Thành Hoàng cố ý dặn không được xem thường Tiêu Chính Văn”, người đàn ông trung niên lại nhắc nhở.
Thật ra sở dĩ âm phủ tổ chức tấn công ngoài lãnh thổ không phải vì tranh giành địa bàn mà là vì di tích Long tộc.
Đó mới là bảo vật vô giá thật sự, cực kỳ quan trọng với âm phủ.
“Tôi biết rồi, chúng ta đi thôi”.
Dứt lời, Tả Phượng Kiều kiêu ngạo dẫn theo người đàn ông trung niên đi về hướng thành Uông Tử.
Chương 2570: Đảo khách thành chủ
Sau khi Tiêu Chính Văn về đến Đế Khư thì mời anh em nhà họ Bạch đến.
Dù sao họ đều là người đời sau của nhà họ Bạch nên hiểu biết về các thế lực ngoài lãnh thổ nhiều hơn Tiêu Chính Văn.
Biết tình hình ở âm phủ chắc chắn nhiều hơn mình.
Chỉ là Tần Lương Ngọc lại lo lắng không thôi nói: “Cậu Tiêu, thật ra cậu không cần đến âm phủ, hơn nữa một khi cậu đi khỏi Đế Khư, ngộ nhỡ đám người Điền Văn…”
“Không sao, đến lúc đó tất nhiên tôi sẽ dặn dò anh em nhà họ Bạch, bảo mấy người Trương Nghi đến trông coi Đế Khư”.
Tiêu Chính Văn bình thản nói.
“Haizz! Cũng không biết bây giờ Trần Hy Tổ thế nào rồi”, Viên Thiên Canh bên cạnh khẽ thở dài.
Ông ta và Trần Huy Tổ gần như gia nhập vào điện Thần Long cùng lúc nên có tình cảm khá sâu nặng.
“Mỗi người đều có số mạng của mình, đừng lo lắng cho ông ta”, Tiêu Chính Văn lại không để ý chuyện này lắm.
Bây giờ tình hình ở các bên cực kỳ phức tạp, Trần Huy Tổ về nhà họ Trần ngược lại là một chuyện tốt.
Điền Kỵ và Vạn Kiếm Cốc đều nhìn chăm chăm vào Đế Khư, đúng lúc này bên âm phủ lại xảy ra chuyện lớn, Đế Khư thoáng chốc bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Mà anh em nhà họ Bạch cũng cảm thấy khá ngạc nhiên khi nghe nói Tiêu Chính Văn sắp đến âm phủ đánh với con gái Tả Bạch Đào.
“Anh Tiêu, quyết định này của anh có phải đường đột quá không?”, Bạch Thiên Kiệt nhíu mày nói.
“Anh, em nhớ năm đó Thủy Hoàng Địa cũng từng dẫn dắt binh lính đánh nhau với âm phủ, nhà họ Bạch chúng ta vẫn còn chiến báo của năm đó”.
Nói rồi Bạch Ngọc Trinh lấy một hộp gỗ nhỏ trong người ra.
Bên trong đựng một phần sách lụa.
Nội dung của sách lụa ghi chép năm đó sau khi Tần Hoàng thống nhất sáu nước, đích thân dẫn đại quân khai chiến với âm phủ.
Từ trong sách lụa, Tiêu Chính Văn mới hiểu được âm phủ thật ra là một thế giới lớn độc lập với thế tục.
Hơn nữa cũng không tách biệt nhiều với thế tục.
“Anh Tiêu, theo sách lụa ghi chép, những người còn sống đã đến âm phủ đều bị tử khí áp chế, điều này khá bất lợi với anh”.
Bạch Ngọc Trinh cũng nhíu mày nói.
Mặc dù Tiêu Chính Văn đã đạt đến Thiên Cảnh nhưng tử khí chính là sự tồn tại chí mạng với người sống, ngược lại với người âm phủ, tử khí cũng như oxy của người sống vậy.
Thế nên sự sống của thế gian càng mãnh liệt thì càng áp chế người âm phủ, ngược lại người sống đến âm phủ cũng sẽ bị tử khí áp chế.
Chính vì thế mà lần trước Tiêu Chính Văn đến thành Uông Tử mới trở nên giống người bình thường, không thể sử dụng tu vi.
“Anh Tiêu, nếu không được, anh em bọn tôi có thể quay về nhà họ Doanh thuyết phục Xa Anh khai chiến với âm phủ”.
Bạch Thiên Kiệt cũng hơi lo lắng nói.
“Không sao, chỉ là tử khí thôi, nếu không được thì cứ tìm một thần hồn ở bên âm phủ để giành lấy “xác thịt” của người đó như lần ở thành Uông Tử trước đó thôi”.
Chẳng qua điều duy nhất không chắc chắn là Tiêu Chính Văn chưa chắc sẽ được may mắn chiếm lấy cơ thể của Lý Thế Dân như trước.
Lần này người anh chọn không thể có thực lực quá yếu, cũng không thể quá mạnh, nếu không Tiêu Chính Văn không thể tiến thành chiếm lấy cơ thể người này.
Nghĩ đến đây Tiêu Chính Văn định đến âm phủ thăm dò tình hình trước, chỉ cần có thể đứng vững chân ở âm phủ, Tiêu Chính Văn thậm chí có tự tin có thể tung hoành cả âm phủ.
Cứ như thế Tiêu Chính Văn có thể đảo khách thành chủ, dây lên sóng lớn ngút trời ở âm phủ như lúc đầu dẫn điện Thần Long đánh vào vùng ngoài lãnh thổ.
“Cậu đừng quên, dã tâm của âm phủ không hề nhỏ. Nếu vùng ngoài lãnh thổ đều thất thủ thì tiếp theo sẽ đến giới thế tục gặp xui xẻo đấy!”
“Trong giới thế tục có bao nhiêu cao thủ? E rằng cho nến nay cũng không có mấy người đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng đâu nhỉ? Đến lúc đó, cậu định đấu với âm phủ thế nào đây!”
Elon cười khẩy, chế nhạo nói.
Những gì ông ta nói đều là sự thật, Hoa Quốc trong giới thế tục có không dưới tỉ người, nhưng cao thủ thật sự chỉ có mấy người bên cạnh Tiêu Chính Văn mà thôi!
Nếu mất đi vùng ngoài lãnh thổ thì giới thế tục không thể đấu lại nổi âm phủ.
So ra, giới thế tục mới là bên yếu đuối nhất.
Suy cho cùng, trong giới thế tục có quá nhiều người bình thường, chỉ cần âm phủ tấn công vào giới thế tục thì kể quả hẳn là vô cùng bi thảm.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng để mọi người uy hiếp Tiêu Chính Văn.
“Cậu Tiêu, tôi nghĩ chuyện này nên bàn bạc lại!” Hắc Bá cau mày, cho Tiêu Chính Văn một đường lui.
Thực ra nhà họ Doanh cũng không muốn thỏa hiệp, nhưng xét đến sự an nguy của giới thế tục, nhà họ Doanh chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận mà thôi.
Với tình hình hiện giờ, nếu hai bên tiếp tục giằng co thì chẳng những Tiêu Chính Văn không có đường lui, mà ngay cả cơ hội đàm phán cũng không có.
“Tiêu Chính Văn, mọi người đều đã cố hết sức để giảng hòa, nhưng cũng chỉ có thể đàm phán đến nước này thôi! Hơn nữa, Thái Bá cũng đã cho cậu đường lui rồi, cậu đừng không biết điều nữa!” Elon lạnh lùng nói tiếp.
“Tiêu Chính Văn, điện Thần Long của anh không thể ngăn cản được đòn tấn công của âm phủ đâu!” Điền Văn cũng lạnh lùng thuyết phục.
“Thật xin lỗi, tôi chưa bao giờ có thói quen khom lưng uốn gối! Đàm phán không phải là tình tính của đàn ông Hoa Quốc chúng tôi!” Tiêu Chính Văn nói xong, khuôn mặt cũng đanh lại.
“Tiêu Chính Văn! Cậu phải hiểu rằng ở đây không có ai muốn cúi đầu trước âm phủ cả, đây là do tình thế ép buộc mà thôi. Điện Thần Long muốn nhượng hay không thì đều phải nhượng!”
“Điều này là vì sự tồn vong của vùng ngoài lãnh thổ, của hàng chục tỷ người dân, điện Thần Long dựa vào đâu mà không nhượng?”
Ông ta vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến một giọng nói: “Mọi người yên tâm, âm phủ chúng tôi sẽ không tấn công giới thế tục, càng không khai chiến với điện Thần Long!”
Một người đàn ông trung niên vừa nói vừa bước vào.
Mặc dù nhìn người này chỉ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng khí tức quanh người lại vô cùng mạnh mẽ.
“Ông là ai?” Điền Văn quay lại nhìn người đàn ông trung niên.
“Tôi là thuộc hạ của Tả Bạch Đào, Sách Mệnh Quỷ Sử bái kiến cậu Tiêu!”
Người đàn ông không quan tâm đến tất cả mọi người, mà đi thẳng tới trước mặt Tiêu Chính Văn, chắp tay nói.
“Âm phủ có lệnh không được tấn công vào giới thế tục. Còn về Đế Khư, cậu Tiêu sẽ đấu một trận định thắng thua với ngài Tả Bạch Đào. Những thế lực khác sẽ làm theo chỉ thị của ngài Tả Bạch Đào, nếu thiếu một tấc đất, âm phủ sẽ tiêu diệt toàn tộc!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Tại sao Tiêu Chính Văn lại là ngoại lệ?” Điền Văn lớn giọng chất vấn.
Đây rõ ràng là đang đề cao Tiêu Chính Văn và hạ thấp bọn họ.
Nếu các thế lực khác không chịu nhượng đất thì sẽ phải đối mặt với cuộc tấn công lớn từ âm phủ, nhưng Tiêu Chính Văn lại có thể đấu với Tả Bạch Đào.
Nếu là ai khác thì cũng sẽ thắc mắc.
“Đơn giản là vì cậu Tiêu từng lập công lớn vì Hoa Quốc, âm phủ chúng tôi chỉ ngưỡng mộ anh hùng, còn các người thì…”
Người đàn ông trung niên chế nhạo, không hề giấu giếm sự kinh thường đối với những người khác.
Tiêu Chính Văn quả thực đã tạo ra chiến công lừng lẫy cho Hoa Quốc, đưa Hoa Quốc từ một cường quốc trong khu vực lên đỉnh cao của thế giới, thành tích này đủ để so sánh với Nhất Đế thiên cổ.
“Các người…”
“Nếu các vị ngồi đây lập được công lao như cậu Tiêu thì âm phủ đương nhiên sẽ cho các vị cơ hội đấu võ làm bạn, nhưng đáng tiếc, e rằng các vị còn không xứng xách giày cho cậu Tiêu!”
“Hơn nữa chuyện cầu hòa là do các người đề ra, chiến tranh cũng là do các người khởi xướng. Các người thậm chí còn không cho tôi cơ hội để đề cao các người!”
“Nhưng cậu Tiêu thì khác, chúng tôi ngưỡng mộ tính cách của cậu Tiêu, vì vậy, cậu Tiêu không cần cầu hòa!”
Nghe vậy, mọi người đều xấu hổ cúi đầu xuống.
Chương 2567: Thách đấu
Chưa nói tới việc chủ động dấy lên chiến tranh, thực lực còn quá đỗi tầm thường, tới cuối cùng lại cử người tới chủ động cầu hoà, nói dễ nghe thì là cầu hoà, nói khó nghe một chút thì đó chính là quy phục âm phủ!
Thế nhưng chính những lời này của người đàn ông trung niên cũng khiến cho tất cả mọi người đang có mặt đều cảm thấy không cam tâm!
Dựa vào đâu mà Tiêu Chính Văn anh từ đầu chí cuối đều chưa động tới một binh một tốt mà đã có thể hưởng đãi ngộ đặc biệt như vậy?
“Chuyện này e rằng…”
Nguỵ Vinh Kỳ nhíu mày, nhưng lại bị Long Cổ bên cạnh ngăn lại.
“Thế tử, chuyện này e rằng không hề đơn giản như vậy, để thôn tính vùng ngoài lãnh thổ, âm phủ đã chuẩn bị hết sức kỹ càng, sao có thể dễ dàng để cho Tiêu Chính Văn đạt được ý đồ? Bên trong nhất định có ẩn tình gì đó!”
Long Cổ dẫu sao cũng là người hiểu biết sâu rộng, ngay từ lúc bắt đầu đã đoán ra được âm phủ nhất định có ý đồ gì khác!
Quả nhiên là như vậy, ngay giây sau người đàn ông trung niên đã quay sang nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, âm phủ chúng tôi vẫn luôn kính phục sự quang minh lỗi lạc của cậu, vậy nên vẫn mong cậu Tiêu có thể tới âm phủ đấu một trận với Tả Bạch Đào!”
Lời này vừa được thốt ra, trên mặt tất cả mọi người đang có mặt đều lộ ra vẻ vui sướng cười cợt trên nỗi đau của người khác.
Bây giờ bọn họ coi như cân bằng rồi, chọn chiến trường ở âm phủ, Tiêu Chính Văn còn có cơ hội thắng sao?
Đặc biệt là mấy người Điền Văn đã từng đích thân đến thành trì chết chóc đó, sự áp chế ở nơi đó mạnh tới độ nào? Tiêu Chính Văn còn có thể phát huy ra được thực lực vốn có hay sao?
Mặc dù bên ngoài âm phủ đang tỏ ra rất nể mặt Tiêu Chính Văn, thế nhưng đây cũng chỉ là cách nói mà thôi!
Dẫu sao âm phủ mất mấy nghìn năm mới đợi được cơ hội phản công vùng ngoài lãnh thổ, sao có thể vì một mình Tiêu Chính Văn mà từ bỏ cơ chứ?
Lẽ nào âm phủ không nhòm ngó tới di tích Long tộc sao?
Không tiến công vào thế tục?
Không tiến công thì đúng là kỳ quái!
Loại chuyện này căn bản không có khả năng xảy ra!
Vậy nên giống như những gì Long Cổ nghĩ, âm phủ chắc chắn đã âm thầm bố trí xong một cái bẫy cho Tiêu Chính Văn ở phía sau và đợi anh ngoan ngoãn nghe theo!
Hơn nữa, Tả Bạch Đào mạnh tới độ nào chứ?
Đừng nói là bản thân gã, dù là người phụ nữ dưới trướng gã cũng có thể đánh cho Elon máu me be bét chỉ với một đòn, Tiêu Chính Văn tới âm phủ rồi còn có thể chiếm được chút lợi thế nào sao?
Phải biết rằng Elon là cao thủ Thiên Cảnh cấp hai, cũng là người đứng đầu ở Thánh Giáo Đình!
Nếu như ngay cả ông ta cũng không phải là đối thủ, vậy thì dù Tiêu Chính Văn có đấu với gã ở vùng ngoài lãnh thổ thì khả năng bại trận cũng nhiều hơn là thắng!
Dù cho trước đây Tiêu Chính Văn có thể chém giết ngược dòng, thế nhưng điều đó không nói lên rằng tới ngưỡng Thiên Cảnh thì anh vẫn có thể vượt cảnh giới mà tác chiến!
Chưa nói tới chuyện còn phải đấu với Tả Bạch Đào trên địa bàn của người ta.
So với việc nói âm phủ đang đề cao Tiêu Chính Văn, chi bằng nói là truy sát!
Điều kiện tương tự, đổi lại là bất cứ người nào đang có mặt thì cũng không thể nào đồng ý!
Tới âm phủ rồi, bọn họ còn có thể sống sót trở về ư? Thật sự coi âm phủ là nơi muốn tới thì tới, muốn về thì về sao?
“Cậu Tiêu, không biết cậu có đồng ý tới âm phủ đấu với Tả Bạch Đào một trận hay không?”, người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Chính Văn mà gặng hỏi.
Lúc này, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Tiêu Chính Văn, đặc biệt là mấy người Elon và Điền Văn càng nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ giễu cợt.
Bọn họ đều từng giao đấu với Tả Bạch Đào, hơn nữa còn chịu thiệt rất lớn nên càng hiểu rõ hơn thực lực của Tả Bạch Đào đáng sợ tới độ nào!
Phải biết rằng Elon thân là kiếm sĩ Hoàng Kim số một, hàng chục triệu năm nay không biết đã trải qua biết bao nhiêu trận đại chiến, thậm chí có thể nói chặng đường này đều là liều mạng chém giết mà đi!
Thế nhưng ông ta vẫn bại trong tay Tả Bạch Đào, hơn nữa còn chẳng có chút sức đánh trả nào, vậy nên ông ta đã quá hiểu rõ về chiến lực của Tả Bạch Đào!
Do đó trong mắt ông ta, cho dù Tiêu Chính Văn có thiên phú hơn người, thực lực thông thiên, thế nhưng kết quả của trận đấu này đều chẳng thể thay đổi!
Mà những người khác cũng đang yên lặng chờ đợi câu trả lời của Tiêu Chính Văn.
Chỉ cần là người bình thường thì ai cũng không thể đồng ý với điều kiện như vậy!
Chương 2568: Làm bàn đạp
Hắc Bá bên cạnh cũng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cậu Tiêu, chuyện này cực kỳ bất lợi với cậu, tuyệt đối không thể đồng ý với bọn họ!”
Tiêu Chính Văn bình thản cười nói: “Được, cứ làm như lời Tả Bạch Đào, đấu với âm phủ một trận!”
Thật ra trong lòng Tiêu Chính Văn hiểu rõ hơn bất cứ ai ban nãy đối phương nói ra mấy lời tuyệt đối sẽ không tiến công thế tục chính là đang lấy đó làm điểm yếu để uy hiếp người khác!
Nếu như Tiêu Chính Văn không đồng ý quyết chiến ở âm phủ, vậy thì thế tục nhất định sẽ trở thành địa ngục trần gian!
Một khi âm binh giết vào thế tục, đừng nói là cả Hoa Quốc có thể đều sẽ không được bảo toàn, Thiên Tử và hàng tỷ người dân cũng sẽ chết rất thảm thương!
Cái giá này thật sự quá lớn, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng chẳng thể chấp nhận!
Hơn nữa, suốt chặng đường mà Tiêu Chính Văn đi qua, đã bao nhiêu lần anh tắm máu sống lại, đã bao nhiêu lần phải đi vào hang cọp?
Chỉ là âm phủ mà thôi, trước đây không phải cũng sống sót trở về đó sao?
Đi thêm một lần nữa thì cũng có sao đâu?
“Cậu Tiêu quả nhiên hào khí ngút trời! Tại hạ bái phục!”, người đàn ông trung niên nở một nụ cười, chắp tay nói với Tiêu Chính Văn.
“Ông khách khí rồi!”, Tiêu Chính Văn khẽ cười giống như một kẻ chẳng có liên quan.
“Chỉ dựa vào khí bức này của cậu Tiêu, tại hạ cũng không giấu gì, lần này giao đấu với cậu Tiêu không phải là Tả Bạch Đào, nếu như Thành Hoàng đại nhân giao đấu với cậu Tiêu thì chính là đang cậy già bức trẻ, cậy lớn bức nhỏ rồi!”
“Âm phủ tôi không làm ra được mấy chuyện hạ đẳng như vậy!”
Tiêu Chính Văn nghe vậy thì khẽ nhíu mày nói: “Ồ? Không biết ai là người sẽ quyết chiến với tôi đây?”
“Chính là con gái của đại nhân Tả Bạch Đào, tên là Tả Phượng Kiều! Thế nhưng, người phụ nữ này là một trong số những thiên tài hàng đầu của âm phủ chúng tôi, bây giờ tu vi đã đạt tới ngưỡng Thiên Cảnh cấp ba!”
“Đại nhân Tả Bạch Đào có lệnh, có thể cho cậu Tiêu thời gian chuẩn bị một tháng, vậy nên vẫn mong cậu Tiêu gắng sức nâng cao tu vi, nếu không e rằng chuyến đi này của cậu Tiêu lành ít dữ nhiều rồi!”
Người đàn ông trung niên nói xong thì quay người rời khỏi hội trường.
Sau khi ông ta đi, tất cả mọi người đều nở một nụ cười lạnh lùng và nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Ngay cả Hắc Bá cũng không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho Tiêu Chính Văn.
“Đừng nói là một tháng, dù có cho cậu thời gian một năm thì e rằng cậu cũng chẳng thể liên tiếp đột phá được hai bậc cảnh giới đâu nhỉ?”, Elon cười khẩy, nói.
Một tháng nâng cao một bậc cảnh giới, đây rõ ràng chính là một chuyện quá đỗi viển vông!
Dù Bạch Khởi có tái thế thì e rằng cũng chẳng thể làm được!
Hơn nữa, chiến trường còn ở âm phủ, chỉ nâng cao cảnh giới thì căn bản là vô dụng!
Tới âm phủ, Tiêu Chính Văn sợ rằng ngay cả một chút chiến lực cũng phát huy không nổi, tới lúc đó sẽ chỉ trở thành bàn đạp rèn luyện cho Tả Phượng Kiều mà thôi!
Có thể nói, ngay từ lúc bắt đầu, bên phía âm phủ đã tính toán nhắm vào Tiêu Chính Văn.
“Các vị không cần phải lo lắng cho tôi, mọi người nên thương lượng xem sẽ chia đất như thế nào đi!”
Tiêu Chính Văn bỏ lại câu này rồi quay người trở về Đế Khư.
“Hừ, tên Tiêu Chính Văn này chung quy vẫn còn quá trẻ!”
Ngay cả Long Cổ cũng không nhịn được mà lắc đầu không thôi.
Dẫu sao âm phủ đã hao tâm tốn sức sắp xếp một buổi đấu võ như vậy thì làm gì có chuyện để cho Tiêu Chính Văn có chút khả năng thắng nào nữa?
“Ý của tướng quân Long là gì?”, Nguỵ Vinh Kỳ nhìn về phía Long Cổ.
“Thật ra dù có cho Tiêu Chính Văn thời gian bao lâu thì kết quả của trận đấu này cũng đã được định đoạt rồi! Hơn nữa, cậu cũng không thử nghĩ xem con gái của Tả Bạch Đào ứng chiến Tiêu Chính Văn, dù cậu ta có thể thắng, thế nhưng cậu ta thắng nổi sao?”
“Hơn nữa, Tả Bạch Đào tại sao lại tung hô Tiêu Chính Văn lên cao như vậy? Chẳng qua chính là để làm bàn đạp cho con gái gã mà thôi!”
Long Cổ trầm giọng phân tích.
Chuyện này có quan hệ tới vận mệnh của âm phủ và vùng ngoài lãnh thổ, bên nào cũng không thể nhường nửa bước, vậy nên Long Cổ mới có cảm giác Tiêu Chính Văn còn quá trẻ.
“Dù là sống hay chết, ít nhất Tiêu Chính Văn cũng thắng được sự tôn trọng của âm phủ!”, Nguỵ Vinh Kỳ khẽ thở dài nói.
Dù kết cục của trận chiến này ra sao, khí thế của Tiêu Chính Văn cũng đủ để khiến cho hắn cảm thấy kính phục!
Chương 2569: Tả Phượng Kiều
Nếu không phải giữa cả hai đã có thù oán thì thậm chí Ngụy Vinh Kỳ còn muốn kết thân với Tiêu Chính Văn.
Dù sao ở cả ngoài lãnh thổ này người quang minh lỗi lạc và còn trẻ có khí chất như Tiêu Chính Văn cũng gần như không có.
Nếu xét về nhân phẩm, mọi người ở đây e là không bằng một sợi tóc của Tiêu Chính Văn.
“Nếu nói âm phủ sẽ nể mặt thế tử thì thế tử có dám đi ứng chiến không?”, Long Cổ mỉm cười nói.
“Chuyện này…”
Ngụy Vinh Kỳ nghe nói thế cũng lộ vẻ ngượng ngùng.
Nếu đổi lại là hắn, hắn tuyệt đối không thể đồng ý đến âm phủ chiến đấu với đối phương.
Dù sao hắn cũng là thế tử nước Ngụy, dù vì bảo vệ nước Ngụy cũng không thể xem nhẹ cái chết như Tiêu Chính Văn.
Thường khi sắp xảy ra chuyện, mỗi người đều có thể nói ra những lời trượng nghĩa nhưng khi cần bản thân hy sinh thì có mấy ai có thể làm được?
Lúc này bên Tây Vực đã hoàn toàn biến thành lãnh địa của âm phủ.
Tả Phượng Kiều mặc một chiếc áo choàng màu đỏ kiêu ngạo đứng đó.
“Chuyện này giải quyết thế nào? Tiêu Chính Văn đồng ý rồi à?”, Tả Phượng Kiều cực kỳ xinh đẹp nhưng xung quanh cô ta lại toát ra sát khí đáng sợ khiến người ta rét run.
“Thưa cô, Tiêu Chính Văn đã đồng ý đến âm phủ đấu một trận”.
Người đàn ông trung niên đi đến trước mặt Tả Phượng Kiều, chắp tay nói.
“Tốt”.
Tả Phượng Kiều khinh thường nói: “Nếu không phải bố tôi quá cẩn thận thì có lẽ chiến trường sẽ ở vùng ngoài lãnh thổ rồi. Âm phủ hay vùng ngoài lãnh thổ thì tôi cũng muốn giết Tiêu Chính Văn, nhưng chỉ một chiêu thôi”.
Tả Phượng Kiều cực kỳ tự tin với thực lực của mình.
Dù sao cô ta cũng là con gái của Tả Bạch Đào, từ nhỏ đã được những người có danh tiếng chỉ dạy, hơn nữa tài nguyên ở âm phủ khá mạnh, không chỉ thực lực kinh người, kinh nghiệm chiến đấu dày đặc mà còn là người không chịu thua.
Với sự hiểu biết của cô ta về Tiêu Chính Văn, đối phương chẳng qua chỉ là một thanh niên ba mươi tuổi đến từ thế tục thôi, cô ta nghĩ đối thủ như này vẫn còn cực kỳ yếu.
“Cô chủ, dù sao chuyện này cũng rất quan trọng, hơn nữa thân phận của Tiêu Chính Văn cực kỳ đặc biệt, chỉ cần hắn thua trong tay cô, thế cục ở giới thế tục sẽ tự bị phá vỡ”.
Người đàn ông trung niên lại giải thích.
Dù sao Tả Bạch Đào cũng là văn nhân xuất thân từ thời Tiên Tần, biết rõ đạo lý tấn công thành là phụ, chinh phục mới là chính.
Chỉ cần hạ gục được Tiêu Chính Văn thì có thể chinh phục được người thế tục trong thoáng chốc, thậm chí họ không dám có suy nghĩ phản kháng.
Thế nên trận chiến này cũng là một bước quan trọng trong chinh phục của âm phủ.
“Một hậu bối chưa đến ba mươi tuổi, bố vẫn rất lo lắng. Nếu không phải bố cố chấp để tôi ra tay thì tôi cũng chẳng muốn đánh với hắn”.
Tả Phượng Kiều kiêu ngạo nói.
Dù sao cô ta cũng là con gái của Thành Hoàng, đây cũng là sự kiêu ngạo mà cô ta nên có.
Thành Hoàng có địa vị chỉ sau Thập Điện Diêm La, cô ta là con gái của Thành Hoàng mà lại đánh nhau với một hậu bối trong thế tục đúng là một sự sỉ nhục.
Dĩ nhiên người đàn ông trung niên biết rõ sự đáng sợ của Tả Phượng Kiều, nếu không lần tấn công vào Tây Vực này Tả Bạch Đào cũng sẽ không dẫn theo đứa con gái được ông ta xem là châu báu.
Thật ra trong âm phủ còn một thiên tài xuất thế trẻ tuổi nữa, có thể so được với Tả Phượng Kiều, thậm chí còn có thực lực cao hơn cô ta.
Nhưng trận chiến cuối cùng của hai người, thiên tài xuất thế đó lại bị giết ở lầu trên tường thành ở thành Uông Tử.
Đến giờ đầu của hắn vẫn còn nằm trong vũng máu ở thành Uông Tử.
Một nhân vật thiên tài đủ chấn động Thập Điện Diêm La của âm phủ đã chết trong tay Tả Phượng Kiều, Tiêu Chính Văn là gì chứ?
“Lần này có thể tấn công vào thế tục tìm đến di tích Long tộc hay không đều nhờ vào cô chủ hết, nên Thành Hoàng cố ý dặn không được xem thường Tiêu Chính Văn”, người đàn ông trung niên lại nhắc nhở.
Thật ra sở dĩ âm phủ tổ chức tấn công ngoài lãnh thổ không phải vì tranh giành địa bàn mà là vì di tích Long tộc.
Đó mới là bảo vật vô giá thật sự, cực kỳ quan trọng với âm phủ.
“Tôi biết rồi, chúng ta đi thôi”.
Dứt lời, Tả Phượng Kiều kiêu ngạo dẫn theo người đàn ông trung niên đi về hướng thành Uông Tử.
Chương 2570: Đảo khách thành chủ
Sau khi Tiêu Chính Văn về đến Đế Khư thì mời anh em nhà họ Bạch đến.
Dù sao họ đều là người đời sau của nhà họ Bạch nên hiểu biết về các thế lực ngoài lãnh thổ nhiều hơn Tiêu Chính Văn.
Biết tình hình ở âm phủ chắc chắn nhiều hơn mình.
Chỉ là Tần Lương Ngọc lại lo lắng không thôi nói: “Cậu Tiêu, thật ra cậu không cần đến âm phủ, hơn nữa một khi cậu đi khỏi Đế Khư, ngộ nhỡ đám người Điền Văn…”
“Không sao, đến lúc đó tất nhiên tôi sẽ dặn dò anh em nhà họ Bạch, bảo mấy người Trương Nghi đến trông coi Đế Khư”.
Tiêu Chính Văn bình thản nói.
“Haizz! Cũng không biết bây giờ Trần Hy Tổ thế nào rồi”, Viên Thiên Canh bên cạnh khẽ thở dài.
Ông ta và Trần Huy Tổ gần như gia nhập vào điện Thần Long cùng lúc nên có tình cảm khá sâu nặng.
“Mỗi người đều có số mạng của mình, đừng lo lắng cho ông ta”, Tiêu Chính Văn lại không để ý chuyện này lắm.
Bây giờ tình hình ở các bên cực kỳ phức tạp, Trần Huy Tổ về nhà họ Trần ngược lại là một chuyện tốt.
Điền Kỵ và Vạn Kiếm Cốc đều nhìn chăm chăm vào Đế Khư, đúng lúc này bên âm phủ lại xảy ra chuyện lớn, Đế Khư thoáng chốc bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Mà anh em nhà họ Bạch cũng cảm thấy khá ngạc nhiên khi nghe nói Tiêu Chính Văn sắp đến âm phủ đánh với con gái Tả Bạch Đào.
“Anh Tiêu, quyết định này của anh có phải đường đột quá không?”, Bạch Thiên Kiệt nhíu mày nói.
“Anh, em nhớ năm đó Thủy Hoàng Địa cũng từng dẫn dắt binh lính đánh nhau với âm phủ, nhà họ Bạch chúng ta vẫn còn chiến báo của năm đó”.
Nói rồi Bạch Ngọc Trinh lấy một hộp gỗ nhỏ trong người ra.
Bên trong đựng một phần sách lụa.
Nội dung của sách lụa ghi chép năm đó sau khi Tần Hoàng thống nhất sáu nước, đích thân dẫn đại quân khai chiến với âm phủ.
Từ trong sách lụa, Tiêu Chính Văn mới hiểu được âm phủ thật ra là một thế giới lớn độc lập với thế tục.
Hơn nữa cũng không tách biệt nhiều với thế tục.
“Anh Tiêu, theo sách lụa ghi chép, những người còn sống đã đến âm phủ đều bị tử khí áp chế, điều này khá bất lợi với anh”.
Bạch Ngọc Trinh cũng nhíu mày nói.
Mặc dù Tiêu Chính Văn đã đạt đến Thiên Cảnh nhưng tử khí chính là sự tồn tại chí mạng với người sống, ngược lại với người âm phủ, tử khí cũng như oxy của người sống vậy.
Thế nên sự sống của thế gian càng mãnh liệt thì càng áp chế người âm phủ, ngược lại người sống đến âm phủ cũng sẽ bị tử khí áp chế.
Chính vì thế mà lần trước Tiêu Chính Văn đến thành Uông Tử mới trở nên giống người bình thường, không thể sử dụng tu vi.
“Anh Tiêu, nếu không được, anh em bọn tôi có thể quay về nhà họ Doanh thuyết phục Xa Anh khai chiến với âm phủ”.
Bạch Thiên Kiệt cũng hơi lo lắng nói.
“Không sao, chỉ là tử khí thôi, nếu không được thì cứ tìm một thần hồn ở bên âm phủ để giành lấy “xác thịt” của người đó như lần ở thành Uông Tử trước đó thôi”.
Chẳng qua điều duy nhất không chắc chắn là Tiêu Chính Văn chưa chắc sẽ được may mắn chiếm lấy cơ thể của Lý Thế Dân như trước.
Lần này người anh chọn không thể có thực lực quá yếu, cũng không thể quá mạnh, nếu không Tiêu Chính Văn không thể tiến thành chiếm lấy cơ thể người này.
Nghĩ đến đây Tiêu Chính Văn định đến âm phủ thăm dò tình hình trước, chỉ cần có thể đứng vững chân ở âm phủ, Tiêu Chính Văn thậm chí có tự tin có thể tung hoành cả âm phủ.
Cứ như thế Tiêu Chính Văn có thể đảo khách thành chủ, dây lên sóng lớn ngút trời ở âm phủ như lúc đầu dẫn điện Thần Long đánh vào vùng ngoài lãnh thổ.
Bình luận facebook