Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2506-2511
Chương 2506: Khó như lên trời
“Sao lại không phong toả nữa thế? Ban nãy không phải mấy người rất nôn nóng hay sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía giáo chủ áo đỏ.
“Tiêu Chính Văn…”
Không đợi hắn nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã giơ tay giáng một cái tát lên trên mặt hắn.
“Không phải mấy người nói phải nghĩ cho đại cục sao? Bây giờ vì cả Tây Vực, hy sinh năm người bọn họ cũng chẳng có gì to tát! Không thể vì năm người bọn họ mà trơ mắt nhìn vùng ngoài lãnh thổ máu chảy thành sông nhỉ!”
Tiêu Chính Văn lại giáng thêm một cái tát nữa xuống.
Ngay cả Nguỵ Vinh Kỳ cũng phải thầm ca ngợi thủ đoạn này của Tiêu Chính Văn!
Nếu như bây giờ ai còn dám nhắc tới hai chữ “phong tỏa”, e rằng không cần Tiêu Chính Văn phải ra tay, thủ lĩnh của mấy thế lực lớn các phương này cũng sẽ không đồng ý!
Đặc biệt bên trong còn có người nhà họ Khổng, nhà họ Không càng không thể ngồi nhìn không quan tâm!
Đừng nói là Nguỵ Vinh Kỳ, ngay cả Bàng Uyên cũng không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thủ đoạn như thế!
Thế nhưng đợi tới sau khi ông ta hoàn hồn trở lại thì trên mặt cũng lộ ra một nụ cười tán thưởng.
Chiêu này của Tiêu Chính Văn đã chặn họng mọi người!
Các khác thì không nói, Khổng Tề Thiên bị nhốt trong thành Minh Nguyệt, thế lực các phương đang có mặt, ai lại dám đắc tội với nhà họ Khổng, đòi phong tỏa thành Minh Nguyệt vào thời điểm này cơ chứ?
Chỉ cần mấy người bọn họ còn e sợ như thế, Tiêu Chính Văn vào trong cứu người, có ai còn dám nhiều lời cơ chứ?
“Ôi, xem ra tôi vẫn còn đánh giá thấp cậu thanh niên này rồi!”, nụ cười trên mặt Bàng Uyên ngày càng sâu hơn, thi thoảng còn nhìn về phía Thánh Giáo Đình và gia tộc Zesis.
Thế nhưng, vào lúc mà tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ dừng lại ở đây thì cơ thể của anh đột nhiên di chuyển tới bên cạnh Cố Đồng.
Mặc dù Cố Đồng là con trai độc nhất của Thanh Dương, thế nhưng cảnh giới của hắn lại thấp hơn so với Thanh Dương quá nhiều.
Huống hồ người mà hắn đối diện lại là Tiêu Chính Văn!
Vậy nên không để cho hắn hoàn hồn trở lại, Tiêu Chính Văn đã giơ tay nhấc hắn lên, tiện tay quăng ra, Cố Đồng giống như một viên đạn xuất nòng bay thẳng vào trong thành Minh Nguyệt!
Ngay cả ông lão của Vạn Kiếm Cốc bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng của Cố Đồng đã lọt thỏm vào trong màn sương đen kịt!
“Các vị, vì đại nghĩa thiên hạ, mau chóng phong toả thành Minh Nguyệt lại đi!”, Tiêu Chính Văn khẽ cười nói.
Lúc này, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau!
“Còn không mau phong toà thành Minh Nguyệt, lỡ như bị âm phủ giẫm đạp cả Tây Vực thì chỉ còn lại chết chóc mà thôi! Một khi thiên hạ rơi vào cảnh lầm than, các vị sao có thể yên tâm được đây?”
Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng chế nhạo.
Lúc này, tất cả mọi người đang có mặt đều đồng loạt cúi đầu không im lặng!
Một mặt, bọn họ không đắc tội được với Tiêu Chính Văn, mặt khác, thủ đoạn của Tiêu Chính Văn rõ ràng quá cao tay, ngay cả mấy người Điền Văn cũng bị ném vào trong thành Minh Nguyệt, bọn họ có là cái thá gì đâu?
Làm không tốt chọc tới Tiêu Chính Văn thì ngay cả bọn họ cũng sẽ bị quăng vào trong thành Minh Nguyệt làm bia đỡ đạn!
“Nếu như mọi người đều không muốn phong tỏa nữa thì tôi vào trong cứu người, mấy người không có ý kiến gì khác chứ?”, ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chính Văn lướt qua gương mặt của tất cả mọi người.
Sự việc tới nước này rồi, ai còn dám ngăn cản đây?
“Cậu Tiêu, thành Minh Nguyệt chỉ là một phần của âm phủ mà thôi, hơn nữa, trên mặt đất có lẽ cũng có liên kết với bên dưới lòng đất!”, lúc này, Bàng Uyên nhắc nhở một câu với biểu cảm nghiêm trọng.
“Ồ? Tướng quân Bàng, ý của ông là gì?”
Tiêu Chính Văn khẽ nhướng mày.
“Âm phủ thực ra chính là cõi âm mà dân gian thường nhắc tới, còn gọi là địa phủ! Thật ra cũng là một trong số những con đường quan trọng của luân hồi sinh tử!”
“Tôi nghe nói, thế lực bên trong địa phủ phân bố cũng hết sức phức tạp, chỉ là địa phủ bên phía Hoa Quốc chúng ta cũng đã có sự phân tách giữa núi Minh Giới và U Minh Cốc, mà bọn họ lại cùng tồn tại với Phong Đô!”
Bàng Uyên nhíu mày nói.
“Núi Minh Giới?”, Tiêu Chính Văn nghe thấy ba chữ này thì không khỏi cảm thấy hứng thú, bởi vì bên trong Thiên Sơn Thư Lục cũng có ghi chép, núi Minh Giới là một thế lực độc lập bên ngoài thế gian U Minh!
“Không sai, núi Minh Giới thực ra là do một tay thần vương Đế Tuấn sáng lập nên, thế nhưng sau khi Đế Tuấn chết, thế lực một phương này đã trở thành sự tồn tại ngang hàng với Phong Đô, không ít người tài đều gia nhập về dưới trướng của núi Minh Giới!”
“Vậy nên, nếu như là thế lực một phương này chiếm cứ thành Minh Nguyệt, e rằng muốn cứu người từ trong tay bọn họ cũng khó như lên trời!”
Bàng Uyên nhíu chặt mày, không ngừng thở dài nói.
Chương 2507: Giam giữ linh hồn
Đúng như Bàng Uyên nói, mặc dù Minh Giới không được coi là âm phủ chính thống, nhưng cũng tập hợp quá nhiều cao thủ, gần như không thể cứu người nhà họ Trương thoát khỏi tay những người này một cách an toàn.
“Hơn nữa, ngay cả âm phủ cũng không hề đơn giản, chắc cậu Tiêu từng nghe nói đến Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu rồi nhỉ?” Bàng Uyên hỏi.
Tiêu Chính Văn gật đầu, hai người họ là hắc bạch vô thường trong dân gian, sao Tiêu Chính Văn có thể không biết.
“Hai người họ và Thập Điện Phán Quan đều là cao thủ trong âm phủ, không ai có thể sánh bằng! Vì vậy chuyến đi lần này của cậu Tiêu có lẽ sẽ rất nguy hiểm!”
Ý của Bàng Uyên là ba thế lực âm phủ đều rất khó đối phó, bất kỳ thế lực nào cũng đủ sức đấu với Thiên Đạo Minh Ước!
Nếu không phải vì bất đồng giữa ba bên thì không biết bây giờ ai đang nắm giữ vùng ngoài lãnh thổ.
“Ngoài ra, bây giờ ở thành Minh Nguyệt đã bị âm phủ chiếm đóng, sương đen trong đó chính là nghiệp phong, còn gọi là nghiệp lực. Chúng ta vào thành Minh Nguyệt tương đương với việc tiến vào U Minh, vì vậy, sau khi vào thành Minh Nguyệt, chúng ta cũng phải…”
Nói đến đây, Bàng Uyên ngập ngừng, cho thấy mặc dù bây giờ Tiêu Chính Văn và Bàng Uyên vẫn là người sống, nhưng sau khi tiến vào U Minh, họ chỉ có thể xuất hiện dưới dạng thần hồn.
Nói cách khác, bọn họ cũng phải chịu sự ràng buộc của nghiệp lực U Minh, ngay cả Bàng Uyên cũng không dám xem nhẹ những gì sẽ xảy ra vào thời điểm đó.
“Ồ? Có nghĩa là âm phủ có thể kiểm soát U Minh sao?” Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
Nếu đúng như vậy thì cứu người nhà họ Trương khó như lên trời.
Có thể khống chế trời đất một phương, đồng nghĩa với việc khống chế tất cả quy tắc của thế giới. Cho dù Tiêu Chính Văn đạt đến Thiên Cảnh thì cũng không thể đánh bại đại đạo Thiên Địa.
Chỉ cần âm phủ động tay động chân đến đại đạo Thiên Địa thì ngay cả bản thân Tiêu Chính Văn cũng sẽ gặp nguy hiểm chứ đừng nói đến việc cứu người.
“Điều này có khó thể xảy ra. Chắc cậu Tiêu từng nghe nói đến Dương Giác Ai và Tả Bạch Đào rồi nhỉ. Hồi đó, để Tả Bạch Đào có thể sống tiếp, Dương Giác Ái đã đưa quần áo của mình cho Tả Bạch Đào, bản thân lại chết cóng!”
“Sau khi ông ta chết, bị Kinh Kha sỉ nhục, Tả Bạch Đào đã vào U Minh, đại chiến với Kinh Kha!”
Tiêu Chính Văn cũng từng nghe về câu chuyện này, Bát Bái Chi Giao trong dân gian Hoa Quốc cũng có nhắc đến Dương Giác Ai và Tả Bạch Đào.
“Chuyện này là thật sao?” Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.
Những câu chuyện lan truyền như vậy đa phần đều là tin đồn thất thiệt, dù sao âm phủ cũng cần thể diện.
“Đương nhiên là thật! Nhưng sau khi đánh bại Kinh Kha, ngay cả Tả Bạch Đào cũng bị bỏ lại âm phủ, không thể trở về thế gian nữa!”
Bàng Uyên khẽ thở dài.
Nếu gặp hai người họ ở âm phủ thì Bàng Uyên còn phải cung kính gọi hai người họ một tiếng tiền bối.
“Nói cách khác, âm phủ có thể giam giữ chúng ta mãi mãi?” vẻ mặt Tiêu Chính Văn nghiêm túc hơn.
“Có thể nói là vậy. Ngoài ra, âm phủ cũng không thể khống chế trời đất, dù sao đại đạo vô hình, không theo chúng sinh. Chỉ là nếu không muốn bị âm phủ giữ lại cũng không phải là không có cách, không biết cậu Tiêu từng nghe nói đến hồn phách chưa?”
Bàng Uyên nói tiếp.
Đương nhiên Tiêu Chính Văn biết con người có ba hồn bảy phách. Ba hồn là tinh khí thần.
Còn bảy phách là bảy cung bậc cảm xúc, bao gồm vui, buồn, giận dữ, lo lắng, ưu tư, sợ hãi, kinh ngạc.
Hợp lại được gọi là ba hồn bảy phách.
Nói một cách chính xác, cảm xúc của con người được điều khiển bởi bảy phách, còn ba hồn sinh ra đã có.
“Bình thường cho dù ta tiến vào âm phủ U Minh thì ba hồn sẽ ở lại thế gian, chỉ có bảy phách tiến vào âm phủ. Nhưng cứ mười ngày bảy phách sẽ suy yếu đi một phần”.
“Cho đến trăm ngày, bảy phách sẽ tan biến, đến lúc đó, ba hồn mới trở về âm phủ, đây cũng có nghĩa hồn về âm phủ!”
Bàng Uyên giải tích chi tiết.
Giam giữ linh hồn?
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nói với Bàng Uyên: “Nói vậy có nghĩa là tướng quân Bàng biết làm thế nào để giữ được ba hồn?”
“Nói khó thì khó, nói dễ thì dễ! Chỉ cần vợ của cậu Tiêu gọi tên cậu ba lần vào mỗi buổi sáng trước khi mặt trời mọc thì chân hồn có thể lưu lại ở thế gian. Nhưng… sau một trăm ngày, ba hồn chắc chắn sẽ phải về âm phủ!”
Nói đến đây, sắc mặt của Bàng Uyên càng nghiêm túc hơn.
Giống như lúc nhỏ nhiều người bị dọa sợ đến mức mất hồn. Chỉ cần người thân gọi tên nhiều lần vào nửa đêm và sáng sớm thì có thể hoàn hồn.
“Cảm ơn tướng quân Bàng!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn nói với Long Nguyệt: “Lập tức cử người thông báo cho Vy Nhan, làm theo lời tướng quân Bàng, tôi đi rồi sẽ về. Mong tướng quân Bàng giúp tôi chăm lo cho điện Thần Long!”
Chỉ cần có thể toàn thân rút lui, Tiêu Chính Văn cũng không còn gì nuối tiếc.
Chương 2508: Quá thuận lợi
“Được rồi, nhưng cậu Tiêu phải nhớ kỹ, trong vòng một trăm ngày, cậu nhất định phải trở về, cho dù có thể cứu người nhà họ Trương hay không thì cậu cũng không được ở lại!”
Dù sao bây giờ Bàng Uyên cũng đã là người nhà họ Doanh, nếu không có sự cho phép của nhà họ Doanh, thì không thể đi cùng Tiêu Chính Văn, nhưng đây cũng là ý của Tiêu Chính Văn.
Có Bàng Uyên chiếu cố, cho dù anh không ở đây thì các thế lực cũng không dám manh động, càng không dám làm khó điện Thần Long.
Tiêu Chính Văn nhìn thành Minh Nguyệt tối đen rồi bước lên hư không.
Từ trên không nhìn xuống, thành Minh Nguyệt tối đen như thung lũng, phía dưới là một bầu không khí chết chóc, không có chút sinh khí nào!
Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không thể nhìn thấy cảnh tượng bên dưới qua lớp sương mù dày đặc màu đen.
Tiêu Chính Văn cũng không do dự thêm nữa, anh bước thẳng vào thành Minh Nguyệt.
Khi bước vào làm sương đen dày đặc, Tiêu Chính Văn cảm thấy ớn lạnh.
Thật ra chỉ cần đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng, nóng lạnh sẽ không xâm nhập vào cơ thể nữa. Tiêu Chính Văn hiện giờ đã đạt đến Thiên Cảnh cấp một, cho dù ở Bắc Cực cũng không cảm thấy lạnh.
Nhưng bây giờ Tiêu Chính Văn cũng phải rùng mình một cái.
Lúc Tiêu Chính Văn bước vào màn sương đen, xung quanh dường như có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn.
Đôi mắt phẫn uất đó cứ nhìn theo Tiêu Chính Văn đi đến một ngọn đồi nhỏ rồi mới thu lại.
Vừa chạm đất, xung quanh bùng lên ngọn lửa ma mờ mịt, dưới ánh sáng xanh, cả ngọn đồi đầy xác chết.
Nhìn những xác chết này đa phần đều là người thuộc các thế lực trong thành Minh Nguyệt.
Nhưng cái chết của bọn họ vô cùng bi thảm, dường như trước khi chết đã trải qua cảnh tượng vô cùng kinh hoàng, cho đến lúc chết, nhiều người mắt vẫn trợn tròn.
“Ai?”
Lúc Tiêu Chính Văn đang nhìn những xác chết, đằng xa đột nhiên vang lên tiếng quát.
Ngay sau đó, một đám người vây quanh Tiêu Chính Văn, sau khi người đứng đầu nhìn rõ dáng vẻ của Tiêu Chính Văn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc!
“Anh Tiêu? Sao anh lại đến đây?”
Người đàn ông đứng đầu kinh ngạc hỏi liên tục.
“Anh Tiêu?”
Nghe đến cái tên này, đám người phía sau cũng nhanh chóng vây lên nhìn.
“Các người là…”
“Tôi tên Trương Quảng, là đệ tử thân truyền của gia chủ!” người đứng đầu chắp tay chào Tiêu Chính Văn rồi tự xưng tên tuổi.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Tình hình thế nào rồi?”
Thấy vẻ mặt của đám người Trương Quảng đều trắng bệch, yếu ớt, Tiêu Chính Văn có dự cảm không lành.
“Thưa anh Tiêu, chúng tôi có bảy mươi tám người bị giam giữ trong đây, bây giờ chỉ còn lại khoảng năm mươi người chúng tôi còn sống. Những người khác thì… chỉ trách bọn học thuật không tinh thông, bị âm khí xâm nhập vào cơ thể!”
“Nếu tôi không có khí tức của rồng bảo vệ thân thể thì e rằng sẽ không được gặp anh Tiêu vào lúc này!”
Trương Quảng nói với vẻ mặt vô cùng khó coi.
Lúc này Tiêu Chính Văn mới nhận ra trên người Trương Quảng và những người khác có một tia ánh sáng vàng yếu ớt, ngăn cách lớp sương đen khỏi cơ thể của họ.
Còn những xác chết trên mặt đất, mặc dù đã chết từ lâu nhưng lớp sương đen vẫn phun ra từ bảy lỗ huyệt.
Điều này cho thấy trước đây bọn họ cũng từng bị sương đen xâm nhập cho nên mới chết ở đây.
“Còn ai khác không?”
Tiêu Chính Văn quay lại nhìn Trương Quảng, liếc nhìn đám người, xung quanh chỉ có khoảng hơn hai mươi người, theo như Trương Quảng nói, chắc hẳn còn hai ba mươi người nữa không có mặt ở đây.
“Những người khác ở nhà cũ của nhà họ Trương. Chúng tôi thật sự không còn chỗ nào để trốn nữa nên đành phải quay lại đó”.
Trương Quảng vừa nói vừa chỉ về phía nhà cũ của nhà họ Trương.
Nhìn theo hướng ngón tay của Trương Quảng, quả nhiên có ánh đèn le lói.
“Về nhà họ Trương trước rồi nói!”
Tiêu Chính Văn vừa đi vừa nhíu mày, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Đám người Trương Quảng đi phía sau Tiêu Chính Văn, không bao lâu sau đã trở về nhà họ Trương.
Sau khi đếm số lượng người, Tiêu Chính Văn lấy ra Tịnh Châu Đỉnh, cho mọi người vào trong cái đỉnh lớn, sau đó bay ra khỏi thành Minh Nguyệt.
Cả đoạn đường, không có ai chặn đường Tiêu Chính Văn, anh lao ra khỏi lớp sương đen quanh thành Minh Nguyệt.
Thấy Tiêu Chính Văn ra khỏi thành Minh Nguyệt, Tần Lương Ngọc tiến lên đón đầu tiên.
“Cậu Tiêu, nhanh vậy đã trở về rồi sao?” Tần Lương Ngọc kinh ngạc hỏi.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, lấy ra cái đỉnh lớn, đám người Trương Quảng cũng lần lượt ra ngoài.
“Trương Quảng, mọi người còn sống sao?” Trương Việt kích động chạy lên.
Tiêu Chính Văn nghiêm túc lắc đầu nói: “Không đúng, thật sự quá thuận lợi!”
Nói xong anh quay đầu lại nhìn đám người Trương Quảng vừa được anh cứu ra.
Chương 2509: Run rẩy
Thấy Tiêu Chính Văn nghiêm túc nhìn mấy người Trương Quảng, Tần Lương Ngọc ngạc nhiên nói: “Cậu Tiêu, chẳng phải họ đã an toàn rồi sao?”
Tiêu Chính Văn lắc đầu, lạnh lùng nhìn mấy người Trương Quảng, những người này chắc chắn không có sơ hở, hơn nữa dù là ngôn từ hay hành vi của họ đều cực kỳ giống người vừa gặp đại nạn không chết.
Nhưng trực giác nói cho anh biết mọi chuyện không đơn giản như thế.
Nghĩ đến đây Tiêu Chính Văn bỗng nói: “Mọi người ở lại, tôi quay lại thành Minh Nguyệt một chuyến”.
Nếu đã có vấn đề thì cách tốt nhất là đi tìm nguồn gốc của vấn đề, chỉ cần đi vào thành Minh Nguyệt lần nữa, mọi chuyện đều có thể giải thích được.
“Cái gì? Quay lại thành Minh Nguyệt?”, ngay cả Bàng Uyên ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Cậu Tiêu, nếu người đã an toàn quay về rồi thì cần gì phải mạo hiểm nữa?”, Bàng Uyên khuyên nhủ.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại không đáp lời mà bước vào không trung, cúi người đi về phía thành Minh Nguyệt lần nữa.
Hoàn toàn giống với cảnh tượng trước đó, anh giơ tay trong màn sương đen không thấy gì, rất nhiều đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đi xuyên qua từ trong màn sương.
Tiêu Chính Văn lại đáp xuống một ngọn núi nhỏ giống lần trước, thi thể dưới chân anh cũng giống như những gì vừa thấy lúc nãy.
“Ai?”
Giọng nói giống hệt vang lên từ đằng xa, Tiêu Chính Văn nhìn theo nơi phát ra giọng nói quả nhiên là Trương Quảng, vẫn là hai mươi mấy người trước đó bị ông ta dẫn theo bên cạnh nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn nhếch môi nói: “Quả nhiên”.
Mọi chuyện chỉ có một lời giải thích duy nhất, đó là ảo giác.
Khi đại chiến với Quang Minh Tôn, Tiêu Chính Văn đã từng thấy được sức mạnh của ma thuật này, thậm chí có thể cho người ta cảm giác cực kỳ chân thật nhưng mọi thứ cũng chỉ là một giấc mộng thôi.
“Cậu Tiêu, sao cậu cũng đến đây?”
“Cậu Tiêu? Sao cậu cũng đến đây?”
Trương Quảng ngạc nhiên hỏi.
“Cậu Tiêu?”
Cũng nghe được hai chữ “Cậu Tiêu” giống trước đó, người đằng sau anh cũng nhanh chóng chạy đến.
Chỉ có một điều không giống là vẻ ngạc nhiên trên gương mặt Trương Quảng nhanh chóng đổi thành vẻ vui mừng, ngay cả người đằng sau anh cũng nở nụ cười cực kỳ rạng rỡ.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn người xung quanh, đột nhiên khí tức của rồng đáng sợ ập đến, núi sông xung quanh cũng phát ra tiếng động cực lớn khiến đất đá rung chuyển.
Cả ngọn núi nhỏ bỗng chốc sụp xuống.
“Chỉ là ảo giác, làm sao có thể ngăn được tôi”.
Một giọng nói vô cùng bá đạo vang lên, tàn niệm của Hạng Vũ xuất hiện phía sau Tiêu Chính Văn.
Ngay khi Hạng Vũ xuất hiện, mọi thứ xung quanh đều biến mất.
Lúc này Tiêu Chính Văn vẫn còn ở trong màn sương đen.
Xung quanh không có một bóng người, càng không có thi thể ở khắp nơi, chỉ có một màn đêm vô tận và sự yên tĩnh chết người.
Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày.
Phải biết là trong người Tiêu Chính Văn có tim rồng Kim Long, ma thuật bình thường không thể mê hoặc được Tiêu Chính Văn mới phải, nhưng cảnh tượng lúc nãy lại xuất hiện trước mắt Tiêu Chính Văn một cách chân thật.
Điều này đủ chứng minh thành Minh Nguyệt đã không phải là thành Minh Nguyệt ban đầu nữa, nó đã trở thành một nơi đáng sợ và đầy sự kỳ lạ.
Thảo nào từ sau khi vào U Minh, Tả Bạch Đào không thể ra khỏi đó được nữa.
Dù đổi thành một người nào khác cũng sẽ rơi vào trong ảo cảnh chân thực lúc nãy chứ đừng nói là Bách Nhật một trăm năm rồi cũng không thể thoát khỏi ảo cảnh.
“Bây giờ phải làm sao?”, Tiêu Chính Văn quay sang hỏi.
“Tiếp tục”, Hạng Vũ khẽ nói.
Nếu Tiêu Chính Văn đã chọn đi vào thành Minh Nguyệt thì dĩ nhiên đã có chuẩn bị, trước đó anh đã thống nhất với Hạng Vũ sẵn rồi.
Mãi đến mười mấy phút sau, thành Minh Nguyệt thật mới hiện ra trước mắt Tiêu Chính Văn.
Trong cả thành Minh Nguyệt chỉ có ma trơi u tối, không có một tia sáng, mọi con đường chỉ toàn là thi thể, không tồn tại một chút sinh khí.
Dù mấy đám ma trơi đó lúc sáng lúc tối nhưng Tiêu Chính Văn cũng không thể nhìn rõ tình hình xung quanh, chỉ mơ hồ nhìn thấy đám người Trương Quảng đang vây quanh một đống lửa.
Ở cách họ không xa là mấy người Khổng Tề Thiên và Điền Văn cũng vây quanh lại với nhau, ngồi bên cạnh đống tro lửa sưởi ấm.
Lúc này Khổng Tề Thiên và Điền Văn đều cực kỳ nhếch nhác, mái tóc Điền Văn cũng bung xõa lung tung, gương mặt không còn vẻ hồng hào như trước nữa.
Khổng Tề Thiên cũng bị lạnh đến mức run rẩy, liên tục nghiêng người về phía đống lửa.
Mà đám người Điền Khải cũng không tốt hơn là bao, sắc mặt họ tái nhợt, nhìn xung quanh, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
“Là Tiêu Chính Văn”.
Cố Đồng là người đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chính Văn đáp xuống từ trên cao, chỉ về hướng đó tức giận nói.
Hắn vốn dĩ muốn bước lên trước nhưng lại bị Khổng Tề Thiên bên cạnh ngăn lại.
“Cậu Tiêu, đừng…”
Không để Trương Quảng kịp nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã bay đến đáp xuống trước mặt mọi người.
Chương 2510: Thành Uông Tử
Khoảnh khắc hai chân Tiêu Chính Văn chạm xuống đất, tất cả sức mạnh trong người dường như bị rút cạn, tu vi gần như bị sức mạnh nào đó giam giữ lại.
Ngoài sức mạnh vốn có của cơ thể thì không thể sử dụng chút sức lực nào được, có thể nói Tiêu Chính Văn bỗng chốc trở thành một người bình thường.
“Cậu Tiêu”.
Nói rồi Trương Quảng dẫn theo người nhà họ Trương chạy đến.
Dù sao Tiêu Chính Văn cũng vì đến cứu họ, lúc này mặc dù mọi người đều là người thường nhưng dù sao họ cũng nhiều người, ít nhiều gì cũng có thể bảo vệ Tiêu Chính Văn.
Nhưng nơi này rất lạ, hơn nữa các cấm chế với võ giả gần như đạt đến mức đáng sợ.
Dù là Tiêu Chính Văn cũng không thể làm gì được, huống gì là người khác?
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn không trung, lúc này bầu trời xám xịt như có một đốm lửa đang cháy rực, thỉnh thoảng xuất hiện những đốm lửa ánh lên dãy núi ở đằng xa khiến nó càng thêm đáng sợ.
Trên quảng trường ở trung tâm thành Minh Nguyệt xuất hiện một cánh cổng thành cao ngất, nhìn từ xa vừa u ám vừa uy nghiêm.
“Tiêu Chính Văn, nhờ ơn của cậu mà bây giờ mọi người đều bị mắc kẹt ở đây rồi”.
Sắc mặt Khổng Tề Thiên cực kỳ khó coi, chỉ có ông ta là phân thân nên vừa đáp xuống đất suýt nữa hồn bị đánh bay về thiên giới.
Sức lực kỳ lạ đó suýt nữa lấy luôn mạng của ông ta, nếu không nhờ vào cuộn trúc thượng cổ của nhà họ Khổng bảo vệ tâm mạch của ông ta thì bây giờ có lẽ cỏ trên mộ ông ta đã được mọc năm tấc rồi.
Nhưng thành Minh Nguyệt đã cách biệt hoàn toàn với thế giới, không cần bên ngoài phong tỏa thành, dù có đi cả ngày lẫn đêm, họ cũng không thể sống sót bước ra khỏi ranh giới của thành Minh Nguyệt.
Không có nguyên nhân nào khác cả, thành Minh Nguyệt quá lớn, không chỉ rộng mấy mươi ngàn dặm.
Bây giờ họ chỉ có thể đi bằng hai chân như người thường, hàng ngàn kilomet xa xôi có phải là chuyện đùa đâu.
“Trước mặt là thành Phong Đô?”
Tiêu Chính Văn quay sang nhìn Hạng Vũ nói.
“Đúng thế”.
Hạng Vũ gật đầu.
Nơi đó là thành Uổng Tử - cửa đầu tiên của thành Phong Đô.
Nhìn từ đằng xa thành Uổng Tử âm u đáng sợ, đôi khi còn vang lên tiếng khóc thê lương.
“Chúng ta vào đó sao?”, Tiêu Chính Văn lại hỏi.
“Anh điên rồi à? Một khi đi vào đó thì đừng hòng ra được. Anh xem đó là cổng thành à? Nói đến là đến, nói đi là đi”, Cố Đồng tức giận sắc mặt tái mét, lớn giọng mắng.
Tiêu Chính Văn lười phản ứng với hắn, nhìn sang phía Hạng Vũ.
Nếu phải nói ai là người hiểu rõ về Phong Đô nhất trong này thì dĩ nhiên là Hạng Vũ.
Mặc dù bây giờ ông ta chỉ là một tàn hồn nhưng ký ức sau khi chết của Hạng Vũ cũng kết nối với tàn hồn của ông ta.
“Trước mặt vừa là Phong Đô vừa là thành Uổng Tử, là cửa thành chỉ có người chết oan mới gặp được. Trong thành Uổng Tử có một bục Vọng Hương, chỉ cần đứng trước bậc thềm thì có thể nhìn thấy mọi thứ trong quá khứ đời trước của mình”.
“Thế nên người có chấp niệm quá nặng vừa bước lên bục Vọng Hương là không muốn đi khỏi đó, đây cũng là nguyên nhân họ không thể đi vào vòng luân hồi”.
“Nhưng các cậu đều không phải là người chết mà là người sống, không thể bước lên bục Vọng Hương nên phải nhờ vào hồn thân mới có thể đi vào thành Uổng Tử”.
Hạng Vũ lại nói.
Tiêu Chính Văn nhíu mày: “Ngoài thành Uổng Tử, lẽ nào không còn con đường khác sao?”
Hạng Vũ lắc đầu nói: “Địa ngục không giống trần gian, thật ra mười điện chính là mười thành phố, có bị đánh chết, có người bị đói chết, cũng có người chết trận, nhưng cho dù chết vì nguyên nhân gì đều sẽ nhìn thấy một điện tương ứng khi đi vào địa ngục”.
“Các vị đều là người sống, trước mặt các vị dĩ nhiên là thành Uổng Tử, vì bây giờ mọi người chưa chết nhưng sau một trăm ngày, mọi người cũng sẽ trở thành ma quỷ chết oan nên không có con đường thứ hai”.
Hạng Vũ nghiêm túc nói.
“Nói cách khác muốn ra khỏi đây chỉ có cách đi qua thành Uổng Tử?”, Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.
“Đúng thế, chỉ có đến thành Uổng Tử mới có thể sống sót ra ngoài, mới có thể ra khỏi thành Minh Nguyệt, việc này phải nhờ quỷ rồi”, Hạng Vũ trịnh trọng gật đầu nói.
Chương 2511: Cô lập
Nghe Hạng Vũ nói vậy, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Nhờ cậy thân quỷ?
Nhờ kiểu gì?
“Không biết phải làm sao mới có thể nhờ cậy được thân quỷ đây?”, Tiêu Chính Văn tiện miệng hỏi một câu.
“Cậu Tiêu chắc là đã từng trải nghiệm ảo cảnh vừa nãy rồi nhỉ? Đợi lát nữa, ở bên trong thành Uổng Tử sẽ có cô hồn đã chết nhiều năm, chỉ cần có được sự công nhận của đối phương thì sẽ có thể mượn quỷ khí của hắn để tiến vào thành Uổng Tử, leo lên bục Vọng Hương!”
“Thế nhưng các vị chỉ có phách, không có hồn, vậy nên sẽ bị hút vào trong bục Vọng Hương ngay khoảnh khắc đầu tiên đặt chân lên đó! Cả đời của cô hồn đó sẽ trở thành ảo cảnh trước mắt mọi người!”
“Cũng không khác gì phải trải qua một đời của người khác, nếu như trong quá trình này mà bị giết, hoặc bị bệnh chết, vậy thì thần hồn sẽ bị cưỡng ép kéo vào trong thành Uổng Tử, cũng có thể nói rằng người sống sẽ phải chết thay cho người chết!”
“Chắc là các vị hiểu ý của tôi chứ?”, Hạng Vũ nói xong còn liếc nhìn mọi người xung quanh.
Nói trắng ra thì chỉ cần không cẩn thận để chết bên trong ảo cảnh thì thật sự sẽ phải chết, không còn cơ hội để sống tiếp nữa!
Nghe xong những lời này của Hạng Vũ, sắc mặt của mấy người Khổng Tề Thiên đột nhiên trở nên trắng bệch!
Đừng nói là trải qua một đời của người khác, ngay tới việc sống lại một lần cuộc đời của chính bản thân mình cũng chưa chắc đã có thể sống tới được ngày hôm nay!
Vận mệnh luôn là thứ khó nắm bắt nhất, không ai có thể nhớ được quyết định của bản thân trong tất cả những thời điểm mấu chốt!
“Nói thì đơn giản, thế nhưng trải qua cuộc đời của người khác, biến số nhiều tới độ nào, ai có thể đảm bảo nhất định có thể sống sót trở ra!”, Điền Khải trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ oán thán.
“Sự việc tới nước này rồi, các vị e rằng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, nếu đã đến rồi thì phải đối mặt thôi, với thủ đoạn thấp hèn của các vị, có sống lại một trăm lần thì vẫn chỉ như vậy!”, Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng châm chọc.
“Anh!”
Điền Văn lập tức nổi điên, thế nhưng lại chẳng thể làm được gì Tiêu Chính Văn!
Dù gì bây giờ bọn họ cũng chỉ là người bình thường, mà về số người thì còn lâu mới bằng được nhà họ Trương, rõ ràng đang chiếm thế yếu!
Nếu như bây giờ đôi bên ra tay, nói không chừng ngay cả kẻ tiểu bối không ra dạng gì của nhà họ Trương cũng có thể cậy người đông thế mạnh mà đánh cho bọn họ văng răng khắp nền đất!
Chỉ có Cố Đồng nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt đầy nỗi thù hận, hắn nghe không hiểu những lời nói vừa xong của Hạng Vũ, cũng không muốn nghe!
“Tiêu Chính Văn, đã tới tình cảnh này rồi thì cũng không cần phải khoe khoang miệng lưỡi nhanh nhạy nữa đâu nhỉ? Thật ra chúng tôi vẫn luôn đợi cậu, muốn ra ngoài thì chưa chắc đã không có cách!”
“Có điều nếu như mọi người đều là người của Đông Vực thì không thể để mặc một mình cậu không quan tâm!”
Khổng Tề Thiên nói rồi dùng tay kéo góc áo, thở ra một màn khói trắng.
Rõ ràng, ông ta không giống với những người khác, dẫu sao ông ta cũng là truyền nhân của nhà họ Khổng, rất nhiều bí văn thượng cổ đều hiểu rõ như lòng bàn tay!
Mà ông ta cũng cố ý đợi Hạng Vũ nói xong những lời đó mới phơi bày con át chủ bài của mình.
Thật ra, so với những người khác, vấn đề khó nhằn lớn nhất bày trước mặt ông ta không phải là làm sao để ra khỏi từ trong thành Uổng Tử mà là làm sao để thoát khỏi Tiêu Chính Văn!
Ông ta vẫn luôn chờ đợi ở nơi này, còn có ý quy tụ lại với người nhà họ Trương chính là để đợi Tiêu Chính Văn!
Hơn nữa, ông ta cũng hiểu rõ trước mắt chính là thời cơ tốt nhất để ông ta trừ khử Tiêu Chính Văn, bỏ lỡ cơ hội này, muốn loại trừ Tiêu Chính Văn e rằng sẽ còn khó hơn cả lên trời!
“Ồ, nghe ý của ông Khổng thì là muốn dẫn tất cả chúng tôi cùng rời đi sao?”, Tiêu Chính Văn quan sát Khổng Tề Thiên.
“Không sai! Chỉ có điều, việc này cậu cần có chút dũng khí mới được, hơn nữa tôi có thể bảo đảm ngay cả mấy người nhà họ Trương cũng có thể cùng rời khỏi nơi này!”
Khổng Tề Thiên nói đầy tự tin.
“Nói nghe thử xem!”, Tiêu Chính Văn hỏi không chút biểu cảm.
“Thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần chúng ta tìm được cô hồn của cùng một thời đại cùng tiến vào bục Vọng Hương, vậy thì mọi người đều có thể phối hợp với nhau!”
Khổng Tề Thiên nói xong thì trên mặt cũng nở một nụ cười vô hại.
Thật ra đây chính là con đường chết mà Khổng Tề Thiên bày ra cho Tiêu Chính Văn!
Dù mọi người cùng tiến vào cùng một thời đại, Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị mấy người bọn họ cô lập hoàn toàn!
“Sao lại không phong toả nữa thế? Ban nãy không phải mấy người rất nôn nóng hay sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía giáo chủ áo đỏ.
“Tiêu Chính Văn…”
Không đợi hắn nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã giơ tay giáng một cái tát lên trên mặt hắn.
“Không phải mấy người nói phải nghĩ cho đại cục sao? Bây giờ vì cả Tây Vực, hy sinh năm người bọn họ cũng chẳng có gì to tát! Không thể vì năm người bọn họ mà trơ mắt nhìn vùng ngoài lãnh thổ máu chảy thành sông nhỉ!”
Tiêu Chính Văn lại giáng thêm một cái tát nữa xuống.
Ngay cả Nguỵ Vinh Kỳ cũng phải thầm ca ngợi thủ đoạn này của Tiêu Chính Văn!
Nếu như bây giờ ai còn dám nhắc tới hai chữ “phong tỏa”, e rằng không cần Tiêu Chính Văn phải ra tay, thủ lĩnh của mấy thế lực lớn các phương này cũng sẽ không đồng ý!
Đặc biệt bên trong còn có người nhà họ Khổng, nhà họ Không càng không thể ngồi nhìn không quan tâm!
Đừng nói là Nguỵ Vinh Kỳ, ngay cả Bàng Uyên cũng không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thủ đoạn như thế!
Thế nhưng đợi tới sau khi ông ta hoàn hồn trở lại thì trên mặt cũng lộ ra một nụ cười tán thưởng.
Chiêu này của Tiêu Chính Văn đã chặn họng mọi người!
Các khác thì không nói, Khổng Tề Thiên bị nhốt trong thành Minh Nguyệt, thế lực các phương đang có mặt, ai lại dám đắc tội với nhà họ Khổng, đòi phong tỏa thành Minh Nguyệt vào thời điểm này cơ chứ?
Chỉ cần mấy người bọn họ còn e sợ như thế, Tiêu Chính Văn vào trong cứu người, có ai còn dám nhiều lời cơ chứ?
“Ôi, xem ra tôi vẫn còn đánh giá thấp cậu thanh niên này rồi!”, nụ cười trên mặt Bàng Uyên ngày càng sâu hơn, thi thoảng còn nhìn về phía Thánh Giáo Đình và gia tộc Zesis.
Thế nhưng, vào lúc mà tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ dừng lại ở đây thì cơ thể của anh đột nhiên di chuyển tới bên cạnh Cố Đồng.
Mặc dù Cố Đồng là con trai độc nhất của Thanh Dương, thế nhưng cảnh giới của hắn lại thấp hơn so với Thanh Dương quá nhiều.
Huống hồ người mà hắn đối diện lại là Tiêu Chính Văn!
Vậy nên không để cho hắn hoàn hồn trở lại, Tiêu Chính Văn đã giơ tay nhấc hắn lên, tiện tay quăng ra, Cố Đồng giống như một viên đạn xuất nòng bay thẳng vào trong thành Minh Nguyệt!
Ngay cả ông lão của Vạn Kiếm Cốc bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng của Cố Đồng đã lọt thỏm vào trong màn sương đen kịt!
“Các vị, vì đại nghĩa thiên hạ, mau chóng phong toả thành Minh Nguyệt lại đi!”, Tiêu Chính Văn khẽ cười nói.
Lúc này, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau!
“Còn không mau phong toà thành Minh Nguyệt, lỡ như bị âm phủ giẫm đạp cả Tây Vực thì chỉ còn lại chết chóc mà thôi! Một khi thiên hạ rơi vào cảnh lầm than, các vị sao có thể yên tâm được đây?”
Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng chế nhạo.
Lúc này, tất cả mọi người đang có mặt đều đồng loạt cúi đầu không im lặng!
Một mặt, bọn họ không đắc tội được với Tiêu Chính Văn, mặt khác, thủ đoạn của Tiêu Chính Văn rõ ràng quá cao tay, ngay cả mấy người Điền Văn cũng bị ném vào trong thành Minh Nguyệt, bọn họ có là cái thá gì đâu?
Làm không tốt chọc tới Tiêu Chính Văn thì ngay cả bọn họ cũng sẽ bị quăng vào trong thành Minh Nguyệt làm bia đỡ đạn!
“Nếu như mọi người đều không muốn phong tỏa nữa thì tôi vào trong cứu người, mấy người không có ý kiến gì khác chứ?”, ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chính Văn lướt qua gương mặt của tất cả mọi người.
Sự việc tới nước này rồi, ai còn dám ngăn cản đây?
“Cậu Tiêu, thành Minh Nguyệt chỉ là một phần của âm phủ mà thôi, hơn nữa, trên mặt đất có lẽ cũng có liên kết với bên dưới lòng đất!”, lúc này, Bàng Uyên nhắc nhở một câu với biểu cảm nghiêm trọng.
“Ồ? Tướng quân Bàng, ý của ông là gì?”
Tiêu Chính Văn khẽ nhướng mày.
“Âm phủ thực ra chính là cõi âm mà dân gian thường nhắc tới, còn gọi là địa phủ! Thật ra cũng là một trong số những con đường quan trọng của luân hồi sinh tử!”
“Tôi nghe nói, thế lực bên trong địa phủ phân bố cũng hết sức phức tạp, chỉ là địa phủ bên phía Hoa Quốc chúng ta cũng đã có sự phân tách giữa núi Minh Giới và U Minh Cốc, mà bọn họ lại cùng tồn tại với Phong Đô!”
Bàng Uyên nhíu mày nói.
“Núi Minh Giới?”, Tiêu Chính Văn nghe thấy ba chữ này thì không khỏi cảm thấy hứng thú, bởi vì bên trong Thiên Sơn Thư Lục cũng có ghi chép, núi Minh Giới là một thế lực độc lập bên ngoài thế gian U Minh!
“Không sai, núi Minh Giới thực ra là do một tay thần vương Đế Tuấn sáng lập nên, thế nhưng sau khi Đế Tuấn chết, thế lực một phương này đã trở thành sự tồn tại ngang hàng với Phong Đô, không ít người tài đều gia nhập về dưới trướng của núi Minh Giới!”
“Vậy nên, nếu như là thế lực một phương này chiếm cứ thành Minh Nguyệt, e rằng muốn cứu người từ trong tay bọn họ cũng khó như lên trời!”
Bàng Uyên nhíu chặt mày, không ngừng thở dài nói.
Chương 2507: Giam giữ linh hồn
Đúng như Bàng Uyên nói, mặc dù Minh Giới không được coi là âm phủ chính thống, nhưng cũng tập hợp quá nhiều cao thủ, gần như không thể cứu người nhà họ Trương thoát khỏi tay những người này một cách an toàn.
“Hơn nữa, ngay cả âm phủ cũng không hề đơn giản, chắc cậu Tiêu từng nghe nói đến Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu rồi nhỉ?” Bàng Uyên hỏi.
Tiêu Chính Văn gật đầu, hai người họ là hắc bạch vô thường trong dân gian, sao Tiêu Chính Văn có thể không biết.
“Hai người họ và Thập Điện Phán Quan đều là cao thủ trong âm phủ, không ai có thể sánh bằng! Vì vậy chuyến đi lần này của cậu Tiêu có lẽ sẽ rất nguy hiểm!”
Ý của Bàng Uyên là ba thế lực âm phủ đều rất khó đối phó, bất kỳ thế lực nào cũng đủ sức đấu với Thiên Đạo Minh Ước!
Nếu không phải vì bất đồng giữa ba bên thì không biết bây giờ ai đang nắm giữ vùng ngoài lãnh thổ.
“Ngoài ra, bây giờ ở thành Minh Nguyệt đã bị âm phủ chiếm đóng, sương đen trong đó chính là nghiệp phong, còn gọi là nghiệp lực. Chúng ta vào thành Minh Nguyệt tương đương với việc tiến vào U Minh, vì vậy, sau khi vào thành Minh Nguyệt, chúng ta cũng phải…”
Nói đến đây, Bàng Uyên ngập ngừng, cho thấy mặc dù bây giờ Tiêu Chính Văn và Bàng Uyên vẫn là người sống, nhưng sau khi tiến vào U Minh, họ chỉ có thể xuất hiện dưới dạng thần hồn.
Nói cách khác, bọn họ cũng phải chịu sự ràng buộc của nghiệp lực U Minh, ngay cả Bàng Uyên cũng không dám xem nhẹ những gì sẽ xảy ra vào thời điểm đó.
“Ồ? Có nghĩa là âm phủ có thể kiểm soát U Minh sao?” Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
Nếu đúng như vậy thì cứu người nhà họ Trương khó như lên trời.
Có thể khống chế trời đất một phương, đồng nghĩa với việc khống chế tất cả quy tắc của thế giới. Cho dù Tiêu Chính Văn đạt đến Thiên Cảnh thì cũng không thể đánh bại đại đạo Thiên Địa.
Chỉ cần âm phủ động tay động chân đến đại đạo Thiên Địa thì ngay cả bản thân Tiêu Chính Văn cũng sẽ gặp nguy hiểm chứ đừng nói đến việc cứu người.
“Điều này có khó thể xảy ra. Chắc cậu Tiêu từng nghe nói đến Dương Giác Ai và Tả Bạch Đào rồi nhỉ. Hồi đó, để Tả Bạch Đào có thể sống tiếp, Dương Giác Ái đã đưa quần áo của mình cho Tả Bạch Đào, bản thân lại chết cóng!”
“Sau khi ông ta chết, bị Kinh Kha sỉ nhục, Tả Bạch Đào đã vào U Minh, đại chiến với Kinh Kha!”
Tiêu Chính Văn cũng từng nghe về câu chuyện này, Bát Bái Chi Giao trong dân gian Hoa Quốc cũng có nhắc đến Dương Giác Ai và Tả Bạch Đào.
“Chuyện này là thật sao?” Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.
Những câu chuyện lan truyền như vậy đa phần đều là tin đồn thất thiệt, dù sao âm phủ cũng cần thể diện.
“Đương nhiên là thật! Nhưng sau khi đánh bại Kinh Kha, ngay cả Tả Bạch Đào cũng bị bỏ lại âm phủ, không thể trở về thế gian nữa!”
Bàng Uyên khẽ thở dài.
Nếu gặp hai người họ ở âm phủ thì Bàng Uyên còn phải cung kính gọi hai người họ một tiếng tiền bối.
“Nói cách khác, âm phủ có thể giam giữ chúng ta mãi mãi?” vẻ mặt Tiêu Chính Văn nghiêm túc hơn.
“Có thể nói là vậy. Ngoài ra, âm phủ cũng không thể khống chế trời đất, dù sao đại đạo vô hình, không theo chúng sinh. Chỉ là nếu không muốn bị âm phủ giữ lại cũng không phải là không có cách, không biết cậu Tiêu từng nghe nói đến hồn phách chưa?”
Bàng Uyên nói tiếp.
Đương nhiên Tiêu Chính Văn biết con người có ba hồn bảy phách. Ba hồn là tinh khí thần.
Còn bảy phách là bảy cung bậc cảm xúc, bao gồm vui, buồn, giận dữ, lo lắng, ưu tư, sợ hãi, kinh ngạc.
Hợp lại được gọi là ba hồn bảy phách.
Nói một cách chính xác, cảm xúc của con người được điều khiển bởi bảy phách, còn ba hồn sinh ra đã có.
“Bình thường cho dù ta tiến vào âm phủ U Minh thì ba hồn sẽ ở lại thế gian, chỉ có bảy phách tiến vào âm phủ. Nhưng cứ mười ngày bảy phách sẽ suy yếu đi một phần”.
“Cho đến trăm ngày, bảy phách sẽ tan biến, đến lúc đó, ba hồn mới trở về âm phủ, đây cũng có nghĩa hồn về âm phủ!”
Bàng Uyên giải tích chi tiết.
Giam giữ linh hồn?
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nói với Bàng Uyên: “Nói vậy có nghĩa là tướng quân Bàng biết làm thế nào để giữ được ba hồn?”
“Nói khó thì khó, nói dễ thì dễ! Chỉ cần vợ của cậu Tiêu gọi tên cậu ba lần vào mỗi buổi sáng trước khi mặt trời mọc thì chân hồn có thể lưu lại ở thế gian. Nhưng… sau một trăm ngày, ba hồn chắc chắn sẽ phải về âm phủ!”
Nói đến đây, sắc mặt của Bàng Uyên càng nghiêm túc hơn.
Giống như lúc nhỏ nhiều người bị dọa sợ đến mức mất hồn. Chỉ cần người thân gọi tên nhiều lần vào nửa đêm và sáng sớm thì có thể hoàn hồn.
“Cảm ơn tướng quân Bàng!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn nói với Long Nguyệt: “Lập tức cử người thông báo cho Vy Nhan, làm theo lời tướng quân Bàng, tôi đi rồi sẽ về. Mong tướng quân Bàng giúp tôi chăm lo cho điện Thần Long!”
Chỉ cần có thể toàn thân rút lui, Tiêu Chính Văn cũng không còn gì nuối tiếc.
Chương 2508: Quá thuận lợi
“Được rồi, nhưng cậu Tiêu phải nhớ kỹ, trong vòng một trăm ngày, cậu nhất định phải trở về, cho dù có thể cứu người nhà họ Trương hay không thì cậu cũng không được ở lại!”
Dù sao bây giờ Bàng Uyên cũng đã là người nhà họ Doanh, nếu không có sự cho phép của nhà họ Doanh, thì không thể đi cùng Tiêu Chính Văn, nhưng đây cũng là ý của Tiêu Chính Văn.
Có Bàng Uyên chiếu cố, cho dù anh không ở đây thì các thế lực cũng không dám manh động, càng không dám làm khó điện Thần Long.
Tiêu Chính Văn nhìn thành Minh Nguyệt tối đen rồi bước lên hư không.
Từ trên không nhìn xuống, thành Minh Nguyệt tối đen như thung lũng, phía dưới là một bầu không khí chết chóc, không có chút sinh khí nào!
Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không thể nhìn thấy cảnh tượng bên dưới qua lớp sương mù dày đặc màu đen.
Tiêu Chính Văn cũng không do dự thêm nữa, anh bước thẳng vào thành Minh Nguyệt.
Khi bước vào làm sương đen dày đặc, Tiêu Chính Văn cảm thấy ớn lạnh.
Thật ra chỉ cần đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng, nóng lạnh sẽ không xâm nhập vào cơ thể nữa. Tiêu Chính Văn hiện giờ đã đạt đến Thiên Cảnh cấp một, cho dù ở Bắc Cực cũng không cảm thấy lạnh.
Nhưng bây giờ Tiêu Chính Văn cũng phải rùng mình một cái.
Lúc Tiêu Chính Văn bước vào màn sương đen, xung quanh dường như có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn.
Đôi mắt phẫn uất đó cứ nhìn theo Tiêu Chính Văn đi đến một ngọn đồi nhỏ rồi mới thu lại.
Vừa chạm đất, xung quanh bùng lên ngọn lửa ma mờ mịt, dưới ánh sáng xanh, cả ngọn đồi đầy xác chết.
Nhìn những xác chết này đa phần đều là người thuộc các thế lực trong thành Minh Nguyệt.
Nhưng cái chết của bọn họ vô cùng bi thảm, dường như trước khi chết đã trải qua cảnh tượng vô cùng kinh hoàng, cho đến lúc chết, nhiều người mắt vẫn trợn tròn.
“Ai?”
Lúc Tiêu Chính Văn đang nhìn những xác chết, đằng xa đột nhiên vang lên tiếng quát.
Ngay sau đó, một đám người vây quanh Tiêu Chính Văn, sau khi người đứng đầu nhìn rõ dáng vẻ của Tiêu Chính Văn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc!
“Anh Tiêu? Sao anh lại đến đây?”
Người đàn ông đứng đầu kinh ngạc hỏi liên tục.
“Anh Tiêu?”
Nghe đến cái tên này, đám người phía sau cũng nhanh chóng vây lên nhìn.
“Các người là…”
“Tôi tên Trương Quảng, là đệ tử thân truyền của gia chủ!” người đứng đầu chắp tay chào Tiêu Chính Văn rồi tự xưng tên tuổi.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Tình hình thế nào rồi?”
Thấy vẻ mặt của đám người Trương Quảng đều trắng bệch, yếu ớt, Tiêu Chính Văn có dự cảm không lành.
“Thưa anh Tiêu, chúng tôi có bảy mươi tám người bị giam giữ trong đây, bây giờ chỉ còn lại khoảng năm mươi người chúng tôi còn sống. Những người khác thì… chỉ trách bọn học thuật không tinh thông, bị âm khí xâm nhập vào cơ thể!”
“Nếu tôi không có khí tức của rồng bảo vệ thân thể thì e rằng sẽ không được gặp anh Tiêu vào lúc này!”
Trương Quảng nói với vẻ mặt vô cùng khó coi.
Lúc này Tiêu Chính Văn mới nhận ra trên người Trương Quảng và những người khác có một tia ánh sáng vàng yếu ớt, ngăn cách lớp sương đen khỏi cơ thể của họ.
Còn những xác chết trên mặt đất, mặc dù đã chết từ lâu nhưng lớp sương đen vẫn phun ra từ bảy lỗ huyệt.
Điều này cho thấy trước đây bọn họ cũng từng bị sương đen xâm nhập cho nên mới chết ở đây.
“Còn ai khác không?”
Tiêu Chính Văn quay lại nhìn Trương Quảng, liếc nhìn đám người, xung quanh chỉ có khoảng hơn hai mươi người, theo như Trương Quảng nói, chắc hẳn còn hai ba mươi người nữa không có mặt ở đây.
“Những người khác ở nhà cũ của nhà họ Trương. Chúng tôi thật sự không còn chỗ nào để trốn nữa nên đành phải quay lại đó”.
Trương Quảng vừa nói vừa chỉ về phía nhà cũ của nhà họ Trương.
Nhìn theo hướng ngón tay của Trương Quảng, quả nhiên có ánh đèn le lói.
“Về nhà họ Trương trước rồi nói!”
Tiêu Chính Văn vừa đi vừa nhíu mày, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Đám người Trương Quảng đi phía sau Tiêu Chính Văn, không bao lâu sau đã trở về nhà họ Trương.
Sau khi đếm số lượng người, Tiêu Chính Văn lấy ra Tịnh Châu Đỉnh, cho mọi người vào trong cái đỉnh lớn, sau đó bay ra khỏi thành Minh Nguyệt.
Cả đoạn đường, không có ai chặn đường Tiêu Chính Văn, anh lao ra khỏi lớp sương đen quanh thành Minh Nguyệt.
Thấy Tiêu Chính Văn ra khỏi thành Minh Nguyệt, Tần Lương Ngọc tiến lên đón đầu tiên.
“Cậu Tiêu, nhanh vậy đã trở về rồi sao?” Tần Lương Ngọc kinh ngạc hỏi.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, lấy ra cái đỉnh lớn, đám người Trương Quảng cũng lần lượt ra ngoài.
“Trương Quảng, mọi người còn sống sao?” Trương Việt kích động chạy lên.
Tiêu Chính Văn nghiêm túc lắc đầu nói: “Không đúng, thật sự quá thuận lợi!”
Nói xong anh quay đầu lại nhìn đám người Trương Quảng vừa được anh cứu ra.
Chương 2509: Run rẩy
Thấy Tiêu Chính Văn nghiêm túc nhìn mấy người Trương Quảng, Tần Lương Ngọc ngạc nhiên nói: “Cậu Tiêu, chẳng phải họ đã an toàn rồi sao?”
Tiêu Chính Văn lắc đầu, lạnh lùng nhìn mấy người Trương Quảng, những người này chắc chắn không có sơ hở, hơn nữa dù là ngôn từ hay hành vi của họ đều cực kỳ giống người vừa gặp đại nạn không chết.
Nhưng trực giác nói cho anh biết mọi chuyện không đơn giản như thế.
Nghĩ đến đây Tiêu Chính Văn bỗng nói: “Mọi người ở lại, tôi quay lại thành Minh Nguyệt một chuyến”.
Nếu đã có vấn đề thì cách tốt nhất là đi tìm nguồn gốc của vấn đề, chỉ cần đi vào thành Minh Nguyệt lần nữa, mọi chuyện đều có thể giải thích được.
“Cái gì? Quay lại thành Minh Nguyệt?”, ngay cả Bàng Uyên ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Cậu Tiêu, nếu người đã an toàn quay về rồi thì cần gì phải mạo hiểm nữa?”, Bàng Uyên khuyên nhủ.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại không đáp lời mà bước vào không trung, cúi người đi về phía thành Minh Nguyệt lần nữa.
Hoàn toàn giống với cảnh tượng trước đó, anh giơ tay trong màn sương đen không thấy gì, rất nhiều đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đi xuyên qua từ trong màn sương.
Tiêu Chính Văn lại đáp xuống một ngọn núi nhỏ giống lần trước, thi thể dưới chân anh cũng giống như những gì vừa thấy lúc nãy.
“Ai?”
Giọng nói giống hệt vang lên từ đằng xa, Tiêu Chính Văn nhìn theo nơi phát ra giọng nói quả nhiên là Trương Quảng, vẫn là hai mươi mấy người trước đó bị ông ta dẫn theo bên cạnh nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn nhếch môi nói: “Quả nhiên”.
Mọi chuyện chỉ có một lời giải thích duy nhất, đó là ảo giác.
Khi đại chiến với Quang Minh Tôn, Tiêu Chính Văn đã từng thấy được sức mạnh của ma thuật này, thậm chí có thể cho người ta cảm giác cực kỳ chân thật nhưng mọi thứ cũng chỉ là một giấc mộng thôi.
“Cậu Tiêu, sao cậu cũng đến đây?”
“Cậu Tiêu? Sao cậu cũng đến đây?”
Trương Quảng ngạc nhiên hỏi.
“Cậu Tiêu?”
Cũng nghe được hai chữ “Cậu Tiêu” giống trước đó, người đằng sau anh cũng nhanh chóng chạy đến.
Chỉ có một điều không giống là vẻ ngạc nhiên trên gương mặt Trương Quảng nhanh chóng đổi thành vẻ vui mừng, ngay cả người đằng sau anh cũng nở nụ cười cực kỳ rạng rỡ.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn người xung quanh, đột nhiên khí tức của rồng đáng sợ ập đến, núi sông xung quanh cũng phát ra tiếng động cực lớn khiến đất đá rung chuyển.
Cả ngọn núi nhỏ bỗng chốc sụp xuống.
“Chỉ là ảo giác, làm sao có thể ngăn được tôi”.
Một giọng nói vô cùng bá đạo vang lên, tàn niệm của Hạng Vũ xuất hiện phía sau Tiêu Chính Văn.
Ngay khi Hạng Vũ xuất hiện, mọi thứ xung quanh đều biến mất.
Lúc này Tiêu Chính Văn vẫn còn ở trong màn sương đen.
Xung quanh không có một bóng người, càng không có thi thể ở khắp nơi, chỉ có một màn đêm vô tận và sự yên tĩnh chết người.
Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày.
Phải biết là trong người Tiêu Chính Văn có tim rồng Kim Long, ma thuật bình thường không thể mê hoặc được Tiêu Chính Văn mới phải, nhưng cảnh tượng lúc nãy lại xuất hiện trước mắt Tiêu Chính Văn một cách chân thật.
Điều này đủ chứng minh thành Minh Nguyệt đã không phải là thành Minh Nguyệt ban đầu nữa, nó đã trở thành một nơi đáng sợ và đầy sự kỳ lạ.
Thảo nào từ sau khi vào U Minh, Tả Bạch Đào không thể ra khỏi đó được nữa.
Dù đổi thành một người nào khác cũng sẽ rơi vào trong ảo cảnh chân thực lúc nãy chứ đừng nói là Bách Nhật một trăm năm rồi cũng không thể thoát khỏi ảo cảnh.
“Bây giờ phải làm sao?”, Tiêu Chính Văn quay sang hỏi.
“Tiếp tục”, Hạng Vũ khẽ nói.
Nếu Tiêu Chính Văn đã chọn đi vào thành Minh Nguyệt thì dĩ nhiên đã có chuẩn bị, trước đó anh đã thống nhất với Hạng Vũ sẵn rồi.
Mãi đến mười mấy phút sau, thành Minh Nguyệt thật mới hiện ra trước mắt Tiêu Chính Văn.
Trong cả thành Minh Nguyệt chỉ có ma trơi u tối, không có một tia sáng, mọi con đường chỉ toàn là thi thể, không tồn tại một chút sinh khí.
Dù mấy đám ma trơi đó lúc sáng lúc tối nhưng Tiêu Chính Văn cũng không thể nhìn rõ tình hình xung quanh, chỉ mơ hồ nhìn thấy đám người Trương Quảng đang vây quanh một đống lửa.
Ở cách họ không xa là mấy người Khổng Tề Thiên và Điền Văn cũng vây quanh lại với nhau, ngồi bên cạnh đống tro lửa sưởi ấm.
Lúc này Khổng Tề Thiên và Điền Văn đều cực kỳ nhếch nhác, mái tóc Điền Văn cũng bung xõa lung tung, gương mặt không còn vẻ hồng hào như trước nữa.
Khổng Tề Thiên cũng bị lạnh đến mức run rẩy, liên tục nghiêng người về phía đống lửa.
Mà đám người Điền Khải cũng không tốt hơn là bao, sắc mặt họ tái nhợt, nhìn xung quanh, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
“Là Tiêu Chính Văn”.
Cố Đồng là người đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chính Văn đáp xuống từ trên cao, chỉ về hướng đó tức giận nói.
Hắn vốn dĩ muốn bước lên trước nhưng lại bị Khổng Tề Thiên bên cạnh ngăn lại.
“Cậu Tiêu, đừng…”
Không để Trương Quảng kịp nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã bay đến đáp xuống trước mặt mọi người.
Chương 2510: Thành Uông Tử
Khoảnh khắc hai chân Tiêu Chính Văn chạm xuống đất, tất cả sức mạnh trong người dường như bị rút cạn, tu vi gần như bị sức mạnh nào đó giam giữ lại.
Ngoài sức mạnh vốn có của cơ thể thì không thể sử dụng chút sức lực nào được, có thể nói Tiêu Chính Văn bỗng chốc trở thành một người bình thường.
“Cậu Tiêu”.
Nói rồi Trương Quảng dẫn theo người nhà họ Trương chạy đến.
Dù sao Tiêu Chính Văn cũng vì đến cứu họ, lúc này mặc dù mọi người đều là người thường nhưng dù sao họ cũng nhiều người, ít nhiều gì cũng có thể bảo vệ Tiêu Chính Văn.
Nhưng nơi này rất lạ, hơn nữa các cấm chế với võ giả gần như đạt đến mức đáng sợ.
Dù là Tiêu Chính Văn cũng không thể làm gì được, huống gì là người khác?
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn không trung, lúc này bầu trời xám xịt như có một đốm lửa đang cháy rực, thỉnh thoảng xuất hiện những đốm lửa ánh lên dãy núi ở đằng xa khiến nó càng thêm đáng sợ.
Trên quảng trường ở trung tâm thành Minh Nguyệt xuất hiện một cánh cổng thành cao ngất, nhìn từ xa vừa u ám vừa uy nghiêm.
“Tiêu Chính Văn, nhờ ơn của cậu mà bây giờ mọi người đều bị mắc kẹt ở đây rồi”.
Sắc mặt Khổng Tề Thiên cực kỳ khó coi, chỉ có ông ta là phân thân nên vừa đáp xuống đất suýt nữa hồn bị đánh bay về thiên giới.
Sức lực kỳ lạ đó suýt nữa lấy luôn mạng của ông ta, nếu không nhờ vào cuộn trúc thượng cổ của nhà họ Khổng bảo vệ tâm mạch của ông ta thì bây giờ có lẽ cỏ trên mộ ông ta đã được mọc năm tấc rồi.
Nhưng thành Minh Nguyệt đã cách biệt hoàn toàn với thế giới, không cần bên ngoài phong tỏa thành, dù có đi cả ngày lẫn đêm, họ cũng không thể sống sót bước ra khỏi ranh giới của thành Minh Nguyệt.
Không có nguyên nhân nào khác cả, thành Minh Nguyệt quá lớn, không chỉ rộng mấy mươi ngàn dặm.
Bây giờ họ chỉ có thể đi bằng hai chân như người thường, hàng ngàn kilomet xa xôi có phải là chuyện đùa đâu.
“Trước mặt là thành Phong Đô?”
Tiêu Chính Văn quay sang nhìn Hạng Vũ nói.
“Đúng thế”.
Hạng Vũ gật đầu.
Nơi đó là thành Uổng Tử - cửa đầu tiên của thành Phong Đô.
Nhìn từ đằng xa thành Uổng Tử âm u đáng sợ, đôi khi còn vang lên tiếng khóc thê lương.
“Chúng ta vào đó sao?”, Tiêu Chính Văn lại hỏi.
“Anh điên rồi à? Một khi đi vào đó thì đừng hòng ra được. Anh xem đó là cổng thành à? Nói đến là đến, nói đi là đi”, Cố Đồng tức giận sắc mặt tái mét, lớn giọng mắng.
Tiêu Chính Văn lười phản ứng với hắn, nhìn sang phía Hạng Vũ.
Nếu phải nói ai là người hiểu rõ về Phong Đô nhất trong này thì dĩ nhiên là Hạng Vũ.
Mặc dù bây giờ ông ta chỉ là một tàn hồn nhưng ký ức sau khi chết của Hạng Vũ cũng kết nối với tàn hồn của ông ta.
“Trước mặt vừa là Phong Đô vừa là thành Uổng Tử, là cửa thành chỉ có người chết oan mới gặp được. Trong thành Uổng Tử có một bục Vọng Hương, chỉ cần đứng trước bậc thềm thì có thể nhìn thấy mọi thứ trong quá khứ đời trước của mình”.
“Thế nên người có chấp niệm quá nặng vừa bước lên bục Vọng Hương là không muốn đi khỏi đó, đây cũng là nguyên nhân họ không thể đi vào vòng luân hồi”.
“Nhưng các cậu đều không phải là người chết mà là người sống, không thể bước lên bục Vọng Hương nên phải nhờ vào hồn thân mới có thể đi vào thành Uổng Tử”.
Hạng Vũ lại nói.
Tiêu Chính Văn nhíu mày: “Ngoài thành Uổng Tử, lẽ nào không còn con đường khác sao?”
Hạng Vũ lắc đầu nói: “Địa ngục không giống trần gian, thật ra mười điện chính là mười thành phố, có bị đánh chết, có người bị đói chết, cũng có người chết trận, nhưng cho dù chết vì nguyên nhân gì đều sẽ nhìn thấy một điện tương ứng khi đi vào địa ngục”.
“Các vị đều là người sống, trước mặt các vị dĩ nhiên là thành Uổng Tử, vì bây giờ mọi người chưa chết nhưng sau một trăm ngày, mọi người cũng sẽ trở thành ma quỷ chết oan nên không có con đường thứ hai”.
Hạng Vũ nghiêm túc nói.
“Nói cách khác muốn ra khỏi đây chỉ có cách đi qua thành Uổng Tử?”, Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.
“Đúng thế, chỉ có đến thành Uổng Tử mới có thể sống sót ra ngoài, mới có thể ra khỏi thành Minh Nguyệt, việc này phải nhờ quỷ rồi”, Hạng Vũ trịnh trọng gật đầu nói.
Chương 2511: Cô lập
Nghe Hạng Vũ nói vậy, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Nhờ cậy thân quỷ?
Nhờ kiểu gì?
“Không biết phải làm sao mới có thể nhờ cậy được thân quỷ đây?”, Tiêu Chính Văn tiện miệng hỏi một câu.
“Cậu Tiêu chắc là đã từng trải nghiệm ảo cảnh vừa nãy rồi nhỉ? Đợi lát nữa, ở bên trong thành Uổng Tử sẽ có cô hồn đã chết nhiều năm, chỉ cần có được sự công nhận của đối phương thì sẽ có thể mượn quỷ khí của hắn để tiến vào thành Uổng Tử, leo lên bục Vọng Hương!”
“Thế nhưng các vị chỉ có phách, không có hồn, vậy nên sẽ bị hút vào trong bục Vọng Hương ngay khoảnh khắc đầu tiên đặt chân lên đó! Cả đời của cô hồn đó sẽ trở thành ảo cảnh trước mắt mọi người!”
“Cũng không khác gì phải trải qua một đời của người khác, nếu như trong quá trình này mà bị giết, hoặc bị bệnh chết, vậy thì thần hồn sẽ bị cưỡng ép kéo vào trong thành Uổng Tử, cũng có thể nói rằng người sống sẽ phải chết thay cho người chết!”
“Chắc là các vị hiểu ý của tôi chứ?”, Hạng Vũ nói xong còn liếc nhìn mọi người xung quanh.
Nói trắng ra thì chỉ cần không cẩn thận để chết bên trong ảo cảnh thì thật sự sẽ phải chết, không còn cơ hội để sống tiếp nữa!
Nghe xong những lời này của Hạng Vũ, sắc mặt của mấy người Khổng Tề Thiên đột nhiên trở nên trắng bệch!
Đừng nói là trải qua một đời của người khác, ngay tới việc sống lại một lần cuộc đời của chính bản thân mình cũng chưa chắc đã có thể sống tới được ngày hôm nay!
Vận mệnh luôn là thứ khó nắm bắt nhất, không ai có thể nhớ được quyết định của bản thân trong tất cả những thời điểm mấu chốt!
“Nói thì đơn giản, thế nhưng trải qua cuộc đời của người khác, biến số nhiều tới độ nào, ai có thể đảm bảo nhất định có thể sống sót trở ra!”, Điền Khải trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ oán thán.
“Sự việc tới nước này rồi, các vị e rằng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, nếu đã đến rồi thì phải đối mặt thôi, với thủ đoạn thấp hèn của các vị, có sống lại một trăm lần thì vẫn chỉ như vậy!”, Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng châm chọc.
“Anh!”
Điền Văn lập tức nổi điên, thế nhưng lại chẳng thể làm được gì Tiêu Chính Văn!
Dù gì bây giờ bọn họ cũng chỉ là người bình thường, mà về số người thì còn lâu mới bằng được nhà họ Trương, rõ ràng đang chiếm thế yếu!
Nếu như bây giờ đôi bên ra tay, nói không chừng ngay cả kẻ tiểu bối không ra dạng gì của nhà họ Trương cũng có thể cậy người đông thế mạnh mà đánh cho bọn họ văng răng khắp nền đất!
Chỉ có Cố Đồng nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt đầy nỗi thù hận, hắn nghe không hiểu những lời nói vừa xong của Hạng Vũ, cũng không muốn nghe!
“Tiêu Chính Văn, đã tới tình cảnh này rồi thì cũng không cần phải khoe khoang miệng lưỡi nhanh nhạy nữa đâu nhỉ? Thật ra chúng tôi vẫn luôn đợi cậu, muốn ra ngoài thì chưa chắc đã không có cách!”
“Có điều nếu như mọi người đều là người của Đông Vực thì không thể để mặc một mình cậu không quan tâm!”
Khổng Tề Thiên nói rồi dùng tay kéo góc áo, thở ra một màn khói trắng.
Rõ ràng, ông ta không giống với những người khác, dẫu sao ông ta cũng là truyền nhân của nhà họ Khổng, rất nhiều bí văn thượng cổ đều hiểu rõ như lòng bàn tay!
Mà ông ta cũng cố ý đợi Hạng Vũ nói xong những lời đó mới phơi bày con át chủ bài của mình.
Thật ra, so với những người khác, vấn đề khó nhằn lớn nhất bày trước mặt ông ta không phải là làm sao để ra khỏi từ trong thành Uổng Tử mà là làm sao để thoát khỏi Tiêu Chính Văn!
Ông ta vẫn luôn chờ đợi ở nơi này, còn có ý quy tụ lại với người nhà họ Trương chính là để đợi Tiêu Chính Văn!
Hơn nữa, ông ta cũng hiểu rõ trước mắt chính là thời cơ tốt nhất để ông ta trừ khử Tiêu Chính Văn, bỏ lỡ cơ hội này, muốn loại trừ Tiêu Chính Văn e rằng sẽ còn khó hơn cả lên trời!
“Ồ, nghe ý của ông Khổng thì là muốn dẫn tất cả chúng tôi cùng rời đi sao?”, Tiêu Chính Văn quan sát Khổng Tề Thiên.
“Không sai! Chỉ có điều, việc này cậu cần có chút dũng khí mới được, hơn nữa tôi có thể bảo đảm ngay cả mấy người nhà họ Trương cũng có thể cùng rời khỏi nơi này!”
Khổng Tề Thiên nói đầy tự tin.
“Nói nghe thử xem!”, Tiêu Chính Văn hỏi không chút biểu cảm.
“Thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần chúng ta tìm được cô hồn của cùng một thời đại cùng tiến vào bục Vọng Hương, vậy thì mọi người đều có thể phối hợp với nhau!”
Khổng Tề Thiên nói xong thì trên mặt cũng nở một nụ cười vô hại.
Thật ra đây chính là con đường chết mà Khổng Tề Thiên bày ra cho Tiêu Chính Văn!
Dù mọi người cùng tiến vào cùng một thời đại, Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị mấy người bọn họ cô lập hoàn toàn!