Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2576-2580
Chương 2576: Lương tâm bán được bao nhiêu một cân?
Sở dĩ bọn họ bắt tay hợp tác với nhau, thật ra chỉ vì lợi ích mà thôi.
Ngay cả giữa Khổng Tề Thiên và hai anh em Điền Văn đều có mâu thuẫn không thể hòa giải, huống hồ Errdogan và Caseus không nằm trong thế lực của nhà họ Khổng.
“Đương nhiên rồi, nhà họ Khổng chúng tôi chỉ nhằm vào Tiêu Chính Văn và điện Thần Long do một tay hắn gây dựng”, Khổng Tề Thiên nãy giờ vẫn luôn im lặng, lúc này mới nói lời chính nghĩa.
Nhưng với nhân phẩm đê hèn của nhà họ Khổng, ông ta càng nói như vậy, trên mặt Errdogan và Caseus càng thêm vẻ nghi ngờ.
“Hai vị có thể yên tâm, nhà họ Khổng chúng tôi sẽ không bao giờ có những hành động thái quá trước khi mọi chuyện được làm rõ ràng phải trái, huống hồ, cùng lúc đắc tội với hai nhà các cậu cũng cực kỳ bất lợi với nhà họ Khổng chúng tôi!”, Khổng Tề Thiên lại giải thích lần nữa.
“Được rồi, nếu ông Khổng đã nói vậy thì chúng tôi đương nhiên sẽ cố gắng hết sức giúp các người diệt trừ đám người Tần Lương Ngọc. Đến lúc cần thiết, chúng tôi thậm chí có thể đích thân ra trận, giúp hai vị lấy đầu bọn chúng!”
Caseus quay đầu nhìn về phía hai anh em Điền Văn, rồi nói.
“Nhưng theo cách nói của Hoa Quốc các người, mọi việc đều phải có qua có lại mới toại lòng nhau”, Errdogan quét mắt nhìn về phía đám người Điền Văn.
“Cho dù thế nào cũng không thể giao Đế Khư cho các người, nếu không, tôi giải thích với các quốc gia Đông Vực thế nào đây? Cho dù bán nước, cũng phải bán trong bóng tối, bằng không, sao có thể lãnh đạo toàn bộ Đông Vực?”, Điền Văn đanh mặt nói.
Cho dù bản thân không còn sống được bao lâu, cũng tuyệt đối không được hủy hoại thanh danh của nước Tề, càng không thể để thiên hạ nhìn thấy bộ mặt thật của nhà họ Khổng!
Nếu không, họ sẽ trở thành tội đồ trong gia tộc, cho dù có xuống âm tào địa phủ, cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với tổ tiên.
“Ý của các người là chúng tôi ra tay giết người thay, mà các người lại không muốn bỏ ra bất cứ thứ gì à?”, Caseus tỏ vẻ bất mãn, lạnh lùng chất vấn.
“Không, đương nhiên chúng tôi sẽ đưa, theo tôi được biết, Thánh Giáo của các người không phải rất coi trọng nguyện lực sao? chúng tôi có thể tặng nguyện lực của Hoa Quốc cho các người!”, Điền Văn hờ hững nói.
“Nực cười! Các người tặng nguyện lực cho chúng tôi ư?”, Errdogan thấy hơi chướng tai.
Điền Văn thực sự cho rằng họ là những kẻ ngốc sao?
Toàn bộ Hoa Quốc đều coi trọng Đạo gia, ai sẽ tín ngưỡng cái gọi là thần của bọn họ chứ?
“Còn không đơn giản sao? Cứ truyền nó lại cho những tông môn nhỏ, động tay chân một chút, thêm vào trận phổ những thứ mà các người gọi là thượng đế. Thế hệ trẻ căn bản không thể nhìn ra bất kỳ manh mối nào cả đâu!”
“Cũng giống như trong sách từng viết, kẻ thù giết cha được miêu tả thành một người tài đức vẹn toàn, không khó để đứa trẻ nhận giặc làm cha!"
Khổng Tề Thiên nói đến đây, nở một nụ cười tự mãn.
Đây chính sở trường của nhà họ Khổng, ngay từ khi Khổng Khưu viết nên trang sách đó thì nhà họ Khổng đã quá am hiểu chuyện này.
Nghe Khổng Tề Thiên nói vậy, ánh mắt của Errdogan và Caseus không khỏi bừng sáng!
“Theo như thành ý của ba vị, chúng tôi cũng bằng lòng đưa ra một phần đại lễ! Nhà Nho không phải rất để ý đến thanh danh sao? Thế này đi, thuộc hạ của chúng tôi sẽ giết Tần Lương Ngọc, sau đó các người lại trở tay giết thuộc hạ của chúng tôi để báo thù bà ta!”
“Như vậy, toàn bộ thế gia ở Đông Vực đều sẽ ca ngợi công đức của các người!”
Caseus ngưỡng mặt cười to.
Thuộc hạ đối với bọn họ rất quan trọng, nhưng so với nguyện lực lấy không hết, dùng không cạn mà nói thì tính mạng của mấy thuộc hạ không đáng giá nhắc tới!
“Quả nhiên rất thẳng thắn!”, Điền Văn mỉm cười nham hiểm, trên mặt cũng lần nữa hiện ra vẻ hào hứng.
“Lương tâm của các người thực sự không đau đớn khi làm vậy sao?”, Errdogan liếc xéo Caseus và Khổng Tề Thiên.
Một người phản bội đất nước của mình, người kia lại dứt khoát quyết đoán bán đứng thuộc hạ của mình giống như ném đống rác rưởi!
“Lương tâm? Lương tâm bán được bao nhiêu một cân?”
“Hơn nữa, vùng ngoài lãnh thổ vốn dĩ là nơi cá lớn nuốt cá bé, ai có nắm đấm mạnh thì có thể chi phối sự sống và cái chết của người khác!”
Khổng Tề Thiên nâng ly rượu lên, ngưỡng mặt cười lớn.
Chương 2577: Bỗng nhiên tỉnh ngộ
Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng nhận được tin từ Võ Anh Hào rằng cái chết của Đế Tuấn năm đó cũng có liên quan mật thiết đến âm phủ.
Mà kẻ khởi xướng đằng sau là Minh Hà.
“Cái gì? Cái chết của Đế Tuấn có liên quan đến Minh Hà ư?” nghe vậy, Tiêu Chính Văn vô cùng bất ngờ.
Đế Tuấn là một nhân vật đỉnh cao được ghi chép trong lịch sử Hoa Quốc.
Khi đó, ông ta dẫn dắt Hoa Quốc, vùng lên giữa các nền văn minh, thậm chí còn lập nên cái gọi là Tiên Cảnh.
Có thể nói, vào thời kỳ hoàng kim của Đế Tuấn, Hoa Quốc đã từng càn quét thiên hạ.
Bất cứ nền văn minh cổ đại nào khi nhắc đến Đế Tuấn đều tràn đầy sự tôn kính và sợ hãi, thậm chí vùng đất Hoa Quốc còn được mọi nền văn minh cổ đại coi là thánh địa của loài người!
Nhưng nhân vật anh dũng có thể lãnh đạo thiên thu vạn đại này lại bị Minh Hà và âm phủ liên thủ bày mưu tính kế.
“Thực ra chuyện này đã từng được đồn đại từ ngàn năm trước, nhưng các bên đều coi những tin đồn này là giả!”
“Thật không ngờ, Đế Tuấn lại thật sự chết dưới tay Minh Hà!” ngay cả Bàng Đức cũng phải thở dài.
Cả nhà họ Hạng, nhà họ Doanh, thậm chí là nhà họ Cơ của Chu Vương Thất đều là dòng dõi của Đế Tuấn. Nhưng về sau, Đế Tuấn trúng kế của Cơ Phát, cho nên mới dần trở nên xa cách.
Nhưng bây giờ xem ra năm đó không chỉ có Võ Vương Cơ Phát âm mưu chống lại Đế Tuấn, mà còn có Minh Hà và âm phủ.
Nói cách khác, Cơ Phát được người đời ca tụng công đức, nhưng thực chất lại là kẻ phản bội, không chỉ bán đứng Đế Tuấn mà còn giúp đỡ Minh Hà hãm hại Đế Tuấn.
“Thực ra sau trận quyết chiến với một vị cao thủ vùng ngoài vũ trụ, Đế Tuấn đã bị nội thương”.
“Sau đó, lại bị vài cao thủ của Chu Vương Thất bao vây tấn công. Mặc dù trong trận chiến đó, Đế Tuấn đã thắng một cách bi thảm, nhưng ông ta cũng bị Tơ U Minh đả thương!”
Kể từ đó, vết thương của Đế Tuấn ngày càng trở nên nghiêm trọng, dần dần, ông ta cũng mất đi quyền thống trị của mình đối với Thần Tộc, tức là các tộc cổ đại của Hoa Quốc!
Từ đó, Đế Tuấn mới chính thức bị truất ngôi Thần Vương.
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn thở dài.
Thực ra từ hàng chục nghìn năm trước, vùng ngoài vũ trụ đã có một trận chiến lớn với địa cầu, cả Thủy Thần Cộng Công và Hỏa Thần Chúc Dung đều đã bỏ mạng trong trận chiến này.
Nếu vùng ngoài vũ trụ thắng trong trận chiến đó, thì loài người trên địa cầu đều sẽ trở thành nô lệ cho vùng ngoài vũ trụ.
Thậm chí có thể trở thành chất dinh dưỡng cho các cao thủ ở vùng ngoài vũ trụ.
Chính sự xuất thế của Đế Tuấn đã ngăn vùng ngoài vũ trụ với địa cầu, khiến các thế lực ở vùng ngoài vũ trụ vẫn chưa thể chạm vào địa cầu cho đến tận ngày hôm nay.
Nhưng công lao của ông ta đã bị Khổng Khưu xóa hoàn toàn khỏi sử sách, rất nhiều sự tích của Đế Tuấn đều được đứng tên Võ Vương Cơ Phát và Văn Vương.
Kể từ đó, ngay cả con cháu Hoa Quốc cũng không còn nhớ đến một nhân vật vĩ đại như Đế Tuấn nữa, mà thay vào đó là tôn thờ Võ Vương Cơ Phát.
Nghe Bàng Đức kể lại, Tiêu Chính Văn liên tục gật đầu, chẳng trách nhà họ Võ luôn đối đầu với nhà họ Khổng.
“Lúc đó ông ta đã bị thương nặng, sao có thể trấn áp các cao thủ bên cạnh Võ Vương!”
Nói cho cùng, Đế Vương mang danh Thần Vương, người dám khiêu chiến với Thần Vương chắc chắn không phải kẻ nhàn rỗi.
Vì vậy, Tiêu Chính Văn mới hỏi những nghi ngờ trong lòng mình.
“Thực ra, lý do Đế Tuấn có thể giành chiến thắng, cuối cùng phải kể đến một người khác, đó là Hạo Thiên Sáng Thế!” Bàng Đức nói tiếp.
“Hạo Thiên Sáng Thế? Chẳng phải ông ta là người Âu Lục sao?” Tiêu Chính Văn hỏi.
Tiêu Chính Văn đã tìm hiểu về một số bí mật thời cổ đại trong Thiên Sơn Thư Lục.
Âu Lục thời xưa luôn bị Hoa Quốc coi như trâu ngựa, nuôi để lấy sức lao động. Có thể nói Hoa Quốc chưa từng coi người Âu Lục như đồng loại, vì vậy mới lấy tên những loài dã thú thời xưa đặt tên cho bọn họ.
Nói cách khác, người Âu Lục trong mắt người Hoa Quốc lúc bấy giờ chỉ là súc vật chứ không phải con người.
“Thực ra Hạo Thiên Sáng Thế không phải người Âu Lục, mà là con cháu Hoa Quốc. Nhưng tổ tiên của ông ta không phải Cơ Thị hay Hạ Vũ, mà là Viêm Đế!”
“Ông ta sinh ra trong nhất tộc Thái Hạo, là con nối dõi của tổ sư Hạo Thiên ở Hoa Quốc!”
Bàng Đức đương nhiên biết rất rõ về những chuyện thời cổ đại.
“Ông ta là người của nhất tộc Thái Hạo?” nghe vậy, Tiêu Chính Văn bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Đây là lý do vì sao trụ sở chính của phái Quang Minh ở Âu Lục, nhưng Hạo Thiên Sáng Thế lại luôn âm thầm giúp đỡ Long Tộc.
Còn thu nhận Tiêu Long - ông nội của Tiêu Chính Văn vào phái Quang Minh.
Thậm chí khi Tiêu Chính Văn suýt san bằng Âu Lục vài lần, nhưng phái Quang Minh và Hạo Thiên Sáng Thế cũng gần như không có phản ứng gì, thậm chí còn có vẻ vui mừng.
Chương 2578: Lên sàn đấu
“Tơ U Minh kia là thứ gì?” Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.
“Chắc cậu Tiêu cũng đã nhìn thấy thứ này ở Minh Hà. Sợi tơ đen như cây thủy sinh kia thực chất là độc dược mọc lên từ địa ngục vô tận”.
“Cụ thể mà nói, một khi thứ này xâm nhập vào vết thương sẽ khó mà gỡ ra. Cho đến khi bị tơ U Minh này hút hết linh khí mà chết, cũng không thoát khỏi sự quấy rầy của nó”.
Nói đến đây, trên mặt Bàng Đức đầy vẻ thê lương.
Nếu không phải vì Đế Tuấn chết sớm, thì sao đám phản bội nhà họ Khổng có thể gây loạn khắp nơi như bây giờ?
“Cậu Tiêu, cậu có biết lai lịch của phủ Động Thiên Hoa này không?” Bàng Đức chuyển chủ đề, hỏi tiếp.
Phủ Động Thiên Hoa này như một đại lục lơ lửng giữa bầu trời, vô cùng kỳ lạ.
“Lẽ nào đây từng là cung Thần Vương của Đế Tuấn?” Tiêu Chính Văn nói ra cung Thần Vương trong tiềm thức.
“Chính xác mà nói đây không chỉ là cung Thần Vương của Đế Tuấn, mà là Thần Vương Các! Đế Tuấn và những người đi theo ông ta đã sống ở đây hàng chục nghìn năm!”
“Đó là lý do tại sao nơi này được gọi là Thánh Địa trong Thánh Địa! Nhưng đáng tiếc là Đế Tuấn và những người đi theo ông ta không còn nữa!”
Bàng Đức thương tiếc nói.
“Vậy thì bọn họ đều chết vì tơ U Minh sao?” Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.
“Đúng vậy!” Bàng Đức nặng nề gật đầu.
“Có thể thấy âm phủ và Minh Hà không hề đơn giản”.
Lúc này, Tiêu Chính Văn phải đối mặt với thế lực của Minh Hà. Dù sao Đế Tuấn cũng chết dưới tay Minh Hà, điều này đủ để thấy thế lực này không tầm thường.
Cuộc nói chuyện giữa hai người họ khiến Tần Lương Ngọc im lặng một lúc.
Dù là Đế Tuấn, Thần Vương hay Minh Hà thì đều quá xa vời đối với bọn họ.
Hơn nữa, sự thật hoàn toàn trái ngược với nhận thức của họ!
Từ thời Tiên Tần, các thần thoại và truyền thuyết đều lưu truyền về việc Chu Văn Vương và Chu Võ Vương đã cống hiến bao nhiêu, thậm chí Văn Vương còn suy ra sáu mươi bốn quẻ tiên thiên, chỉ giữ lại bát quái!
Nhưng trên thực tế, sáu mươi bốn quẻ tiên thiên được truyền từ Đế Tuấn, còn Văn Vương chỉ là học lỏm được mà thôi!
“Tôi tin thành chủ Tần cũng khó mà chấp nhận sự thật này trong chốc lát. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến nhiều bí mật từ thời cổ đại, không thể để người đời sau biết được!”
“Chỉ có người cấp bậc hoàng đế mới biết được phần chìm của tảng băng!”
Lời này của Bàng Đức lập tức hóa giải được nút thắt trong lòng đám người Tần Lương Ngọc.
Tần Lương Ngọc rất có cảm xúc về điểm này.
Hỏi ngẫu nhiên một ai đó trên đường về những anh hùng lớn, đa số mọi người đều nghĩ rằng Trương Cư Chinh và Viên Sùng Hoán là anh hùng thiên thu.
Nhưng thực ra chính hai người họ đã phá hủy trụ cột của Đại Minh.
“Mọi người chuẩn bị chuyện khí vận Thiên Khu trước đi. Tôi sẽ đích thân điều tra chuyện Minh Hà!” Tiêu Chính Văn nói với Tần Lương Ngọc.
Lúc này, trong thành Thiên Khu vô cùng náo nhiệt, gần như các thế lực đều bày ra con át chủ bài của mình.
Đây đã là ngày thứ hai chính thức tranh giành khí vận Thiên Khu!
Ngụy Vinh Kỳ đại diện cho nước Ngụy, Triệu Thắng đại diện cho nước Triệu, Hoàng Yết đại diện cho nước Sở, Khổng Tề Thiên đại diện cho nhà họ Khổng, ngay cả Vy Hào và Thánh Giáo Đình cũng phái đại diện tinh anh đến tham gia.
Về phía nước Tề, Điền Văn đã tuyên bố bằng sẽ từ bỏ trận chiến tranh giành khí vận lần này và Điện Thần Long sẽ thay thế tham gia.
Lúc này, trên một đòn đảo treo ở thành Thiên Khu, sàn đấu và khán đài đã được xây dựng. Nghe nói trên hòn đảo này có trận pháp do Đế Tuấn đích thân thiết kế, vì vậy, cho dù sức công phá mạnh đến đâu thì cũng không hề hư hại.
Điền Văn dẫn đầu bước lên khán đài.
Gần như toàn bộ ánh mắt ở thành Thiên Khu đều tập trung ở đó.
Đối mặt với đám người trước mặt, Long Hình cũng cảm thấy căng thẳng.
Chẳng bao lâu sau, thế lực các bên bắt đầu lên sàn đấu. Nhưng đúng lúc này, một luồng khí tức đáng sợ từ phía Vy Hào truyền đến, uy lực đáng sợ của Hachiki Orochi lan rộng khắp nơi.
Chương 2579: Thừa Vạn Hưng
Cùng lúc với sức ép cực lớn của Hachiko Orochi, một luồng khí đáng sợ khác cũng đến từ hướng của gia tộc Zesis!
Cùng với sự xuất hiện của hai luồng khí tức đáng sợ này, sắc mặt của những người có mặt đều thay đổi rõ rệt!
“Hachiko Orochi và gia tộc Zesis đang muốn làm gì vậy?”
“Không lẽ họ còn dám phạm phải sai lầm lớn nhất thiên hạ, công khai cướp đoạt khí vận Thiên Khu?”
“Hừ, đừng nói đến những người khác, riêng cửa ải Vạn Kiếm Cốc, bọn họ cũng không thể vượt qua”.
Lúc này, toàn bộ thành Thiên Khu đang sôi sục!
Khuôn mặt Điền Văn biến sắc, Điền Khải cũng nhíu mày.
Trước đây Hachiko Orochi đã giúp Điền Khải, nhưng chỉ là suy nghĩ đến lợi ích nên tuyệt đối sẽ không tỏ ra Hachiko Orochi và Điền Khải cùng đứng chung một chiến hào!
“Hachiko, ông làm như vậy là có ý gì?” Điền Khải ngẩng đầu nhìn Hachiko Orochi, lạnh giọng hỏi.
Ngay cả Hachiko Orochi cũng đích thân đến rồi, những người khác căn bản không có cơ hội cạnh tranh!
“Hừ, tôi sẽ không tranh cướp khí vận Thiên Khu đâu, nhưng những thế hệ trẻ của Vy Hào đều bị kẻ khác hãm hại. Vì vậy, tôi phải đích thân đến để làm trọng tài”.
“Các cậu chủ ở đây đều đã đạt đến Thiên Cảnh, nếu lỡ ra tay thì ai sẽ đối thủ của các cậu? Tôi chỉ vì hai chữ công bằng mà thôi!"
Hachichi Orochi cười khẩy nói.
Một thanh niên trẻ tuổi bên cạnh Hachiki Orochi cũng lạnh lùng bổ sung: “Đúng vậy, người khác có thể đáng tin, nhưng danh tiếng của nhà họ Khổng và nước Tề thật sự khiến người khác không thể yên tâm được!”
Người vừa nói tên là Takezou, mặc dù bản thân hắn không nổi tiếng, nhưng có thể đại diện cho Vy Hào đến để tranh đoạt khí vận Thiên Khu cũng đủ cho thấy thực lực của người này!
Ngụy Vinh Kỳ ngồi đối diện hai anh em Điền Văn chỉ lạnh lùng liếc nhìn Hachiki Orochi, cũng không để mắt đến ông ta, hiển nhiên Ngụy Vinh Kỳ cũng có chiêu dự phòng của mình!
“Có một số chuyện chúng ta cần phải nói với nhau!”
Đúng vào lúc này, một vị trưởng lão bước ra khỏi đám đông, khi nhìn thấy ông lão, nhiều người rối rít đứng dậy chắp tay vái lạy ông ta!
Ngay cả Ngụy Vinh Kỳ cũng đứng dậy chắp tay: "Chào ông Thừa!"
Người này là một trong số những trưởng bối của Đế Vương Các, tên là Thừa Vạn Hưng!
Thừa Vạn Hưng khẽ gật đầu với Ngụy Vinh Kỳ, sau đó liếc nhìn mọi người, lớn tiếng nói: "Trong trận tranh đoạt khí vận của Thiên Khu lần này, bất kỳ cao thủ nào thuộc cảnh giới Thiên Cảnh đều không được tham gia, nếu không người đó sẽ là kẻ thù của Đế Vương Các!"
Sau khi câu nói này vừa thốt ra, hàng trăm triệu người đang vây xem đều ớn lạnh!
“Đế Vương Các của tôi cũng vì muốn công bằng, mong các vị thông cảm!” Thừa Vạn Hưng nói xong còn liếc nhìn về phía Khổng Tề Thiên một cách đầy ẩn ý.
“Ông Thừa nói đúng lắm!” Khổng Tề Thiên chắp tay nói với ông Thừa với vẻ mặt khó coi.
“Cảm ơn ông Thừa đã chủ trì công lý!”
Tất cả mọi người trên khán đài đều rối rít chắp lạy ông Thừa.
Với địa vị ở Đế Vương Các của Thừa Vạn Hưng, cũng đủ để thay mặt Đế Vương Các lên tiếng, hơn nữa, từ trước đến nay, trong mắt các thế lực, ông ta là người công chính, vì vậy, tất cả mọi người đều đồng thanh hô hào!
Tuy rằng ông ta chỉ ở Đế Cảnh cấp tám, rất nhiều môn chủ tông chủ, ngay cả một số thanh niên có trình độ cao cũng không thua kém ông ta về thực lực, nhưng uy thế của ông thực sự quá lớn, những người này hoàn toàn không thể so sánh được!
Sau một lúc lâu, ánh mắt ông Thừa chậm rãi nhìn về phía Takezou, còn Takezou lại cố ý tránh né ánh mắt của của ông ta!
Bên phía Vy Hào đã có kế hoạch của riêng mình, nếu ở đây họ không có thế hệ trẻ đạt đến Thiên Cảnh, thì ắt sẽ mời thế hệ trước ra!
Vì vậy, những lời vừa rồi của ông Thừa, không chỉ nhắm vào đám người Khổng Tề Thiên, mà còn đang cảnh cáo Vy Hào.
“Hai vị không nên đến thành Thiên Khu, nếu không, sẽ rất bất tiện, nếu lại để xảy ra tranh chấp nữa thì sẽ không hay cho bất cứ ai!”
Giọng nói của ông Thừa vang khắp nơi, chẳng mấy chốc, khí tức của Hachiki Orochi và gia tộc Zesis đã lập tức biến mất!
“Không biết nước Ngụy có đồng ý không?” ông Thừa hiển nhiên là có ý gì đó.
Ngụy Vinh Kỳ khẽ gật đầu: “Nước Ngụy bằng lòng tuân theo lời của ông Thừa!”
Ông Thừa khẽ gật đầu: “Chỉ cần cao thủ Thiên Cảnh không tham gia, cho dù là nhân vật cấp một của cậu chủ của Chiến Quốc ra tay, Đế Vương Các cũng không có ý kiến gì!”
Vừa nói, ông Thừa lại quay đầu nhìn về phía đám người Tần Lương Ngọc.
Chương 2580: Mượn dao giết người
Nếu Ngụy Vinh Kỳ đích thân ra tay, thì được coi là kết quả tốt nhất, ít ra Ngô Thiên Hoa không ra tay thì có thể đảm bảo không gây ra trận chiến lớn động trời nào.
Hơn nữa, với thực lực của Ngụy Vinh Kỳ, muốn dồn đám người Tần Lương Ngọc vào chỗ chết không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Đến lúc đó, chỉ cần hắn ra tay, e rằng đám người Tần Lương Ngọc còn không có cả cơ hội đánh trả!
Như vậy, dù là Đế Vương Các hay Thiên Đạo Minh Ước đều có thể lấy lại thể diện.
Thật ra đây cũng là kết quả của cuộc thảo luận bí mật giữa lãnh đạo cấp cao của nhà họ Khổng và Đế Vương Các.
“Ông Thừa, nếu cao thủ Thiên Cảnh không tham gia vào cuộc tranh đoạt, vậy với tư cách là người đứng đầu của bốn cậu chủ Chiến Quốc, nếu tôi ra tay sẽ khó tránh khỏi việc bị người khác chỉ trích, do đó hôm nay tôi sẽ không thay mặt cho nước Ngụy ra sân nữa!”
Ngụy Vinh Kỳ bình tĩnh nói.
Ông Thừa khẽ nhíu mày, ngay sau đó, Điền Văn bỗng đứng dậy đi đến trước mặt ông Thừa, thấp giọng nói: “Ông Thừa, thành Thiên Khu không có người của nước Ngụy thật sao?”
“Quả thật không có, hơn nữa, ngay cả Ngô Thiên Hoa cũng đã rời khỏi thành Thiên Khu rồi!” ông Thừa trầm giọng đáp.
Sáng sớm hôm nay, Điền Văn đã đi thăm ông Thừa, cảnh tượng vừa rồi, chẳng qua là bọn họ đang diễn kịch mà thôi!
“Mong mấy người đừng phạm quy!” Ngụy Vinh Kỳ nhìn về phía Điền Văn, lạnh lùng nói.
“Hừ, Ngụy Vinh Kỳ, chẳng lẽ anh đang nghi ngờ ông Thừa sao?” Điền Văn cười chế nhạo nói.
Chỉ cần cuộc chiến bắt đầu, sẽ không có quy tắc nào cả, cái gọi là quy tắc, chẳng qua là cho kẻ yếu, còn đối với Điền Văn và nhà họ Khổng mà nói, nó vốn không hề tồn tại!
“Các vị, tiếp theo đây, tôi phải xác minh tư cách tham gia của mọi người, nếu người nào không có tư cách tham gia cuộc tranh đoạt khí vận Thiên Khu mà dám ra sân thì dù là ai cũng sẽ bị giết!”
Ngay khi ông Thừa vừa dứt lời, nhiều người đã chủ động giao miếng ngọc ra, Tần Lương Ngọc ném miếng ngọc trong tay cho ông Thừa.
Sau một hồi lâu, cùng với một luồng sáng lóe thẳng lên trời, trên bầu trời dấy lên cơn gợn sóng!
Khi vầng hào quang tỏa ra, một đám mây màu tím thuần khiết lan tỏa!
Đó chính là một luồng khí vận của Thiên Khu!
Cùng với sự xuất hiện của khí vận Thiên Khu, mọi thứ xung quanh đã thay đổi hẳn!
Luồng khí tức kiêu ngạo khinh miệt thế giới ngay lập tức bao trùm tất cả!
Ai có thể chiếm được khí vận Thiên Khu, thì người đó sẽ thống trị vĩnh hằng, bất kể là giới thế tục hay vùng ngoài lãnh thổ, đều phải tôn thờ dưới chân của người này!
Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng chuyển sự chú ý của mình sang khí vận Thiên Khu khi tia khí màu tím xuất hiện!
"Chẳng trách tất cả các thế lực đều không tiếc sức để tranh đoạt khí vận Thiên Khu. So với nó thì khí vận Thiên Đô thật sự không đáng để nhắc đến!", Tiêu Chính Văn lẩm bẩm.
"Mọi người bên dưới có thể thoải mái khiêu chiến!"
Nói xong, ông Thừa lui tới đến khán đài bên cạnh.
Đúng lúc này, Điền Văn đột nhiên đứng lên nói với mọi người phía dưới: "Trước khi chính thức bắt đầu, tôi có lời này, xin mọi người ở đây đừng để ý!"
Vừa nói, Điền Văn vừa chỉ về phía những người trong điện Thần Long nói: "Điện Thần Long đại diện cho nước Tề đứng ra chiến đấu, nhưng bọn họ đến từ giới thế tục, cảnh giới và thực lực kém xa so với các vị ở đây!”
“Vì vậy, tôi mới cảnh cáo các vị ở đây, nếu vì tranh khí vận mà không làm tổn hại đến tính mạng con người thì tất nhiên Điền Văn tôi sẽ chẳng có gì để nói cả. Thế nhưng...!”
Nói đến đây khuôn mặt của Điền Văn đột nhiên tối sầm lại, hắn nói với giọng đầy hàm ý và đe dọa: “Kẻ nào dám làm hại đến tính mạng của họ thì kẻ đó chính là kẻ thù của nhà họ Điền tôi và nước Tề!”
“Đến lúc đó, các vị không chỉ sẽ đắc tội với Điền Văn tôi mà toàn bộ nước Tề cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Hy vọng mọi người cho Điền Văn tôi chút thể diện và cũng là để lại đường lui cho chính mình”.
Lời nói này của Điền Văn thật rất oai phong đại nghĩa, thoạt nhìn có vẻ như hắn đang che chở cho tất cả người của điện Thần Long, nhưng Tần Lương Ngọc lại cười chế mỉa.
“Đúng là mượn dao giết người!”, Ngụy Vinh Kỳ khẽ nhếch môi, liếc nhìn Điền Văn bằng ánh mắt kinh thường.
Sở dĩ bọn họ bắt tay hợp tác với nhau, thật ra chỉ vì lợi ích mà thôi.
Ngay cả giữa Khổng Tề Thiên và hai anh em Điền Văn đều có mâu thuẫn không thể hòa giải, huống hồ Errdogan và Caseus không nằm trong thế lực của nhà họ Khổng.
“Đương nhiên rồi, nhà họ Khổng chúng tôi chỉ nhằm vào Tiêu Chính Văn và điện Thần Long do một tay hắn gây dựng”, Khổng Tề Thiên nãy giờ vẫn luôn im lặng, lúc này mới nói lời chính nghĩa.
Nhưng với nhân phẩm đê hèn của nhà họ Khổng, ông ta càng nói như vậy, trên mặt Errdogan và Caseus càng thêm vẻ nghi ngờ.
“Hai vị có thể yên tâm, nhà họ Khổng chúng tôi sẽ không bao giờ có những hành động thái quá trước khi mọi chuyện được làm rõ ràng phải trái, huống hồ, cùng lúc đắc tội với hai nhà các cậu cũng cực kỳ bất lợi với nhà họ Khổng chúng tôi!”, Khổng Tề Thiên lại giải thích lần nữa.
“Được rồi, nếu ông Khổng đã nói vậy thì chúng tôi đương nhiên sẽ cố gắng hết sức giúp các người diệt trừ đám người Tần Lương Ngọc. Đến lúc cần thiết, chúng tôi thậm chí có thể đích thân ra trận, giúp hai vị lấy đầu bọn chúng!”
Caseus quay đầu nhìn về phía hai anh em Điền Văn, rồi nói.
“Nhưng theo cách nói của Hoa Quốc các người, mọi việc đều phải có qua có lại mới toại lòng nhau”, Errdogan quét mắt nhìn về phía đám người Điền Văn.
“Cho dù thế nào cũng không thể giao Đế Khư cho các người, nếu không, tôi giải thích với các quốc gia Đông Vực thế nào đây? Cho dù bán nước, cũng phải bán trong bóng tối, bằng không, sao có thể lãnh đạo toàn bộ Đông Vực?”, Điền Văn đanh mặt nói.
Cho dù bản thân không còn sống được bao lâu, cũng tuyệt đối không được hủy hoại thanh danh của nước Tề, càng không thể để thiên hạ nhìn thấy bộ mặt thật của nhà họ Khổng!
Nếu không, họ sẽ trở thành tội đồ trong gia tộc, cho dù có xuống âm tào địa phủ, cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với tổ tiên.
“Ý của các người là chúng tôi ra tay giết người thay, mà các người lại không muốn bỏ ra bất cứ thứ gì à?”, Caseus tỏ vẻ bất mãn, lạnh lùng chất vấn.
“Không, đương nhiên chúng tôi sẽ đưa, theo tôi được biết, Thánh Giáo của các người không phải rất coi trọng nguyện lực sao? chúng tôi có thể tặng nguyện lực của Hoa Quốc cho các người!”, Điền Văn hờ hững nói.
“Nực cười! Các người tặng nguyện lực cho chúng tôi ư?”, Errdogan thấy hơi chướng tai.
Điền Văn thực sự cho rằng họ là những kẻ ngốc sao?
Toàn bộ Hoa Quốc đều coi trọng Đạo gia, ai sẽ tín ngưỡng cái gọi là thần của bọn họ chứ?
“Còn không đơn giản sao? Cứ truyền nó lại cho những tông môn nhỏ, động tay chân một chút, thêm vào trận phổ những thứ mà các người gọi là thượng đế. Thế hệ trẻ căn bản không thể nhìn ra bất kỳ manh mối nào cả đâu!”
“Cũng giống như trong sách từng viết, kẻ thù giết cha được miêu tả thành một người tài đức vẹn toàn, không khó để đứa trẻ nhận giặc làm cha!"
Khổng Tề Thiên nói đến đây, nở một nụ cười tự mãn.
Đây chính sở trường của nhà họ Khổng, ngay từ khi Khổng Khưu viết nên trang sách đó thì nhà họ Khổng đã quá am hiểu chuyện này.
Nghe Khổng Tề Thiên nói vậy, ánh mắt của Errdogan và Caseus không khỏi bừng sáng!
“Theo như thành ý của ba vị, chúng tôi cũng bằng lòng đưa ra một phần đại lễ! Nhà Nho không phải rất để ý đến thanh danh sao? Thế này đi, thuộc hạ của chúng tôi sẽ giết Tần Lương Ngọc, sau đó các người lại trở tay giết thuộc hạ của chúng tôi để báo thù bà ta!”
“Như vậy, toàn bộ thế gia ở Đông Vực đều sẽ ca ngợi công đức của các người!”
Caseus ngưỡng mặt cười to.
Thuộc hạ đối với bọn họ rất quan trọng, nhưng so với nguyện lực lấy không hết, dùng không cạn mà nói thì tính mạng của mấy thuộc hạ không đáng giá nhắc tới!
“Quả nhiên rất thẳng thắn!”, Điền Văn mỉm cười nham hiểm, trên mặt cũng lần nữa hiện ra vẻ hào hứng.
“Lương tâm của các người thực sự không đau đớn khi làm vậy sao?”, Errdogan liếc xéo Caseus và Khổng Tề Thiên.
Một người phản bội đất nước của mình, người kia lại dứt khoát quyết đoán bán đứng thuộc hạ của mình giống như ném đống rác rưởi!
“Lương tâm? Lương tâm bán được bao nhiêu một cân?”
“Hơn nữa, vùng ngoài lãnh thổ vốn dĩ là nơi cá lớn nuốt cá bé, ai có nắm đấm mạnh thì có thể chi phối sự sống và cái chết của người khác!”
Khổng Tề Thiên nâng ly rượu lên, ngưỡng mặt cười lớn.
Chương 2577: Bỗng nhiên tỉnh ngộ
Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng nhận được tin từ Võ Anh Hào rằng cái chết của Đế Tuấn năm đó cũng có liên quan mật thiết đến âm phủ.
Mà kẻ khởi xướng đằng sau là Minh Hà.
“Cái gì? Cái chết của Đế Tuấn có liên quan đến Minh Hà ư?” nghe vậy, Tiêu Chính Văn vô cùng bất ngờ.
Đế Tuấn là một nhân vật đỉnh cao được ghi chép trong lịch sử Hoa Quốc.
Khi đó, ông ta dẫn dắt Hoa Quốc, vùng lên giữa các nền văn minh, thậm chí còn lập nên cái gọi là Tiên Cảnh.
Có thể nói, vào thời kỳ hoàng kim của Đế Tuấn, Hoa Quốc đã từng càn quét thiên hạ.
Bất cứ nền văn minh cổ đại nào khi nhắc đến Đế Tuấn đều tràn đầy sự tôn kính và sợ hãi, thậm chí vùng đất Hoa Quốc còn được mọi nền văn minh cổ đại coi là thánh địa của loài người!
Nhưng nhân vật anh dũng có thể lãnh đạo thiên thu vạn đại này lại bị Minh Hà và âm phủ liên thủ bày mưu tính kế.
“Thực ra chuyện này đã từng được đồn đại từ ngàn năm trước, nhưng các bên đều coi những tin đồn này là giả!”
“Thật không ngờ, Đế Tuấn lại thật sự chết dưới tay Minh Hà!” ngay cả Bàng Đức cũng phải thở dài.
Cả nhà họ Hạng, nhà họ Doanh, thậm chí là nhà họ Cơ của Chu Vương Thất đều là dòng dõi của Đế Tuấn. Nhưng về sau, Đế Tuấn trúng kế của Cơ Phát, cho nên mới dần trở nên xa cách.
Nhưng bây giờ xem ra năm đó không chỉ có Võ Vương Cơ Phát âm mưu chống lại Đế Tuấn, mà còn có Minh Hà và âm phủ.
Nói cách khác, Cơ Phát được người đời ca tụng công đức, nhưng thực chất lại là kẻ phản bội, không chỉ bán đứng Đế Tuấn mà còn giúp đỡ Minh Hà hãm hại Đế Tuấn.
“Thực ra sau trận quyết chiến với một vị cao thủ vùng ngoài vũ trụ, Đế Tuấn đã bị nội thương”.
“Sau đó, lại bị vài cao thủ của Chu Vương Thất bao vây tấn công. Mặc dù trong trận chiến đó, Đế Tuấn đã thắng một cách bi thảm, nhưng ông ta cũng bị Tơ U Minh đả thương!”
Kể từ đó, vết thương của Đế Tuấn ngày càng trở nên nghiêm trọng, dần dần, ông ta cũng mất đi quyền thống trị của mình đối với Thần Tộc, tức là các tộc cổ đại của Hoa Quốc!
Từ đó, Đế Tuấn mới chính thức bị truất ngôi Thần Vương.
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn thở dài.
Thực ra từ hàng chục nghìn năm trước, vùng ngoài vũ trụ đã có một trận chiến lớn với địa cầu, cả Thủy Thần Cộng Công và Hỏa Thần Chúc Dung đều đã bỏ mạng trong trận chiến này.
Nếu vùng ngoài vũ trụ thắng trong trận chiến đó, thì loài người trên địa cầu đều sẽ trở thành nô lệ cho vùng ngoài vũ trụ.
Thậm chí có thể trở thành chất dinh dưỡng cho các cao thủ ở vùng ngoài vũ trụ.
Chính sự xuất thế của Đế Tuấn đã ngăn vùng ngoài vũ trụ với địa cầu, khiến các thế lực ở vùng ngoài vũ trụ vẫn chưa thể chạm vào địa cầu cho đến tận ngày hôm nay.
Nhưng công lao của ông ta đã bị Khổng Khưu xóa hoàn toàn khỏi sử sách, rất nhiều sự tích của Đế Tuấn đều được đứng tên Võ Vương Cơ Phát và Văn Vương.
Kể từ đó, ngay cả con cháu Hoa Quốc cũng không còn nhớ đến một nhân vật vĩ đại như Đế Tuấn nữa, mà thay vào đó là tôn thờ Võ Vương Cơ Phát.
Nghe Bàng Đức kể lại, Tiêu Chính Văn liên tục gật đầu, chẳng trách nhà họ Võ luôn đối đầu với nhà họ Khổng.
“Lúc đó ông ta đã bị thương nặng, sao có thể trấn áp các cao thủ bên cạnh Võ Vương!”
Nói cho cùng, Đế Vương mang danh Thần Vương, người dám khiêu chiến với Thần Vương chắc chắn không phải kẻ nhàn rỗi.
Vì vậy, Tiêu Chính Văn mới hỏi những nghi ngờ trong lòng mình.
“Thực ra, lý do Đế Tuấn có thể giành chiến thắng, cuối cùng phải kể đến một người khác, đó là Hạo Thiên Sáng Thế!” Bàng Đức nói tiếp.
“Hạo Thiên Sáng Thế? Chẳng phải ông ta là người Âu Lục sao?” Tiêu Chính Văn hỏi.
Tiêu Chính Văn đã tìm hiểu về một số bí mật thời cổ đại trong Thiên Sơn Thư Lục.
Âu Lục thời xưa luôn bị Hoa Quốc coi như trâu ngựa, nuôi để lấy sức lao động. Có thể nói Hoa Quốc chưa từng coi người Âu Lục như đồng loại, vì vậy mới lấy tên những loài dã thú thời xưa đặt tên cho bọn họ.
Nói cách khác, người Âu Lục trong mắt người Hoa Quốc lúc bấy giờ chỉ là súc vật chứ không phải con người.
“Thực ra Hạo Thiên Sáng Thế không phải người Âu Lục, mà là con cháu Hoa Quốc. Nhưng tổ tiên của ông ta không phải Cơ Thị hay Hạ Vũ, mà là Viêm Đế!”
“Ông ta sinh ra trong nhất tộc Thái Hạo, là con nối dõi của tổ sư Hạo Thiên ở Hoa Quốc!”
Bàng Đức đương nhiên biết rất rõ về những chuyện thời cổ đại.
“Ông ta là người của nhất tộc Thái Hạo?” nghe vậy, Tiêu Chính Văn bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Đây là lý do vì sao trụ sở chính của phái Quang Minh ở Âu Lục, nhưng Hạo Thiên Sáng Thế lại luôn âm thầm giúp đỡ Long Tộc.
Còn thu nhận Tiêu Long - ông nội của Tiêu Chính Văn vào phái Quang Minh.
Thậm chí khi Tiêu Chính Văn suýt san bằng Âu Lục vài lần, nhưng phái Quang Minh và Hạo Thiên Sáng Thế cũng gần như không có phản ứng gì, thậm chí còn có vẻ vui mừng.
Chương 2578: Lên sàn đấu
“Tơ U Minh kia là thứ gì?” Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.
“Chắc cậu Tiêu cũng đã nhìn thấy thứ này ở Minh Hà. Sợi tơ đen như cây thủy sinh kia thực chất là độc dược mọc lên từ địa ngục vô tận”.
“Cụ thể mà nói, một khi thứ này xâm nhập vào vết thương sẽ khó mà gỡ ra. Cho đến khi bị tơ U Minh này hút hết linh khí mà chết, cũng không thoát khỏi sự quấy rầy của nó”.
Nói đến đây, trên mặt Bàng Đức đầy vẻ thê lương.
Nếu không phải vì Đế Tuấn chết sớm, thì sao đám phản bội nhà họ Khổng có thể gây loạn khắp nơi như bây giờ?
“Cậu Tiêu, cậu có biết lai lịch của phủ Động Thiên Hoa này không?” Bàng Đức chuyển chủ đề, hỏi tiếp.
Phủ Động Thiên Hoa này như một đại lục lơ lửng giữa bầu trời, vô cùng kỳ lạ.
“Lẽ nào đây từng là cung Thần Vương của Đế Tuấn?” Tiêu Chính Văn nói ra cung Thần Vương trong tiềm thức.
“Chính xác mà nói đây không chỉ là cung Thần Vương của Đế Tuấn, mà là Thần Vương Các! Đế Tuấn và những người đi theo ông ta đã sống ở đây hàng chục nghìn năm!”
“Đó là lý do tại sao nơi này được gọi là Thánh Địa trong Thánh Địa! Nhưng đáng tiếc là Đế Tuấn và những người đi theo ông ta không còn nữa!”
Bàng Đức thương tiếc nói.
“Vậy thì bọn họ đều chết vì tơ U Minh sao?” Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.
“Đúng vậy!” Bàng Đức nặng nề gật đầu.
“Có thể thấy âm phủ và Minh Hà không hề đơn giản”.
Lúc này, Tiêu Chính Văn phải đối mặt với thế lực của Minh Hà. Dù sao Đế Tuấn cũng chết dưới tay Minh Hà, điều này đủ để thấy thế lực này không tầm thường.
Cuộc nói chuyện giữa hai người họ khiến Tần Lương Ngọc im lặng một lúc.
Dù là Đế Tuấn, Thần Vương hay Minh Hà thì đều quá xa vời đối với bọn họ.
Hơn nữa, sự thật hoàn toàn trái ngược với nhận thức của họ!
Từ thời Tiên Tần, các thần thoại và truyền thuyết đều lưu truyền về việc Chu Văn Vương và Chu Võ Vương đã cống hiến bao nhiêu, thậm chí Văn Vương còn suy ra sáu mươi bốn quẻ tiên thiên, chỉ giữ lại bát quái!
Nhưng trên thực tế, sáu mươi bốn quẻ tiên thiên được truyền từ Đế Tuấn, còn Văn Vương chỉ là học lỏm được mà thôi!
“Tôi tin thành chủ Tần cũng khó mà chấp nhận sự thật này trong chốc lát. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến nhiều bí mật từ thời cổ đại, không thể để người đời sau biết được!”
“Chỉ có người cấp bậc hoàng đế mới biết được phần chìm của tảng băng!”
Lời này của Bàng Đức lập tức hóa giải được nút thắt trong lòng đám người Tần Lương Ngọc.
Tần Lương Ngọc rất có cảm xúc về điểm này.
Hỏi ngẫu nhiên một ai đó trên đường về những anh hùng lớn, đa số mọi người đều nghĩ rằng Trương Cư Chinh và Viên Sùng Hoán là anh hùng thiên thu.
Nhưng thực ra chính hai người họ đã phá hủy trụ cột của Đại Minh.
“Mọi người chuẩn bị chuyện khí vận Thiên Khu trước đi. Tôi sẽ đích thân điều tra chuyện Minh Hà!” Tiêu Chính Văn nói với Tần Lương Ngọc.
Lúc này, trong thành Thiên Khu vô cùng náo nhiệt, gần như các thế lực đều bày ra con át chủ bài của mình.
Đây đã là ngày thứ hai chính thức tranh giành khí vận Thiên Khu!
Ngụy Vinh Kỳ đại diện cho nước Ngụy, Triệu Thắng đại diện cho nước Triệu, Hoàng Yết đại diện cho nước Sở, Khổng Tề Thiên đại diện cho nhà họ Khổng, ngay cả Vy Hào và Thánh Giáo Đình cũng phái đại diện tinh anh đến tham gia.
Về phía nước Tề, Điền Văn đã tuyên bố bằng sẽ từ bỏ trận chiến tranh giành khí vận lần này và Điện Thần Long sẽ thay thế tham gia.
Lúc này, trên một đòn đảo treo ở thành Thiên Khu, sàn đấu và khán đài đã được xây dựng. Nghe nói trên hòn đảo này có trận pháp do Đế Tuấn đích thân thiết kế, vì vậy, cho dù sức công phá mạnh đến đâu thì cũng không hề hư hại.
Điền Văn dẫn đầu bước lên khán đài.
Gần như toàn bộ ánh mắt ở thành Thiên Khu đều tập trung ở đó.
Đối mặt với đám người trước mặt, Long Hình cũng cảm thấy căng thẳng.
Chẳng bao lâu sau, thế lực các bên bắt đầu lên sàn đấu. Nhưng đúng lúc này, một luồng khí tức đáng sợ từ phía Vy Hào truyền đến, uy lực đáng sợ của Hachiki Orochi lan rộng khắp nơi.
Chương 2579: Thừa Vạn Hưng
Cùng lúc với sức ép cực lớn của Hachiko Orochi, một luồng khí đáng sợ khác cũng đến từ hướng của gia tộc Zesis!
Cùng với sự xuất hiện của hai luồng khí tức đáng sợ này, sắc mặt của những người có mặt đều thay đổi rõ rệt!
“Hachiko Orochi và gia tộc Zesis đang muốn làm gì vậy?”
“Không lẽ họ còn dám phạm phải sai lầm lớn nhất thiên hạ, công khai cướp đoạt khí vận Thiên Khu?”
“Hừ, đừng nói đến những người khác, riêng cửa ải Vạn Kiếm Cốc, bọn họ cũng không thể vượt qua”.
Lúc này, toàn bộ thành Thiên Khu đang sôi sục!
Khuôn mặt Điền Văn biến sắc, Điền Khải cũng nhíu mày.
Trước đây Hachiko Orochi đã giúp Điền Khải, nhưng chỉ là suy nghĩ đến lợi ích nên tuyệt đối sẽ không tỏ ra Hachiko Orochi và Điền Khải cùng đứng chung một chiến hào!
“Hachiko, ông làm như vậy là có ý gì?” Điền Khải ngẩng đầu nhìn Hachiko Orochi, lạnh giọng hỏi.
Ngay cả Hachiko Orochi cũng đích thân đến rồi, những người khác căn bản không có cơ hội cạnh tranh!
“Hừ, tôi sẽ không tranh cướp khí vận Thiên Khu đâu, nhưng những thế hệ trẻ của Vy Hào đều bị kẻ khác hãm hại. Vì vậy, tôi phải đích thân đến để làm trọng tài”.
“Các cậu chủ ở đây đều đã đạt đến Thiên Cảnh, nếu lỡ ra tay thì ai sẽ đối thủ của các cậu? Tôi chỉ vì hai chữ công bằng mà thôi!"
Hachichi Orochi cười khẩy nói.
Một thanh niên trẻ tuổi bên cạnh Hachiki Orochi cũng lạnh lùng bổ sung: “Đúng vậy, người khác có thể đáng tin, nhưng danh tiếng của nhà họ Khổng và nước Tề thật sự khiến người khác không thể yên tâm được!”
Người vừa nói tên là Takezou, mặc dù bản thân hắn không nổi tiếng, nhưng có thể đại diện cho Vy Hào đến để tranh đoạt khí vận Thiên Khu cũng đủ cho thấy thực lực của người này!
Ngụy Vinh Kỳ ngồi đối diện hai anh em Điền Văn chỉ lạnh lùng liếc nhìn Hachiki Orochi, cũng không để mắt đến ông ta, hiển nhiên Ngụy Vinh Kỳ cũng có chiêu dự phòng của mình!
“Có một số chuyện chúng ta cần phải nói với nhau!”
Đúng vào lúc này, một vị trưởng lão bước ra khỏi đám đông, khi nhìn thấy ông lão, nhiều người rối rít đứng dậy chắp tay vái lạy ông ta!
Ngay cả Ngụy Vinh Kỳ cũng đứng dậy chắp tay: "Chào ông Thừa!"
Người này là một trong số những trưởng bối của Đế Vương Các, tên là Thừa Vạn Hưng!
Thừa Vạn Hưng khẽ gật đầu với Ngụy Vinh Kỳ, sau đó liếc nhìn mọi người, lớn tiếng nói: "Trong trận tranh đoạt khí vận của Thiên Khu lần này, bất kỳ cao thủ nào thuộc cảnh giới Thiên Cảnh đều không được tham gia, nếu không người đó sẽ là kẻ thù của Đế Vương Các!"
Sau khi câu nói này vừa thốt ra, hàng trăm triệu người đang vây xem đều ớn lạnh!
“Đế Vương Các của tôi cũng vì muốn công bằng, mong các vị thông cảm!” Thừa Vạn Hưng nói xong còn liếc nhìn về phía Khổng Tề Thiên một cách đầy ẩn ý.
“Ông Thừa nói đúng lắm!” Khổng Tề Thiên chắp tay nói với ông Thừa với vẻ mặt khó coi.
“Cảm ơn ông Thừa đã chủ trì công lý!”
Tất cả mọi người trên khán đài đều rối rít chắp lạy ông Thừa.
Với địa vị ở Đế Vương Các của Thừa Vạn Hưng, cũng đủ để thay mặt Đế Vương Các lên tiếng, hơn nữa, từ trước đến nay, trong mắt các thế lực, ông ta là người công chính, vì vậy, tất cả mọi người đều đồng thanh hô hào!
Tuy rằng ông ta chỉ ở Đế Cảnh cấp tám, rất nhiều môn chủ tông chủ, ngay cả một số thanh niên có trình độ cao cũng không thua kém ông ta về thực lực, nhưng uy thế của ông thực sự quá lớn, những người này hoàn toàn không thể so sánh được!
Sau một lúc lâu, ánh mắt ông Thừa chậm rãi nhìn về phía Takezou, còn Takezou lại cố ý tránh né ánh mắt của của ông ta!
Bên phía Vy Hào đã có kế hoạch của riêng mình, nếu ở đây họ không có thế hệ trẻ đạt đến Thiên Cảnh, thì ắt sẽ mời thế hệ trước ra!
Vì vậy, những lời vừa rồi của ông Thừa, không chỉ nhắm vào đám người Khổng Tề Thiên, mà còn đang cảnh cáo Vy Hào.
“Hai vị không nên đến thành Thiên Khu, nếu không, sẽ rất bất tiện, nếu lại để xảy ra tranh chấp nữa thì sẽ không hay cho bất cứ ai!”
Giọng nói của ông Thừa vang khắp nơi, chẳng mấy chốc, khí tức của Hachiki Orochi và gia tộc Zesis đã lập tức biến mất!
“Không biết nước Ngụy có đồng ý không?” ông Thừa hiển nhiên là có ý gì đó.
Ngụy Vinh Kỳ khẽ gật đầu: “Nước Ngụy bằng lòng tuân theo lời của ông Thừa!”
Ông Thừa khẽ gật đầu: “Chỉ cần cao thủ Thiên Cảnh không tham gia, cho dù là nhân vật cấp một của cậu chủ của Chiến Quốc ra tay, Đế Vương Các cũng không có ý kiến gì!”
Vừa nói, ông Thừa lại quay đầu nhìn về phía đám người Tần Lương Ngọc.
Chương 2580: Mượn dao giết người
Nếu Ngụy Vinh Kỳ đích thân ra tay, thì được coi là kết quả tốt nhất, ít ra Ngô Thiên Hoa không ra tay thì có thể đảm bảo không gây ra trận chiến lớn động trời nào.
Hơn nữa, với thực lực của Ngụy Vinh Kỳ, muốn dồn đám người Tần Lương Ngọc vào chỗ chết không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Đến lúc đó, chỉ cần hắn ra tay, e rằng đám người Tần Lương Ngọc còn không có cả cơ hội đánh trả!
Như vậy, dù là Đế Vương Các hay Thiên Đạo Minh Ước đều có thể lấy lại thể diện.
Thật ra đây cũng là kết quả của cuộc thảo luận bí mật giữa lãnh đạo cấp cao của nhà họ Khổng và Đế Vương Các.
“Ông Thừa, nếu cao thủ Thiên Cảnh không tham gia vào cuộc tranh đoạt, vậy với tư cách là người đứng đầu của bốn cậu chủ Chiến Quốc, nếu tôi ra tay sẽ khó tránh khỏi việc bị người khác chỉ trích, do đó hôm nay tôi sẽ không thay mặt cho nước Ngụy ra sân nữa!”
Ngụy Vinh Kỳ bình tĩnh nói.
Ông Thừa khẽ nhíu mày, ngay sau đó, Điền Văn bỗng đứng dậy đi đến trước mặt ông Thừa, thấp giọng nói: “Ông Thừa, thành Thiên Khu không có người của nước Ngụy thật sao?”
“Quả thật không có, hơn nữa, ngay cả Ngô Thiên Hoa cũng đã rời khỏi thành Thiên Khu rồi!” ông Thừa trầm giọng đáp.
Sáng sớm hôm nay, Điền Văn đã đi thăm ông Thừa, cảnh tượng vừa rồi, chẳng qua là bọn họ đang diễn kịch mà thôi!
“Mong mấy người đừng phạm quy!” Ngụy Vinh Kỳ nhìn về phía Điền Văn, lạnh lùng nói.
“Hừ, Ngụy Vinh Kỳ, chẳng lẽ anh đang nghi ngờ ông Thừa sao?” Điền Văn cười chế nhạo nói.
Chỉ cần cuộc chiến bắt đầu, sẽ không có quy tắc nào cả, cái gọi là quy tắc, chẳng qua là cho kẻ yếu, còn đối với Điền Văn và nhà họ Khổng mà nói, nó vốn không hề tồn tại!
“Các vị, tiếp theo đây, tôi phải xác minh tư cách tham gia của mọi người, nếu người nào không có tư cách tham gia cuộc tranh đoạt khí vận Thiên Khu mà dám ra sân thì dù là ai cũng sẽ bị giết!”
Ngay khi ông Thừa vừa dứt lời, nhiều người đã chủ động giao miếng ngọc ra, Tần Lương Ngọc ném miếng ngọc trong tay cho ông Thừa.
Sau một hồi lâu, cùng với một luồng sáng lóe thẳng lên trời, trên bầu trời dấy lên cơn gợn sóng!
Khi vầng hào quang tỏa ra, một đám mây màu tím thuần khiết lan tỏa!
Đó chính là một luồng khí vận của Thiên Khu!
Cùng với sự xuất hiện của khí vận Thiên Khu, mọi thứ xung quanh đã thay đổi hẳn!
Luồng khí tức kiêu ngạo khinh miệt thế giới ngay lập tức bao trùm tất cả!
Ai có thể chiếm được khí vận Thiên Khu, thì người đó sẽ thống trị vĩnh hằng, bất kể là giới thế tục hay vùng ngoài lãnh thổ, đều phải tôn thờ dưới chân của người này!
Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng chuyển sự chú ý của mình sang khí vận Thiên Khu khi tia khí màu tím xuất hiện!
"Chẳng trách tất cả các thế lực đều không tiếc sức để tranh đoạt khí vận Thiên Khu. So với nó thì khí vận Thiên Đô thật sự không đáng để nhắc đến!", Tiêu Chính Văn lẩm bẩm.
"Mọi người bên dưới có thể thoải mái khiêu chiến!"
Nói xong, ông Thừa lui tới đến khán đài bên cạnh.
Đúng lúc này, Điền Văn đột nhiên đứng lên nói với mọi người phía dưới: "Trước khi chính thức bắt đầu, tôi có lời này, xin mọi người ở đây đừng để ý!"
Vừa nói, Điền Văn vừa chỉ về phía những người trong điện Thần Long nói: "Điện Thần Long đại diện cho nước Tề đứng ra chiến đấu, nhưng bọn họ đến từ giới thế tục, cảnh giới và thực lực kém xa so với các vị ở đây!”
“Vì vậy, tôi mới cảnh cáo các vị ở đây, nếu vì tranh khí vận mà không làm tổn hại đến tính mạng con người thì tất nhiên Điền Văn tôi sẽ chẳng có gì để nói cả. Thế nhưng...!”
Nói đến đây khuôn mặt của Điền Văn đột nhiên tối sầm lại, hắn nói với giọng đầy hàm ý và đe dọa: “Kẻ nào dám làm hại đến tính mạng của họ thì kẻ đó chính là kẻ thù của nhà họ Điền tôi và nước Tề!”
“Đến lúc đó, các vị không chỉ sẽ đắc tội với Điền Văn tôi mà toàn bộ nước Tề cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Hy vọng mọi người cho Điền Văn tôi chút thể diện và cũng là để lại đường lui cho chính mình”.
Lời nói này của Điền Văn thật rất oai phong đại nghĩa, thoạt nhìn có vẻ như hắn đang che chở cho tất cả người của điện Thần Long, nhưng Tần Lương Ngọc lại cười chế mỉa.
“Đúng là mượn dao giết người!”, Ngụy Vinh Kỳ khẽ nhếch môi, liếc nhìn Điền Văn bằng ánh mắt kinh thường.