Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2496-2500
Chương 2496: Không tin cũng phải tin
“Chuyện này có quan hệ rất lớn, ai lại có thể gánh vác trách nhiệm này?”, Điền Văn nhíu mày hỏi.
“Có thể để Tiêu Chính Văn gánh vậy”.
Điền Khải nói.
“Gì cơ? Tiêu Chính Văn?”, Điền Văn không khỏi nhíu mày.
Tiêu Chính Văn đúng là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng trước đó đã có tin tức Tiêu Chính Văn bị thương nặng, nếu lúc này đẩy hết trách nhiệm cho Tiêu Chính Văn khó tránh khỏi khiến mọi người không phục.
“Cậu ta có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất rồi”, Hachiki Orochi cũng gật đầu nói.
“Nhưng… mọi người đều biết anh ta bị thương nặng đang đóng cửa dưỡng thương, nếu để anh ta gánh trách nhiệm này, e là mọi người đều không phục”.
“Huống gì hôm đó ở thành Minh Nguyệt hòa thượng Tanaka chỉ nói một câu đã đuổi anh ta ra khỏi thành Minh Nguyệt, anh ta sao có thể giết thế tử Thánh Giáo Đình ngay trước mắt hòa thượng Tanaka được?”
Điền Văn khẽ lắc đầu, sắc mặt khó coi nói.
Không phải hắn cố ý thanh minh cho Tiêu Chính Văn, thân là cậu chủ Chiến Quốc, hắn đã không còn lòng đồng cảm với người khác, những người như hắn trong mắt chỉ có lợi ích thôi.
Nhưng chuyện này lại ảnh hưởng quá rộng, không chỉ phải thuyết phục được các thế lực mà càng phải thuyết phục được đám người Ngụy Vinh Kỳ tin Tiêu Chính Văn là hung thủ.
Chỉ riêng hai điều này thì đã khó qua được ải của Ngụy Vinh Kỳ và Triệu Thắng chứ đừng nói đến Hoàng Yết có suy nghĩ thấu đáo.
“Có phải hắn hay không thì quan trọng lắm sao? Tôi nói là ai thì chính là người đó”.
Tử Cống lạnh lùng nói.
Với địa vị của ông ta, chỉ cần lên tiếng thì cả ngoài lãnh thổ ai dám nói một chữ không?
Ngụy Vinh Kỳ hay Triệu Thắng?
Dù mọi người đều biết rõ không phải là Tiêu Chính Văn thì có làm sao?
Hơn nữa Tiêu Chính Văn không hề có chống lưng, dù có chết cũng không làm dấy lên sóng gió gì, người như vậy quả thật là sinh ra để chịu tội thay cho người khác.
“Chỉ sợ bên Thánh Giáo Đình không chịu để yên”.
Điều Điền Văn sợ nhất vẫn là bên Thánh Giáo Đình không chấp nhận lời nói dối này.
“Chẳng qua chỉ là thương lượng thôi, lợi ích đổi lấy sự hài lòng của đối phương là được, tin chắc bên phía Thánh Giáo Đình cũng sẽ không trở mắt với chúng ta chỉ vì một thế tử”.
“Chỉ cần lãnh đạo cao cấp không truy cứu, còn những người bên dưới không là gì cả, dù họ có tin hay không cũng phải tin”.
Tử Dư nãy giờ luôn im lặng bỗng nói.
Với tình hình này thì đây đã là cách duy nhất rồi.
Hơn nữa sự thật cũng giống như ông ta nói, sự thật là gì không quan trọng, quan trọng là lợi ích của các bên, chỉ cần làm cho các bên hài lòng, một thế tử thôi mà, cũng chẳng phải là người kế thừa, chết thì chết thôi.
“Vậy được, chúng ta thỏa thuận vậy đi, mong rằng lần này đừng xảy ra sai sót gì”.
Hachiki Orochi hừ một tiếng.
Trong mắt ông ta người như Tiêu Chính Văn chỉ nhỏ bé như một con kiến, chết thì chết thôi.
Mặc dù các thế lực đều không truy cứu nữa nhưng không có nghĩa là chuyện này sẽ nhanh chóng bình ổn.
Không chỉ là Tây Vực đang bàn tán sôi nổi mà ngay cả Đông Vực cũng đang bàn tán chuyện này.
Hầu như tất cả mọi người đều có thể chắc chắn người đồ đen bí ẩn đó chính là một trong hai anh em Điền Văn.
Nhưng không lâu sao có nhiều thế lực đứng ra làm chứng người đồ đen đó không liên quan gì với anh em Điền Văn, họ bị oan, hơn nữa trong ba ngày, nhà họ Khổng sẽ bắt tay với tất cả thế lực ngoài lãnh thổ để tìm ra hung thủ thật sự.
Chương 2497: Đổ lỗi
Nhà họ Khổng bắt tay với các thế lực điều tra hung thủ?
Tin tức này vừa truyền ra ngoài lập tức dấy lên những bàn luận của mọi người ở cả Đông Vực.
“Gì cơ? Nhà họ Khổng đi điều tra hung thủ? Chẳng phải quá rõ rồi sao, nhà họ Khổng vừa muốn làm trọng tài vừa muốn làm vận động viên sao?”
“Hơn nữa tin tức này hình như được truyền ra từ Tề Thiên Thư Viện, chứng tỏ họ chột dạ”.
“Haizz, xem ra lần này có thế nào Tiêu Chính Văn cũng không thoát được”.
Không ít người đều nghĩ đến một kết quả là nhà họ Khổng sẽ lấy Tiêu Chính Văn ra làm vật hy sinh, để các bên nguôi giận.
“Hừ! Mấy người họ Khổng đúng là không biết xấu hổ”.
“Nhà họ Khổng rõ ràng đang bắt nạt người khác. Tiêu Chính Văn vẫn luôn đóng cửa dưỡng thương, họ lại muốn để người ta chịu tội thay”.
Không ít người cũng lên tiếng nghi ngờ, dù sao người ta cũng không chỉ mặt điểm tên.
“Mọi người đừng nói bậy, người ta cũng không nói rõ hung thủ đó là Tiêu Chính Văn”.
“Đúng thế, chẳng phải giờ vẫn đang điều tra sao? Ba ngày sau mới có kết quả”.
“Huống gì mấy ngày trước Tiêu Chính Văn mới bị hòa thượng Tanaka đuổi ra khỏi thành Minh Nguyệt, bảo cậu ta làm người chịu tội thay, bên phía Thánh Giáo Đình cũng sẽ không đồng ý”.
Thoáng chốc dường như mọi người đều dời sự chú ý sang Tiêu Chính Văn, nếu có người có thể chịu tội thay thật thì ngoài Tiêu Chính Văn ra, họ không nghĩ ra được người thứ hai.
Tội này quá lớn và quá nặng không phải con chó con mèo hoang nào cũng có thể chịu tội thay được.
Người có thể đứng cùng một đẳng cấp với bốn cậu chủ Chiến Quốc hoặc là có tư cách đánh lén họ, hơn nữa còn có thể thắng cũng chỉ có một mình Tiêu Chính Văn.
Ngoài ra, không tìm được người thứ hai trong thế hệ trẻ ở ngoài lãnh thổ.
Nhưng không lâu sau lại có tin đồn mới truyền ra.
Tiêu Chính Văn đã nắm chắc trận pháp phân thân từ lâu, hơn nữa có thể một hóa ba, người hôm đó bị thương chỉ là một phân thân của Tiêu Chính Văn mà thôi.
Bản thể của anh vẫn luôn ẩn nấp trong Đế Khư.
Tin tức này vừa được truyền ra ngoài, cả Đông Vực lại sục sôi lần nữa.
“Không thể nào! Đúng là trận pháp phân thân có thể biến ra phân thân nhưng sức mạnh của phân thân rất yếu, đều cần phải tu dưỡng lại từ đầu, nếu không tại sao thân phân của Khổng Tề Thiên lại có tu vi không đồng đều”.
“Đúng thế, rõ ràng là bịa một cái cớ để đẩy trách nhiệm sang cho Tiêu Chính Văn”.
“Các anh vẫn còn ngây thơ quá, vốn dĩ họ muốn kéo bừa một người chịu tội thay, đẩy toàn bộ trách nhiệm sang, còn có phải là hung thủ hay không cũng không quan trọng”.
Thậm chí có người nói được ý đồ thật sự của nhà họ Khổng.
Cũng trong hôm đó, Điền Văn cũng đích thân công khai thừa nhận Tiêu Chính Văn là hung thủ.
Sau đó Điền Khải cũng công khai đưa ra rất nhiều bằng chứng với mọi người để chứng minh Tiêu Chính Văn là hung thủ.
Tin tức này vừa được truyền đi, mọi người đều ngơ ngác.
Nhà họ Khổng không biết xấu hổ đến mức này sao?
“Mọi người đều thấy rõ phong cách làm việc của nhà họ Khổng vẫn mặt dày như vậy. Người họ Khổng đúng là không một ai tốt đẹp”.
“Đúng thế, Tiêu Chính Văn là hung thủ ư? Người nhà họ Khổng còn nói ra câu này được à? Còn anh em Điền Văn nữa, đúng là vô liêm sỉ”.
Không ít người đều lên tiếng mắng nhiếc anh em Điền Văn và nhà họ Khổng.
Lúc này Thanh Liên và ông lão Thiên Tinh cũng chạy đến đất Tề bằng tốc độ nhanh nhất.
Vì sau khi về đến Đông Vực, anh em Điền Văn sợ bị người ta âm thầm tính kế nên mới bất đắc dĩ chạy trốn về đất Tề, ở trên địa bàn của mình luôn an toàn hơn so với đợi ở Đông Vực.
“Cậu chủ, bọn tôi nửa đêm đến làm phiền mộng đẹp của cậu chủ rồi, mong cậu chủ lượng thứ”, Thanh Liên và ông lão Thiên Tinh chắp tay nói.
“Hai vị nửa đêm đến đây không biết có việc gì?”, Điền Văn đang ngồi trong đình ngắm trăng, tiện tay rót một tách trà rồi nhấp một hớp.
“Cậu chủ, chúng tôi nghe nói cậu tự đứng ra thừa nhận Tiêu Chính Văn là hung thủ giết người?”
Ông lão Thiên Tinh nhìn Điền Văn nhíu mày hỏi.
Một khi chuyện như vậy được chứng thực thì Tiêu Chính Văn gần như trở thành cái tên đối đầu của các thế lực.
Với thực lực hiện tại của Tiêu Chính Văn không có sức để phản đòn, thậm chí còn không có cơ hội phản kháng thì sẽ bị các thế lực nghiền nát.
Dù có vài ân oán với nhà họ Khổng trước trận chiến nhưng cách làm của anh em Điền Văn cũng hơi quá, dù sao Tiêu Chính Văn cũng xem là người Hoa Quốc.
Nói ra thì mọi người đều là đồng bào cùng tổ tiên, đất nước, Điền Văn hay nhà họ Khổng cứ đẩy Tiêu Chính Văn lên đầu sóng ngọn gió quả thật khiến người ta tức giận không thôi.
Thế nên Thanh Liên và ông lão Thiên Tinh mới đến tận đây xin chứng thực tính thật giả của tin đồn.
Chương 2498: Ám chỉ
“Hai người cũng đều là người quan tâm đến đại cục, vào những lúc cấp bách như vậy phải cần có người làm vật hy sinh mà, từ bỏ cái nhỏ để quan tâm cái lớn, đây là danh ngôn của Khổng Thánh Nhân”.
“Từ bỏ một người mà bảo vệ căn cơ Đông Vực chúng ta mới là kế sách lâu dài, tin chắc Tiêu Chính Văn có thể hiểu được ý định tốt của nhà họ Khổng”.
Điền Văn không biết xấu hổ nói.
“Cái gì?”
Nghe thế sắc mặt Thanh Liên thay đổi.
Cái gì mà từ bỏ cái nhỏ để quan tâm đến đại cục?
Tại sao Tiêu Chính Văn lại phải chịu tội thay anh em nhà họ Điền các cậu?
Hơn nữa bà ta biết rõ hy sinh mà Điền Văn nói là gì, đây không chỉ liên quan đến sự sống chết của Tiêu Chính Văn mà còn bao gồm cả điện Thần Long phía sau anh.
“Hai người cũng không cần phải ngạc nhiên, chuyện đã phát triển đến mức này rồi, phải có người gánh tội, nếu không trận chiến mà xảy ra thì có vô số người rơi đầu”.
“Tôi đã nhận được thông tin xác thực, bên Thánh Giáo Đình đã tập hợp mười Giáo chủ áo đỏ, lấy cớ chuyện này để tấn công Đông Vực rồi”.
“Nếu so với vô số sinh linh của Đông Vực và một mình Tiêu Chính Văn, bên nào nhẹ bên nào nặng không cần tôi phải nói nhiều, trong lòng hai người cũng đã rõ”.
“Thân là truyền nhân của Hoa Quốc, gánh vác mọi thứ vì tổ tiên Hoa Quốc, lẽ nào không phải là phong thái nên có của con cháu Hoa Quốc sao? Không có Hoa Quốc thì làm sao có được Tiêu Chính Văn hôm nay?”
Điền Văn lạnh lùng nói.
Hắn nói như thế khiến Thanh Liên và ông lão Thiên Tinh sửng sốt.
Mười Giáo chủ áo đỏ?
Đây không phải là Giáo chủ áo đỏ trong thế tục mà là người có thực lực thật sự bên phía Thánh Giáo Đình.
Từ trận thế này xem ra Tử Cống và Tử Dư đã suy xét cẩn thận.
“Cậu chủ, nếu đã thế thì chuyện này nên do hung thủ thật gánh vác, tại sao lại bắt cậu Tiêu làm vật thay thế? Tôi quả thật không hiểu, đại nghĩa mà Khổng Thánh Nhân nói lẽ nào là vì…”
“Câm miệng!”
Không để Thanh Liên nói hết câu, Điền Văn sầm mặt, lạnh lùng ngắt lời Thanh Liên nói: “Bà có tư cách gì hỏi tôi?”
“Không! Tôi chỉ là hỏi sự thật thôi. Vừa rồi cậu chủ đã nói bỏ nhỏ vì đại cục, vậy thì cái gì là tiểu cục, cái gì gọi là đại cục?”
“Lẽ nào bảo một người trong sạch phải chịu một bất công chính là đại nghĩa mà Khổng Thánh Nhân nói sao?”
Thanh Liên không chịu lùi bước liên tiếp hỏi.
Lúc này không chỉ là Thanh Liên không còn chút thiện cảm nào với Điền Văn và nhà họ Khổng mà ngay cả ông lão Thiên Tinh đều nhìn Điền Văn với vẻ mặt chán ghét.
“Đó là đương nhiên, lẽ nào bà chưa từng nghe nói đến câu ‘nên giấu chuyện vì vua, vì cha, vì vi sư’ sao? Nói rõ hơn một chút người có thân phận thấp hèn thì nên gánh vác tội danh cho người có thân phận cao quý”.
“Đây là chỉ dạy của Khổng Thánh Nhân, lẽ nào hai người muốn phản lại à?”
Nghe đến đây Thanh Liên cười nhạo, xem ra tất cả những người có liên quan đến nhà họ Khổng đều không biết xấu hổ.
Điền Văn hay hai đệ tử của Khổng Khưu cũng không có chút đạo đạo căn bản làm người nào, để bảo vệ lợi ích của bản thân mà không tiếc hy sinh sinh mạng vô tội, loại người này còn chẳng bằng súc sinh nữa.
“Tôi chỉ biết Tề Hằng luôn công minh chính trực, nước Tề luôn thuyết phục người ngoài bằng đạo đức, chưa từng nghe nói lấy sinh mạng vô tội để chịu tội cho người có tội”.
Ngay cả ông lão Thiên Tinh cũng không thể nghe tiếp được nữa bèn lên tiếng chế giễu.
“To gan!”
Điền Văn tức giận, toát ra sát khí nhìn ông lão Thiên Tinh.
Tề Hằng mà ông lão Thiên Tinh nhắc đến không phải là Tề Hằng của đời sau mà là cậu chủ Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch họ Khương chứ không phải họ Điền, hay nói cách khác ông lão Thiên Tinh không chỉ đang mắng nhà họ Khổng thất đức mà đang ám chỉ nhà họ Điền tặc tử loạn thần lạm dụng chức quyền.
“Bọn tôi không có tư cách chỉ trích cậu chủ nhưng muốn đòi lại công bằng cho người trong thiên hạ”, ánh mắt ông lão Thiên Tinh trở nên lạnh lùng, không hề sợ hãi.
“Cậu chủ bớt giận, nếu cậu chủ đã cố chấp như thế thì bọn tôi cũng không nói nhiều thêm nữa, nhưng mong cậu chủ nhớ đúng sai công bằng luôn nằm ở lòng người, có vài việc không thể chỉ dựa vào một hai lời nói để định đoạt”.
Dứt lời, không đợi Điền Văn lên tiếng, Thanh Liên đã dẫn Thiên Tinh xoay người đi.
Chương 2499: Bán nước
Đã nói đến mức này mà nếu còn dây dưa với Điền Văn nữa thì không còn ý nghĩa gì cả.
Không chỉ là Điền Văn ngay cả thái độ nhà họ Khổng cũng vô cùng rõ ràng, cho dù ai là hung thủ không quan trọng, quan trọng là nhà họ Khổng lấy Tiêu Chính Văn làm vật hy sinh để anh gánh hết mọi chuyện.
Hơn nữa nhân cơ hội này tiêu diệt kẻ thù mạnh của nhà họ Khổng.
Giống như năm đó rõ ràng Vu Khiêm phát động một cuộc binh biến chặn Minh Anh Tông ở phía Bắc Trường Thành, mà đội quân của Dã Tiên chẳng qua chỉ tiến hành cống nạp mà thôi.
Nhưng cuối cùng để che đậy sự thật, môn đồ nhà họ Khổng vẫn lấy Dã Tiên làm vật hy sinh, mãi mãi bị trói vào tội danh đáng xấu hổ trong lịch sử.
Bây giờ người nhà họ Khổng cũng làm hệt như thế, muốn đẩy Tiêu Chính Văn lên đầu sóng ngọn gió, để Tiêu Chính Văn trở thành người thay tội cho anh em Điền Văn.
Chẳng qua cuối cùng chuyện này có thể được như ý họ hay không còn phải xem ý bên phía Thánh Giáo Đình.
Dù sao người của Thánh Giáo Đình cũng không phải kẻ ngốc, muốn họ chấp nhận một Tiêu Chính Văn bị thương nặng là hung thủ nào có dễ.
Trong đêm đó Thánh Giáo Đình cũng truyền ra tin tức sẽ công khai bày tỏ nếu đã điều tra rõ hung thủ thì bên họ sẽ nhanh chóng bảo người đến bắt.
Tin tức này khiến không ít tông chủ ở Đông Vực ngơ ngác chứ đừng nói là người khác.
Ngay cả họ cũng nhìn ra Tiêu Chính Văn là con bài chịu tội thay do nhà họ Khổng đẩy ra, mà bên phía Thánh Giáo Đình lại tin tưởng ư?
Cùng lúc đó một tin tức khác cũng truyền đến bên Tần Lương Ngọc.
Nhà họ Khổng cử người ra lệnh cho Tần Lương Ngọc và tất cả tông môn trong thành Đại Phong lui ra khỏi thành Đại Phong và phải giao thành Đại Phong cho các đặc phái viên Thánh Giáo Đình phái đến tiếp nhận.
“Gì cơ? Bảo Thánh Giáo Đình tiếp nhận thành Đại Phong của Đông Vực?”
“Đây… người nhà họ Khổng bán nước ra đến ngoài lãnh thổ luôn rồi à? Thành Đại Phong vốn dĩ do một tay thành chủ Tần khai phá, dựa vào đâu mà giao cho người của Thánh Giáo Đình?”
“Một đám vô liêm sỉ, đúng là không bằng con chó”.
Lúc này sắc mặt Tần Lương Ngọc càng khó coi hơn, cho dù thế nào bà ta cũng không đồng ý với điều kiện này của nhà họ Khổng.
Trước tiên không nói bây giờ bà ta đã gia nhập vào điện Thần Long, dù bà ta không phải là thành viên của điện Thần Long cũng không thể trả giá bằng thành Đại Phong, bán đứng đồng bào của mình.
Tin lạ này quả thật chưa từng nghe nói trước đó, vừa muốn giao Tiêu Chính Văn vừa muốn tặng một thị trấn quan trọng ở biên giới cho Thánh Giáo Đình, ngay cả tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy.
“Cậu Tiêu, chúng quá đáng thật rồi”.
Dù Tần Lương Ngọc có được giáo dục tốt đến mấy thì lúc này cũng tức đến đổi sắc, hai mắt như phun ra lửa.
“Chúng chẳng qua chỉ đang trao đổi lợi ích thôi, Thánh Giáo Đình phải chịu thiệt thòi nên mới tìm lợi ích ở phương diện khác bù vào, thành Đại Phong chính là con bài giao dịch của chúng”.
“Năm đó văn quan Bắc Tống chẳng phải cũng bán đứng Tống Huy Tông như vậy sao?”, Tiêu Chính Văn không hề bất ngờ khi khi được tin tức này.
Dù sao bán nước cũng là hành vi bình thường của nhà họ Khổng, không bán nước ngược lại không phải là phong thái của nhà họ Khổng nữa.
“Cậu Tiêu, vậy chúng ta phải làm sao?”, Tần Lương Ngọc nghiến chặt răng, không cam lòng nói.
Dù Tần Lương Ngọc có tan xương nát thịt cũng tuyệt đối không đồng ý điều kiện này của nhà họ Khổng.
“Thế này nhé, chị thả tin tức ra làm rõ yêu cầu của nhà họ Khổng với thiên hạ, rồi nói thêm một câu, bây giờ Tiêu Chính Văn tôi cũng là người của Đông Vực, lẽ nào Đông Vực không nên ra mặt bảo vệ tôi sao?”
Tiêu Chính Văn vừa nói thế, Tần Lương Ngọc nhíu mày.
Mặc dù Tiêu Chính Văn nói không sai nhưng từ trước đến giờ Tiêu Chính Văn không thể được xem là người của Đông Vực.
Một mặt không được nhà họ Khổng chấp nhận, Đông Vực không thể thu nhận Tiêu Chính Văn, mặt khác Tiêu Chính Văn trước giờ đều luôn đối đầu với các gia tộc lớn ở Đông Vực.
Tình hình này mà sao họ có thể đứng ra lên tiếng cho Tiêu Chính Văn được?
Chương 2500: Bắt hung thủ
Mặc dù cảm thấy ngờ vực nhưng Tần Lương Ngọc vẫn bảo người công khai yêu cầu của nhà họ Khổng theo ý của Tiêu Chính Văn.
“Nói hay lắm, Đông Vực vốn dĩ là nơi ở của Hoa Quốc ngoài lãnh thổ, chỉ cần Tiêu Chính Văn là người của Hoa Quốc thì đã xem là con dân của Đông Vực rồi”.
“Đúng thế, lẽ nào Đông Vực còn sợ Thánh Giáo Đình và Vy Hào sao?”
“Hừ, nếu chúng khai chiến với Đông Vực vì chuyện này thì tốt quá, kiếm của tôi chưa dính máu của Vy Hào một trăm năm rồi”.
Thoáng chốc các tông môn lớn ở Đông Vực đều xắn tay áo lên.
Ngay khi tin tức này truyền đến tai Điền Khải, Điền Khải hơi sửng sốt.
“Hay lắm Tiêu Chính Văn, đúng là một mũi tên trúng hai con chim”.
“Truyền tin tức nhà họ Khổng đe dọa Tần Lương Ngọc phải giao thành Đại Phong ra ngoài, nhà họ Khổng phải sẽ kiêng dè bị ô nhục danh tiếng, chắc chắn sẽ không phái cao thủ nhắm vào anh ta”.
“Với thân phận của con dân Đông Vực, đoàn kết cả Đông Vực định ép chúng ta có tội bằng dư luận, Tiêu Chính Văn này quả nhiên không đơn giản”.
“Chỉ tiếc là thời cuộc đã đến nước này, dư luận không thể thay đổi sự thật. Kế sách của chúng chắc chắn không thành công”.
Điền Khải cười mỉa một tiếng.
Lúc Thanh Liên biết được tin tức này cũng thở dài nói: “Kế sách này của cậu Tiêu e là không thành rồi, người ở Đông Vực có thể lên tiếng vì cậu ta đều là một vài gia tộc và tông môn nhỏ”.
“Không có thế lực nào ở Đông Vực lớn hơn nhà họ Khổng, loại trừ nhà họ Khổng thì ai còn dám lên tiếng vì cậu ta”.
“Hơn nữa cứ như thế thì chắc chắn đang thừa nhận thế tử Thánh Giáo Đình là do cậu ta giết, đánh lén thế tử và người của cậu chủ cũng chính là Tiêu Chính Văn”.
Nói đến đây, Thanh Liên cũng nhanh chóng đứng lên chạy thẳng đến Đế Khư.
Khi Thanh Liên đến nơi, ông lão Thiên Tinh đã đến Đế Khư trước bà ta một bước.
“Cậu Tiêu, chuyện này không ổn, đây chẳng phải đang chuyển hướng thừa nhận hung thủ chính là cậu rồi sao?”
Nếu nói Tiêu Chính Văn không phải là hung thủ giết người thì cần Đông Vực bảo vệ anh sao?
Hay nói cách khác mặc dù Tiêu Chính Văn có thể đoàn kết một bộ phận tông môn chủ ở Đông Vực, nhưng lại được một mất mười.
Ngay khi Thanh Liên vừa dứt câu, không trung bỗng lóe lên ánh sáng bạc.
Một chiếc gương vô cùng lớn chiếu trên bầu trời Đế Khư, phóng đại mọi thứ ở đây ra ngoài.
Đồng thời cả thế giới, trong đó có cả thế tục đều thấy rõ mọi thứ trong Đế Khư thông qua chiếc gương này.
Sau đó vô số bóng người lập tức bay đến bầu trời Đế Khư, thoáng chốc trên bầu trời toàn là người.
Một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa bay đến, Điền Văn từ tốn bước ra khỏi xe ngựa, kiêu ngạo nhìn xuống Đế Khư.
Điền Khải cũng được một đám người vây quanh đi đến bầu trời Đế Khư, khinh thường liếc xéo Đế Khư.
“Các vị, không biết mấy người đến đông như vậy là có chuyện gì?”
Từ Huy Tổ lập tức siết chặt cây giáo bạc trong tay bước lên hư không, cách khoảng không nói với hai anh em Điền Văn.
“Bắt hung thủ, giải thích cho thiên hạ rõ”.
Điền Văn chắp một tay sau lưng, giọng điệu không cho phép nghi ngờ như Đế Vương.
“Hỗn láo”.
Long Hình và Lý Bạch cũng đồng loạt bước lên không trung, Thượng Quan Uyển Nhi đích thân dẫn ba ngàn ngự lâm quân tạo thành một bức tường người.
“Bảo Tiêu Chính Văn nhanh chóng đến đền tội, nếu không trận chiến hôm nay sẽ ngọc nát đá tan đấy”, Điền Văn sát khí đằng đằng, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác đe dọa.
“Chuyện này có quan hệ rất lớn, ai lại có thể gánh vác trách nhiệm này?”, Điền Văn nhíu mày hỏi.
“Có thể để Tiêu Chính Văn gánh vậy”.
Điền Khải nói.
“Gì cơ? Tiêu Chính Văn?”, Điền Văn không khỏi nhíu mày.
Tiêu Chính Văn đúng là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng trước đó đã có tin tức Tiêu Chính Văn bị thương nặng, nếu lúc này đẩy hết trách nhiệm cho Tiêu Chính Văn khó tránh khỏi khiến mọi người không phục.
“Cậu ta có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất rồi”, Hachiki Orochi cũng gật đầu nói.
“Nhưng… mọi người đều biết anh ta bị thương nặng đang đóng cửa dưỡng thương, nếu để anh ta gánh trách nhiệm này, e là mọi người đều không phục”.
“Huống gì hôm đó ở thành Minh Nguyệt hòa thượng Tanaka chỉ nói một câu đã đuổi anh ta ra khỏi thành Minh Nguyệt, anh ta sao có thể giết thế tử Thánh Giáo Đình ngay trước mắt hòa thượng Tanaka được?”
Điền Văn khẽ lắc đầu, sắc mặt khó coi nói.
Không phải hắn cố ý thanh minh cho Tiêu Chính Văn, thân là cậu chủ Chiến Quốc, hắn đã không còn lòng đồng cảm với người khác, những người như hắn trong mắt chỉ có lợi ích thôi.
Nhưng chuyện này lại ảnh hưởng quá rộng, không chỉ phải thuyết phục được các thế lực mà càng phải thuyết phục được đám người Ngụy Vinh Kỳ tin Tiêu Chính Văn là hung thủ.
Chỉ riêng hai điều này thì đã khó qua được ải của Ngụy Vinh Kỳ và Triệu Thắng chứ đừng nói đến Hoàng Yết có suy nghĩ thấu đáo.
“Có phải hắn hay không thì quan trọng lắm sao? Tôi nói là ai thì chính là người đó”.
Tử Cống lạnh lùng nói.
Với địa vị của ông ta, chỉ cần lên tiếng thì cả ngoài lãnh thổ ai dám nói một chữ không?
Ngụy Vinh Kỳ hay Triệu Thắng?
Dù mọi người đều biết rõ không phải là Tiêu Chính Văn thì có làm sao?
Hơn nữa Tiêu Chính Văn không hề có chống lưng, dù có chết cũng không làm dấy lên sóng gió gì, người như vậy quả thật là sinh ra để chịu tội thay cho người khác.
“Chỉ sợ bên Thánh Giáo Đình không chịu để yên”.
Điều Điền Văn sợ nhất vẫn là bên Thánh Giáo Đình không chấp nhận lời nói dối này.
“Chẳng qua chỉ là thương lượng thôi, lợi ích đổi lấy sự hài lòng của đối phương là được, tin chắc bên phía Thánh Giáo Đình cũng sẽ không trở mắt với chúng ta chỉ vì một thế tử”.
“Chỉ cần lãnh đạo cao cấp không truy cứu, còn những người bên dưới không là gì cả, dù họ có tin hay không cũng phải tin”.
Tử Dư nãy giờ luôn im lặng bỗng nói.
Với tình hình này thì đây đã là cách duy nhất rồi.
Hơn nữa sự thật cũng giống như ông ta nói, sự thật là gì không quan trọng, quan trọng là lợi ích của các bên, chỉ cần làm cho các bên hài lòng, một thế tử thôi mà, cũng chẳng phải là người kế thừa, chết thì chết thôi.
“Vậy được, chúng ta thỏa thuận vậy đi, mong rằng lần này đừng xảy ra sai sót gì”.
Hachiki Orochi hừ một tiếng.
Trong mắt ông ta người như Tiêu Chính Văn chỉ nhỏ bé như một con kiến, chết thì chết thôi.
Mặc dù các thế lực đều không truy cứu nữa nhưng không có nghĩa là chuyện này sẽ nhanh chóng bình ổn.
Không chỉ là Tây Vực đang bàn tán sôi nổi mà ngay cả Đông Vực cũng đang bàn tán chuyện này.
Hầu như tất cả mọi người đều có thể chắc chắn người đồ đen bí ẩn đó chính là một trong hai anh em Điền Văn.
Nhưng không lâu sao có nhiều thế lực đứng ra làm chứng người đồ đen đó không liên quan gì với anh em Điền Văn, họ bị oan, hơn nữa trong ba ngày, nhà họ Khổng sẽ bắt tay với tất cả thế lực ngoài lãnh thổ để tìm ra hung thủ thật sự.
Chương 2497: Đổ lỗi
Nhà họ Khổng bắt tay với các thế lực điều tra hung thủ?
Tin tức này vừa truyền ra ngoài lập tức dấy lên những bàn luận của mọi người ở cả Đông Vực.
“Gì cơ? Nhà họ Khổng đi điều tra hung thủ? Chẳng phải quá rõ rồi sao, nhà họ Khổng vừa muốn làm trọng tài vừa muốn làm vận động viên sao?”
“Hơn nữa tin tức này hình như được truyền ra từ Tề Thiên Thư Viện, chứng tỏ họ chột dạ”.
“Haizz, xem ra lần này có thế nào Tiêu Chính Văn cũng không thoát được”.
Không ít người đều nghĩ đến một kết quả là nhà họ Khổng sẽ lấy Tiêu Chính Văn ra làm vật hy sinh, để các bên nguôi giận.
“Hừ! Mấy người họ Khổng đúng là không biết xấu hổ”.
“Nhà họ Khổng rõ ràng đang bắt nạt người khác. Tiêu Chính Văn vẫn luôn đóng cửa dưỡng thương, họ lại muốn để người ta chịu tội thay”.
Không ít người cũng lên tiếng nghi ngờ, dù sao người ta cũng không chỉ mặt điểm tên.
“Mọi người đừng nói bậy, người ta cũng không nói rõ hung thủ đó là Tiêu Chính Văn”.
“Đúng thế, chẳng phải giờ vẫn đang điều tra sao? Ba ngày sau mới có kết quả”.
“Huống gì mấy ngày trước Tiêu Chính Văn mới bị hòa thượng Tanaka đuổi ra khỏi thành Minh Nguyệt, bảo cậu ta làm người chịu tội thay, bên phía Thánh Giáo Đình cũng sẽ không đồng ý”.
Thoáng chốc dường như mọi người đều dời sự chú ý sang Tiêu Chính Văn, nếu có người có thể chịu tội thay thật thì ngoài Tiêu Chính Văn ra, họ không nghĩ ra được người thứ hai.
Tội này quá lớn và quá nặng không phải con chó con mèo hoang nào cũng có thể chịu tội thay được.
Người có thể đứng cùng một đẳng cấp với bốn cậu chủ Chiến Quốc hoặc là có tư cách đánh lén họ, hơn nữa còn có thể thắng cũng chỉ có một mình Tiêu Chính Văn.
Ngoài ra, không tìm được người thứ hai trong thế hệ trẻ ở ngoài lãnh thổ.
Nhưng không lâu sau lại có tin đồn mới truyền ra.
Tiêu Chính Văn đã nắm chắc trận pháp phân thân từ lâu, hơn nữa có thể một hóa ba, người hôm đó bị thương chỉ là một phân thân của Tiêu Chính Văn mà thôi.
Bản thể của anh vẫn luôn ẩn nấp trong Đế Khư.
Tin tức này vừa được truyền ra ngoài, cả Đông Vực lại sục sôi lần nữa.
“Không thể nào! Đúng là trận pháp phân thân có thể biến ra phân thân nhưng sức mạnh của phân thân rất yếu, đều cần phải tu dưỡng lại từ đầu, nếu không tại sao thân phân của Khổng Tề Thiên lại có tu vi không đồng đều”.
“Đúng thế, rõ ràng là bịa một cái cớ để đẩy trách nhiệm sang cho Tiêu Chính Văn”.
“Các anh vẫn còn ngây thơ quá, vốn dĩ họ muốn kéo bừa một người chịu tội thay, đẩy toàn bộ trách nhiệm sang, còn có phải là hung thủ hay không cũng không quan trọng”.
Thậm chí có người nói được ý đồ thật sự của nhà họ Khổng.
Cũng trong hôm đó, Điền Văn cũng đích thân công khai thừa nhận Tiêu Chính Văn là hung thủ.
Sau đó Điền Khải cũng công khai đưa ra rất nhiều bằng chứng với mọi người để chứng minh Tiêu Chính Văn là hung thủ.
Tin tức này vừa được truyền đi, mọi người đều ngơ ngác.
Nhà họ Khổng không biết xấu hổ đến mức này sao?
“Mọi người đều thấy rõ phong cách làm việc của nhà họ Khổng vẫn mặt dày như vậy. Người họ Khổng đúng là không một ai tốt đẹp”.
“Đúng thế, Tiêu Chính Văn là hung thủ ư? Người nhà họ Khổng còn nói ra câu này được à? Còn anh em Điền Văn nữa, đúng là vô liêm sỉ”.
Không ít người đều lên tiếng mắng nhiếc anh em Điền Văn và nhà họ Khổng.
Lúc này Thanh Liên và ông lão Thiên Tinh cũng chạy đến đất Tề bằng tốc độ nhanh nhất.
Vì sau khi về đến Đông Vực, anh em Điền Văn sợ bị người ta âm thầm tính kế nên mới bất đắc dĩ chạy trốn về đất Tề, ở trên địa bàn của mình luôn an toàn hơn so với đợi ở Đông Vực.
“Cậu chủ, bọn tôi nửa đêm đến làm phiền mộng đẹp của cậu chủ rồi, mong cậu chủ lượng thứ”, Thanh Liên và ông lão Thiên Tinh chắp tay nói.
“Hai vị nửa đêm đến đây không biết có việc gì?”, Điền Văn đang ngồi trong đình ngắm trăng, tiện tay rót một tách trà rồi nhấp một hớp.
“Cậu chủ, chúng tôi nghe nói cậu tự đứng ra thừa nhận Tiêu Chính Văn là hung thủ giết người?”
Ông lão Thiên Tinh nhìn Điền Văn nhíu mày hỏi.
Một khi chuyện như vậy được chứng thực thì Tiêu Chính Văn gần như trở thành cái tên đối đầu của các thế lực.
Với thực lực hiện tại của Tiêu Chính Văn không có sức để phản đòn, thậm chí còn không có cơ hội phản kháng thì sẽ bị các thế lực nghiền nát.
Dù có vài ân oán với nhà họ Khổng trước trận chiến nhưng cách làm của anh em Điền Văn cũng hơi quá, dù sao Tiêu Chính Văn cũng xem là người Hoa Quốc.
Nói ra thì mọi người đều là đồng bào cùng tổ tiên, đất nước, Điền Văn hay nhà họ Khổng cứ đẩy Tiêu Chính Văn lên đầu sóng ngọn gió quả thật khiến người ta tức giận không thôi.
Thế nên Thanh Liên và ông lão Thiên Tinh mới đến tận đây xin chứng thực tính thật giả của tin đồn.
Chương 2498: Ám chỉ
“Hai người cũng đều là người quan tâm đến đại cục, vào những lúc cấp bách như vậy phải cần có người làm vật hy sinh mà, từ bỏ cái nhỏ để quan tâm cái lớn, đây là danh ngôn của Khổng Thánh Nhân”.
“Từ bỏ một người mà bảo vệ căn cơ Đông Vực chúng ta mới là kế sách lâu dài, tin chắc Tiêu Chính Văn có thể hiểu được ý định tốt của nhà họ Khổng”.
Điền Văn không biết xấu hổ nói.
“Cái gì?”
Nghe thế sắc mặt Thanh Liên thay đổi.
Cái gì mà từ bỏ cái nhỏ để quan tâm đến đại cục?
Tại sao Tiêu Chính Văn lại phải chịu tội thay anh em nhà họ Điền các cậu?
Hơn nữa bà ta biết rõ hy sinh mà Điền Văn nói là gì, đây không chỉ liên quan đến sự sống chết của Tiêu Chính Văn mà còn bao gồm cả điện Thần Long phía sau anh.
“Hai người cũng không cần phải ngạc nhiên, chuyện đã phát triển đến mức này rồi, phải có người gánh tội, nếu không trận chiến mà xảy ra thì có vô số người rơi đầu”.
“Tôi đã nhận được thông tin xác thực, bên Thánh Giáo Đình đã tập hợp mười Giáo chủ áo đỏ, lấy cớ chuyện này để tấn công Đông Vực rồi”.
“Nếu so với vô số sinh linh của Đông Vực và một mình Tiêu Chính Văn, bên nào nhẹ bên nào nặng không cần tôi phải nói nhiều, trong lòng hai người cũng đã rõ”.
“Thân là truyền nhân của Hoa Quốc, gánh vác mọi thứ vì tổ tiên Hoa Quốc, lẽ nào không phải là phong thái nên có của con cháu Hoa Quốc sao? Không có Hoa Quốc thì làm sao có được Tiêu Chính Văn hôm nay?”
Điền Văn lạnh lùng nói.
Hắn nói như thế khiến Thanh Liên và ông lão Thiên Tinh sửng sốt.
Mười Giáo chủ áo đỏ?
Đây không phải là Giáo chủ áo đỏ trong thế tục mà là người có thực lực thật sự bên phía Thánh Giáo Đình.
Từ trận thế này xem ra Tử Cống và Tử Dư đã suy xét cẩn thận.
“Cậu chủ, nếu đã thế thì chuyện này nên do hung thủ thật gánh vác, tại sao lại bắt cậu Tiêu làm vật thay thế? Tôi quả thật không hiểu, đại nghĩa mà Khổng Thánh Nhân nói lẽ nào là vì…”
“Câm miệng!”
Không để Thanh Liên nói hết câu, Điền Văn sầm mặt, lạnh lùng ngắt lời Thanh Liên nói: “Bà có tư cách gì hỏi tôi?”
“Không! Tôi chỉ là hỏi sự thật thôi. Vừa rồi cậu chủ đã nói bỏ nhỏ vì đại cục, vậy thì cái gì là tiểu cục, cái gì gọi là đại cục?”
“Lẽ nào bảo một người trong sạch phải chịu một bất công chính là đại nghĩa mà Khổng Thánh Nhân nói sao?”
Thanh Liên không chịu lùi bước liên tiếp hỏi.
Lúc này không chỉ là Thanh Liên không còn chút thiện cảm nào với Điền Văn và nhà họ Khổng mà ngay cả ông lão Thiên Tinh đều nhìn Điền Văn với vẻ mặt chán ghét.
“Đó là đương nhiên, lẽ nào bà chưa từng nghe nói đến câu ‘nên giấu chuyện vì vua, vì cha, vì vi sư’ sao? Nói rõ hơn một chút người có thân phận thấp hèn thì nên gánh vác tội danh cho người có thân phận cao quý”.
“Đây là chỉ dạy của Khổng Thánh Nhân, lẽ nào hai người muốn phản lại à?”
Nghe đến đây Thanh Liên cười nhạo, xem ra tất cả những người có liên quan đến nhà họ Khổng đều không biết xấu hổ.
Điền Văn hay hai đệ tử của Khổng Khưu cũng không có chút đạo đạo căn bản làm người nào, để bảo vệ lợi ích của bản thân mà không tiếc hy sinh sinh mạng vô tội, loại người này còn chẳng bằng súc sinh nữa.
“Tôi chỉ biết Tề Hằng luôn công minh chính trực, nước Tề luôn thuyết phục người ngoài bằng đạo đức, chưa từng nghe nói lấy sinh mạng vô tội để chịu tội cho người có tội”.
Ngay cả ông lão Thiên Tinh cũng không thể nghe tiếp được nữa bèn lên tiếng chế giễu.
“To gan!”
Điền Văn tức giận, toát ra sát khí nhìn ông lão Thiên Tinh.
Tề Hằng mà ông lão Thiên Tinh nhắc đến không phải là Tề Hằng của đời sau mà là cậu chủ Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch họ Khương chứ không phải họ Điền, hay nói cách khác ông lão Thiên Tinh không chỉ đang mắng nhà họ Khổng thất đức mà đang ám chỉ nhà họ Điền tặc tử loạn thần lạm dụng chức quyền.
“Bọn tôi không có tư cách chỉ trích cậu chủ nhưng muốn đòi lại công bằng cho người trong thiên hạ”, ánh mắt ông lão Thiên Tinh trở nên lạnh lùng, không hề sợ hãi.
“Cậu chủ bớt giận, nếu cậu chủ đã cố chấp như thế thì bọn tôi cũng không nói nhiều thêm nữa, nhưng mong cậu chủ nhớ đúng sai công bằng luôn nằm ở lòng người, có vài việc không thể chỉ dựa vào một hai lời nói để định đoạt”.
Dứt lời, không đợi Điền Văn lên tiếng, Thanh Liên đã dẫn Thiên Tinh xoay người đi.
Chương 2499: Bán nước
Đã nói đến mức này mà nếu còn dây dưa với Điền Văn nữa thì không còn ý nghĩa gì cả.
Không chỉ là Điền Văn ngay cả thái độ nhà họ Khổng cũng vô cùng rõ ràng, cho dù ai là hung thủ không quan trọng, quan trọng là nhà họ Khổng lấy Tiêu Chính Văn làm vật hy sinh để anh gánh hết mọi chuyện.
Hơn nữa nhân cơ hội này tiêu diệt kẻ thù mạnh của nhà họ Khổng.
Giống như năm đó rõ ràng Vu Khiêm phát động một cuộc binh biến chặn Minh Anh Tông ở phía Bắc Trường Thành, mà đội quân của Dã Tiên chẳng qua chỉ tiến hành cống nạp mà thôi.
Nhưng cuối cùng để che đậy sự thật, môn đồ nhà họ Khổng vẫn lấy Dã Tiên làm vật hy sinh, mãi mãi bị trói vào tội danh đáng xấu hổ trong lịch sử.
Bây giờ người nhà họ Khổng cũng làm hệt như thế, muốn đẩy Tiêu Chính Văn lên đầu sóng ngọn gió, để Tiêu Chính Văn trở thành người thay tội cho anh em Điền Văn.
Chẳng qua cuối cùng chuyện này có thể được như ý họ hay không còn phải xem ý bên phía Thánh Giáo Đình.
Dù sao người của Thánh Giáo Đình cũng không phải kẻ ngốc, muốn họ chấp nhận một Tiêu Chính Văn bị thương nặng là hung thủ nào có dễ.
Trong đêm đó Thánh Giáo Đình cũng truyền ra tin tức sẽ công khai bày tỏ nếu đã điều tra rõ hung thủ thì bên họ sẽ nhanh chóng bảo người đến bắt.
Tin tức này khiến không ít tông chủ ở Đông Vực ngơ ngác chứ đừng nói là người khác.
Ngay cả họ cũng nhìn ra Tiêu Chính Văn là con bài chịu tội thay do nhà họ Khổng đẩy ra, mà bên phía Thánh Giáo Đình lại tin tưởng ư?
Cùng lúc đó một tin tức khác cũng truyền đến bên Tần Lương Ngọc.
Nhà họ Khổng cử người ra lệnh cho Tần Lương Ngọc và tất cả tông môn trong thành Đại Phong lui ra khỏi thành Đại Phong và phải giao thành Đại Phong cho các đặc phái viên Thánh Giáo Đình phái đến tiếp nhận.
“Gì cơ? Bảo Thánh Giáo Đình tiếp nhận thành Đại Phong của Đông Vực?”
“Đây… người nhà họ Khổng bán nước ra đến ngoài lãnh thổ luôn rồi à? Thành Đại Phong vốn dĩ do một tay thành chủ Tần khai phá, dựa vào đâu mà giao cho người của Thánh Giáo Đình?”
“Một đám vô liêm sỉ, đúng là không bằng con chó”.
Lúc này sắc mặt Tần Lương Ngọc càng khó coi hơn, cho dù thế nào bà ta cũng không đồng ý với điều kiện này của nhà họ Khổng.
Trước tiên không nói bây giờ bà ta đã gia nhập vào điện Thần Long, dù bà ta không phải là thành viên của điện Thần Long cũng không thể trả giá bằng thành Đại Phong, bán đứng đồng bào của mình.
Tin lạ này quả thật chưa từng nghe nói trước đó, vừa muốn giao Tiêu Chính Văn vừa muốn tặng một thị trấn quan trọng ở biên giới cho Thánh Giáo Đình, ngay cả tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy.
“Cậu Tiêu, chúng quá đáng thật rồi”.
Dù Tần Lương Ngọc có được giáo dục tốt đến mấy thì lúc này cũng tức đến đổi sắc, hai mắt như phun ra lửa.
“Chúng chẳng qua chỉ đang trao đổi lợi ích thôi, Thánh Giáo Đình phải chịu thiệt thòi nên mới tìm lợi ích ở phương diện khác bù vào, thành Đại Phong chính là con bài giao dịch của chúng”.
“Năm đó văn quan Bắc Tống chẳng phải cũng bán đứng Tống Huy Tông như vậy sao?”, Tiêu Chính Văn không hề bất ngờ khi khi được tin tức này.
Dù sao bán nước cũng là hành vi bình thường của nhà họ Khổng, không bán nước ngược lại không phải là phong thái của nhà họ Khổng nữa.
“Cậu Tiêu, vậy chúng ta phải làm sao?”, Tần Lương Ngọc nghiến chặt răng, không cam lòng nói.
Dù Tần Lương Ngọc có tan xương nát thịt cũng tuyệt đối không đồng ý điều kiện này của nhà họ Khổng.
“Thế này nhé, chị thả tin tức ra làm rõ yêu cầu của nhà họ Khổng với thiên hạ, rồi nói thêm một câu, bây giờ Tiêu Chính Văn tôi cũng là người của Đông Vực, lẽ nào Đông Vực không nên ra mặt bảo vệ tôi sao?”
Tiêu Chính Văn vừa nói thế, Tần Lương Ngọc nhíu mày.
Mặc dù Tiêu Chính Văn nói không sai nhưng từ trước đến giờ Tiêu Chính Văn không thể được xem là người của Đông Vực.
Một mặt không được nhà họ Khổng chấp nhận, Đông Vực không thể thu nhận Tiêu Chính Văn, mặt khác Tiêu Chính Văn trước giờ đều luôn đối đầu với các gia tộc lớn ở Đông Vực.
Tình hình này mà sao họ có thể đứng ra lên tiếng cho Tiêu Chính Văn được?
Chương 2500: Bắt hung thủ
Mặc dù cảm thấy ngờ vực nhưng Tần Lương Ngọc vẫn bảo người công khai yêu cầu của nhà họ Khổng theo ý của Tiêu Chính Văn.
“Nói hay lắm, Đông Vực vốn dĩ là nơi ở của Hoa Quốc ngoài lãnh thổ, chỉ cần Tiêu Chính Văn là người của Hoa Quốc thì đã xem là con dân của Đông Vực rồi”.
“Đúng thế, lẽ nào Đông Vực còn sợ Thánh Giáo Đình và Vy Hào sao?”
“Hừ, nếu chúng khai chiến với Đông Vực vì chuyện này thì tốt quá, kiếm của tôi chưa dính máu của Vy Hào một trăm năm rồi”.
Thoáng chốc các tông môn lớn ở Đông Vực đều xắn tay áo lên.
Ngay khi tin tức này truyền đến tai Điền Khải, Điền Khải hơi sửng sốt.
“Hay lắm Tiêu Chính Văn, đúng là một mũi tên trúng hai con chim”.
“Truyền tin tức nhà họ Khổng đe dọa Tần Lương Ngọc phải giao thành Đại Phong ra ngoài, nhà họ Khổng phải sẽ kiêng dè bị ô nhục danh tiếng, chắc chắn sẽ không phái cao thủ nhắm vào anh ta”.
“Với thân phận của con dân Đông Vực, đoàn kết cả Đông Vực định ép chúng ta có tội bằng dư luận, Tiêu Chính Văn này quả nhiên không đơn giản”.
“Chỉ tiếc là thời cuộc đã đến nước này, dư luận không thể thay đổi sự thật. Kế sách của chúng chắc chắn không thành công”.
Điền Khải cười mỉa một tiếng.
Lúc Thanh Liên biết được tin tức này cũng thở dài nói: “Kế sách này của cậu Tiêu e là không thành rồi, người ở Đông Vực có thể lên tiếng vì cậu ta đều là một vài gia tộc và tông môn nhỏ”.
“Không có thế lực nào ở Đông Vực lớn hơn nhà họ Khổng, loại trừ nhà họ Khổng thì ai còn dám lên tiếng vì cậu ta”.
“Hơn nữa cứ như thế thì chắc chắn đang thừa nhận thế tử Thánh Giáo Đình là do cậu ta giết, đánh lén thế tử và người của cậu chủ cũng chính là Tiêu Chính Văn”.
Nói đến đây, Thanh Liên cũng nhanh chóng đứng lên chạy thẳng đến Đế Khư.
Khi Thanh Liên đến nơi, ông lão Thiên Tinh đã đến Đế Khư trước bà ta một bước.
“Cậu Tiêu, chuyện này không ổn, đây chẳng phải đang chuyển hướng thừa nhận hung thủ chính là cậu rồi sao?”
Nếu nói Tiêu Chính Văn không phải là hung thủ giết người thì cần Đông Vực bảo vệ anh sao?
Hay nói cách khác mặc dù Tiêu Chính Văn có thể đoàn kết một bộ phận tông môn chủ ở Đông Vực, nhưng lại được một mất mười.
Ngay khi Thanh Liên vừa dứt câu, không trung bỗng lóe lên ánh sáng bạc.
Một chiếc gương vô cùng lớn chiếu trên bầu trời Đế Khư, phóng đại mọi thứ ở đây ra ngoài.
Đồng thời cả thế giới, trong đó có cả thế tục đều thấy rõ mọi thứ trong Đế Khư thông qua chiếc gương này.
Sau đó vô số bóng người lập tức bay đến bầu trời Đế Khư, thoáng chốc trên bầu trời toàn là người.
Một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa bay đến, Điền Văn từ tốn bước ra khỏi xe ngựa, kiêu ngạo nhìn xuống Đế Khư.
Điền Khải cũng được một đám người vây quanh đi đến bầu trời Đế Khư, khinh thường liếc xéo Đế Khư.
“Các vị, không biết mấy người đến đông như vậy là có chuyện gì?”
Từ Huy Tổ lập tức siết chặt cây giáo bạc trong tay bước lên hư không, cách khoảng không nói với hai anh em Điền Văn.
“Bắt hung thủ, giải thích cho thiên hạ rõ”.
Điền Văn chắp một tay sau lưng, giọng điệu không cho phép nghi ngờ như Đế Vương.
“Hỗn láo”.
Long Hình và Lý Bạch cũng đồng loạt bước lên không trung, Thượng Quan Uyển Nhi đích thân dẫn ba ngàn ngự lâm quân tạo thành một bức tường người.
“Bảo Tiêu Chính Văn nhanh chóng đến đền tội, nếu không trận chiến hôm nay sẽ ngọc nát đá tan đấy”, Điền Văn sát khí đằng đằng, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác đe dọa.