Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2471-2475
Chương 2471: Giết Đế Quân trong nháy mắt
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, trên mặt người nhà họ Trương ngoài vẻ khiếp sợ còn có vẻ ngạc nhiên mừng rỡ khó nói nên lời!
Từ xưa đến nay, nhà họ Trương cũng từng xuất hiện rất nhiều thiên tài, nhưng không ai có thể phát huy Tam Tuyệt Trận đến mức như Tiêu Chính Văn!
Chỉ một Thiên Tuyệt Trận đã có thể chấn động đất trời, mang theo oai phong kinh thiên động địa, nhấc tay lên đã tiêu diệt hết thảy!
Giờ phút này, ngay cả Trương Việt lúc trước lòng đã nguội lạnh như tro tàn nay cũng dấy lên ngọn lửa hy vọng!
Rồi sẽ có một ngày, ông ta cũng có thể dựa vào Tam Tuyệt Trận nhà họ Trương đã truyền thừa mấy ngàn năm, làm rạng danh nhà họ Trương một lần nữa!
Trương Kỳ cũng ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn!
Lúc trước ông ta có lĩnh ngộ quá ít với trận pháp nhà họ Trương, thậm chí ngay cả một phần nghìn ý nghĩa sâu xa cũng không thể hiểu được, vì vậy, mới cho rằng truyền thừa của nhà mình đã chấm dứt!
So với bí thuật Âm Dương, Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương chẳng qua là lợi dụng gió mưa sấm chớp trong giới tự nhiên mà thôi, thật sự không thể đặt lên bàn cân với bí thuật Âm Dương được!
Nhưng hôm nay, được nhìn thấy chiêu thức của Tiêu Chính Văn, ông ta mới hiểu ông ta đã sai, hơn nữa còn quá sai!
Không phải truyền thừa của nhà họ Trương không bằng bí thuật Âm Dương của Vy Hào, ngược lại, bí thuật Âm Dương căn bản không có tư cách bàn luận ngang hàng với Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương!
Hơn nữa, Tiêu Chính Văn mới chỉ vận dụng Thiên Tuyệt Trận mà thôi, không phải Tam Tuyệt Trận hoàn chỉnh!
Uy lực thế này đủ để làm chấn động thế gian!
Dẫu sao ông ta đã là cao thủ Đế Cảnh, lúc ra tay với Tiêu Chính Văn ban nãy, ông ta hoàn toàn có thể nhận ra, Tiêu Chính Văn chỉ vận dụng Thiên Tuyệt Trận của nhà họ Trương mà thôi!
Bên trong không dùng thêm bất kỳ trận pháp nào khác!
Thậm chí ngay cả nguyên khí cũng không động tới!
Trận pháp đơn thuần mà đã có uy lực như thế, gần như giết một vị cao thủ cảnh giới Đế Quân trong nháy mắt!
"Thật ra trận pháp chỉ là một con đường tắt cho con đường lớn nối liền trời đất mà thôi! Đáng tiếc, có vài người cả đời cũng không lĩnh ngộ được đến đẳng cấp này!"
"Nhưng thật ra khả năng lĩnh ngộ của ông quá kém, không thể lĩnh ngộ sự kỳ diệu của tiền bối cổ nhân, lại còn trách ngược lại do trận pháp khiến ông giậm chân tại chỗ!"
Tiêu Chính Văn nhìn về phía Trương Kỳ lần nữa!
Trương Kỳ nghiến răng, giờ phút này, nội tâm ông ta vô cùng rối rắm!
"Ông nói Đại trưởng lão đã khiến ông giậm chân tại chỗ, nhưng ông đã hiểu được Thiên Tuyệt Trận cơ bản chưa? Liệu ông có thể dựa vào trận phổ Thiên Tuyệt Trận để chấn động trời đất, thậm chí mượn oai phong của đất trời hay chưa?"
Đối mặt với lời chất vấn của Tiêu Chính Văn, Trương Kỳ siết chặt quả đấm, nghiến răng nghiến lợi!
Qua hồi lâu, ông ta mới hít sâu một hơi, cúi đầu rồi khẽ lắc đầu!
"Ngay cả trận pháp đơn giản như vậy mà ông cũng không thể hiểu được, chỉ tăng mỗi cảnh giới thì có ích gì? Trong mắt ông, Thiên Tuyệt Trận là rác rưởi, trong tay tôi, nó có thể giết Đế Quân trong nháy mắt!"
Câu giết Đế Quân trong nháy mắt này, khiến mọi người ở đây nghe thấy đều chấn động!
"Nếu bây giờ ai còn muốn gia nhập Âm Dương Giáo thì có thể rời đi, tôi tuyệt đối không ngăn cản!", Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, chậm rãi xoay người, hoàn toàn không nhìn người nhà họ Trương nữa!
Giờ phút này, ai sẽ đi nữa chứ?
Đó chẳng khác gì cầm bảo vật trong tay mình, đi đổi rác từ đống rác!
Dù là kẻ ngu cũng sẽ không đưa ra lựa chọn không sáng suốt như vậy!
"Nếu đã như vậy thì các người nên xin lỗi Đại trưởng lão vì hành vi của mình!"
Tiêu Chính Văn vỗ vai Trương Việt nói tiếp: "Để cho Đại trưởng lão được yên nghỉ!"
Giây kế tiếp, lại có hai luồng ánh sáng u ám chói mắt bay lên cao!
Giờ phút này, toàn bộ người Tây Vực đều sửng sốt!
"Chẳng lẽ Tiêu Chính Văn đến Tây Vực rồi sao?"
Lúc này, trong một tòa nhà cao, một ông lão mặc đồ trắng chậm rãi đặt ly trà trên tay xuống, nhìn chằm chằm hai tia sáng trên bầu trời, nói.
Ông ta đội mũ cơ đốc, trước ngực còn đeo một thập tự giá màu vàng, bên cạnh ông ta còn có mấy Giáo chủ áo đỏ!
"Đúng vậy, theo chúng tôi biết, Tiêu Chính Văn còn giết Inoue và Terma Keiichi!"
Một vị Giáo chủ áo đỏ bước ra trước, báo cáo với ông lão tóc trắng.
Chương 2472: Không thể tha thứ
Ông lão tóc trắng nghiêng đầu nhìn mặt Giáo chủ áo đỏ đầy vẻ hoảng sợ nói: "Chỉ giết mấy con chó Vy Hào mà thôi, hoảng cái gì?"
Giáo chủ áo đỏ trước mắt ông ta là cao thủ đứng đầu trong thế lực Thánh Giáo Đình ở Tây Vực!
Hơn nữa còn là trợ thủ hàng đầu dưới tay ông ta, cũng sớm đã có thực lực Đế Cảnh cấp tám, được xem như một vị cao thủ Đế Quân trung cấp tuyệt đỉnh!
Nhưng sau khi nghe tin đám người Inoue chết, vẫn hết sức kinh ngạc, cả người đổ mồ hôi lạnh!
Mặc dù thực lực của ông ta cao hơn người Inoue một cấp, nhưng ông ta cũng không nắm chắc có thể chém chết loại cao thủ đã từng luyện bí thuật Âm Dương như Inoue mà không bị thương chút nào!
Thậm chí, dù Inoue không phải đối thủ của ông ta, cũng có thể thông qua bí thuật Âm Dương quỷ dị thoát khỏi tay ông ta!
"Đại nhân, nếu như đại nhân Caseus không thể về kịp, e rằng ngay cả chúng ta cũng sẽ bị liên lụy!", Giáo chủ áo đỏ hết sức sợ sệt nói.
"Yên tâm đi, chỉ cần Caseus vượt qua biển Sao Trời, sẽ có được cơ hội đột phá cảnh giới Thiên Cảnh, trở về Tây Vực!", ông lão vô cùng tự tin mở miệng nói.
Giáo chủ áo đỏ lại khẽ cau mày nói: "Đại nhân, biển Sao Trời quỷ dị khó lường, cho dù là cao thủ Thiên Cảnh cũng chưa chắc có thể thoát ra nguyên vẹn! Đại nhân Caseus..."
Cái gọi là biển Sao Trời, là nơi đại tài của Hoa Quốc thượng cổ đại chiến cùng người hoang dã của Âu Lục thời kỳ thượng cổ mấy ngàn năm trước!
Khi đó, Âu Lục không có văn minh, nhưng lại có rất nhiều người hoang dã thực lực mạnh mẽ!
Bởi vì những người này ăn thịt đồng loại nên dẫn đến ý muốn chém giết của đại tài thượng cổ Hoa Quốc, do đó mới bày một trận đại chiến tiêu diệt ở biển Sao Trời này!
Trận chiến này, dù gần như chém hết tổ tiên thượng cổ hoang dã của người Âu Lục, nhưng Hoa Quốc cũng trả giá thê thảm!
Chính vì những đại tài thượng cổ này chôn thân ở đây, mới hình thành vô số điểm sáng như sao trời trên mặt hồ, sáng giống như bầu trời đầy sao!
Nơi này được đặt tên là biển Sao Trời cũng vì thế!
Chỉ là biển Sao Trời khác với hồ nước, bên trong hàm chứa sức mạnh vô cùng lớn, bất kỳ ai muốn vượt qua biển Sao Trời cũng phải đối mặt với sức mạnh thiên uy vô cùng lớn này!
Dù là cường giả Thiên Cảnh cũng từng chôn thân trong biển Sao Trời vì thể lực không trụ nổi!
Cũng vì vậy, biển Sao Trời trở thành nơi tuyệt vời để rèn luyện cơ thể của rất nhiều cao thủ Đế Cảnh đỉnh cao sắp bước vào Thiên Cảnh!
Hôm nay, tin tức Caseus với thực lực Đế Cảnh cấp chín vượt qua biển Sao Trời, cũng khiến cho các thế lực vùng ngoài lãnh thổ cảm thấy giật mình!
"Đến lúc đó, toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ cũng sẽ làm chứng cho đại nhân Caseus! Ngay cả Khổng Tề Thiên của nhà họ Khổng cũng đang trên đường tới rồi, tin rằng bốn cậu chủ Chiến Quốc cũng sẽ tới chúc mừng!"
Vẻ mặt ông lão lạnh tanh nói.
Thật ra ông ta vẫn tràn đầy lòng tin với Caseus, chỉ cần Caseus có thể thành công vượt qua biển Sao Trời thì tương đương với việc chứng minh thực lực của gã với tất cả mọi người!
Đến lúc đó, toàn bộ Tây Vực sẽ là của bọn họ.
Thử nghĩ mà xem, ai dám tranh đoạt quyền khống chế Tây Vực cùng một vị cao thủ Thiên Cảnh?
Lúc này, cũng chỉ có thành Minh Nguyệt ở biên cương tương đối yên tĩnh!
Sau khi xử lý xong tang lễ của Đại trưởng lão, Trương Việt tới xin gặp Tiêu Chính Văn trước!
"Chào cậu Tiêu!"
Trương Việt vô cùng cung kính vái lạy Tiêu Chính Văn!
Sở dĩ ông ta cung kính với Tiêu Chính Văn như thế, không phải vì chiến lực kinh thiên động địa của Tiêu Chính Văn, mà là Tiêu Chính Văn không chỉ báo thù cho Đại trưởng lão, mà còn nhen nhóm cho nhà họ Trương hy vọng về một cuộc sống mới!
"Chuyện bên Vy Hào đã phái người đi thăm dò chưa?", Tiêu Chính Văn đặt ly trà xuống, thản nhiên hỏi.
"Trước khi Trương Kỳ chết đã trả lời hết thảy! Nghe nói vì vết thương của Hachiki Orochi đến nay chưa lành nên bọn họ mới cần lượng lớn tinh huyết và long mạch trong tay nhà họ Trương để trị thương!"
"Hả? Hachiki Orochi bị thương nặng ư? Phái người điều tra vị trí cụ thể của Hachiki Orochi, báo nhanh cho tôi!", Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Với tư cách là vua Bắc Lương của Hoa Quốc, đối với bất kỳ ai cũng có thể nhắm mắt cho qua, chỉ có đối với Vy Hào là vĩnh viễn không thể tha thứ!
Lần này Vy Hào lại muốn lấy tinh huyết người nhà họ Trương của Hoa Quốc để trị thương, vậy Tiêu Chính Văn phải trả lại cho người Vy Hào một phần quà lớn bất ngờ!
"Vâng!"
Trương Việt nặng nề gật đầu, ngay sau đó nói tiếp: "Cậu Tiêu, có chuyện không biết có nên nói hay không!"
"Nói!", Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói.
"Tôi nghe nói, bốn cậu chủ Chiến Quốc và đám người Khổng Tề Thiên đang tới Tây Vực!", Trương Việt lo lắng nặng nề nói.
Chương 2473: Nhận tội
Trên thực tế, Trương Việt sớm đã nghe nói về việc Caseus vượt biển Sao Trời từ ba ngày trước, khi đó, nhà họ Trương còn chưa lo nổi thân mình, nên Trương Việt cũng không quá quan tâm đến chuyện này!
Tuy nhiên, vừa rồi Trương Việt mới nhận được tin tức bốn cậu chủ Chiến Quốc đang đi về phía biển Sao Trời, mà giữa Tiêu Chính Văn và bốn cậu chủ Chiến Quốc sớm đã có mâu thuẫn, ngộ nhỡ hai bên gặp nhau, e rằng Tiêu Chính Văn sẽ gặp rắc rối!
Dù sao Tiêu Chính Văn cũng vừa mới cứu cả nhà họ Trương, nếu lúc này để Tiêu Chính Văn rời khỏi nhà họ Trương thì họ như thể đang lấy oán báo ơn!
Mặc dù Tiêu Chính Văn có thể giết chết Đế Quân nhưng dù sao bản thân Tiêu Chính Văn cũng không phải là Đế Quân, còn thua bốn cậu chủ Chiến Quốc một bậc!
Do đó, Trương Việt mới khó xử như vậy.
Nhưng ít nhất ông ta cũng không thể giấu giếm tin tức này với Tiêu Chính Văn, ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn bị bốn cậu chủ Chiến Quốc vây đánh, chẳng phải ông ta sẽ thành tội đồ sao?
"Ồ? Bọn họ tới Tây Vực rồi à?" Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày.
Kể từ khi bốn cậu chủ Chiến Quốc xuất thế, bọn họ đã trở thành tâm điểm chú ý của các bên, thậm chí chỉ cần mấy người trong bọn họ có chút động tĩnh cũng sẽ tác động đến toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ!
"Có lẽ bọn họ đến đây vì việc Caseus vượt qua biển Sao Trời, nghe nói, ít ngày nữa Caseus sẽ vượt qua biển Sao Trời, tiến vào cảnh giới Thiên Cảnh cấp một!" Trương Việt nghiêm túc trả lời.
"Ồ? Vượt qua biển Sao Trời là có thể bước vào Thiên Cảnh ư? Biển Sao Trời thần kỳ vậy sao?” Tiêu Chính Văn hỏi với vẻ hơi khó hiểu.
Tần Lương Ngọc ở bên cạnh nghe thấy vậy bèn trả lời: “Biển Sao Trời thực ra là nơi bùng nổ trận đại chiến giữa đại tài của Hoa Quốc và người hoang dã của Âu Lục vào thời thượng cổ!"
"Nghe nói trong trận chiến đó, rất nhiều đại tài thời thượng cổ đều đã bỏ mạng trong biển Sao Trời! Mặc dù bọn họ đã chết trong trận chiến nhưng khí tức mạnh mẽ vẫn chưa tiêu tan!"
"Hàng nghìn năm nay, những đại tài đã bỏ mạng ở đây, trên cơ thể vẫn phát ra ánh sáng rực rỡ, đặc biệt là vào buổi đêm, mặt hồ của biển Sao Trời giống hàng ngàn vì sao, cùng bầu trời đêm đua nhau chiếu rọi!"
"Biển Sao Trời cũng vì vậy mà có cái tên này! Tuy nhiên, kể từ khi biển Sao Trời xuất hiện, đã trở thành vùng cấm địa với mọi người! Khí tức ở đó rất hỗn loạn, mặc dù là cường giả Thiên Cảnh cũng chưa chắc có thể vượt qua nó một cách an toàn!"
"Vì vậy, không ít người của Tây Vực đều lực chọn biển Sao Trời để rèn luyện cơ thể khi sắp đạt tới Thiên Cảnh!"
"Nghe nói, Hạng Vũ trước đây cũng từng vượt qua biển Sao Trời, chỉ là lúc đó, sức mạnh chứa đựng trong biển Sao Trời mạnh hơn hiện tại rất nhiều, vì vậy, lần vượt biển đầu tiên, Hạng Vũ đã thất bại!"
"Phải đến lần thứ ba, Hạng Vũ mới có thể miễn cưỡng vượt qua biển Sao Trời, đạt đến tu vi Thiên Cảnh, nhưng hàng trăm nghìn năm nay, người vượt biển thất bại mà không bị vùi thân ở biển Sao Trời cũng chỉ có một mình Hạng Vũ!"
Tần Lương Ngọc giải thích một lần về nguồn gốc của biển Sao Trời cho Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, biển Sao Trời này nhất định có vấn đề, hơn nữa, Hạng Vũ có thể không bị thương khi vượt biển thất bại cũng không phải là ngẫu nhiên!
“Người hoang dã của Âu Lục là thế nào?” Tiêu Chính Văn hỏi với vẻ khó hiểu.
Viên Thiên Canh ngồi bên cạnh nghe thấy vậy, đứng dậy nói: "Cậu Tiêu, thực ra chuyện này liên quan đến lai lịch của Âu Lục!"
"Trên thực tế, từ thời hoàng đế cổ đại, Hoa Quốc ta đã phát hiện ra sự tồn tại của Âu Lục, lúc đó, trên đất Âu Lục có một loài tóc vàng, mắt xanh giống người mà không phải người sinh sống!"
"Sau đó, thông qua cuộc điều tra của Đại Thần Phong Hậu, thuộc hạ của hoàng đế mới biết được, những sinh vật giống người mà không phải người này không có cha mẹ, lai tạo bừa bãi, không khác gì dã thú, lại ăn thịt đồng loại nên mới gọi bọn họ là người hoang dã!"
"Nhưng vào thời điểm đó, trận đại chiến với Xi Vưu vừa mới kết thúc, vừa hay cấp dưới của Xi Vưu không có chỗ bố trí, nên mới sắp xếp cho mấy người cấp dưới của Xi Vưu đến Âu Lục!"
"Hơn nữa, kể từ đó, hoàng đế hạ lệnh sắc phong Âu Lục thành vùng đất thấp hèn, nghĩa là nơi sinh sống của những kẻ thấp hèn, con cháu của Hoa Quốc không được phép bước vào!"
"Nhưng sau đó, cấp dưới của Xi Vưu đã sống ở đó trong một thời gian dài, họ đã truyền lại kỹ thuật luyện sắt của Hoa Quốc cho người hoang dã trên Âu Lục, lúc này mới xuất hiện một chút khí tượng của văn minh!"
"Nhưng cùng với thời gian trôi qua, những hậu duệ của bộ tộc Xi Vưa này cảm thấy nhớ nhà, bèn rời Âu Lục và trở về Hoa Quốc, đến lúc này Âu Lục bèn mất đi ngọn đèn sáng mở ra thời khắc đen tối nhất!"
"Mãi đến thời kỳ Vĩnh Lạc của Đại Minh, Trịnh Hòa lại đưa văn minh của Hoa Quốc đến Âu Lục, bọn họ mới quay trở lại với thế giới văn minh!"
Sau khi nghe Viên Thiên Canh nói vậy, Tiêu Chính Văn khẽ cau mày đáp: “Cũng có nghĩa là người thực sự khai chiến với người hoang dã của Âu Lục thượng cổ là cấp dưới của Xi Vưu?”
"Đúng vậy, đám người Hình Thiên đã thiệt mạng trong trận chiến này. Vì vậy, thi thể của hắn ta cho đến nay vẫn chưa được tìm thấy! Nghe nói, thi thể của Hình Thiên không thối rữa, bởi vì cho đến lúc chết, hắn ta vẫn mang theo chấp niệm trở về cố hương!"
"Thật ra, Đông Vực chúng ta cũng có không ít cường giả Đế Cảnh đỉnh cao đến biển Sao Trời để đột phá, hơn nữa, cường giả đột phá đến Thiên Cảnh ở đây, độ rắn chắc của cơ thể hoàn toàn không phải là thứ mà người thường có thể so sánh!"
Viên Thiên Canh cảm thán một tiếng.
Từ khi chiến sự ở chiến tranh vùng ngoài vũ trụ bước vào trạng thái căng thẳng, vùng ngoài lãnh thổ đã hàng ngàn năm không xuất hiện cao thủ Thiên Cảnh. Nhắc lại chuyện quá khứ, Viên Thiên Canh vẫn luôn hoài nghi, những cường giả Thiên Cảnh đột phá trong biển Sao Trời này, nhất định đã có được thứ gì đó!
Có thể là bí thuật do Hình Thiên để lại trước khi chết hoặc là trận pháp bí mật thời kỳ thượng cổ!
Đây cũng là một lý do quan trọng khiến bốn cậu chủ Chiến Quốc đích thân đến biển Sao Trời!
Sau khi nghe xong, Tiêu Chính Văn mới hiểu được quá khứ của Âu Lục, về phần những thứ mà Âu Lục sau này vẫn luôn tuyên dương, lời nói dối liên quan đến mấy văn minh cổ đại cũng chưa đánh đã tan rồi!
"Chúng ta vẫn cần phải tập trung truy hỏi tung tích của Hachiki Orochi! Nhất định phải tìm ra nơi ẩn náu của ông ta càng sớm càng tốt!", Tiêu Chính Văn lại căn dặn.
Lời nói Tiêu Chính Văn vừa dứt, ngoài cửa lập tức truyền đến một loạt âm thanh ồn ào, tiếp đó, một đám người xông thẳng vào.
"Ai?"
Sắc mặt Trương Việt trầm xuống, quay đầu lại nhìn đám người phía sau đang xông vào đại sảnh, hỏi.
Ngay khi giọng nói của Trương Việt vừa dứt, một ông lão bước ra khỏi đám đông, chắp tay nói với Trương Việt: “Tôi là Hạ Thương Nhan - hậu nhân của Hạ Nguyên Cát, đến để nhận lỗi với nhà họ Trương!"
Nghe thấy lời này, Trương Việt không khỏi kinh ngạc!
Hạ Nguyên Cát, nhà họ Hạ?
Tần Lương Ngọc cũng đã từng nghe nói đến cái tên Hạ Nguyên Cát, người này đã lên kế hoạch hạ độc giết chết Chu Đệ!
Hơn nữa sau đó, khi nhà họ Hạ chạy trốn đến vùng ngoài lãnh thổ đã hoàn toàn mất tăm hơi, hóa ra là lén lút trốn ở Tây Vực!
Những năm nay, nhà họ Hạ chính là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Trương, ông lão trước mắt chính là gia chủ hiện tại của nhà họ Hạ!
Hạ Thương Nhan lại dẫn theo lãnh đạo cốt cán của nhà họ Hạ đến đây để xin lỗi nhà họ Trương ư?
Ngay cả Trương Việt cũng không dám tin vào tai mình, cho dù lúc nhà họ Trương cực kỳ hưng thịnh, nhà họ Hạ cũng chưa từng để mắt đến nhà họ Trương.
Hơn nữa, cho dù là Hachiki Oroch, nhà họ Hạ cũng không sợ hãi chút nào!
Dù sao nhà họ Hạ cũng có nền móng riêng, có thể đứng sừng sững mấy trăm năm ở thành Minh Nguyệt, nhất định là có thế lực chống lưng lớn mạnh!
“Nhận lỗi?” Tiêu Chính Văn khá hứng thú nhìn về phía Hạ Thương Nhan.
Chương 2474: Có chút thủ đoạn
Hạ Thương Nhan nghe vậy, vội vàng tiến tới một bước, cúi đầu chào Tiêu Chính Văn nói: "Chào cậu Tiêu, tôi dẫn con cháu nhà họ Hạ tới xin lỗi nhà họ Trương!"
"Lúc trước, nhà họ Hạ nhiều lần mạo phạm tới nhà họ Trương! Nhưng dẫu sao hai nhà chúng ta cũng đến từ Hoa Quốc, không nên đấu đá nội bộ như vậy!"
"Bây giờ, loạn thế đã sắp đến, chúng ta vốn là đồng bào Hoa Quốc, theo lý phải cùng nhau chống địch, vì vậy, tôi mới dẫn người tới, bằng lòng giải hòa cùng nhà họ Trương!"
"Đồng thời, mong rằng cậu Tiêu chớ trách phạt!"
Nói xong, Hạ Thương Nhan lại chắp tay cúi mình trước Tiêu Chính Văn lần nữa.
Giờ phút này thậm chí Trương Việt cũng không dám tin vào tai mình, phải biết rằng, mấy ngày trước, nhà họ Hạ đã đánh tiếng, ngày nhà họ Trương bị diệt vong sẽ là lúc nhà họ Hạ thế chỗ, cướp lấy ngôi nhà của nhà họ Trương!
Giờ mới chỉ qua vài ngày, thái độ của nhà họ Hạ đã thay đổi 180 độ?
Hơn nữa, Hạ Thương Nhan cao ngạo đến mức nào chứ?
Cho dù là Âm Dương Giáo, ông ta cũng không coi ra gì, hôm nay lại tự mình đến tận nơi xin lỗi?
"Ông Hạ, ông không đùa tôi đấy chứ? Mấy ngày trước, nhà họ Hạ còn muốn chiếm ngôi nhà của nhà họ Trương chúng tôi, hôm nay đột nhiên xin lỗi nhà họ Trương, chuyện này... thật khiến nhà họ Trương chúng tôi e sợ!"
Trương Việt quả thực không dám tin nhà họ Hạ thật sự có thành ý như vậy, hơn nữa, nói rõ ra, bản thân Hạ Nguyên Cát thuộc huyết thống nhà họ Khổng, cho dù nhà họ Hạ định cư ở Tây Vực, sau lưng cũng hiển nhiên có được sự ủng hộ mạnh mẽ của nhà họ Khổng!
Nếu không, sao lại không coi Thánh Giáo Đình của Âu Lục ra gì, thậm chí hơn trăm năm trước, còn chém giết mấy vị Giáo chủ áo đỏ của Thánh Giáo Đình trước bao người!
"Trước mặt cậu Tiêu, sao tôi có thể đùa giỡn chuyện này với nhà họ Trương được chứ?", Hạ Thương Nhan cười nói.
Thật ra Hạ Thương Nhan cũng bất đắc dĩ, tuy đúng là nhà họ Hạ có mối quan hệ dây mơ rễ má với nhà họ Khổng, nhưng loạn thế đã sắp đến, nhà họ Khổng đã không lo nổi mình ốc rồi!
Lại thêm tin tức anh em Điền Văn đánh lén mấy vị cậu chủ Chiến Quốc đã truyền đến Tây Vực, nhà họ Hạ biết rõ, từ nay về sau, thế lực nhà họ Khổng rất khó vươn tới Tây Vực nữa!
Đầu tiên phía Ngụy Vinh Kỳ cũng sẽ không ngồi yên nhìn nhà họ Khổng nhúng tay vào Tây Vực, đồng thời, bây giờ nhà họ Khổng cố ý trốn tránh việc chiến đấu, ngay cả Tử Dư cũng tự mình ra mặt, chặn Tử Cống lại, mục đích để cầu hòa!
Người đa mưu túc trí như Hạ Thương Nhan sao lại không nhận ra hôm nay sau lưng nhà họ Trương cũng đã có phía Tiêu Chính Văn ủng hộ!
Nếu lại tiếp tục đấu tranh với nhà họ Trương thì kẻ thua thiệt chỉ có nhà họ Hạ thôi!
Nhà họ Hạ có thể trở thành gia tộc xếp số một số hai trong thành Minh Nguyệt là nhờ dựa vào năng lực ngoại giao cùng đầu óc nhanh nhạy, khả năng nắm bắt thế cục lại vô cùng chuẩn xác!
Lúc trước nhà họ Hạ có thể mượn thế lực của nhà họ Khổng lên như diều gặp gió ở thành Minh Nguyệt. Bây giờ đã không thể trông cậy vào thế lực nhà họ Khổng được nữa nên cũng chỉ đành làm hòa với nhà họ Trương!
Hơn nữa, Tiêu Chính Văn ra mặt ủng hộ nhà họ Trương như vậy, nhà họ Hạ càng cần phải chạy tới xin lỗi ngay lập tức, nếu không, chờ Tiêu Chính Văn đánh đến nhà họ Hạ thì không phải chỉ đơn giản là xin lỗi như vậy nữa!
Vì vậy, dù người nhà họ Hạ không đồng ý đến mức nào đi nữa, Hạ Thương Nhan cũng tuyệt đối không dao động!
Dõi mắt nhìn toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ, bao nhiêu người có thể so với Tiêu Chính Văn?
Đừng thấy vùng ngoài lãnh thổ đều đồn đại Tiêu Chính Văn bị trọng thương mà lầm, có ai từng thấy Đại Đế nào bị trọng thương lại đi chém chết Đế Quân hay chưa?
Hơn nữa, có thể chém chết Đế Quân đã nói lên Tiêu Chính Văn vẫn luôn nhún nhường, hoặc Tiêu Chính Văn căn bản không sợ bốn cậu chủ của Chiến Quốc, chỉ giả vờ sợ hãi thôi!
Người vô cùng giỏi về âm mưu quỷ kế như Hạ Thương Nhan, gần như lập tức nghĩ đến khả năng này!
Điều khiến ông ta cảm thấy bất an là nói không chừng do Tiêu Chính Văn cố ý đẩy bốn cậu chủ Chiến Quốc ra chịu trận, còn Tiêu Chính Văn lại ở đằng sau âm thầm đổ thêm dầu vào lửa!
Nếu thật sự như thế, cho dù bốn cậu chủ thời Chiến Quốc cũng chỉ là mấy quân cờ trong tay Tiêu Chính Văn thôi, người như vậy, sao ông ta dám đắc tội chứ?
Cho nên, mới có cảnh Hạ Thương Nhan cúi người trước Tiêu Chính Văn liên tiếp hai lần!
"Sau này đừng đấu đá nội bộ nữa là được, còn ân oán lúc trước thì bỏ qua từ đây đi!", Tiêu Chính Văn khoát tay, cũng không truy cứu quá khứ nhà họ Hạ nữa!
"Cậu Tiêu, nếu như cậu muốn diệt trừ Âm Dương Giáo của Vy Hào, nhà họ Hạ cũng nguyện dốc hết sức trợ giúp cậu, bắt tay chèn ép Âm Dương Giáo!"
Hạ Thương Nhan thẳng thắn bày tỏ lòng trung thành với Tiêu Chính Văn.
Chỉ có một câu nói của Tiêu Chính Văn vẫn không thể khiến Hạ Thương Nhan hoàn toàn yên tâm, duy chỉ việc cho thấy lập trường của mình đứng về phía Tiêu Chính Văn, mới có thể làm cho ông ta có đủ cảm giác an toàn!
"Giúp tôi?"
Tiêu Chính Văn nghiêng đầu nhìn Hạ Thương Nhan nói: "Trái lại tôi muốn biết, nhà họ Hạ có thể giúp tôi thế nào?"
"Bất kể cậu Tiêu có mệnh lệnh gì, nhà họ Hạ cũng sẽ dốc hết sức mình!"
Hạ Thương Nhan thề thốt chân thành.
"Vậy... Giết Hachiki Orochi, thế nào?", Tiêu Chính Văn thản nhiên mở lời.
Nghe thấy vậy, bất kể là người nhà họ Trương hay nhà họ Hạ đều chợt thay đổi sắc mặt!
Nhất là Hạ Thương Nhan, nụ cười của ông ta cũng đông cứng lại trên mặt!
Tiêu Chính Văn chắc chắn là gan to tày trời!
Hachiki Orochi hoàn toàn khác với bốn cậu chủ Chiến Quốc, đó là người còn cao hơn một cấp bậc so với bốn cậu chủ Chiến Quốc!
Cho dù Ngụy Vinh Kỳ mạnh nhất trong bốn cậu chủ cũng phải mượn thực lực nước Đại Ngụy, mới dám đối đầu với Hachiki Orochi!
Mà Tiêu Chính Văn một người một ngựa lại dám tuyên bố chém chết Hachiki Orochi?
Khoan chưa nói Tiêu Chính Văn có thể ra tay thành công hay không, chỉ riêng về thực lực, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không thể giết được ông ta!
Dù Tiêu Chính Văn có thể thành công, đương nhiên cũng sẽ kéo theo sự đuổi giết và trả thù kinh khủng của toàn bộ Vy Hào!
"Chuyện này..."
Giờ phút này Hạ Thương Nhan cũng do dự, rất lâu mới ngượng ngùng cười nói: "Cậu Tiêu, nhà họ Hạ chúng tôi chỉ là thế gia quan văn, không có bao nhiêu cao thủ!"
"Mặc dù tôi cũng thống hận Hachiki Orochi, nhưng bây giờ không có thực lực đó!"
Nói đến đây, Hạ Thương Nhan cúi đầu xuống, căn bản không dám nhìn đôi mắt đen trong suốt của Tiêu Chính Văn!
"Được rồi, tôi đoán ông cũng không có can đảm như thế, nhà họ Hạ các ông rút khỏi thành Minh Nguyệt đi!", ngay sau đó Tiêu Chính Văn khoát tay, cũng không truy cứu quá nhiều!
"Vâng! Trong ba ngày, nhà họ Hạ chúng tôi nhất định sẽ rời thành Minh Nguyệt!"
Dù Hạ Thương Nhan có không cam lòng đến mấy, cũng chỉ đành gật đầu đồng ý! Đọc nhanh tại VietWriter.vn
Thật ra đối với ông ta mà nói, đây đã là kết quả tốt nhất rồi, dù trở lại Đông Vực cũng tốt hơn nhiều so với bị diệt môn!
Mà sở dĩ Tiêu Chính Văn bỏ qua cho nhà họ Hạ là bởi vì họ cũng là đồng bào Hoa Quốc!
Nếu không, dù Hạ Thương Nhan chủ động xin lỗi, nhưng với những gì nhà họ Hạ đã làm trong quá khứ cũng đủ chu di cửu tộc!
Khi Hạ Thương Nhan dẫn theo người nhà họ Hạ phách lối tuyên bố muốn rút khỏi thành Minh Nguyệt, trở lại Đông Vực, toàn bộ thành Minh Nguyệt đều bị kinh hãi!
Dẫu sao nhà họ Hạ kinh doanh ở thành Minh Nguyệt mấy trăm năm, gần như toàn bộ cơ nghiệp đều ở đây Tây Vực, giờ phút này, lại đột nhiên buông bỏ tổ nghiệp, trong mắt tất cả mọi người điều này hoàn toàn không bình thường!
Ngược lại trong thần điện của Âm Dương Giáo, Điền Khải vừa ôm hai người đẹp Vy Hào, vừa cười nhạt nói: "Tiêu Chính Văn này quả thật có chút thủ đoạn!"
Nói xong, ánh mắt Điền Khải dừng lại ở người đàn ông trung niên sắc mặt tái nhợt đối diện.
Người này là Sogo Sakai - một trong những đệ tử của Hachiki Orochi, cũng chính là đại ma đầu trong truyền thuyết!
Chương 2475: Lợi thế
Sogo Sakai cười mỉa nói: “Người này phá hoại kế hoạch lớn của gia sư nhất định phải giết”.
Thấy Hachiki Orochi đã có thể lấy được tinh huyết của Long mạch và hàng chục ngàn đệ tử nhà họ Trương nhưng vì sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn mà mọi thứ trở thành công cốc.
Hiện giờ sắp đến loạn thế, vết thương của Hachiki Orochi vẫn chậm chạp không thể hồi phục, điều này cực kỳ bất lợi với Vy Hào.
Nghe Sogo Sakai nói như thế, Điền Khải nhíu mày nói: “Bây giờ tôi và Điền Văn đều không tiện ra tay, chuyện này e là không giúp được các ông rồi”.
Sở dĩ hắn nói thế chủ yếu vẫn là vì hắn và Điền Văn vừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên chạy thẳng đến Tây Vực cầu xin Hachiki Orochi giúp đỡ.
Mà Hachiki Orochi cũng đã cứu hắn một lần, không chỉ đích thân ra mặt mà còn hù dọa đám người Ngụy Vinh Kỳ sợ hãi thoái lui, vô hình chung hắn đã nợ Vy Hào một ơn nghĩa lớn.
Mà bên Đông Vực không hề biết chuyện Điền Khải chạy trốn đến Tây Vực, nếu lúc này hắn ra tay đánh Tiêu Chính Văn không chỉ sẽ làm lộ hành tung của mình mà bản thân chuyện này cũng sẽ bị người của Đông Vực chỉ trích.
Một khi có vết nhơ cuộc đời như thế, hắn có muốn vượt qua Điền Văn để nắm quyền dòng nhà họ Khổng thì chỉ có thể nằm mơ.
Cho dù nhà họ Khổng có tâm xà khẩu Phật nhưng ít nhất ngoài mặt vẫn nói toàn mấy lời đạo đức nghĩa khí, một người có vấn đề lệch lạc về đạo đức, ngay cả việc muốn ở lại nhà họ Khổng cũng là viễn tưởng thì càng đừng hòng trèo lên cao.
“Nhưng bây giờ phải nghĩ cách tiêu diệt hắn, nếu không gia sư không thể tìm được Long mạch”, Sogo Sakai nhíu mày nói.
Nếu không phải vì Inoue chết thảm khiến ông ta không chắc có thể đánh thắng Tiêu Chính Văn thì e là lúc này ông ta cũng đã giết được nhà họ Trương rồi.
“Thật ra các ông cũng có thể đi mời người đến, Tanaka – đại đệ tử của Giám Chân chẳng phải có quan hệ tốt với Vy Hào sao?”, Điền Khải mỉm cười nhắc.
Hắn nói như thế khiến Sogo Sakai sửng sốt.
Đúng nhỉ, hòa thượng Tanaka vốn dĩ sinh ra ở Vy Hào, lại là đệ tử của Giám Chân, bây giờ thực lực đã ở trên Đế Quân.
Ở cả ngoài lãnh thổ, người có thể sánh ngang với bốn cậu chủ Chiến Quốc cũng chỉ có một mình Tanaka.
Phải nói là giữa ông ta và bốn cậu chủ Chiến Quốc vẫn có sự cách biệt gì đó chính là ông ta sinh muộn hơn hàng ngàn năm, nếu không với sự lĩnh hội của ông ta, thậm chí có thể vượt qua bốn cậu chủ.
Nhưng hiện giờ ở vùng ngoài lãnh thổ, Tanaka đúng là người được chọn hàng đầu duy nhất của Vy Hào.
“Nhưng người này trước giờ luôn kiêu ngạo, hơn nữa cực kỳ khinh thường nhúng tay vào chuyện của phái Âm Dương Giáo bọn tôi, tôi lo hắn sẽ không ra tay với Tiêu Chính Văn”, Sogo Sakai nhíu mày nói.
Đừng thấy mọi người đều xuất thân từ Vy Hào mà lầm, Tanaka luôn thấy xấu hổ khi làm bạn với mấy tên tiểu nhân Âm Dương Giáo.
Nói thế nào hắn cũng là đời sau của đại sư Giám Chân, luôn có giới hạn của mình.
“Chuyện này không khó, Khổng Tề Thiên sẽ đến Tây Vực sớm thôi, họ cũng muốn có thể nhanh chóng giết Tiêu Chính Văn, đến lúc đó ông có thể mời họ giúp cùng nhau lên kế hoạch”.
Điền Khải bình thản cười nói.
“Khổng Tề Thiên?”
Sogo Sakai không hề xa lạ với người này, thật ra hơn một trăm năm trước sở dĩ Hoa Quốc gặp đợt khó khăn đó cũng đều là kết quả âm mưu của Khổng Tề Thiên.
Ấn tượng mà ông ta để lại cho Sogo Sakai là một người có thể tùy tiện bán đứng tổ tiên của mình chỉ vì lợi ích, chỉ cần cho ông ta lợi ích nhất định, Khổng Tề Thiên sẽ đại diện nhà họ Khổng đi thương lượng với Tanaka.
“Mặc dù Khổng Tề Thiên có thể đại diện nhà họ Khổng nhưng không có lợi ích thì e là người này sẽ không ra tay giúp đỡ”, lúc này Sogo Sakai cũng hơi khó xử.
Điều kiện chỉ cần có lợi là làm của Khổng Tề Thiên xem như là một “lợi thế” nhưng vấn đề là bây giờ Vy Hào không thể nghĩ ra lợi ích có sức hấp dẫn nào.
“Lợi ích? Cần sao? Chẳng phải em gái ruột của Thiên Hoàng các ông là tình nhân của ông ta à? Còn có thứ gì có thể khiến ông ta động lòng hơn người bên gối?”
Điền Khải bật cười nói.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, trên mặt người nhà họ Trương ngoài vẻ khiếp sợ còn có vẻ ngạc nhiên mừng rỡ khó nói nên lời!
Từ xưa đến nay, nhà họ Trương cũng từng xuất hiện rất nhiều thiên tài, nhưng không ai có thể phát huy Tam Tuyệt Trận đến mức như Tiêu Chính Văn!
Chỉ một Thiên Tuyệt Trận đã có thể chấn động đất trời, mang theo oai phong kinh thiên động địa, nhấc tay lên đã tiêu diệt hết thảy!
Giờ phút này, ngay cả Trương Việt lúc trước lòng đã nguội lạnh như tro tàn nay cũng dấy lên ngọn lửa hy vọng!
Rồi sẽ có một ngày, ông ta cũng có thể dựa vào Tam Tuyệt Trận nhà họ Trương đã truyền thừa mấy ngàn năm, làm rạng danh nhà họ Trương một lần nữa!
Trương Kỳ cũng ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn!
Lúc trước ông ta có lĩnh ngộ quá ít với trận pháp nhà họ Trương, thậm chí ngay cả một phần nghìn ý nghĩa sâu xa cũng không thể hiểu được, vì vậy, mới cho rằng truyền thừa của nhà mình đã chấm dứt!
So với bí thuật Âm Dương, Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương chẳng qua là lợi dụng gió mưa sấm chớp trong giới tự nhiên mà thôi, thật sự không thể đặt lên bàn cân với bí thuật Âm Dương được!
Nhưng hôm nay, được nhìn thấy chiêu thức của Tiêu Chính Văn, ông ta mới hiểu ông ta đã sai, hơn nữa còn quá sai!
Không phải truyền thừa của nhà họ Trương không bằng bí thuật Âm Dương của Vy Hào, ngược lại, bí thuật Âm Dương căn bản không có tư cách bàn luận ngang hàng với Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương!
Hơn nữa, Tiêu Chính Văn mới chỉ vận dụng Thiên Tuyệt Trận mà thôi, không phải Tam Tuyệt Trận hoàn chỉnh!
Uy lực thế này đủ để làm chấn động thế gian!
Dẫu sao ông ta đã là cao thủ Đế Cảnh, lúc ra tay với Tiêu Chính Văn ban nãy, ông ta hoàn toàn có thể nhận ra, Tiêu Chính Văn chỉ vận dụng Thiên Tuyệt Trận của nhà họ Trương mà thôi!
Bên trong không dùng thêm bất kỳ trận pháp nào khác!
Thậm chí ngay cả nguyên khí cũng không động tới!
Trận pháp đơn thuần mà đã có uy lực như thế, gần như giết một vị cao thủ cảnh giới Đế Quân trong nháy mắt!
"Thật ra trận pháp chỉ là một con đường tắt cho con đường lớn nối liền trời đất mà thôi! Đáng tiếc, có vài người cả đời cũng không lĩnh ngộ được đến đẳng cấp này!"
"Nhưng thật ra khả năng lĩnh ngộ của ông quá kém, không thể lĩnh ngộ sự kỳ diệu của tiền bối cổ nhân, lại còn trách ngược lại do trận pháp khiến ông giậm chân tại chỗ!"
Tiêu Chính Văn nhìn về phía Trương Kỳ lần nữa!
Trương Kỳ nghiến răng, giờ phút này, nội tâm ông ta vô cùng rối rắm!
"Ông nói Đại trưởng lão đã khiến ông giậm chân tại chỗ, nhưng ông đã hiểu được Thiên Tuyệt Trận cơ bản chưa? Liệu ông có thể dựa vào trận phổ Thiên Tuyệt Trận để chấn động trời đất, thậm chí mượn oai phong của đất trời hay chưa?"
Đối mặt với lời chất vấn của Tiêu Chính Văn, Trương Kỳ siết chặt quả đấm, nghiến răng nghiến lợi!
Qua hồi lâu, ông ta mới hít sâu một hơi, cúi đầu rồi khẽ lắc đầu!
"Ngay cả trận pháp đơn giản như vậy mà ông cũng không thể hiểu được, chỉ tăng mỗi cảnh giới thì có ích gì? Trong mắt ông, Thiên Tuyệt Trận là rác rưởi, trong tay tôi, nó có thể giết Đế Quân trong nháy mắt!"
Câu giết Đế Quân trong nháy mắt này, khiến mọi người ở đây nghe thấy đều chấn động!
"Nếu bây giờ ai còn muốn gia nhập Âm Dương Giáo thì có thể rời đi, tôi tuyệt đối không ngăn cản!", Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, chậm rãi xoay người, hoàn toàn không nhìn người nhà họ Trương nữa!
Giờ phút này, ai sẽ đi nữa chứ?
Đó chẳng khác gì cầm bảo vật trong tay mình, đi đổi rác từ đống rác!
Dù là kẻ ngu cũng sẽ không đưa ra lựa chọn không sáng suốt như vậy!
"Nếu đã như vậy thì các người nên xin lỗi Đại trưởng lão vì hành vi của mình!"
Tiêu Chính Văn vỗ vai Trương Việt nói tiếp: "Để cho Đại trưởng lão được yên nghỉ!"
Giây kế tiếp, lại có hai luồng ánh sáng u ám chói mắt bay lên cao!
Giờ phút này, toàn bộ người Tây Vực đều sửng sốt!
"Chẳng lẽ Tiêu Chính Văn đến Tây Vực rồi sao?"
Lúc này, trong một tòa nhà cao, một ông lão mặc đồ trắng chậm rãi đặt ly trà trên tay xuống, nhìn chằm chằm hai tia sáng trên bầu trời, nói.
Ông ta đội mũ cơ đốc, trước ngực còn đeo một thập tự giá màu vàng, bên cạnh ông ta còn có mấy Giáo chủ áo đỏ!
"Đúng vậy, theo chúng tôi biết, Tiêu Chính Văn còn giết Inoue và Terma Keiichi!"
Một vị Giáo chủ áo đỏ bước ra trước, báo cáo với ông lão tóc trắng.
Chương 2472: Không thể tha thứ
Ông lão tóc trắng nghiêng đầu nhìn mặt Giáo chủ áo đỏ đầy vẻ hoảng sợ nói: "Chỉ giết mấy con chó Vy Hào mà thôi, hoảng cái gì?"
Giáo chủ áo đỏ trước mắt ông ta là cao thủ đứng đầu trong thế lực Thánh Giáo Đình ở Tây Vực!
Hơn nữa còn là trợ thủ hàng đầu dưới tay ông ta, cũng sớm đã có thực lực Đế Cảnh cấp tám, được xem như một vị cao thủ Đế Quân trung cấp tuyệt đỉnh!
Nhưng sau khi nghe tin đám người Inoue chết, vẫn hết sức kinh ngạc, cả người đổ mồ hôi lạnh!
Mặc dù thực lực của ông ta cao hơn người Inoue một cấp, nhưng ông ta cũng không nắm chắc có thể chém chết loại cao thủ đã từng luyện bí thuật Âm Dương như Inoue mà không bị thương chút nào!
Thậm chí, dù Inoue không phải đối thủ của ông ta, cũng có thể thông qua bí thuật Âm Dương quỷ dị thoát khỏi tay ông ta!
"Đại nhân, nếu như đại nhân Caseus không thể về kịp, e rằng ngay cả chúng ta cũng sẽ bị liên lụy!", Giáo chủ áo đỏ hết sức sợ sệt nói.
"Yên tâm đi, chỉ cần Caseus vượt qua biển Sao Trời, sẽ có được cơ hội đột phá cảnh giới Thiên Cảnh, trở về Tây Vực!", ông lão vô cùng tự tin mở miệng nói.
Giáo chủ áo đỏ lại khẽ cau mày nói: "Đại nhân, biển Sao Trời quỷ dị khó lường, cho dù là cao thủ Thiên Cảnh cũng chưa chắc có thể thoát ra nguyên vẹn! Đại nhân Caseus..."
Cái gọi là biển Sao Trời, là nơi đại tài của Hoa Quốc thượng cổ đại chiến cùng người hoang dã của Âu Lục thời kỳ thượng cổ mấy ngàn năm trước!
Khi đó, Âu Lục không có văn minh, nhưng lại có rất nhiều người hoang dã thực lực mạnh mẽ!
Bởi vì những người này ăn thịt đồng loại nên dẫn đến ý muốn chém giết của đại tài thượng cổ Hoa Quốc, do đó mới bày một trận đại chiến tiêu diệt ở biển Sao Trời này!
Trận chiến này, dù gần như chém hết tổ tiên thượng cổ hoang dã của người Âu Lục, nhưng Hoa Quốc cũng trả giá thê thảm!
Chính vì những đại tài thượng cổ này chôn thân ở đây, mới hình thành vô số điểm sáng như sao trời trên mặt hồ, sáng giống như bầu trời đầy sao!
Nơi này được đặt tên là biển Sao Trời cũng vì thế!
Chỉ là biển Sao Trời khác với hồ nước, bên trong hàm chứa sức mạnh vô cùng lớn, bất kỳ ai muốn vượt qua biển Sao Trời cũng phải đối mặt với sức mạnh thiên uy vô cùng lớn này!
Dù là cường giả Thiên Cảnh cũng từng chôn thân trong biển Sao Trời vì thể lực không trụ nổi!
Cũng vì vậy, biển Sao Trời trở thành nơi tuyệt vời để rèn luyện cơ thể của rất nhiều cao thủ Đế Cảnh đỉnh cao sắp bước vào Thiên Cảnh!
Hôm nay, tin tức Caseus với thực lực Đế Cảnh cấp chín vượt qua biển Sao Trời, cũng khiến cho các thế lực vùng ngoài lãnh thổ cảm thấy giật mình!
"Đến lúc đó, toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ cũng sẽ làm chứng cho đại nhân Caseus! Ngay cả Khổng Tề Thiên của nhà họ Khổng cũng đang trên đường tới rồi, tin rằng bốn cậu chủ Chiến Quốc cũng sẽ tới chúc mừng!"
Vẻ mặt ông lão lạnh tanh nói.
Thật ra ông ta vẫn tràn đầy lòng tin với Caseus, chỉ cần Caseus có thể thành công vượt qua biển Sao Trời thì tương đương với việc chứng minh thực lực của gã với tất cả mọi người!
Đến lúc đó, toàn bộ Tây Vực sẽ là của bọn họ.
Thử nghĩ mà xem, ai dám tranh đoạt quyền khống chế Tây Vực cùng một vị cao thủ Thiên Cảnh?
Lúc này, cũng chỉ có thành Minh Nguyệt ở biên cương tương đối yên tĩnh!
Sau khi xử lý xong tang lễ của Đại trưởng lão, Trương Việt tới xin gặp Tiêu Chính Văn trước!
"Chào cậu Tiêu!"
Trương Việt vô cùng cung kính vái lạy Tiêu Chính Văn!
Sở dĩ ông ta cung kính với Tiêu Chính Văn như thế, không phải vì chiến lực kinh thiên động địa của Tiêu Chính Văn, mà là Tiêu Chính Văn không chỉ báo thù cho Đại trưởng lão, mà còn nhen nhóm cho nhà họ Trương hy vọng về một cuộc sống mới!
"Chuyện bên Vy Hào đã phái người đi thăm dò chưa?", Tiêu Chính Văn đặt ly trà xuống, thản nhiên hỏi.
"Trước khi Trương Kỳ chết đã trả lời hết thảy! Nghe nói vì vết thương của Hachiki Orochi đến nay chưa lành nên bọn họ mới cần lượng lớn tinh huyết và long mạch trong tay nhà họ Trương để trị thương!"
"Hả? Hachiki Orochi bị thương nặng ư? Phái người điều tra vị trí cụ thể của Hachiki Orochi, báo nhanh cho tôi!", Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Với tư cách là vua Bắc Lương của Hoa Quốc, đối với bất kỳ ai cũng có thể nhắm mắt cho qua, chỉ có đối với Vy Hào là vĩnh viễn không thể tha thứ!
Lần này Vy Hào lại muốn lấy tinh huyết người nhà họ Trương của Hoa Quốc để trị thương, vậy Tiêu Chính Văn phải trả lại cho người Vy Hào một phần quà lớn bất ngờ!
"Vâng!"
Trương Việt nặng nề gật đầu, ngay sau đó nói tiếp: "Cậu Tiêu, có chuyện không biết có nên nói hay không!"
"Nói!", Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói.
"Tôi nghe nói, bốn cậu chủ Chiến Quốc và đám người Khổng Tề Thiên đang tới Tây Vực!", Trương Việt lo lắng nặng nề nói.
Chương 2473: Nhận tội
Trên thực tế, Trương Việt sớm đã nghe nói về việc Caseus vượt biển Sao Trời từ ba ngày trước, khi đó, nhà họ Trương còn chưa lo nổi thân mình, nên Trương Việt cũng không quá quan tâm đến chuyện này!
Tuy nhiên, vừa rồi Trương Việt mới nhận được tin tức bốn cậu chủ Chiến Quốc đang đi về phía biển Sao Trời, mà giữa Tiêu Chính Văn và bốn cậu chủ Chiến Quốc sớm đã có mâu thuẫn, ngộ nhỡ hai bên gặp nhau, e rằng Tiêu Chính Văn sẽ gặp rắc rối!
Dù sao Tiêu Chính Văn cũng vừa mới cứu cả nhà họ Trương, nếu lúc này để Tiêu Chính Văn rời khỏi nhà họ Trương thì họ như thể đang lấy oán báo ơn!
Mặc dù Tiêu Chính Văn có thể giết chết Đế Quân nhưng dù sao bản thân Tiêu Chính Văn cũng không phải là Đế Quân, còn thua bốn cậu chủ Chiến Quốc một bậc!
Do đó, Trương Việt mới khó xử như vậy.
Nhưng ít nhất ông ta cũng không thể giấu giếm tin tức này với Tiêu Chính Văn, ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn bị bốn cậu chủ Chiến Quốc vây đánh, chẳng phải ông ta sẽ thành tội đồ sao?
"Ồ? Bọn họ tới Tây Vực rồi à?" Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày.
Kể từ khi bốn cậu chủ Chiến Quốc xuất thế, bọn họ đã trở thành tâm điểm chú ý của các bên, thậm chí chỉ cần mấy người trong bọn họ có chút động tĩnh cũng sẽ tác động đến toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ!
"Có lẽ bọn họ đến đây vì việc Caseus vượt qua biển Sao Trời, nghe nói, ít ngày nữa Caseus sẽ vượt qua biển Sao Trời, tiến vào cảnh giới Thiên Cảnh cấp một!" Trương Việt nghiêm túc trả lời.
"Ồ? Vượt qua biển Sao Trời là có thể bước vào Thiên Cảnh ư? Biển Sao Trời thần kỳ vậy sao?” Tiêu Chính Văn hỏi với vẻ hơi khó hiểu.
Tần Lương Ngọc ở bên cạnh nghe thấy vậy bèn trả lời: “Biển Sao Trời thực ra là nơi bùng nổ trận đại chiến giữa đại tài của Hoa Quốc và người hoang dã của Âu Lục vào thời thượng cổ!"
"Nghe nói trong trận chiến đó, rất nhiều đại tài thời thượng cổ đều đã bỏ mạng trong biển Sao Trời! Mặc dù bọn họ đã chết trong trận chiến nhưng khí tức mạnh mẽ vẫn chưa tiêu tan!"
"Hàng nghìn năm nay, những đại tài đã bỏ mạng ở đây, trên cơ thể vẫn phát ra ánh sáng rực rỡ, đặc biệt là vào buổi đêm, mặt hồ của biển Sao Trời giống hàng ngàn vì sao, cùng bầu trời đêm đua nhau chiếu rọi!"
"Biển Sao Trời cũng vì vậy mà có cái tên này! Tuy nhiên, kể từ khi biển Sao Trời xuất hiện, đã trở thành vùng cấm địa với mọi người! Khí tức ở đó rất hỗn loạn, mặc dù là cường giả Thiên Cảnh cũng chưa chắc có thể vượt qua nó một cách an toàn!"
"Vì vậy, không ít người của Tây Vực đều lực chọn biển Sao Trời để rèn luyện cơ thể khi sắp đạt tới Thiên Cảnh!"
"Nghe nói, Hạng Vũ trước đây cũng từng vượt qua biển Sao Trời, chỉ là lúc đó, sức mạnh chứa đựng trong biển Sao Trời mạnh hơn hiện tại rất nhiều, vì vậy, lần vượt biển đầu tiên, Hạng Vũ đã thất bại!"
"Phải đến lần thứ ba, Hạng Vũ mới có thể miễn cưỡng vượt qua biển Sao Trời, đạt đến tu vi Thiên Cảnh, nhưng hàng trăm nghìn năm nay, người vượt biển thất bại mà không bị vùi thân ở biển Sao Trời cũng chỉ có một mình Hạng Vũ!"
Tần Lương Ngọc giải thích một lần về nguồn gốc của biển Sao Trời cho Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, biển Sao Trời này nhất định có vấn đề, hơn nữa, Hạng Vũ có thể không bị thương khi vượt biển thất bại cũng không phải là ngẫu nhiên!
“Người hoang dã của Âu Lục là thế nào?” Tiêu Chính Văn hỏi với vẻ khó hiểu.
Viên Thiên Canh ngồi bên cạnh nghe thấy vậy, đứng dậy nói: "Cậu Tiêu, thực ra chuyện này liên quan đến lai lịch của Âu Lục!"
"Trên thực tế, từ thời hoàng đế cổ đại, Hoa Quốc ta đã phát hiện ra sự tồn tại của Âu Lục, lúc đó, trên đất Âu Lục có một loài tóc vàng, mắt xanh giống người mà không phải người sinh sống!"
"Sau đó, thông qua cuộc điều tra của Đại Thần Phong Hậu, thuộc hạ của hoàng đế mới biết được, những sinh vật giống người mà không phải người này không có cha mẹ, lai tạo bừa bãi, không khác gì dã thú, lại ăn thịt đồng loại nên mới gọi bọn họ là người hoang dã!"
"Nhưng vào thời điểm đó, trận đại chiến với Xi Vưu vừa mới kết thúc, vừa hay cấp dưới của Xi Vưu không có chỗ bố trí, nên mới sắp xếp cho mấy người cấp dưới của Xi Vưu đến Âu Lục!"
"Hơn nữa, kể từ đó, hoàng đế hạ lệnh sắc phong Âu Lục thành vùng đất thấp hèn, nghĩa là nơi sinh sống của những kẻ thấp hèn, con cháu của Hoa Quốc không được phép bước vào!"
"Nhưng sau đó, cấp dưới của Xi Vưu đã sống ở đó trong một thời gian dài, họ đã truyền lại kỹ thuật luyện sắt của Hoa Quốc cho người hoang dã trên Âu Lục, lúc này mới xuất hiện một chút khí tượng của văn minh!"
"Nhưng cùng với thời gian trôi qua, những hậu duệ của bộ tộc Xi Vưa này cảm thấy nhớ nhà, bèn rời Âu Lục và trở về Hoa Quốc, đến lúc này Âu Lục bèn mất đi ngọn đèn sáng mở ra thời khắc đen tối nhất!"
"Mãi đến thời kỳ Vĩnh Lạc của Đại Minh, Trịnh Hòa lại đưa văn minh của Hoa Quốc đến Âu Lục, bọn họ mới quay trở lại với thế giới văn minh!"
Sau khi nghe Viên Thiên Canh nói vậy, Tiêu Chính Văn khẽ cau mày đáp: “Cũng có nghĩa là người thực sự khai chiến với người hoang dã của Âu Lục thượng cổ là cấp dưới của Xi Vưu?”
"Đúng vậy, đám người Hình Thiên đã thiệt mạng trong trận chiến này. Vì vậy, thi thể của hắn ta cho đến nay vẫn chưa được tìm thấy! Nghe nói, thi thể của Hình Thiên không thối rữa, bởi vì cho đến lúc chết, hắn ta vẫn mang theo chấp niệm trở về cố hương!"
"Thật ra, Đông Vực chúng ta cũng có không ít cường giả Đế Cảnh đỉnh cao đến biển Sao Trời để đột phá, hơn nữa, cường giả đột phá đến Thiên Cảnh ở đây, độ rắn chắc của cơ thể hoàn toàn không phải là thứ mà người thường có thể so sánh!"
Viên Thiên Canh cảm thán một tiếng.
Từ khi chiến sự ở chiến tranh vùng ngoài vũ trụ bước vào trạng thái căng thẳng, vùng ngoài lãnh thổ đã hàng ngàn năm không xuất hiện cao thủ Thiên Cảnh. Nhắc lại chuyện quá khứ, Viên Thiên Canh vẫn luôn hoài nghi, những cường giả Thiên Cảnh đột phá trong biển Sao Trời này, nhất định đã có được thứ gì đó!
Có thể là bí thuật do Hình Thiên để lại trước khi chết hoặc là trận pháp bí mật thời kỳ thượng cổ!
Đây cũng là một lý do quan trọng khiến bốn cậu chủ Chiến Quốc đích thân đến biển Sao Trời!
Sau khi nghe xong, Tiêu Chính Văn mới hiểu được quá khứ của Âu Lục, về phần những thứ mà Âu Lục sau này vẫn luôn tuyên dương, lời nói dối liên quan đến mấy văn minh cổ đại cũng chưa đánh đã tan rồi!
"Chúng ta vẫn cần phải tập trung truy hỏi tung tích của Hachiki Orochi! Nhất định phải tìm ra nơi ẩn náu của ông ta càng sớm càng tốt!", Tiêu Chính Văn lại căn dặn.
Lời nói Tiêu Chính Văn vừa dứt, ngoài cửa lập tức truyền đến một loạt âm thanh ồn ào, tiếp đó, một đám người xông thẳng vào.
"Ai?"
Sắc mặt Trương Việt trầm xuống, quay đầu lại nhìn đám người phía sau đang xông vào đại sảnh, hỏi.
Ngay khi giọng nói của Trương Việt vừa dứt, một ông lão bước ra khỏi đám đông, chắp tay nói với Trương Việt: “Tôi là Hạ Thương Nhan - hậu nhân của Hạ Nguyên Cát, đến để nhận lỗi với nhà họ Trương!"
Nghe thấy lời này, Trương Việt không khỏi kinh ngạc!
Hạ Nguyên Cát, nhà họ Hạ?
Tần Lương Ngọc cũng đã từng nghe nói đến cái tên Hạ Nguyên Cát, người này đã lên kế hoạch hạ độc giết chết Chu Đệ!
Hơn nữa sau đó, khi nhà họ Hạ chạy trốn đến vùng ngoài lãnh thổ đã hoàn toàn mất tăm hơi, hóa ra là lén lút trốn ở Tây Vực!
Những năm nay, nhà họ Hạ chính là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Trương, ông lão trước mắt chính là gia chủ hiện tại của nhà họ Hạ!
Hạ Thương Nhan lại dẫn theo lãnh đạo cốt cán của nhà họ Hạ đến đây để xin lỗi nhà họ Trương ư?
Ngay cả Trương Việt cũng không dám tin vào tai mình, cho dù lúc nhà họ Trương cực kỳ hưng thịnh, nhà họ Hạ cũng chưa từng để mắt đến nhà họ Trương.
Hơn nữa, cho dù là Hachiki Oroch, nhà họ Hạ cũng không sợ hãi chút nào!
Dù sao nhà họ Hạ cũng có nền móng riêng, có thể đứng sừng sững mấy trăm năm ở thành Minh Nguyệt, nhất định là có thế lực chống lưng lớn mạnh!
“Nhận lỗi?” Tiêu Chính Văn khá hứng thú nhìn về phía Hạ Thương Nhan.
Chương 2474: Có chút thủ đoạn
Hạ Thương Nhan nghe vậy, vội vàng tiến tới một bước, cúi đầu chào Tiêu Chính Văn nói: "Chào cậu Tiêu, tôi dẫn con cháu nhà họ Hạ tới xin lỗi nhà họ Trương!"
"Lúc trước, nhà họ Hạ nhiều lần mạo phạm tới nhà họ Trương! Nhưng dẫu sao hai nhà chúng ta cũng đến từ Hoa Quốc, không nên đấu đá nội bộ như vậy!"
"Bây giờ, loạn thế đã sắp đến, chúng ta vốn là đồng bào Hoa Quốc, theo lý phải cùng nhau chống địch, vì vậy, tôi mới dẫn người tới, bằng lòng giải hòa cùng nhà họ Trương!"
"Đồng thời, mong rằng cậu Tiêu chớ trách phạt!"
Nói xong, Hạ Thương Nhan lại chắp tay cúi mình trước Tiêu Chính Văn lần nữa.
Giờ phút này thậm chí Trương Việt cũng không dám tin vào tai mình, phải biết rằng, mấy ngày trước, nhà họ Hạ đã đánh tiếng, ngày nhà họ Trương bị diệt vong sẽ là lúc nhà họ Hạ thế chỗ, cướp lấy ngôi nhà của nhà họ Trương!
Giờ mới chỉ qua vài ngày, thái độ của nhà họ Hạ đã thay đổi 180 độ?
Hơn nữa, Hạ Thương Nhan cao ngạo đến mức nào chứ?
Cho dù là Âm Dương Giáo, ông ta cũng không coi ra gì, hôm nay lại tự mình đến tận nơi xin lỗi?
"Ông Hạ, ông không đùa tôi đấy chứ? Mấy ngày trước, nhà họ Hạ còn muốn chiếm ngôi nhà của nhà họ Trương chúng tôi, hôm nay đột nhiên xin lỗi nhà họ Trương, chuyện này... thật khiến nhà họ Trương chúng tôi e sợ!"
Trương Việt quả thực không dám tin nhà họ Hạ thật sự có thành ý như vậy, hơn nữa, nói rõ ra, bản thân Hạ Nguyên Cát thuộc huyết thống nhà họ Khổng, cho dù nhà họ Hạ định cư ở Tây Vực, sau lưng cũng hiển nhiên có được sự ủng hộ mạnh mẽ của nhà họ Khổng!
Nếu không, sao lại không coi Thánh Giáo Đình của Âu Lục ra gì, thậm chí hơn trăm năm trước, còn chém giết mấy vị Giáo chủ áo đỏ của Thánh Giáo Đình trước bao người!
"Trước mặt cậu Tiêu, sao tôi có thể đùa giỡn chuyện này với nhà họ Trương được chứ?", Hạ Thương Nhan cười nói.
Thật ra Hạ Thương Nhan cũng bất đắc dĩ, tuy đúng là nhà họ Hạ có mối quan hệ dây mơ rễ má với nhà họ Khổng, nhưng loạn thế đã sắp đến, nhà họ Khổng đã không lo nổi mình ốc rồi!
Lại thêm tin tức anh em Điền Văn đánh lén mấy vị cậu chủ Chiến Quốc đã truyền đến Tây Vực, nhà họ Hạ biết rõ, từ nay về sau, thế lực nhà họ Khổng rất khó vươn tới Tây Vực nữa!
Đầu tiên phía Ngụy Vinh Kỳ cũng sẽ không ngồi yên nhìn nhà họ Khổng nhúng tay vào Tây Vực, đồng thời, bây giờ nhà họ Khổng cố ý trốn tránh việc chiến đấu, ngay cả Tử Dư cũng tự mình ra mặt, chặn Tử Cống lại, mục đích để cầu hòa!
Người đa mưu túc trí như Hạ Thương Nhan sao lại không nhận ra hôm nay sau lưng nhà họ Trương cũng đã có phía Tiêu Chính Văn ủng hộ!
Nếu lại tiếp tục đấu tranh với nhà họ Trương thì kẻ thua thiệt chỉ có nhà họ Hạ thôi!
Nhà họ Hạ có thể trở thành gia tộc xếp số một số hai trong thành Minh Nguyệt là nhờ dựa vào năng lực ngoại giao cùng đầu óc nhanh nhạy, khả năng nắm bắt thế cục lại vô cùng chuẩn xác!
Lúc trước nhà họ Hạ có thể mượn thế lực của nhà họ Khổng lên như diều gặp gió ở thành Minh Nguyệt. Bây giờ đã không thể trông cậy vào thế lực nhà họ Khổng được nữa nên cũng chỉ đành làm hòa với nhà họ Trương!
Hơn nữa, Tiêu Chính Văn ra mặt ủng hộ nhà họ Trương như vậy, nhà họ Hạ càng cần phải chạy tới xin lỗi ngay lập tức, nếu không, chờ Tiêu Chính Văn đánh đến nhà họ Hạ thì không phải chỉ đơn giản là xin lỗi như vậy nữa!
Vì vậy, dù người nhà họ Hạ không đồng ý đến mức nào đi nữa, Hạ Thương Nhan cũng tuyệt đối không dao động!
Dõi mắt nhìn toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ, bao nhiêu người có thể so với Tiêu Chính Văn?
Đừng thấy vùng ngoài lãnh thổ đều đồn đại Tiêu Chính Văn bị trọng thương mà lầm, có ai từng thấy Đại Đế nào bị trọng thương lại đi chém chết Đế Quân hay chưa?
Hơn nữa, có thể chém chết Đế Quân đã nói lên Tiêu Chính Văn vẫn luôn nhún nhường, hoặc Tiêu Chính Văn căn bản không sợ bốn cậu chủ của Chiến Quốc, chỉ giả vờ sợ hãi thôi!
Người vô cùng giỏi về âm mưu quỷ kế như Hạ Thương Nhan, gần như lập tức nghĩ đến khả năng này!
Điều khiến ông ta cảm thấy bất an là nói không chừng do Tiêu Chính Văn cố ý đẩy bốn cậu chủ Chiến Quốc ra chịu trận, còn Tiêu Chính Văn lại ở đằng sau âm thầm đổ thêm dầu vào lửa!
Nếu thật sự như thế, cho dù bốn cậu chủ thời Chiến Quốc cũng chỉ là mấy quân cờ trong tay Tiêu Chính Văn thôi, người như vậy, sao ông ta dám đắc tội chứ?
Cho nên, mới có cảnh Hạ Thương Nhan cúi người trước Tiêu Chính Văn liên tiếp hai lần!
"Sau này đừng đấu đá nội bộ nữa là được, còn ân oán lúc trước thì bỏ qua từ đây đi!", Tiêu Chính Văn khoát tay, cũng không truy cứu quá khứ nhà họ Hạ nữa!
"Cậu Tiêu, nếu như cậu muốn diệt trừ Âm Dương Giáo của Vy Hào, nhà họ Hạ cũng nguyện dốc hết sức trợ giúp cậu, bắt tay chèn ép Âm Dương Giáo!"
Hạ Thương Nhan thẳng thắn bày tỏ lòng trung thành với Tiêu Chính Văn.
Chỉ có một câu nói của Tiêu Chính Văn vẫn không thể khiến Hạ Thương Nhan hoàn toàn yên tâm, duy chỉ việc cho thấy lập trường của mình đứng về phía Tiêu Chính Văn, mới có thể làm cho ông ta có đủ cảm giác an toàn!
"Giúp tôi?"
Tiêu Chính Văn nghiêng đầu nhìn Hạ Thương Nhan nói: "Trái lại tôi muốn biết, nhà họ Hạ có thể giúp tôi thế nào?"
"Bất kể cậu Tiêu có mệnh lệnh gì, nhà họ Hạ cũng sẽ dốc hết sức mình!"
Hạ Thương Nhan thề thốt chân thành.
"Vậy... Giết Hachiki Orochi, thế nào?", Tiêu Chính Văn thản nhiên mở lời.
Nghe thấy vậy, bất kể là người nhà họ Trương hay nhà họ Hạ đều chợt thay đổi sắc mặt!
Nhất là Hạ Thương Nhan, nụ cười của ông ta cũng đông cứng lại trên mặt!
Tiêu Chính Văn chắc chắn là gan to tày trời!
Hachiki Orochi hoàn toàn khác với bốn cậu chủ Chiến Quốc, đó là người còn cao hơn một cấp bậc so với bốn cậu chủ Chiến Quốc!
Cho dù Ngụy Vinh Kỳ mạnh nhất trong bốn cậu chủ cũng phải mượn thực lực nước Đại Ngụy, mới dám đối đầu với Hachiki Orochi!
Mà Tiêu Chính Văn một người một ngựa lại dám tuyên bố chém chết Hachiki Orochi?
Khoan chưa nói Tiêu Chính Văn có thể ra tay thành công hay không, chỉ riêng về thực lực, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không thể giết được ông ta!
Dù Tiêu Chính Văn có thể thành công, đương nhiên cũng sẽ kéo theo sự đuổi giết và trả thù kinh khủng của toàn bộ Vy Hào!
"Chuyện này..."
Giờ phút này Hạ Thương Nhan cũng do dự, rất lâu mới ngượng ngùng cười nói: "Cậu Tiêu, nhà họ Hạ chúng tôi chỉ là thế gia quan văn, không có bao nhiêu cao thủ!"
"Mặc dù tôi cũng thống hận Hachiki Orochi, nhưng bây giờ không có thực lực đó!"
Nói đến đây, Hạ Thương Nhan cúi đầu xuống, căn bản không dám nhìn đôi mắt đen trong suốt của Tiêu Chính Văn!
"Được rồi, tôi đoán ông cũng không có can đảm như thế, nhà họ Hạ các ông rút khỏi thành Minh Nguyệt đi!", ngay sau đó Tiêu Chính Văn khoát tay, cũng không truy cứu quá nhiều!
"Vâng! Trong ba ngày, nhà họ Hạ chúng tôi nhất định sẽ rời thành Minh Nguyệt!"
Dù Hạ Thương Nhan có không cam lòng đến mấy, cũng chỉ đành gật đầu đồng ý! Đọc nhanh tại VietWriter.vn
Thật ra đối với ông ta mà nói, đây đã là kết quả tốt nhất rồi, dù trở lại Đông Vực cũng tốt hơn nhiều so với bị diệt môn!
Mà sở dĩ Tiêu Chính Văn bỏ qua cho nhà họ Hạ là bởi vì họ cũng là đồng bào Hoa Quốc!
Nếu không, dù Hạ Thương Nhan chủ động xin lỗi, nhưng với những gì nhà họ Hạ đã làm trong quá khứ cũng đủ chu di cửu tộc!
Khi Hạ Thương Nhan dẫn theo người nhà họ Hạ phách lối tuyên bố muốn rút khỏi thành Minh Nguyệt, trở lại Đông Vực, toàn bộ thành Minh Nguyệt đều bị kinh hãi!
Dẫu sao nhà họ Hạ kinh doanh ở thành Minh Nguyệt mấy trăm năm, gần như toàn bộ cơ nghiệp đều ở đây Tây Vực, giờ phút này, lại đột nhiên buông bỏ tổ nghiệp, trong mắt tất cả mọi người điều này hoàn toàn không bình thường!
Ngược lại trong thần điện của Âm Dương Giáo, Điền Khải vừa ôm hai người đẹp Vy Hào, vừa cười nhạt nói: "Tiêu Chính Văn này quả thật có chút thủ đoạn!"
Nói xong, ánh mắt Điền Khải dừng lại ở người đàn ông trung niên sắc mặt tái nhợt đối diện.
Người này là Sogo Sakai - một trong những đệ tử của Hachiki Orochi, cũng chính là đại ma đầu trong truyền thuyết!
Chương 2475: Lợi thế
Sogo Sakai cười mỉa nói: “Người này phá hoại kế hoạch lớn của gia sư nhất định phải giết”.
Thấy Hachiki Orochi đã có thể lấy được tinh huyết của Long mạch và hàng chục ngàn đệ tử nhà họ Trương nhưng vì sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn mà mọi thứ trở thành công cốc.
Hiện giờ sắp đến loạn thế, vết thương của Hachiki Orochi vẫn chậm chạp không thể hồi phục, điều này cực kỳ bất lợi với Vy Hào.
Nghe Sogo Sakai nói như thế, Điền Khải nhíu mày nói: “Bây giờ tôi và Điền Văn đều không tiện ra tay, chuyện này e là không giúp được các ông rồi”.
Sở dĩ hắn nói thế chủ yếu vẫn là vì hắn và Điền Văn vừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên chạy thẳng đến Tây Vực cầu xin Hachiki Orochi giúp đỡ.
Mà Hachiki Orochi cũng đã cứu hắn một lần, không chỉ đích thân ra mặt mà còn hù dọa đám người Ngụy Vinh Kỳ sợ hãi thoái lui, vô hình chung hắn đã nợ Vy Hào một ơn nghĩa lớn.
Mà bên Đông Vực không hề biết chuyện Điền Khải chạy trốn đến Tây Vực, nếu lúc này hắn ra tay đánh Tiêu Chính Văn không chỉ sẽ làm lộ hành tung của mình mà bản thân chuyện này cũng sẽ bị người của Đông Vực chỉ trích.
Một khi có vết nhơ cuộc đời như thế, hắn có muốn vượt qua Điền Văn để nắm quyền dòng nhà họ Khổng thì chỉ có thể nằm mơ.
Cho dù nhà họ Khổng có tâm xà khẩu Phật nhưng ít nhất ngoài mặt vẫn nói toàn mấy lời đạo đức nghĩa khí, một người có vấn đề lệch lạc về đạo đức, ngay cả việc muốn ở lại nhà họ Khổng cũng là viễn tưởng thì càng đừng hòng trèo lên cao.
“Nhưng bây giờ phải nghĩ cách tiêu diệt hắn, nếu không gia sư không thể tìm được Long mạch”, Sogo Sakai nhíu mày nói.
Nếu không phải vì Inoue chết thảm khiến ông ta không chắc có thể đánh thắng Tiêu Chính Văn thì e là lúc này ông ta cũng đã giết được nhà họ Trương rồi.
“Thật ra các ông cũng có thể đi mời người đến, Tanaka – đại đệ tử của Giám Chân chẳng phải có quan hệ tốt với Vy Hào sao?”, Điền Khải mỉm cười nhắc.
Hắn nói như thế khiến Sogo Sakai sửng sốt.
Đúng nhỉ, hòa thượng Tanaka vốn dĩ sinh ra ở Vy Hào, lại là đệ tử của Giám Chân, bây giờ thực lực đã ở trên Đế Quân.
Ở cả ngoài lãnh thổ, người có thể sánh ngang với bốn cậu chủ Chiến Quốc cũng chỉ có một mình Tanaka.
Phải nói là giữa ông ta và bốn cậu chủ Chiến Quốc vẫn có sự cách biệt gì đó chính là ông ta sinh muộn hơn hàng ngàn năm, nếu không với sự lĩnh hội của ông ta, thậm chí có thể vượt qua bốn cậu chủ.
Nhưng hiện giờ ở vùng ngoài lãnh thổ, Tanaka đúng là người được chọn hàng đầu duy nhất của Vy Hào.
“Nhưng người này trước giờ luôn kiêu ngạo, hơn nữa cực kỳ khinh thường nhúng tay vào chuyện của phái Âm Dương Giáo bọn tôi, tôi lo hắn sẽ không ra tay với Tiêu Chính Văn”, Sogo Sakai nhíu mày nói.
Đừng thấy mọi người đều xuất thân từ Vy Hào mà lầm, Tanaka luôn thấy xấu hổ khi làm bạn với mấy tên tiểu nhân Âm Dương Giáo.
Nói thế nào hắn cũng là đời sau của đại sư Giám Chân, luôn có giới hạn của mình.
“Chuyện này không khó, Khổng Tề Thiên sẽ đến Tây Vực sớm thôi, họ cũng muốn có thể nhanh chóng giết Tiêu Chính Văn, đến lúc đó ông có thể mời họ giúp cùng nhau lên kế hoạch”.
Điền Khải bình thản cười nói.
“Khổng Tề Thiên?”
Sogo Sakai không hề xa lạ với người này, thật ra hơn một trăm năm trước sở dĩ Hoa Quốc gặp đợt khó khăn đó cũng đều là kết quả âm mưu của Khổng Tề Thiên.
Ấn tượng mà ông ta để lại cho Sogo Sakai là một người có thể tùy tiện bán đứng tổ tiên của mình chỉ vì lợi ích, chỉ cần cho ông ta lợi ích nhất định, Khổng Tề Thiên sẽ đại diện nhà họ Khổng đi thương lượng với Tanaka.
“Mặc dù Khổng Tề Thiên có thể đại diện nhà họ Khổng nhưng không có lợi ích thì e là người này sẽ không ra tay giúp đỡ”, lúc này Sogo Sakai cũng hơi khó xử.
Điều kiện chỉ cần có lợi là làm của Khổng Tề Thiên xem như là một “lợi thế” nhưng vấn đề là bây giờ Vy Hào không thể nghĩ ra lợi ích có sức hấp dẫn nào.
“Lợi ích? Cần sao? Chẳng phải em gái ruột của Thiên Hoàng các ông là tình nhân của ông ta à? Còn có thứ gì có thể khiến ông ta động lòng hơn người bên gối?”
Điền Khải bật cười nói.