Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2411-2415
Chương 2411: Ăn không nói có
Hồng Ấn nhìn Điền Văn nhưng vẫn im lặng nhấp một hớp rượu ngon trong ly.
“Đúng thế, chính sứ giả mà phủ thành chủ chúng ta phái đi đã đưa tin về, điện Thần Long đã tuyên bố đóng cửa, Tiêu Chính Văn cũng đã bế quan”, Thanh Liên chắc chắn nói.
Điều này càng khiến Điền Văn khó hiểu, trước đó hắn cũng từng biết được không ít tin tức về Tiêu Chính Văn từ chỗ Khổng Tề Thiên.
Chỉ riêng truyền văn, Tiêu Chính Văn không thể dễ dàng bị thương nặng mới đúng.
Hơn nữa người đánh giả Tiêu Chính Văn rất cao không phải là phân thân của Khổng Tề Thiên mà là chính bản thân ông ta.
Chứng tỏ Tiêu Chính Văn là người có bí mật rất lớn, sao có thể tỏ ra yếu thế trước các bên được?
“Đóng cửa? Bế quan?”
“Thật ra nhà họ Khổng vẫn luôn đánh giá cao Tiêu Chính Văn, mấy ngày nay bên núi Bách Long sẽ có bảo vật thiên nhiên xuất thế, tôi định đến lúc đó cũng tranh cao thấp với hắn, xem ra không có cơ hội rồi”.
Điền Văn nói thế đã ám chỉ cho mọi người một tin tức động trời.
Núi Bách Long sắp có bảo vật xuất thế.
Thảo nào Điền Văn lại làm rình rang để đến thành Thiên Đô vào lúc nào.
Vì núi Bách Long chỉ cách thành Thiên Đô vài cây số, có thể nói là gần trong gang tấc.
“Cũng chẳng có gì lạ cả”.
“Nói đến cùng nền tảng của Tiêu Chính Văn quá thấp, dù tu vi của hắn có cao đi chăng nữa, dù sao tuổi tác cũng còn nhỏ, chưa đến ba mươi tuổi, hắn có thể có khả năng tiềm ẩn gì chứ?”
“Hơn nữa trận chiến hôm nay, hắn lại một mình giết tám cao thủ cảnh giới Đại Đế, mặc dù sức chiến đấu đáng kinh ngạc nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là một người, chỉ cần là người thì sức lực sẽ có giới hạn”.
Phương Tử Tấn vuốt râu, cười mỉa nói.
“Ừ, nói cũng có lý, suy cho cùng hắn cũng không phải là tôi và các vị cậu chủ Chiến Quốc, tu vi vẫn kém xa”, Điền Văn cảm khái nói.
Nếu hắn ra tay, dĩ nhiên cũng có thể giết được tám cao thủ cảnh giới Đại Đế, dù sao bây giờ hắn đã là tu vi Đế Cảnh cấp bảy rồi, nói một cách chính xác thì đã bước vào tầng lớp Đế Quân.
Hơn nữa với tư cách là một trong bốn cậu chủ Chiến Quốc, bản lĩnh thế nào còn phải nói sao?
Đế Quân bình thường cũng không có sức đánh trả khi đối diện với hắn.
Nên hắn muốn giết tám Đại Đế chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng với Tiêu Chính Văn thì chưa chắc như thế.
Còn Tiêu Chính Văn thì sao?
Chẳng qua chỉ là một người nhỏ tuổi Đế Cảnh cấp hai mà thôi, có thể giết được tám cao thủ cảnh giới Đại Đế đã là cực hạn của anh rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Đế Cảnh cấp hai mà giết được Đế Cảnh cấp sáu, hơn nữa còn một mình đánh với tám người, chỉ xét về sức chiến đấu thôi cũng rất đáng để hắn lôi kéo quan hệ.
Nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại bị thương nặng.
Có điều, chỉ một đòn cũng đã có thể khiến Tiêu Chính Văn bị thương nặng sao?
Điền Văn rất nghi ngờ điều này.
“Thật ra đây mới là điểm không giỏi của cậu ta, thế tục đã bị ngoài lãnh thổ loại bỏ, chỉ riêng trận pháp truyền thừa cũng đã chia năm sẻ bảy, Tiêu Chính Văn có thể đi đến bước này đã là sự chiếu cố của Thượng Đế rồi”.
Phương Tử Tấn lạnh lùng nói.
“Có lẽ Tiêu Chính Văn và cao thủ cảnh giới Đại Đế như Mạnh Hồng Nho so tài thì còn có vài phần thắng nhưng nếu so với cậu chủ Chiến Quốc thì thua kém xa”.
“Dù người đánh không phải là bốn cậu chủ Chiến Quốc, thậm chí chỉ là một cậu chủ thời Chiến Quốc bình thường cũng không phải là người Tiêu Chính Văn có thể thắng được”.
Mấy lời của Phương Tử Tấn cũng được mọi người có mặt ở đó đồng tình.
Dù sao cậu chủ thời Chiến Quốc làm sao có thể là người mà các cậu chủ của các thế hệ sau so bì được?
Hai chữ cậu chủ vốn dĩ đã cùng cấp bậc với Hoàng tử rồi, chỉ có vua sinh ra chưa thể thừa kế nhân tài ngôi vị mới có thể được gọi là cậu chủ.
Thời Chiến Quốc và thời cổ xưa chưa xuất hiện sự phân chia, thừa kế, cậu chủ vào thời kỳ đó đều là những nhân vật tầm cỡ có sức chiến đấu đỉnh cao.
Còn Tiêu Chính Văn thì sao?
Chẳng qua chỉ là một người nhỏ tuổi lớn lên ở thế tục thôi, thế tục vốn dĩ đã xuất hiện sự chia cắt nghiêm trọng, đến thế hệ của Tiêu Chính Văn lại càng không thể so bì được với vùng ngoài lãnh thổ.
Với thực lực của anh, làm sao có thể chống đối với một cao thủ lão làng thời Chiến Quốc được?
“Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng thời Chiến Quốc quả thật không phải là thời kỳ mà các thế hệ sau có thể so sánh được”, Điền Văn thở dài như thể đang cảm thấy tiếc nuối cho Tiêu Chính Văn.
“Hơn nữa không chỉ một mình tôi nhìn thấy, tôi tin chắc các vị ngồi đây cũng đã nhìn thấy, chính một đòn tấn công của người mặc đồ đen đó mới khiến Tiêu Chính Văn nôn ra máu, thậm chí suýt nữa rơi từ trên cao xuống”.
“Sự thật mạnh hơn lời hùng biện, dù Tiêu Chính Văn có muốn che giấu cũng không được nên mới tuyên bố đóng cửa bế quan, cũng là chuyện có lý có tình”, Phương Tử Tấn ăn không nói có.
Chương 2412: Cửu Đỉnh
Mọi người cũng đều gật đầu, đây đúng là sự thật, hơn nữa tình hình lúc đó, Tiêu Chính Văn không chỉ bị thương mà còn bị thương không nhẹ.
Điền Văn khẽ gật đầu, quay sang nhìn về phía Thanh Liên.
Dù sao Thanh Liên cũng luôn đứng về phía Tiêu Chính Văn, chắc hẳn sẽ không nói mấy lời bất lợi với Tiêu Chính Văn.
“Haizz, việc điện Thần Long tuyên bố với bên ngoài đóng cửa chứng tỏ Tiêu Chính Văn bị thương không nhẹ”, Thanh Liên cũng bất lực gật đầu, bày tỏ đồng ý với lời của Phương Tử Tấn.
Lúc này Điền Văn mới yên tâm, giơ cao ly rượu lên nói: “Một thời gian nữa, tôi sẽ tự mình đến đó gặp anh ta, nếu có thể thì tiện tay giúp anh ta chữa trị vết thương cũng được”.
Thấy thế mọi người cũng giơ ly lên, mời rượu Điền Văn.
Không lâu sau, tin tức Tiêu Chính Văn bị thương nặng truyền đi khắp cả Đông Vực.
“Có vẻ vẫn là chúng ta đánh giá cao Tiêu Chính Văn quá rồi”.
“Thật ra một người trong thế tục có thể có tu vi được như bây giờ đã là chuyện khó khăn, nhưng đây chính là điểm yếu của cậu ta”.
“Ừ, đúng thế! Nói cho cùng anh ta vẫn còn quá trẻ, đâu biết nước ở vùng ngoài lãnh thổ sâu đến mức nào?”
“Bây giờ loạn thế sắp đến, ngay cả bốn cậu chủ Chiến Quốc cũng đã xuất thế, hắn còn dám giết cao thủ cảnh giới Đại Đế trước mặt mọi người, chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết”.
Thậm chí ngay cả những người từng ủng hộ Tiêu Chính Văn trước kia cũng đều thì thầm bàn tán.
Thật ra vẫn có không ít người đều bội phục Tiêu Chính Văn từ tận đáy lòng, dù sao một mình Tiêu Chính Văn mà giết đến tám cao thủ cảnh giới Đại Đế đã đủ chói mắt rồi.
Nhưng tiếc là Tiêu Chính Văn sinh ra không đúng lúc, bây giờ ngay cả cậu chủ Chiến Quốc cũng đã xuất thế, xem ra loạn thế sắp đến.
Sống trong loạn thế, cho dù Tiêu Chính Văn có sức chiến đấu mạnh đến đâu cũng không thể so bì được với cậu chủ thời Chiến Quốc.
Dù không thù không oán, bốn cậu chủ Chiến Quốc cũng sẽ không trơ mắt nhìn Tiêu Chính Văn có nhiều lợi thế hơn mình.
Đông Vực vốn dĩ là nơi có rất nhiều điều kỳ bí, mà bao nhiêu bảo vật xưa nay Hoa Quốc đều bị chôn vùi dưới mảnh đất Đông Vực.
Mà ở trong Đông Vực, nơi vẫn chưa được khai phá vẫn là Đế Khư.
Nơi đây được gọi là một trong các thánh vực lớn, nhưng chưa từng có ai nghĩ đến nơi này lại cất giấu Cửu Đỉnh Vũ Vương.
Vũ Vương trị thủy, đúc cửu đỉnh, uy hiếp chín châu bằng Cửu Đỉnh này.
Có thể nói Cửu Đỉnh là vũ khí quan trọng của Hoa Quốc, hơn nữa là hiện vật thực sự còn lưu giữ lại trong thời đại đầy thần thoại đó.
Dù là kiếm Tần Vương cũng thua kém nó.
Dù sao Vũ Vương cũng là một trong các tổ tiên đã sáng tạo ra nền văn minh rực rỡ của Hoa Quốc.
Càng quan trọng hơn là trong Cửu Đỉnh này còn có một đỉnh lớn và máu của Tần Vũ Vương.
Cũng chính là đại đỉnh đã nhuộm máu của Đế Vương càng bị phụ thuộc vào một lớp khí của Đế Vương trong mấy ngàn năm.
Khi mấy người Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc đến sâu trong núi Đế Khư đã có một ông lão đang đợi ở đó.
Ông ta là người hầu triều Hạ bảo vệ Cửu Đỉnh qua nhiều thế hệ, có thể nói gia tộc của họ ra sinh vì Cửu Đỉnh.
Trước đó ông lão đã từng gặp Tiêu Chính Văn nên cũng không xa lạ với anh.
Lúc này ông lão ngồi khoanh chân trên đỉnh núi, khí tức xung quanh đã hòa làm một thể với mọi thứ xung quanh.
Ngay cả Viên Thiên Canh cũng không khỏi nhìn ông lão vài lần.
“Ông cụ, chúng ta lại gặp nhau rồi”, Tiêu Chính Văn chắp tay nói với ông lão.
Nghe vậy ông lão chậm rãi ngước mắt lên nhìn mấy người Tiêu Chính Văn.
Một lát sau, ông lão mới đứng lên chắp tay nói với Tiêu Chính Văn: “Vua Bắc Lương, thành chủ thành Đại Phong, Thiên sư đạo thuật, tôi cảm thấy rất vinh hạnh khi có thể gặp được các vị khi còn sống”.
Chương 2413: Không coi là thật
“Tiền bối Tự, ông vẫn luôn ẩn cư ở Đế Khư à?”, Tần Lương Ngọc kinh ngạc nhìn về phía ông lão.
Tất cả mọi người chỉ biết tới Đại Vũ, thế nhưng lại không biết Đại Vũ mang họ Tự!
Mà triều Hạ cũng không phải không có tên nước, Hạ Khải trên thực tế tên là Tự Khải!
Ông lão trước mắt này là đầy tớ của Đế Thất triều Hạ nên cũng mang quốc tính của triều Hạ!
Ông lão chỉ bình thản mỉm cười, không giải thích quá nhiều, dẫu sao thân phận của ông ta cũng phơi bày ra đó, dù là bốn cậu chủ Chiến Quốc gặp ông ta thì cũng phải khom lưng mà hành lễ!
So với ông ta, mấy người Tần Lương Ngọc căn bản chẳng đáng là gì!
Dù là Tiêu Chính Văn thì ở trong mắt ông lão chẳng qua cũng chỉ là một kẻ hậu bối mà thôi, ông ta chưa từng coi anh ra gì.
“Ừ, chuyến đi này của mấy người là vì Cửu Châu Đỉnh sao?”, ông lão quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, trong ánh mắt không chút gợn sóng, cực kỳ bình thản.
“Đương nhiên, chuyến đi này của chúng tôi đương nhiên là vì Cửu Đỉnh!”, Tiêu Chính Văn nghiêm túc đáp lời.
Ông lão hơi ngẩn ra, sau đó lại quan sát Tiêu Chính Văn hồi lâu rồi mới gật đầu nói: “Chàng trai, khí thế của cậu thật đáng khen, thế nhưng cậu có từng nghĩ Cửu Đỉnh chính là vũ khí quan trọng của đất nước”.
“Tần Võ Vương khi trước cũng chết bên dưới Cửu Đỉnh! Cậu thật sự có tự tin đi khiêu chiến với Tần Võ Vương sao?”
Trên thực tế, Tần Võ Vương không chỉ đơn giản là một võ phu, mới chỉ mười lăm tuổi, ông ta đã đạt tới cảnh giới Đế Quân, mà năm đó lúc ông ta lấy Cửu Đỉnh cũng đã ở cảnh giới Thiên Quân!
Không sai, bên trên Đế Cảnh chính là trời!
Thiên Cảnh cấp tám chính là Thiên Quân!
Tiêu Chính Văn bây giờ kém tận hai bậc cảnh giới so với thực lực của Tần Võ Vương năm đó!
“Ông cụ, tôi không khiêu chiến với bất cứ ai, tôi chỉ muốn lấy Cửu Đỉnh đi!”, Tiêu Chính Văn khẽ cười nói.
Nghe thấy lời này, ông lão không khỏi lộ ra vẻ mặt tán thưởng!
Thật ra chuyện Cửu Đỉnh cất giấu bên trong Đế Khư đã không còn là bí mật đối với lãnh đạo cấp cao của vùng ngoài lãnh thổ!
Trước Tiêu Chính Văn đã có không biết bao nhiêu người muốn thử mang Cửu Đỉnh đi, dẫu sao trong Cửu Đỉnh cũng ẩn chứa khí vận Thần Châu!
Ngày đó Tần Võ Vương có phong thái của Thiên Quân mà còn muốn có được khí vận Thần Châu này, huống hồ gì là những hậu bối kia?
Còn về những người ở bên dưới Đế Cảnh thì đương nhiên không cần phải nói nhiều, không biết bao nhiêu người đã chết bên dưới đỉnh!
Mà bên trên Đế Cảnh, Thiên Cảnh cho tới cảnh giới Thiên Quân, cũng không biết có bao nhiêu người phải ôm hận bên dưới cửu tuyền!
Ngay cả Bạch Khởi khi trước cũng từng đích thân tới, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ bao vây đại đỉnh xoay ba ngày ba đêm, sau đó cũng phải ngậm ngùi rời đi.
Cửu Đỉnh này không chỉ là một vật chết mà còn là thần khí thượng cổ có chân hồn Cửu Châu!
Muốn di chuyển nó một tấc cũng khó như lên trời, huống hồ là mang nó đi?
Bạch Khởi hay Hạng Vũ cũng chỉ có thể thở dài, Tiêu Chính Văn lại nói thẳng rằng chỉ tới vì muốn mang Cửu Đỉnh đi!
“Chàng trai, tôi rất đề cao cậu, chỉ là không biết cậu có thể gánh nổi sức nặng của Cửu Đỉnh hay không?”, ông lão bình thản nói.
Tiêu Chính Văn cũng không khó để nghe ra sự chế nhạo trong câu nói của ông ta, nhưng Tiêu Chính Văn cũng chẳng buồn chấp nhặt ông lão, chỉ gật đầu nói: “Đương nhiên, tất cả đều là ý trời!”
“Nếu như hôm nay vãn bối may mắn mang được Cửu Châu Đỉnh đi, vẫn mong ông cụ có thể giữ bí mật này cho vãn bối!”
“Đó là chuyện dĩ nhiên! Chỉ cần cậu có thể sống sót mang Cửu Đỉnh đi thì cũng coi như giúp được rất nhiều cho tôi!”, ông lão khẽ cười nói.
Loại vũ khí quan trọng của đất nước này nếu như không phải là người có cơ thể Đế Vương, nhận được sự thừa nhận của đất trời thì sẽ chẳng thể di chuyển được dù chỉ là một chút, đây là quy luật từ cổ chí kim!
Nếu không thì năm đó Tần Võ Vương cũng sẽ không chết bên dưới Cửu Đỉnh!
Thậm chí sau Tần Võ Ngũ, Hạng Vũ cũng từng định mang Cửu Châu Đỉnh trở về Tây Mộng, thế nhưng tới cuối cùng cũng chẳng thể di chuyển được chút nào!
Ngược lại Lưu Bang lại có thể dùng một tay nâng Cửu Đỉnh lên!
Cũng chính vì nguyên do này nên Hạng Vũ mới luôn coi Lưu Bang như kẻ địch!
Thế nhưng kết quả cuối cùng đã viết trong sử sách, mặc dù Hạng Vũ mạnh nhưng vẫn chết không có chỗ chôn thân, mà chỉ có Lưu Bang với Đế Cảnh mới đoạt được giang sơn vạn dặm!
Vậy nên ông lão căn bản không coi những lời Tiêu Chính Văn nói là thật!
Bởi vì ông lão tin rằng Tiêu Chính Văn căn bản chẳng thể mang Cửu Đỉnh đi!
Đừng nói là Cửu Đỉnh, dù chỉ dịch chuyển một chút thôi cũng khó như lên trời!
“Chàng trai, tôi vẫn nhắc nhở cậu một câu, năm đó lúc Tần Võ Vương lấy Cửu Đỉnh đã có tu vi ở cảnh giới Thiên Quân rồi, dù là như vậy thì tới cuối cùng ông ta cũng phải bỏ mạng!”
“Cậu phải nghĩ cho kỹ có thật sự muốn mang Cửu Đỉnh đi không!”
“Hơn nữa không ngại nói cho cậu biết, người thần bí đánh lén cậu trước đây cũng từng tới muốn lấy Cửu Đỉnh đi, thế nhưng cuối cùng vẫn bị trọng thương mà rời đi!
Ông lão nói với giọng điệu bình tĩnh, giống như đang kể một câu chuyện rất bình thường vậy!
Lời này vừa được thốt ra, ngay tới mấy người Tần Lương Ngọc cũng kinh ngạc biến sắc.
Cũng có thể nói rằng, người thần bí giao đấu với Tiêu Chính Văn lúc đó vốn dĩ đã ra tay trong lúc bị thương!
“Cậu ta có thể đánh cho cậu bị thương, điều này nói lên rằng thực lực đang cao hơn cậu, ngay cả cậu ta cũng chẳng thể di chuyển được Cửu Châu Đỉnh, lẽ nào cậu thật sự không suy xét thêm sao?”
Ông lão vừa đi vừa ôn tồn nói.
Chương 2414: Bừng tỉnh
“Không cần, vẫn mong ông cụ dẫn đường phía trước!”, Tiêu Chính Văn bình thản cười nói.
“Được!”
Ông lão cười lạnh lùng, dẫn mấy người Tiêu Chính Văn đi về phía sâu trong núi.
Chẳng bao lâu sau, trước mắt mọi người đã xuất hiện một trang viên cổ kính, xung quanh trang viên đều được bao vây bởi một bức tường màu đen, bên trên còn vẽ vật tổ thượng cổ của thời kỳ triều Hạ!
Theo ông lão tiến vào trong trang viên, chín Đại Đỉnh được xếp bên trong khoảng sân, mỗi một Đại Đỉnh đều được khắc phù văn Cửu Châu!
Cũng có thể nói mỗi một Đại Đỉnh đều tượng trưng cho một châu trong số Thần Châu Đại Địa!
Mặc dù trải qua mấy nghìn năm, chín Đại Đỉnh vẫn phát sáng như mới, hơn nữa bên trên đỉnh còn có vô số thần quang chói mắt!
“Nghe nói sau khi Đại Vũ trị thuỷ đã dùng Cửu Đỉnh để trấn Cửu Châu! Hôm nay được chứng kiến, quả nhiên là vũ khí quan trọng của đất nước! Thần tích, thần tích đó!”, Viên Thiên Canh cảm thán một tiếng.
Ông lão bình thản mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói: “Chàng trai cậu đã nghĩ xong sẽ bắt đầu từ Đại Đỉnh nào chưa?”
“Bắt đầu từ Tính Châu Thần Đỉnh này đi!”
Tiêu Chính Văn dùng tay chỉ vào một Đại Đỉnh có vết máu loang lổ.
Tôn Đại Đỉnh này chính là Tính Châu Đỉnh năm xưa đã đè chết Tần Võ Vương!
“Võ Vương đã chết bên dưới đỉnh này đó, chàng trai, cậu thật sự tự tin tới vậy sao?”, ông lão cười lạnh lùng quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn!
“Cứ phải thử đã!”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.
“Thử?”
Ông lão khẽ nhíu mày, đời sau mặc dù có không ít người có ý đồ với Cửu Đỉnh, thế nhưng dù cảnh giới cao hay thấp thì dường như mỗi người đều sẽ bỏ qua Tính Châu Đỉnh!
Dù gì Đại Đỉnh này cũng có thêm một tầng phong vận nữa sau khi Tần Võ Vương chết!
So với tám Đại Đỉnh còn lại thì càng thêm dày và nặng, đồng thời cũng mang theo khí thế Thiên Tử.
Không phải là con cưng của trời thực thụ thì không thể di chuyển được dù chỉ một chút!
Dù là Hạng Vũ dùng hết sức lực cả đời cũng chẳng thể nhấc nó lên dù chỉ một chút!
Đừng nói chỉ có ông lão cho rằng Tiêu Chính Văn nhất định sẽ thất bại, ngay tới mấy người Tần Lương Ngọc cũng phải đổ mồ hôi thay cho Tiêu Chính Văn!
“Cậu Tiêu, Tần Võ Vương năm đó có cảnh giới Thiên Quân mà cũng chẳng thể dịch chuyển được chút nào, hay là đổi đỉnh khác đi!”, Viên Thiên Canh lo lắng nói.
Tính Châu Đỉnh là đỉnh lớn nhất trong số Cửu Đỉnh, cũng là đỉnh nặng nhất, đối với Tiêu Chính Văn mà nói, Tính Châu Đỉnh không phải là lựa chọn tốt nhất!
So ra thì Duyễn Châu Đỉnh sẽ nhẹ hơn rất nhiều!
“Không sao! Dù gì thì chúng ta cũng sẽ lấy hết cả Cửu Đỉnh đi!”
Tiêu Chính Văn liếc nhìn Tính Châu Đỉnh, bình thản cười nói.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tiêu Chính Văn từ từ giơ một tay ra ôm trọn lấy chân đỉnh, sau đó khẽ dùng lực nâng lên cao!
“Ầm!”
Một trận núi rung đất chuyển diễn ra, giống như ngay cả Đế Khư cũng sụp đổ xuống vậy!
Ngay cả ông lão cũng vội vàng lùi ra sau mấy bước, kết quả là xung quanh khoảng sân lần lượt vang lên những tiếng nổ đồm độp!
Một giây sau, Tiêu Chính Văn đã nhấc bổng luôn Tính Châu Đỉnh lên trên cao!
Nhìn thấy cảnh tượng này, gần như tất cả mọi người đều hít sâu.
Thế nhưng cùng lúc này, ánh mắt của Tiêu Chính Văn lại nhìn về phía Đại Đỉnh đó, bình thản lên tiếng: “Nhỏ!”
Khi Tiêu Chính Văn vừa thốt ra lời này, Đại Đỉnh đó lập tức biến nhỏ lại như một quả bóng bàn, vững vàng rơi vào trong lòng bàn tay của Tiêu Chính Văn!
Tiếp theo, Tiêu Chính Văn lại lặp lại y thế, nhấc toàn bộ Cửu Đỉnh lên, sau đó cất từng đỉnh vào bên trong túi!
“Chuyện này…”
Sắc mặt của ông lão lúc này đã trở nên khó coi tới cực điểm!
Cửu Đỉnh nặng tới độ nào?
Nặng như núi Thái Sơn đó!
Vậy mà lại bị một thanh niên dễ dàng lấy đi như vậy?
“Ông cụ, ban nãy chúng ta đã có thỏa thuận rồi đấy!”, Tiêu Chính Văn khẽ cười nói với ông lão vẫn còn đang chìm trong kinh ngạc.
Không chỉ có ông lão ngơ ngác, ngay cả mấy người Tần Lương Ngọc cũng hoàn toàn sững sờ!
“Chúng ta đi thôi!”, Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, điềm nhiên lên tiếng nói.
“Đợi…đợi đợi!”
Ông lão như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, vội vàng đuổi theo!
Chương 2415: Lời xã giao
Cửu Châu Thần Đỉnh là vũ khí quan trọng, sứ mạng của ông ta là ở đây trông coi Cửu Đỉnh này, hôm nay Cửu Đỉnh đều đã bị Tiêu Chính Văn mang đi hết, ông ta biết ăn nói thế nào với vương thất triều Hạ đây?
"Ông còn có chuyện gì sao?", Tiêu Chính Văn nghiêng đầu nhìn về phía ông Tự.
Ông Tự nuốt nước bọt, sắc mặt vô cùng lúng túng nói: "Cậu Tiêu, Cửu Đỉnh là vũ khí quan trọng của đất nước, xin hãy sử dụng với mục đích tốt!"
"Ông yên tâm, đương nhiên tôi sẽ đặt Cửu Đỉnh này ở trong Đế Khư, làm thành tâm trận phòng hộ bảo vệ núi Đế Khư!"
Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.
Từ sau khi điện Thần Long dời đến Đế Khư, Tiêu Chính Văn vẫn chưa bày kết giới phòng hộ, vừa vặn dùng tám Đại Đỉnh trong đó để bày trận phòng ngự!
Nghe thấy vậy, ông Tự không khỏi cười khổ, dùng Cửu Châu Đỉnh bày bố trận phòng ngự, khó thế mà Tiêu Chính Văn cũng nghĩ ra được!
Có điều, một khi trận pháp phòng ngự như vậy tạo thành, đừng nói là Đế Cảnh, dù cao thủ Thiên Cảnh cũng căn bản không cách nào phá giải!
"Haizz! Được rồi, cậu Tiêu đi thong thả!", ông Tự chắp tay với Tiêu Chính Văn, hơi cúi đầu!
Giờ phút này ông ta đang điên tiết muốn chửi thề tới nơi.
Cũng không biết là ai loan truyền tin vịt, còn nói Tiêu Chính Văn đã bị thương nặng, mẹ kiếp, đây là dáng vẻ của người bị thương nặng sao?
Ngay cả ông Tự cũng không nhịn được, trong lòng thầm chửi tục một câu.
"Ông Tự, mong hãy trở về đi!"
Nói xong, Tiêu Chính Văn dẫn đám người Tần Lương Ngọc rời khỏi núi.
Nhìn bóng dáng của Tiêu Chính Văn, ông Tự lau mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt tái nhợt lẩm bẩm: "E rằng thật sự sắp xảy ra chuyện lớn rồi!"
Ông Tự là người sống mấy ngàn năm, sao ông ta có thể không hiểu, vì sao Tiêu Chính Văn bảo ông ta giữ bí mật chứ?
Cửu Đại Đỉnh rơi vào tay Tiêu Chính Văn hôm nay, bất kể anh sử dụng ra sao cũng sẽ gây nên sóng gió ngập trời!
Mà bên kia, Điền Văn vừa mới tới thành Thiên Đô một ngày, em trai cùng cha khác mẹ của hắn là Điền Khải cũng theo tới thành Thiên Đô!
Hai cậu chủ thời kỳ Chiến Quốc đồng thời tới thành Thiên Đô, lần nữa gây ra chấn động không nhỏ!
Mấu chốt nhất là hai người này đều là cậu chủ Tề Quốc, hơn nữa cũng đại diện cho nhà nho!
Nhất thời, không ít tông môn đều rối rít tặng quà, thuận tiện nịnh hót Điền Khải.
So với Điền Văn, danh vọng của Điền Khải kém hơn nhiều, cũng tương đối dễ dàng nịnh hót hơn một chút!
Để tỏ lòng cảm tạ, Điền Văn tổ chức một bữa tiệc cảm ơn rất lớn ở Ngọc Phụng Lâu. Lần này, Điền Văn còn đặc biệt cử thư đồng của mình đi Đế Khư, mời Tiêu Chính Văn tới tham gia buổi tiệc.
"Cậu Tiêu, thư đồng của Điền Văn đến thăm, nói là mời cậu tới Ngọc Phụng Lâu thành Thiên Đô tham gia buổi tiệc!", Lý Bạch đưa một tấm thiệp mời tới trước mặt Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn nhận lấy thiệp mời nhìn thoáng qua, lạnh nhạt nói: "Tôi còn phải bế quan trị thương, chi bằng ông đại diện đi!"
Lý Bạch nghe vậy hơi sửng sốt, cau mày nói: "Cậu Tiêu, Điền Văn chỉ mặt gọi tên mời cậu mà, tôi... Chỉ sợ tôi đi không thích hợp lắm, vả lại nếu cậu còn không lộ diện thì e rằng tình thế sẽ rất bất lợi đối với điện Thần Long chúng ta!"
"Không sao, ông đi đi!", Tiêu Chính Văn khoát tay nói.
Lý Bạch thấy thái độ Tiêu Chính Văn kiên quyết, không thể làm gì khác hơn là nhận thiệp mời nói: "Vâng! Thuộc hạ tuân lệnh!"
Nói xong, Lý Bạch sải bước ra khỏi tiểu viện mà Tiêu Chính Văn đang ở.
Bên phía phủ thành chủ cũng đang chuẩn bị cho buổi tiệc hôm nay.
Có thể nói, buổi tiệc hôm nay còn long trọng hơn nhiều so với lần nghênh đón Điền Văn trước đó.
Dẫu sao thành Thiên Đô nghênh đón hai vị cậu chủ Chiến Quốc, Điền Văn lại là một trong bốn cậu chủ, danh vọng như mặt trời ban trưa, vì vậy, nhất thời thành Thiên Đô cũng được các bên chú ý đến.
Lần này không chỉ có Hồng Ấn đích thân đến, ngay cả Hoàng Yết và Triệu Thắng cũng cử sứ giả tới chúc mừng anh em nhà họ Điền.
Lúc Lý Bạch tới Ngọc Phụng Lâu, buổi tiệc đã bắt đầu.
"Vị này là đại diện mà cậu Tiêu cử tới, gần đây cậu Tiêu không tiện ra ngoài, cho nên mong hai cậu chủ thứ lỗi!", Thanh Liên chỉ vào Lý Bạch, nói với hai anh em Điền Văn.
Tuy rằng Tiêu Chính Văn không đích thân tới, nhưng Thanh Liên vẫn nể mặt Tiêu Chính Văn như cũ, dù chỉ là sứ giả điện Thần Long cử tới cũng được đối xử rất lễ độ.
"Ngồi đi!"
Điền Văn mỉm cười với Lý Bạch.
Còn Hồng Ấn liếc nhìn Lý Bạch khá lạnh lùng, thậm chí Lý Bạch có thể cảm giác rõ rệt sát ý như có như không chợt lóe rồi biến mất!
Điền Khải bên cạnh đang giơ ly rượu lên hết sức nhiệt tình, nói với Lý Bạch: "Trên đường đến đây, tôi nghe không ít người nhắc tới, thật sự anh Tiêu có thể xem là một trong những thanh niên kiệt xuất nhất hiện nay!"
"Lúc đầu tôi còn không tin, nhưng nhân vật nổi tiếng khắp nơi giống như ông Lý cũng về dưới trướng điện Thần Long thì đã đủ để chứng minh anh Tiêu thật sự có điểm hơn người!"
Những lời Điền Khải nói, vừa nghe thì có vẻ đang nâng đỡ Tiêu Chính Văn, thực ra chỉ là lời xã giao!
Hơn nữa trong đó còn chứa đựng mấy phần trách cứ!
Hồng Ấn nhìn Điền Văn nhưng vẫn im lặng nhấp một hớp rượu ngon trong ly.
“Đúng thế, chính sứ giả mà phủ thành chủ chúng ta phái đi đã đưa tin về, điện Thần Long đã tuyên bố đóng cửa, Tiêu Chính Văn cũng đã bế quan”, Thanh Liên chắc chắn nói.
Điều này càng khiến Điền Văn khó hiểu, trước đó hắn cũng từng biết được không ít tin tức về Tiêu Chính Văn từ chỗ Khổng Tề Thiên.
Chỉ riêng truyền văn, Tiêu Chính Văn không thể dễ dàng bị thương nặng mới đúng.
Hơn nữa người đánh giả Tiêu Chính Văn rất cao không phải là phân thân của Khổng Tề Thiên mà là chính bản thân ông ta.
Chứng tỏ Tiêu Chính Văn là người có bí mật rất lớn, sao có thể tỏ ra yếu thế trước các bên được?
“Đóng cửa? Bế quan?”
“Thật ra nhà họ Khổng vẫn luôn đánh giá cao Tiêu Chính Văn, mấy ngày nay bên núi Bách Long sẽ có bảo vật thiên nhiên xuất thế, tôi định đến lúc đó cũng tranh cao thấp với hắn, xem ra không có cơ hội rồi”.
Điền Văn nói thế đã ám chỉ cho mọi người một tin tức động trời.
Núi Bách Long sắp có bảo vật xuất thế.
Thảo nào Điền Văn lại làm rình rang để đến thành Thiên Đô vào lúc nào.
Vì núi Bách Long chỉ cách thành Thiên Đô vài cây số, có thể nói là gần trong gang tấc.
“Cũng chẳng có gì lạ cả”.
“Nói đến cùng nền tảng của Tiêu Chính Văn quá thấp, dù tu vi của hắn có cao đi chăng nữa, dù sao tuổi tác cũng còn nhỏ, chưa đến ba mươi tuổi, hắn có thể có khả năng tiềm ẩn gì chứ?”
“Hơn nữa trận chiến hôm nay, hắn lại một mình giết tám cao thủ cảnh giới Đại Đế, mặc dù sức chiến đấu đáng kinh ngạc nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là một người, chỉ cần là người thì sức lực sẽ có giới hạn”.
Phương Tử Tấn vuốt râu, cười mỉa nói.
“Ừ, nói cũng có lý, suy cho cùng hắn cũng không phải là tôi và các vị cậu chủ Chiến Quốc, tu vi vẫn kém xa”, Điền Văn cảm khái nói.
Nếu hắn ra tay, dĩ nhiên cũng có thể giết được tám cao thủ cảnh giới Đại Đế, dù sao bây giờ hắn đã là tu vi Đế Cảnh cấp bảy rồi, nói một cách chính xác thì đã bước vào tầng lớp Đế Quân.
Hơn nữa với tư cách là một trong bốn cậu chủ Chiến Quốc, bản lĩnh thế nào còn phải nói sao?
Đế Quân bình thường cũng không có sức đánh trả khi đối diện với hắn.
Nên hắn muốn giết tám Đại Đế chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng với Tiêu Chính Văn thì chưa chắc như thế.
Còn Tiêu Chính Văn thì sao?
Chẳng qua chỉ là một người nhỏ tuổi Đế Cảnh cấp hai mà thôi, có thể giết được tám cao thủ cảnh giới Đại Đế đã là cực hạn của anh rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Đế Cảnh cấp hai mà giết được Đế Cảnh cấp sáu, hơn nữa còn một mình đánh với tám người, chỉ xét về sức chiến đấu thôi cũng rất đáng để hắn lôi kéo quan hệ.
Nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại bị thương nặng.
Có điều, chỉ một đòn cũng đã có thể khiến Tiêu Chính Văn bị thương nặng sao?
Điền Văn rất nghi ngờ điều này.
“Thật ra đây mới là điểm không giỏi của cậu ta, thế tục đã bị ngoài lãnh thổ loại bỏ, chỉ riêng trận pháp truyền thừa cũng đã chia năm sẻ bảy, Tiêu Chính Văn có thể đi đến bước này đã là sự chiếu cố của Thượng Đế rồi”.
Phương Tử Tấn lạnh lùng nói.
“Có lẽ Tiêu Chính Văn và cao thủ cảnh giới Đại Đế như Mạnh Hồng Nho so tài thì còn có vài phần thắng nhưng nếu so với cậu chủ Chiến Quốc thì thua kém xa”.
“Dù người đánh không phải là bốn cậu chủ Chiến Quốc, thậm chí chỉ là một cậu chủ thời Chiến Quốc bình thường cũng không phải là người Tiêu Chính Văn có thể thắng được”.
Mấy lời của Phương Tử Tấn cũng được mọi người có mặt ở đó đồng tình.
Dù sao cậu chủ thời Chiến Quốc làm sao có thể là người mà các cậu chủ của các thế hệ sau so bì được?
Hai chữ cậu chủ vốn dĩ đã cùng cấp bậc với Hoàng tử rồi, chỉ có vua sinh ra chưa thể thừa kế nhân tài ngôi vị mới có thể được gọi là cậu chủ.
Thời Chiến Quốc và thời cổ xưa chưa xuất hiện sự phân chia, thừa kế, cậu chủ vào thời kỳ đó đều là những nhân vật tầm cỡ có sức chiến đấu đỉnh cao.
Còn Tiêu Chính Văn thì sao?
Chẳng qua chỉ là một người nhỏ tuổi lớn lên ở thế tục thôi, thế tục vốn dĩ đã xuất hiện sự chia cắt nghiêm trọng, đến thế hệ của Tiêu Chính Văn lại càng không thể so bì được với vùng ngoài lãnh thổ.
Với thực lực của anh, làm sao có thể chống đối với một cao thủ lão làng thời Chiến Quốc được?
“Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng thời Chiến Quốc quả thật không phải là thời kỳ mà các thế hệ sau có thể so sánh được”, Điền Văn thở dài như thể đang cảm thấy tiếc nuối cho Tiêu Chính Văn.
“Hơn nữa không chỉ một mình tôi nhìn thấy, tôi tin chắc các vị ngồi đây cũng đã nhìn thấy, chính một đòn tấn công của người mặc đồ đen đó mới khiến Tiêu Chính Văn nôn ra máu, thậm chí suýt nữa rơi từ trên cao xuống”.
“Sự thật mạnh hơn lời hùng biện, dù Tiêu Chính Văn có muốn che giấu cũng không được nên mới tuyên bố đóng cửa bế quan, cũng là chuyện có lý có tình”, Phương Tử Tấn ăn không nói có.
Chương 2412: Cửu Đỉnh
Mọi người cũng đều gật đầu, đây đúng là sự thật, hơn nữa tình hình lúc đó, Tiêu Chính Văn không chỉ bị thương mà còn bị thương không nhẹ.
Điền Văn khẽ gật đầu, quay sang nhìn về phía Thanh Liên.
Dù sao Thanh Liên cũng luôn đứng về phía Tiêu Chính Văn, chắc hẳn sẽ không nói mấy lời bất lợi với Tiêu Chính Văn.
“Haizz, việc điện Thần Long tuyên bố với bên ngoài đóng cửa chứng tỏ Tiêu Chính Văn bị thương không nhẹ”, Thanh Liên cũng bất lực gật đầu, bày tỏ đồng ý với lời của Phương Tử Tấn.
Lúc này Điền Văn mới yên tâm, giơ cao ly rượu lên nói: “Một thời gian nữa, tôi sẽ tự mình đến đó gặp anh ta, nếu có thể thì tiện tay giúp anh ta chữa trị vết thương cũng được”.
Thấy thế mọi người cũng giơ ly lên, mời rượu Điền Văn.
Không lâu sau, tin tức Tiêu Chính Văn bị thương nặng truyền đi khắp cả Đông Vực.
“Có vẻ vẫn là chúng ta đánh giá cao Tiêu Chính Văn quá rồi”.
“Thật ra một người trong thế tục có thể có tu vi được như bây giờ đã là chuyện khó khăn, nhưng đây chính là điểm yếu của cậu ta”.
“Ừ, đúng thế! Nói cho cùng anh ta vẫn còn quá trẻ, đâu biết nước ở vùng ngoài lãnh thổ sâu đến mức nào?”
“Bây giờ loạn thế sắp đến, ngay cả bốn cậu chủ Chiến Quốc cũng đã xuất thế, hắn còn dám giết cao thủ cảnh giới Đại Đế trước mặt mọi người, chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết”.
Thậm chí ngay cả những người từng ủng hộ Tiêu Chính Văn trước kia cũng đều thì thầm bàn tán.
Thật ra vẫn có không ít người đều bội phục Tiêu Chính Văn từ tận đáy lòng, dù sao một mình Tiêu Chính Văn mà giết đến tám cao thủ cảnh giới Đại Đế đã đủ chói mắt rồi.
Nhưng tiếc là Tiêu Chính Văn sinh ra không đúng lúc, bây giờ ngay cả cậu chủ Chiến Quốc cũng đã xuất thế, xem ra loạn thế sắp đến.
Sống trong loạn thế, cho dù Tiêu Chính Văn có sức chiến đấu mạnh đến đâu cũng không thể so bì được với cậu chủ thời Chiến Quốc.
Dù không thù không oán, bốn cậu chủ Chiến Quốc cũng sẽ không trơ mắt nhìn Tiêu Chính Văn có nhiều lợi thế hơn mình.
Đông Vực vốn dĩ là nơi có rất nhiều điều kỳ bí, mà bao nhiêu bảo vật xưa nay Hoa Quốc đều bị chôn vùi dưới mảnh đất Đông Vực.
Mà ở trong Đông Vực, nơi vẫn chưa được khai phá vẫn là Đế Khư.
Nơi đây được gọi là một trong các thánh vực lớn, nhưng chưa từng có ai nghĩ đến nơi này lại cất giấu Cửu Đỉnh Vũ Vương.
Vũ Vương trị thủy, đúc cửu đỉnh, uy hiếp chín châu bằng Cửu Đỉnh này.
Có thể nói Cửu Đỉnh là vũ khí quan trọng của Hoa Quốc, hơn nữa là hiện vật thực sự còn lưu giữ lại trong thời đại đầy thần thoại đó.
Dù là kiếm Tần Vương cũng thua kém nó.
Dù sao Vũ Vương cũng là một trong các tổ tiên đã sáng tạo ra nền văn minh rực rỡ của Hoa Quốc.
Càng quan trọng hơn là trong Cửu Đỉnh này còn có một đỉnh lớn và máu của Tần Vũ Vương.
Cũng chính là đại đỉnh đã nhuộm máu của Đế Vương càng bị phụ thuộc vào một lớp khí của Đế Vương trong mấy ngàn năm.
Khi mấy người Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc đến sâu trong núi Đế Khư đã có một ông lão đang đợi ở đó.
Ông ta là người hầu triều Hạ bảo vệ Cửu Đỉnh qua nhiều thế hệ, có thể nói gia tộc của họ ra sinh vì Cửu Đỉnh.
Trước đó ông lão đã từng gặp Tiêu Chính Văn nên cũng không xa lạ với anh.
Lúc này ông lão ngồi khoanh chân trên đỉnh núi, khí tức xung quanh đã hòa làm một thể với mọi thứ xung quanh.
Ngay cả Viên Thiên Canh cũng không khỏi nhìn ông lão vài lần.
“Ông cụ, chúng ta lại gặp nhau rồi”, Tiêu Chính Văn chắp tay nói với ông lão.
Nghe vậy ông lão chậm rãi ngước mắt lên nhìn mấy người Tiêu Chính Văn.
Một lát sau, ông lão mới đứng lên chắp tay nói với Tiêu Chính Văn: “Vua Bắc Lương, thành chủ thành Đại Phong, Thiên sư đạo thuật, tôi cảm thấy rất vinh hạnh khi có thể gặp được các vị khi còn sống”.
Chương 2413: Không coi là thật
“Tiền bối Tự, ông vẫn luôn ẩn cư ở Đế Khư à?”, Tần Lương Ngọc kinh ngạc nhìn về phía ông lão.
Tất cả mọi người chỉ biết tới Đại Vũ, thế nhưng lại không biết Đại Vũ mang họ Tự!
Mà triều Hạ cũng không phải không có tên nước, Hạ Khải trên thực tế tên là Tự Khải!
Ông lão trước mắt này là đầy tớ của Đế Thất triều Hạ nên cũng mang quốc tính của triều Hạ!
Ông lão chỉ bình thản mỉm cười, không giải thích quá nhiều, dẫu sao thân phận của ông ta cũng phơi bày ra đó, dù là bốn cậu chủ Chiến Quốc gặp ông ta thì cũng phải khom lưng mà hành lễ!
So với ông ta, mấy người Tần Lương Ngọc căn bản chẳng đáng là gì!
Dù là Tiêu Chính Văn thì ở trong mắt ông lão chẳng qua cũng chỉ là một kẻ hậu bối mà thôi, ông ta chưa từng coi anh ra gì.
“Ừ, chuyến đi này của mấy người là vì Cửu Châu Đỉnh sao?”, ông lão quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, trong ánh mắt không chút gợn sóng, cực kỳ bình thản.
“Đương nhiên, chuyến đi này của chúng tôi đương nhiên là vì Cửu Đỉnh!”, Tiêu Chính Văn nghiêm túc đáp lời.
Ông lão hơi ngẩn ra, sau đó lại quan sát Tiêu Chính Văn hồi lâu rồi mới gật đầu nói: “Chàng trai, khí thế của cậu thật đáng khen, thế nhưng cậu có từng nghĩ Cửu Đỉnh chính là vũ khí quan trọng của đất nước”.
“Tần Võ Vương khi trước cũng chết bên dưới Cửu Đỉnh! Cậu thật sự có tự tin đi khiêu chiến với Tần Võ Vương sao?”
Trên thực tế, Tần Võ Vương không chỉ đơn giản là một võ phu, mới chỉ mười lăm tuổi, ông ta đã đạt tới cảnh giới Đế Quân, mà năm đó lúc ông ta lấy Cửu Đỉnh cũng đã ở cảnh giới Thiên Quân!
Không sai, bên trên Đế Cảnh chính là trời!
Thiên Cảnh cấp tám chính là Thiên Quân!
Tiêu Chính Văn bây giờ kém tận hai bậc cảnh giới so với thực lực của Tần Võ Vương năm đó!
“Ông cụ, tôi không khiêu chiến với bất cứ ai, tôi chỉ muốn lấy Cửu Đỉnh đi!”, Tiêu Chính Văn khẽ cười nói.
Nghe thấy lời này, ông lão không khỏi lộ ra vẻ mặt tán thưởng!
Thật ra chuyện Cửu Đỉnh cất giấu bên trong Đế Khư đã không còn là bí mật đối với lãnh đạo cấp cao của vùng ngoài lãnh thổ!
Trước Tiêu Chính Văn đã có không biết bao nhiêu người muốn thử mang Cửu Đỉnh đi, dẫu sao trong Cửu Đỉnh cũng ẩn chứa khí vận Thần Châu!
Ngày đó Tần Võ Vương có phong thái của Thiên Quân mà còn muốn có được khí vận Thần Châu này, huống hồ gì là những hậu bối kia?
Còn về những người ở bên dưới Đế Cảnh thì đương nhiên không cần phải nói nhiều, không biết bao nhiêu người đã chết bên dưới đỉnh!
Mà bên trên Đế Cảnh, Thiên Cảnh cho tới cảnh giới Thiên Quân, cũng không biết có bao nhiêu người phải ôm hận bên dưới cửu tuyền!
Ngay cả Bạch Khởi khi trước cũng từng đích thân tới, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ bao vây đại đỉnh xoay ba ngày ba đêm, sau đó cũng phải ngậm ngùi rời đi.
Cửu Đỉnh này không chỉ là một vật chết mà còn là thần khí thượng cổ có chân hồn Cửu Châu!
Muốn di chuyển nó một tấc cũng khó như lên trời, huống hồ là mang nó đi?
Bạch Khởi hay Hạng Vũ cũng chỉ có thể thở dài, Tiêu Chính Văn lại nói thẳng rằng chỉ tới vì muốn mang Cửu Đỉnh đi!
“Chàng trai, tôi rất đề cao cậu, chỉ là không biết cậu có thể gánh nổi sức nặng của Cửu Đỉnh hay không?”, ông lão bình thản nói.
Tiêu Chính Văn cũng không khó để nghe ra sự chế nhạo trong câu nói của ông ta, nhưng Tiêu Chính Văn cũng chẳng buồn chấp nhặt ông lão, chỉ gật đầu nói: “Đương nhiên, tất cả đều là ý trời!”
“Nếu như hôm nay vãn bối may mắn mang được Cửu Châu Đỉnh đi, vẫn mong ông cụ có thể giữ bí mật này cho vãn bối!”
“Đó là chuyện dĩ nhiên! Chỉ cần cậu có thể sống sót mang Cửu Đỉnh đi thì cũng coi như giúp được rất nhiều cho tôi!”, ông lão khẽ cười nói.
Loại vũ khí quan trọng của đất nước này nếu như không phải là người có cơ thể Đế Vương, nhận được sự thừa nhận của đất trời thì sẽ chẳng thể di chuyển được dù chỉ là một chút, đây là quy luật từ cổ chí kim!
Nếu không thì năm đó Tần Võ Vương cũng sẽ không chết bên dưới Cửu Đỉnh!
Thậm chí sau Tần Võ Ngũ, Hạng Vũ cũng từng định mang Cửu Châu Đỉnh trở về Tây Mộng, thế nhưng tới cuối cùng cũng chẳng thể di chuyển được chút nào!
Ngược lại Lưu Bang lại có thể dùng một tay nâng Cửu Đỉnh lên!
Cũng chính vì nguyên do này nên Hạng Vũ mới luôn coi Lưu Bang như kẻ địch!
Thế nhưng kết quả cuối cùng đã viết trong sử sách, mặc dù Hạng Vũ mạnh nhưng vẫn chết không có chỗ chôn thân, mà chỉ có Lưu Bang với Đế Cảnh mới đoạt được giang sơn vạn dặm!
Vậy nên ông lão căn bản không coi những lời Tiêu Chính Văn nói là thật!
Bởi vì ông lão tin rằng Tiêu Chính Văn căn bản chẳng thể mang Cửu Đỉnh đi!
Đừng nói là Cửu Đỉnh, dù chỉ dịch chuyển một chút thôi cũng khó như lên trời!
“Chàng trai, tôi vẫn nhắc nhở cậu một câu, năm đó lúc Tần Võ Vương lấy Cửu Đỉnh đã có tu vi ở cảnh giới Thiên Quân rồi, dù là như vậy thì tới cuối cùng ông ta cũng phải bỏ mạng!”
“Cậu phải nghĩ cho kỹ có thật sự muốn mang Cửu Đỉnh đi không!”
“Hơn nữa không ngại nói cho cậu biết, người thần bí đánh lén cậu trước đây cũng từng tới muốn lấy Cửu Đỉnh đi, thế nhưng cuối cùng vẫn bị trọng thương mà rời đi!
Ông lão nói với giọng điệu bình tĩnh, giống như đang kể một câu chuyện rất bình thường vậy!
Lời này vừa được thốt ra, ngay tới mấy người Tần Lương Ngọc cũng kinh ngạc biến sắc.
Cũng có thể nói rằng, người thần bí giao đấu với Tiêu Chính Văn lúc đó vốn dĩ đã ra tay trong lúc bị thương!
“Cậu ta có thể đánh cho cậu bị thương, điều này nói lên rằng thực lực đang cao hơn cậu, ngay cả cậu ta cũng chẳng thể di chuyển được Cửu Châu Đỉnh, lẽ nào cậu thật sự không suy xét thêm sao?”
Ông lão vừa đi vừa ôn tồn nói.
Chương 2414: Bừng tỉnh
“Không cần, vẫn mong ông cụ dẫn đường phía trước!”, Tiêu Chính Văn bình thản cười nói.
“Được!”
Ông lão cười lạnh lùng, dẫn mấy người Tiêu Chính Văn đi về phía sâu trong núi.
Chẳng bao lâu sau, trước mắt mọi người đã xuất hiện một trang viên cổ kính, xung quanh trang viên đều được bao vây bởi một bức tường màu đen, bên trên còn vẽ vật tổ thượng cổ của thời kỳ triều Hạ!
Theo ông lão tiến vào trong trang viên, chín Đại Đỉnh được xếp bên trong khoảng sân, mỗi một Đại Đỉnh đều được khắc phù văn Cửu Châu!
Cũng có thể nói mỗi một Đại Đỉnh đều tượng trưng cho một châu trong số Thần Châu Đại Địa!
Mặc dù trải qua mấy nghìn năm, chín Đại Đỉnh vẫn phát sáng như mới, hơn nữa bên trên đỉnh còn có vô số thần quang chói mắt!
“Nghe nói sau khi Đại Vũ trị thuỷ đã dùng Cửu Đỉnh để trấn Cửu Châu! Hôm nay được chứng kiến, quả nhiên là vũ khí quan trọng của đất nước! Thần tích, thần tích đó!”, Viên Thiên Canh cảm thán một tiếng.
Ông lão bình thản mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói: “Chàng trai cậu đã nghĩ xong sẽ bắt đầu từ Đại Đỉnh nào chưa?”
“Bắt đầu từ Tính Châu Thần Đỉnh này đi!”
Tiêu Chính Văn dùng tay chỉ vào một Đại Đỉnh có vết máu loang lổ.
Tôn Đại Đỉnh này chính là Tính Châu Đỉnh năm xưa đã đè chết Tần Võ Vương!
“Võ Vương đã chết bên dưới đỉnh này đó, chàng trai, cậu thật sự tự tin tới vậy sao?”, ông lão cười lạnh lùng quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn!
“Cứ phải thử đã!”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.
“Thử?”
Ông lão khẽ nhíu mày, đời sau mặc dù có không ít người có ý đồ với Cửu Đỉnh, thế nhưng dù cảnh giới cao hay thấp thì dường như mỗi người đều sẽ bỏ qua Tính Châu Đỉnh!
Dù gì Đại Đỉnh này cũng có thêm một tầng phong vận nữa sau khi Tần Võ Vương chết!
So với tám Đại Đỉnh còn lại thì càng thêm dày và nặng, đồng thời cũng mang theo khí thế Thiên Tử.
Không phải là con cưng của trời thực thụ thì không thể di chuyển được dù chỉ một chút!
Dù là Hạng Vũ dùng hết sức lực cả đời cũng chẳng thể nhấc nó lên dù chỉ một chút!
Đừng nói chỉ có ông lão cho rằng Tiêu Chính Văn nhất định sẽ thất bại, ngay tới mấy người Tần Lương Ngọc cũng phải đổ mồ hôi thay cho Tiêu Chính Văn!
“Cậu Tiêu, Tần Võ Vương năm đó có cảnh giới Thiên Quân mà cũng chẳng thể dịch chuyển được chút nào, hay là đổi đỉnh khác đi!”, Viên Thiên Canh lo lắng nói.
Tính Châu Đỉnh là đỉnh lớn nhất trong số Cửu Đỉnh, cũng là đỉnh nặng nhất, đối với Tiêu Chính Văn mà nói, Tính Châu Đỉnh không phải là lựa chọn tốt nhất!
So ra thì Duyễn Châu Đỉnh sẽ nhẹ hơn rất nhiều!
“Không sao! Dù gì thì chúng ta cũng sẽ lấy hết cả Cửu Đỉnh đi!”
Tiêu Chính Văn liếc nhìn Tính Châu Đỉnh, bình thản cười nói.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tiêu Chính Văn từ từ giơ một tay ra ôm trọn lấy chân đỉnh, sau đó khẽ dùng lực nâng lên cao!
“Ầm!”
Một trận núi rung đất chuyển diễn ra, giống như ngay cả Đế Khư cũng sụp đổ xuống vậy!
Ngay cả ông lão cũng vội vàng lùi ra sau mấy bước, kết quả là xung quanh khoảng sân lần lượt vang lên những tiếng nổ đồm độp!
Một giây sau, Tiêu Chính Văn đã nhấc bổng luôn Tính Châu Đỉnh lên trên cao!
Nhìn thấy cảnh tượng này, gần như tất cả mọi người đều hít sâu.
Thế nhưng cùng lúc này, ánh mắt của Tiêu Chính Văn lại nhìn về phía Đại Đỉnh đó, bình thản lên tiếng: “Nhỏ!”
Khi Tiêu Chính Văn vừa thốt ra lời này, Đại Đỉnh đó lập tức biến nhỏ lại như một quả bóng bàn, vững vàng rơi vào trong lòng bàn tay của Tiêu Chính Văn!
Tiếp theo, Tiêu Chính Văn lại lặp lại y thế, nhấc toàn bộ Cửu Đỉnh lên, sau đó cất từng đỉnh vào bên trong túi!
“Chuyện này…”
Sắc mặt của ông lão lúc này đã trở nên khó coi tới cực điểm!
Cửu Đỉnh nặng tới độ nào?
Nặng như núi Thái Sơn đó!
Vậy mà lại bị một thanh niên dễ dàng lấy đi như vậy?
“Ông cụ, ban nãy chúng ta đã có thỏa thuận rồi đấy!”, Tiêu Chính Văn khẽ cười nói với ông lão vẫn còn đang chìm trong kinh ngạc.
Không chỉ có ông lão ngơ ngác, ngay cả mấy người Tần Lương Ngọc cũng hoàn toàn sững sờ!
“Chúng ta đi thôi!”, Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, điềm nhiên lên tiếng nói.
“Đợi…đợi đợi!”
Ông lão như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, vội vàng đuổi theo!
Chương 2415: Lời xã giao
Cửu Châu Thần Đỉnh là vũ khí quan trọng, sứ mạng của ông ta là ở đây trông coi Cửu Đỉnh này, hôm nay Cửu Đỉnh đều đã bị Tiêu Chính Văn mang đi hết, ông ta biết ăn nói thế nào với vương thất triều Hạ đây?
"Ông còn có chuyện gì sao?", Tiêu Chính Văn nghiêng đầu nhìn về phía ông Tự.
Ông Tự nuốt nước bọt, sắc mặt vô cùng lúng túng nói: "Cậu Tiêu, Cửu Đỉnh là vũ khí quan trọng của đất nước, xin hãy sử dụng với mục đích tốt!"
"Ông yên tâm, đương nhiên tôi sẽ đặt Cửu Đỉnh này ở trong Đế Khư, làm thành tâm trận phòng hộ bảo vệ núi Đế Khư!"
Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.
Từ sau khi điện Thần Long dời đến Đế Khư, Tiêu Chính Văn vẫn chưa bày kết giới phòng hộ, vừa vặn dùng tám Đại Đỉnh trong đó để bày trận phòng ngự!
Nghe thấy vậy, ông Tự không khỏi cười khổ, dùng Cửu Châu Đỉnh bày bố trận phòng ngự, khó thế mà Tiêu Chính Văn cũng nghĩ ra được!
Có điều, một khi trận pháp phòng ngự như vậy tạo thành, đừng nói là Đế Cảnh, dù cao thủ Thiên Cảnh cũng căn bản không cách nào phá giải!
"Haizz! Được rồi, cậu Tiêu đi thong thả!", ông Tự chắp tay với Tiêu Chính Văn, hơi cúi đầu!
Giờ phút này ông ta đang điên tiết muốn chửi thề tới nơi.
Cũng không biết là ai loan truyền tin vịt, còn nói Tiêu Chính Văn đã bị thương nặng, mẹ kiếp, đây là dáng vẻ của người bị thương nặng sao?
Ngay cả ông Tự cũng không nhịn được, trong lòng thầm chửi tục một câu.
"Ông Tự, mong hãy trở về đi!"
Nói xong, Tiêu Chính Văn dẫn đám người Tần Lương Ngọc rời khỏi núi.
Nhìn bóng dáng của Tiêu Chính Văn, ông Tự lau mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt tái nhợt lẩm bẩm: "E rằng thật sự sắp xảy ra chuyện lớn rồi!"
Ông Tự là người sống mấy ngàn năm, sao ông ta có thể không hiểu, vì sao Tiêu Chính Văn bảo ông ta giữ bí mật chứ?
Cửu Đại Đỉnh rơi vào tay Tiêu Chính Văn hôm nay, bất kể anh sử dụng ra sao cũng sẽ gây nên sóng gió ngập trời!
Mà bên kia, Điền Văn vừa mới tới thành Thiên Đô một ngày, em trai cùng cha khác mẹ của hắn là Điền Khải cũng theo tới thành Thiên Đô!
Hai cậu chủ thời kỳ Chiến Quốc đồng thời tới thành Thiên Đô, lần nữa gây ra chấn động không nhỏ!
Mấu chốt nhất là hai người này đều là cậu chủ Tề Quốc, hơn nữa cũng đại diện cho nhà nho!
Nhất thời, không ít tông môn đều rối rít tặng quà, thuận tiện nịnh hót Điền Khải.
So với Điền Văn, danh vọng của Điền Khải kém hơn nhiều, cũng tương đối dễ dàng nịnh hót hơn một chút!
Để tỏ lòng cảm tạ, Điền Văn tổ chức một bữa tiệc cảm ơn rất lớn ở Ngọc Phụng Lâu. Lần này, Điền Văn còn đặc biệt cử thư đồng của mình đi Đế Khư, mời Tiêu Chính Văn tới tham gia buổi tiệc.
"Cậu Tiêu, thư đồng của Điền Văn đến thăm, nói là mời cậu tới Ngọc Phụng Lâu thành Thiên Đô tham gia buổi tiệc!", Lý Bạch đưa một tấm thiệp mời tới trước mặt Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn nhận lấy thiệp mời nhìn thoáng qua, lạnh nhạt nói: "Tôi còn phải bế quan trị thương, chi bằng ông đại diện đi!"
Lý Bạch nghe vậy hơi sửng sốt, cau mày nói: "Cậu Tiêu, Điền Văn chỉ mặt gọi tên mời cậu mà, tôi... Chỉ sợ tôi đi không thích hợp lắm, vả lại nếu cậu còn không lộ diện thì e rằng tình thế sẽ rất bất lợi đối với điện Thần Long chúng ta!"
"Không sao, ông đi đi!", Tiêu Chính Văn khoát tay nói.
Lý Bạch thấy thái độ Tiêu Chính Văn kiên quyết, không thể làm gì khác hơn là nhận thiệp mời nói: "Vâng! Thuộc hạ tuân lệnh!"
Nói xong, Lý Bạch sải bước ra khỏi tiểu viện mà Tiêu Chính Văn đang ở.
Bên phía phủ thành chủ cũng đang chuẩn bị cho buổi tiệc hôm nay.
Có thể nói, buổi tiệc hôm nay còn long trọng hơn nhiều so với lần nghênh đón Điền Văn trước đó.
Dẫu sao thành Thiên Đô nghênh đón hai vị cậu chủ Chiến Quốc, Điền Văn lại là một trong bốn cậu chủ, danh vọng như mặt trời ban trưa, vì vậy, nhất thời thành Thiên Đô cũng được các bên chú ý đến.
Lần này không chỉ có Hồng Ấn đích thân đến, ngay cả Hoàng Yết và Triệu Thắng cũng cử sứ giả tới chúc mừng anh em nhà họ Điền.
Lúc Lý Bạch tới Ngọc Phụng Lâu, buổi tiệc đã bắt đầu.
"Vị này là đại diện mà cậu Tiêu cử tới, gần đây cậu Tiêu không tiện ra ngoài, cho nên mong hai cậu chủ thứ lỗi!", Thanh Liên chỉ vào Lý Bạch, nói với hai anh em Điền Văn.
Tuy rằng Tiêu Chính Văn không đích thân tới, nhưng Thanh Liên vẫn nể mặt Tiêu Chính Văn như cũ, dù chỉ là sứ giả điện Thần Long cử tới cũng được đối xử rất lễ độ.
"Ngồi đi!"
Điền Văn mỉm cười với Lý Bạch.
Còn Hồng Ấn liếc nhìn Lý Bạch khá lạnh lùng, thậm chí Lý Bạch có thể cảm giác rõ rệt sát ý như có như không chợt lóe rồi biến mất!
Điền Khải bên cạnh đang giơ ly rượu lên hết sức nhiệt tình, nói với Lý Bạch: "Trên đường đến đây, tôi nghe không ít người nhắc tới, thật sự anh Tiêu có thể xem là một trong những thanh niên kiệt xuất nhất hiện nay!"
"Lúc đầu tôi còn không tin, nhưng nhân vật nổi tiếng khắp nơi giống như ông Lý cũng về dưới trướng điện Thần Long thì đã đủ để chứng minh anh Tiêu thật sự có điểm hơn người!"
Những lời Điền Khải nói, vừa nghe thì có vẻ đang nâng đỡ Tiêu Chính Văn, thực ra chỉ là lời xã giao!
Hơn nữa trong đó còn chứa đựng mấy phần trách cứ!
Bình luận facebook