Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2255: Nằm mơ đi
“Ông Khổng, chúng ta phải tìm cách thoát thân thôi, nếu không, sau khi trở về sẽ không biết giải thích thế nào!” Tư Mã Huy lo lắng như kiến trên chảo nóng, chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui.
“Haiz, còn có cách gì nữa, đến thành Đại Phong một chuyến thôi!”, Khổng Thế Phương bất lực thở dài, trên mặt lộ ra vẻ căm hận.
Nếu không phải có hàng nghìn đệ tử của hai nhà đang bị nhốt ở đây thì bọn họ đã trở mặt với Thượng Quan Uyển Nhi từ lâu rồi.
Cả nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã đều không thể chịu được tổn thất mất nghìn người trong một đêm. Nếu thật sự đến nước này, cho dù hai người bọn họ trở về gia tộc thì cũng chỉ có thể tự trách mình mà thôi!
Sau khi quyết định, hai người bọn họ cùng đi về phía thành Đại Phong.
Lý Bạch ngẩng đầu nhìn hai người rời đi, vừa ngáp vừa chắp tay sau lưng, đi vào trong núi Thái Thương, chỉ vào một tên đệ tử nhà họ Khổng, nói: “Nhàm chán quá, chi bằng chúng ta vận động xương cốt chút đi, được không?”
Tên kia sợ hãi khụy xuống đất, hắn chỉ là con kiến Nhân Hoàng cấp một nhỏ bé, sao dám đấu với Lý Bạch chứ?
“Tiền bối Lý, tôi nào dám ra tay với ông chứ?”, mấy tên đệ tử nhà họ Khổng cũng lần lượt khuyên can.
“Hừ, không dám? Chuyện này e rằng không đến lượt các người quyết định!”
Vừa dứt lời, Lý Bạch đã rút kiếm, ngay sau đó, trong núi Thái Thương truyền ra tiếng kêu gào thảm thiết.
Lúc này, trận chiến trước sảnh lớn của Nguyệt Hoa Các đã kết thúc, Trần Huy Tổ và Viên Thiên Canh phối hợp nhịp nhàng, gần như quét sạch toàn bộ.
Tần Lương Ngọc cũng nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt biết ơn.
Bà ta cũng từng được hàng mọi người ngưỡng mộ ở thành Đại Phong, nhưng bây giờ gặp nạn, lại chẳng có ai ra tay cứu giúp, chỉ có Tiêu Chính Văn mạo hiểm giúp đỡ.
“Bụp!”
Phương Thế Vũ lại bị Trần Huy Tổ dùng giáo đánh mạnh, cả người như viên đại bác, đập vỡ mấy cây cột đá vàng và thép trước sảnh Nguyệt Hoa Các.
“Phụt!”
Phương Thế Vũ ngã xuống đất, sau đó phun ra một ngụm máu lớn, nhìn Trần Huy Tổ với vẻ căm hận.
Hôm nay, e rằng ông ta không thể toàn thân rút lui được nữa!
Chưa nói đến Tần Lương Ngọc, chỉ riêng Tiêu Chính Văn và Trần Huy Tổ cũng sẽ không để cho ông ta sống sót rời đi.
Khi Phương Thế Vũ bị đánh trọng thương, đám người Azig cũng bị đánh thê thảm, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ lúng túng.
“Dám đánh tôi! Sau này các người chắc chắn sẽ bị mấy thế gia lớn liên thủ xử lý!”
Azig nói xong lại phun ra một ngụm máu lớn, nhìn Trần Huy Tổ và Viên Thiên Canh với vẻ căm phẫn.
Dù có chết, hắn cũng sẽ không bao giờ thỏa hiệp với Tiêu Chính Văn.
Có thể gia tộc Aisin Gioro không thể báo thù cho bọn họ, nhưng nhà họ Khổng và nhà họ Phương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tiêu Chính Văn, càng không ngồi yên nhìn điện Thần Long làm càn.
Hơn nữa, thành Đại Phong bây giờ như rồng không đầu, Tần Lương Ngọc đang gặp nguy hiểm, còn ai ủng hộ bà ta nữa?
Chỉ cần Tần Lương Ngọc chết, nhà họ Khổng và Đế Vương Các đều sẽ lập tức chiếm lấy thành Đại Phong.
“Dù sao thì ông cũng được coi là người trong hoàng tộc. Lẽ nào đây là cách cư xử của ông sao?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Azig.
“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu đừng đắc ý quá sớm! Một khi Tần Lương Ngọc chết, thành đại phong này sẽ như rồng mất đầu, cho dù nhà họ Võ và nhà họ Bạch giúp cậu thì cũng không thể đấu lại nổi mấy thế lực lớn cùng hợp lực đâu!”
“Cho dù Đại La Kim Tiên đến thì cũng không thể cứu nổi cậu và điện Thần Long!”
Phương Thế Vũ nói xong lại phun ra một ngụm máu lớn, cho dù như vậy, trên mặt ông ta vẫn lộ ra vẻ đắc ý.
Mặc dù nhà họ Phương chưa được như ước nguyện, nhưng Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc chắc chắn sẽ chết. Có nhiều người chôn cùng như vậy, cho dù là chết, ông ta cũng cảm thấy mãn nguyện.
“Nếu tôi nói, Tần Lương Ngọc sẽ không chết thì sao?, Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm vào Phương Thế Vũ bị thương nặng không đứng dậy nổi.
“Ha ha! Thọ nguyên của Tần Lương Ngọc đã tận, một tên tiểu bối trong giới thế tục như cậu dựa vào cái gì để cứu bà ta?”, Phương Thế Vũ chế nhạo.
Tuổi thọ của một người sắp cạn kiệt, cho dù không bệnh nặng hay bị thương thì ngay cả những nhân vật tài giỏi như Viên Thiên Canh cũng bất lực, Tiêu Chính Văn còn có thể dùng cách gì?
“Cứu chị ấy có gì khó chứ?”, Tiêu Chính Văn chế nhạo, liếc nhìn Phương Thế Vũ.
“Ha ha ha! Một vị Đại Đế sắp chết, cho dù là thiên thần hạ phàm cũng khó mà cứu chữa, cậu có thể cứu bà ta sao? Nằm mơ đi!" Phương Thế Vũ cười lớn.
“Haiz, còn có cách gì nữa, đến thành Đại Phong một chuyến thôi!”, Khổng Thế Phương bất lực thở dài, trên mặt lộ ra vẻ căm hận.
Nếu không phải có hàng nghìn đệ tử của hai nhà đang bị nhốt ở đây thì bọn họ đã trở mặt với Thượng Quan Uyển Nhi từ lâu rồi.
Cả nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã đều không thể chịu được tổn thất mất nghìn người trong một đêm. Nếu thật sự đến nước này, cho dù hai người bọn họ trở về gia tộc thì cũng chỉ có thể tự trách mình mà thôi!
Sau khi quyết định, hai người bọn họ cùng đi về phía thành Đại Phong.
Lý Bạch ngẩng đầu nhìn hai người rời đi, vừa ngáp vừa chắp tay sau lưng, đi vào trong núi Thái Thương, chỉ vào một tên đệ tử nhà họ Khổng, nói: “Nhàm chán quá, chi bằng chúng ta vận động xương cốt chút đi, được không?”
Tên kia sợ hãi khụy xuống đất, hắn chỉ là con kiến Nhân Hoàng cấp một nhỏ bé, sao dám đấu với Lý Bạch chứ?
“Tiền bối Lý, tôi nào dám ra tay với ông chứ?”, mấy tên đệ tử nhà họ Khổng cũng lần lượt khuyên can.
“Hừ, không dám? Chuyện này e rằng không đến lượt các người quyết định!”
Vừa dứt lời, Lý Bạch đã rút kiếm, ngay sau đó, trong núi Thái Thương truyền ra tiếng kêu gào thảm thiết.
Lúc này, trận chiến trước sảnh lớn của Nguyệt Hoa Các đã kết thúc, Trần Huy Tổ và Viên Thiên Canh phối hợp nhịp nhàng, gần như quét sạch toàn bộ.
Tần Lương Ngọc cũng nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt biết ơn.
Bà ta cũng từng được hàng mọi người ngưỡng mộ ở thành Đại Phong, nhưng bây giờ gặp nạn, lại chẳng có ai ra tay cứu giúp, chỉ có Tiêu Chính Văn mạo hiểm giúp đỡ.
“Bụp!”
Phương Thế Vũ lại bị Trần Huy Tổ dùng giáo đánh mạnh, cả người như viên đại bác, đập vỡ mấy cây cột đá vàng và thép trước sảnh Nguyệt Hoa Các.
“Phụt!”
Phương Thế Vũ ngã xuống đất, sau đó phun ra một ngụm máu lớn, nhìn Trần Huy Tổ với vẻ căm hận.
Hôm nay, e rằng ông ta không thể toàn thân rút lui được nữa!
Chưa nói đến Tần Lương Ngọc, chỉ riêng Tiêu Chính Văn và Trần Huy Tổ cũng sẽ không để cho ông ta sống sót rời đi.
Khi Phương Thế Vũ bị đánh trọng thương, đám người Azig cũng bị đánh thê thảm, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ lúng túng.
“Dám đánh tôi! Sau này các người chắc chắn sẽ bị mấy thế gia lớn liên thủ xử lý!”
Azig nói xong lại phun ra một ngụm máu lớn, nhìn Trần Huy Tổ và Viên Thiên Canh với vẻ căm phẫn.
Dù có chết, hắn cũng sẽ không bao giờ thỏa hiệp với Tiêu Chính Văn.
Có thể gia tộc Aisin Gioro không thể báo thù cho bọn họ, nhưng nhà họ Khổng và nhà họ Phương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tiêu Chính Văn, càng không ngồi yên nhìn điện Thần Long làm càn.
Hơn nữa, thành Đại Phong bây giờ như rồng không đầu, Tần Lương Ngọc đang gặp nguy hiểm, còn ai ủng hộ bà ta nữa?
Chỉ cần Tần Lương Ngọc chết, nhà họ Khổng và Đế Vương Các đều sẽ lập tức chiếm lấy thành Đại Phong.
“Dù sao thì ông cũng được coi là người trong hoàng tộc. Lẽ nào đây là cách cư xử của ông sao?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Azig.
“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu đừng đắc ý quá sớm! Một khi Tần Lương Ngọc chết, thành đại phong này sẽ như rồng mất đầu, cho dù nhà họ Võ và nhà họ Bạch giúp cậu thì cũng không thể đấu lại nổi mấy thế lực lớn cùng hợp lực đâu!”
“Cho dù Đại La Kim Tiên đến thì cũng không thể cứu nổi cậu và điện Thần Long!”
Phương Thế Vũ nói xong lại phun ra một ngụm máu lớn, cho dù như vậy, trên mặt ông ta vẫn lộ ra vẻ đắc ý.
Mặc dù nhà họ Phương chưa được như ước nguyện, nhưng Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc chắc chắn sẽ chết. Có nhiều người chôn cùng như vậy, cho dù là chết, ông ta cũng cảm thấy mãn nguyện.
“Nếu tôi nói, Tần Lương Ngọc sẽ không chết thì sao?, Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm vào Phương Thế Vũ bị thương nặng không đứng dậy nổi.
“Ha ha! Thọ nguyên của Tần Lương Ngọc đã tận, một tên tiểu bối trong giới thế tục như cậu dựa vào cái gì để cứu bà ta?”, Phương Thế Vũ chế nhạo.
Tuổi thọ của một người sắp cạn kiệt, cho dù không bệnh nặng hay bị thương thì ngay cả những nhân vật tài giỏi như Viên Thiên Canh cũng bất lực, Tiêu Chính Văn còn có thể dùng cách gì?
“Cứu chị ấy có gì khó chứ?”, Tiêu Chính Văn chế nhạo, liếc nhìn Phương Thế Vũ.
“Ha ha ha! Một vị Đại Đế sắp chết, cho dù là thiên thần hạ phàm cũng khó mà cứu chữa, cậu có thể cứu bà ta sao? Nằm mơ đi!" Phương Thế Vũ cười lớn.