Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2194-2195
Chương 2194: Đẫm máu
"Vừa rồi Viên Thiên Canh rõ ràng đã cảm nhận được sự khác thường trong núi Thái Thương, nhưng chỉ liếc mắt nhìn rồi không xem nữa, điểm này không bình thường lắm”.
Tư Mã Huy cau mày nói.
"Viên Thiên Canh không phải kẻ ngốc, ông ta hiểu được nếu có hành động khác thường thì trong khoảnh khắc đó sẽ bị cao thủ Đế Cảnh mai phục xung quanh đánh chết!"
"Vả lại, Tần Cối dẫn đầu, cộng thêm hai người Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long hợp lại, giết Tiêu Chính Văn không phải dễ như trở bàn tay sao?"
Khổng Thế Phương nở nụ cười khẩy nói.
"Hy vọng là do tôi lo lắng quá nhiều!", Tư Mã Huy khẽ thở dài, nhưng trong lòng ông ta luôn có dự cảm chẳng lành!
Mặc dù họ cử ra một số lượng lớn cao thủ, vây giết một mình Tiêu Chính Văn nhưng cuối cùng có thể thành công giết chết Tiêu Chính Văn hay không thì vẫn còn là một ẩn số!
Dù sao từ trước đến nay Tiêu Chính Văn đã tạo ra quá nhiều kỳ tích, thậm chí ngay cả bản thân Tiêu Chính Văn cũng có thể nói là truyền kỳ của một thế hệ!
Bên trong núi Thái Thương, Tiêu Chính Văn không chút sợ hãi nhìn mọi người trước mắt nói: "Có lẽ cử một vị cao thủ Đế Cảnh đến đây thì các người còn có cơ hội thắng!"
"Nhưng chỉ dựa vào mấy người các người mà muốn giết tôi thì chỉ sợ nói quá sớm!"
Tiêu Chính Văn không phải kiêu ngạo mà là tự tin!
Không nói đến đạo cảnh, những người trước mắt này đều kém anh mười vạn tám ngàn dặm, chỉ dựa vào gương Bát Quái trong tay anh cũng đã đủ giết chết đám người ở đây!
"Hừ! Họ Tiêu kia, cậu đúng là quá ngông cuồng, giết một Nhân Hoàng cấp năm như cậu còn cần cao thủ Đế Cảnh ra mặt sao?"
"Cho dù là cửa ải này của chúng tôi thì cậu cũng chưa chắc có thể sống sót”.
Hứa Thương Long lạnh lùng hừ một tiếng, trường kiếm trong tay run lên, áp lực của cảnh giới Nhân Hoàng cấp sáu giáng xuống!
"Haizz, với kiến thức của các người, nói nhiều với các người đúng là vô ích, ra tay đi!”, một tay Tiêu Chính Văn chống hông, vô cùng tự tin nói.
"Chịu chết đi!'
Vừa dứt lời, một cỗ khí tức khủng bố được khuấy động, toàn bộ núi Thái Thương hơi chấn động!
Một ánh sáng màu trắng bạc phóng ra trong nháy mắt, giống như thiên hà đổ xuống như sông suối.
Hơn mười cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm trở lên, cùng một lúc bộc phát ra sát khí động trời, ngay cả sương mù dày đặc che khuất cả ngọn núi trước đó cũng bị cỗ khí tức này làm tiêu tan không ít!
Trong khoảnh khắc đó, vụn đá bắn tung tóe, sát khí như thủy triều!
Kiếm khí động trời bay thẳng về phía Tiêu Chính Văn, đừng nói Tiêu Chính Văn chỉ là Nhân Hoàng cấp năm, cho dù cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy cũng sẽ bị cỗ khí tức này trong nháy mắt xé rách!
Đối mặt với mấy kiếm khí đột nhiên áp sát, Tiêu Chính Văn không hề hoảng loạn, anh vừa giơ tay lên, trong Gương Bát Quái lập tức bắn ra một ánh sáng rực rỡ màu bạc!
Lúc này những đám mây trên bầu trời tụ lại, trong những đám mây, dường như có một con rồng bay quanh, một chùm ánh sáng màu bạc đột nhiên bắn xuống!
Nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt của Viên Thiên Canh nở một nụ cười nhạt.
Chùm ánh sáng này đáng sợ đến mức nào, Viên Thiên Canh đã sớm trải qua, đừng nói là mấy kẻ tép riu cảnh giới Nhân Hoàng, dù ông ta đã đủ để phân cao thấp với cao thủ Đế Cảnh cũng tránh né không kịp!
Cùng với một trận sấm sét vang lên, trên bầu trời dường như có thể nghe thấy tiếng rồng ngâm!
Ngay sau đó, chùm ánh sáng kia đột nhiên bắn về phía đám người Lục Tiêu Dao!
Ầm ầm!
Hàng chục kiếm khí va chạm với chùm ánh sáng đó trong phút chốc như đá chìm đáy biển, biến mất không có dấu vết!
"Hả! Điều này... sao có thể!"
Lục Tiêu Dao không khỏi mở to hai mắt, không thể tin được nhìn cảnh tượng trước mắt!
Mấy chục kiếm khí kia mạnh cỡ nào? Ngay cả cao thủ Nhân Hoàng cấp sáu cũng không thể chịu đựng được nhưng Tiêu Chính Văn chỉ phất gương Bát Quái trong tay, đã làm toàn bộ kiếm khí biến mất không còn gì?
"Tôi đã nói rồi, nói nhiều hơn nửa câu với các người đều là đàn gãy tai trâu! Với tầm nhìn của các người, vĩnh viễn sẽ không hiểu được!"
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa vung gương Bát Quái lên.
Chùm ánh sáng kia chiếu về phía Lục Tiêu Dao!
Dường như cảm nhận được chùm ánh sáng kia không tầm thường, Lục Tiêu Dao vội vàng né tránh, nhưng hai người phía sau ông ta còn chưa kịp tránh đã bị chùm ánh sáng kia chiếu vào!
"A a a!"
Liên tiếp hai tiếng rên vang lên, chỉ thấy hai cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm trong nháy mắt đã hóa thành sương mù đẫm máu!
Chương 2196: Mất mạng trong chớp mắt
Chưa đầy nửa tiếng đã có hai vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm bị giết, cảnh tượng này thật là khiến người ta rợn cả tóc gáy!
Dẫu sao Tiêu Chính Văn cũng chỉ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm mà thôi!
Hai người Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long liếc nhìn gương Bát Quái trong tay Tiêu Chính Văn đầy vẻ kinh hãi!
Bọn họ rất khó tưởng tượng nổi, đòn tấn công vừa rồi tới từ một chiếc gương Bát Quái nho nhỏ.
"Gương Bát Quái trong tay cậu ta là dị bảo, giết cậu ta, cướp lấy gương Bát Quái giao cho nhà họ Khổng, chắc chắn chúng ta có thể được tộc trưởng nhà họ Khổng trọng dụng!"
"Giết!"
Thanh kiếm dài trong tay Lục Tiêu Dao khẽ rung, nổi giận gầm lên một tiếng, vô số luồng kiếm khí, đâm về phía Tiêu Chính Văn trong phút chốc!
Những người còn lại cũng rối rít cầm kiếm chém về phía Tiêu Chính Văn!
Nhất thời, trong bán kính vài dặm đều bị bao trùm bởi một ánh sáng chói lóa, ánh kiếm lũ lượt xoay quanh, uốn lượn như một thác nước, chập chùng mấy dặm, xông thẳng về phía Tiêu Chính Văn!
Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ cười thản nhiên, vung gương Bát Quái trên tay lên, tấn công thẳng tới!
"Bùm!"
Kiếm khí kinh khủng đánh tới chùm sáng kia lần nữa, đang lúc hai người va chạm nhau, bùng nổ ra ánh sáng vô cùng chói lóa rực rỡ!
Nếu chỉ đơn thuần so về cảnh giới, đám người Lục Tiêu Dao chiếm ưu thế tuyệt đối, dẫu sao cảnh giới Nhân Hoàng cấp sáu đánh với Nhân Hoàng cấp năm mà nói chẳng khác nào chèn ép nghiền nát!
Nhưng giờ phút này, đám người Lục Tiêu Dao thấy đã cố hết sức ngược lại còn mơ hồ có loại cảm giác bị Tiêu Chính Văn chèn ép!
"Uổng cho lão già các ông sống hơn ngàn năm, ngay cả chuyện làm người cơ bản thông thường nhất cũng không biết, trước mặt một đối thủ mà các ông không hiểu biết gì về họ thì vĩnh viễn đừng tự cao, nếu không các ông sẽ không gánh nổi hậu quả!"
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, chùm sáng kia lớn hết sức, phóng ra một sự áp lực kinh khủng!
"Phụt!"
Lục Tiêu Dao thực sự không chịu nổi áp lực kinh khủng như vậy, phun ra một ngụm máu.
Sức lực trong cơ thể ông ta tựa như bị hút hết sạch, khí thế của cả người cũng uể oải đi trong nháy mắt.
"Chuyện này ... chuyện này sao có thể được! Sao... Sao cậu làm được?"
Lục Tiêu Dao vô cùng hoảng sợ nhìn về phía Tiêu Chính Văn, ông ta thật sự không dám tin tưởng một tiểu bối cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm lại có thể rút cạn toàn bộ sức lực trong cơ thể ông ta!
"Ầm!"
Trả lời ông ta lại là kiếm khí kinh khủng cuốn ngược, thậm chí Lục Tiêu Dao còn chưa định thần lại, đã bị kiếm khí kia hất bay thẳng ra!
"Mọi người cẩn thận!", Lục Tiêu Dao vừa bay ra ngoài, vừa rống lớn với những người bên cạnh.
Thật ra cho dù không có lời nhắc nhở của ông ta, Hứa Thương Long cũng đã nhận ra sự khác thường trong này!
Chùm ánh sáng khúc xạ ra từ gương Bát Quái hết sức quỷ dị, bên trong giống như cất giấu một vật thể kinh khủng!
Hơn nữa loại khí tức đến từ viễn cổ đó căn bản không cách nào che giấu được!
Ngay trong chớp mắt Lục Tiêu Dao bị đánh bay ra, mây đen trên bầu trời tụ lại đen như mực!
Dường như như có một con thú lớn tới từ thời viễn cổ sắp thức tỉnh!
"Mọi người đừng hoảng hốt! Chẳng qua cậu ta chỉ là một tiểu bối cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm mà thôi! Cho dù cậu ta có thủ đoạn thông thiên, hôm nay cũng phải chết!"
Trông thấy Lục Tiêu Dao bị đánh trọng thương, Hứa Thương Long vội vàng ổn định lòng quân, để tránh mấy người còn lại trong lúc hốt hoảng lại gặp phải chiêu ác!
Ngay sau đó Tiêu Chính Văn khoát tay, thu hồi chùm sáng kia, chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn về phía đám người Hứa Thương Long.
"Xem ra, các ông vẫn chưa hiểu chênh lệch thật sự giữa chúng ta ở đâu, đã vậy, tôi sẽ giúp các ông tỉnh táo hoàn toàn!", Tiêu Chính Văn nói xong, thân hình đột nhiên lóe lên, trong nháy mắt liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Cùng với một vầng sáng trên mở ra trên không trung như đợt sóng, bóng dáng Tiêu Chính Văn lần nữa xuất hiện ngay cạnh mọi người!
Chỉ là thân pháp của anh quá quỷ dị, ngay cả không khí xung quanh cũng có phần không chịu nổi tốc độ sắp tới cực hạn, bắt đầu xuất hiện từng vết nứt!
Tiêu Chính Văn khẽ gập tay lại, sau đó cây giáo Bá Vương xuất hiện trong lòng bàn tay Tiêu Chính Văn, sau đó đâm thẳng ra ngoài!
Một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm đối diện Tiêu Chính Văn không kiềm chế được, nổi giận gầm lên một tiếng, nâng kiếm nghênh đón mũi giáo của cây giáo Bá Vương!
"Giáo!"
Mặc dù ông ta đã dốc hết sức nhưng căn bản không có tác dụng gì, cây giáo Bá Vương vẫn không ngừng lại, vô cùng cứng rắn đâm vào ngực ông ta!
"Phụt!"
Máu tươi bắn ra, lại một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm mất mạng trong chớp mắt!
Cùng lúc đó, một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm khác bên cạnh, vung kiếm, chém thẳng về phía bả vai Tiêu Chính Văn!
Nhát kiếm này mang oai phong hủy diệt trời đất giống như muốn chém Tiêu Chính Văn ra làm hai!
Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ nhẹ nhàng bước sang một bước, ngay sau đó giơ tay lên, cây giáo Bá Vương nằm ngang trước mặt Tiêu Chính Văn!
"Choang!"
"Vừa rồi Viên Thiên Canh rõ ràng đã cảm nhận được sự khác thường trong núi Thái Thương, nhưng chỉ liếc mắt nhìn rồi không xem nữa, điểm này không bình thường lắm”.
Tư Mã Huy cau mày nói.
"Viên Thiên Canh không phải kẻ ngốc, ông ta hiểu được nếu có hành động khác thường thì trong khoảnh khắc đó sẽ bị cao thủ Đế Cảnh mai phục xung quanh đánh chết!"
"Vả lại, Tần Cối dẫn đầu, cộng thêm hai người Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long hợp lại, giết Tiêu Chính Văn không phải dễ như trở bàn tay sao?"
Khổng Thế Phương nở nụ cười khẩy nói.
"Hy vọng là do tôi lo lắng quá nhiều!", Tư Mã Huy khẽ thở dài, nhưng trong lòng ông ta luôn có dự cảm chẳng lành!
Mặc dù họ cử ra một số lượng lớn cao thủ, vây giết một mình Tiêu Chính Văn nhưng cuối cùng có thể thành công giết chết Tiêu Chính Văn hay không thì vẫn còn là một ẩn số!
Dù sao từ trước đến nay Tiêu Chính Văn đã tạo ra quá nhiều kỳ tích, thậm chí ngay cả bản thân Tiêu Chính Văn cũng có thể nói là truyền kỳ của một thế hệ!
Bên trong núi Thái Thương, Tiêu Chính Văn không chút sợ hãi nhìn mọi người trước mắt nói: "Có lẽ cử một vị cao thủ Đế Cảnh đến đây thì các người còn có cơ hội thắng!"
"Nhưng chỉ dựa vào mấy người các người mà muốn giết tôi thì chỉ sợ nói quá sớm!"
Tiêu Chính Văn không phải kiêu ngạo mà là tự tin!
Không nói đến đạo cảnh, những người trước mắt này đều kém anh mười vạn tám ngàn dặm, chỉ dựa vào gương Bát Quái trong tay anh cũng đã đủ giết chết đám người ở đây!
"Hừ! Họ Tiêu kia, cậu đúng là quá ngông cuồng, giết một Nhân Hoàng cấp năm như cậu còn cần cao thủ Đế Cảnh ra mặt sao?"
"Cho dù là cửa ải này của chúng tôi thì cậu cũng chưa chắc có thể sống sót”.
Hứa Thương Long lạnh lùng hừ một tiếng, trường kiếm trong tay run lên, áp lực của cảnh giới Nhân Hoàng cấp sáu giáng xuống!
"Haizz, với kiến thức của các người, nói nhiều với các người đúng là vô ích, ra tay đi!”, một tay Tiêu Chính Văn chống hông, vô cùng tự tin nói.
"Chịu chết đi!'
Vừa dứt lời, một cỗ khí tức khủng bố được khuấy động, toàn bộ núi Thái Thương hơi chấn động!
Một ánh sáng màu trắng bạc phóng ra trong nháy mắt, giống như thiên hà đổ xuống như sông suối.
Hơn mười cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm trở lên, cùng một lúc bộc phát ra sát khí động trời, ngay cả sương mù dày đặc che khuất cả ngọn núi trước đó cũng bị cỗ khí tức này làm tiêu tan không ít!
Trong khoảnh khắc đó, vụn đá bắn tung tóe, sát khí như thủy triều!
Kiếm khí động trời bay thẳng về phía Tiêu Chính Văn, đừng nói Tiêu Chính Văn chỉ là Nhân Hoàng cấp năm, cho dù cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy cũng sẽ bị cỗ khí tức này trong nháy mắt xé rách!
Đối mặt với mấy kiếm khí đột nhiên áp sát, Tiêu Chính Văn không hề hoảng loạn, anh vừa giơ tay lên, trong Gương Bát Quái lập tức bắn ra một ánh sáng rực rỡ màu bạc!
Lúc này những đám mây trên bầu trời tụ lại, trong những đám mây, dường như có một con rồng bay quanh, một chùm ánh sáng màu bạc đột nhiên bắn xuống!
Nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt của Viên Thiên Canh nở một nụ cười nhạt.
Chùm ánh sáng này đáng sợ đến mức nào, Viên Thiên Canh đã sớm trải qua, đừng nói là mấy kẻ tép riu cảnh giới Nhân Hoàng, dù ông ta đã đủ để phân cao thấp với cao thủ Đế Cảnh cũng tránh né không kịp!
Cùng với một trận sấm sét vang lên, trên bầu trời dường như có thể nghe thấy tiếng rồng ngâm!
Ngay sau đó, chùm ánh sáng kia đột nhiên bắn về phía đám người Lục Tiêu Dao!
Ầm ầm!
Hàng chục kiếm khí va chạm với chùm ánh sáng đó trong phút chốc như đá chìm đáy biển, biến mất không có dấu vết!
"Hả! Điều này... sao có thể!"
Lục Tiêu Dao không khỏi mở to hai mắt, không thể tin được nhìn cảnh tượng trước mắt!
Mấy chục kiếm khí kia mạnh cỡ nào? Ngay cả cao thủ Nhân Hoàng cấp sáu cũng không thể chịu đựng được nhưng Tiêu Chính Văn chỉ phất gương Bát Quái trong tay, đã làm toàn bộ kiếm khí biến mất không còn gì?
"Tôi đã nói rồi, nói nhiều hơn nửa câu với các người đều là đàn gãy tai trâu! Với tầm nhìn của các người, vĩnh viễn sẽ không hiểu được!"
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa vung gương Bát Quái lên.
Chùm ánh sáng kia chiếu về phía Lục Tiêu Dao!
Dường như cảm nhận được chùm ánh sáng kia không tầm thường, Lục Tiêu Dao vội vàng né tránh, nhưng hai người phía sau ông ta còn chưa kịp tránh đã bị chùm ánh sáng kia chiếu vào!
"A a a!"
Liên tiếp hai tiếng rên vang lên, chỉ thấy hai cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm trong nháy mắt đã hóa thành sương mù đẫm máu!
Chương 2196: Mất mạng trong chớp mắt
Chưa đầy nửa tiếng đã có hai vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm bị giết, cảnh tượng này thật là khiến người ta rợn cả tóc gáy!
Dẫu sao Tiêu Chính Văn cũng chỉ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm mà thôi!
Hai người Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long liếc nhìn gương Bát Quái trong tay Tiêu Chính Văn đầy vẻ kinh hãi!
Bọn họ rất khó tưởng tượng nổi, đòn tấn công vừa rồi tới từ một chiếc gương Bát Quái nho nhỏ.
"Gương Bát Quái trong tay cậu ta là dị bảo, giết cậu ta, cướp lấy gương Bát Quái giao cho nhà họ Khổng, chắc chắn chúng ta có thể được tộc trưởng nhà họ Khổng trọng dụng!"
"Giết!"
Thanh kiếm dài trong tay Lục Tiêu Dao khẽ rung, nổi giận gầm lên một tiếng, vô số luồng kiếm khí, đâm về phía Tiêu Chính Văn trong phút chốc!
Những người còn lại cũng rối rít cầm kiếm chém về phía Tiêu Chính Văn!
Nhất thời, trong bán kính vài dặm đều bị bao trùm bởi một ánh sáng chói lóa, ánh kiếm lũ lượt xoay quanh, uốn lượn như một thác nước, chập chùng mấy dặm, xông thẳng về phía Tiêu Chính Văn!
Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ cười thản nhiên, vung gương Bát Quái trên tay lên, tấn công thẳng tới!
"Bùm!"
Kiếm khí kinh khủng đánh tới chùm sáng kia lần nữa, đang lúc hai người va chạm nhau, bùng nổ ra ánh sáng vô cùng chói lóa rực rỡ!
Nếu chỉ đơn thuần so về cảnh giới, đám người Lục Tiêu Dao chiếm ưu thế tuyệt đối, dẫu sao cảnh giới Nhân Hoàng cấp sáu đánh với Nhân Hoàng cấp năm mà nói chẳng khác nào chèn ép nghiền nát!
Nhưng giờ phút này, đám người Lục Tiêu Dao thấy đã cố hết sức ngược lại còn mơ hồ có loại cảm giác bị Tiêu Chính Văn chèn ép!
"Uổng cho lão già các ông sống hơn ngàn năm, ngay cả chuyện làm người cơ bản thông thường nhất cũng không biết, trước mặt một đối thủ mà các ông không hiểu biết gì về họ thì vĩnh viễn đừng tự cao, nếu không các ông sẽ không gánh nổi hậu quả!"
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, chùm sáng kia lớn hết sức, phóng ra một sự áp lực kinh khủng!
"Phụt!"
Lục Tiêu Dao thực sự không chịu nổi áp lực kinh khủng như vậy, phun ra một ngụm máu.
Sức lực trong cơ thể ông ta tựa như bị hút hết sạch, khí thế của cả người cũng uể oải đi trong nháy mắt.
"Chuyện này ... chuyện này sao có thể được! Sao... Sao cậu làm được?"
Lục Tiêu Dao vô cùng hoảng sợ nhìn về phía Tiêu Chính Văn, ông ta thật sự không dám tin tưởng một tiểu bối cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm lại có thể rút cạn toàn bộ sức lực trong cơ thể ông ta!
"Ầm!"
Trả lời ông ta lại là kiếm khí kinh khủng cuốn ngược, thậm chí Lục Tiêu Dao còn chưa định thần lại, đã bị kiếm khí kia hất bay thẳng ra!
"Mọi người cẩn thận!", Lục Tiêu Dao vừa bay ra ngoài, vừa rống lớn với những người bên cạnh.
Thật ra cho dù không có lời nhắc nhở của ông ta, Hứa Thương Long cũng đã nhận ra sự khác thường trong này!
Chùm ánh sáng khúc xạ ra từ gương Bát Quái hết sức quỷ dị, bên trong giống như cất giấu một vật thể kinh khủng!
Hơn nữa loại khí tức đến từ viễn cổ đó căn bản không cách nào che giấu được!
Ngay trong chớp mắt Lục Tiêu Dao bị đánh bay ra, mây đen trên bầu trời tụ lại đen như mực!
Dường như như có một con thú lớn tới từ thời viễn cổ sắp thức tỉnh!
"Mọi người đừng hoảng hốt! Chẳng qua cậu ta chỉ là một tiểu bối cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm mà thôi! Cho dù cậu ta có thủ đoạn thông thiên, hôm nay cũng phải chết!"
Trông thấy Lục Tiêu Dao bị đánh trọng thương, Hứa Thương Long vội vàng ổn định lòng quân, để tránh mấy người còn lại trong lúc hốt hoảng lại gặp phải chiêu ác!
Ngay sau đó Tiêu Chính Văn khoát tay, thu hồi chùm sáng kia, chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn về phía đám người Hứa Thương Long.
"Xem ra, các ông vẫn chưa hiểu chênh lệch thật sự giữa chúng ta ở đâu, đã vậy, tôi sẽ giúp các ông tỉnh táo hoàn toàn!", Tiêu Chính Văn nói xong, thân hình đột nhiên lóe lên, trong nháy mắt liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Cùng với một vầng sáng trên mở ra trên không trung như đợt sóng, bóng dáng Tiêu Chính Văn lần nữa xuất hiện ngay cạnh mọi người!
Chỉ là thân pháp của anh quá quỷ dị, ngay cả không khí xung quanh cũng có phần không chịu nổi tốc độ sắp tới cực hạn, bắt đầu xuất hiện từng vết nứt!
Tiêu Chính Văn khẽ gập tay lại, sau đó cây giáo Bá Vương xuất hiện trong lòng bàn tay Tiêu Chính Văn, sau đó đâm thẳng ra ngoài!
Một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm đối diện Tiêu Chính Văn không kiềm chế được, nổi giận gầm lên một tiếng, nâng kiếm nghênh đón mũi giáo của cây giáo Bá Vương!
"Giáo!"
Mặc dù ông ta đã dốc hết sức nhưng căn bản không có tác dụng gì, cây giáo Bá Vương vẫn không ngừng lại, vô cùng cứng rắn đâm vào ngực ông ta!
"Phụt!"
Máu tươi bắn ra, lại một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm mất mạng trong chớp mắt!
Cùng lúc đó, một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm khác bên cạnh, vung kiếm, chém thẳng về phía bả vai Tiêu Chính Văn!
Nhát kiếm này mang oai phong hủy diệt trời đất giống như muốn chém Tiêu Chính Văn ra làm hai!
Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ nhẹ nhàng bước sang một bước, ngay sau đó giơ tay lên, cây giáo Bá Vương nằm ngang trước mặt Tiêu Chính Văn!
"Choang!"