Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2122: Sống sót rời đi
Vẫn là một cú đấm không chút phô trương, nhưng lúc Tiêu Chính Văn tung ra cú đấm này lại khiến cho Triệu Chí Phi có cảm giác như trời long đất lở!
Dường như cú đấm này đủ để xé rách hư không, loại cảm giác đó khiến da đầu Triệu Chí Phi ngứa ran!
Phải biết rằng đây là điện Huyết Ma, hơn nữa còn là núi Long Dương!
Toàn bộ núi Long Dương đều bị trận pháp của huyết tộc bao vây, vùng trời này đều đã bị trận pháp của huyết tộc giam cầm, người ngoài căn bản không thể điều động chút từ trường nào chứ đừng nói là chân khí!
Mà cú đấm này của Tiêu Chính Văn lại có thể có được uy lực như vậy, thử nghĩ xem, nếu ở thế giới bên ngoài, Tiêu Chính Văn sẽ là một người đáng sợ như thế nào!
Nhìn thấy cú đấm này đã cách mình càng gần, tuy rằng trong lòng Triệu Chí Phi vô cùng sợ hãi, thế nhưng, dưới sự thôi thúc ham muốn sinh tồn mãnh liệt, hắn vẫn vung nắm đấm ra nghênh đón.
Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể khoanh tay chịu chết!
Hơn nữa, cú đấm của hắn không chỉ bao hàm những gì hắn đã học được suốt cuộc đời mình mà còn là bùa chú của sức mạnh vùng đất trời!
Triệu Chí Phi tự tin, mặc dù cú đấm này của hắn không hẳn có thể giết chết Tiêu Chính Văn, nhưng ít nhất bảo toàn tính mạng chắc không thành vấn đề!
Chuyện tới nước này, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được, Tiêu Chính Văn tuyệt đối không phải là một người bình thường, hơn nữa, thực lực chắc chắn cũng không xem thường được!
Vì vậy, cú đấm này của Triệu Chí Phi cũng tung ra hết lực, khí tức mạnh mẽ cuộn trào ra như thủy triều!
Thế nhưng, ngay cả với một cú đấm mạnh mẽ như vậy, Triệu Chí Phi chỉ cảm thấy cú đấm của mình như thể chạm phải một ngôi sao băng nhỏ khi nó va chạm với cú đấm của Tiêu Chính Văn!
Trong nháy mắt, một sức mạnh to lớn vô hình chảy ngược vào như nước lũ cuồn cuộn, không thể ngăn cản!
Dù thế nào Triệu Chí Phi cũng không dám tin tất cả những điều này là sự thật.
Mãi cho đến khi một tiếng răng rắc truyền đến bên tai, một cơn đau thấu xương truyền đến từ cánh tay bị gãy, Triệu Chí Phi mới kinh hãi nhìn cánh tay bị đánh đến mức bê bết máu của mình, hít một hơi thật sâu!
"Ầm!"
Nắm đấm của Tiêu Chính Văn xuyên qua cánh tay của Triệu Chí Phi và đập mạnh vào ngực hắn!
"Á!"
Cảm giác đau đớn xé da xé thịt lại ập đến, ngay cả Triệu Chí Phi cũng không nhịn được mà hét lên, cơ thể hắn vừa bay ra ngoài bèn bị cánh tay giơ lên của Tiêu Chính Văn mạnh mẽ hút lại!
"Rắc!"
Chỉ thấy Tiêu Chính Văn đè ép, hai đầu gối của Triệu Chí Phi vỡ nứt, quỳ thẳng xuống!
Tiêu Chính Văn giơ chân giẫm lên đỉnh đầu của hắn, bàn chân sau dùng sức đạp hắn xuống đất!
Giờ phút này, Triệu Chí Phi đâu còn có ngạo cao như vừa rồi?
Cả người nằm lún dưới mặt đất, toàn thân máu chảy đầm đìa, từ trên xuống dưới thậm chí không còn một chút khí lực, hai mắt bất lực nhìn về phía Tiêu Chính Văn như đang cầu xin!
Chỉ là miệng hắn đã ngậm đầy máu tươi, căn bản không thể nói ra được chữ nào.
Nhìn thấy cảnh này, ngay cả người xem xung quanh cũng đều sững sờ!
Hơn nữa, mấy tên đệ tử điện Huyết Ma chuẩn bị xông lên giúp đỡ trước đó cũng đều đứng ngây tại chỗ, căn bản không dám tiến lên nửa bước!
Tiêu Chính Văn liếc nhìn Triệu Chí Phi, chỉ tay vào ông Cổ rồi nói: "Năm đó, ông ấy thu nhận anh mà anh lại lấy oán trả ơn, anh có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?”
"Chỉ cần ông Cổ gật đầu, tôi có thể tha chết cho anh!"
Triệu Chí Phi nghe thấy vậy, trong mắt lại hiện lên một tia hi vọng, khó nhọc ngẩng đầu lên nhìn về phía ông Cổ!
Lúc này, hắn thực sự hối hận không thôi, chỉ có điều, điều hắn hối hận là vừa nãy bản thân đã quá hấp tấp, nếu đợi đến khi viện binh tới rồi mới ra tay, có lẽ bản thân sẽ không có kết cục như thế này!
Nhưng hiện tại, tính mạng của hắn đang nằm trong tay Tiêu Chính Văn, người ở dưới mái hiên thấp không thể không cúi đầu!
"Ông... ông Cổ... Tôi..."
Triệu Chí Phi bày ra bộ dạng đáng thương ngẩng đầu nhìn về phía ông Cổ, lúc này hắn rất hi vọng ông Cổ có thể nói một vài lời tốt cho mình!
Hắn không muốn chết, hắn vẫn còn một tương lai tươi sáng, còn có một chặng đường đời dài phía trước chưa đi!
Tuy nhiên, không chờ cho ông Cổ mở lời, Tiêu Chính Văn đã nói với ông Cổ bằng một giọng lãnh đạm: "Với loại người vong ân phụ nghĩa này, không nên có lòng nhân nghĩa từ bi!"
"Thân là người hầu của Long Dương Chân Nhân, ông nên biết rằng người như hắn sẽ không bao giờ ăn năn hối lỗi!"
Nghe thấy vậy, ông Cổ hơi ngẩn người, nhìn Triệu Chí Phi rồi khẽ nhắm hai mắt lại!
Thực ra, trước khi Tiêu Chính Văn nói ra những lời đó, ông Cổ vẫn còn chút thương hại Triệu Chí Phi, nghĩ đến Triệu Chí Phi lúc còn nhỏ, nghĩ đến tâm huyết mình đã bỏ ra cho hắn trong nhiều năm qua.
Ông Cổ đã từng nghĩ đến việc cầu xin Tiêu Chính Văn cho hắn một cơ hội trở lại làm người!
Nhưng lời nói của Tiêu Chính Văn đã thực sự khiến ông Cổ tỉnh ngộ, có một số người, cho dù có cho họ bao nhiêu cơ hội cũng sẽ không bao giờ có thể hối cải!
"Cậu Tiêu, cảm ơn lời chỉ bảo của cậu, tôi hiểu rồi! Có một số người, sẽ không bao giờ có thể thay đổi, ác giả ác báo, vì vậy mà thế gian mới có câu diệt cỏ tận gốc!"
Nói đến đây, ông Cổ từ từ mở mắt.
Nhận được lời khuyên của Tiêu Chính Văn, ông ấy mới hiểu rằng nhiều năm qua bản thân nực cười biết bao!
Mưu toan thông qua việc hiến tế tinh huyết để khiến Lý Quang Tổ từ bỏ việc ức hiếp người dân Bắc Vực, đây căn bản là chuyện hoang đường viển vông!
Ông ấy càng chịu khuất phục thì huyết tộc sẽ ngày càng táo tợn hơn, chỉ có lấy hung bạo trị hung bạo mới có thể khiến huyết tộc thấy khó mà lui!
"Phù!"
Tiêu Chính Văn giơ chân lên, hung hăng giẫm lên đỉnh đầu Triệu Chí Phi, trong phút chốc, Triệu Chí Phi biến thành sương máu!
“Kẻ vong ân phụ nghĩa vốn không nên sống trên đời!”, giọng nói của Tiêu Chính Văn vang vọng khắp bốn phía, chấn động tâm trí của tất cả mọi người!
Tất cả mọi người đều nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ không dám tin, đó là đại đệ tử của chí tôn Huyết Ma, chẳng lẽ lại chết như vậy sao?
Giờ phút này, ngay cả ông Cổ cũng hơi kinh sợ, giết Chu Khang hoàn toàn khác với giết Triệu Chí Phi, dù sao loại sứ thần Huyết Ma như Chu Khang khắp nơi đều có.
Nhưng đệ tử của Lý Quang Tổ thì lại chỉ đếm trên đầu ngón tay!
Hành động này của Tiêu Chính Văn tương đương với việc thách thức toàn bộ điện Huyết Ma, đồng thời cũng chẳng khác nào khiêu chiến với Lý Quang Tổ!
"Kẻ nào dám giở thói ngang ngược ở thánh điện Huyết Ma!"
Cùng với giọng nói gầm thét truyền đến, vùng trời đất này đều như rung chuyển!
"Bắc Lương! Tiêu Chính Văn!" Tiêu Chính Văn dửng dưng nhìn về phía đỉnh núi, lạnh lùng trả lời.
"Tiêu Chính Văn? Cậu thật to gan, dám ra tay đánh người ở thánh điện Huyết Ma? Nếu đã như vậy, có dám đến đỉnh núi một phen?”
Trên đỉnh núi, một giọng nói vô cùng trầm mạnh lại truyền đến.
Tiêu Chính Văn cười nhạt, sau đó bước lên phía trước, đi thẳng về phía đỉnh núi.
“Cậu Tiêu, tuyệt đối không nên!”, ông Cổ vội vàng ngăn lại.
Sự đáng sợ của thánh điện Huyết Ma là thứ mà người vừa từ giới thế tục đến vùng ngoài lãnh thổ như Tiêu Chính Văn căn bản không thể tưởng tượng được. Cho dù có mạnh như Tiêu Chính Văn, chỉ cần đến khu vực cốt lõi của thánh điện Huyết Ma, cũng đừng nghĩ sẽ sống sót ra ngoài!
Có thể nói, ngay cả những cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm cũng đừng nghĩ tới việc toàn mạng thoát khỏi thánh điện Huyết Ma!
Dường như cú đấm này đủ để xé rách hư không, loại cảm giác đó khiến da đầu Triệu Chí Phi ngứa ran!
Phải biết rằng đây là điện Huyết Ma, hơn nữa còn là núi Long Dương!
Toàn bộ núi Long Dương đều bị trận pháp của huyết tộc bao vây, vùng trời này đều đã bị trận pháp của huyết tộc giam cầm, người ngoài căn bản không thể điều động chút từ trường nào chứ đừng nói là chân khí!
Mà cú đấm này của Tiêu Chính Văn lại có thể có được uy lực như vậy, thử nghĩ xem, nếu ở thế giới bên ngoài, Tiêu Chính Văn sẽ là một người đáng sợ như thế nào!
Nhìn thấy cú đấm này đã cách mình càng gần, tuy rằng trong lòng Triệu Chí Phi vô cùng sợ hãi, thế nhưng, dưới sự thôi thúc ham muốn sinh tồn mãnh liệt, hắn vẫn vung nắm đấm ra nghênh đón.
Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể khoanh tay chịu chết!
Hơn nữa, cú đấm của hắn không chỉ bao hàm những gì hắn đã học được suốt cuộc đời mình mà còn là bùa chú của sức mạnh vùng đất trời!
Triệu Chí Phi tự tin, mặc dù cú đấm này của hắn không hẳn có thể giết chết Tiêu Chính Văn, nhưng ít nhất bảo toàn tính mạng chắc không thành vấn đề!
Chuyện tới nước này, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được, Tiêu Chính Văn tuyệt đối không phải là một người bình thường, hơn nữa, thực lực chắc chắn cũng không xem thường được!
Vì vậy, cú đấm này của Triệu Chí Phi cũng tung ra hết lực, khí tức mạnh mẽ cuộn trào ra như thủy triều!
Thế nhưng, ngay cả với một cú đấm mạnh mẽ như vậy, Triệu Chí Phi chỉ cảm thấy cú đấm của mình như thể chạm phải một ngôi sao băng nhỏ khi nó va chạm với cú đấm của Tiêu Chính Văn!
Trong nháy mắt, một sức mạnh to lớn vô hình chảy ngược vào như nước lũ cuồn cuộn, không thể ngăn cản!
Dù thế nào Triệu Chí Phi cũng không dám tin tất cả những điều này là sự thật.
Mãi cho đến khi một tiếng răng rắc truyền đến bên tai, một cơn đau thấu xương truyền đến từ cánh tay bị gãy, Triệu Chí Phi mới kinh hãi nhìn cánh tay bị đánh đến mức bê bết máu của mình, hít một hơi thật sâu!
"Ầm!"
Nắm đấm của Tiêu Chính Văn xuyên qua cánh tay của Triệu Chí Phi và đập mạnh vào ngực hắn!
"Á!"
Cảm giác đau đớn xé da xé thịt lại ập đến, ngay cả Triệu Chí Phi cũng không nhịn được mà hét lên, cơ thể hắn vừa bay ra ngoài bèn bị cánh tay giơ lên của Tiêu Chính Văn mạnh mẽ hút lại!
"Rắc!"
Chỉ thấy Tiêu Chính Văn đè ép, hai đầu gối của Triệu Chí Phi vỡ nứt, quỳ thẳng xuống!
Tiêu Chính Văn giơ chân giẫm lên đỉnh đầu của hắn, bàn chân sau dùng sức đạp hắn xuống đất!
Giờ phút này, Triệu Chí Phi đâu còn có ngạo cao như vừa rồi?
Cả người nằm lún dưới mặt đất, toàn thân máu chảy đầm đìa, từ trên xuống dưới thậm chí không còn một chút khí lực, hai mắt bất lực nhìn về phía Tiêu Chính Văn như đang cầu xin!
Chỉ là miệng hắn đã ngậm đầy máu tươi, căn bản không thể nói ra được chữ nào.
Nhìn thấy cảnh này, ngay cả người xem xung quanh cũng đều sững sờ!
Hơn nữa, mấy tên đệ tử điện Huyết Ma chuẩn bị xông lên giúp đỡ trước đó cũng đều đứng ngây tại chỗ, căn bản không dám tiến lên nửa bước!
Tiêu Chính Văn liếc nhìn Triệu Chí Phi, chỉ tay vào ông Cổ rồi nói: "Năm đó, ông ấy thu nhận anh mà anh lại lấy oán trả ơn, anh có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?”
"Chỉ cần ông Cổ gật đầu, tôi có thể tha chết cho anh!"
Triệu Chí Phi nghe thấy vậy, trong mắt lại hiện lên một tia hi vọng, khó nhọc ngẩng đầu lên nhìn về phía ông Cổ!
Lúc này, hắn thực sự hối hận không thôi, chỉ có điều, điều hắn hối hận là vừa nãy bản thân đã quá hấp tấp, nếu đợi đến khi viện binh tới rồi mới ra tay, có lẽ bản thân sẽ không có kết cục như thế này!
Nhưng hiện tại, tính mạng của hắn đang nằm trong tay Tiêu Chính Văn, người ở dưới mái hiên thấp không thể không cúi đầu!
"Ông... ông Cổ... Tôi..."
Triệu Chí Phi bày ra bộ dạng đáng thương ngẩng đầu nhìn về phía ông Cổ, lúc này hắn rất hi vọng ông Cổ có thể nói một vài lời tốt cho mình!
Hắn không muốn chết, hắn vẫn còn một tương lai tươi sáng, còn có một chặng đường đời dài phía trước chưa đi!
Tuy nhiên, không chờ cho ông Cổ mở lời, Tiêu Chính Văn đã nói với ông Cổ bằng một giọng lãnh đạm: "Với loại người vong ân phụ nghĩa này, không nên có lòng nhân nghĩa từ bi!"
"Thân là người hầu của Long Dương Chân Nhân, ông nên biết rằng người như hắn sẽ không bao giờ ăn năn hối lỗi!"
Nghe thấy vậy, ông Cổ hơi ngẩn người, nhìn Triệu Chí Phi rồi khẽ nhắm hai mắt lại!
Thực ra, trước khi Tiêu Chính Văn nói ra những lời đó, ông Cổ vẫn còn chút thương hại Triệu Chí Phi, nghĩ đến Triệu Chí Phi lúc còn nhỏ, nghĩ đến tâm huyết mình đã bỏ ra cho hắn trong nhiều năm qua.
Ông Cổ đã từng nghĩ đến việc cầu xin Tiêu Chính Văn cho hắn một cơ hội trở lại làm người!
Nhưng lời nói của Tiêu Chính Văn đã thực sự khiến ông Cổ tỉnh ngộ, có một số người, cho dù có cho họ bao nhiêu cơ hội cũng sẽ không bao giờ có thể hối cải!
"Cậu Tiêu, cảm ơn lời chỉ bảo của cậu, tôi hiểu rồi! Có một số người, sẽ không bao giờ có thể thay đổi, ác giả ác báo, vì vậy mà thế gian mới có câu diệt cỏ tận gốc!"
Nói đến đây, ông Cổ từ từ mở mắt.
Nhận được lời khuyên của Tiêu Chính Văn, ông ấy mới hiểu rằng nhiều năm qua bản thân nực cười biết bao!
Mưu toan thông qua việc hiến tế tinh huyết để khiến Lý Quang Tổ từ bỏ việc ức hiếp người dân Bắc Vực, đây căn bản là chuyện hoang đường viển vông!
Ông ấy càng chịu khuất phục thì huyết tộc sẽ ngày càng táo tợn hơn, chỉ có lấy hung bạo trị hung bạo mới có thể khiến huyết tộc thấy khó mà lui!
"Phù!"
Tiêu Chính Văn giơ chân lên, hung hăng giẫm lên đỉnh đầu Triệu Chí Phi, trong phút chốc, Triệu Chí Phi biến thành sương máu!
“Kẻ vong ân phụ nghĩa vốn không nên sống trên đời!”, giọng nói của Tiêu Chính Văn vang vọng khắp bốn phía, chấn động tâm trí của tất cả mọi người!
Tất cả mọi người đều nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ không dám tin, đó là đại đệ tử của chí tôn Huyết Ma, chẳng lẽ lại chết như vậy sao?
Giờ phút này, ngay cả ông Cổ cũng hơi kinh sợ, giết Chu Khang hoàn toàn khác với giết Triệu Chí Phi, dù sao loại sứ thần Huyết Ma như Chu Khang khắp nơi đều có.
Nhưng đệ tử của Lý Quang Tổ thì lại chỉ đếm trên đầu ngón tay!
Hành động này của Tiêu Chính Văn tương đương với việc thách thức toàn bộ điện Huyết Ma, đồng thời cũng chẳng khác nào khiêu chiến với Lý Quang Tổ!
"Kẻ nào dám giở thói ngang ngược ở thánh điện Huyết Ma!"
Cùng với giọng nói gầm thét truyền đến, vùng trời đất này đều như rung chuyển!
"Bắc Lương! Tiêu Chính Văn!" Tiêu Chính Văn dửng dưng nhìn về phía đỉnh núi, lạnh lùng trả lời.
"Tiêu Chính Văn? Cậu thật to gan, dám ra tay đánh người ở thánh điện Huyết Ma? Nếu đã như vậy, có dám đến đỉnh núi một phen?”
Trên đỉnh núi, một giọng nói vô cùng trầm mạnh lại truyền đến.
Tiêu Chính Văn cười nhạt, sau đó bước lên phía trước, đi thẳng về phía đỉnh núi.
“Cậu Tiêu, tuyệt đối không nên!”, ông Cổ vội vàng ngăn lại.
Sự đáng sợ của thánh điện Huyết Ma là thứ mà người vừa từ giới thế tục đến vùng ngoài lãnh thổ như Tiêu Chính Văn căn bản không thể tưởng tượng được. Cho dù có mạnh như Tiêu Chính Văn, chỉ cần đến khu vực cốt lõi của thánh điện Huyết Ma, cũng đừng nghĩ sẽ sống sót ra ngoài!
Có thể nói, ngay cả những cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm cũng đừng nghĩ tới việc toàn mạng thoát khỏi thánh điện Huyết Ma!