Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2076: Điều kiện
Chuyện ở núi Vân Hà mới xảy ra chưa đầy hai tiếng đồng hồ, còn Tiêu Chính Văn lại được Bạch Ngọc Trinh đích thân đưa đến thì không cần phải đoán, Đổng Thừa cũng có thể nghĩ ra thân phận của anh.
Thế nhưng từ đầu đến cuối, Đổng Thừa vẫn luôn bày ra vẻ ngạo nghễ, thậm chí đến cả Tiêu Chính Văn mà ông ta cũng chẳng coi ra gì.
Bởi những năm gần đây, ông ta đã gặp quá nhiều mấy kẻ nghé con không sợ cọp như Tiêu Chính Văn, có lẽ trong mắt người khác, chiến tích của Tiêu Chính Văn đủ làm bất kỳ ai nghe thấy phải sợ, nhưng trong mắt ông ta, Tiêu Chính Văn cũng chỉ như một hạt bụi trong nhân gian mà thôi!
“Không sai, tôi chính là Tiêu Chính Văn!”, vẻ mặt Tiêu Chính Văn cũng rất lạnh nhạt.
“Ừ, nếu cô chủ Bạch đã lên tiếng, vậy người nhà họ Đổng chúng tôi cũng sẽ hoan nghênh cậu, nhưng nhà họ Đổng chúng tôi có một điều kiện, không biết cậu Tiêu đây có đồng ý không?”
Mặc dù biết rõ nhà họ Bạch và nhà họ Võ hết sức coi trọng Tiêu Chính Văn, nhưng Đổng Thừa không hề bận lòng chút nào!
Dẫu sao bàn về thực lực thì nhà họ Đổng cũng chẳng thua kém gì hai nhà kia, thậm chí đến cả bậc đế vương cũng phải khách sáo với nhà họ, vì vậy, cho dù là nhà họ Bạch chăng nữa thì ông ta cũng chẳng thèm nể mặt.
“Ồ? Mời ông Đổng nói!” Tiêu Chính Văn thản nhiên rót ly trà, tự nhấp một hớp nhỏ.
“Mấy người đứng đầu nhà họ Đổng chúng tôi đã quan sát cậu Tiêu Chính Văn đây khá lâu rồi, thậm chí đến cả lão tổ cũng cảm thấy cậu Tiêu là một nhân tài có thể tạo nên kỳ tích!”
“Vì thế, chúng tôi mới cố ý chiêu mộ cậu Tiêu, dốc sức vì nhà họ Đổng!”
“Dĩ nhiên, cậu Tiêu vẫn có một ít tự do, ví dụ như lần này quay về Hoa Quốc, cậu Tiêu có thể hoàn toàn tự xử lý mọi chuyện, bao gồm cả quyết định sát phạt ở thế cục cũng do một mình cậu Tiêu cân nhắc!”
“Chẳng qua… cứ ba năm thì phải quay về nhà họ Đổng…”
“Ông Đổng!”
Lời Đổng Thừa chưa dứt, Bạch Ngọc Trinh đã ngắt ngang: “Lúc trước ông không nói như vậy!”
Buổi sáng hôm có tin truyền ra rằng Tiêu Chính Văn đến vùng ngoài lãnh thổ, Bạch Ngọc Trinh đã đoán trước sẽ có chuyện này, thế nên sáng sớm mấy hôm trước đã phái người đến liên lạc với Đổng Thừa.
Lúc đó Đổng Thừa đã đồng ý, hơn nữa còn nhận lợi ích từ nhà họ Bạch, còn cam đoan với Bạch Ngọc Trinh rằng tuyệt đối sẽ không đưa ra yêu cầu quá lố cho Tiêu Chính Văn.
Thế mà giờ thì trở mặt, Đổng Thừa đột nhiên giở quẻ, đã thế còn yêu cầu Tiêu Chính Văn phải gia nhập nhà họ Đổng, đây rõ ràng là muốn lên giá!
“Cô Bạch, tôi cũng có chỗ khó xử của tôi, dẫu sao nhân vật lớn như cậu Tiêu đâu phải ngày nào cũng rảnh rỗi để đến làm khách ở vùng ngoài lãnh thổ đâu!”
“Cũng như câu, cơ hội tới mà không biết nắm bắt, cơ hội mất rồi sẽ không quay lại!”
“Huống gì…”
Đổng Thừa nói đến đây, quay lại nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Chỉ cần cậu Tiêu bằng lòng trở thành thành viên của nhà họ Đổng, đừng nói là trở về thế tục, sau này cậu Tiêu muốn dùng lối đi này thế nào cũng được!”
Tiêu Chính Văn nhếch mép cười: “Vậy nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Đổng Thừa nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi, ông ta cười khẩy, ra vẻ u ám: “Hừ, không đồng ý, vậy thì mời các vị tự đi đi!”
“Chỉ cần các người có thể ra ngoài được thì cũng chẳng sao cả”.
Đổng Thừa tỏ vẻ thích làm gì thì làm ông đây chẳng thèm quan tâm.
Vừa dứt lời, không khí bỗng trở nên lúng túng.
“Ông Đổng, anh Tiêu là bạn của nhà họ Bạch chúng tôi, chỉ cần nhà họ Đổng giúp đỡ, sau này nhà họ Bạch tất sẽ báo đáp đầy đủ!” Bạch Ngọc Trinh lần nữa mở miệng.
Lúc này không thể trở mặt với nhà họ Đổng, hơn nữa, nếu Đổng Thừa không cho đi, việc đưa Tiêu Chính Văn ra khỏi vùng ngoài lãnh thổ không phải chuyện dễ dàng!
Đổng Thừa mỉm cười lắc đầu: “Cô Bạch à, thật ra nhà họ Đổng và nhà họ Bạch lâu nay không oán không thù, theo lý mà nói, lão già này nên cho nhà họ Bạch thể diện!”
“Nhưng thân phận cậu Tiêu quá đặc thù, người ta đã nói, người không vì mình, trời tru đất diệt!”
“Nhà họ Đổng chúng tôi luôn rất coi trọng cậu Tiêu, chỉ tiếc không có duyên quen biết, nay đã có cơ hội hiếm gặp sao có thể bỏ qua được chứ?”
“Vả lại, trở thành thành viên của nhà họ Đổng chúng tôi đối với cậu Tiêu mà nói cũng không phải chuyện xấu, nhà họ Đổng tình nguyện dùng hết tất cả để bồi dưỡng cậu Tiêu, trong thời gian ngắn có thể giúp cậu ấy đột phá cảnh giới Nhân Hoàng!”
Thế nhưng từ đầu đến cuối, Đổng Thừa vẫn luôn bày ra vẻ ngạo nghễ, thậm chí đến cả Tiêu Chính Văn mà ông ta cũng chẳng coi ra gì.
Bởi những năm gần đây, ông ta đã gặp quá nhiều mấy kẻ nghé con không sợ cọp như Tiêu Chính Văn, có lẽ trong mắt người khác, chiến tích của Tiêu Chính Văn đủ làm bất kỳ ai nghe thấy phải sợ, nhưng trong mắt ông ta, Tiêu Chính Văn cũng chỉ như một hạt bụi trong nhân gian mà thôi!
“Không sai, tôi chính là Tiêu Chính Văn!”, vẻ mặt Tiêu Chính Văn cũng rất lạnh nhạt.
“Ừ, nếu cô chủ Bạch đã lên tiếng, vậy người nhà họ Đổng chúng tôi cũng sẽ hoan nghênh cậu, nhưng nhà họ Đổng chúng tôi có một điều kiện, không biết cậu Tiêu đây có đồng ý không?”
Mặc dù biết rõ nhà họ Bạch và nhà họ Võ hết sức coi trọng Tiêu Chính Văn, nhưng Đổng Thừa không hề bận lòng chút nào!
Dẫu sao bàn về thực lực thì nhà họ Đổng cũng chẳng thua kém gì hai nhà kia, thậm chí đến cả bậc đế vương cũng phải khách sáo với nhà họ, vì vậy, cho dù là nhà họ Bạch chăng nữa thì ông ta cũng chẳng thèm nể mặt.
“Ồ? Mời ông Đổng nói!” Tiêu Chính Văn thản nhiên rót ly trà, tự nhấp một hớp nhỏ.
“Mấy người đứng đầu nhà họ Đổng chúng tôi đã quan sát cậu Tiêu Chính Văn đây khá lâu rồi, thậm chí đến cả lão tổ cũng cảm thấy cậu Tiêu là một nhân tài có thể tạo nên kỳ tích!”
“Vì thế, chúng tôi mới cố ý chiêu mộ cậu Tiêu, dốc sức vì nhà họ Đổng!”
“Dĩ nhiên, cậu Tiêu vẫn có một ít tự do, ví dụ như lần này quay về Hoa Quốc, cậu Tiêu có thể hoàn toàn tự xử lý mọi chuyện, bao gồm cả quyết định sát phạt ở thế cục cũng do một mình cậu Tiêu cân nhắc!”
“Chẳng qua… cứ ba năm thì phải quay về nhà họ Đổng…”
“Ông Đổng!”
Lời Đổng Thừa chưa dứt, Bạch Ngọc Trinh đã ngắt ngang: “Lúc trước ông không nói như vậy!”
Buổi sáng hôm có tin truyền ra rằng Tiêu Chính Văn đến vùng ngoài lãnh thổ, Bạch Ngọc Trinh đã đoán trước sẽ có chuyện này, thế nên sáng sớm mấy hôm trước đã phái người đến liên lạc với Đổng Thừa.
Lúc đó Đổng Thừa đã đồng ý, hơn nữa còn nhận lợi ích từ nhà họ Bạch, còn cam đoan với Bạch Ngọc Trinh rằng tuyệt đối sẽ không đưa ra yêu cầu quá lố cho Tiêu Chính Văn.
Thế mà giờ thì trở mặt, Đổng Thừa đột nhiên giở quẻ, đã thế còn yêu cầu Tiêu Chính Văn phải gia nhập nhà họ Đổng, đây rõ ràng là muốn lên giá!
“Cô Bạch, tôi cũng có chỗ khó xử của tôi, dẫu sao nhân vật lớn như cậu Tiêu đâu phải ngày nào cũng rảnh rỗi để đến làm khách ở vùng ngoài lãnh thổ đâu!”
“Cũng như câu, cơ hội tới mà không biết nắm bắt, cơ hội mất rồi sẽ không quay lại!”
“Huống gì…”
Đổng Thừa nói đến đây, quay lại nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Chỉ cần cậu Tiêu bằng lòng trở thành thành viên của nhà họ Đổng, đừng nói là trở về thế tục, sau này cậu Tiêu muốn dùng lối đi này thế nào cũng được!”
Tiêu Chính Văn nhếch mép cười: “Vậy nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Đổng Thừa nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi, ông ta cười khẩy, ra vẻ u ám: “Hừ, không đồng ý, vậy thì mời các vị tự đi đi!”
“Chỉ cần các người có thể ra ngoài được thì cũng chẳng sao cả”.
Đổng Thừa tỏ vẻ thích làm gì thì làm ông đây chẳng thèm quan tâm.
Vừa dứt lời, không khí bỗng trở nên lúng túng.
“Ông Đổng, anh Tiêu là bạn của nhà họ Bạch chúng tôi, chỉ cần nhà họ Đổng giúp đỡ, sau này nhà họ Bạch tất sẽ báo đáp đầy đủ!” Bạch Ngọc Trinh lần nữa mở miệng.
Lúc này không thể trở mặt với nhà họ Đổng, hơn nữa, nếu Đổng Thừa không cho đi, việc đưa Tiêu Chính Văn ra khỏi vùng ngoài lãnh thổ không phải chuyện dễ dàng!
Đổng Thừa mỉm cười lắc đầu: “Cô Bạch à, thật ra nhà họ Đổng và nhà họ Bạch lâu nay không oán không thù, theo lý mà nói, lão già này nên cho nhà họ Bạch thể diện!”
“Nhưng thân phận cậu Tiêu quá đặc thù, người ta đã nói, người không vì mình, trời tru đất diệt!”
“Nhà họ Đổng chúng tôi luôn rất coi trọng cậu Tiêu, chỉ tiếc không có duyên quen biết, nay đã có cơ hội hiếm gặp sao có thể bỏ qua được chứ?”
“Vả lại, trở thành thành viên của nhà họ Đổng chúng tôi đối với cậu Tiêu mà nói cũng không phải chuyện xấu, nhà họ Đổng tình nguyện dùng hết tất cả để bồi dưỡng cậu Tiêu, trong thời gian ngắn có thể giúp cậu ấy đột phá cảnh giới Nhân Hoàng!”