Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2053-2056
Chương 2053: Kỳ tích
Với địa vị của Lãnh Hàn Sương, chấp nhặt với một người bình thường chỉ khiến người khác chê cười, cho dù có truyền ra ngoài thì cô ta cũng không vẻ vang gì!
Cho nên, mọi người cũng chỉ trách mắng Võ Học Tư vài câu chứ không truy cứu chuyện này.
Dù sao thì sau cuộc thi đấu, Bích Hà Cung cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Võ, đến lúc đó, Tiêu Chính Văn cũng sẽ chết trong khói lửa chiến tranh, nên cô ta hoàn toàn không cần phải ra tay với hai kẻ sắp chết!
Chỉ có Võ Tinh Nhi là nhíu mày nhìn đánh giá Tiêu Chính Văn.
Những lời nói vừa rồi, không phải ai cũng có thể tùy tiện nói ra, ánh mắt khinh thường tất cả đó, vốn không thể giả bộ được.
Chẳng lẽ hậu thuẫn phía sau Tiêu Chính Văn thật sự rất lớn ư?
Hay Tiêu Chính Văn chính là người thân của Võ Anh Hào?
Trong khi đó Tiêu Chính Văn lại trở về phòng khách nghỉ ngơi với vẻ điềm tĩnh.
“Chị, anh Tiêu này hình như hơi quá rồi, vừa rồi nếu không phải Lãnh Hàn Sương cố ý để chúng ta đi, e rằng hôm nay…”
Vẻ mặt Võ Học Tư vẫn hết sức khó coi, mới vừa rồi, luồng sát khí như thực thể áp đảo Võ Học Tư gần như sắp thở không nổi.
Những chuyện tương tự như vậy nếu xảy ra lần nữa thì hai chị em họ đều sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Suy cho cùng, lần đầu tiên thì người ta có thể bỏ qua vì mới vi phạm lần đầu, nhưng không thể vi phạm quá ba lần được!
“Không, chuyện này không đơn giản như em nghĩ, loại khí chất khinh thường mọi thứ đó hoàn toàn không thể giả được, nếu không có sự tự tin nhất định, ai dám khiêu khích Minh Nguyệt Các chứ?”
“Tiêu Thiên Sách đến từ thế tục là sự thật, nhưng thế tục bây giờ, xét về mặt hoàn cảnh chung mà nói, thì nó chênh lệch không lớn so với vùng ngoài lãnh thổ, chẳng lẽ anh ta không biết, ai có thể gây sự, ai không thể gây sự sao?”
Võ Tinh Nhi trầm ngâm phân tích.
Vừa rồi, khi Tiêu Chính Văn nói những lời đó, phong thái anh hùng của anh thật sự đã khiến cho Võ Tinh Nhi khuynh đảo, đó là khí thế thực sự của một người đàn ông!
Loại khí thế dám một mình khiêu chiến với thế giới mới là sức hấp dẫn của một người đàn ông thực sự!
Trước đây Võ Tinh Nhi đã gặp rất nhiều người tài giỏi, nhưng những người đó lại không hề có được khí phách kiêu hùng của Tiêu Chính Văn.
So với Tiêu Chính Văn, bọn họ nhiều nhất chỉ được xem là ỷ thế hiếp người mà thôi.
“Chị, chị sẽ không cho rằng anh ta là Tiêu Chính Văn thật đấy chứ?”, Võ Học Tư cười khổ nói.
“Không, đương nhiên là không, rất có thể anh ta có mối quan hệ không tầm thường với thiếu chủ, nếu không, sự tự tin của anh ta từ đâu mà có?” Võ Tinh Nhi tin chắc vào suy đoán của mình.
Nhưng ngay sau đó Võ Tinh Nhi lại lắc đầu thở dài, cho dù Tiêu Chính Văn có mối quan hệ đặc biệt với Võ Anh Hào, nhưng anh chung quy vẫn chỉ là một người thường mà thôi!
Thế mạnh của anh cũng là do nhà họ Võ ở sau lưng, chứ không phải đến từ thực lực của bản thân anh!
Suy cho cùng, Tiêu Chính Văn vẫn chỉ là cánh bèo trôi trên mặt nước!
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến ngày thi đấu, khắp trấn Vân Hà người đông đúc chen chúc, vô cùng náo nhiệt.
Chỉ thấy trên bầu trời, một luồng sáng cầu vồng bay nhanh từ phía chân trời, một cô gái xinh đẹp như tiên nữ bước chân lên cầu vồng, “trôi giạt” xuống trấn Vân Hà như tiên nữ.
“Đó là đệ tử của Minh Nguyệt Các!”
“Ngay cả thế lực như Minh Nguyệt Các cũng tham dự ư?”
“Haiz, xem ra chúng ta không còn hy vọng chiến thắng rồi!”
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp như tiên, nhiều người chán nản thở dài.
Võ Tinh Nhi cũng ngước mắt nhìn về phía cô gái đang bước chân lên cầu vồng trên bầu trời, với ánh mắt không cam lòng!
Nếu cô ta được Thiên Vương Các thu nhận làm đệ tử, đoán chừng sẽ vẻ vang hơn người này nhiều?
Có điều, giữa đám đông cũng có không ít cô gái trẻ có thực lực ngang tầm cô ta, có thể bộc lộ tài năng trong đám người đó hay không thì vẫn là một ẩn số.
Đi theo cô gái trẻ là một người phụ nữ trung niên, nhưng dung mạo lại không hề thua kém cô gái trẻ kia, hơn nữa khí thế bừng bừng, uy thế bao trùm khắp nơi!
“Người đó không phải là chưởng giáo Âu Dương Tuyết của Minh Nguyệt Các sao? Sao ngay đến bà ta cũng đến?”
“Nghe nói bây giờ bà ta đã đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai rồi, cách Nhân Vương cấp ba cũng chỉ còn một bước nữa thôi!”
“Có vẻ như Minh Nguyệt Các quyết tâm giành lấy ngôi vị dẫn đầu của cuộc thi lần này rồi!”
Mà bên kia, ánh sáng rực rỡ khắp bầu trời, có hơn chục thanh niên mặc đồ trắng như tuyết, tất cả đều cầm thanh kiếm dài ba tấc trong tay, bước trên không với vẻ mặt ngạo nghễ!
“Người của Bích Hà Cung cũng đến, lần này có trò hay để xem rồi!”
“Không biết người của nhà họ Võ sẽ có biểu cảm gì khi nhìn thấy người của Bích Hà Cung ở trên võ đài nhỉ!”
“Hừ, nhà họ Võ? Bọn họ dám lên võ đài đã là một kỳ tích rồi!”
Không ít người vừa bàn luận vừa rối rít quay đầu nhìn về phía hai chị em Võ Học Tư trong đám đông.
Chương 2054: Ức hiếp
Ngay sau đó, Thiên Cung Bắc Cực và Cửu Thiên Huyền Nữ cùng những người đại diện của các thế lực khác, cũng lần lượt tiến vào sân, hơn nữa thế lực của người sau còn mạnh hơn người trước.
Đến khi những người đại diện của các thế lực lần lượt vào cuộc, một dãy cầu vồng chợt lóe lên trên bầu trời!
Ngay sau đó, một thanh niên mặc bộ kiếm trắng với vương miện màu vàng tím trên đầu, xuất hiện ngạo nghễ phía trên núi Vân Hà!
“Ôi! Đó không phải là đệ tử của Trương Cảnh Nhạc, Lữ Đồng Quang sao?”
“Lữ Đồng Quang cũng muốn tham gia cuộc thi ư? Không phải người trong ngành y không bao giờ tham gia vào những cuộc chiến phân chia của các phái khác à?”
“E rằng lần này có trò hay để xem rồi, Lữ Đồng Quang không những đại diện cho bản thân anh ta, mà còn là cả một ngành y, tất cả thế lực, có ai dám chống đối với người trong ngành y chứ?”
Lữ Đồng Quang vừa xuất hiện, hầu như tất cả người dẫn đầu của các thế lực đều lần lượt cau mày.
Theo lý mà nói người trong ngành y không nên có mặt trong cuộc thi đấu lớn, dẫu sao các thế lực đều có phần kiêng dè với ngành y, có thể nói, nếu không phải bất đắc dĩ, thì không ai muốn đắc tội với gia tộc y dược.
Nhưng sự xuất hiện của Lữ Đồng Quang lại khiến họ rơi vào tình huống khó xử.
“Lữ Đồng Quang này có thân phận rất đặc biệt sao?”, Tiêu Chính Văn tò mò hỏi.
“Dĩ nhiên là đặc biệt, anh ta là đệ tử của Trương Cảnh Nhạc, mà Trương Cảnh Nhạc lại là người đại diện cho y học, cũng có nghĩa là, phía sau Lữ Đồng Quang là toàn bộ ngành y ở đây!”
“Vì vậy, cuộc thi đấu lần này, thế lực khắp nơi đều phải rất cẩn trọng, nếu đắc tội với ngành y, e rằng những ngày tháng sau này sẽ không dễ dàng!”
“Hơn nữa, bản thân Lữ Đồng Quang đã đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng cấp một, vốn đã không công bằng khi để anh ta tham gia vào cuộc thi thế hệ trẻ rồi!”
Võ Học Tư giải thích với nụ cười khổ.
Vinh Thành không phải là một đô thị lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, trong thế hệ trẻ, có rất ít cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, chứ đừng nói là cảnh giới Nhân Hoàng!
Sự xuất hiện của Lữ Đồng Quang cũng đồng nghĩa với việc lấy đi cơ hội giành chiến thắng của những người khác!
Những người ở dưới vừa nhìn thấy Lữ Đồng Quang thì cúi đầu than thở, có vài người căm phẫn, thậm chí có người còn thì thầm chửi bới.
Vẻ mặt Âu Dương Tuyết của Minh Nguyệt Các cũng sa sầm lại, bà ta nhìn về phía thanh niên bên cạnh, lạnh lùng chất vấn hỏi: “Khổng Thiên Thu, các người làm vậy là có ý gì?”
“Lữ Đồng Quang là cường giả của cảnh giới Nhân Hoàng, còn là người kế thừa của gia tộc y dược, theo quy tắc thì hắn không được tham gia cuộc thi đấu, chẳng lẽ các người không biết sao?”
“Chưởng giáo Âu Dương, xin bớt giận! Dù sao thân phận của cậu Lữ rất đặc biệt, nên chúng tôi đã thảo luận một hồi, cảm thấy vẫn nên cho bên ngành y một cơ hội cạnh tranh công bằng!” Khổng Thiên Thu nói với vẻ mặt lạnh nhạt.
“Cái gì? Công bằng ư? Các người thấy như vậy là công bằng sao?”
Ngay cả Âu Dương Tuyết cũng không chịu đựng được nữa, một cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp một lại đi giành ngôi vị dẫn đầu với một đám hậu bối của cảnh giới Nhân Vương, đây mà gọi là công bằng sao?
“Dĩ nhiên là công bằng, trên võ đài không được phép đánh theo nhóm, cuộc chiến một đấu một, tất cả đều dựa vào sự tu luyện của mỗi người, có chỗ nào không công bằng? Vả lại, người của ngành y cũng không giỏi võ thuật, chỉ là cảnh giới cao hơn chút thôi, có sao đâu?”
Khổng Thiên Thu mặt dày vô liêm sỉ nhe rằng cười nói.
“Các người...!”
Âu Dương Tuyết giận đến mức lồng ngực phập phồng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng lẽ nhà họ Khổng hợp sức với ngành y để ức hiếp người khác? Các người đúng là lũ xấu xa!”
Khổng Thiên Thu nghe vậy thì cười nhe răng nói: “Chưởng giáo Âu Dương đừng giận, lỡ như đệ tử của Minh Nguyệt Các lại dẫn đầu thì sao? Không có gì là tuyệt đối cả!”
Nói xong, Khổng Thiên Thu không cho Âu Dương Tuyết cơ hội phản bác, quay đầu nói với người chủ trì trên võ đài: “Người đâu, tuyên bố cuộc thi đấu chính thức bắt đầu!”
Theo hiệu lệnh, tiếng trống vang như sấm, cùng lúc đó, Lữ Đồng Quang bước ra đi lên võ đài, chắp một tay sau lưng, nhìn xuống đám người dưới sân khấu với vẻ mặt ngạo nghễ.
Hắn hất cằm lên nói: “Hôm nay tôi đến đánh trận đầu tiên, không biết có ai sẵn sàng chỉ dạy không?”
Ánh mắt hắn quét qua khuôn mặt của mọi người, nhưng những người mà bắt gặp ánh mắt của hắn đều vội vàng cúi đầu.
“Ai dám khiêu chiến với cao thủ của cảnh giới Nhân Hoàng chứ? Đây rõ ràng là ức hiếp người khác!”
“Người của nhà họ Khổng thật đúng là không biết xấu hổ!”
“Hừ, Trương Cảnh Nhạc muốn có được Tuyết Liên ngàn năm thì cứ nói thẳng, cử đệ tử đến bắt nạt những người cảnh giới Nhân Vương chúng tôi là có ý gì?”
Đối diện với những tiếng mắng chửi ở dưới đài, Lữ Đồng Quang hoàn toàn ngó lơ, ngược lại càng vênh váo đắc ý nói: “Nếu mọi người đều không sẵn lòng chỉ dạy, vậy thì tôi sẽ lấy Tuyết Liên ngàn năm nhé!”
Chương 2055: Kích động
“Khoan đã”.
Ngay khi Lữ Đồng Quang định bước đến lấy Tuyết Liên ngàn năm, đột nhiên lão cung chủ của Bích Cung Hà đứng bật dậy.
“Hả?”, Lữ Đồng Quang hơi nhíu mày, quay đầu lại nhìn lão cung chủ, ánh mắt lóe lên tia ngờ vực.
“Từ trước đến nay, trên sàn đấu cuộc thi đều không có đạo lý không đánh mà giành chiến thắng, tôi nghĩ nhà họ Lạc cử một người so tài với cậu Lữ”.
“Nếu cậu Lữ thắng thì mới được lấy Tuyết Liên”.
Nói rồi lão cung chủ dời tầm mắt nhìn về phía nhà họ Võ.
Thật ra ông ta không phải đang ngăn cản Lữ Đồng Quang lấy Tuyết Liên ngàn năm mà là muốn mượn tay Lữ Quang Đồng để trừ khử người nhà họ Võ.
Nghe đến đó, con ngươi Khổng Thu Thiên xoay chuyển, sau đó đưa mắt ra hiệu cho Lữ Đồng Quang.
Lữ Đồng Quang hiểu ý, mỉm cười nói: “Được chứ! Để mọi người không đồn bậy bạ, tôi sẵn lòng phân cao thấp với các vị”.
Vừa dứt lời, Khổng Thu Thiên khẽ gật đầu với MC trên võ đài, MC cầm lấy danh sách đọc lớn: “Trận đầu tiên, Lương Cảnh Long của Bích Hà Cung với Lữ Đồng Quang”.
Vừa dứt lời, Lương Cảnh Long đứng lên, chắp tay với Lữ Đồng Quang nói: “Mong anh Lữ nương tay”.
Nói rồi hắn sải bước đi lên võ đài.
Chỉ thấy Lữ Đồng Quang phất tay áo lên, Lương Cảnh Long đã văng ra ngoài, ngã xuống dưới võ đài.
“Đây… đây rõ ràng là gian lận”.
“Lương Cảnh Long giả vờ ngã”.
“Đúng là không biết xấu hổ”.
Thấy cảnh tượng này, bên dưới lớn tiếng mắng, Lương Cảnh Long lướt nhìn đám người đều lộ vẻ không cam lòng nói: “Tôi tự nhận không phải là đối thủ của anh Lữ, để không bị thương nặng, nhận thua có gì sai sao?”
“Mọi người ai không phục thì có thể bước lên đây đánh”.
Nói rồi Lương Cảnh Long phất tay áo, cất bước quay về vị trí khán đài như thể chưa có gì xảy ra, đoan chính ngồi xuống.
Việc đã đến nước này, dĩ nhiên người nhà họ Võ đều nhìn thấy hết, rõ ràng đối phương đến là nhằm vào nhà họ Võ, hơn nữa chỉ cần người nhà họ Võ bước lên võ đài, chắc chắn sẽ không may mắn như Lương Cảnh Long.
“Rõ ràng họ nhằm vào nhà họ Võ chúng ta, chúng ta phải làm sao đây?”, Võ Tinh Nhi cắn môi quay sang nhìn Võ Thiên Nghiệp.
Lúc này Võ Thiên Nghiệp cũng sầm mặt, lạnh lùng nhìn Lữ Đồng Quang trên võ đài.
Nhà họ Võ sẽ không tránh được trận đấu này, chỉ đành cố chấp bước lên võ đài, nhưng bất kể là Võ Học Tư hay Võ Tinh Nhi đều là miếng thịt trên người Võ Thiên Nghiệp.
“Cùng lắm thì bố quyết đấu một trận với hắn”, Võ Thiên Nghiệp siết chặt nắm đấm trầm giọng nói.
“Bố, cuộc thi có quy định chỉ có thế hệ trẻ mới có thể bước lên võ đài, nếu nhà họ Võ chúng ta phá vỡ quy tắc, ngược lại đang trúng kế đám người Lương Cảnh Long”.
“Con cũng là đàn ông của nhà họ Võ, theo lý nên đương đầu vì nhà họ Võ, lát nữa con sẽ đánh với hắn”, Võ Học Tư kiên định nói.
Đúng lúc này, MC lại cầm danh sách lên lần nữa, lớn giọng đọc: “Tiếp theo là nhà họ Võ”.
MC vừa dứt lời, mọi người đều nhìn sang phía nhà họ Võ.
“Tôi hiểu rồi, Bích Hà Cung đang nhằm vào nhà họ Võ”.
“Chỉ cần người nhà họ Võ bước lên võ đài, chắc chắn sẽ không còn đường lui”.
“Xem ra nhà họ Võ vẫn đi sai một nước cờ, chiêu mượn dao giết người này của Bích Hà Cung đúng là cao siêu”.
Người ở bên dưới đều nhỏ giọng bàn tán.
Lương Cảnh Long ở trên khán đài đắc ý nhìn Võ Học Tư, thấy anh ta bước lên võ đài, Lương Cảnh Long còn cố ý đứng dậy lớn giọng nói: “Dù sao nhà họ Võ cũng là hoàng tộc, sẽ không chưa đánh mà đã nhận thua giống tôi đấy chứ?”
“Nếu bị nhánh chính nhà họ Võ biết được, con cháu nhà họ Võ sợ chết mà không đánh, không biết sẽ thế nào nhỉ?”
Giọng hắn rất lớn, ngay cả người bên dưới võ đài đều có thể nghe rõ mồn một.
Võ Học Tư lạnh lùng trợn mắt nhìn Lương Cảnh Long nghiến răng nói: “Lương Cảnh Long, tên tiểu nhân hèn hạ nhà mày”.
Tức giận mắng một câu, Võ Học Tư lại hít sâu một hơi, nhấc chân bước lên võ đài.
Lữ Đồng Quang kiêu ngạo đứng ở giữa võ đài quay đầu sang nhìn Võ Học Tư, cười mỉa nói: “Nhà họ Võ? Hoàng tộc? Nếu đã là hoàng tộc, thì dĩ nhiên tôi phải giữ thể diện cho nhà họ Võ rồi”.
“Dù sao nắm đấm cũng không có mắt, đánh anh bị thương, cả nhà họ Võ đều mất sạch mặt mũi, hay là thế này nhé, anh quỳ xuống trước mặt tôi dập đầu ba cái tỏ ý chịu thua, tôi đảm bảo sẽ không làm anh bị thương, thế nào?”
Gì cơ?
Võ Thiên Nghiệp ở bên dưới nổi giận, đứng phắt dậy.
“Bố, đừng kích động”, Võ Tinh Nhi vội kéo Võ Thiên Nghiệp lại.
Rõ ràng là Lữ Đồng Quang đang cố ý chọc giận nhà họ Võ.
Chỉ cần Võ Thiên Nghiệp xông lên võ đài, Bích Hà Cung có thể lấy cớ đó để ra tay đánh nhà họ Võ.
Chương 2056: Trả giá
“Hừ, Lữ Đồng Quang, đàn ông nhà họ Võ kiên cường bất khuất, dù hôm nay tôi có chết ở đây cũng đừng hòng khiến tôi quỳ xuống trước một tên hèn hạ như anh”.
Nói xong, Võ Học Tư chạm vào thanh kiếm trên thắt lưng.
“Võ Học Tư, đây là do tự anh chọn, đừng trách tôi không cho nhà họ Võ cơ hội”.
Nói rồi Lữ Đồng Quang bỗng tung ra một luồng tinh quang, sát khí xẹt qua, sải bước đi về phía Võ Học Tư.
“Các ngươi cũng bắt nạt người quá đáng rồi đấy”.
Đúng lúc này giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chính Văn vang lên từ trong đám đông.
Thật ra mọi người có mặt ở đó đều nhìn ra đám người Khổng Thu Thiên và Lữ Đồng Quang đã thông đồng với Bích Hà Cung từ nãy, định nhân cuộc thi lần này để ép nhà họ Võ vào đường cùng.
Nhưng ai dám đắc tội nhà họ Khổng và Bích Hà Cung chứ?
Thế nên mọi người đều chỉ tức giận chứ không dám nói gì.
Nghe thấy thế, sắc mặt Lữ Đồng Quang trở nên khó coi, quay sang nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Bắt nạt? Chỉ là một đánh một, đều dựa vào bản lĩnh của mình mà nói là ức hiếp người khác à?”
“Một đánh một? Anh là cảnh giới Nhân Hoàng mà đánh với cảnh giới Thiên Thần, nếu đây không gọi là ức hiếp thì cái gì mới gọi là ức hiếp đây?”, Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.
Lương Cảnh Long ở trên khán đài nhìn về phía nơi phát ra giọng nói, chỉ liếc mắt đã nhận ra Tiêu Chính Văn, hắn hoảng sợ hít khí lạnh.
Không ngờ Tiêu Chính Văn thế mà lại ở nhà họ Võ thật?
Nhưng không để hắn lên tiếng nhắc nhở Lữ Đồng Quang, Lữ Đồng Quang trên võ đài đã cười mỉa, kiêu ngạo nói: “Bớt lo chuyện bao đồng đi”.
“Hôm nay tôi ức hiếp người đấy, anh làm gì được tôi?”
Lữ Đồng Quang thấy không thể che giấu nữa bèn dứt khoát nói.
Những lời của hắn khiến nhiều người ở đó đều không khỏi nhíu mày.
Dù sao họ cũng đến tham gia cuộc thi, trước đó Lữ Đồng Quang vẫn còn che giấu, nhưng bây giờ đã bày những thứ giấu giếm trong tối lên võ đài, bảo mấy người họ tự xử lý thế nào?
Đúng lúc này, Lương Thế Sung đột nhiên đứng dậy lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “To gan!”
“Cậu chắc là tên đã giả mạo Tiêu Chính Văn đó nhỉ? Thế nào, cậu thật sự nghĩ mình là vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn đấy à?”
“Đừng nói cậu chỉ là một tên giả mạo lừa bịp, dù cậu chính là Tiêu Chính Văn thật thì thế nào? Cháu Lữ là cảnh giới Nhân Hoàng, dù Tiêu Chính Văn có đứng trước mặt nó thì cũng phải cung kính gọi một tiếng tiền bối đấy”.
“Một tên giả danh như cậu mà cũng dám đứng ra chất vấn? Rõ ràng là đang đâm đầu vào chỗ chết”.
Lương Thế Sung đứng trước mặt mọi người lớn lối nói, thậm chí còn chỉ vào Tiêu Chính Văn, nghiêm giọng trách mắng khiến Lương Cảnh Long ở bên cạnh sợ đến mức sắc mặt không còn chút máu, hắn kéo góc áo của Lương Thế Sung mấy lần nhưng đều bị Lương Thế Sung xem như không.
Ông ta nghĩ đừng nói đối phương không phải là Tiêu Chính Văn thật, dù Tiêu Chính Văn ở đây thì thế nào?
Họ nhiều người như thế, trước tiên không nói người của Thiên Cung Bắc Cực và Cửu Thiên Huyền Nữ, chỉ riêng người của Bích Hà Cung và nhà họ Khổng thôi cũng đủ để khiến Tiêu Chính Văn e ngại.
Hơn nữa ông ta không tin nhánh phụ của nhà họ Võ cũng có thể mời được nhân vật tầm cỡ như Tiêu Chính Văn đến.
“Mấy ngày trước, chính người này đã khoác lác ở trên đường, nói rằng ngay cả sư tỷ Hàn cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt hắn, còn nói cái gì mà đám người Khổng Tề Thiên cũng chỉ như thế, không có gì giỏi hơn người.
“Đúng là không ngờ hôm nay lại là tên này tự đâm đầu vào chỗ chết”.
Lãnh Hàn Sương cười mỉa nói: “Có bản lĩnh thì anh nói lại một lần nữa câu nói trước đó ở trước mặt người nhà họ Khổng đi”.
Nghe thế ngay cả Võ Thiên Nghiệp cũng sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Dù sao đây cũng không phải là Tiêu Chính Văn thật, nếu bị nhà họ Khổng truy cứu, nhà họ Võ sẽ không còn cơ hội sống thật mất.
Lữ Đồng Quang cũng lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, khinh thường nói: “Vốn dĩ anh chỉ là một người bình thường, tôi không nên so đo với anh”.
“Dù giết anh cũng chỉ làm bẩn tay tôi thôi, nhưng đã ngông cuồng thế thì phải trả giá”.
“Hôm nay tôi không chỉ muốn ức hiếp người nhà họ Võ ngay trước mặt anh mà ngay cả anh cũng phải trả cái giá nên nhận”.
“Nể tình anh lần đầu phạm lỗi, chỉ cần tự sát tạ tội trước mặt mọi người, tôi sẽ không truy cứu người nhà của anh nữa”.
Nói rồi Lữ Đồng Quang đắc ý nhìn Tiêu Chính Văn ở trong đám đông.
Với địa vị của Lãnh Hàn Sương, chấp nhặt với một người bình thường chỉ khiến người khác chê cười, cho dù có truyền ra ngoài thì cô ta cũng không vẻ vang gì!
Cho nên, mọi người cũng chỉ trách mắng Võ Học Tư vài câu chứ không truy cứu chuyện này.
Dù sao thì sau cuộc thi đấu, Bích Hà Cung cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Võ, đến lúc đó, Tiêu Chính Văn cũng sẽ chết trong khói lửa chiến tranh, nên cô ta hoàn toàn không cần phải ra tay với hai kẻ sắp chết!
Chỉ có Võ Tinh Nhi là nhíu mày nhìn đánh giá Tiêu Chính Văn.
Những lời nói vừa rồi, không phải ai cũng có thể tùy tiện nói ra, ánh mắt khinh thường tất cả đó, vốn không thể giả bộ được.
Chẳng lẽ hậu thuẫn phía sau Tiêu Chính Văn thật sự rất lớn ư?
Hay Tiêu Chính Văn chính là người thân của Võ Anh Hào?
Trong khi đó Tiêu Chính Văn lại trở về phòng khách nghỉ ngơi với vẻ điềm tĩnh.
“Chị, anh Tiêu này hình như hơi quá rồi, vừa rồi nếu không phải Lãnh Hàn Sương cố ý để chúng ta đi, e rằng hôm nay…”
Vẻ mặt Võ Học Tư vẫn hết sức khó coi, mới vừa rồi, luồng sát khí như thực thể áp đảo Võ Học Tư gần như sắp thở không nổi.
Những chuyện tương tự như vậy nếu xảy ra lần nữa thì hai chị em họ đều sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Suy cho cùng, lần đầu tiên thì người ta có thể bỏ qua vì mới vi phạm lần đầu, nhưng không thể vi phạm quá ba lần được!
“Không, chuyện này không đơn giản như em nghĩ, loại khí chất khinh thường mọi thứ đó hoàn toàn không thể giả được, nếu không có sự tự tin nhất định, ai dám khiêu khích Minh Nguyệt Các chứ?”
“Tiêu Thiên Sách đến từ thế tục là sự thật, nhưng thế tục bây giờ, xét về mặt hoàn cảnh chung mà nói, thì nó chênh lệch không lớn so với vùng ngoài lãnh thổ, chẳng lẽ anh ta không biết, ai có thể gây sự, ai không thể gây sự sao?”
Võ Tinh Nhi trầm ngâm phân tích.
Vừa rồi, khi Tiêu Chính Văn nói những lời đó, phong thái anh hùng của anh thật sự đã khiến cho Võ Tinh Nhi khuynh đảo, đó là khí thế thực sự của một người đàn ông!
Loại khí thế dám một mình khiêu chiến với thế giới mới là sức hấp dẫn của một người đàn ông thực sự!
Trước đây Võ Tinh Nhi đã gặp rất nhiều người tài giỏi, nhưng những người đó lại không hề có được khí phách kiêu hùng của Tiêu Chính Văn.
So với Tiêu Chính Văn, bọn họ nhiều nhất chỉ được xem là ỷ thế hiếp người mà thôi.
“Chị, chị sẽ không cho rằng anh ta là Tiêu Chính Văn thật đấy chứ?”, Võ Học Tư cười khổ nói.
“Không, đương nhiên là không, rất có thể anh ta có mối quan hệ không tầm thường với thiếu chủ, nếu không, sự tự tin của anh ta từ đâu mà có?” Võ Tinh Nhi tin chắc vào suy đoán của mình.
Nhưng ngay sau đó Võ Tinh Nhi lại lắc đầu thở dài, cho dù Tiêu Chính Văn có mối quan hệ đặc biệt với Võ Anh Hào, nhưng anh chung quy vẫn chỉ là một người thường mà thôi!
Thế mạnh của anh cũng là do nhà họ Võ ở sau lưng, chứ không phải đến từ thực lực của bản thân anh!
Suy cho cùng, Tiêu Chính Văn vẫn chỉ là cánh bèo trôi trên mặt nước!
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến ngày thi đấu, khắp trấn Vân Hà người đông đúc chen chúc, vô cùng náo nhiệt.
Chỉ thấy trên bầu trời, một luồng sáng cầu vồng bay nhanh từ phía chân trời, một cô gái xinh đẹp như tiên nữ bước chân lên cầu vồng, “trôi giạt” xuống trấn Vân Hà như tiên nữ.
“Đó là đệ tử của Minh Nguyệt Các!”
“Ngay cả thế lực như Minh Nguyệt Các cũng tham dự ư?”
“Haiz, xem ra chúng ta không còn hy vọng chiến thắng rồi!”
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp như tiên, nhiều người chán nản thở dài.
Võ Tinh Nhi cũng ngước mắt nhìn về phía cô gái đang bước chân lên cầu vồng trên bầu trời, với ánh mắt không cam lòng!
Nếu cô ta được Thiên Vương Các thu nhận làm đệ tử, đoán chừng sẽ vẻ vang hơn người này nhiều?
Có điều, giữa đám đông cũng có không ít cô gái trẻ có thực lực ngang tầm cô ta, có thể bộc lộ tài năng trong đám người đó hay không thì vẫn là một ẩn số.
Đi theo cô gái trẻ là một người phụ nữ trung niên, nhưng dung mạo lại không hề thua kém cô gái trẻ kia, hơn nữa khí thế bừng bừng, uy thế bao trùm khắp nơi!
“Người đó không phải là chưởng giáo Âu Dương Tuyết của Minh Nguyệt Các sao? Sao ngay đến bà ta cũng đến?”
“Nghe nói bây giờ bà ta đã đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai rồi, cách Nhân Vương cấp ba cũng chỉ còn một bước nữa thôi!”
“Có vẻ như Minh Nguyệt Các quyết tâm giành lấy ngôi vị dẫn đầu của cuộc thi lần này rồi!”
Mà bên kia, ánh sáng rực rỡ khắp bầu trời, có hơn chục thanh niên mặc đồ trắng như tuyết, tất cả đều cầm thanh kiếm dài ba tấc trong tay, bước trên không với vẻ mặt ngạo nghễ!
“Người của Bích Hà Cung cũng đến, lần này có trò hay để xem rồi!”
“Không biết người của nhà họ Võ sẽ có biểu cảm gì khi nhìn thấy người của Bích Hà Cung ở trên võ đài nhỉ!”
“Hừ, nhà họ Võ? Bọn họ dám lên võ đài đã là một kỳ tích rồi!”
Không ít người vừa bàn luận vừa rối rít quay đầu nhìn về phía hai chị em Võ Học Tư trong đám đông.
Chương 2054: Ức hiếp
Ngay sau đó, Thiên Cung Bắc Cực và Cửu Thiên Huyền Nữ cùng những người đại diện của các thế lực khác, cũng lần lượt tiến vào sân, hơn nữa thế lực của người sau còn mạnh hơn người trước.
Đến khi những người đại diện của các thế lực lần lượt vào cuộc, một dãy cầu vồng chợt lóe lên trên bầu trời!
Ngay sau đó, một thanh niên mặc bộ kiếm trắng với vương miện màu vàng tím trên đầu, xuất hiện ngạo nghễ phía trên núi Vân Hà!
“Ôi! Đó không phải là đệ tử của Trương Cảnh Nhạc, Lữ Đồng Quang sao?”
“Lữ Đồng Quang cũng muốn tham gia cuộc thi ư? Không phải người trong ngành y không bao giờ tham gia vào những cuộc chiến phân chia của các phái khác à?”
“E rằng lần này có trò hay để xem rồi, Lữ Đồng Quang không những đại diện cho bản thân anh ta, mà còn là cả một ngành y, tất cả thế lực, có ai dám chống đối với người trong ngành y chứ?”
Lữ Đồng Quang vừa xuất hiện, hầu như tất cả người dẫn đầu của các thế lực đều lần lượt cau mày.
Theo lý mà nói người trong ngành y không nên có mặt trong cuộc thi đấu lớn, dẫu sao các thế lực đều có phần kiêng dè với ngành y, có thể nói, nếu không phải bất đắc dĩ, thì không ai muốn đắc tội với gia tộc y dược.
Nhưng sự xuất hiện của Lữ Đồng Quang lại khiến họ rơi vào tình huống khó xử.
“Lữ Đồng Quang này có thân phận rất đặc biệt sao?”, Tiêu Chính Văn tò mò hỏi.
“Dĩ nhiên là đặc biệt, anh ta là đệ tử của Trương Cảnh Nhạc, mà Trương Cảnh Nhạc lại là người đại diện cho y học, cũng có nghĩa là, phía sau Lữ Đồng Quang là toàn bộ ngành y ở đây!”
“Vì vậy, cuộc thi đấu lần này, thế lực khắp nơi đều phải rất cẩn trọng, nếu đắc tội với ngành y, e rằng những ngày tháng sau này sẽ không dễ dàng!”
“Hơn nữa, bản thân Lữ Đồng Quang đã đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng cấp một, vốn đã không công bằng khi để anh ta tham gia vào cuộc thi thế hệ trẻ rồi!”
Võ Học Tư giải thích với nụ cười khổ.
Vinh Thành không phải là một đô thị lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, trong thế hệ trẻ, có rất ít cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, chứ đừng nói là cảnh giới Nhân Hoàng!
Sự xuất hiện của Lữ Đồng Quang cũng đồng nghĩa với việc lấy đi cơ hội giành chiến thắng của những người khác!
Những người ở dưới vừa nhìn thấy Lữ Đồng Quang thì cúi đầu than thở, có vài người căm phẫn, thậm chí có người còn thì thầm chửi bới.
Vẻ mặt Âu Dương Tuyết của Minh Nguyệt Các cũng sa sầm lại, bà ta nhìn về phía thanh niên bên cạnh, lạnh lùng chất vấn hỏi: “Khổng Thiên Thu, các người làm vậy là có ý gì?”
“Lữ Đồng Quang là cường giả của cảnh giới Nhân Hoàng, còn là người kế thừa của gia tộc y dược, theo quy tắc thì hắn không được tham gia cuộc thi đấu, chẳng lẽ các người không biết sao?”
“Chưởng giáo Âu Dương, xin bớt giận! Dù sao thân phận của cậu Lữ rất đặc biệt, nên chúng tôi đã thảo luận một hồi, cảm thấy vẫn nên cho bên ngành y một cơ hội cạnh tranh công bằng!” Khổng Thiên Thu nói với vẻ mặt lạnh nhạt.
“Cái gì? Công bằng ư? Các người thấy như vậy là công bằng sao?”
Ngay cả Âu Dương Tuyết cũng không chịu đựng được nữa, một cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp một lại đi giành ngôi vị dẫn đầu với một đám hậu bối của cảnh giới Nhân Vương, đây mà gọi là công bằng sao?
“Dĩ nhiên là công bằng, trên võ đài không được phép đánh theo nhóm, cuộc chiến một đấu một, tất cả đều dựa vào sự tu luyện của mỗi người, có chỗ nào không công bằng? Vả lại, người của ngành y cũng không giỏi võ thuật, chỉ là cảnh giới cao hơn chút thôi, có sao đâu?”
Khổng Thiên Thu mặt dày vô liêm sỉ nhe rằng cười nói.
“Các người...!”
Âu Dương Tuyết giận đến mức lồng ngực phập phồng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng lẽ nhà họ Khổng hợp sức với ngành y để ức hiếp người khác? Các người đúng là lũ xấu xa!”
Khổng Thiên Thu nghe vậy thì cười nhe răng nói: “Chưởng giáo Âu Dương đừng giận, lỡ như đệ tử của Minh Nguyệt Các lại dẫn đầu thì sao? Không có gì là tuyệt đối cả!”
Nói xong, Khổng Thiên Thu không cho Âu Dương Tuyết cơ hội phản bác, quay đầu nói với người chủ trì trên võ đài: “Người đâu, tuyên bố cuộc thi đấu chính thức bắt đầu!”
Theo hiệu lệnh, tiếng trống vang như sấm, cùng lúc đó, Lữ Đồng Quang bước ra đi lên võ đài, chắp một tay sau lưng, nhìn xuống đám người dưới sân khấu với vẻ mặt ngạo nghễ.
Hắn hất cằm lên nói: “Hôm nay tôi đến đánh trận đầu tiên, không biết có ai sẵn sàng chỉ dạy không?”
Ánh mắt hắn quét qua khuôn mặt của mọi người, nhưng những người mà bắt gặp ánh mắt của hắn đều vội vàng cúi đầu.
“Ai dám khiêu chiến với cao thủ của cảnh giới Nhân Hoàng chứ? Đây rõ ràng là ức hiếp người khác!”
“Người của nhà họ Khổng thật đúng là không biết xấu hổ!”
“Hừ, Trương Cảnh Nhạc muốn có được Tuyết Liên ngàn năm thì cứ nói thẳng, cử đệ tử đến bắt nạt những người cảnh giới Nhân Vương chúng tôi là có ý gì?”
Đối diện với những tiếng mắng chửi ở dưới đài, Lữ Đồng Quang hoàn toàn ngó lơ, ngược lại càng vênh váo đắc ý nói: “Nếu mọi người đều không sẵn lòng chỉ dạy, vậy thì tôi sẽ lấy Tuyết Liên ngàn năm nhé!”
Chương 2055: Kích động
“Khoan đã”.
Ngay khi Lữ Đồng Quang định bước đến lấy Tuyết Liên ngàn năm, đột nhiên lão cung chủ của Bích Cung Hà đứng bật dậy.
“Hả?”, Lữ Đồng Quang hơi nhíu mày, quay đầu lại nhìn lão cung chủ, ánh mắt lóe lên tia ngờ vực.
“Từ trước đến nay, trên sàn đấu cuộc thi đều không có đạo lý không đánh mà giành chiến thắng, tôi nghĩ nhà họ Lạc cử một người so tài với cậu Lữ”.
“Nếu cậu Lữ thắng thì mới được lấy Tuyết Liên”.
Nói rồi lão cung chủ dời tầm mắt nhìn về phía nhà họ Võ.
Thật ra ông ta không phải đang ngăn cản Lữ Đồng Quang lấy Tuyết Liên ngàn năm mà là muốn mượn tay Lữ Quang Đồng để trừ khử người nhà họ Võ.
Nghe đến đó, con ngươi Khổng Thu Thiên xoay chuyển, sau đó đưa mắt ra hiệu cho Lữ Đồng Quang.
Lữ Đồng Quang hiểu ý, mỉm cười nói: “Được chứ! Để mọi người không đồn bậy bạ, tôi sẵn lòng phân cao thấp với các vị”.
Vừa dứt lời, Khổng Thu Thiên khẽ gật đầu với MC trên võ đài, MC cầm lấy danh sách đọc lớn: “Trận đầu tiên, Lương Cảnh Long của Bích Hà Cung với Lữ Đồng Quang”.
Vừa dứt lời, Lương Cảnh Long đứng lên, chắp tay với Lữ Đồng Quang nói: “Mong anh Lữ nương tay”.
Nói rồi hắn sải bước đi lên võ đài.
Chỉ thấy Lữ Đồng Quang phất tay áo lên, Lương Cảnh Long đã văng ra ngoài, ngã xuống dưới võ đài.
“Đây… đây rõ ràng là gian lận”.
“Lương Cảnh Long giả vờ ngã”.
“Đúng là không biết xấu hổ”.
Thấy cảnh tượng này, bên dưới lớn tiếng mắng, Lương Cảnh Long lướt nhìn đám người đều lộ vẻ không cam lòng nói: “Tôi tự nhận không phải là đối thủ của anh Lữ, để không bị thương nặng, nhận thua có gì sai sao?”
“Mọi người ai không phục thì có thể bước lên đây đánh”.
Nói rồi Lương Cảnh Long phất tay áo, cất bước quay về vị trí khán đài như thể chưa có gì xảy ra, đoan chính ngồi xuống.
Việc đã đến nước này, dĩ nhiên người nhà họ Võ đều nhìn thấy hết, rõ ràng đối phương đến là nhằm vào nhà họ Võ, hơn nữa chỉ cần người nhà họ Võ bước lên võ đài, chắc chắn sẽ không may mắn như Lương Cảnh Long.
“Rõ ràng họ nhằm vào nhà họ Võ chúng ta, chúng ta phải làm sao đây?”, Võ Tinh Nhi cắn môi quay sang nhìn Võ Thiên Nghiệp.
Lúc này Võ Thiên Nghiệp cũng sầm mặt, lạnh lùng nhìn Lữ Đồng Quang trên võ đài.
Nhà họ Võ sẽ không tránh được trận đấu này, chỉ đành cố chấp bước lên võ đài, nhưng bất kể là Võ Học Tư hay Võ Tinh Nhi đều là miếng thịt trên người Võ Thiên Nghiệp.
“Cùng lắm thì bố quyết đấu một trận với hắn”, Võ Thiên Nghiệp siết chặt nắm đấm trầm giọng nói.
“Bố, cuộc thi có quy định chỉ có thế hệ trẻ mới có thể bước lên võ đài, nếu nhà họ Võ chúng ta phá vỡ quy tắc, ngược lại đang trúng kế đám người Lương Cảnh Long”.
“Con cũng là đàn ông của nhà họ Võ, theo lý nên đương đầu vì nhà họ Võ, lát nữa con sẽ đánh với hắn”, Võ Học Tư kiên định nói.
Đúng lúc này, MC lại cầm danh sách lên lần nữa, lớn giọng đọc: “Tiếp theo là nhà họ Võ”.
MC vừa dứt lời, mọi người đều nhìn sang phía nhà họ Võ.
“Tôi hiểu rồi, Bích Hà Cung đang nhằm vào nhà họ Võ”.
“Chỉ cần người nhà họ Võ bước lên võ đài, chắc chắn sẽ không còn đường lui”.
“Xem ra nhà họ Võ vẫn đi sai một nước cờ, chiêu mượn dao giết người này của Bích Hà Cung đúng là cao siêu”.
Người ở bên dưới đều nhỏ giọng bàn tán.
Lương Cảnh Long ở trên khán đài đắc ý nhìn Võ Học Tư, thấy anh ta bước lên võ đài, Lương Cảnh Long còn cố ý đứng dậy lớn giọng nói: “Dù sao nhà họ Võ cũng là hoàng tộc, sẽ không chưa đánh mà đã nhận thua giống tôi đấy chứ?”
“Nếu bị nhánh chính nhà họ Võ biết được, con cháu nhà họ Võ sợ chết mà không đánh, không biết sẽ thế nào nhỉ?”
Giọng hắn rất lớn, ngay cả người bên dưới võ đài đều có thể nghe rõ mồn một.
Võ Học Tư lạnh lùng trợn mắt nhìn Lương Cảnh Long nghiến răng nói: “Lương Cảnh Long, tên tiểu nhân hèn hạ nhà mày”.
Tức giận mắng một câu, Võ Học Tư lại hít sâu một hơi, nhấc chân bước lên võ đài.
Lữ Đồng Quang kiêu ngạo đứng ở giữa võ đài quay đầu sang nhìn Võ Học Tư, cười mỉa nói: “Nhà họ Võ? Hoàng tộc? Nếu đã là hoàng tộc, thì dĩ nhiên tôi phải giữ thể diện cho nhà họ Võ rồi”.
“Dù sao nắm đấm cũng không có mắt, đánh anh bị thương, cả nhà họ Võ đều mất sạch mặt mũi, hay là thế này nhé, anh quỳ xuống trước mặt tôi dập đầu ba cái tỏ ý chịu thua, tôi đảm bảo sẽ không làm anh bị thương, thế nào?”
Gì cơ?
Võ Thiên Nghiệp ở bên dưới nổi giận, đứng phắt dậy.
“Bố, đừng kích động”, Võ Tinh Nhi vội kéo Võ Thiên Nghiệp lại.
Rõ ràng là Lữ Đồng Quang đang cố ý chọc giận nhà họ Võ.
Chỉ cần Võ Thiên Nghiệp xông lên võ đài, Bích Hà Cung có thể lấy cớ đó để ra tay đánh nhà họ Võ.
Chương 2056: Trả giá
“Hừ, Lữ Đồng Quang, đàn ông nhà họ Võ kiên cường bất khuất, dù hôm nay tôi có chết ở đây cũng đừng hòng khiến tôi quỳ xuống trước một tên hèn hạ như anh”.
Nói xong, Võ Học Tư chạm vào thanh kiếm trên thắt lưng.
“Võ Học Tư, đây là do tự anh chọn, đừng trách tôi không cho nhà họ Võ cơ hội”.
Nói rồi Lữ Đồng Quang bỗng tung ra một luồng tinh quang, sát khí xẹt qua, sải bước đi về phía Võ Học Tư.
“Các ngươi cũng bắt nạt người quá đáng rồi đấy”.
Đúng lúc này giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chính Văn vang lên từ trong đám đông.
Thật ra mọi người có mặt ở đó đều nhìn ra đám người Khổng Thu Thiên và Lữ Đồng Quang đã thông đồng với Bích Hà Cung từ nãy, định nhân cuộc thi lần này để ép nhà họ Võ vào đường cùng.
Nhưng ai dám đắc tội nhà họ Khổng và Bích Hà Cung chứ?
Thế nên mọi người đều chỉ tức giận chứ không dám nói gì.
Nghe thấy thế, sắc mặt Lữ Đồng Quang trở nên khó coi, quay sang nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Bắt nạt? Chỉ là một đánh một, đều dựa vào bản lĩnh của mình mà nói là ức hiếp người khác à?”
“Một đánh một? Anh là cảnh giới Nhân Hoàng mà đánh với cảnh giới Thiên Thần, nếu đây không gọi là ức hiếp thì cái gì mới gọi là ức hiếp đây?”, Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.
Lương Cảnh Long ở trên khán đài nhìn về phía nơi phát ra giọng nói, chỉ liếc mắt đã nhận ra Tiêu Chính Văn, hắn hoảng sợ hít khí lạnh.
Không ngờ Tiêu Chính Văn thế mà lại ở nhà họ Võ thật?
Nhưng không để hắn lên tiếng nhắc nhở Lữ Đồng Quang, Lữ Đồng Quang trên võ đài đã cười mỉa, kiêu ngạo nói: “Bớt lo chuyện bao đồng đi”.
“Hôm nay tôi ức hiếp người đấy, anh làm gì được tôi?”
Lữ Đồng Quang thấy không thể che giấu nữa bèn dứt khoát nói.
Những lời của hắn khiến nhiều người ở đó đều không khỏi nhíu mày.
Dù sao họ cũng đến tham gia cuộc thi, trước đó Lữ Đồng Quang vẫn còn che giấu, nhưng bây giờ đã bày những thứ giấu giếm trong tối lên võ đài, bảo mấy người họ tự xử lý thế nào?
Đúng lúc này, Lương Thế Sung đột nhiên đứng dậy lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “To gan!”
“Cậu chắc là tên đã giả mạo Tiêu Chính Văn đó nhỉ? Thế nào, cậu thật sự nghĩ mình là vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn đấy à?”
“Đừng nói cậu chỉ là một tên giả mạo lừa bịp, dù cậu chính là Tiêu Chính Văn thật thì thế nào? Cháu Lữ là cảnh giới Nhân Hoàng, dù Tiêu Chính Văn có đứng trước mặt nó thì cũng phải cung kính gọi một tiếng tiền bối đấy”.
“Một tên giả danh như cậu mà cũng dám đứng ra chất vấn? Rõ ràng là đang đâm đầu vào chỗ chết”.
Lương Thế Sung đứng trước mặt mọi người lớn lối nói, thậm chí còn chỉ vào Tiêu Chính Văn, nghiêm giọng trách mắng khiến Lương Cảnh Long ở bên cạnh sợ đến mức sắc mặt không còn chút máu, hắn kéo góc áo của Lương Thế Sung mấy lần nhưng đều bị Lương Thế Sung xem như không.
Ông ta nghĩ đừng nói đối phương không phải là Tiêu Chính Văn thật, dù Tiêu Chính Văn ở đây thì thế nào?
Họ nhiều người như thế, trước tiên không nói người của Thiên Cung Bắc Cực và Cửu Thiên Huyền Nữ, chỉ riêng người của Bích Hà Cung và nhà họ Khổng thôi cũng đủ để khiến Tiêu Chính Văn e ngại.
Hơn nữa ông ta không tin nhánh phụ của nhà họ Võ cũng có thể mời được nhân vật tầm cỡ như Tiêu Chính Văn đến.
“Mấy ngày trước, chính người này đã khoác lác ở trên đường, nói rằng ngay cả sư tỷ Hàn cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt hắn, còn nói cái gì mà đám người Khổng Tề Thiên cũng chỉ như thế, không có gì giỏi hơn người.
“Đúng là không ngờ hôm nay lại là tên này tự đâm đầu vào chỗ chết”.
Lãnh Hàn Sương cười mỉa nói: “Có bản lĩnh thì anh nói lại một lần nữa câu nói trước đó ở trước mặt người nhà họ Khổng đi”.
Nghe thế ngay cả Võ Thiên Nghiệp cũng sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Dù sao đây cũng không phải là Tiêu Chính Văn thật, nếu bị nhà họ Khổng truy cứu, nhà họ Võ sẽ không còn cơ hội sống thật mất.
Lữ Đồng Quang cũng lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, khinh thường nói: “Vốn dĩ anh chỉ là một người bình thường, tôi không nên so đo với anh”.
“Dù giết anh cũng chỉ làm bẩn tay tôi thôi, nhưng đã ngông cuồng thế thì phải trả giá”.
“Hôm nay tôi không chỉ muốn ức hiếp người nhà họ Võ ngay trước mặt anh mà ngay cả anh cũng phải trả cái giá nên nhận”.
“Nể tình anh lần đầu phạm lỗi, chỉ cần tự sát tạ tội trước mặt mọi người, tôi sẽ không truy cứu người nhà của anh nữa”.
Nói rồi Lữ Đồng Quang đắc ý nhìn Tiêu Chính Văn ở trong đám đông.