Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1941-1945
Chương 1941:So tài
Sắc mặt của võ giả nước Vy Hào này vô cùng khó coi!
Dẫu sao đây đang là sân nhà của nước Vy Hào, hôm nay nước Vy Hào phái ra tổng cộng tám người, kết quả ai cũng đều thua trong tay của hai người Thành Kế Hào và Trương Lăng Phong.
Điều càng làm cho nước Vy Hào không thể nhịn được nữa là hoa kiều của Hoa Quốc không chỉ tổ chức tiệc rượu ăn mừng lớn chưa từng có, còn gọi truyền thông tới, tuyên truyền chuyện này lớn hơn nữa!
Đây rõ ràng là vả vào nước Vy Hào ngay trước mặt toàn thế giới!
Trừ một vài lãnh đạo võ đạo cấp cao của nước Vy Hào mới vừa từ vùng ngoài lãnh thổ trở về ra, võ giả Vy Hào tham gia lần thi đấu này gần như đều đến đông đủ.
Trên mặt mỗi người đều mang vẻ giận dữ, thật ra có người còn ẩn giấu trong mắt cả ý định giết người!
Ngoài ra, người bên Âu Lục cũng đi theo đến đây, tuy rằng đối với người Âu Lục mà nói kết quả này cũng chẳng phải quan trọng đến thế, nhưng về chuyện Hoa Quốc tổ chức tiệc ăn mừng công khai thế này, vẫn làm tổn thương lòng tự ái của bọn họ.
"Các vị, nếu đã tới rồi thì đều là khách, mọi người có thể tùy ý tìm chỗ ngồi, cũng đừng câu nệ quá!", Tần Vũ là người quản lý của Hắc Băng Đài, dĩ nhiên không hy vọng sẽ khơi mào sự kiện mâu thuẫn quy mô lớn ở nước lạ xa xôi!
Hơn nữa đối phương người đông thế mạnh, đối với Hoa Quốc mà nói, hoàn toàn không có chút ưu thế nào đáng nói.
Một võ giả Vy Hào trong đó không thèm để ý tới Tần Vũ, trái lại, nhìn về phía Từ Kiêu Long trong đám người.
"Vị này không phải là Thống soái chiến khu Từ Kiêu Long của Hoa Quốc sao?", võ giả Vy Hào kia vừa nói vừa đi về phía Từ Kiêu Long.
Rất rõ ràng, vị võ giả Vy Hào kia và Từ Kiêu Long rõ ràng đã có ân oán sâu đậm.
Dẫu sao năm đó các nước bao vây Hoa Quốc, Vy Hào cũng là một trong mấy cường địch lớn của Hoa Quốc!
Không chỉ Tiêu Chính Văn từng có nhiều lần giao đấu với quân đội Vy Hào, Từ Kiêu Long cũng từng nhiều lần đánh bại sự tấn công của Vy Hào.
Nhưng giờ phút này Từ Kiêu Long vẫn là cảnh giới Thiên Vương cấp ba, còn đối phương đã là cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương rồi!
Chỉ cách nhau bao năm, nhưng hiển nhiên thực lực hai bên đã không còn như trước nữa.
"Ono Kazuo!", Từ Kiêu Long hơi nhíu mày, cũng lập tức nhận ra võ sĩ Vy Hào kia.
Hai người họ đúng là kẻ địch cũ trên chiến trường, mà năm đó, Ono Kazuo còn là kẻ thất bại dưới tay Từ Kiêu Long, đã từng mấy lần bị Từ Kiêu Long đuổi giết không còn manh giáp.
Dẫu sao khi đó, Từ Kiêu Long đã là long soái năm sao, nhưng Ono Kazuo vẫn còn là chủ soái cấp bốn sao.
Vì vậy, Ono Kazuo vẫn luôn âm thầm coi Từ Kiêu Long là kẻ địch cả đời của mình, cho đến sau khi linh khí trở về, Ono Kazuo đã từ chức vụ trong quân, một lòng đi theo con đường võ đạo.
Đó là vì hy vọng có một ngày, có thể giẫm Từ Kiêu Long dưới chân.
"Không ngờ chúng ta còn có ngày gặp mặt! Không biết hôm nay chủ soái Từ còn có gan so tài cùng tại hạ một phen hay không?", Ono Kazuo cố ý dùng giọng khiêu khích nói.
Hắn vừa thốt lên, đã thu hút ánh mắt của mọi người Hoa Quốc.
Ai nấy đều thấy được, hôm nay cảnh giới của Ono Kazuo đã cao hơn so với Từ Kiêu Long không chỉ một chút thôi.
Bán Bộ Nhân Vương và cảnh giới Thiên Vương ba sao căn bản không thể nói so tài được, thậm chí một ánh mắt, cũng đủ để nghiền nát Từ Kiêu Long rồi.
"Giữa tôi và cậu chênh lệch cảnh giới khác biệt như trời vực, sao so tài được chứ?", sắc mặt Từ Kiêu Long khó coi, nói.
"Chi bằng để tôi thay thế chủ soái Từ, nhận chiến thư của anh, thế nào?", Trương Lăng Phong bước về phía trước một bước, mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Ono Kazuo, ý chí chiến đấu hiên ngang.
"Ha ha ha!"
Ono Kazuo đột nhiên ngửa mặt cười to nói: "Tôi và Từ Kiêu Long đều là người trong quân đội, chuyện này hẳn thuộc về ân oán cá nhân giữa quân nhân chúng tôi, không liên quan đến võ đạo!"
"Chẳng lẽ, quân nhân Hoa Quốc đều là kẻ hèn nhát sao? Hay là, Thống soái trong quân Hoa Quốc đều là mấy người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh?"
Ono Kazuo vừa nói ra, mọi người xung quanh không khỏi đều cau mày, còn Tần Vũ lại đứng bật dậy.
Điều này chứng tỏ là họ tới để gây chuyện, hơn nữa, tất cả mọi người đều đã nhận ra, rõ ràng Ono Kazuo muốn nhục mạ cả quân đội Hoa Quốc ngay trước mặt mọi người!
"Anh dám coi rẻ quân đội Hoa Quốc tôi à? Anh cũng đừng quên, nước Vy Hào, còn nợ Hoa Quốc chúng tôi mấy chục triệu mạng người! Hoa Quốc tôi có thể đòi lại món nợ máu này từ Vy Hào các anh bất cứ lúc nào!"
Tần Vũ đứng ra không sợ hãi chút nào.
Tiêu Chính Văn đang ở trong phòng riêng ở tầng hai, anh ta có gì phải sợ chứ?
Đã nhiều năm qua, người đánh bại quân Vy Hào không chỉ một mình Từ Kiêu Long, nếu nói đến người đánh bại âm mưu của người Vy Hào nhiều nhất phải tính đến vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn!
"Anh Tần, nếu như tôi nói không sai, hẳn anh là người của Hắc Băng Đài Hoa Quốc nhỉ? Nói rõ ra, Hắc Băng Đài chỉ có thể xem như một tổ chức gián điệp, không tính là quân chính quy!"
"Ý tôi là, hy vọng có thể đánh một trận cùng quân nhân chân chính của Hoa Quốc, hơn nữa, cuộc thi đấu hôm nay, Hoa Quốc các anh đã thắng vẻ vang rồi, bất kể tôi và chủ soái Từ ai thắng ai thua, cũng sẽ không thay đổi kết quả này!"
"Cho nên, tôi chỉ hy vọng có thể so tài một trận công bình cùng quân nhân Hoa Quốc, sao thế, ngay cả chút yêu cầu nho nhỏ này mà các anh cũng không thể đáp ứng sao?"
"Hay là... quân nhân Hoa Quốc các anh sợ rồi?"
Chương 1942: Theo tới cùng
Ono Kazuo tự biết với thực lực của hắn thì không làm nên trò trống gì ở Hoa Quốc, nhưng người trong quân đội thật sự ở đây cũng chỉ có một mình Từ Kiêu Long mà thôi!
Dựa vào thực lực cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương của hắn, nghiền nát một Từ Kiêu Long cảnh giới Thiên vương ba sao, còn không phải là chuyện vô cùng dễ dàng sao?
"Ai cũng nói quân nhân Hoa Quốc, xương cốt như sắt thép, chảy máu không đổ lệ, vừa khéo, chúng tôi cũng muốn biết một chút về phong thái quân nhân Hoa Quốc!"
Mọi người Âu Lục bên cạnh cũng mở miệng tiếp lời phụ họa.
Lời vừa nói ra, ngay cả Tần Vũ cũng không tiện chen miệng vào nữa, dẫu sao Hắc Băng Đài đúng là không được tính như quân chính quy, mà Từ Kiêu Long mới thật sự là Thống soái chiến khu!
"Sao vậy, vị tướng quân này của Hoa Quốc hình như có vẻ rất sợ, chẳng khác gì đang sỉ nhục quân uy Hoa Quốc nhỉ!"
Một người đàn ông da trắng bên cạnh, cười như không cười, lên tiếng châm chọc.
Mấy câu nói này lọt vào tai Từ Kiêu Long còn khó chịu hơn so với dùng đao khoét tim ông ta!
Từ Kiêu Long dẫu sao cũng từng là Thống soái ba quân, mấy lần vào sinh ra tử, nếu nói sợ, ông ta đã bỏ chuyện sinh tử ra ngoài tầm suy xét từ lâu rồi!
Chỉ là, biết rõ không địch lại, lỡ như thua trong tay Ono Kazuo, người mất mặt không chỉ một mình ông ta, mà còn cả quân đội Hoa Quốc!
Thân là một quân nhân, có thể chết trận sa trường, có thể da ngựa bọc thây, nhưng tuyệt không thể bởi vì sự bất lực của mình, làm toàn quân chịu sỉ nhục!
Nếu như đổi thành mấy năm trước, Từ Kiêu Long đã sớm hét lớn một tiếng, xông tới dạy Ono Kazuo làm người, nhưng nay đã không còn như xưa nữa!
Vô số ánh mắt châm chọc cười nhạo nhìn vào Từ Kiêu Long, thậm chí còn có người mở miệng cười nhạo quân Hoa Quốc, sao ông ta có thể nhịn được cơn tức này?
Cho dù chết trong tay Ono Kazuo, cũng tuyệt đối không thể để cho những thứ súc sinh này xem thường quân nhân Hoa Quốc!
Ngay khi Từ Kiêu Long chuẩn bị đứng dậy, Tần Vũ bên cạnh vội vàng đè bả vai Từ Kiêu Long xuống, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Từ Kiêu Long, tỏ ý ông ta tuyệt đối không được kích động!
Mục đích của đối phương vô cùng đơn giản, muốn dùng phép khích tướng, khiến cho Từ Kiêu Long ra tay với Ono Kazuo, sau đó chém chết Thống soái chiến khu Hoa Quốc ngay trước mọi người, dùng chuyện này để sỉ nhục Hoa Quốc!
Đối phương lấy danh nghĩa so tài, dù phía Hoa Quốc nghiêm chính nghênh chiến, cũng tuyệt đối không tới mức hai nước khai chiến, càng đừng nói tới trả thù rửa hận cho Từ Kiêu Long!
Thấy Từ Kiêu Long lại ngồi về chỗ cũ, Ono Kazuo đắc ý đánh giá Từ Kiêu Long nói: "Sao hả, chủ soái Từ từng ngông cuồng không coi ai ra gì, hôm nay lại nhát gan như chuột vậy à?"
"Nếu như chủ soái Từ lo lắng quyền cước không có mắt rồi bỏ mạng, vậy cũng có thể cúi mình xin lỗi với quân đội nước Vy Hào chúng tôi, dùng để cúng tế anh linh mấy trăm ngàn tướng sĩ nước Vy Hào chúng tôi!"
Hắn vừa nói vừa lấy từ trong ngực áo ra một miếng bia anh linh, để trên một cái bàn trống bên cạnh, còn ra hiệu mời Từ Kiêu Long.
Lời vừa nói ra, trong nháy mắt Từ Kiêu Long đã siết chặt hai nắm đấm!
Bảo Thống soái Hoa Quốc cúi người xin lỗi quân nhân nước Vy Hào?
Căn bản không làm được!
Cho dù chết, Từ Kiêu Long cũng tuyệt đối sẽ không cúi người trước những tên súc sinh này!
Trong mắt Từ Kiêu Long, đám súc sinh này chết cũng chưa hết tội!
Không bằm xác bọn họ ra nghìn mảnh đã là đối xử nhân từ nhất với bọn họ rồi!
Tần Vũ vội vàng vỗ bả vai Từ Kiêu Long, rõ ràng đối phương đã chuẩn bị từ lâu, định dùng kế khích tướng, chọc giận Từ Kiêu Long hoàn toàn!
Tần Vũ nghiêng đầu nhìn hai người Trương Lăng Phong nhưng hai người họ lại lắc đầu.
Tuy bọn họ có lòng, cũng có thực lực thay thế Từ Kiêu Long đánh một trận, nhưng hai người họ đều không phải là người trong quân đội Hoa Quốc.
Ono Kazuo nói rõ, chỉ hy vọng so tài với quân đội Hoa Quốc.
Dù hai người họ có lòng nghênh chiến, nhưng cũng không có cớ để ra tay!
"Hừ, xem ra, quân nhân Hoa Quốc, đúng là đều ỷ mạnh hiếp yếu, theo tôi thấy, chi bằng vị tướng quân này cứ cúi mình bái lạy đi, dẫu sao cúi người là an toàn nhất, vừa có thể an toàn tính mạng, vừa có thể giữ mặt mũi chu toàn!"
Người da trắng Âu Lục bên cạnh cười đùa hí hửng nói.
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng như băng từ hướng lầu hai vọng xuống.
"Ồ? Ai muốn khiêu chiến quân đội Hoa Quốc chúng tôi vậy? Tôi nhất định sẽ theo tới cùng!"
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều nghiêng đầu nhìn về phía cầu thang, chỉ thấy Tiêu Chính Văn chậm rãi bước xuống cầu thang đi về phía phòng khách.
Chương 1943: Không dùng trận pháp
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, gần như cả hội trường đều trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.
Người có danh tiếng, cây cao bóng lớn!
Tiếng tăm của Tiêu Chính Văn không chỉ vang danh ở những quốc gia quân giới, mà dù ở giới võ thuật cũng là nhân vật nổi trội!
Không chỉ sắc mặt của mấy người Âu Lục đang hóng hớt chuyện cười của Hoa Quốc trở nên khó coi, mà đến cả vẻ mặt của Ono Kazuo cũng đỏ chót!
Chẳng nói đâu xa, chỉ cần Tiêu Chính Văn đứng trước mặt mọi người cũng đã thay thế cho ngàn lời vạn chữ, khiêu chiến quân đội Hoa Quốc ư? Ai cho kẻ đó lá gan và dũng khí để thốt ra mấy lời huênh hoang này?
Ai mà chẳng biết Tiêu Chính Văn nổi tiếng quả quyết, sát phạt?
“Anh Tiêu à, thật ra… Tôi chỉ muốn so tài với Thống soái của quân đội Hoa Quốc thôi, chứ không có ý coi rẻ võ đạo Hoa Quốc đâu!”
Ono Kazuo vội vàng giải thích với Tiêu Chính Văn.
Trong mắt hắn, Tiêu Chính Văn bây giờ không thể xem là người của quân đội Hoa Quốc, ít nhất thì từ sau khi linh khí hồi phục đến nay, Tiêu Chính Văn đã không còn chủ trì bất kỳ chiến khu lớn nào nữa.
Dù gì thì trước mặt Tiêu Chính Văn, Ono Kazuo vốn chẳng có cơ sở gì để ngông cuồng, dù so tài chỉ huy thiên quân vạn mã, lập kế hoạch tác chiến, hay so về lực chiến cá nhân, Tiêu Chính Văn luôn là sự tồn tại mà hắn vĩnh viễn không thể vượt qua!
Giờ phút này, ngay cả gã đàn ông Âu Lục nãy giờ cứ cười nhạo Từ Kiêu Long cũng đang vô cùng hối hận, nếu gã sớm biết Tiêu Chính Văn cũng đến Vy Hào thì dù bọn kia có nói gì cũng sẽ không hùa theo người Vy Hào đi gây chuyện thị phi!
“Không không không, mấy người đừng hiểu lầm, chẳng phải ban nãy có người muốn so tài với quân nhân Hoa Quốc chúng tôi sao? Nếu muốn so tài với quân nhân Hoa Quốc, vậy Tiêu Chính Văn tôi cũng được coi là một thành viên của quân đội Hoa Quốc đấy!”
“Tôi đồng ý với cuộc tỷ thí này, và tôi tin là mọi người cũng sẽ không có ý kiến gì!”
Tiêu Chính Văn nói xong thì lấy giấy chứng nhận quân nhân của mình ra!
Đừng thấy Tiêu Chính Văn không lên chiến trường nhiều năm mà lầm, tất thảy chức vụ mà anh nắm giữ đều được giữ nguyên!
Có thể nói, Thống soái thực sự của Bắc Lương chính là Tiêu Chính Văn, Liễu Thanh chỉ là người đại diện như trước kia, chỉ cần Tiêu Chính Văn trở về, anh ta vẫn là phụ tá của Tiêu Chính Văn mà thôi!
“Anh Tiêu nói quá lời rồi, nếu biết sớm anh Tiêu cũng ở đây, tôi… tôi không bao giờ dám lỗ mãng đâu!”
Ono Kazuo cũng không ngu, lựa chọn duy nhất trước mắt hắn chỉ có thể nhận thua thiệt trước mặt Tiêu Chính Văn!
Bằng không, thua trong tay Tiêu Chính Văn thì không bàn đến việc mất mặt, lỡ sơ sẩy cái thì tới mạng của hắn cũng đi tong luôn, thật sự không hề có lợi tý nào!
“Tôi nói quá lời? Không, chẳng qua tôi chỉ muốn chứng minh với thế giới rằng, quân nhân Hoa Quốc chúng tôi không phải kẻ nhu nhược, đồng thời, tôi cũng muốn nói cho toàn thế giới này, quân nhân Hoa Quốc sẽ không cúi đầu tạ tội trước những thứ không bằng heo chó kia!”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa chỉ tay vào bia anh hùng trong tay Ono Kazuo.
“Anh Tiêu, anh đừng hiểu lầm, tôi… chẳng qua tôi chỉ…”
“Không cần giải thích, bây giờ tôi sẽ thay mặt quân đội Hoa Quốc xuất chiến, nếu đã đại diện quân đội thì chi bằng chúng ta dựa vào quyền cước quân đội cơ bản nhất để tiến hành cuộc so tài, anh thấy sao?”
Tiêu Chính Văn cắt ngang lời Ono Kazuo, nghiêm giọng nói.
“Anh Tiêu à, tôi nào dám so chiêu với anh đâu, với lực chiến của anh, ngay là võ sĩ hàng đầu Vy Hào chúng tôi cũng không phải đối thủ, huống gì là một nhân vật nhỏ nhoi như tôi?”
“Vả lại, trận pháp của Hoa Quốc vô cùng ảo diệu, anh Tiêu đây lại là người hiểu sâu về tinh túy trong đó, tại hạ thật sự không dám đánh lôi đài với anh Tiêu đâu ạ!”
Ono Kazuo vội vàng giải thích.
Thực lực của Tiêu Chính Văn kinh khủng cỡ nào, trong lòng Ono Kazuo hiểu rõ, sao dám ra tay với Tiêu Chính Văn?
Tiêu Chính Văn chỉ cần dùng một ánh mắt là có thể đánh hắn thành mảnh vụn!
Đừng nói là một mình hắn, tất cả mọi người cùng xông lên cũng chả ai dám ra tay với Tiêu Chính Văn!
“Trận pháp? Tôi đã nói rồi, chỉ dùng quyền cước trong quân đội, tuyệt đối không cần bất kỳ trận pháp nào, sao nào? Như vậy cũng không coi như là bắt nạt anh chứ!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười nói.
Tần Vũ nghe thấy thế thì không khỏi nhíu mày, quả thật là thực lực của Tiêu Chính Văn bất phàm nhưng tất cả những thứ này đều dựa vào sự hiểu biết cũng như tính lĩnh ngộ của Tiêu Chính Văn về trận pháp!
Nếu trừ đi những thứ kia, thì tổng kết lại thực lực của Tiêu Chính Văn cũng chỉ tầm cảnh giới Nhân Vương cấp năm, vốn không thể lội ngược dòng!
Nói cách khác, trong trường hợp không dùng đến trận pháp, sao anh có thể là đối thủ của Ono Kazuo được?
Chương 1944: Quy về một hướng
Hầu như tất cả mọi người đều đồng thời nhìn về phía Ono Kazuo, Tiêu Chính Văn nói rõ ràng vô cùng, tuyệt đối không dùng tới bất kỳ trận pháp nào, trong số những người ở đây cũng có người là cao thủ Nhân Vương cấp hai trở lên.
Chỉ cần Tiêu Chính Văn sử dụng trận pháp, bọn họ sẽ là người đầu tiên cảm nhận được!
Nếu Tiêu Chính Văn đảm bảo không sử dụng trận pháp thì thật ra người chiếm thế thượng phong là Ono Kazuo!
Dẫu sao Tiêu Chính Văn có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là một cục thịt biết đi mà thôi!
Không có sự củng cố của trận pháp, Tiêu Chính Văn chẳng khác nào đang đối đầu với người có thể tùy ý điều khiển sức mạnh đất trời như Ono Kazuo.
Chuyện này chẳng khác gì châu chấu đá xe cả!
Mà ngẫm kỹ lại thì mỗi lần Tiêu Chính Văn lội ngược dòng đều dùng trận pháp tuyệt diệu để chiến thắng đối thủ!
Ono Kazuo đương nhiên cũng hiểu đạo lý này, nhưng cuối cùng, hắn cũng không có dũng khí đánh một trận với Tiêu Chính Văn!
Thấy Ono Kazuo cúi đầu không nói, Tiêu Chính Văn cười khẩy: “Sao thế, quân nhân Vy Hào mấy người đều là đàn bà cả à? Không phải ban nãy anh còn kêu gào muốn đánh một trận với quân đội Hoa Quốc chúng tôi sao?”
Ono Kazuo nuốt nước bọt, mấy lần ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn, hắn rất muốn gật đầu nhưng trong đầu luôn vang lên âm thanh cảnh cáo.
“Chuyện này…”
Ono Kazuo lo lắng đến mức mô hôi lạnh chảy ướt lòng bàn tay, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, giờ phút này, đối mặt với truyền thông của các nước khác, cùng với mấy chục võ sĩ Vy Hào sau lưng, hắn lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan!
“Sợ à? Sợ cũng được, chỉ cần anh chỉ tay vào tấm bia anh hùng Vy Hào kia mắng ba tiếng không bằng heo chó thật lớn, sau đó quỳ xuống dập đầu nhận tội với tôi và tướng quân Từ Kiêu Long là được!”
“Những lời lúc trước anh nói, tôi cũng có thể làm như chưa từng nghe thấy gì!”
Đôi mắt sáng của Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Ono Kazuo.
“Anh Tiêu! Anh cũng là một chiến sĩ, cho dù nước Vy Hào chúng tôi có sai hay không nhưng quân nhân vô tội! Hơn nữa, tại hạ cũng chỉ thuận miệng nói mấy câu thôi, còn không…”
“Mấy câu? Nói nhẹ quá nhỉ, anh nghĩ quân nhân Hoa Quốc là những người mà thứ súc sinh như các người có thể tùy tiện nhục mạ sao? Đừng quên, những thứ súc sinh kia chết trên quốc thổ Hoa Quốc!”
“Bọn chúng đáng chết! Không bằm thây vạn đoạn ném cho chó ăn không phải là vì Hoa Quốc nhân từ mà là không muốn tốn thời gian với lũ heo chó này!”
“Còn nữa, Ono Kazuo anh cũng lớn tuổi rồi chứ không phải đứa trẻ ba tuổi, làm một người trưởng thành thì phải chịu trách nhiệm với mỗi một lời mình nói!”
Tiêu Chính Văn khinh bỉ cười nói.
“Anh Tiêu à, anh nói vậy cũng không đúng, tôi chỉ muốn so tài với Từ Kiêu Long, chứ không có ý muốn khiêu chiến với quân đội Hoa Quốc, hơn nữa, nói kỹ hơn thì bây giờ anh cũng không được coi là quân nhân nữa nhỉ!”
“Theo tôi biết, từ…”
“Câm miệng!”
“Hoặc quỳ xuống dập đầu nhận tội, hoặc đánh với Tiêu Chính Văn này một trận, anh không có con đường thứ ba để chọn!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng cắt ngang lời Ono Kazuo.
“Tiêu Vương, nếu chỉ dùng quyền cước quân đội thì sao cậu là đối thủ của bọn họ được, chuyện hôm nay đều vì tôi, dù là…”
“Im miệng!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng cắt ngang lời Từ Kiêu Long: “Ông thân là một trong các Thống soái của Hoa Quốc, nhắm vào ông chính là nhắm vào toàn bộ quân đoàn Hoa Quốc!”
Sắc mặc Ono Kazuo đã rất khó coi, rõ ràng, hôm nay Tiêu Chính Văn không định để yên cho hắn.
“Tiêu Chính Văn! Được lắm, nhưng anh cũng đừng quên, anh chỉ có thể sử dụng quyền cước quân đội, không được vận dụng bất kỳ trận pháp, bằng không thì coi như anh thua!”
“Nếu anh thua thì phải quỳ xuống, dập đầu tạ tội với toàn thể võ sĩ Vy Hào chúng tôi!”
Ono Kazuo siết chặt nắm đấm, giờ phút này đã không còn đường lui vậy thì chi bằng buông tay đánh cược, trong tình huống Tiêu Chính Văn không sử dụng trận pháp, có lẽ hắn thật sự có thể đánh một trận?
“Tới đây!”
Tiêu Chính Văn ngoắc tay với Ono Kazuo!
Tiêu Chính Văn ngạo nghễ đứng giữa đại sảnh, hơi thở không loạn, hơn nữa quanh thân không hề có dòng khí nào chập chờn.
Ono Kazuo thấy thế, trong mắt lóe lên tia sáng!
Xem ra Tiêu Chính Văn thật sự không dùng trận pháp mà là đơn thuần dung quyền cước quân đội để ra đòn!
Đây đúng là cơ hội tốt ngàn năm có một!
Chỉ cần giết chết hoặc làm Tiêu Chính Văn bị thương, vậy chẳng phải tên tuổi hắn trong giới sẽ phất lên như diều gặp gió sao?
Ngay cả Âu Lục cũng đánh giá cao hơn võ tông Vy Hào.
“Nếu anh Tiêu tuân thủ cam kết, vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh! Nhưng hy vọng anh Tiêu đừng quên thỏa thuận của chúng ta!”
Ono Kazuo trút bỏ áo khoác, chậm rãi rút cây đao dài của võ sĩ ra, còn Tiêu Chính Văn vẫn đứng yên tại chỗ, bất động như núi!
“Từ Kiêu Long, quả thật đối với võ giả mà nói, trận pháp cũng là một loại trói buộc vô hình, điều sâu xa trong hết thảy trận pháp đều là vô hình thắng hữu hình!”
“Hôm nay ông phải xem cho kỹ, quyền pháp, trận pháp, kiếm pháp, đao pháp, vạn pháp quy về một hướng!” Tiêu Chính Văn nói, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Chương 1945: Lĩnh hội Quy Chân
Thật ra Tiêu Chính Văn không phải nói bừa, trong khoảng thời gian gần đây, Tiêu Chính Văn đang lĩnh hội Quy Chân, Quy Chân chính là quay về với bản thân.
Hơn nữa sở dĩ mấy người luyện khí ở thời kỳ Tiên Tần có thể thắng được trời đất bằng sức người, thậm chí có thể vào đạo với võ thuật, nhập thánh thoát phàm chính là nguyên nhân này.
Chỉ khi thật sự đạt đến Quy Chân mới có thể đạt đến cảnh giới đáng sợ này.
Cho dù là Nhân Hoàng hay Đế Cảnh hoặc là cảnh giới cao hơn, điều mà những người này theo đuổi chính là cấp bậc Quy Chân.
Bất kể là từ trường trong vũ trụ hay chân khí, nguyên khí thì những vật chất này vốn dĩ đã có sẵn trong cơ thể con người.
Sở dĩ con người không thể phát ra nguồn sức mạnh siêu tự nhiên này là do họ phụ thuộc quá nhiều vào ngoại lực.
Từ sau khi có đao kiếm, thậm chí là đại pháo, súng đạn, con người đã không còn tò mò khám phá bản thân mình như trước nữa.
Thế nên càng là người của xã hội hiện đại thì càng không thể trải nghiệm được cấp bậc Quy Chân này, càng cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Ngược lại ở thời cổ đại, chỉ có thể dựa vào bản thân để có thể bay trên đường, ngự kiếm, thậm chí có thể biến sự thối nát thành thần kỳ, mọi thứ đều dựa trên cơ sở của Quy Chân.
Mặc dù bây giờ Tiêu Chính Văn chưa lĩnh hội được hết cấp bậc này, nhưng đã xem như bước một chân vào ngưỡng cửa Quy Chân rồi, chỉ riêng sức mạnh của bản thân anh đã đủ để đấu lại cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai rồi.
Hoàn toàn không phải phụ thuộc vào bất kỳ ngoại lực nào, đây chính là nền tảng của Tiêu Chính Văn.
Con đường này cũng chính là con đường mà Đế Tân thời cổ đại bắt đầu chấm dứt, các tu sĩ luyện khí từ đó về sau cũng không còn ai có thể đạt đến tầng Quy Chân thật sự này nữa, cùng lắm cũng chỉ là Quy Chân giả mà thôi.
Chỉ như thế, các tu sĩ luyện khí đó cũng có thể biến hóa thế giới thành đủ loại, thậm chí là thế giới nhỏ của bản thân mình.
Quy Chân còn có mối liên quan rất mật thiết với Đế Tuấn.
Trải qua lĩnh hội một ngày một đêm, Tiêu Chính Văn cũng đã nhận thấy được mục đích chân chính trong Thánh Huyết của Đế Tuấn.
Thật ra đây là con đường cuối cùng là Đế Tuấn để lại cho con người trước khi chết, để người có được Thánh Huyết Đế Tuấn có thể dễ dàng tiếp cận với Quy Chân.
Sau đó dẫn dắt thế hệ sau tìm lại sức mạnh có thể sánh ngang với thần tiên.
Nhưng tiếc là tất cả người đời sau đều hiểu lầm mục đích chính của Đế Tuấn, lầm tưởng Thánh Huyết Đế Tuấn thành vật chất có thể giúp tăng cảnh giới một cách nhanh chóng.
“Cho dù là nắm đấm hay đao kiếm đều là vật chất có hình thức bên ngoài mà thôi, chỉ có đột phá ngoại tại mới có thể nhìn lại tự nhiên, nhìn lại bản thân, từ đó xác định được bản ngã của mình”.
“Mà nắm đấm hay đao kiếm cũng vậy, thậm chí là trận pháp cũng đều không phụ thuộc vào ngoại lực, tìm được sức mạnh chân chính của bản thân”.
“Sức mạnh này cũng được người cổ đại gọi là Thái Sơ, là tổ tiên của mọi sự vật, mọi sức mạnh”.
“Cảnh giới hay trận pháp đều thế, không phải đang biến hóa Thái Sơ, nhưng Thái Sơ thật sự nằm trong lòng mọi người”.
Ngay khi Tiêu Chính Văn nói mấy lời này, Ono Kazuo đã giơ tay lên điều động từ trường xung quanh, thậm chí tạo ra một lực trường vô hình chế ngự Tiêu Chính Văn.
Chỉ thấy cốc và chai rượu trên bàn đều nứt rồi vỡ tan tành, thậm chí ngay cả kim loại cũng bị ép thành cái bánh sắt.
Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh như thường, không bị lực trường bên ngoài ảnh hưởng, còn tiến về trước một bước.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thành Kế Hào và Trương Lăng Phong đứng đứng bật dậy.
Với cảnh giới của họ hoàn toàn có thể cảm nhận được từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn chưa từng dùng đến bất kỳ trận pháp nào, hơn nữa lúc này dường như cơ thể anh hòa làm một với mọi thứ xung quanh.
Thế nên Tiêu Chính Văn mới có thể đi xuyên qua giữa lực trường cực mạnh đó như thể một người xuyên thấu.
Mà trong cơ thể Tiêu Chính Văn lại có một sức mạnh vô cùng khủng khiếp đang tụ lại.
“Sao có thế! Đây… anh ta…”
So ra thì Trương Lăng Phong vẫn còn ổn, ngược lại Thành Kế Hào đã ngây người đứng đó.
Dù là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cũng không thể đi xuyên qua giữa lực trường cực mạnh mà không hề hấn gì trong tình trạng không triển khai bất kỳ trận pháp này.
Trong ấn tượng của anh ta, tiền bối nhà họ Thành đã từng nói với anh ta, chỉ có một loại người có thể làm được thế là người đã lĩnh hội được cấp bậc Quy Chân thật sự.
Mà Quy Chân lại không phải là một cảnh giới nào đó, hoàn toàn là một kiểu lĩnh hội, không thể phụ thuộc vào ngoại lực để hiểu hết cấp bậc này, chỉ có thể sự vào sự lĩnh ngộ của bản thân.
Có vài người thậm chí đến cuối đời cũng chỉ có thể lòng vòng ở bên ngoài Quy Chân.
Trong số những người có mặt ở đây có không ít cao thủ trên cảnh giới Nhân Vương cấp ba cũng chậc lưỡi khi thấy cảnh tượng này.
Họ để tay lên ngực tự hỏi trong cùng một điều kiện mà họ lại không thể hành động tự nhiên như Tiêu Chính Văn, ngược lại sẽ sử dụng trận pháp theo bản năng vì sức mạnh xung quanh.
Sắc mặt của võ giả nước Vy Hào này vô cùng khó coi!
Dẫu sao đây đang là sân nhà của nước Vy Hào, hôm nay nước Vy Hào phái ra tổng cộng tám người, kết quả ai cũng đều thua trong tay của hai người Thành Kế Hào và Trương Lăng Phong.
Điều càng làm cho nước Vy Hào không thể nhịn được nữa là hoa kiều của Hoa Quốc không chỉ tổ chức tiệc rượu ăn mừng lớn chưa từng có, còn gọi truyền thông tới, tuyên truyền chuyện này lớn hơn nữa!
Đây rõ ràng là vả vào nước Vy Hào ngay trước mặt toàn thế giới!
Trừ một vài lãnh đạo võ đạo cấp cao của nước Vy Hào mới vừa từ vùng ngoài lãnh thổ trở về ra, võ giả Vy Hào tham gia lần thi đấu này gần như đều đến đông đủ.
Trên mặt mỗi người đều mang vẻ giận dữ, thật ra có người còn ẩn giấu trong mắt cả ý định giết người!
Ngoài ra, người bên Âu Lục cũng đi theo đến đây, tuy rằng đối với người Âu Lục mà nói kết quả này cũng chẳng phải quan trọng đến thế, nhưng về chuyện Hoa Quốc tổ chức tiệc ăn mừng công khai thế này, vẫn làm tổn thương lòng tự ái của bọn họ.
"Các vị, nếu đã tới rồi thì đều là khách, mọi người có thể tùy ý tìm chỗ ngồi, cũng đừng câu nệ quá!", Tần Vũ là người quản lý của Hắc Băng Đài, dĩ nhiên không hy vọng sẽ khơi mào sự kiện mâu thuẫn quy mô lớn ở nước lạ xa xôi!
Hơn nữa đối phương người đông thế mạnh, đối với Hoa Quốc mà nói, hoàn toàn không có chút ưu thế nào đáng nói.
Một võ giả Vy Hào trong đó không thèm để ý tới Tần Vũ, trái lại, nhìn về phía Từ Kiêu Long trong đám người.
"Vị này không phải là Thống soái chiến khu Từ Kiêu Long của Hoa Quốc sao?", võ giả Vy Hào kia vừa nói vừa đi về phía Từ Kiêu Long.
Rất rõ ràng, vị võ giả Vy Hào kia và Từ Kiêu Long rõ ràng đã có ân oán sâu đậm.
Dẫu sao năm đó các nước bao vây Hoa Quốc, Vy Hào cũng là một trong mấy cường địch lớn của Hoa Quốc!
Không chỉ Tiêu Chính Văn từng có nhiều lần giao đấu với quân đội Vy Hào, Từ Kiêu Long cũng từng nhiều lần đánh bại sự tấn công của Vy Hào.
Nhưng giờ phút này Từ Kiêu Long vẫn là cảnh giới Thiên Vương cấp ba, còn đối phương đã là cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương rồi!
Chỉ cách nhau bao năm, nhưng hiển nhiên thực lực hai bên đã không còn như trước nữa.
"Ono Kazuo!", Từ Kiêu Long hơi nhíu mày, cũng lập tức nhận ra võ sĩ Vy Hào kia.
Hai người họ đúng là kẻ địch cũ trên chiến trường, mà năm đó, Ono Kazuo còn là kẻ thất bại dưới tay Từ Kiêu Long, đã từng mấy lần bị Từ Kiêu Long đuổi giết không còn manh giáp.
Dẫu sao khi đó, Từ Kiêu Long đã là long soái năm sao, nhưng Ono Kazuo vẫn còn là chủ soái cấp bốn sao.
Vì vậy, Ono Kazuo vẫn luôn âm thầm coi Từ Kiêu Long là kẻ địch cả đời của mình, cho đến sau khi linh khí trở về, Ono Kazuo đã từ chức vụ trong quân, một lòng đi theo con đường võ đạo.
Đó là vì hy vọng có một ngày, có thể giẫm Từ Kiêu Long dưới chân.
"Không ngờ chúng ta còn có ngày gặp mặt! Không biết hôm nay chủ soái Từ còn có gan so tài cùng tại hạ một phen hay không?", Ono Kazuo cố ý dùng giọng khiêu khích nói.
Hắn vừa thốt lên, đã thu hút ánh mắt của mọi người Hoa Quốc.
Ai nấy đều thấy được, hôm nay cảnh giới của Ono Kazuo đã cao hơn so với Từ Kiêu Long không chỉ một chút thôi.
Bán Bộ Nhân Vương và cảnh giới Thiên Vương ba sao căn bản không thể nói so tài được, thậm chí một ánh mắt, cũng đủ để nghiền nát Từ Kiêu Long rồi.
"Giữa tôi và cậu chênh lệch cảnh giới khác biệt như trời vực, sao so tài được chứ?", sắc mặt Từ Kiêu Long khó coi, nói.
"Chi bằng để tôi thay thế chủ soái Từ, nhận chiến thư của anh, thế nào?", Trương Lăng Phong bước về phía trước một bước, mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Ono Kazuo, ý chí chiến đấu hiên ngang.
"Ha ha ha!"
Ono Kazuo đột nhiên ngửa mặt cười to nói: "Tôi và Từ Kiêu Long đều là người trong quân đội, chuyện này hẳn thuộc về ân oán cá nhân giữa quân nhân chúng tôi, không liên quan đến võ đạo!"
"Chẳng lẽ, quân nhân Hoa Quốc đều là kẻ hèn nhát sao? Hay là, Thống soái trong quân Hoa Quốc đều là mấy người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh?"
Ono Kazuo vừa nói ra, mọi người xung quanh không khỏi đều cau mày, còn Tần Vũ lại đứng bật dậy.
Điều này chứng tỏ là họ tới để gây chuyện, hơn nữa, tất cả mọi người đều đã nhận ra, rõ ràng Ono Kazuo muốn nhục mạ cả quân đội Hoa Quốc ngay trước mặt mọi người!
"Anh dám coi rẻ quân đội Hoa Quốc tôi à? Anh cũng đừng quên, nước Vy Hào, còn nợ Hoa Quốc chúng tôi mấy chục triệu mạng người! Hoa Quốc tôi có thể đòi lại món nợ máu này từ Vy Hào các anh bất cứ lúc nào!"
Tần Vũ đứng ra không sợ hãi chút nào.
Tiêu Chính Văn đang ở trong phòng riêng ở tầng hai, anh ta có gì phải sợ chứ?
Đã nhiều năm qua, người đánh bại quân Vy Hào không chỉ một mình Từ Kiêu Long, nếu nói đến người đánh bại âm mưu của người Vy Hào nhiều nhất phải tính đến vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn!
"Anh Tần, nếu như tôi nói không sai, hẳn anh là người của Hắc Băng Đài Hoa Quốc nhỉ? Nói rõ ra, Hắc Băng Đài chỉ có thể xem như một tổ chức gián điệp, không tính là quân chính quy!"
"Ý tôi là, hy vọng có thể đánh một trận cùng quân nhân chân chính của Hoa Quốc, hơn nữa, cuộc thi đấu hôm nay, Hoa Quốc các anh đã thắng vẻ vang rồi, bất kể tôi và chủ soái Từ ai thắng ai thua, cũng sẽ không thay đổi kết quả này!"
"Cho nên, tôi chỉ hy vọng có thể so tài một trận công bình cùng quân nhân Hoa Quốc, sao thế, ngay cả chút yêu cầu nho nhỏ này mà các anh cũng không thể đáp ứng sao?"
"Hay là... quân nhân Hoa Quốc các anh sợ rồi?"
Chương 1942: Theo tới cùng
Ono Kazuo tự biết với thực lực của hắn thì không làm nên trò trống gì ở Hoa Quốc, nhưng người trong quân đội thật sự ở đây cũng chỉ có một mình Từ Kiêu Long mà thôi!
Dựa vào thực lực cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương của hắn, nghiền nát một Từ Kiêu Long cảnh giới Thiên vương ba sao, còn không phải là chuyện vô cùng dễ dàng sao?
"Ai cũng nói quân nhân Hoa Quốc, xương cốt như sắt thép, chảy máu không đổ lệ, vừa khéo, chúng tôi cũng muốn biết một chút về phong thái quân nhân Hoa Quốc!"
Mọi người Âu Lục bên cạnh cũng mở miệng tiếp lời phụ họa.
Lời vừa nói ra, ngay cả Tần Vũ cũng không tiện chen miệng vào nữa, dẫu sao Hắc Băng Đài đúng là không được tính như quân chính quy, mà Từ Kiêu Long mới thật sự là Thống soái chiến khu!
"Sao vậy, vị tướng quân này của Hoa Quốc hình như có vẻ rất sợ, chẳng khác gì đang sỉ nhục quân uy Hoa Quốc nhỉ!"
Một người đàn ông da trắng bên cạnh, cười như không cười, lên tiếng châm chọc.
Mấy câu nói này lọt vào tai Từ Kiêu Long còn khó chịu hơn so với dùng đao khoét tim ông ta!
Từ Kiêu Long dẫu sao cũng từng là Thống soái ba quân, mấy lần vào sinh ra tử, nếu nói sợ, ông ta đã bỏ chuyện sinh tử ra ngoài tầm suy xét từ lâu rồi!
Chỉ là, biết rõ không địch lại, lỡ như thua trong tay Ono Kazuo, người mất mặt không chỉ một mình ông ta, mà còn cả quân đội Hoa Quốc!
Thân là một quân nhân, có thể chết trận sa trường, có thể da ngựa bọc thây, nhưng tuyệt không thể bởi vì sự bất lực của mình, làm toàn quân chịu sỉ nhục!
Nếu như đổi thành mấy năm trước, Từ Kiêu Long đã sớm hét lớn một tiếng, xông tới dạy Ono Kazuo làm người, nhưng nay đã không còn như xưa nữa!
Vô số ánh mắt châm chọc cười nhạo nhìn vào Từ Kiêu Long, thậm chí còn có người mở miệng cười nhạo quân Hoa Quốc, sao ông ta có thể nhịn được cơn tức này?
Cho dù chết trong tay Ono Kazuo, cũng tuyệt đối không thể để cho những thứ súc sinh này xem thường quân nhân Hoa Quốc!
Ngay khi Từ Kiêu Long chuẩn bị đứng dậy, Tần Vũ bên cạnh vội vàng đè bả vai Từ Kiêu Long xuống, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Từ Kiêu Long, tỏ ý ông ta tuyệt đối không được kích động!
Mục đích của đối phương vô cùng đơn giản, muốn dùng phép khích tướng, khiến cho Từ Kiêu Long ra tay với Ono Kazuo, sau đó chém chết Thống soái chiến khu Hoa Quốc ngay trước mọi người, dùng chuyện này để sỉ nhục Hoa Quốc!
Đối phương lấy danh nghĩa so tài, dù phía Hoa Quốc nghiêm chính nghênh chiến, cũng tuyệt đối không tới mức hai nước khai chiến, càng đừng nói tới trả thù rửa hận cho Từ Kiêu Long!
Thấy Từ Kiêu Long lại ngồi về chỗ cũ, Ono Kazuo đắc ý đánh giá Từ Kiêu Long nói: "Sao hả, chủ soái Từ từng ngông cuồng không coi ai ra gì, hôm nay lại nhát gan như chuột vậy à?"
"Nếu như chủ soái Từ lo lắng quyền cước không có mắt rồi bỏ mạng, vậy cũng có thể cúi mình xin lỗi với quân đội nước Vy Hào chúng tôi, dùng để cúng tế anh linh mấy trăm ngàn tướng sĩ nước Vy Hào chúng tôi!"
Hắn vừa nói vừa lấy từ trong ngực áo ra một miếng bia anh linh, để trên một cái bàn trống bên cạnh, còn ra hiệu mời Từ Kiêu Long.
Lời vừa nói ra, trong nháy mắt Từ Kiêu Long đã siết chặt hai nắm đấm!
Bảo Thống soái Hoa Quốc cúi người xin lỗi quân nhân nước Vy Hào?
Căn bản không làm được!
Cho dù chết, Từ Kiêu Long cũng tuyệt đối sẽ không cúi người trước những tên súc sinh này!
Trong mắt Từ Kiêu Long, đám súc sinh này chết cũng chưa hết tội!
Không bằm xác bọn họ ra nghìn mảnh đã là đối xử nhân từ nhất với bọn họ rồi!
Tần Vũ vội vàng vỗ bả vai Từ Kiêu Long, rõ ràng đối phương đã chuẩn bị từ lâu, định dùng kế khích tướng, chọc giận Từ Kiêu Long hoàn toàn!
Tần Vũ nghiêng đầu nhìn hai người Trương Lăng Phong nhưng hai người họ lại lắc đầu.
Tuy bọn họ có lòng, cũng có thực lực thay thế Từ Kiêu Long đánh một trận, nhưng hai người họ đều không phải là người trong quân đội Hoa Quốc.
Ono Kazuo nói rõ, chỉ hy vọng so tài với quân đội Hoa Quốc.
Dù hai người họ có lòng nghênh chiến, nhưng cũng không có cớ để ra tay!
"Hừ, xem ra, quân nhân Hoa Quốc, đúng là đều ỷ mạnh hiếp yếu, theo tôi thấy, chi bằng vị tướng quân này cứ cúi mình bái lạy đi, dẫu sao cúi người là an toàn nhất, vừa có thể an toàn tính mạng, vừa có thể giữ mặt mũi chu toàn!"
Người da trắng Âu Lục bên cạnh cười đùa hí hửng nói.
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng như băng từ hướng lầu hai vọng xuống.
"Ồ? Ai muốn khiêu chiến quân đội Hoa Quốc chúng tôi vậy? Tôi nhất định sẽ theo tới cùng!"
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều nghiêng đầu nhìn về phía cầu thang, chỉ thấy Tiêu Chính Văn chậm rãi bước xuống cầu thang đi về phía phòng khách.
Chương 1943: Không dùng trận pháp
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, gần như cả hội trường đều trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.
Người có danh tiếng, cây cao bóng lớn!
Tiếng tăm của Tiêu Chính Văn không chỉ vang danh ở những quốc gia quân giới, mà dù ở giới võ thuật cũng là nhân vật nổi trội!
Không chỉ sắc mặt của mấy người Âu Lục đang hóng hớt chuyện cười của Hoa Quốc trở nên khó coi, mà đến cả vẻ mặt của Ono Kazuo cũng đỏ chót!
Chẳng nói đâu xa, chỉ cần Tiêu Chính Văn đứng trước mặt mọi người cũng đã thay thế cho ngàn lời vạn chữ, khiêu chiến quân đội Hoa Quốc ư? Ai cho kẻ đó lá gan và dũng khí để thốt ra mấy lời huênh hoang này?
Ai mà chẳng biết Tiêu Chính Văn nổi tiếng quả quyết, sát phạt?
“Anh Tiêu à, thật ra… Tôi chỉ muốn so tài với Thống soái của quân đội Hoa Quốc thôi, chứ không có ý coi rẻ võ đạo Hoa Quốc đâu!”
Ono Kazuo vội vàng giải thích với Tiêu Chính Văn.
Trong mắt hắn, Tiêu Chính Văn bây giờ không thể xem là người của quân đội Hoa Quốc, ít nhất thì từ sau khi linh khí hồi phục đến nay, Tiêu Chính Văn đã không còn chủ trì bất kỳ chiến khu lớn nào nữa.
Dù gì thì trước mặt Tiêu Chính Văn, Ono Kazuo vốn chẳng có cơ sở gì để ngông cuồng, dù so tài chỉ huy thiên quân vạn mã, lập kế hoạch tác chiến, hay so về lực chiến cá nhân, Tiêu Chính Văn luôn là sự tồn tại mà hắn vĩnh viễn không thể vượt qua!
Giờ phút này, ngay cả gã đàn ông Âu Lục nãy giờ cứ cười nhạo Từ Kiêu Long cũng đang vô cùng hối hận, nếu gã sớm biết Tiêu Chính Văn cũng đến Vy Hào thì dù bọn kia có nói gì cũng sẽ không hùa theo người Vy Hào đi gây chuyện thị phi!
“Không không không, mấy người đừng hiểu lầm, chẳng phải ban nãy có người muốn so tài với quân nhân Hoa Quốc chúng tôi sao? Nếu muốn so tài với quân nhân Hoa Quốc, vậy Tiêu Chính Văn tôi cũng được coi là một thành viên của quân đội Hoa Quốc đấy!”
“Tôi đồng ý với cuộc tỷ thí này, và tôi tin là mọi người cũng sẽ không có ý kiến gì!”
Tiêu Chính Văn nói xong thì lấy giấy chứng nhận quân nhân của mình ra!
Đừng thấy Tiêu Chính Văn không lên chiến trường nhiều năm mà lầm, tất thảy chức vụ mà anh nắm giữ đều được giữ nguyên!
Có thể nói, Thống soái thực sự của Bắc Lương chính là Tiêu Chính Văn, Liễu Thanh chỉ là người đại diện như trước kia, chỉ cần Tiêu Chính Văn trở về, anh ta vẫn là phụ tá của Tiêu Chính Văn mà thôi!
“Anh Tiêu nói quá lời rồi, nếu biết sớm anh Tiêu cũng ở đây, tôi… tôi không bao giờ dám lỗ mãng đâu!”
Ono Kazuo cũng không ngu, lựa chọn duy nhất trước mắt hắn chỉ có thể nhận thua thiệt trước mặt Tiêu Chính Văn!
Bằng không, thua trong tay Tiêu Chính Văn thì không bàn đến việc mất mặt, lỡ sơ sẩy cái thì tới mạng của hắn cũng đi tong luôn, thật sự không hề có lợi tý nào!
“Tôi nói quá lời? Không, chẳng qua tôi chỉ muốn chứng minh với thế giới rằng, quân nhân Hoa Quốc chúng tôi không phải kẻ nhu nhược, đồng thời, tôi cũng muốn nói cho toàn thế giới này, quân nhân Hoa Quốc sẽ không cúi đầu tạ tội trước những thứ không bằng heo chó kia!”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa chỉ tay vào bia anh hùng trong tay Ono Kazuo.
“Anh Tiêu, anh đừng hiểu lầm, tôi… chẳng qua tôi chỉ…”
“Không cần giải thích, bây giờ tôi sẽ thay mặt quân đội Hoa Quốc xuất chiến, nếu đã đại diện quân đội thì chi bằng chúng ta dựa vào quyền cước quân đội cơ bản nhất để tiến hành cuộc so tài, anh thấy sao?”
Tiêu Chính Văn cắt ngang lời Ono Kazuo, nghiêm giọng nói.
“Anh Tiêu à, tôi nào dám so chiêu với anh đâu, với lực chiến của anh, ngay là võ sĩ hàng đầu Vy Hào chúng tôi cũng không phải đối thủ, huống gì là một nhân vật nhỏ nhoi như tôi?”
“Vả lại, trận pháp của Hoa Quốc vô cùng ảo diệu, anh Tiêu đây lại là người hiểu sâu về tinh túy trong đó, tại hạ thật sự không dám đánh lôi đài với anh Tiêu đâu ạ!”
Ono Kazuo vội vàng giải thích.
Thực lực của Tiêu Chính Văn kinh khủng cỡ nào, trong lòng Ono Kazuo hiểu rõ, sao dám ra tay với Tiêu Chính Văn?
Tiêu Chính Văn chỉ cần dùng một ánh mắt là có thể đánh hắn thành mảnh vụn!
Đừng nói là một mình hắn, tất cả mọi người cùng xông lên cũng chả ai dám ra tay với Tiêu Chính Văn!
“Trận pháp? Tôi đã nói rồi, chỉ dùng quyền cước trong quân đội, tuyệt đối không cần bất kỳ trận pháp nào, sao nào? Như vậy cũng không coi như là bắt nạt anh chứ!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười nói.
Tần Vũ nghe thấy thế thì không khỏi nhíu mày, quả thật là thực lực của Tiêu Chính Văn bất phàm nhưng tất cả những thứ này đều dựa vào sự hiểu biết cũng như tính lĩnh ngộ của Tiêu Chính Văn về trận pháp!
Nếu trừ đi những thứ kia, thì tổng kết lại thực lực của Tiêu Chính Văn cũng chỉ tầm cảnh giới Nhân Vương cấp năm, vốn không thể lội ngược dòng!
Nói cách khác, trong trường hợp không dùng đến trận pháp, sao anh có thể là đối thủ của Ono Kazuo được?
Chương 1944: Quy về một hướng
Hầu như tất cả mọi người đều đồng thời nhìn về phía Ono Kazuo, Tiêu Chính Văn nói rõ ràng vô cùng, tuyệt đối không dùng tới bất kỳ trận pháp nào, trong số những người ở đây cũng có người là cao thủ Nhân Vương cấp hai trở lên.
Chỉ cần Tiêu Chính Văn sử dụng trận pháp, bọn họ sẽ là người đầu tiên cảm nhận được!
Nếu Tiêu Chính Văn đảm bảo không sử dụng trận pháp thì thật ra người chiếm thế thượng phong là Ono Kazuo!
Dẫu sao Tiêu Chính Văn có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là một cục thịt biết đi mà thôi!
Không có sự củng cố của trận pháp, Tiêu Chính Văn chẳng khác nào đang đối đầu với người có thể tùy ý điều khiển sức mạnh đất trời như Ono Kazuo.
Chuyện này chẳng khác gì châu chấu đá xe cả!
Mà ngẫm kỹ lại thì mỗi lần Tiêu Chính Văn lội ngược dòng đều dùng trận pháp tuyệt diệu để chiến thắng đối thủ!
Ono Kazuo đương nhiên cũng hiểu đạo lý này, nhưng cuối cùng, hắn cũng không có dũng khí đánh một trận với Tiêu Chính Văn!
Thấy Ono Kazuo cúi đầu không nói, Tiêu Chính Văn cười khẩy: “Sao thế, quân nhân Vy Hào mấy người đều là đàn bà cả à? Không phải ban nãy anh còn kêu gào muốn đánh một trận với quân đội Hoa Quốc chúng tôi sao?”
Ono Kazuo nuốt nước bọt, mấy lần ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn, hắn rất muốn gật đầu nhưng trong đầu luôn vang lên âm thanh cảnh cáo.
“Chuyện này…”
Ono Kazuo lo lắng đến mức mô hôi lạnh chảy ướt lòng bàn tay, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, giờ phút này, đối mặt với truyền thông của các nước khác, cùng với mấy chục võ sĩ Vy Hào sau lưng, hắn lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan!
“Sợ à? Sợ cũng được, chỉ cần anh chỉ tay vào tấm bia anh hùng Vy Hào kia mắng ba tiếng không bằng heo chó thật lớn, sau đó quỳ xuống dập đầu nhận tội với tôi và tướng quân Từ Kiêu Long là được!”
“Những lời lúc trước anh nói, tôi cũng có thể làm như chưa từng nghe thấy gì!”
Đôi mắt sáng của Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Ono Kazuo.
“Anh Tiêu! Anh cũng là một chiến sĩ, cho dù nước Vy Hào chúng tôi có sai hay không nhưng quân nhân vô tội! Hơn nữa, tại hạ cũng chỉ thuận miệng nói mấy câu thôi, còn không…”
“Mấy câu? Nói nhẹ quá nhỉ, anh nghĩ quân nhân Hoa Quốc là những người mà thứ súc sinh như các người có thể tùy tiện nhục mạ sao? Đừng quên, những thứ súc sinh kia chết trên quốc thổ Hoa Quốc!”
“Bọn chúng đáng chết! Không bằm thây vạn đoạn ném cho chó ăn không phải là vì Hoa Quốc nhân từ mà là không muốn tốn thời gian với lũ heo chó này!”
“Còn nữa, Ono Kazuo anh cũng lớn tuổi rồi chứ không phải đứa trẻ ba tuổi, làm một người trưởng thành thì phải chịu trách nhiệm với mỗi một lời mình nói!”
Tiêu Chính Văn khinh bỉ cười nói.
“Anh Tiêu à, anh nói vậy cũng không đúng, tôi chỉ muốn so tài với Từ Kiêu Long, chứ không có ý muốn khiêu chiến với quân đội Hoa Quốc, hơn nữa, nói kỹ hơn thì bây giờ anh cũng không được coi là quân nhân nữa nhỉ!”
“Theo tôi biết, từ…”
“Câm miệng!”
“Hoặc quỳ xuống dập đầu nhận tội, hoặc đánh với Tiêu Chính Văn này một trận, anh không có con đường thứ ba để chọn!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng cắt ngang lời Ono Kazuo.
“Tiêu Vương, nếu chỉ dùng quyền cước quân đội thì sao cậu là đối thủ của bọn họ được, chuyện hôm nay đều vì tôi, dù là…”
“Im miệng!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng cắt ngang lời Từ Kiêu Long: “Ông thân là một trong các Thống soái của Hoa Quốc, nhắm vào ông chính là nhắm vào toàn bộ quân đoàn Hoa Quốc!”
Sắc mặc Ono Kazuo đã rất khó coi, rõ ràng, hôm nay Tiêu Chính Văn không định để yên cho hắn.
“Tiêu Chính Văn! Được lắm, nhưng anh cũng đừng quên, anh chỉ có thể sử dụng quyền cước quân đội, không được vận dụng bất kỳ trận pháp, bằng không thì coi như anh thua!”
“Nếu anh thua thì phải quỳ xuống, dập đầu tạ tội với toàn thể võ sĩ Vy Hào chúng tôi!”
Ono Kazuo siết chặt nắm đấm, giờ phút này đã không còn đường lui vậy thì chi bằng buông tay đánh cược, trong tình huống Tiêu Chính Văn không sử dụng trận pháp, có lẽ hắn thật sự có thể đánh một trận?
“Tới đây!”
Tiêu Chính Văn ngoắc tay với Ono Kazuo!
Tiêu Chính Văn ngạo nghễ đứng giữa đại sảnh, hơi thở không loạn, hơn nữa quanh thân không hề có dòng khí nào chập chờn.
Ono Kazuo thấy thế, trong mắt lóe lên tia sáng!
Xem ra Tiêu Chính Văn thật sự không dùng trận pháp mà là đơn thuần dung quyền cước quân đội để ra đòn!
Đây đúng là cơ hội tốt ngàn năm có một!
Chỉ cần giết chết hoặc làm Tiêu Chính Văn bị thương, vậy chẳng phải tên tuổi hắn trong giới sẽ phất lên như diều gặp gió sao?
Ngay cả Âu Lục cũng đánh giá cao hơn võ tông Vy Hào.
“Nếu anh Tiêu tuân thủ cam kết, vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh! Nhưng hy vọng anh Tiêu đừng quên thỏa thuận của chúng ta!”
Ono Kazuo trút bỏ áo khoác, chậm rãi rút cây đao dài của võ sĩ ra, còn Tiêu Chính Văn vẫn đứng yên tại chỗ, bất động như núi!
“Từ Kiêu Long, quả thật đối với võ giả mà nói, trận pháp cũng là một loại trói buộc vô hình, điều sâu xa trong hết thảy trận pháp đều là vô hình thắng hữu hình!”
“Hôm nay ông phải xem cho kỹ, quyền pháp, trận pháp, kiếm pháp, đao pháp, vạn pháp quy về một hướng!” Tiêu Chính Văn nói, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Chương 1945: Lĩnh hội Quy Chân
Thật ra Tiêu Chính Văn không phải nói bừa, trong khoảng thời gian gần đây, Tiêu Chính Văn đang lĩnh hội Quy Chân, Quy Chân chính là quay về với bản thân.
Hơn nữa sở dĩ mấy người luyện khí ở thời kỳ Tiên Tần có thể thắng được trời đất bằng sức người, thậm chí có thể vào đạo với võ thuật, nhập thánh thoát phàm chính là nguyên nhân này.
Chỉ khi thật sự đạt đến Quy Chân mới có thể đạt đến cảnh giới đáng sợ này.
Cho dù là Nhân Hoàng hay Đế Cảnh hoặc là cảnh giới cao hơn, điều mà những người này theo đuổi chính là cấp bậc Quy Chân.
Bất kể là từ trường trong vũ trụ hay chân khí, nguyên khí thì những vật chất này vốn dĩ đã có sẵn trong cơ thể con người.
Sở dĩ con người không thể phát ra nguồn sức mạnh siêu tự nhiên này là do họ phụ thuộc quá nhiều vào ngoại lực.
Từ sau khi có đao kiếm, thậm chí là đại pháo, súng đạn, con người đã không còn tò mò khám phá bản thân mình như trước nữa.
Thế nên càng là người của xã hội hiện đại thì càng không thể trải nghiệm được cấp bậc Quy Chân này, càng cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Ngược lại ở thời cổ đại, chỉ có thể dựa vào bản thân để có thể bay trên đường, ngự kiếm, thậm chí có thể biến sự thối nát thành thần kỳ, mọi thứ đều dựa trên cơ sở của Quy Chân.
Mặc dù bây giờ Tiêu Chính Văn chưa lĩnh hội được hết cấp bậc này, nhưng đã xem như bước một chân vào ngưỡng cửa Quy Chân rồi, chỉ riêng sức mạnh của bản thân anh đã đủ để đấu lại cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai rồi.
Hoàn toàn không phải phụ thuộc vào bất kỳ ngoại lực nào, đây chính là nền tảng của Tiêu Chính Văn.
Con đường này cũng chính là con đường mà Đế Tân thời cổ đại bắt đầu chấm dứt, các tu sĩ luyện khí từ đó về sau cũng không còn ai có thể đạt đến tầng Quy Chân thật sự này nữa, cùng lắm cũng chỉ là Quy Chân giả mà thôi.
Chỉ như thế, các tu sĩ luyện khí đó cũng có thể biến hóa thế giới thành đủ loại, thậm chí là thế giới nhỏ của bản thân mình.
Quy Chân còn có mối liên quan rất mật thiết với Đế Tuấn.
Trải qua lĩnh hội một ngày một đêm, Tiêu Chính Văn cũng đã nhận thấy được mục đích chân chính trong Thánh Huyết của Đế Tuấn.
Thật ra đây là con đường cuối cùng là Đế Tuấn để lại cho con người trước khi chết, để người có được Thánh Huyết Đế Tuấn có thể dễ dàng tiếp cận với Quy Chân.
Sau đó dẫn dắt thế hệ sau tìm lại sức mạnh có thể sánh ngang với thần tiên.
Nhưng tiếc là tất cả người đời sau đều hiểu lầm mục đích chính của Đế Tuấn, lầm tưởng Thánh Huyết Đế Tuấn thành vật chất có thể giúp tăng cảnh giới một cách nhanh chóng.
“Cho dù là nắm đấm hay đao kiếm đều là vật chất có hình thức bên ngoài mà thôi, chỉ có đột phá ngoại tại mới có thể nhìn lại tự nhiên, nhìn lại bản thân, từ đó xác định được bản ngã của mình”.
“Mà nắm đấm hay đao kiếm cũng vậy, thậm chí là trận pháp cũng đều không phụ thuộc vào ngoại lực, tìm được sức mạnh chân chính của bản thân”.
“Sức mạnh này cũng được người cổ đại gọi là Thái Sơ, là tổ tiên của mọi sự vật, mọi sức mạnh”.
“Cảnh giới hay trận pháp đều thế, không phải đang biến hóa Thái Sơ, nhưng Thái Sơ thật sự nằm trong lòng mọi người”.
Ngay khi Tiêu Chính Văn nói mấy lời này, Ono Kazuo đã giơ tay lên điều động từ trường xung quanh, thậm chí tạo ra một lực trường vô hình chế ngự Tiêu Chính Văn.
Chỉ thấy cốc và chai rượu trên bàn đều nứt rồi vỡ tan tành, thậm chí ngay cả kim loại cũng bị ép thành cái bánh sắt.
Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh như thường, không bị lực trường bên ngoài ảnh hưởng, còn tiến về trước một bước.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thành Kế Hào và Trương Lăng Phong đứng đứng bật dậy.
Với cảnh giới của họ hoàn toàn có thể cảm nhận được từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn chưa từng dùng đến bất kỳ trận pháp nào, hơn nữa lúc này dường như cơ thể anh hòa làm một với mọi thứ xung quanh.
Thế nên Tiêu Chính Văn mới có thể đi xuyên qua giữa lực trường cực mạnh đó như thể một người xuyên thấu.
Mà trong cơ thể Tiêu Chính Văn lại có một sức mạnh vô cùng khủng khiếp đang tụ lại.
“Sao có thế! Đây… anh ta…”
So ra thì Trương Lăng Phong vẫn còn ổn, ngược lại Thành Kế Hào đã ngây người đứng đó.
Dù là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cũng không thể đi xuyên qua giữa lực trường cực mạnh mà không hề hấn gì trong tình trạng không triển khai bất kỳ trận pháp này.
Trong ấn tượng của anh ta, tiền bối nhà họ Thành đã từng nói với anh ta, chỉ có một loại người có thể làm được thế là người đã lĩnh hội được cấp bậc Quy Chân thật sự.
Mà Quy Chân lại không phải là một cảnh giới nào đó, hoàn toàn là một kiểu lĩnh hội, không thể phụ thuộc vào ngoại lực để hiểu hết cấp bậc này, chỉ có thể sự vào sự lĩnh ngộ của bản thân.
Có vài người thậm chí đến cuối đời cũng chỉ có thể lòng vòng ở bên ngoài Quy Chân.
Trong số những người có mặt ở đây có không ít cao thủ trên cảnh giới Nhân Vương cấp ba cũng chậc lưỡi khi thấy cảnh tượng này.
Họ để tay lên ngực tự hỏi trong cùng một điều kiện mà họ lại không thể hành động tự nhiên như Tiêu Chính Văn, ngược lại sẽ sử dụng trận pháp theo bản năng vì sức mạnh xung quanh.
Bình luận facebook