Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1899-1903
Chương 1899: Từ từ tận hưởng
Sau khi liên tiếp hít sâu vài lần, Triệu Kế Hồng đột nhiên ngửa mặt cười lớn, nói: “Cậu Tiêu, thật đúng là buồn cười mà, Tung Sơn chúng tôi vốn dĩ bắt nguồn từ thế tục, trước đây tôi chỉ tin theo lời gièm pha của kẻ tiểu nhân, nếu không thì sao có thể gây khó dễ cho giới chính trị được chứ?”
Thật ra những lời này của ông ta cũng chỉ là để hoá giải sự ngượng ngập mà thôi!
Ban nãy Tiêu Chính Văn quả thực đã nói trúng vào nỗi đau của Triệu Kế Hồng!
Nếu như Tiêu Chính Văn chết trong bí cảnh của Tung Sơn, vậy thì Triệu Kế Hồng ít nhất cũng có tới mười nghìn lý do, thậm chí có thể nói Tiêu Chính Văn lưu luyến môi trường bên trong bí cảnh Tung Sơn nên mới không chịu ra mà thôi!
Dù mấy người Long Nguyệt biết rõ Tiêu Chính Văn đã chết thì có ai dám tới bí cảnh của Tung Sơn để tìm hiểu rõ sự tình?
Sống không thấy người, chết không thấy xác, chết mà không có gì đối chứng thì cũng chẳng ai làm gì được ông ta!
“Cậu Tiêu, đi qua Vọng Nguyệt Đình phía trước chính là bí cảnh của Tung Sơn chúng tôi rồi, tôi đã lệnh cho người chuẩn bị trà thơm bên trong Vọng Nguyệt Đình, chi bằng cậu Tiêu thưởng thức tách trà rồi vào trong bí cảnh cũng không muộn!”
Triệu Kế Hồng nói rồi dùng tay chỉ về tiểu đình nằm trên một mỏm đá ở nơi không xa phía trước, khẽ cười nói.
“Được, mời chưởng giáo Triệu!”
Tiêu Chính Văn nói chẳng chút lo sợ.
Triệu Kế Hồng khẽ gật đầu, sau đó sải bước về phía Vọng Nguyệt Đình.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn bay vút về phía Vọng Nguyệt Đình, mấy đệ tử cấp cao của Tung Sơn đồng loạt đặt một tay lên trên chuôi kiếm, hai mắt nhìn chăm chăm theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn!
Theo lời dặn khi trước của Triệu Kế Hồng, chỉ cần Tiêu Chính Văn hơi hối hận thì mọi người sẽ cùng xông ra, sau khi dùng dao phân thây Tiêu Chính Văn thì ném vào trong Vân Hải!
“Đợi chút!”
Một ông lão giơ tay ngăn mấy đệ tử cấp cao lại, nhíu mày nói: “Nếu như cậu ta đã tình nguyện lao vào nguy hiểm, vậy thì chúng ta không cần phải ra tay nữa!”
Tiêu Chính Văn sải bước tiến lên trên mặt bằng của mỏm đá, ngẩng đầu nhìn câu đối hai bên Vọng Nguyệt Đình, khẽ gật đầu nói: “Ừ, không tệ!”
“Hải Đáo Vô Nhan Thiên Tác Ngạn, Đăng Lâm Tuyệt Đỉnh Ngã Vi Phong!”
“ Khí thế được quá, quả là gan dạ sáng suốt!”
Tiêu Chính Văn không thôi cảm thán.
“Cậu Tiêu, đây chính là con chữ do chính tay thiên tài kia của Tung Sơn chúng tôi viết ra, cũng chính sau khi viết ra câu thơ này thì ông ấy mới bước vào trong bí cảnh, trải qua hơn chục năm, luyện ra được một cơ thể không gì có thể xuyên thủng được!”
“Hậu thế gọi ông ấy là thần binh Nhân Hình!”
Triệu Kế Hồng nói rồi làm động tác tay tỏ ý mời với Tiêu Chính Văn, sau đó bước vào trong Vọng Nguyệt Đình trước.
Tiêu Chính Văn bước vào bên trong Vọng Nguyệt Đình, cầm tách trà vẫn còn bốc khói trên mặt bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, cười nói: “Chưởng giáo Triệu đã nghĩ kỹ rồi?”
“Ồ? Cậu Tiêu, sao cậu lại nói ra lời này?”
Trái tim của Triệu Kế Hồng chợt khựng lại, ông ta quay đầu lại, đưa ánh mắt hung hãn nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Chỉ cần Tiêu Chính Văn có ý định rút lui, Triệu Kế Hồng sẽ ra tay giết chết anh bất kể mọi lúc!
“Nếu đã như vậy, thế thì phải làm phiền tới chưởng giáo Triệu rồi!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn đặt tách trà xuống, sải bước tới, một giây sau đã đến ngay giữa Vân Hải!
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn đã vào trong bí cảnh, trên mặt Triệu Kế Hồng lộ ra một nụ cười nham hiểm, nói: “Cậu Tiêu, cậu cần gì phải vội vàng như thế?”
“Ban nãy tôi quên mất không nói với cậu Tiêu một chuyện, bí cảnh này mặc dù là một nơi rèn luyện thân xác, thế nhưng nếu kẻ nào có tu vi thấp hơn Đế Cảnh cấp sáu mà tuỳ tiện bước vào trong thì có thể sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng!”
“Vậy nên tôi sẽ chết ở nơi này à?”, giọng nói của Tiêu Chính Văn truyền ra từ bên trong Vân Hải.
“Vẫn là cậu Tiêu có khả năng dự đoán, có điều cậu không cần phải lo lắng, sau khi cậu chết, tôi sẽ thay cậu chăm lo cho gia đình nhỏ của cậu! Ha ha ha!”
Triệu Kế Hồng nói xong thì ngửa mặt cười lớn.
Vào khoảnh khắc Tiêu Chính Văn đặt chân xuống Vân Hải, dưới chân đột nhiên hẫng lại, rơi thẳng xuống từ trên hư không!
Trọng lực của nơi này rõ ràng cao hơn những nơi khác, hơn nữa, cuồng phong sắc bén như mũi dao xung quanh còn xượt ngang qua mặt Tiêu Chính Văn, đau giống như bị dao cứa vào vậy!
Tiêu Chính Văn không khỏi sững sờ!
Đáng lý với độ cứng cơ thể đã được tôi luyện ở Lôi Hải Côn Luân của anh thì căn bản chẳng thể có cảm giác đau đớn, thế nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn lại cảm nhận được một cơn đau thấu tim truyền tới từ khắp nơi trên cơ thể mình!
Giống như bí cảnh này cảm nhận được có kẻ xâm nhập, vô số tia sét đồng thời đổ dồn về phía cơ thể của Tiêu Chính Văn!
May là Tiêu Chính Văn đã có chuẩn bị tâm lý từ lâu, nếu không hậu quả thật sự khó mà tưởng tượng nổi!
“Cậu Tiêu, cảm giác bên trong đó thế nào? Cậu cứ từ từ tận hưởng nhé, vài ngày nữa tôi sẽ lại tới thăm cậu, hy vọng tới lúc đó cậu vẫn chưa hoá thành một vũng máu!”
Triệu Kế Hồng ngửa mặt cười lớn, lạnh lùng chế nhạo.
Chương 1900: Ngoan ngoãn đợi chết
“Chưởng giáo Triệu, tôi khuyên ông một câu, bất kể là chuyện gì cũng đừng kết luận quá sớm, có lẽ không tới một ngày nữa, ông sẽ tự mình đến quỳ xuống mời tôi ra đấy”.
Tiêu Chính Văn cười mỉa nói.
Triệu Kế Hồng còn đang đắc ý cũng không khỏi nhíu chặt mày khi nghe nói thế: “Gì cơ? Quỳ xuống mời cậu ra à? Hừ, có phải cậu đang nằm mơ không đấy?”
“Nếu cậu đã vào đây thì tôi không ngại nói thẳng, dù cậu chết ở cấm địa Tung Sơn tôi cũng không ai dám vào trong đó nhặt xác cho cậu đâu”.
“Chỉ cần là cường giả dưới Đế Cảnh cấp sáu bước vào cấm địa, không ai có thể sống sót rời khỏi đó. Chỉ cần tôi không khởi động cơ quan, thần tiên cũng không làm được gì”.
“Hừ, hôm đó cậu đánh con trai tôi tàn phế thì đã xác định tôi và cậu không đội trời chung, dù giết tôi rồi thì tôi cũng không thể để cho cậu sống sót rời khỏi”.
“Chưởng giáo Triệu, có thể ông vẫn không biết khi tôi đến Tung Sơn, Tần Vũ đã công khai tin tức tôi đến Tung Sơn với mọi người. Cả Hoa Quốc, hay nói cách khác cả thế giới đều biết tôi ở chỗ của ông”.
Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.
“Mấy người đó biết thì thế nào? Dù người trên cả thế giới đều biết cậu ở Tung Sơn, lẽ nào cậu muốn cho bọn họ dìm chết tôi bằng nước bọt à? Ha ha…”
Triệu Kế Hồng hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, chỉ cần các cao thủ quay về từ ngoài lãnh thổ thống nhất được với nhau, đám chết nhát yếu ớt thế tục có thể chửi rủa ông ta thế nào?
Dù sao ông ta đã vứt hết sạch mặt mũi từ lâu rồi, bị người khác mắng vài câu cũng chẳng sao.
“Ông không lo lắng chút nào sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt cười nói.
“Lo lắng? Tôi có gì phải lo chứ, Tiêu Chính Văn cậu đổ mồ hôi công sức lập công cho Hoa Quốc là thật, cũng có chút danh tiếng ở Hoa Quốc, tôi cũng thừa nhận điều này”.
“Nhưng dù sao cũng chỉ là thế tục, tôi đường đường là Tung Sơn sao có thể để tâm đến mấy thứ này?”
“Ai cũng nói nước bọt có thể dìm chết một người, nhưng tôi sống hơn một trăm năm chưa từng thấy ai bị nước bọt dìm chết cả. Hơn nữa cậu từ nguyện đến đây, chỉ cần tôi không thừa nhận cậu đã chết thì ai có thể lấy chứng cứ ra chứ?”
“Ai dám bước vào bí cảnh nhặt xác cho cậu? Long Nguyệt sao? Hay là Long Hình? Chỉ cần họ dám đến, tôi có thể tiễn họ một đoạn, để họ đoàn tụ với cậu ở dưới địa phủ”.
“Thế nào, có phải cảm thấy tuyệt vọng không? Tiêu Chính Văn ơi là Tiêu Chính Văn, một người vai vế dưới chưa mọc đủ cánh như cậu mà cũng dám chống đối lại các thế lực ở ngoài lãnh thổ?”
“Cũng không soi thử xem cậu là cái thá gì, từ xưa đến nay người mạnh hơn cậu có vô số, ai dám một mình khiêu chiến với cả ngoài lãnh thổ?”
“Chỉ cần Đế Vương Các và Thiên Đạo Minh Ước không ra mặt cầu xin cho cậu, ai có thể cứu được cậu? Cậu cũng không nghĩ thử xem, Tung Sơn tôi đứng vững mấy ngàn năm, sao có thể bị một tên nhóc như cậu ức hiếp dễ dàng như thế?”
“Dù là Lý Tịnh năm đó cũng chỉ dám đứng trong Vọng Nguyệt Đình nhìn sang bí cảnh của Tung Sơn, cậu là cái thá gì? Còn dám chủ động vào đây đúng là không biết trời cao đất dày”.
Triệu Kế Hồng chế giễu nói.
“Haizzz, Triệu Kế Hồng, ông đúng là khiến tôi thất vọng quá, với tài năng của ông sao có thể ngồi ở chức vị chưởng giáo Tung Sơn chứ? Giao Tung Sơn cho người như ông là sai lầm lớn nhất của quản lý cấp cao Tung Sơn”.
Tiêu Chính Văn thờ ơ nói.
Nghe anh nói thế, Triệu Kế Hồng nhíu mày, mới vừa đắc ý được một chút, lúc này cũng có linh cảm không lành.
“Cậu có ý gì?”
“Không có gì, không lâu nữa ông sẽ biết thôi, hơn nữa đừng quên những lời tôi nói trước đó, ông chắc chắn sẽ quỳ xuống mời tôi ra ngoài, nếu không tôi sẵn sàng chết ở đây”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn ngồi xuống, thật sự sử dụng gió và sấm chớp trong trận pháp bí mật bắt đầu ngưng luyện thể xác.
Tiếp sau đó, cho dù Triệu Kế Hồng có hỏi thế nào, Tiêu Chính Văn cũng không mở miệng đáp lại, xem Triệu Kế Hồng như không khí.
“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu ngoan ngoãn đợi chết ở đây đi”.
Thấy Tiêu Chính Văn không để ý đến mình, Triệu Kế Hồng tức giận phất tay áo xoay người rời đi.
Nhưng sáng hôm sau, Triệu Kế Hồng vừa muốn đến sau núi xem tình hình của Tiêu Chính Văn thì cả Tung Sơn bỗng rung lắc dữ dội.
Phải biết Tung Sơn có trận pháp bảo vệ núi, động đất bình thường không thể xuất hiện trong vài trăm cây số của Tung Sơn.
Triệu Kế Hồng ngẩng phắt lên nhìn về phía chân trời, từng tia chớp màu tím đánh ngang qua bầu trời, trên đó là mây đen, khí tức bức người.
Chương 1901: Uy hiếp
Một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ bao phủ lấy bầu trời Tung Sơn, mây đen dày đặc không nhìn thấy gì, Triệu Kế Hồng thấp thoáng nhìn thấy một ông lão mặc áo làm bằng vải bố kiêu ngạo đứng trên đám mây đó.
Cây gậy trong tay ông lão chứa một luồng khí tức cổ xưa nhưng lại rất uy nghiêm.
Phía sau cụ ta là rất nhiều cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, ai nấy cũng đều sát khí đằng đằng.
Triệu Kế Hồng vừa nhìn đã nhận ra ông lão đó, chính là cao thủ đỉnh cấp cảnh giới Nhân Vương cấp một quay về của Mỹ Lục – Saga.
Không để Triệu Kế Hồng lên tiếng, ông lão đã nghiêm nghị bước ra kiêu ngạo đứng trên trời cao, lạnh lùng hỏi: “Là Tung Sơn của các người giữ Tiêu Chính Văn lại à?”
Saga tức giận nói, giọng nói của cụ ta vang vọng khắp bầu trời, cả Hoa Quốc gần như đều chú ý đến động tĩnh phía Tung Sơn.
Không ít các gia tộc quay về từ ngoài lãnh thổ đều nhìn về hướng Tung Sơn, càng để ý đến khí tức đáng sợ đang ở đó.
Thiên Hạ Đạo Quân cũng ngạc nhiên thốt lên khi nhìn thấy cảnh tượng này: “Saga Mỹ Lục thế mà lại đích thân đến Hoa Quốc?”
“Là ai, ai chọc đến Mỹ Lục rồi?”, Độ Ách Chân Quân cũng tức giận hét lên.
Thật ra lần này trong các cao thủ quay về từ ngoài lãnh thổ, với thực lực mạnh nhất của Mỹ Lục, dù sao Saga – người đầu tiên đạt cảnh giới Nhân Hoàng cấp một chính là một vị thần của Mỹ Lục.
Saga từng quét sạch cường giả cảnh giới Nhân Hoàng ở của Âu Lục khi ở ngoài lãnh thổ, hơn nữa cũng từng đánh nhau rất nhiều lần với cường giả Nhân Vương ở Hoa Quốc, nhưng không khi nào thua trận.
Mặc dù mấy người Triệu Kế Hồng quen thói cuồng vinh, nhưng so với Saga, thực lực của họ vẫn chưa đủ.
Đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng, mặc dù cũng là một cảnh giới nhỏ, nhưng cách biệt giữa cả hai thậm chí có thể miêu tả bằng từ khác xa một trời một vực cũng không quá.
Lần này chạy đến Tung Sơn không chỉ có một mình Saga mà còn có mấy chục cao thủ cảnh giới Nhân Vương của các thế lực lớn ở Mỹ Lục, ngay cả ở ngoài lãnh thổ cũng không thấy nhiều tình huống này.
Nếu không nhờ có người chọc giận Saga, thì cụ ta không thể nào dẫn theo một đám cao thủ Mỹ Lục ồ ạt phạm vào cảnh giới.
Thật ra lần này những người Tiêu Chính Văn giết ở Mỹ Lục ít hay nhiều gì cũng có mối liên quan hàng ngàn lớp quan hệ với Saga, điều này đồng nghĩa với việc đang khiêu khích một cao thủ đỉnh cấp cảnh giới Nhân Hoàng cấp một.
Dù Saga không muốn gây sự với các thế lực lớn ngoài lãnh thổ của Mỹ Lục và Hoa Quốc thì cũng phải khởi binh hỏi tội.
Nếu không Saga còn mặt mũi nào một mình bảo vệ cho Mỹ Lục chu toàn?
Lúc này gần như nhà họ Khổng, nhà họ Ngụy và người của năm đại danh sơn đã chạy đến bầu trời Tung Sơn, ai nấy cũng xếp hàng đợi như thể gặp phải kẻ thù lớn.
Tiêu Chính Văn có thể mặc kệ nhưng Tung Sơn lại cùng chiến tuyến với họ, nếu ngồi nhìn Tung Sơn bị tiêu diệt, sau này võ tông Hoa Quốc còn đứng ở thế giới thế nào được nữa?
Nhưng tất cả những người chạy đến, cho dù là Thiên Hà Đạo Quân hay Độ Ách Chân Quân đều bày ra vẻ khổ não.
Không đến lúc bất đắc dĩ, họ quả thật không muốn khai chiến với một đối thủ như Saga.
Lúc này chỉ riêng trận thế cách một khoảng không của hai bên đã gây ra chấn động núi sông, mặt đất rung chuyển trong vòng mấy trăm cây số mà Tung Sơn là trung tâm, trên bầu trời sấm chớp đan xen với nhau, cuồng phong nổi lên.
Sát khí cuồn cuộn chảy như có thực thể.
Cho đến giờ cuối cùng Triệu Kế Hồng cũng đã hiểu ẩn ý sâu xa trong lời nói của Tiêu Chính Văn trước đó.
Chắc chắn là do Tiêu Chính Văn gây ra đại nạn, lại để Triệu Kế Hồng gánh nồi.
Ngay cả Bạch Chiến Sinh ở Long Kinh xa xôi cũng kinh ngạc há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Dù sao ý kiến này do anh bày cách cho Triệu Kế Hồng, nhưng ông ta không ngờ Tiêu Chính Văn còn để lại chút manh mối.
“Tên nhóc Tiêu Chính Văn này! Đáng ghét thật chứ! Đáng giận! Đáng chết!”
Bạch Chiến Sinh tức đến nỗi mặt mày trắng bệch, siết chặt nắm đấm.
Ông ta sống mấy trăm tuổi, dù là khi ở ngoài lãnh thổ cũng chưa từng có ai dám đùa bỡn ông ta như thế.
Nhưng từ lúc quay về thế tục đến nay, năm lần bảy lượt đều bị Tiêu Chính Văn tính kế, hơn nữa đào bẫy ngày càng sâu.
Saga đứng kiêu ngạo trên bầu trời Tung Sơn lạnh lùng trầm giọng nói với Triệu Kế Hồng: “Lập tức giao Tiêu Chính Văn ra đây, nếu không bọn tôi sẽ san bằng Tung Sơn này”.
Chương 1902: Liên quan gì đến tôi
Nghe thế Triệu Kế Hồng hít sâu một hơi, kiềm nén cơn giận cười nói: “Tiền bối Saga, tôi nghĩ có hiểu lầm gì ở đây rồi”.
“Tung Sơn chúng tôi tuyệt đối không bao che cho Tiêu Chính Văn, sở dĩ tôi nhốt cậu ta trong bí cảnh cũng là muốn mượn bí cảnh để nhanh chóng tiêu diệt cậu ta”.
Lúc này Triệu Kế Hồng cũng mặc kệ thể diện gì đó, vội bước đến gần Saga, chắp hai tay lại cúi thấp người xuống.
Dù sao thực lực đối phương cũng rất mạnh, hơn nữa lúc này Mỹ Lục đã hình thành nên thế đại binh ép cảnh giới, hễ khai chiến thì chỉ dựa vào mười mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng quay về của Hoa Quốc không thể nào ngăn được một đòn hợp sức của đám người Mỹ Lục.
Có thể nói chỉ cần khai chiến Tung Sơn sẽ bị san bằng.
“Đó chỉ là lời nói của ông mà thôi, các ông đều là người Hoa Quốc, có thể nhẫn tâm ra tay với cậu ta được sao? Đừng coi tôi như một đứa trẻ lên ba vậy chứ?”
“Tôi chỉ cho ông một tiếng để suy nghĩ, nếu không giao người ra thì Tung Sơn của ông cũng sẽ không còn một mảnh”, Saga hoàn toàn không nghe Triệu Kế Hồng giải thích.
Chuyện này cũng không thể trách Saga nghi ngờ nhiều thế được, vấn đề là mọi chuyện quá mức trùng hợp, Tiêu Chính Văn vừa giết chết liên tiếp mấy người ở Mỹ Lục đã bị Triệu Kế Hồng lừa nhốt vào trong bí cảnh?
Dù là tên ngốc cũng phải tìm lý do nào đó khiến người khác tin tưởng một chút chứ?
Thấy Saga phóng ra sát khí nhiều hơn như một vị hung thần giáng trần, Triệu Kế Hồng không khỏi kêu khổ.
Ông ta cũng muốn giao Tiêu Chính Văn ra để Tung Sơn không phải gặp nạn lắm chứ, nhưng vấn đề là những lời Tiêu Chính Văn nói hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai.
Ông ta đường đường là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, lại còn là chưởng giáo Tung Sơn, sao có thể quỳ xuống với Tiêu Chính Văn trước mặt mọi người chứ?
Ngay cả khi da mặt ông ta dày hơn đi chăng nữa cũng không thể quỳ xuống mời anh ra khỏi bí cảnh như Tiêu Chính Văn đã nói.
“Tiền bối Saga, ông nói thế cũng hơi quá rồi”.
“Tôi phải thừa nhận rằng tiền bối Saga đã đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng số một, nhưng cảnh giới Nhân Hoàng không phải là cảnh giới tối thượng, huống gì tiền bối cũng chỉ là một tầng cảnh giới mà thôi”.
“Nếu hôm nay tiền bối dám san bằng Tung Sơn tôi, sau này đại tài của Tung Sơn chắc chắn sẽ đòi lại công bằng”.
Triệu Kế Hồng cứng rắn hung hăng đáp lại.
Nói thế nào đi nữa thì Tung Sơn cũng là địa bàn của ông ta, mặc dù không dám ra tay nhưng vẫn có can đảm nói vài câu như thế.
Nhưng ông vừa dứt lời đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Ngộ nhỡ Saga lấy lý do đó trực tiếp khai chiến với Tung Sơn, thế chẳng phải đúng ý của Tiêu Chính Văn rồi sao?
Nếu lần này đội nồi thay Tiêu Chính Văn, mấy trăm năm sống trên đời này của Triệu Kế Hồng vứt cho chó rồi còn gì.
Thoáng chốc Triệu Kế Hồng cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, ngẩng đầu lên nhìn Saga bằng ánh mắt cầu xin.
Lúc này Triệu Kế Hồng đã thầm mắng Tiêu Chính Văn cả ngàn lần.
Ông ta chỉ ước gì có thể xé xác Tiêu Chính Văn ra để trút giận.
Mà ngay lúc này Tiêu Chính Văn lại ở trong bí cảnh, khoanh chân ngồi dưới đất, gió mạnh thổi đến và vô số tia chớp màu tím đánh vào người Tiêu Chính Văn, ngược lại khiến Tiêu Chính Văn có cảm giác rất hưởng thụ.
Qua một đêm tu luyện, cả người Tiêu Chính Văn đã không cảm nhận được đau đớn, hơn nữa ngay cả bản thân Tiêu Chính Văn cũng có thể cảm nhận được cơ thể mình đã rắn chắc hơn gấp mấy lần trước kia.
“Tiêu Chính Văn, đều là chuyện tốt cậu gây ra đây này”.
Đúng lúc này, bên tai Tiêu Chính Văn bỗng vang lên tiếng gào thét tức giận của Triệu Kế Hồng.
Một lúc sau, Tiêu Chính Văn mới chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía bầu trời mây xám xịt trên đỉnh bí cảnh: “Thế nào, bây giờ muốn thả tôi ra rồi à?”
“Muốn tôi ra ngoài cũng không phải không được, nhưng ông phải đích thân quỳ xuống mời ra, nếu không tôi thà biến thành vũng máu còn hơn”.
Tiêu Chính Văn cực kỳ thoải mái nói, nào giống người đang phải chịu đau đớn giày vò.
Triệu Kế Hồng thật sự đã cực kỳ hối hận.
“Tiêu Chính Văn, cậu không nên đi khiêu khích với Saga, cậu có biết ông ta là ai không hả? Dù ở ngoài lãnh thổ, thế lực các nơi của Hoa Quốc cũng phải nể mặt ông ta đấy”.
“Cậu thì hay rồi, chạy đến Mỹ Lục của người ta giết hàng loạt người hả? Giỏi thật đấy”.
“Cậu có biết cậu làm thế sẽ liên lụy đến cả Hoa Quốc không?”
Triệu Kế Hồng run rẩy lớn giọng gào.
“Ồ? Sẽ liên lụy đến cả Hoa Quốc? Lúc Haig cả gan bước vào lãnh thổ Hoa Quốc cũng không thấy ông lo lắng như thế. Tôi nhớ lúc đầu chẳng phải ông nói cố ý chạy đến xem chuyện vui sao?”
“Cũng nên đến lượt tôi chạy đến hóng chuyện vui rồi chứ nhỉ?”
Tiêu Chính Văn cười mỉa nói.
“Ồ, phải rồi, nơi này là Tung Sơn, ngộ nhỡ xảy ra trận chiến thì người chết là người Tung Sơn các ông, nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi?”
Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, Triệu Kế Hồng suýt nữa giận đến mức tắt thở.
Chương 1903: San bằng Tung Sơn
“Còn mười phút nữa, Triệu Kế Hồng, nếu trong vòng mười phút mà bọn tôi vẫn không thấy Tiêu Chính Văn thì đừng trách bọn tôi vô tình san bằng Tung Sơn”.
Saga cầm cây gậy chỉ vào Triệu Kế Hồng quát.
“Tiêu Chính Văn, cậu cũng nghe rồi đấy, lẽ nào cậu muốn khiến cả hàng ngàn mạng người Tung Sơn gánh tội thay cậu”.
Lúc này Triệu Kế Hồng đã tức đến mức mặt mày xanh mét, nhưng lại không thể làm gì Tiêu Chính Văn.
Thấy từng giây từng phút trôi qua, Triệu Kế Hồng nghiến răng để lộ sắc mặt hung hãn nói: “Saga, Tung Sơn và Mỹ Lục nước sông không phạm nước giếng”.
“Lẽ nào ông dám mạo hiểm gây ra một cuộc thảm sát ở Hoa Quốc bọn tôi sao?”
Cho dù Saga có lý do san bằng Tung Sơn như lời ông ta nói thì các thế lực khắp nơi ở ngoài lãnh thổ của Hoa Quốc sẽ không tha thứ.
Dù sao ông ta chà đạp không phải là thế tục mà là thế lực ngoài lãnh thổ của Hoa Quốc.
Triệu Kế Hồng biết rõ hậu quả của việc khiêu khích chiến tranh thì Saga cũng thế, Thiên Đạo Minh Ước sẽ không tha thứ cho những chuyện đã xảy ra.
“Là do Hoa Quốc các ông giết con dân của tôi trước, không giao người ra thì chiến luôn đi”.
Thái độ của Saga cực kỳ cứng rắn, không chịu cho Triệu Kế Hồng có chỗ để lùi lại.
Cùng lúc đó một màn sáng bỗng xuất hiện trên bầu trời Tung Sơn, ngay cả trận pháp bảo vệ cũng cảm nhận được sát ý nồng đậm, sau đó kích hoạt chế độ tự động phòng vệ.
“Trận pháp bảo vệ? Ông nghĩ trận pháp bảo vệ có thể ngăn được nhiều người thế này sao?”
Lúc này trên người Saga cũng phát ra ánh sáng, khí tức màu tím nhạt lượn vòng quanh người ông ta, còn đám người phía sau đó cũng đều lôi vũ khí của mình ra, sát khí cuồn cuộn như có thực thể khiến bầu trời trở thành một màu trắng xám xịt.
Sát khí toát ra từ đám người kia ngay lập tức lan ra mấy trăm cây số của Tung Sơn, đất động núi rung chuyển, Triệu Kế Hồng đứng trong không trung thấy thế cũng chỉ đành cứng rắn đứng chặn trước mặt mọi người.
Hai luồng khí tức cuồng bạo va chạm với nhau, thoáng chốc bầu trời phóng ra ánh sáng rực rỡ.
Mặc dù Triệu kế Hồng đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị đám người Saga chế ngự trong giây lát.
Lúc này mấy mươi khí tức khủng khiếp đã bao vây chặt lấy ông ta.
Vẫn chưa kịp ra tay mà Triệu Kế Hồng đã không chịu nổi áp lực cực lớn đó, ông ta nôn ra một ngụm máu.
Mấy người đứng bên dưới đều sợ hãi toát mồ hôi lạnh, lẽ nào đây chính là trận đấu của cường giả cảnh giới Nhân Hoàng sao?
Thậm chí hai bên còn chưa đánh nhau mà đã phân được thắng thua?
Mặc dù Triệu Kế Hồng cũng là cường giả Nhân Hoàng, nhưng suy cho cùng ông ta cũng mới vừa đột phá không lâu, hơn nữa bên phía Saga có đến mấy mười cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, sao có thể là thế lực ông ta có thể đối địch được?
Thấy Triệu Kế Hồng bị thương, Thiên Hà Đạo Quân giơ thanh kiếm dài trong tay lên vung ra một đường kiếm khí đánh thẳng về phía Saga.
Saga vẫn từ tốn không hoảng loạn, sau đó giơ cây gậy trong tay lên, luồng khí tức màu tím lao ra va chạm với kiếm khí đó.
“Ầm”.
Một âm thanh lớn kinh thiên động địa vang lên ngay sau đó.
Ánh sáng rực rỡ kia còn chưa kịp tắt, Thiên Hà Đạo Quân đã giơ kiếm lên đánh về phía Saga.
Lúc này bầu trời lúc sáng lúc âm u, thi thoảng có ngôi sao sáng lóe lên.
Một kiếm này của Thiên Hà Đạo Quân như muốn xé bầu trời ra làm hai, phá nát cả vũ trụ vậy.
Trong tay Triệu Kế Hồng cũng có luồng khí màu tím lượn quanh như muốn chia cắt trời đất này làm hai nửa, vô số sự sống đều bị luồng khí màu tím này ngăn cách, sát khí cuồn cuộn lan tràn ra trong không khí.
Ở một bên khác, mấy người bên cạnh Saga cũng đều vung kiếm trong tay lên, mấy mười luồng khí tức khủng khiếp lập tức bao vây lấy Thiên Hà Đạo Quân và Triệu Kế Hồng.
“Lẽ nào nhà họ Khổng không định giúp thật sao?”
Triệu Kế Hồng tức giận nói rồi nhìn về phía Khổng Vạn Thắng đang ở phía xa kia.
Dù sao bây giờ ông ta cũng đang đối mặt với Saga, chỉ dựa vào ông ta và Thiên Hà Đạo Quân, thậm chí chưa chắc là đối thủ của Saga, sao có thể đánh lại mấy mươi cao thủ của Mỹ Lục được chứ?
Khổng Vạn Thắng khẽ thở dài, sau đó bắn ra một luồng sáng về phía nhà tổ của nhà họ Khổng.
Không lâu sau, chỉ thấy một luồng sáng màu vàng phát ra từ trong nhà họ Khổng bay thẳng về phía Tung Sơn.
Một nho sĩ mặc áo dài màu xám kiêu ngạo đứng giữa không trung, sau đó lấy ngón tay chỉ vào một điểm, sát khí xung quanh lập tức biến thành năng lượng may mắn.
“Trận pháp Càn Khôn Tạo Hóa? Tiếc là ông không phải Chu Hi, chỉ có thể tạo ra chứ không phát huy tác dụng, nếu không tôi đã xoay người đi mất rồi”, Saga nhìn về phía nho sĩ đó cười khẩy.
Sau khi liên tiếp hít sâu vài lần, Triệu Kế Hồng đột nhiên ngửa mặt cười lớn, nói: “Cậu Tiêu, thật đúng là buồn cười mà, Tung Sơn chúng tôi vốn dĩ bắt nguồn từ thế tục, trước đây tôi chỉ tin theo lời gièm pha của kẻ tiểu nhân, nếu không thì sao có thể gây khó dễ cho giới chính trị được chứ?”
Thật ra những lời này của ông ta cũng chỉ là để hoá giải sự ngượng ngập mà thôi!
Ban nãy Tiêu Chính Văn quả thực đã nói trúng vào nỗi đau của Triệu Kế Hồng!
Nếu như Tiêu Chính Văn chết trong bí cảnh của Tung Sơn, vậy thì Triệu Kế Hồng ít nhất cũng có tới mười nghìn lý do, thậm chí có thể nói Tiêu Chính Văn lưu luyến môi trường bên trong bí cảnh Tung Sơn nên mới không chịu ra mà thôi!
Dù mấy người Long Nguyệt biết rõ Tiêu Chính Văn đã chết thì có ai dám tới bí cảnh của Tung Sơn để tìm hiểu rõ sự tình?
Sống không thấy người, chết không thấy xác, chết mà không có gì đối chứng thì cũng chẳng ai làm gì được ông ta!
“Cậu Tiêu, đi qua Vọng Nguyệt Đình phía trước chính là bí cảnh của Tung Sơn chúng tôi rồi, tôi đã lệnh cho người chuẩn bị trà thơm bên trong Vọng Nguyệt Đình, chi bằng cậu Tiêu thưởng thức tách trà rồi vào trong bí cảnh cũng không muộn!”
Triệu Kế Hồng nói rồi dùng tay chỉ về tiểu đình nằm trên một mỏm đá ở nơi không xa phía trước, khẽ cười nói.
“Được, mời chưởng giáo Triệu!”
Tiêu Chính Văn nói chẳng chút lo sợ.
Triệu Kế Hồng khẽ gật đầu, sau đó sải bước về phía Vọng Nguyệt Đình.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn bay vút về phía Vọng Nguyệt Đình, mấy đệ tử cấp cao của Tung Sơn đồng loạt đặt một tay lên trên chuôi kiếm, hai mắt nhìn chăm chăm theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn!
Theo lời dặn khi trước của Triệu Kế Hồng, chỉ cần Tiêu Chính Văn hơi hối hận thì mọi người sẽ cùng xông ra, sau khi dùng dao phân thây Tiêu Chính Văn thì ném vào trong Vân Hải!
“Đợi chút!”
Một ông lão giơ tay ngăn mấy đệ tử cấp cao lại, nhíu mày nói: “Nếu như cậu ta đã tình nguyện lao vào nguy hiểm, vậy thì chúng ta không cần phải ra tay nữa!”
Tiêu Chính Văn sải bước tiến lên trên mặt bằng của mỏm đá, ngẩng đầu nhìn câu đối hai bên Vọng Nguyệt Đình, khẽ gật đầu nói: “Ừ, không tệ!”
“Hải Đáo Vô Nhan Thiên Tác Ngạn, Đăng Lâm Tuyệt Đỉnh Ngã Vi Phong!”
“ Khí thế được quá, quả là gan dạ sáng suốt!”
Tiêu Chính Văn không thôi cảm thán.
“Cậu Tiêu, đây chính là con chữ do chính tay thiên tài kia của Tung Sơn chúng tôi viết ra, cũng chính sau khi viết ra câu thơ này thì ông ấy mới bước vào trong bí cảnh, trải qua hơn chục năm, luyện ra được một cơ thể không gì có thể xuyên thủng được!”
“Hậu thế gọi ông ấy là thần binh Nhân Hình!”
Triệu Kế Hồng nói rồi làm động tác tay tỏ ý mời với Tiêu Chính Văn, sau đó bước vào trong Vọng Nguyệt Đình trước.
Tiêu Chính Văn bước vào bên trong Vọng Nguyệt Đình, cầm tách trà vẫn còn bốc khói trên mặt bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, cười nói: “Chưởng giáo Triệu đã nghĩ kỹ rồi?”
“Ồ? Cậu Tiêu, sao cậu lại nói ra lời này?”
Trái tim của Triệu Kế Hồng chợt khựng lại, ông ta quay đầu lại, đưa ánh mắt hung hãn nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Chỉ cần Tiêu Chính Văn có ý định rút lui, Triệu Kế Hồng sẽ ra tay giết chết anh bất kể mọi lúc!
“Nếu đã như vậy, thế thì phải làm phiền tới chưởng giáo Triệu rồi!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn đặt tách trà xuống, sải bước tới, một giây sau đã đến ngay giữa Vân Hải!
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn đã vào trong bí cảnh, trên mặt Triệu Kế Hồng lộ ra một nụ cười nham hiểm, nói: “Cậu Tiêu, cậu cần gì phải vội vàng như thế?”
“Ban nãy tôi quên mất không nói với cậu Tiêu một chuyện, bí cảnh này mặc dù là một nơi rèn luyện thân xác, thế nhưng nếu kẻ nào có tu vi thấp hơn Đế Cảnh cấp sáu mà tuỳ tiện bước vào trong thì có thể sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng!”
“Vậy nên tôi sẽ chết ở nơi này à?”, giọng nói của Tiêu Chính Văn truyền ra từ bên trong Vân Hải.
“Vẫn là cậu Tiêu có khả năng dự đoán, có điều cậu không cần phải lo lắng, sau khi cậu chết, tôi sẽ thay cậu chăm lo cho gia đình nhỏ của cậu! Ha ha ha!”
Triệu Kế Hồng nói xong thì ngửa mặt cười lớn.
Vào khoảnh khắc Tiêu Chính Văn đặt chân xuống Vân Hải, dưới chân đột nhiên hẫng lại, rơi thẳng xuống từ trên hư không!
Trọng lực của nơi này rõ ràng cao hơn những nơi khác, hơn nữa, cuồng phong sắc bén như mũi dao xung quanh còn xượt ngang qua mặt Tiêu Chính Văn, đau giống như bị dao cứa vào vậy!
Tiêu Chính Văn không khỏi sững sờ!
Đáng lý với độ cứng cơ thể đã được tôi luyện ở Lôi Hải Côn Luân của anh thì căn bản chẳng thể có cảm giác đau đớn, thế nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn lại cảm nhận được một cơn đau thấu tim truyền tới từ khắp nơi trên cơ thể mình!
Giống như bí cảnh này cảm nhận được có kẻ xâm nhập, vô số tia sét đồng thời đổ dồn về phía cơ thể của Tiêu Chính Văn!
May là Tiêu Chính Văn đã có chuẩn bị tâm lý từ lâu, nếu không hậu quả thật sự khó mà tưởng tượng nổi!
“Cậu Tiêu, cảm giác bên trong đó thế nào? Cậu cứ từ từ tận hưởng nhé, vài ngày nữa tôi sẽ lại tới thăm cậu, hy vọng tới lúc đó cậu vẫn chưa hoá thành một vũng máu!”
Triệu Kế Hồng ngửa mặt cười lớn, lạnh lùng chế nhạo.
Chương 1900: Ngoan ngoãn đợi chết
“Chưởng giáo Triệu, tôi khuyên ông một câu, bất kể là chuyện gì cũng đừng kết luận quá sớm, có lẽ không tới một ngày nữa, ông sẽ tự mình đến quỳ xuống mời tôi ra đấy”.
Tiêu Chính Văn cười mỉa nói.
Triệu Kế Hồng còn đang đắc ý cũng không khỏi nhíu chặt mày khi nghe nói thế: “Gì cơ? Quỳ xuống mời cậu ra à? Hừ, có phải cậu đang nằm mơ không đấy?”
“Nếu cậu đã vào đây thì tôi không ngại nói thẳng, dù cậu chết ở cấm địa Tung Sơn tôi cũng không ai dám vào trong đó nhặt xác cho cậu đâu”.
“Chỉ cần là cường giả dưới Đế Cảnh cấp sáu bước vào cấm địa, không ai có thể sống sót rời khỏi đó. Chỉ cần tôi không khởi động cơ quan, thần tiên cũng không làm được gì”.
“Hừ, hôm đó cậu đánh con trai tôi tàn phế thì đã xác định tôi và cậu không đội trời chung, dù giết tôi rồi thì tôi cũng không thể để cho cậu sống sót rời khỏi”.
“Chưởng giáo Triệu, có thể ông vẫn không biết khi tôi đến Tung Sơn, Tần Vũ đã công khai tin tức tôi đến Tung Sơn với mọi người. Cả Hoa Quốc, hay nói cách khác cả thế giới đều biết tôi ở chỗ của ông”.
Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.
“Mấy người đó biết thì thế nào? Dù người trên cả thế giới đều biết cậu ở Tung Sơn, lẽ nào cậu muốn cho bọn họ dìm chết tôi bằng nước bọt à? Ha ha…”
Triệu Kế Hồng hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, chỉ cần các cao thủ quay về từ ngoài lãnh thổ thống nhất được với nhau, đám chết nhát yếu ớt thế tục có thể chửi rủa ông ta thế nào?
Dù sao ông ta đã vứt hết sạch mặt mũi từ lâu rồi, bị người khác mắng vài câu cũng chẳng sao.
“Ông không lo lắng chút nào sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt cười nói.
“Lo lắng? Tôi có gì phải lo chứ, Tiêu Chính Văn cậu đổ mồ hôi công sức lập công cho Hoa Quốc là thật, cũng có chút danh tiếng ở Hoa Quốc, tôi cũng thừa nhận điều này”.
“Nhưng dù sao cũng chỉ là thế tục, tôi đường đường là Tung Sơn sao có thể để tâm đến mấy thứ này?”
“Ai cũng nói nước bọt có thể dìm chết một người, nhưng tôi sống hơn một trăm năm chưa từng thấy ai bị nước bọt dìm chết cả. Hơn nữa cậu từ nguyện đến đây, chỉ cần tôi không thừa nhận cậu đã chết thì ai có thể lấy chứng cứ ra chứ?”
“Ai dám bước vào bí cảnh nhặt xác cho cậu? Long Nguyệt sao? Hay là Long Hình? Chỉ cần họ dám đến, tôi có thể tiễn họ một đoạn, để họ đoàn tụ với cậu ở dưới địa phủ”.
“Thế nào, có phải cảm thấy tuyệt vọng không? Tiêu Chính Văn ơi là Tiêu Chính Văn, một người vai vế dưới chưa mọc đủ cánh như cậu mà cũng dám chống đối lại các thế lực ở ngoài lãnh thổ?”
“Cũng không soi thử xem cậu là cái thá gì, từ xưa đến nay người mạnh hơn cậu có vô số, ai dám một mình khiêu chiến với cả ngoài lãnh thổ?”
“Chỉ cần Đế Vương Các và Thiên Đạo Minh Ước không ra mặt cầu xin cho cậu, ai có thể cứu được cậu? Cậu cũng không nghĩ thử xem, Tung Sơn tôi đứng vững mấy ngàn năm, sao có thể bị một tên nhóc như cậu ức hiếp dễ dàng như thế?”
“Dù là Lý Tịnh năm đó cũng chỉ dám đứng trong Vọng Nguyệt Đình nhìn sang bí cảnh của Tung Sơn, cậu là cái thá gì? Còn dám chủ động vào đây đúng là không biết trời cao đất dày”.
Triệu Kế Hồng chế giễu nói.
“Haizzz, Triệu Kế Hồng, ông đúng là khiến tôi thất vọng quá, với tài năng của ông sao có thể ngồi ở chức vị chưởng giáo Tung Sơn chứ? Giao Tung Sơn cho người như ông là sai lầm lớn nhất của quản lý cấp cao Tung Sơn”.
Tiêu Chính Văn thờ ơ nói.
Nghe anh nói thế, Triệu Kế Hồng nhíu mày, mới vừa đắc ý được một chút, lúc này cũng có linh cảm không lành.
“Cậu có ý gì?”
“Không có gì, không lâu nữa ông sẽ biết thôi, hơn nữa đừng quên những lời tôi nói trước đó, ông chắc chắn sẽ quỳ xuống mời tôi ra ngoài, nếu không tôi sẵn sàng chết ở đây”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn ngồi xuống, thật sự sử dụng gió và sấm chớp trong trận pháp bí mật bắt đầu ngưng luyện thể xác.
Tiếp sau đó, cho dù Triệu Kế Hồng có hỏi thế nào, Tiêu Chính Văn cũng không mở miệng đáp lại, xem Triệu Kế Hồng như không khí.
“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu ngoan ngoãn đợi chết ở đây đi”.
Thấy Tiêu Chính Văn không để ý đến mình, Triệu Kế Hồng tức giận phất tay áo xoay người rời đi.
Nhưng sáng hôm sau, Triệu Kế Hồng vừa muốn đến sau núi xem tình hình của Tiêu Chính Văn thì cả Tung Sơn bỗng rung lắc dữ dội.
Phải biết Tung Sơn có trận pháp bảo vệ núi, động đất bình thường không thể xuất hiện trong vài trăm cây số của Tung Sơn.
Triệu Kế Hồng ngẩng phắt lên nhìn về phía chân trời, từng tia chớp màu tím đánh ngang qua bầu trời, trên đó là mây đen, khí tức bức người.
Chương 1901: Uy hiếp
Một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ bao phủ lấy bầu trời Tung Sơn, mây đen dày đặc không nhìn thấy gì, Triệu Kế Hồng thấp thoáng nhìn thấy một ông lão mặc áo làm bằng vải bố kiêu ngạo đứng trên đám mây đó.
Cây gậy trong tay ông lão chứa một luồng khí tức cổ xưa nhưng lại rất uy nghiêm.
Phía sau cụ ta là rất nhiều cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, ai nấy cũng đều sát khí đằng đằng.
Triệu Kế Hồng vừa nhìn đã nhận ra ông lão đó, chính là cao thủ đỉnh cấp cảnh giới Nhân Vương cấp một quay về của Mỹ Lục – Saga.
Không để Triệu Kế Hồng lên tiếng, ông lão đã nghiêm nghị bước ra kiêu ngạo đứng trên trời cao, lạnh lùng hỏi: “Là Tung Sơn của các người giữ Tiêu Chính Văn lại à?”
Saga tức giận nói, giọng nói của cụ ta vang vọng khắp bầu trời, cả Hoa Quốc gần như đều chú ý đến động tĩnh phía Tung Sơn.
Không ít các gia tộc quay về từ ngoài lãnh thổ đều nhìn về hướng Tung Sơn, càng để ý đến khí tức đáng sợ đang ở đó.
Thiên Hạ Đạo Quân cũng ngạc nhiên thốt lên khi nhìn thấy cảnh tượng này: “Saga Mỹ Lục thế mà lại đích thân đến Hoa Quốc?”
“Là ai, ai chọc đến Mỹ Lục rồi?”, Độ Ách Chân Quân cũng tức giận hét lên.
Thật ra lần này trong các cao thủ quay về từ ngoài lãnh thổ, với thực lực mạnh nhất của Mỹ Lục, dù sao Saga – người đầu tiên đạt cảnh giới Nhân Hoàng cấp một chính là một vị thần của Mỹ Lục.
Saga từng quét sạch cường giả cảnh giới Nhân Hoàng ở của Âu Lục khi ở ngoài lãnh thổ, hơn nữa cũng từng đánh nhau rất nhiều lần với cường giả Nhân Vương ở Hoa Quốc, nhưng không khi nào thua trận.
Mặc dù mấy người Triệu Kế Hồng quen thói cuồng vinh, nhưng so với Saga, thực lực của họ vẫn chưa đủ.
Đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng, mặc dù cũng là một cảnh giới nhỏ, nhưng cách biệt giữa cả hai thậm chí có thể miêu tả bằng từ khác xa một trời một vực cũng không quá.
Lần này chạy đến Tung Sơn không chỉ có một mình Saga mà còn có mấy chục cao thủ cảnh giới Nhân Vương của các thế lực lớn ở Mỹ Lục, ngay cả ở ngoài lãnh thổ cũng không thấy nhiều tình huống này.
Nếu không nhờ có người chọc giận Saga, thì cụ ta không thể nào dẫn theo một đám cao thủ Mỹ Lục ồ ạt phạm vào cảnh giới.
Thật ra lần này những người Tiêu Chính Văn giết ở Mỹ Lục ít hay nhiều gì cũng có mối liên quan hàng ngàn lớp quan hệ với Saga, điều này đồng nghĩa với việc đang khiêu khích một cao thủ đỉnh cấp cảnh giới Nhân Hoàng cấp một.
Dù Saga không muốn gây sự với các thế lực lớn ngoài lãnh thổ của Mỹ Lục và Hoa Quốc thì cũng phải khởi binh hỏi tội.
Nếu không Saga còn mặt mũi nào một mình bảo vệ cho Mỹ Lục chu toàn?
Lúc này gần như nhà họ Khổng, nhà họ Ngụy và người của năm đại danh sơn đã chạy đến bầu trời Tung Sơn, ai nấy cũng xếp hàng đợi như thể gặp phải kẻ thù lớn.
Tiêu Chính Văn có thể mặc kệ nhưng Tung Sơn lại cùng chiến tuyến với họ, nếu ngồi nhìn Tung Sơn bị tiêu diệt, sau này võ tông Hoa Quốc còn đứng ở thế giới thế nào được nữa?
Nhưng tất cả những người chạy đến, cho dù là Thiên Hà Đạo Quân hay Độ Ách Chân Quân đều bày ra vẻ khổ não.
Không đến lúc bất đắc dĩ, họ quả thật không muốn khai chiến với một đối thủ như Saga.
Lúc này chỉ riêng trận thế cách một khoảng không của hai bên đã gây ra chấn động núi sông, mặt đất rung chuyển trong vòng mấy trăm cây số mà Tung Sơn là trung tâm, trên bầu trời sấm chớp đan xen với nhau, cuồng phong nổi lên.
Sát khí cuồn cuộn chảy như có thực thể.
Cho đến giờ cuối cùng Triệu Kế Hồng cũng đã hiểu ẩn ý sâu xa trong lời nói của Tiêu Chính Văn trước đó.
Chắc chắn là do Tiêu Chính Văn gây ra đại nạn, lại để Triệu Kế Hồng gánh nồi.
Ngay cả Bạch Chiến Sinh ở Long Kinh xa xôi cũng kinh ngạc há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Dù sao ý kiến này do anh bày cách cho Triệu Kế Hồng, nhưng ông ta không ngờ Tiêu Chính Văn còn để lại chút manh mối.
“Tên nhóc Tiêu Chính Văn này! Đáng ghét thật chứ! Đáng giận! Đáng chết!”
Bạch Chiến Sinh tức đến nỗi mặt mày trắng bệch, siết chặt nắm đấm.
Ông ta sống mấy trăm tuổi, dù là khi ở ngoài lãnh thổ cũng chưa từng có ai dám đùa bỡn ông ta như thế.
Nhưng từ lúc quay về thế tục đến nay, năm lần bảy lượt đều bị Tiêu Chính Văn tính kế, hơn nữa đào bẫy ngày càng sâu.
Saga đứng kiêu ngạo trên bầu trời Tung Sơn lạnh lùng trầm giọng nói với Triệu Kế Hồng: “Lập tức giao Tiêu Chính Văn ra đây, nếu không bọn tôi sẽ san bằng Tung Sơn này”.
Chương 1902: Liên quan gì đến tôi
Nghe thế Triệu Kế Hồng hít sâu một hơi, kiềm nén cơn giận cười nói: “Tiền bối Saga, tôi nghĩ có hiểu lầm gì ở đây rồi”.
“Tung Sơn chúng tôi tuyệt đối không bao che cho Tiêu Chính Văn, sở dĩ tôi nhốt cậu ta trong bí cảnh cũng là muốn mượn bí cảnh để nhanh chóng tiêu diệt cậu ta”.
Lúc này Triệu Kế Hồng cũng mặc kệ thể diện gì đó, vội bước đến gần Saga, chắp hai tay lại cúi thấp người xuống.
Dù sao thực lực đối phương cũng rất mạnh, hơn nữa lúc này Mỹ Lục đã hình thành nên thế đại binh ép cảnh giới, hễ khai chiến thì chỉ dựa vào mười mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng quay về của Hoa Quốc không thể nào ngăn được một đòn hợp sức của đám người Mỹ Lục.
Có thể nói chỉ cần khai chiến Tung Sơn sẽ bị san bằng.
“Đó chỉ là lời nói của ông mà thôi, các ông đều là người Hoa Quốc, có thể nhẫn tâm ra tay với cậu ta được sao? Đừng coi tôi như một đứa trẻ lên ba vậy chứ?”
“Tôi chỉ cho ông một tiếng để suy nghĩ, nếu không giao người ra thì Tung Sơn của ông cũng sẽ không còn một mảnh”, Saga hoàn toàn không nghe Triệu Kế Hồng giải thích.
Chuyện này cũng không thể trách Saga nghi ngờ nhiều thế được, vấn đề là mọi chuyện quá mức trùng hợp, Tiêu Chính Văn vừa giết chết liên tiếp mấy người ở Mỹ Lục đã bị Triệu Kế Hồng lừa nhốt vào trong bí cảnh?
Dù là tên ngốc cũng phải tìm lý do nào đó khiến người khác tin tưởng một chút chứ?
Thấy Saga phóng ra sát khí nhiều hơn như một vị hung thần giáng trần, Triệu Kế Hồng không khỏi kêu khổ.
Ông ta cũng muốn giao Tiêu Chính Văn ra để Tung Sơn không phải gặp nạn lắm chứ, nhưng vấn đề là những lời Tiêu Chính Văn nói hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai.
Ông ta đường đường là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, lại còn là chưởng giáo Tung Sơn, sao có thể quỳ xuống với Tiêu Chính Văn trước mặt mọi người chứ?
Ngay cả khi da mặt ông ta dày hơn đi chăng nữa cũng không thể quỳ xuống mời anh ra khỏi bí cảnh như Tiêu Chính Văn đã nói.
“Tiền bối Saga, ông nói thế cũng hơi quá rồi”.
“Tôi phải thừa nhận rằng tiền bối Saga đã đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng số một, nhưng cảnh giới Nhân Hoàng không phải là cảnh giới tối thượng, huống gì tiền bối cũng chỉ là một tầng cảnh giới mà thôi”.
“Nếu hôm nay tiền bối dám san bằng Tung Sơn tôi, sau này đại tài của Tung Sơn chắc chắn sẽ đòi lại công bằng”.
Triệu Kế Hồng cứng rắn hung hăng đáp lại.
Nói thế nào đi nữa thì Tung Sơn cũng là địa bàn của ông ta, mặc dù không dám ra tay nhưng vẫn có can đảm nói vài câu như thế.
Nhưng ông vừa dứt lời đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Ngộ nhỡ Saga lấy lý do đó trực tiếp khai chiến với Tung Sơn, thế chẳng phải đúng ý của Tiêu Chính Văn rồi sao?
Nếu lần này đội nồi thay Tiêu Chính Văn, mấy trăm năm sống trên đời này của Triệu Kế Hồng vứt cho chó rồi còn gì.
Thoáng chốc Triệu Kế Hồng cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, ngẩng đầu lên nhìn Saga bằng ánh mắt cầu xin.
Lúc này Triệu Kế Hồng đã thầm mắng Tiêu Chính Văn cả ngàn lần.
Ông ta chỉ ước gì có thể xé xác Tiêu Chính Văn ra để trút giận.
Mà ngay lúc này Tiêu Chính Văn lại ở trong bí cảnh, khoanh chân ngồi dưới đất, gió mạnh thổi đến và vô số tia chớp màu tím đánh vào người Tiêu Chính Văn, ngược lại khiến Tiêu Chính Văn có cảm giác rất hưởng thụ.
Qua một đêm tu luyện, cả người Tiêu Chính Văn đã không cảm nhận được đau đớn, hơn nữa ngay cả bản thân Tiêu Chính Văn cũng có thể cảm nhận được cơ thể mình đã rắn chắc hơn gấp mấy lần trước kia.
“Tiêu Chính Văn, đều là chuyện tốt cậu gây ra đây này”.
Đúng lúc này, bên tai Tiêu Chính Văn bỗng vang lên tiếng gào thét tức giận của Triệu Kế Hồng.
Một lúc sau, Tiêu Chính Văn mới chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía bầu trời mây xám xịt trên đỉnh bí cảnh: “Thế nào, bây giờ muốn thả tôi ra rồi à?”
“Muốn tôi ra ngoài cũng không phải không được, nhưng ông phải đích thân quỳ xuống mời ra, nếu không tôi thà biến thành vũng máu còn hơn”.
Tiêu Chính Văn cực kỳ thoải mái nói, nào giống người đang phải chịu đau đớn giày vò.
Triệu Kế Hồng thật sự đã cực kỳ hối hận.
“Tiêu Chính Văn, cậu không nên đi khiêu khích với Saga, cậu có biết ông ta là ai không hả? Dù ở ngoài lãnh thổ, thế lực các nơi của Hoa Quốc cũng phải nể mặt ông ta đấy”.
“Cậu thì hay rồi, chạy đến Mỹ Lục của người ta giết hàng loạt người hả? Giỏi thật đấy”.
“Cậu có biết cậu làm thế sẽ liên lụy đến cả Hoa Quốc không?”
Triệu Kế Hồng run rẩy lớn giọng gào.
“Ồ? Sẽ liên lụy đến cả Hoa Quốc? Lúc Haig cả gan bước vào lãnh thổ Hoa Quốc cũng không thấy ông lo lắng như thế. Tôi nhớ lúc đầu chẳng phải ông nói cố ý chạy đến xem chuyện vui sao?”
“Cũng nên đến lượt tôi chạy đến hóng chuyện vui rồi chứ nhỉ?”
Tiêu Chính Văn cười mỉa nói.
“Ồ, phải rồi, nơi này là Tung Sơn, ngộ nhỡ xảy ra trận chiến thì người chết là người Tung Sơn các ông, nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi?”
Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, Triệu Kế Hồng suýt nữa giận đến mức tắt thở.
Chương 1903: San bằng Tung Sơn
“Còn mười phút nữa, Triệu Kế Hồng, nếu trong vòng mười phút mà bọn tôi vẫn không thấy Tiêu Chính Văn thì đừng trách bọn tôi vô tình san bằng Tung Sơn”.
Saga cầm cây gậy chỉ vào Triệu Kế Hồng quát.
“Tiêu Chính Văn, cậu cũng nghe rồi đấy, lẽ nào cậu muốn khiến cả hàng ngàn mạng người Tung Sơn gánh tội thay cậu”.
Lúc này Triệu Kế Hồng đã tức đến mức mặt mày xanh mét, nhưng lại không thể làm gì Tiêu Chính Văn.
Thấy từng giây từng phút trôi qua, Triệu Kế Hồng nghiến răng để lộ sắc mặt hung hãn nói: “Saga, Tung Sơn và Mỹ Lục nước sông không phạm nước giếng”.
“Lẽ nào ông dám mạo hiểm gây ra một cuộc thảm sát ở Hoa Quốc bọn tôi sao?”
Cho dù Saga có lý do san bằng Tung Sơn như lời ông ta nói thì các thế lực khắp nơi ở ngoài lãnh thổ của Hoa Quốc sẽ không tha thứ.
Dù sao ông ta chà đạp không phải là thế tục mà là thế lực ngoài lãnh thổ của Hoa Quốc.
Triệu Kế Hồng biết rõ hậu quả của việc khiêu khích chiến tranh thì Saga cũng thế, Thiên Đạo Minh Ước sẽ không tha thứ cho những chuyện đã xảy ra.
“Là do Hoa Quốc các ông giết con dân của tôi trước, không giao người ra thì chiến luôn đi”.
Thái độ của Saga cực kỳ cứng rắn, không chịu cho Triệu Kế Hồng có chỗ để lùi lại.
Cùng lúc đó một màn sáng bỗng xuất hiện trên bầu trời Tung Sơn, ngay cả trận pháp bảo vệ cũng cảm nhận được sát ý nồng đậm, sau đó kích hoạt chế độ tự động phòng vệ.
“Trận pháp bảo vệ? Ông nghĩ trận pháp bảo vệ có thể ngăn được nhiều người thế này sao?”
Lúc này trên người Saga cũng phát ra ánh sáng, khí tức màu tím nhạt lượn vòng quanh người ông ta, còn đám người phía sau đó cũng đều lôi vũ khí của mình ra, sát khí cuồn cuộn như có thực thể khiến bầu trời trở thành một màu trắng xám xịt.
Sát khí toát ra từ đám người kia ngay lập tức lan ra mấy trăm cây số của Tung Sơn, đất động núi rung chuyển, Triệu Kế Hồng đứng trong không trung thấy thế cũng chỉ đành cứng rắn đứng chặn trước mặt mọi người.
Hai luồng khí tức cuồng bạo va chạm với nhau, thoáng chốc bầu trời phóng ra ánh sáng rực rỡ.
Mặc dù Triệu kế Hồng đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị đám người Saga chế ngự trong giây lát.
Lúc này mấy mươi khí tức khủng khiếp đã bao vây chặt lấy ông ta.
Vẫn chưa kịp ra tay mà Triệu Kế Hồng đã không chịu nổi áp lực cực lớn đó, ông ta nôn ra một ngụm máu.
Mấy người đứng bên dưới đều sợ hãi toát mồ hôi lạnh, lẽ nào đây chính là trận đấu của cường giả cảnh giới Nhân Hoàng sao?
Thậm chí hai bên còn chưa đánh nhau mà đã phân được thắng thua?
Mặc dù Triệu Kế Hồng cũng là cường giả Nhân Hoàng, nhưng suy cho cùng ông ta cũng mới vừa đột phá không lâu, hơn nữa bên phía Saga có đến mấy mười cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, sao có thể là thế lực ông ta có thể đối địch được?
Thấy Triệu Kế Hồng bị thương, Thiên Hà Đạo Quân giơ thanh kiếm dài trong tay lên vung ra một đường kiếm khí đánh thẳng về phía Saga.
Saga vẫn từ tốn không hoảng loạn, sau đó giơ cây gậy trong tay lên, luồng khí tức màu tím lao ra va chạm với kiếm khí đó.
“Ầm”.
Một âm thanh lớn kinh thiên động địa vang lên ngay sau đó.
Ánh sáng rực rỡ kia còn chưa kịp tắt, Thiên Hà Đạo Quân đã giơ kiếm lên đánh về phía Saga.
Lúc này bầu trời lúc sáng lúc âm u, thi thoảng có ngôi sao sáng lóe lên.
Một kiếm này của Thiên Hà Đạo Quân như muốn xé bầu trời ra làm hai, phá nát cả vũ trụ vậy.
Trong tay Triệu Kế Hồng cũng có luồng khí màu tím lượn quanh như muốn chia cắt trời đất này làm hai nửa, vô số sự sống đều bị luồng khí màu tím này ngăn cách, sát khí cuồn cuộn lan tràn ra trong không khí.
Ở một bên khác, mấy người bên cạnh Saga cũng đều vung kiếm trong tay lên, mấy mười luồng khí tức khủng khiếp lập tức bao vây lấy Thiên Hà Đạo Quân và Triệu Kế Hồng.
“Lẽ nào nhà họ Khổng không định giúp thật sao?”
Triệu Kế Hồng tức giận nói rồi nhìn về phía Khổng Vạn Thắng đang ở phía xa kia.
Dù sao bây giờ ông ta cũng đang đối mặt với Saga, chỉ dựa vào ông ta và Thiên Hà Đạo Quân, thậm chí chưa chắc là đối thủ của Saga, sao có thể đánh lại mấy mươi cao thủ của Mỹ Lục được chứ?
Khổng Vạn Thắng khẽ thở dài, sau đó bắn ra một luồng sáng về phía nhà tổ của nhà họ Khổng.
Không lâu sau, chỉ thấy một luồng sáng màu vàng phát ra từ trong nhà họ Khổng bay thẳng về phía Tung Sơn.
Một nho sĩ mặc áo dài màu xám kiêu ngạo đứng giữa không trung, sau đó lấy ngón tay chỉ vào một điểm, sát khí xung quanh lập tức biến thành năng lượng may mắn.
“Trận pháp Càn Khôn Tạo Hóa? Tiếc là ông không phải Chu Hi, chỉ có thể tạo ra chứ không phát huy tác dụng, nếu không tôi đã xoay người đi mất rồi”, Saga nhìn về phía nho sĩ đó cười khẩy.