Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1895: Mục tiêu mới
Im lặng chưa đầy một giây, Độ Ách Chân Quân bỗng xoẹt người qua, chân bước trên luồng sáng bay thẳng vào Tàng Kinh của Hằng Sơn. Ngay sau đó ông ta cầm cuốn sách cổ Thiên Địa Tam Tuyệt cung kính đến gần Tiêu Chính Văn.
“Cậu Tiêu, đây là bản gốc của trận pháp Thiên Địa Tam Tuyệt, tôi hoàn trả đủ số”.
Lúc này trong lòng Độ Ách Chân Quân cũng đang chảy máu, phải biết là trận pháp Thiên Địa Tam Tuyệt không có bản chép tay, chỉ có một bộ sách cổ.
Vẫn luôn được ông ta cất theo bên người, nếu không phải vì lần này ông ta được phái quay về thế tục thì trong Tàng Kinh Các của Hằng Sơn cũng không tìm được cuốn trận pháp Thiên Địa Tam Tuyệt này.
Nhà họ Trương chết tiệt, tin tức cũng nhanh đấy, đáng sợ nhất vẫn là Tiêu Chính Văn, chuyện này rõ ràng là ân oán giữa Hằng Sơn và nhà họ Trương, cậu ta cứ chen ngang vào làm gì chứ?
Nhưng Độ Ách Chân Quân cũng chỉ dám nghĩ thầm trong lòng, không dám nói một chữ không.
“Ân oán giữa nhà họ Trương và Hằng Sơ đến đây là kết thúc, ông có ý kiến gì không?”
Tiêu Chính Văn nhận lấy bí mật trận pháp Thiên Địa Tam Tuyệt, trở tay đưa cho Trương Lăng Phong, trầm giọng hỏi.
“Đây…”
“Anh Tiêu, mặc dù trận pháp Thiên Địa Tam Tuyệt đúng là của nhà họ Trương, nhưng năm đó Hằng Sơn tôi đã có rất nhiều đệ tử thương vong chỉ vì để giúp nhà họ Trương”.
“Cứ nói là Hằng Sơn tôi lấy mấy ngàn mạng người để đổi còn hơn nói Hằng Sơn đi cướp về…”
“Chuyện này…”
“Chuyện cũ đã qua rồi!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Độ Ách Chân Quân, giọng nói lạnh như băng lại vang lên.
Cùng lúc đó ý chí chiến đấu của mấy người Long Nguyệt lại dâng lên, dường như có thể tiến hành một cuộc tấn công với quy mô lớn bất cứ lúc nào.
Độ Ách Chân Quân chịu đựng nỗi uất ức cắn răng nói: “Cậu Tiêu, mặc dù chuyện đã qua nhưng Hằng Sơn tôi cũng cần giữ thể diện. Nếu ngày nào đó khi đại tài của Hằng Sơn quay về, mong cậu Tiêu sẽ đến Hằng Sơn lần nữa để giải thích chuyện này”.
Ý uy hiếp trong lời nói của ông ta đã quá rõ ràng.
Dù Tiêu Chính Văn cậu nhất thời chiếm ưu thế nhưng cậu dám đảm bảo cậu luôn có thể đứng ở vị trí cao đó không?
Cảnh giới Nhân Hoàng không phải là căn cơ thật sự của Hằng Sơn, Độ Ách Chân Quân cũng chỉ tạm thời giữ chức quay về cai quản Hằng Sơn thay chưởng giáo.
Đồng thời ông ta cũng đang cảnh cáo Tiêu Chính Văn làm người đừng quá ngông cuồng, sẽ có một ngày Hằng Sơn tính toán hết mọi thứ với Tiêu Chính Văn.
“Đương nhiên có thể, bất kỳ lúc nào cũng được, chỉ sợ tôi không đợi được đến ngày đó”.
Tiêu Chính Văn cười mỉa lạnh nhạt nói.
“Có câu này của cậu Tiêu, tôi cũng xem như có thể giải thích với sư môn, mong sau này cậu Tiêu vẫn có thể đắc ý như hôm nay”.
Vứt lại một câu như thế, Độ Ách Chân Quân phất áo tức giận quay về Hằng Sơn.
Nếu phải nói là mất mặt thì Độ Ách Chân Quân đã lập kỷ lục thế giới rồi.
Đường đường là một trong năm đại danh sơn thế mà lại bị một mình Tiêu Chính Văn bắt chẹt, từ đầu đến cuối ông ta không dám nói nên lời một chữ không.
Nếu bị truyền ra ngoài, ông ta sẽ trở thành trò cười của năm đại danh sơn mất.
Thế nên ông ta vội vàng quay về Hằng Sơn, hơn nữa ngay trong đêm đó đã bảo người thông báo lại mọi chuyện xảy ra ở đây cho quản lý cao cấp Hằng Sơn ở ngoài lãnh thổ.
“Long Vương, rõ ràng là ông ra đang khiêu khích anh, đến lúc đó bên phía Hằng Sơn chắc chắn sẽ bày bố một cái bẫy lớn để hại Long Vương, anh cần gì phải…”
Long Hình hơi lo lắng nhìn Tiêu Chính Văn.
Với trí thông minh của Tiêu Chính Văn, sao có thể không nhìn ra Độ Ách Chân Quân đang cố ý bẫy anh được?
“Chỉ là thủ đoạn vặt vãnh thôi, đừng nghĩ nhiều. Chẳng qua nếu nhà họ Ấn đã chủ động gây chuyện mà chúng ta không đáp lại thì sau này Hoa Quốc đừng mong được yên”.
Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.
“Ý của Long Vương là…”, mắt Long Ngao không khỏi sáng lên, khá mừng rỡ nhìn Tiêu Chính Văn hỏi.
“Mỹ Lục từng ức hiếp Hoa Quốc nhiều năm, trước đó Âu Lục và Vy Hào đều đã bị trừng phạt, chỉ có Mỹ Lục thoát được một nạn”.
“Bây giờ cũng đến lúc để người Mỹ Lục biết rõ chúng nên đối với Hoa Quốc bằng thái độ gì”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn dời tầm mắt sang hướng Mỹ Lục.
“Cậu Tiêu, đây là bản gốc của trận pháp Thiên Địa Tam Tuyệt, tôi hoàn trả đủ số”.
Lúc này trong lòng Độ Ách Chân Quân cũng đang chảy máu, phải biết là trận pháp Thiên Địa Tam Tuyệt không có bản chép tay, chỉ có một bộ sách cổ.
Vẫn luôn được ông ta cất theo bên người, nếu không phải vì lần này ông ta được phái quay về thế tục thì trong Tàng Kinh Các của Hằng Sơn cũng không tìm được cuốn trận pháp Thiên Địa Tam Tuyệt này.
Nhà họ Trương chết tiệt, tin tức cũng nhanh đấy, đáng sợ nhất vẫn là Tiêu Chính Văn, chuyện này rõ ràng là ân oán giữa Hằng Sơn và nhà họ Trương, cậu ta cứ chen ngang vào làm gì chứ?
Nhưng Độ Ách Chân Quân cũng chỉ dám nghĩ thầm trong lòng, không dám nói một chữ không.
“Ân oán giữa nhà họ Trương và Hằng Sơ đến đây là kết thúc, ông có ý kiến gì không?”
Tiêu Chính Văn nhận lấy bí mật trận pháp Thiên Địa Tam Tuyệt, trở tay đưa cho Trương Lăng Phong, trầm giọng hỏi.
“Đây…”
“Anh Tiêu, mặc dù trận pháp Thiên Địa Tam Tuyệt đúng là của nhà họ Trương, nhưng năm đó Hằng Sơn tôi đã có rất nhiều đệ tử thương vong chỉ vì để giúp nhà họ Trương”.
“Cứ nói là Hằng Sơn tôi lấy mấy ngàn mạng người để đổi còn hơn nói Hằng Sơn đi cướp về…”
“Chuyện này…”
“Chuyện cũ đã qua rồi!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Độ Ách Chân Quân, giọng nói lạnh như băng lại vang lên.
Cùng lúc đó ý chí chiến đấu của mấy người Long Nguyệt lại dâng lên, dường như có thể tiến hành một cuộc tấn công với quy mô lớn bất cứ lúc nào.
Độ Ách Chân Quân chịu đựng nỗi uất ức cắn răng nói: “Cậu Tiêu, mặc dù chuyện đã qua nhưng Hằng Sơn tôi cũng cần giữ thể diện. Nếu ngày nào đó khi đại tài của Hằng Sơn quay về, mong cậu Tiêu sẽ đến Hằng Sơn lần nữa để giải thích chuyện này”.
Ý uy hiếp trong lời nói của ông ta đã quá rõ ràng.
Dù Tiêu Chính Văn cậu nhất thời chiếm ưu thế nhưng cậu dám đảm bảo cậu luôn có thể đứng ở vị trí cao đó không?
Cảnh giới Nhân Hoàng không phải là căn cơ thật sự của Hằng Sơn, Độ Ách Chân Quân cũng chỉ tạm thời giữ chức quay về cai quản Hằng Sơn thay chưởng giáo.
Đồng thời ông ta cũng đang cảnh cáo Tiêu Chính Văn làm người đừng quá ngông cuồng, sẽ có một ngày Hằng Sơn tính toán hết mọi thứ với Tiêu Chính Văn.
“Đương nhiên có thể, bất kỳ lúc nào cũng được, chỉ sợ tôi không đợi được đến ngày đó”.
Tiêu Chính Văn cười mỉa lạnh nhạt nói.
“Có câu này của cậu Tiêu, tôi cũng xem như có thể giải thích với sư môn, mong sau này cậu Tiêu vẫn có thể đắc ý như hôm nay”.
Vứt lại một câu như thế, Độ Ách Chân Quân phất áo tức giận quay về Hằng Sơn.
Nếu phải nói là mất mặt thì Độ Ách Chân Quân đã lập kỷ lục thế giới rồi.
Đường đường là một trong năm đại danh sơn thế mà lại bị một mình Tiêu Chính Văn bắt chẹt, từ đầu đến cuối ông ta không dám nói nên lời một chữ không.
Nếu bị truyền ra ngoài, ông ta sẽ trở thành trò cười của năm đại danh sơn mất.
Thế nên ông ta vội vàng quay về Hằng Sơn, hơn nữa ngay trong đêm đó đã bảo người thông báo lại mọi chuyện xảy ra ở đây cho quản lý cao cấp Hằng Sơn ở ngoài lãnh thổ.
“Long Vương, rõ ràng là ông ra đang khiêu khích anh, đến lúc đó bên phía Hằng Sơn chắc chắn sẽ bày bố một cái bẫy lớn để hại Long Vương, anh cần gì phải…”
Long Hình hơi lo lắng nhìn Tiêu Chính Văn.
Với trí thông minh của Tiêu Chính Văn, sao có thể không nhìn ra Độ Ách Chân Quân đang cố ý bẫy anh được?
“Chỉ là thủ đoạn vặt vãnh thôi, đừng nghĩ nhiều. Chẳng qua nếu nhà họ Ấn đã chủ động gây chuyện mà chúng ta không đáp lại thì sau này Hoa Quốc đừng mong được yên”.
Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.
“Ý của Long Vương là…”, mắt Long Ngao không khỏi sáng lên, khá mừng rỡ nhìn Tiêu Chính Văn hỏi.
“Mỹ Lục từng ức hiếp Hoa Quốc nhiều năm, trước đó Âu Lục và Vy Hào đều đã bị trừng phạt, chỉ có Mỹ Lục thoát được một nạn”.
“Bây giờ cũng đến lúc để người Mỹ Lục biết rõ chúng nên đối với Hoa Quốc bằng thái độ gì”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn dời tầm mắt sang hướng Mỹ Lục.