Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1813-1817
Chương 1813 : Tiếp tục bỏ chạy
“Có phải trong mắt các ông, thế tục không có vũ khí lợi hại như thần binh? Thế tục chỉ có thể để mặc các ông định đoạt?”
“Là người của các ông luôn miệng nói muốn đến giết tôi. Bây giờ thấy ông ta không đánh lại tôi thì các ông lại muốn bênh vực? Thế giới này nào có chuyện tốt như vậy”.
“Hôm nay nếu Ngọc Khuyết Cung các ông không giao người ra, tôi sẽ khiến hắn biến mất khỏi thế giới này”.
Nói rồi kiếm Tần Vương trong tay Tiêu Chính Văn bỗng lóe sáng, thậm chí người đứng xem trận đấu cách đó mấy chục cây số cũng có thể cảm nhận được từng cơn gió lạnh lướt qua người.
“Cậu Tiêu, khoan hãy ra tay. Tôi sẵn lòng thay Ngọc Khuyết Cung đền tội với cậu Tiêu”.
Vừa dứt lời, một ông lão mặc đồ trắng nhanh chân từ trong Ngọc Khuyết Cung bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn, mỉm cười nói.
“Có thể! Nhưng phải đền bằng mạng của Tư Mã Minh Húc”.
Tiêu Chính Văn mặt vẫn lạnh lùng nói.
“Tiêu Chính Văn, giết người không phải chỉ dập đầu là xong, mày là cái thá gì mà dám khiêu khích với Ngọc Khuyết Cung”.
Lúc này Tư Mã Minh Húc trốn trong Ngọc Khuyết Cung đã hoảng loạn nãy giờ, ngay khi Thất trưởng lão chủ động xuất hiện khuyên giải với Tiêu Chính Văn, hắn đã có linh cảm không hay.
“Hừ, chuyện đến nước này mà mày còn dám ngông nghênh ở đây à? Được lắm!”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, giờ kiếm Tần Vương lên, nhắm chuẩn về phía Ngọc Khuyết Cung.
Thấy cảnh này, Thất trưởng lão không khỏi cười khổ.
Trước đó cụ ta từng nghe nói đến tên của Tiêu Chính Văn, nhưng cho dù Tiêu Chính Văn có nổi tiếng đến mức nào, cụ ta cũng chỉ khịt mũi cho qua, dù sao Tiêu Chính Văn cũng chỉ là có chút danh tiếng trong thế tục mà thôi.
Làm sao có thể so sánh được với Ngọc Khuyết Cung chứ?
Hơn nữa một chàng trai ở cảnh giới Nhân Vương còn lâu mới được cụ ta xem trọng.
Nhưng hôm nay cuối cùng cụ ta cũng nhận ra Tiêu Chính Văn là người không thể nào chọc vào được.
“Cậu Tiêu… tôi xin cậu nể tình Tư Mã Minh Húc chỉ là phạm lỗi lần đâu mà tha cho nó. Dù sao nó cũng là người tiếp quản mà Ngọc Khuyết Cung chọn ra, nếu…”
“Sớm biết có ngày hôm nay, sao ngay từ đầu phải làm thế. Như ông nói đây, anh ta là thiếu cung chủ tương lai của Ngọc Khuyết Cung, các ông không nhận thức được từng lời nói hành động của anh ta sao?”
“Nếu đã như thế thì khi anh ta đến thế tục giết tôi, tại sao các ông lại không khuyên? Có phải các ông nghĩ chỉ cần anh ta ra tay, Tiêu Chính Văn tôi chắc chắn sẽ chết không?”
“Thiếu cung chủ của các ông giết một con kiến nhỏ bé ở thế tục không đáng để nhắc đến sao?”
Tiêu Chính Văn nói thế, ngay cả Thất trưởng lão cũng nghẹn họng.
Sự thật đúng như Tiêu Chính Văn nói, mặc dù lúc đó cụ ta đã nhắc nhở Tư Mã Minh Húc không được giết Tiêu Chính Văn với danh nghĩa Ngọc Khuyết Cung, nhưng cụ ta chỉ làm thế mà thôi.
Cụ ta nghĩ Tư Mã Minh Húc không thể nào thua Tiêu Chính Văn.
Nhưng kết quả lại khiến ông già sống mấy trăm năm như cụ ta cũng không ngờ đến được, Tư Mã Minh Húc không chỉ thua Tiêu Chính văn mà còn bị Tiêu Chính Văn đuổi đến tận cửa nhà.
Thấy Thất trưởng lão chắp tay với Tiêu Chính Văn, Tư Mã Minh Húc cảm thấy không ổn.
Có vẻ Thất trưởng lão định hi sinh Tư Mã Minh Húc để bảo vệ Ngọc Khuyết Cung.
Thầm mắng Thất trưởng lão vài câu, Tư Mã Minh Húc cũng không kịp nghĩ nhiều đã biến thành một luồng sáng chạy ra khỏi Ngọc Khuyết Cung.
Hắn biết rất rõ chỉ cần Thất trưởng lão gật đầu, Ngọc Khuyết Cung chắc chắn sẽ trói tay chân hắn lại giao cho Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn chỉ liếc nhìn Tư Mã Minh Húc chạy trốn, không vội đuổi theo mà lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên: “Giữa chúng ta cũng nên dứt điểm mới được chứ nhỉ”.
Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn giơ tay lên vung một kiếm ra.
Người đàn ông trung niên vội vàng giơ kiếm lên đỡ, nhưng vừa chạm vào thì ông ta đã biến thành một luồng sáng, sau đó nổ tung mà chết.
Chỉ vỏn vẹn một đòn tấn công.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Khổng Thiên Tường và Lương Cảnh Long gần như kinh ngạc đến rớt cằm.
“Không… không thể nào!”, Khổng Thiên Tường không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Đó là cao thủ Nhân Vương cấp sáu đấy, chỉ một chiêu đã biến thành khói bụi?
Mà Tư Mã Minh Húc chạy khỏi Ngọc Khuyết Cung nhưng không dám chạy đến nhà họ Tư Mã, không phải vì lo nhà họ Tư Mã cũng sẽ giao hắn cho Tiêu Chính Văn, mà là khoảng cách quá xa, Tư Mã Minh Húc không chắc Tiêu Chính Văn có bám chặt theo sau không.
Một khi bị Tiêu Chính Văn đuổi kịp nửa đường thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Nghĩ đến đây, Tư Mã Minh Húc trợn mắt, lập tức nảy ra ý.
Chỉ cần chạy đến Hoa Quốc thì Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ ném chuột sợ vỡ bình vì tránh làm người vô tội bị thương.
Nghĩ đến đây Tư Mã Minh Húc cố hết sức chạy trốn thẳng đến thế tục.
Chương 1814: Không rảnh
Chỉ là Tư Mã Minh Húc vừa chạy về đến bầu trời Âu Lục thì Tiêu Chính Văn đã đuổi theo ngay phía sau, cách hắn không đến một trăm mét.
“Tiêu Chính Văn! Mày…”
Lúc này Tư Mã Minh Húc quả thật khóc không ra nước mắt, ngay khi hắn chạy ra khỏi Ngọc Khuyết Cung đã thấy Tiêu Chính Văn ra tay với người gác cửa, theo tính toán của hắn trận chiến của Tiêu Chính Văn với người gác cửa ít nhất cũng phải đánh đến tám giờ.
Một tiếng đồng hồ đủ để hắn chạy đến lãnh thổ Hoa Quốc rồi, nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thể giết người gác cửa đó chỉ trong vòng một chiêu.
Thấy Tiêu Chính Văn càng đến gần mình, Tư Mã Minh Húc hoàn toàn tuyệt vọng.
Xem ra mình không thể chạy đến Hoa Quốc được rồi, chuyện đã đến nước này có muốn chạy về ngoài lãnh thổ cũng đã không kịp nữa, Tiêu Chính Văn sẽ không cho hắn cơ hội này.
“Chẳng phải mày muốn giết tao sao? Cứ thế đã định trước giữa hai chúng ta chỉ có thể có một người sống”.
Nói rồi khoảng cách giữa Tiêu Chính Văn và Tư Mã Minh Húc lại kéo gần mấy chục mét nữa.
Thấy Tiêu Chính Văn đã gần mình trong gang tấc, Tư Mã Minh Húc dứt khoát dừng lại, xoay người nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Chính Văn.
“Sao thế, không chạy nữa à?”
Tiêu Chính Văn nở nụ cười đầy vẻ thích thú nhìn Tư Mã Minh Húc.
“Tiêu Chính Văn, mày nghĩ giết được tao thì mày sẽ thắng sao? Nói cho mày biết, sau khi tao chết, nhà họ Tư Mã sẽ không tha cho mày đâu. Tao đường đường là hoàng tộc của gia tộc Tư Mã, tuyệt đối không bị một tên hèn hạ như mày giết đâu”.
“Tư Mã Minh Húc tao sinh ra là anh hùng hào kiệt, chết cũng là ma anh hùng. Nhưng Tiêu Chính Văn, mày nghĩ cho kỹ đây, sau này mày sẽ bị nhà họ Tư Mã xé xác, chôn cùng tao thôi”.
Vừa dứt lời, Tư Mã Minh Húc bỗng rút kiếm ra dưới cái nhìn chằm chằm cực kỳ hoảng sợ của tất cả mọi người, thanh kiếm xoay chuyển rồi đặt lên cổ mình.
“Được, tao đợi xem”.
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt cười, chắp hai tay ra sau lưng lạnh lùng nhìn Tư Mã Minh Húc.
“Phụt!”
Tư Mã Minh Húc hít sâu một hơi, cuối cùng nhìn thế giới này lần nữa, sau đó dùng sức cắt một đường.
Máu chảy xuống dọc theo cổ của Tư Mã Minh Húc, thi thể hắn rơi xuống từ trên không trung.
“Tư Mã… Tư Mã Minh Húc chết rồi?”
Hàn Hương Nhi trợn tròn mắt, không dám tin nhìn thi thể Tư Mã Minh Húc rơi xuống.
Lúc này đám người Không Thiên Tường đều im như thóc, thậm chí không dám thở mạnh, nhất là Lương Cảnh Long càng sợ đến mức run cầm cập.
Trước đó họ còn tự đắc cho mình là thế tử gia tộc lớn ở ngoài lãnh thổ nên không thèm xem Tiêu Chính Văn ra gì.
Nhưng so với Tư Mã Minh Húc, họ chẳng đáng gọi là thế tử gì kia?
Trong mắt nhà họ Tư Mã, họ thậm chí còn chẳng bằng một con chó.
Nhưng cuối cùng Tiêu Chính Văn vẫn ép buộc Tư Mã Minh Húc phải chết, hơn nữa còn ép Tư Mã Minh Húc tự sát trước mặt các cao thủ ngoài lãnh thổ.
Tiêu Chính Văn chỉ liếc nhìn thi thể Tư Mã Minh Húc một cái, sau đó xoay người rời đi.
Thoáng chốc gần như cả thế giới đều xôn xao.
Đầu tiên là chém chết sứ giả của Huyền Thiên Đạo Cung, giờ lại cứng rắn ép chết Tư Mã Minh Húc, hơn nữa còn lấy kiếm chèn ép Ngọc Khuyết Cung, ngay cả Thất trưởng lão của Ngọc Khuyết Cung cũng phải cúi đầu chịu thua Tiêu Chính Văn.
Đây đã không thể hình dung bằng từ kinh hãi thế tục được nữa, bởi vì lần này Tiêu Chính Văn phải đối mặt với thế lực lớn thật sự ở ngoài lãnh thổ.
So ra năm đại danh sơn quá nhỏ bé, thậm chí trước mặt Ngọc Khuyết Cung, người của năm đại danh sơn chẳng có tư cách để nói chuyện nữa là.
“Xem ra là do chúng ta xem thường Tiêu Chính Văn rồi, trước đó tôi còn nghĩ ít nhất cậu ta vẫn còn mấy chục năm nữa mới có thể dần trưởng thành… Nhưng kết quả hôm nay của cậu ra đủ để chứng minh mọi thứ”.
Chu Chấn Long nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn không khỏi thở dài nói.
“Tôi lại không nghĩ như thế, nhớ đến lần đầu gặp cậu ta, cậu ta vẫn chỉ ở cảnh giới Nhân Vương cấp một, đến giờ chỉ mới có mấy tháng ngắn ngủi”.
“Lẽ nào mấy thế tử chúng ta chỉ có thể làm nhân vật phụ cho thời đại này thôi sao?”
Lý Chính Đạo ngưỡng mộ nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn.
So với Tiêu Chính Văn, mấy thế tử như họ quả thật không đáng được nhắc đến.
Dù Lý Chính Đạo có cả ngàn câu không phục, nhưng ông ta cũng chỉ có thể cúi đầu chịu thua trước chiến tích của Tiêu Chính Văn.
“Đúng thế, cậu ta quá xuất sắc, cũng may lúc đó Chu Thụy Chân không đắc tội quá thê thảm với cậu ta, nếu không rất khó tưởng tượng đến cảnh nhà họ Chu bị người ta chặn ngay trước cửa đòi người”.
Chu Chấn Long cười khổ, lắc đầu nói.
So sánh với Tiêu Chính Văn, thế tử Chu Thụy Chân của nhà họ Chu đúng là không đáng nhắc đến, cũng may lúc đó Tiêu Chính Văn giơ cao đánh khẽ, nhà họ Chu mới không mất mặt trước nhiều người.
Chuyện đã đến nước này, người hối hận nhất không ai khác là Hứa Tinh Nhi.
Nếu lúc trước Tiêu Chính Văn vẫn chỉ vang danh ở thế tục thì từ ngày hôm nay danh tiếng của Tiêu Chính Văn đã truyền ra khắp ngoài lãnh thổ rồi.
Đến lúc đó sẽ có biết bao thế lực lớn chủ động làm quen, kéo quan hệ?
Sẽ có biết bao cô gái gia tộc lớn ở ngoài lãnh thổ chủ động muốn kết hôn với Tiêu Chính Văn?
Đến lúc đó Hứa Tinh Nhi cô ta xem là cái gì chứ?
Nếu thầy của cô ta truy cứu, trách tội cô ta vì chuyến đi này cô ta không thể xây dựng quan hệ tốt với Tiêu Chính Văn, bản thân cô ta cũng không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Còn Khổng Thiên Tường cũng siết chặt nắm đấm, trận chiến hôm nay của Tiêu Chính Văn là cú sốc quá lớn với hắn.
Thậm chí có thể nói đã phá vỡ hoàn toàn lòng tự tôn của hắn.
Nhưng sự đố kỵ chỉ là một mặt, sức chiến đấu đáng kinh ngạc mà Tiêu Chính Văn thể hiện càng là thứ hắn không theo kịp.
Khổng Thiên Tường vẫn rất có tự giác rằng nếu để hắn đấu với Tiêu Chính Văn, thì hắn không có lòng tin có thể sống đến hai chiêu.
“Lần này vào Huyền Thiên Đạo Cung, mình chắc chắn phải cố gắng hơn. Đợi đến ngày mình quay lại thế tục, mình nhất định sẽ phân cao thấp với Tiêu Chính Văn”.
Khổng Thiên Tường nghiến răng ken két, cực kỳ không cam lòng nói.
Lúc này dù là các thế lực lớn ngoài lãnh thổ nhận được tin tức cũng không dám xem thường Tiêu Chính Văn nữa, chứ đừng nói là đám thế tử bọn họ.
Dù là Thiên Cung Bắc Cực hay Thiên Vương Các cũng phải nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt khác.
Trước đó các thế lực lớn này đều vô cùng xem thường Tiêu Chính Văn, bởi vì thế tục đã bị họ gọi là nơi lưu lạc, không thể xuất hiện thêm bất kỳ một thiên tài xuất chúng nào nữa.
Nhưng trận chiến của Tư Mã Minh Húc và Tiêu Chính Văn đồng nghĩa với việc đang lấy sự thật vả một cái thật đau vào mặt của họ.
Người đứng đầu thế hệ trẻ ngoài lãnh thổ thì sao?
Ngôi sao mới tương lai của hoàng tộc Tư Mã thì thế nào?
Chẳng phải cũng bị Tiêu Chính Văn ép bức đến mức tự sát đó sao?
Lúc này bên phía Long Kinh, Tần Vũ bận đến độ đầu tóc rối tung.
Cũng không biết là thế nào, tự dưng ông Lý, mấy trưởng lão võ tông đều tìm đến tận cửa.
Thậm chí ngay cả năm đại danh sơn cũng bảo đại diện đến, hơn nữa còn có mấy gương mặt lạ đến cùng mấy người này, chỉ trong thoáng chốc Tần Vũ đã bận tối mặt tối mũi.
“Cậu Tần, chúng tôi ngàn phương xa xôi chạy đến từ ngoài lãnh thổ là muốn gặp cậu Tiêu, mong cậu có thể tiện thể giúp bọn tôi thông báo một tiếng”.
“Đúng thế, chúng tôi không có ác ý gì, chúng tôi chỉ mong có thể được làm quen với cậu Tiêu mà thôi”.
“Cậu Tần, chỉ cần cậu giúp chúng tôi chuyển lời, cho dù đưa ra bất cứ điều kiện gì, chúng tôi cũng có thể đáp ứng”.
Mọi người anh một câu, tôi một câu nói đến mức Tần Vũ đau cả đầu.
“Các vị, mọi người đều là bạn của ông Lý, nếu đã đến tìm tôi chứng tỏ xem trọng tôi đây, chuyển lời thì được, nhưng vua Bắc Lương có thời gian gặp các vị hay không thì phải xem tình hình”.
Tần Vũ vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Chính Văn.
“Cậu Tiêu, không biết bây giờ cậu có tiện không, chỗ tôi có mấy người bạn muốn gặp cậu”.
Tiêu Chính Văn nghe đầu bên kia điện thoại hình như rất ồn, nhíu mày nói: “Bạn gì? Có chuyện gì à?”
“Chuyện này…”
Tần Vũ thấy hơi khó xử do dự, sau đó chính trực nói: “Là mấy người bạn đến từ ngoài lãnh thổ, nghe nói họ muốn làm quen với cậu, cậu xem…”
“Tôi không rảnh, cứ để họ đợi đi”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn bèn cúp máy.
Chương 1815: Đế Vương Các
Không đợi Tiêu Chính Văn cúp máy, Tần Vũ đã vội vàng nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, đợi đã, trong số đó có một ông lão nói muốn phân định lại phạm vi thế lực với giới chính trị chúng ta”.
Cái gì?
Tiêu Chính Văn nghe thấy lời này thì không khỏi nhíu mày nói: “Anh nói cái gì? Bọn họ muốn phân định phạm vi thế lực với giới chính trị?”
Điều này tượng trưng cho điều gì đã không cần phải nói thêm nữa, rõ ràng chính là mấy thế lực vùng ngoài lãnh thổ này định lập nên một đất nước mới ngay bên trong lãnh thổ Hoa Quốc!
“Không sai, ông ta nói ông ta đại diện cho Đế Vương Các, hy vọng chúng ta có thể phân định cho họ một phạm vi thế lực để tiện cho người của họ có chỗ ở và sinh sống sau khi trở về”.
Tần Vũ khó xử nói.
Chuyện lớn như thế, Tần Vũ nào có quyền quyết định?
Mà nếu trình báo chuyện này lên Thiên Tử thì anh ta lại cảm thấy có phần không được thoả đáng.
Dù gì đây cũng không phải cuộc chiến tranh giữa các nước đối địch với nhau mà là vấn đề hình thành nên giữa một số thế lực bên trong nội bộ chính Hoa Quốc, hơn nữa hiện tại đối phương cũng chỉ nói muốn nói chuyện với Hắc Băng Đài và Tiêu Chính Văn.
Nói cách khác, chỉ khi bọn họ nói tới một trình độ nhất định thì đối phương mới trực tiếp báo cho Thiên Tử biết chuyện này.
Trong lòng Tần Vũ càng hiểu rõ dù Thiên Tử biết được chuyện này thì tới cuối cùng vẫn phải để cho Tiêu Chính Văn đứng ra giải quyết, vậy nên Tần Vũ mới mượn cơ hội này để gọi một cuộc điện thoại tới cho Tiêu Chính Văn.
“Để cho người của họ có nơi ở và sinh sống sau khi trở về ư? Bọn họ làm được bao nhiêu cho Hoa Quốc? Có tư cách gì cắt xén lãnh thổ của chúng ta!”
“Anh Tần, anh đừng can dự vào chuyện này nữa, giờ tôi sẽ tới Hắc Băng Đài!”
Tiêu Chính Văn nói xong bèn cúp máy.
Anh hoàn toàn không thể ngờ được người của Đế Vương Các lại xuất hiện muốn cướp địa bàn vào thời điểm này!
Có thể nói là nắm bắt thời gian và cơ hội vừa khéo, Tiêu Chính Văn vừa mới giết người gác cửa của Ngọc Khuyết Cung, có thể nói rằng đã đắc tội với Ngọc Khuyết Cung rồi.
Hơn nữa còn ép chết cả Tư Mã Minh Húc, cũng kết nên mối thù rất sâu với nhà họ Tư Mã.
Vào thời điểm này, đổi lại là bất cứ ai cũng sẽ không đắc tội với Đế Vương Các!
Đối phương rất có khả năng đã nắm bắt được loại tâm lý này của Tiêu Chính Văn nên mới đưa ra yêu cầu vô lý như thế vào thời điểm này.
Đế Vương Các hoàn toàn không giống với nhà họ Tư Mã và Ngọc Khuyết Cung, rất nhiều thế gia hoàng tộc của Hoa Quốc đều là thành viên của Đế Vương Các, vậy nên đại diện của Đế Vương Các chính là đại đa số hậu duệ của Hoa Quốc.
Đắc tội với Đế Vương Các cũng đồng nghĩa với việc đồng thời đắc tội với mấy chục hoàng tộc từng thống trị muôn dân trong lịch sử Hoa Quốc!
Sau khi cúp điện thoại, Tần Vũ bình thản ra hiệu cho mọi người rằng Tiêu Chính Văn sắp sửa tới rồi, sau đó lại cử người mời tất cả mọi người vào bên trong phòng hội nghị vừa uống trà vừa đợi Tiêu Chính Văn.
Mãi tới sau khi mọi người đi khuất, ông Quý mới tiến lên trước một bước, nói với Tần Vũ: “Tổng tư lệnh Tần, bên phía vua Bắc Lương nói thế nào?”
Tần Vũ nghe vậy thì hít sâu vào một hơi, lắc đầu thở dài nói: “Bên phía cậu Tiêu vẫn chưa nói rõ, có điều thái độ của cậu ấy đã hết sức rõ ràng rồi”.
“Từ trước tới nay, Đế Vương Các chưa từng đóng góp được gì cho Hoa Quốc, còn về yêu cầu muốn phân định lại phạm vi thế lực của bọn họ, ông cho rằng cậu Tiêu sẽ đáp ứng sao?”
Nói xong, Tần Vũ đẩy cửa bước về phía phòng hội nghị, trước khi Tiêu Chính Văn tới nơi, anh ta buộc phải khôn khéo để ổn định được đám người này trước!
Ông Quý bất lực lắc đầu thở dài, thật ra ông ta cũng không muốn làm người trung gian như thế này, vậy nhưng thế lực của đối phương ở vùng ngoài lãnh thổ quả thực quá lớn mạnh, nhà họ Quý căn bản không dám đắc tội với đối phương!
Chưa tới nửa tiếng đồng hồ, Tiêu Chính Văn đã tới Hắc Băng Đài, Tần Vũ cử người mời Tiêu Chính Văn vào trong phòng hội nghị, lúc này, bên trong phòng hội nghị đã không còn chỗ trống, mọi người đều đang liên mồm bàn tán về chuyện Tư Mã Minh Húc tự sát.
“Với sự hiểu biết của tôi về nhà họ Tư Mã thì tuyệt đối sẽ không tuỳ ý hành sự!”
“Dù là nhà họ Tư Mã thì cũng có thể làm được gì? Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bọn họ căn bản chẳng thể điều động được cao thủ trong gia tộc tới thế tục, cửa một hai đại diện tới, kết quả cũng sẽ chẳng khá khẩm hơn cái vị sứ giả của cổ tộc nhà họ Ấn kia được bao nhiêu!”
“Tôi thấy cũng chưa chắc, chỉ cần Tiêu Chính Văn đồng ý để cho Đế Vương Các ở lại trong Hoa Quốc, vậy thì cục diện ngược lại sẽ càng trở nên bất lợi hơn với Tiêu Chính Văn! Nhà họ Tư Mã có lớn mạnh tới đâu thì cũng có thể lớn hơn Đế Vương Các được hay sao?”
Chương 1816: Mục đích cuối cùng
Đám người nhao nhao bàn luận, hầu hết đều đang phán đoán hành động tiếp theo của Tiêu Chính Văn.
Khi cửa phòng hội nghị mở ra thêm lần nữa, chỉ thấy Tiêu Chính Văn ăn mặc hết sức xuề xòa, biểu cảm vô cùng nghiêm túc tiến từ bên ngoài vào, một ông lão ngồi ngay trên đầu đứng dậy trước tiên, nói: “Chào cậu Tiêu!”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại liếc nhìn ông lão một cái, nhíu mày nói: “Ông cụ, xin hỏi ông là?”
“Tôi là Bạch Chiến Sinh của Đế Vương Các!”
Mặc dù ông lão đã bạc trắng cả đầu, thế nhưng kể ra thì vẫn còn hồng hào nhuận sắc.
Đặc biệt là lúc ông ta nói ra tên của mình thì trên mặt còn mang theo vẻ cao ngạo rất rõ.
Mặc dù bản thân Bạch Chiến Sinh cũng chẳng nổi danh gì, thế nhưng ông ta vẫn còn một cậu em trai tên là Bạch Chiến Ngọc!
Người này chính là sát thần Bạch Khởi – một trong số tứ đại kiếm thị!
Chỉ dựa vào thân phận này thôi cũng là thứ mà những người đang có mặt ở đây theo không kịp rồi.
Có thể móc nối quan hệ với sát thần Bạch Khởi, việc này không chỉ có thể diện với các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ mà ở trong nội bộ Đế Vương Các, Bạch Chiến Sinh cũng cực kỳ được tôn sùng.
“Lần này tôi đại diện cho Đế Vương Các tới đây gặp mặt cậu Tiêu!”, Bạch Chiến Sinh cố tình tỏ rõ thân phận của bản thân thêm lần nữa.
Thế lực và tầm ảnh hưởng sau lưng Đế Vương Các đương nhiên không cần phải nói nhiều!
Dù là ở vùng ngoài lãnh thổ thì cũng là thế lực mạnh mẽ đủ để đối kháng với Thiên Đạo Minh Ước!
Mà lúc này, Bạch Chiến Sinh lại tỏ rõ thân phận chính là muốn cảnh cáo Tiêu Chính Văn, ông ta không lấy thân phận cá nhân ra để nói chuyện với Tiêu Chính Văn mà đang đại diện cho cả Đế Vương Các!
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, không nói gì mà ngồi ngay xuống vị trí chủ toạ vẫn đang còn trống.
“Lẽ nào Tiêu Chính Văn không bất ngờ chút nào hay sao?”, Bạch Chiến Sinh không khỏi nhíu mày.
Tiêu Chính Văn có thân phận gì? Hiện tại Đế Vương Các đích thân tới tìm cậu ta, nếu đổi lại là người khác, dù không vui mừng khôn xiết thì trên mặt cũng sẽ mang theo một nụ cười vui vẻ mới đúng!
Thế nhưng trên mặt Tiêu Chính Văn lại không có chút biểu cảm nào, bình tĩnh như thể chưa từng xảy ra chuyện gì vậy!
“Có gì đáng để bất ngờ? Các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ không phải đã trở về thế tục rồi hay sao? Hơn nữa, có quá nửa lãnh thổ của Âu Lục và Phi Lục đã rơi vào trong tay thế lực vùng ngoài lãnh thổ rồi!”
“Còn về Mỹ Lục, không phải bọn họ trước nay đều là con chó săn của thế lực vùng ngoài lãnh thổ hay sao?”
Tiêu Chính Văn vừa mới thốt ra mấy lời này, Bạch Chiến Sinh ngây ra, sau đó lại nở một nụ cười nói: “Được! Xem ra cậu Tiêu đều nhìn thấu cả những chuyện lớn trong thiên hạ hiện giờ!”
“Theo như tôi được biết, cậu Tiêu cả đời chinh chiến, cúc cung tận tuỵ vì Hoa Quốc, đặc biệt còn làm được không ít chuyện tốt cho người dân Hoa Quốc!”
“Hiện tại, các thế lực lớn vùng ngoài lãnh thổ vùng vẫy trở về thế tục, tôi tin rằng cậu Tiêu đã gặp người của huyết tộc rồi, còn cả người của cổ tộc nhà họ Ấn, có lẽ cậu Tiêu cũng chẳng xa lạ gì!”
“Mà bọn họ cũng chỉ là một số thế lực nhỏ ở vùng ngoài lãnh thổ mà thôi, nếu như toàn bộ các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ đều trở về, e rằng với năng lực của cậu Tiêu, muốn bảo vệ chu toàn cho Hoa Quốc cũng không đơn giản cho lắm nhỉ!”
“Đặc biệt là đối với những người dân bình thường kia mà nói, sự an toàn càng khó được bảo đảm hơn!”
Bạch Chiến Sinh nói đầy sâu xa.
Tiêu Chính Văn vừa nghe vừa liên tục gật đầu, mặc dù Tiêu Chính Văn cũng hiểu rõ hàm ý trong những lời nảy của ông ta, thế nhưng không thể không thừa nhận rằng dù sao Tiêu Chính Văn cũng chỉ có một mình, căn bản chẳng thể chăm lo được cho hàng trăm triệu người dân Hoa Quốc!
“Vậy ý của ông là gì?”
Thấy cuối cùng Tiêu Chính Văn cũng lên tiếng, Bạch Chiến Sinh vội vàng bổ sung thêm: “Kỳ thực ý tôi cũng đơn giản, Hoa Quốc chúng ta cũng là một thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, điểm này, tôi tin rằng không chỉ cậu Tiêu mà tất cả những người ở đây đều biết rõ”.
“Vậy nên tôi đánh bạo, hy vọng cậu Tiêu có thể đồng ý để cho năm đại danh sơn và người của Đế Vương Các chúng tôi được phân tán vào ở trong các thành phố trung tâm lớn của Hoa Quốc!”
“Như vậy thì có người của chúng tôi trấn giữ, những cao thủ vùng ngoài lãnh thổ của Âu Lục và Mỹ Lục kia cũng sẽ cảm thấy kiêng dè, hơn nữa cũng có thể giảm đi áp lực không nhỏ cho cậu Tiêu!”
Không thể không nói, mặc dù Đế Vương Các có ý muốn lấy đi một nửa giang sơn của Hoa Quốc, thế nhưng quả thực vẫn đang suy xét vấn đề từ an nguy của người dân Hoa Quốc!
Có điều sau khi mấy người bọn họ vào trong các thành phố trung tâm của Hoa Quốc sinh sống, cùng với sự luân chuyển của thời gian, Thiên Tử Hoa Quốc rất có khả năng sẽ bị bọn họ đá văng!
Suy cho cùng, mục đích của bọn họ cũng hết sức rõ ràng, chính là muốn cướp đi giang sơn của Hoa Quốc, tranh đoạt uy danh trong lòng người dân Hoa Quốc cùng với Tiêu Chính Văn!
Nói thẳng ra thì chính là vì tín ngưỡng của mấy tỉ dân.
Bạch Chiến Sinh vừa nói dứt lời, gần như tất thảy mọi người đều nín thở nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Ngay cả hai người ông Quý và Tần Vũ cũng vô cùng lo lắng nhìn Tiêu Chính Văn!
Chương 1817: Đồng ý
Mặc dù Tiêu Chính Văn không phải là Thiên Tử Hoa Quốc, thế nhưng lời anh nói cũng rất có trọng lượng ở trước mặt Thiên Tử!
Thậm chí có thể nói việc yêu ghét của Tiêu Chính Văn có thể trực tiếp ảnh hưởng tới quyết định của Thiên Tử!
Hoa Quốc rốt cuộc sẽ phân lập cùng trị hay là duy trì hiện trạng đều phụ thuộc vào một câu nói của Tiêu Chính Văn!
Nếu như Tiêu Chính Văn gật đầu đồng ý, vậy thì sau này, quyền tiếng nói của giới chính trị ở Hoa Quốc sẽ trở nên cực kỳ yếu kém, những cao thủ trở về từ vùng ngoài lãnh thổ cũng danh chính ngôn thuận có được quyền tiếng nói!
Thậm chí sẽ còn nhận được không ít đặc quyền, giống như rất nhiều cao thủ trở về từ vùng ngoài lãnh thổ của Âu Lục vậy, có thể tuỳ ý quyết định việc sống chết của người khác, thậm chí là tương lai của cả một thành phố!
Hơn nữa, thứ mà chuyện này ảnh hưởng tới sau cùng vẫn là danh vọng cá nhân của Tiêu Chính Văn!
Có thể nói, từ trước tới nay, Tiêu Chính Văn chính là chiến thần trong lòng tất cả người dân Hoa Quốc!
Là tín ngưỡng trong lòng tất cả mọi người, từ dân thường tới quân đội của cả Hoa Quốc!
Nếu như Tiêu Chính Văn đồng ý với đề nghị cùng cường giả vùng ngoài lãnh thổ cai trị Hoa Quốc, uy tín của anh sẽ giảm sút, thậm chí có thể sẽ giống như những người kiệt xuất trong lịch sử kia, rất nhanh sẽ bị đắm chìm trong dòng chảy thời gian!
Người đời sau thậm chí ngay cả cái tên của Tiêu Chính Văn cũng không nhớ nữa!
“Cậu Tiêu, thật ra trong khoảng thời gian gần đây, cậu đã khiến cho rất nhiều thế lực lớn vô cùng bất mãn, đặc biệt là vào ngày hôm nay, thông tin Tư Mã Minh Húc rút kiếm tự sát đã lan truyền khắp vùng ngoài lãnh thổ rồi!”
“Lại nói, đệ tử Thiên Minh Tử của Thiên Cung Bắc Cực cũng đã chết trong tay cậu Tiêu, đối với cậu mà nói thì hai chuyện này đều cực kỳ bất lợi!”
“Nếu như cậu Tiêu có thể đáp ứng đề nghị của Đế Vương Các chúng tôi, tới lúc đó, Đế Vương Các nhất định sẽ tự mình ra mặt dẹp yên chuyện này cho cậu Tiêu!”
“Tôi tin rằng chắc hẳn cậu Tiêu cũng nghe nói tới Đế Vương Các chúng tôi từ hai người Lý Chính Đạo và Chu Chấn Long rồi”.
“Với địa vị của Đế Vương Các, chỉ cần một câu nói, nhà họ Tư Mã và Thiên Cung Bắc Cực tuyệt đối sẽ không vì chuyện quá khứ mà làm khó cậu Tiêu!”
“Dù là bên phía cổ tộc nhà họ Ấn và huyết tộc thì Đế Vương Các cũng có thể ra mặt nói đỡ, mọi người hoàn toàn có thể dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp, không biết ý của cậu Tiêu thế nào?”
Thấy Tiêu Chính Văn trầm mặc hồi lâu, Bạch Chiến Sinh dứt khoát quăng mồi nhử về phía anh!
Những lời này của Bạch Chiến Sinh tuyệt đối không phải là ăn nói bừa bãi, với danh vọng và tầm ảnh hưởng của Đế Vương Các, nếu như thật sự nói đỡ cho Tiêu Chính Văn một câu thì dù những thế lực này hận Tiêu Chính Văn tới tận xương tuỷ thì cũng phải cân nhắc cẩn thận!
Vì Tiêu Chính Văn mà đắc tội với Đế Vương Các thì chẳng khác gì vứt quả dưa để nhặt hạt vừng!
Huống hồ, vì một kẻ đã chết mà đối địch với những người đang sống vốn không phải phong cách hành sự nhất quán của các gia tộc lớn vùng ngoài lãnh thổ này!
“Ông Bạch nói chí phải, vì an nguy của người dân Hoa Quốc, tôi đồng ý với đề nghị của ông Bạch!”
Tiêu Chính Văn vừa mới thốt ra, đừng nói là Bạch Chiến Sinh ngẩn ra tại chỗ mà ngay cả Tần Vũ cũng sửng sốt!
Ban nãy ở bên trong điện thoại, rõ ràng anh ta nghe thấy một tiếng hừ lạnh tanh của Tiêu Chính Văn, hơn nữa với tính khí của Tiêu Chính Văn thì tuyệt đối không thể hai tay dâng giang sơn cho người ta như thế?
Anh ta không tin Tiêu Chính Văn không nhìn ra được mục đích thật sự của mấy người này!
Lẽ nào Tiêu Chính Văn…
Thật ra Tiêu Chính Văn cũng chẳng phải không từng nghĩ tới những điều này, hơn nữa bảo toàn cho Thiên Tử cũng luôn là giới hạn trước giờ của Tiêu Chính Văn!
Thế nhưng cục diện của thế giới hiện tại đã phát sinh chuyển biến rất lớn, dù là Âu Lục hay Mỹ Lục thì dường như đều bị thế lực vùng ngoài lãnh thổ xâm nhập thành công cả rồi.
Hiện tại bên có quyền tiếng nói thật sự ở Âu Lục đã không còn là vương thất các nước mà là bù nhìn mà những thế lực lớn vùng ngoài lãnh thổ kia dựng nên.
Mà Phi Lục dường như cũng hoàn toàn thất thủ, gần như quá nửa lãnh thổ đều trở thành địa bàn của thế lực vùng ngoài lãnh thổ!
Còn về Mỹ Lục thì càng chẳng thể đối kháng, đã hoàn toàn nghiêng về phía thế lực vùng ngoài lãnh thổ luôn rồi.
Dưới tình cảnh như thế này, Hoa Quốc căn bản không thể chỉ lo thân mình, nếu cứ khăng khăng làm theo ý mình, ngược lại sẽ khiến cho Hoa Quốc trở thành cái gai trong mắt cả thế giới!
Mặc dù Tiêu Chính Văn đã trải qua hàng trăm trận đấu, thế nhưng anh càng hiểu rõ hơn ai trong khói lửa chiến tranh thì muôn dân vẫn là những người thống khổ nhất!
Để cho Đế Vương Các vào Hoa Quốc cũng là hạ sách của Tiêu Chính Văn!
“Có phải trong mắt các ông, thế tục không có vũ khí lợi hại như thần binh? Thế tục chỉ có thể để mặc các ông định đoạt?”
“Là người của các ông luôn miệng nói muốn đến giết tôi. Bây giờ thấy ông ta không đánh lại tôi thì các ông lại muốn bênh vực? Thế giới này nào có chuyện tốt như vậy”.
“Hôm nay nếu Ngọc Khuyết Cung các ông không giao người ra, tôi sẽ khiến hắn biến mất khỏi thế giới này”.
Nói rồi kiếm Tần Vương trong tay Tiêu Chính Văn bỗng lóe sáng, thậm chí người đứng xem trận đấu cách đó mấy chục cây số cũng có thể cảm nhận được từng cơn gió lạnh lướt qua người.
“Cậu Tiêu, khoan hãy ra tay. Tôi sẵn lòng thay Ngọc Khuyết Cung đền tội với cậu Tiêu”.
Vừa dứt lời, một ông lão mặc đồ trắng nhanh chân từ trong Ngọc Khuyết Cung bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn, mỉm cười nói.
“Có thể! Nhưng phải đền bằng mạng của Tư Mã Minh Húc”.
Tiêu Chính Văn mặt vẫn lạnh lùng nói.
“Tiêu Chính Văn, giết người không phải chỉ dập đầu là xong, mày là cái thá gì mà dám khiêu khích với Ngọc Khuyết Cung”.
Lúc này Tư Mã Minh Húc trốn trong Ngọc Khuyết Cung đã hoảng loạn nãy giờ, ngay khi Thất trưởng lão chủ động xuất hiện khuyên giải với Tiêu Chính Văn, hắn đã có linh cảm không hay.
“Hừ, chuyện đến nước này mà mày còn dám ngông nghênh ở đây à? Được lắm!”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, giờ kiếm Tần Vương lên, nhắm chuẩn về phía Ngọc Khuyết Cung.
Thấy cảnh này, Thất trưởng lão không khỏi cười khổ.
Trước đó cụ ta từng nghe nói đến tên của Tiêu Chính Văn, nhưng cho dù Tiêu Chính Văn có nổi tiếng đến mức nào, cụ ta cũng chỉ khịt mũi cho qua, dù sao Tiêu Chính Văn cũng chỉ là có chút danh tiếng trong thế tục mà thôi.
Làm sao có thể so sánh được với Ngọc Khuyết Cung chứ?
Hơn nữa một chàng trai ở cảnh giới Nhân Vương còn lâu mới được cụ ta xem trọng.
Nhưng hôm nay cuối cùng cụ ta cũng nhận ra Tiêu Chính Văn là người không thể nào chọc vào được.
“Cậu Tiêu… tôi xin cậu nể tình Tư Mã Minh Húc chỉ là phạm lỗi lần đâu mà tha cho nó. Dù sao nó cũng là người tiếp quản mà Ngọc Khuyết Cung chọn ra, nếu…”
“Sớm biết có ngày hôm nay, sao ngay từ đầu phải làm thế. Như ông nói đây, anh ta là thiếu cung chủ tương lai của Ngọc Khuyết Cung, các ông không nhận thức được từng lời nói hành động của anh ta sao?”
“Nếu đã như thế thì khi anh ta đến thế tục giết tôi, tại sao các ông lại không khuyên? Có phải các ông nghĩ chỉ cần anh ta ra tay, Tiêu Chính Văn tôi chắc chắn sẽ chết không?”
“Thiếu cung chủ của các ông giết một con kiến nhỏ bé ở thế tục không đáng để nhắc đến sao?”
Tiêu Chính Văn nói thế, ngay cả Thất trưởng lão cũng nghẹn họng.
Sự thật đúng như Tiêu Chính Văn nói, mặc dù lúc đó cụ ta đã nhắc nhở Tư Mã Minh Húc không được giết Tiêu Chính Văn với danh nghĩa Ngọc Khuyết Cung, nhưng cụ ta chỉ làm thế mà thôi.
Cụ ta nghĩ Tư Mã Minh Húc không thể nào thua Tiêu Chính Văn.
Nhưng kết quả lại khiến ông già sống mấy trăm năm như cụ ta cũng không ngờ đến được, Tư Mã Minh Húc không chỉ thua Tiêu Chính văn mà còn bị Tiêu Chính Văn đuổi đến tận cửa nhà.
Thấy Thất trưởng lão chắp tay với Tiêu Chính Văn, Tư Mã Minh Húc cảm thấy không ổn.
Có vẻ Thất trưởng lão định hi sinh Tư Mã Minh Húc để bảo vệ Ngọc Khuyết Cung.
Thầm mắng Thất trưởng lão vài câu, Tư Mã Minh Húc cũng không kịp nghĩ nhiều đã biến thành một luồng sáng chạy ra khỏi Ngọc Khuyết Cung.
Hắn biết rất rõ chỉ cần Thất trưởng lão gật đầu, Ngọc Khuyết Cung chắc chắn sẽ trói tay chân hắn lại giao cho Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn chỉ liếc nhìn Tư Mã Minh Húc chạy trốn, không vội đuổi theo mà lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên: “Giữa chúng ta cũng nên dứt điểm mới được chứ nhỉ”.
Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn giơ tay lên vung một kiếm ra.
Người đàn ông trung niên vội vàng giơ kiếm lên đỡ, nhưng vừa chạm vào thì ông ta đã biến thành một luồng sáng, sau đó nổ tung mà chết.
Chỉ vỏn vẹn một đòn tấn công.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Khổng Thiên Tường và Lương Cảnh Long gần như kinh ngạc đến rớt cằm.
“Không… không thể nào!”, Khổng Thiên Tường không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Đó là cao thủ Nhân Vương cấp sáu đấy, chỉ một chiêu đã biến thành khói bụi?
Mà Tư Mã Minh Húc chạy khỏi Ngọc Khuyết Cung nhưng không dám chạy đến nhà họ Tư Mã, không phải vì lo nhà họ Tư Mã cũng sẽ giao hắn cho Tiêu Chính Văn, mà là khoảng cách quá xa, Tư Mã Minh Húc không chắc Tiêu Chính Văn có bám chặt theo sau không.
Một khi bị Tiêu Chính Văn đuổi kịp nửa đường thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Nghĩ đến đây, Tư Mã Minh Húc trợn mắt, lập tức nảy ra ý.
Chỉ cần chạy đến Hoa Quốc thì Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ ném chuột sợ vỡ bình vì tránh làm người vô tội bị thương.
Nghĩ đến đây Tư Mã Minh Húc cố hết sức chạy trốn thẳng đến thế tục.
Chương 1814: Không rảnh
Chỉ là Tư Mã Minh Húc vừa chạy về đến bầu trời Âu Lục thì Tiêu Chính Văn đã đuổi theo ngay phía sau, cách hắn không đến một trăm mét.
“Tiêu Chính Văn! Mày…”
Lúc này Tư Mã Minh Húc quả thật khóc không ra nước mắt, ngay khi hắn chạy ra khỏi Ngọc Khuyết Cung đã thấy Tiêu Chính Văn ra tay với người gác cửa, theo tính toán của hắn trận chiến của Tiêu Chính Văn với người gác cửa ít nhất cũng phải đánh đến tám giờ.
Một tiếng đồng hồ đủ để hắn chạy đến lãnh thổ Hoa Quốc rồi, nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thể giết người gác cửa đó chỉ trong vòng một chiêu.
Thấy Tiêu Chính Văn càng đến gần mình, Tư Mã Minh Húc hoàn toàn tuyệt vọng.
Xem ra mình không thể chạy đến Hoa Quốc được rồi, chuyện đã đến nước này có muốn chạy về ngoài lãnh thổ cũng đã không kịp nữa, Tiêu Chính Văn sẽ không cho hắn cơ hội này.
“Chẳng phải mày muốn giết tao sao? Cứ thế đã định trước giữa hai chúng ta chỉ có thể có một người sống”.
Nói rồi khoảng cách giữa Tiêu Chính Văn và Tư Mã Minh Húc lại kéo gần mấy chục mét nữa.
Thấy Tiêu Chính Văn đã gần mình trong gang tấc, Tư Mã Minh Húc dứt khoát dừng lại, xoay người nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Chính Văn.
“Sao thế, không chạy nữa à?”
Tiêu Chính Văn nở nụ cười đầy vẻ thích thú nhìn Tư Mã Minh Húc.
“Tiêu Chính Văn, mày nghĩ giết được tao thì mày sẽ thắng sao? Nói cho mày biết, sau khi tao chết, nhà họ Tư Mã sẽ không tha cho mày đâu. Tao đường đường là hoàng tộc của gia tộc Tư Mã, tuyệt đối không bị một tên hèn hạ như mày giết đâu”.
“Tư Mã Minh Húc tao sinh ra là anh hùng hào kiệt, chết cũng là ma anh hùng. Nhưng Tiêu Chính Văn, mày nghĩ cho kỹ đây, sau này mày sẽ bị nhà họ Tư Mã xé xác, chôn cùng tao thôi”.
Vừa dứt lời, Tư Mã Minh Húc bỗng rút kiếm ra dưới cái nhìn chằm chằm cực kỳ hoảng sợ của tất cả mọi người, thanh kiếm xoay chuyển rồi đặt lên cổ mình.
“Được, tao đợi xem”.
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt cười, chắp hai tay ra sau lưng lạnh lùng nhìn Tư Mã Minh Húc.
“Phụt!”
Tư Mã Minh Húc hít sâu một hơi, cuối cùng nhìn thế giới này lần nữa, sau đó dùng sức cắt một đường.
Máu chảy xuống dọc theo cổ của Tư Mã Minh Húc, thi thể hắn rơi xuống từ trên không trung.
“Tư Mã… Tư Mã Minh Húc chết rồi?”
Hàn Hương Nhi trợn tròn mắt, không dám tin nhìn thi thể Tư Mã Minh Húc rơi xuống.
Lúc này đám người Không Thiên Tường đều im như thóc, thậm chí không dám thở mạnh, nhất là Lương Cảnh Long càng sợ đến mức run cầm cập.
Trước đó họ còn tự đắc cho mình là thế tử gia tộc lớn ở ngoài lãnh thổ nên không thèm xem Tiêu Chính Văn ra gì.
Nhưng so với Tư Mã Minh Húc, họ chẳng đáng gọi là thế tử gì kia?
Trong mắt nhà họ Tư Mã, họ thậm chí còn chẳng bằng một con chó.
Nhưng cuối cùng Tiêu Chính Văn vẫn ép buộc Tư Mã Minh Húc phải chết, hơn nữa còn ép Tư Mã Minh Húc tự sát trước mặt các cao thủ ngoài lãnh thổ.
Tiêu Chính Văn chỉ liếc nhìn thi thể Tư Mã Minh Húc một cái, sau đó xoay người rời đi.
Thoáng chốc gần như cả thế giới đều xôn xao.
Đầu tiên là chém chết sứ giả của Huyền Thiên Đạo Cung, giờ lại cứng rắn ép chết Tư Mã Minh Húc, hơn nữa còn lấy kiếm chèn ép Ngọc Khuyết Cung, ngay cả Thất trưởng lão của Ngọc Khuyết Cung cũng phải cúi đầu chịu thua Tiêu Chính Văn.
Đây đã không thể hình dung bằng từ kinh hãi thế tục được nữa, bởi vì lần này Tiêu Chính Văn phải đối mặt với thế lực lớn thật sự ở ngoài lãnh thổ.
So ra năm đại danh sơn quá nhỏ bé, thậm chí trước mặt Ngọc Khuyết Cung, người của năm đại danh sơn chẳng có tư cách để nói chuyện nữa là.
“Xem ra là do chúng ta xem thường Tiêu Chính Văn rồi, trước đó tôi còn nghĩ ít nhất cậu ta vẫn còn mấy chục năm nữa mới có thể dần trưởng thành… Nhưng kết quả hôm nay của cậu ra đủ để chứng minh mọi thứ”.
Chu Chấn Long nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn không khỏi thở dài nói.
“Tôi lại không nghĩ như thế, nhớ đến lần đầu gặp cậu ta, cậu ta vẫn chỉ ở cảnh giới Nhân Vương cấp một, đến giờ chỉ mới có mấy tháng ngắn ngủi”.
“Lẽ nào mấy thế tử chúng ta chỉ có thể làm nhân vật phụ cho thời đại này thôi sao?”
Lý Chính Đạo ngưỡng mộ nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn.
So với Tiêu Chính Văn, mấy thế tử như họ quả thật không đáng được nhắc đến.
Dù Lý Chính Đạo có cả ngàn câu không phục, nhưng ông ta cũng chỉ có thể cúi đầu chịu thua trước chiến tích của Tiêu Chính Văn.
“Đúng thế, cậu ta quá xuất sắc, cũng may lúc đó Chu Thụy Chân không đắc tội quá thê thảm với cậu ta, nếu không rất khó tưởng tượng đến cảnh nhà họ Chu bị người ta chặn ngay trước cửa đòi người”.
Chu Chấn Long cười khổ, lắc đầu nói.
So sánh với Tiêu Chính Văn, thế tử Chu Thụy Chân của nhà họ Chu đúng là không đáng nhắc đến, cũng may lúc đó Tiêu Chính Văn giơ cao đánh khẽ, nhà họ Chu mới không mất mặt trước nhiều người.
Chuyện đã đến nước này, người hối hận nhất không ai khác là Hứa Tinh Nhi.
Nếu lúc trước Tiêu Chính Văn vẫn chỉ vang danh ở thế tục thì từ ngày hôm nay danh tiếng của Tiêu Chính Văn đã truyền ra khắp ngoài lãnh thổ rồi.
Đến lúc đó sẽ có biết bao thế lực lớn chủ động làm quen, kéo quan hệ?
Sẽ có biết bao cô gái gia tộc lớn ở ngoài lãnh thổ chủ động muốn kết hôn với Tiêu Chính Văn?
Đến lúc đó Hứa Tinh Nhi cô ta xem là cái gì chứ?
Nếu thầy của cô ta truy cứu, trách tội cô ta vì chuyến đi này cô ta không thể xây dựng quan hệ tốt với Tiêu Chính Văn, bản thân cô ta cũng không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Còn Khổng Thiên Tường cũng siết chặt nắm đấm, trận chiến hôm nay của Tiêu Chính Văn là cú sốc quá lớn với hắn.
Thậm chí có thể nói đã phá vỡ hoàn toàn lòng tự tôn của hắn.
Nhưng sự đố kỵ chỉ là một mặt, sức chiến đấu đáng kinh ngạc mà Tiêu Chính Văn thể hiện càng là thứ hắn không theo kịp.
Khổng Thiên Tường vẫn rất có tự giác rằng nếu để hắn đấu với Tiêu Chính Văn, thì hắn không có lòng tin có thể sống đến hai chiêu.
“Lần này vào Huyền Thiên Đạo Cung, mình chắc chắn phải cố gắng hơn. Đợi đến ngày mình quay lại thế tục, mình nhất định sẽ phân cao thấp với Tiêu Chính Văn”.
Khổng Thiên Tường nghiến răng ken két, cực kỳ không cam lòng nói.
Lúc này dù là các thế lực lớn ngoài lãnh thổ nhận được tin tức cũng không dám xem thường Tiêu Chính Văn nữa, chứ đừng nói là đám thế tử bọn họ.
Dù là Thiên Cung Bắc Cực hay Thiên Vương Các cũng phải nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt khác.
Trước đó các thế lực lớn này đều vô cùng xem thường Tiêu Chính Văn, bởi vì thế tục đã bị họ gọi là nơi lưu lạc, không thể xuất hiện thêm bất kỳ một thiên tài xuất chúng nào nữa.
Nhưng trận chiến của Tư Mã Minh Húc và Tiêu Chính Văn đồng nghĩa với việc đang lấy sự thật vả một cái thật đau vào mặt của họ.
Người đứng đầu thế hệ trẻ ngoài lãnh thổ thì sao?
Ngôi sao mới tương lai của hoàng tộc Tư Mã thì thế nào?
Chẳng phải cũng bị Tiêu Chính Văn ép bức đến mức tự sát đó sao?
Lúc này bên phía Long Kinh, Tần Vũ bận đến độ đầu tóc rối tung.
Cũng không biết là thế nào, tự dưng ông Lý, mấy trưởng lão võ tông đều tìm đến tận cửa.
Thậm chí ngay cả năm đại danh sơn cũng bảo đại diện đến, hơn nữa còn có mấy gương mặt lạ đến cùng mấy người này, chỉ trong thoáng chốc Tần Vũ đã bận tối mặt tối mũi.
“Cậu Tần, chúng tôi ngàn phương xa xôi chạy đến từ ngoài lãnh thổ là muốn gặp cậu Tiêu, mong cậu có thể tiện thể giúp bọn tôi thông báo một tiếng”.
“Đúng thế, chúng tôi không có ác ý gì, chúng tôi chỉ mong có thể được làm quen với cậu Tiêu mà thôi”.
“Cậu Tần, chỉ cần cậu giúp chúng tôi chuyển lời, cho dù đưa ra bất cứ điều kiện gì, chúng tôi cũng có thể đáp ứng”.
Mọi người anh một câu, tôi một câu nói đến mức Tần Vũ đau cả đầu.
“Các vị, mọi người đều là bạn của ông Lý, nếu đã đến tìm tôi chứng tỏ xem trọng tôi đây, chuyển lời thì được, nhưng vua Bắc Lương có thời gian gặp các vị hay không thì phải xem tình hình”.
Tần Vũ vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Chính Văn.
“Cậu Tiêu, không biết bây giờ cậu có tiện không, chỗ tôi có mấy người bạn muốn gặp cậu”.
Tiêu Chính Văn nghe đầu bên kia điện thoại hình như rất ồn, nhíu mày nói: “Bạn gì? Có chuyện gì à?”
“Chuyện này…”
Tần Vũ thấy hơi khó xử do dự, sau đó chính trực nói: “Là mấy người bạn đến từ ngoài lãnh thổ, nghe nói họ muốn làm quen với cậu, cậu xem…”
“Tôi không rảnh, cứ để họ đợi đi”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn bèn cúp máy.
Chương 1815: Đế Vương Các
Không đợi Tiêu Chính Văn cúp máy, Tần Vũ đã vội vàng nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, đợi đã, trong số đó có một ông lão nói muốn phân định lại phạm vi thế lực với giới chính trị chúng ta”.
Cái gì?
Tiêu Chính Văn nghe thấy lời này thì không khỏi nhíu mày nói: “Anh nói cái gì? Bọn họ muốn phân định phạm vi thế lực với giới chính trị?”
Điều này tượng trưng cho điều gì đã không cần phải nói thêm nữa, rõ ràng chính là mấy thế lực vùng ngoài lãnh thổ này định lập nên một đất nước mới ngay bên trong lãnh thổ Hoa Quốc!
“Không sai, ông ta nói ông ta đại diện cho Đế Vương Các, hy vọng chúng ta có thể phân định cho họ một phạm vi thế lực để tiện cho người của họ có chỗ ở và sinh sống sau khi trở về”.
Tần Vũ khó xử nói.
Chuyện lớn như thế, Tần Vũ nào có quyền quyết định?
Mà nếu trình báo chuyện này lên Thiên Tử thì anh ta lại cảm thấy có phần không được thoả đáng.
Dù gì đây cũng không phải cuộc chiến tranh giữa các nước đối địch với nhau mà là vấn đề hình thành nên giữa một số thế lực bên trong nội bộ chính Hoa Quốc, hơn nữa hiện tại đối phương cũng chỉ nói muốn nói chuyện với Hắc Băng Đài và Tiêu Chính Văn.
Nói cách khác, chỉ khi bọn họ nói tới một trình độ nhất định thì đối phương mới trực tiếp báo cho Thiên Tử biết chuyện này.
Trong lòng Tần Vũ càng hiểu rõ dù Thiên Tử biết được chuyện này thì tới cuối cùng vẫn phải để cho Tiêu Chính Văn đứng ra giải quyết, vậy nên Tần Vũ mới mượn cơ hội này để gọi một cuộc điện thoại tới cho Tiêu Chính Văn.
“Để cho người của họ có nơi ở và sinh sống sau khi trở về ư? Bọn họ làm được bao nhiêu cho Hoa Quốc? Có tư cách gì cắt xén lãnh thổ của chúng ta!”
“Anh Tần, anh đừng can dự vào chuyện này nữa, giờ tôi sẽ tới Hắc Băng Đài!”
Tiêu Chính Văn nói xong bèn cúp máy.
Anh hoàn toàn không thể ngờ được người của Đế Vương Các lại xuất hiện muốn cướp địa bàn vào thời điểm này!
Có thể nói là nắm bắt thời gian và cơ hội vừa khéo, Tiêu Chính Văn vừa mới giết người gác cửa của Ngọc Khuyết Cung, có thể nói rằng đã đắc tội với Ngọc Khuyết Cung rồi.
Hơn nữa còn ép chết cả Tư Mã Minh Húc, cũng kết nên mối thù rất sâu với nhà họ Tư Mã.
Vào thời điểm này, đổi lại là bất cứ ai cũng sẽ không đắc tội với Đế Vương Các!
Đối phương rất có khả năng đã nắm bắt được loại tâm lý này của Tiêu Chính Văn nên mới đưa ra yêu cầu vô lý như thế vào thời điểm này.
Đế Vương Các hoàn toàn không giống với nhà họ Tư Mã và Ngọc Khuyết Cung, rất nhiều thế gia hoàng tộc của Hoa Quốc đều là thành viên của Đế Vương Các, vậy nên đại diện của Đế Vương Các chính là đại đa số hậu duệ của Hoa Quốc.
Đắc tội với Đế Vương Các cũng đồng nghĩa với việc đồng thời đắc tội với mấy chục hoàng tộc từng thống trị muôn dân trong lịch sử Hoa Quốc!
Sau khi cúp điện thoại, Tần Vũ bình thản ra hiệu cho mọi người rằng Tiêu Chính Văn sắp sửa tới rồi, sau đó lại cử người mời tất cả mọi người vào bên trong phòng hội nghị vừa uống trà vừa đợi Tiêu Chính Văn.
Mãi tới sau khi mọi người đi khuất, ông Quý mới tiến lên trước một bước, nói với Tần Vũ: “Tổng tư lệnh Tần, bên phía vua Bắc Lương nói thế nào?”
Tần Vũ nghe vậy thì hít sâu vào một hơi, lắc đầu thở dài nói: “Bên phía cậu Tiêu vẫn chưa nói rõ, có điều thái độ của cậu ấy đã hết sức rõ ràng rồi”.
“Từ trước tới nay, Đế Vương Các chưa từng đóng góp được gì cho Hoa Quốc, còn về yêu cầu muốn phân định lại phạm vi thế lực của bọn họ, ông cho rằng cậu Tiêu sẽ đáp ứng sao?”
Nói xong, Tần Vũ đẩy cửa bước về phía phòng hội nghị, trước khi Tiêu Chính Văn tới nơi, anh ta buộc phải khôn khéo để ổn định được đám người này trước!
Ông Quý bất lực lắc đầu thở dài, thật ra ông ta cũng không muốn làm người trung gian như thế này, vậy nhưng thế lực của đối phương ở vùng ngoài lãnh thổ quả thực quá lớn mạnh, nhà họ Quý căn bản không dám đắc tội với đối phương!
Chưa tới nửa tiếng đồng hồ, Tiêu Chính Văn đã tới Hắc Băng Đài, Tần Vũ cử người mời Tiêu Chính Văn vào trong phòng hội nghị, lúc này, bên trong phòng hội nghị đã không còn chỗ trống, mọi người đều đang liên mồm bàn tán về chuyện Tư Mã Minh Húc tự sát.
“Với sự hiểu biết của tôi về nhà họ Tư Mã thì tuyệt đối sẽ không tuỳ ý hành sự!”
“Dù là nhà họ Tư Mã thì cũng có thể làm được gì? Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bọn họ căn bản chẳng thể điều động được cao thủ trong gia tộc tới thế tục, cửa một hai đại diện tới, kết quả cũng sẽ chẳng khá khẩm hơn cái vị sứ giả của cổ tộc nhà họ Ấn kia được bao nhiêu!”
“Tôi thấy cũng chưa chắc, chỉ cần Tiêu Chính Văn đồng ý để cho Đế Vương Các ở lại trong Hoa Quốc, vậy thì cục diện ngược lại sẽ càng trở nên bất lợi hơn với Tiêu Chính Văn! Nhà họ Tư Mã có lớn mạnh tới đâu thì cũng có thể lớn hơn Đế Vương Các được hay sao?”
Chương 1816: Mục đích cuối cùng
Đám người nhao nhao bàn luận, hầu hết đều đang phán đoán hành động tiếp theo của Tiêu Chính Văn.
Khi cửa phòng hội nghị mở ra thêm lần nữa, chỉ thấy Tiêu Chính Văn ăn mặc hết sức xuề xòa, biểu cảm vô cùng nghiêm túc tiến từ bên ngoài vào, một ông lão ngồi ngay trên đầu đứng dậy trước tiên, nói: “Chào cậu Tiêu!”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại liếc nhìn ông lão một cái, nhíu mày nói: “Ông cụ, xin hỏi ông là?”
“Tôi là Bạch Chiến Sinh của Đế Vương Các!”
Mặc dù ông lão đã bạc trắng cả đầu, thế nhưng kể ra thì vẫn còn hồng hào nhuận sắc.
Đặc biệt là lúc ông ta nói ra tên của mình thì trên mặt còn mang theo vẻ cao ngạo rất rõ.
Mặc dù bản thân Bạch Chiến Sinh cũng chẳng nổi danh gì, thế nhưng ông ta vẫn còn một cậu em trai tên là Bạch Chiến Ngọc!
Người này chính là sát thần Bạch Khởi – một trong số tứ đại kiếm thị!
Chỉ dựa vào thân phận này thôi cũng là thứ mà những người đang có mặt ở đây theo không kịp rồi.
Có thể móc nối quan hệ với sát thần Bạch Khởi, việc này không chỉ có thể diện với các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ mà ở trong nội bộ Đế Vương Các, Bạch Chiến Sinh cũng cực kỳ được tôn sùng.
“Lần này tôi đại diện cho Đế Vương Các tới đây gặp mặt cậu Tiêu!”, Bạch Chiến Sinh cố tình tỏ rõ thân phận của bản thân thêm lần nữa.
Thế lực và tầm ảnh hưởng sau lưng Đế Vương Các đương nhiên không cần phải nói nhiều!
Dù là ở vùng ngoài lãnh thổ thì cũng là thế lực mạnh mẽ đủ để đối kháng với Thiên Đạo Minh Ước!
Mà lúc này, Bạch Chiến Sinh lại tỏ rõ thân phận chính là muốn cảnh cáo Tiêu Chính Văn, ông ta không lấy thân phận cá nhân ra để nói chuyện với Tiêu Chính Văn mà đang đại diện cho cả Đế Vương Các!
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, không nói gì mà ngồi ngay xuống vị trí chủ toạ vẫn đang còn trống.
“Lẽ nào Tiêu Chính Văn không bất ngờ chút nào hay sao?”, Bạch Chiến Sinh không khỏi nhíu mày.
Tiêu Chính Văn có thân phận gì? Hiện tại Đế Vương Các đích thân tới tìm cậu ta, nếu đổi lại là người khác, dù không vui mừng khôn xiết thì trên mặt cũng sẽ mang theo một nụ cười vui vẻ mới đúng!
Thế nhưng trên mặt Tiêu Chính Văn lại không có chút biểu cảm nào, bình tĩnh như thể chưa từng xảy ra chuyện gì vậy!
“Có gì đáng để bất ngờ? Các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ không phải đã trở về thế tục rồi hay sao? Hơn nữa, có quá nửa lãnh thổ của Âu Lục và Phi Lục đã rơi vào trong tay thế lực vùng ngoài lãnh thổ rồi!”
“Còn về Mỹ Lục, không phải bọn họ trước nay đều là con chó săn của thế lực vùng ngoài lãnh thổ hay sao?”
Tiêu Chính Văn vừa mới thốt ra mấy lời này, Bạch Chiến Sinh ngây ra, sau đó lại nở một nụ cười nói: “Được! Xem ra cậu Tiêu đều nhìn thấu cả những chuyện lớn trong thiên hạ hiện giờ!”
“Theo như tôi được biết, cậu Tiêu cả đời chinh chiến, cúc cung tận tuỵ vì Hoa Quốc, đặc biệt còn làm được không ít chuyện tốt cho người dân Hoa Quốc!”
“Hiện tại, các thế lực lớn vùng ngoài lãnh thổ vùng vẫy trở về thế tục, tôi tin rằng cậu Tiêu đã gặp người của huyết tộc rồi, còn cả người của cổ tộc nhà họ Ấn, có lẽ cậu Tiêu cũng chẳng xa lạ gì!”
“Mà bọn họ cũng chỉ là một số thế lực nhỏ ở vùng ngoài lãnh thổ mà thôi, nếu như toàn bộ các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ đều trở về, e rằng với năng lực của cậu Tiêu, muốn bảo vệ chu toàn cho Hoa Quốc cũng không đơn giản cho lắm nhỉ!”
“Đặc biệt là đối với những người dân bình thường kia mà nói, sự an toàn càng khó được bảo đảm hơn!”
Bạch Chiến Sinh nói đầy sâu xa.
Tiêu Chính Văn vừa nghe vừa liên tục gật đầu, mặc dù Tiêu Chính Văn cũng hiểu rõ hàm ý trong những lời nảy của ông ta, thế nhưng không thể không thừa nhận rằng dù sao Tiêu Chính Văn cũng chỉ có một mình, căn bản chẳng thể chăm lo được cho hàng trăm triệu người dân Hoa Quốc!
“Vậy ý của ông là gì?”
Thấy cuối cùng Tiêu Chính Văn cũng lên tiếng, Bạch Chiến Sinh vội vàng bổ sung thêm: “Kỳ thực ý tôi cũng đơn giản, Hoa Quốc chúng ta cũng là một thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, điểm này, tôi tin rằng không chỉ cậu Tiêu mà tất cả những người ở đây đều biết rõ”.
“Vậy nên tôi đánh bạo, hy vọng cậu Tiêu có thể đồng ý để cho năm đại danh sơn và người của Đế Vương Các chúng tôi được phân tán vào ở trong các thành phố trung tâm lớn của Hoa Quốc!”
“Như vậy thì có người của chúng tôi trấn giữ, những cao thủ vùng ngoài lãnh thổ của Âu Lục và Mỹ Lục kia cũng sẽ cảm thấy kiêng dè, hơn nữa cũng có thể giảm đi áp lực không nhỏ cho cậu Tiêu!”
Không thể không nói, mặc dù Đế Vương Các có ý muốn lấy đi một nửa giang sơn của Hoa Quốc, thế nhưng quả thực vẫn đang suy xét vấn đề từ an nguy của người dân Hoa Quốc!
Có điều sau khi mấy người bọn họ vào trong các thành phố trung tâm của Hoa Quốc sinh sống, cùng với sự luân chuyển của thời gian, Thiên Tử Hoa Quốc rất có khả năng sẽ bị bọn họ đá văng!
Suy cho cùng, mục đích của bọn họ cũng hết sức rõ ràng, chính là muốn cướp đi giang sơn của Hoa Quốc, tranh đoạt uy danh trong lòng người dân Hoa Quốc cùng với Tiêu Chính Văn!
Nói thẳng ra thì chính là vì tín ngưỡng của mấy tỉ dân.
Bạch Chiến Sinh vừa nói dứt lời, gần như tất thảy mọi người đều nín thở nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Ngay cả hai người ông Quý và Tần Vũ cũng vô cùng lo lắng nhìn Tiêu Chính Văn!
Chương 1817: Đồng ý
Mặc dù Tiêu Chính Văn không phải là Thiên Tử Hoa Quốc, thế nhưng lời anh nói cũng rất có trọng lượng ở trước mặt Thiên Tử!
Thậm chí có thể nói việc yêu ghét của Tiêu Chính Văn có thể trực tiếp ảnh hưởng tới quyết định của Thiên Tử!
Hoa Quốc rốt cuộc sẽ phân lập cùng trị hay là duy trì hiện trạng đều phụ thuộc vào một câu nói của Tiêu Chính Văn!
Nếu như Tiêu Chính Văn gật đầu đồng ý, vậy thì sau này, quyền tiếng nói của giới chính trị ở Hoa Quốc sẽ trở nên cực kỳ yếu kém, những cao thủ trở về từ vùng ngoài lãnh thổ cũng danh chính ngôn thuận có được quyền tiếng nói!
Thậm chí sẽ còn nhận được không ít đặc quyền, giống như rất nhiều cao thủ trở về từ vùng ngoài lãnh thổ của Âu Lục vậy, có thể tuỳ ý quyết định việc sống chết của người khác, thậm chí là tương lai của cả một thành phố!
Hơn nữa, thứ mà chuyện này ảnh hưởng tới sau cùng vẫn là danh vọng cá nhân của Tiêu Chính Văn!
Có thể nói, từ trước tới nay, Tiêu Chính Văn chính là chiến thần trong lòng tất cả người dân Hoa Quốc!
Là tín ngưỡng trong lòng tất cả mọi người, từ dân thường tới quân đội của cả Hoa Quốc!
Nếu như Tiêu Chính Văn đồng ý với đề nghị cùng cường giả vùng ngoài lãnh thổ cai trị Hoa Quốc, uy tín của anh sẽ giảm sút, thậm chí có thể sẽ giống như những người kiệt xuất trong lịch sử kia, rất nhanh sẽ bị đắm chìm trong dòng chảy thời gian!
Người đời sau thậm chí ngay cả cái tên của Tiêu Chính Văn cũng không nhớ nữa!
“Cậu Tiêu, thật ra trong khoảng thời gian gần đây, cậu đã khiến cho rất nhiều thế lực lớn vô cùng bất mãn, đặc biệt là vào ngày hôm nay, thông tin Tư Mã Minh Húc rút kiếm tự sát đã lan truyền khắp vùng ngoài lãnh thổ rồi!”
“Lại nói, đệ tử Thiên Minh Tử của Thiên Cung Bắc Cực cũng đã chết trong tay cậu Tiêu, đối với cậu mà nói thì hai chuyện này đều cực kỳ bất lợi!”
“Nếu như cậu Tiêu có thể đáp ứng đề nghị của Đế Vương Các chúng tôi, tới lúc đó, Đế Vương Các nhất định sẽ tự mình ra mặt dẹp yên chuyện này cho cậu Tiêu!”
“Tôi tin rằng chắc hẳn cậu Tiêu cũng nghe nói tới Đế Vương Các chúng tôi từ hai người Lý Chính Đạo và Chu Chấn Long rồi”.
“Với địa vị của Đế Vương Các, chỉ cần một câu nói, nhà họ Tư Mã và Thiên Cung Bắc Cực tuyệt đối sẽ không vì chuyện quá khứ mà làm khó cậu Tiêu!”
“Dù là bên phía cổ tộc nhà họ Ấn và huyết tộc thì Đế Vương Các cũng có thể ra mặt nói đỡ, mọi người hoàn toàn có thể dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp, không biết ý của cậu Tiêu thế nào?”
Thấy Tiêu Chính Văn trầm mặc hồi lâu, Bạch Chiến Sinh dứt khoát quăng mồi nhử về phía anh!
Những lời này của Bạch Chiến Sinh tuyệt đối không phải là ăn nói bừa bãi, với danh vọng và tầm ảnh hưởng của Đế Vương Các, nếu như thật sự nói đỡ cho Tiêu Chính Văn một câu thì dù những thế lực này hận Tiêu Chính Văn tới tận xương tuỷ thì cũng phải cân nhắc cẩn thận!
Vì Tiêu Chính Văn mà đắc tội với Đế Vương Các thì chẳng khác gì vứt quả dưa để nhặt hạt vừng!
Huống hồ, vì một kẻ đã chết mà đối địch với những người đang sống vốn không phải phong cách hành sự nhất quán của các gia tộc lớn vùng ngoài lãnh thổ này!
“Ông Bạch nói chí phải, vì an nguy của người dân Hoa Quốc, tôi đồng ý với đề nghị của ông Bạch!”
Tiêu Chính Văn vừa mới thốt ra, đừng nói là Bạch Chiến Sinh ngẩn ra tại chỗ mà ngay cả Tần Vũ cũng sửng sốt!
Ban nãy ở bên trong điện thoại, rõ ràng anh ta nghe thấy một tiếng hừ lạnh tanh của Tiêu Chính Văn, hơn nữa với tính khí của Tiêu Chính Văn thì tuyệt đối không thể hai tay dâng giang sơn cho người ta như thế?
Anh ta không tin Tiêu Chính Văn không nhìn ra được mục đích thật sự của mấy người này!
Lẽ nào Tiêu Chính Văn…
Thật ra Tiêu Chính Văn cũng chẳng phải không từng nghĩ tới những điều này, hơn nữa bảo toàn cho Thiên Tử cũng luôn là giới hạn trước giờ của Tiêu Chính Văn!
Thế nhưng cục diện của thế giới hiện tại đã phát sinh chuyển biến rất lớn, dù là Âu Lục hay Mỹ Lục thì dường như đều bị thế lực vùng ngoài lãnh thổ xâm nhập thành công cả rồi.
Hiện tại bên có quyền tiếng nói thật sự ở Âu Lục đã không còn là vương thất các nước mà là bù nhìn mà những thế lực lớn vùng ngoài lãnh thổ kia dựng nên.
Mà Phi Lục dường như cũng hoàn toàn thất thủ, gần như quá nửa lãnh thổ đều trở thành địa bàn của thế lực vùng ngoài lãnh thổ!
Còn về Mỹ Lục thì càng chẳng thể đối kháng, đã hoàn toàn nghiêng về phía thế lực vùng ngoài lãnh thổ luôn rồi.
Dưới tình cảnh như thế này, Hoa Quốc căn bản không thể chỉ lo thân mình, nếu cứ khăng khăng làm theo ý mình, ngược lại sẽ khiến cho Hoa Quốc trở thành cái gai trong mắt cả thế giới!
Mặc dù Tiêu Chính Văn đã trải qua hàng trăm trận đấu, thế nhưng anh càng hiểu rõ hơn ai trong khói lửa chiến tranh thì muôn dân vẫn là những người thống khổ nhất!
Để cho Đế Vương Các vào Hoa Quốc cũng là hạ sách của Tiêu Chính Văn!