Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 560
Chương 560: Nội dung trong mảnh giấy cũ
Chạng vạng tối, Quý Tốn mời Tiêu Chính Văn đến làm khách tại nhà họ Quý.
Viên Lãng đi thẳng vào vấn đề, cười nói: “Anh Bạch, các trưởng lão nhà họ Viên đã đồng ý yêu cầu của anh, mảnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục đó, có thể cho anh mượn xem, nhưng nhất định phải xem ở địa điểm mà chúng tôi chỉ định, hơn nữa, chỉ có thời gian nửa phút, không biết anh Bạch thấy thế nào?”
Nghe đến đây, Tiêu Chính Văn nhướng mày đáp: “Nhà họ Viên thật cẩn thận, thời gian nửa phút, nghe có vẻ như đang bố thí”.
Viên Lãng cười nói: “Anh Bạch, tôi đây đã dùng hết sức mình thay anh giành lấy cơ hội rồi. Mảnh giấy cũ này, nhà họ Viên trước giờ không dễ gì cho người khác xem đâu”.
Tiêu Chính Văn cười nhạt nói: “Nếu đã như vậy, tôi miễn cưỡng đồng ý”.
Nghe xong, Quý Tốn quá đỗi vui mừng, vội vàng đứng dậy rót rượu cho Tiêu Chính Văn và Viên Lãng, nói: “Vậy thì, chúc cuộc hợp tác làm ăn của chúng ta thành công tốt đẹp”.
“Hợp tác vui vẻ”, Tiêu Chính Văn cạn ly cùng bọn họ.
Buổi tối, sau khi trở về khách sạn, Long Lân không hiểu hỏi: “Long Vương, thời gian nửa phút, nhà họ Viên thật sự quá hào phóng, anh quyết định sẽ giao dịch với bọn họ à?”
Tiêu Chính Văn thờ ơ nói: “Đầu tư năm mươi tỷ, coi như là để thăm dò đi. Nhà họ Viên không hề đơn giản như chúng ta nghĩ. Có thể trở thành một trong bốn gia tộc lớn thần bí nhất của Hoa Quốc, nhất định là có gì đó hơn người. Vậy nên, chúng ta chỉ có thể đi từ từ. Ngày mai, đúng giờ hẹn, tôi phải xem cho rõ, mảnh giấy cũ đó của nhà họ Viên rốt cuộc viết những gì”.
Đêm khuya, Tiêu Chính Văn ngồi trong phòng, lấy ra hai mảnh giấy cũ Thiên Sơn Thư Lục mà Giang Lão đưa cho anh, bắt đầu nghiên cứu.
Tiêu Chính Văn xem hồi lâu, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng.
Giang Lão nói quả nhiên không sai, những mảnh giấy này, thực sự ngoài người nhà họ Tiêu ra, những người khác không thể nào đọc hiểu.
Nội dung của hai mảnh giấy cũ này có phần thâm sâu, ghi chép lại một vài điều tâm đắc và phương pháp tập võ, còn có tất cả tâm pháp của Phật Gia và điển tích của Đạo Gia, có thể nói là muôn hình vạn trạng.
Tiêu Chính Văn nghiêm túc xem nửa đoạn trước, đã thấy không dưới mười loại bí kíp võ thuật của người xưa để lại, ghi chép khá tỉ mỉ, luyện thành công thì thậm chí có thể dùng lá làm ám khí để đả thương người khác, chạy trên mặt nước, còn có một kiếm rẽ nước, mở núi.
Xem nửa đoạn trước này, những bí kíp võ thuật cổ điển như Kim Chung Tráo và Thiết Bố Sam, Tiêu Chính Văn còn tin tưởng một chút, bởi vì, loại võ công này thực sự tồn tại, trong chiến khu của bọn họ có huấn luyện viên chuyên về cái này, tất cả đều là đệ tử của gia tộc võ thuật.
Hóa ra lá cây làm ám khí là có thật, có điều, nó thuộc về nhân vật tông sư Thái Đẩu của đỉnh cao võ thuật rồi, bình thường rất khó ra tay.
Còn chạy trên mặt nước thì Tiêu Chính Văn cười nhạt, không nghiên cứu sâu thêm.
Loại này, chung quy là quá huyền ảo, không phù hợp với lý luận chủ nghĩa duy vật hiện đại.
Có điều, những thủ đoạn ám sát được ghi chép trong này, ngược lại làm Tiêu Chính Văn chú ý.
Đây là đồ tốt!
Nếu như anh học được những điều này, sau đó dạy lại cho mấy người Long Lân và Long Nhất thì thực lực của điện Thần Long nhất định sẽ lên một tầm cao mới!
Còn lại một vài thuật pháp huyền bí được ghi chép lại, gì mà lý luận phong thủy, những thứ xem thuật đoán mệnh gì đó, Tiêu Chính Văn tạm thời hoàn toàn không có hứng thú.
Đến khi anh lật đằng sau ra, lông mày đột nhiên nhíu chặt, sắc mặt trở nên vô cùng kích động!
Đây là phần cuối của hai mảnh giấy cũ này rồi, vậy mà lại có ghi chép về y thuật!
Tiêu Chính Văn xem rất tỉ mỉ, vô thức anh đã xem đến khi trời sáng.
Sau khi anh xem đến cuối của mảnh giấy cũ, Tiêu Chính Văn mới đột nhiên phản ứng lại, y thuật được viết trên này quá tuyệt vời, có thể cướp người từ tay Diêm Vương về!
Chỉ có điều, nội dung của y thuật này đến đây là hết mất, vẫn còn một vài nội dung nữa có lẽ nằm trong mảnh giấy cũ của người khác.
Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi, trong mắt toát lên sự hưng phấn và rực sáng.
Cuốn Thiên Sơn Thư Lục này quả nhiên là cuốn sách quý!
Chỉ nội dung về y thuật được ghi chép ở nửa sau đã giúp ích cho Tiêu Chính Văn rất nhiều, mở mang tầm mắt, một lúc thôi mà học được không ít phương pháp cổ xưa để chữa bệnh cứu người!
Ngày trước, y thuật của Tiêu Chính Văn nổi danh không kém gì ba vị thần y của Hoa Quốc, được phong là thần y quân đội.
Nhưng bây giờ, sau khi xem xong nội dung được ghi chép trong mảnh giấy cũ này, Tiêu Chính Văn ngay lập tức cảm thấy y thuật của bản thân còn kém quá nhiều!
Thậm chí, thêm cả ba vị thần y cộng lại cũng chưa chắc đã nhiều như nội dung y thuật chấn động được ghi chép lại kia!
Nếu như so sánh y thuật của ba vị thần y với Tiêu Chính văn, ngày trước có thể ngang nhau, vậy thì bây giờ Tiêu Chính Văn hoàn toàn có đủ tự tin để đè bẹp bọn họ!
Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi, xem cả một buổi tối, nhưng không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Chẳng lẽ là do tâm pháp trong mảnh giấy cũ kia?
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Long Lân bước vào, cúi người nói: “Long Vương, có thể xuất phát rồi”.
“Được”.
Tiêu Chính Văn lên tiếng, sau đó theo Long Lân rời khỏi khách sạn.
Long Nhất được sắp xếp ở lại trong tỉnh, giúp đỡ những người khác trong điện Thần Long.
Bởi vì, Tiêu Chính Văn phải chuẩn bị tốt hai việc.
Chẳng mấy chốc, Tiêu Chính Văn đã đến viện bảo tàng Thiên Vũ mà nhà họ Viên hẹn trước.
Đây là viện bảo tàng lớn nhất của tỉnh Giang Bắc, trưng bày rất nhiều vật quý giá và hiện vật văn hóa khảo cổ.
Sáng sớm, cả viện bảo tàng đang trong giờ giới nghiêm, cả trong và ngoài đều là vệ sĩ vũ trang súng ống đầy đủ.
Lúc này, Viên Lãng đang đứng trước cửa viện bảo tàng, chắp tay ra sau, cười nhạt.
Khi thấy xe Tiêu Chính Văn tới, hắn cất bước về phía trước, tiếp đón nói: “Anh Bạch, mời vào trong”.
Tiêu Chính Văn bước từ trên xe xuống, không chú ý gật đầu, đẩy mắt kính, quan sát lực lượng bảo vệ của viện bảo tàng một vòng.
Không thể không nói, lần này nhà họ Viên rất cố gắng, với lực lượng bảo vệ như thế này, cho dù có là Tiêu Chính Văn cũng không dám coi nhẹ mà ra ra vào vào.
Xem ra, nhà họ Viên rất coi trọng mảnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục này!
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn đi theo Viên Lãng và Quý Tốn đến một phòng triển lãm ở phía trong cùng của viện bảo tàng!
Đây là phòng triển lãm được bảo vệ nghiêm ngặt nhất viện bảo tàng, có thiết bị chống trộm tiên tiến nhất!
Tất cả đều là tia hồng ngoại, còn có nhận diện mống mắt.
Ở trung tâm của phòng triển lãm là một tủ kính trong suốt, bên dưới chùm ánh sáng chiếu vào chính là một chương lốm đốm vàng đen của cuốn sách giấy cũ cổ.
Xem ra, nhà họ Viên đã bảo quản mảnh giấy cũ cổ này rất tốt, nét bút bên trên vẫn còn đọc được rõ ràng.
Nhưng nét chữ này lại không thuộc về bất cứ triều đại nào, là một phương thức ghi chép ký hiệu đặc biệt.
Viên Lãng đứng bên cạnh, than thở nói: “Anh Bạch, mảnh giấy cũ này, nhà họ Viên chúng tôi đã mất năm năm mà vẫn không hiểu được ý nghĩa của các kí tự đặc biệt trên đó. Không biết anh Bạch đây có cách nhìn nhận thế nào?”
Tiêu Chính Văn nghiêm túc liếc nhìn mảnh giấy cũ kia, trong mắt anh, kí hiệu của mảnh giấy cũ đó có vẻ như rất sống động, tự động hợp thành một hàng, sắp xếp theo một trật tự mà Tiêu Chính Văn có thể hiểu được.
Đây chính là nguyên nhân vì sao chỉ có người nhà họ Tiêu mới có thể xem hiểu được nội dung mảnh giấy cũ đó.
Bởi vì, kí hiệu trên giấy cũ này đều là mật mã.
Chỉ có người nhà họ Tiêu mới biết được cách thức sắp xếp chính xác của mật mã này, từ đó có thể biết được nội dung ghi chép nói về cái gì.
Hồi còn rất bé, bố anh đã dạy cho anh phương pháp bẻ khóa loại mật mã này.
Vì vậy, lúc Tiêu Chính Văn thấy mảnh giấy cũ này đã dễ dàng phá giải nó.
Chỉ có thời gian nửa phút, vậy nên Tiêu Chính Văn cố hết sức tập trung sự chú ý và ghi nhớ.
Cho đến khi Viên Lãng lại cau mày hỏi: “Anh Bạch, anh nhìn ra gì chưa?”
Chạng vạng tối, Quý Tốn mời Tiêu Chính Văn đến làm khách tại nhà họ Quý.
Viên Lãng đi thẳng vào vấn đề, cười nói: “Anh Bạch, các trưởng lão nhà họ Viên đã đồng ý yêu cầu của anh, mảnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục đó, có thể cho anh mượn xem, nhưng nhất định phải xem ở địa điểm mà chúng tôi chỉ định, hơn nữa, chỉ có thời gian nửa phút, không biết anh Bạch thấy thế nào?”
Nghe đến đây, Tiêu Chính Văn nhướng mày đáp: “Nhà họ Viên thật cẩn thận, thời gian nửa phút, nghe có vẻ như đang bố thí”.
Viên Lãng cười nói: “Anh Bạch, tôi đây đã dùng hết sức mình thay anh giành lấy cơ hội rồi. Mảnh giấy cũ này, nhà họ Viên trước giờ không dễ gì cho người khác xem đâu”.
Tiêu Chính Văn cười nhạt nói: “Nếu đã như vậy, tôi miễn cưỡng đồng ý”.
Nghe xong, Quý Tốn quá đỗi vui mừng, vội vàng đứng dậy rót rượu cho Tiêu Chính Văn và Viên Lãng, nói: “Vậy thì, chúc cuộc hợp tác làm ăn của chúng ta thành công tốt đẹp”.
“Hợp tác vui vẻ”, Tiêu Chính Văn cạn ly cùng bọn họ.
Buổi tối, sau khi trở về khách sạn, Long Lân không hiểu hỏi: “Long Vương, thời gian nửa phút, nhà họ Viên thật sự quá hào phóng, anh quyết định sẽ giao dịch với bọn họ à?”
Tiêu Chính Văn thờ ơ nói: “Đầu tư năm mươi tỷ, coi như là để thăm dò đi. Nhà họ Viên không hề đơn giản như chúng ta nghĩ. Có thể trở thành một trong bốn gia tộc lớn thần bí nhất của Hoa Quốc, nhất định là có gì đó hơn người. Vậy nên, chúng ta chỉ có thể đi từ từ. Ngày mai, đúng giờ hẹn, tôi phải xem cho rõ, mảnh giấy cũ đó của nhà họ Viên rốt cuộc viết những gì”.
Đêm khuya, Tiêu Chính Văn ngồi trong phòng, lấy ra hai mảnh giấy cũ Thiên Sơn Thư Lục mà Giang Lão đưa cho anh, bắt đầu nghiên cứu.
Tiêu Chính Văn xem hồi lâu, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng.
Giang Lão nói quả nhiên không sai, những mảnh giấy này, thực sự ngoài người nhà họ Tiêu ra, những người khác không thể nào đọc hiểu.
Nội dung của hai mảnh giấy cũ này có phần thâm sâu, ghi chép lại một vài điều tâm đắc và phương pháp tập võ, còn có tất cả tâm pháp của Phật Gia và điển tích của Đạo Gia, có thể nói là muôn hình vạn trạng.
Tiêu Chính Văn nghiêm túc xem nửa đoạn trước, đã thấy không dưới mười loại bí kíp võ thuật của người xưa để lại, ghi chép khá tỉ mỉ, luyện thành công thì thậm chí có thể dùng lá làm ám khí để đả thương người khác, chạy trên mặt nước, còn có một kiếm rẽ nước, mở núi.
Xem nửa đoạn trước này, những bí kíp võ thuật cổ điển như Kim Chung Tráo và Thiết Bố Sam, Tiêu Chính Văn còn tin tưởng một chút, bởi vì, loại võ công này thực sự tồn tại, trong chiến khu của bọn họ có huấn luyện viên chuyên về cái này, tất cả đều là đệ tử của gia tộc võ thuật.
Hóa ra lá cây làm ám khí là có thật, có điều, nó thuộc về nhân vật tông sư Thái Đẩu của đỉnh cao võ thuật rồi, bình thường rất khó ra tay.
Còn chạy trên mặt nước thì Tiêu Chính Văn cười nhạt, không nghiên cứu sâu thêm.
Loại này, chung quy là quá huyền ảo, không phù hợp với lý luận chủ nghĩa duy vật hiện đại.
Có điều, những thủ đoạn ám sát được ghi chép trong này, ngược lại làm Tiêu Chính Văn chú ý.
Đây là đồ tốt!
Nếu như anh học được những điều này, sau đó dạy lại cho mấy người Long Lân và Long Nhất thì thực lực của điện Thần Long nhất định sẽ lên một tầm cao mới!
Còn lại một vài thuật pháp huyền bí được ghi chép lại, gì mà lý luận phong thủy, những thứ xem thuật đoán mệnh gì đó, Tiêu Chính Văn tạm thời hoàn toàn không có hứng thú.
Đến khi anh lật đằng sau ra, lông mày đột nhiên nhíu chặt, sắc mặt trở nên vô cùng kích động!
Đây là phần cuối của hai mảnh giấy cũ này rồi, vậy mà lại có ghi chép về y thuật!
Tiêu Chính Văn xem rất tỉ mỉ, vô thức anh đã xem đến khi trời sáng.
Sau khi anh xem đến cuối của mảnh giấy cũ, Tiêu Chính Văn mới đột nhiên phản ứng lại, y thuật được viết trên này quá tuyệt vời, có thể cướp người từ tay Diêm Vương về!
Chỉ có điều, nội dung của y thuật này đến đây là hết mất, vẫn còn một vài nội dung nữa có lẽ nằm trong mảnh giấy cũ của người khác.
Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi, trong mắt toát lên sự hưng phấn và rực sáng.
Cuốn Thiên Sơn Thư Lục này quả nhiên là cuốn sách quý!
Chỉ nội dung về y thuật được ghi chép ở nửa sau đã giúp ích cho Tiêu Chính Văn rất nhiều, mở mang tầm mắt, một lúc thôi mà học được không ít phương pháp cổ xưa để chữa bệnh cứu người!
Ngày trước, y thuật của Tiêu Chính Văn nổi danh không kém gì ba vị thần y của Hoa Quốc, được phong là thần y quân đội.
Nhưng bây giờ, sau khi xem xong nội dung được ghi chép trong mảnh giấy cũ này, Tiêu Chính Văn ngay lập tức cảm thấy y thuật của bản thân còn kém quá nhiều!
Thậm chí, thêm cả ba vị thần y cộng lại cũng chưa chắc đã nhiều như nội dung y thuật chấn động được ghi chép lại kia!
Nếu như so sánh y thuật của ba vị thần y với Tiêu Chính văn, ngày trước có thể ngang nhau, vậy thì bây giờ Tiêu Chính Văn hoàn toàn có đủ tự tin để đè bẹp bọn họ!
Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi, xem cả một buổi tối, nhưng không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Chẳng lẽ là do tâm pháp trong mảnh giấy cũ kia?
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Long Lân bước vào, cúi người nói: “Long Vương, có thể xuất phát rồi”.
“Được”.
Tiêu Chính Văn lên tiếng, sau đó theo Long Lân rời khỏi khách sạn.
Long Nhất được sắp xếp ở lại trong tỉnh, giúp đỡ những người khác trong điện Thần Long.
Bởi vì, Tiêu Chính Văn phải chuẩn bị tốt hai việc.
Chẳng mấy chốc, Tiêu Chính Văn đã đến viện bảo tàng Thiên Vũ mà nhà họ Viên hẹn trước.
Đây là viện bảo tàng lớn nhất của tỉnh Giang Bắc, trưng bày rất nhiều vật quý giá và hiện vật văn hóa khảo cổ.
Sáng sớm, cả viện bảo tàng đang trong giờ giới nghiêm, cả trong và ngoài đều là vệ sĩ vũ trang súng ống đầy đủ.
Lúc này, Viên Lãng đang đứng trước cửa viện bảo tàng, chắp tay ra sau, cười nhạt.
Khi thấy xe Tiêu Chính Văn tới, hắn cất bước về phía trước, tiếp đón nói: “Anh Bạch, mời vào trong”.
Tiêu Chính Văn bước từ trên xe xuống, không chú ý gật đầu, đẩy mắt kính, quan sát lực lượng bảo vệ của viện bảo tàng một vòng.
Không thể không nói, lần này nhà họ Viên rất cố gắng, với lực lượng bảo vệ như thế này, cho dù có là Tiêu Chính Văn cũng không dám coi nhẹ mà ra ra vào vào.
Xem ra, nhà họ Viên rất coi trọng mảnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục này!
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn đi theo Viên Lãng và Quý Tốn đến một phòng triển lãm ở phía trong cùng của viện bảo tàng!
Đây là phòng triển lãm được bảo vệ nghiêm ngặt nhất viện bảo tàng, có thiết bị chống trộm tiên tiến nhất!
Tất cả đều là tia hồng ngoại, còn có nhận diện mống mắt.
Ở trung tâm của phòng triển lãm là một tủ kính trong suốt, bên dưới chùm ánh sáng chiếu vào chính là một chương lốm đốm vàng đen của cuốn sách giấy cũ cổ.
Xem ra, nhà họ Viên đã bảo quản mảnh giấy cũ cổ này rất tốt, nét bút bên trên vẫn còn đọc được rõ ràng.
Nhưng nét chữ này lại không thuộc về bất cứ triều đại nào, là một phương thức ghi chép ký hiệu đặc biệt.
Viên Lãng đứng bên cạnh, than thở nói: “Anh Bạch, mảnh giấy cũ này, nhà họ Viên chúng tôi đã mất năm năm mà vẫn không hiểu được ý nghĩa của các kí tự đặc biệt trên đó. Không biết anh Bạch đây có cách nhìn nhận thế nào?”
Tiêu Chính Văn nghiêm túc liếc nhìn mảnh giấy cũ kia, trong mắt anh, kí hiệu của mảnh giấy cũ đó có vẻ như rất sống động, tự động hợp thành một hàng, sắp xếp theo một trật tự mà Tiêu Chính Văn có thể hiểu được.
Đây chính là nguyên nhân vì sao chỉ có người nhà họ Tiêu mới có thể xem hiểu được nội dung mảnh giấy cũ đó.
Bởi vì, kí hiệu trên giấy cũ này đều là mật mã.
Chỉ có người nhà họ Tiêu mới biết được cách thức sắp xếp chính xác của mật mã này, từ đó có thể biết được nội dung ghi chép nói về cái gì.
Hồi còn rất bé, bố anh đã dạy cho anh phương pháp bẻ khóa loại mật mã này.
Vì vậy, lúc Tiêu Chính Văn thấy mảnh giấy cũ này đã dễ dàng phá giải nó.
Chỉ có thời gian nửa phút, vậy nên Tiêu Chính Văn cố hết sức tập trung sự chú ý và ghi nhớ.
Cho đến khi Viên Lãng lại cau mày hỏi: “Anh Bạch, anh nhìn ra gì chưa?”