Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1749-1750
Chương 1749: Thế tử vùng ngoài lãnh thổ
Dựa theo kết quả hiển thị trong tình báo cho thấy, khắp nơi trên thế giới đều đang diễn ra hiện tượng dị thường.
Nói cách khác, không những các cường giả vùng ngoài lãnh thổ bên phía Hoa Quốc đã trở lại, mà các cường giả vùng ngoài lãnh thổ trên khắp thế giới cũng đang trở về thế tục với số lượng lớn!
Vốn dĩ Tiêu Chính Văn tưởng rằng các cường giả vùng ngoài lãnh thổ sẽ không ồ ạt trở về trong khoảng thời gian ngắn, nhưng không ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy!
Nhưng nếu tất cả mọi thứ đã xảy ra rồi, thì mâu thuẫn giữa các cường giả vùng ngoài lãnh thổ cũng không thể tránh khỏi!
Cũng may, từ khí tức của đối phương cho thấy, họ chỉ là một số cao thủ Nhân Vương cấp bốn và Nhân Vương cấp năm, cũng không có thế lực mạnh mẽ nào trở về!
Chỉ cần cảnh giới của đối phương không cao hơn Tiêu Chính Văn quá nhiều, Tiêu Chính Văn có tự tin ứng phó mọi tình huống.
Lúc này, rất nhiều ông lớn ở Long Kinh đều luống cuống tay chân, bởi vì tất cả mọi người đều phát hiện ra một hiện tượng vô cùng kỳ lạ, khắp nơi trên Hoa Quốc đều xảy ra hiện tượng kỳ lạ.
Hoặc là núi lở đất mòn, hoặc mưa sao băng, nhưng duy chỉ có Sơn Thành là ngoại lệ, không có núi lở đất mòn, cũng không bị mưa sao băng tấn công, mọi thứ đều bình thường!
Không phải Sơn Thành là một ngoại lệ, mà là do trận pháp bảo vệ đã ngăn chặn mọi tai họa ra bên ngoài!
Vì vậy, rất nhiều lão đại đều hối hận đã không định cư ở Sơn Thành ngay từ đầu, trong lúc nhất thời, họ nghĩ đủ mọi cách, hy vọng người di cư đến Sơn Thành càng ngày càng nhiều.
Thậm chí có người còn đưa ra mức giá cao ngất ngưỡng, cho dù chỉ mua được tòa chung cư ở Sơn Thành, họ cũng bằng lòng từ bỏ biệt thự và những tòa nhà sang trọng ở Long Kinh
Ngay lúc Tiêu Chính Văn và Tần Vũ đang nói chuyện, điện thoại trong phòng làm việc của Tần Vũ nối tiếp nhau vang lên từng tiếng một.
Tần Vũ tiện tay nhấc lấy một trong những chiếc điện thoại nói: “Alo, ông Dương, tôi là Tần Vũ!”
“Tổng tư lệnh Tần à, tôi.. Tôi muốn hỏi, Hắc Băng Đài các cậu còn chỗ ở tại Sơn Thành không?”
Nghe thấy ông Dương ở đầu dây bên kia hỏi chuyện này, Tần Vũ không khỏi cau mày hỏi: “Đương nhiên là có, Hắc Băng Đài đều có cơ quan làm việc trên toàn quốc, cũng có một số khu ký túc xá, nhưng trước giờ vẫn không có ai ở”.
“Ôi, thế thì quá tốt rồi, cậu có thể chia một căn cho tôi không, bản thân tôi không ở, nhưng cả nhà con trai tôi và cả nhà cháu trai tôi, có thể lập tức dọn qua đó không?”
Vẻ mặt ông Dương vui mừng nói.
Nhất thời, ngay cả Tần Vũ cũng bắt đầu khó xử.
Môi trường của những khu ký túc xá rất tồi tàn, tất cả đều là những nhà trọ đơn sơ và tạm bợ, việc cho những người nhà của ông lớn Long Các như ông Dương vào ở, quả thật hơi thiệt thòi.
“Ông Dương, ký túc xá ở Sơn Thành của chúng tôi đều là những nhà trọ đơn sơ, với thân phận của ông, gia đình ông nếu sống ở đó, e rằng sẽ gây tổn hại đến thể diện của quốc gia”.
Ông Dương nghe vậy, vội vàng nói với Tần Vũ: “Ôi, tổng tư lệnh Tần à, cậu cứ yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không ở không đâu, tôi bằng lòng quyên góp cho Hắc Băng Đài một căn nhà của chúng tôi ở Long Kinh, tuyệt đối sẽ không để quốc gia chịu tổn thất!”
Ông Dương cứ xin xỏ mãi, Tần Vũ chỉ có thể đồng ý.
Ông Dương lúc này mới cảm kích cúp điện thoại.
Tiêu Chính Văn còn chưa kịp hỏi, một cao thủ cảnh giới Thiên Thần của điện Thần Long đã bước nhanh vào phòng làm việc, nói nhỏ bên tai Tiêu Chính Văn: “Long Vương, Long Tôn và những cường giả từ vùng ngoài lãnh thổ trở về đã xảy ra xung đột rồi!”
“Ai xảy ra xung đột với cường giả vùng ngoài lãnh thổ?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
“LongNgao!”
Long Ngao?
Tiêu Chính Văn không khỏi cau mày, Long Ngao là người điềm tĩnh, vì vậy khi Tiêu Chính Văn và đám người Long Nguyệt tiến vào thánh vực, anh mới để một mình anh ta ở lại Hoa Quốc.
Nếu đối phương không làm gì quá đáng, thì Long Ngao tuyệt đối sẽ không ra tay với đối phương.
Những cường giả vùng ngoài lãnh thổ này vừa mới trở về chưa đầy hai tiếng, đã gây sự trên lãnh thổ của Hoa Quốc ư?
Nghĩ tới đây, Tiêu Chính văn trầm giọng nói: “Được, chúng ta qua đó xem sao!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn đã đứng dậy nói với Tần Vũ: “Bên Long Ngao xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tôi đi một lát sẽ trở lại!”
Ngay sau đó, anh dẫn theo cao thủ của điện Thần Long, nhanh chóng rời khỏi trụ sở chính của Hắc Băng Đài, vội chạy thẳng đến nơi xảy ra chuyện.
Mà lúc này, gần một cái hồ nhân tạo cách Long Kinh hơn một trăm ba mươi dặm về phía Nam, một người đàn ông áo trắng đứng trên không trung, nhìn mấy chục người phía dưới với vẻ vô cùng kiêu căng!
Chỉ thấy mấy chục người phía dưới đang xếp hàng ngay ngắn với đội hình tấn công, người cầm đầu, chính là Long Ngao, một trong tứ đại Long Tôn!
Nếu là vào lúc này, có ai dám bất kính với điện Thần Long như vậy?
Cho dù là đặc vụ của Hắc Băng Đài, cũng phải kính sợ điện Thần Long mấy phần.
Hơn nữa, kể từ khi linh khí trở về đến nay, điện Thần Long vẫn luôn đóng vai trò ổn định an ninh địa phương!
Ngay cả đội quân chính quy của Hắc Băng Đài và Hoa Quốc, cũng không có khả năng chống đối với võ tông sau khi linh khí trở về.
Huống chi Long Ngao chỉ là một trong tam đại Long Tôn còn lại, địa vị thực sự của Hoa Quốc chỉ đứng sau Tiêu Chính Văn.
Nhưng lúc này, sắc mặt Long Ngao lại u ám như nước, đôi mắt lạnh lùng nhìn về trang viên bên cạnh hồ nước nhân tạo, sau đó lại liếc mắt nhìn mười mấy chiếc xe quân đội xung quanh!
Đây thực chất là một nhánh của điện Thần Long nằm ở Long Kinh, chủ yếu là để bảo vệ sự an toàn của Long Kinh.
Mà lúc này, trong trang viên đã trở thành một mảnh đất khô cằn, vốn dĩ, Long Ngao đang định chạy tới Long Kinh để báo cáo một số tin tức vừa thu thập gần đây cho Tiêu Chính Văn, nhưng anh ta còn chưa kịp đi ra ngoài, đã xảy ra hiện tượng dị thường.
Ngay sau đó, các cường giả vùng ngoài lãnh thổ, đã lần lượt đến Hoa Quốc.
Nhưng ngay khi Long Ngao dẫn theo mười mấy cao thủ của điện Thần Long xông ra khỏi trang viên, anh ta đã trợn tròn mắt.
Người đàn ông đứng ngoài cửa cách đó không xa, chắc chắn là người không thể trêu chọc.
Không phải là trước kia Long Ngao chưa từng xảy ra mâu thuẫn với năm đại danh sơn và một số võ tông của tông môn, nhất là khoảng thời gian Tiêu Chính Văn đi đến thánh vực.
Nhưng đối thủ mà anh ta phải đối mặt lần này lại vượt xa hơn so với những cao thủ của năm đại danh sơn.
Chỉ riêng về mặt khí thế, đã áp đảo được đám người Long Ngao, ngay cả khí tức của mười mấy người hợp lại, cũng không chịu nổi uy lực của người ở giữa không trung.
“Cho dù anh là người của võ tông nào, hay người của năm đại danh sơn, chẳng lẽ anh không biết được lệnh cấm của vua Bắc Lương sao? Anh đang tùy tiện phá hoại nhà dân, anh có biết tội không?”
Mặc dù Long Ngao biết rõ không thắng nổi, nhưng vẫn lớn tiếng hỏi với vẻ mặt lạnh lùng.
Giọng nói của anh ta vừa dứt, chỉ thấy người đàn ông áo trắng chỉ tay lên cao!
“Ầm!”
Một vầng sáng lập tức nổ tung xung quanh người đàn ông áo trắng, sau đó một luồng sóng khí vô cùng mạnh mẽ đánh về phía Long Ngao!
“Ầm!”
May mà Long Ngao kịp thời né tránh, một luồng sóng khí mạnh mẽ, áp vào vạt áo của Long Ngao, đánh thẳng vào khoảng đất trống phía sau anh ta, ngay lập tức xuất hiện một cái hố sâu sâu tận mấy mét!
“Chỉ dựa vào anh mà cũng dám hỗn xược ở trước mặt tôi ư? Cho dù là người đại diện của năm đại danh sơn, chưởng giáo của các người, cũng phải gọi tôi một tiếng Trương thế tử!”
“Một con kiến trong thế tục như anh, mà cũng dám tra hỏi tôi sao?”
Trương Tử Tuấn cười nhạo với vẻ mặt khinh thường.
Hắn thân là con cháu của Trương Cư Chính, lại còn là một trong số ít người ưu tú trong thế lực lớn của nhà họ Khổng, sao có thể để mắt tới những người như Long Ngao chứ?
“Trương thế tử? Tôi vẫn tôn trọng anh, mọi việc đều nên tuân theo quy tắc, nếu không, Hoa Quốc tuyệt đối không phải là nơi nằm ngoài pháp luật!”
Một thành viên của điện Thần Long phía sau Hoa Quốc nói với vẻ giận dữ.
Anh ta là một trong những người phụ trách của điện Thần Long ở Long Kinh, hơn nữa, từ khi linh khí trở về đến nay, anh ta vẫn luôn phụ trách liên hệ với võ tông bên Long Kinh.
Mặc dù cảnh giới của anh ta ở điện Thần Long không cao, nhưng cũng có thực lực của cảnh giới thiên thần ba sao.
Ngay vào thời điểm Trương Tử Tuấn ra tay với Long Ngao, lửa giận trong lòng anh ta đã bùng cháy, cùng với những lời nói ngông cuồng của Trương Tử Tuấn, nên lúc này anh ta mới không nhịn được mà đứng lên.
“Mày là cái thá gì?”
Trương Tử Tuấn lạnh lùng nhìn lướt qua thành viên của điện Thần Long.
Thấy đối phương chỉ là một con kiến có cảnh giới thiên thần ba sao, vẻ mặt anh ta càng thêm mấy phần khinh miệt.
“Tôi là thuộc hạ của vua Bắc Lương, phó tổng chỉ huy của Long Kinh điện Thần Long”.
“Cái gì? Vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn? Trước đây tôi vẫn thường nghe người ta nhắc đến Tiêu Chính Văn là người như thế nào, không ngờ, thuộc hạ cũng là một lũ kiến kém cỏi mà thôi! Thật là khiến người khác vô cùng thất vọng!”
Trương Tử Tuấn khẽ cười một tiếng.
Từ cuối thời nhà Minh đến nay, nhà họ Trương đã nằm trong số những gia tộc hàng đầu của vùng ngoài lãnh thổ, hơn nữa xuất thân của hắn lại càng không tầm thường.
Hắn không những là thế tử của nhà họ Trương, mà còn rất được nhà họ Khổng coi trọng, trong tương lai, hắn rất có thể trở thành gia chủ đưa nhà họ Trương đi lên đỉnh huy hoàng.
“Trương thế tử, tôi khuyên anh tốt nhất nên giữ lại chút đạo đức”.
Long Ngao trầm giọng nói với vẻ mặt lạnh lùng.
“Nhóc con Tiêu Chính Văn, ra chịu chết đi!”
Ai ngờ, Trương Tử Tuấn hoàn toàn không để ý đến lời nói của Long Ngao, mà dồn hết giọng nói của mình, rống lên về phía Long Kinh.
Khi tiếng gầm lớn của hắn vang lên, toàn bộ Long Kinh gần như đều nghe rõ mồn một.
Hầu như toàn bộ người trong Hoa Quốc, đều không khỏi kinh sợ!
“Vừa rồi có phải tôi nghe lầm không?”
“Ở Hoa Quốc, lại có người dám quát Tiêu Chính Văn?”
Đừng nói là người bình thường ngơ ngác, ngay cả người của năm đại danh sơn đều sửng sốt.
Ngay cả những cường giả từ vùng ngoài lãnh thổ trở về, đều bị tiếng gầm thét này làm cho kinh động.
Chương 1750: Hóa rồng
Lúc này trên đỉnh núi chính Thiên Sơn, vài nam nữ trẻ tuổi bước lên màn sáng rồi đáp xuống.
Mấy thanh niên này ai cũng có khí chất hơn người, hơn nữa tư thế rất oai nghiêm, ai cũng mặc đồ trắng như thể là tiên trên trời vừa giáng trần.
Cho dù là vẻ ngoài hay khí chất đều có thể gọi là làm người khác kinh ngạc.
Trong đám người có một người phụ nữ cực kỳ thanh tú khẽ nhíu mày, nhìn về hướng Long Kinh nói: “Trương Tử Tuấn đang làm gì thế chứ?”
Sau khi người phụ nữ đó lên tiếng, những người còn lại cũng nhìn về phía người phụ nữ nói: “Em gái Trần, chuyện này có gì kỳ lạ chứ, đám người nhỏ bé như kiến trong thế tục khó tránh sẽ có ý định phản kháng và giãy giụa”.
“Thế tử Trương tiện tay dạy dỗ lại đám người trong thế tục cũng là chuyện đương nhiên”.
Nói rồi những người khác cũng nở nụ cười khinh thường.
Họ nghĩ đám người trong thế tục này dù có phản kháng cũng chẳng làm gì được, một đám yếu đuối mà còn có thể khơi dậy sóng gió lớn lao gì?
“Nhưng… người mà anh ta nhắc đến, mọi người không thấy quen tai sao?”
Trần Nguyệt Nhi nhíu mày nói.
Cô ta là con gái trưởng của nhà họ Trần, cũng là một trong các đệ tử đích truyền của Thiên Cung Bắc Cực.
Trước khi quay về thế tục, sư phụ cô ta có dặn dò cô ta, sau khi quay về thế tục tuyệt đối không được chọc vào một người tên là Tiêu Chính Văn, trước đó Thiên Minh Tử đã chết trong tay người này.
“Ý cô là người tên Tiêu Chính Văn kia sao? Tôi cũng từng nghe nói, hình như Thiên Minh Tử đã chết trong tay anh ta nhỉ? Hơn nữa Thiên Cung Bắc Cực còn một vị tài năng xuất chúng cũng chịu thiệt trong tay anh ta”.
Một thanh niên có vẻ ngoài tuấn tú lên tiếng nói.
Người nói đó đến từ một gia tộc cực kỳ lớn ở ngoài lãnh thổ, mặc dù chỉ là một nhánh phụ của gia tộc đó nhưng ở ngoài lãnh thổ cũng có tầm ảnh hưởng nhất định.
Thế nên sau khi Thiên Minh Tử bị giết, họ đã ngay lập tức biết được tên của Tiêu Chính Văn.
“Ồ? Ý mọi người là phó chưởng giáo của Thiên Cung Bắc Cực vì anh ta nên mới bị thương nặng?”
Một thanh niên khác ở bên cạnh cười khẩy nói.
Hắn tên là Khổng Thiên Tường.
Cũng là người có thực lực mạnh nhất, địa vị cao nhất trong đám người.
Ở ngoài lãnh thổ, thậm chí hắn và Thiên Tinh Tử của Thiên Cung Bắc Cực, Vũ Sát của huyết tộc được gọi là ba vị con cưng của trời trong thế hệ trẻ.
“Đúng thế, Thiên Cung Bắc Cực quả thật có một người xuất chúng bị anh ta gài bẫy, hơn nữa vì hấp thụ quá nhiều oán khí nên bị thương nặng”.
Trần Nguyệt Nhi nhíu mày nói.
“Ồ? Có chuyện này à? Người này hơi khiến tôi bất ngờ đấy, nhưng Trương Tử Tuấn là người xuất sắc trong thế hệ trẻ của nhà họ Trương, tôi tin chắc tên họ Tiêu kia không dám làm gì anh ta”.
Khổng Thiên Tường không để tâm lắm, hắn mỉm cười.
Mấy người họ không chỉ đến từ các gia tộc lớn ở ngoài lãnh thổ, mà còn là người xuất sắc trong các gia tộc lớn, thậm chí có thể nói là mang theo hy vọng về tương lai của các gia tộc lớn.
Dù Tiêu Chính Văn có chút danh tiếng trong thế tục nhưng không thể so sánh được với họ.
Dù sao gia tộc đứng đằng sau họ cũng đều là các gia tộc lớn có lịch sử lâu đời, thậm chí có vài gia tộc có mối liên hệ chặt chẽ với các thế lực thời thượng cổ.
Chỉ riêng điểm này thôi, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ kiêng nể, dù thực lực của Trương Tử Tuấn không đủ thì Tiêu Chính Văn cũng không dám ra tay nặng với hắn.
Hơn nữa Tiêu Chính Văn vốn dĩ là một người không hề có lai lịch gì, bây giờ các thế lực lớn ở ngoài lãnh thổ đều nhanh chóng quay về, cứ theo tốc độ này thì không lâu nữa cả thế tục sẽ trở thành thế giới của thế lực ngoài lãnh thổ.
Đến lúc đó những hành động trước kia của Tiêu Chính Văn sẽ bị thanh toán một lần.
Thế nên hiện giờ cách tốt nhất của Tiêu Chính Văn chính là khiêm nhường.
Mà lúc này ở hướng hồ nhân tạo, sau khi Trương Tử Tuấn hét lên một tiếng tức giận, trên bầu trời bỗng xoẹt qua một luồng sấm chớp màu tím, sau đó nổ ầm ầm.
“Ầm!”
Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, bầu trời xuất hiện rất nhiều gợn sóng.
Sau đó một bóng người chậm rãi bước ra từ trong gợn sóng.
“Anh là Tiêu Chính Văn?”
Trương Tử Tuấn quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn, vẻ mặt còn hiện lên chút khinh thường.
Nhưng dù sao hắn cũng là thế tử nên hắn hiểu rõ đạo lý hổ bắt thỏ thì vẫn phải dùng hết sức, thế nên hắn cũng đề phòng Tiêu Chính Văn.
“Chính là tôi!”
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt đáp, sau đó khí tức quanh người bỗng dâng lên, trong không khí như có luồng khí màu trắng tạo ra một vòng xoáy cực lớn rồi tụ lại về hướng Tiêu Chính Văn.
Nhìn thấy cảnh tượng này Trương Tử Tuấn không khỏi nhướng mày.
Đó là chân khí.
Có thế nào hắn cũng không ngờ, kẻ yếu đuối trong thế tục như Tiêu Chính Văn thế mà lại có thể sử dụng chân khí?
“Thảo nào Thiên Minh Tử lại chết trong tay anh. Ở cái nơi như thế tục này mà còn có thể lĩnh hội được chân khí, anh đã giỏi lắm rồi”.
Trương Tử Tuấn bình luận với tư thế ngạo mạn.
“Long Vương!”
Long Ngao tiến đến trước định nói gì đó nhưng bị Tiêu Chính Văn xua tay ngắt lời.
Sau đó Tiêu Chính Văn xoay người nhìn Trương Tử Tuấn, chỉ vào trang viên bị phá hủy bên dưới nói: “Anh làm đây sao?”
Giọng Tiêu Chính Văn lạnh đến cực điểm, gương mặt còn hiện lên tia sát khí.
“Anh Tiêu, xin hãy nguôi giận”.
Ngay khi sát khí của Tiêu Chính Văn sắp bùng phát định ra tay đánh thì ở phía chân trời đằng xa xuất hiện một luồng sáng màu đỏ, người đi đầu chính là Trần Nguyệt Nhi.
Phía sau cô ta còn có mấy thanh niên nữa, chỉ là Khổng Thiên Tường có thực lực mạnh nhất trong số họ lại không đến.
Hả?
Tiêu Chính Văn vừa quay đầu lại chỉ thấy Trần Nguyệt Nhi chắp tay lại với Tiêu Chính Văn nói: “Trần Nguyệt Nhi xin chào anh Tiêu”.
Nhìn thấy người phụ nữ đẹp như tiên trước mặt, Tiêu Chính Văn không khỏi cau mày nói: “Cô biết tôi à?”
“Anh Tiêu, tôi là đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực, từ lâu đã được nghe danh của anh Tiêu ở ngoài lãnh thổ”.
Trần Nguyệt Nhi mỉm cười nói với Tiêu Chính Văn.
Sau đó chậm rãi tiến về trước đi đến đứng giữa Tiêu Chính Văn và Trương Tử Tuấn, hờ hững nói: “Tôi nghĩ giữa hai người chắc có hiểu lầm gì đó”.
“Hiểu lầm? Nguyệt Nhi, cô có ý gì? Lẽ nào cô vẫn muốn bảo…”
Không để Trương Tử Tuấn nói hết, Trần Nguyệt Nhi cau mày nói: “Anh Trương, chúng ta vẫn chưa hiểu hết về thế tục, sau này khó tránh khỏi vẫn phải nhờ vào anh Tiêu”.
Trần Nguyệt Nhi cực kỳ thông minh, cô ta đã nhìn ra sát khí của Tiêu Chính Văn ở trên đường, chỉ cần hai bên ra tay đánh nhau thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp cho Trương Tử Tuấn.
“Gì cơ? Chúng ta phải nhờ vào một tên yếu kém trong thế tục? Được thôi, nể mặt cô, tôi sẽ không tranh cãi chuyện hôm nay, bảo chúng lập tức cút đi cho tôi”.
“Từ nay về sau không được đặt chân trong vòng mười cây số vào chỗ kia, nếu không sẽ bị giết không thương tiếc”.
Nói rồi Trương Tử Tuấn chỉ vào ngọn núi nhỏ ở phía đối diện hồ nhân tạo, đỉnh của nó được bao phủ bởi màn sương trắng.
Sở dĩ hắn chọn nơi này là vì khá thích môi trường ở đây.
Hơn nữa nơi này trông có vẻ sông bằng phẳng, núi không cao, đường đi không hiểm trở, nhưng linh khí dồi dào, đối với tất cả những người từ ngoài lãnh thổ về, tu luyện ở đây chắc chắn không thua kém năm ngọn núi nổi tiếng.
Nghe thế Trần Nguyệt Nhi quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, tôi nghĩ không ngại thì tặng nơi này cho thế tử Trương, mọi người đều là người Hoa Quốc, không cần phải vì một chuyện nhỏ mà giương cung bạt kiếm với nhau”.
“Mỗi tấc đất, mỗi một dòng sông đều là lãnh thổ của Hoa Quốc. Sao có thể cho anh ta tùy tiện chiếm giữ”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Anh nói gì?”
Trương Tử Tuấn không ngờ Tiêu Chính Văn lại không nể mặt hắn như thế.
“Cho dù các anh có là thế tử của gia tộc lớn ngoài lãnh thổ hay người dân Hoa Quốc, bất kỳ ai cũng phải làm theo pháp luật Hoa Quốc”.
“Quốc pháp không khoan dung, lãnh thổ không thể để mất. Muốn ở lại Hoa Quốc thì phải tuân thủ luật pháp Hoa Quốc”.
Giọng điệu của Tiêu Chính Văn không hề có ý nhượng bộ, thậm chí còn có ý chỉ trích đám người Trương Tử Tuấn.
“Tên họ Tiêu kia, anh nghĩ tôi sợ anh sao?”
Trương Tử Tuấn bỗng tức giận, vừa rồi hắn đã nhượng bộ hoàn toàn là nể tình Trần Nguyệt Nhi.
Dù sao nhà họ Trương hắn cũng có quan hệ tốt với Thiên Cung Bắc Cực, hơn nữa Trần Nguyệt Nhi lại là người đẹp nhất trong đám bọn họ, dĩ nhiên Trương Tử Tuấn cũng là một trong những người yêu mến cô ta.
Nên sau khi Trần Nguyệt Nhi lên tiếng, hắn mới tha cho Tiêu Chính Văn một mạng.
Nếu không với tính cách của hắn, đừng nói là đám yếu ớt trong thế tục, dù là Tiêu Chính Văn trước mặt, giết thì cứ giết, ai dám nói nửa chữ không?
“Muốn ra tay? Được thôi, tôi có thể chơi cùng bất cứ lúc nào”.
Lời này của Tiêu Chính Văn khiến Trương Tử Tuấn điên máu, sau đó một tay chỉ lên trời, một luồng sáng che cả mặt trời bao trùm mấy chục cây số.
Rầm!
Một con rồng màu bạc lao vút lên trời rồi lượn vòng xung quanh Trương Tử Tuấn.
“Hừ! Chỉ một tên yếu ớt ở thế tục như anh, nghĩ giết được Thiên Minh Tử là có thể xem thường đám người bọn này sao?”
Nói rồi Trương Tử Tuấn vung tay lên, con rồng màu bạc đó lao thẳng đến chỗ Tiêu Chính Văn.
Dựa theo kết quả hiển thị trong tình báo cho thấy, khắp nơi trên thế giới đều đang diễn ra hiện tượng dị thường.
Nói cách khác, không những các cường giả vùng ngoài lãnh thổ bên phía Hoa Quốc đã trở lại, mà các cường giả vùng ngoài lãnh thổ trên khắp thế giới cũng đang trở về thế tục với số lượng lớn!
Vốn dĩ Tiêu Chính Văn tưởng rằng các cường giả vùng ngoài lãnh thổ sẽ không ồ ạt trở về trong khoảng thời gian ngắn, nhưng không ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy!
Nhưng nếu tất cả mọi thứ đã xảy ra rồi, thì mâu thuẫn giữa các cường giả vùng ngoài lãnh thổ cũng không thể tránh khỏi!
Cũng may, từ khí tức của đối phương cho thấy, họ chỉ là một số cao thủ Nhân Vương cấp bốn và Nhân Vương cấp năm, cũng không có thế lực mạnh mẽ nào trở về!
Chỉ cần cảnh giới của đối phương không cao hơn Tiêu Chính Văn quá nhiều, Tiêu Chính Văn có tự tin ứng phó mọi tình huống.
Lúc này, rất nhiều ông lớn ở Long Kinh đều luống cuống tay chân, bởi vì tất cả mọi người đều phát hiện ra một hiện tượng vô cùng kỳ lạ, khắp nơi trên Hoa Quốc đều xảy ra hiện tượng kỳ lạ.
Hoặc là núi lở đất mòn, hoặc mưa sao băng, nhưng duy chỉ có Sơn Thành là ngoại lệ, không có núi lở đất mòn, cũng không bị mưa sao băng tấn công, mọi thứ đều bình thường!
Không phải Sơn Thành là một ngoại lệ, mà là do trận pháp bảo vệ đã ngăn chặn mọi tai họa ra bên ngoài!
Vì vậy, rất nhiều lão đại đều hối hận đã không định cư ở Sơn Thành ngay từ đầu, trong lúc nhất thời, họ nghĩ đủ mọi cách, hy vọng người di cư đến Sơn Thành càng ngày càng nhiều.
Thậm chí có người còn đưa ra mức giá cao ngất ngưỡng, cho dù chỉ mua được tòa chung cư ở Sơn Thành, họ cũng bằng lòng từ bỏ biệt thự và những tòa nhà sang trọng ở Long Kinh
Ngay lúc Tiêu Chính Văn và Tần Vũ đang nói chuyện, điện thoại trong phòng làm việc của Tần Vũ nối tiếp nhau vang lên từng tiếng một.
Tần Vũ tiện tay nhấc lấy một trong những chiếc điện thoại nói: “Alo, ông Dương, tôi là Tần Vũ!”
“Tổng tư lệnh Tần à, tôi.. Tôi muốn hỏi, Hắc Băng Đài các cậu còn chỗ ở tại Sơn Thành không?”
Nghe thấy ông Dương ở đầu dây bên kia hỏi chuyện này, Tần Vũ không khỏi cau mày hỏi: “Đương nhiên là có, Hắc Băng Đài đều có cơ quan làm việc trên toàn quốc, cũng có một số khu ký túc xá, nhưng trước giờ vẫn không có ai ở”.
“Ôi, thế thì quá tốt rồi, cậu có thể chia một căn cho tôi không, bản thân tôi không ở, nhưng cả nhà con trai tôi và cả nhà cháu trai tôi, có thể lập tức dọn qua đó không?”
Vẻ mặt ông Dương vui mừng nói.
Nhất thời, ngay cả Tần Vũ cũng bắt đầu khó xử.
Môi trường của những khu ký túc xá rất tồi tàn, tất cả đều là những nhà trọ đơn sơ và tạm bợ, việc cho những người nhà của ông lớn Long Các như ông Dương vào ở, quả thật hơi thiệt thòi.
“Ông Dương, ký túc xá ở Sơn Thành của chúng tôi đều là những nhà trọ đơn sơ, với thân phận của ông, gia đình ông nếu sống ở đó, e rằng sẽ gây tổn hại đến thể diện của quốc gia”.
Ông Dương nghe vậy, vội vàng nói với Tần Vũ: “Ôi, tổng tư lệnh Tần à, cậu cứ yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không ở không đâu, tôi bằng lòng quyên góp cho Hắc Băng Đài một căn nhà của chúng tôi ở Long Kinh, tuyệt đối sẽ không để quốc gia chịu tổn thất!”
Ông Dương cứ xin xỏ mãi, Tần Vũ chỉ có thể đồng ý.
Ông Dương lúc này mới cảm kích cúp điện thoại.
Tiêu Chính Văn còn chưa kịp hỏi, một cao thủ cảnh giới Thiên Thần của điện Thần Long đã bước nhanh vào phòng làm việc, nói nhỏ bên tai Tiêu Chính Văn: “Long Vương, Long Tôn và những cường giả từ vùng ngoài lãnh thổ trở về đã xảy ra xung đột rồi!”
“Ai xảy ra xung đột với cường giả vùng ngoài lãnh thổ?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
“LongNgao!”
Long Ngao?
Tiêu Chính Văn không khỏi cau mày, Long Ngao là người điềm tĩnh, vì vậy khi Tiêu Chính Văn và đám người Long Nguyệt tiến vào thánh vực, anh mới để một mình anh ta ở lại Hoa Quốc.
Nếu đối phương không làm gì quá đáng, thì Long Ngao tuyệt đối sẽ không ra tay với đối phương.
Những cường giả vùng ngoài lãnh thổ này vừa mới trở về chưa đầy hai tiếng, đã gây sự trên lãnh thổ của Hoa Quốc ư?
Nghĩ tới đây, Tiêu Chính văn trầm giọng nói: “Được, chúng ta qua đó xem sao!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn đã đứng dậy nói với Tần Vũ: “Bên Long Ngao xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tôi đi một lát sẽ trở lại!”
Ngay sau đó, anh dẫn theo cao thủ của điện Thần Long, nhanh chóng rời khỏi trụ sở chính của Hắc Băng Đài, vội chạy thẳng đến nơi xảy ra chuyện.
Mà lúc này, gần một cái hồ nhân tạo cách Long Kinh hơn một trăm ba mươi dặm về phía Nam, một người đàn ông áo trắng đứng trên không trung, nhìn mấy chục người phía dưới với vẻ vô cùng kiêu căng!
Chỉ thấy mấy chục người phía dưới đang xếp hàng ngay ngắn với đội hình tấn công, người cầm đầu, chính là Long Ngao, một trong tứ đại Long Tôn!
Nếu là vào lúc này, có ai dám bất kính với điện Thần Long như vậy?
Cho dù là đặc vụ của Hắc Băng Đài, cũng phải kính sợ điện Thần Long mấy phần.
Hơn nữa, kể từ khi linh khí trở về đến nay, điện Thần Long vẫn luôn đóng vai trò ổn định an ninh địa phương!
Ngay cả đội quân chính quy của Hắc Băng Đài và Hoa Quốc, cũng không có khả năng chống đối với võ tông sau khi linh khí trở về.
Huống chi Long Ngao chỉ là một trong tam đại Long Tôn còn lại, địa vị thực sự của Hoa Quốc chỉ đứng sau Tiêu Chính Văn.
Nhưng lúc này, sắc mặt Long Ngao lại u ám như nước, đôi mắt lạnh lùng nhìn về trang viên bên cạnh hồ nước nhân tạo, sau đó lại liếc mắt nhìn mười mấy chiếc xe quân đội xung quanh!
Đây thực chất là một nhánh của điện Thần Long nằm ở Long Kinh, chủ yếu là để bảo vệ sự an toàn của Long Kinh.
Mà lúc này, trong trang viên đã trở thành một mảnh đất khô cằn, vốn dĩ, Long Ngao đang định chạy tới Long Kinh để báo cáo một số tin tức vừa thu thập gần đây cho Tiêu Chính Văn, nhưng anh ta còn chưa kịp đi ra ngoài, đã xảy ra hiện tượng dị thường.
Ngay sau đó, các cường giả vùng ngoài lãnh thổ, đã lần lượt đến Hoa Quốc.
Nhưng ngay khi Long Ngao dẫn theo mười mấy cao thủ của điện Thần Long xông ra khỏi trang viên, anh ta đã trợn tròn mắt.
Người đàn ông đứng ngoài cửa cách đó không xa, chắc chắn là người không thể trêu chọc.
Không phải là trước kia Long Ngao chưa từng xảy ra mâu thuẫn với năm đại danh sơn và một số võ tông của tông môn, nhất là khoảng thời gian Tiêu Chính Văn đi đến thánh vực.
Nhưng đối thủ mà anh ta phải đối mặt lần này lại vượt xa hơn so với những cao thủ của năm đại danh sơn.
Chỉ riêng về mặt khí thế, đã áp đảo được đám người Long Ngao, ngay cả khí tức của mười mấy người hợp lại, cũng không chịu nổi uy lực của người ở giữa không trung.
“Cho dù anh là người của võ tông nào, hay người của năm đại danh sơn, chẳng lẽ anh không biết được lệnh cấm của vua Bắc Lương sao? Anh đang tùy tiện phá hoại nhà dân, anh có biết tội không?”
Mặc dù Long Ngao biết rõ không thắng nổi, nhưng vẫn lớn tiếng hỏi với vẻ mặt lạnh lùng.
Giọng nói của anh ta vừa dứt, chỉ thấy người đàn ông áo trắng chỉ tay lên cao!
“Ầm!”
Một vầng sáng lập tức nổ tung xung quanh người đàn ông áo trắng, sau đó một luồng sóng khí vô cùng mạnh mẽ đánh về phía Long Ngao!
“Ầm!”
May mà Long Ngao kịp thời né tránh, một luồng sóng khí mạnh mẽ, áp vào vạt áo của Long Ngao, đánh thẳng vào khoảng đất trống phía sau anh ta, ngay lập tức xuất hiện một cái hố sâu sâu tận mấy mét!
“Chỉ dựa vào anh mà cũng dám hỗn xược ở trước mặt tôi ư? Cho dù là người đại diện của năm đại danh sơn, chưởng giáo của các người, cũng phải gọi tôi một tiếng Trương thế tử!”
“Một con kiến trong thế tục như anh, mà cũng dám tra hỏi tôi sao?”
Trương Tử Tuấn cười nhạo với vẻ mặt khinh thường.
Hắn thân là con cháu của Trương Cư Chính, lại còn là một trong số ít người ưu tú trong thế lực lớn của nhà họ Khổng, sao có thể để mắt tới những người như Long Ngao chứ?
“Trương thế tử? Tôi vẫn tôn trọng anh, mọi việc đều nên tuân theo quy tắc, nếu không, Hoa Quốc tuyệt đối không phải là nơi nằm ngoài pháp luật!”
Một thành viên của điện Thần Long phía sau Hoa Quốc nói với vẻ giận dữ.
Anh ta là một trong những người phụ trách của điện Thần Long ở Long Kinh, hơn nữa, từ khi linh khí trở về đến nay, anh ta vẫn luôn phụ trách liên hệ với võ tông bên Long Kinh.
Mặc dù cảnh giới của anh ta ở điện Thần Long không cao, nhưng cũng có thực lực của cảnh giới thiên thần ba sao.
Ngay vào thời điểm Trương Tử Tuấn ra tay với Long Ngao, lửa giận trong lòng anh ta đã bùng cháy, cùng với những lời nói ngông cuồng của Trương Tử Tuấn, nên lúc này anh ta mới không nhịn được mà đứng lên.
“Mày là cái thá gì?”
Trương Tử Tuấn lạnh lùng nhìn lướt qua thành viên của điện Thần Long.
Thấy đối phương chỉ là một con kiến có cảnh giới thiên thần ba sao, vẻ mặt anh ta càng thêm mấy phần khinh miệt.
“Tôi là thuộc hạ của vua Bắc Lương, phó tổng chỉ huy của Long Kinh điện Thần Long”.
“Cái gì? Vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn? Trước đây tôi vẫn thường nghe người ta nhắc đến Tiêu Chính Văn là người như thế nào, không ngờ, thuộc hạ cũng là một lũ kiến kém cỏi mà thôi! Thật là khiến người khác vô cùng thất vọng!”
Trương Tử Tuấn khẽ cười một tiếng.
Từ cuối thời nhà Minh đến nay, nhà họ Trương đã nằm trong số những gia tộc hàng đầu của vùng ngoài lãnh thổ, hơn nữa xuất thân của hắn lại càng không tầm thường.
Hắn không những là thế tử của nhà họ Trương, mà còn rất được nhà họ Khổng coi trọng, trong tương lai, hắn rất có thể trở thành gia chủ đưa nhà họ Trương đi lên đỉnh huy hoàng.
“Trương thế tử, tôi khuyên anh tốt nhất nên giữ lại chút đạo đức”.
Long Ngao trầm giọng nói với vẻ mặt lạnh lùng.
“Nhóc con Tiêu Chính Văn, ra chịu chết đi!”
Ai ngờ, Trương Tử Tuấn hoàn toàn không để ý đến lời nói của Long Ngao, mà dồn hết giọng nói của mình, rống lên về phía Long Kinh.
Khi tiếng gầm lớn của hắn vang lên, toàn bộ Long Kinh gần như đều nghe rõ mồn một.
Hầu như toàn bộ người trong Hoa Quốc, đều không khỏi kinh sợ!
“Vừa rồi có phải tôi nghe lầm không?”
“Ở Hoa Quốc, lại có người dám quát Tiêu Chính Văn?”
Đừng nói là người bình thường ngơ ngác, ngay cả người của năm đại danh sơn đều sửng sốt.
Ngay cả những cường giả từ vùng ngoài lãnh thổ trở về, đều bị tiếng gầm thét này làm cho kinh động.
Chương 1750: Hóa rồng
Lúc này trên đỉnh núi chính Thiên Sơn, vài nam nữ trẻ tuổi bước lên màn sáng rồi đáp xuống.
Mấy thanh niên này ai cũng có khí chất hơn người, hơn nữa tư thế rất oai nghiêm, ai cũng mặc đồ trắng như thể là tiên trên trời vừa giáng trần.
Cho dù là vẻ ngoài hay khí chất đều có thể gọi là làm người khác kinh ngạc.
Trong đám người có một người phụ nữ cực kỳ thanh tú khẽ nhíu mày, nhìn về hướng Long Kinh nói: “Trương Tử Tuấn đang làm gì thế chứ?”
Sau khi người phụ nữ đó lên tiếng, những người còn lại cũng nhìn về phía người phụ nữ nói: “Em gái Trần, chuyện này có gì kỳ lạ chứ, đám người nhỏ bé như kiến trong thế tục khó tránh sẽ có ý định phản kháng và giãy giụa”.
“Thế tử Trương tiện tay dạy dỗ lại đám người trong thế tục cũng là chuyện đương nhiên”.
Nói rồi những người khác cũng nở nụ cười khinh thường.
Họ nghĩ đám người trong thế tục này dù có phản kháng cũng chẳng làm gì được, một đám yếu đuối mà còn có thể khơi dậy sóng gió lớn lao gì?
“Nhưng… người mà anh ta nhắc đến, mọi người không thấy quen tai sao?”
Trần Nguyệt Nhi nhíu mày nói.
Cô ta là con gái trưởng của nhà họ Trần, cũng là một trong các đệ tử đích truyền của Thiên Cung Bắc Cực.
Trước khi quay về thế tục, sư phụ cô ta có dặn dò cô ta, sau khi quay về thế tục tuyệt đối không được chọc vào một người tên là Tiêu Chính Văn, trước đó Thiên Minh Tử đã chết trong tay người này.
“Ý cô là người tên Tiêu Chính Văn kia sao? Tôi cũng từng nghe nói, hình như Thiên Minh Tử đã chết trong tay anh ta nhỉ? Hơn nữa Thiên Cung Bắc Cực còn một vị tài năng xuất chúng cũng chịu thiệt trong tay anh ta”.
Một thanh niên có vẻ ngoài tuấn tú lên tiếng nói.
Người nói đó đến từ một gia tộc cực kỳ lớn ở ngoài lãnh thổ, mặc dù chỉ là một nhánh phụ của gia tộc đó nhưng ở ngoài lãnh thổ cũng có tầm ảnh hưởng nhất định.
Thế nên sau khi Thiên Minh Tử bị giết, họ đã ngay lập tức biết được tên của Tiêu Chính Văn.
“Ồ? Ý mọi người là phó chưởng giáo của Thiên Cung Bắc Cực vì anh ta nên mới bị thương nặng?”
Một thanh niên khác ở bên cạnh cười khẩy nói.
Hắn tên là Khổng Thiên Tường.
Cũng là người có thực lực mạnh nhất, địa vị cao nhất trong đám người.
Ở ngoài lãnh thổ, thậm chí hắn và Thiên Tinh Tử của Thiên Cung Bắc Cực, Vũ Sát của huyết tộc được gọi là ba vị con cưng của trời trong thế hệ trẻ.
“Đúng thế, Thiên Cung Bắc Cực quả thật có một người xuất chúng bị anh ta gài bẫy, hơn nữa vì hấp thụ quá nhiều oán khí nên bị thương nặng”.
Trần Nguyệt Nhi nhíu mày nói.
“Ồ? Có chuyện này à? Người này hơi khiến tôi bất ngờ đấy, nhưng Trương Tử Tuấn là người xuất sắc trong thế hệ trẻ của nhà họ Trương, tôi tin chắc tên họ Tiêu kia không dám làm gì anh ta”.
Khổng Thiên Tường không để tâm lắm, hắn mỉm cười.
Mấy người họ không chỉ đến từ các gia tộc lớn ở ngoài lãnh thổ, mà còn là người xuất sắc trong các gia tộc lớn, thậm chí có thể nói là mang theo hy vọng về tương lai của các gia tộc lớn.
Dù Tiêu Chính Văn có chút danh tiếng trong thế tục nhưng không thể so sánh được với họ.
Dù sao gia tộc đứng đằng sau họ cũng đều là các gia tộc lớn có lịch sử lâu đời, thậm chí có vài gia tộc có mối liên hệ chặt chẽ với các thế lực thời thượng cổ.
Chỉ riêng điểm này thôi, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ kiêng nể, dù thực lực của Trương Tử Tuấn không đủ thì Tiêu Chính Văn cũng không dám ra tay nặng với hắn.
Hơn nữa Tiêu Chính Văn vốn dĩ là một người không hề có lai lịch gì, bây giờ các thế lực lớn ở ngoài lãnh thổ đều nhanh chóng quay về, cứ theo tốc độ này thì không lâu nữa cả thế tục sẽ trở thành thế giới của thế lực ngoài lãnh thổ.
Đến lúc đó những hành động trước kia của Tiêu Chính Văn sẽ bị thanh toán một lần.
Thế nên hiện giờ cách tốt nhất của Tiêu Chính Văn chính là khiêm nhường.
Mà lúc này ở hướng hồ nhân tạo, sau khi Trương Tử Tuấn hét lên một tiếng tức giận, trên bầu trời bỗng xoẹt qua một luồng sấm chớp màu tím, sau đó nổ ầm ầm.
“Ầm!”
Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, bầu trời xuất hiện rất nhiều gợn sóng.
Sau đó một bóng người chậm rãi bước ra từ trong gợn sóng.
“Anh là Tiêu Chính Văn?”
Trương Tử Tuấn quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn, vẻ mặt còn hiện lên chút khinh thường.
Nhưng dù sao hắn cũng là thế tử nên hắn hiểu rõ đạo lý hổ bắt thỏ thì vẫn phải dùng hết sức, thế nên hắn cũng đề phòng Tiêu Chính Văn.
“Chính là tôi!”
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt đáp, sau đó khí tức quanh người bỗng dâng lên, trong không khí như có luồng khí màu trắng tạo ra một vòng xoáy cực lớn rồi tụ lại về hướng Tiêu Chính Văn.
Nhìn thấy cảnh tượng này Trương Tử Tuấn không khỏi nhướng mày.
Đó là chân khí.
Có thế nào hắn cũng không ngờ, kẻ yếu đuối trong thế tục như Tiêu Chính Văn thế mà lại có thể sử dụng chân khí?
“Thảo nào Thiên Minh Tử lại chết trong tay anh. Ở cái nơi như thế tục này mà còn có thể lĩnh hội được chân khí, anh đã giỏi lắm rồi”.
Trương Tử Tuấn bình luận với tư thế ngạo mạn.
“Long Vương!”
Long Ngao tiến đến trước định nói gì đó nhưng bị Tiêu Chính Văn xua tay ngắt lời.
Sau đó Tiêu Chính Văn xoay người nhìn Trương Tử Tuấn, chỉ vào trang viên bị phá hủy bên dưới nói: “Anh làm đây sao?”
Giọng Tiêu Chính Văn lạnh đến cực điểm, gương mặt còn hiện lên tia sát khí.
“Anh Tiêu, xin hãy nguôi giận”.
Ngay khi sát khí của Tiêu Chính Văn sắp bùng phát định ra tay đánh thì ở phía chân trời đằng xa xuất hiện một luồng sáng màu đỏ, người đi đầu chính là Trần Nguyệt Nhi.
Phía sau cô ta còn có mấy thanh niên nữa, chỉ là Khổng Thiên Tường có thực lực mạnh nhất trong số họ lại không đến.
Hả?
Tiêu Chính Văn vừa quay đầu lại chỉ thấy Trần Nguyệt Nhi chắp tay lại với Tiêu Chính Văn nói: “Trần Nguyệt Nhi xin chào anh Tiêu”.
Nhìn thấy người phụ nữ đẹp như tiên trước mặt, Tiêu Chính Văn không khỏi cau mày nói: “Cô biết tôi à?”
“Anh Tiêu, tôi là đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực, từ lâu đã được nghe danh của anh Tiêu ở ngoài lãnh thổ”.
Trần Nguyệt Nhi mỉm cười nói với Tiêu Chính Văn.
Sau đó chậm rãi tiến về trước đi đến đứng giữa Tiêu Chính Văn và Trương Tử Tuấn, hờ hững nói: “Tôi nghĩ giữa hai người chắc có hiểu lầm gì đó”.
“Hiểu lầm? Nguyệt Nhi, cô có ý gì? Lẽ nào cô vẫn muốn bảo…”
Không để Trương Tử Tuấn nói hết, Trần Nguyệt Nhi cau mày nói: “Anh Trương, chúng ta vẫn chưa hiểu hết về thế tục, sau này khó tránh khỏi vẫn phải nhờ vào anh Tiêu”.
Trần Nguyệt Nhi cực kỳ thông minh, cô ta đã nhìn ra sát khí của Tiêu Chính Văn ở trên đường, chỉ cần hai bên ra tay đánh nhau thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp cho Trương Tử Tuấn.
“Gì cơ? Chúng ta phải nhờ vào một tên yếu kém trong thế tục? Được thôi, nể mặt cô, tôi sẽ không tranh cãi chuyện hôm nay, bảo chúng lập tức cút đi cho tôi”.
“Từ nay về sau không được đặt chân trong vòng mười cây số vào chỗ kia, nếu không sẽ bị giết không thương tiếc”.
Nói rồi Trương Tử Tuấn chỉ vào ngọn núi nhỏ ở phía đối diện hồ nhân tạo, đỉnh của nó được bao phủ bởi màn sương trắng.
Sở dĩ hắn chọn nơi này là vì khá thích môi trường ở đây.
Hơn nữa nơi này trông có vẻ sông bằng phẳng, núi không cao, đường đi không hiểm trở, nhưng linh khí dồi dào, đối với tất cả những người từ ngoài lãnh thổ về, tu luyện ở đây chắc chắn không thua kém năm ngọn núi nổi tiếng.
Nghe thế Trần Nguyệt Nhi quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, tôi nghĩ không ngại thì tặng nơi này cho thế tử Trương, mọi người đều là người Hoa Quốc, không cần phải vì một chuyện nhỏ mà giương cung bạt kiếm với nhau”.
“Mỗi tấc đất, mỗi một dòng sông đều là lãnh thổ của Hoa Quốc. Sao có thể cho anh ta tùy tiện chiếm giữ”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Anh nói gì?”
Trương Tử Tuấn không ngờ Tiêu Chính Văn lại không nể mặt hắn như thế.
“Cho dù các anh có là thế tử của gia tộc lớn ngoài lãnh thổ hay người dân Hoa Quốc, bất kỳ ai cũng phải làm theo pháp luật Hoa Quốc”.
“Quốc pháp không khoan dung, lãnh thổ không thể để mất. Muốn ở lại Hoa Quốc thì phải tuân thủ luật pháp Hoa Quốc”.
Giọng điệu của Tiêu Chính Văn không hề có ý nhượng bộ, thậm chí còn có ý chỉ trích đám người Trương Tử Tuấn.
“Tên họ Tiêu kia, anh nghĩ tôi sợ anh sao?”
Trương Tử Tuấn bỗng tức giận, vừa rồi hắn đã nhượng bộ hoàn toàn là nể tình Trần Nguyệt Nhi.
Dù sao nhà họ Trương hắn cũng có quan hệ tốt với Thiên Cung Bắc Cực, hơn nữa Trần Nguyệt Nhi lại là người đẹp nhất trong đám bọn họ, dĩ nhiên Trương Tử Tuấn cũng là một trong những người yêu mến cô ta.
Nên sau khi Trần Nguyệt Nhi lên tiếng, hắn mới tha cho Tiêu Chính Văn một mạng.
Nếu không với tính cách của hắn, đừng nói là đám yếu ớt trong thế tục, dù là Tiêu Chính Văn trước mặt, giết thì cứ giết, ai dám nói nửa chữ không?
“Muốn ra tay? Được thôi, tôi có thể chơi cùng bất cứ lúc nào”.
Lời này của Tiêu Chính Văn khiến Trương Tử Tuấn điên máu, sau đó một tay chỉ lên trời, một luồng sáng che cả mặt trời bao trùm mấy chục cây số.
Rầm!
Một con rồng màu bạc lao vút lên trời rồi lượn vòng xung quanh Trương Tử Tuấn.
“Hừ! Chỉ một tên yếu ớt ở thế tục như anh, nghĩ giết được Thiên Minh Tử là có thể xem thường đám người bọn này sao?”
Nói rồi Trương Tử Tuấn vung tay lên, con rồng màu bạc đó lao thẳng đến chỗ Tiêu Chính Văn.