• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (41 Viewers)

  • Chương 1707-1711

Chương 1707: Đe dọa

“Dù tôi có ép anh thì thế nào? Anh cũng muốn tự nổ sao?”

Tiêu Chính Văn cười khẩy, chậm rãi bước về trước.

Tự nổ?

Những gì hắn tận mắt chứng kiến là người đàn ông mặc đồ đen đã phát nổ trước đó thật nực cười làm sao.

Ngoại trừ xương, thậm chí không có một con kiến nào xung quanh bị thương.

“Hừ, mày đang ép tao, nếu mày muốn nhìn thấy kết quả như thế này thì đừng trách tao”.

Nói rồi người mặc đồ đen bỗng vung tay lên, một luồng sáng màu đen bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Cùng lúc đó, một ngọn núi nhỏ ở phía xa bị hắn nhấc cả gốc lên, mà mục tiêu của hắn lại là thành phố lớn với hàng triệu người dân cách Hằng Sơn mấy chục cây số.

Chỉ cần ném ngọn núi này qua đó thì với mật độ dân số ở thành phố ít nhất sẽ có đến hàng chục nghìn người chết.

“Chẳng phải mày tự cho rằng mình bảo vệ người dân Hoa Quốc sao? Nếu mày còn dám tiến nửa bước nữa thì tao sẽ biến thành phố phía trước thành biển máu”.

Mặt mày người đàn ông mặc đồ đen lúc này thật đáng sợ.

Lúc này thời khắc sinh tử của hắn đã đến, bất đắc dĩ chỉ có thể lấy mạng sống của vô số người dân ra để đe dọa.

“Biến thành biển máu? Anh giết một người tôi xem thử”.

Tiêu Chính Văn cười khẩy nói, hoàn toàn không để tâm đến lời của người mặc đồ đen, vẫn từ tốn đi về phía hắn.

“Đi chết đi!”

Người mặc áo đen thật sự đã hoảng loạn rồi.

Hắn không nhìn thấu được thực lực của Tiêu Chính Văn, nhưng hắn biết rất rõ thực lực của đối phương rất cao, giết hắn là chuyện dễ như bổ hoa quả vậy.

Theo tiếng hét của hắn, ngọn núi đó ầm ầm bay về phía thành phố.

Dù có chết hắn cũng phải khiến hàng triệu người chết cùng.

Tiêu Chính Văn thậm chí không nhìn đến ngọn núi nhỏ đó, chỉ giơ tay lên, một vùng sáng màu vàng chặn ngay phía trước ngọn núi nhỏ.

Sau khi ngọn núi nhỏ đó lọt vào màn sáng đó thì biến mất không còn tung tích.

Người mặc áo đen không khỏi ngạc nhiên đến độ mặt trắng bệch, hắn cực kỳ quen với trận pháp này, đây chính là trận pháp bí mật không gian của Hoa Sơn.

Nhưng Hoa Sơn đã bị tàn sát cả tông môn từ lâu, dù là thế hệ cháu chắt của Hoa Sơn cũng không còn sống chứ đừng nói là cao thủ cấp Nhân Vương.

“Mày… rốt cuộc mày là ai?”

Lúc này người áo đen hoảng sợ đến cực độ.

Đối phương không chỉ có thực lực không thể nhìn thấu mà bản lĩnh cũng biến hóa khôn lường.

Người có thể sử dụng trận pháp không gian đến mức như Tiêu Chính Văn cũng rất ít.

Dù là chưởng giáo Hoa Sơn cũng chưa chắc có thể có sức mạnh như Tiêu Chính Văn.

Trừ khi những cường giả ngoài lãnh thổ mới có thể so tài với Tiêu Chính Văn.

“Chẳng phải người lúc nãy đã trả lời cho anh rồi đấy sao? Người mà Thiên Minh Tử muốn giá họa chính là tôi”.

Tiêu Chính Văn cong môi nở nụ cười chế giễu.

Cái gì?

Người áo đen trợn tròn mắt, ngay sau đó đã đoán được thân phận của Tiêu Chính Văn.

Vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn.

“Anh là Tiêu Chính Văn?”

Người áo đen nuốt nước bọt, liên tục lùi về sau mấy bước, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Nếu hắn gặp phải người khác thì có lẽ hôm nay còn có thể thoát được một mạng.

Nhưng khi hắn biết đối phương là vua Bắc Lương thì mọi suy nghĩ lập tức bay biến.

“Khá đấy”.

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn bỗng nhanh chân bước đến, đồng thời vung một cú đấm đánh thẳng về phía người áo đen.

“Dong!”

Cú đấm này nhanh như chớp, mạnh như sao.

Hoàn toàn không thể tránh được, người áo đen đó chỉ đành giơ nắm đấm lên đỡ.

“Rắc”.

Hai đòn tấn công va chạm vào nhau, cánh tay người áo đen lập tức nứt ra, máu chảy xuống đất.

Cả người hắn bị văng ra xa cứ như một quả đạn pháo vừa được bắn ra khỏi nòng.

Nhưng cơ thể hắn còn chưa kịp rơi xuống đất, Tiêu Chính Văn đã bước đến trước mặt người áo đen.

“Rầm!”

Tiêu Chính Văn đánh vào ngực người áo đen đó khiến hắn rơi xuống từ trên không.

“Tôi ghét nhất là người khác đe dọa tôi, nhất là lấy tính mạng của người dân Hoa Quốc để đe dọa tôi”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn giơ tay ra túm lấy cổ áo người áo đen, sau đó lại đấm một cú thật mạnh vào mặt hắn.

Bốp!

Một tiếng vang rõ to, đầu của người áo đen lệch sang một bên, cơ thể vẫn chưa văng ra xa thì đã bị một lực hút cực mạnh khiến hắn đến gần chỗ Tiêu Chính Văn lần nữa.
Chương 1708: Gắp lửa bỏ tay người

“Dong dong dong!”

Liên tiếp ba cú đấm đều đánh lên ngực người áo đen.

Chỉ thấy ngực người áo đen lõm xuống, thậm chí có một ít xương đâm ra từ sau lưng.

“Hộc hộc hộc…”

Người áo đen thở hổn hển, Tiêu Chính Văn cũng hơi thắc mắc, mình đánh hắn ba cú liên tiếp thế mà hắn vẫn chưa nổ?

Nhìn kỹ lại Tiêu Chính Văn mới thấy quanh người đó hình như có một tầng ánh sáng đen.

Hơn nữa giờ là nửa đêm nên không nhìn rõ ánh sáng đen này, nếu không nhìn kỹ thì ngay cả Tiêu Chính Văn cũng khó phát hiện ra.

Đây chính là trận pháp bảo vệ được ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục, tên là “Ô Vân Giáp”.

Trận pháp này có thể hình thành một kết giới phòng vệ quanh người, cho dù bị tấn công mạnh cỡ nào cũng có thể đỡ được hơn sáu mươi phần trăm.

“Không ngờ anh lại biết dùng trận pháp bảo vệ đã thất truyền hơn một nghìn năm rồi, tôi muốn xem thử là Ô Vân Giáp của anh cứng hơn hay nắm đấm của tôi cứng hơn”.

Nói rồi anh lại đấm thêm một cú.

“Bốp bốp bốp!”

Lần này Tiêu Chính Văn sử dụng hơn năm phần lực, mỗi một cú đều để lại vết lõm lớn bằng quả dưa hấu trên người áo đen.

Không đến hai phút sau, người áo đen bị đánh thành đống thịt nhão, ánh mắt hắn còn hiện lên tia oán hận.

Sớm biết hôm nay sẽ gặp Tiêu Chính Văn thì hắn sẽ không mạo hiểm tính mạng chạy đến Hằng Sơn gây sự đâu.

Vốn dĩ sau khi bị tàn sát hết cả kiếm tông, mấy người họ vẫn muốn đuổi giết bá tước Huyết Vực của huyết tộc.

Nhưng không ngờ vừa giải quyết xong Vạn Kiếm Các thì bị Tiêu Chính Văn chặn lại ở dưới chân Hằng Sơn.

Sáng hôm sau, truyền thông cả nước đều bùng nổ.

Vạn Kiếm Các đã bị tiêu diệt chỉ trong một đêm, Vạn Kiếm Chân Nhân và đệ tử đầu của ông ta cũng biến mất không tung tích, còn bá tước Huyết Vực huyết tộc cũng không biết đi đâu.

Thoáng chốc đủ thứ suy đoán tràn lan.

Ngược lại Lục Tiểu Thiến và Đại trưởng lão võ tông vốn được cho là ở trung tâm của cơn bão này lại khá thoải mái.

Khi Đại trưởng lão đang định đích thân báo cáo chuyện này cho Thiên Tử thì điện thoại ông ta bỗng vang lên.

Đại trưởng lão cúi đầu nhìn, là một số lạ, hơi nhíu mày nói: “Ai lại gọi cho mình vào lúc này chứ?”

Thật ra từ khi linh khí được khôi phục, cảm giác tồn tại của trưởng lão võ tông cực kỳ thấp, còn năm đại danh sơn lại càng không xem ông ta ra gì.

Ông ta cũng giống một cây cầu nối giữa giới chính trị và võ tông, không có tác dụng mang tính quyết định gì.

Do dự một chốc, Đại trưởng lão mới nhấc máy: “Alo, xin hỏi ai đầu dây thế?”

“Chào Đại trưởng lão, tôi là Lục Tiểu Thiến, tôi nghĩ ông hẳn còn nhớ tôi chứ nhỉ?”

Giọng Lục Tiểu Thiển ở trong điện thoại rất mềm mại và ngọt ngào.

“Ồ, cô Lục, dĩ nhiên là nhớ rồi, xin hỏi có việc gì sao?”

Đại trưởng lão nhíu mày, người phụ nữ này không hề đơn giản, cuộc điện thoại này của cô ta chắc cũng có ý đồ gì đó.

“Đại trưởng lão, theo tôi được biết tối hôm qua Vạn Kiếm Các bỗng bị ai đó tiêu diệt”.

“Nhưng ông đừng hiểu nhầm, tôi không có ý cười nhạo hay gì, chỉ muốn thanh minh với Đại trưởng lão, hôm qua huyết tộc chúng tôi đã rút khỏi Hằng Sơn vào lúc nửa đêm rồi”.

“Chuyện của Vạn Kiếm Tông không hề liên quan gì đến chúng tôi, dĩ nhiên để bày tỏ thành ý của tôi, huyết tộc cũng sẵn sàng giúp võ tông Hoa Quốc tìm hung thủ”.

Nghe cô ta nói thế, Đại trưởng lão cũng hiểu ý cô ta, cười nói: “Cô Lục có lòng như thế là được, nhưng cô yên tâm, giới chính trị chúng tôi chắc chắn sẽ điều tra chuyện này rõ ràng”.

“Còn giúp đỡ gì đó, tôi nghĩ không cần đâu, để mọi người không phải nghi ngờ”.

Thật ra Lục Tiểu Thiến đã đoán trước được Đại trưởng lão sẽ nói thế.

Hoa Quốc không thể liên hệ quá gần với huyết tộc, dù biết rõ mọi chuyện xảy ra đêm qua không liên quan đến huyết tộc, cũng không thể nhận sự giúp đỡ của huyết tộc.

“Haizz, thật ra hai bên chúng ta đều là người bị hại, nhưng tôi muốn nhắc Đại trưởng lão một câu, nếu không muốn chuyện tương tự xảy ra lần nữa vẫn nên sớm có chuẩn bị”.

“Hay nói cách khác cố gắng loại bỏ hậu họa càng sớm càng tốt, nếu không không thể lường trước được hậu quả”.

Nói rồi Lục Tiểu Thiến cúp máy.

Ở một chỗ khác, các phương tiện truyền thông chính thống đều kết luận chuyện xảy ra đêm hôm đều do huyết tộc gây ra.

Nghĩ cũng đúng, ngoài huyết tộc thì ai lại đi đánh lén Vạn Kiếm Các chứ?

“Tôi nghĩ nếu không giao người nhà họ Lý và nhà họ Chu ra thì huyết tộc sẽ không dừng tay, chuyện tương tự sẽ còn tiếp tục xảy ra”.

“Hừ, không thể vì mấy chục mạng người của hai nhà mà lôi chúng ta vào chứ, cùng lắm chúng ta đến giới chính trị để nói”.

Không ít các tông môn võ tông đều bắt đầu lên tiếng, thậm chí có xu hướng ép cung.
Chương 1709: Yêu nước thương dân

Dù sao chuyện này cũng liên quan đến tính mạng, mà không ai muốn chết trong tay huyết tộc cả.

Hơn nữa, không bao lâu sau khi Lục Tiểu Thiến cúp điện thoại, trong Long Kinh đã có người chạy đến Thiên Tử Các thỉnh cầu.

Ngay cả mấy vị các lão trong Long Các cũng bị đám người kia gây ồn ào đến mức không thể hoạt động bình thường được.

Trong lúc tuyệt vọng, Long Thất không còn cách nào khác, đành phải cắn răng tiến lại gần Thiên Tử nói: “Thiên Tử, người của võ tông đã bao vây Thiên Tử Các rồi, bọn họ còn phái người đến bao vây Long Các!”

“Bây giờ mấy vị lão các trong Long Các đều bị tiếng ồn ào quấy rầy đến mức không thể làm việc bình thường được!”

Thiên Tử đặt cây bút đỏ trong tay xuống, cau mày nói: “Ồ? Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Người của võ tông yêu cầu Thiên Tử đích thân hạ lệnh giao người của nhà họ Lý và nhà họ Chu cho huyết tộc để dập tắt trận chiến giữa huyết tộc và võ tông!”

Nghe vậy, Thiên Tử cau chặt mày.

Sau khi cân nhắc một hồi, Thiên Tử nói với Long Thất: “Truyền lệnh tôi sẽ đi gặp đám người võ tông đó, bảo bọn họ phái vài đại diện tới, tôi sẽ nói chuyện với bọn họ!"

Hả?

Long Thất kinh ngạc nói: “Thiên Tử, Thiên Tử định đi gặp bọn họ sao? Chuyện này... e rằng không ổn. Mặc dù Long Các có ngự lâm quân canh giữ, nhưng đám người võ tông đó đều là cao thủ, ngộ nhỡ...”

“Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Bản quân cho bọn họ mượn mười lá gan thì bọn họ cũng không dám giết bản quân trước mặt người dân cả nước!”

Thiên Tử trầm giọng nói.

Người của võ tông ai cũng thèm khát ngôi vị Thiên Tử, nhưng trước khi Thiên Tử bị kéo xuống khỏi ngai vàng, đừng nói là sát hại, cho dù là khiến Thiên Tử bị thương bọn họ cũng không gánh nổi tội.

Hơn nữa, so với những thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, đám người bọn họ chỉ là con kiến mà thôi.

Kẻ nào dám động đến uy quyền của Thiên Tử, không cần giới chính trị Hoa Quốc ra tay, mà các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ sẽ giết sạch kẻ đó trong chốc lát.

Bọn họ làm vậy không phải để bảo vệ Thiên Tử của Hoa Quốc, mà là vì một ngày nào đó, một số người trong số họ sẽ ngồi trên ngai vàng này!

Một vị Thiên Tử mà ai cũng có thể khinh miệt thì vô giá trị đối với bất cứ ai.

Thấy Thiên Tử cố chấp làm vậy, Long Thất chỉ đành gật đầu nói: “Rõ! Thuộc hạ sẽ đi làm ngay!”

Nói xong, anh ta bước nhanh ra khỏi đại điện, đến Long Các, nói với đám người võ tông đang xôn xao: “Mọi người yên lặng! Thiên Tử có chỉ, lát nữa sẽ đích thân đến gặp mọi người!”

Nghe vậy, đám đông vốn đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh.

Không ai ngờ rằng Thiên Tử sẽ làm vậy.

“Thiên Tử đến! Quỳ xuống!”

Ngự lâm quân ngoài cửa nói lớn, sau đó hai hàng ngự lâm quân mở lối chính vào Thiên Tử Các, xếp hàng ngay ngắn, hộ tống Thiên Tử đi vào.

Tiếng quát lớn này của ngự lâm quân khiến đám người võ tông cảm thấy khó xử.

Nếu bọn họ quỳ lạy Thiên Tử thì đồng nghĩa với việc thừa nhận uy quyền của Thiên Tử, còn nếu bọn họ không quỳ thì là không tôn trọng Thiên Tử.

“To gan! Thiên Tử giá lâm mà dám không quỳ xuống!”

Long Thất tiến lên trước, quát lớn.

Mấy ông lão có cấp bậc trong võ tông nhìn Long Thất với ánh mắt ác ý.

Tuy nhiên, lúc Thiên Tử chỉ còn cách cửa vài bước, mấy ông lão này vẫn miễn cưỡng quỳ xuống.

Thấy mấy vị tiền bối có tiếng nói quỳ xuống, đám người võ tông cũng lần lượt quỳ theo.

Cảnh tượng này vượt xa tầm mong đợi của Long Thất.

Ngay cả tiếng quát vừa rồi của anh ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Nhưng không ngờ, mọi chuyện lại như Thiên Tử nói, đám người này không hề có dũng khí đối mặt với Thiên Tử, chứ huống chi là ám sát.

“Các vị bình thân, không biết các vị đến Long Các là vì chuyện gì?”

Thiên Tử cười nói.

“Thưa Thiên Tử, đêm qua Vạn Kiếm Các đã bị tiêu diệt! Chín phần mười chuyện này là do huyết tộc làm!”

“Đúng vậy! Mặc dù chúng ta đã đánh bại huyết tộc ở Hoa Sơn, nhưng bọn họ vẫn không chịu từ bỏ, nhất quyết muốn bắt con cháu của nhà họ Lý và nhà họ Chu!”

“Thiên Tử, chúng ta không thể bỏ qua sự an toàn của Hoa Quốc, bỏ qua sự an toàn của võ tông, chỉ vì mấy chục người của hai nhà bọn họ được!”

Đám người võ tông mỗi người một câu, nhưng câu nào chĩa mũi giáo vào nhà họ Lý và nhà họ Chu.

“Mọi người nói đều rất có lý. Chúng ta không đáng mạo hiểm lớn như vậy chỉ vì người nhà họ Lý và nhà họ Chu được, càng không thể kéo theo cả người dân Hoa Quốc cùng mạo hiểm”.

“Có thể thấy, các vị đều là những người yêu nước thương dân!”
Chương 1710: Không thỏa đáng

Nghe Thiên Tử nói vậy, không chỉ có người của võ tông kinh ngạc mà ngay của Long Thất cũng sững sờ, quay đầu lại nhìn Thiên Tử.

Nhưng trước mặt nhiều người võ tông như vậy, Long Thất cũng không dám lên tiếng dù trong lòng có hàng ngàn câu hỏi.

“Thiên Tử nói thật sao?”

Một ông lão đứng đầu nghi ngờ hỏi.

Thiên Tử khẽ gật đầu nói: “Quân vương không nói đùa! Tôi nên gọi ông thế nào đây?”

“Tôi là chưởng môn của Thiên Đao Môn, tên Phương Tử Bình!”

Ông lão đứng thẳng dậy, chắp tay vái thiên Tử rồi cung kính nói.

“Ồ, chưởng lão Phương! Hân hạnh gặp mặt!”

Thiên Tử cũng lịch sự đáp lại rồi cười nói: “Bản quân là quân vương một nước, thân là quân vương nên đối đãi bình đẳng, khắp dưới gầm trời, đâu chẳng là đất của vua!”

“Những lời các vị vừa nói thực ra ta đã sớm có kết luận rồi, chỉ là sợ mất thể diện, nên phải từ chối yêu cầu của huyết tộc!”

“Nếu mọi người đã nhất trí không nên vì một vài người mà mạo hiểm thì bản quân sẽ phái người đưa bọn họ đến huyết tộc, mặc huyết tộc xử lý!”

Nghe vậy, đám người võ tông lộ ra vẻ khinh thường.

Thiên Tử kiên cường, giàu lòng hi sinh cái gì chứ?

Thiên Tử thông minh hơn người gì chứ?

Chẳng qua chỉ là hổ giấy, khi đối mặt với sự chất vấn của nhiều người, vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.

“Tốt quá! Vậy thì chúng tôi sẽ yên lặng chờ tin chốt. Chuyện ồn ào ngày hôm nay, vẫn mong Thiên Tử đừng trách!”

Phương Tử Bình bĩu môi, cúi đầu chào Thiên Tử rồi quay người định rời đi.

“Đợi đã!”

Thiên Tử đột nhiên gọi Phương Tử Bình bằng giọng lạnh lùng.

Mọi người nhíu mày, quay đầu nhìn Thiên Tử nói: “Thiên Tử còn điều gì căn dặn sao?”

“Căn dặn thì không dám. Bản quân đã nói rồi, thân là quân vương, phải đối xử bình đẳng với tất cả mọi người. Hôm nay, bản quân đồng ý với các vị sẽ giao nhà họ Lý và nhà họ Chu, sau này, nếu huyết tộc muốn bản quân giao người nhà họ Phương, nhà họ Tần và nhà họ Trương thì bản quân cũng sẽ có lý do để giao ra!”

“Nói cách khác, nếu ngày mai huyết tộc yêu cầu bản quân giao Thiên Đao Môn thì bản quân cũng nên làm theo!”

Cái gì?

Phương Tử Bình nghe vậy, tức giận nói lớn: “Thiên Tử, lời này của ngài có phải là đang nguyền rủa Thiên Đao Môn chúng tôi không? Hơn nữa, thân là Thiên Tử, lẽ nào ngài định nghe theo huyết tộc sao? Hừ, tôi thấy…”

“Chưởng giáo Phương, ông vừa chính miệng nói với bản quân rằng không nên mạo hiểm cả thiên hạ chỉ vì mười mấy người!”

“Lẽ nào lại muốn bản quân vì mấy trăm người của Thiên Đao Các mà từ bỏ thiên hạ sao?”

“Trong số các vị, ai đồng ý bản quân giao người nhà họ Lý và nhà họ Chu ra thì hãy kí khế ước với bản quân. Nếu một ngày nào đó, huyết tộc yêu cầu bản quân giao đầu của các người ra thì các người cũng phải dâng lên bằng hai tay!”

Thiên Tử càng nói, sắc mặt càng trở nên lạnh lùng, uy nghiêm của thiên tử áp đảo mọi người đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Trong nháy mắt, chưa đến năm phút, không một ai có mặt dám ký khế ước với Thiên Tử.

“Sao thế? Chẳng phải các vị yêu nước thương dân lắm sao? Sao lại không lên tiếng? Hay là để bản quân phái người đi bắt người nhà họ Lý và nhà họ Chu đến đây!”

“Chỉ cần các vị ký tên vào khế ước thì bản quân sẽ lập tức giao bọn họ cho huyết tộc, được không?”

Lời này tương đương với việc đẩy tất cả người của võ tông vào đường chết.

Nếu bọn họ dám gật đầu thì nhất định phải ký tên. Đến lúc huyết tộc tìm đến, một câu nói của Thiên Tử có thể sẽ đẩy bọn họ vào chỗ chết.

Bọn họ muốn Thiên Tử giao nhà họ Lý và nhà họ Chu ra, chỉ là để bảo vệ an toàn cho bản thân, chứ không hề muốn buộc bom lên người.

“Chưởng môn Phương, vừa rồi tôi thấy giọng ông cao nhất, hay là ông làm gương cho mọi người đi!”

Thiên Tử bình tĩnh nói.

“Chuyện này… Thiên Tử… chuyện này e rằng không thỏa đáng…”

“Hỗn xược!”

Phương Tử Bình còn chưa kịp nói xong, Thiên Tử đã tức giận nói: “Phương Tử Bình thật to gan! Bản quân đang xin ý kiến của ông sao? Ngự lâm quân đâu!”
Chương 1711: Chém

Cùng với tiếng quát lớn của Thiên Tử, Long Thất vội vàng chạy lên, hành lễ nói: “Có mạt tướng!”

“Phương Tử Bình bức Thiên Tử thoái vị, làm loạn triều cương, đại nghịch bất đạo! Theo luật của Hoa Quốc, có tội phải phạt!”

Thiên Tử nói xong, tất cả mọi người trong võ tông đều chết lặng!

Vị Thiên Tử trẻ tuổi này muốn trừng phạt Phương Tử Bình ư?

E rằng cho dù Đại trưởng lão của võ tông đến thì cũng phải gọi Phương Tử Bình một tiếng tiền bối.

“Thiên Tử! Xin đợi một chút! Phương Tử Bình phạm tội gì?”

Một ông lão đứng bên cạnh vội vàng bước lên giải vây.

Dù sao nơi đây cũng là cổng chính của Thiên Tử Các, cho dù thực lực của bọn họ có mạnh đến đâu thì cũng không dám khiêu chiến với ngự lâm quân ngay trước cửa Thiên Tử Các.

“Luôn miệng yêu cầu bản quân giao nhà họ Chu và nhà họ Lý ra, bản quân đã đồng ý với ông ta rồi, nhưng bản quân cũng muốn ông ta đảm bảo rằng nếu sau này huyết tộc muốn nhà họ Phương, thậm chí là Thiên Đao Môn thì ông ta cũng phải làm theo nhà họ Lý và nhà họ Chu, chết vì nghĩa!”

“Nhưng Phương Tử Bình đã coi lời bản quân như một trò đùa, đây là tội khi quân phạm thượng!”

“Bản quân trăm công nghìn việc, Phương Tử Bình lại dẫn người náo loạn Thiên Tử Các, phá rối chính sự, đây là tội làm loạn triều cương!”

“Tập hợp hàng nghìn người vây chặn Thiên Tử Các, còn bức cung uy hiếp Thiên Tử!”

“Ông ta không đáng chết sao?”

Từng câu từng chữ của Thiên Tử đều vô cùng có lý, khiến đám người võ tông không thể phản bác.

“Chuyện này... Chúng tôi chỉ... chỉ muốn khuyên nhủ Thiên Tử, vì đại cục...”

Phương Tử Bình còn chưa kịp nói xong, Thiên Tử đã lạnh lùng cắt ngang: “Khuyên nhủ? Tốt lắm! Các người mang theo đao kiếm đến là để khuyên nhủ sao?”

“Được! Thông báo cho tất cả phương tiện truyền thông, nếu người dân Hoa Quốc cũng cho rằng các người đến khuyên nhủ, không phải ép cung thì bản quân sẽ tha cho các người! Nếu người dân Hoa Quốc cho rằng các người đang ép cung thì bản quân sẽ trừng trị các người ngay tại chỗ!”

Nghe vậy, không chỉ Phương Tử Bình mà ngay cả hàng nghìn chưởng môn võ tông bên cạnh ông ta cũng sợ hãi.

Ai mà ngờ Thiên Tử lại dám làm chuyện này chứ!

Nhưng mà ở trước mặt Thiên Tử đài, bọn họ cũng không dám phản kháng, huống chi là ra tay.

Nếu chuyện ngày hôm nay truyền ra ngoài, người dân Hoa Quốc chắc chắn sẽ vô cùng oán hận bọn họ.

“Thiên Tử, tôi cho rằng Phương Tử Bình xúc phạm Thiên Tử, chết cũng không hết tội!”

“Thiên Tử, đều là do Phương Tử Bình dụ chúng tôi đến đây! Mong Thiên Tử điều tra rõ ràng!”

“Thiên Tử, lúc nãy Phương Tử Bình còn nói muốn dẫn Thiên Đao Môn tấn công Thiên Tử Các, dùng vũ lực đoạt lấy ngai vàng, xin Thiên Tử hãy giết quân phản nghịch!”

Dưới ánh mắt kinh hoàng của Phương Tử Bình, tất cả mọi người trong võ tông đều quỳ xuống!

Lúc này, Phương Tử Bình sợ đến mức không nói được lời nào!

Đám người võ tông vừa rồi còn đứng về phía ông ta, mà chớp mắt đã bán đứng ông ta.

“Ngự lâm quân! Kéo Phương Tử Bình ra ngoài, chém làm đôi để cảnh cáo!”

Thiên Tử chỉ vào Phương Tử Bình nói.

Vài người lính ngự lâm quân xông lên, ấn Phương Tử Bình xuống đất, không nói lời nào, trói chặt ông ta lại.

“Thiên Tử... Thiên Tử... tôi sai rồi... tôi...”

“Truyền khẩu dụ của bản quân, Thiên Đao Môn có ý đồ mưu phản, trừng trị theo luật nước, diệt môn!”

Phương Tử Bình còn chưa nói xong, Thiên Tử đã lạnh lùng ngắt lời trước mặt đám người võ tông và hàng vạn người dân đang xem, kết án tử hình Thiên Đao Môn.

“Cậu... Tôi... Tôi thành ma cũng không...”

Phương Tử Bình chưa kịp nói xong, ngự lâm quân ở bên cạnh đã tát vào mặt ông ta mấy cái.

“Hành hình!”

Long Thất nghiến răng quát lớn.

Một tiếng chém lớn vang lên, Phương Tử Bình vị bị chém thành hai mảnh.

“Nếu ai dám làm loạn triều cương nữa thì sẽ có kết cục giống như ông ta. Chuyện ngày hôm nay, bản quân không muốn đi điều tra sâu, các người tự xử lý đi!”

Nói xong, Thiên Tử phất tay áo, sải bước ra khỏi đại điện.

Một lúc lâu sau, đám người võ tông mới lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm than thật nguy hiểm.

Không ai ngờ rằng một vị Thiên Tử trẻ tuổi mà lại có dũng khí đến vật, ra tay vô cùng quyết đoán.

Chỉ bằng vài câu ngắn ngủi, Thiên Tử đã có thể lấy mạng Phương Tử Bình, còn tiện tay tiêu diệt Thiên Đao Môn.

Sau khi đám người võ tông rời đi, Long Thấy mới chậm rãi đi về phía cổng Thiên Tử Các, ra lệnh cho ngự lâm quân đóng cổng lại.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Long Thất ngồi phịch xuống đất.

Lúc Thiên Tử hạ lệnh chém Phương Tử Bình, tim Long Thất như mắc nghẹn ở cổ.

Ngộ nhỡ đám người võ tông đột nhiên chống cự bằng vũ lực thì anh ta và vài người lính ngự lâm quân sẽ không thể bảo vệ Thiên Tử.

“Tướng quân Long Thất, anh không sao chứ!”

Một người lính ngự lâm quân đầy mồ hôi đỡ Long Thất dậy.

“Không sao, mau đi xem Thiên Tử!”

Nói xong, Long Thất được hai người lính ngự lâm quân đỡ về phía Thiên Tử Các.

Trong đại điện, Thiên Tử nhắm mắt, ngồi trên ghế rồng, mồ hôi lạnh to bằng hạt ngọc chảy xuống.

“Thiên Tử! Nguy... nguy hiểm quá!”

Nghe thấy giọng Long Thất, Thiên Tử chậm rãi mở mắt, lau mồ hôi lạnh trên trán nói: “Nguy hiểm thật. Lúc nãy nếu bản quân không lấy tính mạng của bọn họ ra uy hiếp thì hôm nay e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn!”

“Hả?”

Long Thất nghe vậy, nói với giọng khó hiểu: “Không phải ngài nói... bọn họ không dám...”

“Dồn bọn họ vào đường chết thì bọn họ mới không dám! Nhưng Phương Tử Bình đã đến lúc chết rồi! Nếu bản quân không uy hiếp tính mạng của bọn họ thì Phương Tử Bình sao có thể không phản kháng?”

“Ông ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không phải sợ bản quân, mà là sợ đồng bọn sẽ công kích ông ta!”

Nói đến đây, Thiên Tử thở ra một hơi dài, mặt bình tĩnh trở lại.

Chiều hôm đó, huyết kiến hầu tước Điền Thương Hải, một trong ba vị hầu trước của huyết tộc đã tổ chức tiệc tại núi Điểm Thương ở gần Long Kinh, còn đặc biệt Thiên Minh Tử như người đứng đầu võ tông.

Ngay sau khi tin tức được đưa ra, cả nước trở nên náo động!

Hầu như mọi người đều đoán rằng Vạn Kiếm Các chỉ là sự khởi đầu, huyết tộc có lẽ sẽ ra tay với võ tông Hoa Quốc.

Mục đích mời Thiên Minh Tử đến bữa tiệc chính là kế dụ hổ xuống núi.

Hơn nữa, Lục Tiểu Thiến còn đích thân đến trang viên của Thiên Minh Tử để mời.

Nghe nói khi Lục Tiểu Thiến đến, Thiên Minh Tử đã vội vàng mời Lục Tiểu Thiến vào phòng khách.

“Cô Lục, đại giá quang lâm, thật hân hạnh!”

Thiên Minh Tử vừa nói vừa chào Lục Tiểu Thiến, rõ ràng là đang muốn lấy lòng cô ta.

Dù sao phía sau cô ta còn có cả nhà họ Lục vững mạnh, hơn nữa địa vị của cô ta trong huyết tộc cũng không thấp, so ra Thiên Minh Tử còn không bằng con kiến.

“Tối nay, tiền bối Điền Thương Hải tổ chức tiệc ở núi Điểm Thương, mời các anh hùng võ tông đến dự để hóa giải hiểu lầm giữa hai bên. Không biết ông có muốn đến dự không?”

Lục Tiểu Thiến nói vậy, nhưng cô ta không cho Thiên Minh Tử bất kỳ cơ hội lựa chọn nào, mà trực tiếp đưa thiệp mời cho Thiên Minh Tử.

“Hầu tước huyết tộc có lời mời, đó là vinh hạnh cho tôi, chỉ là...”

Thiên Minh Tử khẽ cau mày khó xử.

“Chỉ là cái gì? Hay là ông cảm thấy hầu tước của huyết tộc chúng tôi không xứng ngồi cùng bàn tiệc với ông?”

Đôi mắt xinh đẹp của Lục Tiểu Thiến trở nên lạnh lẽo, cô ta lạnh giọng hỏi.

“Không không không! Tôi nào dám cự tuyệt hầu tước! Tôi chỉ muốn nói chúng tôi chưa từng có ý nghĩ trở thành kẻ thù với huyết tộc, mong cô Lục minh xét!”

Thiên Minh Tử không hề lo lắng sau khi mình đến núi Điểm Thương dự tiệc, Hoa Quốc sẽ xảy ra chuyện gì, mà ông ta lo lắng đối phương sẽ xử lý ông ta trong bữa tiệc!

Dù sao lúc trước trên đỉnh Hoa Sơn, Thiên Minh Tử thực sự quá ngông cuồng, thậm chí còn cười nhạo đám người Chu Chấn Long, càng không coi ba vị bá tước của huyết tộc ra gì.

Người ta lên kế hoạch giết ông ta cũng không có gì đáng trách!

“Yên tâm đi, nếu chúng tôi muốn giết ông thì dù ông có trốn đằng trời cũng không thể thoát khỏi sự truy sát của huyết tộc! Chuẩn bị đi, rồi đi cùng tôi!”

Lục Tiểu Thiến chắp tay sau lưng, không cho Thiên Minh Tử cơ hội từ chối.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom