Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1689-1692
Chương 1689: Chỉ trích
Một mình Thiên Minh Tử đánh cả ba trận, hơn nữa còn là giành chiến thắng trong trận chiến này cho Hoa Quốc ở đỉnh núi Hoa Sơn và trước cả nước.
Quan trọng nhất là cả quá trình Tiêu Chính Văn chưa từng ra tay, thậm chí đến thời điểm cuối cùng Tiêu Chính Văn mới xuất hiện ở sân đấu.
Chỉ riêng chiến tích huy hoàng hôm nay cũng có thể khiến mọi người ghi nhớ mãi ba chữ Thiên Minh Tử này.
Ngược lại lúc Hoa Quốc bị huyết tộc đe dọa, Tiêu Chính Văn lại trốn tránh không ra mặt, thậm chí đến cuối cùng cũng không có ý định lộ diện, chắc chắn sẽ bị người cả nước ruồng bỏ.
Sở dĩ Tiêu Chính Văn có thể năm lần bảy lượt vả mặt năm đại danh sơn, thậm chí hô mưa gọi gió trong cả võ tông không thể tách khỏi sự ủng hộ của người dân Hoa Quốc.
Không được người dân ủng hộ, lại không có lai lịch lớn, cũng có thể nghĩ đến kết cục sau này của Tiêu Chính Văn.
Còn thực lực, năm đại danh sơn thậm chí là các gia tộc đã ẩn náu đến ngoài lãnh thổ của võ tông kia có nhiều cao thủ mạnh thế nào?
Chút bản lĩnh của Tiêu Chính Văn có là gì trong mắt mấy người này?
“Tiền bối Thiên Minh Tử nên được phong thần, thậm chí nên lập miếu, sẽ luôn được người đời sau kính ngưỡng và tôn thờ”.
“Chỉ cần có tiền bối Thiên Minh Tử thì Hoa Quốc chúng ta không sợ huyết tộc”.
“Tiền bối Thiên Minh Tử nên thay thế vua Bắc Lương, trở thành người đứng đầu Hoa Quốc”.
Rất nhiều “chuyên gia” đồng loạt chạy đến các truyền thông lớn, thậm chí là rêu rao trên mạng.
Thật ra những gì Tiêu Chính Văn làm trước đó quả thật là không hợp lòng đám người đó.
Đầu tiên là đánh chìm số lượng lớn hải quân Mễ Quốc ở vùng biển quốc tế, đây là đang thách thức quyền uy của phương Tây.
Sau đó lại giẫm đạp Âu Lục, trong mắt họ hành vi của Tiêu Chính Văn không khác gì đang chà đạp lên nền minh mà họ cho là cao thượng.
Cuối cùng, thậm chí còn dẫn người quét sạch Vy Hào, tự tay cắt giảm hơn một nửa người Vy Hào.
Họ nghĩ mặc dù hơn một trăm năm trước Vy Hào giết hàng trăm triệu người Hoa Quốc nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, không nên nhắc lại.
Nhưng Tiêu Chính Văn thì hay rồi, thẳng tay giết hơn nửa số dân, còn ép Vy Hào quỳ xuống cầu xin tha, đây là đang phá hoại hòa bình.
Thế nên mấy người này ngoài mặt thì ca tụng Tiêu Chính Văn, nhưng thật ra hận Tiêu Chính Văn thấu xương.
Vì hành vi của Tiêu Chính Văn đã vả vào mặt họ.
Dùng nắm đấm chứng minh với toàn thế giới là cho dù là ở đâu, bất kỳ lúc nào, Hoa Quốc cũng là đỉnh cao của thế giới, Hoa Quốc không cần phải nịnh nọt bất kỳ đất nước nào.
So với nền văn minh hàng nghìn năm của Hoa Quốc, cho dù là văn minh Aegean hay các nước Mỹ Lục cũng chẳng qua chỉ là đám man rợ chưa khai hóa hết mà thôi.
Nói chuyện với đám man rợ không cần phải nói đạo lý, chỉ cần dùng nắm đấm, dùng máu để khiến chúng chịu thua là được.
Nhưng giờ Thiên Minh Tử nhìn bề ngoài lại nhã nhặn hơn nhiều, không giống Tiêu Chính Văn đạp lên mặt mũi của đám “chuyên gia” và “giáo sư” đó, từ mọi phương diện, đánh nát từng chút nhân phẩm hèn mọn còn lại của bọn họ.
Quan trọng nhất là phía sau Thiên Minh Tử có Bắc Cực Thiên Cung làm chỗ dựa, Bắc Cực Thiên Cung lại là thế lực không thể tách rời khỏi nhà họ Khổng.
Nói cách khác, Bắc Cực Thiên Cung chính là tay chân của nhà nho, là tay sai của nhà họ Khổng.
Cũng là chủ nhân thực sự của “chuyên gia” và “giáo sư” cực kỳ muốn bán nước cầu vinh quang.
Đó cũng là sự tồn tại rất có thể bị họ đóng gói thành một người kế thừa văn hóa, và còn có thể một lần nữa gây ra một làn sóng lớn về tiên hiền Khổng Thánh ở Hoa Quốc.
Chỉ cần quỳ xuống phục tùng thì những người này có thể đứng trên đỉnh cao của đạo đức lần nữa, đánh bại tất cả những phái chủ chiến có ý định làm cho Hoa Quốc đứng trên đỉnh cao của thế giới.
Mặt khác Tiêu Chính Văn trước giờ chỉ luôn hòa nhã với quân dân trong quân đội, đối xử với họ rất văn minh, nhã nhặn nhưng cũng sẽ trấn áp họ.
Thậm chí còn không nương tay tước đi đặc quyền vốn có của họ, khiến họ không thể không bị pháp luật ràng buộc giống như người dân bị họ xem thường kia.
Đây quả thật là tội không thể tha.
Đây cũng là điểm tất cả “chuyện gia” và “giáo sư” Hoa Quốc hận Tiêu Chính Văn đến thấu xương.
“Chỉ có tiền bối Thiên Minh Tử mới có thể đại diện cho võ tông Hoa Quốc, không giống Tiêu Chính Văn kia, ngày thường đều tỏ ra ta đây ăn hiếp người khác”.
Không ít những “giáo sư” cùng lúc công khai chỉ trích trên các truyền thông lớn.
“Đúng thế, “giáo sư” Lý nói rất có lý, chúng ta nghĩ kỹ lại thì Tiêu Chính Văn chỉ là một tên lính quèn, cậu ta có tư cách gì dẫn người đến đánh năm đại danh sơn?”
“Cậu ta dựa vào đâu là giết sạch giới võ thuật của Vy Hào, còn nữa người này đúng là một tên man rợ, sao cậu ta có thể đánh chìm chiến hạm quân sự của Mễ Quốc trên mặt biển chứ”.
“Người ta là đang bảo vệ hòa bình, bảo vệ công lý chính nghĩa”.
Chương 1690: Kiêu ngạo
Chỉ thoáng chốc gần như tất cả truyền thông đều đang sỉ nhục Tiêu Chính Văn.
Còn có rất nhiều “giáo sư” công khai mắng chửi cảnh Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan ôm nhau sau khi trận chiến ở Hoa Sơn lần này kết thúc.
“Mọi người có thể nhìn xem đây chính là vua Bắc Lương luôn được mọi người ca tụng đấy. Không giúp thì thôi đi, còn dẫn theo vợ đi du ngoạn sơn thủy”.
“Bộ dạng này đâu có chút trách nhiệm xã hội nào, nhất là hai ngày trước anh ta còn lớn lối nói không ngại khai chiến với huyết tộc vì bảo vệ nhà họ Lý và nhà họ Chu”.
“Nhưng giờ thì sao? Khai chiến thật rồi anh ta ở đâu? Mọi người đừng quên, trận chiến này là do tiền bối Thiên Minh Tử giúp chúng ta giành chiến thắng”.
Thiên Minh Tử còn chưa xuống núi, mọi dư luận ở Hoa Quốc đã bùng nổ.
Theo tiết tấu mắng chửi của đám “chuyên gia”, “giáo sư”, cộng thêm thủy quân của năm đại danh sơn hùa theo, không lâu sau người phản đối Tiêu Chính Văn cũng càng nhiều.
“Tiền bối Thiên Minh Tử, trước kia tôi chỉ nghe nói đến Thiên Cung Bắc Cực uy danh bốn phương nhưng chưa được gặp, hôm nay được gặp tiền bối Thiên Minh Tử, tôi đúng là có phúc ba đời”.
Khổng Thiên Thu bước đến chắp tay chào Thiên Minh Tử.
Thiên Minh Tử đắc ý bật cười nói: “Quá khen rồi! Chỉ là chút việc nhỏ thôi, thân là người Hoa Quốc, cho dù ở thế tục hay ngoài lãnh thổ, tôi đều hướng về Hoa Quốc cả”.
Mặc dù nói như thế nhưng sắc mặt Thiên Minh Tử lại hiện lên vẻ kiêu ngạo.
“Nào có, tiền bối khiêm tốn quá, chỉ riêng trận chiến hôm nay đã đủ chứng minh ông dẫn dắt Hoa Quốc được rồi”
Khổng Thiên Thu có tâm tư khác lớn giọng nói.
Mấy tông chủ võ tông bên cạnh nghe thế cũng sửng sốt, sau đó đổi sắc rồi đồng loạt lùi về sau mấy bước.
Rõ ràng là nhà họ Khổng lại sắp có âm mưu gì.
Họ không muốn bị lôi vào chuyện này, dù sao Tiêu Chính Văn không ra mặt đánh chỉ là một trùng hợp, nhưng không có nghĩa là họ có thể tùy tiện chèn ép giới chính trị.
“Tiền bối Thiên Minh Tử, để chúc mừng chiến thắng hôm nay, tôi đề nghị mở tiệc chào đón ông ở khách sạn Vạn Long ở Long Kinh”.
Khổng Thiên Thu cung kính nói.
“Mở tiệc? Tôi nghĩ không cần đâu, mọi người chúc mừng đơn giản là được rồi, làm gì cũng nên khiêm tốn một chút”.
Thiên Minh Tử cười đến mức không khép hàm được.
“Tiền bối, trận chiến hôm nay ông đã có công rất lớn, mời ông ăn một bữa có là gì? Dù bảo chúng tôi giao tất cả ra cũng là chuyện nên làm”.
Khổng Thiên Thu không biết xấu hổ nói khoác.
“Đúng thế, ông đã lập công lớn cho Hoa Quốc, đây đều là việc chúng tôi nên làm”.
Lâm Đàm cũng bước lên nói.
Thiên Minh Tử quay đầu lại nhìn mọi người, bật cười nói: “Nếu mọi người đã nhiệt tình như thế thì chi bằng tôi nghe theo vậy”.
Nói rồi Thiên Minh Tử được mọi người hộ tống đi xuống núi.
Khách sạn Vạn Long là khách sạn lớn trong top ba ở Long Kinh, hơn nữa khách sạn này đã được nhập vào dưới trướng tập đoàn Vy Nhan vào hai năm trước.
Nói đúng hơn thì khách sạn Vạn Long đã là tài sản dưới tên tập đoàn Vy Nhan, hơn nữa qua mấy năm nay, Khương Vy Nhan vất vả điều hành đã trở thành một trong những khách sạn xa hoa cấp bậc thế giới.
Đồng thời cũng là kiến trúc biểu trưng trên đường Vạn Long ở Long Kinh.
Đoàn xe của mấy người Thiên Minh Tử vừa quay về Long Kinh, hai bên đường đã có rất nhiều người đứng đón.
Trong đó không chỉ có đại diện của võ tông mà có cả ông lớn ở các nơi trong nước và các đại gia trong lĩnh vực kinh doanh đều đến góp vui, sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng để nịnh hót Thiên Minh Tử.
Ngay khi Thiên Minh Tử đẩy cửa bước xuống khỏi chiếc xe màu đen, hiện trường vang lên tiếng nổ tay như sấm rền.
Rất nhiều phóng viên lắp đặt “ống súng” vây quanh Thiên Minh Tử.
“Mời tiền bối Thiên Minh Tử”.
Đám người Khổng Thiên Thu chặn phóng viên lại, không ít ông lớn võ tông cũng nhanh chân tạo thành một bức tường người dẫn đến sảnh lớn khách sạn Vạn Long.
Thiên Minh Tử sải bước đi vào, vừa đi được hai bước bống dừng lại, kiêu ngạo nói: “Nếu đã là tiệc thì cũng có thể mời Tiêu Chính Văn đến. Dù sao cậu ta cũng là một trong số ít phái chủ chiến”.
Chương 1691: Giải thích
Thiên Minh Tử vừa nói dứt lời, mọi người xung quanh lập tức ngẩn ra.
Đặc biệt là những phóng viên ở xung quanh còn đồng loạt thổi phồng trắng trợn câu nói của Thiên Minh Tử, trực tiếp gán cho Thiên Minh Tử cái hình tượng hết mực khiêm tốn!
Mà Khổng Thiên Thu đứng bên cạnh lại không khỏi lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, ngẩn ra đó một hồi, thậm chí còn không biết nên tiếp lời Thiên Minh Tử ra sao!
“Thật ra vua Bắc Lương cũng là một lòng lo nghĩ cho Hoa Quốc, thế hệ trẻ tuổi có huyết tính giống như cậu ta đã cực kỳ hiếm thấy rồi, nể tình cậu ta cũng đã có không ít cống hiến cho Hoa Quốc, buổi tiệc chúc mừng ngày hôm nay không nên loại trừ cậu ta ra ngoài!”
“Dù cậu ta không góp sức thế nhưng ít nhất cũng từng cho ý kiến!”
Thiên Minh Tử cố ý nói rất lớn tiếng nửa vế câu sau.
Khổng Thiên Thu đảo mắt, lập tức hiệu ra dụng ý trong mấy lời này của Thiên Minh Tử, vội vàng gật đầu nói: “Tiền bối Thiên Minh Tử nói rất đúng, giờ vãn bối sẽ đi làm luôn ạ!”
Nói xong ông ta bước nhanh ra khỏi đám người!
“Tiền bối Thiên Minh Tử, buổi tiệc chúc mừng hôm nay có quan hệ gì với Tiêu Chính Văn ạ?”
“Đúng thế, từ đầu tới cuối Tiêu Chính Văn đều không dám lộ diện, cậu ta có tư cách gì tới tham gia tiệc mừng của ông!”
“Xem ra vẫn là tiền bối Thiên Minh Tử có tấm lòng bao la rộng lớn, không giống như mấy kẻ nào đó lòng dạ hẹp hòi, không bao dung nổi cho người khác!”
Không ít ông lớn võ tông trong đám người đồng loạt châm biếm chế nhạo Tiêu Chính Văn, dẫu sao trước khi Thiên Minh Tử trở về thì bọn họ đều từng “ăn hành” của Tiêu Chính Văn!
Thậm chí không ít tông môn còn vì chèn ép người dân Hoa Quốc mà bị Tiêu Chính Văn hỏi tội!
Đặc biệt là vào một lần gần đây, bọn họ còn bị Tiêu Chính Văn bức ép khai chiến với Vy Hào, mặc dù cuối cùng Hoa Quốc giành thắng lợi, thế nhưng bọn họ cũng phải trả một cái giá rất đau đớn!
Điều khiến bọn họ không thể chịu đựng được nhất chính là gần như tất cả nhân dân Hoa Quốc đều quy hết công trạng của trận chiến này lên trên người Tiêu Chính Văn, ngay cả chiến lợi phẩm cuối cùng cũng bị Tiêu Chính Văn cướp đi mất một nửa!
“Tiền bối Thiên Minh Tử, chúng ta vẫn nên vào trước đi, thêm lúc nữa thì đồ ăn sẽ nguội hết mất!”
Ông Tần nói rồi tiến lên trước làm động tác tay tỏ ý mời.
Lúc này Thiên Minh Tử mới gật đầu dẫn mọi người bước thẳng vào trong đại sảnh khách sạn Vạn Long.
Rất nhiều người tới xem trò vui cũng đi theo đoàn người của võ tông cùng tiến vào trong khách sạn Vạn Long.
Khách sạn này đã được Khương Vy Nhan cải tạo nhiều lần, đại sảnh tầng một thậm chí có thể chứa được cả chục nghìn người.
Hơn nữa, phòng tiệc trên tầng hai và tầng ba đều rất rộng, dù có tổ chức tiệc rượu lên tới mấy nghìn người tham gia thì cũng chẳng hề chật chội chút nào!
Lúc này, Thiên Minh Tử ngồi ngay chính giữa đại sảnh tầng một, đối diện với vô số ống kính máy quay, xung quanh đông lúc nhúc những ông lớn võ tông tới để nịnh bợ ông ta, trên mặt ông ta chỉ có một vẻ cực kỳ đắc ý.
Chẳng bao lâu sau, Khổng Thiên Thu đã bước nhanh tới trước mặt Thiên Minh Tử, nhỏ tiếng nói: “Tiền bối Thiên Minh Tử, tôi đã liên hệ với Tiêu Chính Văn rồi, thế nhưng thuộc hạ của Tiêu Chính Văn lại nói Tiêu Chính Văn bận rộn nhiều việc nên không thể tới được!”
“Ừ, chắc là cậu Tiêu cũng cảm thấy không có mặt mũi gì nữa rồi, không sao, chúng ta tiếp tục!”
Thiên Minh Tử chậm rãi lên tiếng.
“Hừ, về chuyện này thì Tiêu Chính Văn cậu ta còn mặt mũi gì nữa! Người hống hách muốn đánh là cậu ta, đến lúc đánh thật thì người lủi đi nhanh nhất cũng là cậu ta! Loại người này rõ ràng quá nực cười!”
Ông Tần đứng trong đám người nhếch miệng lạnh lùng nói.
“Ông Tần, những lời này của ông nói có hơi quá rồi, cậu Tiêu cậu ta…”
Ông Tần vừa nói ra mấy lời kia, Sở Hồng Thiên đã không còn ngồi yên nghe tiếp được nữa, thật ra từ trong nội tâm mà nói thì ngay từ lúc mới bắt đầu Sở Hồng Thiên quả thực ngập tràn ý thù địch với Tiêu Chính Văn.
Thế nhưng từ sau khi tiêu diệt sạch sẽ giới võ thuật Vy Hào thì cách nhìn của Sở Hồng Thiên về Tiêu Chính Văn đã quay ngoắt 180 độ!
Đặc biệt là người ở cái tuổi này như ông ta thì còn hận giới võ thuật Vy Hào tới nghiến răng nghiến lợi, hành động của Tiêu Chính Văn chẳng khác gì giúp thế hệ những người như Sở Hồng Thiên báo thù cả!
Vậy nên sau khi nghe thấy mấy lời này của ông Tần thì Sở Hồng Thiên là người đầu tiên đứng ra.
Nói thật nếu như không có viện trưởng mấy viện khác của Thiên Sơn đích thân tới tham gia thì Sở Hồng Thiên căn bản không hề muốn tham gia buổi tiệc này!
“To gan!”
Thiên Minh Tử khi trước còn tươi cười ngồi trên sô pha, lúc này đột nhiên trầm mặt lại, gầm lên quát tháo với giọng điệu lạnh lùng!
Sở Hồng Thiên thấy trong mắt Thiên Minh Tử loé lên rất rõ một tia sáng sắc lạnh thì không khỏi rụt cổ lại, trong lòng thầm thốt lên không ổn rồi!
“Nói thế nào thì ông Tần cũng là một tiền bối đức cao vọng trọng, sao ông có thể vô lễ như thế, cãi vã với ông Tần ngay trước mặt nhiều người như vậy!”
Thiên Minh Tử càng nói thì giọng điệu càng trở nên lạnh lùng.
Sở Hồng Thiên vội vàng cười lấp liếm giải thích: “Tiền bối, thật ra tôi không hề có ý gì khác, chỉ là…chỉ là muốn nói trước đây Tiêu Chính Văn cũng đã làm không ít chuyện cho Hoa Quốc, giờ ta gièm pha như vậy thì dường như không…”
“Bốp!”
Chương 1692: Nên đoàn kết
Không đợi Sở Hồng Thiên nói xong, Thiên Minh Tử lập tức rũ bỏ hình tượng nho nhã ban nãy, vung tay giáng ngay một cái tát lên trên mặt Sở Hồng Thiên từ phía xa.
“Ý của ông là Tiêu Chính Văn từng làm chút chuyện nhỏ cho Hoa Quốc là có thể thích làm gì thì làm rồi đúng không? Tiền bối Tần đích thân tới mời cậu ta đã là nể mặt cậu ta lắm rồi!”
“Thân là một hậu bối mà lại bất kính với tiền bối như vậy, đây chính là biểu hiện của việc không có quy tắc, không được giáo dục! Có phải ông cũng muốn học theo cậu ta hay không?”
Thiên Minh Tử vừa nói dứt câu, tính chất của chuyện này đã hoàn toàn biến đổi, dù Sở Hồng Thiên gan to bằng trời thì cũng không dám tiếp lời câu nói này của ông ta!
“Không không không, tiền bối Thiên Minh Tử, ông thật sự đã hiểu lầm tôi rồi, tôi…đều là lỗi của tôi, đều trách cái miệng này của tôi!”
Sở Hồng Thiên thẳng tay tát mạnh hai cái lên trên chính mặt mình ngay trước mắt mọi người.
Thiên Minh Tử lạnh lùng liếc nhìn Sở Hồng Thiên, nói: “Còn không mau xin lỗi tiền bối Tần đi!”
Sở Hồng Thiên cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ và khiếp sợ trong lòng, đi tới trước mặt ông Tần, nói: “Tiền bối Tần, ban nãy đều là do tôi ăn nói không đúng, vẫn mong ông đại nhân đại lượng!”
Ông Tần lạnh lùng cười nói: “Bỏ đi, nếu tiền bối Thiên Minh Tử đã lên tiếng rồi thì chuyện này cũng coi như thôi! Có điều, ông phải nhớ kỹ vào cho tôi, ông là người của Thiên Sơn chứ không phải là Long Tôn của điện Thần Long!”
Những lời này của ông ta cực kỳ có tính sỉ nhục, rõ ràng đang so sánh Sở Hồng Thiên giống như một con chó đi bên cạnh Tiêu Chính Văn!
Nếu đổi là khi trước thì Sở Hồng Thiên đã cho ông ta ăn tát từ lâu, thế nhưng ở trước mặt Thiên Minh Tử, ông ta cũng chỉ có thể âm thầm tức tối và không ngừng gật đầu.
“Tiền bối Thiên Minh Tử, thật ra chuyện này cũng không thể trách ông Sở, khi trước năm đại danh sơn chúng tôi đều bị Tiêu Chính Văn ức hiếp!”
“Hoa Sơn và Hằng Sơn lần lượt bị san phẳng, đặc biệt là dòng chảy lưu truyền của Hằng Sơn thì cũng bị nhát kiếm của Tiêu Chính Văn chém đứt, chắc hẳn phần nhiều cũng là do ông Sở lo sợ sau này Tiêu Chính Văn sẽ tính sổ với ông ấy!”
Khổng Thiên Thu tiến lên trước một bước nói với Thiên Minh Tử.
“Đúng thế, không lâu trước đây, Tiêu Chính Văn còn xúi giục võ tông chúng tôi gây mâu thuẫn với người dân bình thường, càng đáng hận hơn là cậu ta còn lợi dụng truyền thông để bôi nhọ cả võ tông chúng tôi!”
“Vậy nên hiện tại có rất nhiều người dân không hiểu chân tướng đều cho rằng người của võ tông chúng tôi vô duyên vô cớ chèn ép bọn họ, thế nhưng chúng tôi thì chưa từng làm gì hết!”
“Nếu như ngày hôm nay không có ông kiểm chứng cho võ tông chúng tôi, e rằng cả đời này chúng tôi cũng chẳng thể rửa sạch nỗi oan này!”
Lạc Trường Sinh cũng lên tiếng than thở.
Thiên Minh Tử khẽ gật đầu nói: “Các vị, Thiên Cung Bắc Cực chúng tôi trước nay vẫn luôn lấy lí lẽ để thu phục người khác, hơn nữa, đề cao công lý chính nghĩa cũng là trách nhiệm của mỗi một đệ tử chính thống của Thiên Cung Bắc Cực chúng tôi!”
“Kể từ ngày hôm nay, võ tông chúng ta và người dân bình thường của Hoa Quốc đều nên đối xử bình đẳng với nhau, không nên có bất kỳ bên nào bị đối xử khác biệt!”
“Lấy tiền lệ của Hoa Quốc, có công được thưởng, có lỗi bị phạt, thế nhưng với những người có công lao thì lẽ ra phải nhận được một số đãi ngộ đặc biệt!”
Vừa nghe thấy lời này, mọi người trong võ tông đều lập tức hiểu ra dụng ý của Thiên Minh Tử!
Bề ngoài ông ta giống như đang nói người dân bình thường cũng giống như người trong võ tông, nên nhận được sự tôn trọng và bảo vệ.
Thế nhưng thực ra lại dùng hai chữ tiền lệ để phá bỏ pháp luật của Hoa Quốc!
Cũng là đang tìm đường để cho võ tông hoặc là bản thân ông ta đạt được nhiều đặc quyền hơn!
“Tiền bối Thiên Minh Tử, ông thật đúng là đại nhân đại nghĩa có tấm lòng rộng mở! Loại tiểu bối giống như Tiêu Chính Văn lại dám không thể nể mặt ông, thế nhưng ông thì sao? Ông lại không hề để bụng mà tha thứ cho cậu ta luôn rồi!”
“Không chỉ là những người làm kinh doanh giống như chúng tôi, nhân dân cả nước đều nên xem ông như là một tấm gương!”
Lâm Đàm tâng bốc với vẻ mặt vô cùng sùng kính.
Vào lúc Thiên Minh Tử đang hết sức đắc ý, Khổng Thiên Thu lại tiến lên trước một bước, nói với Thiên Minh Tử: “Tiền bối Thiên Minh Tử, có chuyện này tôi để trong lòng đã lâu lắm rồi!”
“Thằng ranh Tiêu Chính Văn kia rõ ràng coi trời bằng vung, vào mấy ngày trước lại còn sỉ nhục thế tử nhà họ Nguỵ - Nguỵ Nguyên Cát ngay trước đám đông, lại còn…còn xúi giục thuộc hạ tát tiền bối Nguỵ nữa!”
“Ồ? Thật sự có chuyện này sao?”
Thiên Minh Tử khẽ gật đầu, hơi trầm tư nói: “Mặc dù Tiêu Chính Văn là một tiểu bối nhưng cũng từng làm không ít chuyện cho Hoa Quốc!”
“Thế này đi, chọn ra một hôm nào đấy bảo Tiêu Chính Văn dập đầu lạy Nguỵ Nguyên Cát ba cái coi như nhận tội, mọi người đều là người Hoa Quốc, nên đoàn kết đối ngoại mới đúng!”
Một mình Thiên Minh Tử đánh cả ba trận, hơn nữa còn là giành chiến thắng trong trận chiến này cho Hoa Quốc ở đỉnh núi Hoa Sơn và trước cả nước.
Quan trọng nhất là cả quá trình Tiêu Chính Văn chưa từng ra tay, thậm chí đến thời điểm cuối cùng Tiêu Chính Văn mới xuất hiện ở sân đấu.
Chỉ riêng chiến tích huy hoàng hôm nay cũng có thể khiến mọi người ghi nhớ mãi ba chữ Thiên Minh Tử này.
Ngược lại lúc Hoa Quốc bị huyết tộc đe dọa, Tiêu Chính Văn lại trốn tránh không ra mặt, thậm chí đến cuối cùng cũng không có ý định lộ diện, chắc chắn sẽ bị người cả nước ruồng bỏ.
Sở dĩ Tiêu Chính Văn có thể năm lần bảy lượt vả mặt năm đại danh sơn, thậm chí hô mưa gọi gió trong cả võ tông không thể tách khỏi sự ủng hộ của người dân Hoa Quốc.
Không được người dân ủng hộ, lại không có lai lịch lớn, cũng có thể nghĩ đến kết cục sau này của Tiêu Chính Văn.
Còn thực lực, năm đại danh sơn thậm chí là các gia tộc đã ẩn náu đến ngoài lãnh thổ của võ tông kia có nhiều cao thủ mạnh thế nào?
Chút bản lĩnh của Tiêu Chính Văn có là gì trong mắt mấy người này?
“Tiền bối Thiên Minh Tử nên được phong thần, thậm chí nên lập miếu, sẽ luôn được người đời sau kính ngưỡng và tôn thờ”.
“Chỉ cần có tiền bối Thiên Minh Tử thì Hoa Quốc chúng ta không sợ huyết tộc”.
“Tiền bối Thiên Minh Tử nên thay thế vua Bắc Lương, trở thành người đứng đầu Hoa Quốc”.
Rất nhiều “chuyên gia” đồng loạt chạy đến các truyền thông lớn, thậm chí là rêu rao trên mạng.
Thật ra những gì Tiêu Chính Văn làm trước đó quả thật là không hợp lòng đám người đó.
Đầu tiên là đánh chìm số lượng lớn hải quân Mễ Quốc ở vùng biển quốc tế, đây là đang thách thức quyền uy của phương Tây.
Sau đó lại giẫm đạp Âu Lục, trong mắt họ hành vi của Tiêu Chính Văn không khác gì đang chà đạp lên nền minh mà họ cho là cao thượng.
Cuối cùng, thậm chí còn dẫn người quét sạch Vy Hào, tự tay cắt giảm hơn một nửa người Vy Hào.
Họ nghĩ mặc dù hơn một trăm năm trước Vy Hào giết hàng trăm triệu người Hoa Quốc nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, không nên nhắc lại.
Nhưng Tiêu Chính Văn thì hay rồi, thẳng tay giết hơn nửa số dân, còn ép Vy Hào quỳ xuống cầu xin tha, đây là đang phá hoại hòa bình.
Thế nên mấy người này ngoài mặt thì ca tụng Tiêu Chính Văn, nhưng thật ra hận Tiêu Chính Văn thấu xương.
Vì hành vi của Tiêu Chính Văn đã vả vào mặt họ.
Dùng nắm đấm chứng minh với toàn thế giới là cho dù là ở đâu, bất kỳ lúc nào, Hoa Quốc cũng là đỉnh cao của thế giới, Hoa Quốc không cần phải nịnh nọt bất kỳ đất nước nào.
So với nền văn minh hàng nghìn năm của Hoa Quốc, cho dù là văn minh Aegean hay các nước Mỹ Lục cũng chẳng qua chỉ là đám man rợ chưa khai hóa hết mà thôi.
Nói chuyện với đám man rợ không cần phải nói đạo lý, chỉ cần dùng nắm đấm, dùng máu để khiến chúng chịu thua là được.
Nhưng giờ Thiên Minh Tử nhìn bề ngoài lại nhã nhặn hơn nhiều, không giống Tiêu Chính Văn đạp lên mặt mũi của đám “chuyên gia” và “giáo sư” đó, từ mọi phương diện, đánh nát từng chút nhân phẩm hèn mọn còn lại của bọn họ.
Quan trọng nhất là phía sau Thiên Minh Tử có Bắc Cực Thiên Cung làm chỗ dựa, Bắc Cực Thiên Cung lại là thế lực không thể tách rời khỏi nhà họ Khổng.
Nói cách khác, Bắc Cực Thiên Cung chính là tay chân của nhà nho, là tay sai của nhà họ Khổng.
Cũng là chủ nhân thực sự của “chuyên gia” và “giáo sư” cực kỳ muốn bán nước cầu vinh quang.
Đó cũng là sự tồn tại rất có thể bị họ đóng gói thành một người kế thừa văn hóa, và còn có thể một lần nữa gây ra một làn sóng lớn về tiên hiền Khổng Thánh ở Hoa Quốc.
Chỉ cần quỳ xuống phục tùng thì những người này có thể đứng trên đỉnh cao của đạo đức lần nữa, đánh bại tất cả những phái chủ chiến có ý định làm cho Hoa Quốc đứng trên đỉnh cao của thế giới.
Mặt khác Tiêu Chính Văn trước giờ chỉ luôn hòa nhã với quân dân trong quân đội, đối xử với họ rất văn minh, nhã nhặn nhưng cũng sẽ trấn áp họ.
Thậm chí còn không nương tay tước đi đặc quyền vốn có của họ, khiến họ không thể không bị pháp luật ràng buộc giống như người dân bị họ xem thường kia.
Đây quả thật là tội không thể tha.
Đây cũng là điểm tất cả “chuyện gia” và “giáo sư” Hoa Quốc hận Tiêu Chính Văn đến thấu xương.
“Chỉ có tiền bối Thiên Minh Tử mới có thể đại diện cho võ tông Hoa Quốc, không giống Tiêu Chính Văn kia, ngày thường đều tỏ ra ta đây ăn hiếp người khác”.
Không ít những “giáo sư” cùng lúc công khai chỉ trích trên các truyền thông lớn.
“Đúng thế, “giáo sư” Lý nói rất có lý, chúng ta nghĩ kỹ lại thì Tiêu Chính Văn chỉ là một tên lính quèn, cậu ta có tư cách gì dẫn người đến đánh năm đại danh sơn?”
“Cậu ta dựa vào đâu là giết sạch giới võ thuật của Vy Hào, còn nữa người này đúng là một tên man rợ, sao cậu ta có thể đánh chìm chiến hạm quân sự của Mễ Quốc trên mặt biển chứ”.
“Người ta là đang bảo vệ hòa bình, bảo vệ công lý chính nghĩa”.
Chương 1690: Kiêu ngạo
Chỉ thoáng chốc gần như tất cả truyền thông đều đang sỉ nhục Tiêu Chính Văn.
Còn có rất nhiều “giáo sư” công khai mắng chửi cảnh Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan ôm nhau sau khi trận chiến ở Hoa Sơn lần này kết thúc.
“Mọi người có thể nhìn xem đây chính là vua Bắc Lương luôn được mọi người ca tụng đấy. Không giúp thì thôi đi, còn dẫn theo vợ đi du ngoạn sơn thủy”.
“Bộ dạng này đâu có chút trách nhiệm xã hội nào, nhất là hai ngày trước anh ta còn lớn lối nói không ngại khai chiến với huyết tộc vì bảo vệ nhà họ Lý và nhà họ Chu”.
“Nhưng giờ thì sao? Khai chiến thật rồi anh ta ở đâu? Mọi người đừng quên, trận chiến này là do tiền bối Thiên Minh Tử giúp chúng ta giành chiến thắng”.
Thiên Minh Tử còn chưa xuống núi, mọi dư luận ở Hoa Quốc đã bùng nổ.
Theo tiết tấu mắng chửi của đám “chuyên gia”, “giáo sư”, cộng thêm thủy quân của năm đại danh sơn hùa theo, không lâu sau người phản đối Tiêu Chính Văn cũng càng nhiều.
“Tiền bối Thiên Minh Tử, trước kia tôi chỉ nghe nói đến Thiên Cung Bắc Cực uy danh bốn phương nhưng chưa được gặp, hôm nay được gặp tiền bối Thiên Minh Tử, tôi đúng là có phúc ba đời”.
Khổng Thiên Thu bước đến chắp tay chào Thiên Minh Tử.
Thiên Minh Tử đắc ý bật cười nói: “Quá khen rồi! Chỉ là chút việc nhỏ thôi, thân là người Hoa Quốc, cho dù ở thế tục hay ngoài lãnh thổ, tôi đều hướng về Hoa Quốc cả”.
Mặc dù nói như thế nhưng sắc mặt Thiên Minh Tử lại hiện lên vẻ kiêu ngạo.
“Nào có, tiền bối khiêm tốn quá, chỉ riêng trận chiến hôm nay đã đủ chứng minh ông dẫn dắt Hoa Quốc được rồi”
Khổng Thiên Thu có tâm tư khác lớn giọng nói.
Mấy tông chủ võ tông bên cạnh nghe thế cũng sửng sốt, sau đó đổi sắc rồi đồng loạt lùi về sau mấy bước.
Rõ ràng là nhà họ Khổng lại sắp có âm mưu gì.
Họ không muốn bị lôi vào chuyện này, dù sao Tiêu Chính Văn không ra mặt đánh chỉ là một trùng hợp, nhưng không có nghĩa là họ có thể tùy tiện chèn ép giới chính trị.
“Tiền bối Thiên Minh Tử, để chúc mừng chiến thắng hôm nay, tôi đề nghị mở tiệc chào đón ông ở khách sạn Vạn Long ở Long Kinh”.
Khổng Thiên Thu cung kính nói.
“Mở tiệc? Tôi nghĩ không cần đâu, mọi người chúc mừng đơn giản là được rồi, làm gì cũng nên khiêm tốn một chút”.
Thiên Minh Tử cười đến mức không khép hàm được.
“Tiền bối, trận chiến hôm nay ông đã có công rất lớn, mời ông ăn một bữa có là gì? Dù bảo chúng tôi giao tất cả ra cũng là chuyện nên làm”.
Khổng Thiên Thu không biết xấu hổ nói khoác.
“Đúng thế, ông đã lập công lớn cho Hoa Quốc, đây đều là việc chúng tôi nên làm”.
Lâm Đàm cũng bước lên nói.
Thiên Minh Tử quay đầu lại nhìn mọi người, bật cười nói: “Nếu mọi người đã nhiệt tình như thế thì chi bằng tôi nghe theo vậy”.
Nói rồi Thiên Minh Tử được mọi người hộ tống đi xuống núi.
Khách sạn Vạn Long là khách sạn lớn trong top ba ở Long Kinh, hơn nữa khách sạn này đã được nhập vào dưới trướng tập đoàn Vy Nhan vào hai năm trước.
Nói đúng hơn thì khách sạn Vạn Long đã là tài sản dưới tên tập đoàn Vy Nhan, hơn nữa qua mấy năm nay, Khương Vy Nhan vất vả điều hành đã trở thành một trong những khách sạn xa hoa cấp bậc thế giới.
Đồng thời cũng là kiến trúc biểu trưng trên đường Vạn Long ở Long Kinh.
Đoàn xe của mấy người Thiên Minh Tử vừa quay về Long Kinh, hai bên đường đã có rất nhiều người đứng đón.
Trong đó không chỉ có đại diện của võ tông mà có cả ông lớn ở các nơi trong nước và các đại gia trong lĩnh vực kinh doanh đều đến góp vui, sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng để nịnh hót Thiên Minh Tử.
Ngay khi Thiên Minh Tử đẩy cửa bước xuống khỏi chiếc xe màu đen, hiện trường vang lên tiếng nổ tay như sấm rền.
Rất nhiều phóng viên lắp đặt “ống súng” vây quanh Thiên Minh Tử.
“Mời tiền bối Thiên Minh Tử”.
Đám người Khổng Thiên Thu chặn phóng viên lại, không ít ông lớn võ tông cũng nhanh chân tạo thành một bức tường người dẫn đến sảnh lớn khách sạn Vạn Long.
Thiên Minh Tử sải bước đi vào, vừa đi được hai bước bống dừng lại, kiêu ngạo nói: “Nếu đã là tiệc thì cũng có thể mời Tiêu Chính Văn đến. Dù sao cậu ta cũng là một trong số ít phái chủ chiến”.
Chương 1691: Giải thích
Thiên Minh Tử vừa nói dứt lời, mọi người xung quanh lập tức ngẩn ra.
Đặc biệt là những phóng viên ở xung quanh còn đồng loạt thổi phồng trắng trợn câu nói của Thiên Minh Tử, trực tiếp gán cho Thiên Minh Tử cái hình tượng hết mực khiêm tốn!
Mà Khổng Thiên Thu đứng bên cạnh lại không khỏi lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, ngẩn ra đó một hồi, thậm chí còn không biết nên tiếp lời Thiên Minh Tử ra sao!
“Thật ra vua Bắc Lương cũng là một lòng lo nghĩ cho Hoa Quốc, thế hệ trẻ tuổi có huyết tính giống như cậu ta đã cực kỳ hiếm thấy rồi, nể tình cậu ta cũng đã có không ít cống hiến cho Hoa Quốc, buổi tiệc chúc mừng ngày hôm nay không nên loại trừ cậu ta ra ngoài!”
“Dù cậu ta không góp sức thế nhưng ít nhất cũng từng cho ý kiến!”
Thiên Minh Tử cố ý nói rất lớn tiếng nửa vế câu sau.
Khổng Thiên Thu đảo mắt, lập tức hiệu ra dụng ý trong mấy lời này của Thiên Minh Tử, vội vàng gật đầu nói: “Tiền bối Thiên Minh Tử nói rất đúng, giờ vãn bối sẽ đi làm luôn ạ!”
Nói xong ông ta bước nhanh ra khỏi đám người!
“Tiền bối Thiên Minh Tử, buổi tiệc chúc mừng hôm nay có quan hệ gì với Tiêu Chính Văn ạ?”
“Đúng thế, từ đầu tới cuối Tiêu Chính Văn đều không dám lộ diện, cậu ta có tư cách gì tới tham gia tiệc mừng của ông!”
“Xem ra vẫn là tiền bối Thiên Minh Tử có tấm lòng bao la rộng lớn, không giống như mấy kẻ nào đó lòng dạ hẹp hòi, không bao dung nổi cho người khác!”
Không ít ông lớn võ tông trong đám người đồng loạt châm biếm chế nhạo Tiêu Chính Văn, dẫu sao trước khi Thiên Minh Tử trở về thì bọn họ đều từng “ăn hành” của Tiêu Chính Văn!
Thậm chí không ít tông môn còn vì chèn ép người dân Hoa Quốc mà bị Tiêu Chính Văn hỏi tội!
Đặc biệt là vào một lần gần đây, bọn họ còn bị Tiêu Chính Văn bức ép khai chiến với Vy Hào, mặc dù cuối cùng Hoa Quốc giành thắng lợi, thế nhưng bọn họ cũng phải trả một cái giá rất đau đớn!
Điều khiến bọn họ không thể chịu đựng được nhất chính là gần như tất cả nhân dân Hoa Quốc đều quy hết công trạng của trận chiến này lên trên người Tiêu Chính Văn, ngay cả chiến lợi phẩm cuối cùng cũng bị Tiêu Chính Văn cướp đi mất một nửa!
“Tiền bối Thiên Minh Tử, chúng ta vẫn nên vào trước đi, thêm lúc nữa thì đồ ăn sẽ nguội hết mất!”
Ông Tần nói rồi tiến lên trước làm động tác tay tỏ ý mời.
Lúc này Thiên Minh Tử mới gật đầu dẫn mọi người bước thẳng vào trong đại sảnh khách sạn Vạn Long.
Rất nhiều người tới xem trò vui cũng đi theo đoàn người của võ tông cùng tiến vào trong khách sạn Vạn Long.
Khách sạn này đã được Khương Vy Nhan cải tạo nhiều lần, đại sảnh tầng một thậm chí có thể chứa được cả chục nghìn người.
Hơn nữa, phòng tiệc trên tầng hai và tầng ba đều rất rộng, dù có tổ chức tiệc rượu lên tới mấy nghìn người tham gia thì cũng chẳng hề chật chội chút nào!
Lúc này, Thiên Minh Tử ngồi ngay chính giữa đại sảnh tầng một, đối diện với vô số ống kính máy quay, xung quanh đông lúc nhúc những ông lớn võ tông tới để nịnh bợ ông ta, trên mặt ông ta chỉ có một vẻ cực kỳ đắc ý.
Chẳng bao lâu sau, Khổng Thiên Thu đã bước nhanh tới trước mặt Thiên Minh Tử, nhỏ tiếng nói: “Tiền bối Thiên Minh Tử, tôi đã liên hệ với Tiêu Chính Văn rồi, thế nhưng thuộc hạ của Tiêu Chính Văn lại nói Tiêu Chính Văn bận rộn nhiều việc nên không thể tới được!”
“Ừ, chắc là cậu Tiêu cũng cảm thấy không có mặt mũi gì nữa rồi, không sao, chúng ta tiếp tục!”
Thiên Minh Tử chậm rãi lên tiếng.
“Hừ, về chuyện này thì Tiêu Chính Văn cậu ta còn mặt mũi gì nữa! Người hống hách muốn đánh là cậu ta, đến lúc đánh thật thì người lủi đi nhanh nhất cũng là cậu ta! Loại người này rõ ràng quá nực cười!”
Ông Tần đứng trong đám người nhếch miệng lạnh lùng nói.
“Ông Tần, những lời này của ông nói có hơi quá rồi, cậu Tiêu cậu ta…”
Ông Tần vừa nói ra mấy lời kia, Sở Hồng Thiên đã không còn ngồi yên nghe tiếp được nữa, thật ra từ trong nội tâm mà nói thì ngay từ lúc mới bắt đầu Sở Hồng Thiên quả thực ngập tràn ý thù địch với Tiêu Chính Văn.
Thế nhưng từ sau khi tiêu diệt sạch sẽ giới võ thuật Vy Hào thì cách nhìn của Sở Hồng Thiên về Tiêu Chính Văn đã quay ngoắt 180 độ!
Đặc biệt là người ở cái tuổi này như ông ta thì còn hận giới võ thuật Vy Hào tới nghiến răng nghiến lợi, hành động của Tiêu Chính Văn chẳng khác gì giúp thế hệ những người như Sở Hồng Thiên báo thù cả!
Vậy nên sau khi nghe thấy mấy lời này của ông Tần thì Sở Hồng Thiên là người đầu tiên đứng ra.
Nói thật nếu như không có viện trưởng mấy viện khác của Thiên Sơn đích thân tới tham gia thì Sở Hồng Thiên căn bản không hề muốn tham gia buổi tiệc này!
“To gan!”
Thiên Minh Tử khi trước còn tươi cười ngồi trên sô pha, lúc này đột nhiên trầm mặt lại, gầm lên quát tháo với giọng điệu lạnh lùng!
Sở Hồng Thiên thấy trong mắt Thiên Minh Tử loé lên rất rõ một tia sáng sắc lạnh thì không khỏi rụt cổ lại, trong lòng thầm thốt lên không ổn rồi!
“Nói thế nào thì ông Tần cũng là một tiền bối đức cao vọng trọng, sao ông có thể vô lễ như thế, cãi vã với ông Tần ngay trước mặt nhiều người như vậy!”
Thiên Minh Tử càng nói thì giọng điệu càng trở nên lạnh lùng.
Sở Hồng Thiên vội vàng cười lấp liếm giải thích: “Tiền bối, thật ra tôi không hề có ý gì khác, chỉ là…chỉ là muốn nói trước đây Tiêu Chính Văn cũng đã làm không ít chuyện cho Hoa Quốc, giờ ta gièm pha như vậy thì dường như không…”
“Bốp!”
Chương 1692: Nên đoàn kết
Không đợi Sở Hồng Thiên nói xong, Thiên Minh Tử lập tức rũ bỏ hình tượng nho nhã ban nãy, vung tay giáng ngay một cái tát lên trên mặt Sở Hồng Thiên từ phía xa.
“Ý của ông là Tiêu Chính Văn từng làm chút chuyện nhỏ cho Hoa Quốc là có thể thích làm gì thì làm rồi đúng không? Tiền bối Tần đích thân tới mời cậu ta đã là nể mặt cậu ta lắm rồi!”
“Thân là một hậu bối mà lại bất kính với tiền bối như vậy, đây chính là biểu hiện của việc không có quy tắc, không được giáo dục! Có phải ông cũng muốn học theo cậu ta hay không?”
Thiên Minh Tử vừa nói dứt câu, tính chất của chuyện này đã hoàn toàn biến đổi, dù Sở Hồng Thiên gan to bằng trời thì cũng không dám tiếp lời câu nói này của ông ta!
“Không không không, tiền bối Thiên Minh Tử, ông thật sự đã hiểu lầm tôi rồi, tôi…đều là lỗi của tôi, đều trách cái miệng này của tôi!”
Sở Hồng Thiên thẳng tay tát mạnh hai cái lên trên chính mặt mình ngay trước mắt mọi người.
Thiên Minh Tử lạnh lùng liếc nhìn Sở Hồng Thiên, nói: “Còn không mau xin lỗi tiền bối Tần đi!”
Sở Hồng Thiên cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ và khiếp sợ trong lòng, đi tới trước mặt ông Tần, nói: “Tiền bối Tần, ban nãy đều là do tôi ăn nói không đúng, vẫn mong ông đại nhân đại lượng!”
Ông Tần lạnh lùng cười nói: “Bỏ đi, nếu tiền bối Thiên Minh Tử đã lên tiếng rồi thì chuyện này cũng coi như thôi! Có điều, ông phải nhớ kỹ vào cho tôi, ông là người của Thiên Sơn chứ không phải là Long Tôn của điện Thần Long!”
Những lời này của ông ta cực kỳ có tính sỉ nhục, rõ ràng đang so sánh Sở Hồng Thiên giống như một con chó đi bên cạnh Tiêu Chính Văn!
Nếu đổi là khi trước thì Sở Hồng Thiên đã cho ông ta ăn tát từ lâu, thế nhưng ở trước mặt Thiên Minh Tử, ông ta cũng chỉ có thể âm thầm tức tối và không ngừng gật đầu.
“Tiền bối Thiên Minh Tử, thật ra chuyện này cũng không thể trách ông Sở, khi trước năm đại danh sơn chúng tôi đều bị Tiêu Chính Văn ức hiếp!”
“Hoa Sơn và Hằng Sơn lần lượt bị san phẳng, đặc biệt là dòng chảy lưu truyền của Hằng Sơn thì cũng bị nhát kiếm của Tiêu Chính Văn chém đứt, chắc hẳn phần nhiều cũng là do ông Sở lo sợ sau này Tiêu Chính Văn sẽ tính sổ với ông ấy!”
Khổng Thiên Thu tiến lên trước một bước nói với Thiên Minh Tử.
“Đúng thế, không lâu trước đây, Tiêu Chính Văn còn xúi giục võ tông chúng tôi gây mâu thuẫn với người dân bình thường, càng đáng hận hơn là cậu ta còn lợi dụng truyền thông để bôi nhọ cả võ tông chúng tôi!”
“Vậy nên hiện tại có rất nhiều người dân không hiểu chân tướng đều cho rằng người của võ tông chúng tôi vô duyên vô cớ chèn ép bọn họ, thế nhưng chúng tôi thì chưa từng làm gì hết!”
“Nếu như ngày hôm nay không có ông kiểm chứng cho võ tông chúng tôi, e rằng cả đời này chúng tôi cũng chẳng thể rửa sạch nỗi oan này!”
Lạc Trường Sinh cũng lên tiếng than thở.
Thiên Minh Tử khẽ gật đầu nói: “Các vị, Thiên Cung Bắc Cực chúng tôi trước nay vẫn luôn lấy lí lẽ để thu phục người khác, hơn nữa, đề cao công lý chính nghĩa cũng là trách nhiệm của mỗi một đệ tử chính thống của Thiên Cung Bắc Cực chúng tôi!”
“Kể từ ngày hôm nay, võ tông chúng ta và người dân bình thường của Hoa Quốc đều nên đối xử bình đẳng với nhau, không nên có bất kỳ bên nào bị đối xử khác biệt!”
“Lấy tiền lệ của Hoa Quốc, có công được thưởng, có lỗi bị phạt, thế nhưng với những người có công lao thì lẽ ra phải nhận được một số đãi ngộ đặc biệt!”
Vừa nghe thấy lời này, mọi người trong võ tông đều lập tức hiểu ra dụng ý của Thiên Minh Tử!
Bề ngoài ông ta giống như đang nói người dân bình thường cũng giống như người trong võ tông, nên nhận được sự tôn trọng và bảo vệ.
Thế nhưng thực ra lại dùng hai chữ tiền lệ để phá bỏ pháp luật của Hoa Quốc!
Cũng là đang tìm đường để cho võ tông hoặc là bản thân ông ta đạt được nhiều đặc quyền hơn!
“Tiền bối Thiên Minh Tử, ông thật đúng là đại nhân đại nghĩa có tấm lòng rộng mở! Loại tiểu bối giống như Tiêu Chính Văn lại dám không thể nể mặt ông, thế nhưng ông thì sao? Ông lại không hề để bụng mà tha thứ cho cậu ta luôn rồi!”
“Không chỉ là những người làm kinh doanh giống như chúng tôi, nhân dân cả nước đều nên xem ông như là một tấm gương!”
Lâm Đàm tâng bốc với vẻ mặt vô cùng sùng kính.
Vào lúc Thiên Minh Tử đang hết sức đắc ý, Khổng Thiên Thu lại tiến lên trước một bước, nói với Thiên Minh Tử: “Tiền bối Thiên Minh Tử, có chuyện này tôi để trong lòng đã lâu lắm rồi!”
“Thằng ranh Tiêu Chính Văn kia rõ ràng coi trời bằng vung, vào mấy ngày trước lại còn sỉ nhục thế tử nhà họ Nguỵ - Nguỵ Nguyên Cát ngay trước đám đông, lại còn…còn xúi giục thuộc hạ tát tiền bối Nguỵ nữa!”
“Ồ? Thật sự có chuyện này sao?”
Thiên Minh Tử khẽ gật đầu, hơi trầm tư nói: “Mặc dù Tiêu Chính Văn là một tiểu bối nhưng cũng từng làm không ít chuyện cho Hoa Quốc!”
“Thế này đi, chọn ra một hôm nào đấy bảo Tiêu Chính Văn dập đầu lạy Nguỵ Nguyên Cát ba cái coi như nhận tội, mọi người đều là người Hoa Quốc, nên đoàn kết đối ngoại mới đúng!”