Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1651-1653
Chương 1651: Cậu xứng sao?
Thật ra Tiêu Chính Văn đã biết đến điểm khác nhau giữa thời kỳ thượng cổ và võ thuật hiện đại từ Thiên Sơn Thư Lục từ lâu.
Giống như khi Tiêu Chính Văn vẫn đang ở cảnh giới Thiên Thần thì đã biết cảnh giới Thiên Thần chắc chắn phải là sự kết hợp giữa sức chiến đấu và trận pháp mới có thể được xem là cao thủ cảnh giới Thiên Thần thật sự về ý nghĩa.
Mà sở dĩ cảnh giới Nhân Vương có sự cách biệt về bản chất với cảnh giới Thiên Thần cũng là vì nguyên nhân này.
Từ Thiên Vương đến Thiên Thần cần phải có sự thấu hiểu đặc sắc về trận pháp, hiểu sâu sắc về quy luật tự nhiên của thế giới này, nhưng đến trình độ của Nhân Vương chỉ dựa vào những thứ này thôi thì không thể được xem là cao thủ cảnh giới Nhân Vương thật sự.
Chẳng qua là vài cao thủ cảnh giới Thiên Thần có thể sử dụng sức mạnh bên ngoài càng lớn hơn mà thôi.
Theo ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục, cảnh giới càng cao thì càng có yêu cầu cao với ngộ tính, hơn nữa mức độ lĩnh ngộ cũng khác nhau.
Mỗi cảnh giới ở một cấp đều cần tương ứng với bản ngộ và cảm giác.
Như Long Nguyệt và Long Hình, tại sao vừa đột phá Bán Bộ Nhân Vương là có thể thể hiện sức chiến đấu khủng khiếp thế?
Không phải trận pháp mà họ dùng cao siêu như thế nào mà là họ đã lĩnh ngộ được nguyên khí.
Nguyên khí cũng là “con đường” cần phải lĩnh ngộ cả cảnh giới Nhân Vương.
Chỉ là hiện tại có rất nhiều cao thủ cảnh giới Nhân Vương, mặc dù đã có Nhân Vương cấp hai, cấp ba, thậm chí cảnh giới cao thủ nhưng lại chưa lĩnh ngộ hoàn toàn, cái gì là nguyên tố.
Thế nên sức lực hai bên không ở trong cùng một tầng, dù cảnh giới có cách biệt cũng hoàn toàn có thể lắp bằng khoảng cách này, thậm chí là vượt xa.
Nói đến cùng trong cả thánh vực cũng không có cao thủ cảnh giới Nhân Vương thật sự, nói họ mạnh hơn cao thủ cảnh giới Thiên Thần của Thiên Thần bốn sao vẫn hợp lý hơn.
Thế nên không chỉ Tiêu Chính Văn có thể dễ dàng giải quyết năm cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp bốn, ngay cả Long Nguyệt và Long Hình cũng chiếm mấy phần ưu thế.
Mặc dù hai người họ cũng bị thương nhẹ nhưng so với tình trạng thảm hại cả người đầy máu của đám người Chu Thụy Chân, thì chút vết thương nhỏ này không đáng kể.
Thấy bên Tiêu Chính Văn đã đánh xong, đám người Chu Thụy Chân cũng vội vàng dừng tay.
Lúc này nếu còn đánh tiếp thì không còn ý nghĩa gì nữa.
Các cao thủ mà gia tộc cử ra để ở bên cạnh bảo vệ an toàn cho họ đều lần lượt bỏ mạng.
Nếu còn đánh tiếp hễ Tiêu Chính Văn xen vào đánh thì họ đâu còn đường sống?
Đến bây giờ tất cả mọi người đều nhớ đến câu nói lúc đầu Tiêu Chính Văn nói, mọi người cùng nhau lên để tiết kiệm thời gian không phải là lời nói ngông cuồng mà là người ta thật sự có thực lực này.
Lúc này tất cả mọi người đều nghẹn thở nhìn Tiêu Chính Văn.
Ngay cả Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên cũng không khỏi cảm thấy hối hận nhìn Tiêu Chính Văn.
Lúc này họ mới nhận ra mình đã bỏ lỡ cái gì.
“Chu Thụy Chân, Khổng Tuyên!”
Lý Chính Đạo bước đến gần mọi người lạnh lùng nhìn đám người Chu Thụy Chân.
Thậm chí Chu Thụy Chân có thể nhìn thấy vẻ khinh thường trong ánh mắt họ.
“Ông… ông Lý!”
Chu Thụy Chân cắn răng, đỏ mặt cúi đầu nói.
“Còn nhớ những lời tôi đã nói không? Cậu Tiêu là người trợ giúp có thực lực mạnh nhất của các cậu, nếu lúc đó các cậu nghe lời đề nghị của tôi thì sẽ rơi vào bước đường hôm nay sao?”
Nói rồi Lý Chính Đạo khinh thường cười nhạo.
Nghe cụ ta nói thế Chu Thụy Chân gần như đứt ruột, đồng thời cũng thầm hận Khổng Tuyên.
“Chu Thụy Chân, thật ra tôi biết rõ lúc đó cậu có lòng muốn mời cậu Tiêu gia nhập, nhưng tiếc là cậu không giỏi đối nhân xử thế, với trí thông minh của người nhà họ Chu sao có thể tin tưởng nhà họ Khổng?”
“Tính ra thì con cháu nhà họ Khổng và môn sinh của họ có một người tốt… không có một được xem là người sao?”
“Thời Đại Minh, hai mươi bảy, hai mươi sáu năm, có biết bao nhiêu Thiên Tử nhà họ Chu đã bị môn sinh nhà họ Khổng giết hại? Bên đảng Đông Lâm có ai không phải là đệ tử nhà họ Khổng?”
“Họ ngoài ích kỷ, tham lam, hèn nhát, gian xảo, hèn hạ, không biết xấu hổ ra thì chỉ có nham hiểm không phải sao? Mặc dù võ giả rất có khả năng trở thành tướng và binh ngang tàng hung hãn nhưng các cậu có từng nghĩ mấy người này chỉ vì lợi ích không tiếc phải giết vua”.
“Còn cậu lại vẫn nghe theo lời Khổng Tuyên, có ý quở trách cậu Tiêu, cậu nghĩ cậu có xứng đáng với tổ tiên nhà họ Chu không? Cậu có xứng với tổ tiên đã bị đảng Đông Lâm giết hại không?”
“Cậu xứng với sự kỳ vọng của nhà họ Chu với cậu sao?”
Chương 1652: Ý hắn là gì?
Mỗi một câu Lý Chính Đạo nói gần như khiến đầu óc Chu Thụy Chân nổ ầm ầm như sấm.
Quả thật nếu không phải vì Khổng Tuyên ra sức đề nghị, Chu Thụy Chân cũng sẽ không thay đổi ý định ban đầu rồi đi nịnh nọt nhà họ Ngụy và Thiên Hành để không còn đường quay lại.
Nhưng chuyện đến bây giờ hắn mới nhận ra, Thiên Hành, nhà họ Ngụy gì đó là trò cười không hơn không kém.
“Lý Chính Đạo, ông… ông dám sỉ nhục nhà họ Khổng. Ai mà không biết tổ tiên nhà tôi là thầy của thánh nhân”.
Thấy cuối cùng đã bị bại lộ, Khổng Tuyên trợn mang phồng má tức giận mắng.
“Hừ! Ngay cả cặn bã của Hoa Quốc mà cũng dám tự xưng là thầy của thánh nhân à?”
“Tôi nghe nói thánh nhân khi xưa có Tôn Vũ võ thánh, Bạch Khởi chiến thánh, Hàn Tín binh thánh, Vương Hử mưu thánh, Cơ Tử đức thánh, Cát Chư Khổng Minh trí thánh, nhà họ Khổng cậu so gì được với họ?”
“Người có học các cậu có thể giấu được người khác nhưng giấu được gia tộc ngoài lãnh thổ chắc? Bao nhiêu người đời sau đều hiểu lầm Đại Minh là đất nước khép kín, hơn nữa không biết chuyến đi của Trịnh Hòa không phải chỉ truyền bá giáo hóa mà còn học hỏi”.
“Các cậu không vô cớ sỉ nhục Trịnh Hòa chính là vì thời đại các cậu làm ăn kinh doanh trên biển nhưng không nộp thuế cho nhà nước”.
“Mãi đến sau đó họ vẫn âm thầm cấu kết với hải tặc gây họa cho đất nước. Lẽ nào đảng Đông Lâm này không bị gia chủ nhà họ Khổng lúc đó là Khổng Ngọc Long xui khiến sao?”
“Chu Kỳ Trấn vừa chiếm được Cao Miên, muốn mở đường biển chẳng phải là do bị các cậu làm một trận binh biến giả kéo xuống nước sao?”
Nghe Lý Chính Đạo nói đến đây, sắc mặt Khổng Tuyên càng trở nên khó coi.
Hắn rất muốn cãi lại nhưng từng câu từng chữ của Lý Chính Đạo đều là sự thật, dù hắn có mười cái miệng cũng không thể cãi.
Tiêu Chính Văn khoát tay với Lý Chính Đạo, Tiêu Chính Văn lười nhắc đến những chuyện đã qua.
Trong Thiên Sơn Thư Lục cũng có ghi chép về nhà họ Khổng.
Hơn nữa thậm chí Tiêu Chính Văn còn biết rõ những chuyện quá khứ hơn cả Lý Chính Đạo.
“Ông Lý, thôi vậy! Chu Thụy Chân, tôi hỏi anh, làm sao để lấy khí vận của Âu Lục?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Chu Thụy Chân nói,
“Khí vận Âu Lục chỉ có mấy thế tử bọn tôi mới có thể lấy được, không phải là thế tử thì không được các gia tộc khác ủng hộ, sứ giả khí vận Âu Lục cũng sẽ không giao khí vận ra”.
Những lời Chu Thụy Chân nói cũng khiến cả Tiêu Chính Văn không khỏi ngạc nhiên.
Khí vận mà còn phải nằm trong tay sứ giả khí vận gì đó sao?
Nhưng nghĩ kỹ lại Tiêu Chính Văn lại hiểu ra.
Như Quốc Vận Hoa Quốc có thể được Thiên Tử hiến tế để kích thích khí vận Vy Hào, có thể trở thành trận pháp bảo vệ đất nước của Vy Hào, thì khí vận Âu Lục sao lại không thể nằm trong tầm kiểm soát của ai đó chứ?
Trong Thiên Sơn Thư Lục có ghi lại một bộ trận pháp Âm Dương tập hợp khí vận, nhưng trước đó Tiêu Chính Văn không để tâm đến chuyện này, càng không có hứng thú với khí vận.
“Nếu họ không xuất thân từ gia tộc thì sao? Lẽ nào không có cách khác sao?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày nhìn Chu Thụy Chân nói.
Chu Thụy Chân cắn môi thở dài nói: “Dĩ nhiên cũng có thể, phải được tất cả thế tử đồng ý cho họ nhận khí vận Âu Lục mới được”.
Hắn vừa dứt lời, Khổng Tuyên giễu cợt nói: “Ha ha! Tiêu Chính Văn, náo loạn nãy giờ anh còn không biết quy tắc trò chơi à. Haizz, đúng là tiếc thật, anh tốn hết tâm trí cuối cùng chỉ có thể quay về tay không”.
Nói rồi Khổng Tuyên lại ngửa mặt lên trời bật cười, một lúc sau mới xoay người lại nói với Lý Chính Đạo: “Ông Lý, xem ra người ông đề cử ngoài đầu óc không tốt thì những cái khác không có vấn đề gì”.
“Không biết câu tục ngữ, đầu óc không tốt khéo về chạy trốn có phải nói anh Tiêu này không?”
“Đúng là nực cười! Dẫn theo hai võ giả bình thường mà cũng dám ham muốn khí vận Âu Lục? Lẽ nào anh không biết quy tắc mà các nhân tài Âu Á đã đặt ra vào mấy nghìn năm trước?”
Nghe Theodore nói, Tiêu Chính Văn không khỏi quay đầu lại nhìn Lý Chính Đạo khó hiểu nói: “Ông Lý, ý hắn là gì?”
Lý Chính Đạo im lặng một lúc bất lực lắc đầu nói: “Hắn nói không sai, đây đúng là quy tắc mà các nhân tài Âu Á đã đặt ra vào mấy nghìn năm trước, chỉ có thế tử mới có thể giữ khí vận một phương của Âu Lục”.
Chương 1653: Giết sạch
Tiêu Chính Văn gật đầu, nhíu mày nói: “Ngoài những cái đó thì sao? Không có xuất thân từ thế gia thì không thể có được vận khí Âu Lục sao?”
Lý Chính Đạo khẽ lắc đầu nói: “Không phải vậy. Chỉ cần hai vị thế tử gật đầu đồng ý và những vị thế tử khác không phản đối thì người bình thường cũng có thể có được vận khí Âu Lục!”
“Chỉ là, trong hàng nghìn năm qua, chưa từng có người bình thường nào nhận được đặc ân như vậy!”
Nghe Lý Chính Đạo nói vậy, Tiêu Chính Văn mới hiểu tại sao trong hàng nghìn năm qua, mặc dù có vài lần suýt nổ ra đại chiến chưa từng thấy, nhưng cuối cùng đều kết thúc một cách kỳ lạ.
Nghe nói năm đó Ahexangin suýt chút nữa thì đánh vào Hoa Quốc, nhưng cuối cùng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đánh Đảo Quạt.
Hóa ra từ hàng nghìn năm trước, hai lục địa đã đặt ra quy tắc.
Đến nỗi Thành Cát Tư Hãn sau này dù có thống nhất hai lục địa Âu Lục và Á Lục cũng chỉ tồn tại chưa đến ba trăm năm.
“Này, Tiêu Chính Văn, cuối cùng mưu kế của anh cũng không thành đâu! Có nhiều thế tử như vậy, ai lại đồng ý để hai người các anh lấy đi vận khí Âu Lục chứ!”
Ngụy Ngưng Nhi khóc bên xác Ngụy Quốc Đào một lúc lâu sau mới nhảy lên chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn mà chửi rủa.
Nhà họ Ngụy cô ta sai lầm thì đã sao?
Tiêu Chính Văn đánh bại Thiên Hành thì thế nào chứ!
Chỉ những thế tử của thế gia mới được cai quản vận khí Âu Lục, điều này là để ngăn chặn chiến tranh bùng nổ giữa Âu Lục và Á Lục, vì vậy nó là quy tắc được đặt ra bởi các nước lớn từ thời cổ đại!
Cho dù Tiêu Chính Văn có mạnh đến đâu thì người bảo vệ vận khí cũng sẽ không giao vận khí Âu Lục cho Tiêu Chính Văn.
“Thật ồn ào!”
Tiêu Chính Văn xua tay, phóng ra một luồng gió mạnh, Ngụy Ngưng Nhi còn chưa kịp chế nhạo Tiêu Chính Văn lần nữa thì đã lập tức biến thành một đám sương máu.
“Tiêu Chính Văn, cho dù anh giết cô ta thì cũng vô dụng thôi. Vận khí Âu Lục không thể giao cho đám dân đen các người được! Càng không thể giao cho một tên hạ lưu Hoa Quốc như anh!”
Theodore lấy tay che vết thương trên ngực và tức giận gầm lên.
Tuy rằng hắn đã bị thương nặng, nhưng chỉ cần có thêm thời gian thì hắn vẫn có thể hồi phục như cũ!
Mà bây giờ, không chỉ đám vệ sĩ của hắn bị giết, mà ngay cả vệ sĩ của Chu Thụy Chân cũng bị giết sạch, tiếp theo sẽ là trận đấu giữa các thế tử.
Trong số các thế tử, Theodore có lòng tin giành được vận khí Âu Lục nhất.
“Ồ? Anh chắc chứ?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Theodore, ánh mắt tràn đầy sát khí.
“Hừ, anh cho rằng một mình anh có thể giành được vận khí của Âu Lục sao? Nếu vậy thì tại sao Thiên Hành không tự mình giành lấy vận khí Âu Lục chứ?”
“Anh cho rằng chỉ dựa vào sức lực của một mình anh là có thể khiến những thế tử như chúng tôi cúi đầu trước anh sao? Tuyệt đối không thể! Chỉ cần có một người trong số chúng tôi đứng lên phản đối thì anh sẽ không thể đoạt được vận khí Âu Lục”.
Khổng Tuyên đắc ý nói.
Lúc này, một vài thế gia trong thánh vực cũng đồng thanh nói: “Đúng vậy! Chúng tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý để anh lấy đi vận khí Âu Lục”.
Ngay cả Thiên Hành đang bị thương nặng cũng cười nhạo nói: “Tiêu Chính Văn, cậu đánh bại tôi thì đã sao? Thánh Vực đâu phải là nơi mà cậu có thể khống chế!”
“Ồ?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng quay đầu nhìn Chu Thụy Chân nói: “Anh cũng định phản đối sao?”
Chu Thụy Chân rùng mình.
Một luồng khí tức chết chóc bao trùm lấy hắn.
“Tôi… tôi không phản đối!”
Chu Thụy Chân lắc đầu ngao ngán.
Với thực lực của Tiêu Chính Văn, giết hắn dễ như trở bàn tay. Hiện tại Tiêu Chính Văn đang xác nhận lại thái độ của hắn mà thôi.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, sau đó quay lại nhìn những thế tử khác trong thánh vực, chế nhạo: “Chỉ cần có một người phản đối thì bọn họ sẽ không thể có được vận khí Âu Lục, đúng không?”
Gần như cùng lúc đó, mọi người đều nhìn ra sát ý trong mắt Tiêu Chính Văn!
“Vù!”
Một âm thanh lớn vang lên, kiếm Tần Vương bay ra, rơi vào lòng bàn tay Tiêu Chính Văn.
“Tiêu Chính Văn! Cậu… cậu định làm gì?”
Thiên Hành kinh ngạc quát Tiêu Chính Văn.
“Rất đơn giản! Nếu các người đã không sợ chết thì tôi đương nhiên sẽ cho các người được toại nguyện!”
Nói xong, toàn thân Tiêu Chính Văn tràn ngập ánh sáng vàng, kiếm Tần Vương lại càng oai phong.
“Tiêu Chính Văn, cậu dám tàn sát nhiều thế tử như vậy sao? Lẽ nào cậu không sợ…”
“Xẹt!”
Thiên Hành còn chưa kịp nói xong, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, đầu Thiên Hành đã bay lên cao, một cái xác không đầu liền rơi xuống!
“Tiêu Chính Văn! Chúng tôi nhiều người như vậy, anh giết được hết không? Cho dù bất kỳ ai trong số chúng tôi…”
“Vụt!”
Tiêu Chính Văn cũng không cho Khổng Tuyên cơ hội nói chuyện, tia sáng lạnh lẽo lóe lên, đầu của Khổng Tuyên cũng bị chặt đứt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Theodore lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, quay đầu muốn bỏ chạy nhưng chỉ thấy một tấm lưới vàng lớn được bao thủ trên bầu trời.
Toàn bộ thánh vực đều bị cao thủ trong tấm lưới vàng này.
Trong giây tiếp theo, vô số ngọn lửa từ trên trời rơi xuống, trong nháy mắt, toàn bộ thánh vực đã biến thành biển lửa!
Chỉ có xung quanh đám người Tiêu Chính Văn là không có dấu vết của ngọn lửa.
“Cậu… cậu Tiêu, làm vậy có được không?”
Lý Chính Đạo sững sờ, toàn bộ thánh vực có mấy trăm vị thế tử lớn nhỏ.
Cách làm này của Tiêu Chính Văn đã đắc tội với hàng trăm thế gia!
“Cho dù bỏ qua cho bọn họ thì sau này cũng sẽ là tai họa! Chắc ông Lý hiểu được đạo lý thả hổ về rừng! Hơn nữa, phần lớn bọn họ đều là kẻ thù của Hoa Quốc chúng ta!”
“Cho dù là vì quốc gia, thì cũng không thể để bọn họ sống sót được!”
Tiêu Chính Văn không chút do dự, lòng bàn tay khẽ ẩn xuống, ngọn lửa vô biên chợt trở thành ngọn lửa cuồng bạo!
Tiếng la hét thảm thiết vang lên khắp thánh vực.
Mãi đến hơn một giờ sau, ngọn lửa bao trùm toàn bộ thánh vực mới dần dần dập tắt.
Đúng lúc này, một luồng ánh sáng phóng bên bầu trời, sau đó một ông lão tóc bạc, mặc áo choàng trắng chậm rãi bước ra từ trong luồng ánh sáng.
“Này anh bạn, vì vận khí Âu Lục mà giết nhiều thế tử của các thế gia như vậy, cậu đã gây ra một tai họa khủng khiếp!”
Tiêu Chính Văn nghe xong, quay đầu nhìn về phía ông lão tóc bạc nói: "Hôm nay không giết, ngày sau cũng là kẻ thù, tại sao phải đợi đến ngày sau chứ? Theo quy định, vận khí Âu Lục nên được giao cho cấp dưới của tôi tiếp quản, đúng không?”
Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa quay lại nhìn Lý Chính Đạo và Chu Thụy Chân.
“Tôi… Tôi không có ý kiến!”
Chu Thụy Chân vội vàng trả lời.
Sau khi chứng kiến cảnh tượng kinh hãi vừa rồi, hắn làm sao dám có ý kiến nữa!
“Tôi đồng ý!”
Lý Chính Đạo nói không chút do dự.
Ông lão tóc bạc suy tư một hồi rồi đưa cho Tiêu Chính Văn một chiếc hộp gỗ đơn giản.
Tiêu Chính Văn đưa hộp gỗ cho Long Hình, sau đó nói với ông lão tóc bạc: “Này ông, ông có thể tiễn chúng tôi một đoạn không?”
Ông lão cười bất lực nói: “Anh bạn nhỏ, xin mời!”
Trong nháy mắt, mọi người đã xuất hiện gần tháp mộ nơi họ đến, nhưng ông già tóc bạc đã biến mất!
Lúc này, Lý Chính Đạo và Chu Thụy Chân vô cùng kinh ngạc.
Tiêu Chính Văn thật quá đáng sợ, đặc biệt là trận lửa lớn kia đã tàn sát toàn bộ thánh vực.
Loại phương thức và tính cách này không hề yếu hơn so với những chưởng môn, trưởng giáo tông môn ở vùng ngoài lãnh thổ.
Toàn bộ hàng trăm thế tử của các thế gia đều đã bị giết sạch không chớp mắt.
Hơn nữa, khi Tiêu Chính Văn đối mặt với các cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp bốn đều có thể giết người chỉ bằng một chiêu.
Sức chiến đấu này nếu đặt ở vùng ngoài lãnh thổ sẽ là một nhân vật đáng gờm.
“Cậu Tiêu, xem ra năm năm trước, sự lo lắng của nhà họ Lý chúng tôi là không cần thiết. Lúc đó chúng tôi còn lo rằng với thực lực của cậu sẽ không thể đảm bảo sự an toàn cho Hoa Quốc trong giới thế tục!”
“Bây giờ xem ra là chúng tôi lo nghĩ quá nhiều rồi!”
Lý Chính Đạo thành tâm thành ý nói.
Thật ra Tiêu Chính Văn đã biết đến điểm khác nhau giữa thời kỳ thượng cổ và võ thuật hiện đại từ Thiên Sơn Thư Lục từ lâu.
Giống như khi Tiêu Chính Văn vẫn đang ở cảnh giới Thiên Thần thì đã biết cảnh giới Thiên Thần chắc chắn phải là sự kết hợp giữa sức chiến đấu và trận pháp mới có thể được xem là cao thủ cảnh giới Thiên Thần thật sự về ý nghĩa.
Mà sở dĩ cảnh giới Nhân Vương có sự cách biệt về bản chất với cảnh giới Thiên Thần cũng là vì nguyên nhân này.
Từ Thiên Vương đến Thiên Thần cần phải có sự thấu hiểu đặc sắc về trận pháp, hiểu sâu sắc về quy luật tự nhiên của thế giới này, nhưng đến trình độ của Nhân Vương chỉ dựa vào những thứ này thôi thì không thể được xem là cao thủ cảnh giới Nhân Vương thật sự.
Chẳng qua là vài cao thủ cảnh giới Thiên Thần có thể sử dụng sức mạnh bên ngoài càng lớn hơn mà thôi.
Theo ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục, cảnh giới càng cao thì càng có yêu cầu cao với ngộ tính, hơn nữa mức độ lĩnh ngộ cũng khác nhau.
Mỗi cảnh giới ở một cấp đều cần tương ứng với bản ngộ và cảm giác.
Như Long Nguyệt và Long Hình, tại sao vừa đột phá Bán Bộ Nhân Vương là có thể thể hiện sức chiến đấu khủng khiếp thế?
Không phải trận pháp mà họ dùng cao siêu như thế nào mà là họ đã lĩnh ngộ được nguyên khí.
Nguyên khí cũng là “con đường” cần phải lĩnh ngộ cả cảnh giới Nhân Vương.
Chỉ là hiện tại có rất nhiều cao thủ cảnh giới Nhân Vương, mặc dù đã có Nhân Vương cấp hai, cấp ba, thậm chí cảnh giới cao thủ nhưng lại chưa lĩnh ngộ hoàn toàn, cái gì là nguyên tố.
Thế nên sức lực hai bên không ở trong cùng một tầng, dù cảnh giới có cách biệt cũng hoàn toàn có thể lắp bằng khoảng cách này, thậm chí là vượt xa.
Nói đến cùng trong cả thánh vực cũng không có cao thủ cảnh giới Nhân Vương thật sự, nói họ mạnh hơn cao thủ cảnh giới Thiên Thần của Thiên Thần bốn sao vẫn hợp lý hơn.
Thế nên không chỉ Tiêu Chính Văn có thể dễ dàng giải quyết năm cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp bốn, ngay cả Long Nguyệt và Long Hình cũng chiếm mấy phần ưu thế.
Mặc dù hai người họ cũng bị thương nhẹ nhưng so với tình trạng thảm hại cả người đầy máu của đám người Chu Thụy Chân, thì chút vết thương nhỏ này không đáng kể.
Thấy bên Tiêu Chính Văn đã đánh xong, đám người Chu Thụy Chân cũng vội vàng dừng tay.
Lúc này nếu còn đánh tiếp thì không còn ý nghĩa gì nữa.
Các cao thủ mà gia tộc cử ra để ở bên cạnh bảo vệ an toàn cho họ đều lần lượt bỏ mạng.
Nếu còn đánh tiếp hễ Tiêu Chính Văn xen vào đánh thì họ đâu còn đường sống?
Đến bây giờ tất cả mọi người đều nhớ đến câu nói lúc đầu Tiêu Chính Văn nói, mọi người cùng nhau lên để tiết kiệm thời gian không phải là lời nói ngông cuồng mà là người ta thật sự có thực lực này.
Lúc này tất cả mọi người đều nghẹn thở nhìn Tiêu Chính Văn.
Ngay cả Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên cũng không khỏi cảm thấy hối hận nhìn Tiêu Chính Văn.
Lúc này họ mới nhận ra mình đã bỏ lỡ cái gì.
“Chu Thụy Chân, Khổng Tuyên!”
Lý Chính Đạo bước đến gần mọi người lạnh lùng nhìn đám người Chu Thụy Chân.
Thậm chí Chu Thụy Chân có thể nhìn thấy vẻ khinh thường trong ánh mắt họ.
“Ông… ông Lý!”
Chu Thụy Chân cắn răng, đỏ mặt cúi đầu nói.
“Còn nhớ những lời tôi đã nói không? Cậu Tiêu là người trợ giúp có thực lực mạnh nhất của các cậu, nếu lúc đó các cậu nghe lời đề nghị của tôi thì sẽ rơi vào bước đường hôm nay sao?”
Nói rồi Lý Chính Đạo khinh thường cười nhạo.
Nghe cụ ta nói thế Chu Thụy Chân gần như đứt ruột, đồng thời cũng thầm hận Khổng Tuyên.
“Chu Thụy Chân, thật ra tôi biết rõ lúc đó cậu có lòng muốn mời cậu Tiêu gia nhập, nhưng tiếc là cậu không giỏi đối nhân xử thế, với trí thông minh của người nhà họ Chu sao có thể tin tưởng nhà họ Khổng?”
“Tính ra thì con cháu nhà họ Khổng và môn sinh của họ có một người tốt… không có một được xem là người sao?”
“Thời Đại Minh, hai mươi bảy, hai mươi sáu năm, có biết bao nhiêu Thiên Tử nhà họ Chu đã bị môn sinh nhà họ Khổng giết hại? Bên đảng Đông Lâm có ai không phải là đệ tử nhà họ Khổng?”
“Họ ngoài ích kỷ, tham lam, hèn nhát, gian xảo, hèn hạ, không biết xấu hổ ra thì chỉ có nham hiểm không phải sao? Mặc dù võ giả rất có khả năng trở thành tướng và binh ngang tàng hung hãn nhưng các cậu có từng nghĩ mấy người này chỉ vì lợi ích không tiếc phải giết vua”.
“Còn cậu lại vẫn nghe theo lời Khổng Tuyên, có ý quở trách cậu Tiêu, cậu nghĩ cậu có xứng đáng với tổ tiên nhà họ Chu không? Cậu có xứng với tổ tiên đã bị đảng Đông Lâm giết hại không?”
“Cậu xứng với sự kỳ vọng của nhà họ Chu với cậu sao?”
Chương 1652: Ý hắn là gì?
Mỗi một câu Lý Chính Đạo nói gần như khiến đầu óc Chu Thụy Chân nổ ầm ầm như sấm.
Quả thật nếu không phải vì Khổng Tuyên ra sức đề nghị, Chu Thụy Chân cũng sẽ không thay đổi ý định ban đầu rồi đi nịnh nọt nhà họ Ngụy và Thiên Hành để không còn đường quay lại.
Nhưng chuyện đến bây giờ hắn mới nhận ra, Thiên Hành, nhà họ Ngụy gì đó là trò cười không hơn không kém.
“Lý Chính Đạo, ông… ông dám sỉ nhục nhà họ Khổng. Ai mà không biết tổ tiên nhà tôi là thầy của thánh nhân”.
Thấy cuối cùng đã bị bại lộ, Khổng Tuyên trợn mang phồng má tức giận mắng.
“Hừ! Ngay cả cặn bã của Hoa Quốc mà cũng dám tự xưng là thầy của thánh nhân à?”
“Tôi nghe nói thánh nhân khi xưa có Tôn Vũ võ thánh, Bạch Khởi chiến thánh, Hàn Tín binh thánh, Vương Hử mưu thánh, Cơ Tử đức thánh, Cát Chư Khổng Minh trí thánh, nhà họ Khổng cậu so gì được với họ?”
“Người có học các cậu có thể giấu được người khác nhưng giấu được gia tộc ngoài lãnh thổ chắc? Bao nhiêu người đời sau đều hiểu lầm Đại Minh là đất nước khép kín, hơn nữa không biết chuyến đi của Trịnh Hòa không phải chỉ truyền bá giáo hóa mà còn học hỏi”.
“Các cậu không vô cớ sỉ nhục Trịnh Hòa chính là vì thời đại các cậu làm ăn kinh doanh trên biển nhưng không nộp thuế cho nhà nước”.
“Mãi đến sau đó họ vẫn âm thầm cấu kết với hải tặc gây họa cho đất nước. Lẽ nào đảng Đông Lâm này không bị gia chủ nhà họ Khổng lúc đó là Khổng Ngọc Long xui khiến sao?”
“Chu Kỳ Trấn vừa chiếm được Cao Miên, muốn mở đường biển chẳng phải là do bị các cậu làm một trận binh biến giả kéo xuống nước sao?”
Nghe Lý Chính Đạo nói đến đây, sắc mặt Khổng Tuyên càng trở nên khó coi.
Hắn rất muốn cãi lại nhưng từng câu từng chữ của Lý Chính Đạo đều là sự thật, dù hắn có mười cái miệng cũng không thể cãi.
Tiêu Chính Văn khoát tay với Lý Chính Đạo, Tiêu Chính Văn lười nhắc đến những chuyện đã qua.
Trong Thiên Sơn Thư Lục cũng có ghi chép về nhà họ Khổng.
Hơn nữa thậm chí Tiêu Chính Văn còn biết rõ những chuyện quá khứ hơn cả Lý Chính Đạo.
“Ông Lý, thôi vậy! Chu Thụy Chân, tôi hỏi anh, làm sao để lấy khí vận của Âu Lục?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Chu Thụy Chân nói,
“Khí vận Âu Lục chỉ có mấy thế tử bọn tôi mới có thể lấy được, không phải là thế tử thì không được các gia tộc khác ủng hộ, sứ giả khí vận Âu Lục cũng sẽ không giao khí vận ra”.
Những lời Chu Thụy Chân nói cũng khiến cả Tiêu Chính Văn không khỏi ngạc nhiên.
Khí vận mà còn phải nằm trong tay sứ giả khí vận gì đó sao?
Nhưng nghĩ kỹ lại Tiêu Chính Văn lại hiểu ra.
Như Quốc Vận Hoa Quốc có thể được Thiên Tử hiến tế để kích thích khí vận Vy Hào, có thể trở thành trận pháp bảo vệ đất nước của Vy Hào, thì khí vận Âu Lục sao lại không thể nằm trong tầm kiểm soát của ai đó chứ?
Trong Thiên Sơn Thư Lục có ghi lại một bộ trận pháp Âm Dương tập hợp khí vận, nhưng trước đó Tiêu Chính Văn không để tâm đến chuyện này, càng không có hứng thú với khí vận.
“Nếu họ không xuất thân từ gia tộc thì sao? Lẽ nào không có cách khác sao?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày nhìn Chu Thụy Chân nói.
Chu Thụy Chân cắn môi thở dài nói: “Dĩ nhiên cũng có thể, phải được tất cả thế tử đồng ý cho họ nhận khí vận Âu Lục mới được”.
Hắn vừa dứt lời, Khổng Tuyên giễu cợt nói: “Ha ha! Tiêu Chính Văn, náo loạn nãy giờ anh còn không biết quy tắc trò chơi à. Haizz, đúng là tiếc thật, anh tốn hết tâm trí cuối cùng chỉ có thể quay về tay không”.
Nói rồi Khổng Tuyên lại ngửa mặt lên trời bật cười, một lúc sau mới xoay người lại nói với Lý Chính Đạo: “Ông Lý, xem ra người ông đề cử ngoài đầu óc không tốt thì những cái khác không có vấn đề gì”.
“Không biết câu tục ngữ, đầu óc không tốt khéo về chạy trốn có phải nói anh Tiêu này không?”
“Đúng là nực cười! Dẫn theo hai võ giả bình thường mà cũng dám ham muốn khí vận Âu Lục? Lẽ nào anh không biết quy tắc mà các nhân tài Âu Á đã đặt ra vào mấy nghìn năm trước?”
Nghe Theodore nói, Tiêu Chính Văn không khỏi quay đầu lại nhìn Lý Chính Đạo khó hiểu nói: “Ông Lý, ý hắn là gì?”
Lý Chính Đạo im lặng một lúc bất lực lắc đầu nói: “Hắn nói không sai, đây đúng là quy tắc mà các nhân tài Âu Á đã đặt ra vào mấy nghìn năm trước, chỉ có thế tử mới có thể giữ khí vận một phương của Âu Lục”.
Chương 1653: Giết sạch
Tiêu Chính Văn gật đầu, nhíu mày nói: “Ngoài những cái đó thì sao? Không có xuất thân từ thế gia thì không thể có được vận khí Âu Lục sao?”
Lý Chính Đạo khẽ lắc đầu nói: “Không phải vậy. Chỉ cần hai vị thế tử gật đầu đồng ý và những vị thế tử khác không phản đối thì người bình thường cũng có thể có được vận khí Âu Lục!”
“Chỉ là, trong hàng nghìn năm qua, chưa từng có người bình thường nào nhận được đặc ân như vậy!”
Nghe Lý Chính Đạo nói vậy, Tiêu Chính Văn mới hiểu tại sao trong hàng nghìn năm qua, mặc dù có vài lần suýt nổ ra đại chiến chưa từng thấy, nhưng cuối cùng đều kết thúc một cách kỳ lạ.
Nghe nói năm đó Ahexangin suýt chút nữa thì đánh vào Hoa Quốc, nhưng cuối cùng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đánh Đảo Quạt.
Hóa ra từ hàng nghìn năm trước, hai lục địa đã đặt ra quy tắc.
Đến nỗi Thành Cát Tư Hãn sau này dù có thống nhất hai lục địa Âu Lục và Á Lục cũng chỉ tồn tại chưa đến ba trăm năm.
“Này, Tiêu Chính Văn, cuối cùng mưu kế của anh cũng không thành đâu! Có nhiều thế tử như vậy, ai lại đồng ý để hai người các anh lấy đi vận khí Âu Lục chứ!”
Ngụy Ngưng Nhi khóc bên xác Ngụy Quốc Đào một lúc lâu sau mới nhảy lên chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn mà chửi rủa.
Nhà họ Ngụy cô ta sai lầm thì đã sao?
Tiêu Chính Văn đánh bại Thiên Hành thì thế nào chứ!
Chỉ những thế tử của thế gia mới được cai quản vận khí Âu Lục, điều này là để ngăn chặn chiến tranh bùng nổ giữa Âu Lục và Á Lục, vì vậy nó là quy tắc được đặt ra bởi các nước lớn từ thời cổ đại!
Cho dù Tiêu Chính Văn có mạnh đến đâu thì người bảo vệ vận khí cũng sẽ không giao vận khí Âu Lục cho Tiêu Chính Văn.
“Thật ồn ào!”
Tiêu Chính Văn xua tay, phóng ra một luồng gió mạnh, Ngụy Ngưng Nhi còn chưa kịp chế nhạo Tiêu Chính Văn lần nữa thì đã lập tức biến thành một đám sương máu.
“Tiêu Chính Văn, cho dù anh giết cô ta thì cũng vô dụng thôi. Vận khí Âu Lục không thể giao cho đám dân đen các người được! Càng không thể giao cho một tên hạ lưu Hoa Quốc như anh!”
Theodore lấy tay che vết thương trên ngực và tức giận gầm lên.
Tuy rằng hắn đã bị thương nặng, nhưng chỉ cần có thêm thời gian thì hắn vẫn có thể hồi phục như cũ!
Mà bây giờ, không chỉ đám vệ sĩ của hắn bị giết, mà ngay cả vệ sĩ của Chu Thụy Chân cũng bị giết sạch, tiếp theo sẽ là trận đấu giữa các thế tử.
Trong số các thế tử, Theodore có lòng tin giành được vận khí Âu Lục nhất.
“Ồ? Anh chắc chứ?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Theodore, ánh mắt tràn đầy sát khí.
“Hừ, anh cho rằng một mình anh có thể giành được vận khí của Âu Lục sao? Nếu vậy thì tại sao Thiên Hành không tự mình giành lấy vận khí Âu Lục chứ?”
“Anh cho rằng chỉ dựa vào sức lực của một mình anh là có thể khiến những thế tử như chúng tôi cúi đầu trước anh sao? Tuyệt đối không thể! Chỉ cần có một người trong số chúng tôi đứng lên phản đối thì anh sẽ không thể đoạt được vận khí Âu Lục”.
Khổng Tuyên đắc ý nói.
Lúc này, một vài thế gia trong thánh vực cũng đồng thanh nói: “Đúng vậy! Chúng tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý để anh lấy đi vận khí Âu Lục”.
Ngay cả Thiên Hành đang bị thương nặng cũng cười nhạo nói: “Tiêu Chính Văn, cậu đánh bại tôi thì đã sao? Thánh Vực đâu phải là nơi mà cậu có thể khống chế!”
“Ồ?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng quay đầu nhìn Chu Thụy Chân nói: “Anh cũng định phản đối sao?”
Chu Thụy Chân rùng mình.
Một luồng khí tức chết chóc bao trùm lấy hắn.
“Tôi… tôi không phản đối!”
Chu Thụy Chân lắc đầu ngao ngán.
Với thực lực của Tiêu Chính Văn, giết hắn dễ như trở bàn tay. Hiện tại Tiêu Chính Văn đang xác nhận lại thái độ của hắn mà thôi.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, sau đó quay lại nhìn những thế tử khác trong thánh vực, chế nhạo: “Chỉ cần có một người phản đối thì bọn họ sẽ không thể có được vận khí Âu Lục, đúng không?”
Gần như cùng lúc đó, mọi người đều nhìn ra sát ý trong mắt Tiêu Chính Văn!
“Vù!”
Một âm thanh lớn vang lên, kiếm Tần Vương bay ra, rơi vào lòng bàn tay Tiêu Chính Văn.
“Tiêu Chính Văn! Cậu… cậu định làm gì?”
Thiên Hành kinh ngạc quát Tiêu Chính Văn.
“Rất đơn giản! Nếu các người đã không sợ chết thì tôi đương nhiên sẽ cho các người được toại nguyện!”
Nói xong, toàn thân Tiêu Chính Văn tràn ngập ánh sáng vàng, kiếm Tần Vương lại càng oai phong.
“Tiêu Chính Văn, cậu dám tàn sát nhiều thế tử như vậy sao? Lẽ nào cậu không sợ…”
“Xẹt!”
Thiên Hành còn chưa kịp nói xong, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, đầu Thiên Hành đã bay lên cao, một cái xác không đầu liền rơi xuống!
“Tiêu Chính Văn! Chúng tôi nhiều người như vậy, anh giết được hết không? Cho dù bất kỳ ai trong số chúng tôi…”
“Vụt!”
Tiêu Chính Văn cũng không cho Khổng Tuyên cơ hội nói chuyện, tia sáng lạnh lẽo lóe lên, đầu của Khổng Tuyên cũng bị chặt đứt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Theodore lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, quay đầu muốn bỏ chạy nhưng chỉ thấy một tấm lưới vàng lớn được bao thủ trên bầu trời.
Toàn bộ thánh vực đều bị cao thủ trong tấm lưới vàng này.
Trong giây tiếp theo, vô số ngọn lửa từ trên trời rơi xuống, trong nháy mắt, toàn bộ thánh vực đã biến thành biển lửa!
Chỉ có xung quanh đám người Tiêu Chính Văn là không có dấu vết của ngọn lửa.
“Cậu… cậu Tiêu, làm vậy có được không?”
Lý Chính Đạo sững sờ, toàn bộ thánh vực có mấy trăm vị thế tử lớn nhỏ.
Cách làm này của Tiêu Chính Văn đã đắc tội với hàng trăm thế gia!
“Cho dù bỏ qua cho bọn họ thì sau này cũng sẽ là tai họa! Chắc ông Lý hiểu được đạo lý thả hổ về rừng! Hơn nữa, phần lớn bọn họ đều là kẻ thù của Hoa Quốc chúng ta!”
“Cho dù là vì quốc gia, thì cũng không thể để bọn họ sống sót được!”
Tiêu Chính Văn không chút do dự, lòng bàn tay khẽ ẩn xuống, ngọn lửa vô biên chợt trở thành ngọn lửa cuồng bạo!
Tiếng la hét thảm thiết vang lên khắp thánh vực.
Mãi đến hơn một giờ sau, ngọn lửa bao trùm toàn bộ thánh vực mới dần dần dập tắt.
Đúng lúc này, một luồng ánh sáng phóng bên bầu trời, sau đó một ông lão tóc bạc, mặc áo choàng trắng chậm rãi bước ra từ trong luồng ánh sáng.
“Này anh bạn, vì vận khí Âu Lục mà giết nhiều thế tử của các thế gia như vậy, cậu đã gây ra một tai họa khủng khiếp!”
Tiêu Chính Văn nghe xong, quay đầu nhìn về phía ông lão tóc bạc nói: "Hôm nay không giết, ngày sau cũng là kẻ thù, tại sao phải đợi đến ngày sau chứ? Theo quy định, vận khí Âu Lục nên được giao cho cấp dưới của tôi tiếp quản, đúng không?”
Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa quay lại nhìn Lý Chính Đạo và Chu Thụy Chân.
“Tôi… Tôi không có ý kiến!”
Chu Thụy Chân vội vàng trả lời.
Sau khi chứng kiến cảnh tượng kinh hãi vừa rồi, hắn làm sao dám có ý kiến nữa!
“Tôi đồng ý!”
Lý Chính Đạo nói không chút do dự.
Ông lão tóc bạc suy tư một hồi rồi đưa cho Tiêu Chính Văn một chiếc hộp gỗ đơn giản.
Tiêu Chính Văn đưa hộp gỗ cho Long Hình, sau đó nói với ông lão tóc bạc: “Này ông, ông có thể tiễn chúng tôi một đoạn không?”
Ông lão cười bất lực nói: “Anh bạn nhỏ, xin mời!”
Trong nháy mắt, mọi người đã xuất hiện gần tháp mộ nơi họ đến, nhưng ông già tóc bạc đã biến mất!
Lúc này, Lý Chính Đạo và Chu Thụy Chân vô cùng kinh ngạc.
Tiêu Chính Văn thật quá đáng sợ, đặc biệt là trận lửa lớn kia đã tàn sát toàn bộ thánh vực.
Loại phương thức và tính cách này không hề yếu hơn so với những chưởng môn, trưởng giáo tông môn ở vùng ngoài lãnh thổ.
Toàn bộ hàng trăm thế tử của các thế gia đều đã bị giết sạch không chớp mắt.
Hơn nữa, khi Tiêu Chính Văn đối mặt với các cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp bốn đều có thể giết người chỉ bằng một chiêu.
Sức chiến đấu này nếu đặt ở vùng ngoài lãnh thổ sẽ là một nhân vật đáng gờm.
“Cậu Tiêu, xem ra năm năm trước, sự lo lắng của nhà họ Lý chúng tôi là không cần thiết. Lúc đó chúng tôi còn lo rằng với thực lực của cậu sẽ không thể đảm bảo sự an toàn cho Hoa Quốc trong giới thế tục!”
“Bây giờ xem ra là chúng tôi lo nghĩ quá nhiều rồi!”
Lý Chính Đạo thành tâm thành ý nói.