Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1645-1647
Chương 1646: Năm cường giả Nhân Vương cấp bốn
“Cậu cho rằng Nhân Vương cấp bốn là có thể lộng hành ngang ngược ở trong thánh vực sao?”
Thiên Hành đã thực sự nổi điên!
“Muốn ra tay thì nhanh lên!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng lên tiếng. “Tôi vẫn còn có việc quan trọng hơn, tiết kiệm thời gian đi!”
Cậu tiết kiệm thời gian?
Nghe thấy lời này của Tiêu Chính Văn, tất cả mọi người đều ngẩn ra!
Đây là đang nói chuyện với Thiên Hành sao?
Yên lặng!
Cả thánh vực đều trở nên lặng ngắt như tờ!
Sau mười mấy giây, gần như cả thánh vực đều trở nên xôn xao!
Tiêu Chính Văn điên rồi sao?
To gan dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với Thiên Hành?
Mấy trăm năm nay, dù là Thiên Tử hay các ông lớn một phương bên trong thánh vực, có ai là không phải tỏ ra khách khí với Thiên Hành?
Hơn nữa, Nguỵ Quốc Đào – một trong số những ông lớn bên trong thánh vực vốn chính là ông lớn một phương được Thiên Hành nâng đỡ lên!
“Ngông cuồng!”
Thiên Hành hừ một tiếng, phẫn nộ gầm lên.
“Tôi thấy mấy người cũng không cần phải lần lượt từng người xông lên, để tiết kiệm thời gian thì cùng lên một lúc luôn đi!”
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
Cái gì?
Lời nói của Tiêu Chính Văn lại như một viên đá làm dấy lên cả nghìn tầng sóng ngay lập tức!
Nếu như nói ban nãy Tiêu Chính Văn chỉ đang khiêu chiến với một mình Thiên Hành thì lúc này chính là đang tuyên chiến với tất cả các thế lực lớn bên trong thánh vực!
Còn bảo bọn họ cùng xông lên, đây không phải đang tìm đường chết hay sao?
“Hừ! Không ngờ cậu lại thật sự điên cuồng không có giới hạn như thế!”
Nghe thấy lời này, không đợi Thiên Hành lên tiếng, Khổng Tuyên là người đầu tiên nhảy ra.
Mấy thế tử sau lưng có bối cảnh cường đại như bọn họ cũng không ai dám điên cuồng như vậy, Tiêu Chính Văn chỉ là một võ giả bình thường từ thế tục tới mà lại dám ăn nói không kiêng nể gì trước mặt bọn họ như thế?
Dù là trong gia tộc của bọn họ thì có ai trong số họ không phải nhân tài kiệt xuất?
Dù là mấy ông lớn của năm đại danh sơn thì cũng phải nể mặt họ vài phần, thế mà bây giờ họ lại bị Tiêu Chính Văn coi thường như thế?
Mà Thiên Hành lúc này cũng hoàn toàn bị Tiêu Chính Văn chọc giận, đôi lông mày màu trắng gần như dựng đứng cả lên.
Cả thánh vực có bao nhiêu cao thủ?
Chỉ riêng cao thủ ở trên mức Nhân Vương cấp hai thì cũng đã nhiều không kể xiết!
Bên trong này vẫn cần loại trừ một số thế tử yếu nhất của mấy thế gia nhỏ lẻ!
Chỉ riêng thế lực lớn như lâu đài Versailles cũng có không dưới mấy chục cao thủ!
Lại cộng thêm mấy người Chu Thuỵ Chân bên phía Hoa Quốc, bên cạnh cũng đều có một lượng lớn hộ vệ và thậm chí là cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương cấp ba, cấp bốn bảo vệ cho!
Tính sơ qua thì những người đáng để nhắc tên bên trong thánh vực bây giờ ít nhất cũng có năm cao thủ ở trên ngưỡng Nhân Vương cấp bốn.
Mặc dù trong số bọn họ có rất nhiều người cảnh giới không hề ổn định, thế nhưng đó là cường giả Nhân Vương cấp bốn đó!
Đặc biệt ngay chính bản thân Thiên Hành cũng là một trong số những người mà Tiêu Chính Văn khiêu chiến!
Dưới tình cảnh như vậy, Tiêu Chính Văn lại còn dám bảo bọn họ cùng xông lên?
Đúng thật là không biết tốt xấu!
Ngay cả Thiên Hành – người được mệnh danh là cường giả mạnh nhất thánh vực cũng chưa từng to gan nói ra những lời điên cuồng như thế!
“Hừ, lẽ nào người Hoa Quốc đều ngông cuồng giống như hắn hay sao?”
“Lại dám nói ra mấy lời bảo tất cả chúng ta cùng xông lên, cậu không sợ gió to nghiến cho đứt lưỡi à?”
“Ai cho anh dũng khí để coi thường chúng tôi như thế?”
Không chỉ có lâu đài Versailles lên tiếng, ngay cả Chu Thuỵ Chân bên này cũng cùng chất vấn Tiêu Chính Văn.
“Anh phải biết rằng bây giờ mình không phải đang ở thế tục, lời nói ban nãy đã khiến cho anh đứng về phía đối lập với tất cả cao thủ của thánh vực rồi!”
Theodore chậm rãi bước ra khỏi trang viên, ở bên cạnh hắn, ngoại trừ ông lão tóc trắng ra, còn có hai người đàn ông trung niên mặc đồ trắng, trước ngực có đeo một giá chữ thập màu vàng!
Chỉ nhìn vào khí thế của hai người họ thôi cũng tuyệt đối không yếu hơn cao thủ Nhân Vương cấp bốn!
Lúc này, Theodore rõ ràng đã bị những lời nói của Tiêu Chính Văn hoàn toàn chọc giận, biểu cảm trên mặt càng lạnh lùng với cực điểm!
“Keng!”
Khi âm thanh kim loại cọ sát vào nhau vang lên, ông Đồng nhảy ra phía trước, sau đó tay cầm thanh kiếm giáng xuống, một ánh kiếm giống như tia sét cứ thế lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn chỉ khinh thường liếc nhìn ánh kiếm đó một cái, sau đó khẽ cong ngón tay rồi búng ra, khiến cho ánh kiếm đó bay ngược trở lại!
Thế nhưng ngay giây sau, một tia sáng trắng lại lao về phía Tiêu Chính Văn từ một hướng khác!
“Ầm!”
Một tiếng vang kinh thiên động địa truyền tới, thậm chí cả mặt đất của thánh vực cũng bị chấn động theo tiếng vang này!
Tiêu Chính Văn không hề hoang mang, ngay sau đó anh phất ống tay áo, một trận gió mạnh lao thẳng về phía tia sáng trắng!
“Ầm!”
Một đám mây hình nấm rất lớn lao vút lên bầu trời, thành phố có tới mấy triệu nhân khẩu phía dưới bị san phẳng chỉ trong nháy mắt!
Cùng lúc này, hai luồng khí kình va vào nhau, mạnh đến mức chặt đứt một ngọn núi lớn cao tới vạn trượng ở phía xa!
Người ra tay với Tiêu Chính Văn đều có chiến lực Nhân Vương cấp bốn.
Hơn nữa, mỗi người trong số bọn họ đều là những kẻ kiệt xuất nhất trong thế lực một phương!
Loại cao thủ này, bất luận ở thánh vực hay thế tục, thậm chí là ở vùng ngoài lãnh thổ cũng đều là cường giả số một!
“Tiêu Chính Văn, làm người chuyện gì cũng phải có giới hạn, sự nhẫn nại của chúng tôi đối với cậu cũng không phải là vô hạn!”
Đôi mắt vẩn đục của ông Đồng chợt trở nên sắc lạnh.
Thấy ông Đồng ra tay, khí tức trên người những cao thủ của thế lực các phương khác cũng đồng loạt dâng cao, áp lực khủng bố cứ thế lan toả ra bốn bên!
Lúc này, tất cả mọi người trong thánh vực đều bị doạ sợ tới kinh hoảng.
Trận quyết chiến ở cấp độ này thật sự quá đáng sợ.
Vừa ban nãy, một thành phố lớn có tới mấy triệu nhân khẩu đã bị san phẳng chỉ trong nháy mắt!
Dù bọn họ chỉ đứng một bên xem chiến đấu thì cũng rất có khả năng bị liên luỵ!
Mà ở bên trong thánh vực căn bản không hề có bóng dáng của người Hoa Quốc, dù có thì cũng chỉ là mấy thế tử mà thôi!
Vậy nên Tiêu Chính Văn căn bản sẽ không nương tay, càng không phải sợ đầu sợ đuôi, lo lắng làm bị thương người vô tội!
“Sức mạnh của Nhân Vương cấp bốn quả nhiên rất khủng bố!”
Long Hình nhìn ra bên ngoài cửa sổ với vẻ hết sức kinh ngạc!
Trước đây, bọn họ chỉ nghe nói cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương khủng bố tới độ nào, thậm chí có người nói Nhân Vương mà ra tay thì một chiêu có thể tiêu diệt cả một quốc gia!
Lúc đó, bọn họ còn cho rằng những lời đồn này đều đang phóng đại sự thật!
Thế nhưng bây giờ sự thật phơi bày trước mắt, ngay cả Long Hình và Long Nguyệt cũng không khỏi bị chấn động!
Cỗ sức mạnh khủng bố đó rõ ràng có thể sánh ngang với thần!
“Lẽ nào người Hoa Quốc đó thật sự muốn khiêu chiến với mấy cường giả này sao?”
Lúc này, không ít người đã sợ tới độ nói năng lộn xộn.
Bởi vì trong cả thánh vực, tới đâu cũng là áp lực khủng bố, gần như tất cả cao thủ Nhân Vương cấp bốn đều không che giấu khí tức thêm nữa mà khoá chặt khí tức về nơi có Tiêu Chính Văn!
“Ầm!”
Lúc này, một tháp đài đột nhiên đổ sụp xuống, ngay sau đó, quảng trường phái trước tháp đài Phương Nguyên cũng bị nứt ra thành một cái lỗ lớn rộng mấy chục mét!
Núi đồi xung quanh cũng đồng loạt sụp đổ, mặt đất nứt toác, thậm chí ngay cả hư không cũng trở nên rúng động!
Năm cao thủ Nhân Vương cấp bốn đã hoàn toàn bộc phát ra khí tức đáng sợ, ngay cả đất trời của thánh vực cũng không chịu đựng nổi nữa!
“Đã nhìn thấy chưa? Dựa vào một mình cậu mà cũng dám khiêu chiến với nhiều người như thế sao?”
“Tôi thừa nhận, tôi quả thực rất bất ngờ về cậu, có điều cũng chỉ là bất ngờ mà thôi, trong lịch sử có quá nhiều những đứa con cưng của trời giống như cậu, thế nhưng cậu có biết tại sao bọn họ đều không ai sống lâu không?”
“Điên cuồng thì phải trả giá, bất cứ trời đất phương nào, dù là thế tục hay là thánh vực, hoặc là vùng ngoài lãnh thổ bao la rộng lớn đều có quy tắc trò chơi vốn của riêng nó!”
“Người phá vỡ quy tắc trò chơi thì chắc chắn sẽ bị trời phạt!”
Thiên Hành vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ ra, một tiếng vang lớn lập tức truyền tới, ngay cả nhật nguyệt trên bầu trời cũng bị lần chỉ tay này của ông ta làm cho rung lên!
Nhất Chỉ Định Càn Khôn!
Khí Phách Thôn Nhật Nguyệt!
Đây chính là bản lĩnh giúp cho Thiên Hành độc bá thánh vực mấy trăm năm nay!
“Tiêu Chính Văn, ngông cuồng thì phải trả giá, anh ở thế tục điên cuồng thế nào đều không có ai để tâm tới, thế nhưng nơi này là thánh vực, ngay cả một thế tử Hoa Quốc như tôi mà cũng không thể nhìn tiếp nổi nữa!”
Chu Thuỵ Chân nói với vẻ châm biếm.
“Hừ, dám hống hách nghênh ngang với tất cả cao thủ bên trong thánh vực, cậu đúng là chán sống!”
Khổng Tuyên cũng nhún vai nói, vui vẻ khi người khác gặp hoạ.
Thật ra bọn họ đã không ưa gì Tiêu Chính Văn từ lâu, có thể nhẫn nhịn tới bây giờ chẳng qua chỉ là vì không muốn trước khi trận đại chiến thật sự bắt đầu lại quá bộc lộ tài năng mà thôi!
Càng không muốn vì một chuyện nhỏ mà chọc giận Thiên Hành và nhà họ Nguỵ!
Thế nhưng Tiêu Chính Văn lại không biết tốt xấu, không chỉ đắc tội với Thiên Hành mà lại còn giết chết cả Nguỵ Quốc Đào!
Nếu đã như vậy thì không thể trách bọn họ thấy lợi mờ mắt, thuận thế giết chết Tiêu Chính Văn rồi cướp hai bộ trận pháp kia từ tay anh!
Chu Thuỵ Chân quay đầu ra hiệu bằng ánh mắt cho ông Đồng, rõ ràng muốn giết người chiếm lợi thì buộc phải đích thân ra tay mới được.
Lỡ như Tiêu Chính Văn chết trong tay những thế lực khác, vậy thì trận pháp mà Long Hình và Long Nguyệt thể hiện ra khi trước lại không có duyên với bọn họ rồi!
“Các vị, tôi vốn là người Hoa Quốc, mà cái tên Tiêu Chính Văn này cũng xuất thân từ Hoa Quốc, tôi mong mọi người cùng ra tay, cho cậu ta một bài học cả đời khó quên!”
Vừa nói dứt lời, ông Đồng lại ra tay thêm lần nữa!
Khi ánh sáng trên thanh kiếm loé ra, một luồng sát khí cực kỳ khủng bố cũng lao thẳng về phía trán của Tiêu Chính Văn!
Chương 1646: Tiêu Chính Văn quá đáng sợ
Lần này ông Đồng ra tay với tốc độ cực nhanh, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, ông ta đã dùng tốc độ nhanh nhất tung ra chiêu chí mạng!
Thậm chí có thể nói rằng ông ta đang đánh lén một hậu bối!
Tuy nhiên, đây là thánh vực, mà Tiêu Chính Văn đã trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng, ai quan tâm đến chuyện này chứ?
Chỉ cần giết được Tiêu Chính Văn, không chỉ có thể nổi danh ở thánh vực, mà còn có thể lấy lòng Thiên Hành.
Hơn nữa, trong thánh vực có một luật bất thành văn, kẻ nào giết được đối thủ, thì tất cả những gì của đối thủ sẽ trở thành chiến lợi phẩm của mình!
Có thể nói là một mũi tên trúng nhiều đích, sao ông Đồng còn để ý đến thể diện?
Tuy nhiên, khi nhát kiếm này của ông Đồng cách trán của Tiêu Chính Văn chưa đến một tấc, trong tay Tiêu Chính Văn đột nhiên sáng rực lên!
Ngay sau đó, ánh sáng chói mắt đó tỏa ra từng lớp từng lớp như những cánh hoa, cuối cùng nở rộ như một đóa sen trắng thuần khiết trong tay Tiêu Chính Văn!
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn đột nhiên biến mất, lúc ẩn lúc hiện!
Kiếm của ông Đồng nhanh, nhưng tốc độ của Tiêu Chính Văn còn nhanh hơn!
Chính vào lúc ông Đồng cho rằng Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết, bóng dáng của Tiêu Chính Văn đột nhiên tan biến, sau đó, lại bất ngờ xuất hiện ở trước mặt ông ta!
Không chờ ông Đồng kịp định thần lại, Tiêu Chính Văn đã nhẹ nhàng vươn cánh tay của mình ra nắm lấy bả vai của ông Đồng!
Ông Đồng bị sự thay đổi đột ngột này làm cho kinh hãi đến rùng mình!
Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, trong hư không đột nhiên xuất hiện một vết nứt, một lực hút rất mạnh hút ông Đồng vào!
Chỉ là mặc dù vết nứt xuất hiện vừa đúng lúc, nhưng vẫn chậm hơn nửa nhịp!
Tay của Tiêu Chính Văn vẫn nắm được cánh tay của Ông Đồng!
Ngay lúc ông Đồng sắp tiến vào khe nứt, Tiêu Chính Văn dùng lực trong tay, một tiếng rắc rắc vang lên, nửa cánh tay của ông Đồng đã bị bóp nát!
Khe nứt trong hư không hoàn toàn khép lại, giây tiếp theo, ông Đồng xuất hiện ở cách đó trăm mét!
Cùng lúc đó, trong hư không nổi lên một luồng sóng khí, sau đó, một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp xuất hiện bên cạnh ông Đồng!
Chính là Kiều Nhi bên cạnh Khổng Tuyên!
Ông Đồng vừa thoát một kiếp, còn chưa kịp nói lời cảm ơn với Kiều Nhi, quay đầu lại đã nhìn nhìn trong mắt Tiêu Chính Văn ở đằng xa tràn đầy sát ý!
Vừa rồi nếu Kiều Nhi không kịp thời ra tay, ông ta e là đã lành ít dữ nhiều!
Giờ phút này, cánh tay bị đứt lìa của ông ta máu chảy đầm đìa, cả người đau đớn vô cùng, nhưng vẫn không so được với nỗi đau mất thể diện!
Bởi vì vừa rồi, chính là ông đã tuyên bố sẽ dạy cho Tiêu Chính Văn một bài học suốt đời khó quên, nhưng trong nháy mắt đã bị Tiêu Chính Văn đánh gãy một cánh tay!
Đối với ông Đồng mà nói, đây quả thật là một điều vô cùng nhục nhã!
"Xem ra người được dạy dỗ không phải tôi mà là ông đấy!"
Tiêu Chính Văn thản nhiên ném cánh tay của ông ta đi như ném rác!
"Cậu..."
Ông Đồng còn chưa kịp nói, Kiều Nhi đột nhiên thay đổi sắc mặt kêu lên: "Không ổn!"
"Ầm!"
Bên cạnh Ông Đồng, một mũi nhọn màu bạc chợt lóe lên!
Chỉ là, ngay lúc mũi nhọn này sắp đâm trúng ông Đồng, Kiều Nhi lại kéo ông Đồng ra xa trăm mét!
Ông Đồng lại được cứu thêm lần nữa, đã bị dọa đến mức hết hồn!
Thậm chí ông ta còn không có nhìn ra Tiêu Chính Văn ra tay như thế nào, vào lúc con dao quân đội năm cạnh bay từ xa đến dán sát vào mũi, ông Đồng đã sợ tới mức nín thở!
Con dao quân đội năm cánh của Tiêu Chính Văn đáng sợ như thế nào, ông Đồng đã tận mắt chứng kiến.
Chỉ cần bị đâm trúng, bây giờ ông ta đã không còn xác nữa rồi!
Cho dù như vậy, khiến cho ông Đồng cảm thấy sợ hãi và chấn động cũng không phải là chuyện đùa!
Mặc dù đòn công kích này Tiêu Chính Văn thất bại, nhưng chỉ là làn sóng khí phát nổ cũng đủ khiến cho ông Đồng và Kiều Nhi lùi về sau vài bước!
Phải biết rằng, lúc đó hai bên đang đứng cách xa cả trăm mét!
"Cậu... cậu là ai! Đây... đây nhất định không phải thuộc phạm trù của võ đạo!"
Thiên Hành nhìn Tiêu Chính Văn với một vẻ mặt rất nghiêm túc.
Vừa rồi ông ta luôn quan sát ông Đồng tham chiến, trước đó, con dao quân đội năm cánh của Tiêu Chính Văn rõ ràng vẫn nằm trong lòng bàn tay anh!
Nhưng ngay lúc Tiêu Chính Văn ném cánh tay bị gãy đi, con dao quân đội năm cánh đã xuất hiện ngay bên ông Đồng!
Dịch chuyển tức thời?
Đúng là cảnh giới Nhân Vương có thể dịch chuyển tức thời, nhưng đó chỉ là đối với bản thân, còn vũ khí thì không thể dịch chuyển tức thời được!
Thiên Hành mới chỉ nhìn thấy loại kỹ thuật này ở vùng ngoài lãnh thổ một lần, nhưng đó là của một trong những cường giả đỉnh cao nhất vùng ngoài lãnh thổ!
Còn cảnh giới của người ấy, đến cả Thiên Hành cũng không dám đoán, sau chuyện đó ông ta cũng không dám hỏi tên của người ấy!
Bây giờ, kỹ thuật mà Tiêu Chính Văn sử dụng giống hệt như kỹ thuật của vị cao nhân đó!
Lúc này, vẻ mặt của Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Những người ngoài cuộc như họ có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng vừa rồi!
"Tôi thề không giết được cậu thì tôi không làm người!"
Lúc này, ông Đồng đã không nuốt được cơn tức giận, phẫn nộ hét lên một tiếng!
Tuy rằng trong lòng ông ta đã kinh hãi đến cực điểm, nhưng trong thánh vực có ngàn vạn cường giả nhìn thấy ông ta thảm hại như vậy!
Mà vừa rồi, ông ta suýt chút nữa mất mạng trong tay Tiêu Chính Văn, sau việc này ông biết giấu mặt vào đâu?
"Cho dù cậu có thần thông quảng đại như thế nào, hôm nay cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây!"
"Cậu nên hiểu rõ sáu người chúng tôi thực lực ngang nhau. Nếu như năm người hợp lực đối phó với một mình cậu, kết quả thế nào không cần tôi nói nhiều cậu cũng tự mình đoán được!"
"Tuy nhiên, chỉ cần cậu nói ra bí mật của mình rồi giao ra thứ chúng tôi muốn, chúng tôi có thể cân nhắc không truy cứu những việc làm và lời nói trước đây của cậu!"
Thiên Hành híp mắt lại lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.
Không truy cứu sao?
Lời nói của Thiên Hành khiến mọi người há hốc mồm không tin nổi!
Vừa rồi Tiêu Chính Văn ngông cuồng như thế nào, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy!
Tính tình của Thiên Hành trở mềm mỏng như vậy từ khi nào thế?
Thực tế đi đến bước đường này, Thiên Hành không có khả năng mềm lòng được.
Nhưng ông ta không thể xác định được Tiêu Chính Văn không có quan hệ gì với vị cao nhân ông ta từng gặp trước kia!
Lỡ như, Tiêu Chính Văn thực sự là con cháu hoặc đệ tử của người đó, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!
"Chắc rằng ông đã hiểu lầm một chuyện, tôi chưa từng nghĩ sẽ bỏ qua cho các ông!"
Tiêu Chính Văn chắp môt tay sau lưng lạnh lùng nói.
Cái gì?
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, ngay cả Thiên Hành cũng choáng váng.
"Tôi vốn niệm tình cậu thiên phú hơn người, muốn tha cho cậu một con đường sống nhưng đáng tiếc cậu lại không biết tốt xấu, cậu thật sự cho rằng chúng tôi sợ cậu sao?"
Vừa dứt lời, chỉ thấy Thiên Hành đột nhiên rút thanh kiếm trong tay ra, vung một đường đẹp mắt trong không trung, vô số tia ánh sáng sắc bén tản ra xung quanh, trong chớp mắt đan dệt thành một màn võng kiếm!
Màn vòng kiếm này bao trùm hoàn toàn đất trời trong bán kính trăm dặm!
Hiển nhiên, Thiên Hành đã mất kiên nhẫn, cho dù sau này có bị vị cao nhân đó xử lý, hôm nay cũng phải giết chết Tiêu Chính Văn tại đây!
"Mọi người, có thể bắt đầu rồi!"
Theo mệnh lệnh của Thiên Hành, các cao thủ của cảnh giới Nhân Vương cấp bốn gần như đồng loạt ra tay!
Trong phút chốc, lửa trời sáng rực cả một vùng trời, như một cơn mưa lửa đang đổ xuống!
Hơi nóng cuộn trào mãnh liệt, không khí xung quanh gần như đều bị thiêu đốt, mà trong cơn mưa lửa ấy, một bóng dáng cao lớn xuất hiện.
Là một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng bên cạnh Theodore!
"Phá!"
Đối mặt với cơn mưa lửa đang trút xuống, Tiêu Chính Văn phất một tay ra, con dao quân đội năm cánh hóa thành một chùm sáng bay lên chặn lửa!
"Ầm!"
Vô số ánh lửa bay tung tóe tứ phía, giống như có pháo hoa nổ rực rỡ trên bầu trời, sáng chói cả một vùng trời!
Đòn công kích này bị Tiêu Chính Văn dễ dàng hóa giải, Tiêu Chính Văn cũng mượn thế bay vọt lên!
Cùng lúc đó, sau lưng Tiêu Chính Văn đột nhiên nổi lên một trận sóng, cùng với đó, một giọng nói vô cùng lạnh lùng vang lên: "Dám đấu với năm người chúng tôi, cậu còn có đường sống sao?"
Vừa dứt lời, một bàn tay trắng nõn đập vào lòng bàn tay Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn còn chưa kịp quay đầu đã bị đấm một quyền!
"Ầm!"
Đột nhiên, tia lửa bắn ra khắp nơi, Tiêu Chính Văn còn chưa kịp phản công, một vầng sáng trắng đột nhiên từ trên trời rơi xuống bao vây lấy Tiêu Chính Văn vào trong!
Ngay sau đó, trên không trung đột nhiên xuất hiện một cánh cổng tối đen như mực, bên trong cánh cổng sắt tối đen ấy, dường như truyền ra tiếng khóc than thảm thiết!
Ngay cả những người nhìn thấy cánh cổng tối đen ấy, tâm trạng bỗng trở nên sa sút đến cực điểm, không ngừng than thở!
Cổng than thở hay còn gọi là cổng địa ngục!
"Tiễn cậu ra tới nơi mình nên tới! Để cậu ta ở trong địa ngục từ từ chuộc tội đi!"
Trong không trung, người đàn ông mặc áo choàng trắng lạnh lùng cười nói.
"Không! Tôi muốn một kiếm giết cậu ta!"
Ông Đồng nén đau gầm lên tức giận
Chương 1647: Cơ hội
Dù một cánh tay của ông ta đã đứt lìa, thế nhưng lúc này, mối hận thù tới tận xương tuỷ với Tiêu Chính Văn đã khiến cho ông ta quên mất đau đớn, lập tức chém thêm một nhát kiếm nữa!
Chỉ thấy mấy luồng kiếm khí cùng với tia sáng kiếm kia lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Mà bên trong hư không, màn ánh sáng màu trắng kia cũng nứt ra một cái lỗ giống như đang nhường đường cho luồng kiếm khí!
Ngay sau đó, những sợi tơ giống như tơ tằm trói chặt hết tất cả tay và chân của Tiêu Chính Văn!
“Xuống địa ngục đền tội đi!”
Ông lão đứng bên cạnh Theodore tung ra một cú đấm, gió mạnh vô cùng cường đại cùng với màn ánh sáng trắng kia lao thẳng tới cửa địa ngục!
“Gừ! Đơn phương độc mã mà cũng dám khiêu chiến với chúng tôi? Thật đúng là không biết tốt xấu!”
“Chỉ đáng tiếc cho bí mật trên người cậu ta!”
Ông Đồng híp mắt nói với vẻ cực kỳ không cam tâm!
“Không đáng tiếc, có thể tự tay giết chết hắn cũng coi như báo được mối thâm thù rồi không phải sao?”
Kiều Nhi cười nói.
Lúc này, khối cầu ánh sáng màu trắng kia đã tiến vào cửa địa ngục, thậm chí cánh cửa u tối đó cũng đã chậm rãi đóng lại!
Tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều hết sức chấn động!
Đặc biệt là Lý Chính Đạo, nhìn thấy Tiêu Chính Văn bị đánh vào cửa địa ngục thì không khỏi kinh hô lên một tiếng: “Cậu Tiêu! Ối…”
Dù cụ ta cũng là thế tử, cũng hiểu rằng cánh cửa địa ngục đó cũng chỉ là cánh cửa vào một không gian khác mà thôi!
Thay vì nói Tiêu Chính Văn bị đánh vào trong địa ngục thì chi bằng nói bị đánh vào trong một không gian khác!
Thế nhưng thực lực của Lý Chính Đạo căn bản không đủ để cứu được Tiêu Chính Văn, chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa lớn đen ngòm kia từ từ đóng lại, không thôi tiếc thương cho Tiêu Chính Văn!
Những võ giả khác trong thánh vực cũng đồng loạt đổ mồ hôi lạnh, ban nãy Tiêu Chính Văn trông anh dũng tới độ nào?
Nhưng dù là vậy thì cũng bị đánh cho không còn sức để đáp trả chỉ trong nháy mắt!
Vào khoảnh khắc mấy người ông Đồng đang chế nhạo Tiêu Chính Văn, chỉ có Thiên Hành là nhìn về phía cánh cửa không gian sắp sửa đóng lại kia với sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng như đang suy tư điều gì đó!
Trong số mọi người, chỉ có thực lực của ông ta là mạnh nhất, cảnh giới cũng là cao nhất!
Mà vào lúc khối cầu ánh sáng màu trắng kia sắp sửa bị ngăn cách vĩnh viễn bên trong cánh cửa lớn màu đen, Thiên Hành lại cảm nhận được một luồng khí tức không hề bình thường!
Theo lý mà nói, với biểu hiện ban đầu của Tiêu Chính Văn, cậu ta không thể không có chút sức đánh trả nào, thế nhưng ban nãy, Tiêu Chính Văn lại thật sự không hề chống trả dù chỉ một chút!
“Gừ!”
Vào lúc Thiên Hành đang hoài nghi, một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa cứ thế truyền tới!
Quả nhiên!
Không để cho mọi người hoàn hồn trở lại, chỉ thấy khối cầu trắng đó đột nhiên chia năm sẻ bảy, một người đàn ông giống như thiên thần giáng thế sải những bước chân kiên định tiến ra phía trước!
“Rắc!”
Vào lúc Tiêu Chính Văn bước ra khỏi cánh cửa lớn màu đen, một tiếng vang cực kỳ rõ nét cũng truyền tới.
Ngay sau đó, cánh cửa kia đột nhiên vỡ nát vụn giống như thuỷ tinh!
Vô số mảnh vỡ đồng loạt rơi từ trên cao xuống dưới.
Thế nhưng kỳ lạ là những mảnh vỡ đó lại biến mất tăm chỉ trong nháy mắt trước khi kịp chạm tới mặt đất!
“Người nên xuống địa ngục đền tội chính là mấy người!”
Tiêu Chính Văn vô cùng lạnh lùng, mái tóc dài tung bay trong gió, hình thái cực âm dương dưới chân đang điên cuồng chuyển động, mà sau lưng và hai bên người anh đều có rồng dài cả trăm mét đang uốn lượn!
Đúng vào lúc này, hai luồng khí tức cường đại đồng thời bộc phát, giống như hai mũi tên sắc nhọn bay lạc hướng lao thẳng về phía mấy người Chu Thuỵ Chân.
“Hử?”
Chu Thuỵ Chân nhíu chặt lông mày, vào lúc hắn nhìn rõ là hai người Long Hình và Long Nguyệt thì không khỏi cười lạnh lùng: “Hai người cũng tới nộp mạng à?”
Mặc dù Long Hình và Long Nguyệt đã đột phá lên cảnh giới Nhân Vương cấp một, có cảnh giới tương đương với Chu Thuỵ Chân, thế nhưng hắn là thế tử nhà họ Chu đó!
Chưa nói tới thực lực tự thân, chỉ riêng con át chủ bài vô hạn mà nhà họ Chu cho hắn cũng không phải thứ mà hai người Long Hình và Long Nguyệt có thể so bì được!
“Anh Chu, trời ban cho thời cơ tốt, giết bọn chúng nói không chừng sẽ thu được món lợi bất ngờ!”
Trong mắt Khổng Tuyên ngập tràn vẻ tham lam, nhìn hai người Long Hình và Long Nguyệt rồi kích động nói.
Khi Khổng Tuyên vừa nói dứt lời, chỉ thấy một vật thể màu đen được hắn ném ra theo!
Vật thể màu đen đó thấy gió thì nở ra, chỉ trong nháy mắt đã to như cái thớt!
Mãi tới lúc này, mọi người mới nhìn rõ đó chính là Nhất Phương Nghiên Đài!
“Hậu nhân của ông Khổng quả nhiên ai ai cũng thâm độc! Đúng thật là thượng bất chính, hạ tắc loạn, giết!”
Long Hình gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía Khổng Tuyên trước tiên.
Long Nguyệt cũng không hề yếu thế, lao thẳng về phía Chu Thuỵ Chân và chém giết!
Ánh sáng trong mắt Theodore nãy giờ vẫn đứng một bên quan sát chợt loé lên, cũng lập tức gia nhập vào trong chiến đoàn, cùng với hai người Chu Thuỵ Chân và Khổng Tuyên bao vây hai người Long Nguyệt!
Tiêu Chính Văn ở một bên lại không hề bận tâm tới việc hai người Long Nguyệt bị bao vây, chỉ cần hai người họ phát huy như thường thì ba người này căn bản không phải đối thủ của họ!
Đồng thời, giao đấu với thế tử cũng chính là cơ hội để cho hai người họ nâng cao năng lực bản thân!
“Cậu cho rằng Nhân Vương cấp bốn là có thể lộng hành ngang ngược ở trong thánh vực sao?”
Thiên Hành đã thực sự nổi điên!
“Muốn ra tay thì nhanh lên!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng lên tiếng. “Tôi vẫn còn có việc quan trọng hơn, tiết kiệm thời gian đi!”
Cậu tiết kiệm thời gian?
Nghe thấy lời này của Tiêu Chính Văn, tất cả mọi người đều ngẩn ra!
Đây là đang nói chuyện với Thiên Hành sao?
Yên lặng!
Cả thánh vực đều trở nên lặng ngắt như tờ!
Sau mười mấy giây, gần như cả thánh vực đều trở nên xôn xao!
Tiêu Chính Văn điên rồi sao?
To gan dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với Thiên Hành?
Mấy trăm năm nay, dù là Thiên Tử hay các ông lớn một phương bên trong thánh vực, có ai là không phải tỏ ra khách khí với Thiên Hành?
Hơn nữa, Nguỵ Quốc Đào – một trong số những ông lớn bên trong thánh vực vốn chính là ông lớn một phương được Thiên Hành nâng đỡ lên!
“Ngông cuồng!”
Thiên Hành hừ một tiếng, phẫn nộ gầm lên.
“Tôi thấy mấy người cũng không cần phải lần lượt từng người xông lên, để tiết kiệm thời gian thì cùng lên một lúc luôn đi!”
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
Cái gì?
Lời nói của Tiêu Chính Văn lại như một viên đá làm dấy lên cả nghìn tầng sóng ngay lập tức!
Nếu như nói ban nãy Tiêu Chính Văn chỉ đang khiêu chiến với một mình Thiên Hành thì lúc này chính là đang tuyên chiến với tất cả các thế lực lớn bên trong thánh vực!
Còn bảo bọn họ cùng xông lên, đây không phải đang tìm đường chết hay sao?
“Hừ! Không ngờ cậu lại thật sự điên cuồng không có giới hạn như thế!”
Nghe thấy lời này, không đợi Thiên Hành lên tiếng, Khổng Tuyên là người đầu tiên nhảy ra.
Mấy thế tử sau lưng có bối cảnh cường đại như bọn họ cũng không ai dám điên cuồng như vậy, Tiêu Chính Văn chỉ là một võ giả bình thường từ thế tục tới mà lại dám ăn nói không kiêng nể gì trước mặt bọn họ như thế?
Dù là trong gia tộc của bọn họ thì có ai trong số họ không phải nhân tài kiệt xuất?
Dù là mấy ông lớn của năm đại danh sơn thì cũng phải nể mặt họ vài phần, thế mà bây giờ họ lại bị Tiêu Chính Văn coi thường như thế?
Mà Thiên Hành lúc này cũng hoàn toàn bị Tiêu Chính Văn chọc giận, đôi lông mày màu trắng gần như dựng đứng cả lên.
Cả thánh vực có bao nhiêu cao thủ?
Chỉ riêng cao thủ ở trên mức Nhân Vương cấp hai thì cũng đã nhiều không kể xiết!
Bên trong này vẫn cần loại trừ một số thế tử yếu nhất của mấy thế gia nhỏ lẻ!
Chỉ riêng thế lực lớn như lâu đài Versailles cũng có không dưới mấy chục cao thủ!
Lại cộng thêm mấy người Chu Thuỵ Chân bên phía Hoa Quốc, bên cạnh cũng đều có một lượng lớn hộ vệ và thậm chí là cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương cấp ba, cấp bốn bảo vệ cho!
Tính sơ qua thì những người đáng để nhắc tên bên trong thánh vực bây giờ ít nhất cũng có năm cao thủ ở trên ngưỡng Nhân Vương cấp bốn.
Mặc dù trong số bọn họ có rất nhiều người cảnh giới không hề ổn định, thế nhưng đó là cường giả Nhân Vương cấp bốn đó!
Đặc biệt ngay chính bản thân Thiên Hành cũng là một trong số những người mà Tiêu Chính Văn khiêu chiến!
Dưới tình cảnh như vậy, Tiêu Chính Văn lại còn dám bảo bọn họ cùng xông lên?
Đúng thật là không biết tốt xấu!
Ngay cả Thiên Hành – người được mệnh danh là cường giả mạnh nhất thánh vực cũng chưa từng to gan nói ra những lời điên cuồng như thế!
“Hừ, lẽ nào người Hoa Quốc đều ngông cuồng giống như hắn hay sao?”
“Lại dám nói ra mấy lời bảo tất cả chúng ta cùng xông lên, cậu không sợ gió to nghiến cho đứt lưỡi à?”
“Ai cho anh dũng khí để coi thường chúng tôi như thế?”
Không chỉ có lâu đài Versailles lên tiếng, ngay cả Chu Thuỵ Chân bên này cũng cùng chất vấn Tiêu Chính Văn.
“Anh phải biết rằng bây giờ mình không phải đang ở thế tục, lời nói ban nãy đã khiến cho anh đứng về phía đối lập với tất cả cao thủ của thánh vực rồi!”
Theodore chậm rãi bước ra khỏi trang viên, ở bên cạnh hắn, ngoại trừ ông lão tóc trắng ra, còn có hai người đàn ông trung niên mặc đồ trắng, trước ngực có đeo một giá chữ thập màu vàng!
Chỉ nhìn vào khí thế của hai người họ thôi cũng tuyệt đối không yếu hơn cao thủ Nhân Vương cấp bốn!
Lúc này, Theodore rõ ràng đã bị những lời nói của Tiêu Chính Văn hoàn toàn chọc giận, biểu cảm trên mặt càng lạnh lùng với cực điểm!
“Keng!”
Khi âm thanh kim loại cọ sát vào nhau vang lên, ông Đồng nhảy ra phía trước, sau đó tay cầm thanh kiếm giáng xuống, một ánh kiếm giống như tia sét cứ thế lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn chỉ khinh thường liếc nhìn ánh kiếm đó một cái, sau đó khẽ cong ngón tay rồi búng ra, khiến cho ánh kiếm đó bay ngược trở lại!
Thế nhưng ngay giây sau, một tia sáng trắng lại lao về phía Tiêu Chính Văn từ một hướng khác!
“Ầm!”
Một tiếng vang kinh thiên động địa truyền tới, thậm chí cả mặt đất của thánh vực cũng bị chấn động theo tiếng vang này!
Tiêu Chính Văn không hề hoang mang, ngay sau đó anh phất ống tay áo, một trận gió mạnh lao thẳng về phía tia sáng trắng!
“Ầm!”
Một đám mây hình nấm rất lớn lao vút lên bầu trời, thành phố có tới mấy triệu nhân khẩu phía dưới bị san phẳng chỉ trong nháy mắt!
Cùng lúc này, hai luồng khí kình va vào nhau, mạnh đến mức chặt đứt một ngọn núi lớn cao tới vạn trượng ở phía xa!
Người ra tay với Tiêu Chính Văn đều có chiến lực Nhân Vương cấp bốn.
Hơn nữa, mỗi người trong số bọn họ đều là những kẻ kiệt xuất nhất trong thế lực một phương!
Loại cao thủ này, bất luận ở thánh vực hay thế tục, thậm chí là ở vùng ngoài lãnh thổ cũng đều là cường giả số một!
“Tiêu Chính Văn, làm người chuyện gì cũng phải có giới hạn, sự nhẫn nại của chúng tôi đối với cậu cũng không phải là vô hạn!”
Đôi mắt vẩn đục của ông Đồng chợt trở nên sắc lạnh.
Thấy ông Đồng ra tay, khí tức trên người những cao thủ của thế lực các phương khác cũng đồng loạt dâng cao, áp lực khủng bố cứ thế lan toả ra bốn bên!
Lúc này, tất cả mọi người trong thánh vực đều bị doạ sợ tới kinh hoảng.
Trận quyết chiến ở cấp độ này thật sự quá đáng sợ.
Vừa ban nãy, một thành phố lớn có tới mấy triệu nhân khẩu đã bị san phẳng chỉ trong nháy mắt!
Dù bọn họ chỉ đứng một bên xem chiến đấu thì cũng rất có khả năng bị liên luỵ!
Mà ở bên trong thánh vực căn bản không hề có bóng dáng của người Hoa Quốc, dù có thì cũng chỉ là mấy thế tử mà thôi!
Vậy nên Tiêu Chính Văn căn bản sẽ không nương tay, càng không phải sợ đầu sợ đuôi, lo lắng làm bị thương người vô tội!
“Sức mạnh của Nhân Vương cấp bốn quả nhiên rất khủng bố!”
Long Hình nhìn ra bên ngoài cửa sổ với vẻ hết sức kinh ngạc!
Trước đây, bọn họ chỉ nghe nói cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương khủng bố tới độ nào, thậm chí có người nói Nhân Vương mà ra tay thì một chiêu có thể tiêu diệt cả một quốc gia!
Lúc đó, bọn họ còn cho rằng những lời đồn này đều đang phóng đại sự thật!
Thế nhưng bây giờ sự thật phơi bày trước mắt, ngay cả Long Hình và Long Nguyệt cũng không khỏi bị chấn động!
Cỗ sức mạnh khủng bố đó rõ ràng có thể sánh ngang với thần!
“Lẽ nào người Hoa Quốc đó thật sự muốn khiêu chiến với mấy cường giả này sao?”
Lúc này, không ít người đã sợ tới độ nói năng lộn xộn.
Bởi vì trong cả thánh vực, tới đâu cũng là áp lực khủng bố, gần như tất cả cao thủ Nhân Vương cấp bốn đều không che giấu khí tức thêm nữa mà khoá chặt khí tức về nơi có Tiêu Chính Văn!
“Ầm!”
Lúc này, một tháp đài đột nhiên đổ sụp xuống, ngay sau đó, quảng trường phái trước tháp đài Phương Nguyên cũng bị nứt ra thành một cái lỗ lớn rộng mấy chục mét!
Núi đồi xung quanh cũng đồng loạt sụp đổ, mặt đất nứt toác, thậm chí ngay cả hư không cũng trở nên rúng động!
Năm cao thủ Nhân Vương cấp bốn đã hoàn toàn bộc phát ra khí tức đáng sợ, ngay cả đất trời của thánh vực cũng không chịu đựng nổi nữa!
“Đã nhìn thấy chưa? Dựa vào một mình cậu mà cũng dám khiêu chiến với nhiều người như thế sao?”
“Tôi thừa nhận, tôi quả thực rất bất ngờ về cậu, có điều cũng chỉ là bất ngờ mà thôi, trong lịch sử có quá nhiều những đứa con cưng của trời giống như cậu, thế nhưng cậu có biết tại sao bọn họ đều không ai sống lâu không?”
“Điên cuồng thì phải trả giá, bất cứ trời đất phương nào, dù là thế tục hay là thánh vực, hoặc là vùng ngoài lãnh thổ bao la rộng lớn đều có quy tắc trò chơi vốn của riêng nó!”
“Người phá vỡ quy tắc trò chơi thì chắc chắn sẽ bị trời phạt!”
Thiên Hành vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ ra, một tiếng vang lớn lập tức truyền tới, ngay cả nhật nguyệt trên bầu trời cũng bị lần chỉ tay này của ông ta làm cho rung lên!
Nhất Chỉ Định Càn Khôn!
Khí Phách Thôn Nhật Nguyệt!
Đây chính là bản lĩnh giúp cho Thiên Hành độc bá thánh vực mấy trăm năm nay!
“Tiêu Chính Văn, ngông cuồng thì phải trả giá, anh ở thế tục điên cuồng thế nào đều không có ai để tâm tới, thế nhưng nơi này là thánh vực, ngay cả một thế tử Hoa Quốc như tôi mà cũng không thể nhìn tiếp nổi nữa!”
Chu Thuỵ Chân nói với vẻ châm biếm.
“Hừ, dám hống hách nghênh ngang với tất cả cao thủ bên trong thánh vực, cậu đúng là chán sống!”
Khổng Tuyên cũng nhún vai nói, vui vẻ khi người khác gặp hoạ.
Thật ra bọn họ đã không ưa gì Tiêu Chính Văn từ lâu, có thể nhẫn nhịn tới bây giờ chẳng qua chỉ là vì không muốn trước khi trận đại chiến thật sự bắt đầu lại quá bộc lộ tài năng mà thôi!
Càng không muốn vì một chuyện nhỏ mà chọc giận Thiên Hành và nhà họ Nguỵ!
Thế nhưng Tiêu Chính Văn lại không biết tốt xấu, không chỉ đắc tội với Thiên Hành mà lại còn giết chết cả Nguỵ Quốc Đào!
Nếu đã như vậy thì không thể trách bọn họ thấy lợi mờ mắt, thuận thế giết chết Tiêu Chính Văn rồi cướp hai bộ trận pháp kia từ tay anh!
Chu Thuỵ Chân quay đầu ra hiệu bằng ánh mắt cho ông Đồng, rõ ràng muốn giết người chiếm lợi thì buộc phải đích thân ra tay mới được.
Lỡ như Tiêu Chính Văn chết trong tay những thế lực khác, vậy thì trận pháp mà Long Hình và Long Nguyệt thể hiện ra khi trước lại không có duyên với bọn họ rồi!
“Các vị, tôi vốn là người Hoa Quốc, mà cái tên Tiêu Chính Văn này cũng xuất thân từ Hoa Quốc, tôi mong mọi người cùng ra tay, cho cậu ta một bài học cả đời khó quên!”
Vừa nói dứt lời, ông Đồng lại ra tay thêm lần nữa!
Khi ánh sáng trên thanh kiếm loé ra, một luồng sát khí cực kỳ khủng bố cũng lao thẳng về phía trán của Tiêu Chính Văn!
Chương 1646: Tiêu Chính Văn quá đáng sợ
Lần này ông Đồng ra tay với tốc độ cực nhanh, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, ông ta đã dùng tốc độ nhanh nhất tung ra chiêu chí mạng!
Thậm chí có thể nói rằng ông ta đang đánh lén một hậu bối!
Tuy nhiên, đây là thánh vực, mà Tiêu Chính Văn đã trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng, ai quan tâm đến chuyện này chứ?
Chỉ cần giết được Tiêu Chính Văn, không chỉ có thể nổi danh ở thánh vực, mà còn có thể lấy lòng Thiên Hành.
Hơn nữa, trong thánh vực có một luật bất thành văn, kẻ nào giết được đối thủ, thì tất cả những gì của đối thủ sẽ trở thành chiến lợi phẩm của mình!
Có thể nói là một mũi tên trúng nhiều đích, sao ông Đồng còn để ý đến thể diện?
Tuy nhiên, khi nhát kiếm này của ông Đồng cách trán của Tiêu Chính Văn chưa đến một tấc, trong tay Tiêu Chính Văn đột nhiên sáng rực lên!
Ngay sau đó, ánh sáng chói mắt đó tỏa ra từng lớp từng lớp như những cánh hoa, cuối cùng nở rộ như một đóa sen trắng thuần khiết trong tay Tiêu Chính Văn!
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn đột nhiên biến mất, lúc ẩn lúc hiện!
Kiếm của ông Đồng nhanh, nhưng tốc độ của Tiêu Chính Văn còn nhanh hơn!
Chính vào lúc ông Đồng cho rằng Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết, bóng dáng của Tiêu Chính Văn đột nhiên tan biến, sau đó, lại bất ngờ xuất hiện ở trước mặt ông ta!
Không chờ ông Đồng kịp định thần lại, Tiêu Chính Văn đã nhẹ nhàng vươn cánh tay của mình ra nắm lấy bả vai của ông Đồng!
Ông Đồng bị sự thay đổi đột ngột này làm cho kinh hãi đến rùng mình!
Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, trong hư không đột nhiên xuất hiện một vết nứt, một lực hút rất mạnh hút ông Đồng vào!
Chỉ là mặc dù vết nứt xuất hiện vừa đúng lúc, nhưng vẫn chậm hơn nửa nhịp!
Tay của Tiêu Chính Văn vẫn nắm được cánh tay của Ông Đồng!
Ngay lúc ông Đồng sắp tiến vào khe nứt, Tiêu Chính Văn dùng lực trong tay, một tiếng rắc rắc vang lên, nửa cánh tay của ông Đồng đã bị bóp nát!
Khe nứt trong hư không hoàn toàn khép lại, giây tiếp theo, ông Đồng xuất hiện ở cách đó trăm mét!
Cùng lúc đó, trong hư không nổi lên một luồng sóng khí, sau đó, một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp xuất hiện bên cạnh ông Đồng!
Chính là Kiều Nhi bên cạnh Khổng Tuyên!
Ông Đồng vừa thoát một kiếp, còn chưa kịp nói lời cảm ơn với Kiều Nhi, quay đầu lại đã nhìn nhìn trong mắt Tiêu Chính Văn ở đằng xa tràn đầy sát ý!
Vừa rồi nếu Kiều Nhi không kịp thời ra tay, ông ta e là đã lành ít dữ nhiều!
Giờ phút này, cánh tay bị đứt lìa của ông ta máu chảy đầm đìa, cả người đau đớn vô cùng, nhưng vẫn không so được với nỗi đau mất thể diện!
Bởi vì vừa rồi, chính là ông đã tuyên bố sẽ dạy cho Tiêu Chính Văn một bài học suốt đời khó quên, nhưng trong nháy mắt đã bị Tiêu Chính Văn đánh gãy một cánh tay!
Đối với ông Đồng mà nói, đây quả thật là một điều vô cùng nhục nhã!
"Xem ra người được dạy dỗ không phải tôi mà là ông đấy!"
Tiêu Chính Văn thản nhiên ném cánh tay của ông ta đi như ném rác!
"Cậu..."
Ông Đồng còn chưa kịp nói, Kiều Nhi đột nhiên thay đổi sắc mặt kêu lên: "Không ổn!"
"Ầm!"
Bên cạnh Ông Đồng, một mũi nhọn màu bạc chợt lóe lên!
Chỉ là, ngay lúc mũi nhọn này sắp đâm trúng ông Đồng, Kiều Nhi lại kéo ông Đồng ra xa trăm mét!
Ông Đồng lại được cứu thêm lần nữa, đã bị dọa đến mức hết hồn!
Thậm chí ông ta còn không có nhìn ra Tiêu Chính Văn ra tay như thế nào, vào lúc con dao quân đội năm cạnh bay từ xa đến dán sát vào mũi, ông Đồng đã sợ tới mức nín thở!
Con dao quân đội năm cánh của Tiêu Chính Văn đáng sợ như thế nào, ông Đồng đã tận mắt chứng kiến.
Chỉ cần bị đâm trúng, bây giờ ông ta đã không còn xác nữa rồi!
Cho dù như vậy, khiến cho ông Đồng cảm thấy sợ hãi và chấn động cũng không phải là chuyện đùa!
Mặc dù đòn công kích này Tiêu Chính Văn thất bại, nhưng chỉ là làn sóng khí phát nổ cũng đủ khiến cho ông Đồng và Kiều Nhi lùi về sau vài bước!
Phải biết rằng, lúc đó hai bên đang đứng cách xa cả trăm mét!
"Cậu... cậu là ai! Đây... đây nhất định không phải thuộc phạm trù của võ đạo!"
Thiên Hành nhìn Tiêu Chính Văn với một vẻ mặt rất nghiêm túc.
Vừa rồi ông ta luôn quan sát ông Đồng tham chiến, trước đó, con dao quân đội năm cánh của Tiêu Chính Văn rõ ràng vẫn nằm trong lòng bàn tay anh!
Nhưng ngay lúc Tiêu Chính Văn ném cánh tay bị gãy đi, con dao quân đội năm cánh đã xuất hiện ngay bên ông Đồng!
Dịch chuyển tức thời?
Đúng là cảnh giới Nhân Vương có thể dịch chuyển tức thời, nhưng đó chỉ là đối với bản thân, còn vũ khí thì không thể dịch chuyển tức thời được!
Thiên Hành mới chỉ nhìn thấy loại kỹ thuật này ở vùng ngoài lãnh thổ một lần, nhưng đó là của một trong những cường giả đỉnh cao nhất vùng ngoài lãnh thổ!
Còn cảnh giới của người ấy, đến cả Thiên Hành cũng không dám đoán, sau chuyện đó ông ta cũng không dám hỏi tên của người ấy!
Bây giờ, kỹ thuật mà Tiêu Chính Văn sử dụng giống hệt như kỹ thuật của vị cao nhân đó!
Lúc này, vẻ mặt của Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Những người ngoài cuộc như họ có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng vừa rồi!
"Tôi thề không giết được cậu thì tôi không làm người!"
Lúc này, ông Đồng đã không nuốt được cơn tức giận, phẫn nộ hét lên một tiếng!
Tuy rằng trong lòng ông ta đã kinh hãi đến cực điểm, nhưng trong thánh vực có ngàn vạn cường giả nhìn thấy ông ta thảm hại như vậy!
Mà vừa rồi, ông ta suýt chút nữa mất mạng trong tay Tiêu Chính Văn, sau việc này ông biết giấu mặt vào đâu?
"Cho dù cậu có thần thông quảng đại như thế nào, hôm nay cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây!"
"Cậu nên hiểu rõ sáu người chúng tôi thực lực ngang nhau. Nếu như năm người hợp lực đối phó với một mình cậu, kết quả thế nào không cần tôi nói nhiều cậu cũng tự mình đoán được!"
"Tuy nhiên, chỉ cần cậu nói ra bí mật của mình rồi giao ra thứ chúng tôi muốn, chúng tôi có thể cân nhắc không truy cứu những việc làm và lời nói trước đây của cậu!"
Thiên Hành híp mắt lại lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.
Không truy cứu sao?
Lời nói của Thiên Hành khiến mọi người há hốc mồm không tin nổi!
Vừa rồi Tiêu Chính Văn ngông cuồng như thế nào, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy!
Tính tình của Thiên Hành trở mềm mỏng như vậy từ khi nào thế?
Thực tế đi đến bước đường này, Thiên Hành không có khả năng mềm lòng được.
Nhưng ông ta không thể xác định được Tiêu Chính Văn không có quan hệ gì với vị cao nhân ông ta từng gặp trước kia!
Lỡ như, Tiêu Chính Văn thực sự là con cháu hoặc đệ tử của người đó, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!
"Chắc rằng ông đã hiểu lầm một chuyện, tôi chưa từng nghĩ sẽ bỏ qua cho các ông!"
Tiêu Chính Văn chắp môt tay sau lưng lạnh lùng nói.
Cái gì?
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, ngay cả Thiên Hành cũng choáng váng.
"Tôi vốn niệm tình cậu thiên phú hơn người, muốn tha cho cậu một con đường sống nhưng đáng tiếc cậu lại không biết tốt xấu, cậu thật sự cho rằng chúng tôi sợ cậu sao?"
Vừa dứt lời, chỉ thấy Thiên Hành đột nhiên rút thanh kiếm trong tay ra, vung một đường đẹp mắt trong không trung, vô số tia ánh sáng sắc bén tản ra xung quanh, trong chớp mắt đan dệt thành một màn võng kiếm!
Màn vòng kiếm này bao trùm hoàn toàn đất trời trong bán kính trăm dặm!
Hiển nhiên, Thiên Hành đã mất kiên nhẫn, cho dù sau này có bị vị cao nhân đó xử lý, hôm nay cũng phải giết chết Tiêu Chính Văn tại đây!
"Mọi người, có thể bắt đầu rồi!"
Theo mệnh lệnh của Thiên Hành, các cao thủ của cảnh giới Nhân Vương cấp bốn gần như đồng loạt ra tay!
Trong phút chốc, lửa trời sáng rực cả một vùng trời, như một cơn mưa lửa đang đổ xuống!
Hơi nóng cuộn trào mãnh liệt, không khí xung quanh gần như đều bị thiêu đốt, mà trong cơn mưa lửa ấy, một bóng dáng cao lớn xuất hiện.
Là một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng bên cạnh Theodore!
"Phá!"
Đối mặt với cơn mưa lửa đang trút xuống, Tiêu Chính Văn phất một tay ra, con dao quân đội năm cánh hóa thành một chùm sáng bay lên chặn lửa!
"Ầm!"
Vô số ánh lửa bay tung tóe tứ phía, giống như có pháo hoa nổ rực rỡ trên bầu trời, sáng chói cả một vùng trời!
Đòn công kích này bị Tiêu Chính Văn dễ dàng hóa giải, Tiêu Chính Văn cũng mượn thế bay vọt lên!
Cùng lúc đó, sau lưng Tiêu Chính Văn đột nhiên nổi lên một trận sóng, cùng với đó, một giọng nói vô cùng lạnh lùng vang lên: "Dám đấu với năm người chúng tôi, cậu còn có đường sống sao?"
Vừa dứt lời, một bàn tay trắng nõn đập vào lòng bàn tay Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn còn chưa kịp quay đầu đã bị đấm một quyền!
"Ầm!"
Đột nhiên, tia lửa bắn ra khắp nơi, Tiêu Chính Văn còn chưa kịp phản công, một vầng sáng trắng đột nhiên từ trên trời rơi xuống bao vây lấy Tiêu Chính Văn vào trong!
Ngay sau đó, trên không trung đột nhiên xuất hiện một cánh cổng tối đen như mực, bên trong cánh cổng sắt tối đen ấy, dường như truyền ra tiếng khóc than thảm thiết!
Ngay cả những người nhìn thấy cánh cổng tối đen ấy, tâm trạng bỗng trở nên sa sút đến cực điểm, không ngừng than thở!
Cổng than thở hay còn gọi là cổng địa ngục!
"Tiễn cậu ra tới nơi mình nên tới! Để cậu ta ở trong địa ngục từ từ chuộc tội đi!"
Trong không trung, người đàn ông mặc áo choàng trắng lạnh lùng cười nói.
"Không! Tôi muốn một kiếm giết cậu ta!"
Ông Đồng nén đau gầm lên tức giận
Chương 1647: Cơ hội
Dù một cánh tay của ông ta đã đứt lìa, thế nhưng lúc này, mối hận thù tới tận xương tuỷ với Tiêu Chính Văn đã khiến cho ông ta quên mất đau đớn, lập tức chém thêm một nhát kiếm nữa!
Chỉ thấy mấy luồng kiếm khí cùng với tia sáng kiếm kia lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Mà bên trong hư không, màn ánh sáng màu trắng kia cũng nứt ra một cái lỗ giống như đang nhường đường cho luồng kiếm khí!
Ngay sau đó, những sợi tơ giống như tơ tằm trói chặt hết tất cả tay và chân của Tiêu Chính Văn!
“Xuống địa ngục đền tội đi!”
Ông lão đứng bên cạnh Theodore tung ra một cú đấm, gió mạnh vô cùng cường đại cùng với màn ánh sáng trắng kia lao thẳng tới cửa địa ngục!
“Gừ! Đơn phương độc mã mà cũng dám khiêu chiến với chúng tôi? Thật đúng là không biết tốt xấu!”
“Chỉ đáng tiếc cho bí mật trên người cậu ta!”
Ông Đồng híp mắt nói với vẻ cực kỳ không cam tâm!
“Không đáng tiếc, có thể tự tay giết chết hắn cũng coi như báo được mối thâm thù rồi không phải sao?”
Kiều Nhi cười nói.
Lúc này, khối cầu ánh sáng màu trắng kia đã tiến vào cửa địa ngục, thậm chí cánh cửa u tối đó cũng đã chậm rãi đóng lại!
Tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều hết sức chấn động!
Đặc biệt là Lý Chính Đạo, nhìn thấy Tiêu Chính Văn bị đánh vào cửa địa ngục thì không khỏi kinh hô lên một tiếng: “Cậu Tiêu! Ối…”
Dù cụ ta cũng là thế tử, cũng hiểu rằng cánh cửa địa ngục đó cũng chỉ là cánh cửa vào một không gian khác mà thôi!
Thay vì nói Tiêu Chính Văn bị đánh vào trong địa ngục thì chi bằng nói bị đánh vào trong một không gian khác!
Thế nhưng thực lực của Lý Chính Đạo căn bản không đủ để cứu được Tiêu Chính Văn, chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa lớn đen ngòm kia từ từ đóng lại, không thôi tiếc thương cho Tiêu Chính Văn!
Những võ giả khác trong thánh vực cũng đồng loạt đổ mồ hôi lạnh, ban nãy Tiêu Chính Văn trông anh dũng tới độ nào?
Nhưng dù là vậy thì cũng bị đánh cho không còn sức để đáp trả chỉ trong nháy mắt!
Vào khoảnh khắc mấy người ông Đồng đang chế nhạo Tiêu Chính Văn, chỉ có Thiên Hành là nhìn về phía cánh cửa không gian sắp sửa đóng lại kia với sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng như đang suy tư điều gì đó!
Trong số mọi người, chỉ có thực lực của ông ta là mạnh nhất, cảnh giới cũng là cao nhất!
Mà vào lúc khối cầu ánh sáng màu trắng kia sắp sửa bị ngăn cách vĩnh viễn bên trong cánh cửa lớn màu đen, Thiên Hành lại cảm nhận được một luồng khí tức không hề bình thường!
Theo lý mà nói, với biểu hiện ban đầu của Tiêu Chính Văn, cậu ta không thể không có chút sức đánh trả nào, thế nhưng ban nãy, Tiêu Chính Văn lại thật sự không hề chống trả dù chỉ một chút!
“Gừ!”
Vào lúc Thiên Hành đang hoài nghi, một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa cứ thế truyền tới!
Quả nhiên!
Không để cho mọi người hoàn hồn trở lại, chỉ thấy khối cầu trắng đó đột nhiên chia năm sẻ bảy, một người đàn ông giống như thiên thần giáng thế sải những bước chân kiên định tiến ra phía trước!
“Rắc!”
Vào lúc Tiêu Chính Văn bước ra khỏi cánh cửa lớn màu đen, một tiếng vang cực kỳ rõ nét cũng truyền tới.
Ngay sau đó, cánh cửa kia đột nhiên vỡ nát vụn giống như thuỷ tinh!
Vô số mảnh vỡ đồng loạt rơi từ trên cao xuống dưới.
Thế nhưng kỳ lạ là những mảnh vỡ đó lại biến mất tăm chỉ trong nháy mắt trước khi kịp chạm tới mặt đất!
“Người nên xuống địa ngục đền tội chính là mấy người!”
Tiêu Chính Văn vô cùng lạnh lùng, mái tóc dài tung bay trong gió, hình thái cực âm dương dưới chân đang điên cuồng chuyển động, mà sau lưng và hai bên người anh đều có rồng dài cả trăm mét đang uốn lượn!
Đúng vào lúc này, hai luồng khí tức cường đại đồng thời bộc phát, giống như hai mũi tên sắc nhọn bay lạc hướng lao thẳng về phía mấy người Chu Thuỵ Chân.
“Hử?”
Chu Thuỵ Chân nhíu chặt lông mày, vào lúc hắn nhìn rõ là hai người Long Hình và Long Nguyệt thì không khỏi cười lạnh lùng: “Hai người cũng tới nộp mạng à?”
Mặc dù Long Hình và Long Nguyệt đã đột phá lên cảnh giới Nhân Vương cấp một, có cảnh giới tương đương với Chu Thuỵ Chân, thế nhưng hắn là thế tử nhà họ Chu đó!
Chưa nói tới thực lực tự thân, chỉ riêng con át chủ bài vô hạn mà nhà họ Chu cho hắn cũng không phải thứ mà hai người Long Hình và Long Nguyệt có thể so bì được!
“Anh Chu, trời ban cho thời cơ tốt, giết bọn chúng nói không chừng sẽ thu được món lợi bất ngờ!”
Trong mắt Khổng Tuyên ngập tràn vẻ tham lam, nhìn hai người Long Hình và Long Nguyệt rồi kích động nói.
Khi Khổng Tuyên vừa nói dứt lời, chỉ thấy một vật thể màu đen được hắn ném ra theo!
Vật thể màu đen đó thấy gió thì nở ra, chỉ trong nháy mắt đã to như cái thớt!
Mãi tới lúc này, mọi người mới nhìn rõ đó chính là Nhất Phương Nghiên Đài!
“Hậu nhân của ông Khổng quả nhiên ai ai cũng thâm độc! Đúng thật là thượng bất chính, hạ tắc loạn, giết!”
Long Hình gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía Khổng Tuyên trước tiên.
Long Nguyệt cũng không hề yếu thế, lao thẳng về phía Chu Thuỵ Chân và chém giết!
Ánh sáng trong mắt Theodore nãy giờ vẫn đứng một bên quan sát chợt loé lên, cũng lập tức gia nhập vào trong chiến đoàn, cùng với hai người Chu Thuỵ Chân và Khổng Tuyên bao vây hai người Long Nguyệt!
Tiêu Chính Văn ở một bên lại không hề bận tâm tới việc hai người Long Nguyệt bị bao vây, chỉ cần hai người họ phát huy như thường thì ba người này căn bản không phải đối thủ của họ!
Đồng thời, giao đấu với thế tử cũng chính là cơ hội để cho hai người họ nâng cao năng lực bản thân!