Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1639-1641
Chương 1639: Tranh nhau mời
Thực lực mà Long Hình và Long Nguyệt thể hiện vừa nãy quá kinh người, chưa kể Long Nguyệt chỉ mới gõ nhẹ vào hư không mà đã xuất hiện một vòng xoáy cực lớn.
Đó chính là đòn cuối cùng của hai người, có thể nói là đủ sức khiến các nhân vật lớn có mặt phải kinh ngạc.
Ngay cả Ngụy Quốc Đào cũng phải thừa nhận thực lực của Long Nguyệt và Long Hình vô cùng mạnh mà ông ta chưa từng thấy trong thánh vực nhiều năm qua.
Hai võ giả bình thường, hơn nữa mới chỉ đạt cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương mà đã có thể ép thế tử cao hơn bọn họ một cấp phải quỳ gối nhận thua, đây chẳng phải là rất đáng kinh ngạc sao?
Mặc dù Lodiwe và Canon không thể so sánh với Theodore, nhưng khoảng cách giữa võ giả bình thường và thế tử là vô cùng lớn.
Cho dù là về tư cách hay là kinh nghiệm thì cũng vượt xa võ giả bình thường.
Nhưng dù vậy, Lodiwe và Canon vẫn thất bại.
Nếu cùng cảnh giới thì ngay cả Thiên Huyền của nhà họ Ngụy cũng chưa chắc có thể đánh bại được thế tử.
Điều khiến Ngụy Quốc Đào kinh ngạc nhất chính là từ đầu đến cuối, Long Hình và Long Nguyệt chỉ sử dụng một loại trận pháp.
Ngay cả Ngụy Quốc Đào cũng chưa bao giờ nghe nói về loại trận pháp này, cảm thấy nó thật kỳ lạ.
Có thể nói, hai người bọn họ sử dụng một loại trận pháp giống nhau, tấn công quyết liệt khiến Lodiwe và Canon không thể chống trả.
Điều này cho thấy trận pháp mà Tiêu Chính Văn dạy bọn họ còn tinh vi hơn nhiều so với Thiên Cực Bát Môn.
“Lodiwe và Canon đã thua, hơn nữa còn thua dưới tay hai nhân vật nhỏ bé, anh Khổng thấy thế nào?”
Vẻ mặt của Chu Thụy Chân cũng trở nên nghiêm nghị.
“Ba người này không hề đơn giản. Sở dĩ chúng ta cần hộ vệ bảo vệ, bởi vì cảnh giới hiện tại của chúng ta quá thấp. Mà hai người này chỉ là cấp dưới của Tiêu Chính Văn, nhưng lại có thể đánh bại thế tử như chúng ta!”
“Cho dù thực lực của Lodiwe và Canon không đủ, nhưng chung quy vẫn là thế tử! Quyết định trước đây của chúng ta hơi nóng vội!”
Khổng Tuyên nheo mắt, kiên nhẫn phân tích.
Sự khác nhau lớn nhất giữa thế tử với đám cậu chủ nhà giàu là họ chỉ suy xét vấn đề từ góc độ thực tế.
Một khi phát hiện ra suy nghĩ của mình là sai, bọn họ sẽ lập tức nhận sai, hơn nữa còn sửa chữa bằng hành động.
Do đó bọn họ mới là người nổi bật nhất trong thế gia.
“Chúng ta có cần qua đó không?”
Chu Thụy Chân vừa nói vừa tiến lên một bước.
“Đi thôi!”
Khổng Tuyên đi theo Chu Thụy Chân về phía quảng trường.
Không chỉ có hai người họ đi về phía quảng trường, mà ngay cả trong thánh vực cũng xuất hiện cầu vồng, dẫn tới hướng quảng trường.
Một luồng ánh sáng vàng che khuất bầu trời, bao phủ trên bầu trời quảng trường, vô cùng chói mắt.
Theodore dẫn theo hai vị thế tử ở lâu đài Versailles đến quảng trường.
Lúc nhìn thấy Theodore, Lodiwe và Canon vội vàng cúi đầu, thậm chí còn không dám nhìn vào ánh mắt của Theodore.
Bọn họ đang quỳ gối nhận sai trước hai võ giả bình thường, chuyện này khiến lâu đài Versailles vô cùng mất mặt.
Theodore không thèm liếc nhìn bọn họ, bởi vì loại người này chẳng có giá trị gì đối với Theodore.
Thứ hắn cần là lợi ích thiết thực nhất. Mà trận chiến này đã khiến Theodore thấy được giá trị của Long Hình và Long Nguyệt, càng khiến Theodore thêm ngưỡng mộ Tiêu Chính Văn.
Long Hình và Long Nguyệt hơi sững sờ trong chốc lát, sao Theodore lại tới đây?
Lẽ nào muốn báo thù cho Lodiwe và Canon sao?
Nhưng trông Theodore mặt mày hớn hở, chẳng có chút thù địch nào cả, nụ cười trên mặt cũng vô cùng chân thành.
Đúng lúc này, một giọng nói từ xa đột nhiên truyền tới, cướp lời của Theodore: “Anh Tiêu, những chuyện xảy ra trước đây chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi chân thành mong muốn anh có thể gia nhập cùng chúng tôi!”
“Hơn nữa, chúng tôi có thể đối đãi với anh và hai thuộc hạ của anh như vệ sĩ thân cận của chúng tôi!”
Vừa dứt lời, Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên đã đến quảng trường.
“Chu Thụy Chân, cậu không cảm thấy nói lời này hơi lạc lõng sao?”
Lý Chính Đạo lạnh lùng hỏi.
Trước đây hắn đối xử với Tiêu Chính Văn thế nào chứ?
Hắn sai Tiêu Chính Văn làm việc vặt, thậm chí còn đuổi Tiêu Chính Văn ra khỏi bữa tiệc, bây giờ lại muốn lôi kéo Tiêu Chính Văn, hắn coi Tiêu Chính Văn là loại người gì vậy chứ!
Theodore chắp một tay sau lưng, khinh thường nhìn Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên, sau đó mỉm cười tiến đến gần Tiêu Chính Văn, đưa tay ra nói: “Anh Tiêu, từ lúc anh đến thánh vực, tôi vẫn luôn dõi theo anh!”
“Lâu đài Versailles chúng tôi đã nghe nói về những việc to lớn mà anh đã làm ở giới thế tục, nếu không phải lo liệu nhiều việc vặt trong thánh vực thì tôi đã đến chào hỏi anh Tiêu từ sớm rồi!”
“Hôm nay có thể gặp anh ở đây đúng là phúc phận ba đời của tôi, hy vọng anh Tiêu có thể gia nhập vào đại gia đình lâu đài Versailles chúng tôi, chúng ta sẽ cùng nhau tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn!”
Lời nói của Theodore nhẹ nhàng và tao nhã, như thể trước đây chưa từng xảy ra xung đột giữa lâu đài Versailles với Long Hình và Long Nguyệt.
Sau khi nghe xong những lời này, sắc mặt của Chu Thụy Chân trầm xuống, lạnh lùng nói: “Hừ, tôi đã gặp rất nhiều người vô liêm sỉ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp người không biết xấu hổ đến mức độ như anh!”
“Trước đây, anh dùng thế lực trong thánh vực, cưỡng ép hai người này ra khỏi thánh vực, sao anh không nghĩ họ là người của anh Tiêu?”
Chu Thụy Chân nói với Tiêu Chính Văn với vẻ mặt chân thành: “Anh Tiêu, chúng ta đều là người Hoa Quốc, bất luận là ở đâu, khi nào, người Hoa Quốc vẫn thân thiết như anh em một nhà! Hay là…”
Thực ra Chu Thụy Chân biết rất rõ, sau khoảng cách trước đó, Tiêu Chính Văn chắc chắn không bao giờ gia nhập với bọn họ.
Nhưng hắn và Khổng Tuyên vẫn đích thân đến, chẳng là là vì trận pháp tinh xảo Long Nguyệt và Long Hình vừa thi triển mà thôi.
Nếu có thể lấy được trận pháp này thì lực chiến của hai người bọn họ sẽ đạt tới một cấp bậc mới.
Đến lúc đó, đuổi Tiêu Chính Văn đi, thậm chí là sai người ám sát Tiêu Chính Văn, thì cũng có ai biết là do bọn họ làm chứ?
Trên đường tới đây, Khổng Tuyên còn bày cho Chu Thụy Chân một ý đồ vô cùng nham hiểm.
Đó là trước tiên mời đám người Tiêu Chính Văn về trang viên, sau đó tổ chức một bữa tiệc đặc biệt cho ba người họ, đồng thời hạ độc vào đồ ăn và rượu, để đám người Tiêu Chính Văn hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng, sau đó tra tấn dã man.
Nếu đám người Tiêu Chính Văn còn không chịu phục tùng thì sẽ dùng thế lực của bọn họ trong giới thế tục, bắt người nhà của đám người Tiêu Chính Văn đến thánh vực, lấy tính mạng của người nhà để đe dọa.
“Bây giờ cậu mới nhớ ra chúng ta là người một nhà sao? Mấy tiếng trước, lúc cậu đuổi cậu Tiêu ra khỏi trang viên, thái độ của cậu rất khác!”
Lý Chính Đạo lạnh lùng đáp.
Từ ánh mắt thâm độc của Khổng Tuyên, Lý Chính Đạo đoán rằng đó là con cháu của Khổng Khâu, người mang đặc tính nham hiểm của Khổng Khâu, hiến kế thâm độc cho Chu Thụy Chân, cho nên Chu Thụy Chân mới ăn nói khép nép như vậy.
Nhưng càng như vậy thì càng không thể khiến Tiêu Chính Văn lấy thân mạo hiểm.
Cùng là thế tử, Lý Chính Đạo biết rất rõ người nhà họ Khổng đều vô cùng nham hiểm, chỉ có người thường không nghĩ ra được chứ không có gì bọn họ không thể làm.
“Ông Lý, ông nói vậy không đúng! Anh Tiêu, chắc anh vẫn chưa biết tôi là ai nhỉ? Tôi là cháu trai đời mười tám của Khổng Khâu, tức là con cháu nhà giáo dục vĩ đại Khổng Tử!”
“Thực ra chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, bởi vì trước đó chúng tôi có chút xung đột với nhà họ Ngụy, cho nên mới đặc biệt đến xin lỗi nhà họ Ngụy!”
“Mà anh Tiêu mới đến, đã làm sai gì chứ? Sao lại phải tham gia vào bữa tiệc tạ lỗi của nhà họ Ngụy? Làm vậy chẳng phải không công bằng với anh Tiêu sao?”
“Hơn nữa chúng tôi đều là người Hoa Quốc, nếu có được lợi ích trong thánh vực, mọi người chia đều cho nhau chẳng phải là rất tuyệt vời sao? Vừa có thể tạo ra lợi ích lớn cho bản thân, vừa có thể tận trung với Hoa Quốc, đây là một mũi tên trúng hai đích sao?”
Khổng Tuyên cười nói giải thích.
“Nói láo! Cùng là thế gia, có một số chuyện, nhà họ Khổng các người có thể lừa gạt người khác, nhưng không lừa nổi chúng tôi đâu! Khổng Khâu có tài đức gì mà dám mạo nhận nhà giáo dục vĩ đại của Hoa Quốc chứ?”
“Bởi vì đệ tử không nhiều, tiền tài không bằng người ta, vậy mà lại quy cho người ta tội danh mưu đồ bất chính! Thử hỏi, luận về vô liêm sỉ, ai dám so bì với nhà họ Khổng các người!”
Lý Chính Đạo chỉ vào mũi Khổng Tuyên, lớn tiếng chất vấn.
“Ông...”
Khổng Tuyên bị Lý Chính Đạo chất vấn đến mức mặt đỏ bừng, nhưng không nói được lời nào.
Mọi thế gia ở Hoa Quốc đều biết chuyện này, thậm chí còn trở thành trò cười của đám thế gia u Lục.
Ngay cả Theodore cũng chế nhạo khinh thường: “Nhà họ Khổng không cần nói đến hai chữ nhân phẩm. Mọi người đều đến từ vùng ngoài lãnh thổ, bản chất của nhà họ Khổng thế nào, chúng tôi đều biết rõ!”
“Có giảng đạo lý hay không, chúng tôi không biết, nhưng nói về độ nham hiểm, nhà họ Khổng đứng thứ hai, ai dám nhận thứ nhất đây?”
Nói xong, Theodore quay sang nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, lâu đài Versailles chúng tôi cũng có thể chia sẻ thành quả thắng lợi với anh, hơn nữa, chúng tôi có thể đại diện cho cả u Lục, hợp lực với Hoa Quốc!”
“Đến lúc đó, chúng ta cùng hợp lực thống trị toàn cầu, Hoa Quốc và u Lục cùng làm chủ thế giới, tôi tin Thiên Tử Hoa Quốc cũng sẽ khen ngợi tài trí của anh Tiêu!”
Chương 1640: Vận khí
Tiêu Chính Văn nãy giờ vẫn không nói một câu nào chỉ im lặng nhìn đám thế tử này thể hiện
Nhưng cảnh tượng này lại khiến Long Hình và Long Nguyệt cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Trước đây các thế tử này cao không với tới thế nào, họ có thể sẽ không thèm nhìn mình một cái nữa chứ đừng nói là kéo họ nhập bọn.
Càng đừng nói đến lần trước hai người cùng đi vào thánh vực, kết quả bị người ta đuổi ra ngoài bằng thế lực.
Nhưng bây giờ thì sao?
Lodiwe và Canon quỳ xuống trước mặt họ, người đứng đầu lâu đài Versailles là Theodore và thế tử nhà họ Chu của Hoa Quốc không tiếc công sức để lôi kéo họ về phe mình.
Thay đổi này lớn đến mức nào?
Ngay cả những gia tộc nhỏ đang định xem trò cười của họ đều nhìn họ đầy ghen tị.
Thật ra trong thánh vực các gia tộc đến xem náo nhiệt cực kỳ nhiều nhưng thế lực lớn lại chỉ có mấy gia tộc.
Bây giờ mọi người đã có đồng thuận rằng chỉ có hai thế lực lớn là lâu đài Versailles và Chu Thụy Chân mới có thể lấy được vận khí Âu Lục.
Còn nhà họ Ngụy là phe trung lập có thể giải quyết kết quả cuối cùng của hai bên, cho dù bên nào có thể gia nhập vào với họ thì đều có thể lấy được lợi ích cuối cùng.
Mà mọi thứ đều quyết định bởi cuộc chiến lúc nãy, đây cũng chứng tỏ một phần nào đó là Tiêu Chính Văn mới là ông lớn tiềm ẩn tài năng đó.
Có lẽ giữa anh và Thiên Hành vẫn chưa biết là ai mạnh ai yếu.
Long Nguyệt và Long Hình đều quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn như cũng đang đợi anh đưa ra quyết định cuối cùng.
Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ im lặng nghe Theodore và Khổng Tuyên nói, không tỏ rõ thái độ của mình.
Thấy Tiêu Chính Văn không nói gì, sắc mặt Chu Thụy Chân không khỏi sa sầm lại.
Thật ra hắn và Theodore đều biết rõ suy nghĩ của đối phương, muốn lôi kéo Tiêu Chính Văn nhập bọn chỉ là tìm cớ mà thôi.
Chỉ cần đối phương gia nhập về phe của thì chắc chắn sẽ phải chia đều tài nguyên, khi Tiêu Chính Văn giao kỹ thuật bí mật trận pháp cũng là lúc anh ta mất đi giá trị lợi dụng.
Còn sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn thì họ không để tâm, thậm chí là xem thường.
Người tài năng trong thánh vực quả thật quá nhiều, người xuất sắc hơn Tiêu Chính Văn lại càng nhiều.
Dù không lôi kéo được Thiên Hành thì chỉ riêng thân phận của họ cũng có thể lôi kéo được vài thế tử của các gia tộc nhỏ.
Còn Tiêu Chính Văn cùng lắm chỉ gặp may mắn nên mới có được hai bộ bí thuật trận pháp, trên người anh ta có thể khai thác được bao nhiêu tiềm năng chứ?
Nếu truyền hai bộ kỹ thuật bí mật trận pháp này cho hộ vệ của mình hoặc Nhân Vương cấp hai, thậm chí là sự tồn tại mạnh hơn thì như hổ mọc thêm cánh với họ thôi.
Hơn nữa cả thánh vực ai mà không biết sức mạnh của Thiên Hành?
Dù Tiêu Chính Văn có mạnh hơn nữa thì có thể so được với Thiên Hành sao?
Đúng là nực cười!
“Anh Tiêu, tôi mong anh nghĩ kỹ lại, có thể đây là có hội duy nhất để anh có thể hợp sức với chúng tôi, hơn nữa hợp sức với gia tộc của Hoa Quốc cũng sẽ có nhiều lợi ích cho sự phát triển sau này của anh”.
“Tôi nghe nói trước đó anh đã đắc tội với năm danh đại sơn, còn giết mấy người kế thừa Hằng Sơn, nếu mấy gia tộc lớn bọn tôi nói giúp anh thì có lẽ Hằng Sơn vẫn có thể tha thứ cho những hành động trước đây của anh”.
“Người ta nói cơ hội không thể để mất, mất rồi cũng không còn nữa. Anh Tiêu, quyết định của anh không chỉ liên quan đến một mình anh mà vận mệnh sau này của điện Thần Long cũng đang nằm trong tay anh”.
Chu Thụy Chân cực kỳ bình tĩnh nói, nhưng trong lời nói của hắn vẫn ẩn chứa chút uy hiếp.
Rõ ràng là đang nói cho Tiêu Chính Văn biết nếu không gia nhập vào phe của hắn thì hậu quả sau này rất nghiêm trọng.
“Ồ? Theo như anh nói thế thì có thể gia nhập về bất kỳ phe nào của các anh, tôi nên cảm thấy vinh hạnh à?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, cuối cùng lên tiếng nói.
“Điều đó là đương nhiên, anh đừng quên năm đại danh sơn đại diện cho sức chiến đấu cao nhất của Hoa Quốc. Huống hồ Hằng Thiên đã có lịch sử mấy nghìn năm lại bị anh chặt đứt, điều này gần như đồng nghĩa với việc hủy diệt tương lai của Hằng Sơn”.
“Nếu cường giả ở ngoài lãnh thổ của Hằng Sơn truy cứu thì anh gánh nổi không?”
Khổng Tuyên lạnh lùng, bĩu môi đe dọa nói.
“Anh Tiêu, lâu đài Versailles chúng tôi không tiện nhúng tay vào việc Hoa Quốc các anh nhưng có một việc anh cũng nên biết, so với các thế tử này của bọn tôi thì dù võ giả bình thường của các anh lấy được vận khí của Hoa Quốc cũng không có giá trị thực tế”.
“Đằng sau không có gia tộc lớn mạnh làm chỗ dựa, ngược lại vận khí Âu Lục sẽ trở thành củ khoai nóng bỏng tay, huống gì trong thánh vực còn một người tài năng chưa lộ mặt”.
“Thế nên anh ủng hộ hay phản đối cũng không quan trọng với bọn tôi, nhưng nếu bây giờ cậu có thể chọn được phe cánh, có lẽ sẽ có ích rất lớn cho tương lai của anh”.
Giọng Theodore khách sáo hơn Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên rất nhiều, hơn nữa không hề có ý đe dọa, uy hiếp Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn vẫn mỉm cười, trong mắt không có chút thiện ý nào với các thế tử kiêu ngạo này.
Anh biết rõ mục đích của đám người này, nếu so về tính cách thì Tiêu Chính Văn từng chỉ huy quân đội hàng nghìn người, dù không có các gia tộc dẫn dắt thì các gia tộc lớn cũng chắc chắn không thể nào so với anh về tính tình và chiến lược.
Thấy Tiêu Chính Văn vô lễ như thế, ông Đồng híp mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.
Cụ ta nghĩ trận chiến vừa rồi chỉ là do may mắn, dù sao đối phương cũng không có giao ước khi đánh mà là nhất thời đánh nhau trên đường phố.
Nói cách khác, Lodiwe không hề chuẩn bị gì, còn Tiêu Chính Văn rất có thể muốn lấy lại thể diện khi bị đuổi ra ngoài trước đó nên đã bảo Long Nguyệt và Long Hình chuẩn bị.
Lúc này mới xảy ra cảnh tượng vừa rồi.
Nếu đánh thêm một trận nữa, có lẽ Long Hình và Long Nguyệt không còn là đối thủ của Lodiwe và Canon rồi.
Như thế Tiêu Chính Văn cũng chỉ nhân cơ hội này để nổi danh mà thôi.
Nhưng sức mạnh của thật sự của mình không hề thay đổi, muốn dựa vào chiến tích vừa rồi muốn lợi dụng điểm yếu của thế tử, đòi nhiều lợi ích với thế tử, Tiêu Chính Văn đang tự đâm đầu vào chỗ chết.
Dường như đoán được suy nghĩ của ông Đồng ở sau lưng, Chu Thụy Chân chắp một tay ra sau, lạnh lùng nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, trận chiến lúc nãy quả thật không tầm thường chút nào, nhưng trận đó quá bất ngờ”.
“Thắng dựa vào may mắn thường không duy trì được lâu, thật ra có thể cho phép anh gia nhập vào phe bọn tôi đã là nhường bộ cao nhất của bọn tôi rồi, còn lợi ích gì đó thì sẽ ban thưởng vào ngày có công trạng”.
Chu Thụy Chân nói thẳng ra ý của mình, lời ngoài ý trong chính là trước khi Tiêu Chính Văn lấy được khí vận Âu Lục giúp họ thì đừng nghĩ đến một phần lợi ích từ họ.
“Đúng thế, nếu trận chiến này chỉ là vì anh muốn gây sự chú ý của bọn tôi thì anh đã đạt được mục đích rồi. Nhưng một khi chuyện này truyền ra ngoài, không lâu sau các anh sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người trong thánh vực”.
“Thế nên nhanh chóng tìm một chỗ dựa vững chắc mới là việc cấp bách của các anh”.
Khổng Tuyên cũng cười khẩy lợi dụng điểm yếu nói.
Người phụ nữ yêu kiều nãy giờ đứng cạnh Khổng Tuyên luôn nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn nhưng trong mắt lại lóe lên sự kỳ lạ.
“Thế tử, chắc chắn người này chỉ mới là cảnh giới Nhân Vương cấp một. Mặc dù tôi không biết anh ta ẩn tu vi bằng cách nào nhưng trước mặt tôi không thể che giấu được thực lực thật sự cả”.
Nghe cô ta nói thế Khổng Tuyên cũng khẽ cười nhạo.
Xem ra quả nhiên như hắn nghĩ Tiêu Chính Văn chẳng có thực lực gì, chỉ muốn dựa vào trận chiến với đám người Lodiwe để gây chú ý với hai thế lực lớn.
Lấy được lợi ích lớn nhất từ đó.
“Anh Chu, Kiều Nhi đã nhìn thấy rồi, Tiêu Chính Văn chỉ là một con gà yếu ớt Nhân Vương cấp một thôi, tôi thấy tám mươi phần trăm là hắn muốn mượn tay chúng ta để lấy nhiều lợi ích hơn”.
“Nếu còn tranh với lâu đài Versailles nữa thì không có nghĩa lý gì, chỉ trúng kế của tên này thôi”.
Khổng Tuyên hạ thấp giọng, nhỏ đến mức chỉ có hắn và Chu Thụy Chân có thể nghe được.
“Ồ?”
Mấy lời của cô ta lại khiến Chu Thụy Chân sửng sốt.
Trước đó Chu Thụy Chân nghĩ ngay cả cấp dưới của Tiêu Chính Văn cũng có thể đánh bại được hai thế tử thì thực lực của Tiêu Chính Văn ít nhất cũng là Nhân Vương cấp hai, thậm chí có thể là cấp bậc cao hơn.
Nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại dùng thuật che mắt trước mặt họ.
“Hừ! Còn dám lừa gạt trước mặt chúng ta, đây không phải là hành động khôn ngoan chút nào. Anh Tiêu, bọn tôi còn việc gấp, nếu anh nghĩ kỹ rồi thì có thể đến trang viên nhà họ Chu tìm tôi, tạm biệt”.
Nói rồi Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên lười liếc nhìn Tiêu Chính Văn thêm một cái bèn xoay người rời đi.
Chương 1641: Huyết tộc
Thấy Chu Thuỵ Chân ban nãy vẫn còn dốc sức muốn tranh giành Tiêu Chính Văn đột nhiên quay người muốn đi, gần như tất cả mọi người đều ngẩn ra!
Ngay cả Nguỵ Quốc Đào cũng thấy khó hiểu trước hành vi này của Chu Thuỵ Chân.
“Thế tử Chu định đi như thế thật sao?”
Nguỵ Quốc Đào nhíu mày hỏi.
Chu Thuỵ Chân hừ một tiếng, khinh thường nói: “Tài nguyên của chúng ta cũng rất có hạn, không có tài nguyên dư thừa để lãng phí cho một “cao thủ” ở cảnh giới Nhân Vương cấp một!”
Hai chữ cao thủ mà hắn nói ra phải được để trong dấu ngoặc kép.
Nhân Vương cấp một quả thực được coi là cao thủ ở trong thế tục, thế nhưng ở trong thánh vực thì lại tóm được cả đống, ai lại đi lãng phí thời gian và sức lực lên trên người Nhân Vương cấp một cơ chứ?
Lời này vừa thốt ra, ngay cả Theodore cũng trở nên đờ đẫn.
Trước đây, tư thái thong dong bình thản của Tiêu Chính Văn quả thực đã doạ được không ít người!
Đặc biệt là khi đối diện với nhân vật lãnh đạo quân đội của hai thế lực lớn, Tiêu Chính Văn vẫn mặt không đổi sắc, điều này đã đủ để chứng minh thực lực mạnh mẽ của anh không phải là thứ có thể xem thường!
Cộng thêm việc bên cạnh Theodore không có sự tồn tại của loại quái thai kỳ dị như Kiều Nhi, tu vi của Tiêu Chính Văn lại quá đỗi thần bí, dù nhìn thế nào thì cũng chẳng có khác biệt gì so với người bình thường.
Theodore càng thêm kiên định với suy nghĩ phải lôi kéo được Tiêu Chính Văn!
Thế nhưng, những lời này của Chu Thuỵ Chân lại khiến cho lòng hắn trầm xuống!
Lẽ nào đối phương đang tung hoả mù?
Không thể nào!
Từ trong ánh mắt khinh thường kia của Chu Thuỵ Chân, không khó để nhìn ra hắn đã hoàn toàn mất đi hứng thú với Tiêu Chính Văn!
Trước mắt, trận đấu của đôi bên đang sắp sửa bước vào giai đoạn ác liệt, Chu Thuỵ Chân tuyệt đối sẽ không mạo hiểm mất đi một người tài giỏi để tính kế với hắn!
“Ồ? Nhân Vương cấp một? Thế tử Chu không phải đang nói đùa với chúng tôi đấy chứ?”
Theodore gào lên về phía Chu Thuỵ Chân.
“Mấy người tin hay không thì tuỳ, dù sao thì tôi cũng không có quá nhiều hứng thú với một kẻ yếu ớt ở cảnh giới Nhân Vương cấp một, mọi người xin cứ tự nhiên, tôi vẫn có việc cần giải quyết nên không ở lại thêm được nữa!”
Nói xong, Chu Thuỵ Chân liếc mắt nhìn Tiêu Chính Văn một cái, trong lòng càng nở một nụ cười lạnh lùng không thôi!
Chơi trò này với mấy thế tử như bọn họ, Tiêu Chính Văn vẫn còn quá trẻ rồi!
Chỉ đáng tiếc cho hai hạt giống tốt là Long Nguyệt và Long Hình lại trở thành công cụ thu hút sự chú ý của Tiêu Chính Văn!
Thấy hai người Chu Thuỵ Chân và Khổng Tuyên đã thật sự mất đi hứng thú với Tiêu Chính Văn, Theodore cũng tự mình cười khổ, nói với Lodiwe và Canon phía bên dưới: “Còn quỳ ở đấy làm cái gì? Còn không mau đi thôi!”
Nói xong, Theodore phất ống tay áo rồi quay người rời đi.
Sớm biết đối phương là Nhân Vương cấp một, Theodore thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn Tiêu Chính Văn lấy một lần, càng sẽ không tới lôi kéo Tiêu Chính Văn!
Đường đường là thế tử mà lại phải đi giảng hoà với một Nhân Vương cấp một, truyền ra ngoài thì sẽ bị người ta cười cho thối mũi!
Lodiwe và Canon thấy mặt Theodore có vẻ giận dữ thì nào dám nhiều lời?
Vội vàng đứng dậy đuổi theo về phía Theodore.
Ông Đồng không vội rời đi mà chỉ chắp hai tay sau lưng, tiến lên trước một bước, quan sát Tiêu Chính Văn từ trên xuống dưới một lượt rồi cười lạnh lùng nói: “Cậu thật sự coi thánh vực là thế tục đấy à? Tôi đã từng nói với cậu từ lâu rồi, cao thủ ở nơi này nhiều không đếm xuể!”
“Loại trò hề thích thu hút sự chú ý như cậu, áp dụng trong thế tục thì có thể sẽ có người bị cậu lừa, thế nhưng ở thánh vực thì gần như cậu đã lộ tẩy hết rồi!”
“Tôi hy vọng cậu tự biết phải làm gì, bây giờ cậu đã trở thành mục tiêu công kích rồi, tốt nhất là cậu nên chủ động hiến dâng bí kỹ trận pháp mà hai người đó đã học lên cho thế tử Chu, nếu không đợi đến khi đại nạn ập tới thì có muốn hiến dâng cũng không còn cơ hội nữa rồi!”
Ông Đồng lạnh lùng nhìn hai người Long Hình và Long Nguyệt, trong ánh mắt mang theo vẻ thương xót, nói: “Dẫu sao thì vận mệnh của mấy người cũng đã được an bài rồi, người xưa có câu, phù sa không chảy ruộng ngoài”.
“Nếu như dâng cho người Hoa Quốc, ít nhất sau khi mấy người chết thì vẫn có người dựng bia mộ cho! Nếu không e rằng mấy người sẽ phải bỏ mạng ở nơi hoang dã!”
Nếu như ban nãy vẫn chỉ là âm thầm uy hiếp thì những lời bây giờ của ông Đồng rõ ràng đã giống như lợi dụng điểm yếu để trắng trợn uy hiếp người khác!
Hơn nữa, dù mấy người Tiêu Chính Văn có giao bí kỹ trận pháp ra hay không, kết quả cũng chỉ có một, đó chính là cái chết!
Từ đó có thể thấy được rằng từ đầu tới cuối, những người này đều không coi mấy người Tiêu Chính Văn như là con người.
Ở trong mắt bọn họ, giá trị duy nhất của Tiêu Chính Văn chỉ là hai bộ trận pháp đó mà thôi!
Bây giờ cảnh giới của Tiêu Chính Văn đã bị công khai cho mọi người biết hết rồi, đối diện với một kẻ yếu ớt ở cảnh giới Nhân Vương cấp một thì còn cần phải đe doạ dụ dỗ hay sao?
Cử bừa hai tên bề dưới ra tay tranh cướp là được rồi!
“Với xuất thân của cậu, căn bản không thể sở hữu loại trận pháp huyền ảo như vậy, tôi hoài nghi hai bộ bí thuật trận pháp mà cậu dạy cho bọn họ có lai lịch không chính đáng!”
“Nói không chừng là trộm từ năm đại danh sơn, nếu như cậu không muốn liên luỵ tới người nhà thì tốt nhất hãy giao nộp ra sớm một chút, đợi sau khi chúng tôi điều tra ra chứng cứ thì cũng nể tình cho mấy người được chết toàn thây!”
Khổng Tuyên cười hiểm ác và nói với dáng vẻ uy hiếp.
Lời này vừa thốt ra, Chu Thuỵ Chân không khỏi nhíu mày.
Thật ra hắn cũng đã có ý định muốn tranh cướp, chỉ là trước mặt quá nhiều người bên trong đại sảnh mà nói ra mấy lời này thì thật sự tổn hại tới thanh danh của thế tử!
“Anh Khổng, chú ý cách dùng từ của anh! Dù là cướp thì cũng cần phải tìm cơ hội, ở trước mặt nhiều người như vậy, nhà họ Khổng của anh không cần thể diện nhưng nhà họ Chu chúng tôi vẫn cần!”
Chu Thuỵ Chân nói xong thì thẳng thừng quay người rời đi.
Sợ Khổng Tuyên sẽ lại nói thêm lời gì không cần mặt mũi, ảnh hưởng tới thân danh của nhà họ Chu!
Thấy mấy thế tử đồng loạt quay người rời đi, Nguỵ Quốc Đào không khỏi cười lạnh lùng, nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, ếch ngồi đáy giếng chung quy vẫn là ếch ngồi đáy giếng mà thôi!”
“Mấy cái trò hề này của cậu mà cũng dám lấy ra biểu diễn ở thánh vực? Bây giờ cảm thấy thế nào?”
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn bị hai thế lực lớn vứt bỏ công khai, trong lòng Nguỵ Quốc Đào rõ ràng còn ngọt hơn cả ăn mật.
Vừa nghĩ tới câu nói mà Tiêu Chính Văn chất vấn ông ta ban nãy, Nguỵ Quốc Đào hận tới độ chân răng phát ngứa, chỉ muốn ra tay giết chết Tiêu Chính Văn ngay lập tức, chém anh ra làm tám mảnh thì mới có thể hả giận!”
Thấy Tiêu Chính Văn cười mà không nói, Nguỵ Quốc Đào lại hừ một tiếng, nói: “Tên họ Tiêu kia, tôi đã nhìn ra cậu không phải thứ tốt đẹp gì từ lâu, quả nhiên là như vậy, so về mua danh trục lợi thì cậu thật sự là hạng nhất!”
Nói tới đây, Nguỵ Quốc Đào lại quay sang nói với hai người Long Nguyệt và Long Hình: “Hai vị, tôi đã nói với hai người từ lâu rồi, đi theo cậu ta thì sẽ không có quả ngon để ăn ở trong thánh vực đâu, giờ thì thế nào?”
“Chưa hết một buổi chiều đã đắc tội với cả hai thế lực lớn, lẽ nào hai người vẫn muốn đi theo cậu ta tìm lấy cái chết sao?”
“Nếu như không có gì bất ngờ thì tối ngày hôm nay chính là thời khắc cuối cùng của mấy người rồi, tôi sẽ cho mấy người thêm thời gian một tiếng đồng hồ để suy nghĩ, nếu như mấy người vẫn mê muội không chịu tỉnh ngộ thì đừng có trách tôi ra tay độc ác!”
Nguỵ Quốc Đào lúc này cũng hoàn toàn xé toang lớp mặt nạ, không chút khách khí uy hiếp.
Long Nguyệt và Long Hình đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn lại chỉ đáp lại bằng một nụ cười lạnh lùng.
Đúng vào lúc này, chuông điện thoại của Tiêu Chính Văn đột nhiên vang lên.
Anh cúi đầu nhìn, cái tên trên màn hình hiển thị lại là Tần Vũ!
Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày, sau đó tách khỏi đám đông, đi tới một góc không có người rồi mới bấm nghe: “Anh Tần, anh tìm tôi?”
“Ôi chao, cậu Tiêu, xảy ra chuyện rồi, tôi gọi cho cậu không dưới một trăm cuộc điện thoại, sao cứ luôn ở ngoài vùng phủ sóng thế!”, Tần Vũ nói với vẻ sốt ruột.
“Sao thế?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
“Không ổn rồi, con đường dẫn tới vùng ngoài lãnh thổ xuất hiện một đám đông những kẻ mặc áo đen, nghe nói những người này đều là huyết tộc của vùng ngoài lãnh thổ! Hơn nữa, bọn chúng còn mang theo cả thú dữ của vùng ngoài lãnh thổ cùng trở về thế tục!”
Huyết tộc vùng ngoài lãnh thổ?
Tiêu Chính Văn nghe xong mấy chữ này thì trong lòng không khỏi trầm xuống!
Những người này không phải là quỷ hút máu như trong lời đồn mà là một đám người hung ác tu luyện tà pháp và coi trời bằng vung.
Tất cả thế gia và tông môn của vùng ngoài lãnh thổ đều lấy huyết tộc ra để hình dung về những võ giả đam mê chém giết này!
“Tình hình nghiêm trọng không?”
Tiêu Chính Văn trầm giọng hỏi.
“Ôi, tạm thời thì ổn định hơn một chút, chỉ là không biết lúc nào sẽ lại xảy ra đại loạn!”
Tần Vũ vừa thở dài vừa thuật lại vắn tắt một lượt sự tình phát sinh trong hai ngày gần đây cho Tiêu Chính Văn nghe.
Vào ngày thứ hai kể từ lúc Tiêu Chính Văn rời khỏi Hoa Quốc, một đám người mặc đồ đen đột nhiên xông vào trong lãnh thổ Hoa Quốc.
Ngay lập tức ra tay với quân đội phòng ngự biên giới, không chỉ có một doanh trại bảo vệ biên giới bị đám người mặc đồ đen này tàn sát mà mười mấy thôn xóm xung quanh cũng bị giết hết sạch!
Chuyện này vẫn chưa được điều tra rõ, năm đại danh sơn cũng có tin dữ.
Một cao thủ cấp phó viện trưởng của Thiên Sơn bị bốn người thần bí bao vây tấn công, tình trạng lúc chết hết sức thảm thương, máu trên người đều bị rút cạn, hoá thành một bộ xương khô ngay tại chỗ!
Hơn nữa, Hằng Sơn trước đây bị Tiêu Chính Văn san phẳng, lúc này đã bị đám người thần bí này chiếm cứ và trở thành cứ điểm của bọn họ!
Ngay cả phạm vi mấy chục dặm xung quanh Hoa Sơn cũng chìm trong biển sương màu máu, dù là ngày hay đêm thì cũng vang lên tiếng gào khóc không ngừng, người dân ở vùng lân cận đã đồng loạt bỏ đi hết rồi.
“Anh đang nói Hằng Sơn và Hoa Sơn đã bị bọn chúng chiếm cứ hết rồi ư?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
“Không sai, nghe nói những người này còn giết cả tới Dược Vương Cốc, dược sư Hoàng liều mạng chống trả, cuối cùng bị trọng thương thì mới tạm gọi là đánh cho bọn chúng rút đi được, thế nhưng Dược Vương Cốc cũng tổn thất vô cùng nghiêm trọng!”
Tần Vũ nói tới đây thì không khỏi nghẹn ngào.
Thực lực mà Long Hình và Long Nguyệt thể hiện vừa nãy quá kinh người, chưa kể Long Nguyệt chỉ mới gõ nhẹ vào hư không mà đã xuất hiện một vòng xoáy cực lớn.
Đó chính là đòn cuối cùng của hai người, có thể nói là đủ sức khiến các nhân vật lớn có mặt phải kinh ngạc.
Ngay cả Ngụy Quốc Đào cũng phải thừa nhận thực lực của Long Nguyệt và Long Hình vô cùng mạnh mà ông ta chưa từng thấy trong thánh vực nhiều năm qua.
Hai võ giả bình thường, hơn nữa mới chỉ đạt cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương mà đã có thể ép thế tử cao hơn bọn họ một cấp phải quỳ gối nhận thua, đây chẳng phải là rất đáng kinh ngạc sao?
Mặc dù Lodiwe và Canon không thể so sánh với Theodore, nhưng khoảng cách giữa võ giả bình thường và thế tử là vô cùng lớn.
Cho dù là về tư cách hay là kinh nghiệm thì cũng vượt xa võ giả bình thường.
Nhưng dù vậy, Lodiwe và Canon vẫn thất bại.
Nếu cùng cảnh giới thì ngay cả Thiên Huyền của nhà họ Ngụy cũng chưa chắc có thể đánh bại được thế tử.
Điều khiến Ngụy Quốc Đào kinh ngạc nhất chính là từ đầu đến cuối, Long Hình và Long Nguyệt chỉ sử dụng một loại trận pháp.
Ngay cả Ngụy Quốc Đào cũng chưa bao giờ nghe nói về loại trận pháp này, cảm thấy nó thật kỳ lạ.
Có thể nói, hai người bọn họ sử dụng một loại trận pháp giống nhau, tấn công quyết liệt khiến Lodiwe và Canon không thể chống trả.
Điều này cho thấy trận pháp mà Tiêu Chính Văn dạy bọn họ còn tinh vi hơn nhiều so với Thiên Cực Bát Môn.
“Lodiwe và Canon đã thua, hơn nữa còn thua dưới tay hai nhân vật nhỏ bé, anh Khổng thấy thế nào?”
Vẻ mặt của Chu Thụy Chân cũng trở nên nghiêm nghị.
“Ba người này không hề đơn giản. Sở dĩ chúng ta cần hộ vệ bảo vệ, bởi vì cảnh giới hiện tại của chúng ta quá thấp. Mà hai người này chỉ là cấp dưới của Tiêu Chính Văn, nhưng lại có thể đánh bại thế tử như chúng ta!”
“Cho dù thực lực của Lodiwe và Canon không đủ, nhưng chung quy vẫn là thế tử! Quyết định trước đây của chúng ta hơi nóng vội!”
Khổng Tuyên nheo mắt, kiên nhẫn phân tích.
Sự khác nhau lớn nhất giữa thế tử với đám cậu chủ nhà giàu là họ chỉ suy xét vấn đề từ góc độ thực tế.
Một khi phát hiện ra suy nghĩ của mình là sai, bọn họ sẽ lập tức nhận sai, hơn nữa còn sửa chữa bằng hành động.
Do đó bọn họ mới là người nổi bật nhất trong thế gia.
“Chúng ta có cần qua đó không?”
Chu Thụy Chân vừa nói vừa tiến lên một bước.
“Đi thôi!”
Khổng Tuyên đi theo Chu Thụy Chân về phía quảng trường.
Không chỉ có hai người họ đi về phía quảng trường, mà ngay cả trong thánh vực cũng xuất hiện cầu vồng, dẫn tới hướng quảng trường.
Một luồng ánh sáng vàng che khuất bầu trời, bao phủ trên bầu trời quảng trường, vô cùng chói mắt.
Theodore dẫn theo hai vị thế tử ở lâu đài Versailles đến quảng trường.
Lúc nhìn thấy Theodore, Lodiwe và Canon vội vàng cúi đầu, thậm chí còn không dám nhìn vào ánh mắt của Theodore.
Bọn họ đang quỳ gối nhận sai trước hai võ giả bình thường, chuyện này khiến lâu đài Versailles vô cùng mất mặt.
Theodore không thèm liếc nhìn bọn họ, bởi vì loại người này chẳng có giá trị gì đối với Theodore.
Thứ hắn cần là lợi ích thiết thực nhất. Mà trận chiến này đã khiến Theodore thấy được giá trị của Long Hình và Long Nguyệt, càng khiến Theodore thêm ngưỡng mộ Tiêu Chính Văn.
Long Hình và Long Nguyệt hơi sững sờ trong chốc lát, sao Theodore lại tới đây?
Lẽ nào muốn báo thù cho Lodiwe và Canon sao?
Nhưng trông Theodore mặt mày hớn hở, chẳng có chút thù địch nào cả, nụ cười trên mặt cũng vô cùng chân thành.
Đúng lúc này, một giọng nói từ xa đột nhiên truyền tới, cướp lời của Theodore: “Anh Tiêu, những chuyện xảy ra trước đây chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi chân thành mong muốn anh có thể gia nhập cùng chúng tôi!”
“Hơn nữa, chúng tôi có thể đối đãi với anh và hai thuộc hạ của anh như vệ sĩ thân cận của chúng tôi!”
Vừa dứt lời, Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên đã đến quảng trường.
“Chu Thụy Chân, cậu không cảm thấy nói lời này hơi lạc lõng sao?”
Lý Chính Đạo lạnh lùng hỏi.
Trước đây hắn đối xử với Tiêu Chính Văn thế nào chứ?
Hắn sai Tiêu Chính Văn làm việc vặt, thậm chí còn đuổi Tiêu Chính Văn ra khỏi bữa tiệc, bây giờ lại muốn lôi kéo Tiêu Chính Văn, hắn coi Tiêu Chính Văn là loại người gì vậy chứ!
Theodore chắp một tay sau lưng, khinh thường nhìn Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên, sau đó mỉm cười tiến đến gần Tiêu Chính Văn, đưa tay ra nói: “Anh Tiêu, từ lúc anh đến thánh vực, tôi vẫn luôn dõi theo anh!”
“Lâu đài Versailles chúng tôi đã nghe nói về những việc to lớn mà anh đã làm ở giới thế tục, nếu không phải lo liệu nhiều việc vặt trong thánh vực thì tôi đã đến chào hỏi anh Tiêu từ sớm rồi!”
“Hôm nay có thể gặp anh ở đây đúng là phúc phận ba đời của tôi, hy vọng anh Tiêu có thể gia nhập vào đại gia đình lâu đài Versailles chúng tôi, chúng ta sẽ cùng nhau tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn!”
Lời nói của Theodore nhẹ nhàng và tao nhã, như thể trước đây chưa từng xảy ra xung đột giữa lâu đài Versailles với Long Hình và Long Nguyệt.
Sau khi nghe xong những lời này, sắc mặt của Chu Thụy Chân trầm xuống, lạnh lùng nói: “Hừ, tôi đã gặp rất nhiều người vô liêm sỉ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp người không biết xấu hổ đến mức độ như anh!”
“Trước đây, anh dùng thế lực trong thánh vực, cưỡng ép hai người này ra khỏi thánh vực, sao anh không nghĩ họ là người của anh Tiêu?”
Chu Thụy Chân nói với Tiêu Chính Văn với vẻ mặt chân thành: “Anh Tiêu, chúng ta đều là người Hoa Quốc, bất luận là ở đâu, khi nào, người Hoa Quốc vẫn thân thiết như anh em một nhà! Hay là…”
Thực ra Chu Thụy Chân biết rất rõ, sau khoảng cách trước đó, Tiêu Chính Văn chắc chắn không bao giờ gia nhập với bọn họ.
Nhưng hắn và Khổng Tuyên vẫn đích thân đến, chẳng là là vì trận pháp tinh xảo Long Nguyệt và Long Hình vừa thi triển mà thôi.
Nếu có thể lấy được trận pháp này thì lực chiến của hai người bọn họ sẽ đạt tới một cấp bậc mới.
Đến lúc đó, đuổi Tiêu Chính Văn đi, thậm chí là sai người ám sát Tiêu Chính Văn, thì cũng có ai biết là do bọn họ làm chứ?
Trên đường tới đây, Khổng Tuyên còn bày cho Chu Thụy Chân một ý đồ vô cùng nham hiểm.
Đó là trước tiên mời đám người Tiêu Chính Văn về trang viên, sau đó tổ chức một bữa tiệc đặc biệt cho ba người họ, đồng thời hạ độc vào đồ ăn và rượu, để đám người Tiêu Chính Văn hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng, sau đó tra tấn dã man.
Nếu đám người Tiêu Chính Văn còn không chịu phục tùng thì sẽ dùng thế lực của bọn họ trong giới thế tục, bắt người nhà của đám người Tiêu Chính Văn đến thánh vực, lấy tính mạng của người nhà để đe dọa.
“Bây giờ cậu mới nhớ ra chúng ta là người một nhà sao? Mấy tiếng trước, lúc cậu đuổi cậu Tiêu ra khỏi trang viên, thái độ của cậu rất khác!”
Lý Chính Đạo lạnh lùng đáp.
Từ ánh mắt thâm độc của Khổng Tuyên, Lý Chính Đạo đoán rằng đó là con cháu của Khổng Khâu, người mang đặc tính nham hiểm của Khổng Khâu, hiến kế thâm độc cho Chu Thụy Chân, cho nên Chu Thụy Chân mới ăn nói khép nép như vậy.
Nhưng càng như vậy thì càng không thể khiến Tiêu Chính Văn lấy thân mạo hiểm.
Cùng là thế tử, Lý Chính Đạo biết rất rõ người nhà họ Khổng đều vô cùng nham hiểm, chỉ có người thường không nghĩ ra được chứ không có gì bọn họ không thể làm.
“Ông Lý, ông nói vậy không đúng! Anh Tiêu, chắc anh vẫn chưa biết tôi là ai nhỉ? Tôi là cháu trai đời mười tám của Khổng Khâu, tức là con cháu nhà giáo dục vĩ đại Khổng Tử!”
“Thực ra chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, bởi vì trước đó chúng tôi có chút xung đột với nhà họ Ngụy, cho nên mới đặc biệt đến xin lỗi nhà họ Ngụy!”
“Mà anh Tiêu mới đến, đã làm sai gì chứ? Sao lại phải tham gia vào bữa tiệc tạ lỗi của nhà họ Ngụy? Làm vậy chẳng phải không công bằng với anh Tiêu sao?”
“Hơn nữa chúng tôi đều là người Hoa Quốc, nếu có được lợi ích trong thánh vực, mọi người chia đều cho nhau chẳng phải là rất tuyệt vời sao? Vừa có thể tạo ra lợi ích lớn cho bản thân, vừa có thể tận trung với Hoa Quốc, đây là một mũi tên trúng hai đích sao?”
Khổng Tuyên cười nói giải thích.
“Nói láo! Cùng là thế gia, có một số chuyện, nhà họ Khổng các người có thể lừa gạt người khác, nhưng không lừa nổi chúng tôi đâu! Khổng Khâu có tài đức gì mà dám mạo nhận nhà giáo dục vĩ đại của Hoa Quốc chứ?”
“Bởi vì đệ tử không nhiều, tiền tài không bằng người ta, vậy mà lại quy cho người ta tội danh mưu đồ bất chính! Thử hỏi, luận về vô liêm sỉ, ai dám so bì với nhà họ Khổng các người!”
Lý Chính Đạo chỉ vào mũi Khổng Tuyên, lớn tiếng chất vấn.
“Ông...”
Khổng Tuyên bị Lý Chính Đạo chất vấn đến mức mặt đỏ bừng, nhưng không nói được lời nào.
Mọi thế gia ở Hoa Quốc đều biết chuyện này, thậm chí còn trở thành trò cười của đám thế gia u Lục.
Ngay cả Theodore cũng chế nhạo khinh thường: “Nhà họ Khổng không cần nói đến hai chữ nhân phẩm. Mọi người đều đến từ vùng ngoài lãnh thổ, bản chất của nhà họ Khổng thế nào, chúng tôi đều biết rõ!”
“Có giảng đạo lý hay không, chúng tôi không biết, nhưng nói về độ nham hiểm, nhà họ Khổng đứng thứ hai, ai dám nhận thứ nhất đây?”
Nói xong, Theodore quay sang nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, lâu đài Versailles chúng tôi cũng có thể chia sẻ thành quả thắng lợi với anh, hơn nữa, chúng tôi có thể đại diện cho cả u Lục, hợp lực với Hoa Quốc!”
“Đến lúc đó, chúng ta cùng hợp lực thống trị toàn cầu, Hoa Quốc và u Lục cùng làm chủ thế giới, tôi tin Thiên Tử Hoa Quốc cũng sẽ khen ngợi tài trí của anh Tiêu!”
Chương 1640: Vận khí
Tiêu Chính Văn nãy giờ vẫn không nói một câu nào chỉ im lặng nhìn đám thế tử này thể hiện
Nhưng cảnh tượng này lại khiến Long Hình và Long Nguyệt cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Trước đây các thế tử này cao không với tới thế nào, họ có thể sẽ không thèm nhìn mình một cái nữa chứ đừng nói là kéo họ nhập bọn.
Càng đừng nói đến lần trước hai người cùng đi vào thánh vực, kết quả bị người ta đuổi ra ngoài bằng thế lực.
Nhưng bây giờ thì sao?
Lodiwe và Canon quỳ xuống trước mặt họ, người đứng đầu lâu đài Versailles là Theodore và thế tử nhà họ Chu của Hoa Quốc không tiếc công sức để lôi kéo họ về phe mình.
Thay đổi này lớn đến mức nào?
Ngay cả những gia tộc nhỏ đang định xem trò cười của họ đều nhìn họ đầy ghen tị.
Thật ra trong thánh vực các gia tộc đến xem náo nhiệt cực kỳ nhiều nhưng thế lực lớn lại chỉ có mấy gia tộc.
Bây giờ mọi người đã có đồng thuận rằng chỉ có hai thế lực lớn là lâu đài Versailles và Chu Thụy Chân mới có thể lấy được vận khí Âu Lục.
Còn nhà họ Ngụy là phe trung lập có thể giải quyết kết quả cuối cùng của hai bên, cho dù bên nào có thể gia nhập vào với họ thì đều có thể lấy được lợi ích cuối cùng.
Mà mọi thứ đều quyết định bởi cuộc chiến lúc nãy, đây cũng chứng tỏ một phần nào đó là Tiêu Chính Văn mới là ông lớn tiềm ẩn tài năng đó.
Có lẽ giữa anh và Thiên Hành vẫn chưa biết là ai mạnh ai yếu.
Long Nguyệt và Long Hình đều quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn như cũng đang đợi anh đưa ra quyết định cuối cùng.
Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ im lặng nghe Theodore và Khổng Tuyên nói, không tỏ rõ thái độ của mình.
Thấy Tiêu Chính Văn không nói gì, sắc mặt Chu Thụy Chân không khỏi sa sầm lại.
Thật ra hắn và Theodore đều biết rõ suy nghĩ của đối phương, muốn lôi kéo Tiêu Chính Văn nhập bọn chỉ là tìm cớ mà thôi.
Chỉ cần đối phương gia nhập về phe của thì chắc chắn sẽ phải chia đều tài nguyên, khi Tiêu Chính Văn giao kỹ thuật bí mật trận pháp cũng là lúc anh ta mất đi giá trị lợi dụng.
Còn sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn thì họ không để tâm, thậm chí là xem thường.
Người tài năng trong thánh vực quả thật quá nhiều, người xuất sắc hơn Tiêu Chính Văn lại càng nhiều.
Dù không lôi kéo được Thiên Hành thì chỉ riêng thân phận của họ cũng có thể lôi kéo được vài thế tử của các gia tộc nhỏ.
Còn Tiêu Chính Văn cùng lắm chỉ gặp may mắn nên mới có được hai bộ bí thuật trận pháp, trên người anh ta có thể khai thác được bao nhiêu tiềm năng chứ?
Nếu truyền hai bộ kỹ thuật bí mật trận pháp này cho hộ vệ của mình hoặc Nhân Vương cấp hai, thậm chí là sự tồn tại mạnh hơn thì như hổ mọc thêm cánh với họ thôi.
Hơn nữa cả thánh vực ai mà không biết sức mạnh của Thiên Hành?
Dù Tiêu Chính Văn có mạnh hơn nữa thì có thể so được với Thiên Hành sao?
Đúng là nực cười!
“Anh Tiêu, tôi mong anh nghĩ kỹ lại, có thể đây là có hội duy nhất để anh có thể hợp sức với chúng tôi, hơn nữa hợp sức với gia tộc của Hoa Quốc cũng sẽ có nhiều lợi ích cho sự phát triển sau này của anh”.
“Tôi nghe nói trước đó anh đã đắc tội với năm danh đại sơn, còn giết mấy người kế thừa Hằng Sơn, nếu mấy gia tộc lớn bọn tôi nói giúp anh thì có lẽ Hằng Sơn vẫn có thể tha thứ cho những hành động trước đây của anh”.
“Người ta nói cơ hội không thể để mất, mất rồi cũng không còn nữa. Anh Tiêu, quyết định của anh không chỉ liên quan đến một mình anh mà vận mệnh sau này của điện Thần Long cũng đang nằm trong tay anh”.
Chu Thụy Chân cực kỳ bình tĩnh nói, nhưng trong lời nói của hắn vẫn ẩn chứa chút uy hiếp.
Rõ ràng là đang nói cho Tiêu Chính Văn biết nếu không gia nhập vào phe của hắn thì hậu quả sau này rất nghiêm trọng.
“Ồ? Theo như anh nói thế thì có thể gia nhập về bất kỳ phe nào của các anh, tôi nên cảm thấy vinh hạnh à?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, cuối cùng lên tiếng nói.
“Điều đó là đương nhiên, anh đừng quên năm đại danh sơn đại diện cho sức chiến đấu cao nhất của Hoa Quốc. Huống hồ Hằng Thiên đã có lịch sử mấy nghìn năm lại bị anh chặt đứt, điều này gần như đồng nghĩa với việc hủy diệt tương lai của Hằng Sơn”.
“Nếu cường giả ở ngoài lãnh thổ của Hằng Sơn truy cứu thì anh gánh nổi không?”
Khổng Tuyên lạnh lùng, bĩu môi đe dọa nói.
“Anh Tiêu, lâu đài Versailles chúng tôi không tiện nhúng tay vào việc Hoa Quốc các anh nhưng có một việc anh cũng nên biết, so với các thế tử này của bọn tôi thì dù võ giả bình thường của các anh lấy được vận khí của Hoa Quốc cũng không có giá trị thực tế”.
“Đằng sau không có gia tộc lớn mạnh làm chỗ dựa, ngược lại vận khí Âu Lục sẽ trở thành củ khoai nóng bỏng tay, huống gì trong thánh vực còn một người tài năng chưa lộ mặt”.
“Thế nên anh ủng hộ hay phản đối cũng không quan trọng với bọn tôi, nhưng nếu bây giờ cậu có thể chọn được phe cánh, có lẽ sẽ có ích rất lớn cho tương lai của anh”.
Giọng Theodore khách sáo hơn Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên rất nhiều, hơn nữa không hề có ý đe dọa, uy hiếp Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn vẫn mỉm cười, trong mắt không có chút thiện ý nào với các thế tử kiêu ngạo này.
Anh biết rõ mục đích của đám người này, nếu so về tính cách thì Tiêu Chính Văn từng chỉ huy quân đội hàng nghìn người, dù không có các gia tộc dẫn dắt thì các gia tộc lớn cũng chắc chắn không thể nào so với anh về tính tình và chiến lược.
Thấy Tiêu Chính Văn vô lễ như thế, ông Đồng híp mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.
Cụ ta nghĩ trận chiến vừa rồi chỉ là do may mắn, dù sao đối phương cũng không có giao ước khi đánh mà là nhất thời đánh nhau trên đường phố.
Nói cách khác, Lodiwe không hề chuẩn bị gì, còn Tiêu Chính Văn rất có thể muốn lấy lại thể diện khi bị đuổi ra ngoài trước đó nên đã bảo Long Nguyệt và Long Hình chuẩn bị.
Lúc này mới xảy ra cảnh tượng vừa rồi.
Nếu đánh thêm một trận nữa, có lẽ Long Hình và Long Nguyệt không còn là đối thủ của Lodiwe và Canon rồi.
Như thế Tiêu Chính Văn cũng chỉ nhân cơ hội này để nổi danh mà thôi.
Nhưng sức mạnh của thật sự của mình không hề thay đổi, muốn dựa vào chiến tích vừa rồi muốn lợi dụng điểm yếu của thế tử, đòi nhiều lợi ích với thế tử, Tiêu Chính Văn đang tự đâm đầu vào chỗ chết.
Dường như đoán được suy nghĩ của ông Đồng ở sau lưng, Chu Thụy Chân chắp một tay ra sau, lạnh lùng nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, trận chiến lúc nãy quả thật không tầm thường chút nào, nhưng trận đó quá bất ngờ”.
“Thắng dựa vào may mắn thường không duy trì được lâu, thật ra có thể cho phép anh gia nhập vào phe bọn tôi đã là nhường bộ cao nhất của bọn tôi rồi, còn lợi ích gì đó thì sẽ ban thưởng vào ngày có công trạng”.
Chu Thụy Chân nói thẳng ra ý của mình, lời ngoài ý trong chính là trước khi Tiêu Chính Văn lấy được khí vận Âu Lục giúp họ thì đừng nghĩ đến một phần lợi ích từ họ.
“Đúng thế, nếu trận chiến này chỉ là vì anh muốn gây sự chú ý của bọn tôi thì anh đã đạt được mục đích rồi. Nhưng một khi chuyện này truyền ra ngoài, không lâu sau các anh sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người trong thánh vực”.
“Thế nên nhanh chóng tìm một chỗ dựa vững chắc mới là việc cấp bách của các anh”.
Khổng Tuyên cũng cười khẩy lợi dụng điểm yếu nói.
Người phụ nữ yêu kiều nãy giờ đứng cạnh Khổng Tuyên luôn nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn nhưng trong mắt lại lóe lên sự kỳ lạ.
“Thế tử, chắc chắn người này chỉ mới là cảnh giới Nhân Vương cấp một. Mặc dù tôi không biết anh ta ẩn tu vi bằng cách nào nhưng trước mặt tôi không thể che giấu được thực lực thật sự cả”.
Nghe cô ta nói thế Khổng Tuyên cũng khẽ cười nhạo.
Xem ra quả nhiên như hắn nghĩ Tiêu Chính Văn chẳng có thực lực gì, chỉ muốn dựa vào trận chiến với đám người Lodiwe để gây chú ý với hai thế lực lớn.
Lấy được lợi ích lớn nhất từ đó.
“Anh Chu, Kiều Nhi đã nhìn thấy rồi, Tiêu Chính Văn chỉ là một con gà yếu ớt Nhân Vương cấp một thôi, tôi thấy tám mươi phần trăm là hắn muốn mượn tay chúng ta để lấy nhiều lợi ích hơn”.
“Nếu còn tranh với lâu đài Versailles nữa thì không có nghĩa lý gì, chỉ trúng kế của tên này thôi”.
Khổng Tuyên hạ thấp giọng, nhỏ đến mức chỉ có hắn và Chu Thụy Chân có thể nghe được.
“Ồ?”
Mấy lời của cô ta lại khiến Chu Thụy Chân sửng sốt.
Trước đó Chu Thụy Chân nghĩ ngay cả cấp dưới của Tiêu Chính Văn cũng có thể đánh bại được hai thế tử thì thực lực của Tiêu Chính Văn ít nhất cũng là Nhân Vương cấp hai, thậm chí có thể là cấp bậc cao hơn.
Nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại dùng thuật che mắt trước mặt họ.
“Hừ! Còn dám lừa gạt trước mặt chúng ta, đây không phải là hành động khôn ngoan chút nào. Anh Tiêu, bọn tôi còn việc gấp, nếu anh nghĩ kỹ rồi thì có thể đến trang viên nhà họ Chu tìm tôi, tạm biệt”.
Nói rồi Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên lười liếc nhìn Tiêu Chính Văn thêm một cái bèn xoay người rời đi.
Chương 1641: Huyết tộc
Thấy Chu Thuỵ Chân ban nãy vẫn còn dốc sức muốn tranh giành Tiêu Chính Văn đột nhiên quay người muốn đi, gần như tất cả mọi người đều ngẩn ra!
Ngay cả Nguỵ Quốc Đào cũng thấy khó hiểu trước hành vi này của Chu Thuỵ Chân.
“Thế tử Chu định đi như thế thật sao?”
Nguỵ Quốc Đào nhíu mày hỏi.
Chu Thuỵ Chân hừ một tiếng, khinh thường nói: “Tài nguyên của chúng ta cũng rất có hạn, không có tài nguyên dư thừa để lãng phí cho một “cao thủ” ở cảnh giới Nhân Vương cấp một!”
Hai chữ cao thủ mà hắn nói ra phải được để trong dấu ngoặc kép.
Nhân Vương cấp một quả thực được coi là cao thủ ở trong thế tục, thế nhưng ở trong thánh vực thì lại tóm được cả đống, ai lại đi lãng phí thời gian và sức lực lên trên người Nhân Vương cấp một cơ chứ?
Lời này vừa thốt ra, ngay cả Theodore cũng trở nên đờ đẫn.
Trước đây, tư thái thong dong bình thản của Tiêu Chính Văn quả thực đã doạ được không ít người!
Đặc biệt là khi đối diện với nhân vật lãnh đạo quân đội của hai thế lực lớn, Tiêu Chính Văn vẫn mặt không đổi sắc, điều này đã đủ để chứng minh thực lực mạnh mẽ của anh không phải là thứ có thể xem thường!
Cộng thêm việc bên cạnh Theodore không có sự tồn tại của loại quái thai kỳ dị như Kiều Nhi, tu vi của Tiêu Chính Văn lại quá đỗi thần bí, dù nhìn thế nào thì cũng chẳng có khác biệt gì so với người bình thường.
Theodore càng thêm kiên định với suy nghĩ phải lôi kéo được Tiêu Chính Văn!
Thế nhưng, những lời này của Chu Thuỵ Chân lại khiến cho lòng hắn trầm xuống!
Lẽ nào đối phương đang tung hoả mù?
Không thể nào!
Từ trong ánh mắt khinh thường kia của Chu Thuỵ Chân, không khó để nhìn ra hắn đã hoàn toàn mất đi hứng thú với Tiêu Chính Văn!
Trước mắt, trận đấu của đôi bên đang sắp sửa bước vào giai đoạn ác liệt, Chu Thuỵ Chân tuyệt đối sẽ không mạo hiểm mất đi một người tài giỏi để tính kế với hắn!
“Ồ? Nhân Vương cấp một? Thế tử Chu không phải đang nói đùa với chúng tôi đấy chứ?”
Theodore gào lên về phía Chu Thuỵ Chân.
“Mấy người tin hay không thì tuỳ, dù sao thì tôi cũng không có quá nhiều hứng thú với một kẻ yếu ớt ở cảnh giới Nhân Vương cấp một, mọi người xin cứ tự nhiên, tôi vẫn có việc cần giải quyết nên không ở lại thêm được nữa!”
Nói xong, Chu Thuỵ Chân liếc mắt nhìn Tiêu Chính Văn một cái, trong lòng càng nở một nụ cười lạnh lùng không thôi!
Chơi trò này với mấy thế tử như bọn họ, Tiêu Chính Văn vẫn còn quá trẻ rồi!
Chỉ đáng tiếc cho hai hạt giống tốt là Long Nguyệt và Long Hình lại trở thành công cụ thu hút sự chú ý của Tiêu Chính Văn!
Thấy hai người Chu Thuỵ Chân và Khổng Tuyên đã thật sự mất đi hứng thú với Tiêu Chính Văn, Theodore cũng tự mình cười khổ, nói với Lodiwe và Canon phía bên dưới: “Còn quỳ ở đấy làm cái gì? Còn không mau đi thôi!”
Nói xong, Theodore phất ống tay áo rồi quay người rời đi.
Sớm biết đối phương là Nhân Vương cấp một, Theodore thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn Tiêu Chính Văn lấy một lần, càng sẽ không tới lôi kéo Tiêu Chính Văn!
Đường đường là thế tử mà lại phải đi giảng hoà với một Nhân Vương cấp một, truyền ra ngoài thì sẽ bị người ta cười cho thối mũi!
Lodiwe và Canon thấy mặt Theodore có vẻ giận dữ thì nào dám nhiều lời?
Vội vàng đứng dậy đuổi theo về phía Theodore.
Ông Đồng không vội rời đi mà chỉ chắp hai tay sau lưng, tiến lên trước một bước, quan sát Tiêu Chính Văn từ trên xuống dưới một lượt rồi cười lạnh lùng nói: “Cậu thật sự coi thánh vực là thế tục đấy à? Tôi đã từng nói với cậu từ lâu rồi, cao thủ ở nơi này nhiều không đếm xuể!”
“Loại trò hề thích thu hút sự chú ý như cậu, áp dụng trong thế tục thì có thể sẽ có người bị cậu lừa, thế nhưng ở thánh vực thì gần như cậu đã lộ tẩy hết rồi!”
“Tôi hy vọng cậu tự biết phải làm gì, bây giờ cậu đã trở thành mục tiêu công kích rồi, tốt nhất là cậu nên chủ động hiến dâng bí kỹ trận pháp mà hai người đó đã học lên cho thế tử Chu, nếu không đợi đến khi đại nạn ập tới thì có muốn hiến dâng cũng không còn cơ hội nữa rồi!”
Ông Đồng lạnh lùng nhìn hai người Long Hình và Long Nguyệt, trong ánh mắt mang theo vẻ thương xót, nói: “Dẫu sao thì vận mệnh của mấy người cũng đã được an bài rồi, người xưa có câu, phù sa không chảy ruộng ngoài”.
“Nếu như dâng cho người Hoa Quốc, ít nhất sau khi mấy người chết thì vẫn có người dựng bia mộ cho! Nếu không e rằng mấy người sẽ phải bỏ mạng ở nơi hoang dã!”
Nếu như ban nãy vẫn chỉ là âm thầm uy hiếp thì những lời bây giờ của ông Đồng rõ ràng đã giống như lợi dụng điểm yếu để trắng trợn uy hiếp người khác!
Hơn nữa, dù mấy người Tiêu Chính Văn có giao bí kỹ trận pháp ra hay không, kết quả cũng chỉ có một, đó chính là cái chết!
Từ đó có thể thấy được rằng từ đầu tới cuối, những người này đều không coi mấy người Tiêu Chính Văn như là con người.
Ở trong mắt bọn họ, giá trị duy nhất của Tiêu Chính Văn chỉ là hai bộ trận pháp đó mà thôi!
Bây giờ cảnh giới của Tiêu Chính Văn đã bị công khai cho mọi người biết hết rồi, đối diện với một kẻ yếu ớt ở cảnh giới Nhân Vương cấp một thì còn cần phải đe doạ dụ dỗ hay sao?
Cử bừa hai tên bề dưới ra tay tranh cướp là được rồi!
“Với xuất thân của cậu, căn bản không thể sở hữu loại trận pháp huyền ảo như vậy, tôi hoài nghi hai bộ bí thuật trận pháp mà cậu dạy cho bọn họ có lai lịch không chính đáng!”
“Nói không chừng là trộm từ năm đại danh sơn, nếu như cậu không muốn liên luỵ tới người nhà thì tốt nhất hãy giao nộp ra sớm một chút, đợi sau khi chúng tôi điều tra ra chứng cứ thì cũng nể tình cho mấy người được chết toàn thây!”
Khổng Tuyên cười hiểm ác và nói với dáng vẻ uy hiếp.
Lời này vừa thốt ra, Chu Thuỵ Chân không khỏi nhíu mày.
Thật ra hắn cũng đã có ý định muốn tranh cướp, chỉ là trước mặt quá nhiều người bên trong đại sảnh mà nói ra mấy lời này thì thật sự tổn hại tới thanh danh của thế tử!
“Anh Khổng, chú ý cách dùng từ của anh! Dù là cướp thì cũng cần phải tìm cơ hội, ở trước mặt nhiều người như vậy, nhà họ Khổng của anh không cần thể diện nhưng nhà họ Chu chúng tôi vẫn cần!”
Chu Thuỵ Chân nói xong thì thẳng thừng quay người rời đi.
Sợ Khổng Tuyên sẽ lại nói thêm lời gì không cần mặt mũi, ảnh hưởng tới thân danh của nhà họ Chu!
Thấy mấy thế tử đồng loạt quay người rời đi, Nguỵ Quốc Đào không khỏi cười lạnh lùng, nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, ếch ngồi đáy giếng chung quy vẫn là ếch ngồi đáy giếng mà thôi!”
“Mấy cái trò hề này của cậu mà cũng dám lấy ra biểu diễn ở thánh vực? Bây giờ cảm thấy thế nào?”
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn bị hai thế lực lớn vứt bỏ công khai, trong lòng Nguỵ Quốc Đào rõ ràng còn ngọt hơn cả ăn mật.
Vừa nghĩ tới câu nói mà Tiêu Chính Văn chất vấn ông ta ban nãy, Nguỵ Quốc Đào hận tới độ chân răng phát ngứa, chỉ muốn ra tay giết chết Tiêu Chính Văn ngay lập tức, chém anh ra làm tám mảnh thì mới có thể hả giận!”
Thấy Tiêu Chính Văn cười mà không nói, Nguỵ Quốc Đào lại hừ một tiếng, nói: “Tên họ Tiêu kia, tôi đã nhìn ra cậu không phải thứ tốt đẹp gì từ lâu, quả nhiên là như vậy, so về mua danh trục lợi thì cậu thật sự là hạng nhất!”
Nói tới đây, Nguỵ Quốc Đào lại quay sang nói với hai người Long Nguyệt và Long Hình: “Hai vị, tôi đã nói với hai người từ lâu rồi, đi theo cậu ta thì sẽ không có quả ngon để ăn ở trong thánh vực đâu, giờ thì thế nào?”
“Chưa hết một buổi chiều đã đắc tội với cả hai thế lực lớn, lẽ nào hai người vẫn muốn đi theo cậu ta tìm lấy cái chết sao?”
“Nếu như không có gì bất ngờ thì tối ngày hôm nay chính là thời khắc cuối cùng của mấy người rồi, tôi sẽ cho mấy người thêm thời gian một tiếng đồng hồ để suy nghĩ, nếu như mấy người vẫn mê muội không chịu tỉnh ngộ thì đừng có trách tôi ra tay độc ác!”
Nguỵ Quốc Đào lúc này cũng hoàn toàn xé toang lớp mặt nạ, không chút khách khí uy hiếp.
Long Nguyệt và Long Hình đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn lại chỉ đáp lại bằng một nụ cười lạnh lùng.
Đúng vào lúc này, chuông điện thoại của Tiêu Chính Văn đột nhiên vang lên.
Anh cúi đầu nhìn, cái tên trên màn hình hiển thị lại là Tần Vũ!
Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày, sau đó tách khỏi đám đông, đi tới một góc không có người rồi mới bấm nghe: “Anh Tần, anh tìm tôi?”
“Ôi chao, cậu Tiêu, xảy ra chuyện rồi, tôi gọi cho cậu không dưới một trăm cuộc điện thoại, sao cứ luôn ở ngoài vùng phủ sóng thế!”, Tần Vũ nói với vẻ sốt ruột.
“Sao thế?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
“Không ổn rồi, con đường dẫn tới vùng ngoài lãnh thổ xuất hiện một đám đông những kẻ mặc áo đen, nghe nói những người này đều là huyết tộc của vùng ngoài lãnh thổ! Hơn nữa, bọn chúng còn mang theo cả thú dữ của vùng ngoài lãnh thổ cùng trở về thế tục!”
Huyết tộc vùng ngoài lãnh thổ?
Tiêu Chính Văn nghe xong mấy chữ này thì trong lòng không khỏi trầm xuống!
Những người này không phải là quỷ hút máu như trong lời đồn mà là một đám người hung ác tu luyện tà pháp và coi trời bằng vung.
Tất cả thế gia và tông môn của vùng ngoài lãnh thổ đều lấy huyết tộc ra để hình dung về những võ giả đam mê chém giết này!
“Tình hình nghiêm trọng không?”
Tiêu Chính Văn trầm giọng hỏi.
“Ôi, tạm thời thì ổn định hơn một chút, chỉ là không biết lúc nào sẽ lại xảy ra đại loạn!”
Tần Vũ vừa thở dài vừa thuật lại vắn tắt một lượt sự tình phát sinh trong hai ngày gần đây cho Tiêu Chính Văn nghe.
Vào ngày thứ hai kể từ lúc Tiêu Chính Văn rời khỏi Hoa Quốc, một đám người mặc đồ đen đột nhiên xông vào trong lãnh thổ Hoa Quốc.
Ngay lập tức ra tay với quân đội phòng ngự biên giới, không chỉ có một doanh trại bảo vệ biên giới bị đám người mặc đồ đen này tàn sát mà mười mấy thôn xóm xung quanh cũng bị giết hết sạch!
Chuyện này vẫn chưa được điều tra rõ, năm đại danh sơn cũng có tin dữ.
Một cao thủ cấp phó viện trưởng của Thiên Sơn bị bốn người thần bí bao vây tấn công, tình trạng lúc chết hết sức thảm thương, máu trên người đều bị rút cạn, hoá thành một bộ xương khô ngay tại chỗ!
Hơn nữa, Hằng Sơn trước đây bị Tiêu Chính Văn san phẳng, lúc này đã bị đám người thần bí này chiếm cứ và trở thành cứ điểm của bọn họ!
Ngay cả phạm vi mấy chục dặm xung quanh Hoa Sơn cũng chìm trong biển sương màu máu, dù là ngày hay đêm thì cũng vang lên tiếng gào khóc không ngừng, người dân ở vùng lân cận đã đồng loạt bỏ đi hết rồi.
“Anh đang nói Hằng Sơn và Hoa Sơn đã bị bọn chúng chiếm cứ hết rồi ư?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
“Không sai, nghe nói những người này còn giết cả tới Dược Vương Cốc, dược sư Hoàng liều mạng chống trả, cuối cùng bị trọng thương thì mới tạm gọi là đánh cho bọn chúng rút đi được, thế nhưng Dược Vương Cốc cũng tổn thất vô cùng nghiêm trọng!”
Tần Vũ nói tới đây thì không khỏi nghẹn ngào.
Bình luận facebook