Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1585: Hủy diệt Hoa Sơn
“Tiêu Chính Văn, cậu dám tiêu diệt Hoa Sơn của tôi, sau này cả võ tông sẽ coi cậu như cái gai trong mắt, nhất định sẽ nhanh chóng diệt trừ cậu!”
Xung Tiêu Tử bị trói trong màn ánh sáng màu vàng đó, căn bản chẳng thể cử động!
Chỉ đành liều mạng gầm lên!
“Có tiêu diệt Hoa Sơn của ông hay không, sau này cũng chỉ có một kết quả, vậy thì việc gì phải tha cho đám tội nhân hai tay đã nhuốm đầy máu dân như lũ mấy người!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười khẩy, sau đó vung tay lên, một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp cả đất trời!
Mạng sống của vô số người bị tước đoạt chỉ trong nháy mắt, bọn họ lập tức biến thành những bộ xương khô!
“Tiêu Chính Văn!”
Mặc dù không nhìn thấy cảnh tượng thế giới bên ngoài, thế nhưng cảm giác tử khí nặng nề đó lại khiến cho Xung Tiêu Tử lập tức hiểu ra bên ngoài đã xảy ra chuyện gì!
Một giây sau, Tiêu Chính Văn vung tay loại bỏ màn ánh sáng màu vàng đó!
“Xung Tiêu Tử, không phải ông bảo tôi đến tìm ông sao? Tôi tới rồi đây!”
Tiêu Chính Văn bình thản cười nói.
Lúc này, bên trên bậc đá, ngoài trừ những vũng máu lênh láng thì chính là hàng nghìn cái xác, khung cảnh vô cùng lộn xộn!
“Không phải tôi chưa từng cho mấy người cơ hội, bảo mấy người tới Long Kinh đền tội, chẳng phải do Tiêu Chính Văn tôi sợ mấy người mà là muốn cho mấy người một cơ hội để lập công chuộc tội!”
“Thế nhưng, nếu như mấy người không biết quý trọng, vậy thì Tiêu Chính Văn tôi cũng tuyệt đối không nhẹ tay!”
Giọng nói của Tiêu Chính Văn vang vọng khắp Hoa Quốc.
Ngay tức thì, mấy tông môn vẫn chưa tới Long Kinh đền tội trong võ tông gần như cùng đồng loạt ra khỏi địa bàn của mình để tìm tới Long Kinh!
“Tiêu Chính Văn, hôm nay cậu giết chết hàng chục nghìn đệ tử của Hoa Sơn! Lẽ nào cậu không sợ bọn họ âm hồn bất tán, tìm cậu báo thù hay sao?”
“Kẻ trên người sặc mùi sát khí như cậu, tàn sát hàng chục nghìn đệ tử của Hoa Sơn chúng tôi, sau này nhất định sẽ không được chết một cách yên ổn đâu!”
Xung Tiêu Tử lúc này đã chẳng thể dùng ngôn từ để mô tả về cảm xúc của bản thân được nữa!
Bên trong ngọn núi chính của Hoa Sơn có tới hàng chục nghìn đệ tử, thế nhưng lúc này lại chỉ còn sót lại một mình cụ ta!
“Hừ! Tôi không được chết yên ổn ư? Trong vòng năm năm qua, đệ tử của Hoa Sơn mấy người tự tay phá hoại bao nhiêu gia đình, lại giết chết bao nhiêu người dân Hoa Quốc, ông có đếm xuể được không?”
“Hoa Quốc từ thuở xa xưa đã là một quốc gia trọng lễ nghi, thế nhưng năm đại danh sơn mấy người trước giờ luôn tự cho rằng mình cao hơn người một bậc, tuỳ tiện tàn sát nhân dân, cướp bóc của cải châu báu, chiếm đoạt luôn cả vợ con người ta!”
“Những kẻ có hành vi giống loài dã thú như mấy người, lẽ nào còn không đáng giết sao?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng chất vấn.
“Cậu… cậu có biết bọn họ đều là hy vọng trong tương lai của võ tông Hoa Quốc, là tinh anh bên trong võ tông hay không?”
Bốn đại danh sơn ngoại trừ Thiên Sơn ra gần như phẫn nộ mà gầm lên cùng một lúc.
“Tinh anh?”
Tiêu Chính Văn cười nhạt, nói: “Loại tinh anh giống như bọn chúng thì càng không thể giữ lại được nữa, lẽ nào cứ để cho bọn chúng chà đạp lên nhân dân hay sao?”
Lời này vừa thốt ra, gần như năm đại danh sơn đều cùng trầm mặc!
Không một ai trong số họ có thể ngờ nổi Tiêu Chính Văn lại máu lạnh tới vậy!
Ban đầu, bọn họ còn cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ nghĩ tới tương lai của Hoa Quốc mà để lại đường lui cho đệ tử trong năm đại danh sơn bọn họ!
Thế nhưng thật không ngờ, từ đầu tới cuối, trong lòng Tiêu Chính Văn chỉ có những người dân bình thường của Hoa Quốc!
Cũng chính là “nhân dân” mà anh luôn miệng nhắc tới!
“Sức sống, biến mất!”
Tiêu Chính Văn lập tức vung tay lên, chỉ thấy con rồng lớn màu trắng đột nhiên ngẩng cao đầu, dùng lực hít lấy…
Vô số luồng sức sống lập tức bay về phía miệng rồng, trên đỉnh một ngọn núi khác của Hoa Sơn, xác người chất đống chỉ trong nháy mắt!
“Không!”
“Đừng! Tôi… giờ tôi sẽ dẫn đệ tử Hoa Sơn tới Long Kinh đền tội! Cầu xin cậu, đừng giết nữa, đừng giết nữa mà!”
Xung Tiêu Tử lúc này thật sự hoang mang!
Cả Hoa Sơn có đến mấy trăm nghìn đệ tử, những người này đều là hy vọng trong tương lai của Hoa Sơn!
Nếu như bị Tiêu Chính Văn tiêu diệt sạch sẽ, vậy thì sau này Hoa Sơn sẽ không còn hy vọng gì nữa rồi!
“Giờ đã biết hối hận rồi sao? Đáng tiếc, muộn rồi!”
Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng, nói: “Ông cho rằng ông là ai, năm đại danh sơn có thể không chịu sự trói buộc của giới chính trị, không tuân theo pháp luật Hoa Quốc sao?”
“Tôi không cần biết các triều đại trước đây dung túng năm đại danh sơn mấy người ra sao! Thế nhưng đối với Tiêu Chính Văn tôi, mọi người đều bình đẳng! Giết người thì đền mạng, có nợ ắt phải trả!”
Con rồng lớn màu trắng lại mở to cái miệng đẫm máu, ngay tức thì xác người la liệt khắp cả Hoa Sơn!
Không chỉ có năm đại danh sơn, ngay cả người bình thường lúc này cũng rơi vào trong trầm lặng!
“Hành động của vua Bắc Lương có phải hơi thái quá rồi không? Dù bọn họ có sai, thế nhưng dẫu sao cũng là một thành viên bên trong võ tông của Hoa Quốc chúng ta, những người đó quả thực đều là hy vọng tương lai của Hoa Sơn!”
Sắc mặt ông cụ Quý lúc này đã trở nên trắng bệch!
Cụ ta thật sự không dám tin Tiêu Chính Văn lại thật sự đi tiêu diệt cả Hoa Sơn!
Ban đầu, cụ ta còn cho rằng Tiêu Chính Văn nhiều nhất chỉ xử lý một vài tên đệ tử của Hoa Sơn mà thôi.
Thế nhưng thật không ngờ cả Hoa Sơn, ngoại trừ Xung Tiêu Tử ra thì đã không còn một ai sống sót!
“Ôi chao, muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân bọn họ đã quá tự tin! Đây mới là phong cách làm việc nhất quán của cậu Tiêu!”
Tần Vũ bất lực thở dài một hơi!
Lúc ở Thiên Tử Các, Tiêu Chính Văn đã nói rất rõ, chỉ cần năm đại danh sơn không chịu cúi đầu nghe theo thì anh sẽ dùng luật pháp của Hoa Quốc để trừng trị họ!
Kẻ đi giết người khác ắt sẽ bị người ta giết ngược lại!
Bất luận là ai, chỉ cần trên tay dính máu của người dân Hoa Quốc thì đều phải lấy một mạng đổi lấy một mạng!
Thật ra so với thủ đoạn của Tiêu Chính Văn, những cao thủ trở về từ vùng ngoài lãnh thổ và cả đệ tử của năm đại danh sơn căn bản chưa từng xem nhân dân Hoa Quốc là con người!
Chỉ trong vòng năm năm, nhân khẩu của Hoa Quốc đã giảm bớt đi một trăm triệu người!
Có thể thấy rằng trong mắt năm đại danh sơn, những người bình thường trong thế tục này còn chẳng bằng con kiến!
Dù bọn họ cũng là người dân Hoa Quốc, dù bọn họ cũng là con cháu của vua, thế nhưng khi người của năm đại danh sơn giết bọn họ thì thậm chí còn chẳng hề chớp mắt lấy một lần!
“Tiêu Chính Văn! Cậu… cậu quả nhiên là tàn nhẫn thâm độc! Thế nhưng… thế nhưng ngày mà Thánh Nhân Các của tôi quay trở lại thế tục cũng sẽ chính là ngày mà Tiêu Chính Văn cậu…”
Không để cho Xung Tiêu Tử nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã vung kiếm chém xuống!
“Soạt!”
Khi mà một tia sáng sắc lạnh loé lên, một cái đầu người cũng bay vút lên cao!
Cơ thể Xung Tiêu Tử trở nên xiêu vẹo, cái xác không đầu rơi thẳng từ trên đỉnh núi Hoa Sơn xuống dưới vực sâu vạn trượng!
“Cậu ta… cậu ta thật sự tiêu diệt cả Hoa Sơn rồi ư?”
Lý Chính Đạo siết chặt lòng bàn tay, vẫn không dám tin vào tất cả những thứ mà mình nhìn thấy!
Thế nhưng không để cho mọi người hoàn hồn trở lại, một tia sáng chói mắt đã loé lên, Tiêu Chính Văn hiên ngang đứng trên ba con rồng lớn mà bay về phía Huệ Mi!
Lúc này, bên trong Kiếm Cung của Huệ Mi đã trở nên tĩnh lặng giống như cái chết!
“Sư… sư phụ!”
Lâm Vũ Tích sợ tới độ mặt mày trắng bệch, hai mắt vô hồn nhìn về phía Hoả Long Chân Quân!
“Hừ! Tiêu Chính Văn cậu ta cho rằng tiêu diệt Hoa Sơn thì rất ghê gớm sao? Huệ Mi đâu phải là nơi mà cậu ta có thể khinh thường! Người đâu, nâng…. Khai Thiên Kiếm!”
Lời này vừa thốt ra, ngay cả Lâm Vũ Tích cũng sợ tới độ ngồi bệt xuống đất!
Khai Thiên Kiếm thật ra là thần binh được lưu truyền từ thời Tiên Tần!
Nghe nói thanh kiếm này từng phân chia Thục Địa, vậy nên mới có Trường Giang!
Mà sau khi phân chia Thục Địa, thanh kiếm này liền rơi vào trong núi sâu thăm thẳm của Huệ Mi!
Vậy nên bảo vật trấn giữ của Huệ Mi mới là Khai Thiên Kiếm!
Bên trong võ tông vẫn luôn lưu truyền một câu nói cổ, Khai Thiên Kiếm mà xuất hiện, núi sông sẽ bị đảo ngược!
Cũng có thể nói rằng, một khi sử dụng Khai Thiên Kiếm thì không chỉ có Huệ Mi trăm họ lầm than, ngay cả Thục Trung cũng sẽ không còn sự tồn tại của loài người nữa!
“Sư phụ, chúng ta nhất thiết phải làm vậy sao? Thục Trung có tới mấy chục triệu người đấy! Chúng ta…”
“Câm mồm!”
“Lẽ nào cậu muốn mở to mắt nhìn Huệ Mi của chúng ta giống như Hoa Sơn, máu chảy thành sông hay sao?”
Hoả Long Chân Quân lúc này đã trợn tròn hai mắt, sát khí bừng bừng khắp người!
“Không cần nhiều lời, đi lấy Khai Thiên Kiếm đi!”
Hoả Long Chân Quân lạnh lùng nói.
Lúc này, Tiêu Chính Văn cưỡi rồng thần đã tới bên ngoài lãnh thổ Huệ Mi!
Từ xa nhìn lại, Tiêu Chính Văn rõ ràng giống như thần tiên hạ phàm, uy phong lẫm liệt!
Đúng vào lúc này, phía chân trời vang lên một giọng nói hết sức quen thuộc: “Cậu Tiêu, có thể nể mặt nhà họ Lý chúng tôi, chuyện này chấm dứt tại đây được không?”
Xung Tiêu Tử bị trói trong màn ánh sáng màu vàng đó, căn bản chẳng thể cử động!
Chỉ đành liều mạng gầm lên!
“Có tiêu diệt Hoa Sơn của ông hay không, sau này cũng chỉ có một kết quả, vậy thì việc gì phải tha cho đám tội nhân hai tay đã nhuốm đầy máu dân như lũ mấy người!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười khẩy, sau đó vung tay lên, một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp cả đất trời!
Mạng sống của vô số người bị tước đoạt chỉ trong nháy mắt, bọn họ lập tức biến thành những bộ xương khô!
“Tiêu Chính Văn!”
Mặc dù không nhìn thấy cảnh tượng thế giới bên ngoài, thế nhưng cảm giác tử khí nặng nề đó lại khiến cho Xung Tiêu Tử lập tức hiểu ra bên ngoài đã xảy ra chuyện gì!
Một giây sau, Tiêu Chính Văn vung tay loại bỏ màn ánh sáng màu vàng đó!
“Xung Tiêu Tử, không phải ông bảo tôi đến tìm ông sao? Tôi tới rồi đây!”
Tiêu Chính Văn bình thản cười nói.
Lúc này, bên trên bậc đá, ngoài trừ những vũng máu lênh láng thì chính là hàng nghìn cái xác, khung cảnh vô cùng lộn xộn!
“Không phải tôi chưa từng cho mấy người cơ hội, bảo mấy người tới Long Kinh đền tội, chẳng phải do Tiêu Chính Văn tôi sợ mấy người mà là muốn cho mấy người một cơ hội để lập công chuộc tội!”
“Thế nhưng, nếu như mấy người không biết quý trọng, vậy thì Tiêu Chính Văn tôi cũng tuyệt đối không nhẹ tay!”
Giọng nói của Tiêu Chính Văn vang vọng khắp Hoa Quốc.
Ngay tức thì, mấy tông môn vẫn chưa tới Long Kinh đền tội trong võ tông gần như cùng đồng loạt ra khỏi địa bàn của mình để tìm tới Long Kinh!
“Tiêu Chính Văn, hôm nay cậu giết chết hàng chục nghìn đệ tử của Hoa Sơn! Lẽ nào cậu không sợ bọn họ âm hồn bất tán, tìm cậu báo thù hay sao?”
“Kẻ trên người sặc mùi sát khí như cậu, tàn sát hàng chục nghìn đệ tử của Hoa Sơn chúng tôi, sau này nhất định sẽ không được chết một cách yên ổn đâu!”
Xung Tiêu Tử lúc này đã chẳng thể dùng ngôn từ để mô tả về cảm xúc của bản thân được nữa!
Bên trong ngọn núi chính của Hoa Sơn có tới hàng chục nghìn đệ tử, thế nhưng lúc này lại chỉ còn sót lại một mình cụ ta!
“Hừ! Tôi không được chết yên ổn ư? Trong vòng năm năm qua, đệ tử của Hoa Sơn mấy người tự tay phá hoại bao nhiêu gia đình, lại giết chết bao nhiêu người dân Hoa Quốc, ông có đếm xuể được không?”
“Hoa Quốc từ thuở xa xưa đã là một quốc gia trọng lễ nghi, thế nhưng năm đại danh sơn mấy người trước giờ luôn tự cho rằng mình cao hơn người một bậc, tuỳ tiện tàn sát nhân dân, cướp bóc của cải châu báu, chiếm đoạt luôn cả vợ con người ta!”
“Những kẻ có hành vi giống loài dã thú như mấy người, lẽ nào còn không đáng giết sao?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng chất vấn.
“Cậu… cậu có biết bọn họ đều là hy vọng trong tương lai của võ tông Hoa Quốc, là tinh anh bên trong võ tông hay không?”
Bốn đại danh sơn ngoại trừ Thiên Sơn ra gần như phẫn nộ mà gầm lên cùng một lúc.
“Tinh anh?”
Tiêu Chính Văn cười nhạt, nói: “Loại tinh anh giống như bọn chúng thì càng không thể giữ lại được nữa, lẽ nào cứ để cho bọn chúng chà đạp lên nhân dân hay sao?”
Lời này vừa thốt ra, gần như năm đại danh sơn đều cùng trầm mặc!
Không một ai trong số họ có thể ngờ nổi Tiêu Chính Văn lại máu lạnh tới vậy!
Ban đầu, bọn họ còn cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ nghĩ tới tương lai của Hoa Quốc mà để lại đường lui cho đệ tử trong năm đại danh sơn bọn họ!
Thế nhưng thật không ngờ, từ đầu tới cuối, trong lòng Tiêu Chính Văn chỉ có những người dân bình thường của Hoa Quốc!
Cũng chính là “nhân dân” mà anh luôn miệng nhắc tới!
“Sức sống, biến mất!”
Tiêu Chính Văn lập tức vung tay lên, chỉ thấy con rồng lớn màu trắng đột nhiên ngẩng cao đầu, dùng lực hít lấy…
Vô số luồng sức sống lập tức bay về phía miệng rồng, trên đỉnh một ngọn núi khác của Hoa Sơn, xác người chất đống chỉ trong nháy mắt!
“Không!”
“Đừng! Tôi… giờ tôi sẽ dẫn đệ tử Hoa Sơn tới Long Kinh đền tội! Cầu xin cậu, đừng giết nữa, đừng giết nữa mà!”
Xung Tiêu Tử lúc này thật sự hoang mang!
Cả Hoa Sơn có đến mấy trăm nghìn đệ tử, những người này đều là hy vọng trong tương lai của Hoa Sơn!
Nếu như bị Tiêu Chính Văn tiêu diệt sạch sẽ, vậy thì sau này Hoa Sơn sẽ không còn hy vọng gì nữa rồi!
“Giờ đã biết hối hận rồi sao? Đáng tiếc, muộn rồi!”
Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng, nói: “Ông cho rằng ông là ai, năm đại danh sơn có thể không chịu sự trói buộc của giới chính trị, không tuân theo pháp luật Hoa Quốc sao?”
“Tôi không cần biết các triều đại trước đây dung túng năm đại danh sơn mấy người ra sao! Thế nhưng đối với Tiêu Chính Văn tôi, mọi người đều bình đẳng! Giết người thì đền mạng, có nợ ắt phải trả!”
Con rồng lớn màu trắng lại mở to cái miệng đẫm máu, ngay tức thì xác người la liệt khắp cả Hoa Sơn!
Không chỉ có năm đại danh sơn, ngay cả người bình thường lúc này cũng rơi vào trong trầm lặng!
“Hành động của vua Bắc Lương có phải hơi thái quá rồi không? Dù bọn họ có sai, thế nhưng dẫu sao cũng là một thành viên bên trong võ tông của Hoa Quốc chúng ta, những người đó quả thực đều là hy vọng tương lai của Hoa Sơn!”
Sắc mặt ông cụ Quý lúc này đã trở nên trắng bệch!
Cụ ta thật sự không dám tin Tiêu Chính Văn lại thật sự đi tiêu diệt cả Hoa Sơn!
Ban đầu, cụ ta còn cho rằng Tiêu Chính Văn nhiều nhất chỉ xử lý một vài tên đệ tử của Hoa Sơn mà thôi.
Thế nhưng thật không ngờ cả Hoa Sơn, ngoại trừ Xung Tiêu Tử ra thì đã không còn một ai sống sót!
“Ôi chao, muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân bọn họ đã quá tự tin! Đây mới là phong cách làm việc nhất quán của cậu Tiêu!”
Tần Vũ bất lực thở dài một hơi!
Lúc ở Thiên Tử Các, Tiêu Chính Văn đã nói rất rõ, chỉ cần năm đại danh sơn không chịu cúi đầu nghe theo thì anh sẽ dùng luật pháp của Hoa Quốc để trừng trị họ!
Kẻ đi giết người khác ắt sẽ bị người ta giết ngược lại!
Bất luận là ai, chỉ cần trên tay dính máu của người dân Hoa Quốc thì đều phải lấy một mạng đổi lấy một mạng!
Thật ra so với thủ đoạn của Tiêu Chính Văn, những cao thủ trở về từ vùng ngoài lãnh thổ và cả đệ tử của năm đại danh sơn căn bản chưa từng xem nhân dân Hoa Quốc là con người!
Chỉ trong vòng năm năm, nhân khẩu của Hoa Quốc đã giảm bớt đi một trăm triệu người!
Có thể thấy rằng trong mắt năm đại danh sơn, những người bình thường trong thế tục này còn chẳng bằng con kiến!
Dù bọn họ cũng là người dân Hoa Quốc, dù bọn họ cũng là con cháu của vua, thế nhưng khi người của năm đại danh sơn giết bọn họ thì thậm chí còn chẳng hề chớp mắt lấy một lần!
“Tiêu Chính Văn! Cậu… cậu quả nhiên là tàn nhẫn thâm độc! Thế nhưng… thế nhưng ngày mà Thánh Nhân Các của tôi quay trở lại thế tục cũng sẽ chính là ngày mà Tiêu Chính Văn cậu…”
Không để cho Xung Tiêu Tử nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã vung kiếm chém xuống!
“Soạt!”
Khi mà một tia sáng sắc lạnh loé lên, một cái đầu người cũng bay vút lên cao!
Cơ thể Xung Tiêu Tử trở nên xiêu vẹo, cái xác không đầu rơi thẳng từ trên đỉnh núi Hoa Sơn xuống dưới vực sâu vạn trượng!
“Cậu ta… cậu ta thật sự tiêu diệt cả Hoa Sơn rồi ư?”
Lý Chính Đạo siết chặt lòng bàn tay, vẫn không dám tin vào tất cả những thứ mà mình nhìn thấy!
Thế nhưng không để cho mọi người hoàn hồn trở lại, một tia sáng chói mắt đã loé lên, Tiêu Chính Văn hiên ngang đứng trên ba con rồng lớn mà bay về phía Huệ Mi!
Lúc này, bên trong Kiếm Cung của Huệ Mi đã trở nên tĩnh lặng giống như cái chết!
“Sư… sư phụ!”
Lâm Vũ Tích sợ tới độ mặt mày trắng bệch, hai mắt vô hồn nhìn về phía Hoả Long Chân Quân!
“Hừ! Tiêu Chính Văn cậu ta cho rằng tiêu diệt Hoa Sơn thì rất ghê gớm sao? Huệ Mi đâu phải là nơi mà cậu ta có thể khinh thường! Người đâu, nâng…. Khai Thiên Kiếm!”
Lời này vừa thốt ra, ngay cả Lâm Vũ Tích cũng sợ tới độ ngồi bệt xuống đất!
Khai Thiên Kiếm thật ra là thần binh được lưu truyền từ thời Tiên Tần!
Nghe nói thanh kiếm này từng phân chia Thục Địa, vậy nên mới có Trường Giang!
Mà sau khi phân chia Thục Địa, thanh kiếm này liền rơi vào trong núi sâu thăm thẳm của Huệ Mi!
Vậy nên bảo vật trấn giữ của Huệ Mi mới là Khai Thiên Kiếm!
Bên trong võ tông vẫn luôn lưu truyền một câu nói cổ, Khai Thiên Kiếm mà xuất hiện, núi sông sẽ bị đảo ngược!
Cũng có thể nói rằng, một khi sử dụng Khai Thiên Kiếm thì không chỉ có Huệ Mi trăm họ lầm than, ngay cả Thục Trung cũng sẽ không còn sự tồn tại của loài người nữa!
“Sư phụ, chúng ta nhất thiết phải làm vậy sao? Thục Trung có tới mấy chục triệu người đấy! Chúng ta…”
“Câm mồm!”
“Lẽ nào cậu muốn mở to mắt nhìn Huệ Mi của chúng ta giống như Hoa Sơn, máu chảy thành sông hay sao?”
Hoả Long Chân Quân lúc này đã trợn tròn hai mắt, sát khí bừng bừng khắp người!
“Không cần nhiều lời, đi lấy Khai Thiên Kiếm đi!”
Hoả Long Chân Quân lạnh lùng nói.
Lúc này, Tiêu Chính Văn cưỡi rồng thần đã tới bên ngoài lãnh thổ Huệ Mi!
Từ xa nhìn lại, Tiêu Chính Văn rõ ràng giống như thần tiên hạ phàm, uy phong lẫm liệt!
Đúng vào lúc này, phía chân trời vang lên một giọng nói hết sức quen thuộc: “Cậu Tiêu, có thể nể mặt nhà họ Lý chúng tôi, chuyện này chấm dứt tại đây được không?”