Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1562-1564
Chương 1562: Cả thế giới quan sát trận đấu
Bây giờ, cùng với việc linh khi trở về, các cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương của năm đại danh sơn đều lần lượt xuất đầu lộ diện.
Hơn nữa ngay cả cường giả cảnh giới Nhân Vương cũng đã sắp trở lại.
Dù Tiêu Chính Văn có bản lĩnh đến đâu, nhưng khi đối mặt với thời đại lớn như vậy, anh có thể tạo ra được sóng gió gì?
Cho dù có cho anh thêm mười năm, thì anh cũng không thể trở thành người bắt đầu xu hướng của thời đại này!
Thời thế đã thay đổi, ở thời đại này, có quá nhiều cường giả sắp trở về, mà trong những người này, có ai không phải là nhân vật quan trọng đã từng dẫn dắt một thời đại cơ chứ?
Tiêu Chính Văn có xuất sắc hơn nữa, nhưng sao có thể so sánh với những nhân vật quan trọng này?
“Hừ, đừng nói chuyện tuyệt tình như vậy, có thể hướng của sự việc sẽ đi ngược lại với những gì anh nghĩ?”
Tần Vũ lạnh lùng đáp trả lại một câu.
Dựa vào sự hiểu biết của anh ta đối với Tiêu Chính Văn, chỉ cần anh dám nói ra lời này, có nghĩa là Tiêu Chính Văn đã có đủ sự tự tin!
Nói cho cùng, tiếng nói của anh cũng là đại diện cho giới chính trị, nếu như để thua trước năm đại danh sơn, thì danh tiếng của giới chính trị cũng sẽ bị tổn hại!
Giờ phút này, Tần Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau năm năm bị năm đại danh sơn và võ tông trấn áp, lúc này, cuối cùng đã có thể nở mày nở mặt!
Thậm chí có thể nói rằng, chỉ cần Tiêu Chính Văn trở về, Hoa Quốc sẽ trở lại là Hoa Quốc trước kia.
Giới chính trị sẽ là sự tồn tại tối cao của Hoa Quốc!
Vào giờ phút này, tin tức về việc Tiêu Chính Văn công khai thách thức với năm đại danh sơn cũng đã được truyền ra ngoài.
Năm đại danh sơn gần như nổi giận cùng một lúc!
Phía trên Thiên Sơn không ngừng vang lên tiếng sấm, phạm vi của biển sấm ở Thiên Sơn gần như tăng lên gấp đôi!
Phía trên Hằng Sơn, mây đen đè nặng trên đầu, gió lạnh âm u đằng đằng sát khí trong bán kính trăm dặm!
Trên đỉnh Hoa Sơn, một ông lão cầm kiếm trong tay, vừa chém đã san bằng ngọn núi cách đó trăm dặm!
Trong phút chốc, cơn rống giận của năm đại danh sơn đã vang dội khắp cả nước!
Không chỉ trong nước, mà ngay cả toàn thế giới cũng phải đổ dồn sự chú ý về phía Hoa Quốc lần nữa!
Liệu sự trở lại của Tiêu Chính Văn có đồng nghĩa với việc lại mở ra một thời đại mới lần nữa hay không, không ai có được câu trả lời!
Nếu là người khác thì hoàn toàn không thể khơi dậy được chút sóng gió nào trong thời đại lớn này.
Nhưng Tiêu Chính Văn thì khác, anh là người đàn ông có thể xoay chuyển càn khôn!
Lúc này, trong một viên trang ở Âu Lục, một ông lão tóc trắng đọc những bình luận trên mạng, cười khổ lắc đầu nói: “Không ngờ, cậu ta vẫn mạnh mẽ như ngày nào! “
Không những Âu Lục, mà Phi Lục và Mỹ Lục cũng đang thảo luận sôi nổi về vấn đề này.
Tiêu Chính Văn vừa trở về đã khiêu chiến với cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương của năm đại danh sơn.
Từ xưa đến nay, chưa từng có ai có thái độ này!
Một cảnh giới Thiên Thần lại ngang nhiên thách thức với cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương!
Gần như cả thế giới đều theo dõi kết quả của trận chiến này!
Thật ra đây không chỉ là ân oán giữa Tiêu Chính Văn và năm đại danh sơn, mà còn là việc anh có thể phá vỡ được ranh giới giữa cảnh giới Thiên Thần và Bán Bộ Nhân Vương hay không?
Từ xưa đến nay, cảnh giới Thiên Thần không cách nào so sánh được với cảnh giới Nhân Vương, khoảng cách của hai cảnh giới cũng giống như sự chênh lệch giữa vũ trụ và một hạt cát!
Cũng giống như cảnh giới Thiên Vương không có cách nào đánh thắng được cảnh giới Thiên Thần, nhưng năm ấy Tiêu Chính Văn đã làm được!
Bây giờ, liệu anh có thể tạo ra được kỳ tích lần nữa không?
Ngay sau đó, đã có người đứng ra khẳng định cảnh giới bây giờ của Tiêu Chính Văn là cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao!
Nói cách khác, dù biết rõ bản thân thấp hơn cảnh giới của đối phương một cấp, nhưng anh vẫn chủ động khiêu chiến, việc này dũng cảm đến mức nào?
"Tôi nhớ, năm năm trước Tiêu Chính Văn đã từng đánh bại cường giả cảnh giới Thiên Thần chỉ với cảnh giới Thiên Vương, nên lần này tôi vẫn cược anh ta thắng!"
Thoạt nhìn, người này giống như đang ủng hộ Tiêu Chính Văn, nhưng thật ra lại đang ngầm mỉa mai anh!
Đi ngược với hướng đánh có thể xảy ra ở cảnh giới Thiên Vương, cũng có thể xảy ra ở cảnh giới Thiên Thần, nhưng tuyệt đối không thể vượt qua cảnh giới lớn!
Khoảng cách giữa Bán Bộ Nhân Vương và cảnh giới Thiên Thần không chỉ đơn giản là một cảnh giới lớn!
"Hừ, tôi không đồng ý với lời nói của anh bạn này, khoảng cách giữa Bán Bộ Nhân Vương và cảnh giới Thiên Thần không đơn giản chỉ là cảnh giới lớn, mà ngay cả sự hiểu biết về sức mạnh và trận pháp đều hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!"
"Đây cũng giống như một người cầm một thanh giáo dài thi đấu với một người cầm súng ở khoảng cách trăm mét! Ai thắng ai thua, còn cần nói nữa sao?”
Lúc này, một cường giả Âu Lục mới trở về từ vùng ngoài lãnh thổ, lạnh lùng lên tiếng.
Trong nội viện của Thiên Sơn, Âu Dương Nghi của Thiên Sơn đang chắp tay sau lưng với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Người đứng cạnh cụ ta chính là Sở Hồng Thiên!
"Sư phụ, thầy thấy sao về chuyện của Tiêu Chính Văn?"
Sở Hồng Thiên vẫn luôn cụp mắt xuống, ông ta thậm chí còn không dám ngẩng đầu liếc nhìn đối phương!
"Chuyện này còn phải hỏi thầy sao? Cậu ta đúng là vua Bắc Lương, nhưng con đừng quên rằng bây giờ đã là thời đại nào, thân phận vua tước này đã không còn có thể bảo vệ cậu ta nữa rồi!"
"Còn nữa, con cho rằng cậu ta chỉ vì một chuyện nhỏ này mà công khai thách thức chúng ta sao?"
"Cậu ta đang lên tiếng cho giới chính trị, muốn võ tông chúng ta phải cúi đầu trước giới chính trị lần nữa! Vì vậy tuyệt đối không thể nhân nhượng với cậu ta!"
"Hỏi ý kiến bên Hoa Sơn và Hằng Sơn xem, nếu muốn đi thì phải uy hiếp được giới chính trị, cho bọn họ biết nền móng thâm sâu của năm đại danh sơn chúng ta, từ nay về sau chỉ có thể phục tùng chúng ta!"
Chuyện này…
Sở Hồng Thiên nghe vậy không khỏi cau mày.
Đối phó với một Thiên Thần thiên cấp bốn sao nhỏ nhoi lại phải dùng một chiến trận lớn như vậy, có vẻ như không thích hợp cho lắm!
"Thưa thầy, cậu ta chỉ là một cảnh giới Thiên Thần, bất kỳ ai trong chúng ta cũng có thể nghiền nát cậu ta bằng một tay! Nếu cùng lúc cử đi mấy người cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, thì cho dù có giết được cậu ta cũng sẽ làm nhục danh tiếng của chúng ta đấy!"
"Hừ! Con thì biết gì chứ! Chúng ta không phải muốn giết Tiêu Chính Văn, mà là muốn để giới chính trị biết được, cho dù Tiêu Chính Văn về thì đã sao?"
"Cho dù bọn họ có tốn bao nhiêu sức lực, cũng không cạnh tranh được với năm đại danh sơn chúng ta, tất cả đều phải khuất phục trước võ tông!"
"Cho dù là vua Bắc Lương, hay là Thiên Tử, chỉ cần dám làm trái ý năm đại danh sơn chúng ta, thì chỉ có một chữ! Chết!"
"Làm theo lời thầy nói đi, thầy sẽ ở đây chờ tin tốt của con!"
Âu Dương Nghi vừa nói, không kiên nhẫn mà xua tay.
"Vâng!"
Sở Hồng Thiên vội đáp lại, sau đó nhanh chóng rời khỏi nội viện!
Ngay khi Sở Hồng Thiên vừa rời khỏi nội viện, đã có hai ông lão tóc trắng đợi sẵn ở cửa.
Hai người này chính là cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương của Hằng Sơn và Hoa Sơn!
Không ngờ ông ta còn chưa đi mời, bọn họ đã chủ động tìm đến cửa rồi!
"Các ông đến đây làm gì thế?"
Sở Hồng Thiên biết rõ vẫn hỏi.
"Đương nhiên là đi giết tên điên cuồng Tiêu Chính Văn kia! Nhưng nói cho cùng Lạc Tề Anh cũng là đệ tử của Thiên Sơn, hai người chúng tôi tùy tiện đến đó, quả thật là phạm quy tắc, nên mới đến đây để bàn bạc với ông Sở!"
Một trong hai ông lão lên tiếng trước.
"Cũng được! Cuộc chiến ở Sơn Thành lần trước, tôi đã mất hết thể diện, lần này, nói thế nào cũng phải trả đũa! Đến lúc đó, hai ông có thể nhìn ánh mắt của tôi để hành động!"
Ngay khi nhắc đến chuyện bị Tiêu Chính Văn liên tiếp tát mấy bạt tai vào mặt ngay trước mặt mọi người ở Sơn Thành, Sở Hồng Thiên cảm thấy hết sức căm phẫn!
Hơn nữa sau khi sư phụ ông ta biết được chuyện này đã mắng ông ta một trận nghiêm khắc!
"Ông Sở, yên tâm đi bây giờ ba người chúng ta hợp lực, sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện như ở Sơn Thành nữa!"
Một ông lão khác kiêu ngạo nói.
Lúc này, nhà họ Trương của Thiên Sơn cũng nhận được tin ba cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương sắp liên kết lại với nhau, Trương Lăng Phong cau mày nói với người đưa tin: "Anh nói cái gì? Ba cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương muốn cùng nhau tới Giang Trung?"
"Đúng vậy, hơn nữa viện trưởng Sở cũng đích thân đến, để rửa mối nhục năm xưa!"
Người đưa tin vội vàng nói!
Haiz!
Trương Lăng Phong khẽ thở dài một hơi, cũng không nói gì nữa.
Dẫu sao đây cũng là chuyện nội bộ của Thiên Sơn, nhà họ Trương hoàn toàn không có quyền can thiệp!
Nhưng nghĩ đến quá khứ ở Âu Lục, Trương Lăng Phong thực sự không hy vọng nhìn thấy Tiêu Chính Văn bị giết!
Những xung đột trước đây đã không còn ý nghĩa nữa, nhìn thấy cục diện lớn đã đến gần, Tiêu Chính Văn ít nhất cũng được coi là thế lực lớn của Hoa Quốc, chết sớm như vậy, thật quá đáng tiếc!
"Hai vị, chúng ta lập tức lên đường thôi! Đừng để tên nhóc đó chạy mất!"
Sở Hồng Thiên hừ một tiếng, khí thế mạnh mẽ của cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương hoàn toàn được bộc phát, bay thẳng về phía Giang Trung!
Chương 1563: Hai Bán Bộ Nhân Vương
Một luồng sức mạnh lớn tỏa ra từ Thiên Sơn, đến tận thành phố Giang Trung.
Những người dân bình thường bên dưới đều bị sức mạnh đáng sợ này đè bẹp xuống đất.
Cho đến khi Sở Hồng Thiên đi xa, những người này mới dám đứng dậy.
Không chỉ vậy, ba lực vô song đồng thời bay về phía thành phố Giang Trung từ ba hướng.
Giờ phút này, không chỉ Giang Trung nhỏ bé mà thậm chí toàn bộ tỉnh Xuyên đều rung chuyển.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương.
Quả thực giống như trong truyền thuyết, một khi sông núi xoay chuyển, một kiếm có thể hủy diệt mọi thứ!
Gần như tất cả các phương tiện truyền thông ở Hoa Quốc đều đang tập trung theo dõi trận chiến này.
Nhất là người dân Giang Trung càng đứng ngồi không yên.
Bởi vì trận chiến kinh thiên động địa này sẽ diễn ra trên mảnh đất Giang Trung của họ.
Rất nhiều gia đình giàu có đã chuyển nhà và tài sản đi trước khi trận chiến bắt đầu.
Có trời mới biết, sau trận chiến này, Giang Trung còn tồn tại hay không!
Bất kỳ một cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương nào cũng có thể quét sạch Giang Trung khỏi bản đồ chỉ bằng một nhát kiếm khi phát huy hết sức mạnh.
Do đó, lựa chọn tốt nhất là rời khỏi đây.
Đương nhiên, đa số những người dân bình thường vẫn lựa chọn ở lại, một mặt vì tin tưởng Tiêu Chính Văn có thể bảo vệ họ an toàn.
Mặt khác, họ rất khó rời bỏ quê hương. Họ lớn lên ở đây từ nhỏ nên không nỡ từ bỏ nơi họ trưởng thành.
Cùng lúc đó, cả thế giới đều đang theo dõi đám người Sở Hồng Thiên.
Không ai ngờ được rằng cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương của năm đại danh sơn đã thật sự ra tay, hơn nữa ba người cùng hợp lực đánh tới.
Trên mạng xã hội Hoa Quốc lại nổ ra những trận cãi vã ồn ào.
“Chết tiệt! Lần này vua Bắc Lương gặp nguy hiểm rồi, ba bị cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương đã cùng nhau ra tay!”
“Đám người võ tông căn bản không hề quan tâm đến đạo đức võ thuật!”
“Hừ, cậy đông hiếp yếu chính là thủ đoạn bọn họ thường dùng, những tên khốn không biết xấu hổ!”
Dù lên mạng mắng chửi thế nào thì bọn họ cũng chỉ là người bình thường, nơi đây cũng chỉ là tầng lớp dưới đáy xã hội, vốn chẳng thể thay đổi được gì.
Huống hồ là một người đủ trấn áp cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương.
Do đó, không ai thèm quan tâm đến tầng lớp dưới đáy xã hội đang nói gì!
Lúc này, hầu như tất cả các nhà máy ở Hoa Quốc đều thông báo ngừng hoạt động một ngày!
Các ông chủ của các xí nghiệp lớn cũng đổ mồ hôi vì Tiêu Chính Văn.
Mặc dù bọn họ không phải là tầng lớp dưới đáy xã hội, cũng từng làm một số việc phạm pháp, thậm chí trong số đó còn có người từng bị Tiêu Chính Văn xử lý.
Nhưng so với Tiêu Chính Văn, bọn họ còn căm ghét năm đại danh sơn và đám cặn bã võ tông kia hơn nhiều.
Lúc này, sắc mặt của Liễu Thanh chợt thay đổi khi nhìn thấy ba luồng ánh sáng màu tím trên trời phóng về phía Giang Trung.
Ngay cả vẻ mặt của ông cụ Quý cũng trở nên nghiêm trọng.
Ba vị cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương cùng ra tay một lúc không phải là chuyện nhỏ.
Dù sao ở vùng ngoài lãnh thổ, cũng hiếm khi xảy ra trận chiến lớn các mà cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương hợp lực.
Quý Sương Nhi đứng bên cạnh chế nhạo, lần này Tiêu Chính Văn còn có thể thoát chết sao?
Mặc dù trước đó đã có rất nhiều lời đồn đại về Tiêu Chính Văn, nào là một người trấn áp một phương, một người san bằng Âu Lục... khiến lỗ tai Quý Sương Nhi như sắp mọc kén rồi!
Nhưng theo cô ta thấy, Tiêu Chính Văn có được những danh tiếng như bây giờ đều là do anh được sinh ra trong một thời đại tốt mà thôi!
Nếu đổi lại là trong thời đại nhiều nhân tài thì Tiêu Chính Văn nào có cơ hội hiện mặt mũi của mình chứ?
Lúc này, đại trưởng lão đang ngồi ở ghế sau xe cũng vô cùng sốt ruột, vỗ vào ghế lái xe phía trước nói: “Nhanh lên, nửa tiếng nữa nhất định phải tới Giang Trung!”
Đại trưởng lão không ngờ Tiêu Chính Văn sẽ bị ba vị cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương cùng nhắm tới.
Ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn xảy ra sơ xuất nào đó thì Hoa Quốc sẽ phải chịu tổn thất lớn.
“Vội vàng có tác dụng gì chứ! Cho dù chúng ta nhanh chóng tới đó thì người ta sẽ nghe theo lời khuyên của chúng ta sao? Nếu không phải Tiêu Chính Văn đắc tội với người ta thì bọn họ cũng sẽ không bày ra kết cục chết người này!”
Quý Sương Nhi lạnh lùng nói.
“Nói năng bậy bạ!”
Ông cụ Quý hung hăng trừng mắt nhìn Quý Sương Nhi, nói: “Cháu hiểu gì chứ! Nếu Tiêu Chính Văn chết thì Hoa Quốc sẽ mất đi trụ cột! Sau này cả Hoa Quốc sẽ trở thành thiên hạ của võ tông!”
“Ngay cả Thiên Tử cũng sẽ trở thành con rối của võ tông! Đến lúc đó, đất nước sẽ không còn là đất nước nữa, nhà họ Quý chúng ta không thể ngồi yên một chỗ được!”
Quý Sương Nhi bị ông cụ Quý trách mắng đến nỗi mặt đỏ bừng, nhưng cô ta không dám phản bác.
Đúng lúc này, một tiếng sấm nổ vang giữa trời, gió mây nổ tung, sau đó một cỗ uy lực vô song ép xe của đại trưởng lão võ tông dừng lại.
Một luồng khí tức đáng sợ bay qua đầu của đám người đại trưởng lão.
Cơ thể đại trưởng lão gần như bị ép chặt vào ghế, không thể nhúc nhích.
Một luồng sáng chói lọi xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong xe.
Một ông lão tóc bạc trắng đạp thanh kiếm dài, bay ngang trên bầu trời.
Phía sau ông ta còn có hai ông lão tóc bạc nữa, kiêu ngạo đạp mây lướt bay trên đầu đám người đại trưởng lão.
“Là Sở Hồng Thiên! Sở Hồng Thiên của Thiên Sơn!”
Đại trưởng lão kinh ngạc thốt lên.
“Còn có Cái Tử Anh của Hoa Sơn và Nhiếp Tri Cổ của Hằng Sơn!”
Ông cụ Quý cũng kinh ngạc thốt lên, ba người này đều là nhân vật lớn ở vùng ngoài lãnh thổ.
Đặc biệt là Cái Tử Anh, nghe nói cụ ta là hậu duệ của Kiếm Tiên Cái Nhiếp thời Tiên Tần!
Thực lực đứng trên Sở Hồng Thiên, gần như bất khả chiến bại trong cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương.
Hơn nữa người này rất biết cách sử dụng trận pháp.
Nghe nói, lúc ở vùng ngoài lãnh thổ, cụ ta đã từng một mình đánh bại hai cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương.
Hơn nữa, Vạn Kiếm Sát Trận là trận pháp độc nhất do cụ ta tự tạo ra.
Có thể nói, với thực lực của cụ ta, nếu ở năm năm trước thì có thể trở thành tổ sư!
Thanh kiếm khổng lồ sau lưng cụ ta còn đáng sợ hơn. Có tin đồn rằng đó chính là thanh kiếm mà năm đó Cái Nhiếp dùng để ám sát Tần Vương.
Trong thời gian ngắn, cả ba người gần như cùng bay đến Giang Trung.
Cái Tử Anh nhìn về phía trên tòa nhà Vy Nhan, thấy Tiêu Chính Văn đang chắp tay sau lưng, ánh mắt lóe lên tia sắc bén: “Cậu chính là vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn à?”
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Đúng vậy, chính là tôi! Xin hỏi ông là ai?”
“Hừ!”
Cái Tử Anh hừ một tiếng.
Theo cụ ta thấy, Tiêu Chính Văn không xứng để biết tên của mình, ngay cả việc nói tên của mình cho một nhân vật nhỏ bé như Tiêu Chính Văn cũng là một sự sỉ nhục đối với cụ ta!
Nhưng tiếng hừ lạnh lùng này lại biến không ít người bên dưới kinh ngạc nôn ra máu!
Cho tới bây giờ, mọi người mới hiểu khoảng cách giữa cảnh giới Thiên Thần và cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương lớn đến mức nào!
Chỉ một tiếng hừ mà đã khiến hàng chục nghìn người bị sốc. Nếu thực sự ra thì chẳng phải có thể san bằng cả Giang Trung sao?
Chẳng trách người của năm đại danh sơn lại coi thường những người bình thường đến vậy.
Trong mặt bọn họ, người bình thường còn không bằng con kiến.
“Sao thế? Xấu hổ khi nhắc đến tên mình sao?”
Tiêu Chính Văn chế nhạo hỏi.
Tôi...
Cái Tử Anh vô cùng tức giận trước lời nói này của Tiêu Chính Văn.
Cụ ta đâu phải là đạo tặc cướp bóc, có gì phải xấu hổ chứ!
“Tên nhãi Tiêu Chính Văn kia, bớt nói những lời nhảm nhí lại đi! Tôi hỏi cậu, mười một trưởng lão của Hoa Sơn có phải chết dưới kiếm của cậu hay không?”
Cái Tử Anh tức giận nói.
Chương 1564: Quỳ hoặc chết
Cái Tử Anh nghĩ lần này đến đây sẽ không cần phải ra tay.
Dù chỉ một câu nói thôi cũng có thể quyết định sống chết của Tiêu Chính Văn.
Hơn nữa nếu không phải chuyện này có liên quan đến Thiên Sơn thì cụ ta đã có thể chỉ giơ tay lên là giết được một cảnh giới Thiên Thần rồi.
Chỉ là cụ ta vừa dứt lời, một đám mây màu đen bao trùm lấy.
Nhiếp Tri Cổ cũng chạy đến.
Hai cường giả Bán Bộ Nhân Vương đứng trên không trung, ánh mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo nhìn Tiêu Chính Văn bên dưới.
Thấy thế Lạc Tề Anh cười khẩy nhìn Tiêu Chính Văn.
“Hừ, Tiêu Chính Văn, cảm giác bây giờ thế nào? Chẳng phải anh nói tôi mời cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương của năm đại danh sơn đến sao? Giờ anh đã được như ý rồi đấy”.
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt khẽ cười, nhìn đám mây trên bầu trời lắc đầu nói: “Vẫn còn một người chưa đến, anh vội gì chứ?”
Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía anh.
Rõ ràng là anh đang đâm đầu vào chỗ chết mà.
Một cường giả Bán Bộ Nhân Vương đã rất đáng sợ rồi, bây giờ có hai người vậy mà Tiêu Chính Văn còn dám nói lớn lối thế à?
“Tiêu Chính Văn, chuyện đã như vậy mà anh còn dám nói thế? Đừng nói là hai người, dù chỉ có một cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương cũng đủ lấy đầu anh rồi”.
Lạc Tề Anh bỗng quát, ánh mắt nhìn Tiêu Chính Văn tràn ngập sự oán hận và thù ghét.
Ý trong câu nói lúc nãy của Tiêu Chính Văn đã rất rõ, không hề xem hai cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương ra gì.
Một người hơn hai mươi tuổi lại huênh hoang, hống hách như thế.
Điều khiến Lạc Tề Anh không thể chấp nhận được vẫn là sự bình tĩnh, điềm nhiên của Tiêu Chính Văn.
Trong ý thức của hắn, chỉ có Lạc Tề Anh hắn mới là thiên tài xuất chúng nhất trong thế hệ trẻ, Tiêu Chính Văn thì là cái thá gì?
Nhưng hắn lại không bằng Tiêu Chính Văn, đầu tiên là bị Tiêu Chính Văn đánh đến mức thừa sống thiếu chết, sau đó Tiêu Chính Văn đè đầu hắn bằng sự bình tĩnh ở trước mặt hai Bán Bộ Nhân Vương.
Hắn có thể chịu được sao?
“Nếu đã đến rồi thì cùng lên đi”.
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.
“Gì cơ? Ý anh là hai cường giả Bán Bộ Nhân Vương vẫn không đủ à?”
Lạc Tề Anh trợn mắt nhìn Tiêu Chính Văn, ngực phập phồng lên xuống.
“Đương nhiên là không đủ, tôi đã bảo anh gọi người đến thì chắc chắn có thể giữ họ lại”.
Tiêu Chính Văn cố ý cao giọng nói.
Câu nói này vang vọng khắp trời mây, người dân cả thành phố Sơn Thành đều nghe rõ mồn một.
“Hừ, chỉ là một cảnh giới Thiên Thần bốn sao mà lại dám khinh thường hai người bọn tôi?”
Cái Tử Anh lạnh băng nhìn Tiêu Chính Văn.
Ầm!
Một tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên, bóng người Sở Hồng Thiên cũng đã đến trên bầu trời tập đoàn Vy Nhan.
Sở Hồng Thiên lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.
“Hừ, hay cho vua Bắc Lương, quả nhiên là ngông cuồng thế, thảo nào năm đó không ai có thể đè ép được cậu, nhưng tôi muốn xem rốt cuộc cậu có điểm nào hơn người”.
Sở Hồng Thiên chắp hai tay sau lưng đứng trên không trung nhìn xuống như đang nhìn một con kiến.
“Hừ, Tiêu Chính Văn, tôi muốn xem cậu còn có thể nghênh ngang được đến lúc nào. Ngày này năm sau là ngày giỗ của anh đấy”.
Khuôn mặt Lạc Tề Anh méo mó nhìn Tiêu Chính Văn, ánh mắt gần như sắp phun ra lửa.
Chỉ là cảnh giới Thiên Thần mà còn dám láo xược trước mặt cường giả Bán Bộ Nhân Vương, đúng là không biết trời cao đất dày.
“Này, lẽ nào cậu nghĩ cậu là người ở Sơn Thành kia sao? Có thể giết một Bán Bộ Nhân Vương trong tích tắc chỉ với thân phận là cảnh giới Thiên Thần ư?”
“Người khác có thể làm được, nhưng không có nghĩa là cậu cũng làm được”.
Sở Hồng Thiên ở trên cao bị Tiêu Chính Văn chọc cười.
Dĩ nhiên mấy người Cái Tử Anh cũng biết những chuyện xảy ra ở Sơn Thành trước đó.
Nhưng có lẽ hàng nghìn năm cũng sẽ không xuất hiện một người như thế này, đó chắc chắn là sự tồn tại như yêu quái.
Người như thế không thể nào có ở khắp nơi, nếu không chẳng phải cả võ tông đều loạn hết sao?
“Những trận đấu lớn của bất kỳ ai trong số bọn tôi trải qua đều nhiều hơn cơm cậu từng ăn nữa kìa, chỉ dựa vào tuổi của cậu mà cũng dám hỗn láo trước mặt chúng tôi à?”
“Hừ, đúng là không biết sống chết”.
Nhiếp Tri Cổ lạnh lùng chế nhạo.
“Nói đi, cậu muốn tự kết liễu hay muốn bọn tôi ra tay”.
Cái Tử Anh lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, cụ ta đã lười nhiều lời vô nghĩa với Tiêu Chính Văn rồi.
Dù sao hôm nay mấy người họ đến đây là muốn giết Tiêu Chính Văn.
Nếu đối phương đã có thái độ này thì chi bằng nhanh chóng vung dao lên giết cậu ta là được.
“Ông Cái, đối phó với một Thiên Thần bốn sao thì không cần phải phiền đến anh đâu, uy lực của tôi cũng đủ khiến cậu ta rơi đầu rồi”.
Nói rồi Sở Hồng Thiên bước đến trước một bước.
Khí thế Sở Hồng Thiên toát ra, thậm chí bầu trời vang lên tiếng sấm.
Thấy Sở Hồng Thiên đã ra tay nghiền ép Tiêu Chính Văn, Lạc Tề Anh bên cạnh cảm thấy vui sướng không thôi.
Thấy tên đầu sỏ đánh mình bị thương nặng sắp bị nghiền ép, đám người La Chí Dũng cũng nở nụ cười đắc ý.
Đây là kết cục của việc đối đầu với năm đại danh sơn.
Nhưng lúc Sở Hồng Thiên giơ cánh tay lên, còn chưa phóng ra hết sức lực ngút trời thì một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên dưới.
“Ông chắc chứ?”
Vừa dứt lời, Sở Hồng Thiên ở trên cao như gặp phải sấm sét, sửng sốt đứng giữa không trung.
Mặc dù Tiêu Chính Văn đã tháo mặt nạ ra để lộ gương mặt thật nhưng giọng anh lại không hề thay đổi.
Người khác có thể không quen với giọng nói này nhưng Sở Hồng Thiên lại quá quen thuộc, đó là giọng nói mà cả đời này ông ta không thể quên.
Chỉ thoáng chốc Sở Hồng Thiên không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, khí lạnh luồn vào người.
Ngay lúc này Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng bước ra, bay lên trên cao nhìn thẳng vào Sở Hồng Thiên nói: “Ông vừa nói một luồng uy lực thì có thể thế nào à?”
“Ực ực!”
Sở Hồng Thiên nuốt nước bọt, lúc này ánh mắt ông ta hiện lên vẻ hoảng sợ và kinh ngạc.
“Sao… sao lại là cậu?”
Sở Hồng Thiên hoảng sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, thậm chí hai tay không ngừng run rẩy.
“Bốp!”
Một tiếng vang dội vang lên khắp nơi dưới ánh nhìn chằm chằm của vô số người dân bên dưới.
Cái Tử Anh và Nhiếp Tri Cổ không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đám người Lạc Tề Anh kinh ngạc há hốc mồm.
Sở Hồng Thiên bị đánh, hơn nữa còn bị một cường giả cảnh giới Thiên Thần bốn sao tát vào mặt.
“Tôi đang hỏi ông đấy”.
Tiêu Chính Văn lạnh băng nhìn Sở Hồng Thiên.
Lúc này Sở Hồng Thiên đâu còn uy lực và sự ngang ngược lúc nãy nữa, chỉ bất lực cười khổ.
“Bốp bốp!”
Tiêu Chính Văn giơ cánh tay lên, vung tay đánh thêm hai cú lên mặt ông ta.
Lúc này cả hiện trường yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Ngay cả Liễu Thanh cũng không dám tin xoa mắt mình, đó là cường giả tuyệt đối của cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương đấy.
Bị Tiêu Chính Văn đánh ba cái liên tiếp nhưng lại không dám làm gì?
Mới một phút trước Sở Hồng Thiên còn tự tin nói lớn lối lắm, gì mà uy lực này đủ để nghiền ép Tiêu Chính Văn.
Nhưng một giây sau tình hình lại thay đổi một trăm tám mươi độ.
“Chuyện… chuyện này sao có thể?”
Lạc Tề Anh không dám tin nhìn Sở Hồng Thiên trong không trung, lộ ra vẻ ngơ ngác.
Sở Hồng Thiên là cường giả Bán Bộ Nhân Vương đấy, hơn nữa còn là người của Thiên Sơn.
Khoảng thời gian gần đây Thiên Sơn kiêu ngạo thế nào, ngang ngược ra sao?
Nhưng dù thế Sở Hồng Thiên bị đánh ba cái liên tiếp mà không dám oán giận một câu.
“Ông Sở, ông…”
Đừng nói là Sở Hồng Thiên, ngay cả Cái Tử Anh cũng không giữ bình tĩnh được nữa.
“Haizz! Cậu ta là cảnh giới Thiên Thần bốn sao đã giết Bán Bộ Nhân Vương ở Sơn Thành”.
Sở Hồng Thiên chịu đựng nói.
Cái gì?
Nghe thế, Cái Tử Anh và Nhiếp Tri Anh sửng sốt, nhưng chẳng mấy chốc hai người đã bình tĩnh trở lại.
Bọn họ lạnh lùng nhìn Sở Hồng Thiên, Tiêu Chính ăn chỉ vào khoảng không trước tòa nhà Vy Nhan nói: “Một là quỳ xuống, hai là chịu chết”.
Sở Hồng Thiên thậm chí không do dự cúi người nhảy xuống rồi quỳ trên khoảng không đó.
“Sở Hồng Thiên, ông…”
Thấy Sở Hồng Thiên quỳ xuống trước mặt mọi người như những gì Tiêu Chính Văn nói, Cái Tử Anh tức đến mức suýt thì nghiến vỡ răng.
Bây giờ, cùng với việc linh khi trở về, các cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương của năm đại danh sơn đều lần lượt xuất đầu lộ diện.
Hơn nữa ngay cả cường giả cảnh giới Nhân Vương cũng đã sắp trở lại.
Dù Tiêu Chính Văn có bản lĩnh đến đâu, nhưng khi đối mặt với thời đại lớn như vậy, anh có thể tạo ra được sóng gió gì?
Cho dù có cho anh thêm mười năm, thì anh cũng không thể trở thành người bắt đầu xu hướng của thời đại này!
Thời thế đã thay đổi, ở thời đại này, có quá nhiều cường giả sắp trở về, mà trong những người này, có ai không phải là nhân vật quan trọng đã từng dẫn dắt một thời đại cơ chứ?
Tiêu Chính Văn có xuất sắc hơn nữa, nhưng sao có thể so sánh với những nhân vật quan trọng này?
“Hừ, đừng nói chuyện tuyệt tình như vậy, có thể hướng của sự việc sẽ đi ngược lại với những gì anh nghĩ?”
Tần Vũ lạnh lùng đáp trả lại một câu.
Dựa vào sự hiểu biết của anh ta đối với Tiêu Chính Văn, chỉ cần anh dám nói ra lời này, có nghĩa là Tiêu Chính Văn đã có đủ sự tự tin!
Nói cho cùng, tiếng nói của anh cũng là đại diện cho giới chính trị, nếu như để thua trước năm đại danh sơn, thì danh tiếng của giới chính trị cũng sẽ bị tổn hại!
Giờ phút này, Tần Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau năm năm bị năm đại danh sơn và võ tông trấn áp, lúc này, cuối cùng đã có thể nở mày nở mặt!
Thậm chí có thể nói rằng, chỉ cần Tiêu Chính Văn trở về, Hoa Quốc sẽ trở lại là Hoa Quốc trước kia.
Giới chính trị sẽ là sự tồn tại tối cao của Hoa Quốc!
Vào giờ phút này, tin tức về việc Tiêu Chính Văn công khai thách thức với năm đại danh sơn cũng đã được truyền ra ngoài.
Năm đại danh sơn gần như nổi giận cùng một lúc!
Phía trên Thiên Sơn không ngừng vang lên tiếng sấm, phạm vi của biển sấm ở Thiên Sơn gần như tăng lên gấp đôi!
Phía trên Hằng Sơn, mây đen đè nặng trên đầu, gió lạnh âm u đằng đằng sát khí trong bán kính trăm dặm!
Trên đỉnh Hoa Sơn, một ông lão cầm kiếm trong tay, vừa chém đã san bằng ngọn núi cách đó trăm dặm!
Trong phút chốc, cơn rống giận của năm đại danh sơn đã vang dội khắp cả nước!
Không chỉ trong nước, mà ngay cả toàn thế giới cũng phải đổ dồn sự chú ý về phía Hoa Quốc lần nữa!
Liệu sự trở lại của Tiêu Chính Văn có đồng nghĩa với việc lại mở ra một thời đại mới lần nữa hay không, không ai có được câu trả lời!
Nếu là người khác thì hoàn toàn không thể khơi dậy được chút sóng gió nào trong thời đại lớn này.
Nhưng Tiêu Chính Văn thì khác, anh là người đàn ông có thể xoay chuyển càn khôn!
Lúc này, trong một viên trang ở Âu Lục, một ông lão tóc trắng đọc những bình luận trên mạng, cười khổ lắc đầu nói: “Không ngờ, cậu ta vẫn mạnh mẽ như ngày nào! “
Không những Âu Lục, mà Phi Lục và Mỹ Lục cũng đang thảo luận sôi nổi về vấn đề này.
Tiêu Chính Văn vừa trở về đã khiêu chiến với cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương của năm đại danh sơn.
Từ xưa đến nay, chưa từng có ai có thái độ này!
Một cảnh giới Thiên Thần lại ngang nhiên thách thức với cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương!
Gần như cả thế giới đều theo dõi kết quả của trận chiến này!
Thật ra đây không chỉ là ân oán giữa Tiêu Chính Văn và năm đại danh sơn, mà còn là việc anh có thể phá vỡ được ranh giới giữa cảnh giới Thiên Thần và Bán Bộ Nhân Vương hay không?
Từ xưa đến nay, cảnh giới Thiên Thần không cách nào so sánh được với cảnh giới Nhân Vương, khoảng cách của hai cảnh giới cũng giống như sự chênh lệch giữa vũ trụ và một hạt cát!
Cũng giống như cảnh giới Thiên Vương không có cách nào đánh thắng được cảnh giới Thiên Thần, nhưng năm ấy Tiêu Chính Văn đã làm được!
Bây giờ, liệu anh có thể tạo ra được kỳ tích lần nữa không?
Ngay sau đó, đã có người đứng ra khẳng định cảnh giới bây giờ của Tiêu Chính Văn là cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao!
Nói cách khác, dù biết rõ bản thân thấp hơn cảnh giới của đối phương một cấp, nhưng anh vẫn chủ động khiêu chiến, việc này dũng cảm đến mức nào?
"Tôi nhớ, năm năm trước Tiêu Chính Văn đã từng đánh bại cường giả cảnh giới Thiên Thần chỉ với cảnh giới Thiên Vương, nên lần này tôi vẫn cược anh ta thắng!"
Thoạt nhìn, người này giống như đang ủng hộ Tiêu Chính Văn, nhưng thật ra lại đang ngầm mỉa mai anh!
Đi ngược với hướng đánh có thể xảy ra ở cảnh giới Thiên Vương, cũng có thể xảy ra ở cảnh giới Thiên Thần, nhưng tuyệt đối không thể vượt qua cảnh giới lớn!
Khoảng cách giữa Bán Bộ Nhân Vương và cảnh giới Thiên Thần không chỉ đơn giản là một cảnh giới lớn!
"Hừ, tôi không đồng ý với lời nói của anh bạn này, khoảng cách giữa Bán Bộ Nhân Vương và cảnh giới Thiên Thần không đơn giản chỉ là cảnh giới lớn, mà ngay cả sự hiểu biết về sức mạnh và trận pháp đều hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!"
"Đây cũng giống như một người cầm một thanh giáo dài thi đấu với một người cầm súng ở khoảng cách trăm mét! Ai thắng ai thua, còn cần nói nữa sao?”
Lúc này, một cường giả Âu Lục mới trở về từ vùng ngoài lãnh thổ, lạnh lùng lên tiếng.
Trong nội viện của Thiên Sơn, Âu Dương Nghi của Thiên Sơn đang chắp tay sau lưng với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Người đứng cạnh cụ ta chính là Sở Hồng Thiên!
"Sư phụ, thầy thấy sao về chuyện của Tiêu Chính Văn?"
Sở Hồng Thiên vẫn luôn cụp mắt xuống, ông ta thậm chí còn không dám ngẩng đầu liếc nhìn đối phương!
"Chuyện này còn phải hỏi thầy sao? Cậu ta đúng là vua Bắc Lương, nhưng con đừng quên rằng bây giờ đã là thời đại nào, thân phận vua tước này đã không còn có thể bảo vệ cậu ta nữa rồi!"
"Còn nữa, con cho rằng cậu ta chỉ vì một chuyện nhỏ này mà công khai thách thức chúng ta sao?"
"Cậu ta đang lên tiếng cho giới chính trị, muốn võ tông chúng ta phải cúi đầu trước giới chính trị lần nữa! Vì vậy tuyệt đối không thể nhân nhượng với cậu ta!"
"Hỏi ý kiến bên Hoa Sơn và Hằng Sơn xem, nếu muốn đi thì phải uy hiếp được giới chính trị, cho bọn họ biết nền móng thâm sâu của năm đại danh sơn chúng ta, từ nay về sau chỉ có thể phục tùng chúng ta!"
Chuyện này…
Sở Hồng Thiên nghe vậy không khỏi cau mày.
Đối phó với một Thiên Thần thiên cấp bốn sao nhỏ nhoi lại phải dùng một chiến trận lớn như vậy, có vẻ như không thích hợp cho lắm!
"Thưa thầy, cậu ta chỉ là một cảnh giới Thiên Thần, bất kỳ ai trong chúng ta cũng có thể nghiền nát cậu ta bằng một tay! Nếu cùng lúc cử đi mấy người cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, thì cho dù có giết được cậu ta cũng sẽ làm nhục danh tiếng của chúng ta đấy!"
"Hừ! Con thì biết gì chứ! Chúng ta không phải muốn giết Tiêu Chính Văn, mà là muốn để giới chính trị biết được, cho dù Tiêu Chính Văn về thì đã sao?"
"Cho dù bọn họ có tốn bao nhiêu sức lực, cũng không cạnh tranh được với năm đại danh sơn chúng ta, tất cả đều phải khuất phục trước võ tông!"
"Cho dù là vua Bắc Lương, hay là Thiên Tử, chỉ cần dám làm trái ý năm đại danh sơn chúng ta, thì chỉ có một chữ! Chết!"
"Làm theo lời thầy nói đi, thầy sẽ ở đây chờ tin tốt của con!"
Âu Dương Nghi vừa nói, không kiên nhẫn mà xua tay.
"Vâng!"
Sở Hồng Thiên vội đáp lại, sau đó nhanh chóng rời khỏi nội viện!
Ngay khi Sở Hồng Thiên vừa rời khỏi nội viện, đã có hai ông lão tóc trắng đợi sẵn ở cửa.
Hai người này chính là cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương của Hằng Sơn và Hoa Sơn!
Không ngờ ông ta còn chưa đi mời, bọn họ đã chủ động tìm đến cửa rồi!
"Các ông đến đây làm gì thế?"
Sở Hồng Thiên biết rõ vẫn hỏi.
"Đương nhiên là đi giết tên điên cuồng Tiêu Chính Văn kia! Nhưng nói cho cùng Lạc Tề Anh cũng là đệ tử của Thiên Sơn, hai người chúng tôi tùy tiện đến đó, quả thật là phạm quy tắc, nên mới đến đây để bàn bạc với ông Sở!"
Một trong hai ông lão lên tiếng trước.
"Cũng được! Cuộc chiến ở Sơn Thành lần trước, tôi đã mất hết thể diện, lần này, nói thế nào cũng phải trả đũa! Đến lúc đó, hai ông có thể nhìn ánh mắt của tôi để hành động!"
Ngay khi nhắc đến chuyện bị Tiêu Chính Văn liên tiếp tát mấy bạt tai vào mặt ngay trước mặt mọi người ở Sơn Thành, Sở Hồng Thiên cảm thấy hết sức căm phẫn!
Hơn nữa sau khi sư phụ ông ta biết được chuyện này đã mắng ông ta một trận nghiêm khắc!
"Ông Sở, yên tâm đi bây giờ ba người chúng ta hợp lực, sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện như ở Sơn Thành nữa!"
Một ông lão khác kiêu ngạo nói.
Lúc này, nhà họ Trương của Thiên Sơn cũng nhận được tin ba cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương sắp liên kết lại với nhau, Trương Lăng Phong cau mày nói với người đưa tin: "Anh nói cái gì? Ba cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương muốn cùng nhau tới Giang Trung?"
"Đúng vậy, hơn nữa viện trưởng Sở cũng đích thân đến, để rửa mối nhục năm xưa!"
Người đưa tin vội vàng nói!
Haiz!
Trương Lăng Phong khẽ thở dài một hơi, cũng không nói gì nữa.
Dẫu sao đây cũng là chuyện nội bộ của Thiên Sơn, nhà họ Trương hoàn toàn không có quyền can thiệp!
Nhưng nghĩ đến quá khứ ở Âu Lục, Trương Lăng Phong thực sự không hy vọng nhìn thấy Tiêu Chính Văn bị giết!
Những xung đột trước đây đã không còn ý nghĩa nữa, nhìn thấy cục diện lớn đã đến gần, Tiêu Chính Văn ít nhất cũng được coi là thế lực lớn của Hoa Quốc, chết sớm như vậy, thật quá đáng tiếc!
"Hai vị, chúng ta lập tức lên đường thôi! Đừng để tên nhóc đó chạy mất!"
Sở Hồng Thiên hừ một tiếng, khí thế mạnh mẽ của cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương hoàn toàn được bộc phát, bay thẳng về phía Giang Trung!
Chương 1563: Hai Bán Bộ Nhân Vương
Một luồng sức mạnh lớn tỏa ra từ Thiên Sơn, đến tận thành phố Giang Trung.
Những người dân bình thường bên dưới đều bị sức mạnh đáng sợ này đè bẹp xuống đất.
Cho đến khi Sở Hồng Thiên đi xa, những người này mới dám đứng dậy.
Không chỉ vậy, ba lực vô song đồng thời bay về phía thành phố Giang Trung từ ba hướng.
Giờ phút này, không chỉ Giang Trung nhỏ bé mà thậm chí toàn bộ tỉnh Xuyên đều rung chuyển.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương.
Quả thực giống như trong truyền thuyết, một khi sông núi xoay chuyển, một kiếm có thể hủy diệt mọi thứ!
Gần như tất cả các phương tiện truyền thông ở Hoa Quốc đều đang tập trung theo dõi trận chiến này.
Nhất là người dân Giang Trung càng đứng ngồi không yên.
Bởi vì trận chiến kinh thiên động địa này sẽ diễn ra trên mảnh đất Giang Trung của họ.
Rất nhiều gia đình giàu có đã chuyển nhà và tài sản đi trước khi trận chiến bắt đầu.
Có trời mới biết, sau trận chiến này, Giang Trung còn tồn tại hay không!
Bất kỳ một cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương nào cũng có thể quét sạch Giang Trung khỏi bản đồ chỉ bằng một nhát kiếm khi phát huy hết sức mạnh.
Do đó, lựa chọn tốt nhất là rời khỏi đây.
Đương nhiên, đa số những người dân bình thường vẫn lựa chọn ở lại, một mặt vì tin tưởng Tiêu Chính Văn có thể bảo vệ họ an toàn.
Mặt khác, họ rất khó rời bỏ quê hương. Họ lớn lên ở đây từ nhỏ nên không nỡ từ bỏ nơi họ trưởng thành.
Cùng lúc đó, cả thế giới đều đang theo dõi đám người Sở Hồng Thiên.
Không ai ngờ được rằng cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương của năm đại danh sơn đã thật sự ra tay, hơn nữa ba người cùng hợp lực đánh tới.
Trên mạng xã hội Hoa Quốc lại nổ ra những trận cãi vã ồn ào.
“Chết tiệt! Lần này vua Bắc Lương gặp nguy hiểm rồi, ba bị cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương đã cùng nhau ra tay!”
“Đám người võ tông căn bản không hề quan tâm đến đạo đức võ thuật!”
“Hừ, cậy đông hiếp yếu chính là thủ đoạn bọn họ thường dùng, những tên khốn không biết xấu hổ!”
Dù lên mạng mắng chửi thế nào thì bọn họ cũng chỉ là người bình thường, nơi đây cũng chỉ là tầng lớp dưới đáy xã hội, vốn chẳng thể thay đổi được gì.
Huống hồ là một người đủ trấn áp cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương.
Do đó, không ai thèm quan tâm đến tầng lớp dưới đáy xã hội đang nói gì!
Lúc này, hầu như tất cả các nhà máy ở Hoa Quốc đều thông báo ngừng hoạt động một ngày!
Các ông chủ của các xí nghiệp lớn cũng đổ mồ hôi vì Tiêu Chính Văn.
Mặc dù bọn họ không phải là tầng lớp dưới đáy xã hội, cũng từng làm một số việc phạm pháp, thậm chí trong số đó còn có người từng bị Tiêu Chính Văn xử lý.
Nhưng so với Tiêu Chính Văn, bọn họ còn căm ghét năm đại danh sơn và đám cặn bã võ tông kia hơn nhiều.
Lúc này, sắc mặt của Liễu Thanh chợt thay đổi khi nhìn thấy ba luồng ánh sáng màu tím trên trời phóng về phía Giang Trung.
Ngay cả vẻ mặt của ông cụ Quý cũng trở nên nghiêm trọng.
Ba vị cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương cùng ra tay một lúc không phải là chuyện nhỏ.
Dù sao ở vùng ngoài lãnh thổ, cũng hiếm khi xảy ra trận chiến lớn các mà cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương hợp lực.
Quý Sương Nhi đứng bên cạnh chế nhạo, lần này Tiêu Chính Văn còn có thể thoát chết sao?
Mặc dù trước đó đã có rất nhiều lời đồn đại về Tiêu Chính Văn, nào là một người trấn áp một phương, một người san bằng Âu Lục... khiến lỗ tai Quý Sương Nhi như sắp mọc kén rồi!
Nhưng theo cô ta thấy, Tiêu Chính Văn có được những danh tiếng như bây giờ đều là do anh được sinh ra trong một thời đại tốt mà thôi!
Nếu đổi lại là trong thời đại nhiều nhân tài thì Tiêu Chính Văn nào có cơ hội hiện mặt mũi của mình chứ?
Lúc này, đại trưởng lão đang ngồi ở ghế sau xe cũng vô cùng sốt ruột, vỗ vào ghế lái xe phía trước nói: “Nhanh lên, nửa tiếng nữa nhất định phải tới Giang Trung!”
Đại trưởng lão không ngờ Tiêu Chính Văn sẽ bị ba vị cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương cùng nhắm tới.
Ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn xảy ra sơ xuất nào đó thì Hoa Quốc sẽ phải chịu tổn thất lớn.
“Vội vàng có tác dụng gì chứ! Cho dù chúng ta nhanh chóng tới đó thì người ta sẽ nghe theo lời khuyên của chúng ta sao? Nếu không phải Tiêu Chính Văn đắc tội với người ta thì bọn họ cũng sẽ không bày ra kết cục chết người này!”
Quý Sương Nhi lạnh lùng nói.
“Nói năng bậy bạ!”
Ông cụ Quý hung hăng trừng mắt nhìn Quý Sương Nhi, nói: “Cháu hiểu gì chứ! Nếu Tiêu Chính Văn chết thì Hoa Quốc sẽ mất đi trụ cột! Sau này cả Hoa Quốc sẽ trở thành thiên hạ của võ tông!”
“Ngay cả Thiên Tử cũng sẽ trở thành con rối của võ tông! Đến lúc đó, đất nước sẽ không còn là đất nước nữa, nhà họ Quý chúng ta không thể ngồi yên một chỗ được!”
Quý Sương Nhi bị ông cụ Quý trách mắng đến nỗi mặt đỏ bừng, nhưng cô ta không dám phản bác.
Đúng lúc này, một tiếng sấm nổ vang giữa trời, gió mây nổ tung, sau đó một cỗ uy lực vô song ép xe của đại trưởng lão võ tông dừng lại.
Một luồng khí tức đáng sợ bay qua đầu của đám người đại trưởng lão.
Cơ thể đại trưởng lão gần như bị ép chặt vào ghế, không thể nhúc nhích.
Một luồng sáng chói lọi xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong xe.
Một ông lão tóc bạc trắng đạp thanh kiếm dài, bay ngang trên bầu trời.
Phía sau ông ta còn có hai ông lão tóc bạc nữa, kiêu ngạo đạp mây lướt bay trên đầu đám người đại trưởng lão.
“Là Sở Hồng Thiên! Sở Hồng Thiên của Thiên Sơn!”
Đại trưởng lão kinh ngạc thốt lên.
“Còn có Cái Tử Anh của Hoa Sơn và Nhiếp Tri Cổ của Hằng Sơn!”
Ông cụ Quý cũng kinh ngạc thốt lên, ba người này đều là nhân vật lớn ở vùng ngoài lãnh thổ.
Đặc biệt là Cái Tử Anh, nghe nói cụ ta là hậu duệ của Kiếm Tiên Cái Nhiếp thời Tiên Tần!
Thực lực đứng trên Sở Hồng Thiên, gần như bất khả chiến bại trong cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương.
Hơn nữa người này rất biết cách sử dụng trận pháp.
Nghe nói, lúc ở vùng ngoài lãnh thổ, cụ ta đã từng một mình đánh bại hai cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương.
Hơn nữa, Vạn Kiếm Sát Trận là trận pháp độc nhất do cụ ta tự tạo ra.
Có thể nói, với thực lực của cụ ta, nếu ở năm năm trước thì có thể trở thành tổ sư!
Thanh kiếm khổng lồ sau lưng cụ ta còn đáng sợ hơn. Có tin đồn rằng đó chính là thanh kiếm mà năm đó Cái Nhiếp dùng để ám sát Tần Vương.
Trong thời gian ngắn, cả ba người gần như cùng bay đến Giang Trung.
Cái Tử Anh nhìn về phía trên tòa nhà Vy Nhan, thấy Tiêu Chính Văn đang chắp tay sau lưng, ánh mắt lóe lên tia sắc bén: “Cậu chính là vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn à?”
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Đúng vậy, chính là tôi! Xin hỏi ông là ai?”
“Hừ!”
Cái Tử Anh hừ một tiếng.
Theo cụ ta thấy, Tiêu Chính Văn không xứng để biết tên của mình, ngay cả việc nói tên của mình cho một nhân vật nhỏ bé như Tiêu Chính Văn cũng là một sự sỉ nhục đối với cụ ta!
Nhưng tiếng hừ lạnh lùng này lại biến không ít người bên dưới kinh ngạc nôn ra máu!
Cho tới bây giờ, mọi người mới hiểu khoảng cách giữa cảnh giới Thiên Thần và cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương lớn đến mức nào!
Chỉ một tiếng hừ mà đã khiến hàng chục nghìn người bị sốc. Nếu thực sự ra thì chẳng phải có thể san bằng cả Giang Trung sao?
Chẳng trách người của năm đại danh sơn lại coi thường những người bình thường đến vậy.
Trong mặt bọn họ, người bình thường còn không bằng con kiến.
“Sao thế? Xấu hổ khi nhắc đến tên mình sao?”
Tiêu Chính Văn chế nhạo hỏi.
Tôi...
Cái Tử Anh vô cùng tức giận trước lời nói này của Tiêu Chính Văn.
Cụ ta đâu phải là đạo tặc cướp bóc, có gì phải xấu hổ chứ!
“Tên nhãi Tiêu Chính Văn kia, bớt nói những lời nhảm nhí lại đi! Tôi hỏi cậu, mười một trưởng lão của Hoa Sơn có phải chết dưới kiếm của cậu hay không?”
Cái Tử Anh tức giận nói.
Chương 1564: Quỳ hoặc chết
Cái Tử Anh nghĩ lần này đến đây sẽ không cần phải ra tay.
Dù chỉ một câu nói thôi cũng có thể quyết định sống chết của Tiêu Chính Văn.
Hơn nữa nếu không phải chuyện này có liên quan đến Thiên Sơn thì cụ ta đã có thể chỉ giơ tay lên là giết được một cảnh giới Thiên Thần rồi.
Chỉ là cụ ta vừa dứt lời, một đám mây màu đen bao trùm lấy.
Nhiếp Tri Cổ cũng chạy đến.
Hai cường giả Bán Bộ Nhân Vương đứng trên không trung, ánh mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo nhìn Tiêu Chính Văn bên dưới.
Thấy thế Lạc Tề Anh cười khẩy nhìn Tiêu Chính Văn.
“Hừ, Tiêu Chính Văn, cảm giác bây giờ thế nào? Chẳng phải anh nói tôi mời cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương của năm đại danh sơn đến sao? Giờ anh đã được như ý rồi đấy”.
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt khẽ cười, nhìn đám mây trên bầu trời lắc đầu nói: “Vẫn còn một người chưa đến, anh vội gì chứ?”
Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía anh.
Rõ ràng là anh đang đâm đầu vào chỗ chết mà.
Một cường giả Bán Bộ Nhân Vương đã rất đáng sợ rồi, bây giờ có hai người vậy mà Tiêu Chính Văn còn dám nói lớn lối thế à?
“Tiêu Chính Văn, chuyện đã như vậy mà anh còn dám nói thế? Đừng nói là hai người, dù chỉ có một cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương cũng đủ lấy đầu anh rồi”.
Lạc Tề Anh bỗng quát, ánh mắt nhìn Tiêu Chính Văn tràn ngập sự oán hận và thù ghét.
Ý trong câu nói lúc nãy của Tiêu Chính Văn đã rất rõ, không hề xem hai cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương ra gì.
Một người hơn hai mươi tuổi lại huênh hoang, hống hách như thế.
Điều khiến Lạc Tề Anh không thể chấp nhận được vẫn là sự bình tĩnh, điềm nhiên của Tiêu Chính Văn.
Trong ý thức của hắn, chỉ có Lạc Tề Anh hắn mới là thiên tài xuất chúng nhất trong thế hệ trẻ, Tiêu Chính Văn thì là cái thá gì?
Nhưng hắn lại không bằng Tiêu Chính Văn, đầu tiên là bị Tiêu Chính Văn đánh đến mức thừa sống thiếu chết, sau đó Tiêu Chính Văn đè đầu hắn bằng sự bình tĩnh ở trước mặt hai Bán Bộ Nhân Vương.
Hắn có thể chịu được sao?
“Nếu đã đến rồi thì cùng lên đi”.
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.
“Gì cơ? Ý anh là hai cường giả Bán Bộ Nhân Vương vẫn không đủ à?”
Lạc Tề Anh trợn mắt nhìn Tiêu Chính Văn, ngực phập phồng lên xuống.
“Đương nhiên là không đủ, tôi đã bảo anh gọi người đến thì chắc chắn có thể giữ họ lại”.
Tiêu Chính Văn cố ý cao giọng nói.
Câu nói này vang vọng khắp trời mây, người dân cả thành phố Sơn Thành đều nghe rõ mồn một.
“Hừ, chỉ là một cảnh giới Thiên Thần bốn sao mà lại dám khinh thường hai người bọn tôi?”
Cái Tử Anh lạnh băng nhìn Tiêu Chính Văn.
Ầm!
Một tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên, bóng người Sở Hồng Thiên cũng đã đến trên bầu trời tập đoàn Vy Nhan.
Sở Hồng Thiên lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.
“Hừ, hay cho vua Bắc Lương, quả nhiên là ngông cuồng thế, thảo nào năm đó không ai có thể đè ép được cậu, nhưng tôi muốn xem rốt cuộc cậu có điểm nào hơn người”.
Sở Hồng Thiên chắp hai tay sau lưng đứng trên không trung nhìn xuống như đang nhìn một con kiến.
“Hừ, Tiêu Chính Văn, tôi muốn xem cậu còn có thể nghênh ngang được đến lúc nào. Ngày này năm sau là ngày giỗ của anh đấy”.
Khuôn mặt Lạc Tề Anh méo mó nhìn Tiêu Chính Văn, ánh mắt gần như sắp phun ra lửa.
Chỉ là cảnh giới Thiên Thần mà còn dám láo xược trước mặt cường giả Bán Bộ Nhân Vương, đúng là không biết trời cao đất dày.
“Này, lẽ nào cậu nghĩ cậu là người ở Sơn Thành kia sao? Có thể giết một Bán Bộ Nhân Vương trong tích tắc chỉ với thân phận là cảnh giới Thiên Thần ư?”
“Người khác có thể làm được, nhưng không có nghĩa là cậu cũng làm được”.
Sở Hồng Thiên ở trên cao bị Tiêu Chính Văn chọc cười.
Dĩ nhiên mấy người Cái Tử Anh cũng biết những chuyện xảy ra ở Sơn Thành trước đó.
Nhưng có lẽ hàng nghìn năm cũng sẽ không xuất hiện một người như thế này, đó chắc chắn là sự tồn tại như yêu quái.
Người như thế không thể nào có ở khắp nơi, nếu không chẳng phải cả võ tông đều loạn hết sao?
“Những trận đấu lớn của bất kỳ ai trong số bọn tôi trải qua đều nhiều hơn cơm cậu từng ăn nữa kìa, chỉ dựa vào tuổi của cậu mà cũng dám hỗn láo trước mặt chúng tôi à?”
“Hừ, đúng là không biết sống chết”.
Nhiếp Tri Cổ lạnh lùng chế nhạo.
“Nói đi, cậu muốn tự kết liễu hay muốn bọn tôi ra tay”.
Cái Tử Anh lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, cụ ta đã lười nhiều lời vô nghĩa với Tiêu Chính Văn rồi.
Dù sao hôm nay mấy người họ đến đây là muốn giết Tiêu Chính Văn.
Nếu đối phương đã có thái độ này thì chi bằng nhanh chóng vung dao lên giết cậu ta là được.
“Ông Cái, đối phó với một Thiên Thần bốn sao thì không cần phải phiền đến anh đâu, uy lực của tôi cũng đủ khiến cậu ta rơi đầu rồi”.
Nói rồi Sở Hồng Thiên bước đến trước một bước.
Khí thế Sở Hồng Thiên toát ra, thậm chí bầu trời vang lên tiếng sấm.
Thấy Sở Hồng Thiên đã ra tay nghiền ép Tiêu Chính Văn, Lạc Tề Anh bên cạnh cảm thấy vui sướng không thôi.
Thấy tên đầu sỏ đánh mình bị thương nặng sắp bị nghiền ép, đám người La Chí Dũng cũng nở nụ cười đắc ý.
Đây là kết cục của việc đối đầu với năm đại danh sơn.
Nhưng lúc Sở Hồng Thiên giơ cánh tay lên, còn chưa phóng ra hết sức lực ngút trời thì một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên dưới.
“Ông chắc chứ?”
Vừa dứt lời, Sở Hồng Thiên ở trên cao như gặp phải sấm sét, sửng sốt đứng giữa không trung.
Mặc dù Tiêu Chính Văn đã tháo mặt nạ ra để lộ gương mặt thật nhưng giọng anh lại không hề thay đổi.
Người khác có thể không quen với giọng nói này nhưng Sở Hồng Thiên lại quá quen thuộc, đó là giọng nói mà cả đời này ông ta không thể quên.
Chỉ thoáng chốc Sở Hồng Thiên không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, khí lạnh luồn vào người.
Ngay lúc này Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng bước ra, bay lên trên cao nhìn thẳng vào Sở Hồng Thiên nói: “Ông vừa nói một luồng uy lực thì có thể thế nào à?”
“Ực ực!”
Sở Hồng Thiên nuốt nước bọt, lúc này ánh mắt ông ta hiện lên vẻ hoảng sợ và kinh ngạc.
“Sao… sao lại là cậu?”
Sở Hồng Thiên hoảng sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, thậm chí hai tay không ngừng run rẩy.
“Bốp!”
Một tiếng vang dội vang lên khắp nơi dưới ánh nhìn chằm chằm của vô số người dân bên dưới.
Cái Tử Anh và Nhiếp Tri Cổ không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đám người Lạc Tề Anh kinh ngạc há hốc mồm.
Sở Hồng Thiên bị đánh, hơn nữa còn bị một cường giả cảnh giới Thiên Thần bốn sao tát vào mặt.
“Tôi đang hỏi ông đấy”.
Tiêu Chính Văn lạnh băng nhìn Sở Hồng Thiên.
Lúc này Sở Hồng Thiên đâu còn uy lực và sự ngang ngược lúc nãy nữa, chỉ bất lực cười khổ.
“Bốp bốp!”
Tiêu Chính Văn giơ cánh tay lên, vung tay đánh thêm hai cú lên mặt ông ta.
Lúc này cả hiện trường yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Ngay cả Liễu Thanh cũng không dám tin xoa mắt mình, đó là cường giả tuyệt đối của cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương đấy.
Bị Tiêu Chính Văn đánh ba cái liên tiếp nhưng lại không dám làm gì?
Mới một phút trước Sở Hồng Thiên còn tự tin nói lớn lối lắm, gì mà uy lực này đủ để nghiền ép Tiêu Chính Văn.
Nhưng một giây sau tình hình lại thay đổi một trăm tám mươi độ.
“Chuyện… chuyện này sao có thể?”
Lạc Tề Anh không dám tin nhìn Sở Hồng Thiên trong không trung, lộ ra vẻ ngơ ngác.
Sở Hồng Thiên là cường giả Bán Bộ Nhân Vương đấy, hơn nữa còn là người của Thiên Sơn.
Khoảng thời gian gần đây Thiên Sơn kiêu ngạo thế nào, ngang ngược ra sao?
Nhưng dù thế Sở Hồng Thiên bị đánh ba cái liên tiếp mà không dám oán giận một câu.
“Ông Sở, ông…”
Đừng nói là Sở Hồng Thiên, ngay cả Cái Tử Anh cũng không giữ bình tĩnh được nữa.
“Haizz! Cậu ta là cảnh giới Thiên Thần bốn sao đã giết Bán Bộ Nhân Vương ở Sơn Thành”.
Sở Hồng Thiên chịu đựng nói.
Cái gì?
Nghe thế, Cái Tử Anh và Nhiếp Tri Anh sửng sốt, nhưng chẳng mấy chốc hai người đã bình tĩnh trở lại.
Bọn họ lạnh lùng nhìn Sở Hồng Thiên, Tiêu Chính ăn chỉ vào khoảng không trước tòa nhà Vy Nhan nói: “Một là quỳ xuống, hai là chịu chết”.
Sở Hồng Thiên thậm chí không do dự cúi người nhảy xuống rồi quỳ trên khoảng không đó.
“Sở Hồng Thiên, ông…”
Thấy Sở Hồng Thiên quỳ xuống trước mặt mọi người như những gì Tiêu Chính Văn nói, Cái Tử Anh tức đến mức suýt thì nghiến vỡ răng.