Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1538: Không được sỉ nhục linh hồn của tướng sĩ
“Làm bậy?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng lướt nhìn Triệu Thiên Hòa, một tay hơi dùng sức, chỉ nghe một tiếng rắc, Yamamoto Keiichi không dám tin trợn to mắt sửng sốt nhìn Tiêu Chính Văn.
Sau đó Tiêu Chính Văn buông tay ra, thi thể của Yamamoto Keiichi ngã xuống đất.
Thấy nhân vật đại diện của Vy Hào bị Tiêu Chính Văn giết chết, Triệu Thiên Hòa nổi trận lôi đình.
Nửa tiếng trước, ông ta đứng trước mặt bao nhiêu người đảm bảo an toàn cho đám người Yamamoto Keiichi.
Hơn nữa bây giờ Triệu Thiên Hòa không chỉ đại diện cho Hoa Sơn mà còn đại diện cho cả võ tông.
Phía sau ông ta là các cường giả ngoài lãnh thổ vừa quay về.
Mặc dù Tiểu Thái Tông mạnh nhưng cũng không thể so sánh được với các cường giả ngoài lãnh thổ vừa quay về.
“Cậu chủ năm, cậu đúng là to gan! Cậu có biết…”
Nhưng Triệu Thiên Hòa chưa dứt lời, chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ tay lên, một luồng sáng lạnh băng bắn ra, phụt!
Lại thêm một võ giả Vy Hào nữa chết ngay tại chỗ.
Máu bắn ra dính đầy mặt đám người bên cạnh.
Vẫn chưa hết, Tiêu Chính Văn gần như một chiêu giết một người, mười mấy võ giả Vy Hào lần lượt đều biến thành sương máu, chỉ trong thoáng chốc đã bị giết sạch.
Cả sảnh lớn đều tĩnh lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Không ai ngờ Tiêu Chính Văn lại ngang ngược như thế, nói giết là giết, không chừa lại một người sống.
“Cậu chủ năm! Cậu lại dám phá hoại kế hoạch chung sức đồng lòng, cậu có biết tội của cậu không?”
Triệu Thiên Hòa không kiềm chế được nữa, bầu không khí xung quanh bỗng dâng cao, uy lực của cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao chèn ép tới.
“Tôi chỉ biết đêm qua người Vy Hào giết chết mấy trăm tướng sĩ, hôm nay chúng còn dám bước chân lên lãnh thổ Hoa Quốc, tức là đang khiêu khích quốc uy của Hoa Quốc”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Triệu Thiên Hòa, đúng mực nói.
“Hừ! Cậu đúng là to gan, dù có là nhà họ Quý cũng không thể bảo vệ cậu khỏi chuyện hôm nay”.
Triệu Thiên Hòa lau vệt máu trên mặt đi, mặt mày dữ tợn nói.
Nghe ông ta nói thế Tiêu Chính Văn quay đầu lại lạnh lùng nhìn Triệu Thiên Hòa.
Lúc này quanh người Tiêu Chính Văn nổi lên sát khí ngùn ngụt như quỷ thần vừa trở về từ trong biển máu Tu La.
Soạt...
Triệu Thiên Hòa thấy trong mắt Tiêu Chính Văn tràn đầy sát khí cũng không khỏi lùi về sau nửa bước nói: “Cậu chủ năm, cậu… cậu muốn làm gì?”
“Làm gì à?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy nói: “Mặc dù đám người này đáng chết nhưng so ra thì người ăn cây táo rào cây sung mới càng đáng chết hơn”.
“Thi thể tướng sĩ tiền tuyến vẫn chưa lạnh, thế mà ông lại dám mời đám người này đến dự tiệc ở Long Kinh?”
Tiêu Chính Văn sải bước tiến đến trước một bước đến gần Triệu Thiên Hòa.
“Cậu dám giết tôi?”
Triệu Thiên Hòa cảm nhận được sát khí nồng đậm của Tiêu Chính Văn, không khỏi quay đầu lại nhìn ông cụ Quý nói: “Ông cụ Quý, tôi là người đại diện cho cả võ tông, nhà họ Quý các ông gánh nổi hậu quả này không?”
“Ông có biết thủ lĩnh của học viện kiếm thuật Hoa Sơn - Lữ Thanh Phong là anh em kết nghĩa của tôi không?”
Triệu Thiên Hòa nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghe đến ba chữ Lữ Thanh Phong, tất cả mọi người ở đó đều đổi sắc mặt.
Người này dù là ở ngoài lãnh thổ cũng là sự tồn tại có thể hô mưa gọi gió.
Ngay cả ông cụ Quý cũng không khỏi nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu chủ năm, không thể được”.
Lúc nãy Tiêu Chính Văn ra tay với đám người Yamamoto Keiichi, ông cụ Quý không hề có ý ngăn cản, nhưng lúc này lại không thể không lên tiếng.
Lữ Thanh Phong là người mà nhà họ Quý không chọc vào nổi.
Năm đó thời kỳ nhà họ Quý còn đang hưng thịnh, Lữ Thanh Phong cũng từng vì một đệ tử trong môn bị đánh mà một mình đánh cả nhà họ Quý.
Lúc đó một người có thể nói là so được với Tiểu Thái Tông đánh nhau với ông ta, chỉ trong ba chiêu đã bị Lữ Thanh Phong chém chết.
Gần một trăm năm, mặc dù nhà họ Quý vẫn canh cánh trong lòng chuyện này.
Nhưng bị chèn ép dưới thực lực của đối phương nên vẫn chưa thể báo thù cho nhà họ Quý.
Nếu hôm nay Tiêu Chính Văn giết anh em kết nghĩa của Lữ Thanh Phong thì không thể tưởng tượng được hậu quả.
Thậm chí cả nhà họ Quý đều sẽ vì vậy mà gặp tai họa.
“Cân nhắc lại?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn ông cụ Quý.
“Cậu chủ năm, Lữ Thanh Phong không thể so sánh với người khác, dù là nhà họ Quý cũng phải cúi đầu nể mặt trước ông ta, thế nên không thể giết Triệu Thiên Hòa”.
Nghe ông cụ Quý nói thế, Triệu Thiên Hòa cười khẩy, vẻ mặt cũng hơi hòa hoãn lại, không còn vẻ sợ hãi như lúc nãy, ngược lại chắp hai tay sau lưng nói: “Cậu chủ năm, danh tiếng của cậu quả thật rất lớn”.
“Nhưng có một việc e là cậu vẫn chưa biết rõ, hơn một trăm năm trước, một mình Lữ Thanh Phong chạy đến nhà họ Quý, giết Quý Đồng Hổ của nhà họ Quý”.
“So với cậu thì thực lực của Quý Đồng Hổ chỉ cao chứ không thấp. Hơn nữa hơn một trăm năm nay, nhà họ Quý dám đi trả thù không? Ha ha ha…”
Nói đến đây, Triệu Thiên Hòa đắc ý nhìn Tiêu Chính Văn chế giễu: “Chẳng phải cậu muốn giết tôi sao? Cậu ra tay đi”.
“Chàng trai trẻ, đừng nghĩ người khác gọi cậu một tiếng Tiểu Thái Tông thì cậu có thể tự ý định đoạt sống chết của người ta, cậu còn quá trẻ, chắc hẳn cậu đã nghe đến câu núi này cao còn có núi cao hơn”.
“Có một số người không phải là người cậu có thể chọc vào, so về thân phận địa vị hay vai vế trong võ tông, cậu cũng chỉ là một tên…”
“Bốp!”
Triệu Thiên Hòa chưa dứt lời, Tiêu Chính Văn bỗng giơ tay lên đánh ông ta một cái khiến Triệu Thiên Hòa ngã nhào xuống đất.
Không để Triệu Thiên Hòa vùng vẫy đứng dậy, Tiêu Chính Văn đã nhấc chân đạp lên ngực Triệu Thiên Hòa.
“Quản lý, gọi phóng viên bên ngoài vào cho tôi”.
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn quản lý nói.
Chuyện này…
Quản lý hơi thất thần, ông ta không ngờ Tiêu Chính Văn lại dám ra tay đánh Triệu Thiên Hòa thật.
“Cậu chủ năm, không thể được, chuyện này vẫn phải…”
Ông cụ Quý vừa định bước đến ngăn cản, Tiêu Chính Văn lại khoát tay nói: “Đừng bàn thêm nữa, chuyện hôm nay cứ để một mình tôi gánh chịu”.
Sau đó Tiêu Chính Văn lại nhìn quản lý.
Quản lý vội vã gật đầu nhanh chân đi ra khỏi sảnh tiệc.
Không lâu sau, mấy chục phóng viên lần lượt chen vào, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng Triệu Thiên Hòa bị Tiêu Chính Văn đạp dưới chân, họ cũng ngây ngốc.
Tiêu Chính Văn chỉ vào Triệu Thiên Hòa nói: “Người này tự xưng là đệ tử của Nhạc Trung Kỳ, hơn nữa còn là đại diện của Hoa Sơn, là anh em kết nghĩa của Lữ Thanh Phong”.
“Xét về lai lịch thì quả thật rất không tầm thường. Nhưng dám ở trên đất Hoa Quốc mà coi khinh linh hồn của các tướng sĩ đã hi sinh, cả gan mời sát nhân hung thủ đến dự tiệc ở Long Kinh, đây chính là kết cục”.
Nói xong, chỉ thấy chân Tiêu Chính Văn dùng sức, cơ thể Triệu Thiên Hòa vỡ thành vô số mảnh thịt bắn lên đầy người và đầy mặt mọi người.
Yên lặng!
Cả đại sảnh trở nên yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, sững sờ nhìn Tiêu Chính Văn như bị sát thần nhập vào.
Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn giơ tay lên nắm vào không khí, Quách Tiếu Thiên vẫn chưa hoàn hồn đã cảm nhận một lực hút mạnh mẽ đánh thẳng về phía hắn.
Ngay sau đó cơ thể hắn bay đến trước mặt Tiêu Chính Văn.
“Anh… anh muốn làm gì?”
Quách Tiếu Thiên khiếp sợ mặt không còn giọt máu, cực kỳ hoảng hốt hỏi.
“Bốp!”
Tiêu Chính Văn giơ tay lên đánh một cú vào mặt Quách Tiếu Thiên khiến hắn ngã nhào xuống đất.
“Lúc nãy người này đã cười nhạo tướng sĩ Hoa Quốc trước mặt mọi người. Cho dù là ai thì cũng không được quyền cười nhạo, sỉ nhục linh hồn của tướng sĩ tiền tuyến”.
Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn giơ chân giẫm lên cổ Quách Tiếu Thiên, chỉ nghe một tiếng rắc, cổ Quách Tiếu Thiên lập tức bị gãy.
“Tôi xin trịnh trọng nói tôi không phải là Tiểu Thái Tông - Lý Thiên Bá, chuyện hôm nay cũng không liên quan gì đến nhà họ Quý. Nếu ai muốn trả thù thì có thể đến Sơn Thành tìm tôi bất cứ lúc nào”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng sải bước đi ra ngoài.
Lúc này tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn.
Nhất là mấy người Quý Sương Nhi.
Lúc đầu họ vẫn còn lo lắng hành động hôm nay của Tiêu Chính Văn rất có thể sẽ gây tai họa cho nhà họ Quý.
Nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại vạch rõ giới hạn với nhà họ Quý vào thời điểm cuối cùng.
Mà sự quyết đoán giết người của Tiêu Chính Văn càng làm tất cả mọi người chấn động.
Nhất là mấy lời lúc nãy của Tiêu Chính Văn, rõ ràng là đang cảnh cáo cả võ tông.
Bất kể khi nào ở đâu, Hoa Quốc không bao giờ là nơi để họ có thể đùa giỡn.
Hoa Quốc mãi mãi là Hoa Quốc của Thiên Tử, là Hoa Quốc của nhân dân.
“Lần này xảy ra chuyện lớn thật rồi”.
Ông cụ Quý thở dài nói.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng lướt nhìn Triệu Thiên Hòa, một tay hơi dùng sức, chỉ nghe một tiếng rắc, Yamamoto Keiichi không dám tin trợn to mắt sửng sốt nhìn Tiêu Chính Văn.
Sau đó Tiêu Chính Văn buông tay ra, thi thể của Yamamoto Keiichi ngã xuống đất.
Thấy nhân vật đại diện của Vy Hào bị Tiêu Chính Văn giết chết, Triệu Thiên Hòa nổi trận lôi đình.
Nửa tiếng trước, ông ta đứng trước mặt bao nhiêu người đảm bảo an toàn cho đám người Yamamoto Keiichi.
Hơn nữa bây giờ Triệu Thiên Hòa không chỉ đại diện cho Hoa Sơn mà còn đại diện cho cả võ tông.
Phía sau ông ta là các cường giả ngoài lãnh thổ vừa quay về.
Mặc dù Tiểu Thái Tông mạnh nhưng cũng không thể so sánh được với các cường giả ngoài lãnh thổ vừa quay về.
“Cậu chủ năm, cậu đúng là to gan! Cậu có biết…”
Nhưng Triệu Thiên Hòa chưa dứt lời, chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ tay lên, một luồng sáng lạnh băng bắn ra, phụt!
Lại thêm một võ giả Vy Hào nữa chết ngay tại chỗ.
Máu bắn ra dính đầy mặt đám người bên cạnh.
Vẫn chưa hết, Tiêu Chính Văn gần như một chiêu giết một người, mười mấy võ giả Vy Hào lần lượt đều biến thành sương máu, chỉ trong thoáng chốc đã bị giết sạch.
Cả sảnh lớn đều tĩnh lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Không ai ngờ Tiêu Chính Văn lại ngang ngược như thế, nói giết là giết, không chừa lại một người sống.
“Cậu chủ năm! Cậu lại dám phá hoại kế hoạch chung sức đồng lòng, cậu có biết tội của cậu không?”
Triệu Thiên Hòa không kiềm chế được nữa, bầu không khí xung quanh bỗng dâng cao, uy lực của cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao chèn ép tới.
“Tôi chỉ biết đêm qua người Vy Hào giết chết mấy trăm tướng sĩ, hôm nay chúng còn dám bước chân lên lãnh thổ Hoa Quốc, tức là đang khiêu khích quốc uy của Hoa Quốc”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Triệu Thiên Hòa, đúng mực nói.
“Hừ! Cậu đúng là to gan, dù có là nhà họ Quý cũng không thể bảo vệ cậu khỏi chuyện hôm nay”.
Triệu Thiên Hòa lau vệt máu trên mặt đi, mặt mày dữ tợn nói.
Nghe ông ta nói thế Tiêu Chính Văn quay đầu lại lạnh lùng nhìn Triệu Thiên Hòa.
Lúc này quanh người Tiêu Chính Văn nổi lên sát khí ngùn ngụt như quỷ thần vừa trở về từ trong biển máu Tu La.
Soạt...
Triệu Thiên Hòa thấy trong mắt Tiêu Chính Văn tràn đầy sát khí cũng không khỏi lùi về sau nửa bước nói: “Cậu chủ năm, cậu… cậu muốn làm gì?”
“Làm gì à?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy nói: “Mặc dù đám người này đáng chết nhưng so ra thì người ăn cây táo rào cây sung mới càng đáng chết hơn”.
“Thi thể tướng sĩ tiền tuyến vẫn chưa lạnh, thế mà ông lại dám mời đám người này đến dự tiệc ở Long Kinh?”
Tiêu Chính Văn sải bước tiến đến trước một bước đến gần Triệu Thiên Hòa.
“Cậu dám giết tôi?”
Triệu Thiên Hòa cảm nhận được sát khí nồng đậm của Tiêu Chính Văn, không khỏi quay đầu lại nhìn ông cụ Quý nói: “Ông cụ Quý, tôi là người đại diện cho cả võ tông, nhà họ Quý các ông gánh nổi hậu quả này không?”
“Ông có biết thủ lĩnh của học viện kiếm thuật Hoa Sơn - Lữ Thanh Phong là anh em kết nghĩa của tôi không?”
Triệu Thiên Hòa nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghe đến ba chữ Lữ Thanh Phong, tất cả mọi người ở đó đều đổi sắc mặt.
Người này dù là ở ngoài lãnh thổ cũng là sự tồn tại có thể hô mưa gọi gió.
Ngay cả ông cụ Quý cũng không khỏi nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu chủ năm, không thể được”.
Lúc nãy Tiêu Chính Văn ra tay với đám người Yamamoto Keiichi, ông cụ Quý không hề có ý ngăn cản, nhưng lúc này lại không thể không lên tiếng.
Lữ Thanh Phong là người mà nhà họ Quý không chọc vào nổi.
Năm đó thời kỳ nhà họ Quý còn đang hưng thịnh, Lữ Thanh Phong cũng từng vì một đệ tử trong môn bị đánh mà một mình đánh cả nhà họ Quý.
Lúc đó một người có thể nói là so được với Tiểu Thái Tông đánh nhau với ông ta, chỉ trong ba chiêu đã bị Lữ Thanh Phong chém chết.
Gần một trăm năm, mặc dù nhà họ Quý vẫn canh cánh trong lòng chuyện này.
Nhưng bị chèn ép dưới thực lực của đối phương nên vẫn chưa thể báo thù cho nhà họ Quý.
Nếu hôm nay Tiêu Chính Văn giết anh em kết nghĩa của Lữ Thanh Phong thì không thể tưởng tượng được hậu quả.
Thậm chí cả nhà họ Quý đều sẽ vì vậy mà gặp tai họa.
“Cân nhắc lại?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn ông cụ Quý.
“Cậu chủ năm, Lữ Thanh Phong không thể so sánh với người khác, dù là nhà họ Quý cũng phải cúi đầu nể mặt trước ông ta, thế nên không thể giết Triệu Thiên Hòa”.
Nghe ông cụ Quý nói thế, Triệu Thiên Hòa cười khẩy, vẻ mặt cũng hơi hòa hoãn lại, không còn vẻ sợ hãi như lúc nãy, ngược lại chắp hai tay sau lưng nói: “Cậu chủ năm, danh tiếng của cậu quả thật rất lớn”.
“Nhưng có một việc e là cậu vẫn chưa biết rõ, hơn một trăm năm trước, một mình Lữ Thanh Phong chạy đến nhà họ Quý, giết Quý Đồng Hổ của nhà họ Quý”.
“So với cậu thì thực lực của Quý Đồng Hổ chỉ cao chứ không thấp. Hơn nữa hơn một trăm năm nay, nhà họ Quý dám đi trả thù không? Ha ha ha…”
Nói đến đây, Triệu Thiên Hòa đắc ý nhìn Tiêu Chính Văn chế giễu: “Chẳng phải cậu muốn giết tôi sao? Cậu ra tay đi”.
“Chàng trai trẻ, đừng nghĩ người khác gọi cậu một tiếng Tiểu Thái Tông thì cậu có thể tự ý định đoạt sống chết của người ta, cậu còn quá trẻ, chắc hẳn cậu đã nghe đến câu núi này cao còn có núi cao hơn”.
“Có một số người không phải là người cậu có thể chọc vào, so về thân phận địa vị hay vai vế trong võ tông, cậu cũng chỉ là một tên…”
“Bốp!”
Triệu Thiên Hòa chưa dứt lời, Tiêu Chính Văn bỗng giơ tay lên đánh ông ta một cái khiến Triệu Thiên Hòa ngã nhào xuống đất.
Không để Triệu Thiên Hòa vùng vẫy đứng dậy, Tiêu Chính Văn đã nhấc chân đạp lên ngực Triệu Thiên Hòa.
“Quản lý, gọi phóng viên bên ngoài vào cho tôi”.
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn quản lý nói.
Chuyện này…
Quản lý hơi thất thần, ông ta không ngờ Tiêu Chính Văn lại dám ra tay đánh Triệu Thiên Hòa thật.
“Cậu chủ năm, không thể được, chuyện này vẫn phải…”
Ông cụ Quý vừa định bước đến ngăn cản, Tiêu Chính Văn lại khoát tay nói: “Đừng bàn thêm nữa, chuyện hôm nay cứ để một mình tôi gánh chịu”.
Sau đó Tiêu Chính Văn lại nhìn quản lý.
Quản lý vội vã gật đầu nhanh chân đi ra khỏi sảnh tiệc.
Không lâu sau, mấy chục phóng viên lần lượt chen vào, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng Triệu Thiên Hòa bị Tiêu Chính Văn đạp dưới chân, họ cũng ngây ngốc.
Tiêu Chính Văn chỉ vào Triệu Thiên Hòa nói: “Người này tự xưng là đệ tử của Nhạc Trung Kỳ, hơn nữa còn là đại diện của Hoa Sơn, là anh em kết nghĩa của Lữ Thanh Phong”.
“Xét về lai lịch thì quả thật rất không tầm thường. Nhưng dám ở trên đất Hoa Quốc mà coi khinh linh hồn của các tướng sĩ đã hi sinh, cả gan mời sát nhân hung thủ đến dự tiệc ở Long Kinh, đây chính là kết cục”.
Nói xong, chỉ thấy chân Tiêu Chính Văn dùng sức, cơ thể Triệu Thiên Hòa vỡ thành vô số mảnh thịt bắn lên đầy người và đầy mặt mọi người.
Yên lặng!
Cả đại sảnh trở nên yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, sững sờ nhìn Tiêu Chính Văn như bị sát thần nhập vào.
Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn giơ tay lên nắm vào không khí, Quách Tiếu Thiên vẫn chưa hoàn hồn đã cảm nhận một lực hút mạnh mẽ đánh thẳng về phía hắn.
Ngay sau đó cơ thể hắn bay đến trước mặt Tiêu Chính Văn.
“Anh… anh muốn làm gì?”
Quách Tiếu Thiên khiếp sợ mặt không còn giọt máu, cực kỳ hoảng hốt hỏi.
“Bốp!”
Tiêu Chính Văn giơ tay lên đánh một cú vào mặt Quách Tiếu Thiên khiến hắn ngã nhào xuống đất.
“Lúc nãy người này đã cười nhạo tướng sĩ Hoa Quốc trước mặt mọi người. Cho dù là ai thì cũng không được quyền cười nhạo, sỉ nhục linh hồn của tướng sĩ tiền tuyến”.
Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn giơ chân giẫm lên cổ Quách Tiếu Thiên, chỉ nghe một tiếng rắc, cổ Quách Tiếu Thiên lập tức bị gãy.
“Tôi xin trịnh trọng nói tôi không phải là Tiểu Thái Tông - Lý Thiên Bá, chuyện hôm nay cũng không liên quan gì đến nhà họ Quý. Nếu ai muốn trả thù thì có thể đến Sơn Thành tìm tôi bất cứ lúc nào”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng sải bước đi ra ngoài.
Lúc này tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn.
Nhất là mấy người Quý Sương Nhi.
Lúc đầu họ vẫn còn lo lắng hành động hôm nay của Tiêu Chính Văn rất có thể sẽ gây tai họa cho nhà họ Quý.
Nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại vạch rõ giới hạn với nhà họ Quý vào thời điểm cuối cùng.
Mà sự quyết đoán giết người của Tiêu Chính Văn càng làm tất cả mọi người chấn động.
Nhất là mấy lời lúc nãy của Tiêu Chính Văn, rõ ràng là đang cảnh cáo cả võ tông.
Bất kể khi nào ở đâu, Hoa Quốc không bao giờ là nơi để họ có thể đùa giỡn.
Hoa Quốc mãi mãi là Hoa Quốc của Thiên Tử, là Hoa Quốc của nhân dân.
“Lần này xảy ra chuyện lớn thật rồi”.
Ông cụ Quý thở dài nói.
Bình luận facebook