• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng (2 Viewers)

  • Chương 72 Không nhiều, mười lăm triệu

Lòng Lê Văn Vân khẽ rung động.


Lê Văn Vân biết cửa hàng phía đối diện đó, cửa hàng này tên là Tụ Bảo Hiên!


Hai năm trước cửa hàng này mới thi công, lúc đầu thi công, Lê Văn Vân cũng làm việc ở đó. Sau đó anh cũng đi chuyển đồ đạc mấy lần.





Nếu như nói Bành Hải là một gian thương thì ông chủ ở phía đối diện chính là một tên khốn nạn vô liêm sỉ.


Lúc đầu, lúc chuyển đồ đạc, một công nhân của họ cũng bị lừa, bởi vì không cẩn thận làm ngã vỡ một món đồ gốm, thứ đồ đó vừa nhìn đã biết chỉ là hàng nhái, nhưng mà người công nhân đó lại bị bắt đền ba mươi nghìn tệ rành rành ra đó.


Lúc đó, Lê Văn Vân cùng với những người khác chỉ dám tức giận mà không dám nói, sau đó họ cũng không còn đến giúp việc cho cửa hàng này nữa.


Bây giờ thông qua lời của Bành Hải biết được, bọn họ còn thường đi lừa gạt một số du khách nước ngoài.


“Chuyện là như thế nào vậy?” Đỗ Tịch Tịch vô cùng kinh ngạc, hỏi.



VietWriter



LT


.


“Ngành này của bọn chú xem trọng việc mua rồi thì không đổi được nữa, có nghĩa là cháu mua phải hàng giả rồi, chỉ cần trả tiền rồi, thế thì không thể trả hàng lại được nữa.” Bành Hải nói: “Nhưng mà người của Tụ Bảo Hiên thì khác, bọn họ sẽ gây ra một số sai sót, giả vờ rằng do khách hàng làm hỏng đồ đạc, sau đó nói món đồ này rất đắt, bắt khách hàng phải bồi thường”


Đỗ Tịch Tịch chau mày hỏi: “Thế này cũng được sao?”


“Ngành này rất phức tạp.” Bành Hải lắc lắc đầu, nói: “Hơn nữa, bởi vì sự xuất hiện của bọn họ nên việc làm ăn của bọn chú chịu một ít ảnh hưởng, bởi vì tiếng tăm của công viên Tứ Hải trở nên kém đi.”


Đỗ Tịch Tịch chau mày, nói: “Thế cháu muốn qua đó xem thử!”


Bành Hải nhíu mày, nhưng không nói gì!


Đỗ Thương Bắc là nhà giàu số một ở Giang Thành, có địa vị, nếu như Đỗ Tịch Tịch có thể vạch trần được cửa hàng Tụ Bảo Hiên ở phía đối diện thì cũng là chuyện tốt.


Lê Văn Vân liếc nhìn Bành Hải một cái, khóe môi nở nụ cười, anh biết Bành Hải có ý xem Đỗ Tịch Tịch như khẩu súng để sử dụng.


Nhưng anh không bới móc ra, đi theo phía sau Đỗ Tịch Tịch, chen vào dòng người trước mặt.


Ở chỗ cửa Tụ Bảo Hiên, một người trung niên để râu cá trê đang kéo cánh tay của một cô gái, nói: “Cô gái, món này chính là bút tích thực của Đường Dần đấy, vậy mà cô làm hỏng của tôi rồi.”


Trong tay ông ta cầm một bức tranh cuốn tròn bị gãy làm đôi, tay kia thì bắt một cô gái tóc ngắn, cười giễu nói.


Ở bên cạnh cô gái đó còn có một người phụ nữ, con gái cũng vậy, phụ nữ cũng thế, đều khá xinh đẹp, người phụ nữ trung niên bảo vệ cô gái, nói: “Ông đừng ngậm máu phun người, chúng tôi chỉ nghe nói có bút tích thực của Đường Dần, qua đây xem thử, kết quả bức tranh này đột nhiên tự rơi từ trên tường xuống, gãy thành hai khác. Không hề liên quan gì đến chúng tôi.”


“Bức tranh này là bảo vật của cửa hàng chúng tôi, treo ở trên tường lâu như vậy rồi nhưng không xảy ra chuyện gì, mà mấy người nhìn một lát thì gãy mất, bà nói vậy ai tin chứ.” Người đàn ông râu cá trê cười giễu nói.


Lê Văn Vân chau mày, người đàn ông này anh cũng biết, chính là Trần Bát Vận, ông chủ Tụ Bảo Hiên lừa người bạn công nhân của anh lúc trước, mọi người đều ngầm gọi ông ta là Trần bóc lột!


“Ôi trời, người đẹp, làm hỏng rồi chính là làm hỏng rồi, các người không giống như người thiếu tiền, bồi thường chút tiền là xong chuyện rồi mà.”


“Đúng thế, làm hỏng rồi thì đền tiền là xong, đây là lẽ đương nhiên mà!”


Xung quanh có mấy người bắt đầu hùa theo.


Lê Văn Vân dùng cái mông nghĩ cũng biết, những người hùa theo này nhất định là kẻ lừa đảo mà Trần Bát Vận mời đến.


Nghe thấy những lời này, sắc mặt cô gái với người phụ nữ xinh đẹp đều khẽ thay đổi.


Người phụ nữ đẹp nghiến răng, hình như định đền tiền cho xong chuyện, bà ấy liếc nhìn Trần Bát Vận một cái thật sâu, nói: “Bao nhiêu tiền!”


“Không nhiều, mười lăm triệu.” Trần Bát Vận nói.


Trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng hít ngược hơi lạnh.


Cô gái với người phụ nữ nhìn chằm chằm Trần Bát Vận, lúc này, người phụ nữ nói: “Được, mười lăm triệu này tôi đưa cho ông, ông phải nhận đàng hoàng cho tôi.”


Rõ ràng, hai người này không phải là người thiếu tiền, cũng không phải người bình thường.


Có lẽ Trần Bát Vận cũng nhìn trúng điểm này rồi nên mới dám đi lừa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến Lang Ở Rể
  • Chiến Thần
Chiến Lang Ở Rể
  • Chiến Thần
Chiến Lang Ở Rể
  • Chiến Thần
Lang Tế Chiến Thần
Ma Lang Huyết Chiến
Lang Tế Chiến Thần Convert
  • Bát Nguyệt Sơ Bát

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom