Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37 Chỗ này không hoan nghênh anh!
“Cái gì?” Đầu bên kia điện thoại, vẻ mặt Nguyễn Vũ Đồng đột ngột thay đổi, nói: “Anh có ý gì? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Không có gì, nhưng tôi nói chuyện của cô với bố mẹ tôi rồi, họ nói cô xuất thân quá thấp kém, chỉ chăm chăm nhà chúng tôi có tiền, họ cảm thấy chúng ta không phù hợp” Giọng điệu Cao Phái bình thản nói: “Hơn nữa, chúng ta ở cạnh nhau lâu như vậy rồi, cô còn không muốn lên giường với tôi”
Đối với việc chia tay, anh ta vô cùng thoải mái, nhiều năm như vậy, anh ta không biết đã có bao nhiêu người bạn gái rồi.
Nguyễn Vũ Đồng trợn mắt, cô ta vội vàng nói: “Cao Phải, đừng như vậy mà, em thật sự yêu anh, em đồng ý qua đêm cùng với anh, nếu không thì tối nay em không về nhà nữa nhé!”
Cao Phái nuốt nước bọt, thế nhưng nhớ lại cảnh tượng ban nãy, anh ta lại lắc đầu rồi nói: “Thôi đi, tôi không trì hoãn cô nữa, mọi người chấm dứt như vậy đi, cô đậu xe ở bãi đỗ xe, ngày mai tôi tới lấy, tôi đây có chìa khóa dự phòng rồi!”
Nói xong, anh ta không đợi Nguyễn Vũ Đồng nói, trực tiếp ngắt điện thoại!
Cư xá Hoa Viên, Nguyễn Vũ Đồng ở trong nhà, cô ta đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, sau khi điện thoại bị ngắt, vội vàng gọi lại.
Sau đó cô ta phát hiện số máy liên tục bận, rõ ràng số điện thoại đã bị chặn rồi.
Gửi tin nhắn Weixin, cũng tương tự bị xóa bạn bè.
VietWriter
“Hức!” Trong đầu Nguyễn Vũ Đồng trống rỗng, hức một tiếng liền bật khóc.
Ngô Thị Hương đang bận rộn trong phòng bếp nghe thấy tiếng khóc liền vội vàng chạy ra ngoài hỏi: “Vũ Đồng, làm sao thế làm sao thế?”
Nguyễn Vũ Đồng ngẩng đầu nhìn Ngô Thị Hương nói: “Mẹ, Cao Phái muốn chia tay với con, anh ấy đã âm thầm chuyển tài khoản tiết kiệm của con về lại của anh ta rồi, còn muốn tới lấy xe của con đi.”
Ngô Thị Hương trước tiên là kinh ngạc, sau đó sắc mặt thay đổi nói: “Chẳng phải chia tay thì sẽ không có ai chi tiền cho chúng ta sao?”
Nguyễn Vũ Đồng sững sờ, sau đó cô ta nhìn Ngô Thị Hương, ánh mắt mang theo một chút khó hiểu.
Lê Văn Vân thật sự có chút nhàm chán, đi bộ một lúc, anh đã nhìn thấy một quán cyber coffee, quyết định đi vào trong chơi vài trò chơi.
Bước tới quầy, anh vừa lấy chứng minh thư chuẩn bị quẹt thì lúc này có người vỗ nhẹ bả vai của anh và nói: “Đồ vô dụng!”
Lê Văn Vân quay đầu nhìn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc nói: “Trần Hiểu Nguyệt, cô cũng tới cyber coffee chơi game sao?”
Đúng vậy, người con gái này chính là bạn thân của Đỗ Tịch Tịch, Trần Hiểu Nguyệt đó, lớp trang điểm của cô vô cùng đậm, mặc một chiếc váy ngắn, phần thân trên mặc một chiếc áo hở rốn, để lộ ra vòng eo mảnh mai đẹp mắt! Dây áo lộ rõ có thể nhìn thấy!
Trần Hiểu Nguyệt không chú ý tới Lê Văn Vân, mà cô cười lạnh nói: “Muốn lên mạng thì đi cyber coffee khác đi, chỗ này không hoan nghênh anh!”
Lê Văn Vân gãi đầu nói: “A!”
Rõ ràng trước đây Trần Hiểu Nguyệt thấy anh lâm trận chạy trốn nên nhìn anh như kẻ vô dụng.
Anh cũng lười giải thích, vui vẻ nói: “Tôi lên mạng ở đâu, hình như không liên quan đến cô nhỉ.”
Nói rồi anh vỗ nhẹ chứng minh thư rồi nói: “Quản lý, quẹt mười bảy nghìn rưỡi!”
“Mười bảy nghìn rưỡi ở đây chưa được một tiếng đầu” Trần Hiểu Nguyệt cười lạnh nói: “Hơn nữa cyber coffee này không hoan nghênh anh!”
“Có nhiều chuyện thật đấy.” Lê Văn Vân cạn lời nói: “Tôi thích lên mạng ở đâu thì lên mạng ở đó, liên quan tới cô à?”
“Ở nơi khác thì không liên quan tới tôi, nhưng nơi đây tôi nói không được là không được, bởi vì cyber coffee này là do tôi mở!” Trần Hiểu Nguyệt lạnh lùng nhìn Lê Văn Vân nói!
“Bởi vì cyber coffee này là do tôi mở” Trần Hiểu Nguyệt thản nhiên nói.
Lê Văn Vân ngơ ngẩn, cyber coffee của người ta, người ta không cho phép mình lên mạng ở đấy, nói thế nào cũng đúng.
Anh ho khan một tiếng rồi nói: “Được rồi! Vậy tôi đi!”
“Còn nữa, sau này anh tránh xa Tịch Tịch một chút.” Trần Hiểu Nguyệt lại lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Chỉ cần để tôi thấy được anh ở bên cạnh cô ấy, tôi thấy anh một lần thì đánh anh một lần”
Lê Văn Vân quay đầu, lông mày hơi nhếch một chút.
Trên thực tế, thân thủ của Trần Hiểu Nguyệt cũng không tồi, từ nhỏ chắc chắn đã từng luyện tập, nhưng chút thần thủ đó vốn dĩ không là gì khi đứng trước mặt Lê Văn Vân.
Anh hơi nhún vai hờ hững, dự định bước về phía cửa.
Rầm!
Vào đúng lúc này, một tiếng rầm vang lên, Lê Văn Vân tò mò nhìn về phía cửa, anh phát hiện ở cửa có vài người đang tiến lên trên lầu!
Người dẫn đầu chính là Phan Minh Vũ của quán bar Minh Mi, ở bên cạnh anh ta còn có một người trung niên đầu trọc mặt mũi bầm dập, trên cánh tay đeo túi cát.
“Không có gì, nhưng tôi nói chuyện của cô với bố mẹ tôi rồi, họ nói cô xuất thân quá thấp kém, chỉ chăm chăm nhà chúng tôi có tiền, họ cảm thấy chúng ta không phù hợp” Giọng điệu Cao Phái bình thản nói: “Hơn nữa, chúng ta ở cạnh nhau lâu như vậy rồi, cô còn không muốn lên giường với tôi”
Đối với việc chia tay, anh ta vô cùng thoải mái, nhiều năm như vậy, anh ta không biết đã có bao nhiêu người bạn gái rồi.
Nguyễn Vũ Đồng trợn mắt, cô ta vội vàng nói: “Cao Phải, đừng như vậy mà, em thật sự yêu anh, em đồng ý qua đêm cùng với anh, nếu không thì tối nay em không về nhà nữa nhé!”
Cao Phái nuốt nước bọt, thế nhưng nhớ lại cảnh tượng ban nãy, anh ta lại lắc đầu rồi nói: “Thôi đi, tôi không trì hoãn cô nữa, mọi người chấm dứt như vậy đi, cô đậu xe ở bãi đỗ xe, ngày mai tôi tới lấy, tôi đây có chìa khóa dự phòng rồi!”
Nói xong, anh ta không đợi Nguyễn Vũ Đồng nói, trực tiếp ngắt điện thoại!
Cư xá Hoa Viên, Nguyễn Vũ Đồng ở trong nhà, cô ta đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, sau khi điện thoại bị ngắt, vội vàng gọi lại.
Sau đó cô ta phát hiện số máy liên tục bận, rõ ràng số điện thoại đã bị chặn rồi.
Gửi tin nhắn Weixin, cũng tương tự bị xóa bạn bè.
VietWriter
“Hức!” Trong đầu Nguyễn Vũ Đồng trống rỗng, hức một tiếng liền bật khóc.
Ngô Thị Hương đang bận rộn trong phòng bếp nghe thấy tiếng khóc liền vội vàng chạy ra ngoài hỏi: “Vũ Đồng, làm sao thế làm sao thế?”
Nguyễn Vũ Đồng ngẩng đầu nhìn Ngô Thị Hương nói: “Mẹ, Cao Phái muốn chia tay với con, anh ấy đã âm thầm chuyển tài khoản tiết kiệm của con về lại của anh ta rồi, còn muốn tới lấy xe của con đi.”
Ngô Thị Hương trước tiên là kinh ngạc, sau đó sắc mặt thay đổi nói: “Chẳng phải chia tay thì sẽ không có ai chi tiền cho chúng ta sao?”
Nguyễn Vũ Đồng sững sờ, sau đó cô ta nhìn Ngô Thị Hương, ánh mắt mang theo một chút khó hiểu.
Lê Văn Vân thật sự có chút nhàm chán, đi bộ một lúc, anh đã nhìn thấy một quán cyber coffee, quyết định đi vào trong chơi vài trò chơi.
Bước tới quầy, anh vừa lấy chứng minh thư chuẩn bị quẹt thì lúc này có người vỗ nhẹ bả vai của anh và nói: “Đồ vô dụng!”
Lê Văn Vân quay đầu nhìn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc nói: “Trần Hiểu Nguyệt, cô cũng tới cyber coffee chơi game sao?”
Đúng vậy, người con gái này chính là bạn thân của Đỗ Tịch Tịch, Trần Hiểu Nguyệt đó, lớp trang điểm của cô vô cùng đậm, mặc một chiếc váy ngắn, phần thân trên mặc một chiếc áo hở rốn, để lộ ra vòng eo mảnh mai đẹp mắt! Dây áo lộ rõ có thể nhìn thấy!
Trần Hiểu Nguyệt không chú ý tới Lê Văn Vân, mà cô cười lạnh nói: “Muốn lên mạng thì đi cyber coffee khác đi, chỗ này không hoan nghênh anh!”
Lê Văn Vân gãi đầu nói: “A!”
Rõ ràng trước đây Trần Hiểu Nguyệt thấy anh lâm trận chạy trốn nên nhìn anh như kẻ vô dụng.
Anh cũng lười giải thích, vui vẻ nói: “Tôi lên mạng ở đâu, hình như không liên quan đến cô nhỉ.”
Nói rồi anh vỗ nhẹ chứng minh thư rồi nói: “Quản lý, quẹt mười bảy nghìn rưỡi!”
“Mười bảy nghìn rưỡi ở đây chưa được một tiếng đầu” Trần Hiểu Nguyệt cười lạnh nói: “Hơn nữa cyber coffee này không hoan nghênh anh!”
“Có nhiều chuyện thật đấy.” Lê Văn Vân cạn lời nói: “Tôi thích lên mạng ở đâu thì lên mạng ở đó, liên quan tới cô à?”
“Ở nơi khác thì không liên quan tới tôi, nhưng nơi đây tôi nói không được là không được, bởi vì cyber coffee này là do tôi mở!” Trần Hiểu Nguyệt lạnh lùng nhìn Lê Văn Vân nói!
“Bởi vì cyber coffee này là do tôi mở” Trần Hiểu Nguyệt thản nhiên nói.
Lê Văn Vân ngơ ngẩn, cyber coffee của người ta, người ta không cho phép mình lên mạng ở đấy, nói thế nào cũng đúng.
Anh ho khan một tiếng rồi nói: “Được rồi! Vậy tôi đi!”
“Còn nữa, sau này anh tránh xa Tịch Tịch một chút.” Trần Hiểu Nguyệt lại lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Chỉ cần để tôi thấy được anh ở bên cạnh cô ấy, tôi thấy anh một lần thì đánh anh một lần”
Lê Văn Vân quay đầu, lông mày hơi nhếch một chút.
Trên thực tế, thân thủ của Trần Hiểu Nguyệt cũng không tồi, từ nhỏ chắc chắn đã từng luyện tập, nhưng chút thần thủ đó vốn dĩ không là gì khi đứng trước mặt Lê Văn Vân.
Anh hơi nhún vai hờ hững, dự định bước về phía cửa.
Rầm!
Vào đúng lúc này, một tiếng rầm vang lên, Lê Văn Vân tò mò nhìn về phía cửa, anh phát hiện ở cửa có vài người đang tiến lên trên lầu!
Người dẫn đầu chính là Phan Minh Vũ của quán bar Minh Mi, ở bên cạnh anh ta còn có một người trung niên đầu trọc mặt mũi bầm dập, trên cánh tay đeo túi cát.