- Tác giả
- Thanh Vân
- Thể loại
- Truyện ngắn
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Lượt đọc
- 1,370
- Cập nhật
CHỈ YÊU MỘT NGƯỜI
Vào thời đại này mà nói đến hiện tượng của một tình yêu duy nhất, chắc có bạn đọc sẽ mỉm cười mai mỉa. Vậy mà sự kiện đó đã thật sự xẩy ra ở vào thế kỷ này, một thế kỷ máy móc trong đó Tình Yêu được tính bằng con số và hôn nhân được thể hiện trên căn bản lợi tức tiền bạc hay công ăn việc làm. Nữ ký giả Patricia Gandin của tuần báo Pháp "Elle" đã tìm hiểu giúp chúng ta sự "thực hư" của người phụ nữ hiếm có đó. Những người phụ nữ này, khi yêu, họ chỉ yêu và kết hôn với một người mà thôi. Họ không bao giờ nghĩ đến việc đi chinh phục người khác hoặc có những cuộc phiêu lưu tình ái. Đối với những phụ nữ này, một khi họ có được Tình Yêu, thứ tình yêu viết hoa, thứ tình yêu "lớn" (grand amour) nếu không thì thôi, họ sẽ sống một mình với cái triết lý sống của họ. Họ không muốn bị tổn thương hay vỡ mộng với một người đàn ông mà họ hiểu rằng sẽ không chung thủy. Những phụ nữ này không phải thần thánh hay ngu si gì, nhưng thật ra họ hiện hữu khá nhiều, nhiều hơn ta tưởng, trong đời sống vật chất, quay cuồng ngày nay. Họ là những phụ nữ mà, từ thuở thơ ấu, đã mơ ước sẽ chỉ sống riêng cho một người, và chỉ một người mà thôi. Họ tự nguyện yêu thương người đó suốt đời. Người chồng của họ sẽ là "hoàng tử của lòng họ", là "người trong mộng" mà họ đã tìm được và sẽ chung thủy suốt đời. Những cuộc chinh phục người khác phái, những cuộc phiêu lưu tình ái để lấp đầy sự trống vắng trong tâm hồn, những ý nghĩ đó không bao giờ có được trong đầu óc của họ. Tình yêu mà loại phụ nữ này dành cho người chồng của họ là một thứ tình yêu "không bao giờ phai mờ" hay là một sự dấn thân vĩnh viễn. Đó là mối tình lớn, mối tình duy nhất trong suốt cuộc đời của họ. Một mối tình mà không có gì có thể thay thế được. Một là họ sẽ sống chết cho Tình Yêu đó, hai là không có gì cả. Họ không lựa chọn, không so sánh. Họ sẽ giữ được sự "tự hứa" đó. Đã có biết bao nhiêu là người phụ nữ mà sự liên lạc từ thể xác đến tâm hồn chỉ để dành riêng cho một người mà họ yêu thương và lựa chọn? Một cuộc thăm dò và điều tra của tuần báo Pháp Elle cho biết là đã có đến 50% người đàn bà từ 17 đến 77 tuổi chỉ yêu và có liên hệ xác thịt với một người duy nhất họ yêu mà thôi. Chúng ta có thể nào tin họ được không? Muốn cho chắc chắn, tuần báo Elle đã cho đăng trên mục rao vặt của nhật báo Libération một thông báo nhỏ yêu cầu những người đàn bà chung thủy đó hãy trả lời là họ thật sự hiện hữu trong cuộc sống vật chất bon chen này. Kết quả sau nhiều ngày rao vặt, những người đàn bà thủy chung đó đã cho ta biết là họ thật sự có mặt ở thế kỷ này. Họ không là thần thánh hoặc ngu si gì, họ đã gọi cho tờ báo và nói rằng: "Số người như chúng tôi có thể nhiều hơn gấp bội số người trả lời mục rao vặt của tờ báo, tuy nhiên những người đó đã không lên tiếng hoặc ra mặt vì sợ bị chê trách là lạc hậu". Một trong số những người đàn bà đó đã thố lộ: Loan, Thu, Hồng đều đã trên 25 tuổi (18 tuổi không phải là tuổi có thể tin được) và dưới 55 tuổi (trên tuổi đó, người phụ nữ thường lầm lẫn giữa những nguyên tắc khắc khổ của họ "bản tính tốt" trời cho). Tất cả những người này đều kể lại cho nhà báo nghe những kinh nghiệm của cuộc đời họ. Hầu như tất cả đều được hạnh phúc vẹn toàn, vì tâm hồn sáng ngời hạnh phúc của họ cho ta hiểu là người bạn đời mà họ chọn lựa đã thật sự cùng chia sẻ cái lý tưởng mà họ theo đuổi. Trái lại, cũng có những người đàn bà đau khổ vì tâm hồn họ đã bị tổn thương khi người chồng của họ đã "xé rào" hoặc khinh bỉ những tính tốt của họ, ngạo mạn sự chung thủy của họ. Nhưng khi những người phụ nữ này đã tìm ra được hạnh phúc thì hạnh phúc của họ có thể làm cho những người phụ nữ thích sưu tầm tình yêu hay đi tìm "cảm giác lạ" điên lên vì ganh tị. Những người thiếu thủy chung, những người đi tìm hiểu thật nhiều người đàn ông trước khi chọn một người sẽ không bao giờ có được cái hạnh phúc tuyệt vời mà những người đàn bà chỉ yêu duy nhất một người trong đời có được.
Thúy Vân, sau 16 năm sống chung và sáu đứa con đã trả lời cuộc phỏng vấn của tuần báo Elle một cách hớn hở yêu đời rằng: "Chúng tôi đã gặp may một cách kỳ diệu. Tôi muốn nói là Hùng, chồng tôi và tôi yêu nhau. Đó là một thứ tình yêu "điên cuồng" không khi nào tan biến được. Ngày đó tôi mới 21 tuổi khi tôi gặp được chàng. Tôi là một sinh viên trường Luật, chàng là một kỹ sư đã ra trường. Ngày đó, tôi thuộc thành phần loại phụ nữ "mới"" và "độc lập"". Trước khi gặp chàng, tôi thường nghĩ là chắc rồi tôi sẽ không khi nào lập gia đình đâu, tôi có ý muốn trở thành một chánh án, và tôi không tin là sẽ có sự thành công của cả hai đời sống: gia đình và nghề nghiệp. Tôi sống ở Ba Lê, tôi có những người bạn trai đã cho tôi biết bằng cách nào họ chinh phục những người thiếu nữ và làm cho các nàng ta mê mệt họ. Tôi tự dặn lòng là sẽ không để cho mình rơi vào trường hợp đó. Những người bạn đó đã giới thiệu Hùng cho tôi. Lần gặp gỡ đầu tiên, "tiếng sét ái tình" đã nổ giữa hai chúng tôi. Khi Hùng bị đổi đi làm ở một thành phố khác, tôi vội đi theo chàng ngay. Việc học hành không còn làm bận trí óc của tôi nữa. Tôi đã yêu và được yêu. Chúng tôi ấn định ngày làm đám cưới. Nhưng chúng tôi đã thật sự sống với nhau ba tháng trước ngày cưới. Hùng cũng như tôi, chưa bao giờ gần gũi với một người đàn bà nào trước đó cả. Vì vậy, sự chung đụng thể xác của chúng tôi đã không xẩy ra chỉ một lần đầu là hoàn hảo. Chúng tôi cùng nhau dần dần tìm hiểu, và sự "làm tình" đã trở nên thật là "thích thú". Cảm giác đó đã ở lại với chúng tôi cho tới ngày hôm nay. Mỗi ngày chúng tôi đều tìm cách để làm vừa lòng nhau, chúng tôi tìm đủ cách để "quyến rủ" nhau. Nói tóm lại, vợ chồng chúng tôi là một cặp "tình nhân" say đắm trước khi có con với nhau. Chưa bao giờ chúng tôi giận nhau lâu được, nhiều lắm là chỉ một tiếng đồng hồ. Nhưng rồi, một sự đau khổ đã xuất hiện: một đứa con bị bạo bệnh và qua đời. Nhưng rồi sự đau khổ chỉ làm cho chúng tôi gần nhau hơn mà thôi.
Theo tôi, sự chung thủy đến từ Tình Yêu, nó không đến vì "nguyên tắc". Tôi cũng biết là tôi rất quyến rũ, đã có nhiều người đàn ông khác ngỏ ý khen ngợi tôi, tôi cũng cảm thấy vô vàn thích thú, nhưng sự việc xảy ra đến đó là hết. Tôi nghĩ là chồng tôi cũng đã cư xử như tôi trong đời sống của chàng. Tôi chắc chắn là như vậy. Chàng của tôi có một nụ cười làm xiêu lạc lòng người và cặp mắt của chàng thì thật là long lanh tình tứ. Nhưng để ngạo tôi, chàng nói: "Anh không thích sự rắc rối. Anh không muốn lao đầu vào sự ngoại tình." Có bao giờ những người đàn bà ấy tiếc nuối sự thủy chung của mình hay không? Có bao giờ họ muốn so sánh cuộc sống của họ với cuộc sống xô bồ của những người xung quanh hay không? Thúy Vân tâm sự với nhà báo: "Khi tôi đọc những bài báo tường thuật lại những cuộc phiêu lưu tình ái của người này người kia, tôi cũng cảm thấy buồn đôi chút. Tôi cảm thấy như bị lạc loài. Nhưng cảm nghĩ đó chỉ thoáng qua mà thôi. Cuộc sống chung của chúng tôi hơn xa những chuyện khoe đùi khoe vú đó".
Tuyết, một phụ nữ khác đã nói: "Tôi chưa bao giờ sa ngã. Không phải vì vấn đề luân lý, nhưng tôi nhận thấy là chẳng ai hơn được chồng tôi".
Đối với Ngọc Minh, 47 tuổi, cuộc đời của bà ta hầu như hoàn toàn tan vỡ năm 1968, khi chồng bà, một giáo sư trung học như bà và cùng dạy chung một trường bỗng đột ngột tuyên bố với bà: "Đời sống lứa đôi của hai đứa mình quá gò bó và nhàm chán. Em nên có những người tình khác ngoài anh, cũng như anh cũng phải có những tình nhân khác vậy". Nàng không chấp nhận lối sống đó và hai người đã chia tay nhau. Chàng bỏ đi không một chút tiếc nuối. Nàng ở lại, lòng bị tổn thương nặng nề. "Chúng tôi đã chung sống với nhau 6 năm tuyệt vời hạnh phúc. Sự thủy chung đối với tôi, chẳng có gì là nặng nề khó khăn cả. Đó là một thứ triết lý được xây dựng trên những nhận xét của chính tôi. Nếu tôi thấy xung quanh tôi, những người khác đã tìm ra được hạnh phúc trong sự phản bội gia đình của họ với bất cứ người nào, tôi đã làm theo họ rồi. Tôi nghĩ rằng sự sống chung với một người đàn ông đã không lấy gì là thoải mái lắm rồi. Muốn xây dựng gia đình êm ấm đòi hỏi thời gian và sự cố gắng không ngừng."
Còn biết bao nhiêu trường hợp tương tự như vậy trong cuộc sống xô bồ này. Đối với những người phụ nữ chỉ biết có sự thủy chung đó, họ chỉ cần một "tình yêu lớn", một người chồng cùng chung thủy như họ mà thôi. Những người này thuộc loại "Un seul être vous manque, et tout est dépeuplé", chỉ cần thiếu vắng người mình thương thôi, thế giới bèn trở nên quạnh quẽ. Hãy sống cuộc đời của mình như mình đã quan niệm từ đầu, từ thuở ấu thơ. Đừng để những người khác lung lạc những nguyên tắc của chính mình đã tự đặt ra. Một giáo sư đại học Mỹ nhận xét: "See if you are chosen to let someone else live your life. Then think about what you really want to do. What you want is, at least, as important as what someone else wants for you, and it's much more likely to bring you happiness".
Chỉ có chính mình là có thể đem lại hạnh phúc cho chính bản thân mình mà thôi. Những gì người khác muốn mình làm cũng chỉ quan trọng bằng những gì mà mình muốn làm. Và chính cái mình muốn đó mới đem lại được hạnh phúc cho chính mình. Nếu có chị em nào nghĩ rằng, giờ đây chúng ta đang sống trong một xã hội Tây phương đầy cởi mở và tự do yêu thương và chúng ta phải bắt chước họ mới đạt được hạnh phúc là lầm! Xã hội Tây phương, thật ra, ngoài một số phụ nữ thuộc thành phần thác loạn, phần đông đều có một đời sống rất là gương mẫu. Họ rất chung tình và muốn người bạn đời của họ đối xử với họ cũng như vậy. Chuyện đó, đối với chị em Việt Nam chúng ta thì đời sống gia đình từ xưa đến nay, đã đặt sự chung thủy làm nền tảng cho hạnh phúc gia đình, thì có gì đâu là khó khăn, phải không các bạn? Chỉ cần một vài nguyên tắc căn bản và một sự cứng rắn trước mọi cám dỗ của vật chất xa hoa là hạnh phúc gia đình sẽ nằm trong tay của chúng ta. Có gì khó đâu các bạn nhỉ?