Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 110
Đợi đến khi nghe thấy âm thanh không ngừng nôn khan trong toilet, Chu Du mới lấy lại được tinh thần, lúng ta lúng túng đến gần.
Thật lâu sau, Đường Kiều rốt cục phun đến không còn gì nữa, khép chặt hai mắt tê liệt ngã vào trong lòng Chu Chú, cậu nhỏ Đường đã đứng lên, cởi áo khoác ngoài xuống, chỉ còn một cái áo trong, sau đó vắt khăn lông đưa cho Chu Chú.
Chu Chú một tay ôm ôm Đường Kiều, một bàn tay cầm khăn lông lau khóe miệng cho cô, cùng với đầy mặt nước mắt, nhưng giống như không lau được, nước mắt từ trong mắt Đường Kiều không ngừng chảy ra.
Chu Chú hôn lên trán Đường Kiều, giờ này phút này, anh cũng hoàn toàn hoảng, hoàn toàn không biết nên làm gì nữa.
"Kiều Kiều, em đừng như vậy, đừng như vậy."
Như là nghe thấy lời Chu Chú nói, Đường Kiều mở mắt ra, cũng là gắt gao nhìn chằm chằm Chu Du đứng ở cửa toilet.
Dưới ánh mắt như vậy của Đường Kiều, Chu Du liên tiếp lui về phía sau, rốt cục, sắp không nhịn được nữa bịt chặt miệng, chạy đi ra ngoài.
Cậu nhỏ Đường nóng vội nhìn thoáng qua, tính toán đuổi theo, nâng chân lên lại bị Đường Kiều giữ chặt.
"Cậu."
"Cậu ở đây."
"Cậu, con khó chịu."
Tuy rằng nằm ở trong lòng Chu Chú, nhưng Đường Kiều không có liếc anh một cái.
"Chỗ nào khó chịu, nói cho cậu biết."
"Tất cả đều khó chịu, như là muốn chết."
"Kiều Kiều!"
Chu Chú không thể tin được kinh hãi kêu lên một tiếng, không thể tin được cô sẽ nói ra như vậy.
"Không cho nói bậy, em thật là không tốt, không được nói như vậy."
"Anh đi tìm thuốc cho em, em muốn uống thuốc, em cảm thấy nếu không uống thuốc, em sẽ chết mất."
"Không có việc gì không có việc gì, không phải đang tốt sao, không cần phải uống thuốc."
Đường Kiều phảng phất giống như không nghe thấy lời này của cậu nhỏ Đường, miệng không ngừng thì thầm.
"Thuốc, thuốc của tôi đâu."
Chu Chú cùng cậu nhỏ Đường hợp lực, ôm người ra khỏi toilet, trên thực tế anh đã không có gì khí lực, Đường Kiều như vậy làm hai chân anh mềm nhũn ra.
"Cậu, chúng ta đi bệnh viện đi."
"Con cứ bế con bé về phòng ngủ trước đi, cậu gọi điện thoại cho bác sĩ đến đây."
Chu Du cứ như vậy chạy đi cũng không biết thế nào, nhưng lúc này cậu nhỏ Đường cũng không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể gạt qua một bên thôi.
Đường Kiều tựa hồ đã có chút thần chí không rõ, mơ mơ màng màng, miệng lải nhải thầm thì không ngừng nói chuyện, Chu Chú cẩn thận nghe, chỉ có thể nghe được linh tinh loáng thoáng vài câu như là gọi cậu nhỏ Đường, còn có tìm thuốc.
Chu Chú không biết cô nói thuốc ở đây là thuốc gì, biết Đường Kiều lâu như vậy, Chu Chú không biết cô trừ bỏ thuốc tránh thai còn uống thuốc gì nữa.
Đợi đến khi cậu nhỏ Đường nói chuyện điện thoại xong lên lầu, Đường Kiều vẫn như cũ trong lúc nửa mê nửa tỉnh lải nhải, toàn bộ chân phải đã sưng phồng hết lên.
"Cậu, cậu đang nói thuốc gì vậy?"
"Thuốc kiềm chế cơn tức giận."
Cậu nhỏ Đường lo lắng đi hai bước về phía giường, là lỗi anh, không nên bức con bé.
"Đã nhiều năm nay con bé không phải uống thuốc, cậu cứ nghĩ đã tốt lên nhiều rồi."
Lần trước anh nói như vậy với Đường Uyển, nhưng anh cũng có tư cách gì để nói chứ, chính anh không phải cũng như vậy sao, bức con bé thành như vậy.
"Thế nào cũng phải uống sao?"
Cái loại thuốc này, không tốt đi?
"Không, tốt nhất không nên để con bé uống, bây giờ trong bụng còn có đứa nhỏ nữa."
Đường Kiều một mình lải nhải, chậm rãi đi vào giấc ngủ, đợi đến lúc bác sĩ đến, cô đã hoàn toàn không biết cái gì nữa.
Chu Du chạy ra khỏi nhà Chu Chú không có trực tiếp về nhà, lúc đến, là cô theo cậu nhỏ Đường cùng nhau tới, cô vừa mới vội vã chạy đi, trên người một đồng tiền cũng không có.
Chặn một chiếc xe taxi lại, "Chú à, đến quán bar. Không, công viên Cảnh Huy."
Lúc này, Ngu Châu hẳn là không ở quán bar, Chu Du bảo tài xế lái xe trực tiếp đến trước cửa nhà Ngu Châu.
"Chú à, chú chờ ở đây một lát, tôi đi lên lấy tiền, sẽ mang ngay xuống trả chú."
Chu Chú ở gần bờ biển cùng Ngu Châu ở công viên Cảnh Huy cũng không phải là nơi người bình thường có thể ở được, tài xế cũng không có làm khó Chu Du, trực tiếp để cho cô xuống xe.
Đến nhà Ngu Châu, Chu Du ấn chuông cửa nhưng không có ai ra mở cửa, Chu Du vẫn luôn nhẫn nhịn nhưng cảm xúc lúc này dường như sắp hỏng mất.
Một bàn tay không ngừng điên cuồng nhấn chuông cửa, một chân đá mạnh vào cửa.
"Ngu Châu, cậu đi ra đây cho tôi, đi ra ngay."
Phải đến hai, ba phút sau, trong cửa mới thong thả truyền đến động tĩnh.
Rốt cục, cửa được mở ra, Ngu Châu xoa một đầu lộn xộn tóc, còn giống như chưa phục hồi lại tinh thần.
"Chị Du, sao chị lại đến đây."
"Đưa cho tôi 100 đồng trước đã."
"Hả?"
Ngu Châu không rõ chân tướng, trong lúc nhất thời còn chưa có phục hồi lại tinh thần.
"Ví tiền đâu?"
Ngu Châu bị động, Chu Du liền đi vào, cầm lấy ví tiền đặt trên bàn trà, rút một tờ 100 nhân dân tệ, ngẫm lại lại rút thêm một tờ nữa, sau đó xoay người nhanh chóng chạy ra cửa.
"Đừng đóng cửa, tôi quay lên ngay đây."
Chu Du vội vã rời đi, Ngu Châu thậm chí còn chưa kịp hoàn hồn, đến cùng sao lại như thế này.
Chỉ chốc lát, Chu Du lại lên lầu, cửa không khóa, Chu Du vào phòng, một cước đá lên cửa.
Nhà Ngu Châu trừ TV mọi thứ đều bị anh tàn phá, mảnh vỡ đã được dọn dẹp đi, chính là ngoại trừ hệ thống điện đóm còn lại đều rỗng tuếch, có loại quái dị không nói nên lời. Về phần cái chân bị lão gia hỏa nhà anh đánh cho tàn phế, cũng không tệ lắm, nhưng đúng như lời Chu Chú nói, thương tổn gân cốt không được vận động 3 tháng, cho nên gần đây Ngu Châu cảm thấy nhàm chán cực kỳ, không thể tập thể hình, không thể khiêu vũ, không thể cưỡi ngựa. Giống như bỗng chốc, cả người bị tàn phế.
"Nghĩ như thế nào mà đến nơi này của tôi?"
Không giống như Đường Kiều, tuy rằng Chu Du cũng rất bạo lực, nhưng ít ra cô sẽ không dính vào. Đường Kiều nếu muốn chỉnh người, đó là không hề lý do, không có lý do cũng muốn bịa ra một cái lý do. Về phần Chu Du, không gì ngoài hồi nhỏ cùng Đường Kiều làm một trận ngu xuẩn như vậy, sau khi lớn lên, cô cũng dần dần thay đổi, ít nhất, cô chỉnh người vẫn có lý do. Nếu không đắc tội cô, cô cũng lười đi làm chuyện này.
"Đến nhìn cậu nha."
Tuy rằng cô không phải không có duyên vô cớ chỉnh người, nhưng Ngu Châu tuyệt đối tin tưởng, cô cũng sẽ không thể vô duyên vô cố đến nhìn anh.
"Tôi là một người đàn ông, có cái gì đẹp mắt."
"Chẳng lẽ tôi còn phải nhìn nữ nhân?"
Được rồi, là anh nói lỡ, lời này lại nói tiếp, thật là không có đạo lý gì.
"Haizz, Ngu Châu, cậu cùng Chu Chú bằng tuổi, sao lại không học người ta một chút, tìm lấy một người bạn gái đi."
Bằng không, cũng không đến mức bị lão gia tử nhà cậu ta đánh cho tàn phế thế kia.
Nhắc tới người kia, con người trên đời đều giống nhau.
Lúc nói người khác luôn có lý, đến lúc chuyện xảy ra ở trên người mình, lại không tìm được lối thoát.
Chu Du nói Ngu Châu, nhưng cô đã quên, cô so với cậu ta còn lớn hơn ba tuổi, hơn nữa, cô còn là phụ nữ.
"Nếu không, chị Du giới thiệu cho một người?
Chu Du tận lực muốn quên hết mọi chuyện vừa xảy ra ở nhà Chu Chú, toàn thân tập trung tinh thần nói cái vấn đề thiếu dinh dưỡng này với Ngu Châu.
"Nói nói, muốn tìm kiểu người như thế nào?"
"Cứ tìm một người trong cơ quan của chị đi, tính khí tốt một chút, người cũng không cần thật hướng ngoại."
Giống như Đường Kiều vậy, anh thật chịu không nổi, cái mạng nhỏ này của anh. . . . . . một mình lão gia tử nhà anh anh còn chịu được, nhưng tuyệt đối không thể cưới một người nữa cũng lão già tử chơi đùa cái mạng này của anh.
"Vậy cậu nhờ tôi là tìm đúng người rồi, tôi nói cho cậu biết, mấy cô gái ở cơ quan tôi, người người lớn lên đều như vậy, tất cả đều là ôn nhu hiền thục."
Bản thân Chu Du đại khái quên, chính cô thường xuyên bị mấy cô gái hiền lương thục nữ này làm cho tức đến xù lông.
"Vậy chị cảm thấy lão cha nhà tôi tử thích cái dạng gì, thì giới thiệu cho tôi người như thế đi."
Chu Du hơi há mồm, đầu to ra.
"Là cậu tìm vợ, hay là cha cậu tìm vợ hả?"
"Khoan hãy nói, thật sự tôi còn muốn tìm vợ cho cha tôi, phân tán một chút tinh lực cùng chủ ý của ông ấy, đừng suốt ngày nhìn chằm chằm tôi, thật sự là đòi mạng mà."
Anh cũng hơn 20 rồi, còn thường xuyên bị lão cha nhà anh xách về đánh cho một trận, anh lớn nhỏ cũng là một ông chủ, toàn bộ mặt mũi đều bị quăng xuống sông hết rồi.
"Đưa mẹ cậu trở về."
"Đừng, một mình cha tôi tôi chịu cũng đủ rồi, còn thêm mẹ nữa, ta cũng không phải không muốn sống nữa."
Ngu Châu liên tục xua tay, tỏ vẻ không muốn, cuộc sống của mẹ anh với bố dượng ở nước ngoiaf quá tốt, phỏng chừng lão gia tử nhà anh vì chuyện này mới phát hỏa, mà anh, không muốn trở thành vật hy sinh.
Anh là đứa trẻ không có mẹ, anh dễ dàng sao.
Ngu Châu kỳ thực rất muốn hỏi Chu Du đến đây có việc gì, nhưng mà, nói đến bên miệng, anh lại thu trở về, nhìn sắc mặt mệt mỏi của cô, chắc là gặp phải chuyện gì khó giải quyết rồi.
"Chị Du, lát nữa tôi còn phải đến quán bar, chị. . . . . ."
Tối rồi, cũng nên về nhà, tìm mẹ đi.
"Tôi đi cùng với cậu."
Trên trán Ngu Châu nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh, "Không phải chứ, tôi nói này, chị gái thân yêu, chị đi cùng tôi làm gì chứ?"
Có thể đừng ép buộc anh không? Anh hiện tại bản thân đã ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có tâm tư đi để ý đến cô nữa, tuy rằng anh chính là chủ quán bar, nhưng anh cũng không thể không nói, cái nơi rồng rắn hỗn tạp như vậy, có thể không đi, tốt nhất đừng đi.
Huống hồ, trong quán bar, ai cũng có thể đi, chỉ riêng một loại người, đó là tiến không được. Vừa vào, đúng lúc gặp chuyện không may, không quan tâm nam nữ.
Loại người này chính là: cuộc sống không được như ý!
Mặc kệ là vì cái gì, công việc, cuộc sống, hoặc là tình yêu.
Anh cũng không biết đến cùng là cô không được vừa ý cái gì, nhưng. . . . . . Anh cũng không dám để cô đi, nếu tiểu tử Chu Chú này biết, sẽ lột da anh, chân anh mới tốt lên một chút, không thể tha cho anh sao?
"Không phải là cậu chưa đi quán bar chứ? Đi quán bar đương nhiên là uống rượu rồi."
Vừa vặn có thể say một chút, tiêu hóa hết những hỗn loạn hôm nay.
Cồn, từ trước đến nay là thứ tốt nhất, mà hiện tại, cô cảm thấy bản thân thật cần.
"Không phải, nếu chị muốn uống rượu, tôi cho người chở một xe qua nhà cho chị luôn."
Chỉ cần đừng ở trong quán bar của anh là được.
"Nghe nói, cậu chơi súng?"
Chu Du cũng không cùng anh nhiều lời, cô thừa nhận mình ở trước mặt Ngu Châu quả thực chính là cố tình gây sự, nhưng mà, cho phép cô theo đuổi một lần đi, liền một lần, một lần là tốt rồi. Có lẽ sau khi say, ngày mai tỉnh lại, cô vẫn là Chu Du trước kia, cái chiến sĩ ai cũng không thể khuất phục.
Ngu Châu nhìn chằm chằm Chu Du, ánh mắt thật muốn xuất huyết, cô. . . . . .
Được rồi, cùng lắm thì tối hôm nay tập trung nhìn chằm chằm cô là được.
"Được rồi được rồi, cùng đi."
Thật lâu sau, Đường Kiều rốt cục phun đến không còn gì nữa, khép chặt hai mắt tê liệt ngã vào trong lòng Chu Chú, cậu nhỏ Đường đã đứng lên, cởi áo khoác ngoài xuống, chỉ còn một cái áo trong, sau đó vắt khăn lông đưa cho Chu Chú.
Chu Chú một tay ôm ôm Đường Kiều, một bàn tay cầm khăn lông lau khóe miệng cho cô, cùng với đầy mặt nước mắt, nhưng giống như không lau được, nước mắt từ trong mắt Đường Kiều không ngừng chảy ra.
Chu Chú hôn lên trán Đường Kiều, giờ này phút này, anh cũng hoàn toàn hoảng, hoàn toàn không biết nên làm gì nữa.
"Kiều Kiều, em đừng như vậy, đừng như vậy."
Như là nghe thấy lời Chu Chú nói, Đường Kiều mở mắt ra, cũng là gắt gao nhìn chằm chằm Chu Du đứng ở cửa toilet.
Dưới ánh mắt như vậy của Đường Kiều, Chu Du liên tiếp lui về phía sau, rốt cục, sắp không nhịn được nữa bịt chặt miệng, chạy đi ra ngoài.
Cậu nhỏ Đường nóng vội nhìn thoáng qua, tính toán đuổi theo, nâng chân lên lại bị Đường Kiều giữ chặt.
"Cậu."
"Cậu ở đây."
"Cậu, con khó chịu."
Tuy rằng nằm ở trong lòng Chu Chú, nhưng Đường Kiều không có liếc anh một cái.
"Chỗ nào khó chịu, nói cho cậu biết."
"Tất cả đều khó chịu, như là muốn chết."
"Kiều Kiều!"
Chu Chú không thể tin được kinh hãi kêu lên một tiếng, không thể tin được cô sẽ nói ra như vậy.
"Không cho nói bậy, em thật là không tốt, không được nói như vậy."
"Anh đi tìm thuốc cho em, em muốn uống thuốc, em cảm thấy nếu không uống thuốc, em sẽ chết mất."
"Không có việc gì không có việc gì, không phải đang tốt sao, không cần phải uống thuốc."
Đường Kiều phảng phất giống như không nghe thấy lời này của cậu nhỏ Đường, miệng không ngừng thì thầm.
"Thuốc, thuốc của tôi đâu."
Chu Chú cùng cậu nhỏ Đường hợp lực, ôm người ra khỏi toilet, trên thực tế anh đã không có gì khí lực, Đường Kiều như vậy làm hai chân anh mềm nhũn ra.
"Cậu, chúng ta đi bệnh viện đi."
"Con cứ bế con bé về phòng ngủ trước đi, cậu gọi điện thoại cho bác sĩ đến đây."
Chu Du cứ như vậy chạy đi cũng không biết thế nào, nhưng lúc này cậu nhỏ Đường cũng không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể gạt qua một bên thôi.
Đường Kiều tựa hồ đã có chút thần chí không rõ, mơ mơ màng màng, miệng lải nhải thầm thì không ngừng nói chuyện, Chu Chú cẩn thận nghe, chỉ có thể nghe được linh tinh loáng thoáng vài câu như là gọi cậu nhỏ Đường, còn có tìm thuốc.
Chu Chú không biết cô nói thuốc ở đây là thuốc gì, biết Đường Kiều lâu như vậy, Chu Chú không biết cô trừ bỏ thuốc tránh thai còn uống thuốc gì nữa.
Đợi đến khi cậu nhỏ Đường nói chuyện điện thoại xong lên lầu, Đường Kiều vẫn như cũ trong lúc nửa mê nửa tỉnh lải nhải, toàn bộ chân phải đã sưng phồng hết lên.
"Cậu, cậu đang nói thuốc gì vậy?"
"Thuốc kiềm chế cơn tức giận."
Cậu nhỏ Đường lo lắng đi hai bước về phía giường, là lỗi anh, không nên bức con bé.
"Đã nhiều năm nay con bé không phải uống thuốc, cậu cứ nghĩ đã tốt lên nhiều rồi."
Lần trước anh nói như vậy với Đường Uyển, nhưng anh cũng có tư cách gì để nói chứ, chính anh không phải cũng như vậy sao, bức con bé thành như vậy.
"Thế nào cũng phải uống sao?"
Cái loại thuốc này, không tốt đi?
"Không, tốt nhất không nên để con bé uống, bây giờ trong bụng còn có đứa nhỏ nữa."
Đường Kiều một mình lải nhải, chậm rãi đi vào giấc ngủ, đợi đến lúc bác sĩ đến, cô đã hoàn toàn không biết cái gì nữa.
Chu Du chạy ra khỏi nhà Chu Chú không có trực tiếp về nhà, lúc đến, là cô theo cậu nhỏ Đường cùng nhau tới, cô vừa mới vội vã chạy đi, trên người một đồng tiền cũng không có.
Chặn một chiếc xe taxi lại, "Chú à, đến quán bar. Không, công viên Cảnh Huy."
Lúc này, Ngu Châu hẳn là không ở quán bar, Chu Du bảo tài xế lái xe trực tiếp đến trước cửa nhà Ngu Châu.
"Chú à, chú chờ ở đây một lát, tôi đi lên lấy tiền, sẽ mang ngay xuống trả chú."
Chu Chú ở gần bờ biển cùng Ngu Châu ở công viên Cảnh Huy cũng không phải là nơi người bình thường có thể ở được, tài xế cũng không có làm khó Chu Du, trực tiếp để cho cô xuống xe.
Đến nhà Ngu Châu, Chu Du ấn chuông cửa nhưng không có ai ra mở cửa, Chu Du vẫn luôn nhẫn nhịn nhưng cảm xúc lúc này dường như sắp hỏng mất.
Một bàn tay không ngừng điên cuồng nhấn chuông cửa, một chân đá mạnh vào cửa.
"Ngu Châu, cậu đi ra đây cho tôi, đi ra ngay."
Phải đến hai, ba phút sau, trong cửa mới thong thả truyền đến động tĩnh.
Rốt cục, cửa được mở ra, Ngu Châu xoa một đầu lộn xộn tóc, còn giống như chưa phục hồi lại tinh thần.
"Chị Du, sao chị lại đến đây."
"Đưa cho tôi 100 đồng trước đã."
"Hả?"
Ngu Châu không rõ chân tướng, trong lúc nhất thời còn chưa có phục hồi lại tinh thần.
"Ví tiền đâu?"
Ngu Châu bị động, Chu Du liền đi vào, cầm lấy ví tiền đặt trên bàn trà, rút một tờ 100 nhân dân tệ, ngẫm lại lại rút thêm một tờ nữa, sau đó xoay người nhanh chóng chạy ra cửa.
"Đừng đóng cửa, tôi quay lên ngay đây."
Chu Du vội vã rời đi, Ngu Châu thậm chí còn chưa kịp hoàn hồn, đến cùng sao lại như thế này.
Chỉ chốc lát, Chu Du lại lên lầu, cửa không khóa, Chu Du vào phòng, một cước đá lên cửa.
Nhà Ngu Châu trừ TV mọi thứ đều bị anh tàn phá, mảnh vỡ đã được dọn dẹp đi, chính là ngoại trừ hệ thống điện đóm còn lại đều rỗng tuếch, có loại quái dị không nói nên lời. Về phần cái chân bị lão gia hỏa nhà anh đánh cho tàn phế, cũng không tệ lắm, nhưng đúng như lời Chu Chú nói, thương tổn gân cốt không được vận động 3 tháng, cho nên gần đây Ngu Châu cảm thấy nhàm chán cực kỳ, không thể tập thể hình, không thể khiêu vũ, không thể cưỡi ngựa. Giống như bỗng chốc, cả người bị tàn phế.
"Nghĩ như thế nào mà đến nơi này của tôi?"
Không giống như Đường Kiều, tuy rằng Chu Du cũng rất bạo lực, nhưng ít ra cô sẽ không dính vào. Đường Kiều nếu muốn chỉnh người, đó là không hề lý do, không có lý do cũng muốn bịa ra một cái lý do. Về phần Chu Du, không gì ngoài hồi nhỏ cùng Đường Kiều làm một trận ngu xuẩn như vậy, sau khi lớn lên, cô cũng dần dần thay đổi, ít nhất, cô chỉnh người vẫn có lý do. Nếu không đắc tội cô, cô cũng lười đi làm chuyện này.
"Đến nhìn cậu nha."
Tuy rằng cô không phải không có duyên vô cớ chỉnh người, nhưng Ngu Châu tuyệt đối tin tưởng, cô cũng sẽ không thể vô duyên vô cố đến nhìn anh.
"Tôi là một người đàn ông, có cái gì đẹp mắt."
"Chẳng lẽ tôi còn phải nhìn nữ nhân?"
Được rồi, là anh nói lỡ, lời này lại nói tiếp, thật là không có đạo lý gì.
"Haizz, Ngu Châu, cậu cùng Chu Chú bằng tuổi, sao lại không học người ta một chút, tìm lấy một người bạn gái đi."
Bằng không, cũng không đến mức bị lão gia tử nhà cậu ta đánh cho tàn phế thế kia.
Nhắc tới người kia, con người trên đời đều giống nhau.
Lúc nói người khác luôn có lý, đến lúc chuyện xảy ra ở trên người mình, lại không tìm được lối thoát.
Chu Du nói Ngu Châu, nhưng cô đã quên, cô so với cậu ta còn lớn hơn ba tuổi, hơn nữa, cô còn là phụ nữ.
"Nếu không, chị Du giới thiệu cho một người?
Chu Du tận lực muốn quên hết mọi chuyện vừa xảy ra ở nhà Chu Chú, toàn thân tập trung tinh thần nói cái vấn đề thiếu dinh dưỡng này với Ngu Châu.
"Nói nói, muốn tìm kiểu người như thế nào?"
"Cứ tìm một người trong cơ quan của chị đi, tính khí tốt một chút, người cũng không cần thật hướng ngoại."
Giống như Đường Kiều vậy, anh thật chịu không nổi, cái mạng nhỏ này của anh. . . . . . một mình lão gia tử nhà anh anh còn chịu được, nhưng tuyệt đối không thể cưới một người nữa cũng lão già tử chơi đùa cái mạng này của anh.
"Vậy cậu nhờ tôi là tìm đúng người rồi, tôi nói cho cậu biết, mấy cô gái ở cơ quan tôi, người người lớn lên đều như vậy, tất cả đều là ôn nhu hiền thục."
Bản thân Chu Du đại khái quên, chính cô thường xuyên bị mấy cô gái hiền lương thục nữ này làm cho tức đến xù lông.
"Vậy chị cảm thấy lão cha nhà tôi tử thích cái dạng gì, thì giới thiệu cho tôi người như thế đi."
Chu Du hơi há mồm, đầu to ra.
"Là cậu tìm vợ, hay là cha cậu tìm vợ hả?"
"Khoan hãy nói, thật sự tôi còn muốn tìm vợ cho cha tôi, phân tán một chút tinh lực cùng chủ ý của ông ấy, đừng suốt ngày nhìn chằm chằm tôi, thật sự là đòi mạng mà."
Anh cũng hơn 20 rồi, còn thường xuyên bị lão cha nhà anh xách về đánh cho một trận, anh lớn nhỏ cũng là một ông chủ, toàn bộ mặt mũi đều bị quăng xuống sông hết rồi.
"Đưa mẹ cậu trở về."
"Đừng, một mình cha tôi tôi chịu cũng đủ rồi, còn thêm mẹ nữa, ta cũng không phải không muốn sống nữa."
Ngu Châu liên tục xua tay, tỏ vẻ không muốn, cuộc sống của mẹ anh với bố dượng ở nước ngoiaf quá tốt, phỏng chừng lão gia tử nhà anh vì chuyện này mới phát hỏa, mà anh, không muốn trở thành vật hy sinh.
Anh là đứa trẻ không có mẹ, anh dễ dàng sao.
Ngu Châu kỳ thực rất muốn hỏi Chu Du đến đây có việc gì, nhưng mà, nói đến bên miệng, anh lại thu trở về, nhìn sắc mặt mệt mỏi của cô, chắc là gặp phải chuyện gì khó giải quyết rồi.
"Chị Du, lát nữa tôi còn phải đến quán bar, chị. . . . . ."
Tối rồi, cũng nên về nhà, tìm mẹ đi.
"Tôi đi cùng với cậu."
Trên trán Ngu Châu nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh, "Không phải chứ, tôi nói này, chị gái thân yêu, chị đi cùng tôi làm gì chứ?"
Có thể đừng ép buộc anh không? Anh hiện tại bản thân đã ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có tâm tư đi để ý đến cô nữa, tuy rằng anh chính là chủ quán bar, nhưng anh cũng không thể không nói, cái nơi rồng rắn hỗn tạp như vậy, có thể không đi, tốt nhất đừng đi.
Huống hồ, trong quán bar, ai cũng có thể đi, chỉ riêng một loại người, đó là tiến không được. Vừa vào, đúng lúc gặp chuyện không may, không quan tâm nam nữ.
Loại người này chính là: cuộc sống không được như ý!
Mặc kệ là vì cái gì, công việc, cuộc sống, hoặc là tình yêu.
Anh cũng không biết đến cùng là cô không được vừa ý cái gì, nhưng. . . . . . Anh cũng không dám để cô đi, nếu tiểu tử Chu Chú này biết, sẽ lột da anh, chân anh mới tốt lên một chút, không thể tha cho anh sao?
"Không phải là cậu chưa đi quán bar chứ? Đi quán bar đương nhiên là uống rượu rồi."
Vừa vặn có thể say một chút, tiêu hóa hết những hỗn loạn hôm nay.
Cồn, từ trước đến nay là thứ tốt nhất, mà hiện tại, cô cảm thấy bản thân thật cần.
"Không phải, nếu chị muốn uống rượu, tôi cho người chở một xe qua nhà cho chị luôn."
Chỉ cần đừng ở trong quán bar của anh là được.
"Nghe nói, cậu chơi súng?"
Chu Du cũng không cùng anh nhiều lời, cô thừa nhận mình ở trước mặt Ngu Châu quả thực chính là cố tình gây sự, nhưng mà, cho phép cô theo đuổi một lần đi, liền một lần, một lần là tốt rồi. Có lẽ sau khi say, ngày mai tỉnh lại, cô vẫn là Chu Du trước kia, cái chiến sĩ ai cũng không thể khuất phục.
Ngu Châu nhìn chằm chằm Chu Du, ánh mắt thật muốn xuất huyết, cô. . . . . .
Được rồi, cùng lắm thì tối hôm nay tập trung nhìn chằm chằm cô là được.
"Được rồi được rồi, cùng đi."