Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-212
Chương 105-3: Hoan hợp chính là hòa hợp hân hoan (H) (III)
Áo choàng của nàng dần dần buông xuống rồi lại đến áo váy bên trong cũng bị cởi ra. Trên người nàng vẫn còn một lớp váy áo mỏng. Nàng lại ngồi xuống, cởi bỏ vương miệng đặt vào khay, tay nàng kéo chiếc kẹp trên tóc ra, lắc lư một chút cho mái tóc buông xuống.
Lâm Thiên Vũ nhìn cảnh tượng này không chớp mắt. Mái tóc đen duyên dáng quấn quanh vai nàng rũ xuống đẹp đến nao lòng.
“Nữ vương, xin người hãy cởi bỏ “trang sức” trên người nam vương.” Sau tiếng nói của người phụ nữ nàng nhẹ hé cửa. Sau đó, người phụ nữ mập mạp chuyển chiếc chìa khóa vàng mà bà vẫn cầm chắc trong tay nảy giờ cho nàng.
Tinh Vân liền nói vào tai Lâm Thiên Vũ: “Thiên Vũ, anh được cởi trói rồi. Hãy tranh thủ cơ hội trốn đi.”
Nữ vương từ từ đưa khóa vàng có ký hiệu hình thần Mặt Trời vào khe khóa, vặn nhẹ. Tay chân của Lâm Thiên Vũ lúc này hoàn toàn tự do. Anh chửi thầm: “Cái quái này được gọi là trang sức sao? Nặng như đeo gông vậy đó. Đúng là xui xẻo gặp phải bọn ôn này.”
Người phụ nữ bên ngoài nở nụ cười mang ý ngượng ngùng nói: “Nữ vương, hãy làm cho vật đó của ngài ấy thức giấc.”
Tinh Vân dịch xong lại tiếp tục vuốt vuốt lông mày. Tự hỏi: “Chuyện gì thế này. Đời nàng sao cứ toàn phải đi dịch những cái thể loại này cho Lâm Thiên Vũ vậy?”
Đáng tiếc ông Trời cũng không rảnh trả lời cho cô.
Lâm Thiên Vũ nghe xong trong lòng có phần mong đợi. Trò chơi kiểu gì mà Lâm Thiên Vũ này chưa từng thử? Anh chính là muốn xem cô gái này sẽ làm cái gì?
Nữ vương đưa tay hướng vào nơi đó của hắn. Bàn tay nàng run run nhưng cuối cùng là rút tay về.
Phía bên ngoài mọi người hồi hộp chờ đợi nhưng mãi vẫn không thấy âm thanh nào phát ra. Người phụ nữ chịu trách nhiệm dạy cho nữ vương bắt đầu toát mồ hôi. Nếu như hai người họ không thể giao hoan thì ngày mai bà chính là người đi hầu Thủy thần ở giếng.
Vì chịu áp lực này cho nên bà đành đánh bạo chiêu cuối: “Nữ vương, hãy dùng miệng.”
Nữ vương nghe xong, gương mặt lộ vẻ bất mãn, nàng nhắm mắt lại, thở dài.
Tinh Vân nghe xong liền khó nhọc nói: “Thiên Vũ, nữ vương... sẽ... dùng miệng với anh.”
Lâm Thiên Vũ rất muốn cười lớn nhưng vẫn cố ném lại. Hắn cười cười, một nụ cười rất đểu trên môi, chăm chú nhìn nữ vương cúi đầu xuống và bắt đầu.
Âm thanh bên trong vọng ra khiến các vị trưởng lão vô cùng mãn nguyện. Còn người phụ nữ hướng dẫn cho nữ vương cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà là người sinh nở tốt nhất trong tộc, lại là dì ruột của cô. Nếu không dạy dỗ cô cho tốt thì e rằng đi gặp Thủy thần cũng không dám ngẩng mặt lên.
Sau khi mọi người đi ra, cánh cửa bằng vàng ở phòng nữ vương cũng được đóng lại. Khi bên ngoài không còn động tĩnh thì nàng cũng dừng hành động và ngẩng đầu lên.
Nàng nhanh chóng kéo cái khăn từ dưới gối lên lau miệng. Cũng may hắn chưa đến mức mất kiềm chế làm bẩn miệng nàng. Sau đó nàng nhanh chóng lấy váy áo mặt lại. Lạnh nhạt nói: “Xong lễ rồi, ngươi không còn phận sự ở đây. Mau cút đi cho ta.”
Tinh Vân dịch xong liền nói: “Thiên Vũ, cô ta thả anh đi rồi. Mau chóng rời khỏi đó.”
Nhưng Lâm Thiên Vũ là ai cơ chứ? Cả đời anh chưa từng thấy quê như vậy. Khi không lại bị một con nhóc mười mấy tuổi khiêu khích rồi đá anh đi. Cảm giác bị đá này, không thể nuốt trôi.
Lúc này anh liền lên tiếng: “Tinh Vân, anh muốn nói với cô ta là: Cô muốn lợi dụng tôi qua mặt đám người đó rồi đá đít tôi đi hay sao? Nghĩ cũng đừng có nghĩ.”
Lâm Thiên Vũ từng chữ lặp lại lời Tinh Vân. Nữ vương trong mắt có phần hoảng sợ liền hỏi: “Ngươi muốn gì?”
Lâm Thiên Vũ cười vừa đểu vừa thoải mái nói: “Cô dám chọc đến nó, còn hỏi tôi muốn gì?” Vừa nói anh vừa tiến lại gần cầm tay nàng đặt vào nơi đó. Nàng sợ hãi rút tay về nhưng Lâm Thiên Vũ đã giữ chặt tay nàng.
Nữ vương hai mắt hoảng sợ nói: “Chỉ là nghi lễ, ta không còn cách khác.”
“Ông đây không quan tâm.”
Dứt lời hắn liền xô hết mấy mâm trang sức vàng ở giữa giường xuống đất. Lao vào nàng như con thú vồ mồi. Tiện thể tắt luôn hệ thống kết nối tín hiệu với Tinh Vân.
..........................
Áo choàng của nàng dần dần buông xuống rồi lại đến áo váy bên trong cũng bị cởi ra. Trên người nàng vẫn còn một lớp váy áo mỏng. Nàng lại ngồi xuống, cởi bỏ vương miệng đặt vào khay, tay nàng kéo chiếc kẹp trên tóc ra, lắc lư một chút cho mái tóc buông xuống.
Lâm Thiên Vũ nhìn cảnh tượng này không chớp mắt. Mái tóc đen duyên dáng quấn quanh vai nàng rũ xuống đẹp đến nao lòng.
“Nữ vương, xin người hãy cởi bỏ “trang sức” trên người nam vương.” Sau tiếng nói của người phụ nữ nàng nhẹ hé cửa. Sau đó, người phụ nữ mập mạp chuyển chiếc chìa khóa vàng mà bà vẫn cầm chắc trong tay nảy giờ cho nàng.
Tinh Vân liền nói vào tai Lâm Thiên Vũ: “Thiên Vũ, anh được cởi trói rồi. Hãy tranh thủ cơ hội trốn đi.”
Nữ vương từ từ đưa khóa vàng có ký hiệu hình thần Mặt Trời vào khe khóa, vặn nhẹ. Tay chân của Lâm Thiên Vũ lúc này hoàn toàn tự do. Anh chửi thầm: “Cái quái này được gọi là trang sức sao? Nặng như đeo gông vậy đó. Đúng là xui xẻo gặp phải bọn ôn này.”
Người phụ nữ bên ngoài nở nụ cười mang ý ngượng ngùng nói: “Nữ vương, hãy làm cho vật đó của ngài ấy thức giấc.”
Tinh Vân dịch xong lại tiếp tục vuốt vuốt lông mày. Tự hỏi: “Chuyện gì thế này. Đời nàng sao cứ toàn phải đi dịch những cái thể loại này cho Lâm Thiên Vũ vậy?”
Đáng tiếc ông Trời cũng không rảnh trả lời cho cô.
Lâm Thiên Vũ nghe xong trong lòng có phần mong đợi. Trò chơi kiểu gì mà Lâm Thiên Vũ này chưa từng thử? Anh chính là muốn xem cô gái này sẽ làm cái gì?
Nữ vương đưa tay hướng vào nơi đó của hắn. Bàn tay nàng run run nhưng cuối cùng là rút tay về.
Phía bên ngoài mọi người hồi hộp chờ đợi nhưng mãi vẫn không thấy âm thanh nào phát ra. Người phụ nữ chịu trách nhiệm dạy cho nữ vương bắt đầu toát mồ hôi. Nếu như hai người họ không thể giao hoan thì ngày mai bà chính là người đi hầu Thủy thần ở giếng.
Vì chịu áp lực này cho nên bà đành đánh bạo chiêu cuối: “Nữ vương, hãy dùng miệng.”
Nữ vương nghe xong, gương mặt lộ vẻ bất mãn, nàng nhắm mắt lại, thở dài.
Tinh Vân nghe xong liền khó nhọc nói: “Thiên Vũ, nữ vương... sẽ... dùng miệng với anh.”
Lâm Thiên Vũ rất muốn cười lớn nhưng vẫn cố ném lại. Hắn cười cười, một nụ cười rất đểu trên môi, chăm chú nhìn nữ vương cúi đầu xuống và bắt đầu.
Âm thanh bên trong vọng ra khiến các vị trưởng lão vô cùng mãn nguyện. Còn người phụ nữ hướng dẫn cho nữ vương cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà là người sinh nở tốt nhất trong tộc, lại là dì ruột của cô. Nếu không dạy dỗ cô cho tốt thì e rằng đi gặp Thủy thần cũng không dám ngẩng mặt lên.
Sau khi mọi người đi ra, cánh cửa bằng vàng ở phòng nữ vương cũng được đóng lại. Khi bên ngoài không còn động tĩnh thì nàng cũng dừng hành động và ngẩng đầu lên.
Nàng nhanh chóng kéo cái khăn từ dưới gối lên lau miệng. Cũng may hắn chưa đến mức mất kiềm chế làm bẩn miệng nàng. Sau đó nàng nhanh chóng lấy váy áo mặt lại. Lạnh nhạt nói: “Xong lễ rồi, ngươi không còn phận sự ở đây. Mau cút đi cho ta.”
Tinh Vân dịch xong liền nói: “Thiên Vũ, cô ta thả anh đi rồi. Mau chóng rời khỏi đó.”
Nhưng Lâm Thiên Vũ là ai cơ chứ? Cả đời anh chưa từng thấy quê như vậy. Khi không lại bị một con nhóc mười mấy tuổi khiêu khích rồi đá anh đi. Cảm giác bị đá này, không thể nuốt trôi.
Lúc này anh liền lên tiếng: “Tinh Vân, anh muốn nói với cô ta là: Cô muốn lợi dụng tôi qua mặt đám người đó rồi đá đít tôi đi hay sao? Nghĩ cũng đừng có nghĩ.”
Lâm Thiên Vũ từng chữ lặp lại lời Tinh Vân. Nữ vương trong mắt có phần hoảng sợ liền hỏi: “Ngươi muốn gì?”
Lâm Thiên Vũ cười vừa đểu vừa thoải mái nói: “Cô dám chọc đến nó, còn hỏi tôi muốn gì?” Vừa nói anh vừa tiến lại gần cầm tay nàng đặt vào nơi đó. Nàng sợ hãi rút tay về nhưng Lâm Thiên Vũ đã giữ chặt tay nàng.
Nữ vương hai mắt hoảng sợ nói: “Chỉ là nghi lễ, ta không còn cách khác.”
“Ông đây không quan tâm.”
Dứt lời hắn liền xô hết mấy mâm trang sức vàng ở giữa giường xuống đất. Lao vào nàng như con thú vồ mồi. Tiện thể tắt luôn hệ thống kết nối tín hiệu với Tinh Vân.
..........................