Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-209
Chương 104-4: Đăng vị (IV)
Trong cuộc đời này của anh, chưa từng có giây phút nào hồi hộp đến tim đập như múa, tay chân run rẩy, toàn thân như có dòng điện chạy qua như vậy. Cho đến khi nghe tiếng Tinh Vân gọi anh mới lấy lại được chút tinh thần.
“Thiên Vũ, anh không sao chứ? Nữ vương đã vào phòng rồi sao?”
Lâm Thiên Vũ ậm à ậm ừ một lúc vẫn không nói được lời nào. Nữ vương này nhìn qua có một vẻ đẹp khiêu gợi, dáng người săn chắc, làn da màu lúc mạch tự nhiên bóng loáng.
Nàng mặc quần áo rất đẹp, chiếc áo được dệt bằng chỉ làm bằng vàng chói lóa. Áo khoác ngoài rực rỡ. Đầu đội vương miệng bằng vàng, phía trên đính lông chim ngũ sắc càng làm tôn lên mái tóc đen dài nửa búi, nửa xõa tạo nên phong thái của vẻ đẹp cổ xưa mị hoặc.
Lâm Thiên Vũ nhìn cô ngồi thẳng, trang nghiêm như một pho tượng bằng vàng trong sách. Anh thề là đời anh đọc rất ít sách nhưng hình ảnh này anh như đã nhìn thấy qua. Cảm giác vừa thân thuộc vừa gần gũi.
Sau đó, một hàng dài nữ hầu của nữ vương bắt đầu tiến lên. Trên tay họ là những chiếc mâm bằng vàng. Phía trên có hoa, lá, thảo dược, trang sức bầng vàng, vài chiếc hộp bằng vàng nhỏ nhỏ, hai ly rượu, vài đĩa thức ăn cũng được làm bằng vàng bằng vàng và cuối cùng là một con rắn lớn.
Họ lần lượt đặt những thứ này ở trên chiếc giường bằng vàng sáng chói giữa Lâm Thiên Vũ và nữ vương. Cửa buồng khép lại. Thầy mo lúc này cũng lên tiếng: “Xin nữ vương và nam vương hãy cùng nhau dùng bữa tối tân hôn.”
Tinh Vân nghe thấy liền dịch lại cho Lâm Thiên Vũ nghe không sót chữ nào.
Lúc này nữ vương quay mặt lại đối diện với anh. Chiếc mặt nạ vàng bao bọc lấy khuôn mặt nhỏ nhắn ánh bột vàng lộ ra đôi mắt sâu và đôi mi rậm cùng với đôi môi xinh xắn như nụ hoa. Nữ vương trước sau không hề cười. Cô nghiêm túc thực hiện đúng các nghi lễ.
Lâm Thiên Vũ không biết rằng nữ vương cũng không nhìn thấy rõ mặt anh, vì trên mặt anh lúc này đã được vẽ rất nhiều vệt màu theo kiểu của thổ dân da đỏ.
“Xin nữ vương hãy thực hiện nghi lễ ăn tối cùng nam vương.” Giọng thầy mo lại dõng dạc vang lên.
Nữ vương cầm lên một cái chén làm bằng vàng, bên ngoài đính đá bảy màu xung quanh rìa chén. Sau đó, nàng cẩn thận gắp một miếng thịt nướng bỏ vào và nhẹ dâng lên cho Lâm Thiên Vũ.
“Xin nam vương hãy đón nhận tấm lòng của nữa vương.” Giọng thầy mo lại dõng dạc vang lên.
Lâm Thiên Vũ nhận lấy chén vàng và bắt đầu ăn. Cả ngày dài bọn họ treo anh trên giá, không cho ăn uống gì. Cho nên vừa nhìn thấy đồ ăn là mắt anh sáng lên.
Vừa ăn được một miếng thì hai mắt anh liền tròn xoe. “Món gì mà ngon thế này?”. Anh nghĩ thầm. Sau đó lại gắp thêm một miếng nữa ăn tiếp. Say mê an, say sưa ăn.
Nữ vương nhìn thấy liền lộ ý cười nhưng che giấu kín đáo. Một lúc sau thầy mo liền lên tiếng: “Xin nam vương hãy thực hiện nghi lễ ăn tối cùng nữ vương.”
Tinh Vân dịch lại cho anh nghe, không quên nói một câu: “Thiên Vũ, anh đừng mải lo ăn như vậy. Phải mời lại người ta chứ.”
Lâm Thiên Vũ nghĩ thầm: “Thức ăn là của cô ta, sao ta phải mời. Phiền quá đi!”
Tuy nhiên anh vẫn cẩn thận cầm lấy cái chén vàng, rồi gắp thức ăn cho vào chén y như nữ vương đã làm. Sau đó cũng cúi đầu ra vẻ lễ phép dâng cho nữ vương. Nàng nhìn thấy anh làm ra bộ dáng như vậy thì liền bật cười nhưng tích tắc đã nuốt vào trong bụng, nhẹ nhàng đưa tay ra đón chén vàng từ tay anh.
Sau khi ăn tối xong, nữ vương cùng Lâm Thiên Vũ cạn một ly rượu rất thơm. Anh cũng không biết đây là loại rượu gì nhưng thực sự mà nói thì đúng là thượng hạng. Người đàn ông giống như Lâm Thiên Vũ thích thử thách, thích phiêu lưu, thích thử cái mới cho nên cứ cái gì mới lạ là anh lại rất hứng thú. Cạn xong ly rượu, anh liền đưa ly ra ý xin thêm. Nữ vương cười cười rót vào chiếc ly bằng vàng khối một ít rượu. Hương rượu thơm nồng, vị đậm nhưng không đắng cứ quấn quanh vương vấn nơi khoang miệng anh.
Tinh Vân khẽ nhắc: “Thiên Vũ, đừng uống nữa. Chén thứ ba rồi, anh muốn uống hết rượu nhà người ta hay sao?”
Lâm Thiên Vũ bị nói xỏ, liền ngượng ngượng rồi ngưng lại không uống nữa.
Nhìn thấy Lâm Thiên Vũ đã ăn uống xong xuôi, nữ vương liền gõ ba cái vào cửa buồng. Cánh cửa buồng hoa mở ra. Nữ hầu liền tiến đến dọn hết thức ăn và chén đĩa. Trên chiếc giường của họ bây giờ chỉ còn lại vài cái hộp nhỏ, ít lá thảo dược, hoa tươi và con rắn. Lâm Thiên Vũ không hiểu họ còn định làm gì. Định mở miệng hỏi Tinh Vân nhưng sợ đám người này nghe thấy nên đành kiên nhẫn quan sát.
Thầy mo lúc này lại hô lên: “Nghi thức giao hoan bắt đầu.”
- ----------
Trong cuộc đời này của anh, chưa từng có giây phút nào hồi hộp đến tim đập như múa, tay chân run rẩy, toàn thân như có dòng điện chạy qua như vậy. Cho đến khi nghe tiếng Tinh Vân gọi anh mới lấy lại được chút tinh thần.
“Thiên Vũ, anh không sao chứ? Nữ vương đã vào phòng rồi sao?”
Lâm Thiên Vũ ậm à ậm ừ một lúc vẫn không nói được lời nào. Nữ vương này nhìn qua có một vẻ đẹp khiêu gợi, dáng người săn chắc, làn da màu lúc mạch tự nhiên bóng loáng.
Nàng mặc quần áo rất đẹp, chiếc áo được dệt bằng chỉ làm bằng vàng chói lóa. Áo khoác ngoài rực rỡ. Đầu đội vương miệng bằng vàng, phía trên đính lông chim ngũ sắc càng làm tôn lên mái tóc đen dài nửa búi, nửa xõa tạo nên phong thái của vẻ đẹp cổ xưa mị hoặc.
Lâm Thiên Vũ nhìn cô ngồi thẳng, trang nghiêm như một pho tượng bằng vàng trong sách. Anh thề là đời anh đọc rất ít sách nhưng hình ảnh này anh như đã nhìn thấy qua. Cảm giác vừa thân thuộc vừa gần gũi.
Sau đó, một hàng dài nữ hầu của nữ vương bắt đầu tiến lên. Trên tay họ là những chiếc mâm bằng vàng. Phía trên có hoa, lá, thảo dược, trang sức bầng vàng, vài chiếc hộp bằng vàng nhỏ nhỏ, hai ly rượu, vài đĩa thức ăn cũng được làm bằng vàng bằng vàng và cuối cùng là một con rắn lớn.
Họ lần lượt đặt những thứ này ở trên chiếc giường bằng vàng sáng chói giữa Lâm Thiên Vũ và nữ vương. Cửa buồng khép lại. Thầy mo lúc này cũng lên tiếng: “Xin nữ vương và nam vương hãy cùng nhau dùng bữa tối tân hôn.”
Tinh Vân nghe thấy liền dịch lại cho Lâm Thiên Vũ nghe không sót chữ nào.
Lúc này nữ vương quay mặt lại đối diện với anh. Chiếc mặt nạ vàng bao bọc lấy khuôn mặt nhỏ nhắn ánh bột vàng lộ ra đôi mắt sâu và đôi mi rậm cùng với đôi môi xinh xắn như nụ hoa. Nữ vương trước sau không hề cười. Cô nghiêm túc thực hiện đúng các nghi lễ.
Lâm Thiên Vũ không biết rằng nữ vương cũng không nhìn thấy rõ mặt anh, vì trên mặt anh lúc này đã được vẽ rất nhiều vệt màu theo kiểu của thổ dân da đỏ.
“Xin nữ vương hãy thực hiện nghi lễ ăn tối cùng nam vương.” Giọng thầy mo lại dõng dạc vang lên.
Nữ vương cầm lên một cái chén làm bằng vàng, bên ngoài đính đá bảy màu xung quanh rìa chén. Sau đó, nàng cẩn thận gắp một miếng thịt nướng bỏ vào và nhẹ dâng lên cho Lâm Thiên Vũ.
“Xin nam vương hãy đón nhận tấm lòng của nữa vương.” Giọng thầy mo lại dõng dạc vang lên.
Lâm Thiên Vũ nhận lấy chén vàng và bắt đầu ăn. Cả ngày dài bọn họ treo anh trên giá, không cho ăn uống gì. Cho nên vừa nhìn thấy đồ ăn là mắt anh sáng lên.
Vừa ăn được một miếng thì hai mắt anh liền tròn xoe. “Món gì mà ngon thế này?”. Anh nghĩ thầm. Sau đó lại gắp thêm một miếng nữa ăn tiếp. Say mê an, say sưa ăn.
Nữ vương nhìn thấy liền lộ ý cười nhưng che giấu kín đáo. Một lúc sau thầy mo liền lên tiếng: “Xin nam vương hãy thực hiện nghi lễ ăn tối cùng nữ vương.”
Tinh Vân dịch lại cho anh nghe, không quên nói một câu: “Thiên Vũ, anh đừng mải lo ăn như vậy. Phải mời lại người ta chứ.”
Lâm Thiên Vũ nghĩ thầm: “Thức ăn là của cô ta, sao ta phải mời. Phiền quá đi!”
Tuy nhiên anh vẫn cẩn thận cầm lấy cái chén vàng, rồi gắp thức ăn cho vào chén y như nữ vương đã làm. Sau đó cũng cúi đầu ra vẻ lễ phép dâng cho nữ vương. Nàng nhìn thấy anh làm ra bộ dáng như vậy thì liền bật cười nhưng tích tắc đã nuốt vào trong bụng, nhẹ nhàng đưa tay ra đón chén vàng từ tay anh.
Sau khi ăn tối xong, nữ vương cùng Lâm Thiên Vũ cạn một ly rượu rất thơm. Anh cũng không biết đây là loại rượu gì nhưng thực sự mà nói thì đúng là thượng hạng. Người đàn ông giống như Lâm Thiên Vũ thích thử thách, thích phiêu lưu, thích thử cái mới cho nên cứ cái gì mới lạ là anh lại rất hứng thú. Cạn xong ly rượu, anh liền đưa ly ra ý xin thêm. Nữ vương cười cười rót vào chiếc ly bằng vàng khối một ít rượu. Hương rượu thơm nồng, vị đậm nhưng không đắng cứ quấn quanh vương vấn nơi khoang miệng anh.
Tinh Vân khẽ nhắc: “Thiên Vũ, đừng uống nữa. Chén thứ ba rồi, anh muốn uống hết rượu nhà người ta hay sao?”
Lâm Thiên Vũ bị nói xỏ, liền ngượng ngượng rồi ngưng lại không uống nữa.
Nhìn thấy Lâm Thiên Vũ đã ăn uống xong xuôi, nữ vương liền gõ ba cái vào cửa buồng. Cánh cửa buồng hoa mở ra. Nữ hầu liền tiến đến dọn hết thức ăn và chén đĩa. Trên chiếc giường của họ bây giờ chỉ còn lại vài cái hộp nhỏ, ít lá thảo dược, hoa tươi và con rắn. Lâm Thiên Vũ không hiểu họ còn định làm gì. Định mở miệng hỏi Tinh Vân nhưng sợ đám người này nghe thấy nên đành kiên nhẫn quan sát.
Thầy mo lúc này lại hô lên: “Nghi thức giao hoan bắt đầu.”
- ----------