Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-126
Chương 65-2: Rời đi (H nhẹ)(II)
Thấy Dương Thiên Bình không chịu đi, Kim Minh liền giở giọng cô chủ: “Anh có đi hay không? Tôi ở đây gặp chuyện gì anh không gánh nổi với ba tôi đâu.”
Dương Thiên Bình không muốn đi nhưng nghe dọa đến Hoàng lão gia thì chân liần hoạt động. Hoàng Kim Minh nhìn thấy ông như vậy thì không nhịn được cười. Đúng là đồ chết nhát!
Vừa ra khỏi quán bar, Dương Thiên Bình liền hỏi: “Tiểu thư, bây giờ để tôi giúp cô đón xe về nhà. Sau này cô đừng đi một mình đến những chỗ này nữa. Con gái đi đêm rất nguy hiểm!”
Hoàng Kim Minh nghiêng đầu hỏi: “Anh lo cho tôi sao?”
Dương Thiên Bình ngây ra, ấp úng nói: “Tiểu thư, cô là con gái duy nhất của chủ tịch. Cô có chuyện gì đầy tớ như chúng tôi sẽ không gánh nổi.”
Hoàng Kim Minh mỉm cười nói: “Vậy thì đi cùng tôi đi. Nếu tài xế taxi đưa tôi đi đâu thì sao?”
Dương Thiên Bình ngốc nghếch nghĩ nghĩ một chút cũng thấy đúng. Sau đó liền nói: “Để tôi ra buồng điện thoại công cộng gọi cho quản gia Hạ.”
Bà Minh liền lấy cái điện thoại Motorola từ trong giỏ ra nói: “Nếu muốn gọi tôi đã gọi bằng điện thoại của tôi. Cần gì phiền đến anh.”
Dương Thiên Bình lại ngốc nghéch hỏi: “Vậy sao cô không gọi?”
Hoàng Kim Minh lém lỉnh nghiêng đầu nói: “Bởi vì hôm nay tôi muốn tự do đi chơi.”
“Đi chơi sao? Giờ này còn chỗ chơi sao?” Người nào đó lại làm thanh niên nghiêm túc.
Hoàng Kim Minh thấy anh ngốc quá liền hiểu ngay vì sao anh khó tìm được việc mặc dù học rất giỏi. Nhưng bà thích kiểu như vậy. Biết làm sao bây giờ. Đùa anh ta một chút. Nghĩ vậy, nàng liền nói: “Tôi chưa nghĩ ra nhưng bây giờ tôi rất đói. Tôi muốn ăn.”
Dương Thiên Bình nhìn quanh, hai ba giờ sáng kiếm đâu ra nhà hàng cho nàng ăn đây. Anh liền nói: “Tiểu thư à, hay về nhà ăn đi. Giờ này không có nhà hàng nào mở cửa hết.”
Hoàng Kim Minh bĩu môi: “Tôi không thể về nhà được. Nếu ba tôi biết tôi ra ngoài giờ này sẽ đánh gãy chân tôi. Nhưng tôi đói bụng quá. Làm sao đây?”
Nhìn Kim Minh vừa mếu vừa nói. Dương Thiên Bình đành nói: “Vậy thì về nhà trọ của tôi tạm vậy. Tôi nấu mì cho cô ăn.”
Hoàng Kim Minh thấy đã có người trúng bẫy liền phấn khích cặp tay anh nói: “Tốt quá, đi thôi!”
Dương Thiên Bình không cất bước mà lại ậm ừ: “Nhưng mà...”
Hoàng Kim Minh tròn mắt chờ anh nói hết câu đang ấp úng trong miệng.
“Nhưng mà...nhà của tôi rất là bẩn. Chỉ sợ làm dơ giày của cô.”
Hoàng Kim Minh nghe xong tự nhiên thấy lòng chùn xuống. Bà liền không hi hi ha ha nữa mà liền nghiêm túc nói: “Không sao, nếu anh ngại dơ giày của tôi thì tôi sẽ cởi giày ra và đi chân không.”
Dương Thiên Bình liền xua tay: “Không, không, bàn chân ngọc ngà của cô mà bị dây bẩn thì...”
“Thì sao?”, Hoàng Kim Minh nghiêng đầu chờ câu nói phía sau của anh. Nàng linh cảm đó là câu nàng muốn nghe.
“Thì tôi sẽ đau lòng lắm!”
Hoàng Kim Minh nghe xong liền cười mãn nguyện. Tên ngốc này dụ riết cũng chịu nói rồi.
Sau đó, hai người vui vẻ đi về nhà trọ của Dương Thiên Bình. Suốt dọc đường đi nàng cứ cười tủm tỉm. Cho đến khi đến trước cửa tòa nhà mà Dương Thiên Bình thuê thì nàng cười cũng không cười được. Tòa nhà cũ rích như sắp sập. Cầu thang dơ bẩn, cả đèn đi cũng không có. Hoàng Kim Minh không bao giờ ngờ rằng ở thành phố Chicago hào hoa hiện đại bậc nhất Thế Giới lại còn có một nơi như thế này.
Thấy Hoàng Kim Minh ngần ngại không dám bước vô. Dương Thiên Bình cũng áy ngại nói: “Hay là...chúng ta tìm nơi khác?”
Bà Minh liền lắc đầu nói: “Tôi thích nơi này.”
Dương Thiên Bình liền gật đầu, sau đó ngồi xuống cho bà Minh leo lên lưng mình: “Đèn cầu thang bị đứt rồi, cầu thang lại dơ và trơn. Cô mang đôi giày đẹp như vậy đi vào sẽ không tiện. Hãy để tôi cõng cô.”
Hoàng Kim Minh lần đầu tiếp xúc gần gũi với anh nhất cũng là lúc này. Nàng vòng tay qua cổ anh, ngồi lên lưng anh. Một tay xách đôi giày Channel đắt giá, một tay bịt mũi lại để mùi hôi thối không xộc vào mũi.
Cánh cửa ộp ẹp cuối cùng cũng mở ra. Căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ. Xung quanh có rất nhiều sách. Chỗ anh thuê cái gì cũng phải chia sẻ nhưng được cái nhà vệ sinh và phòng tắm thì không cần chia. Nhưng bếp nấu ăn thì lại là bếp chung với những nhà xung quanh.
Trong gian bếp chung khá rộng, Dương Thiên Bình cặm cụi nấu mì và chiên trứng cho đại tiểu thư nhà họ Hoàng ăn. Vì tháng này anh chưa nhận lương nên chưa có đi siêu thị. Trong tủ chỉ còn một gói mì lại đem nấu cho đại tiểu thư ăn cho nên anh đành ngồi nhìn.
Tiện tay bứt vài cộng ngò tự trồng bên cửa sổ, anh bỏ vào tô mì cho thêm phần sinh động. Anh ngồi nhìn Hoàng tiểu thư của anh ăn mì nóng ngon lành đến một lúc bao tử kêu lên đại tiểu thư mới ngẩng người ra nhìn anh.
Cô nhẹ đẩy tô mì về phía anh nói: “Tôi no rồi, anh ăn đi. Tôi muốn đi vệ sinh một chút.”
Dương Thiên Bình không nói gì, nhìn bóng cô rời khỏi phòng bếp, anh ngấu nghiến ăn mì. Qua khe cửa, nước mắt cô rơi xuống. Cô vốn không có đói gì cả. Thức ăn thừa mứa lúc dùng bữa tối nhìn đã phát nôn. Cô chỉ là thích trêu chọc anh chàng ngốc này nhưng không ngờ là đã chơi quá.
Sau khi ăn xong rửa dọn, Dương Thiên Bình quay lại phòng mình tìm Hoàng tiểu thư thì đã thấy cô đang trùm chăn nằm ngủ trên giường của mình. Căn phòng nhỏ không kê nổi thêm cái sofa. Anh chỉ đành ngồi lên ghế tựa chỗ bàn học cúi đầu ngủ.
- -----------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!
Cám ơn các bạn!
Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.
www.facebook.com
Thấy Dương Thiên Bình không chịu đi, Kim Minh liền giở giọng cô chủ: “Anh có đi hay không? Tôi ở đây gặp chuyện gì anh không gánh nổi với ba tôi đâu.”
Dương Thiên Bình không muốn đi nhưng nghe dọa đến Hoàng lão gia thì chân liần hoạt động. Hoàng Kim Minh nhìn thấy ông như vậy thì không nhịn được cười. Đúng là đồ chết nhát!
Vừa ra khỏi quán bar, Dương Thiên Bình liền hỏi: “Tiểu thư, bây giờ để tôi giúp cô đón xe về nhà. Sau này cô đừng đi một mình đến những chỗ này nữa. Con gái đi đêm rất nguy hiểm!”
Hoàng Kim Minh nghiêng đầu hỏi: “Anh lo cho tôi sao?”
Dương Thiên Bình ngây ra, ấp úng nói: “Tiểu thư, cô là con gái duy nhất của chủ tịch. Cô có chuyện gì đầy tớ như chúng tôi sẽ không gánh nổi.”
Hoàng Kim Minh mỉm cười nói: “Vậy thì đi cùng tôi đi. Nếu tài xế taxi đưa tôi đi đâu thì sao?”
Dương Thiên Bình ngốc nghếch nghĩ nghĩ một chút cũng thấy đúng. Sau đó liền nói: “Để tôi ra buồng điện thoại công cộng gọi cho quản gia Hạ.”
Bà Minh liền lấy cái điện thoại Motorola từ trong giỏ ra nói: “Nếu muốn gọi tôi đã gọi bằng điện thoại của tôi. Cần gì phiền đến anh.”
Dương Thiên Bình lại ngốc nghéch hỏi: “Vậy sao cô không gọi?”
Hoàng Kim Minh lém lỉnh nghiêng đầu nói: “Bởi vì hôm nay tôi muốn tự do đi chơi.”
“Đi chơi sao? Giờ này còn chỗ chơi sao?” Người nào đó lại làm thanh niên nghiêm túc.
Hoàng Kim Minh thấy anh ngốc quá liền hiểu ngay vì sao anh khó tìm được việc mặc dù học rất giỏi. Nhưng bà thích kiểu như vậy. Biết làm sao bây giờ. Đùa anh ta một chút. Nghĩ vậy, nàng liền nói: “Tôi chưa nghĩ ra nhưng bây giờ tôi rất đói. Tôi muốn ăn.”
Dương Thiên Bình nhìn quanh, hai ba giờ sáng kiếm đâu ra nhà hàng cho nàng ăn đây. Anh liền nói: “Tiểu thư à, hay về nhà ăn đi. Giờ này không có nhà hàng nào mở cửa hết.”
Hoàng Kim Minh bĩu môi: “Tôi không thể về nhà được. Nếu ba tôi biết tôi ra ngoài giờ này sẽ đánh gãy chân tôi. Nhưng tôi đói bụng quá. Làm sao đây?”
Nhìn Kim Minh vừa mếu vừa nói. Dương Thiên Bình đành nói: “Vậy thì về nhà trọ của tôi tạm vậy. Tôi nấu mì cho cô ăn.”
Hoàng Kim Minh thấy đã có người trúng bẫy liền phấn khích cặp tay anh nói: “Tốt quá, đi thôi!”
Dương Thiên Bình không cất bước mà lại ậm ừ: “Nhưng mà...”
Hoàng Kim Minh tròn mắt chờ anh nói hết câu đang ấp úng trong miệng.
“Nhưng mà...nhà của tôi rất là bẩn. Chỉ sợ làm dơ giày của cô.”
Hoàng Kim Minh nghe xong tự nhiên thấy lòng chùn xuống. Bà liền không hi hi ha ha nữa mà liền nghiêm túc nói: “Không sao, nếu anh ngại dơ giày của tôi thì tôi sẽ cởi giày ra và đi chân không.”
Dương Thiên Bình liền xua tay: “Không, không, bàn chân ngọc ngà của cô mà bị dây bẩn thì...”
“Thì sao?”, Hoàng Kim Minh nghiêng đầu chờ câu nói phía sau của anh. Nàng linh cảm đó là câu nàng muốn nghe.
“Thì tôi sẽ đau lòng lắm!”
Hoàng Kim Minh nghe xong liền cười mãn nguyện. Tên ngốc này dụ riết cũng chịu nói rồi.
Sau đó, hai người vui vẻ đi về nhà trọ của Dương Thiên Bình. Suốt dọc đường đi nàng cứ cười tủm tỉm. Cho đến khi đến trước cửa tòa nhà mà Dương Thiên Bình thuê thì nàng cười cũng không cười được. Tòa nhà cũ rích như sắp sập. Cầu thang dơ bẩn, cả đèn đi cũng không có. Hoàng Kim Minh không bao giờ ngờ rằng ở thành phố Chicago hào hoa hiện đại bậc nhất Thế Giới lại còn có một nơi như thế này.
Thấy Hoàng Kim Minh ngần ngại không dám bước vô. Dương Thiên Bình cũng áy ngại nói: “Hay là...chúng ta tìm nơi khác?”
Bà Minh liền lắc đầu nói: “Tôi thích nơi này.”
Dương Thiên Bình liền gật đầu, sau đó ngồi xuống cho bà Minh leo lên lưng mình: “Đèn cầu thang bị đứt rồi, cầu thang lại dơ và trơn. Cô mang đôi giày đẹp như vậy đi vào sẽ không tiện. Hãy để tôi cõng cô.”
Hoàng Kim Minh lần đầu tiếp xúc gần gũi với anh nhất cũng là lúc này. Nàng vòng tay qua cổ anh, ngồi lên lưng anh. Một tay xách đôi giày Channel đắt giá, một tay bịt mũi lại để mùi hôi thối không xộc vào mũi.
Cánh cửa ộp ẹp cuối cùng cũng mở ra. Căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ. Xung quanh có rất nhiều sách. Chỗ anh thuê cái gì cũng phải chia sẻ nhưng được cái nhà vệ sinh và phòng tắm thì không cần chia. Nhưng bếp nấu ăn thì lại là bếp chung với những nhà xung quanh.
Trong gian bếp chung khá rộng, Dương Thiên Bình cặm cụi nấu mì và chiên trứng cho đại tiểu thư nhà họ Hoàng ăn. Vì tháng này anh chưa nhận lương nên chưa có đi siêu thị. Trong tủ chỉ còn một gói mì lại đem nấu cho đại tiểu thư ăn cho nên anh đành ngồi nhìn.
Tiện tay bứt vài cộng ngò tự trồng bên cửa sổ, anh bỏ vào tô mì cho thêm phần sinh động. Anh ngồi nhìn Hoàng tiểu thư của anh ăn mì nóng ngon lành đến một lúc bao tử kêu lên đại tiểu thư mới ngẩng người ra nhìn anh.
Cô nhẹ đẩy tô mì về phía anh nói: “Tôi no rồi, anh ăn đi. Tôi muốn đi vệ sinh một chút.”
Dương Thiên Bình không nói gì, nhìn bóng cô rời khỏi phòng bếp, anh ngấu nghiến ăn mì. Qua khe cửa, nước mắt cô rơi xuống. Cô vốn không có đói gì cả. Thức ăn thừa mứa lúc dùng bữa tối nhìn đã phát nôn. Cô chỉ là thích trêu chọc anh chàng ngốc này nhưng không ngờ là đã chơi quá.
Sau khi ăn xong rửa dọn, Dương Thiên Bình quay lại phòng mình tìm Hoàng tiểu thư thì đã thấy cô đang trùm chăn nằm ngủ trên giường của mình. Căn phòng nhỏ không kê nổi thêm cái sofa. Anh chỉ đành ngồi lên ghế tựa chỗ bàn học cúi đầu ngủ.
- -----------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!
Cám ơn các bạn!
Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.
Log in to Facebook
Log in to Facebook to start sharing and connecting with your friends, family and people you know.