Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210-14: Chương cuối : Năm mới an lành (14)
Đoàn Nam Phong lúc này lại nói tiếp: “Anh từng cho rằng người giết Băng Thanh chính là Dương Duy Lân cha dượng của Lập Thế Khang. Bởi vì theo như anh điều tra được thì hai anh em Minh Hàn - Băng Thanh năm đó được bà Dạ Lan tặng cho Dương Duy Lân để cân bằng thế lực với Amy phía Lập Thế Khang. Nếu Băng Thanh không còn tác dụng nữa thì cũng rất có khả năng Dương Duy Lân sẽ ra tay giết cô ta. Nhưng giả thiết này chỉ đúng khi Băng Thanh không có anh trai là Minh Hàn. Bởi vì nếu Dương Duy Lân ra tay giết Băng Thanh thì không phải chỉ mất đi một mình Băng Thanh mà sẽ mất luôn cả Minh Hàn trong khi lỗi sai của Băng Thanh cũng không phải là nghiêm trọng. Đợi êm chuyện ông ấy hoàn toàn có thể cứu cô ta ra hơn là ngu ngốc chặt đi hai tay của mình. Cho nên Dương Duy Lân không có lý do để triệt hạ Băng Thanh tận cùng như vậy.”
Tinh Vân nghe qua những suy luận của Đoàn Nam Phong thì thấy rất hợp lý nhưng không vì vậy mà đầu của cô thôi rối bời. Đến cuối cùng, Tinh Vân không muốn mới đầu năm mà vận dụng nhiều não như vậy nữa cho nên cô liền trực tiếp hỏi: “Vậy ai đã ra tay với Băng Thanh?”
Đoàn Nam Phong nghe câu hỏi của vợ thì liền nhếch môi nhẹ mỉm cười đáp lại: “Anh cũng muốn biết đáp án cho nên sẽ đi đến nhà họ Lâm một chuyến để tìm cho ra sự thật. Biết đâu chiếc tủ sắt mà Cát Vũ lấy về từ chỗ của Băng Thanh sẽ cho chúng ta đáp án.”
“Em đi với anh.” - Tinh Vân nghe xong liền nói nhanh.
Đoàn Nam Phong nhếch môi cười nói: “Em mang theo Tinh Nhật sang nhà họ Lâm chơi với nữ vương và con của Thiên Vũ. Dù sao chúng ta cũng chưa có dịp chính thức đến chúc mừng Thiên Vũ sinh con.”
Tinh Vân nghe xong liền mỉm cười tươi sáng gật đầu nói: “Em sẽ nói quản gia chuẩn bị ít quà bánh, chúng ta mang sang nhà họ Lâm thăm hỏi.”
Đoàn Nam Phong mỉm cười nói véo má cô rồi đứng lên mặc đồ. Ít phút sau, đôi vợ chồng đẹp như tranh vẽ đã bước xuống nhà.
Trước khi chuẩn bị đi, anh liền nói với quản gia: “Lên hỏi cậu hai nhà học Lâm xem có muốn cùng về nhà hay không?”
Quản gia mỉm cười gật đâu rồi cho người lên phòng gọi anh. Nghe được về nhà anh liền nói vọng xuống lầu: “Chờ em và Nam Phương một chút.”
Một lúc sau, cả nhà bước lên chiếc xe hơi Limousine sang trọng để đến nhà họ Lâm. Tinh Nhật ngồi trên xe vừa ngắm cảnh vật bên ngoài vừa hát. Ngày đầu năm mới đường xá vắng lặng nhưng không khí lại đặt biệt vui vẻ cho nên Tinh Nhật rất vui. Cậu bé muốn qua thăm An Khê nhưng ba mẹ nói phải qua thăm một em bé mới chào đời. Trong đầu của Tinh Nhật có bao nhiêu là ý nghĩ, cậu không biết em bé mới này có đáng yêu như An Khê hay không? Cũng không biết là em bé gặp mặt cậu thì có mè nheo nhặng xị như An Khê hay không? Ý nghĩ vô thức của Tinh Nhật cứ như vậy xoay quanh An Khê cho đến khi chiếc xe hơi đỗ lại trước cửa nhà họ Lâm.
Trong lúc mọi người đang vui vẻ trò chuyện bên trong phòng của vương tử thì Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ bước sang phòng làm việc để nhìn ngắm cái tủ sắt của Băng Thanh để lại.
“Nhất định phải mở ra hay sao?” - Lâm Thiên Vũ nhìn Đoàn Nam Phong, nghiêm túc hỏi.
“Tôi muốn biết ai đã giết Băng Thanh.” - Đoàn Nam Phong chậm rãi nhưng cương quyết đáp.
Lâm Thiên Vũ lại băn khoăn thở dài: “Cô ấy chết trong ngục sau khi cái tủ sắt này bị khóa lại. Cho nên bên trong cũng không chắc có được đáp án đâu.”
Đoàn Nam Phong nhếch môi, nhẹ giọng phân tích: “Bên trong không có đáp án chính xác nhưng chắc chắn phải có manh mối hay chuyện gì đó mà cô ấy muốn giấu.”
Lâm Thiên Vũ ngần ngại hỏi lại: “Lỡ như sự tò mò của chúng ta gây ra hậu quả không thể cứu vãn thì sao?”
Tinh Vân nghe qua những suy luận của Đoàn Nam Phong thì thấy rất hợp lý nhưng không vì vậy mà đầu của cô thôi rối bời. Đến cuối cùng, Tinh Vân không muốn mới đầu năm mà vận dụng nhiều não như vậy nữa cho nên cô liền trực tiếp hỏi: “Vậy ai đã ra tay với Băng Thanh?”
Đoàn Nam Phong nghe câu hỏi của vợ thì liền nhếch môi nhẹ mỉm cười đáp lại: “Anh cũng muốn biết đáp án cho nên sẽ đi đến nhà họ Lâm một chuyến để tìm cho ra sự thật. Biết đâu chiếc tủ sắt mà Cát Vũ lấy về từ chỗ của Băng Thanh sẽ cho chúng ta đáp án.”
“Em đi với anh.” - Tinh Vân nghe xong liền nói nhanh.
Đoàn Nam Phong nhếch môi cười nói: “Em mang theo Tinh Nhật sang nhà họ Lâm chơi với nữ vương và con của Thiên Vũ. Dù sao chúng ta cũng chưa có dịp chính thức đến chúc mừng Thiên Vũ sinh con.”
Tinh Vân nghe xong liền mỉm cười tươi sáng gật đầu nói: “Em sẽ nói quản gia chuẩn bị ít quà bánh, chúng ta mang sang nhà họ Lâm thăm hỏi.”
Đoàn Nam Phong mỉm cười nói véo má cô rồi đứng lên mặc đồ. Ít phút sau, đôi vợ chồng đẹp như tranh vẽ đã bước xuống nhà.
Trước khi chuẩn bị đi, anh liền nói với quản gia: “Lên hỏi cậu hai nhà học Lâm xem có muốn cùng về nhà hay không?”
Quản gia mỉm cười gật đâu rồi cho người lên phòng gọi anh. Nghe được về nhà anh liền nói vọng xuống lầu: “Chờ em và Nam Phương một chút.”
Một lúc sau, cả nhà bước lên chiếc xe hơi Limousine sang trọng để đến nhà họ Lâm. Tinh Nhật ngồi trên xe vừa ngắm cảnh vật bên ngoài vừa hát. Ngày đầu năm mới đường xá vắng lặng nhưng không khí lại đặt biệt vui vẻ cho nên Tinh Nhật rất vui. Cậu bé muốn qua thăm An Khê nhưng ba mẹ nói phải qua thăm một em bé mới chào đời. Trong đầu của Tinh Nhật có bao nhiêu là ý nghĩ, cậu không biết em bé mới này có đáng yêu như An Khê hay không? Cũng không biết là em bé gặp mặt cậu thì có mè nheo nhặng xị như An Khê hay không? Ý nghĩ vô thức của Tinh Nhật cứ như vậy xoay quanh An Khê cho đến khi chiếc xe hơi đỗ lại trước cửa nhà họ Lâm.
Trong lúc mọi người đang vui vẻ trò chuyện bên trong phòng của vương tử thì Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ bước sang phòng làm việc để nhìn ngắm cái tủ sắt của Băng Thanh để lại.
“Nhất định phải mở ra hay sao?” - Lâm Thiên Vũ nhìn Đoàn Nam Phong, nghiêm túc hỏi.
“Tôi muốn biết ai đã giết Băng Thanh.” - Đoàn Nam Phong chậm rãi nhưng cương quyết đáp.
Lâm Thiên Vũ lại băn khoăn thở dài: “Cô ấy chết trong ngục sau khi cái tủ sắt này bị khóa lại. Cho nên bên trong cũng không chắc có được đáp án đâu.”
Đoàn Nam Phong nhếch môi, nhẹ giọng phân tích: “Bên trong không có đáp án chính xác nhưng chắc chắn phải có manh mối hay chuyện gì đó mà cô ấy muốn giấu.”
Lâm Thiên Vũ ngần ngại hỏi lại: “Lỡ như sự tò mò của chúng ta gây ra hậu quả không thể cứu vãn thì sao?”