Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210-1: Chương cuối : Năm mới an lành (1)
Chiếc máy bay quân sự của không quân Mĩ rẽ mây lao nhanh về phía sân bay quân sự đặt tại phía Bắc California. Từ khi nhận được tin báo Tinh Vân sẽ quay về, Hoàng Gia Khiêm và Yên Di liền sắp xếp công việc đi một chuyến đến phía Bắc California để đón cô. Ba mẹ và bà nội Tinh Vân từ sớm cũng ngồi xe lên tận miền Bắc để mong gặp mặt cô cho sớm.
Ông Dương Duy Lân và bà Dạ Lan nôn nóng và hồi hộp cầm tay nhau đếm ngược đến giờ hạ cánh. Trong lòng hai người họ lúc này cũng chỉ mong sớm được gặp lại hai đứa con trai và con dâu của mình. Từ lúc nhận được tin báo bình an của không quân Mĩ gửi về, hai người họ mới thôi thấp thỏm ra vào. Người già đến cuối cùng tài sản quý nhất vẫn chỉ là con cháu mà thôi.
Bà Sofia, bà nội của Nam Phong cùng ông bà ngoại của Tinh Vân cũng đứng ngồi không yên đi qua đi lại quanh phòng khách của sân bay quân sự. Từ nơi này nhìn qua bức tường kính phía sân bay rộng lớn kia chính là cảnh đang diễn tập của những binh sĩ không quân.
Họ nhìn thấy những quân nhân này rồi lại nghĩ đến cảnh chiến tranh mà con cái mình trải qua, bất giác mắt ai cũng đỏ hoe. Làm cha mẹ thì có ai muốn con mình phải chịu cực khổ, phải đi liều mạng ở chiến trường đâu?
Ngồi chờ một lúc, chiếc máy bay chở Tinh Vân và mọi người cũng đã đáp xuống sân bay quân sự. Người thân của họ ở trong phòng chờ ai nấy đều khấp khởi mong ngóng con cháu mình. Ngay khi cửa máy bay mở ra, không hẹn mà gặp ai cũng đều nở nụ cười hạnh phúc và chứa chan nước mắt.
Lập Thế Khang và Amy bước ra cửa máy bay đầu tiên. Theo sau anh và Amy là Dương Thế Duy. Mẹ của anh cùng cha dượng vừa gặp liền ôm ngay hai đứa con vào lòng.
Bà nội của Đoàn Nam Phong cũng ôm Amy vào lòng hỏi han: “Dorothy, sao cháu lại ốm thế này?”
Amy mỉm cười hôn lên đôi má của bà rồi hí hửng nói: “Da cháu cũng đen hơn nè. Da ngâm đang là mốt đó bà nội.”
Bà nội của cô nghe xong liền nói: “Ấy chà, đi châu Phi về có khác ha.”
Hai bà cháu nhìn nhau cười tủm tỉm. Lúc này người phụ tá của bà cũng mang áo khoác và khăn choàng đến cho Amy.
“Biết các cháu bị mất hết hành lý đồ đạc cho nên bà dặn họ mang áo ấm đến. Mau mặc vào kẻo lạnh.” - Bà nội vừa nói vừa choàng khăn cho cô.
Amy nghe xong mà thấy trái tim của mình rất ấm. Cô cúi người ôm lấy bà, xúc động nói: “Cháu cám ơn bà.”
Bà nội vỗ lên lưng cô, hiền từ nói: “Các cháu về được nhà là bà vui rồi. Các cháu từ nơi nóng bay về xứ lạnh phải mặc ấm hơn mới được. Nếu không sẽ bị bệnh đấy.”
Amy gật đầu âu yếm nhìn bà. Cô không nỡ giấu bà chuyện mình không phải là Dorothy nhưng cô thật không muốn đánh mất tình cảm ấm áp mà bà dành cho mình. Nhưng Amy là một người lương thiện, cô không nỡ lừa dối tình cảm của bà cho nên cô liền lấy hết can đảm để nói với bà sự thật.
“Bà ơi, thật ra cháu...”
Ngay lúc này thì Đoàn Nam Phương đã bước đến vui vẻ ôm lấy bà nội rồi kêu lên: “Cháu rất nhớ bà.”
Bà nội của cô liền dời sự chú ý sang cô cháu gái thứ hai rồi mỉm cười nói: “Chuyến này cháu đi ngắn nhưng khiến nội lo lắng không yên. Từ giờ khóa cái chân lại không cho đi nữa.”
Bà nội cô nói đến đây thì đã thấy Lâm Cát Vũ đứng bên cạnh cầm chặt tay cô. Vừa nhìn thấy bà, anh liền nói: “Dạ, cháu sẽ khóa chân cô ấy lại.”
Bà nội của Đoàn Nam Phương liền cười lớn rồi gật gù nói: “Hay lắm! Cuối cùng hai cháu cũng chịu ở cạnh nhau. Hôn sự này ta chờ cả mười mấy năm rồi, ngày đêm cứ nghĩ xem ai bán keo chất lượng để mua về dán hai đứa vào nhau. Cuối cùng ông Trời cũng chiều lòng người.”
- --
Cám ơn các độc giả thân yêu đã bấm thưởng cho Hạc Giấy nha. Bên cạnh nhiều tác giả làm giả số liệu câu like câu độ HOT thì có lẽ số tiền thưởng siêu khủng này của quý độc giả là minh chứng sống động nhất nói lên chất lượng của Chị Vợ Anh Yêu Em cũng như các tác phẩm của Hạc Giấy.
Có rất nhiều bạn tình cờ đọc được Bạn Gì Đó Ơi Chúng Ta là Vợ Chồng Hả? thì vô cùng ngỡ ngàng và tiếc là vì sao các bạn ấy không đọc truyện của Hạc Giấy sớm hơn.
Mong rằng khi các bạn đã có duyên biết đến truyện của Hạc Giấy thì sẽ tiếp tục theo mình trên những chặng đường tiếp theo nhé!
Facebook: Những câu chuyện của Hạc Giấy.
Thương yêu tất cả!
Ông Dương Duy Lân và bà Dạ Lan nôn nóng và hồi hộp cầm tay nhau đếm ngược đến giờ hạ cánh. Trong lòng hai người họ lúc này cũng chỉ mong sớm được gặp lại hai đứa con trai và con dâu của mình. Từ lúc nhận được tin báo bình an của không quân Mĩ gửi về, hai người họ mới thôi thấp thỏm ra vào. Người già đến cuối cùng tài sản quý nhất vẫn chỉ là con cháu mà thôi.
Bà Sofia, bà nội của Nam Phong cùng ông bà ngoại của Tinh Vân cũng đứng ngồi không yên đi qua đi lại quanh phòng khách của sân bay quân sự. Từ nơi này nhìn qua bức tường kính phía sân bay rộng lớn kia chính là cảnh đang diễn tập của những binh sĩ không quân.
Họ nhìn thấy những quân nhân này rồi lại nghĩ đến cảnh chiến tranh mà con cái mình trải qua, bất giác mắt ai cũng đỏ hoe. Làm cha mẹ thì có ai muốn con mình phải chịu cực khổ, phải đi liều mạng ở chiến trường đâu?
Ngồi chờ một lúc, chiếc máy bay chở Tinh Vân và mọi người cũng đã đáp xuống sân bay quân sự. Người thân của họ ở trong phòng chờ ai nấy đều khấp khởi mong ngóng con cháu mình. Ngay khi cửa máy bay mở ra, không hẹn mà gặp ai cũng đều nở nụ cười hạnh phúc và chứa chan nước mắt.
Lập Thế Khang và Amy bước ra cửa máy bay đầu tiên. Theo sau anh và Amy là Dương Thế Duy. Mẹ của anh cùng cha dượng vừa gặp liền ôm ngay hai đứa con vào lòng.
Bà nội của Đoàn Nam Phong cũng ôm Amy vào lòng hỏi han: “Dorothy, sao cháu lại ốm thế này?”
Amy mỉm cười hôn lên đôi má của bà rồi hí hửng nói: “Da cháu cũng đen hơn nè. Da ngâm đang là mốt đó bà nội.”
Bà nội của cô nghe xong liền nói: “Ấy chà, đi châu Phi về có khác ha.”
Hai bà cháu nhìn nhau cười tủm tỉm. Lúc này người phụ tá của bà cũng mang áo khoác và khăn choàng đến cho Amy.
“Biết các cháu bị mất hết hành lý đồ đạc cho nên bà dặn họ mang áo ấm đến. Mau mặc vào kẻo lạnh.” - Bà nội vừa nói vừa choàng khăn cho cô.
Amy nghe xong mà thấy trái tim của mình rất ấm. Cô cúi người ôm lấy bà, xúc động nói: “Cháu cám ơn bà.”
Bà nội vỗ lên lưng cô, hiền từ nói: “Các cháu về được nhà là bà vui rồi. Các cháu từ nơi nóng bay về xứ lạnh phải mặc ấm hơn mới được. Nếu không sẽ bị bệnh đấy.”
Amy gật đầu âu yếm nhìn bà. Cô không nỡ giấu bà chuyện mình không phải là Dorothy nhưng cô thật không muốn đánh mất tình cảm ấm áp mà bà dành cho mình. Nhưng Amy là một người lương thiện, cô không nỡ lừa dối tình cảm của bà cho nên cô liền lấy hết can đảm để nói với bà sự thật.
“Bà ơi, thật ra cháu...”
Ngay lúc này thì Đoàn Nam Phương đã bước đến vui vẻ ôm lấy bà nội rồi kêu lên: “Cháu rất nhớ bà.”
Bà nội của cô liền dời sự chú ý sang cô cháu gái thứ hai rồi mỉm cười nói: “Chuyến này cháu đi ngắn nhưng khiến nội lo lắng không yên. Từ giờ khóa cái chân lại không cho đi nữa.”
Bà nội cô nói đến đây thì đã thấy Lâm Cát Vũ đứng bên cạnh cầm chặt tay cô. Vừa nhìn thấy bà, anh liền nói: “Dạ, cháu sẽ khóa chân cô ấy lại.”
Bà nội của Đoàn Nam Phương liền cười lớn rồi gật gù nói: “Hay lắm! Cuối cùng hai cháu cũng chịu ở cạnh nhau. Hôn sự này ta chờ cả mười mấy năm rồi, ngày đêm cứ nghĩ xem ai bán keo chất lượng để mua về dán hai đứa vào nhau. Cuối cùng ông Trời cũng chiều lòng người.”
- --
Cám ơn các độc giả thân yêu đã bấm thưởng cho Hạc Giấy nha. Bên cạnh nhiều tác giả làm giả số liệu câu like câu độ HOT thì có lẽ số tiền thưởng siêu khủng này của quý độc giả là minh chứng sống động nhất nói lên chất lượng của Chị Vợ Anh Yêu Em cũng như các tác phẩm của Hạc Giấy.
Có rất nhiều bạn tình cờ đọc được Bạn Gì Đó Ơi Chúng Ta là Vợ Chồng Hả? thì vô cùng ngỡ ngàng và tiếc là vì sao các bạn ấy không đọc truyện của Hạc Giấy sớm hơn.
Mong rằng khi các bạn đã có duyên biết đến truyện của Hạc Giấy thì sẽ tiếp tục theo mình trên những chặng đường tiếp theo nhé!
Facebook: Những câu chuyện của Hạc Giấy.
Thương yêu tất cả!