Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36-3: Em không muốn có em (III)
Tinh Vân nghe xong thở dài: “Nhưng cuối cùng anh cũng mất đi dự án này.”
“Anh có em và con là được rồi.” - Người nào đó cười đến ngọt.
“Thực ra vấn đề cũng không có gì to tát, chỉ là anh ở trong hắc đạo thêm một thời gian nữa thôi.” - Đoàn Nam Phong nhún vai nói để Tinh Vân an lòng nhưng trong lòng anh lại mang nặng nỗi bi ai. Vì giao dịch với ông ngoại TInh Vân, một người đàn ông không có trái tim trên thương trường thì bao giờ hay là không bao giờ anh có thể thoát ra khỏi thế giới ngầm. Thậm chí cả Tinh Nhật cũng bị kéo theo.
“Nam Phong, anh và ông ấy sao lại có thể đối với Lưu Uyển Linh như vậy?” - Tinh Vân nghĩ ngợi một lúc lại nhíu mày hỏi Đoàn Nam Phong, cô không sao hiểu được phía sau cuộc hôn nhân lại còn có nhiều tính toán như vậy. Có lẽ Lưu Uyển Linh nói đúng, trò chơi trong giới thượng lưu, cô mãi mãi không chơi nổi.
Đoàn Nam Phong khẽ vuốt tóc cô, điềm nhiên đáp: “Thực ra Uyển Linh cũng rất đáng thương, cô ấy là con cờ giao dịch trong tay ba em và anh. Nhưng quyết định gả cô ấy cho anh là lựa chọn duy nhất và tốt nhất lúc đó với cô ấy và nhà họ Lưu. Nếu quan hệ của Lưu Uyển Linh và Lưu Trọng Thiên lộ ra bên ngoài thì còn gì danh dự nữa. Cho nên, đem cô ấy giao cho anh thì ông ấy cũng coi như được lợi.”
Tinh Vân nghe xong không biết nói gì nữa. Cô lùi lại một bước, mặt quay về phía hồ để hứng lấy từng cơn gió thổi táp vào mặt. Nhìn thấy Tinh Vân im lặng, Đoàn Nam Phong liền hỏi: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
Tinh Vân thở dài nói: “Em đang nghĩ xem, liệu em có phải là con cờ trong tay ai đó không?”
“Tinh Vân! Sao em có thể nói như vậy? Em không tin tưởng là anh thực lòng yêu em sao?” Không thấy Tinh Vân nói gì, Đoàn Nam Phong lại bắt đầu khẩn trương: “Tinh Vân, em và Lưu Uyển Linh khác nhau. Cô ấy thừa hiểu sinh ra trong gia đình giàu có tiền xài không cần nghĩ thì phải có những lúc “thân bất do kỷ”. Hơn nữa, cô ấy cũng có kế hoạch và tính toán riêng. Em thì không như vậy. Em đơn thuần, lương thiện và trong sáng. Trong thế giới của anh, chỉ một bước tính sai thôi cũng là thua trắng cả ván cờ, mất cả mạng. Nhưng trong quan hệ với em, anh không tính toán nữa vì anh biết anh không tính nổi trái tim mình.”
Tinh Vân hai mắt trong ngần thoáng chút ưu tư ngẩng lên nhìn Đoàn Nam Phong: “Nam Phong, anh thật sự vì em mà không đấu với ba em nữa sao?”
“Thật sự!” Người nào đó kiên định nói.
“Vì sao?”
“Vì em là con gái của ông ấy. Người thân của em là người thân của anh.”
“Và ngược lại.” - Tinh Vân mỉm cười ngả đầu vào ngực anh.
Đoàn Nam Phong hạnh phúc ôm chặt lấy cô tận hưởng giây phút thanh bình êm đẹp bên hồ.
“Nam Phong, anh nói xem, liệu em sẽ có thêm em trai hay em gái không?”
“Có thể lắm chứ. Nếu ba mẹ em muốn điều đó.”
Tinh Vân lắc đầu nguầy nguậy: “Không, em không muốn có em đâu.”
Đoàn Nam Phong phì cười: “Ngốc quá! Chuyện đó không phải do em muốn hay không là được. Đó là chuyện của ba mẹ em.”
“Không, Nam Phong, em đã lớn thế này rồi. Con cũng đã ba tuổi, nếu có thêm em thì em phải thế nào đây?”
Đoàn Nam Phong vuốt má cô an ủi: “Ba mẹ em xa nhau nhiều năm như vậy rồi. Có thể tái hợp hay không còn chưa biết, em nghĩ nhiều làm gì. Hơn nữa, em không nên lấy cái nhìn thông thường nhìn vào họ mà nên nhìn vào tình cảm của họ. Ngay cả anh cũng vậy, sau hơn hai năm xa em, gặp lại em, anh liền muốn chúng ta có con ngay. Nói chi ba mẹ em, thời gian xa nhau gấp mười lần như vậy. Khao khát trong lòng họ liệu có gấp mười lần chúng ta hay không? CHo nên, em phải thông cảm cho họ hơn là muốn họ làm theo ý em.”
Tinh Vân cảm thấy những lời của Đoàn Nam Phong nói rất có lý liền ngậm ngùi gật đầu không nói gì. Khi cô và Đoàn Nam Phong đang suy đoán trên boong tàu thì tại một căn phòng hạng nhất của dãy phòng Vip đang diễn ra cảnh thực của cha mẹ cô.
“Anh có em và con là được rồi.” - Người nào đó cười đến ngọt.
“Thực ra vấn đề cũng không có gì to tát, chỉ là anh ở trong hắc đạo thêm một thời gian nữa thôi.” - Đoàn Nam Phong nhún vai nói để Tinh Vân an lòng nhưng trong lòng anh lại mang nặng nỗi bi ai. Vì giao dịch với ông ngoại TInh Vân, một người đàn ông không có trái tim trên thương trường thì bao giờ hay là không bao giờ anh có thể thoát ra khỏi thế giới ngầm. Thậm chí cả Tinh Nhật cũng bị kéo theo.
“Nam Phong, anh và ông ấy sao lại có thể đối với Lưu Uyển Linh như vậy?” - Tinh Vân nghĩ ngợi một lúc lại nhíu mày hỏi Đoàn Nam Phong, cô không sao hiểu được phía sau cuộc hôn nhân lại còn có nhiều tính toán như vậy. Có lẽ Lưu Uyển Linh nói đúng, trò chơi trong giới thượng lưu, cô mãi mãi không chơi nổi.
Đoàn Nam Phong khẽ vuốt tóc cô, điềm nhiên đáp: “Thực ra Uyển Linh cũng rất đáng thương, cô ấy là con cờ giao dịch trong tay ba em và anh. Nhưng quyết định gả cô ấy cho anh là lựa chọn duy nhất và tốt nhất lúc đó với cô ấy và nhà họ Lưu. Nếu quan hệ của Lưu Uyển Linh và Lưu Trọng Thiên lộ ra bên ngoài thì còn gì danh dự nữa. Cho nên, đem cô ấy giao cho anh thì ông ấy cũng coi như được lợi.”
Tinh Vân nghe xong không biết nói gì nữa. Cô lùi lại một bước, mặt quay về phía hồ để hứng lấy từng cơn gió thổi táp vào mặt. Nhìn thấy Tinh Vân im lặng, Đoàn Nam Phong liền hỏi: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
Tinh Vân thở dài nói: “Em đang nghĩ xem, liệu em có phải là con cờ trong tay ai đó không?”
“Tinh Vân! Sao em có thể nói như vậy? Em không tin tưởng là anh thực lòng yêu em sao?” Không thấy Tinh Vân nói gì, Đoàn Nam Phong lại bắt đầu khẩn trương: “Tinh Vân, em và Lưu Uyển Linh khác nhau. Cô ấy thừa hiểu sinh ra trong gia đình giàu có tiền xài không cần nghĩ thì phải có những lúc “thân bất do kỷ”. Hơn nữa, cô ấy cũng có kế hoạch và tính toán riêng. Em thì không như vậy. Em đơn thuần, lương thiện và trong sáng. Trong thế giới của anh, chỉ một bước tính sai thôi cũng là thua trắng cả ván cờ, mất cả mạng. Nhưng trong quan hệ với em, anh không tính toán nữa vì anh biết anh không tính nổi trái tim mình.”
Tinh Vân hai mắt trong ngần thoáng chút ưu tư ngẩng lên nhìn Đoàn Nam Phong: “Nam Phong, anh thật sự vì em mà không đấu với ba em nữa sao?”
“Thật sự!” Người nào đó kiên định nói.
“Vì sao?”
“Vì em là con gái của ông ấy. Người thân của em là người thân của anh.”
“Và ngược lại.” - Tinh Vân mỉm cười ngả đầu vào ngực anh.
Đoàn Nam Phong hạnh phúc ôm chặt lấy cô tận hưởng giây phút thanh bình êm đẹp bên hồ.
“Nam Phong, anh nói xem, liệu em sẽ có thêm em trai hay em gái không?”
“Có thể lắm chứ. Nếu ba mẹ em muốn điều đó.”
Tinh Vân lắc đầu nguầy nguậy: “Không, em không muốn có em đâu.”
Đoàn Nam Phong phì cười: “Ngốc quá! Chuyện đó không phải do em muốn hay không là được. Đó là chuyện của ba mẹ em.”
“Không, Nam Phong, em đã lớn thế này rồi. Con cũng đã ba tuổi, nếu có thêm em thì em phải thế nào đây?”
Đoàn Nam Phong vuốt má cô an ủi: “Ba mẹ em xa nhau nhiều năm như vậy rồi. Có thể tái hợp hay không còn chưa biết, em nghĩ nhiều làm gì. Hơn nữa, em không nên lấy cái nhìn thông thường nhìn vào họ mà nên nhìn vào tình cảm của họ. Ngay cả anh cũng vậy, sau hơn hai năm xa em, gặp lại em, anh liền muốn chúng ta có con ngay. Nói chi ba mẹ em, thời gian xa nhau gấp mười lần như vậy. Khao khát trong lòng họ liệu có gấp mười lần chúng ta hay không? CHo nên, em phải thông cảm cho họ hơn là muốn họ làm theo ý em.”
Tinh Vân cảm thấy những lời của Đoàn Nam Phong nói rất có lý liền ngậm ngùi gật đầu không nói gì. Khi cô và Đoàn Nam Phong đang suy đoán trên boong tàu thì tại một căn phòng hạng nhất của dãy phòng Vip đang diễn ra cảnh thực của cha mẹ cô.