Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209-19: Đội quân ánh sáng (19)
“Sisa, em nhảy đi.” - Lâm Thiên Vũ đứng phía sau thúc giục.
Nữ vương liền lắc đầu nói: “Không, em sợ lắm. Em không nhảy đâu.”
Lâm Thiên Vũ liền nói lớn: “Mau nhảy đi, trực thăng sắp phát nổ rồi. Nếu không thì chúng ta không ai có thể sống.”
Nữ vương nhắm mắt lắc đầu hỏi lại: “Em nhảy qua rồi còn anh thì sao?”
Lâm Thiên Vũ thản nhiên nói: “Anh nhảy qua rất dễ. Em không cần lo. Mau nhảy qua đi.”
Mặc dù rất sợ nhưng cô cũng đành liều mạng nhảy qua. Vừa nhảy vừa la. Cuối cùng cũng qua được phía bên kia. Đoàn Nam Phong và Amy thấy nữ vương đã qua được thì liền đưa tay đỡ cô dậy. Nữ vương mặt mày xanh mét quay lưng nhìn lại phía sau lưng mình. Một cảm giác rợn sống lưng liền xuất hiện khiến cô rùng mình mấy phen.
“Mình vừa nhảy qua được cái chỗ này sao?” - Nữ vương không tin vào khả năng của chính mình nên phải nghiêm túc tự hỏi lại.
Truyện Truyện Teen
Sau khi nữ vương qua được bên kia thì đến lượt Lâm Thiên Vũ. Mặc dù đang bị thương nhưng Lâm Thiên Vũ là người có sức khỏe rất tốt lại chăm tập luyện thể thao cho nên với khoảng cách của hai trực thăng này hoàn toàn không làm khó được anh.
“Anh hai, qua được không?” - Lâm Cát Vũ quan tâm hỏi.
Lâm Thiên Vũ liền gật đầu nói: “Được, hãy nhìn xem.”
Nói xong anh liền lao ra khỏi trực thăng và phóng sang bên kia. Đoàn Nam Phong đúng lúc bắt được một cánh tay của anh nên liền kéo nhanh vào.
Nữ vương thấy anh nhảy qua được liền chạy đến bên anh lo lắng hỏi: “Vũ, vết thương của anh không sao chứ? Có bị động vào hay không?”
Lâm Thiên Vũ nhìn ánh mắt lo lắng của nữ vương thì liền mỉm cười nói cho cô an tâm: “Không sao. Anh không sao.”
Nữ vương bị dọa hú tim một phen giờ đã có phần bình tâm trở lại. Cô và mọi người được sắp xếp chỗ ngồi ở trực thăng mới. Tuy hơi chật chội nhưng ít ra cũng còn giữ được mạng.
Ca khó nhất chính là người sợ độ cao Lưu Uyển Linh. Sau khi mọi người đã qua hết thì cô cũng bị bắt tỉnh dậy. Dù muốn trốn cũng trốn không được, nhất định phải nhảy trước khi máy bay hoàn toàn bị cháy rụi.
Lâm Thanh đánh thức cô dậy rồi thẳng tay đẩy cô ra cửa trực thăng. Lưu Uyển Linh sợ hãi kêu lên: “Em sợ độ cao. Lâm Thanh anh không biết sao?”
Miệng kêu, chân nhảy, tay quơ quào. Cuối cùng Lưu Uyển Linh cũng đã bắt được tay của Đoàn Nam Phong.
Anh nhếch môi cười trêu chọc cô: “Lúc bình thường cô luôn thách tôi giết cô mà. Sao bây giờ lại nhát gan như vậy?”
Lưu Uyển Linh hừ mạnh một cái rồi chanh chua đáp lại: “Tôi không sợ anh đâu cũng không sợ độ cao. Xem tôi nhìn xuống dưới đây.”
Đoàn Nam Phong nhếch môi khinh khỉnh thách thức cô: “Thử đi.”
Lưu Uyển Linh tức giận liền quay người ra phía cửa trực thăng, nhắm mắt cúi đầu rồi tự nhủ: “Không sợ, không sợ. Lúc nãy nhảy qua đây còn không sợ thì bây giờ sợ cái gì?”
Sau đó cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở mắt ra. Gió bên ngoài vẫn lướt qua tai và mặt của cô giống như lúc nãy nhảy qua, chỉ khác biệt là đến giờ cô không sợ nữa. Lưu Uyển Linh đã chính thức không còn sợ độ cao nữa. Cô đang mở to mắt nhìn thẳng xuống phía dưới, tường tận nhìn thấy rõ mọi cảnh vật và có cảm giác như mình đang bay lượn.
Lưu Uyển Linh phấn khích kêu lên: “Hura... tôi không còn sợ độ cao nữa. Tôi đã làm được rồi. Tôi đang bay. Đang bay. Đang bay.”
Đoàn Nam Phong biết từ nhỏ Lưu Uyển Linh đã có chứng sợ độ cao cho nên nhân dịp này khích cho cô một cú để cô đối mặt với nỗi sợ trong lòng mình. Sợ hãi cũng như một cơn sóng luôn ập đến mỗi khi chúng ta yếu thế. Chỉ cần đứng trên đầu ngọn sóng thì nó sẽ đưa chúng ta đi rất xa. Nỗi sợ hãi độ cao của Lưu Uyển Linh cũng vậy. Chỉ cần cô dũng cảm đối diện với nỗi sợ hãi trong lòng mình và không sợ nó nữa thì chính là lúc cô có thể bay cao và bay xa để tận hưởng vẻ đẹp của cảnh vật dưới chân mình.
...
Cuối cùng thì Lưu Uyển Linh đã làm được điều không tưởng. Còn ai nhớ cô ấy bị chứng sợ độ cao hay không? Nỗi sợ trong lòng mỗi đều mỗi khác và chỉ bản thân mình mới có thể tự khắc phục được, đúng không nè?
Hy vọng các bạn sẽ mạnh mẽ để vượt qua được nỗi sợ của chính mình nhé!
Đừng quên bấm like nhé các tình yêu. Cám ơn vì các bạn đã đọc truyện của Hạc Giấy!
Nữ vương liền lắc đầu nói: “Không, em sợ lắm. Em không nhảy đâu.”
Lâm Thiên Vũ liền nói lớn: “Mau nhảy đi, trực thăng sắp phát nổ rồi. Nếu không thì chúng ta không ai có thể sống.”
Nữ vương nhắm mắt lắc đầu hỏi lại: “Em nhảy qua rồi còn anh thì sao?”
Lâm Thiên Vũ thản nhiên nói: “Anh nhảy qua rất dễ. Em không cần lo. Mau nhảy qua đi.”
Mặc dù rất sợ nhưng cô cũng đành liều mạng nhảy qua. Vừa nhảy vừa la. Cuối cùng cũng qua được phía bên kia. Đoàn Nam Phong và Amy thấy nữ vương đã qua được thì liền đưa tay đỡ cô dậy. Nữ vương mặt mày xanh mét quay lưng nhìn lại phía sau lưng mình. Một cảm giác rợn sống lưng liền xuất hiện khiến cô rùng mình mấy phen.
“Mình vừa nhảy qua được cái chỗ này sao?” - Nữ vương không tin vào khả năng của chính mình nên phải nghiêm túc tự hỏi lại.
Truyện Truyện Teen
Sau khi nữ vương qua được bên kia thì đến lượt Lâm Thiên Vũ. Mặc dù đang bị thương nhưng Lâm Thiên Vũ là người có sức khỏe rất tốt lại chăm tập luyện thể thao cho nên với khoảng cách của hai trực thăng này hoàn toàn không làm khó được anh.
“Anh hai, qua được không?” - Lâm Cát Vũ quan tâm hỏi.
Lâm Thiên Vũ liền gật đầu nói: “Được, hãy nhìn xem.”
Nói xong anh liền lao ra khỏi trực thăng và phóng sang bên kia. Đoàn Nam Phong đúng lúc bắt được một cánh tay của anh nên liền kéo nhanh vào.
Nữ vương thấy anh nhảy qua được liền chạy đến bên anh lo lắng hỏi: “Vũ, vết thương của anh không sao chứ? Có bị động vào hay không?”
Lâm Thiên Vũ nhìn ánh mắt lo lắng của nữ vương thì liền mỉm cười nói cho cô an tâm: “Không sao. Anh không sao.”
Nữ vương bị dọa hú tim một phen giờ đã có phần bình tâm trở lại. Cô và mọi người được sắp xếp chỗ ngồi ở trực thăng mới. Tuy hơi chật chội nhưng ít ra cũng còn giữ được mạng.
Ca khó nhất chính là người sợ độ cao Lưu Uyển Linh. Sau khi mọi người đã qua hết thì cô cũng bị bắt tỉnh dậy. Dù muốn trốn cũng trốn không được, nhất định phải nhảy trước khi máy bay hoàn toàn bị cháy rụi.
Lâm Thanh đánh thức cô dậy rồi thẳng tay đẩy cô ra cửa trực thăng. Lưu Uyển Linh sợ hãi kêu lên: “Em sợ độ cao. Lâm Thanh anh không biết sao?”
Miệng kêu, chân nhảy, tay quơ quào. Cuối cùng Lưu Uyển Linh cũng đã bắt được tay của Đoàn Nam Phong.
Anh nhếch môi cười trêu chọc cô: “Lúc bình thường cô luôn thách tôi giết cô mà. Sao bây giờ lại nhát gan như vậy?”
Lưu Uyển Linh hừ mạnh một cái rồi chanh chua đáp lại: “Tôi không sợ anh đâu cũng không sợ độ cao. Xem tôi nhìn xuống dưới đây.”
Đoàn Nam Phong nhếch môi khinh khỉnh thách thức cô: “Thử đi.”
Lưu Uyển Linh tức giận liền quay người ra phía cửa trực thăng, nhắm mắt cúi đầu rồi tự nhủ: “Không sợ, không sợ. Lúc nãy nhảy qua đây còn không sợ thì bây giờ sợ cái gì?”
Sau đó cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở mắt ra. Gió bên ngoài vẫn lướt qua tai và mặt của cô giống như lúc nãy nhảy qua, chỉ khác biệt là đến giờ cô không sợ nữa. Lưu Uyển Linh đã chính thức không còn sợ độ cao nữa. Cô đang mở to mắt nhìn thẳng xuống phía dưới, tường tận nhìn thấy rõ mọi cảnh vật và có cảm giác như mình đang bay lượn.
Lưu Uyển Linh phấn khích kêu lên: “Hura... tôi không còn sợ độ cao nữa. Tôi đã làm được rồi. Tôi đang bay. Đang bay. Đang bay.”
Đoàn Nam Phong biết từ nhỏ Lưu Uyển Linh đã có chứng sợ độ cao cho nên nhân dịp này khích cho cô một cú để cô đối mặt với nỗi sợ trong lòng mình. Sợ hãi cũng như một cơn sóng luôn ập đến mỗi khi chúng ta yếu thế. Chỉ cần đứng trên đầu ngọn sóng thì nó sẽ đưa chúng ta đi rất xa. Nỗi sợ hãi độ cao của Lưu Uyển Linh cũng vậy. Chỉ cần cô dũng cảm đối diện với nỗi sợ hãi trong lòng mình và không sợ nó nữa thì chính là lúc cô có thể bay cao và bay xa để tận hưởng vẻ đẹp của cảnh vật dưới chân mình.
...
Cuối cùng thì Lưu Uyển Linh đã làm được điều không tưởng. Còn ai nhớ cô ấy bị chứng sợ độ cao hay không? Nỗi sợ trong lòng mỗi đều mỗi khác và chỉ bản thân mình mới có thể tự khắc phục được, đúng không nè?
Hy vọng các bạn sẽ mạnh mẽ để vượt qua được nỗi sợ của chính mình nhé!
Đừng quên bấm like nhé các tình yêu. Cám ơn vì các bạn đã đọc truyện của Hạc Giấy!