Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209-14: Đội quân ánh sáng (14)
Lưu Uyển Linh đang ngủ thì ngọ nguậy rồi hé mở mắt ra nhìn anh. Lâm Thanh cả đêm cũng không ngủ nên gương mặt hốc hác.
Anh trìu mến nhìn cô rồi mỉm cười nhẹ giọng hỏi: “Đêm qua em không ngủ sao?”
Lưu Uyển Linh gật đầu phụng phịu nói: “Cả đêm qua lo chạy theo Llam để tìm anh và mọi người nên em cũng không thấy buồn ngủ. Bây giờ thì đỡ lo hơn nên ngủ lúc nào không hay.”
Lâm Thanh mỉm cười vuốt đôi má của Lưu Uyển Linh. Anh không ngờ sẽ có một lúc cô gái ích kỷ này lại vì anh mà cái gì cũng cho ra. Không cần dưỡng da, không cần ngủ cũng không cần ăn, thậm chí cả mạng cũng không cần cầm súng lao vào nơi nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh liền dịu giọng trao gửi chân tình từ tận đáy lòng mình: “Uyển Linh, anh yêu em.”
Lưu Uyển Linh nghe xong cười rất tươi. Cô gật đầu đáp lại: “Em biết anh yêu em. Em cũng rất yêu anh. Từ khi yêu anh, em không thấy cô đơn nữa cho nên em rất sợ ông Trời sẽ bạc đãi em.”
Lâm Thanh đưa tay véo nhẹ vào chiếc mũi của cô, khẽ nói: “Ngốc quá! Anh vẫn ở đây đưa chân cho em làm gối còn gì.”
Lưu Uyển Linh phì cười rồi ngồi bật dậy ngay ngắn, vuốt vuốt tóc, vui vẻ nói: “Khi nào quay về Mĩ, em sẽ lại đưa chân cho anh làm gối.”
Lâm Thanh nhoẻn miệng cười, ôm Lưu Uyển Linh vào lòng rồi chậm rãi nói: “Khi về Mĩ, chúng ta sẽ có rất nhiêu chuyện phải làm. Dọn nhà, kết hôn, sinh con và nhiều kế hoạch cho tương lai nữa.”
Lưu Uyền Linh mỉm cười hạnh phúc nằm gọn trong vòng tay của Lâm Thanh. Vào giây phút này cô thật sự không muốn nghĩ đến chuyện mình mang mẫu virus Wtv26 trong người. Trước đây, khi biết được chuyện này cô đã muốn đập đâu chết đi cho hết một kiếp người nhưng hiện tại trải qua những pha hú vía khiến cô có suy nghĩ tích cực hơn.
Lưu Uyển Linh trầm tư nhẹ giọng nói: “Lâm Thanh, có phải chỉ cần được sống thì dù ngắn hay dài cũng đã là hạnh phúc phải không?”
Lâm Thanh biết cô đang muốn nhắc đến chuyện gì, anh nghĩ ngợi một lúc rồi dịu dàng nói với cô: “Chỉ cần chúng ta sống hạnh phúc bên nhau thì không có gì để nuối tiếc.”
Lưu Uyển Linh mỉm cười gật đầu nhìn Lâm Thanh rồi đưa mắt nhìn ra ô cửa kính của trực thăng. Khoảng thời gian qua kể từ lúc thoát khỏi căn nhà gỗ ở đồi chong chóng thì đúng là bản thân cô đã sống khác đi rất nhiều. Nửa năm qua cô đã sống đúng với mong muốn của bản thân mình cho nên dù có phải rời bỏ thế giới tươi đẹp này sớm một chút thì cũng không có gì hối tiếc.
Những hình ảnh ngọt ngào của hai cặp đôi này đều lọt vào mắt của Tinh Vân và Đoàn Nam Phong. Hai người họ dù không mấy khi biểu lộ tình cảm thân mật ở nơi công cộng nhưng cũng bị những hình ảnh ngọt ngào này làm cho rung động.
Tinh Vân vòng tay ôm eo của Đoàn Nam Phong rồi nghiêng đầu ngã vào ngực anh, nhẹ giọng nói: “Nam Phong, hình như rất lâu rồi chúng ta không có những hành động như lúc mới yêu.”
Đoàn Nam Phong ngắn gọn hỏi lại: “Em muốn thế nào?”
Tinh Vân phùng má trách cứ: “Anh hỏi vậy thì ai còn muốn biểu lộ tình cảm chứ. Chán ngắt!”
Đoàn Nam Phong đưa mắt nhìn hai đôi trước mặt rồi nhếch môi cười. Anh quay mặt lại đối mắt với Tinh Vân rồi nghiêm túc nói: “Trước giờ anh đều không có kiểu biểu lộ tình cảm như đám trẻ ranh này. Em cũng biết cái anh thích là gì mà.”
Tinh Vân nghe xong liền há hốc mồm bịt miệng Đoàn Nam Phong lại. Cô cắn môi mắng khẽ: “Không đứng đắn. Không cho anh nói nữa.”
Đoàn Nam Phong chu mỏ ra hôn một cái thật kêu vào tay Tinh Vân rồi nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi liếm lòng bàn tay của cô. Toàn thân Tinh Vân như mọc gai óc. Trước sau vẫn chỉ biết trách bản thân mình quá ngốc nghếch, bao nhiêu năm sống gần sói vẫn không biết cách phòng thân lại còn khơi gợi và trêu chọc hắn.
Tinh Vân tròn mắt nghiến răng nói: “Đừng nha, chỗ này...”
Chiếc lưỡi của Đoàn Nam Phong như có ma lực, anh không những không dừng lại mà còn manh động hơn, xoáy vào ngay lòng bàn tay của Tinh Vân khiến toàn thân Tinh Vân mềm nhũn ra. Cô đưa tay đặt lên trái tim mình, thổn thức nói: “Nam Phong, em sai rồi.”
- --
Hôm nay bốn chương thôi nha các tình yêu. Máy của mình hết pin rồi, mình cũng hết năng lượng rồi. Dạo này gần cuối năm nên mình bận sắp điên luôn nên năng suất viết truyện sẽ giảm chút. Mong các bạn thông cảm nha, không có truyện cũng đừng có gào lên. Bình tĩnh chờ đợi nè. Có lẽ cũng hơi khó. Chẹp...
Muốn gào thì qua nhà mình trên Facebook để gào nha. Mình xóa app rồi nên gào ở đây mình cũng không có nghe thấy
Facebook: Những câu chuyện của Hạc Giấy.
Chúc cả nhà ngủ ngon nha, giờ mình đi ăn cơm đây. Hạc Giấy cũng phải ăn cơm đó, không phải mình không nói rồi các bạn tưởng Hạc siêu nhân không cần ăn mà mỗi ngày vẫn có thể cho ra 4-5 chương được, là do mình cố gắng giải hóng cho các bạn thôi. Các bạn đọc xong bấm like dùm một cái và làm ơn đừng nói lời cay đắng.:-D
Hẹn sớm gặp lại các bạn nha.
Anh trìu mến nhìn cô rồi mỉm cười nhẹ giọng hỏi: “Đêm qua em không ngủ sao?”
Lưu Uyển Linh gật đầu phụng phịu nói: “Cả đêm qua lo chạy theo Llam để tìm anh và mọi người nên em cũng không thấy buồn ngủ. Bây giờ thì đỡ lo hơn nên ngủ lúc nào không hay.”
Lâm Thanh mỉm cười vuốt đôi má của Lưu Uyển Linh. Anh không ngờ sẽ có một lúc cô gái ích kỷ này lại vì anh mà cái gì cũng cho ra. Không cần dưỡng da, không cần ngủ cũng không cần ăn, thậm chí cả mạng cũng không cần cầm súng lao vào nơi nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh liền dịu giọng trao gửi chân tình từ tận đáy lòng mình: “Uyển Linh, anh yêu em.”
Lưu Uyển Linh nghe xong cười rất tươi. Cô gật đầu đáp lại: “Em biết anh yêu em. Em cũng rất yêu anh. Từ khi yêu anh, em không thấy cô đơn nữa cho nên em rất sợ ông Trời sẽ bạc đãi em.”
Lâm Thanh đưa tay véo nhẹ vào chiếc mũi của cô, khẽ nói: “Ngốc quá! Anh vẫn ở đây đưa chân cho em làm gối còn gì.”
Lưu Uyển Linh phì cười rồi ngồi bật dậy ngay ngắn, vuốt vuốt tóc, vui vẻ nói: “Khi nào quay về Mĩ, em sẽ lại đưa chân cho anh làm gối.”
Lâm Thanh nhoẻn miệng cười, ôm Lưu Uyển Linh vào lòng rồi chậm rãi nói: “Khi về Mĩ, chúng ta sẽ có rất nhiêu chuyện phải làm. Dọn nhà, kết hôn, sinh con và nhiều kế hoạch cho tương lai nữa.”
Lưu Uyền Linh mỉm cười hạnh phúc nằm gọn trong vòng tay của Lâm Thanh. Vào giây phút này cô thật sự không muốn nghĩ đến chuyện mình mang mẫu virus Wtv26 trong người. Trước đây, khi biết được chuyện này cô đã muốn đập đâu chết đi cho hết một kiếp người nhưng hiện tại trải qua những pha hú vía khiến cô có suy nghĩ tích cực hơn.
Lưu Uyển Linh trầm tư nhẹ giọng nói: “Lâm Thanh, có phải chỉ cần được sống thì dù ngắn hay dài cũng đã là hạnh phúc phải không?”
Lâm Thanh biết cô đang muốn nhắc đến chuyện gì, anh nghĩ ngợi một lúc rồi dịu dàng nói với cô: “Chỉ cần chúng ta sống hạnh phúc bên nhau thì không có gì để nuối tiếc.”
Lưu Uyển Linh mỉm cười gật đầu nhìn Lâm Thanh rồi đưa mắt nhìn ra ô cửa kính của trực thăng. Khoảng thời gian qua kể từ lúc thoát khỏi căn nhà gỗ ở đồi chong chóng thì đúng là bản thân cô đã sống khác đi rất nhiều. Nửa năm qua cô đã sống đúng với mong muốn của bản thân mình cho nên dù có phải rời bỏ thế giới tươi đẹp này sớm một chút thì cũng không có gì hối tiếc.
Những hình ảnh ngọt ngào của hai cặp đôi này đều lọt vào mắt của Tinh Vân và Đoàn Nam Phong. Hai người họ dù không mấy khi biểu lộ tình cảm thân mật ở nơi công cộng nhưng cũng bị những hình ảnh ngọt ngào này làm cho rung động.
Tinh Vân vòng tay ôm eo của Đoàn Nam Phong rồi nghiêng đầu ngã vào ngực anh, nhẹ giọng nói: “Nam Phong, hình như rất lâu rồi chúng ta không có những hành động như lúc mới yêu.”
Đoàn Nam Phong ngắn gọn hỏi lại: “Em muốn thế nào?”
Tinh Vân phùng má trách cứ: “Anh hỏi vậy thì ai còn muốn biểu lộ tình cảm chứ. Chán ngắt!”
Đoàn Nam Phong đưa mắt nhìn hai đôi trước mặt rồi nhếch môi cười. Anh quay mặt lại đối mắt với Tinh Vân rồi nghiêm túc nói: “Trước giờ anh đều không có kiểu biểu lộ tình cảm như đám trẻ ranh này. Em cũng biết cái anh thích là gì mà.”
Tinh Vân nghe xong liền há hốc mồm bịt miệng Đoàn Nam Phong lại. Cô cắn môi mắng khẽ: “Không đứng đắn. Không cho anh nói nữa.”
Đoàn Nam Phong chu mỏ ra hôn một cái thật kêu vào tay Tinh Vân rồi nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi liếm lòng bàn tay của cô. Toàn thân Tinh Vân như mọc gai óc. Trước sau vẫn chỉ biết trách bản thân mình quá ngốc nghếch, bao nhiêu năm sống gần sói vẫn không biết cách phòng thân lại còn khơi gợi và trêu chọc hắn.
Tinh Vân tròn mắt nghiến răng nói: “Đừng nha, chỗ này...”
Chiếc lưỡi của Đoàn Nam Phong như có ma lực, anh không những không dừng lại mà còn manh động hơn, xoáy vào ngay lòng bàn tay của Tinh Vân khiến toàn thân Tinh Vân mềm nhũn ra. Cô đưa tay đặt lên trái tim mình, thổn thức nói: “Nam Phong, em sai rồi.”
- --
Hôm nay bốn chương thôi nha các tình yêu. Máy của mình hết pin rồi, mình cũng hết năng lượng rồi. Dạo này gần cuối năm nên mình bận sắp điên luôn nên năng suất viết truyện sẽ giảm chút. Mong các bạn thông cảm nha, không có truyện cũng đừng có gào lên. Bình tĩnh chờ đợi nè. Có lẽ cũng hơi khó. Chẹp...
Muốn gào thì qua nhà mình trên Facebook để gào nha. Mình xóa app rồi nên gào ở đây mình cũng không có nghe thấy
Facebook: Những câu chuyện của Hạc Giấy.
Chúc cả nhà ngủ ngon nha, giờ mình đi ăn cơm đây. Hạc Giấy cũng phải ăn cơm đó, không phải mình không nói rồi các bạn tưởng Hạc siêu nhân không cần ăn mà mỗi ngày vẫn có thể cho ra 4-5 chương được, là do mình cố gắng giải hóng cho các bạn thôi. Các bạn đọc xong bấm like dùm một cái và làm ơn đừng nói lời cay đắng.:-D
Hẹn sớm gặp lại các bạn nha.