Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20-2: Bắt gian tại phòng (2)
“Tại sao cô làm vậy?” - Chờ Tinh Vân đi khỏi, anh mới gắt gao hỏi thẳng mặt Lưu Uyển Linh.
“Em đã làm gì sai sao?” - Lưu Uyển Linh tròn mắt ngây thơ hỏi lại.
“Đủ rồi! Không cần giả ngây thơ trước mặt tôi nữa. Cô thừa biết chúng ta không có chút quan hệ, tại sao lại đến đây? Còn nhào vào phòng tôi bày trò. Cô cũng thừa biết Tinh Vân là ai, còn làm ra vẻ như không biết. Từ lúc nào cô diễn kịch giỏi như vậy?” - Đoàn Nam Phong tức giận thét lên một tràng lớn.
Lưu Uyển Linh khó chịu cãi lại: “Cô ta cũng diễn kịch, cô ta nói đến đây bàn chuyện làm ăn. Anh tưởng em không biết hai người làm gì trong đây sao? Em đứng ngoài đợi cửa hơn hai mươi phút. Hai người có thể làm gì mà lâu như vậy? Sao anh không trách cô ta mà lại mắng em?”
“Cô biết chúng tôi làm gì ở trong này thì không nên đến đây phá chuyện tốt của chúng tôi. Cô thừa hiểu Tinh Vân có quan hệ gì với tôi mà còn cố tình xuất hiện. Tinh Vân cô ấy nói như vậy là để giữ thể diện cho ba chúng ta. Cô còn nói cô ấy giả tạo giống cô sao?”
“Nam Phong!” - Lưu Uyển Linh hét lên, lại bắt đầu khóc. Tính trẻ con trong người bộc phát, liền mếu máo ôm lấy Đoàn Nam Phong.
Anh cố gắng bình tĩnh lấy lại hơi thở ôn hòa trầm tĩnh rồi đẩy cô ra giữ ở một khoảng cách an toàn.
Lưu Uyển Linh lại mếu máo nói: “Từ lúc quen em đến giờ anh chưa từng lớn tiếng với em nửa lời. Anh vì cô ta nên không chịu quay lại với em phải không?”
Đoàn Nam Phong phiền chán nhìn cô, sau đó thở dài: “Lưu Uyển Linh, em đừng giở thói trẻ con ra nữa. Đây không phải là lần đầu tiên tôi nói với em chuyện này. Chúng ta thực sự không thể nào tiếp tục được.”
“Nam Phong, đừng đối với em như vậy có được không. Trước đây, em cũng nói với anh chúng ta không thể nào nhưng anh vẫn khăng khăng muốn cưới em. Anh còn nói chuyện không thể anh sẽ làm cho nó thành có thể. Anh tin một ngày em sẽ yêu anh. Tại sao, tại sao tình yêu của anh lại thay đổi nhanh như vậy?” - Lưu Uyển Linh hai mắt ướt mèm, tay nắm chặt cánh tay của Đoàn Nam Phong, dựa hết người vào cánh tay anh.
“Lưu Uyển Linh! Tình yêu của tôi chỉ có một và trước nay chưa từng thay đổi. Chỉ là nó không phải dành cho em. Đêm động phòng, em đã khiến tôi thức tỉnh. Tôi đã thức trắng cả một đêm để suy nghĩ về chuyện của chúng ta. Từ lúc tôi gặp em, theo đuổi em đến cưới em làm vợ. Tôi chưa từng có cảm giác yêu. Một chút cảm giác vui vẻ mãn nguyện khi ở cạnh em cũng không có. Cái tôi muốn chỉ là cảm giác muốn có được một cô gái xinh đẹp như em bên cạnh. Uyển Linh, tôi tin là em cũng cảm nhận được điều này cho nên em đã từ chối tôi nhiều lần. Thực ra, em không có sai. Người sai là tôi. Đoàn Nam Phong tôi trước nay chưa từng nhận sai điều gì nhưng với chuyện này tôi thực sự muốn kết thúc nó một cách nhẹ nhàng. Cho nên, em đừng miễn cưỡng tôi và bản thân em nữa được không?” - Đoàn Nam Phong dùng giọng bình tĩnh nhất cố gắng giải thích cho mèo mít trước mặt hiểu. Cô ấy không nói gì, chỉ đứng yên thút thít cho nên anh không biết cô ấy có hiểu hay không.
Bất giác anh thở dài.
Không khí cứ như vậy, trầm mặc trôi qua.
Một lúc sau, Lưu Uyển Linh sau một lúc cúi đầu liền ngẩng lên nói: “Với điều kiện hiện nay của cô ấy, cô ấy sẽ không quay lại với anh đâu.”
Đoàn Nam Phong liền nói: “Đó là chuyện của hai chúng tôi. Chuyện của tôi và em là nhanh chóng kết thúc mối quan hệ sai lầm này.”
“Nam Phong, nếu cô ấy không chịu quay lại với anh, chúng ta có thể nào không?” - Lưu Uyển Linh lí nhí đưa ra giả định.
“Không thể nào.” - Đoàn Nam Phong dứt khoát đáp.
“Tại sao? Anh còn để ý chuyện của em với anh Thiên sao?” - Lưu Uyển Linh cụp mắt xuống, nhẹ giọng hỏi.
Đoàn Nam Phong lắc đầu thở dài: “Không phải. Em đã lớn rồi, em muốn làm gì là chuyện của em. Tôi không có tư cách để ý hay không để ý. Càng không có tư cách bình phẩm hay dị nghị. Vấn đề nằm ở chỗ tôi chỉ để ý đến một mình cô ấy.”
“Em hiểu rồi.” Gương mặt xinh đẹp của Lưu Uyển Linh đượm buồn quay đi, đồng thời cũng kéo chiếc vali ở cửa rời khỏi phòng của Đoàn Nam Phong.
Một khoảng trống vô hình để lại phía sau giữa hai người. Nếu chưa từng bắt đầu thì vốn cũng chẳng có gì là để gọi là kết thúc. Không có sự ràng buộc nào mạnh mẽ và chắc chắn như tình yêu. Không có sự ràng buộc này thì luật pháp, tôn giáo, danh tiếng, tiền bạc hay gì đi nữa cũng không sao duy trì được mối quan hệ giữa hai con người xa lạ.
Bên tai Lưu Uyển Linh và Đoàn Nam Phong như vọng lại tiếng thề trước Chúa hôm hôn lễ. Nhưng trên quãng đường mang tên cuộc đời này, mối quan hệ của họ chỉ có thể dừng lại ở đây. Mỗi người giờ đây theo đuổi một con đường và cách thức khác nhau để tiếp nhận cuộc sống. Chỉ là thái độ tiếp nhận của mỗi người một khác mà thôi.
- ----
Xin chào các bạn,
Cám ơn các bạn vì đã luôn cùng Hạc Giấy dõi theo câu chuyện của Tinh Vân - Nam Phong cho đến chương này của truyện. Thông điệp mà Hạc GIấy muốn gửi đến các bạn qua mối quan hệ của Nam Phong và Lưu Uyển lInh chính là nếu không có tình yêu thì cho dù là pháp luật, tôn giáo hay bất cứ điều gì cũng không thể ràng buộc được hai con người xa lạ lại với nhau. Hạc Giấy mong rằng các bạn trẻ khi đứng trước ngưỡng cửa hôn nhân hãy dùng trái tim để cảm nhận. Đừng vì bất cứ lý do gì khác ngoài tình yêu để đến với nhau cả.:-)
“Em đã làm gì sai sao?” - Lưu Uyển Linh tròn mắt ngây thơ hỏi lại.
“Đủ rồi! Không cần giả ngây thơ trước mặt tôi nữa. Cô thừa biết chúng ta không có chút quan hệ, tại sao lại đến đây? Còn nhào vào phòng tôi bày trò. Cô cũng thừa biết Tinh Vân là ai, còn làm ra vẻ như không biết. Từ lúc nào cô diễn kịch giỏi như vậy?” - Đoàn Nam Phong tức giận thét lên một tràng lớn.
Lưu Uyển Linh khó chịu cãi lại: “Cô ta cũng diễn kịch, cô ta nói đến đây bàn chuyện làm ăn. Anh tưởng em không biết hai người làm gì trong đây sao? Em đứng ngoài đợi cửa hơn hai mươi phút. Hai người có thể làm gì mà lâu như vậy? Sao anh không trách cô ta mà lại mắng em?”
“Cô biết chúng tôi làm gì ở trong này thì không nên đến đây phá chuyện tốt của chúng tôi. Cô thừa hiểu Tinh Vân có quan hệ gì với tôi mà còn cố tình xuất hiện. Tinh Vân cô ấy nói như vậy là để giữ thể diện cho ba chúng ta. Cô còn nói cô ấy giả tạo giống cô sao?”
“Nam Phong!” - Lưu Uyển Linh hét lên, lại bắt đầu khóc. Tính trẻ con trong người bộc phát, liền mếu máo ôm lấy Đoàn Nam Phong.
Anh cố gắng bình tĩnh lấy lại hơi thở ôn hòa trầm tĩnh rồi đẩy cô ra giữ ở một khoảng cách an toàn.
Lưu Uyển Linh lại mếu máo nói: “Từ lúc quen em đến giờ anh chưa từng lớn tiếng với em nửa lời. Anh vì cô ta nên không chịu quay lại với em phải không?”
Đoàn Nam Phong phiền chán nhìn cô, sau đó thở dài: “Lưu Uyển Linh, em đừng giở thói trẻ con ra nữa. Đây không phải là lần đầu tiên tôi nói với em chuyện này. Chúng ta thực sự không thể nào tiếp tục được.”
“Nam Phong, đừng đối với em như vậy có được không. Trước đây, em cũng nói với anh chúng ta không thể nào nhưng anh vẫn khăng khăng muốn cưới em. Anh còn nói chuyện không thể anh sẽ làm cho nó thành có thể. Anh tin một ngày em sẽ yêu anh. Tại sao, tại sao tình yêu của anh lại thay đổi nhanh như vậy?” - Lưu Uyển Linh hai mắt ướt mèm, tay nắm chặt cánh tay của Đoàn Nam Phong, dựa hết người vào cánh tay anh.
“Lưu Uyển Linh! Tình yêu của tôi chỉ có một và trước nay chưa từng thay đổi. Chỉ là nó không phải dành cho em. Đêm động phòng, em đã khiến tôi thức tỉnh. Tôi đã thức trắng cả một đêm để suy nghĩ về chuyện của chúng ta. Từ lúc tôi gặp em, theo đuổi em đến cưới em làm vợ. Tôi chưa từng có cảm giác yêu. Một chút cảm giác vui vẻ mãn nguyện khi ở cạnh em cũng không có. Cái tôi muốn chỉ là cảm giác muốn có được một cô gái xinh đẹp như em bên cạnh. Uyển Linh, tôi tin là em cũng cảm nhận được điều này cho nên em đã từ chối tôi nhiều lần. Thực ra, em không có sai. Người sai là tôi. Đoàn Nam Phong tôi trước nay chưa từng nhận sai điều gì nhưng với chuyện này tôi thực sự muốn kết thúc nó một cách nhẹ nhàng. Cho nên, em đừng miễn cưỡng tôi và bản thân em nữa được không?” - Đoàn Nam Phong dùng giọng bình tĩnh nhất cố gắng giải thích cho mèo mít trước mặt hiểu. Cô ấy không nói gì, chỉ đứng yên thút thít cho nên anh không biết cô ấy có hiểu hay không.
Bất giác anh thở dài.
Không khí cứ như vậy, trầm mặc trôi qua.
Một lúc sau, Lưu Uyển Linh sau một lúc cúi đầu liền ngẩng lên nói: “Với điều kiện hiện nay của cô ấy, cô ấy sẽ không quay lại với anh đâu.”
Đoàn Nam Phong liền nói: “Đó là chuyện của hai chúng tôi. Chuyện của tôi và em là nhanh chóng kết thúc mối quan hệ sai lầm này.”
“Nam Phong, nếu cô ấy không chịu quay lại với anh, chúng ta có thể nào không?” - Lưu Uyển Linh lí nhí đưa ra giả định.
“Không thể nào.” - Đoàn Nam Phong dứt khoát đáp.
“Tại sao? Anh còn để ý chuyện của em với anh Thiên sao?” - Lưu Uyển Linh cụp mắt xuống, nhẹ giọng hỏi.
Đoàn Nam Phong lắc đầu thở dài: “Không phải. Em đã lớn rồi, em muốn làm gì là chuyện của em. Tôi không có tư cách để ý hay không để ý. Càng không có tư cách bình phẩm hay dị nghị. Vấn đề nằm ở chỗ tôi chỉ để ý đến một mình cô ấy.”
“Em hiểu rồi.” Gương mặt xinh đẹp của Lưu Uyển Linh đượm buồn quay đi, đồng thời cũng kéo chiếc vali ở cửa rời khỏi phòng của Đoàn Nam Phong.
Một khoảng trống vô hình để lại phía sau giữa hai người. Nếu chưa từng bắt đầu thì vốn cũng chẳng có gì là để gọi là kết thúc. Không có sự ràng buộc nào mạnh mẽ và chắc chắn như tình yêu. Không có sự ràng buộc này thì luật pháp, tôn giáo, danh tiếng, tiền bạc hay gì đi nữa cũng không sao duy trì được mối quan hệ giữa hai con người xa lạ.
Bên tai Lưu Uyển Linh và Đoàn Nam Phong như vọng lại tiếng thề trước Chúa hôm hôn lễ. Nhưng trên quãng đường mang tên cuộc đời này, mối quan hệ của họ chỉ có thể dừng lại ở đây. Mỗi người giờ đây theo đuổi một con đường và cách thức khác nhau để tiếp nhận cuộc sống. Chỉ là thái độ tiếp nhận của mỗi người một khác mà thôi.
- ----
Xin chào các bạn,
Cám ơn các bạn vì đã luôn cùng Hạc Giấy dõi theo câu chuyện của Tinh Vân - Nam Phong cho đến chương này của truyện. Thông điệp mà Hạc GIấy muốn gửi đến các bạn qua mối quan hệ của Nam Phong và Lưu Uyển lInh chính là nếu không có tình yêu thì cho dù là pháp luật, tôn giáo hay bất cứ điều gì cũng không thể ràng buộc được hai con người xa lạ lại với nhau. Hạc Giấy mong rằng các bạn trẻ khi đứng trước ngưỡng cửa hôn nhân hãy dùng trái tim để cảm nhận. Đừng vì bất cứ lý do gì khác ngoài tình yêu để đến với nhau cả.:-)