Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15-1: “Chào buổi sáng!” (1)
Sau khi Đoàn Nam Phong rời khỏi, Tinh Vân đã phái thêm sáu vệ sĩ nữa cẩn thận canh cửa cho cô. Đúng một tiếng sau, Đoàn Nam Phong quay lại thì thấy bên ngoài không những có vệ sĩ mà ổ khóa cũng đã lắp thêm hệ thống an ninh chống trộm cao cấp động vào là inh ỏi cả con tàu.
Đoàn Nam Phong liếc mắt nhìn, miệng nhếch lên một nụ cười bí hiểm, nghĩ thầm: “Bé con, em đúng thật là muốn chơi cút bắt. Mười ngày trên tàu, em trốn thoát không?”
Sáng hôm sau, khi Tinh vân thức dậy thì mặt trời đã lên cao, mở cửa ban công bước ra ngoài nhìn phong cảnh bốn bề là nước khiến cô cảm thấy tinh thần thật sảng khoái. Con tàu đang tiến gần đến đảo Mackinac ở trong khu vực hồ Huron, một trong những đảo đẹp và thanh bình nhất Bắc Mĩ, là nơi nghỉ dưỡng lý tưởng vào mùa hè.
Tinh Vân đang tiếc nuối vì nàng dậy quá trễ cho nên không ngắm được mặt trời mọc trên hồ Michigan, hồ nước lớn thứ hai trong những hồ nước ngọt đẹp nhất Bắc Mĩ. Gọi là hồ nhưng nó có bãi tắm có sóng, có cát và rộng lớn y như biển. Cảnh quan hùng vĩ đẹp đẽ này không chỉ khiến tinh thần cô khoan khoái mà còn tăng thêm nhiều cảm xúc cho ngày mới. Tinh Vân mỉm cười đón lấy món quà tuyệt diệu của thiên nhiên một lúc rồi bước trở lại phòng.
Sau khi thay quần áo, Tinh Vân mở cửa bước ra ngoài thì đã thấy Lâm Thiên Vũ đứng trước mặt.
“Chào buổi sáng, Hoàng tiểu thư!” - Lâm Thiên Vũ nheo mắt trêu nàng
“Chào buổi sáng Lâm Đại thiếu gia!” - Tinh Vân thè lưỡi trêu lại hắn.
“Không biết “Hoàng tiểu thư” có vui lòng ăn sáng cùng tại hạ không?” - Lâm Thiên Vũ cúi người, đưa một tay ra mời.
Tinh Vân phì cười trước kiểu nói chuyện sặc mùi truyện kiếm hiệp của hắn. Nàng liền dùng giọng điệu ấy trả lời hắn: “Niệm tình các hạ đã chờ ở cửa, bổn cô nương sẽ mời người một bữa sáng.”
Lâm Thiên Vũ nghe xong liền cười lớn, vui vẻ kéo tay Tinh Vân đi nhanh về phía thang máy để lên nhà hàng có phòng sưởi nắng ở tầng trên. Vừa bước vào thang máy, hai người liền đụng mặt Đoàn Nam Phong và Ưng Túc đang trò chuyện, còn có Bảo Vy đang trêu chọc “hoàng tử bé”.
Nhìn thấy Đoàn Nam Phong nụ cười của Tinh Vân cứng đờ. Nàng ước gì mình đi sớm hơn vài phút thì trong không gian nhỏ hẹp này không phải đụng mặt hắn. Đoàn Nam Phong liếc nhìn tay Lâm Thiên Vũ đang cầm tay Tinh Vân thì sắc mặt hắn khó coi vô cùng nhưng vẫn chưa có hành động gì. Lâm Thiên Vũ vui vẻ mỉm cười nói “Chào buổi sáng!” đến Ưng Túc và Đoàn Nam Phong. Anh giơ nắm đấm ra chào Ưng Túc, Ưng Túc cũng đấm lại tay anh. Sau đó hai người vui vẻ cười lớn: “Lâu rồi mới có dịp hội ngộ.”
Đoạn anh lại quay sang Bảo Vy đang đứng sau Ưng Túc và vẫy tay chào cô, tiện thể còn chu cái mỏ ra chào Tinh Nhật. Cậu bé tóc nâu mắt nâu xinh như thiên thần liền giương đôi mắt to tròn nhìn anh rồi lịch sự nói: “Good morning, Sir!” (Chúc ngài buổi sáng tốt lành)
*Sir là cách gọi tôn trọng của phương Tây dành cho những người đàn ông có chức phận tôn quý, được phong hầu, phong tước hay hiệp sĩ. Hiện nay thì trong cuộc sống hàng ngày không nhiều người dùng. Họ chỉ dùng từ này trong hoàn cảnh đặc biệt để thể hiện cách gọi tôn trọng với người có thân phận cao quý. Vd: Giáo sư, tài phiệt, gia đình hoàng gia... Ở đây tác giả dùng từ này để chứng tỏ cậu bé xuất thân trong gia đình giàu có, được dạy dỗ cẩn thận và hiểu lễ nghi.
Lâm Thiên Vũ và mọi người nghe xong thì ai nấy đều vui vẻ cười tán dương cậu bé. Chỉ có một người mặt đen hơn đít nồi. Lầm lì nhìn bàn tay rắn chắc của người nào đó đang cầm tay người phụ nữ của anh.
Lâm Thiên Vũ gật gù quay sang hướng Đoàn Nam Phong, vốn anh định đưa nắm đấm ra chào hắn, nhưng lại bắt gặp gương mặt lạnh như băng, đứng đơ như tượng, không nói lời nào, cũng không chào lại anh của hắn thì tay của Lâm Thiên Vũ bỗng hóa lơ lửng giữa không trung rồi tự hạ tay về. Tuy nhiên anh vẫn không buông tay Tinh Vân ra mặc dù cô cũng giữ ý nhiều lần tự rút tay về nhưng Lâm Thiên Vũ ngày càng khóa chặt tay cô hơn.
Bảo Vy nhìn thấy cảnh này liền che miệng cười, nhướng mày ra hiệu trêu Tinh Vân. Không khí phút chốc bị bộ mặt của Đoàn Nam Phong làm cho đóng băng, giữa mùa hè mà ai cũng thấy lạnh sống lưng.
“Đing” - tiếng cửa thang máy vừa mở ra, Đoàn Nam Phong liền giằng mạnh tay Tinh Vân khỏi tay của Lâm Thiên Vũ, nhanh như cắt một đường kéo cô đi thẳng lên boong tàu.
Không khí trên hồ vào buổi sáng đặc biệt tốt mà nhìn ngắm từ boong tàu du lịch hạng sang thì càng tuyệt vời hơn nhưng tâm trạng người nào đó không như vậy. Anh mở cửa bước ra ngoài boong tàu, ép cô vào sát khu vực hành lang của con tàu. Hai tay anh chống lên thanh lan can, mặt đối mặt với Tinh Vân, khó chịu hỏi: “Tối qua vì sao không chờ tôi trở lại?”
“Tôi buồn ngủ, muốn đi ngủ.” - Tinh Vân bâng quơ tìm một lý do nói bừa.
“Vậy tại sao phải cho vệ sĩ canh gác bên ngoài?” - Người nào đó lên giọng chất vấn.
“Tôi... tôi muốn được an toàn.” - Trước ánh mắt dọa người của hắn, Tinh Vân bỗng bối rối rồi ấp úng.
Đoàn Nam Phong liếc mắt nhìn, miệng nhếch lên một nụ cười bí hiểm, nghĩ thầm: “Bé con, em đúng thật là muốn chơi cút bắt. Mười ngày trên tàu, em trốn thoát không?”
Sáng hôm sau, khi Tinh vân thức dậy thì mặt trời đã lên cao, mở cửa ban công bước ra ngoài nhìn phong cảnh bốn bề là nước khiến cô cảm thấy tinh thần thật sảng khoái. Con tàu đang tiến gần đến đảo Mackinac ở trong khu vực hồ Huron, một trong những đảo đẹp và thanh bình nhất Bắc Mĩ, là nơi nghỉ dưỡng lý tưởng vào mùa hè.
Tinh Vân đang tiếc nuối vì nàng dậy quá trễ cho nên không ngắm được mặt trời mọc trên hồ Michigan, hồ nước lớn thứ hai trong những hồ nước ngọt đẹp nhất Bắc Mĩ. Gọi là hồ nhưng nó có bãi tắm có sóng, có cát và rộng lớn y như biển. Cảnh quan hùng vĩ đẹp đẽ này không chỉ khiến tinh thần cô khoan khoái mà còn tăng thêm nhiều cảm xúc cho ngày mới. Tinh Vân mỉm cười đón lấy món quà tuyệt diệu của thiên nhiên một lúc rồi bước trở lại phòng.
Sau khi thay quần áo, Tinh Vân mở cửa bước ra ngoài thì đã thấy Lâm Thiên Vũ đứng trước mặt.
“Chào buổi sáng, Hoàng tiểu thư!” - Lâm Thiên Vũ nheo mắt trêu nàng
“Chào buổi sáng Lâm Đại thiếu gia!” - Tinh Vân thè lưỡi trêu lại hắn.
“Không biết “Hoàng tiểu thư” có vui lòng ăn sáng cùng tại hạ không?” - Lâm Thiên Vũ cúi người, đưa một tay ra mời.
Tinh Vân phì cười trước kiểu nói chuyện sặc mùi truyện kiếm hiệp của hắn. Nàng liền dùng giọng điệu ấy trả lời hắn: “Niệm tình các hạ đã chờ ở cửa, bổn cô nương sẽ mời người một bữa sáng.”
Lâm Thiên Vũ nghe xong liền cười lớn, vui vẻ kéo tay Tinh Vân đi nhanh về phía thang máy để lên nhà hàng có phòng sưởi nắng ở tầng trên. Vừa bước vào thang máy, hai người liền đụng mặt Đoàn Nam Phong và Ưng Túc đang trò chuyện, còn có Bảo Vy đang trêu chọc “hoàng tử bé”.
Nhìn thấy Đoàn Nam Phong nụ cười của Tinh Vân cứng đờ. Nàng ước gì mình đi sớm hơn vài phút thì trong không gian nhỏ hẹp này không phải đụng mặt hắn. Đoàn Nam Phong liếc nhìn tay Lâm Thiên Vũ đang cầm tay Tinh Vân thì sắc mặt hắn khó coi vô cùng nhưng vẫn chưa có hành động gì. Lâm Thiên Vũ vui vẻ mỉm cười nói “Chào buổi sáng!” đến Ưng Túc và Đoàn Nam Phong. Anh giơ nắm đấm ra chào Ưng Túc, Ưng Túc cũng đấm lại tay anh. Sau đó hai người vui vẻ cười lớn: “Lâu rồi mới có dịp hội ngộ.”
Đoạn anh lại quay sang Bảo Vy đang đứng sau Ưng Túc và vẫy tay chào cô, tiện thể còn chu cái mỏ ra chào Tinh Nhật. Cậu bé tóc nâu mắt nâu xinh như thiên thần liền giương đôi mắt to tròn nhìn anh rồi lịch sự nói: “Good morning, Sir!” (Chúc ngài buổi sáng tốt lành)
*Sir là cách gọi tôn trọng của phương Tây dành cho những người đàn ông có chức phận tôn quý, được phong hầu, phong tước hay hiệp sĩ. Hiện nay thì trong cuộc sống hàng ngày không nhiều người dùng. Họ chỉ dùng từ này trong hoàn cảnh đặc biệt để thể hiện cách gọi tôn trọng với người có thân phận cao quý. Vd: Giáo sư, tài phiệt, gia đình hoàng gia... Ở đây tác giả dùng từ này để chứng tỏ cậu bé xuất thân trong gia đình giàu có, được dạy dỗ cẩn thận và hiểu lễ nghi.
Lâm Thiên Vũ và mọi người nghe xong thì ai nấy đều vui vẻ cười tán dương cậu bé. Chỉ có một người mặt đen hơn đít nồi. Lầm lì nhìn bàn tay rắn chắc của người nào đó đang cầm tay người phụ nữ của anh.
Lâm Thiên Vũ gật gù quay sang hướng Đoàn Nam Phong, vốn anh định đưa nắm đấm ra chào hắn, nhưng lại bắt gặp gương mặt lạnh như băng, đứng đơ như tượng, không nói lời nào, cũng không chào lại anh của hắn thì tay của Lâm Thiên Vũ bỗng hóa lơ lửng giữa không trung rồi tự hạ tay về. Tuy nhiên anh vẫn không buông tay Tinh Vân ra mặc dù cô cũng giữ ý nhiều lần tự rút tay về nhưng Lâm Thiên Vũ ngày càng khóa chặt tay cô hơn.
Bảo Vy nhìn thấy cảnh này liền che miệng cười, nhướng mày ra hiệu trêu Tinh Vân. Không khí phút chốc bị bộ mặt của Đoàn Nam Phong làm cho đóng băng, giữa mùa hè mà ai cũng thấy lạnh sống lưng.
“Đing” - tiếng cửa thang máy vừa mở ra, Đoàn Nam Phong liền giằng mạnh tay Tinh Vân khỏi tay của Lâm Thiên Vũ, nhanh như cắt một đường kéo cô đi thẳng lên boong tàu.
Không khí trên hồ vào buổi sáng đặc biệt tốt mà nhìn ngắm từ boong tàu du lịch hạng sang thì càng tuyệt vời hơn nhưng tâm trạng người nào đó không như vậy. Anh mở cửa bước ra ngoài boong tàu, ép cô vào sát khu vực hành lang của con tàu. Hai tay anh chống lên thanh lan can, mặt đối mặt với Tinh Vân, khó chịu hỏi: “Tối qua vì sao không chờ tôi trở lại?”
“Tôi buồn ngủ, muốn đi ngủ.” - Tinh Vân bâng quơ tìm một lý do nói bừa.
“Vậy tại sao phải cho vệ sĩ canh gác bên ngoài?” - Người nào đó lên giọng chất vấn.
“Tôi... tôi muốn được an toàn.” - Trước ánh mắt dọa người của hắn, Tinh Vân bỗng bối rối rồi ấp úng.