Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14-2: Ép yêu (2)
“Lần nào cũng dùng cách hạ lưu này với tôi. Cút đi.” - Cô định ném gì đó nhưng nhìn lại đã không còn thứ gì có thể ném được nữa nên thôi, rút chân lại.
Người nào đó trong mắt đã chỉ còn dục vọng cao ngất trời, hắn từng bước tiến lại gần nàng, nói ra một câu rất đểu: “Cưỡng hiếp cũng cần phải được cho phép sao?”
Tinh Vân ú ớ một lúc rồi hét lớn: “Đoàn Nam Phong, tên khốn này. Lần này tôi sẽ báo cảnh sát thật đấy.”
Mặc cho lời dọa dẫm của Tinh Vân, hắn chỉ phì cười lắc đầu chậc lưỡi chê bai nàng trẻ con: “Bé con, nếu lần đầu tiên em đi báo công an thì bây giờ chúng ta không chỉ có một đứa con đâu.”
Tinh Vân mặc dù rất thông minh nhưng cô không sao hiểu nổi câu nói của hắn là có ý gì. Cho nên cô ngây ngốc nghĩ ngợi. Nhìn thấy Tinh Vân không chú ý đến mình, Đoàn Nam Phong liền lập tức hành động.
Hắn vươn tay, kéo chân nàng về phía hắn, gập hai chân của nàng lại, nhanh chóng đưa tay kéo lấy “phòng tuyến” của nàng ném đi.
Bất ngờ bị cảm giác trống trải xâm nhập, Tinh Vân liền sực tỉnh, nàng tròn mắt há hốc mồm nhìn hắn. Không ngờ hắn không những không sợ nàng uy hiếp mà còn manh động như vậy. Ánh mắt hắn di chuyển khắp một lượt trên người nàng, nhìn nàng như hổ đói sắp vồ mồi, sau lại đặt tầm mắt vào nơi tư mật của nàng khiến nàng xấu hổ hai má đỏ ửng quay đi. Trong lòng Tinh Vân lúc này rất muốn lấy cái đèn ngủ đập vô đầu cho hắn tỉnh nhưng lại lo hắn bị thương nên thôi.
Người nào đấy biết thừa lòng nàng cho nên càng manh động hơn. Hắn trườn tới, lần nữa chống lên người nàng, phủ môi xuống hôn lên trán nàng. Tinh Vân mệt quá không muốn chống cự nữa, nằm yên nhắm mắt lại. Thấy vậy hắn liền mỉm cười nói: “Vị hôn thê của anh, em nghĩ thông rồi sao?”
Tinh Vân vừa nhắm mắt vừa suy nghĩ những điều tê tái cõi lòng: “Tại sao mình lại ngu ngốc ở riêng cùng với cái tên háo sắc này? Những tưởng chia tay rồi hắn sẽ không còn cảm giác với mình. Không ngờ hắn đích thị là “ăn tạp”. Đã có vợ vẫn “ăn vụng” mà đáng thương thay mình lại là đồ ăn vụng của hắn. Tinh Vân à Tinh Vân... sao mày không cầm cái đèn ngủ đập đầu hắn mà lại vô dụng nằm đây cam chịu cho hắn sỉ nhục mày?” - Tuy ý nghĩ của nàng rất mạnh mẽ nhưng tay nàng không nghe lời nàng. Nàng sợ nếu nhìn hắn bị thương thì nàng còn đau hơn cả hắn, cho nên lần nào nàng cũng mềm lòng với hắn. Ba năm trước hắn cưỡng bức nàng nhưng nàng vẫn mềm lòng cứu hắn, rồi bất tri bất giác bước vào cuộc đời hắn. Tinh Vân thở dài bởi bản thân nàng trước sau cứ vô dụng như vậy.
Bình thường vào lúc tuyệt vọng nhất thì cuộc sống vẫn luôn le lói tia hy vọng. Ngay lúc này, điện thoại vang của Đoàn Nam Phong vang lên. Thực ra thì điện thoại của hắn nãy giờ vẫn vang lên nhưng hắn đều mặc kệ. Nàng cũng không trông mong điện thoại di động có thể cứu người. Nhưng với tiếng chuông này thì hắn thực sự khẩn trương. Hắn buông nàng ra ngay lập tức để đi tìm điện thoại. Nàng đoán là Lưu Uyển Linh gọi cho hắn. Tự nhiên nàng thấy chua xót mà “cảm kích” cô ta đã cứu nguy cho mình vào lúc này. Chí ít cô ta đã chịu túm lại người đàn ông của mình, không cho hắn “ăn vụng”
Dù rằng không mong xảy ra quan hệ với người đàn ông đã có vợ như Đoàn Nam Phong nhưng suy nghĩ này lại khiến Tinh Vân thấy lòng quạnh vắng, nàng khép hờ mi, lắc đầu rồi thong thả mặc lại quần áo. Ngay lúc này nàng lại nghe cái giọng nhỏ xíu eo éo lên trong điện thoại. Nàng hiếu kỳ đến gần hắn để nghe cho rõ, thì ra con trai đang tập nói của nàng đang réo hắn về kể truyện. Hắn cưng chiều dỗ dành con qua điện thoại: “Tinh Nhật ngoan, ba nói chuyện xong với “nữ thần ánh sáng” sẽ về kể truyện cho con.
“Không chịu, ba về ngay, về ngay.” - Giọng cậu bé rất cương quyết và có đến thập phần là “mệnh lệnh”. Tinh Vân đoán sau khi Bảo Vy không dỗ được “tiểu soái ca” nữa thì liền đem giao lại cho mẹ và bà của Nam Phong.
Truyện Teen Hay
“Được, được... về ngay về ngay.” - Đoàn Nam Phong rối rít nhận lời để làm dịu cơn thịnh nộ trước giờ ngủ của con trai.
Hắn hôn tạm biệt con rồi cúp máy. Nét mặt hắn lúc này nhìn hiền lành như một thiên thần, khác xa bộ mặt “ăn thịt người” vừa rồi của “yêu râu xanh”.
Hắn đứng lên, vừa mặc lại quần áo vừa nhìn nàng nói: “Cho anh khoảng một tiếng, anh về dỗ con ngủ. Sau đó sẽ quay lại chiều em.”
Tinh Vân tròn mắt nhìn người đàn ông nói năng không biết ngượng này, chỉ muốn lớn giọng mắng hắn: “Tôi chưa từng thấy ai mặt dày cưỡng ép người khác rồi lại còn nói giống như mình vĩ đại lắm vậy đó.” - Tuy nhiên Tinh Vân cố kiềm nén lại những lời này. Cô sợ nói gì đó không hay sẽ khiến hắn lại nổi điên giở trò với cô.
Mặc xong quần áo, hắn tiến lại hôn lên trán cô, thỏ thẻ: “Chỉ một tiếng thôi, hy vọng không làm em bị mất hứng.”
Người nào đó trong mắt đã chỉ còn dục vọng cao ngất trời, hắn từng bước tiến lại gần nàng, nói ra một câu rất đểu: “Cưỡng hiếp cũng cần phải được cho phép sao?”
Tinh Vân ú ớ một lúc rồi hét lớn: “Đoàn Nam Phong, tên khốn này. Lần này tôi sẽ báo cảnh sát thật đấy.”
Mặc cho lời dọa dẫm của Tinh Vân, hắn chỉ phì cười lắc đầu chậc lưỡi chê bai nàng trẻ con: “Bé con, nếu lần đầu tiên em đi báo công an thì bây giờ chúng ta không chỉ có một đứa con đâu.”
Tinh Vân mặc dù rất thông minh nhưng cô không sao hiểu nổi câu nói của hắn là có ý gì. Cho nên cô ngây ngốc nghĩ ngợi. Nhìn thấy Tinh Vân không chú ý đến mình, Đoàn Nam Phong liền lập tức hành động.
Hắn vươn tay, kéo chân nàng về phía hắn, gập hai chân của nàng lại, nhanh chóng đưa tay kéo lấy “phòng tuyến” của nàng ném đi.
Bất ngờ bị cảm giác trống trải xâm nhập, Tinh Vân liền sực tỉnh, nàng tròn mắt há hốc mồm nhìn hắn. Không ngờ hắn không những không sợ nàng uy hiếp mà còn manh động như vậy. Ánh mắt hắn di chuyển khắp một lượt trên người nàng, nhìn nàng như hổ đói sắp vồ mồi, sau lại đặt tầm mắt vào nơi tư mật của nàng khiến nàng xấu hổ hai má đỏ ửng quay đi. Trong lòng Tinh Vân lúc này rất muốn lấy cái đèn ngủ đập vô đầu cho hắn tỉnh nhưng lại lo hắn bị thương nên thôi.
Người nào đấy biết thừa lòng nàng cho nên càng manh động hơn. Hắn trườn tới, lần nữa chống lên người nàng, phủ môi xuống hôn lên trán nàng. Tinh Vân mệt quá không muốn chống cự nữa, nằm yên nhắm mắt lại. Thấy vậy hắn liền mỉm cười nói: “Vị hôn thê của anh, em nghĩ thông rồi sao?”
Tinh Vân vừa nhắm mắt vừa suy nghĩ những điều tê tái cõi lòng: “Tại sao mình lại ngu ngốc ở riêng cùng với cái tên háo sắc này? Những tưởng chia tay rồi hắn sẽ không còn cảm giác với mình. Không ngờ hắn đích thị là “ăn tạp”. Đã có vợ vẫn “ăn vụng” mà đáng thương thay mình lại là đồ ăn vụng của hắn. Tinh Vân à Tinh Vân... sao mày không cầm cái đèn ngủ đập đầu hắn mà lại vô dụng nằm đây cam chịu cho hắn sỉ nhục mày?” - Tuy ý nghĩ của nàng rất mạnh mẽ nhưng tay nàng không nghe lời nàng. Nàng sợ nếu nhìn hắn bị thương thì nàng còn đau hơn cả hắn, cho nên lần nào nàng cũng mềm lòng với hắn. Ba năm trước hắn cưỡng bức nàng nhưng nàng vẫn mềm lòng cứu hắn, rồi bất tri bất giác bước vào cuộc đời hắn. Tinh Vân thở dài bởi bản thân nàng trước sau cứ vô dụng như vậy.
Bình thường vào lúc tuyệt vọng nhất thì cuộc sống vẫn luôn le lói tia hy vọng. Ngay lúc này, điện thoại vang của Đoàn Nam Phong vang lên. Thực ra thì điện thoại của hắn nãy giờ vẫn vang lên nhưng hắn đều mặc kệ. Nàng cũng không trông mong điện thoại di động có thể cứu người. Nhưng với tiếng chuông này thì hắn thực sự khẩn trương. Hắn buông nàng ra ngay lập tức để đi tìm điện thoại. Nàng đoán là Lưu Uyển Linh gọi cho hắn. Tự nhiên nàng thấy chua xót mà “cảm kích” cô ta đã cứu nguy cho mình vào lúc này. Chí ít cô ta đã chịu túm lại người đàn ông của mình, không cho hắn “ăn vụng”
Dù rằng không mong xảy ra quan hệ với người đàn ông đã có vợ như Đoàn Nam Phong nhưng suy nghĩ này lại khiến Tinh Vân thấy lòng quạnh vắng, nàng khép hờ mi, lắc đầu rồi thong thả mặc lại quần áo. Ngay lúc này nàng lại nghe cái giọng nhỏ xíu eo éo lên trong điện thoại. Nàng hiếu kỳ đến gần hắn để nghe cho rõ, thì ra con trai đang tập nói của nàng đang réo hắn về kể truyện. Hắn cưng chiều dỗ dành con qua điện thoại: “Tinh Nhật ngoan, ba nói chuyện xong với “nữ thần ánh sáng” sẽ về kể truyện cho con.
“Không chịu, ba về ngay, về ngay.” - Giọng cậu bé rất cương quyết và có đến thập phần là “mệnh lệnh”. Tinh Vân đoán sau khi Bảo Vy không dỗ được “tiểu soái ca” nữa thì liền đem giao lại cho mẹ và bà của Nam Phong.
Truyện Teen Hay
“Được, được... về ngay về ngay.” - Đoàn Nam Phong rối rít nhận lời để làm dịu cơn thịnh nộ trước giờ ngủ của con trai.
Hắn hôn tạm biệt con rồi cúp máy. Nét mặt hắn lúc này nhìn hiền lành như một thiên thần, khác xa bộ mặt “ăn thịt người” vừa rồi của “yêu râu xanh”.
Hắn đứng lên, vừa mặc lại quần áo vừa nhìn nàng nói: “Cho anh khoảng một tiếng, anh về dỗ con ngủ. Sau đó sẽ quay lại chiều em.”
Tinh Vân tròn mắt nhìn người đàn ông nói năng không biết ngượng này, chỉ muốn lớn giọng mắng hắn: “Tôi chưa từng thấy ai mặt dày cưỡng ép người khác rồi lại còn nói giống như mình vĩ đại lắm vậy đó.” - Tuy nhiên Tinh Vân cố kiềm nén lại những lời này. Cô sợ nói gì đó không hay sẽ khiến hắn lại nổi điên giở trò với cô.
Mặc xong quần áo, hắn tiến lại hôn lên trán cô, thỏ thẻ: “Chỉ một tiếng thôi, hy vọng không làm em bị mất hứng.”