Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13-1: Trúng độc mãn tính (1)
Thấy Tinh Vân ngồi yên không kháng cự nữa, Đoàn Nam Phong bắt đầu nói. Giọng nói của anh cũng trầm tĩnh hơn. Có trời làm chứng, cả đời anh chưa từng giải thích hay xuống giọng với ai kể cả với người mà anh nghĩ là yêu như Lưu Uyển Linh anh cũng chưa từng giải thích bất kỳ chuyện gì. Nhưng với cô gái đang ngồi trong lòng này, anh hết lần này đến lần khác xuống nước, nhẹ giọng giải thích.
Nghĩ đến đây, Đoàn Nam Phong cười tự giễu trong lòng nhưng vẫn hít sâu bắt đầu từ tốn nói: “Anh đưa con đến đây không phải là muốn giao con lại cho em. Càng không vì ai không thương nó mà bỏ rơi nó. Tinh Nhật là con của anh và em. Anh yêu quý nó vô cùng. Sở dĩ Uyển Linh không gặp Tinh Nhật là vì anh không cho cô ấy lui đến. Con của chúng ta hoàn toàn không liên quan gì đến cô ấy cả. Tinh Vân, hai năm nay em sống thế nào?”
Tinh Vân quay mặt đi, tránh ánh mắt trìu mến như xoáy sâu vào lòng cô của anh. Lạnh nhạt đáp: “Như anh thấy đó, ông ngoại cho tôi cuộc sống mà tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến. Cho nên tôi cũng phải có trách nhiệm gánh vác sản nghiệp của ông. Hai năm nay tôi ra sức học cách quản lý Hoàng Thiên cùng với anh Khiêm. Đến bây giờ tôi mới hiểu được muốn ngồi ở vị trí này anh cũng không hề dễ dàng.”
Đoàn Nam Phong mỉm cười, lấy tay véo mũi cô, cưng nựng nói: “Em đã bắt đầu biết nghĩ cho tôi rồi sao?”
Bất ngờ bị véo mũi như thú cưng, Tinh Vân trừng mắt nhìn hắn, hai môi mím lại dọa người.
Đoàn Nam Phong lại cười nói: “Thực ra thì nhất thời bắt em quản lý cả một sản nghiệp đồ sộ như Hoàng Thiên cũng là khó cho em. Như Lâm Thiên Vũ và Lâm Cát Vũ từ nhỏ đã học kinh doanh, cũng tốt nghiệp ở các trường đại học danh tiếng nhưng đến giờ ba hắn vẫn chưa dám giao cho anh em hắn. Cũng có rất nhiều người như vậy. Cho nên em không cần đặt áp lức quá lớn cho mình.”
Nghe Đoàn Nam Phong động viên, trong lòng cô quả thực thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Những lời như thế này ông ngoại, mẹ và anh Khiêm đều nói với cô nhưng sao khi nghe từ miệng hắn lại thấy đặc biệt vui như vậy.
Nhìn thấy mặt Tinh Vân dãn ra, Đoàn Nam Phong cao hứng lấn tới áp môi vào bàn tay cô hôn hít. Tinh Vân giật mình rút tay lại. Đoàn Nam Phong chưng hửng ngẩng lên nhìn Tinh Vân đang quay mặt đi hướng khác. Ánh mắt hắn liền cụt hứng nhưng rất nhanh sau đó liền kéo cô sát vào người mình, tham lam hôn hít cô. Tinh Vân bất ngờ bị hắn hôn nhanh và gấp gáp như vậy thì có phần khó thở. Cô vùng vẫy, quay người tránh thoát khỏi hắn. Miệng không ngừng kêu lên: “Đừng như vậy, anh đã có vợ rồi. Chúng ta không thể tiếp tục như vậy.”
Đoàn Nam Phong nghe Tinh Vân rít ra câu nói với giọng không vui về “tình trạng hôn nhân” của anh thì liền dừng động tác hôn lại, xoay người đè cô nằm xuống sofa. Tinh Vân hoảng hồn miệng há hốc, định kêu lên hỏi rằng: “anh muốn gì?”, nhưng tiếc thay chưa kịp nói thì một nụ hôn ngọt ngào đã khóa chặt môi cô. Đôi mày Tinh Vân đang đan chặt vào nhau cũng dần thả lỏng ra, si mê mà đón lấy nụ hôn ngọt ngào của hắn.
Đã hai năm, hai năm dài đăng đẳng như cực hình đối với hắn. Nay được ôm nàng trong vòng tay, tình cảm xưa cũ ùa về trào dâng trong lòng hắn như sóng cuộn khiến hắn không kiềm chế được bản thân, chỉ muốn tan theo từng cảm giác yêu đương với nàng. “Yêu một người là yêu đến tận cùng cuộc sống là yêu đến tận tế bào”, câu nói này đến nay hắn đã hiểu. Hắn chính là yêu Tinh Vân như vậy.
Không biết qua bao nhiêu thời gian, hắn mới chịu rời môi cô, ngẩng mặt lên và bắt đầu thỏ thẻ. Hắn hỏi cô câu hỏi không lời đáp: “Vợ sao? Ai mới là vợ anh? “Vợ” đâu chỉ là một khái niệm trên giấy tờ. Trong lòng anh “vợ” là người phụ nữ năm đó ở trong phòng tân hôn của anh và đã động phòng với anh, trao cho anh tấm thân ngọc ngà trong trắng mà không đòi hỏi ở anh bất kỳ điều gì.”
Tinh Vân nghe tới đây liền ú ớ nhưng vẫn cố kháng nghị: “Năm đó là anh cưỡng bức tôi. Tôi không phải muốn động phòng với anh.”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền phì cười hỏi lại: “Vậy còn sau đó?”
Tinh vân không trả lời được, liền cụp mí mắt xuống né tránh ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt của hắn. Đoàn Nam Phong lại áp mặt vào tai cô thì thầm hỏi nhỏ: “Có Tinh Nhật cũng là do anh phải không?”
Tinh Vân ngượng chín mặt, hai má liền hồng lên, môi cắn chặt vào nhau không biết nói gì để phản bát một câu đa nghĩa của hắn. Đoạn, cô lại uất ức nói ra mấy từ: “Vì anh muốn tráo con.”
Đôi mày Đoàn Nam Phong đan chặt vào nhau, gương mặt lộ vẻ không vui nhưng vẫn yêu thương cắn nhẹ vào vành tai cô tiếp tục thỏ thẻ: “Đêm đó khi em ngồi đợi anh ở trong phòng, em cũng đã biết là anh vốn định đi ra. Nếu không vì em lên tiếng thì anh cũng đã không quay lại. Từ lúc đó, trong lòng anh đã không còn ý nghĩ “tráo con” nữa. Lúc nghe được giọng em hỏi, anh đã mừng đến phát rung lên. Cũng từ lúc đó anh mới phát hiện bản thân mình muốn gặp em đến nhường nào. Anh không biết từ lúc nào đã không thể sống thiếu em nhưng anh luôn trốn tránh sự thật, trốn tránh tình cảm của mình. Anh không dám nghĩ bản thân mình yêu em, càng không muốn thừa nhận tình cảm của mình suốt ba năm qua với Uyển Linh chỉ là ngộ nhận. Cho nên anh luôn tự nhắc nhở mình “em chỉ là người đẻ thay” trong kế hoạch của anh.” - Nói đến đây giọng Đoàn Nam Phong chùng xuống, đi kèm là tiếng thở dài bị nén lại vào trong. Cuộc đời của hắn chưa từng nhận sai nhưng trong chuyện này hắn biết mình thực sự đã sai khi để cho Tinh Vân chịu ủy khuất.
Nghĩ đến đây, Đoàn Nam Phong cười tự giễu trong lòng nhưng vẫn hít sâu bắt đầu từ tốn nói: “Anh đưa con đến đây không phải là muốn giao con lại cho em. Càng không vì ai không thương nó mà bỏ rơi nó. Tinh Nhật là con của anh và em. Anh yêu quý nó vô cùng. Sở dĩ Uyển Linh không gặp Tinh Nhật là vì anh không cho cô ấy lui đến. Con của chúng ta hoàn toàn không liên quan gì đến cô ấy cả. Tinh Vân, hai năm nay em sống thế nào?”
Tinh Vân quay mặt đi, tránh ánh mắt trìu mến như xoáy sâu vào lòng cô của anh. Lạnh nhạt đáp: “Như anh thấy đó, ông ngoại cho tôi cuộc sống mà tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến. Cho nên tôi cũng phải có trách nhiệm gánh vác sản nghiệp của ông. Hai năm nay tôi ra sức học cách quản lý Hoàng Thiên cùng với anh Khiêm. Đến bây giờ tôi mới hiểu được muốn ngồi ở vị trí này anh cũng không hề dễ dàng.”
Đoàn Nam Phong mỉm cười, lấy tay véo mũi cô, cưng nựng nói: “Em đã bắt đầu biết nghĩ cho tôi rồi sao?”
Bất ngờ bị véo mũi như thú cưng, Tinh Vân trừng mắt nhìn hắn, hai môi mím lại dọa người.
Đoàn Nam Phong lại cười nói: “Thực ra thì nhất thời bắt em quản lý cả một sản nghiệp đồ sộ như Hoàng Thiên cũng là khó cho em. Như Lâm Thiên Vũ và Lâm Cát Vũ từ nhỏ đã học kinh doanh, cũng tốt nghiệp ở các trường đại học danh tiếng nhưng đến giờ ba hắn vẫn chưa dám giao cho anh em hắn. Cũng có rất nhiều người như vậy. Cho nên em không cần đặt áp lức quá lớn cho mình.”
Nghe Đoàn Nam Phong động viên, trong lòng cô quả thực thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Những lời như thế này ông ngoại, mẹ và anh Khiêm đều nói với cô nhưng sao khi nghe từ miệng hắn lại thấy đặc biệt vui như vậy.
Nhìn thấy mặt Tinh Vân dãn ra, Đoàn Nam Phong cao hứng lấn tới áp môi vào bàn tay cô hôn hít. Tinh Vân giật mình rút tay lại. Đoàn Nam Phong chưng hửng ngẩng lên nhìn Tinh Vân đang quay mặt đi hướng khác. Ánh mắt hắn liền cụt hứng nhưng rất nhanh sau đó liền kéo cô sát vào người mình, tham lam hôn hít cô. Tinh Vân bất ngờ bị hắn hôn nhanh và gấp gáp như vậy thì có phần khó thở. Cô vùng vẫy, quay người tránh thoát khỏi hắn. Miệng không ngừng kêu lên: “Đừng như vậy, anh đã có vợ rồi. Chúng ta không thể tiếp tục như vậy.”
Đoàn Nam Phong nghe Tinh Vân rít ra câu nói với giọng không vui về “tình trạng hôn nhân” của anh thì liền dừng động tác hôn lại, xoay người đè cô nằm xuống sofa. Tinh Vân hoảng hồn miệng há hốc, định kêu lên hỏi rằng: “anh muốn gì?”, nhưng tiếc thay chưa kịp nói thì một nụ hôn ngọt ngào đã khóa chặt môi cô. Đôi mày Tinh Vân đang đan chặt vào nhau cũng dần thả lỏng ra, si mê mà đón lấy nụ hôn ngọt ngào của hắn.
Đã hai năm, hai năm dài đăng đẳng như cực hình đối với hắn. Nay được ôm nàng trong vòng tay, tình cảm xưa cũ ùa về trào dâng trong lòng hắn như sóng cuộn khiến hắn không kiềm chế được bản thân, chỉ muốn tan theo từng cảm giác yêu đương với nàng. “Yêu một người là yêu đến tận cùng cuộc sống là yêu đến tận tế bào”, câu nói này đến nay hắn đã hiểu. Hắn chính là yêu Tinh Vân như vậy.
Không biết qua bao nhiêu thời gian, hắn mới chịu rời môi cô, ngẩng mặt lên và bắt đầu thỏ thẻ. Hắn hỏi cô câu hỏi không lời đáp: “Vợ sao? Ai mới là vợ anh? “Vợ” đâu chỉ là một khái niệm trên giấy tờ. Trong lòng anh “vợ” là người phụ nữ năm đó ở trong phòng tân hôn của anh và đã động phòng với anh, trao cho anh tấm thân ngọc ngà trong trắng mà không đòi hỏi ở anh bất kỳ điều gì.”
Tinh Vân nghe tới đây liền ú ớ nhưng vẫn cố kháng nghị: “Năm đó là anh cưỡng bức tôi. Tôi không phải muốn động phòng với anh.”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền phì cười hỏi lại: “Vậy còn sau đó?”
Tinh vân không trả lời được, liền cụp mí mắt xuống né tránh ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt của hắn. Đoàn Nam Phong lại áp mặt vào tai cô thì thầm hỏi nhỏ: “Có Tinh Nhật cũng là do anh phải không?”
Tinh Vân ngượng chín mặt, hai má liền hồng lên, môi cắn chặt vào nhau không biết nói gì để phản bát một câu đa nghĩa của hắn. Đoạn, cô lại uất ức nói ra mấy từ: “Vì anh muốn tráo con.”
Đôi mày Đoàn Nam Phong đan chặt vào nhau, gương mặt lộ vẻ không vui nhưng vẫn yêu thương cắn nhẹ vào vành tai cô tiếp tục thỏ thẻ: “Đêm đó khi em ngồi đợi anh ở trong phòng, em cũng đã biết là anh vốn định đi ra. Nếu không vì em lên tiếng thì anh cũng đã không quay lại. Từ lúc đó, trong lòng anh đã không còn ý nghĩ “tráo con” nữa. Lúc nghe được giọng em hỏi, anh đã mừng đến phát rung lên. Cũng từ lúc đó anh mới phát hiện bản thân mình muốn gặp em đến nhường nào. Anh không biết từ lúc nào đã không thể sống thiếu em nhưng anh luôn trốn tránh sự thật, trốn tránh tình cảm của mình. Anh không dám nghĩ bản thân mình yêu em, càng không muốn thừa nhận tình cảm của mình suốt ba năm qua với Uyển Linh chỉ là ngộ nhận. Cho nên anh luôn tự nhắc nhở mình “em chỉ là người đẻ thay” trong kế hoạch của anh.” - Nói đến đây giọng Đoàn Nam Phong chùng xuống, đi kèm là tiếng thở dài bị nén lại vào trong. Cuộc đời của hắn chưa từng nhận sai nhưng trong chuyện này hắn biết mình thực sự đã sai khi để cho Tinh Vân chịu ủy khuất.