Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-1: Mẹ kế (I)
Tinh Nhật vừa nhìn thấy Đoàn Nam Phong thì lập tức tiến lại ôm cổ anh, giọng hốt hoảng cậu bé kêu lên: “Ba ơi, con sợ!”
“Ngoan, con trai của ba. Không sao rồi.” - Đoàn Nam Phong ôm con vào lòng vỗ về. Tinh Vân ngây ngốc nhìn hắn và con trai ôm nhau. Cảm giác bản thân như người ngoài cuộc khiến lòng cô hụt hẫng.
“Tinh Vân!” - Hoàng Gia Khiêm lúc này cũng đã tiến lại gần cô, sau đó nâng cô đứng dậy. Nhìn sang hướng của Đoàn Nam Phong, Hoàng Gia Khiêm nở nụ cười xã giao, ung dung cất lời: “Đoàn tổng tài trăm công nghìn việc cũng nể mặt đến chung vui với gia đình chúng tôi. Thật là đáng quý! Đoàn lão phu nhân và Đoàn phu nhân đang ngồi ở phía trước. Hay là hãy để tôi đưa anh đến đó.”
Đoàn Nam Phong nhếch môi cười lạnh nhạt đáp lại rồi dắt tay con đi theo Hoàng Gia Khiêm tiến về phía bàn tiệc gần sân khấu. Lúc này Tinh Vân không tự chủ được liền nắm lấy bàn tay cúp múp còn lại của đứa bé. Thế là vô tình một nhà ba người nắm tay nhau tiến về phía trước. Nhìn từ xa trông rất giống một gia đình hoàn mĩ.
Nhìn thấy Đoàn Nam Phong mang theo Tinh Nhật đi đến, Đoàn lão phu nhân vô cùng vui vẻ, cười tít mắt nhìn sang Hoàng lão gia phấn khởi nói: “Ông xem, Nam Phong và chắt nội của tôi cũng đến rồi kìa. Nhà họ Đoàn của chúng tôi vì nhà họ Hoàng của ông mà đến dự gần như đông đủ. Tình cảm này thứ gì sánh nổi.”
Hoàng Kim Minh nhìn thấy cảnh này đôi mắt như sâu thêm, khẽ mỉm cười. Tuy nhiên bà cũng như bà Catherine mẹ của Nam Phong, cả hai đều không nói gì chỉ chờ quan sát tình hình sắp diễn ra. Lúc Tinh Nhật tiến gần lại chỗ bà, không tự chủ bà đưa tay ra đón bé vào lòng như một bản năng của người bà. Hoàng lão gia nhếch môi cười nói khẩy người nhà họ Đoàn: “Xem ra nhà họ Đoàn các người đã có hậu. Linh Linh, xin chúc mừng bà! Chỉ tiếc là lời hứa năm xưa của vợ chồng bà tôi không có phúc được nhìn thấy.”
Bà nội của Đoàn Nam Phong nghe Hoàng lão gia lạnh lùng nói lời trách cứ thì chỉ biết thở dài. Bà không dạy được con bà càng không ép được cháu của bà cho nên hôn ước của hai nhà vẫn là điều khiến bà lo lắng không nguôi.
Khi vừa bước đến bàn tiệc, Tinh Vân bị đặt vào tình thế ngồi giữa Hoàng Gia Khiêm và Đoàn Nam Phong. Lúc cô định đổi chỗ sang ngồi cạnh Hoàng lão gia thì Đoàn Nam Phong đã cầm cánh tay cô giữ lại. Tinh Vân quay sang nhìn hắn, vô tình chạm phải ánh mắt khó chịu đang được kiềm nén kín đáo thì cô liền lo sợ vào lúc này hắn nói ra mối quan hệ họ cho nên đành chiều theo ý hắn. Ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh hắn. Bàn tay Đoàn Nam Phong cư nhiên chuyển ra phía sau lưng Tinh Vân và đặt hờ trên eo cô. Cử chỉ “đánh dấu sở hữu” này chỉ cần người tinh ý một chút là có thể nhìn ra ngay mối quan hệ không đơn giản giữa bọn họ. Ánh mắt Đoàn Nam Phong rộ lên một tia hài lòng khi thấy Tinh Vân không có phản ứng tránh né. Bàn tay to lạnh lẽo của hắn bắt đầu không yên phận, càng lúc càng áp sát thắt lưng cô rồi di chuyển lên phía lưng trần lộ ra của cô. Tinh Vân cầm muỗng húp súp mà tay bỗng phát run vì sống lưng đang dần lạnh lên. Cô đưa mắt khéo léo liếc hắn nhưng Đoàn Nam Phong vẫn bình thản xem như không hay biết. Tinh Vân liền cắn môi dùng chân đạp mạnh vào đôi giày da của hắn. Đoàn Nam Phong không ngờ Tinh Vân giở trò này cho nên có chút không phòng bị liền phun ra ngụm súp trong miệng nhưng anh đã nhanh tay cầm khăn ăn che lại để tránh mất mặt. Tinh Vân nhìn thấy hắn như vậy thì không nhịn được cười. Cả buổi cứ che miệng tủm tỉm cười.
Đoàn lão phu nhân nghe trong lời nói của Hoàng lão gia có gai nhọn và trách cứ cho nên liền lên tiếng đáp lời hóa giải khó chịu trong lòng ông: “Hoàng lão, năm xưa ông cứu mạng ông nhà tôi. Lúc đó tôi cũng giúp mẹ của Kim Minh sinh con, nuôi con khi ông không ở nhà. Hai nhà chúng từ là đồng hương, sau thành đối tác, rồi bạn bè thân. Chớp mắt đã mấy chục năm. Tình cảm này quý giá lắm. Trước lúc ông nhà tôi mất còn căn dặn phải thực hiện lời hứa giữa hai nhà. Cho thấy ổng cũng rất muốn gia đình chúng ta thân càng thêm thân. Nhưng biết sao được, sự đời luôn thay đổi. Bọn trẻ có chí hướng riêng. Cho nên nếu không được làm người một nhà thì vẫn là thân hữu, ông hà tất cứ để chuyện này trong lòng làm ảnh hưởng tới quan hệ thâm tình của chúng ta.”
Hoàng lão gia nghe xong không những không dịu đi mà còn khó chịu nói: “Hừ, nhà họ Đoàn các người nói dễ nghe lắm. Nếu không phải cháu trai của bà đi lấy vợ thì bây giờ có phải tôi cũng đã có chắt hay không?” - Hoàng lão gia vừa nói vừa liếc mắt nhìn sang Đoàn Nam Phong. Cái ông muốn không phải chỉ là trách cứ mà còn muốn Đoàn Nam Phong thấy hối tiếc việc bỏ rơi cháu gái ông. Thâm sâu hơn chính là mang đứa nhỏ kia trả lại nhà họ Hoàng cho ông. Tuy Tinh Vân không nói với ông về chuyện đứa bé nhưng khi vừa nhìn thấy đứa nhỏ Hoàng lão gia đã đoán được chín phần.
Đoàn lão phu nhân đáp lại, giọng bà cũng mang trách cứ đổ ngược lại nhà họ Hoàng: “Nếu năm đó Kim Minh không từ chối Nhất Phương thì ông nhà tôi lúc mất cũng không còn nuối tiếc.”
Bà Minh đang ăn, nghe chuyện bị đẩy đến mình thì liền ho lên vài tiếng, ôn tồn nói khéo: “Ba à! bác Linh! Chuyện qua lâu lắm rồi. Chúng ta đừng nhắc nữa. Bỏ qua đi. Hai nhà chúng ta từ nay xóa hết hiểu lầm, vẫn là bạn thân và cộng sự tốt trên thương trường được không!”
“Ông ngoại, mẹ, hai người nói chuyện gì vậy. Con không hiểu.” - Tinh Vân tròn mắt dõi theo câu chuyện mọi người đang nói nhưng không hiểu nổi mọi người đang nói gì. Đối với chuyện hôn ước của hai nhà, Tinh Vân hoàn toàn mù tịt. Hoàng Gia Khiêm tuy có biết chuyện này nhưng vì mẹ nuôi anh dặn không cần nói với Tinh Vân để tránh cô nhen nhóm lại tình cảm đau khổ với Đoàn Nam Phong cho nên anh cũng không hé môi với cô. Nay đông đủ mọi người, Hoàng lão gia lại lôi chuyện cũ ra trách cứ cho nên bà Minh liền khéo léo chặn lại.
“Ngoan, con trai của ba. Không sao rồi.” - Đoàn Nam Phong ôm con vào lòng vỗ về. Tinh Vân ngây ngốc nhìn hắn và con trai ôm nhau. Cảm giác bản thân như người ngoài cuộc khiến lòng cô hụt hẫng.
“Tinh Vân!” - Hoàng Gia Khiêm lúc này cũng đã tiến lại gần cô, sau đó nâng cô đứng dậy. Nhìn sang hướng của Đoàn Nam Phong, Hoàng Gia Khiêm nở nụ cười xã giao, ung dung cất lời: “Đoàn tổng tài trăm công nghìn việc cũng nể mặt đến chung vui với gia đình chúng tôi. Thật là đáng quý! Đoàn lão phu nhân và Đoàn phu nhân đang ngồi ở phía trước. Hay là hãy để tôi đưa anh đến đó.”
Đoàn Nam Phong nhếch môi cười lạnh nhạt đáp lại rồi dắt tay con đi theo Hoàng Gia Khiêm tiến về phía bàn tiệc gần sân khấu. Lúc này Tinh Vân không tự chủ được liền nắm lấy bàn tay cúp múp còn lại của đứa bé. Thế là vô tình một nhà ba người nắm tay nhau tiến về phía trước. Nhìn từ xa trông rất giống một gia đình hoàn mĩ.
Nhìn thấy Đoàn Nam Phong mang theo Tinh Nhật đi đến, Đoàn lão phu nhân vô cùng vui vẻ, cười tít mắt nhìn sang Hoàng lão gia phấn khởi nói: “Ông xem, Nam Phong và chắt nội của tôi cũng đến rồi kìa. Nhà họ Đoàn của chúng tôi vì nhà họ Hoàng của ông mà đến dự gần như đông đủ. Tình cảm này thứ gì sánh nổi.”
Hoàng Kim Minh nhìn thấy cảnh này đôi mắt như sâu thêm, khẽ mỉm cười. Tuy nhiên bà cũng như bà Catherine mẹ của Nam Phong, cả hai đều không nói gì chỉ chờ quan sát tình hình sắp diễn ra. Lúc Tinh Nhật tiến gần lại chỗ bà, không tự chủ bà đưa tay ra đón bé vào lòng như một bản năng của người bà. Hoàng lão gia nhếch môi cười nói khẩy người nhà họ Đoàn: “Xem ra nhà họ Đoàn các người đã có hậu. Linh Linh, xin chúc mừng bà! Chỉ tiếc là lời hứa năm xưa của vợ chồng bà tôi không có phúc được nhìn thấy.”
Bà nội của Đoàn Nam Phong nghe Hoàng lão gia lạnh lùng nói lời trách cứ thì chỉ biết thở dài. Bà không dạy được con bà càng không ép được cháu của bà cho nên hôn ước của hai nhà vẫn là điều khiến bà lo lắng không nguôi.
Khi vừa bước đến bàn tiệc, Tinh Vân bị đặt vào tình thế ngồi giữa Hoàng Gia Khiêm và Đoàn Nam Phong. Lúc cô định đổi chỗ sang ngồi cạnh Hoàng lão gia thì Đoàn Nam Phong đã cầm cánh tay cô giữ lại. Tinh Vân quay sang nhìn hắn, vô tình chạm phải ánh mắt khó chịu đang được kiềm nén kín đáo thì cô liền lo sợ vào lúc này hắn nói ra mối quan hệ họ cho nên đành chiều theo ý hắn. Ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh hắn. Bàn tay Đoàn Nam Phong cư nhiên chuyển ra phía sau lưng Tinh Vân và đặt hờ trên eo cô. Cử chỉ “đánh dấu sở hữu” này chỉ cần người tinh ý một chút là có thể nhìn ra ngay mối quan hệ không đơn giản giữa bọn họ. Ánh mắt Đoàn Nam Phong rộ lên một tia hài lòng khi thấy Tinh Vân không có phản ứng tránh né. Bàn tay to lạnh lẽo của hắn bắt đầu không yên phận, càng lúc càng áp sát thắt lưng cô rồi di chuyển lên phía lưng trần lộ ra của cô. Tinh Vân cầm muỗng húp súp mà tay bỗng phát run vì sống lưng đang dần lạnh lên. Cô đưa mắt khéo léo liếc hắn nhưng Đoàn Nam Phong vẫn bình thản xem như không hay biết. Tinh Vân liền cắn môi dùng chân đạp mạnh vào đôi giày da của hắn. Đoàn Nam Phong không ngờ Tinh Vân giở trò này cho nên có chút không phòng bị liền phun ra ngụm súp trong miệng nhưng anh đã nhanh tay cầm khăn ăn che lại để tránh mất mặt. Tinh Vân nhìn thấy hắn như vậy thì không nhịn được cười. Cả buổi cứ che miệng tủm tỉm cười.
Đoàn lão phu nhân nghe trong lời nói của Hoàng lão gia có gai nhọn và trách cứ cho nên liền lên tiếng đáp lời hóa giải khó chịu trong lòng ông: “Hoàng lão, năm xưa ông cứu mạng ông nhà tôi. Lúc đó tôi cũng giúp mẹ của Kim Minh sinh con, nuôi con khi ông không ở nhà. Hai nhà chúng từ là đồng hương, sau thành đối tác, rồi bạn bè thân. Chớp mắt đã mấy chục năm. Tình cảm này quý giá lắm. Trước lúc ông nhà tôi mất còn căn dặn phải thực hiện lời hứa giữa hai nhà. Cho thấy ổng cũng rất muốn gia đình chúng ta thân càng thêm thân. Nhưng biết sao được, sự đời luôn thay đổi. Bọn trẻ có chí hướng riêng. Cho nên nếu không được làm người một nhà thì vẫn là thân hữu, ông hà tất cứ để chuyện này trong lòng làm ảnh hưởng tới quan hệ thâm tình của chúng ta.”
Hoàng lão gia nghe xong không những không dịu đi mà còn khó chịu nói: “Hừ, nhà họ Đoàn các người nói dễ nghe lắm. Nếu không phải cháu trai của bà đi lấy vợ thì bây giờ có phải tôi cũng đã có chắt hay không?” - Hoàng lão gia vừa nói vừa liếc mắt nhìn sang Đoàn Nam Phong. Cái ông muốn không phải chỉ là trách cứ mà còn muốn Đoàn Nam Phong thấy hối tiếc việc bỏ rơi cháu gái ông. Thâm sâu hơn chính là mang đứa nhỏ kia trả lại nhà họ Hoàng cho ông. Tuy Tinh Vân không nói với ông về chuyện đứa bé nhưng khi vừa nhìn thấy đứa nhỏ Hoàng lão gia đã đoán được chín phần.
Đoàn lão phu nhân đáp lại, giọng bà cũng mang trách cứ đổ ngược lại nhà họ Hoàng: “Nếu năm đó Kim Minh không từ chối Nhất Phương thì ông nhà tôi lúc mất cũng không còn nuối tiếc.”
Bà Minh đang ăn, nghe chuyện bị đẩy đến mình thì liền ho lên vài tiếng, ôn tồn nói khéo: “Ba à! bác Linh! Chuyện qua lâu lắm rồi. Chúng ta đừng nhắc nữa. Bỏ qua đi. Hai nhà chúng ta từ nay xóa hết hiểu lầm, vẫn là bạn thân và cộng sự tốt trên thương trường được không!”
“Ông ngoại, mẹ, hai người nói chuyện gì vậy. Con không hiểu.” - Tinh Vân tròn mắt dõi theo câu chuyện mọi người đang nói nhưng không hiểu nổi mọi người đang nói gì. Đối với chuyện hôn ước của hai nhà, Tinh Vân hoàn toàn mù tịt. Hoàng Gia Khiêm tuy có biết chuyện này nhưng vì mẹ nuôi anh dặn không cần nói với Tinh Vân để tránh cô nhen nhóm lại tình cảm đau khổ với Đoàn Nam Phong cho nên anh cũng không hé môi với cô. Nay đông đủ mọi người, Hoàng lão gia lại lôi chuyện cũ ra trách cứ cho nên bà Minh liền khéo léo chặn lại.